Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 315: Dương Viêm Thần Nhãn


Khi Thượng Quan Thần Hạo đang dâng hương cho con trai mình, Thượng Quan

Nguyên đi đến và quỳ xuống với sắc mặt trắng bệch.

“Gia chủ, Phí Lễ Thanh và Đổng Hóa Cập của Bạch Vân Trại, cùng với Xuyên

Tâm Kiếm – Lý Nha của Sát Sinh Lâu, và Thượng Quan Triệt nhà chúng ta. . .

tất cả đều đã chết.”

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo hờ hững, hắn cắm b* q** hương vào trong cái

lư hương bằng đồng, sau đó mới quay người lại.

“Bọn họ chết trong tay kẻ nào?”

“Sở Hi Thanh!”

Hai mắt Thượng Quan Nguyên cũng hiện lên vẻ khó tin.

Tuy nhiên, đây là tin tức được truyền về từ bên Tri Vị Cư, là tin phù của một vị

gia tướng của Thượng Quan gia.

“Sở Hi Thanh giết Đổng Hóa Cập trước, sau đó lại giết ba người Phí Lễ Thanh

ở trong một con hẻm nhỏ, toàn bộ quá trình không đến 120 cái hô hấp.”

Thượng Quan Thần Hạo cau chặt lông mày, hắn liếc mắt nhìn về phía phương

hướng Tri Vị Cư, cuối cùng nhảy lên bay đi giống như một con chim lớn.

Hắn càng là ngự không mà đi, hai tay mở ra, tựa như một con chim diều hâu

bay lượn trong bầu trời đêm, nhắm thẳng Tri Vị Cư mà đi.

Sở Tuyên Tiết cũng đang ở chỗ này, hắn cũng cảm thấy rất tò mò.

Quận Tú Thủy có võ phong yếu kém này lại sinh ra một thiếu niên anh kiệt như

vậy sao? Lấy tu vị bát phẩm, liên tục chém bốn vị cao thủ cấp độ thất phẩm hạ.

Hơn nữa, người này còn cùng họ với hắn, đều là họ Sở.

Sở Tuyên Tiết đột nhiên muốn đi xem một chút, xem xem đây là nhân vật thế

nào?

Bóng người của hắn cũng bay lên mà đi, ngự không đón gió, theo sát sau lưng

Thượng Quan Thần Hạo.

“Thượng Quan huynh chuẩn bị đích thân ra tay?”

Sở Tuyên Tiết đi sau một bước, nhưng đã đuổi kịp Thượng Quan Thần Hạo,

sóng vai mà đi với hắn.

Thần sắc hắn hững hờ, nhắc nhở: “Có điều, ta nghe nói võ quán Chính Dương

rất coi trọng kẻ này, hắn lại có quan hệ thân thiết với Thiết Kỳ Bang và Lâm Hải

Chu thị. Nếu nhà các ngươi trực tiếp ra tay giết hắn, vậy chỉ sợ sẽ trở thành cái

đích để mọi người nhắm đến.”

Thượng Quan Thần Hạo nghe thấy thế lại cười gằn không nói, những thế lực

mà Sở Tuyên Tiết vừa nói, Thượng Quan gia bọn họ đắc tội thì đã sao? Thượng

Quan gia phải sợ sao?

Thật ra thì thiếu niên này có thể lấy tu vị bát phẩm hạ chém giết vài tên thất

phẩm, tiềm lực và thiên phú rất mạnh, làm cho Thượng Quan Thần Hạo kiêng

kỵ.

Loại người có thiên phú trác tuyệt và tiền đồ rộng lớn này, nếu như không thể

nhân lúc người này còn chưa có thành tựu để chém giết, vậy ngày sau sẽ mang

lại vô cùng vô tận phiền phức cho Thượng Quan gia bọn họ.

Nếu như đã kết thù, vậy thì không cần phải cố kỵ cái gì cả.

Thượng Quan gia không chỉ trực tiếp tham gia, mà hắn còn sẽ đích thân ra tay

lấy mạng của Sở Hi Thanh!

Sở Tuyên Tiết cũng đoán được suy nghĩ của Thượng Quan Thần Hạo, hắn khẽ

mình cười, lại âm thầm cảm thấy tiếc hận thay cho thiếu niên họ Sở kia.

Người này vốn có tiền đồ rộng lớn, nhưng hôm nay lại chết ở chỗ này.

Lúc này, ánh mắt của hắn đã có thể nhìn thấy Tri Vị Cư, cũng nhìn thấy thiếu

niên áo trắng nhuốm máu, lại đón gió đứng thẳng đang quay lưng về phía hắn.

