Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 540: Pháo hoa kín màn hình (5)


Kế Tiễn Tiễn thấy buồn cười, nàng không tránh không né, thậm chí còn không

cần cả binh khí, một quyền nện qua.

Ầm!

Quyền phong của Kế Tiễn Tiễn giao phong với mũi thương, thế mà thanh pháp

khí trường thương có cấp độ lục phẩm này lại vỡ vụn thành từng mảnh!

Kế Tiễn Tiễn lại giơ nắm đấm lên, trực tiếp hái đầu của vị Thiên hộ thủy sư này

xuống.

Người này cấu kết với quan lại trong triều, ra roi ra sức cho Đại lý tự thiếu

khanh, tham dự chuyện chặn giết tội quan Tả Thiên Lộ, có thể nói là vi phạm

pháp luật, chết không hết tội!

Vị sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu kia nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy một

luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên đầu.

“Khổ luyện Bá thể?”

Hơn nữa, tu vị của đối phương còn vượt xa những gì bọn họ tưởng tượng.

Thân hình của hắn như châu chấu, đột nhiên bắn lên, lùi nhanh về phía sau.

Nhưng bóng người của Kế Tiễn Tiễn lại như thiểm điện mà đuổi sát phía sau.

Nàng đá một cước, đầu của vị sát thủ kim bài kia nhất thời nổ thành bột máu!

Lúc này, Kế Tiễn Tiễn tiện tay phất một cái, trừ khử chút máu trên người.

Sau đó, lấy một bình sứ từ trong áo ra, nhỏ một giọt về phía thi thể.

Đây là Hóa Thi Thủy lấy được từ trong tay đám di đảng của Lệ thái tử, không

biết là kẻ nào đã thay đổi phương pháp phối chế này, lúc hóa thi lại cực kỳ sạch

sẽ.

Bởi vậy, hai vị cao thủ lục phẩm này đã không còn tồn tại nữa.

Dù sao thì Kế Tiễn Tiễn nàng cũng chưa từng nhìn thấy hai người này.

Trong khoảnh khắc này, vẻ mặt Sùng Chân bỗng nhiên hơi động, ánh mắt hàm

chứa nghi ngờ mà nhìn về phía núi rừng bên bờ nam của sông, trên mặt tràn đầy

vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.

Trên bờ xảy ra chuyện gì? Hai tên lục phẩm kia đâu? Tại sao lại không có động

tĩnh gì rồi?

Tiếc là nơi này có sương trắng vờn quanh, mảnh rừng núi kia cũng có vô số cây

cối, có quá nhiều thứ che chắn.

Sùng Chân không thể nhìn thấy tình hình bên trong, cũng không thể nào cảm

ứng được.

Điều càng làm cho hắn thấy gay go chính là, ba tên lục phẩm đang liên thủ

chống lại Sở Hi Thanh và con Hà La Ngư ở trên thuyền, lúc này đang rơi vào

hoàn cảnh tràn đầy nguy cơ.

Sùng Chân đoán là nhiều nhất hai mươi cái hô hấp, ba người này sẽ chết trong

tay Hà La Ngư.

Hắn thở dài một hơi, sau đó trong mắt hiện ra một tia lăng lệ.

“Những tên khốn khiếp này đúng là đáng chết! Dám tự ý rời khỏi quân doanh,

chặn giết thuyền quan, tội ác tày trời. . .”

Thân hình hắn bỗng lóe lên, lắc mình đi đến sau lưng Thiên hộ dùng song đao

kia.

Theo Sùng Chân giơ tay vỗ một cái, đầu của người kia lập tức bị hắn nện vào

trong lồng ngực.

Trong con ngươi của Sùng Chân tràn đầy sát ý, nếu muốn dùng phương thức

này để thoát tội và lên bờ, vậy thì phải sạch sẽ một chút, nên diệt khẩu thì phải

diệt khẩu.

Mấy lục phẩm còn lại thấy cảnh này, đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó đều

lắc mình bỏ chạy.

Sùng Chân lại lòng dạ độc ác, lập tức vung chưởng truy kích, một chưởng đánh

cho vị thiên hộ dụng trọng giản kia thành thịt vụn.

Sở Hi Thanh cũng không có ý định ngừng tay, hắn chỉ huy con Hà La Ngư kia

cuốn lấy tên sát thủ kim bài kia, sau đó dùng sức mạnh để xoay hắn thành bánh

quẩy.

Vào lúc này, vẻ mặt Sở Hi Thanh bỗng nhiên sững sờ, nhìn về phía trước mắt.

