Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 630: Thù dai (3)


Khuôn mặt như trăng tròn của Long Hành nhăn lại, trừ phi hắn là người điếc,

bằng không thì sẽ nghe thấy ý khiêu khích trong lời nói của Sở Hi Thanh.

“Đúng là rất tình cờ.”

Ánh mắt Long Hành lạnh lẽo ác liệt, giống như đao thương kiếm kích mà nhìn

nhau với Sở Hi Thanh, nhưng giọng nói của hắn lại rất bình tĩnh: “Nói đến nợ

cũ, vị nhị đệ kia của ta cũng bởi vì ngươi mà chết, Long mỗ vẫn luôn khắc trong

tâm khảm. Tuy nhiên, mấy nhà chúng ta đã có hiệp ước, là hai vị Thái thú đại

nhân và Án sát sứ đại nhân tự mình chứng kiến, ngươi muốn làm gì?”

Sở Hi Thanh nghe vậy lại thấy buồn cười: “Đây là ân oán cá nhân của hai người

chúng ta, liên quan gì với Thiết Kỳ Bang đâu? Khi các ngươi nghị hòa, Cuồng

thúc của ta cũng không thay ta đáp ứng biến chiến tranh thành tơ lụa với Long

gia chứ?”

“Ngày xưa, khi còn ở Cổ Thị tập thì các hạ đã không tiếc tất cả để lấy tình mạng

của ta, khi đó các hạ bá đạo như thế nào? Vì sao hôm nay ngươi và ta là kẻ thù

gặp mặt, lại sợ đầu sợ đuôi, kiêng kỵ quy củ chó má gì đó? Ngươi sợ thật à?”

Sắc mặt Long Hành không khỏi tái nhợt, tay cầm kiếm cũng đã nổi gân xanh.

Hắn thật sự không muốn xung đột với Sở Hi Thanh vào lúc này.

Việc kinh doanh của Long gia đã bị gián đoạn nửa năm, hiện giờ cần phải bán

đám hàng hóa tồn đọng đi, giảm bớt căng thẳng tài chính.

Huống hồ. . .

Long Hành liếc mắt nhìn ra sau lưng Sở Hi Thanh, Diệp Tri Thu đang lạnh lùng

nhìn hắn, hắn lại cảm thấy tay trái của mình bắt đầu đau đớn.

Tuy nhiên, lời nói của Sở Hi Thanh rõ ràng là chó dựa thế người, được đà lấn

tới.

Với lòng dạ của Long Hành, cũng không ép nổi cơn giận này.

“Ngày xưa lão tử bị các ngươi đẩy vào Hỏa Cốt Quật, còn bị nhốt vài ngày,

phần thù oán này, Sở mỗ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”

Trong mắt Sở Hi Thanh hiện lên một vệt lăng lệ: “Ta tu chính là Nhai Tí đao ý,

chú ý nhất chính là ‘Một cơm chi đức phải đền, Nhai Tí có thù tất báo’! Hôm

nay, chúng ta nên tính toán ân oán rồi.”

Hắn vừa nói xong, đã bay vọt lên từ boong thuyền.

Lúc này, thuyền của hai người bọn họ chỉ cách nhau không đến năm mươi

trượng, mà Kinh Vân Tung tầng bảy và Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân lục

giai, khiến cho Sở Hi Thanh dễ dàng vượt qua khoảng cách này.

Dáng người Sở Hi Thanh nhẹ nhàng, khi bay đến trên không trung của chiếc

thuyền lớn tám ngàn liêu kia, thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao của hắn mang

theo thế cực kỳ sắc bén mà chém xuống.

“Tạp chủng!” Long Hành không những không giận mà còn cười, một thân áo

bào không gió tự bay: “Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ cho ngươi toại

nguyện.”

Thiết Cuồng Nhân vô địch tại Tú Thủy, Lòng Hành hắn không thể không kiêng

kị vài phần. Giáo đầu Diệp Tri Thu của võ quán Chính Dương có sức chiến đấu

đến ngũ phẩm thượng, lúc này cũng đang ở bên thuyền đối diện, khiến cho hắn

không thể không đề phòng.

Nhưng cái tên Sở Hi Thanh này lại là cái thá gì? Dám ỷ vào Thiết Cuồng Nhân

và Diệp Tri Thu để gây sự trước mặt hắn?

Người này leo lên Thần Tú Thập Kiệt đao, đúng là vang danh thiên hạ, nhưng

người này vẫn chỉ là một tên thất phẩm mà thôi.

