Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2125: Sau đó (3)


Đặc biệt là 200 vạn binh mã do Băng Thành huấn luyện ở Thương Châu, Cự

Châu, Ký Châu, Thanh Châu, tất cả đều không hàng phục triều đình như hắn

đoán, mà lại trực tiếp ngả về phía bắc.

Tất cả những thứ này, khiến cho Kiến Nguyên đế phẫn nộ đến tột đỉnh, cũng

làm cho hắn giật mình kinh hãi.

Cực Đông Băng Thành bây giờ có hơn 900 vạn tướng sĩ, 200 vạn binh lính mới;

năm châu bắc vực lại có 500 vạn biên quân, 150 vạn quận quân địa phương;

Thiết Kỳ Bang ở phía nam có ít nhất 50 vạn quân tinh nhuệ tương đương với

biên quân, ngoài ra còn có 300 vạn quân có thể ngang ngửa với quận quân.

Một khi Sở Hi Thanh chỉnh hợp lại, thì binh lực dưới trướng hắn phải đến hai

ngàn vạn! Có thể sánh ngang với Đại Ninh.

Kiến Nguyên đế vừa nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy đứng ngồi không yên,

buồn bực mất tập trung.

Hắn bình tĩnh nhìn Vũ Côn Luân: “Sở Hi Thanh đã chắc chắn bình yên vô sự

lên phương bắc, bây giờ người này đã cầm ngàn vạn đại quân, đã là mối họa lớn

nhất của Đại Ninh ta. Nhưng Thần Ý Xúc Tử Đao của người này quá đáng sợ,

khiến trẫm rất lo lắng. Xin hỏi quốc sư, tương lai binh mã Đại Ninh ta đối chiến

với phản tặc, thì nên ứng phó Thần Ý Xúc Tử Đao của hắn thế nào?”

Vũ Côn Luân hơi nhướng mày, liền bình tĩnh nói: “Bệ hạ có thể để đại quân tản

ra, phòng ngừa đại chiến. Thiết lập nhiều pháo đài và nhân thủ ở các nơi hiểm

yếu, gia tăng nhiều trận pháp phòng ngự, đặc biệt là cường hóa phương diện

chống lại thần ý.”

Kiến Nguyên đế cũng là người biết dụng binh, lập tức hiểu ý nghĩ của Vũ Côn

Luân.

Đơn giản chính là tản quân, xây dựng pháo đài ở nhiều nơi, đó là chiến thuật

ngu ngốc nhất.

Nhưng làm như vậy có thể phòng ngừa việc binh lực không đủ khi đại quân

phân tán.

Còn có thể mượn đại trận phòng hộ của pháo đài để phòng ngự Thần Ý Xúc Tử

Đao.

Vấn đề là, điều này cần nhân lực và tiền bạc! Là một lượng lớn nhân lực và tiền

bạc.

“Phương pháp này chỉ trị ngọn không trị gốc, song phương đánh trận, nào có

đạo lý chỉ thủ không công? Trẫm muốn dẹp phản tặc, không thể để binh mã trốn

trong pháo đài mãi được.”

Kiến Nguyên đế lắc đầu: “Hơn nữa, đối phương sẽ dụng binh táo bạo hơn, có

thể dễ dàng tập trung mấy trăm vạn đại quân ở các chiến trường, dù trẫm xây

pháo đài, thì cũng không thể chống lại. Vì vậy, ngoài pháo đài ra thì trẫm còn

cần một nhánh đại quân không sợ Thần Ý Xúc Tử Đao, có thể chống đỡ chính

diện với bọn họ.”

Thúc Thần Nghi là một biện pháp tốt, nhưng quá đắt tiền, đắt đến mức Kiến

Nguyên đế không chịu nổi.

Mà chế tạo thứ này rất phức tạp, chỉ có Khí sư cao siêu mới chế tạo được.

Vũ Côn Luân không khỏi rơi vào suy ngẫm: “Bệ hạ có thể cầu viện Thần Cơ

lâu! ‘Trúc Thạch chiến khôi’ của bọn họ rất rẻ tiền, lại có sức chiến đấu gần bát

phẩm. Chỉ cần giải quyết một vài vấn đề, là có thể sử dụng ở trên chiến trường.”

Thần Cơ lâu và Thiên Cơ các có tên rất tương tự, nhưng lĩnh vực kinh doanh lại

hoàn toàn khác nhau.

Bọn họ tập trung vào các loại cơ quan, là một trong những thế lực đỉnh cấp nhất

của thiên hạ,

Kiến Nguyên đế nghe vậy thì hơi cau mày.

Hắn biết ‘Trúc Thạch chiến khôi’ là con rối được chế tạo từ mảnh trúc và đá.