Tuy nhiên, ngay khi Sở Tuyên Tiết chuẩn bị bay về phía Tri Vị Cư, thì con

ngươi của hắn hơi co lại, ánh mắt lóe lên nhìn về phía một người ở phía dưới.

Thân hình của hắn bỗng nhiên rơi xuống, rơi vào nóc của một tòa tửu lâu cao

đến năm tầng.

Có một người đang đứng trên mái hiên của tòa tửu lâu này, hắn khoảng tầm hơn

sáu mươi tuổi, mặc một bộ áo xanh, thân hình to lớn mạnh mẽ, nhưng lưng hơi

gù.

Ông lão này có một mái tóc xám xõa tung sau gáy, ngũ quan kỳ vĩ, mà lại chỉ có

một mắt phải. Con mắt con lại đóng chặt, lõm sâu vào bên trong.

Vẻ mặt Sở Tuyên Tiết lại khá nghiêm nghị: “Dương Viêm Thần Nhãn – Húc

Nhật Đông!”

Ông lão lưng gù quay người nhìn lại, chỉ cảm thấy hơi buồn cười: “Ta còn

tưởng là ai chứ? Bên trong Cổ Thị tập này lại có một cao thủ cấp bậc tứ phẩm

hạ xuất hiện, hóa ra là con chó con lòng lang dạ sói nhà ngươi. Cũng trùng hợp

thật, không ngờ chỉ mới hai tháng mà ta và ngươi lại gặp mặt nhau ở chỗ này.”

Sở Tuyên Tiết là tướng quân của cấm quân, mà hai tháng trước bọn họ đã lên kế

hoạch đánh giết đại phó tổng quản Bành Cẩm, khi đó Húc Nhật Đông từng giao

thủ với người này.

Sau đó, ông lão lưng gù lại nghĩ đến một chuyện: “Hiểu rồi, ngươi đến đây là vì

tộc đệ, Thiên hộ sở Cẩm y vệ quận Lâm Hải Sở Chính Dương.”

Sở Tuyên Tiết nghe thấy lời này thì vẻ mặt hơi động, ánh mắt càng ác liệt hơn:

“Vị tộc đệ kia của ta chết trong tay ngươi?”

Húc Nhật Đông sững sờ một chút, sau đó lại cười khinh thường: “Ngươi cảm

thấy như vậy, thì ta cũng không có vấn đề gì.”

Lúc này, con mắt trái đang đóng của hắn bỗng nhiên lại hơi hé ra.

Cái con mắt khô quắt và hõm sâu này lại bắt đầu phong phú lên, khi Húc Nhật

Đông mở mắt, bên trong lại hiện ra một luồng hào quang giống như mặt trời.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 316: Dương Viêm Thần Nhãn (2)


Sắc mặt Húc Nhật Đông lạnh lẽo, sát ý dâng trào: “Nếu như ngươi xuất hiện

trước mặt Húc mỗ, vậy thì đừng hòng trở về kinh thành!”

Trong mắt trái của hắn lại lộ ra một luồng chùm sáng màu đỏ thẫm, có thể đốt

cháy tất cả.

Bóng người của Sở Tuyên Tiết nhanh chóng lấp lóe, lại hoàn toàn không thể

tránh khỏi chùm sáng kia truy kích.

Quần áo trên người hắn bắt đầu bị thiêu đốt.

Sở Tuyên Tiết bị ép phải sử dụng kiếm phong để chặn, nhưng chỉ trong nháy

mắt mà thân kiếm đã trở nên nóng rực phỏng tay.

Sở Tuyên Tiết lại không hoảng hốt chút nào, trong mắt hắn hiện lên một tia lăng

lệ.

Có một cái hộp màu đen trượt xuống từ ống tay áo bên trái của hắn.

Dưới ý chí của hắn, cái hộp sắt này nhanh chóng phân giải thành vô số mảnh

nhỏ, rồi bắt đầu bao bọc lấy cánh tay của Sở Tuyên Tiết.

Một chớp mắt tiếp theo, Sở Tuyên Tiết bỗng nhiên lắc mình về phía trước, thế

mà lại có thể chống lại Dương Viêm của Húc Nhật Đông, còn đánh về phía mặt

Húc Nhật Đông.

Bóng người Húc Nhật Đông trượt về sau, nhẹ nhàng rơi xuống một mái nhà

khác, mà nóc nhà của tòa tửu lâu kia đã bị hất tung, toàn bộ thân lầu đều bị

đóng băng, đông cứng.

