Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 555: Quân thần thức tỉnh (6)


Hai người Hạ Thanh Thiên và Mông Vân Sơn đều nhìn nhau một chút, sau đó

đều đi theo sát phía sau, lục tục nhảy vào trong màn khói xanh.

Bọn họ đều ý thức được trong màn khói xanh này rất nguy hiểm, nhưng rất

nhiều huynh đệ của hai nhà bọn họ đều đang ở trong này, hai người không thể

không cứu.

Hề Tuyền đến, cũng làm cho bọn họ có tự tin để đi vào bên trong liều mạng.

Bọn họ tin rằng, ba người bọn họ liên thủ, có thể bình yên thoát khói làn khói

xanh này.

Bóng người của Hạ Thanh Thiên chạy như bay trên mặt đất, hắn vừa lao nhanh

vừa duy trì cảnh giác.

Bọn họ tiến về phía trước, chỉ nhìn thấy tất cả đều là tàn binh.

Cửu Đao Ổ, Bạch Vân Trại, Hắc Đao Trại, Thanh Sơn Bảo. . . tất cả đều bị đánh

tơi bời, tháo chạy về phía sau như ong vỡ tổ.

Hạ Thanh Thiên không ngăn cản, cục diện bây giờ không phải lúc cố gắng

chống đỡ. Huynh đệ Cửu Đao Ổ bọn họ, chính là tiền vốn trong tay hắn, không

thể ngã xuống ở đây được.

Mà ngay khi hai người đi vào khoảng 120 trượng trong màn khói xanh, con

ngươi của trại chủ Mông Vân Sơn bỗng nhiên co lại: “Thấy rồi!”

Thị lực của hắn mạnh hơn Hạ Thanh Thiên một đường.

Lúc này, khoảng cách bảy mươi trượng trước mặt bọn họ, Hề Tuyền đang giao

thủ với một nam tử hùng tráng đeo mặt nạ sắt.

Thân thế của nam tử kia cao lớn dị thường, phải cao đến một trượng hai thước,

cơ bắp toàn thân giống như những khối thép, nhìn như một tòa thiết tháp.

Nam tử này có bộ lông cực kỳ dày đặc, trước ngực và hai tay đều có vảy màu

đỏ thắm.

Trong tay hắn thì lại cầm hai thanh khảm đao rất to lớn.

Khảm đao này dài khoảng sáu thước, bề rộng tầm ba thước, phải rộng như ván

cửa. Tuy nhiên, trong tay của hắn thì lại nhẹ nhàng giống như là người bình

thường cầm con dao thái rau vậy.

Mỗi một đao của người này đều nặng như núi, khí thế hung mãnh, đánh thẳng

về phương hướng của Hề Tuyền.

Thân thể cao gầy của Hề Tuyền thì lại như một cây sào tre, bị thanh đao lớn kia

nện cho né tránh khắp nơi.

“Bán yêu?”

Hai người Hạ Thanh Thiên và Mông Vân Sơn đều lấy làm kinh hãi, liếc mắt

nhìn lẫn nhau một chút.

Trong lòng bọn họ lại thoải mái.

Bảo sau vị cao thủ ngũ thẩm của Tây Sơn Đường này lại phải giấu đầu lòi đuôi,

thì ra là một tên bán yêu ngũ phẩm.

Lúc này Hề Tuyền gầm lên một tiếng: “Còn nghĩ ngợi cái gì? Mau đến giúp ta!”

Hắn cầm một thanh nhuyễn kiếm, cố gắng lắm mới có thể đỡ được đao của đối

phương.

Hề Tuyền đi theo còn đường linh hoạt và tinh tế, thân pháp của hắn thiên biến

vạn hóa, quỷ quyệt khó dò, nhuyễn kiếm trong tay thì lại nhẹ nhàng mãnh liệt,

biến hóa vô thường.

Tuy nhiên, cái tên bán yêu ngũ phẩm ở trước mắt lại không cho hắn nhanh,

cũng không cho hắn có cơ hội biến hóa.

Mặc cho Hề Tuyền thi triển kiếm pháp cao siêu và linh hoạt thế nào, đối

phương cũng dùng một đao nện đến, liền có thể phá giải.

Hắn đã dựa vào tốc độ kiếm cực hạn, đâm trúng thân thể của đối phương tận ba

lần. Nhưng lại tựa như nắm đấm đâm vào tấm thép, nhập thịt được nửa tấc là sẽ

bật lại.

