- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 432,733
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 70
Chương 70
Chương 70: Đến thư viện
***
Trên giường phòng ngủ chính chỉ có một chiếc gối, Du Trùng sang phòng ngủ phụ lấy thêm cái mới, bảo Lâm Hòa Tây vào phòng ngủ trước đợi anh.Lần ngủ chung ở khách sạn hoàn toàn khác với lần ngủ chung này, thậm chí Lâm Hòa Tây còn cảm thấy căng thẳng.Dù vậy nhưng sắc mặt cậu chẳng hề thay đổi.
Sau khi bỏ dép trèo lên giường, cậu vẫn bình tĩnh nằm bò ra nghịch điện thoại.Một lát sau, Du Trùng ôm gối đầu mới bước vào, bấy giờ Lâm Hòa Tây mới ngồi dậy, nhường một nửa vị trí cho anh.Du Trùng quăng gối đầu cho cậu, vươn tay tung chiếc chăn gấp gọn để đầu giường ra.Lâm Hòa Tây nhìn chằm chằm chiếc chăn mấy giây, mặt bất giác nóng lên, tiếp đó cậu tự giác vạch một góc chăn, cầm theo điện thoại chui vào trong nằm.
Cậu chỉ để lộ mặt ra bên ngoài, cằm khẽ gác lên chăn.Ánh đèn vàng ấm từ ngọn đèn ngủ đầu giường khẽ bao phủ trên trán và chóp mũi Lâm Hòa Tây, kết hợp thêm mái tóc đen mang tới cảm giác ngoan ngoãn lạ thường.Chẳng qua tính cách của Lâm Hòa Tây chẳng có tí gì liên quan đến ngoan ngoãn hết.
Du Trùng khẽ cười, nhanh chóng định thần lại, cũng ngồi xuống bên kia giường, sau đó vén chăn nằm vào trong.Chiếc giường đôi trong phòng ngủ chính không nhỏ hơn chiếc giường ở khách sạn là bao, bọn họ nằm xuống rồi, ở giữa vẫn thoải mái thêm chú Alaska ở dưới nhà.Dẫu vậy, không ai trong hai người có ý định di chuyển vào giữa, thậm chí Lâm Hòa Tây còn vội vàng vươn tay ấn công tắc đèn trên bức tường bên cạnh.Tầm nhìn trở nên tối tăm, Lâm Hòa Tây lặng lẽ thở phào một hơi.
Sau đó, dựa vào bóng đêm che chắn, cậu chậm rãi nhích về phía Du Trùng trong chăn.Lớn thế này rồi nhưng Lâm Hòa Tây chưa từng trải qua cảm giác nằm thân mật với ai trên cùng một chiếc giường.Thậm chí từ khi cậu có thể ghi nhớ, trong ký ức không hề có hình ảnh ôm mẹ và chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm tỉnh dậy trong lồng ngực Du Trùng ở khách sạn ven biển cũng là chuyện bất ngờ không nằm trong dự tính của cậu.
Ít nhất trước khi ngủ, cậu vẫn nằm ngoan ngoãn ở một bên giường.Đối với cậu, việc mặc áo ngủ rộng rãi, dỡ bỏ hết phòng bị, nằm cùng giường chung gối với người có quan hệ thân mật trong trạng thái thoải mái nhất là việc còn trịnh trọng hơn hôn môi.Nhiệt độ truyền tới từ đầu ngón tay kéo suy nghĩ của cậu quay về hiện thực.
Lâm Hòa Tây sờ soạng được tay Du Trùng dưới chăn.Cậu không khỏi nghiêng mặt sang nhìn anh, sau đó mới nhận ra, bản thân không nhìn được gì trong bóng đêm cả.Lâm Hòa Tây dừng mọi động tác, cong ngón tay lên, khẽ gãi tay Du Trùng.Trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng Du Trùng trở mình, dường như anh đang quay mặt về phía cậu, bàn tay bị cậu đè bên dưới xoay lại nắm tay cậu, kéo cậu về phía trước.Lâm Hòa Tây thả lỏng cơ thể, thuận theo lực kéo lăn về phía trước, sau đó được Du Trùng ở trong chăn vươn tay ôm lấy.Gối đầu bên cạnh Du Trùng, dựa lưng vào lồng ngực anh, bên tai vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Tại đêm đen tĩnh lặng, Lâm Hòa Tây khẽ mỉm cười, giây phút nhắm mắt lại và dần dần thiếp đi, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.Chiếc gối Du Trùng cầm tới đây hình như hơi dư thừa.Lâm Hòa Tây không đi học bên Học viện Quốc tế nữa, Du Trùng xin được thời khóa biểu năm nhất của Học viện Mỹ thuật và mượn luôn bộ sách năm nhất từ chỗ Hạ Thành Phong.
