Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 570: Đao ép Ngô Châu (2)


Tuy nhiên, khi đồng tiền kia rơi xuống vị trí cách mặt đất khoảng tầm hai

trượng.

Tất cả mọi người trên bến tàu đều không tự chủ được mà ngậm miệng, chuyển

tất cả sự chú ý lên trên lôi đài.

Bách Nghiễm Đạt cũng không khỏi nheo mắt lại, tay cầm đao đã xuất hiện gân

xanh, chờ đợi đồng tiền kia rơi xuống đất.

Danh hiệu của hắn là Thần Lực Đao, tên như ý nghĩa, sức mạnh của Bách

Nghiễm Đạt rất mạnh, lực đao quét ngang cùng cấp, không ai có thể đối kháng

chính diện với hắn.

Có điều, dựa theo tình báo thì đối thủ của hắn có một tay khoái đao, chủ tu Truy

Phong đao pháp và Trục Điện Chỉ của Vô Tướng thần tông.

Có người nói Truy Phong đao pháp của hắn đã lên đến tầng thứ sáu, có thể

tưởng tượng đao này nhanh đến mức nào.

Bách Nghiễm Đạt nhất định phải dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, chỉ cần

đao không nhanh đến mức độ nghiền ép, thì hắn có lòng tin quét người này ra

khỏi võ đài trong vòng ba chiêu.

“Phốc!”

“Sặc!”

Tiếng đầu tiên, là tiếng đồng tiền rơi xuống đất. Đồng tiền này đung đưa vài lần

xong, sau đó lại xoay tròn rồi lăn xuống dưới võ đài.

Tiếng thứ hai, lại đến từ hai thiếu niên ở trên võ đài.

Bọn họ đều làm ra động tác giống nhau, rút đao, cất bước.

Tuy nhiên, hai tiếng rút đao có chênh lệch rõ ràng.

Chỉ cần là người tai thính mắt tinh, đều có thể nghe thấy tiếng rút đao của Sở Hi

Thanh nhanh hơn Bách Nghiễm Đạt hai đường.

Trang Chính Đức ở bên cạnh, con ngươi của hắn co rút lại, lông mày rậm

nhướng lên.

Hắn nhìn ánh đao trắng bạc lóng lánh ở trước mặt, trong đầu chỉ còn có một ý

nghĩ.

. . .Đao của vị Sở thiếu hiệp này. . . quá nhanh!

Cái tốc độ đao này, đừng nói là bát phẩm! Dù là ở thất phẩm, thì cũng có thể

xếp vào một trong những người đứng đầu nhất rồi.

Cùng lúc đó, hắn thả đao trong tay xuống.

Trang Chính Đức cũng nhìn ra cánh tay của Sở Hi Thanh vững như bàn thạch,

cực kỳ chuẩn xác.

Trận chiến ngày hôm nay, đã không cần hắn tham gia vào nữa rồi.

Bách Nghiễm Đạt lại rất khủng hoảng, hắn nghe được tiếng rút đao của Sở Hi

Thanh, cũng ý thức được tình hình không ổn.

Tốc độ tay của đối phương thực sự quá nhanh, nhanh đến mức đao của hắn mới

chỉ rút được nửa đoạn, đao của đối phương cũng đã đi được một nửa đường rồi.

Lúc này, Bách Nghiễm Đạt hối hận nhất là mình quá bất cẩn, lại chết vì sĩ diện.

Vừa rồi, hắn không nên nhảy tới, mà nên lùi về sau!

Chỉ cần lùi về sau một bước, hắn có thể đỡ được một đao này của Sở Hi Thanh.!

Tuy nhiên, tại thời điểm này thì Bách Nghiễm Đạt là hối hận cũng đã muộn.

Ánh đao như một ánh sáng bạc kia, đã chém đến phía trước cổ họng của hắn.

Bách Nghiễm Đạt nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa văn

trên thân đao, nhưng tay của hắn lại không phản ứng kịp.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn đao của Sở Hi Thanh chặn cổ họng của mình, vào thịt

sâu ước chừng nửa đầu ngón tay út. Làm cho một tia máu tràn ra ngoài từ miệng

vết thương.

Nếu như không phải đối phương hạ thủ lưu tình, khống chế đao chuẩn xác, thì

đầu của hắn đã rơi xuống đất rồi!

Mà khoảnh khắc này, toàn bộ khu vực bến tàu đều lạnh ngắt như tờ, yên tĩnh

như chết.

Đại đa số người trong số họ đều là ánh mắt mờ mịt.

