Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 625: Danh chấn Hà Lạc (2)


“Thứ này gọi là Huyết Toan Nghê, cực kỳ nổi danh ở quận Thái Sơn chúng ta.

Thật ra nó còn có một biệt danh khác, nhưng từ khi Vương Thanh sử dụng nó,

mọi người đều gọi nó là Huyết Toan Nghê.

Diệp Tri Thu nhìn sợi dây chuyền này, giọng nói thản nhiên: “Vương Thanh

dựa vào thứ này để thi triển Hỏa độn và Yên độn, rất khó đề phòng. Hôm nay

cũng mà là đang ở trên sông, bằng không thì hắn có thể sử dụng thứ này để bỏ

chạy. Nói đến thì võ đạo của người này cũng theo hệ Hỏa, Cẩm y vệ ép hắn đến

sông, đúng là một cách làm thông minh.”

Sở Hi Thanh thì lại vô cùng vui mừng, cái Huyết Toan Nghê này rõ ràng là một

pháp khí cực phẩm có uy lực đuổi sát ngũ phẩm.

Nó chẳng những có thể để người thi triển Yên độn và Hỏa độn ở cấp độ lục

phẩm thượng, mà còn có thể khiến người nắm giữ thiên phú Toan Nghê Chi

Huyết tầng một.

Màng thứ này về cho Sở Vân Vân, nhất định có thể làm cho nàng vui vẻ.

Cũng đúng lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động, liếc mắt nhìn về phía trước.

Hắn nhìn thấy một chiếc thuyền treo cờ xí của Cẩm y vệ ở ngoài mười dặm, nó

đang đi từ hạ du đến nơi này. Trên thuyền có một lượng lớn Cẩm y vệ được võ

trang đầy đủ, Tào Hiên tóc xanh mày xanh cực kỳ bắt mắt khi đứng ở trong đó.

Chỉ một lát sau, Tào Hiên bỗng nhiên phất tay áo một cái, ra hiệu cho thuyền

dừng lại ở trên mặt sông.

Bản thân Tào Hiên thì lại nhảy lên như diều hâu, chỉ mới lát mà đã bay qua hơn

mười dặm, rơi vào trên thuyền Sở Hi Thanh.

“Vương Thanh chết rồi?”

Tào Hiên nhìn thi thể và đống thịt nát ở đang nổi lềnh bềnh trên sông, vẻ mặt

‘vô cùng vui mừng’ mà vỗ vai Sở Hi Thanh: “Xem vết thương của hắn, hẳn là

chết dưới đao của tiểu Sở? Khá lắm!”

“Ta đoán ngươi đang xuôi nam, hẳn là đã đến gần quận Hợp An, cho nên mới

gửi một thanh Càn Khôn phi kiếm cho ngươi, không ngờ tiểu Sở ngươi lại có

thể giết hắn giúp chúng ta. Ngươi không biết thì thôi, vừa rồi chúng ta đã bị hắn

bỏ xa vài dặm, suýt nữa thì để hắn chạy thoát.”

Sau khi cảm khái một phen, vẻ mặt Tào Hiên hơi xúc động, giọng nói trịnh

trọng: “Vương Thanh này tội ác ngập trời, Cẩm y vệ ta liên thủ với Lục phiến

môn vây giết hắn, thế mà để hắn chạy trốn vài lần, cho đến hôm nay mới gặp

báo ứng dưới tay tiểu Sở ngươi.”

“Lần này về Đông Châu, ta sẽ thỉnh công cho tiểu Sở ngươi, nhất định sẽ được

khen thưởng. Vương Thanh không chỉ là kẻ xếp 12 trên Hắc Bảng, mà còn là

ma đầu mà Địa nha Cẩm y vệ điểm danh muốn trừ khử. Tiểu Sở ngươi chém

giết người này, công huân của ngươi thậm chí có thể để chức quan của ngươi

thăng ba bậc.”

“Thiên hộ quá khen!” Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, ôm quyền nói: “Lần này

thuộc hạ chỉ tình cờ gặp được, lại may mắn nhặt được chỗ tốt. Khi ta gặp

Vương Thanh, kẻ này đã chỉ còn lại một hơi.”

“Nếu như không có Thiên hộ và chư vị đồng liêu Cẩm y vệ vây giết kẻ này, lại

truy kích mấy ngàn dặm, để cho khí huyết của hắn khô héo, sức cùng lực kiệt, ta

nào có thể giết được hắn. Sở mỗ mặt dày đến đâu thì cũng không dám lĩnh công

lao này một mình.”

Thần thái của hắn nhìn như khiêm tốn, giọng nói lại nhàn nhạt.

Sở Hi Thanh tự nhủ sau ngày hôm nay, công lao của hắn đã đủ để ăn lương

bổng của chức vụ phó thiên hộ Cẩm y vệ này cả đời.

