Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 610: Huyết Nhai Đao và Sở Hi Thanh


Bóng người của Sở Hi Thanh đang lấp lóe, nhanh chóng na di trên mặt sông.

Khinh Vân Tung tầng tám và thiên phú Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân thất

giai của Tần Mộc Ca kết hợp với nhau, để cho thân pháp của hắn có vài phần

mùi vị chân đạp thời gian, thân như thuấn ảnh.

Tuy rằng ba tên sát thủ cực lực bỏ chạy trên mặt sông, nhưng lại không thể thoát

khỏi sự truy kích của Sở Hi Thanh.

Theo ba đạo ánh đao hình cung xuất hiện, trên mặt sông lại có ba đoàn sương

máu nổ tung.

Bo bộ thi thể thân đầu hai nơi, rơi vào trong lòng sông.

Sau đó, thân hình Sở Hi Thanh lại lấp lóe, nhảy một cái l*n đ*nh đầu sát thi Hà

La Ngư.

Tình hình bên này đã thay đổi.

Bây giờ không phải là vị thuật sư lục phẩm hạ kia cố gắng vây nhốt Hà La Ngư,

mà là sát thi Hà La Ngư đang lèo mạng kéo những sợi tơ vàng kia, không cho vị

thuật sư này bỏ chạy.

Toàn thân và mặt mũi người này tràn đầy mồ hôi lạnh.

Những sợi vàng này bắt nguồn từ một pháp khí bản mệnh trong cơ thể của hắn.

Thứ này được trồng vào trong xương sống của hắn, được khí huyết và tinh hồn

của hắn nuôi dưỡng, nên mới có thể bùng nổ ra sức mạnh như vậy, tạm thời có

lực lượng vây nhốt con sát thi Hà La Ngư có thể so với ngũ phẩm.

Nhưng cùng với đó, khi những sợi tơ vàng này bị Hà La Ngư kéo lấy, thì hắn

cũng không thể bỏ chạy.

Không chỉ không thể nào bỏ chạy, thậm chí còn rất khó cử động!

Vì vậy, nếu thời gian có thể quay lại, vị thuật sư lục phẩm này nhất định sẽ

không làm chuyện ngu xuẩn này.

Chuyện này quả thực là muốn chết mà!

Đám thám tử của Sát Sinh Lâu kia, quả thực là đáng chết đến cực điểm.

Mục tiêu ở trước mắt này, rõ ràng là đã vào thất phẩm.

Thiên phú huyết mạch của hắn cũng thuộc về loại xuất sắc nhất trong cùng cấp

độ, bên người còn có một con Hà La Ngư mạnh mẽ.

Sát Sinh Lâu chỉ sắp xếp hai tên sát thủ ngân bài lục phẩm hạ, và hai tên sát thủ

kim bài lục phẩm hạ, thế mà đã đòi ra tay với đối phương!

Trong mắt thuật sư lục phẩm bao hàm không cam lòng.

Hắn vốn nên có tiền đồ vô lượng, nhưng hôm nay lại chết uất ức như vậy.

Sở Hi Thanh lại nhìn người này với ánh mắt trêu tức, sau đó toàn thân hắn hóa

thành một bóng đen mà mắt thường khó nắm bắt, đồng thời đao trong tay cũng

chém ra.

Bồng!

Trên mặt sông lại xuất hiện một màn sương máu nữa.

Tên thuật sư lục phẩm này bị Sở Hi Thanh một đao chặt đứt đầu, sau đó thân

thể của hắn bị Hà La Ngư lôi kéo, toàn thân vỡ thành bọt máu.

Dáng người Sở Hi Thanh gọn gàng rơi xuống mặt sông, quay người nhìn về

phía hạ du, nhìn một bóng người nữ tính quen thuộc.

Nàng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cõng một thanh trọng kiếm, dáng

người cao gầy hơn các cô gái bình thường khác, mi phượng như nguyệt, dung

nhan như vẽ, bởi vì do tập võ nên da thịt hiện lên màu vàng nhạt khỏe mạnh.

Chỉ thấy cặp mắt kiều vốn nên lim dim lười nhác và buồn ngủ kia, lại đang nhìn

hắn với vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Diệp giáo đầu?”

Sở Hi Thanh cũng rất kinh ngạc, lúc này hắn thu đao vào vỏ, ôm quyền thi lễ đệ

tử: “Diệp giáo đầu, tại sao ngài lại ở đây?”

Nữ tử trước mặt hắn, chính là sư phụ trên danh nghĩa của hắn, giáo đầu Diệp Tri

Thu của Đông viện.