Trận chiến đấu được vạn chúng chờ mong này, lại kết thúc như vậy!

Nhưng mà cũng quá nhanh rồi chứ?

Một đao, chỉ vẻn vẹn một đao!

Tốt xấu gì cũng phải ngươi đi ta lại vài chiêu chứ.

Rất nhiều người ở đây đều không nhìn thấy rõ Bách Nghiễm Đạt đã bại thế nào.

Người nhìn thấy rõ thì lại càng chấn động hơn.

Đây chính là đao pháp của Thần Tú Thập Kiệt đao?

Đây chính là chênh lệch giữa Thần Tú Thập Kiệt đao và người thứ 14 trên Ngô

Châu – Thanh Vân Bảng?

Thực sự là kỳ lạ.

Với đao pháp của Sở Hi Thanh này, lại chỉ xếp thứ 29 trên Đông Châu Thanh

Vân Bảng.

Tả Thanh Vân cũng ở trong đám người, hắn nắm chặt phiếu cược trong tay, lại

lau mồ hôi lạnh trên trán.

Suýt nữa. . . suýt nữa thì không đặt cược kịp rồi.

“Đa tạ!”

Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ, sau đó ôm quyền.

Tốc độ tay của hắn cực kỳ nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người ở đây đều

không nhìn thấy động tác thu đao vào vỏ của hắn.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn xuống dưới võ đài: “Vị kế tiếp, hình như gọi là

Chân Niệm?”

Trong lòng Bách Nghiễm Đạt thì lại lạnh lẽo như băng, sắc mặt thì lúc trắng lúc

xanh.

Hắn không thể ngờ được là sẽ có kết quả như vậy.

Một đao! Đối phương chỉ dùng có một đao!

Mà lúc này, trên bến tàu đã là một mảnh quát mắng.

“Móa! Thần Lực Đao chó má gì chứ, làm hại lão tử thua gần một trăm lượng.”

“Vừa rồi là tên nào nói đao của Bách công tử rất sắc bén? Lão tử cũng thua ba

mươi sáu lượng bạc, nửa tháng lương bổng đã bay rồi.”

“Quả thực là phế vật! Một đao cũng không đỡ nổi.”

“Còn nghĩ cái gì? Mau cút xuống để người khác lên đi. . .”

“Bảo sao người ta lại nói không có thời gian, loại mặt hàng này mà cũng đáng

để lãng phí thời gian à?”

Bản thân Bách Nghiễm Đạt cũng không còn mặt mũi nào ở trên võ đài, hắn ngơ

ngơ ngác ngác, chậm rãi bước từng bước xuống võ đài.

Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức nhìn bóng lưng của hắn lại thấy buồn

cười.

Người trẻ tuổi gặp chút sóng gió cũng là chuyện tốt, biết sỉ (nhục) sau đó dũng,

thứ hai là có thể miễn cho mắt cao hơn đầu, coi thường anh hùng trong thiên hạ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 571: Đao ép Ngô Châu (3)


Bách Nghiễm Đạt lại không cảm thấy đây là một chuyện tốt chút nào.

Tâm trạng của hắn bây giờ, chính là chỉ hận không thể tìm một miếng đất, rồi

chôn mình xuống, quả thật là xấu hổ đến tột đỉnh.

Khi Bách Nghiễm Đạt đi xuống đài, liền nhìn thấy Chân Niệm.

“Bách đệ, ngươi thua quá oan uổng! Đây không phải lỗi của ngươi!” Chân

Niệm nhìn Sở Hi Thanh ở trên võ đài: “Hãy xem ta thắng trận này, giúp ngươi

hả giận.”

Tâm trạng của Bách Nghiễm Đạt lại rất phức tạp.

Hắn bây giờ lại càng không muốn Chân Niệm chiến thắng.

Cho đến nay, hắn và Chân Niệm đều cùng nổi danh tại Ngô Châu.

Bây giờ hắn thua bởi một đao của Sở Hi Thanh, nếu như Chân Niệm có thể

chiến thắng, há không phải là Bách Nghiễm Đạt hắn chỉ có hư danh, hữu danh

vô thực sao?

Tuy nhiên, gia giáo nhà Bách Nghiễm Đạt vô cùng tốt, lòng dạ cũng rộng rãi,

hắn hơi gật đầu: “Chân huynh cẩn thận, đao của người này hẳn là còn nhanh

hơn ngươi một đường. Thuật rút đao cũng cực kỳ sắc bén. Chỉ có pháp khí của

hắn là thua kém một bậc, chiến đồ cũng chỉ có ba bức, Chân huynh có thể thử

xem.”