Bắt đầu từ thứ sáu, Lâm Hòa Tây chính thức đi bàng thính ở Học viện Mỹ thuật.Ban ngày ở trường cậu cũng cố nhịn không đi tìm Du Trùng, tối về phòng thuê tắm rửa rồi mới lên phòng Du Trùng ngủ.Nhàn rỗi gần ba năm, tự dưng bây giờ trở nên bận rộn, Lâm Hòa Tây vẫn chưa thích ứng được ngay.Tối đến ngồi xem phim với Du Trùng trên sofa, bộ phim hành động với nhạc bối cảnh ồn ào còn chưa chiếu đến một nửa, Lâm Hòa Tây đã thiếp đi mất.Du Trùng đứng dậy tắt máy chiếu, gọi cậu dậy đánh răng rồi ngủ thì cậu mới ngáp dài, mắt díp lại đi về phía nhà tắm.Đang vội lên giường ngủ, cậu cũng quên sạch chuyện Du Trùng đã từng nói thứ bảy phải đến thư viện học, thậm chí trước khi nằm xuống, cậu còn cố ý tắt báo thức điện thoại đi.Ai ngờ tám tiếng sau, tiếng chuông báo thức vẫn vang lên đúng hẹn.Lâm Hòa Tây mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay đặt trên eo mình biến mất, sau đó người bên cạnh ngồi dậy.Còn một mình trong chăn, Lâm Hòa Tây xoay người, vùi tai vào gối đầu, đồng thời vươn tay sờ soạng điện thoại đang vang chuông báo thức ở đầu giường.Du Trùng ấn bàn tay đang sờ soạng trên không của cậu xuống, nghiêng người qua cầm chiếc điện thoại lên.Lâm Hòa Tây nhắm mắt lẩm bẩm:- Giúp tôi tắt báo thức đi có được không.Du Trùng đứng cạnh không hề trả lời bất cứ câu nào, cậu kiên nhẫn đợi thêm một giây, nhưng bên tai vẫn văng vẳng nhạc chuông báo thức.Lâm Hòa Tây cau mày, rút chiếc gối đầu bên dưới áp lên mặt mình.Du Trùng quăng chiếc điện thoại vẫn vang chuông báo thức tới cạnh đầu cậu, ung dung vươn tay kéo chiếc gối trên mặt cậu đi.Cuối cùng Lâm Hòa Tây cũng không nhịn nổi nữa, trợn mắt ngồi bật dậy, giọng điệu tràn đầy vẻ uy hiếp:- Cậu còn như vậy nữa, tôi sẽ...Du Trùng thờ ơ ngắt lời cậu:- Cậu sẽ làm gì?Lâm Hòa Tây nghiêng người về phía trước ngã vào lòng Du Trùng, vươn tay ôm lấy mặt anh, hung hăng cắn lên môi anh:- Tôi sẽ hôn cậu trước khi đánh răng.Du Trùng vươn tay ôm cậu, để mặc cậu cắn lung tung trên môi mình, sau đó mới túm cổ áo phía sau, kéo cậu ra khỏi người mình, chậm rãi phun ra hai từ:- Thư viện.Cơ thể Lâm Hòa Tây chợt cứng đờ, vẻ mặt lập tức ủ rũ:- Có thể không đi không?Du Trùng nói:- Không thể.Lâm Hòa Tây cúi đầu, đôi mắt đen láy đảo quanh, sau đó mở miệng nói với giọng uể oải pha lẫn đáng thương:- Tôi đau bụng.
