- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đam Mỹ Cường X Cường] Tư Tình
Chương 20
Chương 20
Việc tra hỏi Mặc Tử và giải quyết xong chuyện cũng đến gần trưa làm Văn Thành đói muốn rụng rời vì cả ngày hôm qua cậu chưa ăn được miếng gì vào bụng, cũng may sáng ra gặp Bảo Long trong nhà giam, hắn đưa cho cậu một giỏ tre nhỏ có vài củ khoai lang, Văn Thành nhận được thì vui mừng hết lớn.Chuyện của Mặc Tử đại khái là lão già này tối đó đi hoa lâu ở phố cảng Pattani, ông ta thấy Văn Thành đứng trước cửa hàng bán thủy tinh của người Tây Dương gãi đầu, bộ dáng cậu quê mùa của người xứ khác tới, trông thân hình lại hoàn hảo cho việc làm nô dịch nên sai người theo dõi để bắt cậu về kho chứa nô.
Khi đó cô gái người Xiêm đứng cạnh Mặc Tử là do Đỗ Hoa tặng cho, đây là chuyện thường ngày giữa đám thương nhân hay làm, cô ta khi thấy Văn Thành thì tỏ ý muốn lập công nên nói là đã từng gặp qua Văn Thành, còn nói rằng cậu là hầu cận của một người quen với Đỗ Hoa, vậy nên ông ta cho cô nàng theo đám lính để tính kế bắt Văn Thành.
Đến khi lần đầu ông ta thấy được mặt Văn Thành ở kho chứa nô thì say mê nên không muốn bán.
Bảo Long lúc này lại cho ông già đó câm miệng và quay sang nói với Pai giải quyết cho thỏa đáng song kéo Văn Thành đi ra ngoài.Pai cũng không muốn tra hỏi thêm liền gáng cho Mặc Tử tội bắt cóc, mưu sát cận thần của phò mã đương triều, gây ảnh hưởng mối giao hảo giữa hai nước Xiêm La và Đại An, cắt bỏ hai tay và giam cho tới chết, giải tán kho chứa nô, tài sản xung công.Thật ra Pai chỉ cần chọn bừa một tội danh và người làm chứng chính là phò mã, là hoàng đế tương lai của Đại An thì có thể dư sức công khai trị tội Mặc Tử rồi báo với vua cha một cách đường đường chính chính.
Dù sao vua Xiêm chỉ cần kho bạc đầy lên thôi, tại thời điểm đó nếu không nhìn về lâu dài thì trước mắt thu thuế từng đồng làm sao bằng gom toàn bộ tài sản người ta nộp vào ngân khố, vua Xiêm thấy tiền liền sáng mắt nên cũng sẽ không hỏi gì thêm.Bảo Long khi lôi Văn Thành ra ngoài xong thì dừng lại, hắn xoay người nhìn Văn Thành một chút rồi buông tay bỏ đi.
Cho đến bây giờ hai người vẫn chưa chính thức nói với nhau một câu nào trọn vẹn, Văn Thành rất muốn hỏi Bảo Long rằng tối hôm qua có phải lúc hắn cứu cậu thì hắn đã thấy được bộ dạng cậu thê thảm lắm phải không?
Nhưng làm sao cậu mở lời được trong khi đêm ở quán trọ đã làm chuyện xấu hổ đến vậy.
Cậu không biết Bảo Long cảm thấy như thế nào về tối hôm đó, chắc có lẽ với một người đàn ông mà nói, chuyện ôm ấp đàn ông khác trên giường khủng khiếp như thế nào, Bảo Long không lăng trì cậu thì ông bà đã phù hộ rồi còn muốn gợi lên chuyện gì để Bảo Long nhớ đến đêm ở quán trọ kia.
Vậy tốt nhất cậu nên biết điều mà ngậm miệng lại, đừng vọng tưởng thêm gì nữa, dù Bảo Long có đem người đến cứu cậu khỏi cái nơi quỷ ma đó thì đơn giản cũng chỉ là việc nghĩa phải làm, huống hồ Bảo Long hằng xem cậu như ân nhân nhiều lần cứu mạng, nên cũng dung túng cậu vô tư làm xằng làm bậy, có ơn tất báo, có thù tất trả là lẽ hiển nhiên.Hai con người này ấy vậy mà sầu chung một mối tư tình, thời thế không cho họ bộc lộ được những gì sâu kín bên trong, nội tâm luôn bị dằn xé bởi tình yêu, sự dằn xé này cứ như một ngọn lửa âm ỉ, đốt cháy họ từ bên trong, nhưng lại không thể bùng lên để hoá thành tro tàn.
