Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 560: Uy (2)


Chu Lương Thần cũng không biết là Ngụy Dương ở phía sau đang đánh giá

hắn.

Giọng nói của vị giáo úy Thần Sách Đô này hàm chứa than thở: “Khi hành quân

cũng có bài có bản, xem ra Lương Thần đã học được rất nhiều. Nghe nói Lâm

Hải Chu gia từng có vài vị đại tướng tam phẩm, nên cũng có thể nói là gia học

uyên thâm.”

Lý Thần Sơn lại hơi cười cười: “Đúng là học được chút da lông bên ngoài, nhìn

trông cũng ra dáng. Nhưng nếu đặt ở phương bắc, người ta cầm vài trăm kỵ

binh xông lên, đảm bảo hắn sẽ luống cuống tay chân.”

Ngụy Dương thì lại thấy buồn cười, hơn ngàn người mà Chu Lương Thần thống

lĩnh, vốn là một đám ô hợp rồi. Hắn có thể thống lĩnh ra dáng thế này, cũng đã

mạnh hơn đám Thiên hộ quận quân ở địa phương rồi.

Chỉ cần cho tên nhóc này rèn luyện trong quân ngũ một thời gian, tích lũy một ít

kinh nghiệm, khoảng ba mươi tuổi đi làm Vạn hộ ở biên quân là không thành

vấn đề, ít ra cũng mạnh hơn hắn và Lý Thần Sơn.

Huống hồ, Tây Sơn Đường bọn họ chỉ là bang phái giang hồ, chứ không phải là

muốn tạo phải.

Với thực lực hiện giờ của Tây Sơn Đường, thừa sức ứng phó với chuyện giang

hồ rồi. Thậm chí bọn họ còn có thể đánh chính diện với quận quân địa phương,

không thể yêu cầu quá nhiều.

Nghĩ đến hai chữ ‘tạo phản’, Ngụy Dương lại nhìn về phương bắc với ánh mắt

suy tư.

Không biết hai vị phó tướng đại nhân Thủy Thương Lăng và Cung Vô Cấu thế

nào rồi, bao giờ mới dựng cờ tạo phản đây?

Khi nào bọn họ mới có thể báo thù cho Bá Võ Vương và các huynh đệ chết ở

Lạc Phương Sơn đây?

Khi hai người bọn họ nói chuyện, Sở Vân Vân đang nói chuyện với gia chủ

Đơn gia Đơn Xích Linh.

“Nghe nói trận chiến ở Quỷ Khốc hạp ngày hôm nay, có khói xanh bao trùm

toàn bộ chiến trường, có hai vị bán yêu thần bí hiện thân, g**t ch*t Kinh Hồng

Đao – Hạ Thanh Thiên của Cửu Đao Ổ và Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại,

giúp các người đẩy lùi tặc phỉ?”

Đơn Xích Linh nghe thấy vấn đề này, liền cảm thấy tê cả da đầu, toàn bộ sọ não

đều đau.

Đây chính là lý do vì sao hắn kéo dài thời gian đến giờ mới chạy đến, bởi vì hắn

còn đang nghĩ cớ.

Đơn Xích Linh cũng biết Sở Vân Vân sẽ hỏi chuyện này, cũng không biết mình

nên trả lời thế nào mới tốt.

Tuy nhiên, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề này, cái gọi là duỗi đao

một đao, rụt đầu cũng một đao, không thể tránh thoát.

Đơn Xích Linh cố gắng trợn tròn mắt lên, nhìn nhau với Sở Vân Vân: “Việc này

ta thật sự không rõ lắm, khi đó bỗng nhiên có một đoàn khói xanh bao phủ

chiến trường. Ta cảm thấy rất kỳ lạ, liền bảo thuộc hạ thủ vững thạch bảo. Sau

đó liền nghe thấy từng trận kêu la thảm thiết ở bên ngoài, bọn họ còn hô cái gì

mà nhị đương gia lục đương gia chết rồi, chúng ta cũng không hiểu ra sao cả.”

“Có điều, chờ đến khi đám khói xanh kia tan đi, thì đám tặc phỉ Tây Sơn kia đã

chạy tán loạn. Mãi cho đến tận nửa canh giờ sau, chúng ta mới biết có hai vị bán

yêu ra tay, hai người Hạ Thanh Thiên và Mông Vân Sơn đã bỏ mạng trong tay

bọn họ. Nhưng điều kỳ lạ là, sau đó chúng ta đã quét dọn chiến trường, nhưng

lại không phát hiện thi thể của hai người họ, nên cũng không biết lời đồn này là

thật hay giả. . .”

