Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2120: Con hổ không dễ ăn (2)


Tận 100 cái hô hấp sau, tất cả mọi người mới xác định ý niệm của Sở Hi Thanh

đã rời đi.

Nhưng những tướng sĩ dưới trướng Trưởng Tôn gia vẫn không dám nhúc nhích,

chỉ đứng đờ tại chỗ.

Lúc này cũng không có ai quản lý bọn họ.

Bởi vì đám tướng tá kia đã chạy từ lâu rồi.

Sau đó, mấy chục vạn tướng sĩ Băng Thành lao ra khỏi quân doanh.

Bọn họ đều rất hưng phấn, sĩ khí như hồng, tiếng rống như lôi.

“Tất cả thả binh khí xuống!”

“Chủ soái có lệnh, thả vũ khí không giết, tất cả đưa hai tay lên đầu!”

“Ngồi xổm xuống! Ngồi xổm xuống! Chúng ta đều là người của Băng Thành, sẽ

không làm khó các ngươi!”

Mà khi cuộc chiến núi Thiên Lương kết thúc, Sở Hi Thanh cũng đã thu hồi ý

niệm của mình từ Huy Châu về.

Hắn không thu hoạch được nhiều ở bên đó.

Thời gian quá lâu, phải mất hai khắc thời gian Sở Hi Thanh mới quan tâm đến

bên đó.

Thứ hai là Độc Cô Thủ chỉ huy đại quân rất trật tự, tốc độ phản ứng rất nhanh.

Khi ý niệm Sở Hi Thanh hàng lâm nơi đó, mấy trăm vạn đại quân Huy Châu đã

tản gần hết.

Thời điểm này, hắn thậm chí còn không thể hấp thu quá nhiều địch ý và sát

niệm nơi đây, khiến uy lực Thần Ý Xúc Tử Đao giảm mạnh.

Sở Hi Thanh chém vài đao, lại phát hiện không thu hoạch được nhiều, nên cũng

lười làm tiếp.

Khi ý niệm của hắn trở về, liền thấy bảy thanh kiếm kia đã rơi vào tay Sở Vân

Vân.

Những thanh kiếm này đang kêu ong ong, còn nỗ lực trốn đi, nhưng lại bị Sở

Vân Vân trấn áp.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, liền thu hồi ánh mắt phẫn nộ.

Đây là đồ của Thần Thất Sát, Sở Hi Thanh không có Thần Kính Thiên Đao tăng

cường, vốn là không trấn áp được.

Huống hồ, hắn vốn là muốn tặng mấy thanh kiếm này cho thê tử.

Sở Hi Thanh luôn muốn chế tạo một thanh binh khí cho Sở Vân Vân.

Hoàng tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Tần Mộc Ca, ngoại trừ am hiểu thương

pháp thì còn có sở trường dùng đao.

Nhưng đến giờ Sở Vân Vân vẫn chưa có một thanh đao hợp tay.

Chủ yếu là vì tu luyện quá nhiều võ đạo, bao la vạn trượng, mấy chục loại thiên

quy, tài liệu bình thường là không chịu nổi.

Nếu giao bảy thanh kiếm này cho Thiên Khí viện, Sở Vân Vân có thể kiếm

được một thanh thần binh lý tưởng.

Sau đó, thần sắc Sở Hi Thanh nghiêm túc, khom người với long ảnh 400 trượng

kia.

“Vãn bối đa tạ công chúa điện hạ cứu viện!”

Long ảnh hư ảo này chính là Cơ Dương.

Lúc trước, Phong Tam phụng mệnh hắn đi liên lạc với Thời Tri Mệnh và Cơ

Dương.

Thật ra thì không có bộ hóa thể này của Cơ Dương, thì bọn họ vẫn có niềm tin

chiến thắng.

Đơn giản là mượn La Hán Tông và ‘Tam Đế thần nhãn’ để từ từ chơi chết bọn

họ thôi.

Nhưng phần thắng sẽ nhỏ hơn nhiều, lại tốn thời gian hơn, cũng chưa chắc đã

có thể g**t ch*t cả hai vị thần linh này.

Từ trước đến nay, Sở Hi Thanh vẫn luôn có một thói quen là đánh giá đối thủ

cao nhất có thể, không sợ lấy sức mạnh lớn nhất để đả kích đối thủ, dùng tất cả

lực lượng có thể dùng.

Đây cũng chính là trí tuệ của tổ tiên, có thể coi thường kẻ địch trên chiến lược,

nhưng nhất định phải coi trọng kẻ địch trên chiến thuật.

Long ảnh hư ảo 400 trượng kia lại không thể nói chuyện.

Nàng chỉ nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt vui mừng, rồi gật gật đầu. Sau đó dùng

chân trước chỉ về phía bắc, phát ra tiếng gầm giận dữ.