Diệp Tri Thu khoanh tay trước ngực, nở nụ cười thản nhiên: “Khi ngươi xuất

phát từ quận Tú Thủy, đúng lúc ta cũng có chuyện quan trọng cần vào kinh,

hôm nay xem như là tình cờ gặp mặt. Thấy ngươi bị đám sát thủ ngày ngăn

chặn, liên muốn đến giúp ngươi một tay.”

Thật ra thì đương nhiên không phải như vậy.

Sau khi đặc sứ Tông Thư Lệnh của bản sơn đo lường huyết mạch của Sở Hi

Thanh xong, đã cố tình phân phó võ quán Chính Dương, nhất định phải quan

tâm đến Sở Hi Thanh.

Khi Sở Hi Thanh xuất phát ở quận Tú Thủy, Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong

đều lo lắng cho sự an toàn của Sở Hi Thanh, nên đã mời nàng tạm thời bỏ qua

chuyện ở võ quán, đi theo Sở Hi Thanh đến thành Vọng An.

Một đường này Sở Hi Thanh đều không trải qua nguy hiểm gì, chỉ có hôm nay

bị một đám sát thủ của Sát Sinh Lâu ngăn cản, lúc này Diệp Tri Thu mới hiện

thân.

Nàng cho rằng Sở Hi Thanh nhất định không thể đổi phó với những sát thủ này,

khi nàng chạy đến thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị thuật sư lục phẩm này.

Tuy nhiên, ngay khi Diệp Tri Thu chuẩn bị đưa người này xuống suối vàng, lại

nhìn thấy Sở Hi Thanh một đao chém chết cao thủ lục phẩm.

Sau đó, Diệp Tri Thu kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, hiện lên vẻ hứng thú mãnh

liệt: “Nhưng xem ra là ta đã làm điều thừa rồi, những người này đều không đỡ

nổi một chiêu của ngươi.”

“Tu vị của Hi Thanh ngươi đã tiến vào thất phẩm? Đao pháp cũng tiến bộ rất

nhanh, thiên phú huyết mạch tựa như cũng mạnh hơn không ít. Thế nào? Có

hứng thú luận bàn với ta hay không?”

Hiện giờ nàng rất muốn biết thực lực của Sở Hi Thanh, rốt cuộc đã đến trình độ

nào?

Xem Truy Phong đao pháp và Khinh Vân Tung mà Sở Hi Thanh vừa thể hiện,

có vẻ như đã là tầng bảy, thậm chí là tầng tám?

Còn cả Phong Lôi võ ý nữa, cũng đã đến trình độ cực cao! Một cái khác là ‘võ ý

dung hợp’, rõ ràng là đã đến trình độ thông suốt.

Chuyện này thật sự là có chút dọa người.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 611: Huyết Nhai Đao và Sở Hi Thanh (2)


Sở Hi Thanh nghe vậy, nỗi lòng lại xúc động.

Hắn cũng nhìn ra Diệp Tri Thu không nói thật.

Tuy rằng hắn không biết vì sao Diệp Tri Thu lại đi theo, nhưng hiển nhiên là vị

này vẫn luôn đi theo sau, bảo vệ hắn từ trong bóng tối.

Hắn nở nụ cười tiêu sái: “Đệ tử có trình độ gì chứ? Nào dám dùng hai chữ ‘luận

bàn’? Phải là đệ tử thỉnh giáo với giáo đầu mới đúng. Có điều, có thể chờ đến

khi về quận Tú Thủy rồi nói không? Hiện giờ không tiện lắm.”

Sở Vân Vân từng nói thiên phú và ngộ tính của Diệp Tri Thu cũng là cấp bậc

siêu thiên kiêu.

Thiên tư tu hành của nàng chỉ kém Lục Loạn Ly một bậc, còn hơn xa Thiết

Cuồng Nhân. Chỉ là do xuất thân từ bình dân, nên bị chậm trễ việc tu hành.

Vì vậy, tuy rằng Diệp Tri Thu chỉ có tu vị lục phẩm thượng, nhưng sức chiến

đấu của nàng lại vượt xa tu vị, có thể lên đến một phẩm cấp!

Tương lai vị này mà bước vào nội môn của Vô Tướng thần tông, chẳng khác

nào bước lên con đường thênh thang, tất có thể một bước lên trời.

Thật ra thì những người như Diệp Tri Thu mới là nòng cốt và trụ cột của các

tông phái cỡ lớn.

