- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 9
Chương 9
Chương 9 Chương 9Hạ Lan Hi nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh đều là những bức tường dày đặc, không một tia sáng nào từ bên ngoài lọt vào, đương nhiên cũng không tìm thấy lối ra.
Cả căn mật thất ngoài những bức bích họa trên tường thì chỉ có chín cột chống đỡ trần nhà, trên thân cột khắc những hoa văn phù điêu cổ xưa và huyền bí.Hạ Lan Hi cảm thấy những phù điêu này vô cùng quen thuộc, nếu y không nhầm, y đã từng thấy chúng trong cuốn Cơ Quan Yếu Học: Nâng Cao.Phù Tự tiên quân là người đặt nền móng cho môn Cơ Quan Học của Thái Hoa Tông, cũng như đã để lại nhiều tác phẩm liên quan, và lần này, đề bài chính là một cơ quan như thế.Ánh mắt Tống Huyền Cơ lướt nhanh qua chín cột trụ, sau một hồi suy nghĩ, hắn rút thanh kiếm bên mình, dùng ánh kiếm vẽ ra từng đường cong phức tạp trên vách tường.
Hạ Lan Hi nhìn Tống Huyền Cơ đang giải đề, nhắc nhở: "Chúc Như Sương không giỏi về Cơ Quan Học.”
Không phải y lén nói xấu đồng môn, nhưng Chúc Như Sương thật sự rất kém Cơ Quan Học, cũng giống như y trong Cửu Châu sử.
Với độ khó của cơ quan này, Chúc Như Sương dù có thêm ba năm nữa cũng chưa chắc giải nổi.Nếu người đến đây chỉ có một mình Chúc Như Sương, bước chân của hắn hẳn sẽ dừng lại tại đây.
Nhưng bên cạnh hắn còn có "Lâm Đạm".
Nếu "Lâm Đạm" có thể thuận lợi giải được cơ quan trong mật thất, điều đó càng chứng tỏ cậu ta không phải là kẻ đầu đường xó chợ.“Ừ.”
Tống Huyền Cơ hoàn thành đường kiếm cuối cùng, trên trần mật thất vang lên một tiếng "cạch", ngay sau đó là âm thanh của cơ chế dây xích chuyển động.Rầm.Một hàng bậc thang từ trên cao chậm rãi hạ xuống, dẫn lối vào bóng tối mịt mù phía trước.Hạ Lan Hi tự nhiên nhìn Tống Huyền Cơ, hai người trao đổi ánh mắt, rồi Tống Huyền Cơ khẽ gật đầu bước lên bậc thang trước.
Hạ Lan Hi theo sát phía sau.
Cả hai đi khoảng một tuần hương, tầm nhìn dần mở rộng.Đập vào mắt họ là một đại điện to lớn trống trải.
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đứng giữa trông như hai đóa hoa lan trắng trong sa mạc mênh mông.
Chính giữa đại điện là một pho tượng khổng lồ, dường như là sự hiện diện duy nhất trong không gian rộng lớn này.
Dù có ngẩng đầu nhìn lên cũng không thể thấy được toàn bộ bức tượng, nhưng chỉ dựa vào trang phục, Hạ Lan Hi có thể khẳng định đây là tượng của Phù Tự tiên quân.Đôi mắt Hạ Lan Hi mở to, y trân trân nhìn bức tượng khổng lồ trước mặt, cảm giác lạnh lẽo như một bàn tay băng giá đang bò dần lên chân và sống lưng y.
Da đầu y tê rần, còn lồng ngực thì không thể kiềm chế được cơn buồn nôn.Pho tượng thần vốn nên mang vẻ trang trọng thần thánh, nhưng giờ đây lại tỏa ra mùi hôi thối làm người ta buồn nôn.
Trên ngực "Phù Tự tiên quân" có một lỗ thủng lớn, mùi hôi bốc ra từ đó.
