Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 565: Cuồng (2)


Nàng vốn nên vui mừng mới đúng, chuyện này có nghĩa là con mồi của bọn họ

đang từng bước từng bước rơi vào cạm bẫy.

Thiếu niên Bá Đao trên Thanh Vân Bảng này, nhân vật giang hồ có máu mặt

mới quật khởi ở Đông Châu này, sắp sửa trở thành thú trong lồng của Cẩm y vệ,

trở thành chim trong tay bọn họ.

Nhưng không biết vì sao, Kế Tiễn Tiễn phát hiện nội tâm của mình có hơi

chống cự với loại kết quả này. . .

Nàng không đành lòng nhìn thấy Sở Hi Thanh từng bước từng bước rơi vào

lòng bàn tay của người khác, từ nay không thể tự khống chế sinh tử.

Hắn vốn nên là chim ưng bay lượn trên trời không, nhưng sau này lại không

bằng cả chó giữ nhà.

Kế Tiễn Tiễn cắn răng bạc, đồng thời lắc đầu thật mạnh, vứt cái suy nghĩ kỳ lạ

này ra khỏi đầu.

Trong lòng nàng nghĩ thầm, đây là vì chút tình cảm của hơn hai ngày chung

sống với Sở Hi Thanh, cộng thêm nàng rất thưởng thức Sở Hi Thanh, cho nên

mới sinh ra ý thương hại.

Vấn đề là cái suy nghĩ này không đúng.

Kế Tiễn Tiễn đã biết được kết quả của trận đại chiến ở Tây Sơn vào một ngày

trước.

Tây Sơn Đường đánh tan quận quân Tú Thủy ở núi Hắc Hùng, đồng thời đẩy lùi

tặc phỉ Tây Sơn, chấn nhiếp toàn bộ quận Tú Thủy, phạm vi thế lực bao trùm

phía bắc bộ quận thành Tú Thủy.

Trận chiến này để toàn bộ thế cục quận Tú Thủy phải thay đổi, làm cho Cẩm y

vệ ở địa phương bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Ngày đó, Thiết Kỳ Bang giải phóng mấy ngàn tinh nhuệ, đi ngược dòng lên

phía bắc, trong vòng hai ngày đã đánh chìm bốn chiếc thuyền lớn của Thập Thất

Liên Hoàn Ổ, lại trắng trợn đánh cướp tất cả tàu buôn dưới cờ của Thập Thất

Liên Hoàn Ổ.

Khiến cho rất nhiều tàu buôn trong cảnh nội quận Tầm Dương đều dồn dập thay

đàn đổi dây, quay sang nộp tiền bình an cho Thiết Kỳ Bang.

Hiện giờ, Thiết Kỳ Bang đã có tư thế bao phủ toàn bộ con đường vận chuyển

đường thủy của Đông Châu.

Bởi vậy, giá trị con người của cái tên trước mặt nàng đã tăng lên rất nhiều.

Dù bài trừ nhân tố Nghịch Thần Kỳ, thì cũng đáng để bọn họ coi trọng.

Với thế lực của tên này bây giờ, dù đặt trong toàn bộ Đông Châu, thì cũng là là

một con cờ rất nặng.

Cẩm y vệ nhất định phải đánh đổi tất cả để khống chế tên này.

“Tầng thứ tư!”

Sở Hi Thanh quay đầu nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn, vẻ vui mừng trên mặt đã biến

mất.

Hắn cau mày nói: “Nhưng mà không biết vì sao, ta luôn có cảm giác môn công

pháp này có chút vấn về. Tựa như có chút nội dung dư thừa. Hơn nữa còn quá

đắt, chỉ mới đến tầng thứ tư, mà ta đã phải bỏ hai vạn lượng bạc rồi.”

Kế Tiễn Tiễn nhất thời căng thẳng.

Ngộ tính của người này đúng là không tệ, thế mà lại có thể phát hiện ra vài thứ

được giấu trong bản Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân này.

Tuyệt đối không thể để cho cái tên này phản ứng lại. . .

Trên mặt nàng lại vẫn thản nhiên như không, ra vẻ nghi ngờ không thôi: “Lại có

chuyện như vậy? Cái này phải xem lai lịch của môn ngoại công này thế nào,

nếu như chiếm được từ trên giang hồ, vậy tự nhiên không thể tin.”

“Nhưng nếu như chiếm được từ Huyền môn chính tông như lục đại thần tông thì

không cần phải lo lắng. Các loại công pháp truyền thừa của bọn họ, có loại nào

mà không phải trải qua vô số tiền bối nghiên cứu và chỉnh sửa, đã tốt còn muốn

tốt hơn chứ?”

