Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi

Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 40


Lúc Lâm Sơ Thanh rời khỏi tòa nhà thì thấy thầy mình và Hình Mộ Bạch đang đứng ở ven đường, không biết đang nói gì nữa.

Cô đi tới, Dương Khải Hoa nhìn thấy cô, ông nói với Hình Mộ Bạch: “Ra rồi kìa.”

“Được rồi, mấy đứa đi đi.” Ánh mắt Dương Khải Hoa liếc qua Lâm Sơ Thanh, rồi nhìn về phía Hình Mộ Bạch: “Bác bảo tiểu Thanh dẫn con đến chỗ bác ăn cơm từ lâu rồi, mà vẫn chưa qua được, khi nào mấy đứa có thời gian rảnh thì nhớ qua chỗ bác.”

Hình Mộ Bạch cười, “Được ạ.”

Trước khi rời đi, Dương Khải Hoa lại liếc nhìn Lâm Sơ Thanh đang mỉm cười với mình, sau đó mới cất bước, người đàn ông gần 60 tuổi bước đi trong gió lạnh, tuy bước chân rất vững vàng nhưng bóng lưng lại hiện rõ sự cô đơn.

Lâm Sơ Thanh nhìn bóng lưng ấy, trong lòng đột nhiên muốn đuổi theo ông, cùng ông về nhà.

___

Hình Hàm Quân cố ý chờ Hinh Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh, còn cả Hình Tín Hàm có thời gian rảnh về nhà ăn cơm, tất cả các món ăn đều do Hình Hàm Quân đích thân xuống bếp làm, Lâm Sơ Thanh được người nhà họ Hình tiếp đón rất nhiệt tình.

Vốn dĩ Hình Tín Hàm có ấn tượng rất tốt với cô, trước đó hai người cũng đã gặp mặt, cho nên lần này gặp lại thì càng thân thuộc hơn, với lại Lâm Sơ Thanh và Hình Tín Hàm có rất nhiều chủ đề chung để nói, một khi đã nói thì không thể dừng lại được.

Mà thái độ của Hình Hàm Quân đối với Lâm Sơ Thanh cũng đã sớm thay đổi, bây giờ thấy tình cảm của cô và con trai mình tốt như vậy, thân là mẹ, trong lòng Hình Hàm Quân cảm thấy rất vui mừng.

Bữa cơm hôm nay cực kỳ phong phú, bầu không khí cũng rất hài hòa, hết thảy đều tốt đẹp.

Đã lâu lắm rồi Lâm Sơ Thanh không được cảm nhận hương vị của gia đỉnh, đêm này đến nhà Hình Mộ Bạch, cô lại cảm nhận được cảm giác ấm áp mà chỉ gia đình mới có thể mang lại.

___

Ăn tối xong, hai người quay về chỗ Hình Mộ Bạch ở, tắm rửa xong, Hình Mộ Bạch đè Lâm Sơ Thanh xuống, anh cúi đầu hôn môi cô, thì thầm: “Muốn nghe anh kiểm điểm không?”

Lâm Sơ Thanh trợn mắt, chậm rãi hỏi: “Trông anh bây giờ có giống đang kiểm điểm không?”

Anh cười, “Sao lại không chứ?”

Sau đó, anh bắt đầu “kiểm điểm” với cô…

“Bắt đầu từ tối hôm này, nếu tổ chức không xin tha hoặc tổ chức không hài lòng thì anh sẽ không dừng lại.”

Lâm Sơ Thanh: ?

“Nếu tổ chức xin tha hoặc hài lòng rồi, anh sẽ làm tổ chức vui vẻ hơn, sau đó làm thêm lần nữa.”

Lâm Sơ Thanh: ??

“Tổ chức luôn phải nhớ kỹ, nói muốn nghĩa là muốn, nói không muốn nhưng thật ra là muốn, cho nên, mặc kệ tổ chức nói muốn hay không muốn thì anh vẫn sẽ tiếp tục.”

Lâm Sơ Thanh: ???

Lâm Sơ Thanh bị lý do vô lý của anh làm cho tức cười: “Hình Mộ Bạch, anh không sợ lao lực quá mà chết à?”

Anh nhíu mày, cắn nhẹ lên môi cô một cái, cười đáp: “Vậy phải xem em có bản lĩnh này không?”

Lâm Sơ Thanh: “…” Vì sao người đàn ông này ăn mặn xong lại trở nên cợt nhả như vậy chứ?”

***

Trước khi hết năm, cuối cùng Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch cũng có thời gian đến nhà Dương Khải Hoa ăn cơm với ông.

Tối đó, Dương Khải Hoa đích thân xuống bếp, làm rất nhiều món Lâm Sơ Thanh thích ăn, lúc Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch đến, ông đã nấu xong hết, Lâm Sơ Thanh vừa vào nhà đã chạy đến bàn ăn, cô kinh ngạc kêu “wow”, chống hai tay lên bàn cúi đầu ngửi mùi thức ăn thơm phức, nói: “Cuối cùng con cũng được thưởng thức món ăn do thầy làm rồi!”

Đúng lúc Dương Khải Hoa bưng rau trong bếp đi ra, nghe thấy cô nói vậy, ông hừ nhẹ một cái, sau đó ông cầm đống đồ dinh dưỡng trong tay Hình Mộ Bạch để sang một bên, nói: “Mộ Bạch, qua đây ngồi đi.”

Hình Mộ Bạch cười, nói vâng.

Dương Khải Hoa vui vẻ bảo Lâm Sơ Thanh đi lấy rượu trắng, ông muốn uống vài chén với Hình Mộ Bạch.

Tuy Lâm Sơ Thanh ngoài miệng thì lẩm bẩm uống rượu không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn đứng dậy lấy rượu cho hai người họ.

Dương Khải Hoa nhìn bóng lưng Lâm Sơ Thanh rời đi, ông cười, lắc đầu thở dài.

Hình Mộ Bạch hỏi: “Qua năm mới, bác thật sự định nghỉ việc ở khoa cấp cứu ạ?”

Dương Khải Hoa gật đầu, bất đắc dĩ cười: “Bác đã già rồi, cũng đến lúc phải nghỉ hưu thôi.”

“Vậy bác định khi nào nói cho cô ấy biết ạ?”

Dương Khải Hoa ăn một gắp rau, ông im lặng một lát rồi nói, “Trước hết cứ để qua Tết đã.” Ông để đũa xuống, nhìn về phía Hình Mộ Bạch, “Tên nhóc cậu còn nhớ lần trước ở bệnh viện đã đồng ý với bác chuyện gì không?”

Hình Mộ Bạch nghiêm túc trả lời: “Con nhớ ạ, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Dương Khải Hoa bật cười, “Trước khi rời khỏi tiền tuyến, cậu phải bảo đảm sự an toàn của bản thân trước, thế thì nửa đời sau mới chăm sóc tốt cho con bé được, hiểu ý của bác không?”

Hình Mộ Bạch còn chưa lên tiếng, Lâm Sơ Thanh đã cầm rượu trắng và hai cái ly quay lại, cuối cùng anh chỉ nhìn Dương Khải Hoa rồi gật đầu với ông.



Sau bữa tối, Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch rời khỏi nhà Dương Khải Hoa, vì Hình Mộ Bạch uông rượu nên Lâm Sơ Thanh cầm chìa khóa xe của anh rồi ngồi lên ghế lái.

Lên xe, cô hỏi anh: “Về đâu đây anh? Chỗ anh hay chỗ em?”

Hình Mộ Bạch xoa xoa mi tâm, nói: “Chỗ nào cũng được.”

Lâm Sơ Thanh nhướng mày, không nói gì nữa.

Xe đi được nửa đường thì trời bắt đầu có tuyết rơi, nhân lúc chờ đèn đỏ, Lâm Sơ Thanh hạ cửa sổ xe xuống, vươn tay ra ngoài hứng lấy bông tuyết, nháy mắt, không khí lạnh ùa vào trong xe, Lâm Sơ Thanh rùng mình, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Lâm Sơ Thanh lái xe đưa Hình Mộ Bạch về nhà mình.

Lúc xe đậu ở dưới lầu, mặt đất đã phủ một lớp mỏng màu trắng, hai người xuống xe, Lâm Sơ Thanh khóa xe lại, đi vòng qua bên Hình Mộ Bạch, cô tự nhiên nắm lấy cánh tay anh, cả người rúc vào vòng tay của anh.

Hình Mộ Bạch cùng cô đi vào tiểu khu, lúc đứng trong thang máy, Hình Mộ Bạch giúp cô vỗ vỗ bông tuyết rơi trên vai áo, Lâm Sơ Thanh ngửa đầu hỏi anh: “Anh đón giao thừa ở đâu thế? Trong đội hay ở nhà?”

“Trong đội.” Anh nói xong cũng nhìn về phía cô, vòng tay ôm cô, hỏi: “Sao thế?”

Lâm Sơ Thanh mỉm cười, “Có thể đưa người nhà tới không?”

Thang máy dừng ở tầng 13, anh nắm tay cô bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Có thế, đến lúc đó Ngụy Giai Địch cũng sẽ đưa vợ và con gái đến.”

Hình Mộ Bạch mở cửa, hai người đi vào huyền quan, lúc đổi giày, Lâm Sơ Thanh hỏi: “Vậy em cũng đến!”

Hình Mộ Bạch híp mắt, cười như không cười nhìn cô chăm chú, mấy giây sau, anh kéo cô vào lòng, “Được.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Cũng nên chính thức giới thiệu chị dâu cho đám nhóc thối kia rồi.”

Lâm Sơ Thanh không nhịn được bật cười, đẩy anh một cái: “Anh đi tắm trước đi, em đi nấu ít canh.”

“Ừm.” Trả lời xong, Hình Mộ Bạch cắn nhẹ lên môi cô một cái mới chịu buông cô ra.

Từ trước đến nay, Hình Mộ Bạch tắm rất nhanh, mới được một lúc đã đi ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo tắm, anh đi dép lê vào bếp, đúng lúc Lâm Sơ Thanh vừa nấu canh xong, đang cúi đầu nếm thử.