Bọn họ đều có thiên phú cực cao, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình, nên không

có danh tiếng gì, tu luyện cũng rất khó khăn, chỉ có thể mày mò trong quân đội

hoặc giang hồ, từng bước từng bước kiếm tài nguyên tu hành, chậm rãi bò lên

trên.

Chỉ cần những người này lộ mũi nhọn, bộc lộ tài năng, lục đại thần tông đều rất

coi trọng bọn họ, sẽ dùng một lượng lớn tài nguyên để đào tạo và bồi dưỡng.

Kiếm Tàng Phong và Diệp Tri Thu, lại là những người tài ba trong số này.

Có thể bọn họ chậm hơn một bước một bước, thậm chí là hai bước, nhưng thành

tựu tương lai sẽ không kém hơn những siêu thiên kiêu trên Thanh Vân Tổng

Bảng kia.

Thậm chí do tâm tính của bọn họ càng vững chắc hơn người khác, cho nên hạn

mức tối đa của bọn họ cũng cao hơn.

Sở Hi Thanh cũng rất muốn giao thủ với Diệp Tri Thu một lần, lĩnh giáo võ đạo

của vị giáo đầu này.

Tuy nhiên, hắn hi vọng mình sẽ dùng thực lực của bản thân, chứ không phải

mượn thẻ nhân vật Tần Mộc Ca.

Sở Hi Thanh dự tính khi mình trở về quận Tú Thủy, thực lực của mình sẽ không

kém hơn Tần Mộc Ca 12 tuổi 01 ngày, thậm chí còn có thể hơn một bậc.

“Về Tú Thủy? Cũng được.” Diệp Tri Thu hơi gật đầu.

Diệp Tri Thu rất muốn kiểm tra trình độ võ đạo của Sở Hi Thanh.

Nhưng đánh ở trên mặt sông thì đúng là không tiện lắm, cũng không hết hứng

được.

Đoạn sông này là đoạn sông có nhiều thuyền buôn nhất ở sông Thương Lãng.

Mỗi ngày đều có mười mấy vạn chiếc thuyền đi qua con sông này.

Mà ngay khi Sở Hi Thanh chiến đấu với những sát thủ kia, hai mươi mấy chiếc

thuyền buôn và thuyền khách ở chung quanh đều không thể không tránh né về

phía bờ bắc, tất cả đều sợ bị cuốn vào trong đó.

Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào mà giao thủ với Sở Hi Thanh, chỉ làm cho

võ đạo và thiên phú của hắn bị bại lộ.

Đặc biệt là bên người Sở Hi Thanh còn có một tên có lai lịch khả nghi. . .

Ngay khi Diệp Tri Thu nghĩ đến chỗ này, thì một bóng người nữ tính yểu điệu,

da thịt hơi đen cũng đạp lên mặt sông, chạy từ bờ nam về phía bên này.

Kế Tiễn Tiễn đi đến gần Sở Hi Thanh, đầu tiên là quét mắt nhìn bốn phía chung

quanh.

Lúc này, trên mặt sông vẫn còn máu, thần niệm của nàng cũng cảm nhận được

thi thể ở dưới lòng sông.

Còn có mười cái xúc tu của con sát thi Hà La Ngư kia đang cướp đoạt chiến lợi

phẩm từ trên người các thi thể kia.

Nó l*t s*ch những pháp khí thất phẩm, thậm chí là lục phẩm ở trên người thi thể

xuống, rồi đưa lên trên boong thuyền.

Kế Tiễn Tiễn lại đưa mắt, tập trên lên người hai người Sở Hi Thanh và Diệp Tri

Thu.

Kế Tiễn Tiễn nhận ra Diệp Tri Thu, ban đầu nàng còn cho rằng bị Diệp giáo đầu

này ra tay, hỗ trợ Sở Hi Thanh giải quyết đám sát thủ này.

Nhưng nàng lập tức nghĩ đến, đám thuộc hạ kia của nàng sẽ không nói dối về

những chuyện thế này.

Hơn nữa, khí tức của vị nữ giáo đầu này rất ôn hòa, không có bất kỳ dị thường

nào.

Trái lại thì trên người Sở Hi Thanh bây giờ vẫn còn có đao ý ác liệt, toàn thân

có mùi máu tanh nhàn nhạt.

Kế Tiễn Tiễn âm thầm kinh dị, con ngươi hơi co lại: “Đường chủ, ngươi đã giải

quyết những sát thủ kia rồi?”

Cái tên này uống thuốc gì? Sao tự nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?