Hắn mở to mắt nói mò, giọng nói lại cực kỳ thành khẩn và chân thành.

Sở Vân Vân cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Khóe môi nàng hơi cong, nhìn Đơn Xích Linh biểu diễn với ánh mắt chế nhạo.

Tuy nhiên, Lục Loạn Ly ở bên cạnh Sở Vân Vân thì lại là sắc mặt nghiêm nghị,

rơi vào suy tư.

Lục Loạn Ly nghĩ đến Thẩm Vân Tường và Nhạc Nguy.

Sau trận chiến ở Văn gia bảo, có lời đồn là hai tên võ tu lục phẩm Thẩm Vân

Tường và Nhạc Nguy đã tiến vào Văn gia bảo, nhưng lại sống không thấy

người, chết không thấy xác.

Vấn đề là Lục Loạn Ly xác định, từ đầu đến cuối mình đều chưa từng gặp mặt

hai người này ở trong Văn gia bảo.

Chẳng lẽ bên trong Tây Sơn Đường này còn có một vị cao thủ ngũ phẩm khác

đang ẩn núp?

Mà ở sau lưng Lục Loạn Ly, Hướng Quỳ và Vương Chấn thì lại hai mặt nhìn

nhau một chút.

Bọn họ đều âm thầm kinh hãi, lòng thầm nói nước ở trong Tây Sơn Đường này,

quả thực là còn sâu hơn những gì bọn họ tưởng tượng.

“Thì ra là như vậy!”

Sở Hi Thanh đưa tay nâng cằm, rơi vào trầm ngâm: “Nói như vậy, tình huống

này đúng là có rất nhiều chỗ tương tự với Văn gia bảo. Sương khói khó hiểu,

cao thủ không rõ thân phận, còn có những võ tu lục phẩm sống không thấy

người chết không thấy xác. Đúng là không biết nhân vật phương này lại ra tay

giúp đỡ Tây Sơn Đường chúng ta?”

Trước khi Sở Hi Thanh rời đi, đã từng phân tích chuyện này với nàng.

Sở Hi Thanh cho rằng, nếu như Đơn Xích Linh chịu ra tay, vậy thì bọn họ nhất

định phải giả bộ hồ đồ, không cần phải chọc thủng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 561: Uy (3)


Đơn gia có bối cảnh thần bí, thực lực mạnh mẽ, lại ngủ đông ở nơi hương dã

như Tây Sơn, nhất định là phải có nguyên do gì đó, nếu liên lụy vào thì có thể

sẽ có phiền phức lớn.

Bởi vậy, vạch trần thân phận của Đơn gia, chỉ có hại chứ không có lợi với bọn

họ.

Lục Loạn Ly nghe vậy, khóe môi hơi cong lên: “Đúng nha, trận chiến ở Văn gia

bảo cũng rất kỳ quái, khi đó ta còn đề phòng hai người Văn Thiên Tài và Vân

Hạc Đao – Ân Dương, kết quả là hai người này chưa từng xuất hiện. Ban đầu

còn cho rằng bọn họ bỏ chạy, nhưng bây giờ nghĩ lại, thì có thể là bọn họ đã

chết trong tay võ tu bán yêu kia rồi.”

Trong lòng nàng âm thầm cho Sở Vân Vân một ngón tay cái.

Ý tưởng của Sở tiểu muội rất tốt, chưa bao giờ tiết lộ thân phận của nàng.

Bây giờ thì rốt rồi, lại có người cõng nồi cho nàng, hai vị cường giả bán yêu kia

thực sự là người tốt.

Đơn Xích Linh âm thầm cười khổ, sau đó lại thở dài một hơi, như được đại xá.

Tuy nhiên, hắn vẫn dùng chân nguyên để khống chế da mặt, không thay đổi

chút nào: “Đúng là như vậy! Nếu như lời đồn đại là thật, vậy chúng ta nên biết

ơn hai vị nghĩa sĩ bán yêu này. Nếu như không có bọn họ, thì Đơn gia ta chắc

chắn sẽ tử thương nặng nề.”