Chỉ nói riêng pháp khí và chiến đồ, Sở Hi Thanh đúng là thua kém bọn họ

không ít.

Sở Hi Thanh chỉ có thanh đao trong tay là pháp khí lục phẩm, mà Bách Nghiễm

Đạt lại có ba cái pháp khí lục phẩm, điều này cũng làm cho Bách Nghiễm Đạt

cảm thấy khó chịu hơn.

Khóe môi Chân Niệm cong lên, phản đối.

Hắn không có một thân man lực giống như Bách Nghiễm Đạt.

Mà tranh tài trong võ đạo, cũng không phải tốc độ nhanh hơn thì có thể chiến

thắng, kỹ xảo cũng là một thứ rất quan trọng.

Chân Niệm cho rằng, chỉ cần tốc độ đao của hai người không chênh lệch đến

mức nghiền ép, thì phần thắng của hắn sẽ vượt qua bảy phần mười.

Sau khi Chân Niệm lên đài, cũng đứng cách Sở Hi Thanh một trượng, hắn chắp

tay một cái: “Đao pháp của Sở huynh rất tuyệt, cũng không phải chỉ có hư danh!

Môn khoái đao này của ngươi khiến cho Chân mỗ rất bội phục.”

Sở Hi Thanh nghe thấy lời nói của Chân Niệm là đang giải vây cho Bách

Nghiễm Đạt.

Ý tứ là nói Bách Nghiễm Đạt thua là do không có phòng bị, chứ không phải đao

pháp và võ đọa của hắn không tốt.

Sở Hi Thanh âm thầm mỉm cười, đao của hắn nhanh đến mức khiến người ta

không phòng bị được, lẽ nào đây không phải là bản lĩnh của hắn sao?

Sắc mặt hắn hờ hững, lắc đầu nói: “Nói nhảm ít thôi, các hạ mau ký Sinh Tử

Khế đi, ngươi và ta mau chóng bắt đầu thôi! Chúng ta đánh nhanh thắng

nhanh!”

Chân Niệm hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Đánh nhanh thắng nhanh?

Người này cho rằng hắn có thẻ sử dụng tốc độ đao để giải quyết trận đấu?

Sắc mặt Chân Niệm lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn vài phần: “Được!”

Lúc này, bên ngoài sàn đấu vẫn là một mảnh hỗn loạn.

Mọt ít người trong túi còn tiền thì tranh nhau chen lấn đi đặt cược, thắng tiền thì

vội vã đi lĩnh tiền, sau đó lại tiếp tục đặt cược.

Bọn họ nghị luận sôi nổi, tranh luận không ngớt.

“Các ngươi nói ai sẽ thắng?”

“Lần này ta đánh cược Sở Hi Thanh kia, Chân Niệm cũng chỉ cao hơn Bách

Nghiễm Đạt hai hạng trên Thanh Vân Bảng thôi, không thấy Bách Nghiễm Đạt

bị bại bởi một chiêu à?”

“Móa! Ngươi có còn là người Ngô Châu không? Sở Hi Thanh là người Đông

Châu, Chân Niệm lại là người Ngô Châu chúng ta.”

“Đúng ậy! Ta thấy vừa rồi là do Bách Nghiễm Đạt không đề phòng thôi, chỉ cần

hắn lùi lại một bước thì sẽ không thua thảm như vậy đâu. Bây giờ Chân Niệm

đã biết sâu cạn của Sở Hi Thanh, làm sao có thể thất bại được.”

“Ta mới không quan tâm bọn họ là người của châu nào, chỉ cần để ta thắng tiền

là được. Vừa rồi ta đã thua ba mươi lượng, ta về nhà thì biết nói với phu nhân

nhà ta thế nào?”

“Ta cũng đặt cho Sở thiếu hiệp, vị Sở thiếu hiệp này tuy xuất thân từ Đông

Châu, nhưng lại nghĩa khí can vân, ta vẫn rất bội phục.”

“A! Ta lại không tin tên này có thể thắng được Chân Niệm. Người Ngô Châu

nhất định sẽ không hại người Ngô Châu!”

Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức thì lại không chờ đám người ngoài sàn

đấu đặt cược xong xuôi, mà sau khi hai người ký Sinh Tử Khế xong.

Liền cầm một viên tiền đồng lên, đứng giữa võ đài, nói: “Chú ý, khi tiền rơi

xuống đất, mới có thể ra tay! Người làm trái quy tắc, coi như thất bại.”