Có bao nhiêu phó bách hộ Cẩm y vệ có thể chém giết hạng 12 Hắc Bảng?

Tào Hiên lại âm thầm cười gằn.

Cái tên này đương nhiên là nhặt được chỗ tốt!

Thiên nha Cẩm y vệ muốn đưa công lao này cho Sở Hi Thanh, thậm chí còn

không tiếc điều động một cao thủ tứ phẩm có thân pháp nhanh nhẹn, cộng thêm

một thuật sư ngũ phẩm có thể loại bỏ Hỏa độn và Yên độn.

Vì muốn cho tên này có thể tiếp tục tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim

Thân, mà Cẩm y vệ bọn họ phải phung phí nhân lực và vật lực như vậy đấy.

Tuy nhiên, sớm muộn gì bọn họ cũng đòi lại món nợ ngày hôm nay.

Trên mặt Tào Hiên lại không tỏ vẻ gì, hắn lắc đầu nói: “Nếu như không có

ngươi, tất cả những gì chúng ta làm đều vô cụng, công lao này vẫn thuộc về

ngươi. Tào mỗ làm người rộng rãi, xưa nay không để thuộc hạ chịu ủy khuất.”

Lúc này, hắn và Kế Tiễn Tiễn đều liếc mắt nhìn nhau một chút.

Tào Hiên phát hiện ánh mắt của Kế Tiễn Tiễn, sau đó nhìn về phía thứ trong tay

Sở Hi Thanh.

Sau đó, lông mày xanh của Tào Hiên hơi nhếch lên: “Đây là Huyết Tích Tử của

Vương Thanh? Kính xin tiểu Sở ngươi giao thứ này cho Cẩm y vệ ta xử lý.”

“Tiểu Sở, ngươi yên tâm, Cẩm y vệ ta cũng cấm dùng pháp khí tà đạo, Tào mỗ

chuẩn bị mang nó đến cho Vạn hộ Đông Châu, tránh để cho thứ này tai họa thế

gian, cũng không để nó lọt vào tay tà ma ngoại đạo. Ngoài ra, cái này cũng là

một phần công huân, cái ma kiếm ngũ phẩm này có thể giúp tiểu Sở ngươi đổi ít

nhất hai mươi bốn viên Ngũ chuyển Kim Thân Đan.”

Sở Hi Thanh vốn là không tình nguyện, hắn cũng không quá tin tưởng Cẩm y

vệ.

Một viên Ngũ chuyển Kim Thân Đan có giá khoảng 2500 lượng, hai mươi bốn

viên chính là sáu vạn lượng bạc.

Nếu như bán cái Huyết Tích Tử này cho cao nhân ma đạo, vậy giá cả sẽ không

thấp hơn hai mươi lăm vạn lượng bạc.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 626: Danh chấn Hà Lạc (3)


Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vốn không có ý định đổi pháp khí này lấy tiền, lúc này

có thể kiếm được hai mươi bốn viên Ngũ chuyển Kim Thân Đan, có thể nói là

một niềm vui bất ngờ.

Cái này đủ để hắn tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân lên đến tầng

thứ sáu, thậm chí còn có thể luyện một phần nội dung của tầng thứ bảy.

Khóe môi của Sở Hi Thanh không khỏi cong lên: “Như vậy thì giao thứ này cho

Tào thiên hộ vậy.”

Bây giờ, ánh mắt của Sở Hi Thanh nhìn Tào Hiên đã thân thiết hơn không ít.

Hắn không thể không vui mừng, Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân tầng

thứ sáu chính là giai đoạn có biến đổi về chất của môn công pháp này.

Một khi tu luyện đến cảnh giới này, Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân sẽ

không còn ảnh hưởng đến tốc độ đao và thân pháp của hắn nữa, còn có thể có

một tầng cương khí hộ thể hoàn chính ở bên ngoài cơ thể, cường độ da dẻ và

gân mô toàn thân cũng có thể so với áo giáp cấp độ thất phẩm.

Đến khi đó, Sở Hi Thanh có Phong Lôi huyền giáp ở bên ngoài, có Loan Huyết

nội giáp ở bên trong, cộng thêm Nghịch Thần chi hỏa cường hóa, cũng có thể

coi là một pháo đài di động rồi.

Chỉ là phương pháp này có hơi xung đột với Táng Thiên, khiến cho hắn khó có

thể kích phát sức chiến đấu của bản thân lên cực hạn.

Nhưng mà ai sẽ thích bị thương chứ?

Đánh chết đối phương, bản thân lại không bị tổn thương, đó mới là thứ võ tu

bình thường theo đuổi.

Nửa ngày sau, quận thành Giang Nam của Đông Châu.