Sở Vân Vân nghe xong thì liền mở miệng cười một tiếng, nàng nghe thấy trong

lời nói của Đơn Xích Linh còn có ám chỉ thứ gì khác.

Nếu như không phải ‘nghĩa sĩ bán yêu’ ra tay, Đơn gia sẽ phải tử thương nặng

nề, đây là đang oán giận Tây Sơn Đường thấy chết mà không cứu . . .

Sở Vân Vân lắc đầu, không để ý nữa mà quay đầu nhìn về phương hướng tường

thành.

Lưu Nhược Hi thì lại cau mày.

Huynh muội Sở gia có đại ân với nàng, nàng không cho phép bất cứ người nào

nói năng l* m*ng với bọn họ.

Lưu Nhược Hi nắm chặt đôi Uyên Ương đao bên hông, lạnh lùng nhìn Đơn

Xích Linh: “Tiểu thư đã truyền lệnh cho ngươi, để các ngươi không cho máy

bán đá đến gần tường thành. Chỉ cần các ngươi có thể thủ vững hai canh giờ,

đại quân của Tây Sơn Đường ta sẽ có thể phá tan đường lui của đám tặc phỉ.”

“Nhưng theo như ta biết, trước khi khói xanh xuất hiện, Đơn gia các ngươi chỉ

biết co đầu rụt cổ ở trong thạch bảo, không bắn một mũi tên. Mà Tây Sơn

Đường ta lại không dùng đến hai canh giờ, chỉ dùng hơn một canh giờ là đã có

thể phá địch. Chính là do các ngươi lưỡng lự, khiến cho đám tặc phỉ nhân cơ hội

bỏ chạy, lại còn dám chỉ cây dâu mắng cây hòe, trào phúng tiểu thư nhà ta? Có

biết xấu hổ hay không?”

Đây là tình báo mà Lỗ Bình Nguyên thăm dò được, Lưu Nhược Hi cũng nghe

thấy rõ rõ ràng ràng.

Đơn Xích Linh không khỏi mặt đỏ đến tận mang tai.

Lòng thầm nói nữ nhân này thật là nhanh miệng, nói chuyện cũng quá thẳng

thắn, không biết nể mặt mũi người khác.

. . .

Cùng lúc đó, bên trong lầu trên tường thành phía bắc của quận thành Tú Thủy.

Ba người quận úy Thẩm Chu, Long Hành và Thượng Quan Thần Hạo, tất cả

đều là sắc mặt vô cùng khó coi mà nhìn đại quân của Tây Sơn Đường ở cách đó

ba dặm.

Dưới mấy ngàn bó đuốc này, là một mảnh đầu người tối om om.

Dưới ánh sáng của những bó đuốc, thiết giáp và chiến đao của bọn họ đều phản

xạ ánh sáng đỏ. Hơn bốn ngàn các loại cung nỏ và 7500 cung să thì lại làm cho

bọn họ cảm thấy ngột ngạt.

Trên mặt Thẩm Chu đã tái nhợt như tờ giấy, nhìn qua trông như một người chết.

Từ một canh giờ trước, hắn đã nhận được tin tức quận quân Tú Thủy đại bại ở

núi Hắc Hùng, tổn thất gần bảy ngàn người.

Điều này làm cho trước mắt của hắn biến thành màu đen, lồng ngực bị đè nén,

ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Thẩm Chu đã không biết phải đối mặt với cục diện trước mắt thế nào nữa.

Nếu như quận quân Tú Thủy tổn thất một hai ngàn người, hắn có thể dùng

quyền lực của mình để che dấu, dù là tử thương ba ngàn năm ngàn người, thì

hắn cũng có thể ứng phó. Đơn giản chính là tổn thất thêm chút tài lực, bổ sung

khí giới và chiêu mộ người cho quận quân mà thôi.

Nhưng mà lần này, lại tử thương đến tận bảy ngàn!

Một khi phía trên biết chuyện này, dù Thẩm Chu có tai mắt thông thiên, có khơi

thông quan hệ đến thế nào đi nữa, thì cũng rất khó để ngồi cái chức quận úy

này.

Tỷ lệ rất cao là bị mất chức quan.

Càng chó cắn áo rách chính là, Tây Sơn Đường quật khởi, mà đa số sản nghiệp

của Thẩm gia đều nằm ở phía tây bắc của thành Tú Thủy, đây chính là phạm vi

thế lực của Tây Sơn Đường.