Tình yêu lặng im cứ mãi ẩn sâu trong đáy mắt, trong những cái chạm tay lướt vội, hay trong những lần họ len lén nhìn nhau, gửi gắm cả ngàn lời chưa nói.Hôm nay là ngày cuối cùng nhóm Bảo Long ở lại xứ Xiêm, nghe nói chiều tối sẽ có một bữa tiệc đặc biệt để chiêu đãi họ, đến cả đám lính hơn 700 người từ Đại An tới cũng có phần làm Văn Thành không khỏi cảm thán sự chu đáo và tò mò về gia tài kết xù của Pai.Tại sảnh đường trong phủ Vương tử, đám người hầu đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Sảnh này có vẻ được xây dựng riêng cho việc tiếp khách, cách xây lên khác hẳn so với nhà chính làm bằng gỗ quý, mặc dù nóc sảnh đều là mái ngói như thường nhưng trên tường được trát bằng một loại bột màu trắng tinh khôi, mài láng đến độ phẳng như cái dĩa bằng gốm, Văn Thành tò mò lấy ngón tay chà chà lên thử thì thấy có ra một lớp mỏng bột trắng đó giống bột gạo ở quê nhà, không lẽ người xứ này sáng kiến ra cách lấy bột gạo trát tường sao, quá vô lý mà cho dù có lý thì cũng quá lãng phí, cậu nhìn xung quanh không thấy ai quen biết để hỏi lớp trát tường này làm bằng gì, hụt hẫng vô cùng.Không biết vì lý do gì mà từ sáng nay Bùi Kiệm cứ dính lấy Vương tử Pai như bột bánh ít, hết líu ríu quanh Pai, xoa lưng, chỉnh áo, dìu đi,...chăm sóc như là mẹ chăm con bị bệnh vậy, còn Vương tử vẫn kiệm lời như mọi khi, bị chọc ghẹo thì cười, Bùi Kiệm nói thì lắng nghe.
Cả Bảo Long cũng đi đâu mất hút từ gần trưa, giờ Văn Thành gặp một cái thắc mắc to lớn cũng không biết hỏi ai.Tiếng lơ lớ quen thuộc: "Văn Thành!"
Văn Thành quay người lại, thì ra là người quen: "Sĩ Văn?
Sao ông ở đây vậy?"
Sĩ Văn bắt đầu ba hoa: "Ay, nị không biết ha? nhờ ngộ báo tin cho...cho thái tử điện hạ của nị thì điện hạ mới đi cứu nị về được á chớ, ngộ có nói với điện hạ là ngộ mắc ách giữa đàn xin điện hạ cho ngộ đi theo thì điện hạ cho phép dồi.
Ngộ cứu mạng nị giờ ở đây là khách quý của cái chỗ này á nha.
Vương tử sáng nay cũng cho phép ngộ ở đây đó nha."
Sĩ Văn là người Tàu học tiếng Đại An không lâu nên nói chuyện hơi khó nghe hơn Pai, ít ra Pai còn có Bùi Kiệm kèm cặp xuyên suốt.
Văn Thành hiểu ý Sĩ Văn nên cúi đầu cảm ơn cái tên đang ngông nghênh ngẩn mặt lên trời kia.Vậy là giờ Văn Thành đã có thêm một người bạn mới, cậu bắt đầu xoay qua muốn luận về cái vật liệu để trát lên tường này.
Văn Thành hỏi: "Văn, ông biết nhiều về xứ này hông?"
Sĩ Văn mặt vô cùng sĩ mà nói: "Nị không biết sản nghiệp nhà ngộ rộng lớn sao đâu a, có nơi nào mà ngộ không hiểu đâu."
Văn Thành hớn hở: "Vậy ông biết cái loại bột trắng trên tường này là gì hông?"
Mặt Sĩ Văn sượng đi thấy rõ: "Cái này, ờ...Cha ngộ không bán nên ngộ không biết."
Khuôn viên chùa Wat Phra Si Sanphet
Bạn có thể thấy loại vật liệu trắng trát tường tác giả nhắc đến nằm giữa những miếng gạch đỏ.
Người Xiêm sử dụng hỗn hợp vôi pha với cát mịn hoặc bột đá và nước đường, hay các loại chất kết dính khác để tạo bề mặt nhẵn bóng.