Sở Hi Thanh hiểu ý của nàng.

Đối với chuyện giúp hắn chém giết thần linh, Cơ Dương rất vui mừng, cũng rất

vui vẻ khi được tham dự.

Nhưng nàng cũng nhắc nhở Sở Hi Thanh, nhất định phải chú ý đến Bất Chu

sơn, chú ý đến Vọng Thiên Hống, phải cố gắng giúp nàng thu hồi độc châu.

Sở Hi Thanh hơi khom người: “Sở mỗ đã hiểu, ta nhất định sẽ dốc hết sức!”

Long ảnh 400 trượng lại gật đầu lần nữa, sau đó bóng người của nàng biến mất

trong tầng mây.

Tiếp đó, Sở Hi Thanh lại chắp tay với Thời Tri Mệnh: “Thời huynh cao thượng,

Sở mỗ đa tạ!”

Thật ra thì đây là một cuộc giao dịch, không có gì phải cảm ơn, nhưng lễ nhiều

thì không trách.

“Ngươi hư tình giả ý như vậy, không cám ơn cũng được!”

Thời Tri Mệnh lại nhìn về phía Sở Vân Vân: “Không biết tổng soái đại nhân có

thể giao Chu Thiên Thần Luân trong tay ngươi cho ta không? Thứ này có thể

giúp ta một chút.”

Chu Thiên Thần Luân chính là thần bảo trong tay Chuyển Luân Tinh Quân.

Chuyển Luân Tinh Quân bị Sở Vân Vân một thương đâm chết, thứ này cũng rơi

vào tay nàng.

Sở Vân Vân liếc mắt nhìn chuyển luân đang trôi nổi bên cạnh: “Thứ này nằm

trong tay Chuyển Luân Tinh Quân, quả thực là phí của trời, nhưng rơi vào tay

ngươi thì lại khác, đâu chỉ là một chút? Nhưng vì sao ta phải đưa cho ngươi?”

Thời Tri Mệnh rất thích tính cách thẳng thắn của Sở Vân Vân, nghe thấy thế

cũng không phản cảm.

Hắn chắp tay sau lưng: “Thứ này không giống Nghịch Thần Kỳ trong tay ngươi,

cũng khác với Tiên Thiên chí bảo như Thái Sơ Băng Luân. Đây là đồ của Cự

thần, dựa vào sức mạnh huyết thống để sử dụng. Các ngươi có thể sử dụng,

nhưng không thể phát huy toàn bộ uy năng của nó, giá trị chỉ có hạn. Thứ này

cũng không tinh khiết như bảy thanh kiếm kia, khó có thể tinh luyện và phân

giải.”

Thời Tri Mệnh nói đến đây thì hơi suy ngẫm, sau đó thản nhiên nói: “Sở Hi

Thanh có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết và Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân,

trong huyết mạch có lực lượng thời gian cực kỳ mạnh mẽ. Chờ lực lượng của ta

khôi phục, ta có thể cho hắn một vị cách Chân Linh.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2121: Con hổ không dễ ăn (3)


Sở Vân Vân ngưng thần suy nghĩ một chút, liền thản nhiên nói: “Hai cái! Phải

ký Thần khế!”

Thời Tri Mệnh nghe vậy thì không do dự: “Được!”

Hắn trực tiếp lấy một quyển trục ra, viết nội dung lên, lại hòa tinh huyết rồi trực

tiếp ném về phía Sở Hi Thanh.

Thời Tri Mệnh ngày xưa bị thương nặng, ngay cả ngôi sao của mình cũng bị

người khác chiếm đoạt.

Nhưng Thời Tri Mệnh vẫn là Sáng Đạo Giả và Thánh Giả của Thời Gian chi

pháp.

Chỉ cần hắn khôi phục sức mạnh, ban tặng hai vị cách Chân Linh cũng không

có vấn đề gì lớn.

Sở Hi Thanh ngưng thần đọc quyển trục một lát, không khỏi ‘A’ một tiếng.

Vị này rất tự giác, phá trên có thêm các loại nội dung của Thần Khế thiên bi và

Táng Thiên, rất giống với Thần khế trước của bọn họ.

Sở Hi Thanh gật đầu với Sở Vân Vân, ra hiệu Thần khế này không có vấn đề.

Sở Vân Vân cũng lập tức ném Chu Thiên Thần Luân cho Thời Tri Mệnh.

Thật ra thì vị cách Chân Linh do người khác ban tặng là không vững chắc.

Người ta chỉ cần một ý niệm là có thể thu hồi.

Mà hiện giờ, Thần Khế thiên bi tàn tạ và Táng Thiên sắp ma hóa chưa chắc đã

có thể hạn chế Thời Tri Mệnh.