Hiện giờ, căn cơ của Tây Sơn Đường đã vững chắc, khống chế Tây Sơn, Thẩm

gia không thể làm ăn ở phía bắc nữa, thậm chí tất cả ruộng đất ở phía bắc cũng

không thể nào kinh doanh như thường.

Đối với Thẩm gia mà nói, chuyện này quả thật là một tin dữ.

Thậm chí Thẩm Chu còn có ý nghĩ không tiếc tất cả, triệu tập gia binh gia tướng

của Thẩm gia, để quyết một trận tử chiến với Tây Sơn Đường.

Nhưng hắn cũng biết, cái suy nghĩ này của mình rất ngu
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 562: Uy (4)


Lúc này, Thẩm gia chỉ có thể điều động ba ngàn gia binh, bốn ngàn thanh niên

trai tráng, đó là nhiều nhất. Trước mặt 1400 bang chúng và 7500 cây cung đao

của Tây Sơn Đường, quả thực là lấy trứng chọi đá.

Dù cho thêm cả Long gia và Thượng Quan gia, thì cũng chưa chắc có thể đẩy

lùi Tây Sơn Đường.

Binh lực của ba nhà bọn họ thì đủ, nhưng sĩ khí của Tây Sơn Đường đang rất

cao, tốt nhất là không nên đánh vào lúc này.

Có lẽ Long Hành và Thượng Quan Thần Hạo cũng sẽ không phát rồ cùng hắn.

Gia binh và gia tướng nhà bọn họ, đều là dùng tiền bạc để nuôi dưỡng, hai

người này sao dám điên cùng hắn? Sao dám tiêu hao thực lực của mình?

Giờ phút này, điều Thẩm Chu muốn làm nhất, chính là bắt được ba tên Chỉ huy

sứ của quận quân đã bỏ chạy kia.

Ba tên phế vật này, sao lại ngu đến mức làm bảy ngàn binh mã chết dưới núi

Hắc Hùng chứ?

Sau lưng Thẩm Chu, sắc mặt của Thượng Quan Thần Hạo và Long Hành cũng

tái xanh, từng người đều trầm ngâm không nói.

-Thế mà Tây Sơn Đường lại tháng!

-7500 cây cung đao trên Tây Sơn lại có thể sắc bén như vậy!

-Đơn gia lại có thể bảo vệ Quỷ Khốc hạp?

-Tặc phỉ Tây Sơn tan tác, Mông Vân Sơn và Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên

họa loạn Tây Sơn mười năm, thế mà cũng chết ở Quỷ Khốc hạp?

-Quận úy Thẩm Chu sắp mất chức, không có quận quân giúp đỡ, không có tặc

phỉ áo chế, bọn họ nên làm gì để chèn ép Tây Sơn Đường, nên làm gì để kiềm

chế Thiết Kỳ Bang?

-Bọn họ đã không thể ngăn cản Tây Sơn Đường đào kênh đào. Sở Hi Thanh có

tài lực của kênh đào, cộng thêm 7500 thợ săn kia, đến khi đó bọn họ phải làm

thế nào để đối kháng với Tây Sơn Đường?

Vô số y nghĩ xuất hiện ở trong đầu của bọn họ, khiến cho lồng ngực của bọn họ

bị đè nén, buồn bực mất tập trung.

Vì trận chiến ngày hôm nay, ba người đã mưu tính gần hai mươi ngày, thế mà

lại thua cả bàn.

Bọn họ không chỉ không thể đánh đổ Tây Sơn Đường, trái lại còn làm mất năng

lực kiềm chế Tây Sơn Đường.

Một lát sau, Thẩm Chu rốt cuộc cũng hoàn hồn, lại đưa mắt nhìn ra phía ngoài

tường thành: “Có người nói người khống chế Tây Sơn Đường bây giờ, chính là

Sở Vân Vân kia, một thuật tu bát phẩm mà thôi, chúng ta có thể liên thủ, đánh

chết nữ tử này!”

Long Hành cau mày không nói gì, hắn nhận ra dụng tâm hiểm ác của Thẩm

Chu, nhưng vì thân phận của mình, nên không tiện nói thẳng.

