- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 406,962
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
Xuyên Không Đệ Nhất Xui Xẻo - Quái Đản Giang Dương
Chương 120: Vương quản sự có được không đấy?
Chương 120: Vương quản sự có được không đấy?
edit: rượu________
Chiến tranh thương mại giữa hai nhà Chung - Hồ ở Hàng Châu ẩn sau màn mưa dầm, còn thành Kinh Triệu xa xôi ngàn dặm lại dậy sóng ngầm dữ dội.Vụ đại thần trong triều cấu kết với Ấn Độ hãm hại hoàng tử, trọng thần vẫn chưa được kết án, tuy Ngụy Hòa Triều đã gỡ mình ra khỏi vòng xoáy, nhưng chủ mưu chưa bị bắt, vụ này vĩnh viễn không có kết luận cuối cùng.
Dù Ngự Sử Đại phu có muốn hay không, để có một lời giải thích cho thiên hạ, Ngự Sử Đài bên ngoài vẫn phải tiếp tục truy tra.Thêm vào đó, Thái tử và phe thái tử quạt gió thêm củi, ép Ngụy Hòa Triều không còn đường lui.Trung tuần tháng bảy, phủ Ngụy Thừa tướng."
Ngự Sử Đài tra ra được Phác Vân Phong?"
Ngụy Hòa Triều chắp tay sau lưng, đi lại trong thư phòng."
Vâng."
Người đáp lời là Thượng thư bộ Binh Chu Hiện.
Tính ra năm nay mới ba mươi sáu bảy, nhưng trên đầu đã lốm đốm nhiều sợi bạc, nhìn thoáng qua, thế mà cảm thấy tuổi tác không khác Ngụy Hòa Triều là bao.Ngụy Hòa Triều nghe vậy cười lạnh: "Cái tên Ngự Sử Đại nhân Canh Bách Thành làm sao có bản lĩnh đó."
Canh Bách Thành mồm mép dẻo quẹo, nhưng thực tài lại chẳng có bao nhiêu, việc nhỏ trong nước còn sợ, biết Phác Vân Phong là người của Ngụy Hòa Triều hắn, chắc chắn không dám động đến một sợi lông, mà hiện giờ có thể tra ra Phác Vân Phong, nhất định phía sau có người bày mưu tính kế."
Ta nghe thám tử trong cung báo lại, trước đó không lâu Tạ Thị lang vào cung diện kiến, sau đó Ngự Sử Đài liền điều động năm người bộ Hình đến Ngự Sử Đài phá án."
Đáp án không cần nói cũng rõ, trừ Tạ Vấn Uyên cố ý gây khó dễ, còn ai vào đây?Tạ Vấn Uyên, lại là Tạ Vấn Uyên.
Từ chuyện Thục Xuyên ngày đó, Tạ Vấn Uyên này càng thêm càn rỡ, năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của hắn chưa nói, thậm chí còn mưu toan đoạt quyền từ tay hắn.
Thật là to gan!Nghĩ đến chuyến đi Ấn Độ lần này, không chỉ không thể lấy mạng được thằng nhóc đó, ngược lại còn bị y dùng kế thắng một nước cờ, mượn thời xé rách quyền khống chế thực tế trên tuyến đường thủy trong nước, Ngụy Hòa Triều tức giận đến đau tim.Quyền lực mất đi, bị một tên hậu bối chọc cho nổi giận, Ngụy Hòa Triều nhíu chặt mày, bỗng nhiên đập mạnh tay xuống chiếc bình hoa trên án kỷ, chỉ nghe một tiếng "phanh", đồ cổ ngàn vàng vỡ tan thành vô số mảnh."
Nhãi ranh không biết trời cao đất dày!"
"Thừa tướng bớt giận!"
Chu Hiện vội vàng nói: "Đại nhân, Tạ Vấn Uyên chẳng qua chỉ là nhất thời đắc thế thôi, y dương dương tự đắc, Hoàng Thượng làm sao dung được y?