Sở Tuyên Tiết đứng ở trên đám băng, lạnh lùng nhìn Húc Nhật Đông: “Húc

Nhật Đông, ngươi cho rằng hôm nay vẫn là hai tháng trước sao? Hôm nay Sở

mỗ sẽ bắt người về quy án, cũng đòi công đạo cho cửu đệ của ta.”

Nếu như là hai tháng trước, thì đúng là hắn không phải đối thủ của Dương Viêm

Thần Nhãn – Húc Nhật Đông. Nhưng bây giờ, hắn đã có sức mạnh để đứng

ngang hàng với người này!

“Bắt ta về quy án? Cũng không sợ chém gió ta quá gãy lưỡi.”

Húc Nhật Đông khinh thường, sau đó lại nhìn về phía cái quyền sáo bằng sắt ở

trên tay của Sở Tuyên Tiết, sau đó ‘chà chà’ hai tiếng: “Kiến Nguyên Đế thực

sự rất yêu thương và coi trọng ngươi nha. Thế là lại giao Huyền Minh Chi Thủ

của Bành Cẩm cho ngươi. Nhưng mà ta nghe nói, Sở gia các ngươi đến giờ vẫn

chưa thể luyện hóa hai cái chí bảo kia. . .”

Giọng nói của Húc Nhật Đông bỗng nhiên lại im bặm.

Sở Tuyên Tiết đã tấn công về phía Húc Nhật Đông, phía sau hắn bỗng nhiên

hiện ra hình ảnh của một con Huyền Minh cực lớn, quy xà quấn quanh, giương

nanh múa vuốt, khí lạnh vô tận lập tức bao trùm bốn phương tám hướng.

Sở Tuyên Tiết đã cảm ứng được vị Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông ở

trước mắt này đang bị trọng thương, hôm nay hiển nhiên là cơ hội tốt nhất để

g**t ch*t người này!

. . .

Sở Hi Thanh đứng ở trên nóc nhà, hắn một tay cầm đao, một tay băng bó cho

vai phải của mình.

Trường thương của tên nam tử giáp đỏ kia đã kéo theo một mảng máu thịt của

hắn, làm hắn bị thương nặng.

Vì thế nên giờ phút này, cánh tay này của hắn đã không còn bao nhiêu sức lực.

May mắn chính là, Tần Mộc Ca có thiên phú Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ,

trái phải cân đối, nên tay trái và tay phải cũng không khác nhau.

Sau khi Sở Hi Thanh đổi tấm thẻ này thì sức chiến đấu không giảm xuống bao

nhiêu.

Tuy nhiên, bây giờ toàn thân hắn đều đau nhức, vết thương trước ngực, vết

thương trên đùi và trên vai phải, tất cả đều đau rát.

Càng phiền phức hơn là trạng thái Táng Thiên Chi Vũ đã lên đến cực hạn.

Tuy rằng trạng thái này mang đến cho hắn sức mạnh mạnh mẽ, nhưng cũng làm

tổn thương bắp thịt và gân mô, xương cốt kinh mạch toàn thân của hắn.

Chân nguyên toàn thân cũng tiêu hao rất nhiều.

Lúc trước có thiên phú Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của Tần Mộc Ca chống

đỡ, nên Sở Hi Thanh còn không cảm thấy gì.

Khi đó chân nguyên của hắn vẫn luôn khôi phục vào mọi lúc, những vết thương

nhỏ bé trong cơ thể cũng khôi phục rất nhanh.

Mà khi hiệu quả của thẻ nhân vật biến mất, hắn lại có cảm giác toàn thân đều

đau nhức giống như bị lăng trì, hơn nữa chân nguyên trong kinh mạch của tứ

chi đều khô cạn.

Trên mặt Sở Hi Thanh lại không thay đổi chút nào, hắn nhìn về phía ba vị võ tu

thất phẩm đang từ từ tiếp cận kia.

Cùng lúc đó, còn có bốn hơi thở ở phía xa xa đang nhanh chóng chạy về phía

bên này.

Đó cũng là bốn vị võ tu cấp độ thất phẩm!

Nội tình của Thượng Quan gia ở quận Tú Thủy, thật sự làm cho người ta trố mắt

ngoác mồm.

Trong lòng Sở Hi Thanh biết không thể kéo dài hơn nữa.

Ba người trước mắt này không nóng lòng ra tay, một là vì kiêng kỵ sức chiến

đấu của hắn, hai là đang chờ đồng bạn của mình chạy đến.