Nhưng cũng tốt hơn là không có gì.

Dưới tình huống bình thường, nàng và Sở Hi Thanh đều không có thời gian đi

hoàn thành ‘nghi thức’ thời gian này.

Vì vậy, trong vòng mấy trăm năm tiếp theo, bọn họ không thể dòm ngó quyền

bính của thời gian.

Nhưng nếu có Chúc Quang âm trợ giúp, vậy bọn họ sẽ có hi vọng.

Cứ trở thành Chân Linh trước, lại hoàn thành ‘nghi thức’ thì sẽ đơn giản hơn

nhiều.

Cái này cũng có thể cường hóa Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của bọn họ.

Chu Thiên Thần Luân kia vừa rời khỏi sự khống chế của Sở Vân Vân, liền chủ

động tìm đến Thời Tri Mệnh.

Chủ nhân của nó đã chết, khí linh của Chu Thiên Thần Luân có phán đoán, vị

này chính là người thích hợp nhất để làm chủ nhân mới của nó.

Thời Tri Mệnh vui vẻ tiếp nhận, trên mặt cũng hiện ra ý cười: “Sở Hi Thanh,

nếu như ngươi tin ta, vậy thì nhận Chuyển Luân Đạo này. Sau này gặp phải

chuyện như hôm nay, có thể trực tiếp cầu viện ta, ta sẽ xem tình huống rồi ra

tay.”

Sau khi nhận được Chu Thiên Thần Luân, hắn muốn cứu viện Sở Hi Thanh thì

sẽ đơn giản hơn nhiều, trực tiếp trao đổi vị trí với Chuyển Luân Đạo trên người

đối phương là được.

Sở Hi Thanh thì lại thản nhiên tiếp nhận khối đá màu vàng do Thời Tri Mệnh

ném đến.

Hắn có gì mà không thể tin?

Chúc Quang âm vẫn rất suy yếu, trước khi hắn khôi phục sức mạnh và cướp lại

ngôi sao của mình, song phương vẫn là minh hữu, tương lai cũng chưa chắc sẽ

là kẻ địch.

Sau đó, bóng người Thời Tri Mệnh trực tiếp hóa thành từng điểm linh quang,

tiêu tan ngay trước mắt hắn.

Sau khi tiễn hai vị đại lão đi, Sở Vân Vân liền ôm quyền với Kiếm Tàng Phong

ở bên cạnh: “Không ngờ Kiếm sư đệ lại có thể diễn hóa ra Quy Thiên từ Lượng

Thiên và Bình Thiên, một thân ba Chân Linh. Phần thiên tư này của sư đệ, thật

sự là làm cho người ta thán phục!”

Trong lời nói của nàng ngậm lấy tán thưởng và vui mừng, sau nàng thì Vô

Tướng thần tông vẫn có người nối nghiệp như cũ.

Sở Hi Thanh cũng nhìn về phía Kiếm Tàng Phong.

Ánh mắt của hắn lại hơi khác thường.

Trận chiến ngày hôm nay, Kiếm Tàng Phong có công rất lớn.

Nhưng vị sư huynh này che giấu thật là sâu nha, ba đại Chân Linh… chậc chậc,

với tuổi của Kiếm Tàng Phong, với phần thành tựu này của hắn, có thể nói là

đuổi sát Sở Vân Vân năm đó.

Theo Sở Hi Thanh biết, Sở Vân Vân ngày xưa cũng chỉ là Chân Linh của ba

môn thiên quy là Quy Nguyên, Hồi Thiên, Xuyên Thiên.

Lúc trước Lý Trường Sinh rất tự tin, nói Kiếm Tàng Phong nhất định có thể trợ

giúp hắn phá giải Già Thiên chi pháp, để cho hắn có cơ hội sử dụng Thần Kính

Thiên Đao, lúc đó Sở Hi Thanh vẫn nửa tin nửa ngờ.

Bây giò mới biết cái gọi ‘biết đồ không ai băng sư’. Mình vẫn còn đánh giá quá

thấp vị Kiếm sư huynh thâm tàng bất lộ này.

Lực lượng vừa rồi của vị sư huynh này là do tam đại thần kiếm chồng chất lên.

Sở Hi Thanh đánh giá trình độ võ đạo chân chính của vị này nằm trong khoảng

top 80 Thiên Bảng, chỉ kém hơn Tần Mộc Ca ở cùng cảnh giới một chút.

Vấn đề là võ đạo của vị này có đặc tính tương đồng với Lý Trường Sinh.

Dù cao thủ trong top 10 Thiên Bảng mà không thể duy trì cân bằng và hòa hợp

trong cơ thể, vậy Kiếm Tàng Phong thì cũng phải quỳ.