“Giải quyết rồi.” Giọng nói của Sở Hi Thanh rất bình thản, gật đầu nói: “Có thể

là Sát Sinh Lâu đánh giá thấp ta, những sát thủ này không có tên nào ra hồn cả.

À đúng rồi. . .”

Hắn quay về phía Kế Tiễn Tiễn: ‘Tình hình bên ngươi thế nào? Thực lực của

mấy người kia cũng không tệ nha.”

Vẻ mặt Kế Tiễn Tiễn lại rất quái lạ: “Bọn họ chạy trốn, ngay bên kia. . .”

Kế Tiễn Tiễn chỉ chỉ về phía thượng du, nơi đó có mấy bóng người màu đen

đang chạy băng băng bên bờ sông.

Đám thuộc hạ này của nàng lo lắng Sở Hi Thanh sẽ đuổi theo, cho nên trốn rất

nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy mười lăm mười sáu dặm
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 612: Huyết Nhai Đao và Sở Hi Thanh (3)


Kế Tiễn Tiễn nói tiếp: “Có thể là do những người này thấy thần uy của đường

chủ, vì vậy nên bỏ ta lại, bỏ chạy lên thượng du.”

Không thể không nói, lý do này trở nên càng hợp tình hợp lý hơn.

Sở Hi Thanh quả nhiên là không nghi ngờ gì, hắn chợt đổi giọng nói: “Chúng ta

về thuyền trước, giáo đầu, lúc nãy ta bỗng nhiên có chút cảm ngộ, nên muốn

tĩnh tâm nghiên cứu một quãng thời gian. Vì vậy đệ tử muốn mời giáo đầu lên

thuyền, sau đó chúng ta sẽ bàn lại.”

Thật ra là hắn muốn lợi dụng ngộ tính của Tần Mộc Ca, để nghiên cứu một ít

vấn đề khó khăn trong võ đạo của mình.

Đây mới là mục đích khi hắn sử dụng tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi.

Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải dùng, vừa có thể thuận tiện giải quyết đám

sát thủ này, lại có thể nghiên cứu võ đạo.

Pháp khí trên người đám sát thủ này cũng rất mạnh mẽ, và rất đáng giá.

Diệp Tri Thu chỉ coi rằng hắn thật sự có cảm ngộ từ trong chiến đấu.

Bản thân nàng cũng thường xuyên trải qua chuyện như vậy, vì vậy phất tay áo:

“Nếu như có cảm ngộ thì đừng làm lỡ. Ngươi yên tâm bế quan nghiên cứu đi, ta

sẽ hộ pháp cho ngươi.”

Khi nói đến hai chữ ‘hộ pháp’, nàng còn cố ý híp mắt lại, nhìn về phía Kế Tiễn

Tiễn ở bên cạnh.

Diệp Tri Thu đã đi theo Sở Hi Thanh từ đầu, khi nhìn thấy Sở Hi Thanh giao

chiến với Thủy sư doanh Hợp An ở quận Hợp An, thì nàng đã cảm thấy nữ nhân

này có vấn đề.

Hôm nay nàng có thể xác định, không còn gì để nghi ngờ nữa.

Vừa rồi, còn có một cỗ thế lực khác ẩn núp ở bên bờ sông.

Diệp Tri Thu tận mắt nhìn thấy một phần trong số đó, đi theo Kế Tiễn Tiễn đến

mảnh rừng rậm bên bờ nam kia.

Vấn đề là sau đó liền không nhìn thấy bóng dáng của những người này nữa.

Diệp Tri Thu kết luận giữa Kế Tiễn Tiễn và đám người kia, nhất định sẽ tồn tại

liên quan nào đó.

Kế Tiễn Tiễn thì lại thầm hô một tiếng xúi quẩy.

Diệp Tri Thu này, rõ ràng là rèn luyện ra võ ý từ trên chiến trường, nhưng lại có

năng lực ẩn núp và tiềm hành không tầm thường.

Làm cho đám thuộc hạ kia của nàng cũng không thể phát hiện.

Nhưng lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng.

Kế Tiễn Tiễn nghĩ thầm, trong tay đối phương không có chứng cứ gì, nên cứ

dùng ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu để nhìn Diệp Tri Thu.

Đây là dùng ánh mắt hỏi dò, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Tất cả động tác và biểu cảm của nàng đều rất tự nhiên, hết sức thản nhiên.

Ngay khi ánh mắt của hai nữ nhân đan xen, âm thầm giao phong.

Bờ sông phía bắc sông Thương Lãng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trẻ

tuổi hùng hồn và thô cuồng: “Xin hỏi Sở Hi Thanh Sở thiếu hiệp ở đâu? Tại hạ

Mạc Kỳ Lân, đến đây lĩnh giáo đao pháp của các hạ!”