Hắn phát hiện bên trong tầm mắt của mình, bỗng nhiên có pháo hoa nổ tung,

kín cả màn hình, tất cả tầm mắt toàn là pháo hoa.

Pháo hoa này kéo dài không dứt, che hết cả tầm nhìn của hắn, thậm chí còn điên

cuồng hơn cả lần đầu tiên mà hắn leo lên Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí.

Điên cuồng hơn gấp mười lần!

Ánh mắt Sở Hi Thanh choáng váng, lòng thầm nói có chuyện gì thế này?

Hai mắt hắn lập tức sáng lên, hôm nay là cuối tháng hai.

Chắc hẳn là Thiên Cơ Võ Phổ!

Thiên Cơ Võ Phổ bị triều đình cấm đoán và truy đuổi, không có thời gian bán

cố định, nhưng đều phát hành vào khoảng nửa tháng sau khi Luận Võ Thần Cơ

phát hành.

Có thể là ngân phiếu mười ngàn lượng đưa cho huynh đệ họ Hồ đã có tác dụng!

. . .

Bốn canh giờ sau, trên mặt sông đã khôi phục bình thường.

Tả Thiên Lộ và Chỉ huy sứ Sùng Chân của thủy sư doanh Hợp An đã xử lý

xong chuyện tiếp theo, lại bị giám sát viết một phần tấu chương, ký tên và đè

dấu tay xong, lúc này Sùng Chân mới thỏa mãn mà cho thuyền của bọn họ đi

tiếp.

Tả Thanh Vân thì lại thừa dịp thuyền ngừng lại, dùng một số tiền lớn để mua

một bàn tiệc rượu lớn, báo đáp ơn cứu mạng của bốn người Sở Hi Thanh, Tư

Không Hinh, Kế Tiễn Tiễn và Độ Vân Lai.

Mấy người vừa uống rượu ăn thịt, Sở Hi Thanh lại nhỏ máu tươi xuống dưới

mặt sông.

Hắn không chỉ phải dùng máu của mình, mà còn phải nhỏ một giọt Tiên Thần

Chi Huyết được pha loãng một phần mười.

Máu của mình cũng không đáng giá, cùng lắm là nửa ngày là có thể hồi phục.

Một giọt Tiên Thần Chi Huyết lại có giá trị ba vạn lượng bạc, pha loãng một

phần mười thì chính là ba ngàn lượng, khiến cho Sở Hi Thanh đau lòng không

thôi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 541: Dần dần biến thành đen


Đây chính là cái giả để nuôi một con Kim thi lục phẩm thượng.

Muốn nuôi dưỡng con sát thi Hà La Ngư này, đảm bảo nó trung thành, hàng

năm Sở Hi Thanh nhất định phải cho nó ăn ba giọt Tiên Thần Chi Huyết.

Nếu như muốn điều động nó chiến đấu, vậy phải cho nó ăn thêm.

Tư duy của sát thi vô cùng đơn giản, còn đơn giản hơn cả thú hoang.

Chúng nó chỉ có bản năng cầu sinh.

Chỉ cần cho sát thi ăn đủ đồ ăn, liền có thể làm cho chúng nó thỏa mãn, để nó

nghe theo lệnh của chủ nhân.

Bằng không chúng nó sẽ cực lực giãy dụa và chống cự, tránh thoát cấm pháp gò

bó trên người, chống cự mệnh lệnh của chủ nhân.

Thật ra thì Sở Hi Thanh không nhất định phải dùng Tiên Thần Chi Huyết, Thi

Sơn tông đã chuẩn bị vài phần ‘thực đơn’ cho con sát thi Hà La Ngư này.

Nhưng những ‘thực đơn’ kia cũng rất đắt, Sở Hi Thanh tính toán cái phần rẻ

nhất, một năm cũng phải tốn khoảng sáu vạn lượng bạc. Cộng thêm tiền thuê

của Thi Sơn tông, chính là tám vạn lượng.

Tuy rằng Tiên Thần Chi Huyết đắt một chút, nhưng lại bớt thời gian, bớt việc,

không còn phải thêm các loại thuốc gì gì đó. Cũng có thể duy trì hoạt tính của

Hà La Ngư ở trạng thái tốt nhất, thúc đẩy nó thăng cấp.

Trưởng lão Thi Sơn tông đã nói, sau khi con sát thi này thăng cấp, thì họ sẽ

không thu thêm chi phí gì.