Thời tiết tháng ba, nóng lạnh luân phiên, thay đổi thất thường. Khi lạnh thì khá

lạnh, khi nóng thì lại cực nóng.

Tuy nhiên, hôm nay chính là một ngày mưa dầm, làm cho đường phố thành

Giang Nam tràn đầy khí lạnh.

Trong Luận Võ Lâu, tứ phẩm Thần Cơ học sĩ Vương Triều Dương đang ở trong

thư phòng, bầu không khí nơi này càng ngày càng lạnh lẽo.

Vương Triều Dương không có ngồi trên ghế chủ vị của mình, mà khom người

đứng ở trung ương thư phòng với mấy người Tạ Chân Khanh, tất cả đều cung

kính với một bóng người hư ảo ở phía trước.

Đó là một quan chức trung niên mặc quan bào màu tím hàm tam phẩm.

Đây là Lễ bộ thị lang, chính tam phẩm của triều đình, cũng là lâu chủ của toàn

bộ Luận Võ Lâu.

Diện mạo của người này thanh tú, da thịt như ngọc, lông mày có một nốt ruồi

chu sa. Vì trú nhan rất tốt, cho nên đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà nhìn vẫn như

người hơn ba mươi tuổi một chút.

Người này ngồi bệ vệ trên một cái ghế thái sư, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, khí thế

uy nghiêm đáng sợ.

“. . .Vương học sĩ, sau này ngươi đừng nhúng tay vào tất cả sự vụ của Đông

quán ở Đông Châu nữa. Tạ chủ biên đã biểu hiện rất tốt khi nắm giữ Đông

quán. Còn nữa, sau này cũng không được chuyên quyền độc đoán về tất cả các

sự vụ trong địa phương Đông Châu này nữa, nhất định phải hỏi ý kiến của đồng

liêu.”

“Hi vọng sau này, phân bộ Đông Châu các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực. Khi

xác định bảng danh sách thì cần phải cẩn thận rồi lại cẩn thận, không được có tư

tâm, sai lầm giống như chuyện của Sở Hi Thanh, không thể phát sinh lần thứ

hai.”

Tạ chủ biên trong miệng hắn tự nhiên là Tạ Chân Khanh.

Tạ Chân Khanh bây giờ là phó lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu, quán chủ

Đông quán.

Tuy nhiên, chức quan chính thức của nàng là chủ biên học sĩ, tòng ngũ phẩm.

Sắc mặt Vương Triều Dương âm trầm như nước.

Hắn biết có lời này của Tổng lâu chủ, mình chắc chắn sẽ mất hết thể diện ở

Luận Võ Lâu Đông Châu này. Quyền lực của Tạ Chân Khanh cũng tăng mạnh,

ít nhất cũng có thể lấy mất một nửa quyền lực của hắn.

Nếu như vị này quá đáng hơn một chút, thậm chí có thể đoạt tất cả quyền lực

của hắn.

Trong lòng Vương Triều Dương cực kỳ không muốn, nhưng chỉ có thể khom

người đáp: “Hạ quan tuân mệnh!”

Trước đó, vị Lễ bộ thị lang này đã chửi bới và dạy dỗ hắn ở trước mắt tất cả

thành viên của Luận Võ Lâu Đông Châu, hơn nữa còn chửi bới tận nửa khắc

thời gian.

Nếu như không phải pháp thuật Hình Chiếu cách mấy vạn dặm này quá đắt, thì

Vương Triều Dương đoán là đối phương còn phải kéo dài đến nửa ngày.

Lúc này, có thế nào thì Vương Triều Dương cũng không dám cãi lại đối

phương.

Tạ Chân Khanh lại không chịu được mà nở nụ cười, nàng cúi người xuống, che

giấu sắc mặt vui mừng của mình: “Hạ quan nhất định sẽ dùng toàn lực để ứng

phó, trợ giúp Vương học sĩ.”

Nàng không ngờ trận tranh luận của mình và Vương Triều Dương về xếp hạng

của Sở Hi Thanh ở vài tháng trước, lại mang đến chỗ tốt như vậy.

Tuy rằng tên kia giẫm lên mặt nàng hai lần, nhưng cũng mang lại lợi ích cho

nàng hai lần, có thể nói là một bước lên mây.

Xem như là hòa nhau đi. . .

Lễ bộ thị lang nghe vậy thì hơi gật đầu: “Mấy ngày trước, Sở Hi Thanh dùng

một chiêu để đánh bại Mạc Kỳ Lân xếp thứ 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao, việc

này đã làm toàn bộ võ lâm Hà Lạc chấn động. Luận Võ Lâu chúng ta không thể

ép xếp hạng của hắn nữa, bằng không danh dự của chúng ta sẽ mất sạch. Dự

tính tháng sau, Sở Hi Thanh chắc chắn sẽ tiến vào Thanh Vân Tổng Bảng, chỉ là

chưa biết nên xếp hạng thế nào, các ngươi cũng phải phối hợp cho tốt.”