Loại này đúng là rẻ tiền hơn các chiến khôi khác của Thần Cơ lâu, nhưng mà

giá cả cũng là 3500 lượng một bộ, sau khi luyện chế thành thì còn phải đầu

nhập một lượng lớn tiền tài để bảo dưỡng giữ gìn.

Dù chế tạo quy mô lớn có thể rẻ hơn một chút, nhưng sẽ không thấp hơn 3000

lượng.

Mà một binh lính biên quân sử dụng bí dược cửu phẩm và bát phẩm, tổng cộng

không đến 1400 lượng.

Nếu dùng bí dược thấp kém, thì chỉ chưa đến 800 lượng.

Hơn nữa, ngoại trừ bí dược cửu phẩm hạ ra, thì tướng sĩ biên quân đều dùng

lương bổng của mình để mua.

Dù bọn họ lên cấp bát phẩm, mỗi tháng cũng chỉ mất 220 lượng tiền lương

bổng.

Còn về phần binh khí chiến giáp của bọn họ, nguyên bộ gộp lại không đến 300

lượng.

Mà một chiến sĩ biên quân bát phẩm, có thể đối kháng với ít nhất là hai bộ ‘Trúc

Thạch chiến khôi’.

Ngoài ra, ‘Trúc Thạch chiến khôi’ không thể sử dụng bí pháp Hoàng Đạo.

“Trẫm sẽ thuyết phục thái sư thu thêm tiền tài, mau chóng chế tạo 200 vạn bộ

‘Trúc Thạch chiến khôi’. Chỉ là như vậy vẫn còn lâu mới đủ!”

Kiến Nguyên đế nhìn Vũ Côn Luân, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Theo

trẫm biết, trong tay ba người Hậu Khanh, Doanh Câu và Tương Thần có một

lượng lớn thi quân, chúng có thể chống lại Thần Ý Xúc Tử Đao?”

Vũ Côn Luân hơi rùng mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhau với Kiến Nguyên đế.

Chỉ một lát sau, Vũ Côn Luân lại âm thầm thở dài.

“Theo ta biết, đại đa số thi quân đều không có ý thức bản ngã, đều do Thi giáo,

Thi tướng, Thi soái điều động, tự nhiên không có địch ý và sát niệm gì.”

Mặt Vũ Côn Luân không thay đổi: “Cái này đúng là có thể chống lại Thần Ý

Xúc Tử Đao, tiền đề là bệ hạ có thể chế tạo ra Vọng Thiên Hống đời đầu, với lại

có thể thu phục và khống chế nó.”

Kiến Nguyên đế nhướng mày lên: “Nếu muốn khống chế Vọng Thiên Hống,

trẫm phải có âm dương một thể đúng không?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2126: Sau đó (4)


“Đúng vậy! Vọng Thiên Hống là vật cực âm, thi độc của nó lại là cực dương.

Chỉ có âm dương một thể, mới có thể không sợ thi độc của nó, mới có thể

khống chế Nguyên linh của Vọng Thiên Hống.”

Vũ Côn Luân nói hết: “Vấn đề là, hiện giờ các đại thần tông đã cảnh giác, bọn

họ sẽ nhìn chằm chằm vào bệ hạ.”

Kiến Nguyên đế nghe xong thì không thèm để ý: “Ty lễ giám lập tức viết một ý

chỉ, triệu Trưởng Tôn Binh Quyền vào kinh, tiếp nhận sắc phong Cực Đông

Vương!”

Hắn vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn Trang quý phi đang thất thần ở cách đó

không xa.

Muốn phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu, quả thực là cần né khỏi ánh mắt của

các đại thần tông.

Bằng không những thần tông nhất phẩm này hợp lực mà đến, hắn cũng không

gánh nổi cái ngôi vị hoàng đế này.

Kết quả tốt nhất là bị ép thoái vị, nhường ngôi vị hoàng đế này cho dòng dõi.

Tình huống bết bát nhất chính là Đại Ninh diệt vong.

Kiến Nguyên đế nghĩ thầm, chỉ có thể dùng một cái thẻ đánh bạc khác để

chuyển tầm mắt của bọn họ đi.

Mình nên trợ giúp đám Đại La Nghĩ tộc này thoát khỏi phong ấn, hơn nữa càng

nhanh càng tốt!



Ngôi sao Thiên Tịnh bên ngoài phàm giới, Thần Tịnh Ly vẫn chưa thể đưa hóa

thể của mình hàng lâm phàm giới, thì đã nghe thấy tin hóa thể của Thần Thất

Sát bị chém.

Tâm tình của nàng vốn rất ác liệt, lúc này này lại khó chịu đến tột đỉnh.

Thần Tịnh Ly không để ý đến cái chết của Chuyển Luân Tinh Quân.