Đánh bại vài thiếu niên nhỏ tuổi, lại được người khác tâng bốc vài câu, liền

không biết mình là mặt hàng gì rồi sao!

Hắn không chờ Sở Hi Thanh rơi xuống thuyền, đột nhiên rút kiếm ra, kiếm kia

như hàn tinh nổ tung, vừa hay chém đúng vào lưỡi đao của Sở Hi Thanh, còn

chém vào nơi lực lượng yếu nhất.

Theo một tiếng cheng vang lên, giữa song phương liền có tia lửa chói mắt.

Sức mạnh va chạm của bọn họ làm cho thuyền lớn dưới chân Long Hành trượt

lùi về phía hạ du.

Trên thuyền của Long gia cũng có rất nhiều cao thủ, tất cả đều dồn dập chạy về

phía Sở Hi Thanh.

Nhưng đúng lúc này, có hai tên võ tu thất phẩm vị trúng tên, trực tiếp bị hai cái

mũi tên đóng đinh vào boong thuyền.

Những người còn lại đều lấy làm kinh hãi, quay qua nhìn về phía đối diện. Chỉ

thấy một cô gái xinh đẹp có làn da hơi đen đang giương cung lắp tên, chỉ thẳng

về phía bọn họ.

Trên mặt cô gái xinh đẹp kia lộ một nụ cười, để lộ hàng răng trắng bạc chỉnh tề,

dưới ánh mặt trời chiếu rọi, có vẻ cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng mà tất cả người của Long gia không chỉ sinh ra ý lạnh, lúc này càng

không dám có bất kỳ hành động nào.

Bọn họ cảm giác được, chỉ cần mình hơi cử động thôi, nhất định sẽ chết dưới

tên của cô gái này.

Đao và kiếm của Sở Hi Thanh và Long Hành liên tục va chạm, vô số ánh lửa nổ

tung, tiếng leng keng làm đau màng nhĩ, chỉ chớp mắt đã giao thủ hơn hai mươi

lần.

Ánh mắt của Long Hành từ từ hiện lên ý kinh ngạc.

Đao của tên trước mắt ngày quá nhanh, chỉ kém hắn nửa bậc mà thôi, đã có thể

đuổi theo kiếm pháp của hắn. Sức mạnh cũng không yếu hơn hắn, hắn không

thể nghiền ép được như những gì mình tưởng tượng.

Tu vị của người này kém hơn hắn rất nhiều, nhưng lại có thể đối kháng chính

diện với hắn, qua hai mươi chiêu rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu bị thua.

Quả nhiên là đánh rắn không chết sẽ bị cắn ngược, không ngờ thiên phú huyết

mạch của tên này đã tăng lên đến trình độ này rồi!

Nếu như chờ một hai năm nữa, người này sẽ trở thành họa lớn của bọn họ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 631: Thù dai (4)


Sở Hi Thanh thì lại âm thầm thở dài, quả nhiên là hắn bây giờ vẫn chưa phải đối

thủ của con rắn độc này.

Song phương dùng ‘toàn lực’ để giao thủ, Sở Hi Thanh đoán là mình chỉ có thể

chống đỡ năm mươi hiệp.

Cho nên nơi này mới cố ý thêm hai chữ ‘toàn lực’, là do Sở Hi Thanh có giữ lại,

Long Hành ở trước mắt cũng không hề dùng toàn lực.

Tuy nhiên, trận chiến này hắn thắng chắc, bởi vì hắn còn có sự giúp đỡ.

Ngay khi sắc mặt Long Hành lành lạnh, sát ý càng ngày càng mạnh, thì mười

cái xúc tu của Hà La Ngư đột nhiên xuất hiện trên mặt sông, nện thẳng vào

chiếc thuyền lớn ở dưới chân Long Hành.

Long Hành không thấy bất ngờ chút nào, thời gian gần đây hắn vẫn luôn quan

tâm đến Sở Hi Thanh, cũng biết người này có một con sát thi Hà La Ngư cấp độ

lục phẩm thượng.

Con sát thi này khi ở trong nước sẽ đạt đến cấp độ ngũ phẩm.

Hắn phất tay một cái, trường kiếm trong tay lập tức ngưng tụ ra vô tận khí lạnh,

lao ra như một dải sông băng. Không chỉ làm cho mặt sông bị đóng băng, mà

mặt ngoài của mười cái xúc tu kia cũng bắt đầu bị hàn băng bao phủ.