Tên trước mắt này, còn tu luyện ngoại công Bá thể ‘Đại Lực Kim Cương quyết’

của nhân loại! Hơn nữa, ít nhất cũng tu đến tầng thứ chín, toàn thân cứng rắn

như thép!

Sơ hở duy nhất của đối phương, chính là vị trí thất khiếu yếu ớt kia, còn có ‘tráo

môn’ không biết ở nơi nào kia nữa.

Tuy nhiên, bán yêu ngũ phẩm này bảo vệ mấy vị trí này rất kỹ, Hề Tuyền không

tìm được bất kỳ cơ hội nào.

Lúc này, chỉ có mượn hai người sau lưng hỗ trợ, trong một trăm cái hô hấp, dâm

trúng thất khiếu của đối phương.

Nếu như trong một một trăm cái hô hấp mà không thành công, thì Hề Tuyền sẽ

phải cân nhắc đến chuyện chạy trốn.

Đao của đối phương đã nện cho khí huyết trong ngực của hắn dâng trào, lục phủ

ngũ tạng bị chấn động.

Nhuyễn kiếm trong tay Hề Tuyền cũng không chịu được nữa, tuy rằng đây là

một pháp khí ngũ phẩm, nhưng lại không thích hợp cứng đối cứng, đã không

chống đỡ được bao nhiêu hiệp.

Có điều, khi Hề Tuyền chờ đợi đồng bạn đến giúp đỡ, thì trong màn khói lại

truyền ra một tiếng cười gằn.

“Bọn họ không giúp được đâu!”

Lúc này, bỗng nhiên lại có một người nữa nhảy ra từ trong màn khói xanh.

Đó là một người mang mặt nạ khác, cũng có thân thể cao to, bô lông dày đặc,

trước ngực và hai tay có vảy màu đỏ thắm.

Nhưng thân thể của người này nhỏ hơn một vòng, chỉ cao hơn một trượng.

Người đeo mặt nạ sắt nhảy ra này, liền vung một đôi trọng đao về phía Kinh

Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên.

Hạ Thanh Thiên cũng phản ứng rất nhanh, thân hình hắn trượt lùi, đao như cầu

vồng, trực tiếp chém về phía cổ họng của đối phương.

Nhưng cổ họng của người này lại cứng rắn như tấm thép, chỉ nghe thấy ‘cheng’

một tiếng.

Bảo đao lục phẩm trong tay Hạ Thanh Thiên chỉ chém ra một vệt trắng ở trên cổ

người đeo mặt nạ sắt, còn có một chuỗi tia lửa.

Hắn không những không làm người đeo mặt nạ sắt bị thương, trái lại còn bị đối

phương nhân cơ hội này, đâm một đao vào ngực.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 556: Kiềm chế


Tại thời khắc sống còn, Hạ Thanh Thiên dùng sống đao để chống đỡ, toàn thần

bị lực lượng khổng lồ kia đánh cho bay lùi về bảy trượng, trong miệng phun ra

một ngụm máu tươi.

“Mông huynh cẩn thận, tu vị của người này là lục phẩm thượng, sức chiến đấu

là ngũ phẩm!”

Trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại được hắn nhắc nhở, lại đang chém

một đao lên cánh tay người đeo mặt nạ sắt.

Cũng là tia lửa tung tóe, cương lực dâng trào. Mà thân thể Mông Vân Sơn cũng

bị người đeo mặt nạ sắt chém liền ba đao, rồi bay ra hơn bảy trượng.

Tình trạng của hắn thảm hơn Hạ Thanh Thiên một chút, không chỉ mũi tràn

lượng lớn máu tươi, mà vai cũng bị đối phương chém một đao.

Tuy nhiên, để Mông Vân Sơn kinh ngạc chính là, hắn vừa mới đứng vững, liền

phát hiện bóng người của Hề Tuyền nhanh chóng xẹt qua trước người của hắn.

Trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại hơi sững sờ, sau đó sắc mặt lại tái

nhợt như tờ giấy.

Cái tên Hề Tuyền này, thủ tịch gia tướng của Thượng Quan gia, thế mà lại chạy

trốn?

Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên cũng đang bỏ trốn, sau khi hắn nhắc nhở

Mông Vân Sơn xong, lập tức quay người bỏ chạy, bỏ trốn về phía ngoài màn

khói xanh.

Đối phương có hai bán yêu tu luyện ngoại công, một người ngũ phẩm hạ, một

tên có sức chiến đấu sánh vai với ngũ phẩm.