Tại vùng tinh không này, có hàng ngàn hàng vạn ‘thần hoang dã’, còn có hơn

ngàn tên thần linh hạ vị không có ngôi sao nào, bọn họ có thể bổ sung vị trí

Tinh chủ sao Thần Luân bất cứ lúc nào.

Nhưng hóa thể của Thần Thất Sát tử vong, cánh tay phải rơi vào trong tay Chúc

Quang âm, chuyện này là một rắc rối rất lớn, cực kỳ vướng tay.

Nhưng Thần Tịnh Ly tạm thời không lo được mấy chuyện này.

Nàng đứng trên sao Thiên Tịnh, nhìn xuống phàm giới với vẻ mặt cực kỳ khó

coi.

“Phổ Thiên huynh, có thể điều tra được vì sao Thương Hải Thạch chạy đến

Thương Châu không? Không thể là vô duyên vô cớ được chứ?”

Tuy Thần Phổ Thiên không ở đây, nhưng giọng nói của hắn lại vang lên bên

cạnh Thần Tịnh Ly: “Xin lỗi, đến nay vẫn không có thu hoạch gì.”

Giọng nói Thần Phổ Thiên ngưng trọng: “Tuy nhiên, ngươi suy đoán là đúng, ta

điều tra được một ít manh mối. Hai ngày trước, Thương Hải Thạch đã gặp mặt

người kia một lần, nhưng mà khoảng thời gian và dấu vết này, lại bị người khác

xóa đi rồi. Có thể kết luận là, lực lượng của người nọ không kém ngươi và ta.”

Hắn nói xong thì lại thở dài một tiếng: “Đối với ngươi mà nói, đây thực sự là

rắc rối ngập trời.”

Thương Hải Thạch tự nhiên là chết không hết tội, nhưng theo Thương Hải

Thạch tử vong, bộ ‘Như Ý thần nguyên’ mà Thần Tịnh Ly ký thác trên người

Thương Hải Thạch cũng mất tích, rất có thể đã rơi vào tay Sở Hi Thanh.

Thiên quy Như Ý là do Trí Thần – Long Hi sáng tạo.

Tuy rằng hơn ngàn vạn năm trước, Đông Hoàng đã thay thế được vị cách Sáng

Đạo Giả này, nhưng mà Long Hi vẫn có sức ảnh hưởng cực lớn trên thiên quy

Như Ý này.

Còn cả Đông Hoàng và mấy đời đế quân của nhân tộc, ấn ký nguyên thần của

bọn họ vẫn cố định tại nơi sâu xa nhất trong thiên quy Như Ý.

Những người này tuyệt đối sẽ không tiếp nhận một người ngoài trở thành Thanh

Giả của thiên quy Như Ý.

May mắn chính là Đông Hoàng và huynh đệ con cháu của hắn đều đã chết

vong, Long Hi thì lại bị phong ấn, bị các thần phong ấn ở một nơi nào đó tuyệt

đối không cảm ứng và liên hệ được với bên ngoài.

Cho nên những ý thức còn sót lại kia, là có thể bị lừa dối.

Thần Tịnh Ly ký thác một bộ phận ‘Như Ý thần nguyên’ lên người Thương Hải

Thạch, nhờ vào đó để đạt được Long Hi, Đông Hoàng và mấy vị đế quân kia tán

thành.

Nhưng tất cả mưu tính của Thần Tịnh Ly đã là nước chảy về biển đông, còn mất

cả bộ phận ‘Như Ý thần nguyên’ mà nàng khổ sở ngưng luyện ra.

“Thú vị!”

Thần Tịnh Ly cười lạnh lùng: “Phổ Thiên huynh, có thể chia ra một chút sức lực

để giúp ta một việc không? Từ giờ trở đi, giúp ta nhìn chằm chằm vào hướng đi

của Trí Tẩu và Thái Sơ Huyền Nữ.”

“Ngươi nghi ngờ bọn họ? Cũng đúng, hiện giờ cũng chỉ có hai vị này là có năng

lực và động cơ này. Chắc hẳn bọn họ đang mưu tính gì đó.”

Giọng điệu Thần Phổ Thiên hơi trầm: “Thật ra thì ngươi không cần nhờ, ta cũng

đang nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi. Trong chuyện Táng Thiên ma hóa, hai

người này chính là biến số lớn nhất. Chỉ là hai người này có năng lực đặc biệt,

Phổ Chiếu chi pháp của ta thường xuyên không chiếu được bọn họ. Thế gian

này luôn có một số nơi, dù thế nào thì mặt trời cũng không thể chạm tới.”

“Vậy thì nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh kia! Ta nghi ngờ mưu tính của hai

người kia có liên quan với kẻ này.”