Tuy nhiên, khi Long Hành sắp sửa đóng băng sát thi Hà La Ngư, đã thấy đao

của Sở Hi Thanh biến đổi.

“Chiếc thuyền này của ngươi. . . không gánh nổi!”

Một đao này lại ảo diệu đến cực điểm.

Nhìn như là bên trái, nhưng đột nhiên lại ở bên phải, thật thật giả giả, xa xa gần

gần, thiên biến vạn hóa, khó có thể nắm giữ.

Chẳng lẽ đây chính là một đao Bạch Mã Phi Mã giúp Sở Hi Thanh thành danh?

Long Hành rất kinh hãi, dùng tất cả lực lượng linh cảm của mình, lúc này mới

miễn cưỡng đỡ được thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao khi nó chỉ cách trán của

hắn một chút.

Tại giờ phút cuối cùng, Long Hành mới chặn nổi đao thế của Sở Hi Thanh.

“Coong!”

Theo tiếng vang bén nhọn này, toàn thân Long Hành bỗng nhiên bị trượt lùi vài

bước, có thể thấy sức đao của Sở Hi Thanh nặng thế nào.

Cùng lúc đó, hắn đã không thể nào ngăn cản Hà La Ngư ra tay.

Mươi cái xúc tu thô to như vại nước kia, lập tức nện chiếc thuyền lớn tám ngàn

liêu này ra thành trăm mảnh! Cả chiếc thuyền lật về phía trước, hiện ra tư thế bị

lật úp.

“Ngươi. . .”

Sắc mặt Long Hành đã xanh mét, lửa giận tràn ngập trong tim.

Lúc này, thậm chí hắn còn có quyết tâm không tiếc tất cả, cũng phải g**t ch*t Sở

Hi Thanh tại đây.

Dù là sau này bị Diệp Tri Thu và Thiết Cuồng Nhân vây giết báo thù, thì Long

Hành cũng không tiếc.

Tuy nhiên, muốn g**t ch*t người này thì vẫn phải dùng một đòn trí mạng, không

thể cho Diệp Tri Thu có cơ hội ra tay.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ rất nhiều, Sở Hi Thanh đã bay về phía một chiếc

thuyền lớn khác.

Hắn vẫn không có năng lực g**t ch*t Long Hành, nhưng lại có thể phá hủy mấy

chiếc thuyền hàng lớn tám ngàn liêu này ở trước mặt Long Hành.

“Đừng hòng!”

Long Hành hừ một tiếng, truy kích Sở Hi Thanh như hình với bóng.

Lúc này, hắn đã cảm thấy Sở Hi Thanh rất khó chơi.

Thực lực của tên này, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, nhưng cộng thêm

một con Hà La Ngư, một người một thú liên thủ, công thủ một thể, sức chiến

đấu tăng vọt đâu chỉ gấp đôi.

Long Hành giao thủ không dưới hai trăm kích với Sở Hi Thanh ở trên mặt sông,

hàn lực của hắn khuếch tán ra ngoài, làm cho mặt sông bị bao phủ bởi một lớp

băng, nhưng lại không thể làm gì Sở Hi Thanh.

Trái lại thì mấy chiếc thuyền hàng khác của hắn lại bị xúc tu của Hà La Ngư

phá hoại, không còn ra hình dạng gì.

Sở Hi Thanh cũng không toàn lực giao thủ với hắn, mà tập trung vào chuyện

phá hoại nhiều hơn, mười chiếc xúc tu kia cũng là một roi rồi lại một roi, nện

nát mấy chiếc thuyền hàng kia.

Mấy chiếc thuyền lớn tám ngàn liêu ở trước mắt đã có dấu hiệu chìm, có thể

không chịu nổi nữa, Long Hành cũng không nhịn nổi nữa.

“Hàn Thiên Trảm, chết!”

Hắn đã thi triển bí chiêu, trường kiếm màu xanh kia tuôn ra vô số ánh sáng màu

xanh lam.

Nơi ánh kiếm đi qua, bảy cái xúc tu như khiên thịt ở phía trước Sở Hi Thanh đã

bị chém đứt sạch.

Một kiếm này của Long Hành vẫn còn dư ba phần sức mạnh, tiếp túc chém về

phía Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh thì lại sắc mặt hờ hững, cũng thi triển cực chiêu, lấy công đối

công.