Dưới tình huống này, bọn họ có thể thắng sao? Hiện giờ mà không trốn, thì tất

cả mọi người đều sẽ chết ở đây.

Chỉ là tốc độ của Hề Tuyền vượt qua hắn một đoạn.

Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên bỏ chạy đầu tiên, cũng quyết đoán nhất.

Nhưng Hề Tuyền chỉ dùng thời gian hai cái chớp mắt, liền bỏ hắn lại phía sau.

Khi vị này lướt qua người hắn, còn đâm một kiếm về phía hắn.

Ánh kiếm như rắn độc kia, khiến cho hắn chậm nửa nhịp, cũng không thể không

dừng bước lại, đối mặt với vị bán yêu ngũ phẩm đang truy kích phía sau!

Hạ Thanh Thiên tức giận và hận đến ngứa răng.

Hề Tuyền, cái thằng con hoang này! Lão tử thành quỷ cũng nguyền rủa ngươi!

“Ầm!”

Lông tơ toàn thân Hạ Thanh Thiên đều đựng đứng. Nhạn linh đao trong tay hắn

đã bị một quyền của đối phương đánh bay.

Sau đó, đầu của Hạ Thanh Thiên lại nổ tung, tựa như một quả dưa hấu.

Mà phía sau vị bán yêu ngũ phẩm kia ba mươi trượng, đầu của trại chủ Bạch

Vân Trại Mông Vân Sơn cũng bị người đeo mặt nạ sắt còn lại chém rụng!

Sau đó, người đeo mặt nạ sắt này liền lắc mình đến bên cạnh bán yêu ngũ phẩm,

nhìn bóng lưng đi xa của Hề Tuyền.

“Lại để hắn chạy trốn.” Người đeo mặt nạ sắt nói với vẻ ảo não: “Cái tên này

đúng là thông minh, chạy còn rất nhanh!”

Đơn Xích Linh có tổng cộng bốn đứa con, con trưởng đã gãy tay gãy chân,

không còn dùng được.

Đơn Trạch chỉ là con thứ, hắn còn có hai đứa đệ đệ, tất cả đều vô cùng xuất sắc.

Lúc này, hai người kia đang dẫn hơn một trăm tộc nhân của Đơn gia, đóng giữ ở

hai con đường khác.

Đơn Trạch thầm nghĩ, nếu như hai đệ đệ của hắn cũng ở nơi này, thì Hề Tuyền

nhất định sẽ không có cơ hội bỏ chạy.

Thân hình bán yêu ngũ phẩm kia hơi biến hóa, thân thể cao đến một trượng hai,

chẳng mấy chốc đã thu nhỏ lại như người bình thường.

Hắn lấy mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt của Đơn Xích Linh, sau đó mặt

ủ mày chau mà nhìn về phía Hề Tuyền ở xa xa.

Đơn Xích Linh không có ý định đuổi theo.

Hắn chủ tu chính là Đại Lực Kim Cương quyết, không đuổi kịp kẻ chuyên tu

thân pháp và tốc độ kiếm như Hề Thuyền.

Hắn thở dài một hơi: “Người này trốn đi, Đơn gia chúng ta sẽ có rất nhiều phiền

phức.”

Đơn Trạch cũng rất đau đầu.

Rất có thể Hề Tuyền sẽ làm lộ nội tình của Đơn gia bọn họ.

Quá nửa là còn phải cõng nồi cho vị cao thủ ngũ phẩm thần bí của Tây Sơn

Đường kia.

“Vấn đề không lớn.”

Đơn Trạch hít một hơi thật sau, giọng nói bình tĩnh: “Ta đã mua một ít Hóa Thi

Thủy tốt nhất ở chợ đen, có người nói đây là loại Hóa Thi Thủy ở trong tay đám

người Lệ thái tử.”

Đơn Xích Linh không khỏi nhướng mày, tự giễu: “Hữu dụng sao? Có một tên

còn sống kìa.”

“Sao lại vô dụng?” Đơn Trạch nhíu mày: “Cao thủ ngũ phẩm thần bí của Tây

Sơn Đường xuất hiện trước chúng ta, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không

đoán được đến trên đầu nhà chúng ta. Nói chung là cứ dùng Hóa Thi Thủy trước

đi, sống qua cửa ải này rồi tính sau, sau này lại nghĩ cách giải quyết, hóa giải sự

chú ý của Thẩm gia và Thượng Quan gia.”