Sở Hi Thanh cũng cực kỳ kiêng kỵ Kiếm Tàng Phong.

Tuy rằng bây giờ hắn đã âm dương điều hòa, nhưng trên người vẫn còn một ít

kẽ hở.

Ví dụ như Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân.

Bởi vì thời gian tu hành có hạn, dù Sở Hi Thanh mượn mộng cảnh để tôi luyện,

thì vẫn không thể hoàn toàn khống chế Bá thể.

Sau này, một khi đối đầu với Kiếm Tàng Phong, đối phương có thể lợi dụng Bá

thể của hắn.

Hắn chỉ có thể vui mừng khi vị sư huynh này không phải kẻ địch của mình.

Sở Hi Thanh lại phát hiện, không chỉ một mình hắn dùng ánh mắt dị dạng để

nhìn Kiếm Tàng Phong.

Tông Tam Bình, Nhậm Tiếu Ngã, Diệp Tri Thu, Lục Loạn Ly đều yên lặng

không nói gì mà đánh giá Kiếm Tàng Phong.

Ngay cả Phong Tam cũng không ngoại lệ.

Nhưng vẻ mặt Phong Tam bình thường hơn nhiều, chỉ ngậm lấy thưởng thức

như Sở Vân Vân.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2122: Con hổ không dễ ăn (4)


“Không dám nhận!” Kiếm Tàng Phong mỉm cười, bình tĩnh ôm quyền đáp lễ Sở

Vân Vân: “Chút thực lực này của ta thì tính là gì? Còn lâu mới bằng sư tỷ năm

đó!”

Nhưng sau khi hắn nói xong, lại không tự chủ được mà liếc mắt nhìn về phía

Diệp Tri Thu.

Sở Hi Thanh vừa nhìn liền biết không tốt.

Mặc dù tâm tính của Kiếm Tàng Phong trầm ổn tỉnh tảo, lại ‘cẩu’ đến đáng sợ.

Nhưng sau khi sử dụng Thần Vọng kiếm, thì vẫn có chút ‘high’.

Quả nhiên, Diệp Tri Thu xanh mặt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cất bước đi vào

trong khoang thuyền.

Chẳng biết vì sao, nàng nhìn thấy cái vẻ mặt này của Kiếm Tàng Phong thì lại

phát cáu.

Lại nghĩ đến ngày xưa, nàng không biết bộ mặt thật của Kiếm Tàng Phong, luôn

chăm sóc và trông nom hắn, thì lại càng tức giận hơn.

Kiếm Tàng Phong thấy thế thì sốt sắng, vội vàng đuổi theo: “A? Diệp sư muội,

ngươi muốn trở về khoang? Đừng đi mà, ta có lời muốn nói với ngươi. Sư muội

ngươi lại giận ta?”

Sở Vân Vân thấy gương mặt tràn đầy kinh hoàng và dáng vẻ luống cuống tay

chân của hắn thì không khỏi lắc đầu, trong đôi mắt xanh lam lộ ra một tia ý

cười: “Vị Kiếm sư đệ này đúng là một diệu nhân!”

“Quả thực!”

Sở Hi Thanh gật đầu, nghĩ thầm cuộc sống khổ sở của vị này vẫn còn dài.

Kiếm Tàng Phong thể hiện trình độ võ đạo cao bao nhiêu, thì Diệp Tri Thu sẽ

tức giận bấy nhiêu.

Đây chính là hậu quả xấu của việc giả heo ăn hổ…

Hơn nữa, dù không có chuyện này, thì con hổ này cũng không dễ ăn.

Sở Hi Thanh lại phát hiện, Sở Vân Vân lại đưa mắt nhìn vào khối băng trên

boong thuyền.

Nàng nhìn Vấn Tố Y, sắc mặt lạnh lẽo như băng, Nghịch Thần Kỳ trong tay

chợt phun lửa trắng.

Cái Nghịch Thần Kỳ toàn thân màu đen này đã biến hóa, mặt ngoài thân thương

đã xuất hiện rất nhiều hoa văn màu máu, còn có ánh huỳnh quang màu đỏ quanh

quẩn.

Thân thương nhìn như hai màu đỏ đen giao nhau.

Sở Hi Thanh nhìn thấy cảnh này, nhất thời không còn tâm tư cười trên sự đau

khổ của người khác.

Hắn rốt cuộc ý thức được, bên cạnh mình cũng có một lão hổ.

Lão hổ này còn đang rất tức giận!

Sở Hi Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm trạng khó chịu của Sở Vân

Vân bây giờ.

Đổi lại thành mình, gặp phải loại tình địch mà không thể ra tay, trái lại còn phải

hộ tống người ta, vậy thì cũng sẽ cực kỳ tức giận.