“Giai đoạn bây giờ của chúng ta, chỉ biết một mà không biết mười, chỉ biết một

chút là không thể kết luận được. Có thể là với ánh mắt của chúng ta bây giờ thì

cảm giác như có vấn đề, nhưng chờ đến ngày sau chúng ta leo lên cao, liền phát

hiện ra tất có những vấn đề trước kia, đều có đạo lý của nó.”

Tuy rằng Cẩm y vệ bọn họ không sánh được với lục đại thần tông, nhưng mà

mấy môn ngoại công truyền thừa trong nội môn của bọn họ, cũng là nhắm thẳng

nhất phẩm.

Ý tứ của nàng là để Sở Hi Thanh yên tâm tu luyện tiếp đi. . .

Quay đầu nàng còn phải bảo Tào Hiên kiếm cớ, giảm giá của Tứ chuyển Kim

Thân Đan và Ngũ chuyển Kim Thân Đan xuống một chút.

Do người này xuất thân từ tầng dưới chót, cho nên rất tính toán trên phương

diện tiền tài, cũng nhiễm phải thói quen thích chiếm tiện nghi nhỏ.

Chỉ cần Kim Thân Đan của Cẩm y vệ đủ rẻ, nhất định có thể dụ dỗ người này tu

luyện tiếp.

“Cũng đúng!’

Sở Hi Thanh gật đầu, sau đó hắn lại đổi một tấm ‘thẻ thần thông Gần Mực Thì

Đen’ ở trong võ đạo bảo khố, rồi trực tiếp sử dụng với Kế Tiễn Tiễn.

Hắn không thể nào xác định Kế Tiễn Tiễn có phải là nội quỷ hay không.

Tuy nhiên người này khuyên hắn tu luyện công pháp có vấn đề là Cửu Luyện

Cực Nguyên Tử Kim Thân này, đề phòng một chút là không sai.

Câu nói kia ở thời hiện đại là gì ý nhỉ?

. . .Luôn có điêu dân muốn hại trẫm.

Cũng đúng lúc này, Tả Thanh Vân mặt ửng hồng đi từ trong khoang thuyền ra.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 566: Cuồng (3)


“Hi Thanh, Mị Nương nàng gửi thư đến, có hai tin tức tốt. Cái thứ nhất là trấn

Tây Sơn, Tây Sơn Đường của Hi Thanh ngươi vừa thắng một trận lớn, chín

ngàn quận quân Tú Thủy bị nhà các người diệt gần sạch. Có người nói muội

muội ngươi đã chỉ huy trận chiến này, không ngờ cô bé nhỏ tuổi, yếu yếu ôn

nhu như Vân Vân lại có năng lực thống lĩnh vạn quân như vậy.”

Tả Thanh Vân nói đến chỗ này, chỉ thấy vẻ mặt Sở Hi Thanh lạnh nhạt, không

có ý quá vui mừng.

Trong lòng hắn lại vô cùng bội phục, chỉ cho rằng Sở Hi Thanh tu tâm dưỡng

tình rất tốt.

Tả Thanh Vân lại nói đến tin tức tốt thứ hai: “Cái thứ hai là Thiên Cơ Võ Phổ,

ngươi nhất định là không ngờ được, Hi Thanh ngươi thế mà lại trúng cử Thần

Tú Thập Kiệt đao trên Thiên Cơ Võ Phổ.”

“Đáng tiếc là vẫn không thể mua được kỳ Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất, bằng

không thì ta nhất định phải cẩn thận chiêm ngưỡng, rồi bảo tồn để làm kỷ

niệm.”

“Thần Tú Thập Kiệt đao?”

Lúc này, trong mắt của Sở Hi Thanh mới hiện lên một vệt sáng rực.

Tốt xấu gì hắn cũng lăn lộn ở thế giới này gần một năm, cũng biết sức nặng của

Thần Tú Thập Kiệt đao.

Một nửa người trong Thiên Bảng bây giờ, đều xuất thân từ Thần Tú Thập Kiệt.

Đây hẳn là lý do vì sao điểm võ đạo của hắn lại tăng vọt.

Huynh đệ họ Hồ làm việc quả thực là rất tốt, rất phóng khoáng, đúng là giúp đỡ

bạn bè mà không tiếc cả mạng sống.