Du Trùng vẫn bình thản ung dung:- Cho cậu mười phút đánh răng rửa mặt.
Dứt lời, anh buông cậu ra bước xuống giường.Lâm Hòa Tây im lặng mấy giây, không thể không sử dụng đòn sát thủ cuối cùng.Cậu quay đầu cầm điện thoại cạnh đầu giường lên, cười híp mắt nhìn Du Trùng:- Cậu tắt báo thức giúp tôi, bây giờ tôi đi đánh răng.Du Trùng nghi ngờ nhìn cậu, cầm lấy điện thoại hỏi:- Mật mã bao nhiêu?Lâm Hòa Tây đọc mấy con số.Du Trùng nhập mật mã, tắt báo thức đi còn cao giọng hát nhái theo chuông báo thức, rồi mới trả điện thoại về cho cậu.Lâm Hòa Tây ngồi trên giường vươn tay ra đón, giây phút đầu ngón tay chạm vào điện thoại, cậu dùng sức túm nó kéo về phía trước.Tay Du Trùng vẫn cầm điện thoại không buông, không hề đề phòng nên bị cậu kéo xuống giường.Lâm Hòa Tây cướp lấy điện thoại, thuận tay quăng sang cạnh gối đầu, dùng tay mình kéo tay Du Trùng, ngả người ngã xuống giường.Du Trùng nhanh chóng phản ứng lại, vội ổn định cơ thể, nhấc một chân quỳ bên giường, cụp mi nhìn cậu cười nhạt.
Lâm Hòa Tây vẫn cầm lấy tay anh không buông, vươn đôi chân dài lên, khẽ cong gối, quắp lấy eo Du Trùng.Ánh mắt sóng sánh đưa tình chiếu vào sâu trong mắt Du Trùng, Lâm Hòa Tây khẽ nuốt nước bọt, chậm rãi liếm môi:- Làm không?Du Trùng không cử động, cảm xúc trong mắt bất giác âm trầm hơn.Thoạt nhìn anh có vẻ thờ ơ, Lâm Hòa Tây tưởng rằng vẫn chưa đủ nóng, lại quăng thêm củi vào.Cậu vén áo ngủ lên trước ngực, khẽ ngửa mặt, giống như con mồi để lộ ra điểm quan trọng của mình trước mặt thợ săn, phơi bày phần cổ thon thả cho Du Trùng thấy.
Mu bàn chân cậu dát sát hông Du Trùng, nhẹ nhàng ma sát.Giọng nói mê hoặc, khẽ khàng lặp lại một lần:- Không làm à?Yết hầu Du Trùng chuyển động, anh vươn tay túm lấy mắt cá chân Lâm Hòa Tây.Độ ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa quanh mắt cá chân, men theo cẳng chân cháy thẳng lên trên.Nhận được tín hiệu của anh, Lâm Hòa Tây khẽ nhếch môi, bàn chân đặt trên eo Du Trùng khẽ dùng sức kéo anh xuống thêm nữa.Quả nhiên Du Trùng không đứng yên tại chỗ nữa mà cúi xuống theo lực từ chân cậu, chống hai tay quỳ trên giường, nhìn cậu với cảm xúc khó lường.Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, Lâm Hòa Tây buông hai chân ra, lặng lẽ ngước mắt lên, khẽ nhướng đuôi mắt, trong đó chứa đựng cảm xúc khó nói thành lời.Cánh tay chống hai bên mặt cậu hơi cong xuống, Du Trùng chậm rãi cúi đầu, sau đó dừng lại bên tai cậu.Hơi thở ấm áp phả vào tai, khiến cho Lâm Hòa Tây cảm thấy ngứa ngáy quay đầu sang, để lộ hoàn toàn bên tai đỏ ửng bởi hơi thở của Du Trùng.Du Trùng híp mắt, cánh môi lành lạnh chạm vào thùy tai cậu, khẽ vuốt nhẹ như có như không, cuối từng câu từng chữ trầm khàn, mang theo cảm giác gợi cảm mê hoặc, từ từ vang lên bên tai cậu:- Đứng dậy, đi thư viện.Lâm Hòa Tây tức nói không thành tiếng.