Giọng nói của hắn không cao lắm, nhưng lại truyền khắp toàn bộ mặt sông, bốn

phía đều có thể nghe thấy.

Kế Tiễn Tiễn và Diệp Tri Thu nghe vậy thì đều sững sờ, quay đầu nhìn về phía

bên đó.

Cả hai đều nghĩ thầm, lại có thiếu niên đen đủi nào chạy đến khiêu chiến Sở Hi

Thanh rồi?

Hai người lập tức ba chữ Mạc Kỳ Lân này, dường như có hơi quen tai.

“Đúng rồi!”

Xếp hạng 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao, chính là Mạc Kỳ Lân.

Bọn họ nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một thớt thần câu màu đỏ thẫm bỗng nhiên

chạy như bay từ thượng du xuống.

Lập tức nhìn thấy một thiếu niên tầm mười sáu tuổi, diện mạo thô lỗ cường

tráng, khung xương thô to.

Hắn nhẹ nhàng nhìn chiếc thuyền của Sở Hi Thanh, giọng nói lạnh lẽo: “Tại hạ

muốn nhìn đao của các hạ một chút, xem xem ngươi có tư cách gì đánh đồng

với ta, cùng ngồi trên Thần Tú Thập Kiệt đao? Hôm nay, chúng ta không cần ký

Sinh Tử Khế, cũng không cần người làm trọng tài, chúng ta quyết chiến một

trận ở trên mặt sông này, thế nào? Không biết Sở huynh có gan ứng chiến hay

không?”

Sở Hi Thanh đã trở vào trong khoang thuyền, vừa chuẩn bị ngồi xuống.

Hắn nghe thấy lại có người tuyên bố muốn khiêu chiến mình, đầu tiên là hơi cau

mày.

Chủ yếu là vì thời gian không đủ, thời hạn sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca

chỉ có một canh giờ.

Ngộ tính của Tần Mộc Ca cực cao, sử dụng ít một cái hô hấp, cũng là một tổn

thất rất lớn với hắn.

Tuy nhiên, khi hắn nghe thấy người đến là Mạc Kỳ Lân xếp thứ 9 trên Thần Tú

Thập Kiệt đao, thì cũng sinh ra vài phần hứng thú.

Chuyện này quả thực là điểm võ đạo đuổi theo đưa đến tận cửa mà!

Tay Sở Hi Thanh đè đao, nhìn về phía bờ sông, trong mắt hiện ra vài phần hứng

thú: “Thì ra là Mạc Kỳ Lân Mạc thiếu hiệp! Rất đúng lúc, Sở mỗ cũng muốn

biết Mạc Kỳ Lân ngươi có tư cách gì, mà lại ngồi ở trên Sở Hi Thanh ta? Các hạ

cứ việc ra tay, Sở mỗ tiếp chiêu là được.”

Thật ra thì Sở Hi Thanh định hẹn một địa điểm ở gần đây, sau đó mời một đại

lão giang hồ ra chứng kiến.

Thời gian thì vào bảy ngày sau đi. . .

Sở Hi Thanh không có hứng thú thua người khác, cũng không có ý định để

mình trở thành đá kê chân cho kẻ khác.

Trận chiến này nhất định phải diễn ra sau khi hắn vào thất phẩm, thực lực đã

thay da đổi thịt.

Tuy nhiên, nếu đối phương đã nói ‘hắn có gan ứng chiến không?’ như vậy, Sở

Hi Thanh cũng không có đạo lý từ chối.

Coi như người này xui xẻo đi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 613: Huyết Nhai Đao và Sở Hi Thanh (4)


Trên mặt Mạc Kỳ Lân nhất thời lóe lên một vệt tức giận: “Được!”

Người này quả nhiên là coi trời bằng vung, hung hăng càn quấy như lời đồn đại!

Hắn trực tiếp nhảy lên từ trên lưng ngựa, sau đó đạp lên mặt sông, chạy về phía

thuyền của Sở Hi Thanh.

Thân pháp của Mạc Kỳ Lân cực nhanh, khi dùng tốc độ nhanh nhất thậm chí

còn vượt qua Hoàng Long câu trong thời gian ngắn. Chỉ trong khoảnh khắc mà

hắn đã vượt qua mấy dặm, đi đến phía dưới thuyền nhanh.