Thượng Quan Thần Hạo thì hơi lắc đầu: “Tây Sơn Đường có hai vị bán yêu có

sức chiến đấu ngũ phẩm, đều cực mạnh. Hơn nữa, bắt đầu từ sáng sớm ngày

hôm nay, Thiết Cuồng Nhân đã đích thân tọa trấn tại bến tàu phía đông thành,

có người nói hắn đã g**t ch*t năm mươi tên cướp sông, kích phát Thiết Huyết

Phù Đồ rồi.”

“Hơn nữa, giết nữ tử này cũng vô dụng, căn bản của Tây Sơn Đường là Sở Hi

Thanh, chỉ cần Sở Hi Thanh không chết, Tây Sơn Đường sẽ không tan rã. Hành

động này chỉ có thể làm cho Sở Hi Thanh tức giận, ép hắn cá chết lưới rách với

chúng ta.”

Ánh mắt Thẩm Chu lóe lên, sau đó khôi phục yên tĩnh.

Làm Sở Hi Thanh tức giận, cá chết lưới rách với cả ba nhà, đây chính là mục

đích của Thẩm Chu.

Chỉ có như vậy, mới có thể ép Thượng Quan Thần Hạo và Long Hành toàn lực

giúp đỡ Thẩm gia, đánh với Tây Sơn Đường một trận.

Tuy nhiên, hắn nghe thấy Thượng Quan Thần Hạo nói lời này, cũng biết là ý

tưởng này của mình không thể thành công.

“Thẩm huynh chớ lo lắng!” Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo lạnh lùng: “Tuy

rằng tình hình bây giờ rất gian nan, nhưng cũng không phải là không có biện

pháp ứng phó. Ngoài ra, chúng ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ chức quận úy cho

Thẩm huynh. Tất cả tổn thất và chi phí khơi thông quan hệ, sẽ do Thượng Quan

gia và Long gia chịu một nửa. Chờ sau đó chúng ta trở về phủ rồi sẽ thương

lượng tỉ mỉ.”

Long Hành vốn có chút không tình nguyện.

Quận quân Tú Thủy tổn thất tận bảy ngày người!

Tổn thất này nên bù kiểu gì? Cộng thêm tiền khơi thông quan hệ nữa, hai ba

trăm vạn lượng bạc là còn chưa đủ, vậy Long gia bọn họ phải bỏ bao nhiêu

tiền?

Sau đó, Long Hành cũng không nói gì cả, nếu không có sự giúp đỡ của quận

quân, không có quyền lực trong tay quận úy Thẩm chu, vậy ba nhà bọn họ thậm

chí còn không có sức để duy trì thế cân bằng với Thiết Kỳ Bang.

Nhưng vào lúc này, vẻ mặt Long Hành hơi động, nhìn về phía bóng người ngự

không mà đến ở cách đó không xa.

Đó là một người đàn ông trung niên, giữa trán có một nốt ruồi chu sa. Dáng

người hắn trung đẳng, ăn mặc một bộ quan bào ngũ phẩm.

Người này ngự không trên bầu trời đêm, rơi xuống cột cờ trên tường thành, nhìn

về phía đại quân của Tây Sơn Đường, rồi trầm ngâm không nói gì.

Long Hành lập tức nhận ra người này, chính là Thái thú Tư Không Thiện của

bản quận!

Hắn hơi nhướng mày, sau đó liền nhìn nhau với hai người bên cạnh.

Trong mắt ba người đều không hiện mà cùng hiện lên một tia kì dị và mong

chờ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 563: Uy (5)


Cùng lúc đó, tại tổng đà của Thiết Kỳ Bang, Thiết Tiếu Sinh lại cười to một

tiếng: “Ta chỉ cho rằng tiểu Sở là thiếu niên anh hùng! Nhưng bây giờ xem ra,

muội muội của hắn cũng không phải người bình thường. Trận chiến núi Hắc

Hùng này thật sự là quá đẹp, bảo sao tiểu Sở lại dám yên tâm đi đến kinh

thành.”

Hắc chà chà hai tiếng: “Có điều, chờ tiểu Sở trở về thì ta vẫn phải chuốc cho

hắn một trận rượu mới được. Lần này đúng là cho ta toát mồ hôi lạnh thay cho

Tây Sơn Đường của hắn.”

Chuyện Sở Hi Thanh hộ tống cha con Tả gia vào kinh, tất nhiên là không có gì

để nói nhiều.

Phàm là người biết chuyện, đều sẽ nói một tiếng bội phục, tán thưởng một tiếng

nghĩa khí.