Chờ hắn vào kinh, hắn nhất định phải mời bọn họ ăn tiệc, lại cho bọn họ một

bao lì xì nữa.

“Tiểu Sở trúng cử Thần Tú Thập Kiệt đao?”

Đây là tiếng nói của Độ Vân Lai, hắn cũng đi từ trong khoang thuyền ra.

Hắn chắp tay sau lưng, khẽ nhíu mày: “Tiểu Sở có trúng cử Thanh Vân Bảng

của Thiên Cơ Võ Phổ hay không?”

“Cái này thì không có.” Tả Thanh Vân lắc đầu: “Nhưng sức nặng của Thần Tú

Thập Kiệt đao cũng không khác gì Thanh Vân Bảng cả. Tiểu Sở là người đứng

thứ mười trên Thần Tú Thập Kiệt đao, vậy tiến vào phần cuối Thanh Vân Tổng

Bảng là không thành vấn đề, ta đoán là kỳ tiếp theo sẽ lên thôi.”

Hắn nhận ra vẻ mặt của Độ Vân Lai, liền kinh ngạc mà hỏi lại: “Độ trang chủ,

có chuyện gì không thích hợp sao?”

“Đương nhiên là không thích hợp!” Tả Thiên Lộ cũng đi ra ngoài boong thuyền:

“Thật ra thì đây là chuyện tốt với cha con chúng ta, nhưng đối với tiểu Sở thì lại

là một chuyện rất tồi tệ. Trước kia tiểu Sở xếp hạng quá thấp, chỉ xếp 29 trên

Đông Châu - Thanh Vân Bảng, hiện giờ lại leo lên quá cao, trực tiếp vào Thần

Tú Thập Kiệt. Tiểu Sở đột nhiên tăng mạnh như vậy, sẽ có rất nhiều tranh luận,

làm sao có thể để võ lâm của phương bắc và hai châu Hà Lạc tin tưởng?”

“Nếu như tiểu Sở vẫn ở Đông Châu thì cũng thôi, nhưng bây giờ hắn đang đến

gần hai châu Hà và Lạc, nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức, cái này gọi là cây

cao đón gió lớn. . .”

Tả Thiên Lộ vừa nói đến đây, tất cả mọi người liền nghe thấy có một tiếng quát

to truyền đến từ hai bên bờ.

“Chiếc thuyền quan phía trước, xin hỏi có quận Tú Thủy Sở Hi Thanh, người

vừa leo lên Thần Tú Thập Kiệt ở trên thuyền các ngươi không?”

Mọi người nghe vậy, tất cả đều liếc mắt nhìn lên trên bờ.

Sau đó, liền thấy một đám thiếu niên mặc cẩm bào cưỡi ngựa chạy băng băng

trên bờ sông.

Bọn họ đều cưỡi ngựa tốt thượng đẳng ngày đi mấy ngàn dặm, không bao lâu đã

chạy đến vị trí song song với thuyền.

“Tại hạ Bách Nghiễm Đạt, hôm nay mộ danh mà đến, muốn chứng kiến đao

pháp của Thần Tú Thập Kiệt một phen, xem xem mạnh hơn Bách mỗ ở nơi

nào!”

Đó là một thiếu niên có gương mặt trắng nõn, khuôn mặt vuông và rộng, hắn

bình tĩnh nhìn về phía chiếc thuyền, ánh sáng trong mắt bắn tứ phía.

“Sở Hi Thanh, ngươi có dám ứng chiến?”

Tiếng người này vừa dứt, trên bờ bên phải cũng truyền đến một tiếng quát to.

“Hôm nay thật là trùng hợp! Chân mỗ cũng đang muốn kiến thức đao pháp của

người đứng thứ 10 trên Thần Tú Thập Kiệt đao, nhưng tiếc là đến muộn một

bước, lại bị Bách Nghiễm Đạt ngươi đến trước.”

Sở Hi Thanh nhướng mày, quay đầu nhìn về bờ bên phải.

Hắn phát hiện đó cũng là một đội kỵ sĩ, khoảng tầm ba mươi người. Một người

cầm đầu khoảng mười sáu tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt trắng trẻo non

nớt, môi hồng răng trắng, chưa trải qua mưa gió.

Người này cười ha ha: “Tại hạ Chân Niệm, hiện đang đứng thứ 12 trên Ngô

Châu – Thanh Vân Bảng, cũng muốn lĩnh giáo cao chiêu của Sở huynh! Nhưng

bây giờ xem ra, chỉ sợ Chân mỗ khó mà toại nguyện.”