Đơn Xích Linh nghe vậy liền thở dài: “Vậy thì bắt đầu đi, nhớ là làm sạch sẽ

một chút.”

Khi Tây Sơn Đường tấn công Văn gia bảo.

Những cao thủ thất phẩm và lục phẩm kia đều là sống không thấy người, chết

không thấy xác.

Nếu như bọn họ đã gia nhập Tây Sơn Đường, tất nhiên phải duy trì phong cách

này rồi.

Đơn Xích Linh đã cảm thấy tiền đồ của Đơn gia tối tăm mịt mờ, nhưng mà cũng

phải lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 557: Kiềm chế (2)


Khoảnh khắc này, một đạo phi kiếm màu xanh xuất hiện ở phía xa xa.

Đơn Xích Linh nhận ra đó là Càn Khôn phi kiếm của nhà bọn họ.

Hắn tiếp nhận Càn Khôn phi kiếm, lại lấy phong thư từ chuôi kiếm ra xem.

Đơn Xích Linh đọc nhanh như gió, xem lướt qua phong thư, toàn thân hắn lại

như hóa đá, sững sờ tại chỗ.

“Sao thế?”

Đơn Trạch cướp tin phù trong tay Đơn Xích Linh, cẩn thận quan sát.

Thanh Càn Khôn phi kiếm này được truyền đến từ phía Trịnh gia thôn.

Đơn gia có tổng cộng ba vị thám mã bát phẩm chạy đến Trịnh gia thôn, quan sát

tình hình bên đó.

Lẽ nào Tây Sơn Đường bại trận, không bảo vệ được Trịnh gia thôn?

Đơn Trạch chỉ đọc hàng chữ đầu tiên, liền biết không phải. Nhưng sắc mặt của

hắn lại lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

“Tây Sơn Đường đánh bại quận quân Tú Thủy ở núi Hắc Hùng.”

Đơn Xích Linh híp mắt, ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Ngụy Dương của Tây Sơn

Đường mang ba ngàn cung thủ, bày trận trên núi Hắc Hùng ở Nam Lộc. Lý

Thần Sơn thì lại mang năm ngàn cây cung đao, tấn công chính diện.”

“Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng một khắc thời gian, 7500 thợ săn chỉ

bắn lần lượt mười hai lượt tên, liền hoàn toàn phá tan quận quân Tú Thủy! Có

người nói những xạ thủ kia đều vô cùng mạnh, độ chính xác và sức mạnh đều

cực cao, nơi mưa tên bao trùm đều là thập tử vô sinh! Tổng cộng chín ngàn

quận quân, tử thương tiếp cận bảy ngàn, chỉ còn lại hơn hai ngàn người chạy ra

khỏi núi Hắc Hùng.”

Sau đó, hắn lại dùng một cước, đá bay thi thể của Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh

Thiên ra ngoài hai mươi trượng, máu thịt bắn tung tóe.

Đơn Xích Linh vẫn chưa hết giận, liền cầm hai thanh khảm đao to nhỏ như ván

cửa kia để nện xuống đất, làm cho mặt đất rung động, đá vụn bay tung tóe.

Miệng Đơn Xích Linh lại rống lên như một tên thần kinh: “Ta thật là ngu xuẩn,

cực kỳ ngu xuẩn! Vì sao ta lại không nhịn được? Vì sao ta lại không nhịn được

chứ?”

Sắc mặt Đơn Trạch cũng cứng ngắc.

Vừa rồi, bọn họ chỉ cần tiếp tục kiên trì nửa canh giờ, liền có thể nhận được tin

tức Tây Sơn Đường phá tan quận quân Tú Thủy.

Khi đó, đam tặc phỉ Tây Sơn kia trốn còn không kịp, nào dám tấn công thạch

bảo của bọn họ? Đâu cần cha con bọn họ đi mạo hiểm, giả mạo vị ngũ phẩm

thần bí kia?

Đơn Trạch tự nhận tài trí của mình mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Nhưng hắn cũng không thể ngờ được, đường đường là quận quân Tú Thủy, thế

mà lại thất bại thảm hại trước 7500 thợ săn Tây Sơn kia.

. . .

Núi Hắc Hùng ở Nam Lộc, đại chiến đã kết thúc.

Ánh tà dương chiếu xuyên qua các đỉnh núi, chiếu rọi lên chiến trường tại Nam

Lộc.

Trong khe núi rộng khoảng hai trăm trượng này, thế mà lại là thây chất thành

đống, tổng cộng tiếp cận bảy ngàn thi thể, nằm ngang dọc bốn phía. Vô số mũi

tên đâm xuyên qua các thi thể này và mặt đất, dày đặc như rừng.