Tuyệt đối không thể để bọn họ có cơ hội bao vây cả trước lẫn sau. . .

Sở Hi Thanh băng bó vết thương của mình xong, lại đổi tấm thẻ nhân vật Tần

Mộc Ca 11 tuổi (bản chính thức) lần nữa.

Lúc này, hai mắt của hắn lại biến thành màu tím lần nữa, mái tóc cũng bắt đầu

không gió tự bay.

Một chớp mắt tiếp theo, tay trái của Sở Hi Thanh cầm đao, bóng người lao

nhanh như chớp giật, xông về phía người đứng giữa trong ba người trước mặt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 317: Khổ luyện ngoại công


Người này hẳn là dùng công phu quyền cước, hắn mặc một bộ trọng giáp màu

đỏ thắm bao trùm toàn thân, tất cả cơ thể đều được bao trùm chặt chẽ, chỉ để lộ

một cặp mắt.

Hai tay hắn thì mang một đôi bao tay bằng kim loại có gai sắt, toàn thân màu

vàng óng.

Sở Hi Thanh đoán rằng quyền pháp của kẻ này rất mạnh, đủ để chống lại đao

kiếm.

Tuy nhiên, một tấc ngắn một tấc hiểm, một tấc dài một tấc mạnh. Đây chính là

đạo lý bên dưới tứ phẩm.

Trước mặt Tần Mộc Ca, kẻ này không có tư cách lấy quyền kháng đao! Cũng là

kẻ dễ giết nhất ở trong ba vị võ tu thất phẩm này.

Hai người bên cạnh cũng hiểu ý định của Sở Hi Thanh, cả hai đều tất giận

không nhịn nổi.

“Làm càn!”

“Cút về!”

Bọn họ một người cầm song đao trong tay, một người dùng mâu, cả hai phối

hợp, trái phải đan xen, tựa như một đôi kéo đang muốn cắn giết Sở Hi Thanh.

Vị võ tu mang quyền sáo màu vàng óng kia thì lại cười gằn một tiếng.

Cái thằng nhãi ranh này tìm nhầm người rồi!

Hắn không tránh không né, một đôi nắm đấm múa phong lôi, tựa như một đôi

búa lớn nện thẳng vào ngực của Sở Hi Thanh.

Quyền thế này hùng vĩ mà cương mãnh, đủ để đánh nát sắt thép!

Mắt Sở Hi Thanh hơi híp lại, chú ý đến cương lực màu đỏ thẫm ở quanh thân kẻ

này.

Là ngoại công!

Sở Hi Thanh cũng không né không tránh, đao trên tay trái lại nổi lên lôi đình

lóng lánh như mây trên không trung.

Hắn đem thanh Nhạn linh đao Kinh Lôi chém vào đôi quyền sáo màu vàng óng

kia, trước khi đôi tay này có thể đánh vào ngực của hắn, sau đó lại bổ về phía cổ

của người này.

Cực Chiêu – Phong Chi Ngân!

Vị võ tu tu luyện ngoại công này đầu tiên là cười gằn.

Hắn mặc trọng giáp trên người, lại có khổ luyện ngoại công tại người.

Binh khí trong tay Sở Hi Thanh chỉ là một thanh binh khí thất phẩm tàn tạ, há

có thể dễ dàng phá tan hắn?

Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, vị võ tu tu luyện ngoại công này đột nhiên

hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Nhạn linh đao của Sở Hi Thanh đã phá tan cương khí hộ thể của hắn như là bẻ

cành khô, sau đó mạnh mẽ phá tan giáp ở cổ của hắn, không chỉ chém nát khí

quản của hắn, mà cũng chém nát cả xương cổ của hắn.

Sở Hi Thanh không thèm nháy mắt một cái, hắn không cảm thấy bất ngờ chút

nào.

Hiện giờ, hắn vẫn đang nằm trong trạng thái Táng Thiên Chi Vũ giai đoạn thứ

ba, nắm giữ ‘Trảm thần chi lực’ ở trình độ yếu.

Giờ phút này, hắn còn có thể chém cả lực lượng của thần linh, huống chi là

cương lực hộ thể của một tên võ tu thất phẩm?

Sau khi võ tu tu luyện ngoại công gãy xương cổ, hắn đã không thể khống chế

thân thể, toàn thân vẫn lao về phía trước theo quán tính.

Thân hình Sở Hi Thanh hơi chùng xuống, rồi nghiêng qua một bên, né tránh

quyền phong của vị võ tu kia.