Ý của hắn là, Sở Hi Thanh nhất định sẽ thua dưới đao của Bách Nghiễm Đạt,

nên không đến lượt Chân Niệm hắn ra tay.

Lúc này, đang là mùa nước cạn, đường sông bế tắc không chịu nổi. Trước sau

có mấu chục chiếc tàu thuyền, thuyền hàng, thuyền quan, thuyền dân, tất cả đều

bị tiếng nói của bọn họ hấp dẫn.

Những người trên thuyền đều dồn đạp leo lên boong thuyền, tò mò nhìn về phía

bên này.

Còn có người kéo thuyền ở hai bên sông, cũng liếc mắt nhìn về phía bọn họ.

Hắn vô thức muốn từ chối.

Dù sao thì Sở Hi Thanh cũng tự cho rằng mình là người thành niên, khiêm tốn

một chút thì tốt hơn.

Hắn cũng không muốn gây rắc rối trên đường đi qua hai châu Hà và Lạc này
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 567: Cuồng (4)


Nhưng một chớp mắt tiếp theo, Sở Hi Thanh liền nhìn thấy số lượng điểm võ

đạo trong màn hình huỳnh quang hư ảo của mình đang thay tuổi, dường như có

khuynh hướng hạ xuống.

Sở Hi Thanh lập tức hiểu ra, hệ thống ba ba là không cho phép hắn khiêm tôn.

Chỉ cần ngày hôm nay hắn dám từ chối, như vậy thì ngày mai cả thiên hạ này sẽ

đồn đại, Thần Tú Thập Kiệt đao Sở Hi Thanh cũng chỉ như vậy, ngay cả can

đảm để chiến đấu với đao khách cùng thế hệ mà cũng không có.

Đến khi đó, số lượng điểm võ đạo nhất định sẽ giảm rất nhiều.

Sở Hi Thanh không khỏi âm thầm thở dài.

Hắn không ngờ mình cũng có một ngày phải chạy theo danh tiếng.

Tuy nhiên, đối với cha con Tả gia thì đây lại là một chuyện tốt.

Hiện giờ, có hàng vạn người chú ý đến hắn, vị Đại lý tự thiếu khanh kia cũng

không dám tùy tiện ra tay với bọn họ.

Đặc biệt là lực lượng trên quan trường, bất cứ quan lại có đầu óc nào, cũng sẽ

không dám coi trời bằng vung mà tham gia chuyện đánh giết cha con Tả gia.

Sở Hi Thanh hơi suy tư một chút, liền nở nụ cười tiêu sái, nhanh chân bước lên

mũi thuyền: “Tại hạ Sở Hi Thanh, hôm nay đi qua quý bảo địa! Nếu hai vị anh

kiệt Ngô Châu đã để mắt Sở mỗ, muốn lĩnh giáo đao pháp của ta, Sở mỗ há có

thể từ chối?”

“Có điều, nơi này không tiện lắm, chúng ta đi đến bến tàu ở quận Thiên Lăng

phía trước. Ngô Châu các ngươi còn thiếu niên anh hùng dùng đao nào, hoặc

thiên kiêu Thanh Vân Bảng nào khác, thì cũng có thể gọi đến. Sở mỗ sẽ ứng

phó hết, miễn cho phiền phức!’

Quận Thiên Lăng là nơi trung tâm của Ngô Châu, bến tàu bên đó là một trong

những nơi phồn hoa nhất tại đây.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, nếu như nhất định phải chiến, vậy thì không ngại

kiếm nhiều lợi ích nhất có thể.

Hắn giao thủ với hai người này, vậy càng nhiều khán giả càng tốt.

Khi Sở Hi Thanh vừa nói xong, toàn bộ người có mặt ở đây đều ồ lên.

Vị thiên kiêu mới lên cấp Thần Tú Thập Kiệt đao này, không chỉ đáp ứng rất

dứt khoát, mà còn đưa chiến thư với tất cả thiếu niên đao khách của Ngô Châu

nữa!

Sắc mặt Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm thì lại đọng lại, trong mắt hiện lên

một tia lệ ý.

Sở Hi Thanh này. . . quả thực là điên cuồng!

Tả Thiên Lộ và Độ Vân Lai ở trên thuyền nhìn nhau một chút, sau đó không

hẹn mà cùng lắc đầu.

Tiểu Sở này, bình thường nhìn trầm ổn cẩn thận, không giống như một thiếu

niên trẻ tuổi, nhưng không ngờ hôm nay lại không chịu nổi mấy lời k*ch th*ch

này.

Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi nóng tính, khí huyết tràn đầy, không lo không sợ

to chuyện.

. . .

Nửa ngày sau, chiếc thuyền quan của mấy người Sở Hi Thanh chậm rãi tiến lại

gần quận thành Thiên Lăng.

Hành trình của bọn họ vốn không nhanh như vậy.

Nhánh sông này đang vào mùa ùn tắc, nên tốc độ khá là chậm rãi.

Tuy nhiên, có thể là chuyện hai người Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm hẹn

chiến đã truyền ra ngoài, nên không chỉ đám tàu thuyền trên sông đều nhường

đường cho bọn họ, mà những trạm gác trên sông của quan phủ cũng không làm

khó bọn họ, một đường thông suốt.

Vốn phải sáng sớm hôm sau mới đến quận thành Thiên Lăng, nhưng tối hôm

nay đã đến nơi này.

Mà thuyền của bọn họ còn chưa kịp cập bến, trên bến tàu quận thành Thiên

Lăng đã tràn đầy tiếng huyên náo ầm ĩ.

Sở Hi Thanh đứng trên boong thuyền, phóng tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy cái bến

tàu dài tầm mười dặm này, đã là người người nhốn nháo, đâu đâu cũng thấy

người là người.

Không biết có bao nhiêu người tụ tập tại nơi này, tiếng bàn luận của bọn họ như

sấm dậy, truyền xa vài dặm.

Thậm chí bọn họ còn dựng một cái võ đạo bằng đá xanh, cao tầm một trượng,

rộng tầm hai mươi trượng ở nơi này rồi.

Tình huống này. . .quả thực là rất hợp ý của hắn.

Mà khi thuyền cập bến, trong phạm vi vài dặm quanh đây đều là tiếng quát

mắng như sóng lớn thủy triều, từng làn từng làn sóng dâng trào, làm lòng người

chấn động.

Tả Thanh Vân nhìn tình cảnh này, sắc mặt hơi trắng bệch.

Hắn kinh doanh võ đài và Thắng Bại Lâu, đã từng nhìn thấy cảnh tượng vạn

chúng quát mắng nhiều lần rồi.

Nhưng chỉ sợ người ở tòa bến tàu này bây giờ, phải không dưới hai mươi vạn

người.

Ma đại đa số người trong đó đều là võ tu nhập phẩm, làm cho người ta tê cả da

đầu.

Sở Hi Thanh cũng bị cảnh tượng đồ sộ trên bến tàu làm cho bất ngờ: “Không

ngờ hai người kia lại có danh vọng cao như vậy ở Ngô Châu này.”

Tả Thanh Vân nghe vậy liền phản đối.

Lúc này, thuyền của bọn họ càng ngày càng gần bến, hắn đã có thể nghe thấy

một số tiếng bàn luận ở trên bến tàu.

Đại đa số người tại nơi này đều đang mắng Sở Hi Thanh càn rỡ.

“Ngông cuồng! Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, là muốn đao ép tất cả thiên

kiêu Thanh Vân Bảng dùng đao của Ngô Châu chúng ta?”

“Đây là coi thường Ngô Châu ta, cho rằng Ngô Châu ta không có ai sao?”

“Vốn nghe nói người này vì nghĩa khí mà không tiếc đi xa vạn dặm, hộ tống

bạn vào kinh. Ta vẫn rất bội phục cách làm người của hắn, nhưng không ngờ cái

tên này lại ngông cuồng như vậy.”

“Đáng tiếc là ta đã nhiều tuổi, qua tuổi Thanh Vân Bảng, bằng không thì ta

cũng phải tham gia để cho hắn một bài học.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 568: Cuồng (5)


Tả Thanh Vân cẩn thận lắng nghe, cảm giác những người này đều bị câu nói kia

của Sở Hi Thanh làm cho tức giận, chạy đến đây là để nhìn trò hề của hắn.

Có người còn đang bất bình thay cho Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm.

“. . .Chỉ là hạng 29 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, lại có thể trúng cử Thần

Tú Thập Kiệt đao? Quả thực là lẽ nào có lí đó!”

“Trình độ võ đạo của Ngô Châu chúng ta mạnh hơn Đông Châu rất nhiều. Cái

tên Sở Hi Thanh này có thể trúng cử Thần Tú Thập Kiệt, tại sao Bách Nghiễm

Đạt và Chân Niệm không thể?”