Sau đó, dưới chân Mạc Kỳ Lân bỗng nhiên hiện lên hai đám bọt nước cực lớn,

đồng thời bóng người của hắn cũng đột nhiên lăng không mà lên.

“Sở thiếu hiệp chú ý!”

Mạc Kỳ Lân tiếng như lôi chấn, đao pháp cũng tựa như lôi đình.

Giống như là giữa mùa xuân, mây trong gió nhẹ lại có một vệt lôi đình lóng

lánh.

Sấm chớp mùa xuân, vạn vật sinh sôi, chính là Kinh Trập!

Đao pháp của hắn, chính là Kinh Trập đao!

Nhưng lúc này, Diệp Tri Thu lại bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh.

Nàng cảm ứng được quanh người Sở Hi Thanh đang có một đao ý kỳ lạ.

Đó là Nhai Tí đao ý!

Cái này khiến cho Diệp Tri Thu hơi thất thần.

Nàng đang suy nghĩ đến cái bình ngọc đựng tinh huyết của Sở Hi Thanh, và cả

bản chủ giải Bạch Mã Phi Mã mà Diệp Kinh Nguyên bắt Sở Hi Thanh viết, bây

giờ hẳn là được đưa về Vô Tướng thần tông rồi chứ?

Không biết bản sơn có phân biệt được rõ ràng không?

Sở Hi Thanh rốt cuộc cảm phải là người mà Huyết Nhai thần đao cảm ứng hay

không?

Trong khoảnh khắc này, Diệp Tri Thu nghe thấy một tiếng kim loại va chạm.

Khi nàng ngưng thần lần nữa, liền nhìn thấy bóng người Mạc Kỳ Lân bị đánh

bay ra khỏi boong thuyền.

Cả người hắn bay ra khỏi boong thuyền như sao băng, sau đó một nửa thân thể

chìm vào trong nước, trượt dài tận ba mươi trượng thì mới ổn định được cơ thể,

lần nữa đứng vững trên mặt sông.

Lúc này, không chỉ khóe môi Mạc Kỳ Lân tràn ra một vệt máu, mà vị trí cổ tay

phải của hắn cũng bị nứt ra một vệt máu.

Sở Hi Thanh thì lại đặt chân trên boong thuyền, đao bên hông tựa như chưa

từng ra khỏi vỏ, sắc mặt hắn thong dòng, ôm quyền về phía Mạc Kỳ Lân: “Mạc

huynh, đa tạ!”

Diệp Tri Thu nhìn thấy tình cảnh này, lại không thấy bất ngờ chút nào.

Tuy rằng vừa rồi nàng không nhìn thấy bọn họ giao thủ, nhưng lại hiểu được

quá trình giao thủ của bọn họ.

Lần này, Sở Hi Thanh lựa chọn lấy lực phá lực.

Đầu tiên, hắn dùng Nhai Tí đao ý, phản xạ và bắn ngược đại đa số lực lượng và

đao ý của Mạc Kỳ Lân, mạnh mẽ đẩy lùi.

Sau đó, lại lấy khoái đao mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, khi Mạc Kỳ Lân

chưa kịp phản ứng thì đã chém vào cổ tay của Mạc Kỳ Lân.

Cái tên này thật sự là quá xui xẻo.

Với tu vị võ đạo và thiên phú huyết mạch của hắn, còn cả nguyên công cao hơn

nửa phẩm kia, vốn có thể chống đỡ khoảng mười chiêu của Sở Hi Thanh.

Vấn đề là hiệu quả Thần Chi Thương trong cơ thể Sở Hi Thanh vẫn chưa biến

mất.

Mạc Kỳ Lân bây giờ đang giao thủ với Sở Hi Thanh tăng gấp bốn lần, há có thể

không thua trong chớp mắt?

Mạc Kỳ Lân thì lại lặng lẽ không nói gì.

Khóe môi hắn tràn ra càng nhiều máu hơn.

Đây không phải là do thương thế của hắn, mà là do khí huyết trong lòng ngực

Mạc Kỳ Lân quay cuồng, lửa giận công tâm.

Khi Mạc Kỳ Lân rời khỏi kinh thành, hắn tự nhận rằng mình sẽ không bại,

nhưng kết quả lại bại thảm như vậy!

Thế mà hắn không sống nổi quá hai đao ở trước mặt Sở Hi Thanh.

Không! Nói chính xác hơn, thì hắn đã bại ở đao đầu tiên.

Đường đường là người xếp hạng 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao, lại không đỡ

nổi một đao của hạng 10!

Vậy mà mình còn nói Sở Hi Thanh có tài cán gì mà đòi đặt ngang hàng với Mạc

Kỳ Lân hắn ở trước mặt sư đệ. . .