Hình Mộ Bạch ôm cô từ phía sau, thấy Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu lại, anh nhân cơ hội thơm trộm cô, Lâm Sơ Thanh không chút do dự thơm lại anh, sau đó cười rộ lên, cô xoay người, giơ chiếc bát trong tay lên, “Anh uống một ít nhé? Giải rượu.”

Hình Mộ Bạch cầm lấy, dùng thìa khuấy khuấy, sau đó bưng bát lên húp sạch, cũng chẳng sợ bị bỏng gì cả.

“Anh muốn uống nữa không?”

Hình Mộ Bạch đặt bát sang một bên, đẩy cô đến chiếc bàn đối diện, “Muốn em có được không?”

Lâm Sơ Thanh ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng nàn của anh, cô khép đôi mi run rẩy lại, vươn tay ôm lấy lớp áo sau lưng anh.

Hình Mộ Bạch nhấc cô ngồi lên bàn, bởi vì nụ hôn quá kịch liệt nên hơi thở bắt đầu rối loạn, lần thứ hai mở mắt ra thì đôi mắt cô đã đẫm nước.

Hai tay anh chống bên người cô, anh nghiêng người tới, nở nụ cười xấu xa, thanh âm trở nên khàn khàn: “Không phải em muốn làm trong phòng bếp à? Hôm nay anh sẽ làm em hài lòng.”

Lâm Sơ Thành hừ nhẹ, đưa tay tháo đai áo của anh ra, thoáng chốc, chiếc áo tắm trên người anh lỏng ra, Lâm Sơ Thanh ôm eo anh, đón nhận nụ hôn của anh, hờn dỗi nói: “Làm như anh không muốn ý.”

Hình Mộ Bạch cười, anh nắm lấy cằm cô, hôn thật sâu.



Vốn dĩ đêm giao thừa, Lâm Sơ Thanh phải trực ban, nhưng buổi tối cô muốn đến đội cứu hỏa, nên đã đổi ca cho Tô Nam.

Lâm Sơ Thanh ở nhà Dương Khải Hoa ăn sủi cảo với ông, còn Hình Mộ Bạch thì ở nhà ăn cơm với Hình Hàm Quân xong mới ra khỏi cửa.

Anh đến chỗ Dương Khải Hoa đón Lâm Sơ Thanh, đưa cô đến đội cứu hỏa.

Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thành đến muốn nhất, lúc hai người đến căng tin đội cứu hỏa thì đám nhóc kia đang tụ tập làm vằn thắn.

Cả nhà Ngụy Giai Địch cũng ở đó.

Cô bé 4 tuổi vừa thấy anh đã tươi cười chạy tới, cô bé dang tay ra, giọng nói lanh lảnh: “Bác ơi!”

Ánh mắt Hình Mộ Bạch tràn đầy dịu dàng, anh khom người bế cô bé lên, chọc cho cô bé vui vẻ cười khanh khách.

Hình Mộ Bạch để cô bé ngồi lên cánh tay mình, cô bé ngoan ngoãn ôm cổ anh, hôn chụt lên má anh một cái, giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Y Y rất nhớ bác, bác có nhớ Y Y không ạ?”

Hình Mộ Bạch cười, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi của cô bé: “Nhớ chứ.”

Lâm Sơ Thanh đứng cạnh cười khẽ, cô bé nghe tiếng quay sang nhìn, đôi mắt to chớp chớp, Hình Mộ Bạch nói với cô bé: “Đây là bác gái của con.”

Lâm Sơ Thanh: “…” Đột nhiên cô cảm thấy bản thân già đi rất nhiều.

Cô bé cười với Lâm Sơ Thanh, giọng nói lanh lảnh: “Chào bác gái, còn là Ngụy Y ạ.”

Lâm Sơ Thanh vốn rất thích trẻ con, hơn nữa trông Ngụy Y cực kỳ xinh xắn, lại trẳng trẻo mềm mại, cô càng nhìn càng thấy thích, đáp lại cô bé: “Chào Y Y.”

Ba người nói chuyện một lúc, nhóm người bên cạnh liên túc liếc sang nhìn, có người không sợ lớn chuyện đùa: “Y Y ở chung với đội trưởng và chị dâu trông giống một nhà nhỉ.”

Mặt Ngụy Giai Địch đen lại, không vui nói: “Đó là con gái tôi đấy!”

Vợ Ngụy Giai Địch – Vu Viện là một phụ nữ hiền lành, cô ấy đang làm vằn thắn, nghe Ngụy Giai Địch nói vậy thì lắc đầu cười, có sợi tóc rơi xuống, Vu Viện đang định dùng tay hất ra, Ngụy Giai Địch đã giơ tay lên vén ra sau tai cho cô.

Sau đó anh nhìn về phía Hình Mộ Bạch, kêu: “Y Y, ba ở bên này này, qua đây đi, ba dạy con làm hình con thỏ nhỏ.”

Ngụy Y chơp mắt, không hề cho ba mình chút mặt mũi nào, nói: “Lát nữa được không ạ? Con muốn ngồi trên cao cơ.”

Ngụy Giai Địch vỗ vỗ bả vai của mình: “Ngồi lên ba này.”

Ngụy Y: “Nhưng con muốn ngồi trên vai bác cơ!”

Ngụy Giai Địch: “…”

Lâm Sơ Thanh không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng, mấy chiến sĩ khác cũng cười theo, không chút thương tiếc vị chỉ đạo viên của mình bị con gái ghét bỏ.

Hình Mộ Bạch để cô bé ngồi trên vai mình, đưa Lâm Sơ Thanh gia nhập cùng mọi người, hai người vừa đi tới, mấy người họ đã hô lên: “Chào chị dâu.”

Mặc dù Lâm Sơ Thanh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị sự nhiệt tình của họ dọa sợ, may là cô vẫn có thể bình tĩnh được, gật đầu với bọn họ, cười: “Chào mọi người.”



Bữa cơm tất niên này là bữa cơm đặc biệt nhất từ trước đến nay Lâm Sơ Thanh được trải qua, với tư cách là bạn gái của Hình Mộ Mạch, việc ăn mừng năm mới cùng những người lính của anh trong đội thực sự rất mới lạ và là điều quý giá đối với cô.

Ăn xong, cả đám người đi đến khán phòng dành riêng cho đội cứu hỏa để tổ chức lễ hội đêm giao thừa.

Một đám nhóc hơn hai mươi tuổi thi nhau biểu diễn văn nghệ.

Lúc đến lượt Dương Nhạc, cậu chỉ đơn giản hát một bài 《Trái tim biết ơn》tất cả chiến sĩ có mặt đều cất tiếng hát, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Chú Dương và dì Vương ngồi ở nhà ăn dưới sân khấu cũng rơi nước mắt vì cách thể hiện tình cảm vô cùng đặc biệt của con trai mình.

Càng lúc, đám người càng ầm ĩ hơn, bình thường không được thư giãn như vậy nên Hình Mộ Bạch cũng mặc kệ bọn họ chơi đùa.

Mãi đến khi đám nhóc đó kéo anh và Lâm Sơ Thanh lên đài, nói là muốn đặt câu hỏi để kiểm tra độ ăn ý của hai người.

Cũng không biết là tên nào thấy chưa đủ, còn lôi thêm vợ chồng Ngụy Giai Địch lên chỉnh cho một trận.

Nói là đội trưởng và chỉ đạo viên thi với nhau, ai sai sẽ phải chịu phạt.

Ngụy Giai Địch vui vẻ phất tay, “Đến lúc tôi rửa hận rồi!”

Buồn cười, anh và bà xã đã kết hôn 5 năm rồi, chẳng lẽ không bằng hai người mới yêu nhau nửa năm ư?

Hình Mộ Bạch: “…” Anh l**m môi, nheo mắt lại, khẽ “ồ” một tiếng.
 
Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 41


Kết quả ngoài dự đoán của hầu hết mọi người, Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh chiến thắng cuộc kiểm tra độ ăn ý này.

Ngụy Giai Địch và Vu Viện bị họ yêu cầu ăn vằn thắn cùng nhau, có người còn to gan ấn đầu Ngụy Giai Địch, khiến anh bất ngờ, không kịp phòng bị mà hôn bà xã một cái.

Tiểu đội trưởng Tiêu Dương ôm Ngụy Y thấy cảnh này thì vội vàng lấy tay che mắt cô bé lại, lúc cả đám người ồ lên, Tiêu Dương cười mắng: “Đừng chơi quá trớn, không thấy Y Y đang nhìn à?”

____

Hội trường vẫn ồn ào như cũ, thi thoảng lại có tiếng cười vang lên, Hình Mộ Bạch kéo Lâm Sơ Thanh ra ngoài đi dạo, gió lạnh thổi vù vù, tóc của Lâm Sơ Thanh bay loạn xạ, cô phải vén ra sau tai mấy lần liền.

Mà người đàn ông bên cạnh mặc một bộ quần áo bình thường màu xanh ô liu, giống như cây cổ thụ đứng trước gió, dáng người thẳng tắp, không hề lay động.

Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu nhìn anh, càng nhìn càng thấy thích.

Hình Mộ Bạch cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cúi đầu nhìn, lông mi rũ xuống, ánh mắt trầm tĩnh, hững hờ, trong đôi mắt nhiễm đầy ý cười.

“Năm nào anh cũng ở lại đội đón năm mới à?”

“Ừm.” Hình Mộ Bạch đáp.

Cô cười: “Em không ngờ anh lại biết làm vằn thắn đấy.”

Hình Mộ Bạch nhíu mày, “Xem thường anh à? Bất kì người nào trong đội đều biết làm hết đấy.”

“Chậc.”

Cô im lặng một lát, hỏi: “Khi nào các anh đến giờ đi ngủ?”

“Sao thế?” Anh hỏi.

“Không có gì ạ, chỉ muốn đón năm mới với anh thôi, nhưng mà nếu giờ giấc của các anh vẫn như thường lệ thì em ở đây thêm một lát rồi về.”

Anh thở dài, kéo cô vào lòng, nói: “Đón thì đón, đón năm mới xong anh đưa em về.”