Vẻ mặt Tạ Chân Khanh trở nên nghiêm túc: “Hạ quan tuân mệnh!”

Nàng nghĩ Luận Võ Lâu Đông Châu còn có thể phối hợp thế nào.

Phải biết, trong ba mươi năm qua, chỉ có hai thiếu niên anh kiệt của Đông Châu

có thể tiến vào Thanh Vân Tổng Bảng, một người trong đó còn là Bá Võ Vương

đến từ phương bắc.

Mà hiện giờ, xếp hạng một Đông Châu – Thanh Vân Bảng, vẫn cách Thanh

Vân Tổng Bảng ba mươi hạng là ít.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 627: Danh chấn Hà Lạc (4)


Nhưng vào lúc này, có một con bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ có huyết mạch của

Vũ Gia bay vào trong phòng, dự định rơi vào trên vai của Tạ Chân Khanh.

Tạ Chân Khanh hơi nhíu mày, lòng thầm nói mình còn đang nói chuyện với thủ

trưởng đây.

Nàng phất phất tay, ra hiệu cho con bồ câu này ra ngoài chờ một chút.

Con bồ câu lông bạc kia lại không chịu nghe lời, liền bay lượn ở quanh người

nàng, lưu luyến không đi.

Tạ Chân Khanh không khỏi ngưng trọng.

Loại bồ câu đưa thứ ngày đi hai vạn dặm như bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ này,

phân lầu Đông Châu bọn họ chỉ có tổng cộng mười con.

Có một con trong đó là do mấy thủ h* th*n tín nhất của nàng mang theo, đi theo

dõi và quan sát hành tung của Sở Hi Thanh.

Tình huống như trước mắt, chứng tỏ là đã có chuyện.

Hơn nữa còn là chuyện cực kỳ khẩn cấp.

Lễ bộ thị lang lại vô cùng rộng lượng, hắn phất tay nói: “Hình như là có chuyện

gấp, mở ra xem một chút đi.”

Lúc này Tạ Chân Khanh mới đỡ con bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ, lấy giấy viết

thư từ thùng thư dưới chân chim bồ câu.

Sau khi nàng liếc mắt nhìn một lát thì hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt trở nên

nghiêm túc: “Đại nhân, nửa ngày trước, Huyết Tích Tử - Vương Thanh xếp

hạng 12 Hắc Bảng Đông Châu chúng ta, đã chết trong tay Sở Hi Thanh!”

Mấy người còn lại trong phòng đều hơi sững sờ.

Dù là Lễ bộ thị lang cũng hơi kinh ngạc mà rướn người lên.

Hắn không biết Huyết Tích Tử - Vương Thanh là ai, thậm chí còn chưa từng

nghe nói đến tên người này.

Tuy nhiên, xếp hạng 12 trên Hắc Bảng Đông Châu, thực lực không thể thấp hơn

ngũ phẩm được.

Sở Hi Thanh kia có thể đánh vượt hai phẩm, chém giết Vương Thanh?

Lẽ nào người này là Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca tái thế hay sao?

Ngày xưa, Tần Mộc Ca từng có chiến tích đánh vượt hai phẩm ở chiến trường

phương bắc.

Nhưng đó là do Tần Mộc Ca đã tu luyện Vạn Thần Kiếp đến đăng đường nhập

thất, lại mượn mấy chục vạn quân địch trên chiến trường, khiến Nhai Tí đao ý

bay lên đến cực hạn.

Trong lòng Tạ Chân Khanh biết mọi người hiểu lầm, lập tức mở miệng giải

thích rõ ràng: “Có ngươi nói, khi đó Vương Thanh bị Cẩm y vệ đuổi giết, đã

nằm trong trạng thái trọng thương sắp chết. Nhưng hắn bị thương đến tình trạng

này, thì chúng ta còn chưa rõ ràng.”

“Vậy cũng rất lợi hại rồi.”

Lễ bộ thị lang lắc đầu, cảm khái không thôi: “Thật sự là thiếu niên anh hùng,

sau này các ngươi phải coi trọng người này nhiều hơn, phải rút vài người tài

giỏi ra, nhìn chằm chằm vào hắn! Liên quan đến xếp hạng của người này, cũng

nhất định phải chuẩn xác.”

Vốn chỉ là một võ tu thất phẩm, nên hắn cũng không quan tâm lắm. Dù là người

này mới mười lăm tuổi, lại đứng trong Thần Tú Thập Kiệt đao, cũng chỉ gần có

tư cách để cho hắn nhìn qua mà thôi.

