Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 325: Trạch Huyết Thuật


Khi quần chiến, thật ra thì kẻ địch mà Sở Hi Thanh cần ứng phó cũng chỉ có

hạn.

Hôm nay, có hơn 300 người của Bạch Vân Trại vây công hắn, nhưng người có

thể tiến lại gần và ra tay với hắn, chưa bao giờ vượt quá sáu người.

Nếu như mình tu luyện thức cực chiêu này, như vậy thì tình cảnh ngày hôm nay

sẽ được cải thiện hơn nhiều.

Tuy rằng Phong Chi Ngân rất nhanh rất sắc bén, nhưng lại không thích hợp với

quần chiến.

Tuy nhiên, sau khi Sở Hi Thanh suy nghĩ một lúc, thì vẫn từ bỏ ý nghĩ đổi thứ

này.

Võ đạo, cực chiêu, võ ý, nguyên công của hắn bây giờ, tất cả đều có thể tu

luyện được, chỉ có thiên phú huyết mạch là không thể tự tu luyện, chỉ có thể

thông qua linh dược hoặc là Huyết Nguyên Trụ để thức tỉnh và giải phong ấn.

Mà thiên phú huyết mạch lại ảnh hưởng rất lớn đến sức chiến đấu của bản thân.

Ví dụ như Thuần Dương tam giai của hắn, hiệu quả của nó mang lại tương

đương với một tầng nguyên công.

Điều này khiến cho lượng chân nguyên và tố chất thân thể của hắn tiếp cận với

võ tu thất phẩm.

Vì thế mà Sở Hi Thanh không muốn lãng phí số điểm võ đạo có hạn của mình

vào những thứ nằm ngoài thiên phú huyết mạch, đây mới là cách sử dụng điểm

võ đạo có giá trị nhất.

Mà không lâu sau, hắn có thể thăng cấp đệ tử chân truyền, khi đó hắn có thể đi

lên tầng bảy, tám chín Tàng Kinh Lâu của võ quán Chính Dương. Trên đó có

bao hàm mười mấy loại cực chiêu có liên quan đến Truy Phong đao pháp.

Thật ra thì tìm hiểu cực chiêu là một chuyện rất khó.

Tòa bia đá chữ Ngộ ở trong bí cảnh cửu phẩm kia, thật ra chính là một phần cơ

duyên, Thần Ngao Tán Nhân đã để lại Chân Ý Đồ rất hoàn chỉnh, gần như đem

chân ý của Cực Chiêu – Phong Chi Ngân nhét vào trong đầu óc của bọn họ.

Tại Tàng Kinh Lâu của võ quán Chính Dương thì sẽ không có chuyện tốt như

vậy.

Tuy nhiên, bây giờ hắn có thiên phú Thái Thượng Thông Thần.

Sở Hi Thanh tin tưởng, với ngộ tính của mình bây giờ, tốc độ lĩnh ngộ cực

chiêu quần chiến sẽ không quá chậm.

. . .

Khi hai người Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu đưa Sở Hi Thanh trở về võ quán, thì

hai người Kiếm Tàng Phong và giáo đầu Tử Tĩnh đạo nhân của Thuật sư viện

đã nghe tin mà đến, hai người họ chờ Sở Hi Thanh ở Tạp Vật Viện.

Sở Vân Vân cũng ở đây, nàng đứng ở trong một góc của gian phòng, sắc mặt

trắng bệch, mày liễu nhíu chặt, vô cùng lo lắng mà nhìn Sở Hi Thanh, tựa như

một muội muội đang lo lắng cho huynh trưởng của mình.

Tử Tĩnh đạo nhân thì lại bắt mạch bên cổ tay trái của Sở Hi Thanh, nhắm hai

mắt lại để tập trung cảm ứng.

Hắn không chỉ là Thuật sư lục phẩm có tu vị cao thâm, mà còn là thần y có

tiếng ở quận Tú Thủy.

“Vẫn rất tốt, lục phủ ngũ tạng đều hoàn hảo, chỉ có lá phổi là bị thương một

chút.”

Khoảng tầm nửa khắc thời gian sau, Tử Tĩnh đạo nhân lấy một viên phù lục

màu tím ra, hòa tan vào trong nước, rồi đút cho Sở Hi Thanh uống.

Sở Hi Thanh chép chép miệng, hắn phát hiện cái phù thuật này rất ngọt, còn

mang theo một ít mùi thuốc.