Cực chiêu – Phong Chi Ngân!

Một đao này, hắn chỉ cầu nhanh, tàn nhẫn, nặng! Tựa như muốn dùng một đao

này để chém Long Hành ra làm hai nửa.

Điều khiến Sở Hi Thanh kinh ngạc chính là, Long Hành cũng không né tránh,

cũng không đón đỡ, thế mà lại có khí thế lấy thương đổi thương, đồng quy vu

tận với địch!

Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó khóe môi hơi cong lên.

Nếu như lấy thương đổi thương, vậy phải xem thân thể của ai càng mạnh hơn. .

.

Hắn cũng không có ý lùi bước, thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay lại

càng nhanh hơn, càng ác hơn, càng nặng hơn!

Mà ngay một chớp mắt tiếp theo, đao kiếm của hai người gần như chém vào

thân thể của đối phương trong cùng một lúc.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 632: Thiếu kỳ chủ


Ngay khi Sở Hi Thanh và Long Hành đều lựa chọn không đón không đỡ, không

né không tránh, toàn lực chém giết đối thủ trước mặt.

Diệp Tri Thu không khỏi biến sắc, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.

Tuy nhiên, tốc độ xuất thủ của hai người kia quá nhanh, Diệp Tri Thu muốn

nhúng tay vào cũng không kịp nữa rồi.

Nội tâm Diệp Tri Thu hơi trầm xuống, lòng thầm nói Sở Hi Thanh không có lý

trí sao? Rõ ràng là có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với Long Hành, đâu

cần phải dùng loại đấu pháp lấy mạng đổi mạng này?

Kế Tiễn Tiễn lại vô thức muốn bắn tên, dùng một mũi tên để g**t ch*t Long

Hành.

Vấn đề là nàng cũng không kịp ngăn cản, dù có bắn tên thì cũng không thể ngăn

cản hai người, chỉ có thể trừ khử cái tên tạp chủng Long Hành này mà thôi.

Sau đó, Kế Tiễn Tiễn lại nghĩ đến chuyện Sở Hi Thanh đã tu luyện Cửu Luyện

Cực Nguyên Tử Kim Thân lên đến tầng thứ năm.

Tuy rằng cái này không đủ để chống đỡ kiếm của Long Hành, nhưng cũng đủ

để Sở Hi Thanh bảo vệ tính mạng.

Nàng suy nghĩ rất nhanh, vẫn quyết định tạm thời không bắn tên.

Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân nghĩ thầm, nếu như Sở Hi Thanh có

chuyện gì, thì nàng nhất định sẽ làm cho toàn bộ Long gia này chôn cùng với

Sở Hi Thanh.

Mà lúc này, phản ứng của những người trên thuyền ở chung quanh lại chậm hơn

nhiều, đại đa số người trong số họ đều không nhìn thấy đao và kiếm trong tay

hai người kia.

Tại thời khắc cuối cùng, Lý Đức Hậu cố hết sức mới phân biệt được động tác

của Sở Hi Thanh và Long Hành, mặt hắn cũng lập tức trắng như tờ giấy.

Sở đường chủ dũng thì dũng rồi, nhưng làm như vậy há không phải là đúng ý

của Long Hành rồi sao?

Tố chất thân thể và cương khí hộ thể của một võ tu lục phẩm thượng mạnh thế

nào chứ? Sở Hi Thanh chỉ có tu vị thất phẩm hạ, dùng thương đổi thương thì

tính thế nào cũng không có lời.

Một cái chớp mắt tiếp theo, một tiếng nổ vang lên giữa hai người, cương lực

giữa hai người bọn họ cuồn cuộn mà lên, kiếm khí và đao khí tản ra bốn phía,

làm cho mặt sông nổi sóng gió ngập trời.

Chung quy thì Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh vẫn nhanh hơn một

bước.

Khi hắn xuất đao cũng đang ở trạng thái mạnh nhất, vì vậy mặc kệ là tốc độ đao

hay lực lượng thì đều đạt đến cực hạn. Mà kiếm của Long Hành thì lại chém

vào xúc tu của Hà La Ngư trước, chỉ còn dư lại vài phần lực lượng, cũng không

còn biến hóa.

Vì vậy, Sở Hi Thanh chém trúng vai của Long Hành trước, phá tan cương khí

hộ thể của hắn, gần như chém đứt một tay của Long Hành.