Ánh mắt Lâm Sơ Thanh sáng rực, ôm eo anh, hài lòng tựa vào ngực anh.

Một lát sau, cô vui vẻ nói với anh: “Hình Mộ Bạch, anh biết không?”

“Hả?” Anh cúi đầu hỏi.

“Đối với em mà nói, giao thừa năm nay vô cùng ý nghĩa.”

Anh cười, “Ừm.”

Lát sau, tiếng anh vang lên phía trên đỉnh đầu cô, “Đối với anh cũng vậy.”

____

Tuy đêm nay Hình Mộ Bạch không giới hạn thời gian tự do của mọi người, nhưng tất cả vẫn cực kỳ tự giác, đến giờ là quay về ký túc xá, rửa mặt đi ngủ.

Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, Hình Mộ Bạch đưa Lâm Sơ Thanh đến phòng ký túc xá của mình.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thanh tham quan ký túc xá của anh, trong phòng bày trí vô cùng đơn giản, một chiếc giường đơn, một chiếc bàn làm việc, một chiếc ghế dựa, và một chiếc tủ chứa quần áo và đồ dùng hằng ngày.

Chiếc chăn trên giường được xếp hình đậu hũ tiêu chuẩn, không có một nếp nhăn nào, vô cùng hoàn hảo.

Hình Mộ Bạch ném chìa khóa phòng lên bàn làm việc, anh kéo ghế dựa ra, hất cằm với Lâm Sơ Thanh, “Em ngồi đi.”

Cô ngồi xuống trước bàn làm việc của anh, quan sát đồ đạc trên bàn, quả địa cầu, đèn bàn, ống đựng bút, và cốc uống nước.

Lâm Sơ Thanh nhàn rỗi không có việc gì làm, cô lấy một chiếc bút máy trong ống đựng ra, chọc chọc quả địa cầu, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên giường, khóe miệng cong lên.

Hình Mộ Bạch cũng nhìn cô một lúc, sau đó bất đắc dĩ cười, anh vươn tay kéo cô về phía mình.

Lâm Sơ Thanh tùy ý đặt chiếc bút máy xuống, sau đó nhào vào lòng anh, cô cúi đầu, quàng tay qua cổ anh.

Người đàn ông dùng một tay ôm chặt cái eo nhỏ của cô, một tay khác đỡ gáy cô, anh hơi dùng sức một chút, Lâm Sơ Thanh lập tức cúi người theo, anh ngửa cổ lên, yết hầu trượt lên xuống, hôn lên môi cô một cách chính xác.

Lâm Sơ Thanh ôm đầu anh, dây dưa với anh một lúc, không lâu sau, cô rên lên, dùng tay đấm vai anh.

Lại cắn cô!!!

Hình Mộ Bạch cười, hơi buông cô ra, vui vẻ l**m môi, anh để Lâm Sơ Thanh ngồi trên đùi mình, tay cô bắt đầu cởi từng cúc áo của anh, sau khi cởi xong, lồng ngực săn chắc của người đàn ông dần dần hiện rõ, cô dùng ngón tay chọc chọc lên đó, rồi cúi đầu, cố ý hôn lên xương quai xanh của anh, m*t rồi lại cắn, khiến hơi thở của anh chậm hẳn lại, bàn tay đang ôm cô bất giác tăng thêm lực.

Hai người âu yếm một lát, lúc anh còn chưa kịp dập lửa, Lâm Sơ Thanh đã cài cúc áo lại cho anh, chiếc áo xộc xệch của anh được cô vuốt phẳng phiu.

Lúc bàn tay Lâm Sơ Thanh định rời khỏi cổ áo anh, Hình Mộ Bạch chợt nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng v**t v*.

“Lát nữa anh đưa em về nhà nhé?”

Lâm Sơ Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Đến bệnh viện đi, mấy tiếng nữa là đến giờ em trực ban rồi.”

“Ừm.”

Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch ngồi ngây ngốc trong phòng đến hơn 12 giờ mới ra ngoài, anh lái xe đưa cô đến cửa bệnh viện.

Trước khi Lâm Sơ Thanh xuống xe, cô nghiêng người hôn lên má anh một cái, “Hình Mộ Bạch, năm mới vui vẻ.”

Nói xong, cô nhanh nhẹn xuống xe, đi vào bệnh viện.

Hình Mộ Bạch nhìn bóng lưng người phụ nữ xuyên qua kính cửa sổ, khóe miệng không kìm được giương cao.

Lâm Sơ Thanh, năm mới vui vẻ.

____

Hình Mộ Bạch lái xe về trung đội, lúc đi đến ký túc xá, anh nhìn thấy có người vẫn đang tập luyện trên sân, đi đến gần mới nhìn rõ là Dương Nhạc.

Sau khi thấy Hình Mộ Bạch, Dương Nhạc dừng động tác, đứng nghiêm chào Hình Mộ Bạch theo nghi thức quân đội, “Đội trưởng!”

“Sao vẫn chưa đi ngủ đi?” Hình Mộ Bạch hỏi.

Dương Nhạc nói: “Em không ngủ được nên qua đây tập luyện.”

Hình Mộ Bạch nhướng mày, “Lý do?”

Dương Nhạc mím môi, không nói gì.

Im lặng một lát, Hình Mộ Bạch thở dài, hỏi: “Có tâm sự à?”

Dương Nhạc gật đầu.

Hình Mộ Bạch bước về phía trước, Dương Nhạc theo sau anh, nghe anh nói: “Có chuyện gì cứ nói ra đi, lúc này đừng coi mình là cấp dưới của tôi, tôi cũng không phải đội trưởng của cậu, cậu cứ xem tôi như một người bạn đi.”

“Em thấy rất khó chịu.” Dương Nhạc nhíu mày nói một câu không đầu không đuôi, sau đó lại tiếp tục nói: “Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc đây là lần cuối cùng được đón năm mới cùng những người anh em ở đây, trong lòng em lập tức cảm thấy khó chịu, và tiếc nuối.”

Hình Mộ Bạch không nói gì, anh lấy hộp thuốc và bật lửa trong túi ra, đưa một điếu cho Dương Nhạc: “Có muốn hút không?”

Dương Nhạc cầm lấy, Hình Mộ Bạch cũng rút một điếu cho mình, anh mở bật lửa, đưa cho Dương Nhạc châm trước rồi mới châm.

“Cảm ơn đội trưởng.”

Hình Mộ Bạch rít một hơi, anh phẩy phẩy ngón tay kẹp điếu thuốc, ý bảo không cần cảm ơn, sau đó bình tĩnh nói: “Sẽ luôn có một ngày phải xuất ngũ.”

Dương Nhạc cũng thành thạo nhả khói ra, cậu thở dài, khẽ “vâng”.

“Sau khi xuất ngũ cậu muốn làm gì?”

Dương Nhạc ngẫm nghĩ một lát, khóe miệng lộ ra ý cười, “Em sẽ cùng ba mẹ về quê, tìm một công việc thích hợp, sau đó nhờ người ta giới thiệu đối tượng kết hôn, nhân lúc ba mẹ còn khỏe mạnh thì hiếu kính họ thật tốt.”

“Mấy năm trước, em thật sự rất khốn nạn.”

Hình Mộ Bạch cười, anh nheo mắt rít một hơi: “Tuổi trẻ mà, ai chả có lúc lông bông. Biết sai rồi thì sửa, không có gì xấu cả.”

Dương Nhạc ngạc nhiên nhìn Hình Mộ Bạch: “Đội trưởng, vậy lúc còn trẻ anh cũng có từng lông bông ạ?”

“Chậc.” Hình Mộ Bạch dùng ngón tay gõ gõ điếu thuốc, “Cái này thì không.”

“Cậu không nghe ra tôi đang an ủi cậu à?”

Dương Nhạc: “…”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tên nhóc cậu định mang hết đầu bếp với bác sĩ đi đúng không?” Hình Mộ Bạch nheo mắt nhìn Dương Nhạc, “Đột nhiên không muốn thả cậu đi nữa.”

Dương Nhạc cười, đội trưởng đâu có tiếc rẻ cậu, rõ ràng là không nỡ xa ba mẹ cậu mà.

Hinh Mộ Bạch vỗ vai Dương Nhạc, “Mặc kệ cậu ở đâu, làm gì, nhưng nhất định không được quên tâm nguyện ban đầu.”

Dương Nhạc gật đầu, “Rõ ạ!”

“Xuất ngũ rồi thì mau mau cưới vợ đi, nhân lúc chú Dương với dì Vương còn khỏe thì sinh cho họ đứa cháu mập mạp.”

Hình Mộ Bạch nói vậy khiến Dương Nhạc hơi xấu hổ, cậu cười cười: “Chờ khi về quê rồi em sẽ tìm đối tượng.”

Hinh Mộ Bạch cười: “Lúc đó cậu không còn là lính cứu hỏa nữa, việc tìm đối tượng sẽ dễ dàng hơn.”

Rất nhiều cô gái nghe thấy đối phương là lính cứu hỏa thì sẽ không đồng ý phát triển mối quan hệ với họ nữa, điều này cũng là lý do vì sao đa số các chiến sĩ trong đội vẫn còn độc thân.

Dù sao thì không một ai muốn bản thân kết hôn với một người có thể mất mạng bất cứ lúc nào cả.

____

Tối mùng một Tết, một trại trẻ mồ côi xảy ra hỏa họa, nhiều đứa bé bị kẹt trong đám chạy, đội cứu hỏa đã nhanh chóng tới hiện trường cứu viện.

Cùng đến hiện trường còn có xe cấp cứu của bệnh viện số 1 thành phố Thẩm.

Lúc Lâm Sơ Thanh đến hiện trường, đội cứu hỏa đã lao vào trong cứu đám trẻ, cứ cách vài phút lại có một chiến sĩ ôm một đứa trẻ chạy ra, giao cho nhân viên y tế, rồi quay lại cứu đứa trẻ khác.

Hình Mộ Bạch ôm một bé trai chạy nhanh tới chỗ Lâm Sơ Thanh, anh đeo mặt nạ dưỡng khí cho đứa trẻ, đặt bé lên cáng cứu thương, nói với Lâm Sơ Thanh: “Đùi cậu nhóc bị vật nặng đè lên, sắp hôn mê rồi, giao cho em nhé.”