Chất liệu của loại bùa này được làm từ các loại thuốc, lại uẩn nhưỡng những

loại linh dược vào trong phù lục.

Bảo sao chúng lại được gọi là Dược Phù, thật ra thì là một loại biến chủng của

đan dược.

Sở Hi Thanh vừa nuốt vào, liền cảm thấy toàn thân thoải mái hơn không ít.

Cảm giác thiếu thốn và yếu ớt trong cơ thể đã đỡ hơn nhiều, sức mạnh và chân

nguyên toàn thân cũng bắt đầu khôi phục từng chút một.

Sau đó, Tử Tĩnh đạo nhân lại thi triển pháp thuật, bắt đầu chữa trị vết thương

cho Sở Hi Thanh.

Hai tay hắn bắt linh quyết, sau đó dùng một tay ấn lên b* ng*c của Sở Hi

Thanh. Chỉ một lát sau, trong vết thương của Sở Hi Thanh đã bắt đầu có vô số

thịt non.

Nhưng vết thương bị đao kiếm chém ra này đang bắt đầu khép lại, rồi khôi phục

như lúc ban đầu.

Bốn vết thương bị đao kiếm chém trên người Sở Hi Thanh, giờ chỉ còn lại một

vết trắng mờ, màu sắc có hơi khác với da thịt xung quanh. Nhưng mà đây không

phải là sẹo, qua một thời gian là sẽ khôi phục như thường.

Lúc này, toàn thân Sở Hi Thanh đã hoàn hảo như thường, chỉ là sắc mặt hơi tái

nhợt, nhìn qua có vẻ hơi suy yếu.

“Vậy là được rồi, yên tâm, hắn không có vấn đề gì, không ảnh hưởng đến con

đường tu hành, cũng không có ám thương gì cả.”

Khi Tử Tĩnh đạo nhân nói xong, vẻ mặt Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu đều thả

lỏng xuống.

Lúc đó, bọn họ nhìn thấy toàn thân của Sở Hi Thanh đều là máu.

Hai người lo lắng nhất chính là trận chiến này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của

Sở Hi Thanh.

“Sau khi kích phát Thần Thương và Táng Thiên, máu thịt và kinh mạch xương

cốt trên người hắn đã tiêu hao một lượng lớn bản nguyên. Nhưng hai loại thiên

phú huyết mạch này được gọi là thiên phú đỉnh cấp cũng có đạo lý có nó.”

“Đặc biệt là Táng Thiên, sau khi kích phát Táng Thiên Chi Vũ, chỉ cần thời gian

không vượt quá nửa canh giờ, thì có thể khôi phục lại số bản nguyên đã tiêu

hao. Hơn nữa, nếu như ta đoán không sai, tối nay tiểu Sở ngủ một giấc, ngày

mai Táng Thiên của hắn sẽ tăng lên nhị giai.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 326: Trạch Huyết Thuật (2)


Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, lòng thầm nói còn có chuyện tốt như vậy?

“Ma Thần – Táng Thiên thưởng thức nhất chính là dũng sĩ bất khuất kiên

cường, dũng cảm kiên nghị, trận chiến tối nay của tiểu Sở khá là lẫy lừng, ta

đoán là tối nay Táng Thiên nhất định sẽ ban thần ân cho tiểu Sở.”

Sau khi Tử Tĩnh đạo nhân nói xong, lại lấy một bình đan dược từ trong ống tay

áo ra, đặt vào trong tay Sở Vân Vân, trịnh trọng bàn giao: “Đây là đan dược mà

ta điều phối dựa theo bí phương của Vô Tướng Thần Tông, mỗi ngày cho hắn

dùng ba lần, mỗi lần năm viên.”

“Trong vòng năm ngày này, hắn tuyệt đối không thể động thủ với người khác,

cũng không cần phải luyện võ, cố gắng điều dưỡng đi, như vậy mới có thể quét

sạch hậu hoạn.”

Tử Tĩnh đạo nhân nhìn Sở Vân Vân với ánh mắt vui mừng.

Tiểu cô nương này chính là đệ tử xuất sắc nhất trong vòng mấy năm qua của

Thuật sư viện bọn họ.

Cô bé này nhập môn chưa đến một năm, giờ đã luyện được Chân phù, thăng cấp

bát phẩm.