Thậm chí hắn còn chặt đứt cả xương quai xanh và xương vai của Long Hành,

làm cho cánh tay trái và một bộ phận ngực trái của Long Hành, chỉ còn một

chút da thịt dính với nhau, bằng không thì tay trái của hắn đã rơi xuống.

Tuy nhiên, một cái chớp mắt này, một luồng sức mạnh khổng lồ cũng đánh

thẳng vào ngực của Sở Hi Thanh.

Đó là kiếm của Long Hành, nó đánh trúng ngay ngực phải của Sở Hi Thanh.

Hai người bọn họ nhìn như không có gì che chắn, không né tránh, nhưng thật ra

đều có điều chỉnh rất nhỏ, né chỗ trí mạng của mình ra.

Lúc này, trong mắt Long Hành đã hiện lên ý vui mừng.

Tuy một kiếm này không trực tiếp đánh trúng tim của Sở Hi Thanh, nhưng chỉ

cần kiếm của hắn đâm vào, Long Hành có thể dễ dàng đóng băng trái tim của

tên này.

Hiện giờ, thứ hắn phải cân nhắc là nên làm gì để sống sót dưới kiếm của Diệp

Tri Thu. . .

Long Hành nghĩ thầm, chỉ cần mình sống sót qua thời gian một tháng, Diệp Tri

Thu sẽ không thể làm gì hắn nữa.

Đúng là võ quán Chính Dương rất coi trọng Sở Hi Thanh.

Nhưng mà đây là ân oán cá nhân giữa hắn và Sở Hi Thanh, hơn nữa còn là Sở

Hi Thanh ra tay trước.

Nếu như võ quán Chính Dương và Vô Tướng thần tông tham dự vào chuyện

này, chính là không để ý đến quy củ giang hồ, nhất định sẽ khiến cho toàn bộ võ

lâm Đông Châu phản cảm.

Đến khi đó, hắn chỉ cần thỉnh cầu một đại lão giang hồ ra mặt hòa giải, liền có

thể giải quyết chuyện này.

Có điều, ngay khi Long Hành đang suy nghĩ rất nhiều, hắn lại phát hiện tình

huống không đúng.

Long Hành cảm giác kiếm của mình lại đánh trúng một mặt tường sắt thép. Lực

phản chấn kia làm cho tay phải của hắn hơi tê tê.

“Huyết khí ngoại cương, khổ luyện Bá thể?”

Long Hành nhìn thấy một tầng cương lực màu bạc nhạt ở bên ngoài cơ thể Sở

Hi Thanh, con ngươi không khỏi co rút lại.

Đây không phải là cương lực hộ thể của nội công tâm pháp, mà là khí huyết

cường thịnh, thân thể mạnh mẽ và gân cốt cứng cỏi, sinh ra ‘ngoại cương’ vì

vậy mà cực kỳ kiên cố và mạnh mẽ.

Ngoài ra, bộ giáp nhẹ hai màu xanh và tím trên người Sở Hi Thanh cũng có sức

phòng ngự rất đáng sợ.

Long Hành nỗ lực thúc kiếm, tuy rằng xuyên thủng ngoại cương của Sở Hi

Thanh, nhưng lại không thể đánh vỡ bộ áo giáp này, chỉ để lại một vết kiếm

nhàn nhạt ở trên giáp.

Tuy nhiên, bản thân Sở Hi Thanh cũng bị đánh bay ra ngoài, hắn trượt hơn hai

mươi trượng ở trên mặt sông, lúc này mới giữ được thăng bằng.

Lúc này, bên ngoài cơ thể của hắn bị một lớp hàn băng mỏng bao trùm, trong

miệng còn phun ra một ngụm máu tươi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 633: Thiếu kỳ chủ (2)


Bị thương?

Lúc này Sở Hi Thanh không giận mà còn mừng, hắn phân ra một tia tâm thần,

liếc mắt nhìn thanh trạng thái ở trong bảng nhân vật của mình.

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú, cộng sinh (sơ), Thần Chi Thương, Táng

Thiên Chi Vũ (nhẹ).

Chữ (nhẹ) kia, đại biểu cho hắn đang ở trạng thái bị thương nhẹ.

Táng Thiên Chi Vũ ở giai đoạn này, có thể để tố chất thân thể của hắn tăng lên

gấp đôi, cũng nắm giữ lực lượng phá pháp thuật ở cường độ cao đẳng.

Long Hành lại trợn tròn mắt, vẻ mặt khó mà tin nổi.