“Bách Nghiễm Đạt là người thứ 14 trên Ngô Châu - Thanh Vân Bảng, Chân

Niệm là người thứ 12, đao pháp cũng được xưng là song hùng, ai thấy mà

không bội phục?”

“Hôm nay, hai vị này tất nhiên sẽ cho hắn một bài học.”

“Không biết có người nào mở bàn cá cược hay không? Đặt cược ở nơi nào?”

Tả Thanh Vân nghe thấy câu này xong, vẻ mặt liền hơi động, lập tức quay sang

hỏi dò Sở Hi Thanh: “Cuộc chiến ngày hôm nay, Hi Thanh ngươi nắm chắc mấy

phần?”

Sở Hi Thanh vừa nghe đã biết hắn định làm gì, hắn quay đầu nói: “Ngươi là bạn

của ta, người ta sẽ cho ngươi chơi sao?”

Ngày xưa, Sở Vân Vân cũng muốn đặt cược một số tiền lớn ở Thắng Bại Lâu,

nhưng lại bị từ chối, không nhận tiền cược.

“Hôm nay là cuộc chiến bên ngoài, nên không có quá nhiều quy củ như vậy.”

Sau đó, Tả Thanh Vân lại thở dài, móc một xấp ngân phiếu từ trong ngực ra:

“Ta cũng không có bao nhiêu tiền.”

Số ngân phiếu trong tay hắn chỉ có khoảng 5000 lượng.

Vốn bị hắn khâu ở bên trong áo lót, dùng để chuẩn bị cho con đường vào kinh,

nhưng không thoát khỏi mắt của đám Cẩm y vệ, vừa vào trại giam liền bị lột

mất.

Chờ đến khi Sở Hi Thanh cướp thuyền cứu người, số tiền này cũng trở về tay

hắn.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười: “Ta không biết thực lực của hai người kia ra

sao, nên không tiện bảo đảm. Nhưng ta có tự tin, không có nhiều người dưới

Thanh Vân Tổng Bảng có thể thắng ta. Đến tận bây giờ, vẫn không có người

nào nhìn thấy đao nhanh nhất, đao mạnh nhất của ta.”

Huống hồ, sau khi hắn tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân đến tầng

thứ tư, đao pháp của hắn lại có tiến bộ.

Tả Thanh Vân nghe vậy, lập tức hoàn toàn yên tâm. Hắn vội vã đi vào trong

khoang thuyền, chuẩn bị cải trang một phen, rồi mới lên bờ tìm người đặt cược.

Độ Vân Lai, Kế Tiễn Tiễn, Tư Không Hinh ở trên thuyền đều híp mắt nhìn Sở

Hi Thanh.

Tất cả đều nghĩ thầm, trận chiến mấy ngày trước, vẫn không phải là trạng thái

mạnh nhất của Sở Hi Thanh?

Đao nhanh nhất, đao mạnh nhất của hắn, lại là đao như thế nào? Vì sao phải

tách ra làm hai?

Lúc này, thân tàu hơi rung lên, thuyền của bọn họ đã vào bờ.

Cũng đúng lúc này, Bách Nghiễm Đạt đứng trên bệ đá ở phía xa xa, nhẹ nhàng

ôm quyền về phía Sở Hi Thanh: “Sở huynh! Bách mỗ chờ ngươi ở đây đã lâu!”

Hắn cưỡi khoái mã, nên đã nên quận thành Thiên Lăng từ hai canh giờ trước

rồi.

Bách Nghiễm Đạt chỉ vào một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, thân mặc

cẩm bào, khí độ ung dung ở bên cạnh: ‘Vị này là Ngũ Hành Thần Đao – Trang

Chính Đức, Trang tổng tiêu đầu của tiêu cục Ngũ Hành ở Ngô Châu chúng ta,

làm người công bằng chính trực, đức cao vọng trọng. Ta đặc biệt mời hắn đến

đây để làm chứng và giữ gìn lẽ phải cho trận chiến của chúng ta.”

Vị Trang Chính Đức kia cười khẽ một tiếng, quay sang chắp tay với Sở Hi

Thanh: “Trang mỗ cũng chỉ có chút hư danh ở Ngô Châu, không đáng nhắc đến.

Nếu như Sở tiểu hữu không chê, vậy Trang mỗ sẽ làm trọng tài cho các ngươi.”

Hắn là nhân vật có danh tiếng hiển hách trong võ lâm Ngô Châu, tu vị đến ngũ

phẩm thượng.

Trang Chính Đức vốn không có hứng thú gì với chuyện phân tranh của đám con

cháu.