Bạn có thể gọi nó là xi măng trắng cũng được, loại này tùy vào cách pha mà có thể làm cho nó bóng loáng để tô tường hay để xây những viên gạch lại với nhau.
Nhóm người Pháp ở thế kỉ XVII khi đến Xiêm họ vô cùng ngạc nhiên về trình độ xây dựng của người ở đây.
Văn Thành thêm một hồi hụt hẫng.
Cậu hỏi: "À...Ông có nghe tin gia đình ông ra sao chưa?"
Mắt Sĩ Văn lại đảo liên hồi: "Ngộ không biết, ngộ cũng không nghe thấy tin tức gì."
Văn Thành nhìn Sĩ Văn đánh giá, con người này rõ ràng không trung thực, cần phải đề phòng: "Ông không buồn khi thất lạc gia đình sao?"
Sĩ Văn như thiếu kiên nhẫn và không muốn nghe nữa: "Ngộ buồn mà, buồn a, còn sống thì sẽ trở về."
Sĩ Văn nói xong thì chuyển chủ đề: "Để ngộ nói cho nị nghe cái sân khấu ở giữa này tối nay chắc chắn sẽ có biểu diễn hát múa na."
Sân khấu trong phim Man Suang
Văn Thành có linh cảm người này không đàng hoàng: "Vậy là ông biết họ hát múa gì sao?"
"Tối nay chờ nó diễn mới biết là nó diễn gì a.
Nị nhìn đồ mấy người đang cầm trên sân khấu đi, để ngộ nói nị nghe, hát múa kiểu Xiêm nị coi tới nằm lòng dồi."
Sĩ Văn ngưng một lát, chỉ vào dàn nhạc trên sân khấu nói: "Nị nhìn cái thùng gỗ hình dạng giống chiếc thuyền kia, có một hàng thanh gỗ xếp ngang đó.
Người ta lấy búa gõ dô mấy thanh gỗ sẽ kêu ra tiếng, Xiêm gọi là Ranat, bà bá nói với ngộ nó là đàn mộc cầm."
Đàn mộc cầm_Ranat
"Cái khung mây tròn gắn quá trời cái chén úp ngược có mặt lồi ra kia là Khong Wong, bà bá gọi là cồng chiêng ngồi."
Cồng chiêng _Khong Wong
"Nị nhìn cái ống kim loại như cái xoáy nước kia, người Xiêm gọi là Pi, bà bá dạy ngộ đó là kèn.
Cái trống kia nhìn là biết thì họ gọi là Klong, còn hai cái dĩa kim loại được nối với nhau bằng sợi dây người Xiêm gọi là Ching thì bà bá gọi là chũm choẹ."
Nhạc cụ truyền thống xứ Xiêm
Văn Thành từ nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe Sĩ Văn nói, cậu bắt lấy trọng điểm: "Bà bá là cha của ông hả?
Cha rất thương ông, dạy cho ông đủ thứ."
Sĩ Văn như nén giận mà cãi lại: "Nị biết cái gì mà nị nói, bà bá ngộ chỉ thương con trai thôi, con gái xem như là súc sinh không bằng."
Văn Thành im lặng suy nghĩ, hình như cậu ngờ ngợ ra được gì đó, không lẽ...Văn Thành lái sang chuyện khác: "Ông...thích đồ ăn xứ Xiêm không?"
Sĩ Văn nghĩ nghĩ rồi trở nên vui vẻ: "Món khác cay quá ngộ ăn không được, nhưng ngộ rất thích mấy món ngọt ở xứ này như chè bí chưng, mứt som-ma-ngua..."
Văn Thành khó hiểu: "som-ma-ngua là cái gì?"
"Ngộ không biết, nó chua chua, ngọt ngọt."
Mứt Som-ma-ngua được làm từ trái Thanh Yên, loại này từ Địa Trung Hải du nhập vào Xiêm.
Văn Thành nói: "Tui chưa được ăn loại mứt đó, nhưng tối nay trong tiệc chắc là có chè bí chưng ông nhắc đến đó, chắc là tui cũng biết làm món đó."
Sĩ Văn nhăn mặt: "Ngộ không hiểu, nị nói cái gì, chắc là sao?"
Văn Thành cười ngượng ngùng: "Tui thích những món ăn xứ này nên hồi trưa tui chạy xuống bếp coi người ta nấu chuẩn bị cho bữa tiệc để học hỏi, tui đâu biết tiếng Xiêm nên nhìn rồi nhớ nhớ, có thể là tui thấy cách làm chè bí chưng như ông nói."