Hắn thậm chí còn muốn giết người nữa kìa!

Ngay khi Sở Hi Thanh đang âm thầm sợ hãi, Sở Vân Vân lại hừ nhẹ một tiếng.

Nàng trực tiếp xé rách hư không, rời khỏi chiếc thuyền này.

Sở Hi Thanh không khỏi thở phào một hơi.

Tình huống xấu nhất đã không phát sinh.

Sau đó, Sở Hi Thanh vừa lau mồ hôi lạnh vừa mở bảng nhân vật ra xem.

Lúc này, điểm thiên nguyên của hắn vẫn đang tăng vọt.

Lúc trước Sở Hi Thanh có hơn 4000 điểm, bây giờ đã hơn 15.000, con số này

vẫn đang điên cuồng nhảy lên.

Sở Hi Thanh cũng biết số điểm này bắt nguồn từ các thần linh trên trời chứ

không phải từ Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ.

Hai quyển đặc san này mới phát hành thôi, còn phải chờ thời gian để lên men.

Trận chiến vừa rồi, Thần Thất Sát đã dẫn lực lượng của hơn trăm vị thần linh

xuống phàm giới.

Ngoài ra, khoảnh khắc hóa thể của Thần Thất Sát tử vong, lại có thêm mấy trăm

cỗ ý niệm mạnh mẽ nhìn xuống thế gian.

Hiển nhiên là cái chết của Chuyển Luân Tinh Quân và hóa thể của Thần Thất

Sát đã khiến các thần chấn động không nhỏ.

Khoảnh khắc đó, những ý niệm này đều rơi vào người Sở Hi Thanh, cũng trở

thành đầu nguồn cho lực lượng của hắn.

Càng khiến người ta vui mừng là Ước Nguyện Thạch, cột này vốn chỉ có 240.

Tuy rằng thần lực của Chuyển Luân Tinh Quân bị Nghịch Thần Kỳ nuốt hết,

nhưng Sở Hi Thanh cũng được uống miếng canh, kiếm được 22 viên Ước

Nguyện Thạch.

Khi con ngươi Sở Hi Thanh lấp lóe, vui mừng không thôi, hắn lại nhìn thấy

‘Thái Sơ thần vận’ cũng có biến hóa, từ (cao) biến thành (cực).

Thái Sơ thần vận (cực): Ngươi được cho là người nham hiểm độc ác, ám hại

Thần Thất Sát, khiến Thái Sơ Huyền Nữ rất yêu thích, đã ban thần ân vận mệnh

đỉnh cấp cho ngươi.

Khi ngươi tính kế người khác, howacj là bị người khác tính kế, Thái Sơ Huyền

Nữ chấp chưởng vận mệnh sẽ ưu ái ngươi. Khi ngươi gặp nguy hiểm, còn có thể

được Thái Sơ Huyền Nữ cảnh báo trước.

Ngoài ra, ngươi còn được thần khí vận mệnh Tam Sinh Thạch của Thái Sơ

Huyền Nữ gia trì.

Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày lên.

Hắn đã nghe được từ miệng Thần Xích Hỏa, lực lượng vận mệnh của Thái Sơ

Huyền Nữ bắt nguồn từ Chúc Quang âm.

Khi Chúc Quang âm trọng thương, phải tự phong ấn trong dòng sông thời gian,

thì thần khí Tam Sinh Thạch cũng biến mất. Sau vài lần tranh cướp kịch liệt, thứ

này đã rơi vào tay Thái Sơ Huyền Nữ.

Từ đó Thái Sơ Huyền Nữ và tam đại ‘Ty Thiên’, cũng là ba vị Tinh chủ của

Thiên Mệnh, Thiên Vận, Thiên thế trong ‘Bắc Thần cửu tinh’, cùng nhau quản

lý lực lượng vận mệnh.

Sở Hi Thanh hơi nghi ngờ, hắn đang giúp Chúc Quang âm thu hồi sức mạnh

của hắn.

Nhưng hình như Thái Sơ Huyền Nữ không để ý chút nào, cũng không buồn bực

chút nào.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2123: Sau đó


Đường Chu Tước thành Vọng An, dưới Thiên Cơ các.

Chung quanh đầy người là người, cả con đường chật cứng, nước chảy không

lọt.

Sắc trời đã đến gần trưa, khí trời càng ngày càng nóng, càng ngày càng khô.

Võ tu tụ tập ở đây lại không tản đi, trái lại càng ngày càng nhiều. Tận hơn 20

vạn người nhét chung một chỗ, làm cả con đường đều như một cái lò thiêu.

Thiên Cơ lão nhân vẫn đứng trên mái hiên, hắn nhìn lên bầu trời với vẻ dị dạng.