“Vâng!” Lâm Sơ Thanh lập tức kiểm tra tình hình của đứa bé, cô nhíu mày, vết thương quá nặng, quan trọng là đứa bé sắp hôn mê rồi.

Lâm Sơ Thanh không chút do dự, cùng trợ lý đẩy cáng cứu thương lên xe cấp cứu, lao thẳng đến bệnh viện, nhưng cũng không quên kêu nhân viên y tế khác ở lại hiện trường thay mình cứu viện.

____

Sau khi Lâm Sơ Thanh chữa trị xong cho đám nhóc được kéo ra khỏi cô nhi viện thì trời đã gần sáng, cô lê tấm thân mệt mỏi về phòng nghỉ, vừa nằm xuống giường đã ngủ.

Tám giờ sáng, sau khi chợp mắt vài tiếng, Lâm Sơ Thanh thay quần áo chuẩn bị về nhà, lúc ra ngoài, cô đang định cầm điện thoại gọi cho Hình Mộ Bạch thì nhìn thấy tin tức trên điện thoại: Một trại trẻ mồ côi ở thành phố Thẩm bốc cháy vào đêm mùng 1 Tết, các anh hùng của đội cứu hỏa đã lần lượt cứu đám trẻ ra ngoài, nhưng lần thứ 5 quay lại cứu đám trẻ, một chiến sĩ đã anh dũng hy sinh.

Nhìn thấy tin tức này, tâm trạng của Lâm Sơ Thanh lập tức sụp đổ, cô vội vàng gọi cho Hình Mộ Bạch, nhưng mãi mà không có ai nghe.

Cô gọi mấy lần cũng không có ai nhận điện thoại.

Lâm Sơ Thanh cực kỳ hoảng sợ, cô cầm điện thoại chạy ra khỏi bệnh viện.

____

Tác giả có chuyện muốn nói: Chắc mọi người cũng đoán được là ai rồi đúng không?
 
Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 42


Lâm Sơ Thanh lái xe đến đội cứu hỏa, vừa xuống xe thì đụng phải Ngụy Giai Địch đang chuẩn bị ra ngoài, viền mắt người đàn ông đỏ bừng, trông có vẻ suy sụp.

Sau khi nhìn thấy Lâm Sơ Thanh, anh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, xuống xe.

Lâm Sơ Thanh bám lấy anh, lập tức hỏi: “Chỉ đạo viên, Hình Mộ Bạch đâu?”

Ngụy Giai Địch cảm nhận rất rõ bàn tay nắm lấy áo mình đang run rẩy, dù Lâm Sơ Thanh đã che giấu cảm xúc rất tốt, nhìn qua trông có vẻ bình tĩnh.

“Cậu ấy ở gara, em đi qua đó đi.” Ngụy Giai Địch đưa Lâm Sơ Thanh đi qua trạm gác, sau đó nói: “Anh còn chút chuyện phải xử lý, không đưa em đi được.”

Nghe Ngụy Giai Địch nói vậy, Lâm Sơ Thanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cô gật đầu nói cảm ơn rồi chậm rãi đi về hướng gara.

Đến cửa gara, Lâm Sơ Thanh dừng lại, một lát sau, cô mới cất bước men theo từng chiếc xe tìm anh, cuối cùng phát hiện người đàn ông đang ngồi ở một xó, dựa vào xe.

Lâm Sơ Thanh không nói gì, cô nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Bên chân Hình Mộ Bạch có rất nhiều tàn thuốc, anh cúi đầu, im lặng không nói gì.

Lúc Hình Mộ Bạch rút thêm một điếu thuốc đưa lên miệng, Lâm Sơ Thanh vươn tay lấy mất, Hình Mộ Bạch quay đầu nhìn cô, ánh mắt đen láy sáng ngời thường ngày giờ lại đỏ hoe, Lâm Sơ Thanh ném điếu thuốc đi, đưa tay ôm đầu anh, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng v**t v* tóc anh.

Cô nhỏ giọng nói: “Hình Mộ Bạch, có em ở đây, anh đừng chịu đựng một mình.”

Nói xong, Lâm Sơ Thanh tiến lại gần, vươn tay ôm anh, nhẹ nhàng vỗ về, cô có thể cảm nhận được cơ thể của người đàn ông trong lòng thả lỏng từng chút, từng chút một.

Lát sau, Hình Mộ Bạch giơ tay ôm cô, môi mím chặt.

Người hy sinh là Dương Nhạc.

Là Dương Nhạc tối qua còn nói với anh, năm nay xuất ngũ xong, cậu sẽ cùng ba mẹ về quê, sống những ngày tháng bình yên.

Lúc đó, anh đang ôm hai đứa trẻ chạy ra ngoài, Dương Nhạc thì lao vào trong cứu đứa trẻ khác, nhưng giây tiếp theo, anh chợt nghe thấy phía sau có tiếng nổ vang lên, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Nhạc đang đội mũ bảo hộ của mình cho đứa trẻ kia rồi đẩy đứa trẻ ra ngoài, còn bản thân lại bị một thanh xà rơi xuống đè lên.

Anh trơ mắt nhìn Dương Nhạc ngã xuống, nhưng anh lại không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ôm hai đứa trẻ chạy ra ngoài tiếp.

Lúc anh buông hai đứa nhỏ ra rồi chạy lại, những chiến sĩ khác đã kéo thanh xà ra, nhưng mặt Dương Nhạc toàn là máu, vết thương trên đầu chảy máu không ngừng, Dương Nhạc cũng bắt đầu hôn mê, đứa trẻ được cậu đẩy ra đang quỳ dưới đất khóc không ngừng, miệng vẫn luôn gọi anh ơi, anh ơi, nắm chặt tay Dương Nhạc không chịu buông, cuối cùng các chiến sĩ khác phải dùng sức gỡ ngón tay của cậu bé ra, bế cậu bé ra ngoài.

Sau khi Dương Nhạc được đồng đội cõng ra không lâu, thậm chí còn chưa kịp đưa cậu lên xe cứu thương thì cậu đã tắt thở rồi.

Hình Mộ Bạch tận mắt chứng kiến Dương Nhạc trưởng thành từng chút một, 5 năm trước, khi Dương Nhạc vào đội, cậu rất xấc xược, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, không để ai vào mắt, sau này, dưới sự huấn luyện của Hình Mộ Bạch, cậu dần dần thay đổi, trở nên chững chạc hơn, có thể nhận ra những thiếu sót của bản thân, dám nhận sai và tích cực sửa đổi, năng lực của cậu cũng đứng trong top đầu của đội, mỗi lần có nguy hiểm gì cũng xông pha trước, là một chiến sĩ vô cùng xuất xắc, cũng trở thành niềm tự hào của ba mẹ.

Vốn chỉ còn nửa năm nữa thôi, cậu sẽ được xuất ngũ, đưa ba mẹ về quê, tìm một công việc thích hợp để kiếm sống, rồi kết hôn với một cô gái nào đó, từ đấy sống cuộc sống hạnh phúc, yên bình.

Nhưng mới đầu năm, cậu đã ra đi rồi, sẽ không còn cơ hội tiến về phía trước nữa.

Người con trai ấy đã cống hiến cả tuổi thanh xuân và tất cả tâm huyết của mình cho sự nghiệp chữa cháy, nhưng giờ thì cậu không còn cơ hội thực hiện ước nguyện bình thường và giản dị nhất của mình nữa.

Hình Mộ Bạch ôm chặt Lâm Sơ Thanh, vẫn không nói câu gì, một tay cô v**t v* gáy anh, tay còn lại vỗ vỗ lên lưng anh, như thể đang an ủi một cậu nhóc.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Hình Mộ Bạch đã ổn định hơn nhiều, hai người cùng dựa vào xe cứu hỏa.

Anh châm một điếu thuốc, sau khi rít mấy hơi, anh thở dài, nói với Lâm Sơ Thanh: “Lâm Sơ Thanh, năm nay, sau khi tiễn các cựu chiến binh rời đội xong, anh sẽ xin chuyển đến đại đội.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, khẽ “ừm”.

“Nếu, anh nói là nếu, nếu như mấy tháng nữa anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn và không còn nữa…” Hình Mộ Bạch cúi xuống, dùng tay búng tàn thuốc, rồi lại hút một hơi, chậm rãi nhả khói ra, “…thì em không được làm chuyện gì dại dột nhé.”

Cô ngồi ôm chân, quay sang nhìn anh, hỏi: “Thế nào là làm chuyện dại dột?”

Hình Mộ Bạch nhìn cô một lúc, nghiêm túc trả lời: “Em có thể khóc, có thể đau khổ, có thể phát tiết, nhưng sau khi phát tiết xong, em đừng tiếp tục làm khó bản thân, đừng hành hạ bản thân, cũng đừng nhớ anh.”

Anh nắm lấy tay cô, siết chặt, “Lâm Sơ Thanh, em đừng để anh không yên lòng về em.”

Lông mày cô dần dần giãn ra, nhẹ nhàng đáp: “Được ạ.”

____

Đêm tiễn biệt Dương Nhạc, toàn bộ đội cứu hỏa đều tập trung tại căng tin.

Lúc Hình Mộ Bạch và Ngụy Giai Địch nói cho hai ông bà chuyện con trai họ hy sinh, Hình Mộ Bạch bày tỏ sẽ tôn trọng ý kiến của hai người, nếu muốn về quê thì anh sẽ sắp xếp đưa họ về.

Dì Vương rất đau lòng, không kiềm chế được nước mắt, từ sau khi con trai mất, chú Dương già đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu hơn, ông xua xua tay: “Chú và dì Vương của mấy đứa đã nghĩ xong rồi, sẽ tiếp tục ở lại đây.”

Không biết từ khi nào tất cả đám nhóc trong đội đã đứng sau anh và Ngụy Giai Địch, cũng nghe thấy những lời chú Dương nói.

Tiểu đội trưởng Tiêu Dương lên tiếng: “Chú Dương, dì Vương, cả đội chúng cháu đều là người thân của hai người, sau này chúng cháu sẽ thay Dương Nhạc chăm sóc cho chú dì.”