Kiếm Tàng Phong cũng giơ tay lên, ném một bình đan dược nhỏ cho Sở Vân

Vân: “Đây là một viên Vô Tướng Dưỡng Thân Đan, có thể chữa trị ám thương

và cường hóa thân thể, lát nữa ngươi cho hắn dùng đi, nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Hắn nở nụ cười, lời nói hàm chứa thâm ý: “Đám danh gia vọng tộc của quận Tú

Thủy này thật là thú vị, bảo sao hai năm trước võ quán Chính Dương này lại nát

bét như vậy.”

Hai người Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu bị quận úy dụ đến phủ uống rượu.

Kiếm Tàng Phong và Tử Tĩnh đạo nhân thì lại nhận được tin tức, nơi sâu xa

trong Tây Sơn có tung tích của Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy, hai người

liền lập tức chạy đến đó.

Cuối cùng bọn họ tay trắng mà về, ngay cả nửa mảnh góc áo của Lý Đạo Quy

cũng không tìm thấy.

Khi hai người trở về Tú Thủy thì mới biến chuyện ở Cổ Thị tập. Tên bán tình

báo về Lý Đạo Quy cho bọn họ cũng chẳng biết đã trốn đi đâu.

Chuyện này quả thực là gan to bằng trời, không thèm kiêng kị gì.

Lôi Nguyên thì lại sắc mặt lạnh lùng, ôm quyền nói: “Thế gia quận Tú Thủy

làm việc càn rỡ, chuyện này có quan hệ với quận trưởng đương nhiệm, người

này xuất thân từ hào môn ở Lạc Châu, luôn thiên vị đám thế gia vọng tộc địa

phương, cực kỳ phản cảm với những thế lực tông phái chúng ta, cho nên chèn

ép rất nhiều. Tuy nhiên, việc này không cần Tuần sát sứ phí công, trong vòng

một tháng, Lôi mỗ nhất định có thể xử lý việc này.”

Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì hơi gật đầu, chỉ là một Thượng Quan gia ở quận

Tú Thủy, đúng là không đáng để hắn nhọc lòng phí công.

Nhiệm vụ hàng đầu của hắn bây giờ là xử lý chuyện Nghịch Thần Kỳ và bảo

tàng Liệt vương, còn phải cố gắng bắt tên ma đạo Lý Đạo Quy dám mạo phạm

uy nghiêm của thần tông kia về quy án.

Nửa khắc thời gian sau, mấy người Kiếm Tàng Phong mới kết thúc câu chuyện,

rời khỏi khu nhà nhỏ này.

Sở Vân Vân nghiêng tai lắng nghe, mãi cho đến khi những người này đi ra khỏi

phạm vị năm mươi trượng, thì nàng mới nói với Sở Hi Thanh: “Tối nay ta cũng

đi qua, nhưng chậm hơn Thiết Cuồng Nhân một chút.”

Sở Hi Thanh hiểu ý tứ của nàng.

Nếu như không có Thiết Cuồng Nhân, thì hôm nay hắn nhất định không sống

được.

Đây mới thực sự là ơn cứu mạng nha.

Vì thế mà Thiết Cuồng Nhân còn hưng sư động chúng, động viên hơn một vạn

c* li và người chèo thuyền ở thượng hạ du, còn có hơn 200 chiếc thuyền lớn.

Sắc mặt hắn thản nhiên: “Lần này đã nợ một ân huệ lớn rồi, ta cũng không biết

nên làm gì để báo đáp. Vân Vân, ta chuẩn bị gia nhập Thiết Kỳ Bang.”

Hai mắt Sở Vân Vân lóe sáng, sau đó hơi gật đầu: “Cũng được, Thiết Kỳ Bang

cũng khá lớn, có khuynh hướng bao phủ toàn bộ thượng hạ du của sông Thần

Tú. Trước khi ngươi vào ngũ phẩm, thì Thiết Kỳ Bang là một bến đỗ không tệ.”

Tri ân báo đáp, chính là phẩm chất mà Sở Vân Vân rất thưởng thức.

“Tuy nhiên, ngươi có thể chờ qua cuộc thi chân truyền rồi hãy tính.”

Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh, thật ra thì nàng rất muốn biết, tên này

làm thế nào để chém hơn trăm tên đạo tặc và năm tên thất phẩm.

Khi đó nàng đến hơi muộn, nên không thể tận mắt nhìn thấy tình hình trận chiến

đó.

Tuy nhiên, lúc này Sở Hi Thanh cực kỳ suy yếu, mặc dù Sở Vân Vân rất tò mò,

nhưng cũng không thể thử thân thủ của Sở Hi Thanh.