“Chuyển Luân Tinh Quân lại ngã xuống…”

Còn cả Thần Thất Sát nữa, hóa thể của hắn đã biến trở về thành cánh tay, bị

Thời Tri Mệnh bắt giữ.

“Thuộc hạ cũng không thể ngờ được!”

Đó là Thiên Cương quán chủ, hắn cực kỳ kinh dị: “Sở Hi Thanh ở lại Thương

Châu cả một ngày, ta đã cảm thấy không đúng rồi, nhưng không ngờ hắn không

chỉ muốn hộ tống Vấn Tố Y lên phương bắc, mà còn muốn mượn cơ hội này để

dụ Thất Sát và Chuyển Luân vào bẫy, sau đó g**t ch*t.”

Thiên Cương quán chủ hơi dừng lại một chút: “Ta cũng không ngờ Thất Sát lại

rơi vào bẫy thật, hắn vốn nên chờ đến lúc hóa thể khôi phục mới đúng.”

Thời gian vốn đứng ở bên Thần Thất Sát.

Chỉ cần bộ hóa thể này của Thần Thất Sát khôi phục lúc toàn thịnh, sức chiến

đấu có thể đuổi sát thần linh thượng vị, có kẻ nào ở phàm giới này làm gì được

hắn?

Thiên Cương quán chủ thấy Thần Thất Sát rời khỏi Băng Thành, mặc kệ Sở Hi

Thanh và Vấn Tố Y song tu, hoàn thành điều hòa âm dương, thì cho rằng vị

thần linh này rất có kiên nhẫn, với lại trí tuệ hơn người.

Trong mắt Thần Thất Sát, Vấn Tố Y hoàn thành điều hòa âm dương, không thể

không thăng cấp thần linh, thì dễ giải quyết hơn nhiều.

Thần Thất Sát không lựa chọn ngăn cản Vấn Tố Y, mà ép Vấn Tố Y đến đường

cùng, sau đó bỏ chạy.

“Chắc là ‘Thanh Tịnh chi chủ’ đã làm cho hắn động tâm.”

Thiên Cơ lão nhân rơi vào trầm tư, nói với vẻ suy đoán: “Sở Hi Thanh cũng

không ngờ có thể dụ Thần Thất Sát vào cục, hắn chỉ đoán được đám thần linh

kia nhất định sẽ dốc sức ngăn cản. Chỉ cần có một con cá sa lưới, thì hắn liền

kiếm lời.”

“Chắc là như vậy rồi!”

Thiên Cương quán chủ cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chờ mong nhìn về

phía Thương Châu: “Không biết vị Vô Cực Đao Quân này có phải hi vọng của

tộc ta hay không?”

“Ta không biết hắn có phải hay không, nhưng sau trận chiến ngày hôm nay, tình

thế ngoài tinh không sẽ phát sinh biến hóa mới.”

Khóe môi Thiên Cơ lão nhân vểnh lên: “Hóa thể của Thần Thất Sát tử vong,

nhất định sẽ liên lụy đến bản thể. Ngôi sao Thất Sát có thể vắng lặng ba đến

năm năm, mới có thể khôi phục thần lực!”

“Mạch Kim Thần ở phía tây, Kim Thần – Bạch Chúc vừa mới khôi phục, vẫn

chưa thể thu hồi bộ phận thân thể của hắn, ví dụ như con mắt của hắn, vẫn đang

nằm trong Thái Vi Viên. Bây giờ Thần Thất Sát lại bị thương nặng, chỉ còn

Bạch Đế Tử và Hổ Bưu chấp chưởng sao Thiên Bạo là có thể chống đỡ cục

diện.”

Thiên Cương quán chủ bỗng cảm thấy phấn chấn: “Các chủ, như vậy chuyện

Táng Thiên ma hóa có khả năng sẽ xuất hiện chuyển biến tốt không?”

“Nào có dễ dàng như vậy?”

Thiên Cơ lão nhân cười khổ: “Táng Thiên ma hóa là ý chí của tất cả chúng

thần! Không chỉ là một mạch Kim Thần. Ngươi đừng coi thường bọn họ, những

thần linh này đều là tồn tại mà chúng ta không thể suy đoán.”

Thiên Cương quán chủ không khỏi rơi vào yên lặng.

Hắn nào dám coi thường các thần?

Lực lượng của 12 Tổ thần đều bắt nguồn từ Bàn Cổ, chỉ cần ‘Thiên đạo’ sau khi

Bàn Cổ khai thiên còn tồn tại, bọn họ sẽ không chính thức tử vong.

Còn về các thần sinh ra tại thời đại hỗn độn, bọn họ có thể sinh tồn đến ngày

hôm nay, cũng là tồn tại không thể coi thường.