“Sở Hi Thanh? Ta hiểu rồi. Nhưng lần này ngươi hạ phàm, không phải để trừ

khử kẻ này sao? Tịnh Ly ngươi không nắm chắc?”

Thần Phổ Thiên vừa nói đến đây, liền cảm ứng được một luồng khí tức Canh

kim sắc bén lao thẳng đến nơi này.

Ngay sau đó, một Cự thần cao 500 trượng hiện thân ở bên ngoài sao Thiên

Tịnh.

Thần Tịnh Ly nhận ra người này, chính là Thần thị của Tây Phương Bạch Đế

Bạch Chúc, là một thần linh rất mạnh mẽ.

Ánh mắt người đến lạnh lẽo, mặt không cảm tình nhìn Thần Tịnh Ly: “Đế quân

có lời, mời Thanh Tịnh chi chủ nhanh chóng chạy đến Thất Sát tinh cung để yết

kiến.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2127: Sau đó (5)


Thần Tịnh Ly không khỏi nhíu mày liễu, sau đó cũng thản nhiên thi lễ: “Hạ thần

đã hiểu! Mời bẩm với đế quân, ta sẽ lên đường ngay.”

Trong lòng nàng lại âm thầm đau đầu, biết phiền phức đến rồi.

Sao Thất Sát nằm ở phía bắc sao Thiên TỊnh, hai cái một nam một bắc, khoảng

cách xa xôi.

Nhưng sau khi Thần Tịnh Ly an bài mọi sự vụ ở sao Thiên Tịnh xong, chỉ dùng

không đến nửa ngày đã đến sao Thất Sát.

Nàng vốn tưởng rằng vị Tây Phương Bạch Đế kia sẽ yết kiến nàng bên trong

Thất Sát tinh cung.

Lại không ngờ vị Tổ thần này đang chắp tay chờ nàng ở cửa cung.

Vị Kim Thần này có hình tượng rất tốt, dung mạo nhìn như một thanh niên nhân

tộc hơn 30 tuổi.

Trên mái tóc bạc trắng của hắn có một ngọc quan cao cao, mày kiếm bay xéo,

ngũ quan tuấn mỹ, đường nét góc cạnh cực kỳ ác liệt, khí thế lại uy nghiêm hào

hoa, còn ngậm lấy huyết sắc vô biên.

Kim Thần – Bạch Chúc chỉ có một con mắt, lại không hề ảnh hưởng đến uy

nghiêm của hắn, trong đôi mắt màu bạc trắng kia lại tỏa ra ánh sáng lung linh và

xán lạn.

Thần Tịnh Ly khom người hành lễ xong, Bạch Chúc mới lạnh lùng nói:

“Chuyện con trai ta trọng thương ngủ say, Thần Tịnh Ly ngươi cũng khó tránh

khỏi trách nhiệm, ngươi định sửa chữa thế nào?”

Giọng điệu của hắn như không cho làm trái, không cho nghi ngờ, không chỉ

Thần Tịnh Ly đẩy trách nhiệm.

Thần Tịnh Ly âm thầm tức giận.

Hóa thân của Thần Thất Sát chết, rõ ràng là do Thần Thất Sát khinh thường bất

cẩn, có liên quan gì với nàng?

Đúng là nàng có nói cho Thần Thất Sát biết chuyện hóa thể của mình sắp hàng

lâm, cũng thúc đẩy việc tứ đại thần sơn liên thủ ngăn cản Sở Hi Thanh lên

phương bắc.

Nhưng mà Thần Thất Sát tham chiến, đó chính là quyết định của hắn.

Thần Tịnh Ly lại giận mà không dám nói gì.

Thật ra thì Kim Thần – Bạch Chúc cũng không đáng sợ, đáng sợ là trưởng tử

của hắn.

Kiếm Thần Bạch Đế Tử là thần linh có sức chiến đấu đuổi sát Táng Thiên, vượt

qua đại đa số Tổ Thần.

Chỉ cần bị này chém một kiếm toàn lực, liền có thể chém nát sao Thiên Tịnh

của nàng.

Thần Tịnh Ly tuy được xưng là ‘Thanh Tịnh chi chủ’, nhưng mà sức chiến đấu

của nàng chỉ ở tầm trung, kém xa Bạch Đế Tử.

Vì vậy nàng mới mưu tính thiên quy Như Ý.

Thần Tịnh Ly cung kính nói: “Sau khi ta xuống phàm, sẽ dốc hết sức tìm kiếm

tăm tích bộ hóa thân kia của Chúc Quang âm, đoạt loại thần thủ cho Thất Sát

Tinh Quân.”

Thời Tri Mệnh kia cũng là kẻ thù của nàng.

Bạch Chúc lại lắc đầu: “Ngươi tìm sai người, cánh tay của con trai ta không

nằm trong tay Chúc Quang âm, mà Chúc Quang âm đã giao phó nó cho Sở Hi

Thanh rồi.”