Nầng tạm thời đè ý nghĩ này xuống: “Năm ngày này ngươi không thể động võ,

vừa hay có thể học một môn bí pháp, để chuẩn bị cho Huyết Nguyên Trụ sau

cuộc thi chân truyền.”

“Bí pháp?" Sở Hi Thanh tò mò hỏi dò: “Bí pháp gì? Nó có công dụng gì?”

“Môn bí pháp này có tên là Thiết Sơn Trạch Huyết Thuật, tên như ý nghĩa, khi

ngươi đang sử dụng Huyết Nguyên Đồ Trụ, nó có thể giúp ngươi lựa chọn thiên

phú huyết mạch mà ngươi muốn thức tỉnh.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 327: Trạch Huyết Thuật (3)


Giọng nói của Sở Vân Vân nhàn nhạt, giải thích: “Đối với con cháu bình dân

mà nói, Huyết Nguyên Đồ Trụ chính là cánh cửa để hóa rồng. Một số người có

thiên phú cao, dùng Huyết Nguyên Đồ Trụ một lần liền có thể thức tỉnh bốn đến

sáu loại thiên phú huyết mạch, do đó một bước lên trời. Tuy nhiên, thức tỉnh

thiên phú huyết mạch lại không có quy luật cố định, thiên phú mạnh hay yếu,

thực dụng hoặc vô dụng, tất cả đều dựa vào vận may.”

“Ngoài ra, đối với người nắm giữ nhiều loại thiên phú như ta và ngươi, thức

tỉnh quá nhiều thiên phú huyết mạch cũng không phải là một chuyện tốt đẹp.

Tốt nhất là tập trung vào vài loại thiên phú, rồi tập trung thăng cấp thiên phú,

như vậy thì càng có lợi hơn. Môn bí pháp Trạch Huyết Thuật này của ta, có thể

để ngươi khóa chặt ba loại thiên phú Thần Thương, Thuần Dương và Truy

Phong Trục Điện Chi Thủ, tiếp tục tăng cấp cho bọn chúng.”

Theo Sở Vân Vân, ba loại thiên phú này của Sở Hi Thanh có tiềm lực rất lớn.

Hai mắt Sở Hi Thanh sáng ngời, hắn vừa nghe thấy mấy chữ Trạch Huyết Thuật

(Chọn Huyết Thuật), liền hiểu được tác dụng của nó.

Thật ra thì Trạch Huyết Thuật lưu truyền rất rộng rãi, có người nói các đại tông

phái và thế lực lớn đều có loại truyền thừa này, nhưng chỉ là hiệu quả khác

nhau.

Thiết Sơn Trạch Huyết Thuật trong miệng Sở Vân Vân, nếu như có hai chữ

Thiết Sơn này, vậy hẳn là truyền thừa độc nhất của Thiết Sơn Tần thị.

Mà Thiết Sơn Tần thị là một thế gia hào môn đỉnh cấp nhất trong toàn bộ cảnh

nội của Đại Ninh. Bí pháp truyền thừa của nó cũng nhất định là đỉnh cấp nhất.

Lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động: “Vân Vân, ngươi sử dụng Huyết

Nguyên Trụ lúc nào? Là khi trở thành đệ tử chân truyền của võ quán à?”

Hắn nhớ Tần Mộc Ca lúc 11 tuổi, đã sở hữu các thiên phú là Thần Thương (tam

giai), Táng Thiên (tam giai), Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ (tam giai),

Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (tam giai), Thông Linh Thức Tính Chi Tâm

(tâm giai), Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết (tam giai).

Điều này há không phải là sau khi mình sử dụng Huyết Nguyên Trụ xong, thiên

phú huyết mạch của mình liền vượt qua Sở Vân Vân?

Sở Vân Vân lại hơi lắc đầu: “Không có! Năm xưa, sau khi ta trở thành đệ tử

chân truyền của võ quán, thì đã trở về nhà một thời gian, kéo dài đến cuối năm

mới sử dụng Huyết Nguyên Trụ. Lần đó ta khá may mắn, lại có thể tăng Thần

Thương, Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ và Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết lên

ngũ giai.

Sở Hi Thanh yên lặng không nói gì, hiện giờ hắn đã có chút tự bế.

. . .

Lúc đêm khuya, trên tầng thứ ba của Luận Võ Lâu ở Cổ Thị tập.