Những dòng chất lỏng đen dính nhớp nháp trào ra, bò lan khắp thân tượng như những dây leo hư thối, trông như từng đoạn tứ chi bị ai đó cố ý vặn vẹo.Hai tay của pho tượng đã bị bẻ gãy, khuôn mặt cũng hoàn toàn biến dạng, chỉ còn lại một bên tai.
Hai hàng vệt máu chảy từ đôi hốc mắt trống rỗng, con ngươi đã rơi xuống bên cạnh bệ thờ, như bị ai đó vô tình giẫm qua, để lại một dấu chân phủ bụi rõ mồn một.Tống Huyền Cơ hơi nghiêng mắt, nói: "Hạ Lan Thời Vũ?”
Sắc mặt Hạ Lan Hi tái nhợt, hít sâu một hơi, ép bản thân tỉnh táo lại, đến mức quên cả việc phải nói ngắn gọn: "Yên tâm, ta không sao. — 'Quỷ Tướng Ngữ' ở đâu?”
Tống Huyền Cơ thoáng dừng một chút, mới nói: "Tìm.”
Dù biết hy vọng mong manh, Hạ Lan Hi vẫn cố nén cơn buồn nôn, cùng Tống Huyền Cơ tìm kiếm khắp bức tượng và đại điện, nhưng quả nhiên không thấy bóng dáng của Quỷ Tướng Ngữ.Người bình thường nếu muốn đoạt lấy Quỷ Tướng Ngữ, lấy xong rồi rời đi là đủ, không cần phải lăng nhục bức tượng Phù Tự tiên quân một cách kinh tởm như vậy.
Kẻ này làm vậy là để trút giận, hay chỉ đơn giản vì thấy… thú vị?Chúc Như Sương tuyệt đối không thể bất kính với Phù Tự tiên quân.
Người có thể làm ra việc này chỉ có một người.Sau khi thoát khỏi Phù Sinh Như Mộng, Chúc Như Sương và Lâm Đạm đã đến mật thất giống như bọn họ.
Không biết bằng cách nào mà Lâm Đạm đã khiến Chúc Như Sương mất ý thức tạm thời, còn cậu ta thì phá giải cơ quan rồi đến đại điện tượng thần.Lâm Đạm đã lấy đi Quỷ Tướng Ngữ rồi điên cuồng hành hạ lăng nhục bức tượng Phù Tự tiên quân.
Sau khi xong việc, cậu ta ung dung quay lại bên cạnh Chúc Như Sương, đưa hắn rời khỏi lăng mộ, khẳng định mình chỉ là chó ngáp phải ruồi phá được mật thất.
Trở về Tây Châu, Lâm Đạm lại ngây thơ đóng vai tiểu công tử nhà họ Lâm, thậm chí còn muốn thành thân lại với Chúc Như Sương.Lâm Đạm tự cho là làm việc kín kẽ, nhưng cậu ta không biết rằng trong viện Vô Tình Đạo không có kẻ vô dụng.
Việc Chúc Như Sương được chọn vào đã chứng minh hắn không phải là người ngoan ngoãn dễ thao túng.Hạ Lan Hi đoán Chúc Như Sương đã nghi ngờ Quỷ Tướng Ngữ đang ở trong tay Lâm Đạm.
Để không đánh động đối phương, hắn giả vờ ở lại bên cạnh Lâm Đạm, đồng ý thành hôn.Chúc Như Sương hiểu rõ, chỉ cần tin tức hắn thành hôn truyền ra ngoài, viện Vô Tình Đạo sẽ không thể ngồi yên.
Hắn biết các đạo hữu của mình sẽ đến tìm, và cũng biết hai đạo hữu của mình sẽ dễ dàng đến được lăng mộ, giúp hắn xác nhận hoàn toàn mối nghi ngờ.Ba người Vô Tình Đạo sống và học tập cùng nhau suốt một năm.
Dù trong lời nói có thể "không thân", họ vẫn là những người hiểu cũng như tin tưởng lẫn nhau nhất trong Thái Hoa Tông.Hạ Lan Hi nhíu chặt mày, thần sắc trầm trọng dị thường.