Thần Tịnh Ly nghe vậy thì sững sờ, lập tức nói: “Hành động này của Chúc

Quang âm chính là sợ bệ hạ và Bạch Đế Tử điện hạ cảm ứng và tìm thấy?”

Bạch Chúc gật đầu: “Con trai ta nắm giữ Kim Trụ Bàn, bộ hóa thể kia của Chúc

Quang âm né tránh đã rất không dễ rồi, Hắn nào dám cầm cánh tay của con trai

ta.”

“Vừa rồi, tam đại ‘Ty Thiên’ đã giúp ta bói toán, bọn họ nhìn thấy cánh tay của

con trai ta bị Sở Hi Thanh phong ấn ở một nơi thần bí nào đó. Hơn nữa, địa

điểm này chỉ có một mình Sở Hi Thanh biết.”

Thần Tịnh Ly đã biết Bạch Chúc chuẩn bị nói gì, nàng không khỏi thầm cười

khổ.

Quả nhiên, vị Tây Phương Bạch Đế này lập tức dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm

nghị nhìn qua: “Lần này ngươi hạ phàm là để trừ khử Sở Hi Thanh kia? Vậy thì

nhân tiện làm chuyện này đi, mặc kệ ngươi sử dụng thủ đoạn gì, cũng phải tìm

được cánh tay của con trai ta.”

Thần Tịnh Ly chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng chỉ có thể khom người cúi đầu: “Hạ

thần tuân lệnh!”

Nàng biết mình căn bản không thể từ chối được.



Dưới tầng thấp nhất của ‘Lê Tham địa quật’, Sở Hi Thanh cẩn thận từng li từng

tí đặt khối băng lên đất bằng.

Mấy người La Hán Tông và Tri Phi Tử cầm đầu Thuật Sư viện đã đến đây trước

một bước, bắt đầu bày trận quanh Vấn Tố Y.

Bọn họ khảm từng khối linh thạch và những tài liệu quý giá xuống đất, sau đó

khắc dấu lên những phù văn cực kỳ huyền ảo.

Trưởng Tôn Nhược Lam một tay đè kiếm, lo lắng nhìn tình cảnh này: “Như vậy

là được? Một tòa trận pháp liền có thể giúp mẫu thân bình yên vô sự?”

Lục Loạn Ly khoanh tay trước ngực nhìn mấy người La Hán Tông bày trận, nói:

“Dựa theo điển tịch của Vô Tướng thần tông chúng ta, tòa ‘Lê Tham địa quật’

này từng là nơi Huyền Hoàng thủy đế phong ấn đầu của Lê Tham. Vì vậy nên

sau khi Lê Thâm phong thần, thì vẫn có thể hàng lâm ba phần mười lực lượng

xuống nơi này.”

Trưởng Tôn Nhược Lam nhướng mày lên, bình tĩnh nói: “Thì ra lại như vậy.”

Đối với ‘Lê Tham địa quật’, Trưởng Tôn Nhược Lam thật sự không hiểu rõ.

Nàng biết Ma thần Lê Tham chính là một nhân vật mạnh mẽ có sức chiến đấu

nửa bước Tạo Hóa, có thể sánh vai với những đế quân như Tử Vi, Câu Trần, Kế

Đô, Thái Sơ Huyền Nữ, Thần Bàn Nhược.

Ba phần lực lượng của Lê Tham, đủ để khiến đại đa số bản thể của các thần linh

không dám nhìn vào nơi này, huống chi là hóa thân của bọn họ?

“Ngoài ra, Vô Tướng thần tông chúng ta cũng phái người trông coi và canh

giữ.”

Sở Hi Thanh cười nói: “Từ giờ đến khi Vấn tỷ tỷ phong thần, tông ta sẽ có ba vị

đại trưởng lão, bảy vị trưởng lão đóng giữ ở nơi này, canh giữ thân thể Vấn tỷ

tỷ, đồng thời coi chừng ‘Vô tận băng nguyên’.”

Đây cũng là điều cần phải làm.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2128: Lấy máu ngươi


Sau trận chiến núi Ô Kim ở Nghiêm Châu, Sở Vân Vân dẫn biên quân đông bắc

xua đuổi tất cả Cự linh về Sương Châu, Lãnh Châu và Linh Châu ở phía bắc

‘Vô tận băng nguyên’.

Sở Hi Thanh vốn định tấn công tiếp, vượt qua ‘Vô tận băng nguyên’ đẩy đến

phía bắc ‘sa mạc Xích Hồng’, chiếm cứ ba châu Sương Lãnh Linh của thời đại

Huyền Hoàng thủy đế.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Sau khi Cực Đông Băng Thành tan vỡ, thế lực dưới trướng Sở Hi Thanh là năm

châu bắc vực và Thiết Kỳ Bang sẽ phải một mình ứng phó với áp lực của triều

đình.