Cái tên này còn tu luyện Bá thể?

Còn cả bộ giáp ở trên người hắn nữa, rốt cuộc là pháp khí gì? Nhìn qua nhẹ

nhàng mỏng manh, nhưng năng lực phòng ngự lại mạnh mẽ đến vậy?

Mà một cái chớp mắt tiếp theo, Long Hành liền nhìn thấy trên mặt Sở Hi Thanh

nở nụ cười gằn.

Sau đó, toàn thân Sở Hi Thanh lao đến như một viên đạn pháo.

Cheng!

Hai người giao thủ lần nữa, những tiếng nổ vang vọng trên mặt sông.

Sau đó lại kéo dài không dứt, liên tục hơn mấy chục đòn.

Nhưng bây giờ khác với lúc trước.

Sức mạnh và tốc độ của Sở Hi Thanh đã tăng mạnh, tốc độ đao càng kinh người

hơn. Mà vết thương trên vai trái của Long Hành rất nặng, xương cốt đứt gãy, chỉ

còn lại một ít bắp thịt và gân mô là dính với cánh tay, đã không thể nào sử dụng.

Mà khi hai người giao thủ, cánh tay này còn vung qua vung lại, làm cho Long

Hành bị ảnh hưởng cực lớn.

Trong lúc nhất thời, Long Hành chỉ có thể gắng sức đón đỡ những ánh đao của

Sở Hi Thanh, điều càng làm cho hắn rách cả mí mắt chính là, xúc tu của con sát

thi Hà La Ngư kia cũng đã khôi phục, lại bắt đầu tấn công hai chiếc thuyền lớn

còn lại của Long gia.

Rất nhiều cao thủ của Long gia đều cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn bị Hà La Ngư

đánh thủng đáy thuyền, thân thuyền bắt đầu chìm vào trong mặt nước.

Mà theo hai chiếc thuyền này chìm xuống, những xúc tu còn lại của Hà La Ngư

cũng đã khôi phục hoàn toàn, những chiếc giác hút mọc ra răng nhọn trắng ởn

và đáng sợ của chúng, lại tấn công về phía Long Hành.

Cảnh này khiến cho Sở Hi Thanh càng không kiêng kị, đao pháp càng bá đạo

hơn, càng mạnh mẽ hơn.

Hắn chỉ công mà không thủ, đao pháp như cuồng phong, khi thì lại như lôi đình,

không có dấu vết để tìm kiếm, như linh dương móc sừng. Cũng có thể là thế

như vạn cân, không thể cản phá.

Hắn còn điều động vô số đao gió và mâu lôi, tấn công về phía đối phương.

Long Hành không ngừng lùi lại trên mặt sông, cố gắng kéo dài khoảng cách, Sở

Hi Thanh thì lại theo sát như hình với bóng.

Hai người một trước một sau, di động nhanh chóng trên mặt nước như cá

chuồn, khiến cho những chiếc thuyền ở gần đó cũng phải chú ý.

Đám người trên Cổ Thị tập và bến tàu phía đông thành Tú Thủy cũng chú ý đến

trận chiến trên mặt sông, bọn họ dồn dập leo lên chỗ cao để quan sát.

Long Hành đã không cần suy nghĩ đến vấn đề g**t ch*t Sở Hi Thanh, hắn chỉ

đối phó với thế công của Sở Hi Thanh và con sát thi Hà La Ngư là đã cực kỳ vất

vả rồi.

Trong lòng hắn vừa giận vừa hận, vẫn cố gắng khôi phục vết thương, chỉnh đốn

lại một chút, thậm chí là phản công lại.

Tuy nhiên đao của Sở Hi Thanh căn bản là không cho hắn cơ hội. Từng đao

từng đao như cuồng phong và sấm sét kia, làm cho Long Hành không có thời

gian để th* d*c.

Hắn thậm chí còn không thể dùng đan dược chữa thương, mười cái xúc tu của

Hà La Ngư cũng bắt đầu lấy công làm chủ, không chỉ vừa mạnh vừa nặng, mà

còn trơn tru xảo quyệt.

Mà lúc này, tất cả mọi người ở trên mặt sông nhìn thấy tình cảnh này, đều sinh

lòng ngơ ngác.

Thiếu niên đang chiến đấu kia, là Sở Hi Thanh đúng không? Là Sở Nhất Đao

đứng thứ 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao, quét quang bốn châu, áp chế tất cả

thiếu niên cao thủ một vùng Hà Lạc!