Gặp chuyện chỉ là sớm muộn, so với ngài thì còn kém xa."
Chu Hiện nói xong, thấy Ngụy Hòa Triều dường như hòa hoãn, mới cẩn thận hỏi: "Đại nhân, chỉ là hạ quan hiện giờ lo lắng, nếu thật sự mặc y tra xuống, thì..."
Ngụy Hòa Triều nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, nhìn ra lồng chim bể cá ngoài cửa sổ, không nói.Chu Hiện khom lưng đi đến phía sau bên trái ông ta, lựa lời nói: "Ta thấy bộ dạng y như vậy tựa hồ không bắt được hung thủ kết án thì không bỏ qua đâu..."
"Nếu y muốn kết án," Ngụy Hòa Triều nhẹ nhàng vuốt cằm, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo dày đặc, "Vậy ta cho y kết án."
Đêm mười tám tháng bảy, Thượng thư Lệnh Phác Vân Phong ở nhà sợ tội tự sát, người phát hiện xác chết chính là chính thê của hắn, kinh hãi quá độ phu nhân Thượng thư Lệnh ngất xỉu tại chỗ, cuối cùng là con trai Phác Sướng báo quan.Mà bên cạnh xác chết đặt mấy chục phong văn bản, đều là bằng chứng hắn lén lút qua lại với quốc vương Ấn Độ.
Trong đó viết rõ, mấy năm trước hắn đã sớm cấu kết với vương tử Ấn Độ khi đi sứ Đại Chinh, muốn mượn cơ hội này diệt trừ Tạ Vấn Uyên.Do vậy, vụ án thông đồng với địch tra suốt mấy tháng liền kết án.Ba ngày sau, hoàng thượng hạ chỉ đề bạt Thượng thư bộ Thị lang Tạ Vấn Uyên, có công hộ tống hoàng tử, làm Thượng thư bộ Thượng thư Lệnh, quan bái nhị phẩm, thống lĩnh lục bộ.Ngày hai mươi lăm tháng bảy, Tạ Vấn Uyên chính thức nhậm chức, Vu Liễn Kiều đang trấn thủ ở Lưỡng Hồ gửi tin tốt về triều, đê điều Trường Giang ở Lưỡng Hồ bị mưa lớn tàn phá hơn hai tháng cuối cùng vẫn gần như kỳ tích mà giữ vững được, hai tháng mưa liên tục đã ngừng, mực nước dần rút, trừ ruộng tốt bị ngập, bá tánh Lưỡng Hồ không thương vong, so với mong đợi tốt hơn quá nhiều.Trong tấu sớ của Vu Liễn Kiều, từng câu từng chữ lộ rõ niềm vui khôn xiết, cùng với sự xác định đã bảo vệ được bá tánh mà khóc không thành tiếng, tấm lòng tha thiết khiến người nghe cảm phục, động lòng.Trong triều đình, Tạ Vấn Uyên tay cầm hốt ngọc đứng thẳng, hướng về phía Phong Trưng Đế trên ngai vàng khom người nói: "Trời phù hộ Đại Chinh."
Trời phù hộ Đại Chinh, ban cho một người tinh thông xây dựng lại hết lòng vì bá tánh, đạo đức tốt như Vu Liễn Kiều.Có lẽ bốn chữ này khiến Phong Trưng Đế cũng cảm động, hai mắt ông ửng đỏ, rưng rưng, nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời xanh trong, thở dài lặp lại: "Trời phù hộ Đại Chinh."
Trong triều đình văn võ bá quan ngay sau đó cúi người quỳ xuống đất, hô vang: "Trời phù hộ Đại Chinh, trời phù hộ Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Đợi Phong Trưng Đế lại nói chút về sự khó khăn ở Lưỡng Hồ, mới mở miệng hỏi đến vấn đề lương thực năm nay ở Lưỡng Hồ.Thượng thư bộ Hộ nghe vậy tiến lên trả lời: "Lần này xem ra phần lớn dân Lưỡng Hồ đều trắng tay, các châu gần Lưỡng Hồ trong triều cũng bị vét sạch từ năm kia, không còn nhiều lương thực dự trữ.