Keng!

Trang Chính Đức cong tay búng một cái, viên tiền đồng trong tay vẫn bay lên

cao hai mươi trượng như cũ!

Theo tiền đồng kia rơi xuống, tất cả mọi người đều ngừng thở, tập trung quan

sát.

Tay cầm đao của Chân Niệm bỗng nhiên có một luồng ánh sáng trắng quanh

quân, tay phải của Sở Hi Thanh cũng có cuồng phong vờn quanh, lôi đình sinh

sôi.

Phốc!

Sặc!

Tốc độ rút đao của Chân Niệm vẫn chậm hơn đối phương một đường.

Tuy nhiên, bóng người của Chân Niệm lại lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách

với đối phương.

Đao của Sở Hi Thanh, quả nhiên là không thể nào thắng hắn nhanh như thắng

Bách Nghiễm Đạt.

Khi Chân Niệm rút đao ra khỏi vỏ, đao của Sở Hi Thanh chỉ cách hắn khoảng

ba thước.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 572: Đao ép Ngô Châu (4)


Nhưng khi Chân Niệm chuẩn bị đỡ đòn, trong mắt hắn lại hiện ra một vẻ mê

man.

Ánh đao của Sở Hi Thanh rõ ràng là đang ở trước mắt hắn, chỉ cách mi tâm của

hắn có ba thước.

Mà khi Chân Niệm nhìn kỹ lại, thì phát hiện đao của Sở Hi Thanh lại như đang

ở khắp mọi nơi. . .tựa như là đang chém bên trái, chuẩn bị chém vào cánh tay

phải của hắn. Nhưng lại tựa như là đâm về phía bên phải, mục tiêu là trái tim

của hắn. Lại giống như là chém lên trên, chém thẳng vào cổ của hắn.

Chân Niệm chỉ cảm thấy một đao này của Sở Hi Thanh ngậm lấy biến hóa vô

cùng vô tận, có mọi khả năng, khiến cho toàn thân hắn như bị kim dâm, đỡ thế

nào cũng không ổn, múa đao ra sao thì cũng sẽ bại trận.

Hắn chỉ có thể lùi, liên tục lùi, không ngừng lùi, toàn lực lùi, chỉ cầu kéo dài

khoảng cách.

Chân Niệm cố gắng tranh thủ nhiều thời gian hắn, để cho mình nhận ra đao của

Sở Hi Thanh rốt cuộc là đang ở nơi nào!

Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức ở bên cạnh thì lại ồ lên một tiếng, hắn

cũng rất ngạc nhiên.

Đây dường như là ‘đạo vận’?

Một đao này của Sở Hi Thanh nhìn trông thường thường không có gì lạ, lại tựa

như có một tia ‘đạo vận’ được dung nhập vào bên trong.

Trang Chính Đức ngưng thần nhìn đao của Sở Hi Thanh ở khoảng cách gần,

cũng cảm giác được một đao này của Sở Hi Thanh như thực như ảo, như xa như

gần, thiên biến vạn hóa, khó có thể bắt giữ.

Trang Chính Đức lập tức tăng cường sức mạnh thần thức của mình, lúc này mới

miễn cưỡng bắt được quỹ tích đao của Sở Hi Thanh.

Đường đường là Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức mà còn như vậy,

huống chi là Chân Niệm!

Hắn vẫn cứ đang lùi lại, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, không ngờ ánh đao

trắng lóa kia lại bao trùm toàn bộ tầm nhìn của hắn.

Trong khoảnh khắc này, Chân Niệm chỉ cảm thấy mi tâm của mình lạnh lẽo.

Mũi đao của Sở Hi Thanh đã lộ ra đao cương, cũng đã chạm đến mi tâm của

hắn.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh không có tiếp tục truy kích, một người một đao dừng ở

đây.

Chân Niệm nhìn ánh đao kia càng ngày càng xa, trong mắt nhất thời lộ ra một

vệt vui mừng.

Chẳng lẽ Sở Hi Thanh đã hết lục, không thể tiếp tục truy kích nữa?

Nhưng một chớp mắt tiếp theo, ý mừng trên mặt Chân Niệm đã hoàn toàn cứng

đờ.

Chân Niệm phát hiện thân thể của mình đang rơi xuống, hóa ra dưới chân mình

đã trống rỗng rồi.

Thế mà hắn chưa đánh được một đao nào, liền bị Sở Hi Thanh ép xuống võ đài.