Nhưng mà người này lại bị Thiên Cơ Các mang ra làm vũ khí để công kích

danh dự của Luận Võ Lâu, Lễ bộ thị lang không thể không coi trọng một chút.

Khoảng tầm nửa khắc thời gian sau, Lễ bộ thị lang cũng kết thúc buổi họp lần

này.

Mọi người lấy Tạ Chân Khanh cầm đầu, thi lễ về phía Vương Triều Dương một

cái, rồi dồn dập tản đi.

Bọn họ không chỉ qua loa khi thi lễ, mà sau khi đi ra ngoài còn châu đầu ghé tai,

nhỏ giọng bàn luận.

“Vị Sở thiếu hiệp này đúng là quá lợi hại, lần này danh chấn Hà Lạc thì cũng

thôi, thậm chí cả Huyết Tích Tử - Vương Thanh cũng chết trong tay hắn.”

“Vị Vương lâu chủ này của chúng ta cũng là gặp tai bay vạ gió. Vị này chỉ

muốn mượn Sở Hi Thanh để chèn ép Tạ quán chủ, nhưng không ngờ vị Sở thiếu

hiệp này lại lợi hại đến mức này, ngay cả Mạc Kỳ Lân cũng thua dưới đao của

hắn.”

“Mạc Kỳ Lân là nhân vật cỡ nào chứ? Từng đánh liên tục bảy mươi chín trận lôi

đài ở một vùng Hà Lạc, chiến tích toàn thắng. Hắn chưa từng gặp được đối thủ

ở mười sáu tuổi trở xuống. Một cao thủ như vậy, thế mà lại không đỡ được một

đao của Sở Hi Thanh.”

“Có người nói khi tin tức truyền về hai châu Hà và Lạc, việc kinh doanh của tất

cả tửu lâu đều tốt hơn ba phần, còn có rất nhiều dân cờ bạc bao vây tổng bộ

Luận Võ Lâu chúng ta, hơn nữa còn bao vây ba ngày. Nói chúng ta phát tán tin

tức không chính xác, hại bọn họ thua tiền, cuối cùng phải dựa vào binh mã của

cấm quân để xua đuổi. Bảo sao thị lang đại nhân lại tức giận như vậy. . .”

“Đúng rồi! Các ngươi thấy có nên đưa Sở Hi Thanh vào Danh HIệp Bảng của

Đông Châu không? Người này hộ tống bạn vào kinh, danh chấn Hà Lạc, bây

giờ lại chém Vương Thanh, đã xứng với danh xưng danh hiệp.”

“Không thích hợp! Muốn vào Danh Hiệp Bảng, nhất định phải có tu vị lục

phẩm, vẫn chờ một thời gian đi.”

Lúc này, Vương Triều Dương lại không nói lời nào, chỉ trở về ghế ngồi của

mình.

Tuy rằng hắn không nghe thấy đám người bên ngoài đang nói cái gì, nhưng từ

thái độ của đám thuộc hạ này, thì hắn cũng biết bọn họ đã không còn kính nể

một lâu chủ như hắn nữa rồi.

Sắc mặt Vương Triều Dương đã tái nhợt, lại biến ảo một trận, sau đó trong mắt

hiện lên sát ý, lấy vài tờ giấy rồi nhanh chóng viết lên.

Hắn múa bút như bay, chỉ trong thời gian chưa đến nửa khắc là đã viết ra một

bài văn chương.

Sau đó, Vương Triều Dương rung chuông một cái, gọi một vị “Khảo đính điển

bộ’ trẻ tuổi vào trong phòng.

Vương Triều Dương trực tiếp ném bài văn chương này qua: “Ngươi sắp xếp

một chút, bài văn chương này của ta nhất định phải leo lên Luận Võ Thần Cơ –

Đông Châu Chí tiếp theo, tốt nhất là ở bài báo trên cùng của Luận Võ Thần Cơ

– Đông Châu Chí.”

Khảo đính điển bộ trẻ tuổi nhìn lướt qua tờ giấy trong tay, liền hiện lên vẻ bất

ngờ: “Vì sao lâu chủ phải tâng bốc Sở Hi Thanh? Người này rất đáng ghét.”

Hắn không chỉ là đệ tử thân truyền của Vương Triều Dương, mà còn là thân tín

của Vương Triều Dương mang đến Đông Châu, nên cũng hận Sở Hi Thanh thấu

xương.

“Ngươi không hiểu.” Vương Triều Dương cười lạnh, hắn cầm có trà bên cạnh

lên, trong mắt hiện lên một tia lăng lệ: “Theo thời gian, văn tự cũng có thể giết

người, mà ta bây giờ, chính là muốn đưa kẻ này vào chỗ chết.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 628: Thù dai


Diệp Tri Thu chắp tay sau lưng, nhìn Sở Hi Thanh không ngừng múa đao trên

boong thuyền, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng: “Trình độ của mấy đao này không

tệ, có thể thấy ngươi đã lĩnh ngộ được chân ý của Hồi Điện Trảm, thêm một

chút nữa là có thể nhập môn.”