Có điều, khi nghe người khác thuật lại câu nói kia của Sở Hi Thanh, thì hắn lại

sinh ra vài phần tò mò với người này.

Trang Chính Đức cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là hạng người gì mà lại dám

khiêu khích toàn bộ thiên kiêu Thanh Vân Bảng của Ngô Châu?

Cộng thêm mặt mũi của trưởng bối hai người Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm,

nên Trang Chính Đức cũng rút chút thời gian rảnh rỗi, để đến đây làm trọng tài.

“Có thể được Trang tổng tiêu đầu làm chứng cho trận chiến ngày hôm nay, đó là

vinh hạnh của Sở mỗ.”

Sở Hi Thanh cũng biết những người có thể lên làm tổng tiêu đầu này, có thể võ

đạo của bọn họ không quá mạnh, nhưng làm người nhất định phải tốt, ít nhất thì

bên ngoài cũng phải như vậy.

Bằng không thì tiêu cục nhà bọn họ sẽ phải đóng cửa ngừng kinh doanh từ lâu

rồi.

Mà lúc này, hắn đạp chân xuống, rồi trực tiếp nhảy lên mấy trượng, bay lượn về

phía võ đài.

Sở Hi Thanh vừa rơi xuống đất, tiện tay ấn đao, nhìn về phía Bách Nghiễm Đạt:

“Bách huynh, khi nào chúng ta bắt đầu? Thuyền của chúng ta không có thời

gian.”

Khoảnh khắc này, toàn bộ bến tàu lại ầm ầm như sấm dậy.

Tất cả mọi người đều tức giận, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Sở Hi

Thanh ở trên võ đài.

Tên tạp chủng đến từ Đông Châu này. . . quả thực là quá ngông cuồng!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 569: Đao ép Ngô Châu


Trên mặt Bách Nghiễm Đạt cũng hiện lên một tia tức giận.

Không có thời gian? Cái tên này cho rằng chỉ dùng ba chiêu hai thức là có thể

đánh bại hắn sao?

Sắc mặt hắn lạnh nhạt, ôm quyền nói: “Đúng lúc lắm, Bách mỗ cũng không thể

chờ đợi được nữa, chúng ta bắt đầu luôn đi, thế nào?”

Sở Hi Thanh nghe vậy liền nở nụ cười: “Sở mỗ cũng đang mong chờ như vậy!”

Một tay của hắn đã đè lên thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao ở bên hông.

Tuy nhiên, trong khi bầu không khí giữa hai người đang giương cung bạt kiếm

chuẩn bị bùng nổ, thì Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức ở bên cạnh lại hô

một tiếng ‘Chậm đã’.

Hai người nghe vậy thì cau mày, nhìn về phía Trang Chính Đức.

Trang Chính Đức đón ánh mắt của hai người, mỉm cười nói: “Tuy rằng đây là

ước đấu giữa hai người các ngươi, nhưng tốt nhất là vẫn ký Sinh Tử Khế đi, ước

định sau này sẽ không được truy cứu trách nhiệm.”

“Còn nữa, nghe nói Sở tiểu huynh đệ tu luyện Nhai Tí đao ý, có người nói cảnh

giới còn cực cao? Như vậy trận chiến ngày hôm nay, đặt ở nơi muôn người chú

ý này, có phải là hơi không thích hợp rồi không?”

Sở Hi Thanh nhướng mày lên, hắn mở miệng nói: “Trang tiền bối yên tâm, trận

chiến này, ta sẽ không sử dụng Nhai Tí đao ý.”

Đặc thù của Nhai Tí đao ý là, có càng nhiều địch ý chung quanh thì đao ý lại

càng mạnh.

Lúc này, trên bến tàu có tận hai mươi vạn võ tu, Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh

đã được kích phát lên đến tầng cao nhất.

Nếu như Sở Hi Thanh chuẩn bị dùng đao ý ép người, vậy thì đúng là thắng cũng

không vẻ vang, cũng không thể nào khiến cho võ lâm Ngô Châu tâm phục khẩu

phục.

Còn về chuyện ký Sinh Tử Khế, thì Sở Hi Thanh cung không ghét.

Vị Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức này, cũng xứng đáng với bốn chữ

‘công bằng chính trực’.

Không cho hắn sử dụng Nhai Tí đao ý ở đây, là vì công bằng. Ký Sinh Tử Khế,

là vì bảo đảm cho hắn.