Ko1 Nếu như võ đài này lớn hơn một vòng, vậy thì hắn bây giờ đã bị một đao

của Sở Hi Thanh đâm thủng rồi!

Mà khoảnh khắc này, toàn bộ hai trăm ngàn người tại khu vực bến tàu đều yên

tĩnh không một tiếng động.

Mà lần này, tận mười cái hô hấp sau, dưới đài vẫn là nghe được cả tiếng kim

rơi.

Lúc trước, Sở Hi Thanh dùng khoái đao đánh bại Bách Nghiễm Đạt, tuy rằng để

cho bọn họ cảm thấy chấn động, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi hiểu biết

của bọn họ.

Nhưng trận chiến của Sở Hi Thanh và Chân Niệm, thì bọn họ hoàn toàn không

hiểu nổi.

Sở Hi Thanh chỉ rút đao rồi truy kích như hình với bóng, Chân Niệm cũng chỉ

lùi lại liên tục, không chém nổi một đao, liền rơi xuống võ đài.

Điều duy nhất có thể xác định, chính là hai thiên kiêu Thanh Vân Bảng xuất sắc

của Ngô Châu bọn họ, đều không chống nổi một hiệp dưới tay Sở Hi Thanh!

Đây chính là Thần Tú Thập Kiệt đao mà Thiên Cơ Võ Phổ tuyển chọn?

Quả nhiên là không phải không có đạo lý.

Trong mắt của rất nhiều người, đều hiện ra vẻ mơ màng.

Vị cuối cùng trên Thần Tú Thập Kiệt đao đã lợi hại như vậy rồi, vậy chín người

còn lại sẽ mạnh đến cỡ nào?

Tả Thiên Lộ đứng ở trên boong thuyền cũng là mặt đầy mờ mịt.

“Độ huynh, Tư Không Hinh, các ngươi có thể nhìn rõ một đao này của Sở Hi

Thanh không?”

Tư Không Hinh hơi lắc đầu, nàng cũng không nhìn rõ.

Đây chỉ là một chiêu Không Huyệt Lai Phong thường thường không có gì lạ của

Sở Hi Thanh, vì sao lại có thể làm cho Chân Niệm không thể làm ra động tác

đón đỡ?

Độ Vân Lai thì lại sắc mặt nghiêm túc, suy tư giây lát: “Khoảng cách quá xa, ta

cũng không thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng vừa rồi hẳn là một đao mạnh nhất mà

Sở Hi Thanh từng nói! Một đao này, có thể đã vô địch trong cấp độ bát phẩm

thượng rồi. . .”

Trên thuyền, chỉ có mình Kế Tiễn Tiễn là hiện lên một tia kinh ngạc.

Nàng nhìn thấy rõ một đao này của Sở Hi Thanh, cũng nhìn thấy một tia Thiên

đạo chi vận kỳ quái kia.

Giống thật mà là giả, hư hư thực thực, trái trái phải phải, nơi nào cũng có,

nhưng nơi nào cũng không có , cực kỳ quỷ dị. . .

Người này. . . vẫn có chút bản lĩnh.

Chỉ bằng một đao này, Sở Hi Thanh đã có tư cách tranh cao thấp với đám siêu

thiên kiêu ở phương bắc rồi.

Mà lúc này, Sở Hi Thanh ở trên võ đài đã thu thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao

vào vỏ, chắp tay với Chân Niệm ở dưới đài.

“Đa tạ!”

Sắc mặt Chân Niệm cực kỳ khó coi.

Lần này, hắn và Bách Nghiễm Đạt đã mất mặt đến tận nhà.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 573: Đao ép Ngô Châu (5)


Chân Niệm cũng thu đao vào vỏ, đồng thời hỏi dò với vẻ không cam lòng: “Sở

huynh, xin cho tại hạ mạo muội hỏi một câu, một chiêu vừa rồi của ngươi hẳn là

thức rút đao Không Huyệt Lai Phong trong Truy Phong đao pháp, nhưng dường

như lại hòa bí thức hay cực chiêu nào khác? Có thể cho biết tên và lai lịch của

nó không?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười: “Một chiêu này của ta gọi là Bạch Mã

Phi Mã. Còn lai lịch của nó. . . chỉ có thể nói là bí truyền của Vô Tướng thần

tông, chính ta thay đổi mà thành.”

Hắn khó có thể nói đến đầu nguồn của Bạch Mã Phi Mã này, lại đến từ một tên

d*m t*c của Vô Tướng thần tông, sẽ làm hỏng danh tiếng của tông môn!