Lúc này, Sở Hi Thanh lại nhìn vào bảng nhân vật của mình.

---Có dùng 0.1 điểm huyết nguyên để tăng Cực chiêu - Hồi Điện Trảm (mới

nhập môn) lên tầng thứ nhất không?

Sở Hi Thanh hơi kinh ngạc, khi hắn tu luyện hai thức cực chiêu là Phong Chi

Ngân và Bát Phong Bất Động thì không có cái này

Hắn hơi suy tư một chút, liền lựa chọn đồng ý.

---Có dùng 0.3 điểm huyết nguyên để tăng Cực chiêu - Hồi Điện Trảm (tầng

một) lên Cực chiêu - Hồi Điện Trảm (tầng hai) hay không?

Đồng ý!

---Có dùng 0.9 điểm huyết nguyên để tăng Cực chiêu - Hồi Điện Trảm (tầng

hai) lên Cực chiêu - Hồi Điện Trảm (tầng ba) hay không?

Đồng ý!

---Có dùng 2.7 điểm huyết nguyên để tăng Cực chiêu - Hồi Điện Trảm (tầng ba)

lên Cực chiêu - Hồi Điện Trảm (viên mãn) hay không?

Sở Hi Thanh càng kinh ngạc hơn, một thức cực chiêu này lại còn có bốn cảnh

giới? Bạch Mã Phi Mã cũng chỉ có ba tầng.

Hắn vẫn lựa chọn đồng ý như cũ!

---Có dùng 3 điểm huyết nguyên để hòa Cực chiêu - Hồi Điện Trảm (viên mãn)

vào Trục Điện Chỉ hay không?

Cái giá cả để dung hợp thức cực chiêu này còn vượt xa khỏi Bát Phong Bất

Động và Phong Chi Ngân.

Sở Hi Thanh lại không nghĩ ngợi chút nào, vẫn lựa chọn đồng ý.

Mấy ngày gần đây, ngoại trừ đổi một tấm thẻ nhân vật Huyết Nhai Đao Quân 16

tuổi (bản trải nghiệm) ra, thì hắn không tiêu xài thứ gì.

Số lượng điểm huyết nguyên của Sở Hi Thanh cũng đã tăng lên đến 244.

Hiện giờ, mỗi ngày hắn đều có thể nhận được khoảng mười mấy điểm huyết

nguyên, có thể yên tâm tiêu xài.

Sở Hi Thanh cũng rất chờ mong với thức cực chiêu này.

Cực chiêu - Hồi Điện Trảm ở trình độ nhập môn, liền có thể sánh vai với Phong

Chi Ngân, như vậy ở cảnh giới viên mãn thì sao?

Theo Sở Hi Thanh sử dụng những điểm huyết nguyên này, trong đầu óc của hắn

lại có thêm vô số tin tức.

Cảm giác này giống hệt với những lần trước, giống như là Sở Hi Thanh vốn đã

biết, nhưng đến tận bây giờ mới nhớ ra.

Không giống chính là, theo ngộ tính của Sở Hi Thanh tăng lên, năng lực xử lý

tin tức của thần thức cũng tăng lên rất nhiều.

Sở Hi Thanh có thể vừa cảm ngộ áo nghĩa của Cực chiêu - Hồi Điện Trảm này,

vừa có thể nói chuyện bình thường với Diệp Tri Thu.

Hắn thận trọng thi lễ với Diệp Tri Thu: “Uy lực của thức cực chiêu này quả là

phi phàm, theo những gì đệ tử lĩnh ngộ được, đây mới là võ học thượng thừa.

Được giáo đầu ưu ái, đệ tử hết sức biết ơn, không biết làm sao để báo đáp.”

“Coi như ngươi tinh mắt!” Diệp Tri Thu nghe vậy liền cười đắc ý. Vẻ mặt kiêu

ngạo nói: “Thức cực chiêu này là ta học được từ phương bắc, vừa không liên

quan đến truyền thừa của Vô Tướng thần tông, vừa không phải võ học trong

quân đội, vì vậy có thể truyền thụ cho ngươi. Tuy rằng nó không giống Bạch

Mã Phi Mã của ngươi, nhưng lại cực kỳ phù hợp với công pháp của Vô Tướng

thần tông ta, có thể làm cho uy lực tăng lên theo cấp số nhân, cực kỳ đáng sợ.

Đây cũng là bí chiêu thượng thừa nhất trong cấp bậc tứ phẩm trở xuống, bên

trong cũng có một tia Thiên đạo chi vận.