Mà bây giờ, tuy hắn lấy được gần ngàn vạn binh mã của Cực Đông Băng

Thành, nhưng hắn vẫn mù tịt không biết gì về những binh mã này, chứ không

nói gì đến khống chế bọn họ đánh trận.

Binh không biết tướng, tướng không biết binh, chính là tối kỵ của nhà binh.

Mấu chốt vẫn là lòng quân bất ổn… trừ phi là con dân của Băng Thành ổn định

lại ở Băng Châu và Nghiêm Châu, bằng không bọn họ cũng không an tâm chinh

chiến.

Hiện giờ, những tướng sĩ Băng Thành này có thể thủ đất, nhưng không thể tấn

công.

Sở Vân Vân không thể không điều binh xuôi nam, dùng 300 vạn tinh nhuệ biên

quân để dàn binh ở phía nam U Châu, một mặt uy h**p triều đình, một mặt tiếp

ứng những tướng sĩ Băng Thành kia.

Vì vậy Vô Tướng thần tông nhất định phải thiết lập trạm gác ở ‘Vô tận băng

nguyên’, cảnh giác Cự linh ở Sương Châu xuôi nam với quy mô lớn.

Sở Hi Thanh nói đến đây thì bỗng sinh lòng cảm ứng, đưa mắt nhìn ra phía

ngoài hang động.

Sở Vân Vân đã rời đi.

Lúc trước tuy Sở Vân Vân nổi giận xé nát hư không mà đi, nhưng nàng vẫn đi

theo ‘thuyền Bình Thiên’.

Mãi đến khi bọn họ đưa Vấn Tố Y đến tầng dưới cùng, thì Sở Vân Vân mới rời

đi.

Nội tâm Sở Hi Thanh rất phức tạp.

Một mặt là phấn chấn khi Sở Vân Vân vẫn hộ tống Vấn Tố Y đến nơi này; một

mặt là cảm thấy có lỗi với Sở Vân Vân, cảm thấy oan ức cho nàng.

“Vân Vân tỷ đi rồi?”

Lục Loạn Ly quay đầu nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Sở Hi Thanh thì ngẩn ra,

sau đó lại cười gằn một tiếng: “Hư tình giả ý!”

Nếu cái tên này hổ thẹn thật, thì đã không đi trêu ghẹo Vấn Tố Y.

Lục Loạn Ly cũng quay người, bay về phía miệng hang.

Nàng cũng không muốn ở lại nơi này.

Mỗi lần nhìn thấy Vấn Tố Y, nội tâm của nàng lại thấy khó chịu, chua xót, là lạ,

nói chung là không dễ chịu.

Nàng quyết định trở về Vô Tướng thần sơn bế quan hai ba tháng, coi như nhắm

mắt làm ngơ.

Nữ nhân Vấn Tố Y này quá giảo hoạt, quả thực là hồ ly tinh!

Sở Hi Thanh biết Lục Loạn Ly không vui, cũng không có ý giữ lại đây, mà chỉ

truyền âm nói.

“Ra ngoài chờ ta một chút, ta có việc cần ngươi hỗ trợ.”

Lục Loạn Ly cảm thấy hơi khó hiểu, cái tên này muốn làm gì?

Sức chiến đấu của Sở Hi Thanh bây giờ đã đuổi sát cha nàng, binh lực lại đến

khoảng hai ngàn vạn, dưới trướng cũng có mấy vị Thiên Bảng, hắn có chuyện

gì cần mình giúp?

Lục Loạn Ly có tâm trực tiếp rời đi, chỉ để lại cho Sở Hi Thanh một bóng lưng.

Để cho hắn hiểu được, nàng tuyệt đối không phải kẻ gọi thì đến, đuổi thì đi.

Nhưng sau khi do dự một lát, nàng vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ở bên ngoài.

Khoảng tầm một ngày sau, trận pháp rốt cuộc cũng hoàn thành.

Hiện giờ mấy người La Hán Tông đang dùng pháp thuật để xây dựng một thạch

bảo ở trên đỉnh chóp ‘Lê Tham địa quật’, làm nơi thanh tu cho các trưởng lão

của Vô Tướng thần tông.

Nhưng việc này không quan hệ gì với Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh đầu tiên là an bài một ít chuyện cho bộ hạ cũ của Vấn Tố Y như

Trưởng Tôn Nhược Lam, Tế Hải đại trưởng lão, Băng Phách Chiến Long -Trầm

Vân, sau đó mới ngự không bay đến bên cạnh Lục Loạn Ly.