Hơn trăm lá cờ của quận quân Tú Thủy đều vung vãi trên mặt đất, một lượng

lớn xe bò và xe ngựa bị ngã bên đường, chiến mã không có chủ nhân nên chạy

tứ tán, còn phát ra từng trận rít gào.

Mặt đất thì là máu tươi giàn giụa, hội tụ thành một dòng suối.

Hẻm núi này vốn là non xanh nước biếc, giờ đã biến thành một màu máu của

luyện ngục nhân gian.

Tại sườn núi của núi Hắc Hùng, hương chủ mới của đàn chữ Dương là Kế

Nguyên, nhìn thấy tình cảnh này thì cũng khó có thể tự kiềm chế.

Sau trận đại chiến, cơn hưng phấn và buồn nôn đan xen hỗn tạp vào nhau, để

cho sắc mặt của hắn đỏ ửng, cổ họng lại không ngừng phát ra những tiếng nôn

khan.

Lúc này, 200 tên thợ săn mà Ngụy Dương giao cho Kế Nguyên thống lĩnh cũng

có biểu hiện như vậy. Một số người tương đối trẻ tuổi ở trong đó còn chạy ra

khỏi đội ngũ, chạy ra ngoài nôn mửa.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ khó tin và chấn động, lại có

hưng phấn, còn có một chút nghĩ mà sợ, lại có một ít tự hào. . .

Bao quát cả Kế Nguyên, trong đầu của tất cả mọi người đều chỉ có một ý nghĩ .

. . bọn họ có thể mạnh mẽ như vậy sao?

Mọi người chỉ đứng trên đỉnh núi, nghe theo lệnh của Ngụy Dương, lần lượt

kéo cung bắn tên! Bắn một lượt! Lại bắn một lượt!

Việc bọn họ làm, cũng không khác gì với khi Lưu Định Đường còn khống chế

Tây Sơn và gọi bọn họ đi chiến đấu.

Mọi người chỉ là dùng nhiều sức kéo cung hơn, cố gắng nhắm chuẩn hơn, toàn

lực rót chân nguyên vào mũi tên mà thôi.

Ai cũng không muốn trải qua cuộc sống như ngày xưa nữa.

Bọn họ không muốn bị Lưu Định Đường và Thẩm gia nghiền ép, cũng không

muốn săn bắn vất vả khổ sở, cuối cùng lại bán không được mấy đồng tiền.

Mọi người đều không muốn ngày tháng tốt đẹp mới hiện ra ánh rạng đông thì

lại bị dập tắt, cho nên cố sức hết để thi triển xạ thuật của mình, không giữ lại

chút nào.

Sau đó, bọn họ liền triển khai một cuộc giết chóc. . .!

Dưới tên trận của bọn họ, những quận quân Tú Thủy kia lại không có sức chống

đỡ nào.

Nơi mưa tên bao trùm, tất cả đều tan tác, hầu như không còn một người sống.

Bọn họ chỉ vẻn vẹn kéo cung mười hai lần, hai cánh tay vẫn còn chưa có cảm

giác đau đớn. Vậy mà chín ngàn quận quân Tú Thủy nhìn như mạnh mẽ kia, đã

tán loạn và tan vỡ, thương vong gần như không còn!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 558: Kiềm chế (3)


Tương ứng với đó, thương vong của Tây Sơn Đường bọn họ lại rất nhẹ nhàng,

chỉ có bang chúng của Tây Sơn Đường ở dưới chân núi là bị thương vong một

ít.

Sau cơn chấn động và hồi hộp, cảm giác buồn nôn trong cơ thể bọn họ từ từ

biến mất, thay vào đó là vui sướng, hưng phấn,và hào hùng bắt đầu tràn ngập

lồng ngực bọn họ.

Đầu tiên, trong đội ngũ truyền ra vài tiếng gào khóc thảm thiết như kêu gào, sau

đó tiếng kêu gào này đã lan truyền ra toàn quân.

Tất cả mọi người đều rít gào như phát rồ, phát tiết tâm tình trong lòng.

Tiếng gào của bọn họ lộn xộn, có người chỉ là kêu gào lên, cũng có người thì lại

hô ‘Tây Sơn vạn thắng’, ‘Tây Sơn vô địch’, ‘Thẩm gia cũng có ngày hôm nay’,

‘Chịu đủ đám tạp chủng này rồi’ hoặc là ‘Nguyện chết vì Sở đường chủ’ . . .vân

vân. Những tiếng này trộn lẫn vào nhau, vang vọng khắp núi trời như tiếng sét

đánh.