Dù sao nơi này cũng là địa bàn Ngô Châu, nhà Bách Nghiễm Đạt lại là danh gia

vọng tộc địa phương, một khi hai người có chuyện không may, có thể sẽ làm

cho Bách gia báo thù.

Nhưng chỉ cần ký Sinh Tử Khế, vậy chỉ cần Bách gia còn muốn lăn lộn trên

giang hồ, thì sẽ không thể trắng trợn trả thù hắn.

Bách Nghiễm Đạt thì lại nở nụ cười xem thường: “Cứ để hắn dùng Nhai Tí đao

ý thì có làm sao? Bách mỗ há lại sợ?”

Có điều, tuy rằng miệng hắn nói như vậy, nhưng giọng nói lại không chắc chắn

cho lắm.

Bách Nghiễm Đạt cũng biết đặc tính của Nhai Tí đao ý.

Dưới địch ý của hai mươi vạn khán giá trên bến tàu quận Thiên Lăng này, đúng

là hắn sẽ chịu thiệt.

Không lâu sau, hai vị tiêu sư của tiêu cục Ngũ Hành đã mang Sinh Tử Khế lên

đài.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, phát hiện trên tờ Sinh Tử Khế này còn có con

dấu của Luận Võ Lâu ở Ngô Châu.

Điều này có nghĩa là, tờ giấy mỏng manh này được Luận Võ Lâu của triều đình

đảm bảo.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, vị Trang tổng tiêu đầu này rất có tâm.

Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn các điều khoản trên đó, phát hiện không có vấn đề

gì, liền sảng khoái ký tên đồng ý.

Trang Chính Đức thấy hai người ký họ tên xong, cả hai lại di chuyển đến cách

nhau một trượng rồi dừng lại, lúc này hắn một tay vuốt râu, một tay cầm tiền

đồng: “Hai vị chú ý! Chúng ta dùng quy tắc cũ trên giang hồ, khi tiền rơi xuống

thì mới có thể ra tay. Người làm trái với quy tắc sẽ bị xử thua. Cũng hi vọng hai

vị chạm đến là thôi, đây là so tài luận võ, chứ không phải liều mạng hay chém

giết.”

Hắn nói xong câu này, liền dùng ngón tay bắn đồng tiền lên cao.

Cùng lúc đó, Trang Chính Đức trợn to mắt lên, quan sát mọi cử động của cả hai

người trước mắt, đồng thời tay phải vấn nắm chặt thanh trực đao ở bên hông.

Hai vị thiếu niên này, một là con của bạn cũ, thiên phú hơn người. Một người

thì nghĩa bạc vân thiên, để cho hắn rất thưởng thức. Cả hai đều là thiếu niên anh

kiệt cực kỳ xuất sắc, bất cứ người nào ngã xuống ở đây thì cũng rất đáng tiếc.

Hôm nay, Trang Chính Đức không đến thì thôi, nhưng nếu hắn đã đến rồi, liền

phải làm việc ổn thỏa chu đáo.

Tiền đồng kêu veo veo, bay thẳng đến hai mươi trượng, mới chậm rãi rơi

xuống.

Lúc này, tất cả mọi người đang quan sát ở dưới võ đài vẫn nghị luận ầm ĩ.

“Bắt đầu luôn bây giờ? Nhanh thật!”

“Hai người này đúng là thẳng thắn dứt khoát, không nói nhảm!”

“Bách thiếu hiệp! Họ Sở này rất kiêu ngạo càn rỡ, làm phiền ngươi dùng thêm

chút sức, để cho hắn biết võ lâm Ngô Châu chúng ta lợi hại thế nào.”

“Bách thiếu hiệp, g**t ch*t hắn!”

“Hai mươi chiêu! Ta cược Bách thiếu hiệp có thể chiến thắng trong vòng hai

mươi chiêu.”

“Nào cần dùng đến hai mươi chiêu, mười chiêu, chỉ mười chiêu! Các ngươi

chưa từng nhìn thấy Thần Lực Đao của Bách thiếu hiệp, cho nên mới không biết

đó thôi!”

Thật ra thì tại thời điểm này, ở dưới lôi đài cũng không có bao nhiêu người.

Bởi vì võ đài cao, mà đứng quá xa hoặc quá gần thì lại không thể nào quan sát

được tình hình ở trên võ đài.

Bởi vậy có rất nhiều người đều bò lên nóc nhà, hoặc là trên thuyền lớn ở bến

tàu, thậm chí còn đứng ở trên ngọn cây hoặc là cột buồm.

Bọn h
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back