“Tuy nhiên, nếu như người muốn sử dụng nó cho thực chiến, vậy vẫn phải hòa

nó vào đao pháp chỉ pháp của ngươi. Chiêu này bắt nguồn từ ‘hồi mã thương’,

có thể hòa vào các loại võ đạo, đao pháp, phương pháp, chỉ pháp, kiếm pháp,

côn pháp, vân vân. Nhưng dùng ba loại binh khí đao, kiếm thương là tốt nhất.”

“Ngươi phối hợp nó với tâm pháp Trục Điện Chỉ, lại dùng Nã Phong Ngự Điện

Chi Thủ để điều động, lấy Nhạn linh đao để thi triển, uy lực sẽ cực lớn. Nếu

như ngươi muốn uy lực của một đao này tăng thêm một bước, phải chăm chỉ

luyện tập, cảm ngộ chân lý võ đạo ở trong đó.”

“Đệ tử đã hiểu.” Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe lên.

Hắn đương nhiên không thể nói mình đã hòa Cực chiêu - Hồi Điện Trảm này

vào trong võ đạo rồi.

“Giáo đầu, biến hóa của thức Phong Lôi Giao Gia tầng tám kia, ta vẫn không

hiểu vài chỗ, muốn mời ngài xem giúp ta một chút. . .”

Sở Hi Thanh mới nói đến chỗ này, Diệp Tri Thu liền giơ tay đánh gãy: “Lần sau

đi, cũng đã gần đến thành Tú Thủy rồi, bây giờ ta chỉ muốn trở về võ quán sớm

một chút. Ta đã đi hơn một tháng rồi, cũng không biết đệ tử Đông viện ra sao

rồi.”

“Còn nữa, Hi Thanh ngươi cũng phải kiềm chế một chút trên phương diện tu

luyện. Tu hành khắc khổ là chuyện tốt, nhưng cần phải biết là tốt quá hóa dở,

dục tốc bất đạt. Con đường văn và võ, đều quý ở một căng một lỏng, vừa tu

luyện vừa thư giãn, không thể kéo dây cung căng quá được.”

Diệp Tri Thu vừa nói chuyện vừa nhìn về phía hạ du, lúc này Cổ Thị tập đã ở

ngay trong tầm mắt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 629: Thù dai (2)


Trong lòng Diệp Tri Thu âm thầm buông lỏng.

Lòng thầm nói ngộ tính của cái tên Sở Hi Thanh này quả thực là càng ngày càng

đáng sợ.

Nếu như chậm một hai ngày nữa thôi, thì có thể nàng đã không còn gì để dạy, sẽ

mất mặt trước đệ tử.

Chính mình luyện kiếm luyện chưởng, tu luyện công pháp tiến giai của Cửu

Cung Kiếm là Thần Lôi Cửu Cung kiếm pháp, và tiến giai của Bài Vân Chưởng

là Bài Vân Vô Tướng chưởng!

Nàng làm sao có thể bỏ quá nhiều thời gian đi nghiên cứu đao pháp và chỉ

pháp?

Trình độ Truy Phong đao pháp và Trục Điện Chỉ cũng chỉ ở mức trung, nằm

trong khoảng tầng bảy và tầng tám.

Huống hồ Sở Hi Thanh lại tu luyện rất toàn diện ở trên hai môn võ đạo này,

những vấn đề của hắn, thậm chí Diệp Tri Thu còn chưa hề nghĩ đến.

Chỉ có Khinh Vân Tung là Diệp Tri Thu có thể chỉ điểm cho một chút.

Diệp Tri Thu âm thầm thở dài, tính cách coi trọng mặt mũi này của mình thật là

không tốt.

Vì giữ gìn bộ mặt này, nàng đã mang thức cực chiêu ép dưới đáy hòm ra để chỉ

dạy rồi.

Một thức cực chiêu giống như Hồi Điện Trảm, người khác muốn học thì phải bỏ

hai vạn lượng bạc là ít, lần này thật sự là có lợi cho tên Sở Hi Thanh này. . .

Kế Tiễn Tiễn ở xa xa thì lại mở miệng cười một tiếng.

Nàng hiểu rõ tình cảnh quẫn bách của Diệp Tri Thu, rất rõ ràng luôn.

Đáng tiếc là mình không thể bại lộ thân phận, bằng không thì cũng có thể chỉ

điểm cho Sở Hi Thanh một chút.

Nói đến mới nhớ, không biết vì sao mà hai ngày nay, mỗi khi nhìn thấy Sở Hi

Thanh đần độn luyện đao, thì nàng lại có một cỗ xúc động muốn tiến lên chỉ

điểm cho hắn một phen.

Mỗi khi Diệp Tri Thu mở miệng răn dạy Sở Hi Thanh, thì Kế Tiễn Tiễn cũng

cực kỳ khó chịu.