Sau đó, tất cả cùng giơ tay chào chú Dương và dì Vương theo nghi thức quân đội.

____

Đầu năm mới, việc Dương Nhạc hy sinh đã ảnh hưởng không nhỏ đến trung đội, vốn dĩ mọi người nên vui vẻ đón chào năm mới, nhưng bầu không khi trong đội cửu hỏa lại vô cùng ngột ngát.

Trong khoảng thời gian này, Hình Mộ Bạch bề bộn nhiều việc, Tết nguyên đán vốn là thời điểm hay xảy ra hỏa hoạn và các tai nạn nguy hiểm khác, hơn nữa, anh là đội trưởng, phải viết báo cáo về việc Dương Nhạc gặp nạn, đồng thời còn phải giám sát việc huấn luyện, gần nửa tháng nay, anh không ở trung đội thì ở chi đội, gần như không có thời gian rảnh rỗi đi gặp Lâm Sơ Thanh.

Đương nhiên bên chỗ Lâm Sơ Thanh cũng không thảnh thơi chút nào, trong kỳ Tết nguyên đán, cô và đồng nghiệp phải thay phiên trực ban, qua Tết âm lịch, bệnh nhân ngày càng đông, mỗi ngày đều quay như chong chóng, không ở trong phòng phẫu thuật thì cũng ở trong phòng bệnh.

Lần tiếp theo hai người gặp lại đã là nửa tháng sau, thấy sắp đến ngày 15 tháng giêng, Lâm Sơ Thanh khó khăn lắm mới có thể tan làm đúng giờ, cô đến siêu thị, mua một ít nguyên liệu, trên đường về nhà, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hình Mộ Bạch.

“Đội trưởng, tối nay anh có thể về nhà không?”

“Hả? Anh có, em qua à?”

“Muốn ăn bữa cơm với anh.” Cô cười, dịu dàng nói, “Em cảm giác đã lâu lắm rồi chưa gặp anh.”

Hình Mộ Bạch cười, “Em qua trước đi, anh xong việc sẽ về.”

“Vâng ạ.”

____

Đến cửa nhà Hình Mộ Bạch, Lâm Sơ Thanh thò tay vào túi xách lấy chìa khóa, nhưng kết tìm mãi không thấy, cô nhìn chằm chằm túi xách một lúc lâu, sau đó mới nhớ ra mình để chìa khóa trong một chiếc túi khác.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể lấy điện thoại gọi cho Hình Mộ Bạch, nhưng… điện thoại sắp hết pin, Lâm Sơ Thanh ôm một tia may mắn nhấn gọi cho dãy số kia, hy vọng gọi xong hẵng sập nguồn, cô chỉ cần nói với anh vài chục giây thôi là đủ rồi.

Nhưng mà, còn chưa kịp đổ chuông thì màn hình đã đen thui.

Lâm Sơ Thanh: “…”

Lúc Hình Mộ Bạch về nhà, anh nghe thấy tiếng động ở phía sau cánh cửa thoát hiểm, anh bước tới, nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy một cô gái ngồi trên bậc thang, ôm hai túi nguyên liệu trong lòng.

Hình Mộ Bạch nhếch môi, khoanh tay dựa vào cười, khẽ bật cười.

Lúc này Lâm Sơ Thanh mới phát hiện anh đứng phía sau, cô quay đầu lại nhìn, hàng lông mày đang nhíu lại cũng dần dần giãn ra: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”

Anh cười, nói: “Đứng lên vào nhà đi.”

“Em để chìa khóa trong túi khác, nên không mở được cửa.” Lâm Sơ Thanh chán nản đứng dậy, “Định gọi cho anh nhưng điện thoại lại hết pin… A!!!”

Bởi vì ngồi lâu quá, nên Lâm Sơ Thanh bị tê chân, suýt nữa đứng không vững, cô định bám vào lan can thì bàn tay ấm áp của người đàn ông đã nắm lấy tay cô, lưng Lâm Sơ Thanh tựa vào lan can, trước mặt là lồng ngực rắn chắc của anh.

Cô hừ một cái, nhỏ giọng nói: “Em bị tê chân.”

Hình Mộ Bạch bất đắc dĩ, trực tiếp bế cô lên, nhanh chân đưa cô về nhà.

Lâm Sơ Thanh đưa túi nguyên liệu cho anh, “Anh mau nấu đi, đá tan hết rồi này.” Lúc cô mua, chỗ đồ này để trong tủ đông lạnh.

Hình Mộ Bạch nấu một nồi bánh trôi, rồi xào thêm hai món nữa, sau khi hai người ăn tối xong, Lâm Sơ Thanh chạy vào phòng tắm ngâm mình trong nước ấm cho thoải mái.

Còn Hình Mộ Bạch ngồi trong phòng khách xem TV, chờ cô sấy tóc xong đi ra, Hình Mộ Bạch mới từ từ đứng dậy đi tắm, lúc đi ngang qua cô, anh vươn tay kéo cô vào lòng, cúi đầu chiếm lấy đôi môi ẩm ướt của cô, mãi một lúc sau mới chịu buông ra.

Sau khi Hình Mộ Bạch vào phòng tắm, Lâm Sơ Thanh khẽ cười, nhìn phía anh vừa rời đi, than thở: “Đồ sói đói.”

Khó khăn lắm mới gặp nhau, Hình Mộ Bạch nằm trên giường ngủ, ôm Lâm Sơ Thanh vào lòng, những nụ hôn của anh như đan thành một tấm lưới, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô, muốn trốn cũng không trốn được, chỉ có thể chịu đựng, nghênh đón những nụ hôn dày đặc của anh.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Sơ Thanh đã không thở nổi, bàn tay chai sạn của Hình Mộ Bạch luồn vào sau áo cô, tháo cài áo lót ra, v**t v* làn da mịn màng của cô.

Lâm Sơ Thanh khẽ r*n r*.

Anh cắn chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn, giống như nét bút chuyển động trên mặt giấy: “Có muốn không?”

Lâm Sơ Thanh không nói gì, chiếc điện thoại đang sạc ở bên cạnh bỗng vang lên.

Lâm Sơ Thanh vươn tay lấy điện thoại, ấn nghe.

Một lát sau, Hình Mộ Bạch đang đè lên cô bỗng xoay người, nằm sang bên cạnh.

Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu nhìn anh, sau đó ngồi dậy mặc quần áo, cười: “Đội trưởng, để em dạy cho anh một cách.”

Hình Mộ Bạch: ?

Cô mặc quần áo xong, đứng dậy cầm điện thoại đi ra cửa, sau đó quay lại chớp chớp mắt với anh, mỉm cười thật tươi, cô quơ quơ tay, nói: “Cách dùng năm ngón tay đó.” Nói xong lập tức chuồn mất.

Nhưng mà không lâu sau, ở dưới lầu, xe của Lâm Sơ Thanh bị cướp mất, người đàn ông nhét cô vào ghế phụ lái, sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Lâm Sơ Thanh nhướng mày, không sợ chết hỏi: “Đội trưởng, không phải chứ, mới mấy phút mà anh đã xong việc rồi ư?”

Hình Mộ Bạch cười lạnh: “Chẳng lẽ em không biết cụ thể cần bao nhiêu lâu à?”

Lâm Sơ Thanh: “…” Được rồi, em im miệng đây.

_____

Tác giả có chuyện muốn nói: Trước đó tôi đã nói, mỗi một nhân vật xuất hiện đều có lý do cả, kết cục của mỗi nhân vật đều đã được quyết định từ đầu, chắc hẳn Dương Nhạc là chiến sĩ tôi miêu tả nhiều nhất trong tiểu đội, tất cả là để mở đường cho cái kết.

Bộ truyện này có lẽ hơi hướng về hiện thực, dù gì tôi cũng viết dựa trên thực tế. Tôi vẫn là Ngư viết truyện ấm áp chữa lành. Tin tôi đi.

Lúc trước, tôi quyết định viết bộ truyện này là vì đọc một mẩu tin về lính cứu hỏa, sau đó lại tình cờ xem được MV 《Đến chết cũng không hối tiếc》cho nên mới muốn biểu đạt sự xúc động trong lòng. Cá nhân tôi rất ít khi khóc, nhưng rất nhiều tình tiết tôi vừa viết vừa khóc, sau khi khóc xong sẽ cảm thấy ấm áp. Tôi kính nể họ từ tận đáy lòng, họ thật sự rất vĩ đại, dù là lính cứu hỏa hay những y, bác sĩ.

Và tôi viết bộ truyện này, cũng vì hy vọng có thể mang lại cho mọi người cảm giác ấm áp và cảm động.

Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc mấy dòng lải nhải của Ngư vô dụng.
 
Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 43


Tết nguyên tiêu, sau khi tan làm, Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch đến trung tâm thương mại mua đồ, lúc Lâm Sơ Thanh đi toilet, Hình Mộ Bạch đứng cạnh một cửa hàng quần áo đợi cô, đột nhiên áo của anh bị ai đó ở phía sau kéo kéo, anh quay đầu nhìn, thấy một cậu nhóc đang ngửa đầu chớp mắt với anh.

Cậu nhóc cười, lộ ra cái răng sữa nhỏ: “Ba nuôi!”

Trần Dực đang chạy tới thì thấy thằng con phiền toái của mình túm lấy góc áo của một người đàn ông xa lạ gọi ba nuôi, anh ta vội vàng kéo con trai lại, nói với Hình Mộ Bạch: “Ngại quá…”

Hình Mộ Bạch cười, nhìn chằm chằm cậu nhóc kia: “Mộc Mộc đúng không?”

Ánh mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, cười khánh khách giơ tay ra đòi bế. Người ta thường nói, trẻ con rất nhanh quên, một thời gian dài không gặp sẽ không nhớ ai với ai cả, nhưng trí nhớ của tên nhóc này rất tốt, rõ ràng mới gặp một lần mà vẫn nhận ra anh.