Cho Lưỡng Hồ trồng lại vụ lúa thứ hai, tuy thời gian đã muộn, đến lúc đó thu hoạch cũng không nhiều, nhưng cũng có thể giải quyết một số khó khăn.
Vấn đề lớn nhất hiện nay là việc lương thực của các nhà đều đã hết mà không có chỗ mua, dù có mua thì giá cả cũng cao gấp mười lần trước đây, nếu xử lý không tốt, cũng sẽ gây ra họa lớn."
Thượng thư bộ Hộ dứt lời, sau đó trong triều lại dần dần tranh luận."
Trong triều không có lương thực thì lấy gì cứu tế?
Biên quan còn thiếu lương thảo, hiện giờ đâu còn dư ra một phần?"
Thượng thư bộ Hộ hừ một tiếng, nói: "Theo ý Ngô đại nhân, không có lương thực thì không cứu?
Vậy Thượng thư bộ Công trước đó hà tất liều chết tu sửa đê điều?"
Chỗ này, Xá nhân Ngự Sử Đài nói: "Vận chuyển chút từ Giang Nam, Đông Nam có lẽ có thể giải quyết được vấn đề..."
Nhưng Trung thư Lệnh sặc một tiếng nói: "Chỉ sợ phí vận chuyển còn cao hơn vàng, đó là tính theo Thuận Phong Dịch rẻ nhất hiện giờ, một thuyền lương thảo ít nhất cũng tốn trăm lượng bạc."
Cứ như vậy tranh luận không thôi.
Đến giờ chính ngọ cũng không có một kế sách khả thi nào.Phong Trưng Đế nhìn về phía Ngụy Hòa Triều, hôm nay lâm triều không nói một lời, nói: "Trẫm thấy Thừa tướng chưa từng lên tiếng, có phải đã nghĩ ra kế sách gì rồi?"
Ngụy Hòa Triều thấy Phong Trưng Đế nhắc đến mình, tay cầm hốt ngọc tiến lên một bước, chậm rãi nói: "Hồi Thánh Thượng, vi thần vừa nghe lời các vị đại nhân nói, đều có lý, mấy năm liên tiếp gặp tai họa quả thật đã làm Đại Chinh suy yếu, hiện giờ không chỉ trong triều không lấy ra được lương thực, chỉ sợ các thương hộ ở các châu phủ khác cũng không còn nhiều lương thực dự trữ, không thể vì Lưỡng Hồ mà khiến các châu phủ khác cũng gặp nạn."
Phong Trưng Đế gật đầu: "Thừa tướng nói phải."
Giơ tay ý bảo, "Tiếp tục."
Ngụy Hòa Triều đáp lời, lại nói: "Thần nghĩ đi nghĩ lại, thứ nhất, tự cứu là quan trọng nhất, sau khi nước rút, tự nhiên là lệnh bá tánh Lưỡng Hồ nhanh chóng trồng những loại lương thực ngắn ngày, đừng để ruộng đồng hoang phế."
Ngụy Hòa Triều dừng một chút, rồi tiếp tục: "Thứ hai, hiện giờ trong triều chỉ sợ chỉ có những nhà giàu có mới có lương thực dự trữ tạm thời không cần dùng đến, tục ngữ nói người có của thì lo cho thiên hạ, kẻ thất phu thì chỉ lo cho bản thân, không bằng trong triều dán thông báo ở các châu phủ trong nước kêu gọi quyên góp tiền và lương thực, để những người có lòng hảo tâm rộng rãi giúp đỡ tiền bạc, cứu bá tánh Lưỡng Hồ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, sau đó triều đình sẽ ban thưởng."