Hắn vào thẳng vấn đề: “Tu vị của ta đã đầy, phải đi tìm bí dược, thăng cấp tam

phẩm thượng, Loạn Ly ngươi hộ pháp giúp ta. Ngoài ra, còn có hai nơi nhất

định phải đến, có thể mất hai ba tháng. Loạn Ly ngươi nghiên cứu võ học ở đâu

cũng thế. Không bằng đi theo ta, ta còn có thể dùng ‘Dục Nhật thần chu’ đưa

ngươi đi đo đạc thiên hạ, cân đo thiên địa.”

Khóe môi Lục Loạn Ly lại giật giật vài cái.

Lúc này mới bao lâu mà cái tên này lại tăng cấp tam phẩm thượng rồi?

Nàng nhìn Sở Hi Thanh với vẻ ngờ vực: “Ngươi thăng cấp tam phẩm thượng

mà còn cần người hộ pháp? Hiện giờ có ai dám động đến ngươi?”

Lục Loạn Ly biết, hiện giờ sẽ không có ai ngăn cản Sở Hi Thanh lên cấp tam

phẩm thượng.

Bởi vì cái tên này thăng cấp quá dễ dàng, chỉ cần chém giết một con á loại hỗn

độn, sau đó trực tiếp dùng bí dược là được.

Nên sẽ không có ai chạy đi ngăn cản.

Thế lực khắp nơi còn không biết Sở Hi Thanh đã hoàn thành ‘nghi thức’ hỗn

độn rất cao siêu, thì không khỏi quá ngu xuẩn.

Bọn họ chỉ có thể đặt hi vọng vào thời điểm Sở Hi Thanh tăng cấp nhị phẩm và

nhất phẩm.

Lục Loạn Ly tự hiểu lấy mình, mình bây giờ chỉ là tứ phẩm thượng, cách những

Thiên Bảng kia rất xa.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2129: Lấy máu ngươi (2)


“Ta bây giờ bốn phía là địch, sao dám khinh thường bất cẩn? Loan Ly ngươi tu

luyện Bình Thiên Kiếm đúng không, còn đến tầng 21? Vừa hay có thể giúp ta,

hơn nữa ngươi chỉ tu luyện cũng vô dụng, còn phải cường hóa ‘nghi thức’ mới

được.”

Trong lòng Sở Hi Thanh lại đang nghĩ.

Ta mà không bỏ chút thời gian và công sức tưới nước bón phân, chỉ sợ ngươi lại

chạy mất.

Lần này đi ra ngoài, hắn không dẫn Phong Tam theo, mà chỉ đưa một mình Lục

Loạn Ly đi theo.

Lục Loạn Ly nhíu mày lại, nàng cũng hơi động tâm.

Nhưng nàng nhất thời cảm thấy không đúng, lại nhìn Sở Hi Thanh với vẻ ngờ

vực: “Hai đến ba tháng? Ngươi muốn ra ngoài hai ba tháng vào lúc này? Ngươi

không lo Thiết Kỳ Bang sao? Không lo ‘nghi thức’ hỗn độn của ngươi sẽ xong

đời?”

Đương nhiên là không thể xong đời hết, tu vị đã lên là không thể hạ xuống.

Nhưng uy lực của Hỗn Độn chi pháp và Hỗn Độn Vạn Tượng công sẽ giảm

mạnh. Sau đó Sở Hi Thanh muốn lên cấp thì phải tìm phương pháp khác để

hoàn thành ‘nghi thức’.

Nói đến Thiết Kỳ Bang thì Sở Hi Thanh lại đau đầu.

Thiết Kỳ Bang bây giờ rất loạn.

Sở Hi Thanh vốn định trở về quận Tú Thủy từ hôm trước, kết quả lại xảy ra

biến cố như vậy.

Vẫn là câu nói trước, kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu: “Không cần lo cho Thiết Kỳ Bang, ta đã nhờ Kiếm sư

huynh đi nhậm chức Đường chủ Nội Vụ Đường và Minh Kính Đường ở Thiết

Kỳ Bang rồi. Có hắn tọa trấn ở đó, sẽ không có chuyện gì cả.”

Thiết Kỳ Bang bây giờ thật ra có rất nhiều danh tiếng, ngoại trừ Thủy Thương

Lãng, Cung Vô Cấu ra, thì Chu Lương Thần cũng đã trưởng thành.

Ngoài ra, còn có Băng Phách Chiến Long – Trầm Vân thống lĩnh một bộ phận

binh mã ở Huy Châu lùi về Hoài Châu, trợ giúp Thiết Kỳ Bang bảo vệ vùng

phòng tuyến ven sông.

Mặc kệ là tướng lãnh hay tố chất binh lính, thì Thiết Kỳ Bang đều rất tốt.