Tất cả mọi người bên trong Thiết Kỳ Bang cũng cực kỳ bội phục cách làm

người của Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, sau khi Sở Hi Thanh rời đi, cục diện mà Tây Sơn Đường phải đối

mặt lại làm cho Thiết Tiếu Sinh mất ngủ vài đêm, thực sự là lo lắng sợ hãi một

phen.

Thiết Tiếu Sinh không thể không tìm hồn của mình về.

Thiết Cuồng Nhân cũng ngạc nhiên không thôi: “Lần đầu gặp mặt Sở Vân Vân

kia thì ta cũng cảm thấy bất phàm. Nhưng không ngờ nàng còn nhỏ tuổi mà đã

khá như vậy rồi. Tài năng của nữ tử này đã đủ để chống đỡ Tây Sơn Đường rồi,

không thể so sánh với nữ tử tầm thường được.”

Sau đó, hắn cười khẽ một tiếng: “Nhưng mà trận đại thắng ở Tây Sơn ngày hôm

nay, lại là do tiểu Sở bày mưu ở trước khi rời đi, năng lực này quá kinh người.

Từ này về sau, 7500 cây cung đao của Tây Sơn sẽ hết lòng với Tây Sơn Đường.

Lần này, hắn lại cho ta một niềm vui bất ngờ rồi.”

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch thì lại hơi cau mày: “Ta chỉ lo lắng võ tu bán

yêu ngũ phẩm kia, thân phận kẻ này không rõ, mục đích không rõ, không thể

không đề phòng. Còn nữa, thực lực của Tây Sơn Đường lớn mạnh như vậy,

tương lai có thể trở thành họa của Thiết Kỳ Bang ta.”

Thật ra thì hắn càng muốn phân tách Tây Sơn Đường. . .

Nhưng mà Thiết Kỳ Bang chưa từng có quy củ này.

Nếu như tổng đà trực tiếp cướp đoạt sản nghiệp và bang chúng của Tây Sơn

Đường, như vậy mười lăm ngoại đường của Thiết Kỳ Bang, và hơn ngàn vị chủ

thuyền phụ thuộc Thiết Kỳ Bang, đều là lo lắng bất an, lòng người cũng sẽ

không còn.

Lâm Thạch đoán là Thiết Cuồng Nhân cũng sẽ không đáp ứng, bởi vậy cũng

lười nhắc đến.

Thiết Cuồng Nhân quả nhiên là bật cười: “Đừng nói vậy, tiểu Sở và Tây Sơn

Đường chính là cánh chim cánh tay của ta, ta chỉ hận trong bang không có nhiều

nhân vật như tiểu Sở, bằng không thì lúc nào chúng ta mới có thể nhảy ra khỏi

vũng bùn quận Tú Thủy này? Huống hồ, cách làm người của tiểu Sở thì không

cần phải nói, từ chuyện hắn hộ tống cha con Tả gia lần này, đã có thể thấy được

chút ít rồi.”

Lâm Thạch yên lặng không nói gì.

Bọn họ lăn lộn giang hồ, luôn lấy nghĩa khí làm đầu.

Loại người có nhân phẩm cao như Sở Hi Thanh, luôn được mọi người yêu

thích.

Nếu nói đến sức ảnh hưởng, dù là trận đại thắng của Tây Sơn Đường ở núi Hắc

Hùng lần này, cũng không bằng hành trình đến kinh thành của Sở Hi Thanh.

Hiện giờ, tất cả nhân vật giang hồ trong quận Tú Thủy, đều lấy Sở Hi Thanh

làm vinh. Tất cả những câu chuyện của bọn họ bây giờ, đều sẽ đề cập đến Sở Hi

Thanh, nói sự tích của hắn, tán thưởng nhân phẩm của hắn.

Vô số người trẻ tuổi trong quận đều coi đó làm tấm gương, chỉ hận không thể

gia nhập Tây Sơn Đường, ra sức và làm việc cho anh hùng hào kiệt Sở Hi

Thanh này.

Nếu như nói người như vậy có dã tâm hay phản bội, thì bản thân Lâm Thạch

cũng không tin.