Đổng Lâm Sơn đang múa bút thành văn.

Lúc này, hắn có rất nhiều linh cảm, không chút nghĩ ngợi mà múa bút trên giấy.

Nhưng đúng lúc này, có vài tiếng ‘thịch thịch thịch’ truyền ra từ phía cầu thang.

Tạ Chân Khanh chạy từ quận thành Đông Châu về quận Tú Thủy, nàng đang

bước nhanh lên lầu, rồi đi về phía bên này.

“Lão Đổng, nghe nói ngươi định viết một bài văn chương, để bên Đông Châu

sửa bản thảo rồi mới phát hành? Bài văn chương này của ngươi có quan hệ gì

với phong ba ở Tri Vị Cư tối nay không?”

“Lâu chủ!”

Sau khi Đổng Lâm Sơn nhìn thấy Tạ Chân Khanh, liền thả bút xuống, chuẩn bị

giơ tay hành lễ.

Nhưng Tạ Chân Khanh lại dùng tay ra hiệu cho Đổng Lâm Sơn không cần đa lễ.

Nàng trực tiếp cầm bản thảo ở bên cạnh Đổng Lâm Sơn lên xem.

Bài văn chương này có tiêu đề là “Thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh”.

Bá Đao?

Tạ Chân Khanh hơi cau mày, sau đó liền đọc nhanh như gió.

“Hay, câu chữ hoa lệ, lại dễ hiểu và nhiệt huyết! Lão Đổng, văn chương của

người thường xuyên dùng câu từ đơn giản, hiểm thấy khi dùng nhưng câu chữ

hoa lệ và cảm xúc dâng trào như vậy.”

Tạ Chân Khanh nhìn vài tờ, sau đó trong mắt hiện lên một tia kinh dị: “Lão

Đổng, có phải ngươi tôn sùng tên này quá mức rồi không? Sở Hi Thanh thật sự

có năng lực như vậy?”

Một người huyết chiến Bạch Vân Trại, trí dũng song toàn, đích thân tàn sát hơn

trăm người, mà lại chém giết năm vị cao thủ thất phẩm?

Trong đó còn có Xuyên Tâm Kiếm – Lý Nha là tu vị thất phẩm thượng, là sát

thủ kim bài của Sát Sinh Lâu!

Đổng Lâm Sơn thì lại cười, dùng tay chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cái này không

phải ta nói quá, hơn hai ngàn người ở Cổ Thị tập đều nhìn thấy! Quá trình của

trận chiến tối hôm nay có thể nói là truyền kỳ, rất lâu rồi Đông Châu của chúng

ta không có một thiếu niên anh kiệt như vậy. Thuộc hạ có thể đảm bản, kỳ Luận

Võ Thần Cơ này, lượng tiêu thụ có thể tăng lên ít nhất năm vạn sạch ở tại quận

Tú Thủy này.”

Ánh mắt của Tạ Chân Khanh cũng nhìn về phương hướng mà Đổng Lâm Sơn

chỉ.

Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một mảnh phế tích ở phía nam Luận Võ

Lâu.

Thật ra thì từ lúc Tạ Chân Khanh đi lên bờ, thì nàng đã nhìn thấy khu phế tích

này rồi.

Ba ngày trước nàng đã đi đến Đông Châu, nhưng không ngờ khi nàng trở về từ

Đông Châu, thì khu vực Tri Vị Cư gần bến tàu lại bị san thành bình địa.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 328: Trạch Huyết Thuật (4)


Tạ Chân Khanh cũng không ngờ được, cái tên giẫm lên mặt nàng tận hai lần,

còn làm cho Diệp Tri Thu đánh nàng một trận ở trước mặt mọi người kia, lại có

thể có một chiến tích truyền kỳ như vậy ở Cổ Thị tập này.

Đúng như Đổng Lâm Sơn đã nói, chuyện này nhất định sẽ làm náo động toàn bộ

võ lâm Đông Châu.

Hiếm thấy chính là, Sở Hi Thanh xuất thân từ con cháu bình dân, người này

chắc chắn sẽ được vô số võ tu cấp thấp và thiếu niên ở Đông Châu sùng bái.

Nếu như một kỳ Luận Võ Thần Cơ này có thể đăng bài viết về trận chiến ở Tri

Vị Cư, vậy lượng tiêu thụ nhất định sẽ tăng mạnh.

Tạ Chân Khanh híp mắt suy ngẫm trong chốc lát, sau đó đã có quyết định.