“Bạch Mã Phi Mã?” Chân Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, sau đó liền ôm

quyền: “Sở huynh, thân pháp tuyệt, đao pháp tốt, Chân mỗ bội phục!”

Vừa rồi, tất cả lực chú ý của hắn đều nằm trên đao của Sở Hi Thanh.

Chờ đến khi chiến đấu của hai người kết thúc, Chân Niệm lại cảm thấy thân

pháp của Sở Hi Thanh cũng cực kỳ cao siêu, còn nhanh hơn hắn một chút.

Sở Hi Thanh gật đầu nói: “Võ đạo của Chân huynh cũng rất không tầm

thường.”

Có điều, lời này của hắn cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, nghe vào có vẻ như

đang trào phúng.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại đưa mắt quét qua rất nhiều võ tu ở bên dưới võ đài.

“Nghe danh Ngô Châu có vô số ánh hùng, địa linh nhân kiệt! Nếu như nơi này

còn có anh kiệt muốn khiêu chiến Sở mỗ, vậy mời lên đài đánh một trận, Sở mỗ

sẽ tiếp hết!”

Hắn không khách khí chút nào, thi triển Nhai Tí đao ý của bản thân, bao trùm

phạm vi ba mươi trượng trong ngoài võ đài.

Cảnh này khiến cho rất nhiều võ tu quan sát ở bên dưới phải biến sắc.

Dưới địch ý của hơn mười vạn người, đao ý của Sở Hi Thanh đã vọt lên đến

mức tận cùng, khiến cho thần thức của bọn họ phải chịu áp lực nặng nề.

Quả thật là có một ít thiên kiêu Thanh Vân Bảng ở bên dưới muốn khiêu chiến

Sở Hi Thanh.

Lúc này bị đao ý của Sở Hi Thanh chèn ép, những thiếu niên này liền đánh

trống lui quân.

Bọn họ còn không chống đỡ nổi đao ý của Sở Hi Thanh, làm sao dám nói đến

khiêu chiến?

Huống hồ, Chân Niệm và Bách Nghiễm Đạt cũng rất có uy vọng ở Ngô Châu,

hai người này đều không đỡ nổi một chiêu của Sở Hi Thanh, huống hồ là đám

thiên kiêu xếp hạng thấp hơn như bọn họ chứ?

Dù lên đài cũng chỉ có thể mất mặt xấu hổ, để cho tên Sở Hi Thanh ở Đông

Châu này chê cười mà thôi.

Trong những người ở bên dưới, cũng có thiên kiêu nằm trong mười vị trí đầu

của Ngô Châu - Thanh Vân Bảng.

Nhưng sắc mặt của mấy vị này đều rất ngưng trọng, chỉ yên lặng không nói gì.

Điều này một là vì tuổi tác của bọn họ không phù hợp, tu vị không đúng.

Tại Ngô Châu, hai người Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm là hai người đứng

đầu nhất trong cấp độ bát phẩm thượng và độ tuổi mười bốn mười lăm.

Trên hai người bọn họ, tất cả đều đã qua mười bảy tuổi, tu vị cũng ở khoảng

thất phẩm.

Nếu như bây giờ lên đài, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười là lấy lớn ăn h**p

nhỏ.

Thứ hai là bọn họ cũng không nhìn rõ một đao kia của Sở Hi Thanh.

Trước khi giải quyết được vấn đề này, tùy tiện ra tay thì sẽ rất nguy hiểm.

Tận hai mươi cái hô hấp, toàn bộ bến tàu vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Không người lên đài, cũng không có người nói chuyện.

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, chắp tay về phía bốn phương: “Nếu như

không có người khiêu chiến, vậy Sở mỗ cáo từ!”

Hắn đạp chân xuống, cả người bay lên như một cao diều hâu, nhẹ nhàng lại

mạnh mẽ mà trở về thuyền.

Mà lúc này, toàn bộ bến tàu thì lại như sống lại, tiếng nói, tiếng gào, tiếng thét

ầm ầm như sấm rền.

Lúc chạng vạng, khi thuyền quan của Sở Hi Thanh chậm rãi rời bờ, đám võ tu

trên bến tàu quận thành Thiên Lăng vẫn chậm chạp không chịu tản đi.

Mỗi người bọn họ tụ tập thành từng đám ba người năm người, nghị luận không

ngớt.