Hình Mộ Bạch xoay người ôm cậu nhóc vào lòng, lúc Trần Dực định lên tiếng hỏi, Lâm Sơ Thanh bỗng đi tới, nhìn thấy Trần Dực và Mộc Mộc, cô ngạc nhiên mở to mắt: “Đàn anh? Mọi người về lúc nào vậy ạ?”

Trần Dực cười, đáp lời: “Mới hai ngày nay thôi.”

Vừa thấy Lâm Sơ Thanh đến, Mộc Mộc đang ở trong lòng Hình Mộ Bạch lập tức giãy dụa, muốn Lâm Sơ Thanh bế: “Mẹ bế cơ!”

Lâm Sơ Thanh cưng chiều nhéo chóp mũi cậu nhóc, ôm cậu vào lòng, từ nhỏ, cậu nhóc đã rất gần gũi với cô, hai tay cậu ôm cổ cô không chịu buông.

Lâm Sơ Thanh giới thiệu với Trần Dực: “Đây là bạn trai em, Hình Mộ Bạch.” Sau đó lại nói với Hình Mộ Bạch: “Đây là đàn anh của em, cũng là ba của Mộc Mộc, Trần Dực.”

Hai người khẽ gật đầu chào hỏi nhau, Lâm Sơ Thanh trêu Trần Dực: “Vũ Nhu đâu rồi ạ? Sao lần nào cũng không thấy cô ấy thế?”

Người đàn ông nở nụ cười, quay đầu nhìn về hướng hành lang, bĩu môi, “Đang nghe điện thoại.”

Lát sau, Lâm Vũ Nhu nghe điện thoại xong quay lại, thấy Lâm Sơ Thanh, cô ấy hơi bất ngờ, hai người phụ nữ trò chuyện một lát rồi tạm biệt nhau.

Lâm Vũ Nhu bị Mộc Mộc kéo đi mua đồ ăn vặt nói với chồng đi bên cạnh: “Trạng thái của Sơ Thanh tốt hơn trước rất nhiều.”

Trần Dực cười, nói đùa: “Có lẽ là do yêu rồi.”

____

Hôm sau, lúc đi làm, Lâm Sơ Thanh vừa mới khám gấp cho một bệnh nhân xong thì Dương Khải Hoa đi tới nói với cô: “Trưa nay tới tìm thầy ăn cơm nhé, thầy có chút chuyện nói với con.”

Lâm Sơ Thanh gật đầu, nói vâng.

Sau khi Dương Khải Hoa nói với Lâm Sơ Thanh xong, ông lập tức vào phòng bệnh thực hiện phẫu thuật, Lâm Sơ Thanh cũng chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho những bệnh nhân khác.

Lúc Lâm Sơ Thanh ra khỏi phòng phẫu thuật đã là hai giờ chiều.

Cô vừa xoa gáy, vừa đi về phòng, lúc rẽ sang phải thì thấy Dương Khải Hoa cũng vừa làm phẫu thuật xong, Lâm Sơ Thanh nhớ lúc sáng Dương Khải Hoa bảo có việc muốn nói với cô, vì thế đứng phía sau gọi: “Thầy ơi!”

Nhưng có lẽ Dương Khải Hoa không nghe thấy, vẫn chậm rãi đi về phía trước.

Lâm Sơ Thanh bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa gọi, nhưng dường như Dương Khải Hoa không nghe thấy tiếng cô, đột nhiên ông lấy tay che ngực và ngã xuống.

Lâm Sơ Thanh đang cười đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô chạy tới, cùng vài y tá đặt Dương Khải Hoa nằm ngang ra, Lâm Sơ Thanh mím môi thực hiện hồi sức tim phổi cho ông, thế nhưng lại không có chút tác dụng nào.

Mấy y tá đẩy Dương Khải Hoa đến phòng cấp cứu, Lâm Sơ Thanh kêu y tá tiêm nhắc cho ông, sau đó vội vàng sắp xếp dụng cụ, nhanh chóng nói: “200J khử dung tim!”

Nhưng không có tác dụng, cô tiếp tục lạnh lùng nói: “300J khử rung tim!”

Vẫn không được!

Lâm Sơ Thanh bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Dương Khải Hoa, cô thầm đếm số lần, mắt chăm chú nhìn màn hình điện tâm đồ, đường sóng đã chuyển thành đường thẳng, âm thanh “bíp–” chói tai không ngừng vang lên.

Trên mặt Lâm Sơ Thanh toàn là mồ hôi, động tác của cô vẫn không hề dừng lại.

“Thầy ơi… thầy ơi.” Lâm Sơ Thanh cứ gọi ông mãi, cứ ép ngực mãi, nhưng cuối cùng, Dương Khải Hoa vẫn không thể tỉnh lại.

Nhịp tim ngừng đập, tuyên bố tử vong.

14 giờ 7 phút ngày 11 tháng 3, chủ nhiệm Dương Khải Hoa, người đứng đầu khoa cấp cứu, người cống hiến cả đời mình cho sự nghiệp y học đã ra đi vì nhồi máu cơ tim sau khi thực hiện một ca phẫu thuật.

Lúc Tô Nam và các bác sĩ khác của khoa cấp cứu chạy tới, Lâm Sơ Thanh đang đứng cạnh giường bệnh như một cây gỗ, cô nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên giường không chớp mắt, như thể hồn lìa khỏi xác, ai gọi cô cũng không trả lời.

Mấy y tá bên cạnh đã không kìm nổi lặng lẽ rơi nước mắt, vài y tá khác mắt đỏ hoe, Tô Nam đi đến bên cạnh Lâm Sơ Thanh, muốn nói với cô điều gì đó, nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cô.

Sau khi Dương Khải Hoa qua đời, Lâm Sơ Thanh mới biết ông đã đăng ký hiến tạng.

____

Tô Nam nhờ Hình Tín Hàm liên hệ với Hình Mộ Bạch, sau khi nghe Hình Tín Hàm nói xong, Hình Mộ Bạch đang ở sân giám sát các đội viên huấn luyện vội vã nói với Ngụy Giai Địch một câu rồi lái xe rời khỏi đội.

Lúc anh đến bệnh viện, Tô Nam đang kiểm tra tình hình của bệnh nhân.

“Tô Nam, cô ấy đâu?”

Tô Nam quay đầu nhìn, nói với anh: “Ở phòng nghỉ của cậu ấy.”

Hình Mộ Bạch lập tức đến phòng nghỉ của Lâm Sơ Thanh, nhưng không thấy cô đâu.

Anh đi dọc hết hành lang tìm cô, thậm chí đến cả nhà xác nhưng cũng không thấy.

Hình Mộ Bạch nhíu mày, trên đường từ nhà xác quay về, anh bỗng nghĩ đến một nơi.

Chỗ cô thích nhất là cầu thang.

Hình Mộ Bạch lập tức nhấc chân chạy tới lối thoát hiểm của bệnh viện, anh vừa đẩy cửa ra đã thấy một cô gái đang ôm đầu gối ngồi trên cầu thang, quay lưng về phía anh, không có phản ứng gì.

Hình Mộ Bạch đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đèn ở lối thoát hiểm là đèn cảm ứng âm thanh, chỉ cần có tiếng động sẽ tự sáng lên, lúc này, đèn đang bật sáng, anh nhìn thấy cả khuôn mặt cô nước mắt giàn giụa.

Hình Mộ Bạch đưa tay xoa đầu cô, nước mắt Lâm Sơ Thanh không ngừng rơi xuống, cô cắn mu bàn tay mình, cố gắng kiềm chế tiếng khóc.

Hình Mộ Bạch hơi nghiêng người, ôm cô vào lòng, thân thể cứng nhắc của cô dần dần thả lỏng, Lâm Sơ Thanh buông hai tay đang ôm đầu gối ra, nắm chặt lấy áo anh.

Anh đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, bàn tay từ từ v**t v* lưng cô, một lát sau, anh nhỏ giọng nói: “Em cứ khóc đi.”

Anh không nói hãy nén bi thương, mà lại nói “em cứ khóc đi”, so với những lời an ủi khác, câu nói này của anh khiến cô hoàn toàn dỡ bỏ sự kiên cường cuối cùng của mình.

Ở trước mặt anh, cô thật sự không cần phải kiên cường chịu đựng.

Lâm Sơ Thanh nghiêng người, vùi đầu vào lòng anh, tay cô nắm chặt áo anh, cuối cùng không kìm được mà bật khóc nức nở.

Mười năm trước, cô mất đi ba mẹ, rồi mất đi ông ngoại, không còn một người thân nào, cô một thân một mình ở trường, ngày nghỉ, các bạn khác đều về nhà, chỉ có cô là không về.

Bởi vì cô không có nhà.

Sau này gặp được Dương Khải Hoa, ông đánh giá cô rất cao, nhận cô làm học trò, đích thân dẫn dắt cô, vài năm nay, cô và Dương Khải Hoa nương tựa nhau, tình cảm thầy trò rất sâu đậm, Dương Khải Hoa nói, ông đối xử với cô như con gái ruột của mình, cô cũng coi Dương Khải Hoa như người thân.

Nhưng bây giờ, người thân cuối cùng của cô cũng qua đời rồi.

Năm ấy gặp được Dương Khải Hoa, Lâm Sơ Thanh cảm thấy bản thân lại có nhà, tuy rằng những ngày lễ Tết chỉ có hai người họ, nhưng cảm giác có người ở bên đồng hành khác hẳn khi ở một mình.

Dù là trong công việc hay cuộc sống hằng ngày, Dương Khải Hoa đều chỉ dạy cho Lâm Sơ Thanh rất nhiều điều, ông lấy thân phận của bề trên nói với cô, phải bước đi như thế nào để con đường đời của mình trở nên có ý nghĩa, bước đi như thế nào để không lạc lối.

Ông chính là người dẫn dắt cuộc đời cô.

Lâm Sơ Thanh khóc lóc thảm thiết trong vòng tay của Hình Mộ Bạch, nước mắt giàn giụa như mưa, thoáng chốc, chiếc áo của anh đã ướt sũng.

Hình Mộ Bạch ôm cô, cúi đầu hôn lên mái tóc cô, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* phía sau lưng cô, để cô trút hết tất cả ra ngoài.