Sau đó, hắn lại coi thân thể của kẻ này là tấm khiên, chống đỡ phác đao và

trường mâu của hai vị võ tu thất phẩm bên cạnh.

Ánh mắt Sở Hi Thanh lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào vị võ tu sử dụng đôi

phác đao kia.

Vừa rồi, suýt nữa thì hắn có thể chém chết kẻ này.

Nhưng bây giờ đưa kẻ ngày xuống Hoàng Tuyền thì cũng chưa muộn!

Nhưng ngay khi đao trong tay của Sở Hi Thanh sắp sửa chém ra, thần sắc hắn

hơi động, nhìn về phía đỉnh đầu của mình.

Lúc này, một bóng người trung niên mặc áo hoa, khoảng tầm bốn mươi tuổi, tay

cầm trường kiếm, ngự khí trên không, cương lực rơi xuống như cầu vồng.

Tại trong mắt Sở Hi Thanh, người này giống như một ngôi sao băng to lớn đang

nhanh chóng rơi xuống, nhất định phải đè bẹp, nghiền nát hắn mới thôi!

Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh cực lực chống lại, nhưng lại bắt đầu từng bước

từng bước tan rã dưới khí thế như núi của người này!

“Gia chủ!”

Hai vị võ tu thất phẩm ở bên cạnh lại vô cùng vui mừng.

Người trung niên mặc áo hoa lao xuống từ trên không trung, chính là gia chủ

Thượng Quan Thần Hạo của bọn họ.

Hai người đều tự hiểu lấy mình, nếu như không phải Thượng Quan Thần Hạo

chạy đến, thì hai người bọn họ sẽ bị Sở Hi Thanh tiêu diệt từng bộ phận, chém

giết từng người một!

Không biết là Sở Hi Thanh có bị ảnh hưởng bởi thẻ nhân vật Tần Mộc Ca hay

không, mắt hắn không cảm xúc mà nhìn lên trời, ánh mắt còn rất hờ hững.

Mình phải chết ở chỗ này sao?

Tâm tình của hắn lại bình tĩnh đến kỳ lạ, không rung động một chút nào.

Lúc này, Lục Loạn Ly ở ngoài ba mươi trượng nhìn thấy tình cảnh này thì con

ngươi co rụt lại, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng.

Thất khiếu của nàng bỗng nhiên có máu tươi tràn ra, trường đao trong tay thì

đột nhiên xuất hiện một vòng sáng bảy màu giống như cầu vồng.

Vòng sáng này vờn quanh thân đao, dường như nó bỏ qua không gian và thời

gian, một đao chém thẳng vào đầu của nhị đương gia Lạc Lương của Bạch Vân

Trại! Sau đó lại một đao đánh bay trường thương của Chu Dị!

Tiếp đó, bóng người Lục Loạn Ly lao nhanh như chớp, nàng dùng tất cả sức lực

để chạy như bay về phía Sở Hi Thanh.

Nhưng khoảng cách ba mươi trượng ngắn ngủi này, lại tựa như lạch trời, mặc kệ

Lục Loạn Ly cố gắng và nỗ lực thế nào, đều không thể đi đến bên người Sở Hi

Thanh.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 318: Thiết Cuồng Nhân


Ngay khi ánh mắt Lục Loạn Ly hiện lên vẻ tuyệt vọng, ánh mắt của Sở Hi

Thanh lại vẫn bình tĩnh như thường, thì bỗng nhiên có một tiếng cười sang sảng

xuất hiện ở trong bầu trời đêm: “Thượng Quan Thần Hạo, ngươi thật không biết

xấu hổ, đường đường là cao thủ có tụ vị ngũ phẩm thượng, thế mà lại ra tay với

một vãn bối có tu vị bát phẩm, ngươi không sợ trở thành trò cười cho người

trong giang hồ sao?”

Lúc này, một bóng người cao lớn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh, một

tay của hắn chống trời, va chạm ầm ầm với trọng kiếm trong tay Thượng Quan

Thần Hạo.

Khoảnh khắc này, khu vực chung quanh Tri Vị Cư lập tức run rẩy như động đất,

như núi chuyển đất sập.

Tất cả mặt đất trong phạm vi năm mươi trượng chung quanh, đều bị một kiếm

của Thượng Quan Thần Hạo làm cho lún xuống một trượng ba thước!

Nhưng mà khu vực mặt đất ở dưới chân bóng người cao lớn kia lại không

những không bị lún xuống, trái lại còn nâng cao nửa thước.