Chỉ cần Sở Hi Thanh có thể trả tiền thuê và nuôi dưỡng tiếp, thì Thi Sơn tông sẽ

không thu hồi.

Chỉ đến một ngày nào đó, Sở Hi Thanh không thể trả tiền thuê, hoặc là hắn chết,

thì Thi Sơn tông mới thu hồi con sát thi này về Vạn Thi thần sơn.

Đương nhiên, nếu như Hà La Ngư bị g**t ch*t, vậy Sở Hi Thanh còn phải bồi

thường thêm hai mươi vạn lượng bạc.

Sở Hi Thanh không khỏi âm thầm bội phục.

Bảo sao Thi Sơn tông nuôi nhiều sát thi như vậy mà không phá sản, trái lại còn

giàu đến nứt tường đổ vách, làm ăn kiểu này thật sự là quá kiếm rồi. . .

Sát thi đều do khách hàng nuôi, khách hàng vừa phải trả tiền thuê, vừa phải bỏ

tiền để đào tạo sát thi cho bọn họ.

Sở Hi Thanh đút cho Hà La Ngư ăn xong, liền nhìn thấy con Hà La Ngư kia hài

lòng chui vào đáy nước.

Sắc mặt Sở Hi Thanh thì lại trắng bệch đi trở về bàn rượu.

Lúc này, boong thuyền đã được tẩy rửa sạch sẽ, chỉ còn một ít mùi máu tanh

quanh quẩn không tiêu tán.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không để ý, bao quát của Độ Vân Lai cũng vui

vẻ uống rượu trò chuyện.

Tả Thanh Vân nhìn thấy Sở Hi Thanh đi qua, liền không hiểu mà hỏi: “Hi

Thanh, sao ngươi lại mang một con Hà La Ngư từ Thi Sơn tông trở về? Thứ này

có sức chiến đấu rất mạnh ở trong nước, nhưng lại không thể lên bờ, hạn chế rất

lớn.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hồi tưởng lại tình cảnh ở Thi Sơn tông ngày đó, vẻ

mặt bất đắc dĩ nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều Kim thi của bọn họ ở Thi Sơn tông,

nhưng đều không hài lòng lắm. Trưởng lão của bọn họ mất kiên nhẫn, hỏi ta rốt

cuộc là có yêu cầu gì?”

“Ta nói cho hắn, ta muốn một con vừa có thể giúp ta đánh nhau, vừa có thể làm

khiên thịt cho ta, tốc độ xuất thủ không thể quá chậm, còn phải am hiểu độn

pháp, mấu chốt là có thể mang theo ta bỏ chạy ở trước mặt cao thủ, tốt nhất là

có sức chiến đấu vượt cấp, sánh ngang ngũ phẩm. . .”

Sở Hi Thanh nói đến chỗ này, đám người Độ Vân Lai ở trên bàn rượu đều là

khóe miệng co quắp.

Yêu cầu của vị Sở đường chủ này cũng quá nhiều rồi, hiển nhiên là vị trưởng

lão Thi Sơn tông kia cũng rất đau đầu.

“. . . Vị trưởng lão Thi Sơn tông kia liền đề của cho ta một con Thi vương, rất

lợi hại, có thể chống lại cao thủ ngũ phẩm. Nhưng ta nghe đến tiền nuôi dưỡng

và tiền thuê hàng năm lên đến bốn mươi vạn lượng bạc, thì không chịu được

nữa, cho nên lại thêm một điều kiện nữa, đó chính là rẻ tiền.”

Sở Hi Thanh nhún vai một cái: “Cuối cùng trưởng lão đưa cho ta con Hà La

Ngư này.”

Thật ra thì Kim thi lục phẩm cũng phân chia đẳng cấp.

Thi binh, Thi úy, Thi tướng, Thi soái, Thi vương, Thi đế. . . cái này đại biểu sức

chiến đấu và tiềm lực của mỗi một đầu sát thi.

Lại như người cũng được phân chia là tinh anh, thiên tài, thiên kiêu, siêu thiên

kiêu. . .

Con Hà La Ngư này của Sở Hi Thanh, chính là Thi soái.

Vấn đề là Sở Hi Thanh thuê một Lục Loạn Ly, mà chỉ dùng có bốn trăm lượng

bạc một tháng.

Vương Chính và Hướng Quỳ, cũng chỉ có ba trăm lượng bạc một tháng.

Mà những người này lại mạnh hơn con Hà La Ngư dùng mười một vạn lượng

bạc một năm này nhiều lắm.