Chỉ cần nội bộ không có sự cố gì, thì bọn họ nhất định có thể cản đại quân của

triều đình ở bên kia sông Thần Tú và sông Thiên Hoài.

Vấn đề là nội bộ của Thiết Kỳ Bang.

Thiết Kỳ Bang loạn là bởi vì không có nhân vật trấn áp được mọi người.

Thiết Cuồng Nhân tuy là kỳ chủ đời đầu, năng lực rất mạnh.

Nhưng Thiết Kỳ Bang bây giờ không phải Thiết Kỳ Bang trước kia.

Thiết Cuồng Nhân bây giờ lại là thân thể sát thi, với lại còn không thể khống

chế lực lượng của bản thân, tự nhiên không thể để kẻ dưới chịu phục.

“Kiếm sư huynh?” Lục Loạn Ly hít một ngụm khí lạnh: “Kiếm sư huynh đồng

ý?”

“Sao lại không đồng ý?”

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên: “Hắn tu luyện Quy Thiên chi đạo đúng

không? Ta liền khuyên hắn, nói ‘nghi thức’ Quy Thiên tiếp theo không dễ. Đến

nước này, hắn không thể chỉ hiểu quy củ của thiên địa, mà còn phải hiểu ‘Quy

thiên củ địa’, để thế giới vận chuyển theo quy củ của hắn.”

“Thiết Kỳ Bang chúng ta chính là một nơi rất tốt, Kiếm sư huynh có thể thử

nhậm chức đường chủ Nội Vụ Đường. Cái này tên là Nội Vụ Đường, nhưng

thật ra là thừa tướng của Đông Châu. Hắn có thể ban bố chánh lệnh, lập luật

pháp. Kiếm sư huynh rất tán thành, liền quyết định thử một chút.”

Thật ra thì Quy Thiên chi đạo của Kiếm Tàng Phong không phải cực mạnh.

Mặc dù hắn đã trở thành Chân Linh Quy Thiên, nhưng đó là vì không có bao

nhiêu người đi đường này.

Giống như Nhai Tí chi pháp của Sở Hi Thanh, trong núi không hổ, con khỉ

xưng vương.

Hắn hơi dừng lại: “Không chỉ Kiếm sư huynh quyết định đi qua, mà Diệp sư tỷ

cũng muốn về Tú Thủy. Nàng sẽ nhậm chức đường chủ một Chiến Đường, nhờ

đó để hoàn thành ‘nghi thức’ Vô Tướng công.”

Lục Loạn Ly lập tức bừng tỉnh, đây mới là nguyên nhân chính để Kiếm Tàng

Phong đồng ý.

Kiếm Tàng Phong tuy trí tuệ hơn người, khôn khéo như quỷ, nhưng vẫn không

thoát khỏi bàn tay của Sở Hi Thanh.

“Hơn nữa, dù ‘nghi thức’ ở Thiết Kỳ Bang xong đời, thì cũng không có gì ghê

gớm. Có thì tốt, không có cũng được.”

Sở Hi Thanh phất tay áo một cái, một đoàn hỗn độn hiện ra sau lưng hắn: “Nếu

‘nghi thức’ của chúng ta chỉ hạn chế ở Thiết Kỳ Bang, thì tầm nhìn không khỏi

quá hạn hẹp rồi!”

“Ta đã coi vùng thế giới này là hỗn độn, ta đặt mình ở trong đó, có thể nhìn thấy

âm Dương chi đạo, biến hóa khôn lường, trật tự và hỗn loạn đều ở bên trong.”

“Mỗi một hành động của ta, mỗi một lời nói của ta, đều có thể khuấy động thời

cuộc thiên hạ, ảnh hưởng đến vận mạnh của tất cả mọi người và sự vật, khiến

cho toàn bộ hỗn độn vì ta mà biến hóa.”

Lục Loạn Ly không khỏi hít một ngụm khí lạnh nữa.

Tên Sở Hi Thanh này đã trở thành Chân Linh Hỗn Độn.

‘Nghi thức’ của cái tên này cũng vô cùng mạnh mẽ.

Sở Hi Thanh thì lại cười nhìn nàng: “Thế nào? Loạn Ly yên tâm chưa?”

Lục Loạn Ly nhìn thấy gương mặt tuấn dật của hắn, còn cả phong thái không

giận tự uy, và khí thế duy ngã độc tôn như bao trùm núi sông kia của hắn, nàng

lại tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu.

Chờ đến khi gật đầu xong, Lục Loạn Ly mới cảm thấy không đúng.

Rụt rè của mình đâu? Kiêu ngạo của mình đâu? Giận dỗi của mình đâu?

Không phải đã nói là sẽ hung hăng từ chối Sở Hi Thanh, để lại cho hắn một

bóng lưng sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back