Hai mắt Thượng Quan Thần Hạo co lại, rơi vào một mảnh phế tích của phòng

ốc ở cách đó không xa.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng người cao lớn kia, giọng nói thì lạnh lẽo như

băng, phun ra ba chữ: “Thiết Cuồng Nhân!”

Bóng người cao lớn sừng sững như tháp sắt đứng ở phía trước Sở Hi Thanh,

chính là Kỳ chủ Thiết Kỳ Bang, Thiết Huyết Phù Đồ - Thiết Cuồng Nhân!

Thiết Cuồng Nhân không để ý đến Thượng Quan Thần Hạo, hắn quay đầu liếc

mắt nhìn Sở Hi Thanh, sau đó vỗ một cái lên bờ vai trái vẫn còn lành lặn của Sở

Hi Thanh, mở miệng tán thưởng: “Hảo hán tử! Hơn 100 cái thi thể quanh đây

đều là do ngươi giết? Chà chà, máu nhuộm cả con đường nha! Khi ta chạy trên

đường, còn nghĩ rằng sẽ không gặp được ngươi, không ngờ tên nhóc nhà người

còn có thể chống đỡ đến khi Thượng Quan Thần Hạo phải đích thân ra tay với

ngươi. Hơn ba trăm đạo tặc của Bạch Vân Trại, còn còn có nhiều gia tướng thất

phẩm của Thượng Quan gia, thế mà lại không thể làm gì ngươi.”

Sở Hi Thanh bị vỗ một cái, cả người run lên vì đau đớn kịch liệt, nhưng mặt hắn

lại không đổi sắc, vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc, ôm quyền về phía Thiết

Cuồng Nhân: “Tiểu chất đa tạ Thiết kỳ chủ đến cứu viện, tiểu chất vô cùng cảm

kích!”

Đây mới thực là ơn cứu mạng.

Hôm nay, nếu như Thiết Cuồng Nhân đến chậm hơn một chút, vậy hồn của hắn

sẽ quy cửu tuyền.

Lúc này, Lục Loạn Ly cũng thả lỏng hơn, bóng người của nàng rơi vào một mái

hiên.

Sau đó, miệng và mũi của nàng liên tục có máu tươi tràn ra.

Đây là cái giá phải trả khi sử dụng bí pháp, lục phủ ngũ tạng của nàng đang bị

phản phệ.

Lục Loạn Ly lập tức vừa dùng đan dược, vừa điều trị kinh mạch trong cơ thể

mình.

Lúc này, vẻ mặt nàng lại hơi động, thiên phú thị lực siêu tuyệt giúp nàng nhìn

thấy một bóng người ở bến tàu xa xa.

Đó là một thiếu nữ mặc áo bào đen.

Sở Vân Vân?

Lục Loạn Ly hơi kinh ngạc, tại sao Sở tiểu muội lại ở đây?

Còn nữa, đêm hôm khuya khoắt này không có đò ngang, Sở Vân Vân qua sông

bằng cách nào?

Sau đó, Lục Loạn Ly cũng không quan tâm mấy thứ này nữa, nàng ngăn chặn

máu trong miệng mũi, sau đó chuyển sự chú ý lên người Thượng Quan Thần

Hạo.

Nguy cơ ngày hôm nay vẫn còn chưa giải quyết xong.

Tu vị và sức chiến đấu của Thượng Quan Thần Hạo đủ để chống lại Thiết

Cuồng Nhân chưa mặc trọng giáp.

Nơi này còn có 1500 tộc binh của Thượng Quan gia, trong đó có ít nhất hai

mươi vị cao thủ có tu vị thất phẩm trở lên.

Bên ngoài còn có ba ngàn tướng sĩ của Thiên Bình Quân, cũng là trợ lực của

Thượng Quan gia.

Lúc này, Sở Hi Thanh vẫn còn chưa thể chuyển nguy thành an.

Vẻ mặt Thiết Cuồng Nhân lẫm liệt, hắn ngửa đầu nhìn Thượng Quan Thần Hạo

đang ở trên nóc nhà một chút, lập tức cảm thấy khó chịu mà đạp xuống mặt đất:

“Xuống đây đi.”

Khoảnh khắc này, tòa lầu gỗ ở dưới chân Thượng Quan Thần Hạo bỗng nhiên

sụp đổ.

Thượng Quan Thần Hạo cười gằn một tiếng, định đổi sang một chỗ khác.

Nhưng hắn lại phát hiện ra, toàn bộ phòng ốc trong phạm vị trăm trượng quay

đầu đều đã sụp đổ.