Tính cách Kế Nguyên tương đối ổn, nên không có kêu gào như mọi người.

Nhưng lúc này, khóe môi của hắn cũng đã cong lên, chỉ cảm thấy oan ức, nín

giận, hận thù và bất đắc dĩ trong nhiều năm của mình, đều được phát tiết tại giờ

phút này.

Hắn nghĩ từ nay về sau, không có ai dám tùy ý bắt nạt những thợ săn bọn họ

nữa, lại không ai có thể coi thường bọn họ nữa!

Mà lúc này, tại chân núi Hắc Hùng, Lý Thần Sơn đang cẩn thận hành lễ với Sở

Vân Vân.

Hắn cúi người chắp tay, vẻ mặt vô cùng kính cẩn: “Đã thống kê tất cả. quận

quân Tú Thủy có hơn sáu ngàn hai trăm người chết trận, ngoài ra còn có 1.100

người bị thương. Mà phe ta chỉ có ba mươi bảy người chết trận, hơn hai trăm

người bị thương. Tất cả đều bị tử thương khi quận quân Tú Thủy được ăn cả

ngã về không, dốc toàn lực để lao ra ngoài.”

“Trận chiến ngày hôm nay, Tây Sơn Đường đã toàn thắng, thương vong lại vô

cùng nhỏ. Điều này hiển nhiên là nhờ tiểu thư dụng binh như thần. Lý mỗ bội

phục đến sát đất.”

“Dụng binh như thần cái gì chứ?” Sở Vân Vân lại thấy buồn cười, hơi lắc đầu:

“Ta không biết gì về binh pháp cả, đều dựa vào ngươi và Ngụy Dương tài giỏi,

mới có thể một lần phá địch. Hơn nữa, công lao này cũng không thể tính lên

người ta, Lý đàn chủ, người mà ngươi phải bội phục, hẳn là huynh trưởng của

ta!”

Nàng chỉ chỉ về phía chung quanh: “Nếu như không có thủ đoạn kinh doanh

hơn người của huynh trưởng ta, hôm nay ta có tính toán hay như thế nào, thì

cũng không thể chiến thắng dễ dàng như vậy.”

Tuy rằng Sở Hi Thanh không ở Tây Sơn, nhưng tất cả những chuyện này, đều

được hắn sắp xếp rõ rõ ràng ràng.

Sở Vân Vân vẫn luôn vô cùng tự tin với binh pháp và quân lược của mình, nàng

tin rằng người có thể sánh vai với nàng trên phương diện này, tuyệt đối không

quá năm ngón tay.

Nhưng nói đến kinh doanh sản nghiệp, mua chuộc lòng người, biết dùng ‘nhân

tài’, thì Sở Vân Vân lại không thể không sinh lòng bội phục với Sở Hi Thanh.

Vẻ mặt Lý Thần Sơn sững sờ, hắn quay đầu nhìn những thợ săn Tây Sơn ở khắp

núi rừng quanh đây, lại nghe những tiếng kêu gào kia, rồi chìm vào suy tư.

Sau đó, hắn lại chắp tay nói: “Thuộc hạ chúc mừng đường chủ và tiểu thư! Sau

trận chiến ngày hôm nay, tất cả thợ săn Tây Sơn đều sẽ hết lòng với Tây Sơn

Đường ta! 7500 cây cung đao và 600 dặm Tây Sơn này, đều sẽ rơi vào lòng bàn

tay của đường chủ. Thậm chí toàn bộ quận Tú Thủy này, cũng không có người

nào dám coi thường Tây Sơn Đường ta.”

Sở Vân Vân nghe vậy thì lại lắc đầu lần nữa.

Thu nạp 7500 cây cung đao kia, đúng là có thể làm cho căn cơ của Tây Sơn

Đường vững chắc chơn, nhưng nói khống chế 600 dặm Tây Sơn, thì vẫn còn

quá sớm.

Sau đó, nàng chắp tay sau lưng, nói: “Những lời khen như vậy, liền không nên

nói nữa. Bảo mọi người mau chóng thu dọn chiến trường đi, trước khi trời tốt,

phải đưa tất cả quân giới còn dùng được vào kho, có người bị thương thì phải

chữa trị. Lỗ đàn chủ, ngươi bảo những thôn trang thợ săn quanh trấn Tây Sơn đi

dựng nhà tranh, sau đó mời đại phu và nữ quyến đến chăm sóc người bị

thương.”