Sĩ Văn ngạc nhiên: "Quân tử viễn bào trù, nị biết nấu ăn sao?Văn Thành tự hào: "Đương nhiên biết, tui nấu ăn ngon lắm, điện hạ rất thích món tui nấu."
"Tha, ngộ không tin được luôn, nị nấu ăn cho điện hạ, nị làm võ quan dồi chịu làm thiếp cho điện hạ..."
Văn Thành khi này giật mình nhìn Sĩ Văn, cái tên kia biết mình lỡ lời liền che miệng lại: "Ý ngộ là nị hiểu quân tử viễn bào trù đúng chứ?
Ngộ lần đầu nghe quân tử ngự trù nên kinh hãi thôi mà, cũng như trọng nam khinh nữ, ngộ không biết là đàn ông phương Nam lại phóng khoáng, không câu nệ như vậy."
Văn Thành: "Ừm!"
Sĩ Văn hỏi: "Vậy nị học được mấy món dồi?"
Văn Thành nhíu mày: "Thật ra tui có thể nhớ hết tất cả, nguyên liệu của người Xiêm trong một món khá phức tạp, tui nhớ nhưng không chắc về Đại An có thể tìm được những gia vị lạ như vậy hay không?"
"Ngộ có thể tìm được cho nị."
"Thật hả?"
"Chẳng dấu gì nị, sản nghiệp bà bá ngộ cũng kha khá á chớ, có một cửa hàng hương liệu ở trung tâm phố Chà Và và một góc phố tại kinh đô Ayutthaya, ngộ có thể tìm về bất cứ loại hương liệu nào nị cần."
Văn Thành mừng trong bụng: "Tui tưởng là mình không thể nấu được mấy món ngon ở đây rồi đó, không ngờ ngay lập tức có quý nhân xuất hiện."
"Nị tính khi nào nấu cứ báo với ngộ, nhá."
Tâm trạng Văn Thành chùng xuống, cậu chỉ muốn học thêm vài món để khi có dịp thì cậu sẽ nấu cho Bảo Long, chẳng qua cậu rất thích biểu cảm phong phú của Bảo Long khi ăn được món cậu nấu, hay nói đúng hơn là khi ăn được món ngon mới lạ, nhưng không biết có cơ hội như vậy nữa hay không: "Nếu có cơ hội, tui sẽ nấu..."
"Hả?
Nị nói cái gì?"
Bùi Kiệm cười haha từ cửa chính bước vào, tay phải còn đặt trên eo Vương tử, thái độ cứ như đang thông cáo thiên hạ 'vương tử là của ta'.
Vừa thấy Pai đến gần, Trang Sĩ Văn hành lễ kiểu người Xiêm, nói tiếng Xiêm, Văn Thành thấy vậy liền bắt chước làm theo, cậu còn nghĩ là hình như sáng này cậu không chào Vương tử như vậy.Vương tử phất tay cho hai người đứng dậy.
Bùi Kiệm hỏi: "Thành, cậu đứng đây với Sĩ Văn còn điện hạ đâu?"
"Tui không biết nữa, từ lúc trưa đã không thấy."
Pai nói: "Sao lạ, giờ nhập tiệc đến rồi vẫn chưa thấy người đâu?"
Văn Thành có chút lo lắng, đừng nói là bị đám buôn nô bắt rồi đó.
Văn Thành hỏi: "Kiệm, quân sĩ mình lập trại ở đâu vậy?"
"Cậu yên tâm, bây giờ họ đang đốt lửa, say sưa nhập tiệc bên bờ biển rồi, ổn thoả hết rồi."
"Không.
Ý tui là..."
Pai cất tiếng nói: "Lính vừa báo với ta là thái tử trưa nay có qua nhà của Mặc Tử tìm đồ."
Bùi Kiệm: "Đồ?
Pai biết là thứ gì không?"
"Pai không biết."
Bùi Kiệm khó hiểu: "Chắc là đồ quan trọng lắm."
Tiếng của beng của hai miếng chũm choẹ va vào nhau.
Pai quay sang nói với mọi người: "Kịch bắt đầu rồi, Văn Thành, Sĩ Văn ngồi đi."
Văn Thành thở dài vẫn lo lắng vì chưa thấy Bảo Long đâu, Sĩ Văn thấy cậu đứng thất thần thì nhiệt tình kéo tay Văn Thành vào bàn tiệc.