Hơn nữa, dù là võ tu cấp độ lục phẩm thượng, thì tiền thuê một năm cũng chỉ có

tám vạn lượng bạc mà thôi.

Tư Không Hinh nghe đến đây không khỏi ‘xì xì’ một tiếng, phì cười không thôi.

Tả Thanh Vân cũng là vẻ mặt cạn lời mà cụng chén với Sở Hi Thanh.

Tả Thiên Lộ thì lại nhướng mày lên, cố ý nâng chén rượu về phía Sở Hi Thanh,

nói: “Tiểu Sở cao thượng, đại ân đại đức của ngươi, cha con chúng ta sẽ nhớ

kỹ.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 542: Dần dần biến thành đen (2)


Tả Thiên Lộ biết Sở Hi Thanh chạy đến Thi Sơn tông thuê con Hà La Ngư này,

chính là để hộ tống bọn họ vào kinh.

Bọn họ đi đường thủy, nên con sát thi Hà La Ngư này có thể đi theo.

Chỉ cần ở trong nước, thì con sát thi này sẽ có sức chiến đấu sánh ngang với ngũ

phẩm hạ.

Bằng không thì Sở Hi Thanh hoàn toàn có thể đổi một con sát thi hình người, để

nó ở bên người vừa có thể đánh, lại vừa uy phong.

Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười: “Thật ra thì cũng không thua thiệt gì, cơ

nghiệp của Thiết Kỳ Bang chúng ta đều ở trên sông. Con sát thi Hà La Ngư này

vẫn rất hữu dụng.”

Sau khi kênh đào ở trấn Tây Sơn hoàn thành, hắn sẽ nuôi dưỡng con Hà La Ngư

này trong kênh đào luôn.

Ai dám gây dự, một xúc tu đập chết là được.

Còn nữa, Tây Sơn Đường bây giờ không tham gia vào chiến sự trên sông của

Thiết Kỳ Bang, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không tham gia.

Thiết Cuồng Nhân bận tâm Tây Sơn Đường mới thành lập không lâu, cơ nghiệp

chưa ổn, cho nên mới không điều nhân thủ của Tây Sơn Đường đi chiến đấu.

Có điều, chờ đến khi Tây Sơn Đường phát triển mạnh mẽ, nếu như bọn họ vẫn

ngồi yên không để ý đến chiến sự trên sông, thì các huynh đệ ở đường khẩu

khác sẽ có ý kiến.

Sở Hi Thanh nuôi con sát thi Hà La Ngư này, cũng coi như là phòng ngừa chu

đáo.

Hết cách rồi, hắn và Hà La Ngư rất có duyên nha.

Độ Vân Lai nghe vậy cũng gật đầu: “Dùng con sát thi này ở thủy chiến, uy lực

sẽ rất mạnh mẽ. Nó có thể dễ dàng phá thuyền của đối phương, còn dễ sử dụng

hơn cả các loại khí giới như xe bắn tên hay là máy bắn đá nữa.”

Tả Thiên Lộ lại rót cho Độ Vân Lai một chén rượu: “Độ huynh, hai nhà chúng

ta xưa nay không có giao tình, lần này một nhà Tả mỗ gặp rủi ro, lại làm phiền

ngài đi theo hộ tống, bôn ba mấy vạn dặm. Hôm nay mà không có Độ huynh ở

đây, một nhà chúng ta đã bị chìm sông nuôi cá, Tả mỗ kính ngài một chén, để tỏ

lòng biết ơn.”

“Tạ ơn thì không cần.” Độ Vân Lai đè chén rượu lại, hơi lắc đầu: “Độ mỗ đã

thu tiền rồi, Ngô Mị Nương ra giá mười vạn lượng bạc để ta ra tay hộ tống các

ngươi đến kinh thần. Hơn nữa, ta cũng đã nói trước với nàng rồi, ta chỉ làm theo

khả năng, xem xét thời thế thôi.”

Ý tứ của Độ Vân Lai là, nếu như tình hình không ổn, thì hắn sẽ đứng nhìn.

Tả Thiên Lộ nghe vậy thì lại lộ ra nụ cười tiêu sái: “Tả mỗ há lại là người ngu

không biết điều? Nào dám vì sự sống còn của mình mà để Độ huynh đưa mạng

mình lên chứ? Không chỉ Độ huynh, mà tất cả các vị ngồi đây đều như vậy. Nếu

như có chuyện không ổn, chư vị cứ thoát thân rời đi, đảm bảo tính mạng của

mình là nhất. Đây là vận mệnh của cha con Tả mỗ, sẽ không có một câu oán

hận với các vị.”