Nàng thả những tờ bản thảo này xuống: “Được rồi! Trì hoãn phát hành vì

chuyện này cũng rất đáng giá. Ta có thể liên lạc với bên Đông Châu giúp ngươi,

nhưng lão Đổng ngươi chỉ có nửa ngày thời gian, nhất định phải đưa đến trước

trưa ngày mai!”

Đổng Lâm Sơn nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết: “Đa tạ lâu chủ! Không

cần chờ đến trưa mai, nhiều nhất là một canh giờ sau, thuộc hạ sẽ viết xong bản

thảo, đến khi đó kính xin lâu chủ hỗ trợ sửa chữa bản thảo.”

“Sửa chữa bản thảo?” Tạ Chân Khanh thấy buồn cười, phất tay nói: “Bài văn

chương này của ngươi rất tốt, còn có gì phải sửa chữa? Được rồi, ngươi ký tên

lên vài văn chương này là được, Tạ mỗ ta vẫn chưa lưu lạc đến trình độ thèm

khát và chiếm đoạt văn chương của thuộc hạ. Tuy nhiên, chúng ta phải sửa bản

thảo, không chỉ viết mình Sở Hi Thanh được.”

“Lát nữa ngươi tổ chức vài người có tài văn chương tốt, viết một bài có liên

quan đến mâu thuẫn và tranh đấu của Thiết Kỳ Bang và các thế gia quận Tú

Thủy, phân tích thời cuộc của quận Tú Thủy, chắc hẳn cũng có nhiều người

hứng thú với chuyện này.”

Đổng Lâm Sơn hơi nhướng mày lên, vẻ mặt bội phục: “Lâu chủ anh minh!

Đổng mỗ sẽ an bài ngay.”

Khóe môi Tạ Chân Khanh hơi cong lên, sau đó nàng lại gõ mặt bàn, rơi vào suy

ngẫm: “Ngoài ra, còn chuyện xếp hạng của Sở Hi Thanh ở trên Thanh Vân

Bảng nữa, vị trí thứ 83 quả thật là hơi thấp, chắc chắn phải điều chỉnh lại một

lần.”

Lúc này, Đổng Lâm Sơn mới nhớ đến chuyện Sở Hi Thanh đã đưa cho mình

bốn trăm lượng bạc.

Cầm tiền phải làm việc.

Ánh mắt hắn lóe lên: “Lâu chủ, lấy thiên phú, võ đạo và danh vọng của Sở Hi

Thanh bay giờ. Nếu như không tiến vào vị trí 60, thì chỉ sợ là người ta sẽ không

phục, Độc giả cũng cho rằng chúng ta chèn ép người mới.

“Sáu mươi?”

Tạ Chân Khanh lòng thầm nói cái này có phải là quá cao rồi không?

Con mụ Diệp Tri Thu kia có vì chuyện này mà đánh đến tận cửa, nói ta nâng

giết đệ tử của nàng không?

Tạ Chân Khanh nhìn bãi phế tích ở bên ngoài cửa sổ, hơi cân nhắc một chút rồi

gật đầu: “Cũng được, vậy thì 60 đi.”

Nàng thấy hơi hối hận vì bỏ lỡ một trận chiến đặc sắc như vậy, không thể chính

mắt nhìn thấy phong thái huyết chiến của Sở Hi Thanh.

Tên kia tuy rằng rất đáng ghét, nhưng gương mặt đó đúng là vô cùng anh tuấn,

vô cùng đẹp mắt.

. . .

Cũng tại đêm khuya, Ngô Mị Nương cũng đang múa bút thành văn ở trong

Chiến Văn Các của mình.

Tả nha nội lại ngồi đối diện, ánh mắt hắn nhìn Ngô Mị Nương tràn đầy căm tức:

“Vì thế cho nên ngươi cố tình đuổi ta đi, để ta trở về quận nha?”

Ngày thường hắn đều ở lại Thắng Bại Lâu, chỉ khi nào có tình huống vô cùng

đặc thù thì mới trở về thành Tú Thủy.

Nhưng chiều ngày hôm qua, Ngô Mị Nương lại nói là hắn lâu không về nhà,

không hay cho lắm, thuyết phục hắn trở về bờ tây sông Thần Tú để thăm mẫu

thân.

Ngô Mị Nương thấy hơi chột dạ, nàng cúi đầu, vẻ mặt yên lặng, hăng hái viết

lên trên tờ giấy trắng.