Cùng lúc đó, còn có ít nhất hơn ngàn người ở hai bên bờ sông Thương Lãng

nhìn thấy một màn này.

Có mười mấy người trong đó lập tức lấy tin phù ở trong tay áo ra, vội vàng viết

lên đó.

“. . .Ngày 10 tháng 3, khi Sở Hi Thanh rời khỏi kinh đã đột phá thất phẩm. Buổi

trưa ngày hôm đó, gặp mặt mười hai tên sát thủ của Sát Sinh Lâu vây giết. Sở

Hi Thanh nguyên công tiến nhanh, thực lực tăng vọt. Hai sát thủ kim bài lục

phẩm hạ, hai sát thủ ngân bài lục phẩm hạ của Sát Sinh Lâu, đều bị hắn một đao

bêu đầu.”

“Không lâu sau, Mạc Kỳ Lân xếp hạng 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao xuất hiện,

tuyên bố khiêu chiến Sở Hi Thanh, lại bị Sở Hi Thanh đánh bại bằng một đao!”

Không lâu sau, mấy còn bồ câu đưa thư, mấy cái tin phù, còn có hai cái Càn

Khôn phi kiếm, từng cái bay lên mà đi. Bọn chúng tiến vào tầng mây, biến mất

ở chân trời xa xa.

Cũng tại lúc Sở Hi Thanh rời kinh gặp phục kích, bản sơn Vô Tướng thần tông

ở biên cách phương bắc.

Đại trưởng lão Giáo Viên Viện, Thanh Hư Tử cũng nhận được một bình ngọc và

một bản sách ‘chú giải Bạch Mã Phi Mã’ từ ‘đặc sứ Huyết Nhai’ Đông Châu là

Tông Lệnh Thư
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 614: Huyết Nhai Đao và Sở Hi Thanh (5)


Lần này, Vô Tướng thần tông đã phái đặc sứ Huyết Nhai đến ba mươi tám châu

trong thiên hạ, tuy rằng bọn họ đều xuất thân từ Thuật Sư Viện, nhưng người

phụ trách việc này là Thanh Hư Tử.

Hắn là đại trưởng lão Giáo Viên Viện, phụ trách việc truyền thừa tất cả võ đạo

và pháp thuật của tông môn, lo chuyện truyền nhân của Thần Ý Xúc Tử Đao là

danh chính ngôn thuận.

“Máu người của người có thể khiến Huyết Nhai Bàn hiện lên vòng thứ tám và

thứ chín, nhưng lại rất yếu ớt?”

Thanh Hư Tử nhìn bình ngọc trước mắt, trên mặt hiện lên ý khó hiểu.

Thật ra thì một tháng trước, Tông Thư Lệnh đã đưa thư vạn dặm, báo cáo

chuyện này cho bản sơn.

Tuy nhiên, vị đặc sứ này có tính cách cẩn thận, rất sợ máu của Sở Hi Thanh sẽ

có sơ suất gì.

Hắn không dùng mấy thứ như Càn Khôn phi kiếm, mà cố ý nhờ một vị đệ tử nội

môn đang muốn trở về tông môn, đưa giọt tinh huyết này của Sở Hi Thanh về

Vô Tướng thần tông.

Vì vậy, đến hôm nay thì Thanh Hư Tử mới nhìn thấy bình ngọc này.

Tình huống mà Tông Thư Lệnh miêu tả, bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

Tố chất tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao, có chính là có, không có chính là không

có, nào có sáng mà lại không sáng chứ?

Người chế tác ba mươi tám cái Huyết Nhai Bàn là đại trưởng lão Thiên Công

Viện cũng cho giải thích. Huyết Nhai Bàn hẳn là cảm ứng được Sở Hi Thanh có

một phần tố chất tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao, nhưng không thể nào xác định

được, vì vậy mới sáng mà chưa sáng.

Tuy nhiên, chuyện này đúng là rất dễ giải quyết.

Thanh Hư Tử cầm chuông lên, lắc nhẹ: “Tông Linh Uy, ngươi đi vào một

chuyến.”

Ngay sau đó, một người trẻ tuổi tầm ba mươi đã đi vào.

Người này da mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, vành tai rất to lớn, hầu như đã

rủ xuống đến vị trí song song với môi.

Hắn tên Tông Linh Uy, là một trong hai người canh giữ Huyết Nhai Đao khi

đao ý của nó hóa hình, chấn động ngàn dặm.