Thiết Cuồng Nhân lại quay đầu nhìn về phía Thiết Tiếu Sinh: “Tây Sơn Đường

xuất binh đến thành Tú Thủy, chính là giúp chúng ta uy h**p quận thành. Cô bé

Sở Vân Vân kia rất khôn khéo, nhìn ra tình cảnh quẫn bách của Thiết Kỳ Bang

chúng ta. Chúng ta không nên uổng ý tốt của nàng, lát nữa ngươi thống lĩnh

Tuyển Phong Đường và Thiết Kỳ Đường của ta lên thượng du, vật cổ tay với

đám người Thập Thất Liên Hoàn Ổ đi.”

Lần trước, tuy rằng Thiết Kỳ Bang bọn họ đánh bại Thập Thất Liên Hoàn Ổ,

nhưng lại không thể đánh trọng thương bọn họ.

Thập Thất Liên Hoàn Ổ đã khống chế quận Tầm Dương mười mấy năm, căn cơ

sâu dầy, Long đầu Nhậm Đạo Hành cũng là một nhân vật kiêu hùng.

Sau trận đại chiến kia, Thập Thất Liên Hoàn Ổ cũng đã thay đổi sách lược, bọn

họ không tiếp tục quyết chiến với Thiết Kỳ Bang nữa.

Mà mượn ưu thế nhân lực và tài nguyên để phá đám, bọn họ lợi dụng thuyền

nhanh xuôi dòng xuống phía nam, cướp bóc tàu buôn của Thiết Kỳ Bang.

Chủ lực của Thiết Kỳ Bang lại bị kiềm chế ở quận thành Tú Thủy, nên bất đắc

dĩ mà chẳng làm được gì.

Bọn họ nhìn như là mở rộng phạm vi thế lực, nhưng tình cảnh lại tương đối

quẫn bách.

Tuy nhiên, sau ngày hôm nay, cục diện sẽ xuất hiện biến hóa vô cùng to lớn,

công thủ sắp đảo ngược.

“Tốt! Ta đi chuẩn bị luôn đây!”

Thiết Tiếu Sinh đồng ý ngay, hắn lặng lẽ cười gằn: “Đám tạp chủng Thập Thất

Liên Hoàn Ổ kia, lần này ta sẽ kiếm đủ một đám, rồi băm cho chó ăn!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 564: Cuồng


Sở Hi Thanh ở xa ngoài vạn dặm, vẫn còn mờ mịt không biết chuyện phát sinh

ở quận Tú Thủy.

Khi thuyền của bọn họ đi vào nhánh sông Đại Vận, tất cả tinh thần và sức lực

của Sở Hi Thanh đều tập trung vào chuyện tu luyện.

Ban ngày, hắn khổ luyện ít nhất bảy canh giờ, buổi tối nằm mơ cũng đang

luyện.

Từ Truy Phong đao pháp đến Trục Điện Chỉ, từ Khinh Vân Tung đến Cửu

Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân, không buông bỏ một thứ này, cố gắng gia

tăng thực lực trước khi vào kinh.

Vào sáng sớm ngày thứ ba khi tiến vào nhánh sông, sau khi Sở Hi Thanh tu

luyện Dưỡng Nguyên Công xong, hắn bắt đầu tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên

Tử Kim Thân ở boong thuyền phía trước.

Sở Hi Thanh luyện được một nửa, xương cốt toàn thân bỗng nhiên kêu răng rắc,

da thịt toàn thân đều nổi lên một tầng ánh sáng vàng.

Đây chính là dấu hiệu khi Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân tiến vào tầng

thứ tư.

Sở Hi Thanh cảm thấy trong xương cốt của mình có một luồng lực lượng khổng

lồ muốn chui ra ngoài, khiến cho máu thịt và xương cốt của hắn phát sinh biến

hóa.

Đặc biệt là bên trong da thịt, tựa như là có thứ gì đó lẫn vào, khiến cho Sở Hi

Thanh cảm giác như làn da của mình bị người ta lột xuống.

Mùi vị này quả thực là không thể diễn tả bằng lời, làm cho cơ thịt trên mặt hắn

co giật không thôi.

Toàn bộ quá trình này duy trì tầm nửa canh giờ, lúc này mới từ từ dừng lại.

Sở Hi Thanh chờ cảm giác đau đớn trong cơ thể biến mất, liền thử hoạt động

gân cốt, lại thử thi triển vài chiêu của Trục Điện Chỉ.

Hai mắt của hắn lập tức sáng ngời.

Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân đã cường hóa thân thể của hắn, sức

mạnh của hắn gia tăng tầm một phần. Loại ảnh hưởng của môn ngoại công này

với tốc độ xuất thủ của hắn, cũng đang từ từ biến mất.

Cơ bắp trong cơ thể càng ngày càng rắn chắc hơn, xương cốt càng ngày càng

kiên cố hơn. Không chỉ không trở thành gánh nặng của hắn, trái lại còn làm cho

đao của hắn nhanh hơn một bước.

Chỗ tốt của Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân chính là ở đây, tuy rằng nó

là Kim thân Bá thể, yếu hơn mấy môn ngoại công đỉnh cấp khác tầm ba phần

mười, nhưng lại có thể phối hợp với nội công, hơn nữa còn không ảnh hưởng

đến hình thể, không ảnh hưởng đến độ linh hoạt.

Ngoài ra, hắn còn có một loại cảm giác, dường như thiên phú huyết mạch trong

cơ thể mình có phát sinh một chút biến hóa.

Sở Hi Thanh nhìn bảng nhân vật của mình, lại không phát hiện ra bất kỳ biến

hóa nào.

Chỉ có cột điểm võ đạo, đã biến thành 1.013.245 điểm.

Mấy ngày gần đây, điểm võ đạo của hắn vẫn luôn điên cuồng tăng lên.

Cho đến đêm hôm qua, số lượng đã chính thức đột phá trăm vạn.

Đáng tiếc là vận may trong khoảng thời gian này của Sở Hi Thanh không tốt

lắm. Hiện giờ, mỗi ngày hắn đều bỏ năm trăm điểm võ đạo ra để làm mới,

nhưng vẫn không quét ra mấy loại thiên phú như Thuần Dương hay Thần

Thương.

Sở Hi Thanh cũng không vội, chỉ cần có thể chuyển hóa số điểm võ đạo này

thành thực lực trước khi có chiến đấu là được.

Dù sao thì trong kho chứa đồ của hắn bây giờ, còn có một tấm thẻ nhân vật Tần

Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm).

Tần Mộc Ca 12 tuổi, bất kể là giai đoạn nào, thì đều có sức chiến đấu vượt qua

hắn gấp mười lần, đủ để ứng phó với mọi tình huống.

Nên nói như thế nào đây?

Chuyện mà Tần Mộc Ca tu vị thất phẩm không ứng phó nổi, thì dù Sở Hi Thanh

có tiêu xài hết sạch cả trăm vạn điểm võ đạo này, cũng sẽ không ứng phó nổi.

Sự thật rất này rất khó chịu, nhưng nó là sự thật.

Sở Hi Thanh đưa mắt nhìn vào cột thiên phú của mình, lại hơi cau mày vì khó

hiểu.

Vì sao lại không có thay đổi gì cả? Không thể nào. . .

Sau đó, hắn cẩn thận cảm ứng một phen, cuối cùng nhận định là Táng Thiên!

Dường như hệ thống của Sở Hi Thanh không chào đón môn thiên phú huyết

mạch bắt nguồn từ Ma Thần – Táng Thiên này lắm.

Nói chúng là hắn quét võ đạo bảo khố gần vạn lần rồi, nhưng vẫn không nhìn

thấy Táng Thiên tứ giai.

Nhưng bây giờ, sau khi Sở Hi Thanh tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim

Thân đến tầng thứ tư, thiên phú Táng Thiên của hắn lại có động tĩnh, có chút

dấu hiệu thăng hoa và tăng cấp.

Hiện giờ vẫn còn kém một chút, chờ môn ngoại công này tăng lên tầng thứ năm,

chắc là có thể để môn thiên phú này thăng cấp.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói đây quả thực là một niềm vui bất ngờ.

Hắn cực kỳ coi trọng môn thiên phú Táng Thiên này, cái này quyết định hạn

mức tối đa của sức chiến đấu.

Trong khi Sở Hi Thanh đang vui vẻ rạo rực, chuẩn bị luyện nốt nửa còn lại của

Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân, phía sau hắn lại truyền đến tiếng nói

của Kế Tiễn Tiễn.

“Đường chủ, ngươi tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân đến tầng

thứ tư rồi?”

Kế Tiễn Tiễn đang đứng ở trước cửa khoang thuyền.

Nàng nhìn tầng cương khí hộ thể càng ngày càng ngưng tụ ở bên ngoài cơ thể

Sở Hi Thanh, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back