Độ Vân Lai nhướng mày lên, lòng thầm nói Tả Thiên Lộ này cũng rất hào

phóng và rộng rãi, liền giơ chén rượu lên, cụng chén với Tả Thiên Lộ.

“Tả huynh chớ lo lắng, sau trận chiến này, phải mười ngày nửa tháng thì vị Đại

lý tự thiếu khanh kia mới có thể phản ứng kịp. May mắn chính là người này mới

phục chức quan chưa đến nửa năm, mà vị trí chưa ổn, tiền bạc trong tay không

đến năm mươi vạn lượng bạc, tài nguyên trên chốn quan trường cũng không quá

nhiều, nên chắc hẳn không mời được cao thủ tứ phẩm.”

“Dưới tứ phẩm, Độ mỗ sẽ cố gắng ứng phó. Còn có tiểu Sở nữa, con Hà La Ngư

kia của hắn có thể tái sinh vô hạn khi ở dưới nước, cũng không phải một ngũ

phẩm nào đó có thể giải quyết được. Chỉ cần qua cửa ải này, tiến vào vùng kinh

đô, thì vị Đại lý tự thiếu khanh kia sẽ không dám làm càn nữa.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, sắc mặt liền nghiêm túc hơn vài phần.

Lời này của Độ Vân Lai không sai.

Mười ngày sau, chính là cửa ải cuối cùng của chuyến này, cũng là cửa ải nguy

hiểm nhất.

May mắn chính là, hôm nay hắn tự nhiên kiếm được thẻ đánh bạc.

Lúc này, một chiếc thuyền nhanh loiaj nhỏ từ hạ du đuổi lên, chậm rãi tiến lại

gần mạn trái của thuyền. Một trung niên áo xanh đạp thang tàu để leo lên

thuyền, vẻ mặt vội vã đi đến boong tàu phía trước.

Đây là quản gia của Tả gia, lần này cũng bị bắt vào trại giam, cũng được Sở Hi

Thanh cứu khi ở quận Tầm Dương.

Sau khi người quản gia này đến, liền nhẹ nhàng thi lễ về phía Sở Hi Thanh: “Sở

công tử, ta đã tìm khắp cả quận Hợp An, nhưng vẫn không tìm thấy quyển

Thiên Cơ Võ Phổ nào. Có thể là Thiên Cơ Các mới phát hành chưa lâu, còn

phải chờ một thời gian mới có thể truyền đến Giang Nam.

Hắn phụng mệnh Sở Hi Thanh, đi đến quận thành Hợp An để tìm mua Thiên Cơ

Võ Phổ kỳ mới nhất.

Nhưng không được như mong muốn, tuy hắn có ý muốn báo đáp Sở Hi Thanh,

nhưng lại không thể làm được.

Tả Thanh Vân thì lại lắc đầu: “Có thể tìm được thì mới là lạ. Thời gian này là

thời gian Thiên Cơ Võ Phổ mới phát hành, tạm thời chỉ có thể nhìn thấy ở hai

châu Hà và Lạc. Chỉ có những thế gia đại tộc kia mới có thể không tiếc giá cả,

ngàn dặm đưa thư, thì mới có thể kiếm được sớm hơn.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 543: Dần dần biến thành đen (3)


Thiên Cơ Các vẫn luôn bị triều đình chèn ép, cho nên mấy trăm năm trước, đã

bỏ các phân bộ ở các châu.

Bọn họ chỉ phát hành Thiên Cơ Võ Phổ ở hai châu Hà và Lạc, cùng với kinh

thành, đây là những nơi có nhân khẩu nhiều nhất, võ tu cũng là nhiều nhất.

Những địa phương khác muốn xem Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất, thì phải chờ

thương nhân buôn bán, hoặc là bản sao chép ở trên thị trường.

Mà các vùng ở Giang Nam, phải chờ mười ngày là ít nhất, thậm chí là nửa

tháng, thì mới có thể nhìn thấy Thiên Cơ Võ Phổ xuất hiện trên thị trường.

Sau đó, hắn lại không hiểu mà hỏi: “Hi Thanh, vì sao ngươi lại muốn xem

Thiên Cơ Võ Phổ kỳ mới nhất vậy?”

Sở Hi Thanh thì lại nghĩ thầm, đương nhiên là vội rồi.

Hắn liếc mắt nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt, ánh mắt rơi vào

cột điểm võ đạo.

Điểm võ đạo: 622.321.

Bốn canh giờ trước, hắn chỉ là ba mươi vạn điểm, bây giờ đã là sáu mươi hai

vạn.