Còn về phần những người mới đăng thần trong mấy trăm vạn năm gần đây, lại

có thể sinh tồn và trong hoàn cảnh cạnh tranh ác liệt và tàn khốc bên ngoài tinh

không kia, ở một góc độ nào đó, bọn họ còn đáng sợ hơn cả những Cổ thần thời

hỗn độn nhiều.

“Ta chỉ có thể xác định một điều, trong thiên địa này đã xuất hiện biến số mới.”

Thiên Cơ lão nhân híp mắt lại: “Kỳ Thiên Cơ Võ Phổ tiếp theo, ta định đưa Sở

Hi Thanh lên top 5 Thiên Bảng. Nhiệm vụ của ngươi rất nặng, không chỉ phải

chỉnh sửa lại tất cả tình báo lần này, mà còn phải viết tường tận mọi chuyện lên

báo, ngoài ra còn phải dùng mọi biện pháp để cho tất cả mọi người tin tưởng

thực lực của Vô Cực Đao Quân không chỉ có vậy!”

“Đây là việc nằm trong phận sự của thuộc hạ!” Thiên Cương quán chủ vừa nói

vừa cố ý nhìn xuống đám người dưới phố: “Thật ra cách tốt nhất là lại phát một

kỳ đặc san, kể lại toàn bộ chuyện này.”

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu: “Các thần sâu không thể lường, bọn họ càng không

cho phép uy nghiêm của mình bị mạo phạm! Bọn họ sẽ không cho phép tin tức

Thất Sát và Chuyển Luân tử vong xuất hiện trên Thiên Cơ Võ Phổ. Như vậy

thần uy của các thần sẽ bị mạo phạm, để phàm nhân cho rằng lực lượng của bọn

họ có thể khiêu chiến thần linh. Hơn nữa, dù là ta thì cũng không thể làm trái ý

của bọn họ.”

Hắn khẽ mỉm cười, chỉ chỉ xuống bên dưới: “Vì vậy nên tình huống như bây giờ

là không thể tốt hơn.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2124: Sau đó (2)


Trong khi bọn họ nói chuyện, tin tức phu thê Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân chém

giết thần linh đã được truyền bá trên đường Chu Tước.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đường phố đều là tiếng nghị luận ầm ĩ.

“Ta đệch! Chém giết thần linh, thật hay giả?”

“Chuyển Luân Tinh Quân, là vị thần linh chấp chưởng sao Thần Luân?”

“Nó cũng được gọi là sao Đại Luân, đã từng tiến vào hàng ngũ 72 Địa Sát!”

“Thì ra thần linh cũng sẽ ngã xuống?”

“Vì sao không thể? Ngày xưa Huyết Nhai Đao Quân cũng chém giết vài vị rồi

còn gì? Những thần linh kia đều Cự thần từ thời hỗn độn, hoặc là xuất thân từ

hậu duệ Bàn Cổ như nhân tộc chúng ta thôi, chỉ là bọn họ không có nguyền rủa,

lực lượng mạnh hơn, vì vậy mới có thể trở thành thần linh Vĩnh Hằng.”

“Nói đến thì lúc trước cũng có tin tức, khi Bá Võ Vương Tần Mộc Ca ngã

xuống, nàng cũng đã giao thủ với vài vị thần linh.”

Trong đó có mấy người còn có tin tức chính xác hơn.

“Có người nói đây là bố cục của Vô Cực Đao Quân, hắn mời vài vị có sức chiến

đấu Gần Thần đến, hợp lực với phu thê bọn họ, vây giết thần linh!”

“Không chỉ là Chuyển Luân Tinh Quân! Một bộ hóa thể của Thất Sát Tinh

Quân cũng ngã xuống trong tay Sở Hi Thanh!”

“Không ngờ vị Vô Cực Đao Quân kia không chỉ có võ lực mạnh mẽ, thiên phú

cao tuyệt, mà còn giao du rộng rãi, ngay cả nhân vật như vậy mà cũng có thể

mời đến.”

“Bây giờ ta càng tò mò hơn là, sức chiến đấu đôi phu thê này rốt cuộc đã đến

trình độ nào?”

“Hạng 1 và hạng 10 Thiên Bảng, tại sao ta cảm thấy còn chưa đủ. Thiên Cơ các

vẫn quá bảo thủ, Luận Võ lâu thì càng không cần phải nói.”

“Kiếm Tàng Phong kia cũng rất đáng sợ, có người nói hắn là tam Chân Linh,

nói không chừng đây lại là một cái Lý Trường Sinh nữa. Không! Hắn còn đáng

sợ hơn cả Lý Trường Sinh.”