Thượng Quan Thần Hạo hơi cau mày, dứt khoát ngự không mà đứng, đứng ở

cao hai trượng trên không trung.

Thiết Cuồng Nhân lại ‘xì’ một tiếng, nở nụ cười xem thường.

Vị gia chủ Thượng Quan gia này chết vẫn sĩ diện, tình nguyện tiêu hao một

lượng lớn chân nguyên cũng phải đứng trên không trung mà không chịu đi

xuống, vậy thì hắn cũng hết cách rồi.

“Thượng Quan Thần Hạo!” Thiết Cuồng Nhân chắp tay sau lưng, thân thể cũng

bắt đầu lơ lửng giữa không trung.

Thật ra thì hành vi này rất ngu xuẩn, nhưng Thiết Cuồng Nhân hắn chính là

không thích ngửa đầu nói chuyện với người khác.

Sau khi trôi nổi lên hai trượng, ánh mắt Thiết Cuồng Nhân lạnh như băng, nhìn

chằm chằm vào Thượng Quan Thần Hạo: “Ngươi thật to gan, dám ra tay với

tiểu Sở! Ngươi không biết đứa nhỏ này là người Thiết Kỳ Bang ta che chở sao?

Làm sao, Thượng Quan gia các ngươi xem kịch đến mức nghiện, không chịu

được nên muốn tham gia, muốn khai chiến với Thiết Kỳ Bang ta?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 319: Người đông thế mạnh


“Khai chiến thì lại làm sao?” Ánh mắt Thượng Quan Thần Hạo lạnh nhạt,

không cảm xúc: “Thiết Cuồng Nhân, ngươi chạy đến đây một mình, lại không

mặc chiến giáp Phù Đồ, thì có năng lực gì? Ta khuyên ngươi đừng tốn sức,

ngươi không bảo vệ được hắn, tối nay hắn chắc chắn phải chết!”

Ngay ở dưới chân hắn, một đám tộc binh võ trang đầy đủ của Thượng Quan gia

bắt đầu xuất hiện.

Bọn họ ăn mặc trọng giáp có phù văn lưu chuyển, tay cầm Bách luyện ma văn

đao, hoặc là nắm hắc thiết trường mâu, bắt đầu vây kín chỗ này từ bốn phương

tám hướng.

Có 400 người trong đó đều đang cầm trọng nỗ quân dụng ở trong tay.

Chỉ so sánh trang bị, thì còn tinh nhuệ hơn cả quân biên phòng của Đại Ninh.

Mí mắt Thượng Quan Thần Hạo hơi nhếch lên, trong con ngươi lộ ra một tia

điên cuồng: “Hôm nay, dù hơn ngàn gia tướng và tộc bình của Thượng Quan

gia ta chết sạch! Thì ra cũng phải để hắn chết ở chỗ này!”

Thiết Cuồng Nhân không khỏi cười to: “Vậy thì hôm nay ta cũng muốn đánh

cược với ngươi một lần, dù cho toàn bộ người của Thượng Quan gia các ngươi

chết ở chỗ này, thì ngươi cũng không động được đến một cọng tóc của hắn.”

Hắn nói câu này xong, liền nhìn về phía bóng đêm bao phủ của Cổ Thị tập:

“Ngụy Lai, ngươi chuẩn bị lật lọng, lại muốn trở thành kẻ địch của Thiết Kỳ

Bang ta sao? Đường Đường là Ngụy đại tướng quân, cũng muốn trở thành tiểu

nhân lật lọng?”

Trong bóng đêm lập tức truyền ra một tiếng quát tháo: “Đánh rắm! Ngụy mỗ

nói chuyện là nhất ngôn cửu đỉnh! Thiên Bình Quân ta chỉ được Thượng Quan

gia chủ mời đến tìm kiếm và truy bắt hung thủ g**t ch*t Thượng Quan Long

Tiễn. Tất cả những chuyện còn lại đều không liên quan đến Thiên Bình Quân,

cũng không liên quan đến Ngụy mỗ.”

Trong cuộc chiến của Thiết Kỳ Bang và Long gia ở mấy tháng trước. Vì để cho

thuộc hạ dưới tay bình yên rút lui, hắn đã chính miệng đáp ứng Thiết Cuồng

Nhân, sau này sẽ không tham gia vào tranh đấu trong quận Tú Thủy nữa.

Thiết Cuồng Nhân nghe vậy thì cười to: “Như vậy thì tốt!”