Sở Hi Thanh rất muốn biết, rốt cuộc huynh đệ họ Hồ đã làm cái gì, mà lại mang

đến vui mừng to lớn như vậy?

Lẽ nào tên của hắn đã leo lên Thanh Vân Tổng bảng của Thiên Cơ Võ Phổ?

Khả năng này không lớn lắm, ba mươi sáu châu trong thiên hạ, cộng thêm hai

châu Cực và Tuyệt mà Bá Võ Vương đánh được. Chỉ tính ba mươi vị trí đầu

trên Thanh Vân Bảng ở ba mươi tám châu, cũng đã có hơn một ngàn người rồi,

nào đến lượt hắn chứ?

Sở Hi Thanh đoán là số lượng điểm võ đạo vẫn sẽ còn tăng lên.

Phương thức phát hành của Thiên Cơ Võ Phổ chậm hơn Luận Võ Thần cơ, đại

đa số người phải chờ mười ngày nửa tháng, mới có thể nhìn thấy quyển sách

này.

Lần này, chắc chắn là sẽ kiếm được một mớ.

Tiếp đó, Sở Hi Thanh có hơi mất tập trung trong buổi tiệc rượu

Mãi cho đến canh ba đêm khuya, mọi người mới kết thúc. Sở Hi Thanh đứng

dậy đi về khoang thuyền, thì lại bị Độ Vân Lai nắm lấy vai.

“Tiểu Sở, ngươi phải cẩn thận người thuộc hạ Kế Tiễn Tiễn của ngươi đấy.”

Sắc mặt Độ Vân Lai nghiêm nghị, hắn không chỉ đè âm thanh xuống rất thấp,

mà còn dùng chân nguyên để ngưng tụ tiếng nói thành một đường, truyền thẳng

vào trong tai của Sở Hi Thanh.

“Trong trận chiến hôm nay, ta cảm ứng được hai tên võ tu lục phẩm đi đến bờ

trái. Bọn họ chạy về phía thuộc hạ của ngươi, nhưng sau khi Sùng Chân phản

chiến, Kế Tiễn Tiễn lại bình an vô sự, mà hai người kia thì không thấy bóng

dáng.”

“Có thể là do bọn họ thấy tình hình không ổn nên bỏ chạy, nhưng ngươi vẫn

phải cẩn thận với Kế Tiễn Tiễn này. Nữ nhân này, thần thức của ta dường như

có thể nhìn thấu, nhưng mà ta lại cảm thấy đó là thứ mà nữ tử này muốn để cho

ta nhìn thấy vậy.”

Độ Vân Lai rất yêu thích Sở Hi Thanh.

Người này có ân cứu mạng với anh rể và cháu ngoại của hắn. Lần này hắn dám

mạo hiểm như vậy, đi xa vạn dặm để hộ tống cha con Tả gia, có thể thấy được

tấm lòng nhân hậu, nghĩa khí tận trời.

Đây là một người đáng giá để kết giao.

Độ Vân Lai không muốn Sở Hi Thanh ngã tại trong tay thuộc hạ của mình.

Sở Hi Thanh nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, liếc mắt nhìn về phía Kế

Tiễn Tiễn.

Hắn âm thầm hoảng sợ, thậm chí ngay cả Độ Vân Lai mà cũng không nhìn thấu

nữ tử này?

Kế Tiễn Tiễn đã đứng dậy đi về phía cửa phòng của mình, nàng cảm ứng được

ánh mắt của Sở Hi Thanh, quay đầu ngờ vực hỏi: “Đường chủ đại nhân, có

chuyện gì sao?”

“Không có, không có gì!”

Sở Hi Thanh lắc đầu, nở nụ cười đáng yêu: “Tiễn Tiễn, hôm nay ngươi vất vả

rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Bây giờ trong tay ta hơi khẩn trương, chờ ta bán những

món pháp khí kia đi, lại cho ngươi một bao lì xì.”

Hôm nay, những thất phẩm mà Kế Tiễn Tiễn giết, đều là quan quân Bách hộ của

thủy sư doanh Hợp An.

Khi Sùng Chân rời đi, đã mang thi thể và cả pháp khi của những người này đi,

cho nên Kế Tiễn Tiễn không thu hoạch được gì.

Vì vậy, theo quy củ là Sở Hi Thanh phải cho Kế Tiễn Tiễn một bao lì xì.

Hắn vừa nói chuyện vừa mở võ đạo bảo khố ra.