Hắn có thể áp chế Long Hành? Còn đánh cho Long Hành bị thương nặng như

vậy?

Mọi người cũng nhìn thấy con sát thi Hà La Ngư kia, cũng biết đây là do một

người một thú liên thủ tạo thành, nhưng cái này cũng rất lợi hại.

Cần biết, tuy rằng đại thiếu Long Hành của Long gia chỉ có tu vị lục phẩm

thượng, nhưng là đại cao thủ có thực lực sánh vai với ngũ phẩm hạ!

Đám người Thiết Kỳ Bang thì lại vẻ mặt ửng đỏ, hưng phấn không thôi.

Bọn họ cũng biết Sở Hi Thanh rất lợi hại, thiên phú siêu phàm, nhưng không

biết Sở Hi Thanh lợi hại đến nước này.

Trong Thiết Kỳ Bang của bọn họ bây giờ, ngoài ba người huynh đệ Kỳ chủ và

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch ra, thì lại có thêm một trụ cột, một cao thủ nữa

rồi!

Tuy nhiên, khi cuộc chiến của hai người kia càng ngày càng kịch liệt, bắt đầu

lan tràn đến những khu vực khác ở trên sông.

Một đạo cương khí mạnh mẽ bỗng nhiên xuất hiện, đúng lúc đánh vào giữa hai

người bọn họ.

“Thương Sơn giản?”

Long Hành nhận ra đây là võ học thành danh của Du Kích tướng quân Ngụy Lai

của Thiên Bình quân.

Trong lòng hắn lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liên tục lùi về sau ba mươi

trượng, rồi đứng vững trên mặt sông.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 634: Thiếu kỳ chủ (3)


Sở Hi Thanh thì lại bị đạo cương khí kia chặn đứng, không thể không đình chỉ

truy kích.

Đạo giản kình kia nện vào mặt nước trước mặt hắn, một bức tường nước cao hai

mươi trượng xuất hiện trước mắt.

Hắn ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử mặc chiến giáp màu đen, mày rậm

mắt to, đặt trên ở trên không trung.

Người này đang cúi đầu, nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt bất thiện.

“Thái thú đại nhân có lệnh, không cho phép tranh đấu và chém giết giang hồ ở

gần bến tàu phía đông quận thành Tú Thủy và Cổ Thị tập, người vi phạm, giết

không tha!”

Tuy rằng Ngụy Lai nói như vậy, nhưng lại không có ý ra tay.

Không nói đến Diệp Tri Thu đang sẵn sàng nghênh địch ở trên chiếc thuyền kia,

mà huynh đệ Thiết Cuồng Nhân và Thiết Tiếu Sinh ở tổng đà Thiết Kỳ Bang

cũng đang nhìn chằm chằm về nơi này.

Có điều, giọng nói của Ngụy Lai lại cực kỳ lạnh lẽo.

“Cách đây không lâu, Thái thú đại nhân đã ra mặt hòa giải cho Thiết Kỳ Bang

các ngươi và Long gia trong nội thành, mấy nhà các ngươi đã đáp ứng biến

chiến tranh thành tơ lụa, không còn động binh động đao nữa. Vì sao Sở đường

chủ lại trái lời, ra tay đánh chìm thuyền của Long gia, còn đả thương Long

Hành?”

Sở Hi Thanh cười đắc ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long Hành: “Ta và

Long gia đã kết thù trước khi vào Thiết Kỳ Bang. Đây là ân oán cá nhân của ta

và hắn, không có liên quan gì đến Thiết Kỳ Bang.”

Long Hành thì không nói lời nào, hắn đã nuốt một viên đan dược chữa thương.

Đồng thời xé quần áo để băng bó vết thương, cũng buộc cánh tay trái kia vào

người, miễn cho cánh tay này vung vẩy, ảnh hưởng đến chiến đấu.

Ngụy Lai lại cau mày.

Hắn cũng nghe nói đến chuyện của Sở Hi Thanh.

Khi người này vừa mới vào võ quán Chính Dương, thì đã kết thù oán với Long

gia.

Hôm nay, đúng là Sở Hi Thanh không sử dụng lực lượng của Thiết Kỳ Bang,

hắn chỉ dùng sức của bản thân, cộng thêm con sát thi Hà La Ngư của hắn, đúng

là không thể nói là trái lời được.