Sau đó, nàng cầm một thanh kiếm ngắn dài tầm hai thước, thân kiếm vẽ đầy

những linh văn màu xanh huyền ảo.

Cán thanh kiếm ngắn này trống rỗng, Ngô Mị Nương thổi khô mực trên tờ giấy,

lại gấp kỹ rồi nhét vào trong cán, sau đó lại cho một viên linh thạch to bằng đầu

ngón tay vào trong cái lỗ nằm giữa cán và thân kiếm.

Theo Ngô Mị Nương bắt linh quyết, thanh kiếm ngắn màu xanh nhất thời bay

lượn trên không, xuyên ra ngoài cửa sổ, rồi bay vào bầu trời đêm.

Tả nha nội nhận ra thanh kiếm ngắn màu xanh này, nó có tên là Càn Khôn Phi

Kiếm, có thể mượn linh thạch để phi hành khoảng cách xa, chuyên dùng để

truyền thông tin đường dài cho những vị trí đã cố định.

Thứ này rất quý, chỉ khối linh thạch to bằng đầu ngón tay kia cũng phải trăm

lượng bạc rồi.

Càn Khôn Phi Kiếm nằm ở cấp bậc thất phẩm, giá trị trên thị trường khoảng

5000 lượng, có thể phi hành ba đến năm ngàn dặm, nhưng có thể sử dụng nhiều

lần.

Điều khiến Tả nha nội tức giận chính là, Ngô Mị Nương lại cầm một tờ giấy

khác lên để múa bút viết.

Tả nha nội cau mày, cất cao giọng nói: “Ngươi đang làm gì? Ta đang nói

chuyện với ngươi!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 329: Thần ân của Táng Thiên


“Đương nhiên là đang làm ăn buôn bán rồi!” Ngô Mị Nương ngẩng đầu nhìn Tả

nha nội một cái: “Khoảng tầm giờ tý tối nay, ta nhận được tổng cộng bảy cái

Càn Khôn Phi Kiếm, tất cả đều từ các tông môn bang phái của Đông Châu, bọn

họ hỏi thăm về trận chiến ở Tri Vị Cư, còn nhờ ta ước định tiềm lực của Sở Hi

Thanh. Hiện giờ, mỗi một tờ giấy này, ta có thể kiếm lời hai trăm lượng bạc. Tả

công tử, hay là ngươi trở lại sau nhé?”

Tả nha nội cười lạnh, hắn cướp tờ giấy dưới ngòi bút của Ngô Mị Nương, rồi

cầm lên xem.

Hắn nhướng mày lên: “Phương diện thiên phú của thể xếp vị trí 60 trên Đông

Châu - Thanh Vân Bảng. Hiếm có nhất là tâm tính người này cực tốt, lâm nguy

không loạn, trí dũng bao gồm nhiều mặt, bất khuất kiên cường. Chậc, Mị

Nương ngươi đánh giá hắn cao thật.”

“Ta vẫn luôn đánh giá hắn rất cao, nhưng sau trận chiến Tri Vị Cư, thì ta lại phát

hiện ra rằng mình vẫn đánh giá thấp. Nếu như hắn không chết trẻ, thì trong

mười năm nhất định sẽ ghi tên lên Địa Bảng.”

Ngô Mị Nương lắc đầu: “Nhưng tông phái này cảm thấy rất hứng thú với hắn,

nhưng ta cho rằng bọn họ sẽ không lôi kéo được hắn đâu. Sở Hi Thanh tu luyện

Nhai Tí đao ý, chỉ có Vô Tướng Thần Tông mới có truyền thừa hoàn chỉnh, Lôi

Nguyên và Diệp Tri Thu đều coi hắn như bảo bối. Thử hỏi ao nước cạn làm sao

có thể nuôi cá lớn?”

Tả nha nội trả tờ giấy lại cho nàng, mặt không cảm xúc nói: “Viết tiếp đi, ta chờ

ngươi viết xong.”

Ngô Mị Nương rất đau đầu, nàng thả bút xuống, nhìn nhau với Tả nha nội:

“Việc này là ta không đúng, nhưng Khinh Vân ngươi tùy tiện tham dự vào

chuyện của Sở Hi Thanh cũng không có chỗ tốt.”

Tả nha nội khoanh tay trước ngực, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “Không có chỗ

tốt liền không tham dự? Tả mỗ vẫn luôn coi trọng mấy chữ ‘quỹ củ’ và ‘nghĩa

khí’, ngươi đây là ép ta vào thế bất nghĩa.”