Sở Hi Thanh quét bừa một lần, quả nhiên lại có ‘thẻ thần thông Gần Mực Thì

Đen (ngũ phẩm)’.

Sở Hi Thanh dứt khoát đổi luôn, sau đó liền sử dụng với Kế Tiễn Tiễn.

Kế Tiễn Tiễn cũng không có cảm giác gì.

Nàng chỉ là nghĩ thầm, cái tên này đúng là quỷ nghèo, một cái bao lì xì mà cũng

không có.

Nếu mình thật sự là Kế Tiễn Tiễn, sẽ ngu đến mức đầu quân cho Tây Sơn

Đường sao?

Nàng đường đường là một thần xạ thủ thất phẩm, có thế gia đại tộc nào ở Đông

Châu mà không muốn tranh cướp chứ?

Trên mặt Kế Tiễn Tiễn lại không có vẻ kinh dị, nàng chỉ tỏ vẻ có vài phần mong

chờ: “Đường chủ đại nhân, ngài cũng nghĩ ngơi cho tốt đi, chuyện tiền lì xì thì

không vội.”

Ý tứ là tiền lì xì có thể đưa muộn, nhưng nhất định phải đưa.

Số tiền kia, nàng không cần thì phí.

Mà ngay khi Kế Tiễn Tiễn đẩy cửa đi vào, sau khi đóng cửa phòng lại, nàng liền

dựa lưng vào cửa, mày liễu cau chặt.

Không biết vì sao mà nàng càng nhìn Sở Hi Thanh thì lại càng thấy vừa mắt.

Trí tuệ, lòng dạ và khí độ mà tên này thể hiện, cũng làm cho nàng thấy rung

động.

Kế Tiễn Tiễn cho rằng, nếu như tương lai người này có thể vào nhị phẩm, thì

nhất định sẽ là anh hùng hào kiệt đỉnh cấp nhất đương đại.

Dù cho là vị sư huynh Chỉ huy sư Thiên nha Cẩm y vệ kia của nàng, thì cũng

không thể so sánh.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 544: Dần dần biến thành đen (4)


Cùng lúc đó, tại hai châu Hà và Lạc.

Càng ngày càng có nhiều Thiên Cơ Võ Phổ kỳ mới nhất được chảy vào thị

trường từ các con đường khác nhau.

Đây đúng là thời điểm các bảng Thần Tú Thập Kiệt mà Thiên Cơ Các bình

chọn hiện thế, cho nên kỳ Thiên Cơ Võ Phổ này bán chạy như tôm tươi, cung

không đủ cầu.

Các quán trà và các đại tửu lâu ở kinh thành cũng đếm tiền mỏi tay, vô số khách

khứa đang nghị luận về các nhân vật trên các bảng danh sách, tất cả đều có thần

sắc kích động, bầu không khí sôi nổi.

Trong đó, được quan tâm nhiều nhất chính là Thần Tú Thập Kiệt đao, Thần Tú

Thập Kiệt kiếm, và Thần Tú Thập Kiệt thương.

Đao kiếm chính là binh khí mà người giang hồ hay sử dụng nhất, có sáu phần

mười cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng đương đại, sử dụng đao kiếm làm

binh khí chính.

Đa số các nhân sĩ trong quân đội thì sử dụng trường thương, bao quát cả

thương, mâu, sóc. . . tất cả đều được thống nhất làm một.

Cao thủ sử dụng binh khí loại thương cũng nhiều không kể hết.

Vì vậy, ba bảng danh sách này là hot nhất.

Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, chủ đề của mọi người dần dần chuyển đến

một người ở phần sau của Thần Tú Thập Kiệt đao.

Tại một gian ‘trà quán Hối Linh’ ở phía nam kinh thành, lúc này có vô số võ tu

và khách giang hồ tụ tập.

“Chín vị trên Thần Tú Thập Kiệt đao ta đều biết, chỉ có Sở Hi Thanh xếp ở vị

trí thứ mười này là ai?”

“Người này thì ta biết, xếp hạng 29 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng.”

“Đông Châu? Lại xuất thân từ phía nam? Cái này thì thú vị, mấy kỳ Thần Tú

Thập Kiệt đao trước đều là người hai châu Hà Lạc và phương bắc, lần này lại

xuất hiện một người phía nam.”

“Cái xếp hạng này cũng quá thấp rồi chứ? Hắn còn không vào mười vị trí đầu

của Thanh Vân Bảng địa phương. Bây giờ không còn thiếu niên anh kiệt nào

khác dùng đao sao? Mà lại tuyển hắn vào trong này?”