Bây giờ, đang ngốc trong Giáo Viên Viện để tìm hiểu đao pháp.

Sau khi người này đi vào, liền cung kính thi lễ: “Đại trưởng lão, xin hỏi ngài có

dặn dò gì?”

“Đúng là có một chuyện, có liên quan đến Huyết Nhai Đao, xem như là một

chuyện không cần phiền hai chủ.”

Thanh Hư Tử mỉm cười với hắn, tiện tay ném bình ngọc qua: “Linh Uy, ngươi

mang giọt tinh huyết trong này, nhỏ vào trên lưỡi đao của Huyết Nhai Đao, nhìn

xem Huyết Nhai Đao có phản ứng gì. Đúng rồi, nhớ đến Thuật Sư Viện, gọi ta

bên thuật sư tứ phẩm đi theo. Nếu như Huyết Nhai Đao không có động tĩnh, vậy

thì thôi, nếu như có phản ứng, vậy thì phải che đậy khí cơ.”

Không thể tái phạm vào bài học lần trước.

Tuy rằng Thanh Hư Tử không cho là Đông Châu Sở Hi Thanh kia là người mà

Huyết Nhai Đao cảm ứng, nhưng lại không thể bỏ sót.

Chẳng may là hắn thì sao?

Vẻ mặt Tông Linh Uy trở nên nghiêm túc.

Hắn cung kinh tuân mệnh, sau đó cầm bình ngọc lui ra khỏi gian phòng.

Lúc này, Thanh Hư Tử lại đưa mắt nhìn bản ‘chú giải Bạch Mã Phi Mã’ ở phía

trước.

Bạch Mã Phi Mã? Không phải Bạch Mã Phi Mã của tên d*m t*c ở Đông Châu

chứ?

Chú giải?

Là chú thích nên lợi dụng Bạch Mã Phi Mã này thế nào sao? Lại làm một tên

d*m t*c lợi hại hơn?

Thanh Hư Tử hơi lắc đầu, nhưng vẫn mở sách ra, cẩn thận nhìn xem.

Một lát sau, Thanh Hư Tử liền phát ra tiếng ồ, hắn lại bắt đầu xem lại từ đọc,

cẩn thận đọc từng dòng một.

Vận dụng một tia ‘đạo vận’ của Bạch Mã Phi Mã vào trong võ đạo, hòa vào

trong Dưỡng Nguyên Công?

Đây là biện pháp tốt!

Nếu làm vậy, có thể sử dụng một tia Đạo vận kia cho bất kỳ pháp môn và võ

đạo nào.

Một khi có người dưới tứ phẩm tu luyện được, thì sẽ rất khó gặp đối thủ trong

cùng cấp bậc.

Chỉ có đến cấp độ tứ phẩm, Đạo vận bắt đầu trở nên thường thấy hơn, thì hiệu

quả của Bạch Mã Phi Mã mới sẽ suy yếu.

Tuy nhiên người này vẫn quá l* m*ng.

Dưỡng Nguyên Công là kết quả của mấy chục đời Vô Tướng thần tông nghiên

cứu và hoàn thiện, bản thân công pháp đã gần với hoàn mỹ.

Lúc này có thêm bất kỳ một biến hóa nào, cũng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường

trước, có thể ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này.

Ah?

Cái kết hợp này lại rất hoàn mỹ! Sửa không tệ, không có khuyết điểm.

Giống như một cái cây đại thụ to bằng trời, mọc ra một cái phân nhánh nho nhỏ,

thì cũng không ảnh hưởng đến thân cây, không chạm đến gốc rễ.

Đông Châu Sở Hi Thanh. . .

Đây là lần đầu tiên Thanh Hư Tử cảm thấy hứng thú với cái tên này.

Sau đó, vẻ mặt hắn hơi động, giơ tay lên hút một cái, bản Thiên Cơ Võ Phổ ở

trên bàn lập tức bị hút đến trước mặt hắn.

Quyển sách kia tự động lật trang, mãi đến trang thứ 152 mới dừng lại.

“Hạng 10 Thần Tú Thập Kiệt đao: Sở Hi Thanh!”

Thanh Hư Tử nhìn hàng chữ này, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.

Có thể kích phát bảy vòng đầu của Huyết Nhai Bàn, có thể thấy được thiên phú

của Sở Hi Thanh. Lại có thể hòa Bạch Mã Phi Mã vào trong võ đạo, thì lại có

thể biết ngộ tính của hắn.

Khó được chính là người còn trẻ tuổi mà đã có thể bước lên Thần Tú Thập Kiệt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back