“Ông ấy mới 57 tuổi… thậm chí năm nay em còn chưa tổ chức sinh nhật cho ông ấy.” Lâm Sơ Thanh khóc thút thít: “Sáng nay ông ấy còn bảo… còn bảo trưa nay có chuyện muốn nói với em, ông ấy có chuyện muốn nói với em.”

“Ông ấy định nói với em chuyện gì chứ?” Nước mắt cô tuôn rơi như mưa, “Ông ấy còn chưa nói cho em biết ông ấy định nói gì…”

Hình Mộ Bạch thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan.”

Hình Mộ Bạch biết, chắc hẳn Dương Khải Hoa muốn nói với Lâm Sơ Thanh chuyện ông về hưu, nhưng mà chưa kịp nói cho cô biết thì đã không còn cơ hội nữa rồi.

Lâm Sơ Thanh vẫn cứ khóc mãi, khóc đến nỗi hai mắt đều sưng đau, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, Hình Mộ Bạch cứ ôm cô như vậy, không biết hai người ngồi trên bậc thang bao lâu, anh chỉ biết, lúc đưa cô ra bệnh viện đã là đêm khuya.

Tôi đó là lần đầu tiên Hình Mộ Bạch thấy Lâm Sơ Thanh ngủ không ngon giấc, anh đưa cô về chỗ của mình, nấu cơm cho cô, nhưng Lâm Sơ Thanh chỉ ăn được mấy miếng, cả người hồn bay phách lạc, cô lên giường ngủ rất sớm, nhưng không được bao lâu, cô bắt đầu gặp ác mộng. Hình Mộ Bạch nằm cạnh cô, thấy Lâm Sơ Thanh khóc lóc thương tâm, anh nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng cô không nghe thấy, vẫn chìm sâu trong giấc mộng, cuối cùng cô bừng tỉnh, trong mắt chứa đầy nước.

Lâm Sơ Thanh ngồi trên giường, kinh ngạc nhìn Hình Mộ Bạch, ánh mắt trống rỗng, không có tiêu điểm.

Anh đau lòng ôm chặt cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng, “Mơ thấy ác mộng à?”

Cô áp mặt vào ngực anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

____

Hôm sau, Lâm Sơ Thanh đến bệnh viện thì nghe nói nội tạng do Dương Khải Hoa hiến tặng đã cứu sống được 4 người, và mang lại ánh sáng cho 2 người khác.

Một người trong số đó chính là Lý Miêu Miêu mà Lâm Sơ Thanh vẫn luôn giúp đỡ.

Lúc nghe được tin tức này, Hình Mộ Bạch đang đứng bên cạnh Lâm Sơ Thanh, giọng cô khàn khàn, rất nhỏ, “Ông ấy trở thành bác sĩ khoa cấp cứu năm 27 tuổi, đến năm 57 tuổi thì rời khỏi thế giới này, không kết hôn, không sinh con, tròn ba mươi năm, hiến dâng tất cả thời gian và sức lực của mình cho sự nghiệp y học, đến sau khi qua đời, ông ấy vẫn cống hiến cho xã hội.”

Nước mắt lưng tròng, Lâm Sơ Thanh khẽ mỉm cười, “Ông ấy thật sự là một vị bác sĩ vĩ đại.”

____

Tác giả có lời muốn nói: Bốn chữ “bác sĩ vĩ đại” trong câu nói cuối cùng đến từ cuốn《Đại Y Tinh Thành》của Tôn Tư Mạc.

Dương Khải Hoa thật sự là một vị bác sĩ rất giỏi, kết cục của ông cũng được quyết định từ đầu rồi hu hu hu QAQ

Mọi người đừng đánh tôi, bộ truyện này viết về đề tài hiện thực… nên tôi muốn nó thực tế hơn một chút. Về một số tình tiết tôi viết, ví dụ như lính cứu hỏa không được người dân hiểu cho, ngược lại còn bị kinh thường, sỉ nhục, hoặc là hy sinh khi làm nhiệm vụ, còn có tình tiết các vụ gây rối bệnh viện hay các bác sĩ vì làm việc quá mệt nhóc dẫn đến đột tử, tất cả đều phản ánh hiện thực xã hội, những tình huống như vậy cũng không hiếm thấy.

Dù là Dương Nhạc, Dương Khải Hoa, hay lính cứu hỏa, các y, bác sĩ, hoặc mỗi một làm việc chăm chỉ và cống hiến hết mình cho công việc đều đáng được ngưỡng mộ.

Hu hu, chuyện Dương Nhạc và Dương Khải Hoa qua đời cũng khiến tôi rất buồn T^T
 
Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 44


Tang lễ của Dương Khải Hoa do bệnh viện và Lâm Sơ Thanh lo liệu, trong khoảng thời gian này, Hình Mộ Bạch cũng cố gắng giúp đỡ cô rất nhiều, chuyện của Dương Khải Hoa trôi qua, cuộc sống cũng trở lại quỹ đạo trước đó.

Mọi người vẫn phải bước về phía trước.

Kể từ khi Lâm Sơ Thanh gặp ác mộng vào đêm Dương Khải Hoa qua đời, Hình Mộ Bạch rất lo lắng cho cô, thậm chí anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem có phải những năm gần đây, cô cũng thường xuyên bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng đó không.

Việc Dương Khải Hoa qua đời khiến cô trở nên rất yếu đuối, so với khoảng thời gian ba mẹ cô mất lúc trước, thì còn tệ hơn rất nhiều.

Càng nghĩ, Hình Mộ Bạch càng đau lòng vì cô, cũng vô cùng lo lắng cho cô.

Buổi tối, lúc ăn cơm, Hình Mộ Bạch đề nghị với Lâm Sơ Thanh chuyện ở chung, Lâm Sơ Thanh đang yên lặng ăn cơm ngước mắt lên nhìn anh, cô bật cười, nhẹ nhàng hỏi: “Đội trưởng đang lo lắng cho em đấy à?”

Không đợi anh trả lời, cô đã nói tiếp: “Thật ra em không sao cả, nhưng nếu anh không yên tâm thì cứ làm theo lời anh nói đi.”

“Vậy ở chung đi.” Hình Mộ Bạch gắp thức ăn vào bát cho cô, “Ở nhà anh hay nhà em cũng được

Lâm Sơ Thanh ngoan ngoãn gắp đồ ăn trong bát lên, gật đầu, “Vâng.”

____

Hôm sau, Lâm Sơ Thanh đến bệnh viện đi làm, lúc vào sảnh lớn của bệnh viện, cô gặp mẹ của Lý Miêu Miêu, Điền Khang Giải, người phụ nữ nhìn thấy Lâm Sơ Thanh thì hơi lúng túng, nhưng trong lòng cũng tràn đầy cảm kích, bà biết người hiến thận cho Miêu Miêu chính là thầy của bác sĩ Lâm, chủ nhiệm khoa cấp cứu – Dương Khải Hoa.

Trước đó, Miêu Miêu được chuyển đến bệnh viện này, được bác sĩ Ngô chữa trị cũng là nhờ có thầy Lâm Sơ Thanh giúp đỡ.

Từ tận đáy lòng, bà thật sự rất biết ơn Lâm Sơ Thanh và Dương Khải Hoa, nhưng cũng rất đau lòng trước cái chết của ông.

Điền Khang Giai không biết rốt cuộc nên miêu tả tâm trạng của mình như nào, dường như không có cách để diễn tả thành lời.

Nhưng Lâm Sơ Thanh vốn cảm thấy không sao, cô mỉm cười chào hỏi Điền Khang Giai, Điền Khang Giai có vẻ ngượng nghịu, bà ấy đưa hộp giữ nhiệt cho Lâm Sơ Thanh trước, trong đó là đồ ăn bà đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Lâm Sơ Thanh định nói không cần phiền phức như vậy, bởi vì mấy ngày nay, Hình Mộ Bạch thường xuyên về nhà, trước khi đi làm, cô sẽ ăn sáng cùng với anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Điền Khang Giai, cô đành nhận lấy, nói cảm ơn với Điền Khang Giai, sau đó nói: “Mấy hôm nay cháu hơi bận, lát nữa sẽ đi thăm Miêu Miêu, sau khi phẫu thuật, em ấy có khỏe không ạ?”

Điền Khang Giai vội nói: “Khỏe, rất khỏe.”

“Vậy là tốt rồi ạ.” Lâm Sơ Thanh khẽ nói.

Về đến phòng nghỉ, Lâm Sơ Thanh giải quyết bữa sáng Điền Khang Giai đưa cho mình trước, sau đó nhân lúc rảnh rỗi đi đến khoa nội thận, lúc cô vào phòng bệnh, Lý Miêu Miêu đang nằm trên giường, cô bé thấy cô đi vào thì vươn tay về phía cô, Lâm Sơ Thanh bước tới, nắm lấy tay cô bé, rồi ngồi xuống mép giường.

“Em khỏe hơn chưa?” Lâm Sơ Thanh mỉm cười hỏi.

Lý Miêu Miêu gật đầu, nhẹ nhàng gọi chị Sơ Thanh, sau đó thì im lặng.

Lâm Sơ Thanh tìm chủ đề, hỏi đợt này bài tập của Lý Miêu Miêu thế nào, chờ cô bé khỏe hơn, cô sẽ giúp cô bé bổ túc.

Lý Miêu Miêu cười rộ lên, vui vẻ nói vâng ạ.

Lúc Lâm Sơ Thanh chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, đột nhiên Lý Miêu Miêu nói với cô: “Cảm ơn chị, chị Sơ Thanh, em cảm ơn chị.”

Lâm Sơ Thanh quay đầu nhìn cô bé đối diện, viền mắt Lý Miêu Miêu đỏ ửng, chứa đầy nước.

Lâm Sơ Thanh cười, nói với cô bé: “Miêu Miêu, em phải sống thật tốt, em thật sự rất kiên cường, cũng rất tuyệt vời.”