“Nếu nói đến thiếu niên anh kiệt dùng đao, kinh thành chúng ta cũng có rất

nhiều. Ví dụ như Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền, Thần Yến Đao – Lý Tú

Trường, Phong Đao – Vương Mệnh. . . vân vân. Hoặc là người trên Thanh Vân

Tổng Bảng, hoặc là các nhân vật trên mười vị trí đầu của Thanh Vân Bảng kinh

đô và hai châu Hà và Lạc, có người nào không mạnh bằng Sở Hi Thanh?”

“Thiên Cơ Võ Phổ luôn luôn công bằng hợp lý, Sở Hi Thanh có thể leo lên

Thần Tú Thập Kiệt đao, chứng tỏ phải có nguyên do? Cũng có thể là do Luận

Võ Lâu ở Đông Châu đánh giá thấp Sở Hi Thanh. Không phải trên này đã nói

rồi sao? Khi còn ở cửu phẩm, người này vô địch cùng cấp trong Đông Châu, lại

còn từng đánh bại Tư Hoàng Tuyền.”

Khi tất cả mọi người đang nghị luận, tại một gian phòng trà ở trên lầu hai, hai

huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lại lại là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Rõ ràng là rét tháng ba, nhưng bọn họ lại là mồ hôi ướt áo, trên trán cũng có

từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Tinh thần Hồ Lai hơi mất tập trung, uống trà mà lại cảm thấy nước trà trong

miệng vô cùng nóng bỏng.

Hắn phun nước trà ra ngoài, sau đó cười khổ với với Hồ Khản ở đối diện:

“Huynh trưởng, lần này phiền phức rồi, ta thật sự không ngờ Sở sư đệ lại vào

kinh vào thời điểm này.”

Đây là tin tức mà bọn họ mới biết cách đây không lâu.

Sở Hi Thanh hộ tống cha con Tả gia vào kinh, bọn họ đi thuyền quan, đã đến

quận Hợp An.

Thiên Cơ Các là cơ cấu tình báo lớn nhất thiên hạ, đương nhiên là trừ Luận Võ

Lâu của triều đình ra. Do đó bọn họ nắm rõ hành tung của Sở Hi Thanh và cha

con Tả gia.

Hồ Lai có một loại cảm giác như bị Sở Hi Thanh đẩy vào hố.

Bọn họ đề cử Sở Hi Thanh vào bảng danh sách Thần Tú Thập Kiệt, là vì cho

rằng đám cao thủ hai châu Hà Lạc và phương bắc sẽ không nhàn đến nhức

trứng, sẽ không bôn ba mấy vạn dặm để đi đến Đông Châu khiêu chiến Sở Hi

Thanh.

Bình thường bọn họ không cần tu luyện sao? Không cần làm việc sao?

Bởi vậy, dù cho đám thiếu niên anh kiệt này không phục, thì cũng sẽ nhẫn nhịn.

Hồ Lai không ngờ rằng, Sở Hi Thanh lại tự mình đưa đến cửa.

Lúc này, nếu như bị đám thiếu hiệp ở hai châu Hà và Lạc biết được, thì nhất

định sẽ chen chúc nhau đến khiêu chiến.

Việc này không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của Thiên Cơ Võ Phổ, mà cũng sẽ

phá hủy tiền đồ của hai huynh đệ bọn họ.

“Sở sư đệ hộ tống bạn vào kinh, cái này chính là nghĩa khí bằng trời.”

Hồ Khản nói câu này xong, lại cười khổ không thôi.

Hắn nghĩ thầm, việc này cũng không thể trách Sở Hi Thanh được, chỉ có thể

nhíu mày nói: “Tạm thời cũng không có biện pháp nào tốt cả, chỉ có thể hi vọng

các thiếu niên anh kiệt ở hai châu Hà và Lạc này, không có hứng thú với Thần

Tú Thập Kiệt đao thôi.”

Nhưng mà điều này có thể sao?

Thiếu niên trên giang hồ đều có máu nóng, có kẻ nào không tranh cường háo

thắng chứ?

Bọn họ trẻ tuổi nóng tính, coi thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Giống như mấy người Thần Yến Đao – Lý Tú Trường, Phong Đao – Vương

Mệnh, bọn họ say mê võ đạo, vì luận bàn so tài, tôi luyện võ đạo, nên đi khắp

nơi để khiêu chiến các cao thủ.

Bọn họ có thể bỏ qua một đối thủ như Sở Hi Thanh sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back