Y nhìn chằm chằm vào đôi môi hoàn chỉnh duy nhất trên khuôn mặt bức tượng, cảm giác như khóe môi ấy đang nhẹ nhàng cong lên, hiện ra một nụ cười quỷ dị.*
Tây Châu, Lâm gia.Hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu công tử nhà họ Lâm, cả phủ tràn ngập trong màu đỏ rực rỡ.
Nhà họ Lâm đời đời làm thương nhân, thế lực trải rộng khắp nơi, nên giờ đây khách khứa đến chúc mừng đông nghịt, trong đó không thiếu những nhân vật có máu mặt ở Tây Châu.Tất nhiên, nói đến máu mặt, thì khắp Tây Châu không ai có thể sánh được với Thiếu Chủ Tây Châu - Trường Tôn Kinh Lược.
.
Chỉ vì một câu "Bản Thiếu Chủ không muốn ngồi chung bàn với người khác" của tiểu bá vương Tây Châu, Lâm phủ đã phải sắp xếp cho hắn một bàn riêng.
Trong hỉ đường, đôi tân nhân đã bắt đầu "nhất bái thiên địa", còn Trường Tôn Sách thì vẫn loay hoay với một đống bùa truyền âm, mồ hôi nhễ nhại, lòng nóng như lửa đốt.Hắn ghét viện Vô Tình Đạo, cũng chẳng ưa nổi ba tên mỹ nhân lạnh lùng câm điếc ấy.
Những lời giễu cợt trước đây của hắn đều phát ra từ tận đáy lòng, nhưng nếu bắt hắn đứng nhìn đệ tử Vô Tình Đạo bị ép cưới rồi từ bỏ con đường tu hành, hắn lại thấy không cam lòng.Vậy rốt cuộc Tống Huyền Cơ và Hạ Lan Hi đã chết ở đâu rồi!
Những ngày qua hắn đã dùng biết bao nhiêu bùa truyền âm, vậy mà vẫn không thể liên lạc với hai người.Trong số những đệ tử trẻ của Thái Hoa Tông, hai người kia là mạnh nhất, chẳng lẽ lại chết giữa sa mạc trong vài ngày ngắn ngủi hay sao?Trường Tôn Sách đang bực dọc định dùng thêm một tấm bùa truyền âm, thì chợt nghe thấy giọng của Hạ Lan Hi: "Trường Tôn Kinh Lược?"
Trường Tôn Sách lập tức ngẩng đầu: "Hạ Lan Hi?"
Hạ Lan Hi: "Ừ.”
Trường Tôn Sách vừa giận vừa thở phào, mắng: "Hai người các ngươi đi vào sa mạc thành thân rồi sao, bao lâu rồi mà vẫn chưa quay về!"
Đầu bên kia Hạ Lan Hi dừng lại một chút: "Đang trên đường trở về.
Tình hình ở nhà họ Lâm thế nào?"
Trường Tôn Sách: "Chẳng ra sao cả!
Vừa xong nghi lễ 'phu thê đối bái', sắp đưa vào động phòng rồi!"
Hạ Lan Hi đang ngự kiếm phi hành, nghe Trường Tôn Sách nói vậy thì yên tâm — chưa vào động phòng thì thành thân tính là cái rắm.Hạ Lan Hi nói: "Ngươi đi cướp hôn”Trường Tôn Sách giật mình đứng bật dậy, sợ hãi: "Cái gì?!"
Hắn hét quá lớn, khiến nhiều vị khách ngoái nhìn.
Hắn vội ngồi xuống, hạ giọng nói: "Ngươi điên rồi à?
Ta có thân phận gì ở Tây Châu mà ngươi bảo ta đi cướp hôn Chúc Vân?”
Hạ Lan Hi lẳng lặng nở nụ cười: "Sao vậy, Chúc Như Sương không xứng với ngươi hay sao?”
"Đây là chuyện xứng hay không xứng à, ta đâu có thích nam nhân!"
Trường Tôn Sách đáp, nhưng rồi chợt nhận ra một chuyện lớn: "Hạ Lan Hi, ngươi vừa trêu ta đúng không?!"