“Thiên Vô Nhị Nhật, Che Cổ Tuyệt Kim! Thiên vô nhị nhật, thiên vô nhị nhật,

chà chà…”

“Bắt đầu từ năm trước, Thiết Kỳ Bang của Đao Quân đã dựng cờ phản rồi, có

kẻ địch như vậy, chỉ sợ Đại Ninh nguy rồi!”

“Lần này Cự linh phương bắc lại tổn thất nặng nề, chỉ nhất phẩm chết trong tay

Lý Trường Sinh và Tố Phong Đao cũng đã có năm người, ngoài ra còn có hai

tên Siêu Phẩm ngã xuống, hai người sinh tử không rõ.”

Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung.

Trong tẩm cung của Kiến Nguyên đế là một mảnh yên tĩnh như chết.

Kiến Nguyên đế nắm tấm tin phù trong tay, sắc mặt âm trầm khó dò, lúc thì giật

mình kinh hãi, lúc thì nổi giận, biến hóa liên tục.

Một đám nội thần và cả Vũ Côn Luân ở trong điện đều yên lặng không nói.

Bọn họ đều là người thân cận nhất với Kiến Nguyên đế, do đó Luận Võ lâu

cũng truyền cho bọn họ một tấm tin phù.

Chỉ một lát sau, Kiến Nguyên đế bỗng nhiên ho khan.

Tiếng ho tan nát cõi lòng vang lên, sau đó miệng mũi thất khiếu đều tràn máu

tươi, thậm chí một bộ phận da thịt còn rạn nứt.

Vũ Côn Luân vừa nhìn đã biết, đây là do Kiến Nguyên đế lửa giận công tâm,

chạm phải vết thương trên người.

Hắn nhíu mày nói: “Mời bệ hạ bình tĩnh! Bằng không thương thế của bệ hạ phải

mất thêm mấy ngày mới khỏi hắn.”

“Trẫm bây giờ nào có tâm tư để ý đến thương thế?”

Kiến Nguyên đế cố gắng áp chế khí huyết sôi trào trong cơ thể, đưa mắt nhìn ra

ngoài điện: “Trẫm đã nghĩ đến Sở Hi Thanh sẽ chết trong tay thần linh, cũng đã

chuẩn bị tâm lý việc hắn có thể đột phá phong tỏa của các thần, đưa Vấn Tố Y

đến ‘Vô tận băng nguyên’. Nhưng chỉ không ngờ được, hắn muốn mượn cơ hội

này để chém giết thần linh.”

Vũ Côn Luân cũng không ngờ Sở Hi Thanh lại to gan như vậy, mượn Vấn Tố Y

làm mồi để dụ giết thần linh!

Vị Vô Cực Đao Quân này quả thực là dũng cảm không ai bằng.

Mặc dù song phương là kẻ địch, Vũ Côn Luân lại khó có thể không thưởng thức

vị nhân tài mới xuất hiện này của nhân tộc.

Chỉ tiếc…

Vũ Côn Luân âm thầm thở dài.

Chỉ tiếc người này sinh muộn 20 năm, cũng chính là Sở Hi Thanh đã cướp đoạt

nguyên âm xử nữ của Vấn Tố Y, phá hoại bước cuối cùng của âm dương một

thể.

Hai ngày trước, vốn nên là ngày vận mệnh hai tộc nhân và long nghịch chuyển.

Tiếng nói của Kiến Nguyên đế đánh gãy tâm tư của Vũ Côn Luân: “Bên phía

Cẩm y vệ truyền tin về, trận chiến núi Thiên Lương, Sở Hi Thanh đã chém

mười ba đao, đánh chết 37 vạn tướng sĩ của trẫm. Bên Huy Châu, tuy thái sư

ứng phó ổn thỏa, nhưng cũng tử thương khoảng 5 vạn, làm cho lòng quân tan

nát, đã không thể truy kích binh mã của Băng Thành.”

Hắn còn nhận được tin tức từ Thương Châu.

Sau biến cố của Băng Thành, Thương Châu có 34 lộ nghĩa quân.

Chờ đến khi Sở Vân Vân một người một thương ngăn cản mấy trăm vạn binh

mã của Huy Châu, thì 34 lộ nghĩa quân đã biến thành 14 lộ.

Chờ đến khi Sở Hi Thanh liên tục chém Cự linh Thiên Bảng, chém Chuyển

Luân Tinh Quân, thì Thương Châu đã không còn nghĩa quân nữa.

Đám thế gia địa chủ ở địa phương chẳng những không ngăn cản quân mã Băng

Thành, mà còn phối hợp với bọn họ.

Trong đó có năm nhà còn trực tiếp dựng cờ chữ ‘Sở’, nói là nghe hiệu lệnh của

phủ đại tổng quản bắc vực, khởi binh thảo phạt triều đình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back