Có người còn chưa hết hứng, có người hối hận không thôi, có người vừa đau

vừa hận, có người cảm khái không ngớt, còn có người lớn tiếng tranh luận, ầm ĩ

đến mặt đỏ tới mang tai.

“. . .Ngô Châu ta không có ai sao? Để cho một người bên ngoài càn rỡ trên đại

bàn của chúng ta!”

“Đúng thật là không có ai, hai người Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm là hai

thiếu niên đao khách mạnh nhất trong cấp độ bát phẩm thượng rồi. Mười vị đầu

trên Thanh Vân Bảng đều là thất phẩm, tuổi cũng lớn hơn, bọn họ tham dự vào

thì đúng là không còn gì để nói.”

“Vô cùng nhục nhã! Thực sự là vô cùng nhục nhã! Đường đường là Ngô Châu,

mà lại bị một tên tạp chủng của Đông Châu ngăn chặn!”

“Đây chính là Thần Tú Thập Kiệt đao! Là người được Thiên Cơ Các tuyển chọn

vào Thần Tú Thập Kiệt, quả nhiên là không phải không có đạo lý.”

“Ta chỉ tò mò một đao vừa rồi là thế nào? Chỉ là một thức rút đao bình thường,

đơn giản là tốc độ đao nhanh hơn một chút. Rõ ràng là Chân Niệm đã kéo dài

khoảng cách, vì sao còn không múa đao để đỡ? Nhìn qua như là cố tình thua

vậy.”

“Cái này thì không thể! Nhất định phải có nguyên do nào khác. Vừa rồi cũng có

vài vị võ tu ngũ phẩm ở đây, bọn họ đều không nói gì cả. Huống hồ, Chân Niệm

là ai chứ? Của cải trong nhà hắn rất nhiều, làm sao có thể cố tình thua Sở Hi

Thanh chứ?”

“Vừa rồi, khi ta ở dưới đài đã nghe thấy chính miệng bang chủ Thiết Kiếm

Bang nói, hay cho một chiêu Bạch Mã Phi Mã, thiếu niên anh hùng, Tú giang

sóng sau đè sóng trước.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 574: Sở Nhất Đao


Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức thì lại đứng trên võ đài đá, chắp tay

sau lưng nhìn chiếc thuyền quan đang từ từ đi xa kia.

Hắn nghe thấy tiếng tranh luận ở bên dưới, chỉ biết cười khổ không thôi.

Lần này, võ lâm Đông Châu bọn họ, thực sự là quá mất mặt rồi.

Nhưng đúng lúc nào, có một ông lão mặc áo xanh, khí chất nho nhã đi lên trên

đài đá.

“Trang huynh, ta muốn biết một đao vừa rồi của Sở Hi Thanh là như thế nào?

Lúc nãy ta ở quá xa, cho nên không nhìn rõ.”

Trang Chính Đức quay đầu nhìn lại, phát hiện người đến là lâu chủ Luận Võ

Lâu của Ngô Châu bọn họ.

Hắn khẽ mỉm cười: “Trong đao của hắn có hòa một tia Thiên đạo chi vận, Bạch

Mã Phi Mã, hư hư thật thật, giống thật mà là giả, mê hoặc cảm ứng của người

khác, khiến cho người ta không thể thấy đao của hắn ở nơi nào, cũng không thể

nào phán đoán hắn đang dùng chiêu pháp gì.”

“Bạch Mã Phi Mã?” Ông lão áo xanh hơi trầm ngâm, sắc mặt nghiêm túc: “Nói

như vậy, đao của người này cực kỳ vướng tay vướng chân?”

Trang Chính Đức hơi nhướng mày lên: “Đương nhiên là vướng tay vướng chân,

mấu chốt là hắn dùng Truy Phong đao pháp! Tốc độ đao của người này đã

nhanh đến mức có một không hai trong cùng cấp. Tại cấp độ bát phẩm, ta không

nghĩ ra người nào có thể đỡ được một đao này của hắn.”

Lông mày của ông lão áo xanh đã nhíu chặt thành hình chữ xuyên.

Hắn chỉ tưởng tượng một chút, liền biết một đao này đáng sợ như thế nào.

Bản thân khoái đao của Sở Hi Thanh cũng đã sắp đến mức nhanh như gió chớp.

Không ngờ ngoài khoái đao ra, người này còn hòa một tia Thiên đạo chi vận,

khiến cho người ta khó bề phân biệt.

Đối thủ của Sở Hi Thanh, dù tốc độ tay miễn cưỡng theo kịp Sở Hi Thanh,

nhưng cũng không biết phải phòng ngự như thế nào.