Từ khoa nội thận quay về phòng khám, Trương Dạng bỗng chạy tới kéo Lâm Sơ Thanh: “Bác sĩ Lâm, bệnh nhân cuối cùng mà chủ nhiệm Dương phẫu thuật trước khi qua đời đã bình phục rồi, người nhà bệnh nhân đó vừa tới trao cờ thưởng, bây giờ đang ở văn phòng khoa ạ.”

Lâm Sơ Thanh gật đầu đi đến văn phòng, người đàn ông trẻ tuổi cầm cờ thưởng quay đầu lại nhìn, hơi sửng sốt.

Lâm Sơ Thanh nhìn thấy anh ta cũng giật mình.

Một lát sau, người đàn ông không chắc chắn lắm kêu: “Lâm… Lâm Sơ Thanh?”

Lâm Sơ Thanh lấy lại tinh thần, nở nụ cười: “Lý Hi Trạch, đã lâu không gặp.”

Thật sự đã rất lâu rồi chưa gặp, năm đó, sau khi nhà Lâm Sơ Thanh xảy ra hỏa hoạn, nhà Lý Hi Trạch, hàng xóm của cô đã chuyển đi chỗ khác, rời khỏi Lâm Dương.

Tuy Lâm Sơ Thanh đang mặc áo blouse, nhưng Lí Hi Trạch vẫn không dám chắc hỏi: “Cậu cũng là bác sĩ ở đây à?”

Lâm Sơ Thanh gật đầu, “Ừm.”

Cô nhìn chữ viết trên cờ thưởng trong tay Lý Hi Trạch: Y đức cao thượng, y thuật tinh thấu*

*Đạo đức y học cao quý, phương pháp chữa bệnh tỉ mỉ.

Lâm Sơ Thanh nhận lấy cờ thưởng thay Dương Khải Hoa đã mất, lúc này, Lý Hi Trạch mới biết vị chủ nhiệm phẫu thuật cho bà ngoại anh ta là thầy của Lâm Sơ Thanh.

Lý Hi Trạch nhớ đến những chuyện Lâm Sơ Thanh đã trải qua, ánh mắt hơi mất tự nhiên, trong lòng anh ta cũng cảm thấy khó chịu thay cô, mười năm trước, cô gái này đã phải chịu đựng điều tồi tệ nhất, hiện tại, thầy của cô lại qua đời, chắc chắn cô rất đau khổ.

Lâm Sơ Thanh không ngờ sẽ gặp lại Lý Hi Trạch, cô cảm thấy rất bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy mong đợi.

Cô có việc muốn hỏi anh ta.

“Lý Hi Trạch… tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

Lý Hi Trạch còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên điện thoại của anh ta vang lên, anh ta vội vàng nghe điện thoại, nói gì đó rồi cúp máy.

“Lâm Sơ Thanh, cậu vừa định nói gì thế?”

Lâm Sơ Thanh cười, lắc đầu, “Không có gì, cậu bận thì cứ đi trước đi.”

Lý Hi Trạch lấy danh thiếp trong túi đưa cho cô, nói: “Trên đấy có viết phương thức liên hệ của tôi, cậu rảnh thì cứ liên hệ với tôi, tôi đi trước đây.”

Lâm Sơ Thanh khẽ “ừm”, cô cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, mím chặt môi.

____

Hai người ở chung một tháng, mỗi ngày, Hình Mộ Bạch đều cố gắng về nhà cùng cô, trừ khi anh có nhiệm vụ hoặc cô phải tăng ca, anh sẽ ở lại trung đội chứ không về, mà Hình Mộ Bạch cảm thấy tình trạng của Lâm Sơ Thanh đã tốt hơn nhiều, buổi đêm đi ngủ, cô không còn gặp ác mộng nữa, trong lòng anh cũng thả lỏng hơn một chút.

Giữa tháng 4, chuẩn bị hết xuân qua hè, cũng cần phải mua thêm quần áo mới, hôm nay, Lâm Sơ Thanh tan làm đúng giờ, cô lái xe đến trung tâm thương mại, trên đường đi, cô gọi điện cho Hình Mộ Bạch, bên anh đang họp chi đội, không đi với cô được.

Đành đi một mình vậy.

Lâm Sơ Thanh mới đi dạo một vòng mà hai tay đã đầy ắp đồ, có đồ mua cho cô, có đồ mua cho Hình Mộ Bạch.

Lúc Lâm Sơ Thanh định về nhà, phía trước có một người phụ nữ trung niên đột nhiên ngã xuống đất, khiến người qua đường kinh sợ, Lâm Sơ Thanh vội chạy tới, cô để đồ trong tay sang bên cạnh, quỳ gối kiểm tra tình hình cho người phụ nữ đó.

Lâm Sơ Thanh nhờ một cô gái ở bên cạnh tìm trong túi xách của người phụ nữ xem có thuốc không, cô gái nhanh chóng tìm thấy một lọ thuốc trợ tim, vội vàng đưa cho Lâm Sơ Thanh, cô lấy mấy viên thuốc đút vào miệng người phụ nữ, sau đó nhờ mọi người đưa bà đến dãy ghế bên cạnh nghỉ ngơi.

Một lát sau, người phụ nữ trung niên dần hồi phục, bà dịu dàng mỉm cười nói cảm ơn với Lâm Sơ Thanh.

Lâm Sơ Thanh cười, lắc đầu nói không có việc gì, sau đó nói: “Lúc nãy có người tốt bụng đã ấn gọi 120 rồi ạ, chờ xe cứu thương đến, dì hãy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi ạ.”

Người phụ nữ xua tay, “Không cần đâu, bệnh tim của dì tái phát ấy mà.”

Lâm Sơ Thanh hơi bất đắc dĩ, sau khi chắc chắn người phụ nữ không có chuyện gì, cô mới cầm chỗ đồ bản thân đã mua lên, chuẩn bị rời đi, trước khi đi, người phụ nữ giữ chặt tay cô, “Cô gái à, cảm ơn cháu đã ra tay giúp dì, cháu để lại số điện thoại đi, hôm nào dì…”

“Không cần đâu dì.” Lâm Sơ Thanh cười, “Đây là việc cháu nên làm mà.”

Dù cho người phụ nữ có nói như nào đi nữa, Lâm Sơ Thanh vẫn không chịu để lại phương thức liên hệ.

Thấy thái độ của Lâm Sơ Thanh kiên quyết như vậy, bà bất đắc dĩ lấy một mẩu giấy nhỏ và cây bút trong túi xách ra, viết tên và số điện thoại của mình, đưa cho Lâm Sơ Thanh.

Bà cũng chỉ có thể làm vậy.

Trên giấy viết tên của người phụ nữ, Tôn Thục Dung, và số điện thoại của bà.

Lâm Sơ Thanh nhìn thoáng qua, cô cười, gấp tờ giấy lại để vào trong túi, thầm nghĩ, thật ra cô cũng không dùng đến.

“Cháu đi đây ạ, dì nhớ chú ý sức khỏe của mình, nên đến bệnh viện kiểm tra định kỳ ạ.”

“Ừm, dì biết rồi.”

Sau khi Lâm Sơ Thanh rời đi, Tôn Thục Dung ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi thêm một lát, lúc bà cúi đầu, chợt liếc thấy một chiếc vòng cổ nằm trên sàn.

Bà nhặt lên xem, phát hiện móc cài đã bị gãy, mặt dây chuyền là một hình tròn khá đơn giản, không còn sáng bóng nữa, xem ra có vẻ đã rất nhiều năm rồi, bên trong khảm một viên kim cương, mặt trái của dây chuyền khắc hai chữ Q.

Tôn Thục Dung liếc nhìn xung quanh, không biết phải tìm người làm rơi sợi dây chuyền này ở đâu, có khi nào là của cô gái kia không?

Bà vừa định đứng lên đi về nhà thì có điện thoại đến, Tôn Thục Dung vội nghe máy, “Bây giờ tôi đang ở trung tâm thương mại… Ừm, vậy tôi ra ngoài chờ ông.”

Lúc Hứa Kiến Quốc lái xe tới, Tôn Thục Dung đã đứng chờ ông một lát, sau khi lên xe, Tôn Thục Dung kể lại cho ông nghe chuyện vừa rồi, Hứa Kiến Quốc dặn: “Sau này bà đừng ra ngoài một mình nữa, muốn đi thì rủ Hàm Quân đi cùng, có thể hỗ trợ nhau.”

Tôn Thục Dung cười.

Sau khi hai người trở về nhà, Tôn Thục Dung lấy chiếc vòng cổ trong túi xách ra, hỏi Hứa Kiến Quốc đang pha trà, “Kiến Quốc, ông xem sợi dây này làm bằng chất liệu gì?”

Hứa Kiến Quốc nhìn thấy vòng cổ trong tay Tôn Thục Dung, đồng tử lập tức co lại, ông cúi đầu cẩn thận kiểm tra chiếc vòng cô, lúc nhìn thấy hai chữ cái ở mặt trái của dây chuyền, ông đã hoàn toàn chắc chắn, kinh ngạc hỏi Tôn Thục Dung: “Bà nhặt được ở đâu thế?”

____

Buổi tối, ăn cơm xong, Lâm Sơ Thanh đi tắm, cô c** q**n áo xong, định tháo vòng cổ ra thì phát hiện không thấy đâu, cô hoảng hốt đứng phắt lên, khoác áo tắm vào đi ra ngoài, tìm kiếm khắp phòng ngủ nhưng không thấy.

Lâm Sơ Thanh sốt ruột chạy ra phòng khách lục lọi, Hình Mộ Bạch đang ở trong bếp rửa bát thấy cô như vậy, anh hỏi: “Em tìm cái gì thế?”

Lâm Sơ Thanh vội vàng nói: “Vòng cổ, vòng cổ của em.” Cô ngước mắt nhìn Hình Mộ Bạch, “Anh có thấy ở đâu không?”

Hình Mộ Bạch suy nghĩ một lúc, nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, anh nhíu mày nói: “Sáng nay lúc ra khỏi nhà em có đeo mà.”

____

Tác giả có lời muốn nói: Tôi vừa mới phát hiện ra chuyện này, Dương Nhạc và Dương Khải Hoa đều mang họ Dương, thật trùng hợp ORZ
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back