Ngộ tính của Sở Hi Thanh cực cao, chỉ hai ngày đã luyện thức cực chiêu ẩn

chưa ‘Thiên đạo chi vận’ này đến gần nhập môn, chuyện này đã là cực kỳ lợi

hại.

Nữ nhân này hà khắc như vậy để làm gì?

Sở Hi Thanh thì lại không nghĩ quá nhiều.

Hắn men theo ánh mắt của Diệp Tri Thu, phát hiện bến tàu phía đông thành Tú

Thủy đã ở phía xa xa, chỉ còn cách hơn mười dặm.

Tâm thần Sở Hi Thanh không khỏi phấn chấn, ngậm lấy vài phần chờ mong.

Hắn rất muốn trở về nhà nhanh một chút, rồi thỉnh giáo Sở Vân Vân về ảo diệu

của thức đao pháp này.

Cũng đúng lúc này, ánh mắt Sở Hi Thanh bỗng nhiên co lại, hắn nhìn thấy ba

chiếc thuyền buồm bốn tầng ở đối diện đang chậm rãi tiến lên, ngược dòng mà

đến.

Đây là bốn chiếc thuyền hàng tám ngàn liêu, bản thân nó không có gì dị thương

cả.

Nhưng trên những cột buồm kia, lại có treo một lá cờ chữ Long.

Mà lúc này, thiếu chủ Long Hành của Long gia đang đứng ở mũi thuyền đối

diện.

Người này cũng chú ý đến đội thuyền khổng lồ của bọn họ, nhẹ nhàng nhìn qua.

Chẳng biết vì sao mà gương mặt kia của hắn lại có vẻ tái nhợt.

Sở Hi Thanh nhíu mày kiếm, gọi hương chủ Lý Đức Hậu của tổng đà Thiết Kỳ

Bang đến trước người.

“Đức Hậu ca, phía trước là chuyện gì vậy? Không phải Cuồng thúc đã có lệnh,

không cho phép một mảnh gỗ của Long gia xuống sông sao?”

Lúc này, Lý Đức Hậu giải thích: “Sở đường chủ, ngươi ở kinh thành nên không

biết, ngay hai mươi ngày trước, cách trận chiến trấn Tây Sơn không lâu, Thái

thú bản quận đã đích thân tham gia, hòa giải cho Long gia và Thượng Quan gia,

để Thiết Kỳ Bang chúng ta không ngăn cản thuyền hàng của hai nhà bọn họ

nữa, còn bảo chúng ta đình chiến với Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.”

Lông mày Sở Hi Thanh nhíu chặt: “Cuồng thúc đáp ứng rồi? Cứ buông tha bọn

họ như vậy?”

“Kỳ chủ đương nhiên là không chịu đáp ứng.” Lý Đức Hậu cười khổ nói:

“Nhưng Thái thú đại nhân rất thành khẩn, lại mời Án sát sứ đại nhân của Đông

Châu và Thái thú quận Tầm Dương đến tiếp khách. Vị này không chỉ để ba nhà

Long gia và Thượng Quan gia bồi thường chúng ta tám mươi vạn lượng bạc,

còn để Long Hành chịu ba đao sáu lỗ và để tang cho các huynh đệ ở Hỏa Cốt

Quật.”

Hắn nói đến chỗ này, ánh mắt liếc nhìn chung quanh: “Tất cả mọi người đều

hiểu, những tên kia cũng chỉ cầu một cơ hội th* d*c, chúng ta sớm muộn gì

cũng phải rút đao chém giết, phân cao thấp thắng bại với bọn họ.”

“Nhưng Kỳ chủ nhà chúng ta sắp lên cấp tứ phẩm, vì thế nên mấy vị phía trên

cũng có ý định lá mặt lá trái một trận, đợi kỳ chủ thăng cấp xong, tình hình sẽ

đơn giản hơn nhiều. Cho dù là những đại nhân vật trong châu thành kia, cũng

không dám tiếp túc quơ tay múa chân với chúng ta. Lần này, kỳ chủ mở hương

đường chính là vì sắp xếp chuyện này.”

“Thì ra là như vậy.”

Ánh mắt Sở Hi Thanh thoải mái, nhưng trong lòng lại không vui.

Lúc này, thuyền của song phương đã tiếp cận đến khoảng cách chưa tới một

dặm.

Tâm thần Sở Hi Thanh hơi động, sau đó tiện tay ấn đao, cười như không cười

nói: “Đây không phải là thiếu chủ Long Hành, đại thiếu Long gia hay sao? Thật

sự là tình cờ, gần đây Sở mỗ vẫn luôn muốn tìm ngươi để tính toán chút nợ cũ

ngày xưa. Không ngờ hôm nay may mắn, lại gặp ngươi ở đây.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back