Sắc mặt Ngụy Lai hơi hòa hoãn lại: “Vậy cũng không được! Hôm trước Thái

thú đã đi đến phủ tổng đốc Đông Châu, đã bảo quân Thiên Bình chúng ta giám

sát quận Tú Thủy. Bắt đầu từ bây giờ cho đến cuối tháng sau, không được động

binh động đao trong phạm vi năm mươi dặm quanh Cổ Thị tập và bến tàu phía

đông thành. Ta không quan tâm các ngươi có ân oán gì, nhưng không được ra

tay ở chỗ này.”

Hắn từng hứa hẹn với Thiết Cuồng Nhân là sẽ không nhúng tay vào tất cả phân

tranh của quận Tú Thủy.

Nhưng tình huống lần này lại khác, đây là mệnh lệnh của phủ tổng đốc Đông

Châu, Ngụy Lai và quân Thiên Bình không thể không nghe theo.

Sở Hi Thanh nghe ra ý của đối phương, các ngươi ra tay ở chỗ khác thì được,

nhưng tuyệt đối không thể ra tay gần Cổ Thị tập.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, thu thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao vào vỏ.

Thật ra thì cũng không cần đánh nữa.

Long Hành ở đối diện đã xử lý vết thương, cũng có cơ hội th* d*c, đã qua thời

kỳ suy yếu nhất.

Hai người có đánh tiếp thì cũng không có kết quả gì.

Sở Hi Thanh cũng có lòng tin g**t ch*t tên này ở trên sông, nhưng vấn đề là sát

thi Hà La Ngư chỉ có sức chiến đấu ngũ phẩm hạ khi còn ở trong sông, chỉ cần

Long Hành thông minh một chút, rời xa bờ sông Thần Tú, vậy Sở Hi Thanh

không thể làm gì hắn.

Mà hôm nay, hắn phá hủy bốn chiếc thuyền hàng của Long gia, lại suýt nữa chặt

đứt tay trái của Long Hành, cũng đã khiến cho hắn thấy rất thoải mái, lại còn

thu hoạch được hơn vạn điểm võ đạo, kiếm được tiền tiêu xài vào Cực chiêu -

Hồi Điện Trảm rồi.

Sau khi Sở Hi Thanh thu đao, liền đạp lên mặt sông, trở về thuyền của mình.

Thật ra tổng đà của Thiết Kỳ Bang ở ngay gần đây, chỉ cách hơn nửa dặm

đường mà thôi, Sở Hi Thanh trực tiếp đi qua đó còn gần hơn.

Vấn đề là Diệp Tri Thu còn ở trên thuyền, Sở Hi Thanh phải đưa vị giáo đầu đại

nhân này lên bờ trước đã.

Sau đó, Ngụy Lai nhìn về phía Long Hành: “Long Hành, ngươi cũng như vậy!

Không được xung đột nữa.”

Long Hành thì lại yên tĩnh không nói gì, hắn nhìn mấy chiếc thuyền hàng đã

chìm nghỉm của Long gia ở cách đá vài dặm, còn cả những mảnh gỗ vụn và

hàng hóa ở trên mặt sông, sắc mặt hắn đã âm trầm như nước.

Hương chủ Lý Đức Hậu của Thiết Kỳ Bang cũng nhìn thấy tình cảnh này.

Trong lòng hắn nghĩ thầm, xem ra ‘Sở Hi Thanh cộng Hà La Ngư’ là có thể

ngang ngửa với ‘đắm tàu’.

Không phải chìm chính mình, chính là chìm người khác.

Sở Hi Thanh cũng lên bờ ở bến tàu phía đông, sau khi đi đến tổng đà Thiết Kỳ

Bang, cả buổi chiều đều phải đi xã giao.

Trước mắt, Thiết Kỳ Bang có mười tám ngoại đường, cộng thêm sáu nội đường

là Thiết Kỳ Đường, Tuyển Phong Đường,. Nội Vụ Đường, Tuần Đường, Hình

Đường, Lễ Đường, tổng cộng hai mươi bốn đường khẩu.

Ngoại trừ Thiết Kỳ, Tuyển Phong của huynh đệ Thiết thị, Tú Thủy Đường của

Lâm Thạch, Giả Thị Đường của Giả Đại Lực, còn có rất nhiều đường chủ và

những đàn chủ có địa vị và thực lực hơi cao, tất cả đều xếp hàng muốn nói

chuyện và uống rượu với Sở Hi Thanh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back