Ông lão áo xanh cau mày: “Như vậy thì với ánh mắt của Trang huynh, thực lực

của Sở Hi Thanh có đủ tư cách để trúng cử Thần Tú Thập Kiệt đao không?”

Hắn thân là lâu chủ Luận Võ Lâu của Ngô Châu, cũng có ánh mắt không tầm

thường.

Nhưng chung quy ông lão áo xanh không được nhìn một đao đó ở khoảng cách

gần, cho nên mới hỏi ý kiến của Trang Chính Đức.

“Ta không biết.” Trang Chính Đức lắc đầu: “Không phải Bạch Mã Phi Mã kia

không có điểm yếu, hắn phải hòa Thiên đạo chi vận vào trong chiêu thức, chân

nguyên sẽ tiêu hao rất nhiều. Tu vị của người này vẫn còn yếu, chỉ có bát phẩm

thượng. Dù thiên phú huyết mạch của hắn có mạnh đến đâu, thì có lẽ cũng

không chém được mười đao Bạch Mã Phi Mã này đâu.”

“Chỉ cần kéo dài thời gian đến khi hắn hết chân nguyên, thì sẽ có phần thắng.

Có điều, trong cấp độ bát phẩm này lại không có người nào có năng lực này.

Chỉ có mấy vị ở hai châu Hà Lạc và kinh thành, mười bốn mười lăm buổi đã

vào thất phẩm, thì mới có khả năng áp chế hắn.”

Kẻ xuất sắc nhất trong những người kia, tu vị đã tiến vào thất phẩm thượng.

Tuổi tác bọn họ tương đương với Sở Hi Thanh, thậm chí còn nhỏ hơn một chút,

là người cùng thế hệ.

Sau đó, Trang Chính Đức lại cười một tiếng, chợt đổi giọng: “Tuy nhiên, mặc

kệ thế nào thì lần này Luận Võ Lâu các ngươi cũng bị mọi người chê cười thôi.

Người này anh kiệt như vậy, lại bị Luận Võ Lâu các ngươi xếp ở vị trí thứ 29

trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng. Đây rốt cuộc là trình độ võ đạo của Đông

Châu quá cao? Hay là Luận Võ Lâu ở Đông Châu bị mù, không nhận ra anh

hùng?”

Vì vậy mà khiến cho Ngô Châu bọn họ cũng rơi vào tình cảnh bị chê cười.

Sau này, người khác nhắc đến trận chiến ngày hôm nay, chỉ có thể nói hạng 14

trên Ngô Châu - Thanh Vân Bảng, thua bởi hạng 29 trên Đông Châu - Thanh

Vân Bảng.

Ông lão áo xanh nở nụ cười lúng túng, đồng thời cảm thấy rất đau đầu.

Đây tự nhiên là do Luận Võ Lâu ở Đông Châu bị mù mắt.

Thực lực của Sở Hi Thanh này cao như vậy, đừng nói là ở Đông Châu, cho dù

là ở hai châu Hà Lạc và kinh thành thì cũng có tư cách tiến vào mười vị trí đầu.

Thật ra thì đây cũng không phải chuyện gì to tát, Luận Võ Lâu không phải toàn

trí toàn năng, thỉnh thoảng xuất hiện sai lầm cũng là rất bình thường.

Vấn đề là Thiên Cơ Các đã xếp Sở Hi Thanh vào hàng ngũ Thần Tú Thập Kiệt

đao.

Cái này so sánh với thứ tự mà Luận Võ Lâu sắp xếp, lại chênh lệch không biết

bao nhiêu lần.

Thiếu niên anh kiệt trên Thần Tú Thập Kiệt đao cũng có thể tiến vào Thanh

Vân Tổng Bảng rồi.

Mà phía trên của hạng 29 Đông Châu - Thanh Vân Bảng, còn có ba mươi tám

châu trong thiên hạ, ba mươi tám cái bảng, hơn một nghìn thiên kiêu Thanh Vân

Bảng.

Điều này khó tránh khỏi làm cho thế nhân so sánh giữa Thiên Cơ Võ Phổ và

Luận Võ Thần Cơ, muốn biết xem nhà nào càng chính xác hơn, càng công bằng

hơn.

Hiện giờ, ông lão áo xanh cũng chỉ có thể mong chờ mấy người cầm đầu ở kinh

thành như Phong Đao – Vương Mệnh, có thể ngăn chặn danh tiếng của Sở Hi

Thanh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back