Sau đó hắn quay người, cúi đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Tiểu Sở, ngươi có

biết vì sao đám danh gia vọng tộc của quận Tú Thủy này lại kiêng kị Thiết Kỳ

Bang ta như vậy không?”

Sở Hi Thanh cau mà, ôm quyền tò mò hỏi: “Tiểu chất không biết! Kính xin

Thiết kỳ chủ giải thích cho.”

Thiết Cuồng Nhân nghe vậy thì lắc đầu: “Ngươi gọi Thiết Tiếu Sinh là Thiết

thúc, làm sao lại xa lạ với ta như vậy? A, hai cái Thiết thúc thì không hay cho

lắm, sau này gọi ta là Cuồng thúc đi.”

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn chung quanh.

Đám tộc binh và gia tướng của Thượng Quan gia đã đang kết trận, bốn năm

trọng nỗ quân dụng ở phía xa xa cũng đang chĩa thẳng vào bọn họ.

Nhưng hắn thấy Thiết Cuồng Nhân hoàn toàn không để ý, coi như là không

thấy.

Khóe môi Sở Hi Thanh giật giật, vẫn rất ngoan ngoãn kêu lên: “Cuồng thúc.”

“Vậy mới đúng chứ!”

Thiết Cuồng Nhân cười đắc ý, hắn vươn người một cái, cương lực toàn thân lan

tràn ra đến hơn mấy trượng, cũng bao bọc Sở Hi Thanh vào trong đó.

Ánh mắt Thiết Cuồng Nhân kiệt ngạo, bễ nghễ bất kham mà nhìn Thượng Quan

Thần Hạo và cả 1500 tên tộc binh và gia tướng của Thượng Quan gia: “Nếu như

ngươi chịu gọi một tiếng thúc này, vậy hôm nay dù thế nào đi nữa, Thiết mỗ

cũng sẽ không để ngươi bị đám Thượng Quan gia ngu xuẩn này làm tổn thương

đến một cọng tóc. Các huynh đệ trên sông, châm lửa cho ta!”

Khoảnh khắc này, trên mặt sông phía xa xa, bỗng nhiên xuất hiện vô số bó

đuốc.

Đến tận giờ phút này, tất cả mọi người nơi này mới phát hiện ra, trên mặt sông

Thần Tú ở ngoài trăm trượng kia, đã có hơn hai trăm chiếc thuyền ba tầng và xà

lan đáy bằng.

Mấy ngàn bó đuốc kéo dài trên mặt sông giống như một con rồng, còn chiếu

sáng toàn bộ mặt sông.

Vô số thanh niên trai tráng thân thể cao to cầm binh khí trong tay, tất cả đều

đằng đằng sát khí mà đứng ở bên mép thuyền.

Tuy rằng bọn họ không mặc giáp trụ, nhưng nhân số lại cực kỳ nhiều.

Sở Hi Thanh phóng tầm mắt nhìn qua, phát hiện những thanh niên trai tráng này

phải lên đến hơn sáu ngàn người là ít!

Trên thuyền còn có mấy trăm cái trọng nỗ quân dụng, tất cả đều nhắm thẳng vào

đám tộc binh của Thượng Quan gia.

Trong đó có ít nhất hai mươi cái bát tí trọng nỗ, tất cả dây cung đều kéo căng,

mũi tên thô to như cánh tay trẻ con ở trên đó thì đang lấp lóe hàn quang.

“Đám thế gia vọng tộc này kiêng kị Thiết Kỳ Bang ta như vậy, là bởi vì Thiết

Kỳ Bang chúng ta người đông thế mạnh.”

Thiết Cuồng Nhân cười một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng: “Tuy rằng

Thiết Kỳ Bang ta chỉ có bốn ngàn bang chúng, nhưng tất cả người chèo thuyền,

c* li, thậm chí rất nhiều tàu buôn ở thượng hạ du quận Tú Thủy này đều được

Thiết Kỳ Bang ta che chở, cũng là huynh đệ của Thiết Kỳ Bang ba. Chỉ cần một

tiếng, bốn phương tám hướng sẽ đến cứu viện.”

“Hôm nay, tuy rằng Thiết mỗ đến đây một mình, nhưng lại có thể tụ tập hơn vạn

đại quân. Thượng Quan Thần Hạo ngươi muốn khai chiến với ta, vậy thì chiến

đi! Hôm nay ta không mặc chiến giáp Thiết Phù Đồ, để xem ngươi chết hay là

ta sống?”

Khoảnh khắc này, sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo đã hơi trắng bệch, tay cầm

kiếm đã nổi đầy gân xanh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back