Sở Vân Vân dặn dò Lỗ Bình Nguyên, đồng thời đưa mắt nhìn về hẻm núi phía

nam: “Sau khi trời tối, chúng ta chỉnh quân đi đến thành Tú Thủy một chuyến.

Không chỉ hơi ngàn bang chúng và 7500 thợ săn ở đây, Đơn gia cũng phải xuất

năm trăm binh, còn lại thì bảo đám địa chủ cường hào kia xuất ba ngàn binh đi.”

“Việc này cũng giao cho Lỗ đàn chủ, bảo mấy thám mã đi truyền lệnh cho ta.

Nói cho bọn họ biết, sau khi mặt trời lặn, nhất định phải tập kết ở phía nam trấn

Tây Sơn, Tây Sơn Đường ta triệu tập mười hai ngàn ngươi, tiến về phía thành

Tú Thủy.”

“Thành Tú Thủy?” Mi mắt Lý Thần Sơn hơi nhăn lại, nội tâm nghi ngờ không

thôi.

Tiểu thư muốn dùng nhánh binh mã này tấn công quận thành sao?

“Là đi chấn nhiếp! Đi thị uy!”

Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Lý Thần Sơn một chút: “Tổng đà Thiết Kỳ Bang đã

trả giá rất lớn vì Tây Sơn Đường chúng ta, bây giờ đến lượt Tây Sơn Đường

chúng ta báo đáp tổng đà!”

Lý Thần Sơn lập tức hiểu ra.

Hành động này của Sở Vân Vân, chính là để chia sẻ áp lực cho Thiết Kỳ Bang.

Có mười hai ngàn người này chấn nhiếp, đủ để Thượng Quan gia và Thẩm gia

không dám vọng động. Thiết Kỳ Bang cũng có thể rút toàn bộ lực lượng, tập

trung vào cuộc tranh đấu với Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 559: Uy


Đêm xuống, quan đạo phía nam trấn Tây Sơn có hơn ba ngàn cây đuốc đang

cháy, tựa như một con hỏa xà uốn lượn, tiến về phía thành Tú Thủy.

Sở Vân Vân vốn định tập kết mười hai ngàn người, nhưng khi đêm xuống, nhân

mã tụ tập ở phía nam trấn Tây Sơn đã vượt xa con số này.

Không chỉ rất nhiều thế gia vọng tộc quanh trấn Tây Sơn kính nể đan xe, đã dốc

hết vốn liếng, ngay cả rất nhiều thế lực tự do ở ngoài phạm vị trấn Tây Sơn

cũng rất tự giác, đưa hộ viện và gia binh của bọn họ đến đây.

Lúc này, chiến sự ở núi Hắc Hùng đã kết thúc được một canh giờ.

Tây Sơn Đường gần như diệt sạch quận quân Tú Thủy ở núi Hắc Hùng Nam

Lộc, Đơn gia thì đã công phá đam tặc phỉ Tây Sơn ở Quỷ Khốc hạp, nhưng tin

tức này đã truyền toàn bộ quận Tú Thủy.

Phàm là người có tin tức hơi linh thông một chút ở trấn Tây Sơn, đều sẽ biết

trấn Tây Sơn đại cục đã định, Tú Thủy sẽ thay trời.

Sau trận chiến này, Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang không chỉ là bá chủ của

toàn bộ trấn Tây Sơn, mà phạm vi thế lực còn bao trùm bắc bộ quận Tú Thủy,

cùng với gần phân nửa Tây Sơn.

Trong vòng mười năm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì Tây Sơn Đường

sẽ là thế lực giang hồ lớn nhất bắc bộ quận Tú Thủy.

Đường chủ Sở Hi Thanh của Tây Sơn Đường, cũng trở thành nhân vật quyền

thế có thể đếm trên đầu ngón tay của quận Tú Thủy. tất cả địa chủ cường hào,

thương gia, tiêu cục, đoàn ngựa thồ, buôn muối ở khu vực bắc bộ Tú Thủy, đều

sẽ phải ngước nhìn.

Nếu như bọn họ không biểu hiện lòng trung thành bây giờ, thì chỉ sợ sau này sẽ

không còn cơ hội.

Bởi vậy, dù đêm đã xuống, nhưng vẫn có rất nhiều đội quân đốt đuốc không

mời mà đến, vội vã chạy đến nơi tập kết mà Sở Vân Vân chỉ định.