Hạ Lan Hi sơ ý quên mất dạng thật của mình khẽ nghẹn lời: "…Nước ớt nhiều lời.”
Trường Tôn Sách tỉnh ngộ, đắc ý: "Thuốc ta tìm có hiệu quả chứ, hiệu quả thì dùng nhiều vào."
Hạ Lan Hi đáp: "Ta sắp đến Lâm phủ rồi, ngươi kéo dài thời gian."
Trường Tôn Sách khẽ mắng vài câu, ngẩng đầu nhìn về phía hỷ đường.
Hôn lễ này được tổ chức tại Lâm phủ theo phong tục truyền thống, đây là Lâm phủ đón dâu, nhưng người mặc váy hỷ không phải Chúc Như Sương mà là Lâm Đạm.
Trước đó Trường Tôn Sách đã nghe người ta bàn tán rằng Lâm Đạm tự nguyện chấp nhận.Khi tiếng "Đưa vào động phòng" vang lên, Lâm Đạm đội khăn khăn hỉ được hỉ nương dìu vào nội sảnh.
Chúc Như Sương đi phía sau, bỗng nhiên dừng bước liếc nhìn ra ngoài.Trường Tôn Sách nghiến răng, đứng bật dậy lớn tiếng: "Chờ đã, ta không đồng ý hôn sự này!"
Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai, toàn bộ khách khứa đều dồn mắt về phía hắn.
Cả hội yến náo nhiệt bỗng chốc im bặt.
Chúc Như Sương cũng nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt luôn nhạt nhẽo bỗng xuất hiện vẻ ngạc nhiên.Trường Tôn Sách phút chốc mở to hai mắt.
Cái quái gì, người của Vô Tình Đạo cũng biết thể hiện cảm xúc sao?"
Trường Tôn công tử," phụ thân Lâm Đạm bước ra, gương mặt tuy không vui nhưng cũng coi như khách sáo: "Dám hỏi tại sao ngài lại nói vậy?"
"Chúc Vân tu hành theo Vô Tình Đạo," Trường Tôn Sách nói ngay, "Hắn không thể thành thân.”
Phụ thân Lâm Đạm trầm giọng đáp: "Việc này Như Sương đã thông báo trước, hắn chấp nhận từ bỏ tu đạo ở lại Tây Châu cùng Đạm nhi."
Trường Tôn Sách cố chấp: "Dù sao thì Chúc Như Sương cũng không thể thành thân."
"Trường Tôn công tử có thể đưa ra lý do không?"
Phụ thân Lâm Đạm hỏi.Trường Tôn Sách phiền nhất là nói chuyện với mấy người già cổ hủ này, hai câu đã là cực hạn: "Thôi nào, ta đi cướp hôn cần lý do sao?”
Toàn phòng xôn xao, khách khứa kinh hãi.Trường Tôn Sách vươn tay trái, triệu hồi một cây trường thương sáng lấp lánh, vừa giãn gân cốt vừa tiến về phía hỷ đường.Khách khứa thấy thế đều hốt hoảng, vội tránh đường cho thiếu niên cao lớn mái tóc ngắn.Hắn dừng bước trước mặt Lâm Đạm, hếch cằm lên, nói: "Ta không biết ngươi là thứ gì, nhưng có vẻ chỉ cần giải quyết ngươi là sự tình sáng tỏ, viện Vô Tình Đạo cũng sẽ nợ ta một món ân tình.
Vậy nên, thật đáng tiếc."
Trường Tôn Sách xoay cổ tay, mũi thương nhắm thẳng vào thiếu niên đang đội khăn hỉ: "Tiệc mừng đến đây là hết, ngươi nên rời đi.”
Lâm Đạm không hề nhúc nhích, chẳng ai nhìn rõ vẻ mặt ẩn sau khăn hỉ của cậu ta.Chúc Như Sương thoáng biến sắc, thấp giọng nói: "Chớ manh động, 【Quỷ Tướng Ngữ】 có thể đang ở trong tay cậu ta."