“Chính là vì như vậy nên ta mới cố tình đuổi ngươi đi.” Ngô Mị Nương than

nhẹ, nàng xoay cái tẩu thuốc trong tay, liếc mắt nhìn về phía mặt sông ở bên

ngoài cửa sổ: “Tình hình của phụ thân ngươi ở quận Tú Thủy rất khó khăn, gần

như bị Thái thú và quận úy chèn ép đến không còn quyền lực. Trước kia hắn

còn có người trong triều chống đỡ, nhưng hôm nay Bá Võ Vương đã mất, tình

thế trong triều cũng khó đoán, sóng ngầm mãnh liệt, ngươi cũng đừng gây phiền

cho hắn.”

Chức vị quận thừa, tuy rằng là phó quan của quận trưởng, trên danh nghĩa là

dưới một người trên vạn người, nhưng thật ra địa vị lại rất lúng túng.

Nếu như thái thú không chịu phân quyền, vậy thì quận thừa chẳng là cái thá gì.

“Còn nữa, Khinh Vân ngươi bây giờ có bao nhiêu mặt mũi? Ngươi đến thì làm

sao? Chỉ cần một người trong tám tên gia tướng lục phẩm của Thượng Quan gia

xuất hiện, là ngươi đã không thể ứng phó được. Huống chi lần này còn có

Thượng Quan Thần Hạo đích thân ra tay. Quy củ của ngươi, chẳng là cái thá gì

khi ở trước mặt hơn bốn ngàn tộc binh và gia tướng của Thượng Quan gia.”

Ngô Mị Nương châm lửa cho tẩu thuốc: “Ta chính là muốn đuổi ngươi đi đây,

nếu như nha nội ngươi không muốn nhận người bạn này, thì Mị Nương cũng

không còn lời nào để nói.”

Tả nha nội nhíu chặt lông màu, phát ra một tiếng hừ đầy bất mãn.

Sau đó, hắn cầm một cái kèn hiệu to tầm bàn tay, toàn thân được làm bằng ngọc

đỏ thắm, đặt vào trước mặt Ngô Mị Nương: “Ngươi dùng pháp thuật, thổi kèn

hiệu này ba lần giúp ta, ta liền tha thứ cho ngươi lần này.”

Ngô Mị Nương nhìn cái kèn hiệu đỏ thắm này, vẻ mặt hơi sững sờ.

Cái này dường như là một pháp bảo truyền âm và tin tức, phẩm chất cực cao.

Mấu chốt là bên góc dưới phía trái của chiếc kén ngọc này, còn có khắc dấu ấn

của Công bộ triều đình.

“Thổi kèn hiệu lệnh?” Mày liễu của Ngô Mị Nương cau lại: “Ngươi định làm

cái gì? Chớ có làm loạn!”

Chiếc kèn hiệu bằng ngọc này có con dấu của Công bộ, khiến cho Ngô Mị

Nương cảm thấy hơi lo lắng.

Cái pháp khí này hiển nhiên là được xuất từ tay Công bộ của triều đình, là công

cụ liên lạc với của quan chức.

Chẳng lẽ Tả Thanh Vân định sử dụng mối quan hệ trong quan trường? Chuẩn bị

đối phó với Thượng Quan gia?

“Ngươi đừng xía vào!” Tả Thanh Vân hai tay nắm chặt, mặt hàm chứa vẻ cười

gằn: “Chỉ cần thổi kèn là được! Ngươi yên tâm, cái kèn hiệu này không có quan

hệ gì với Tả gia, cha ta bây giờ cũng không giúp được ta.”

Ngô Mị Nương nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, cuối cùng nàng vẫn cầm kèn

hiệu lên, dùng linh lực toàn thân để kích hoạt kèn hiệu.

Theo một tiếng kèn thê lương vang lên, một đám linh quang xuất hiện từ bên

trong kèn hiệu, sau đó hình thành một màn sáng hư ảo ở bên cạnh hai người họ.

Trong màn sáng này còn có một hình ảnh tương đối mơ hồ, Ngô Mị Nương

nhìn kỹ một lát, phát hiện ra dường như là một tòa công đường rộng lớn.

Nơi trung ương của công đường có một tấm da hổ màu trắng, và một chiếc ghế

dựa có tạo hình uy vũ bá khí.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back