Cuối cùng, Lưu Nhược Hi và Lỗ Bình Nguyên đã thống kê được, 14.200 người.

Hơn nữa, tất cả đều được trang bị đầy đủ, tu vị nhập phẩm, đều là thanh niên

cao to mạnh khỏe.

Trong đó, tỉ lệ mặc giáp đã vượt quá 85%, thiết giáp hơn năm trăm, tỉ lệ mặc

giáp thậm chí còn hơn biên quân một chút.

Việc này chủ yếu là nhờ Tây Sơn Đường.

1400 người của Tây Sơn Đường, tất cả đều mặc giáp.

Những thợ săn kia, mỗi người cũng có một bộ giáp da.

Thợ săn trên Tây Sơn, phàm là người hơi tiếc mạng của mình, thì đều sẽ nghĩ

cách để chế tác cho mình một bộ giáp da. Mà lại, tài liệu còn rất tốt, chất lượng

thượng thừa, năng lực phòng ngự vượt xa giáp da do biên quân và quận quân

chế tạo.

Tây Sơn Đường còn lấy được một lượng lớn khí giới và binh khí ở trên núi Hắc

Hùng.

Sở Vân Vân đã phân phát tất cả những đao thương áo giáp còn hoàn hảo xuống

dưới, hầu như tất cả bang chúng và thợ săn của Tây Sơn Đường đều được trang

bị tận răng.

Đám địa chủ cường hào ở trấn Tây Sơn cũng lấy trang bị của mình ra, trong đó

cũng có hơn trăm thiết giáp.

Khi hơn mười bốn ngàn người này đi dọc theo quan đạo, tiến về phía quận

thành Tú Thủy, tất cả thôn trang ở ven đường đều đóng chặt cửa, tất cả đội buôn

đều né tránh ra hai bên quan đạo.

Bộ khoái của Lục phiến môn và binh lính tuần tra trên quan đạo, đều vô cùng tự

giác mà nhường đường.

Sắc mặt của bọn họ đều tái nhợt, vẻ mặt thấp thỏm bất an mà nhìn những giáp sĩ

và thợ săn này tiến lên.

Cái gọi là binh mã hơn vạn, vô bờ vô bến.

Tây Sơn Đường tổ chức hơn vạn nhân mã, như một trường long tiến lên trên

quan đạo.

Từ đầu trận cho đến cuối trận, kéo dài hơn bảy dặm. Bọn họ đừng chờ ở bên

cạnh, phải chờ đến tận một khắc thời gian thì mới có thể trông thấy phần cuối

của đại quân.

Vì bồi thường cho Chu Lương Thần, nên Sở Vân Vân đã bổ nhiệm Chu Lương

Thần làm thống soái tiền quân, thống lĩnh 1500 họ viện của địa chủ đi ở phía

trước đại quân.

Ban đầu, Chu Lương Thần vẫn tương đối hưng phấn.

Hắn làm người khá trầm ổn, nhưng dù sao cũng là thiếu niên máu nóng.

Khi Chu Lương Thần còn nhỏ, cũng từng có giấc mộng tòng quân chinh chiến,

thống lĩnh đại quân ngang dọc sa trường.

Lúc này, có cơ hội thống lĩnh hơn một ngàn nhân mã, Chu Lương Thần vô cùng

quý trọng.

Nhưng chẳng mấy chốc là hắn đã thấy thất vọng, bởi vì đại quân của Tây Sơn

Đường đi thẳng về phía thành Tú Thủy, toàn bộ quá trình đều không có ai dám

ngăn cản.

Không ai ngu đến mức dùng châu chấu đá xe, chạy ra ngăn cản đường của đại

quân Tây Sơn Đường.

Dù Chu Lương Thần dẫn người quét ngang ba tòa trang viên của Thượng Quan

gia và Thẩm gia, nhưng đám danh gia vọng tộc trong thành Tú Thủy cũng

không có bất kỳ hành động nào.

Cho nên, khi mười bốn ngàn người của Tây Sơn Đường đi đến phía bắc thành

Tú Thủy, dàn bình ở cách đó ba dặm.

Chu Lương Thần liền hai tay ôm ngực, vô cùng thất vọng mà nhìn về phía

tường thành ở phía trước, đặc biệt là đám người ở trên tường thành đang cúi đầu

nhìn xuống kia.

Đám thế gia đại tộc của quận Tú Thủy này, không có kẻ nào là xương cứng cả!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back