"【Quỷ Tướng Ngữ】… thứ quái quỷ gì—cái gì?!"
Trường Tôn Sách run tay, nghiến răng nói: "Sao ngươi không nói sớm!”
Đột nhiên, từ dưới khăn hỉ vang lên một tiếng cười khẽ.
Trường Tôn Sách lập tức lùi nửa bước, cảnh giác nhìn "Lâm Đạm".Trường Tôn Sách trừng mắt quay sang Chúc Như Sương, hỏi: "Rốt cuộc cậu ta là ai?"
Chúc Như Sương chỉ lắc đầu."
Chạy đến ngày vui của người khác phá đám…"
Thiếu niên trong trang phục đỏ thắm chậm rãi cất giọng, mang theo nụ cười lạnh lẽo đầy tàn bạo: "Ngươi không thấy mình làm người khác mất hứng sao, hử?”
Trường Tôn Sách hiểu rõ nguyên tắc ra tay trước là thắng, không quan tâm đối phương là thứ quái gì, không đánh thì sao biết có đánh được hay không?Lên là xong việc!Thương pháp của Trường Tôn Sách giống hệt tính cách khinh cuồng của hắn, trường thương như tia sét, mang theo linh lực mạnh mẽ lao thẳng vào ngực trái của "Lâm Đạm"!Ngay lập tức, gió lớn cuộn lên, ánh sáng vàng chói lòa, chiếu rõ một vùng rực rỡ như ban ngày.
Những vị khách bình thường không thể nhìn thẳng vào ánh sáng rực rỡ dữ dội này, "Lâm Đạm" không kịp né tránh, thân hình mảnh mai bị cuốn vào trung tâm của luồng sáng, không thể nhúc nhích.Trường Tôn Sách nắm chắc thương, thắc mắc: "Vậy là xong rồi?"
"Nghĩ cái gì thế, làm sao có thể."
Giọng Chúc Như Sương vang lên lo lắng giữa tiếng la hét của khách khứa: "Đám Hỗn Thiên Đạo các ngươi bao giờ mới bỏ được thói hành động liều lĩnh?
Không thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn sao!”
Trường Tôn Sách bị Hạ Lan Hi đùa giỡn rồi lại bị Chúc Như Sương chỉ trích, cảm giác như mình quen hai người tu Vô Tình Đạo giả, mắt hắn trợn trừng: "Gì cơ?
Ngươi cũng uống nước ớt nhiều lời sao?
Mà ta liều lĩnh chỗ nào, là Hạ Lan Hi bảo ta cướp hôn mà!"
"Đạo hữu, ta phán đoán không sai, phương pháp của ngươi sai rồi."
Chúc Như Sương nói, "Cẩn thận!"
"…Hả?"
Trường Tôn Sách bỗng cảm thấy cây thương có cảm giác lạ, mũi thương không giống như đâm vào da thịt, mà như đang mắc kẹt trong một đầm lầy nhớp nháp, không thể tiến thêm, cũng không thể rút lui, hoàn toàn bị kẹt lại.Ánh sáng vàng tan đi, thân hình "Lâm Đạm" lại hiện ra trước mặt mọi người.
Cậu ta vẫn đội khăn trùm, phần ngực trái của bộ váy hỷ lộng lẫy bị thủng một lỗ lớn, nhưng lỗ thủng này không hề có máu, chỉ là một khối chất lỏng đen ngòm nhớp nháp xen lẫn màu đỏ thẫm, tỏa ra hơi nóng mục nát cổ xưa.Hỉ nương đứng gần đó sợ hãi vừa lăn vừa bò, kêu lên thảm thiết: "Không, không phải người!
Đây không phải là người!"
Trường Tôn Sách cũng biết có điều không ổn, dùng hết sức nhưng thương vẫn không nhúc nhích.
Vị công tử bá đạo của Tây Châu nổi giận, hét lên với Chúc Như Sương: "Ngươi định cưới thứ quái vật gì thế hả!"
Chúc Như Sương đáp: "Câm miệng.”