Nói cách khác, đó là áp dụng phương thức năm kia, để mấy đại phú thương bỏ tiền túi ra.Phong Trưng Đế không trả lời được hay không, mà quay đầu hỏi Tạ Vấn Uyên: "Thượng thư Lệnh nghĩ thế nào?"
Tạ Vấn Uyên tiến lên một bước, khom người nói: "Thần cho rằng, kế sách hiện nay quả thật chỉ có con đường mà Ngụy đại nhân đề xuất, tập hợp sức mạnh của thiên hạ, giúp Lưỡng Hồ vượt qua cửa ải khó khăn."
Tạ Vấn Uyên có thể tán đồng lời của Ngụy Hòa Triều, quả thật khiến Ngụy Hòa Triều có chút kinh ngạc, hắn hơi liếc mắt nhìn Tạ Vấn Uyên, chậm rãi mở miệng: "Thượng thư Lệnh quả thật hiểu lý lẽ, biết điều."
Trong giọng nói âm dương quái khí không hề che giấu.Tạ Vấn Uyên cười nhìn Ngụy Hòa Triều: "Ngụy đại nhân quá khen."
Ngụy Hòa Triều: "......"
Phong Trưng Đế nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Nghĩ đến cũng chỉ có biện pháp đó, nếu vậy, phải phiền Thượng thư Lệnh thu xếp việc này."
Tạ Vấn Uyên đáp: "Tuân chỉ."
Việc quyên góp tiền là khẩn cấp, liên quan đến sinh tử của bá tánh Lưỡng Hồ không thể chậm trễ, Tạ Vấn Uyên ngay hôm đó liền bảo bộ Hộ soạn thảo cáo thị, sau khi duyệt xong Phong Trưng Đế xem qua, liền lệnh bộ Hộ cho người khắc in suốt đêm trăm bản, đêm đó lệnh dịch sử thúc ngựa, ngày đêm không nghỉ mà đưa đến các phủ nha lớn.Khi Chung Kỳ Vân nhận được tin tức đã là mồng sáu tháng tám, bận rộn mấy tháng, hiếm khi rảnh rỗi, Chung Kỳ Vân một mình đánh xe đi khắp thành chọn mua, đợi chất đầy xe, khi đến trước cửa phủ nha, Chung Kỳ Vân mới chú ý đến cáo thị mới dán trong thành.Đám người chen chúc, bá tánh bàn tán xôn xao.Nơi này cách phủ trạch mới mua của hắn không xa, Chung Kỳ Vân bảo gã sai vặt đánh xe về, rồi đi đến phía sau đám người nhìn về phía bảng cáo thị.Chỉ là, còn chưa kịp nhìn kỹ nội dung, Chung Kỳ Vân đã chú ý đến con dấu quan của bộ Thượng thư trên cáo thị và chữ ký tay của Thượng thư Lệnh - Tạ Vấn Uyên.Ba chữ phóng khoáng ung dung, ý vị bất phàm.Thấy chữ như thấy người, chữ của Tạ Vấn Uyên cũng giống như con người y, từng nét bút đều ẩn chứa khí độ thâm trầm khó tả, khiến người nhìn liền sinh lòng ngưỡng mộ, Chung Kỳ Vân nhìn đến có chút xuất thần.Tạ Vấn Uyên...Vấn Uyên...Mấy tháng không gặp, người hắn yêu đã là Thượng thư Lệnh thống lĩnh lục bộ.Năm ngày trước hắn mới nhận được tin tức từ Thuận Phong Dịch Kinh Triệu, khi đó vẫn chưa nghe nói chuyện này, tính ngày cũng chỉ mười mấy hôm thôi, mà biến hóa đã lớn như vậy?Vương quản sự có báo hết việc cho hắn không đấy?
Sao bỗng nhiên cảm thấy có chút không đáng tin cậy?Gắt gao nhìn chằm chằm mấy chữ in lại, nghĩ đến dáng vẻ người kia hơi cúi đầu viết chữ, nghĩ đến dáng vẻ y mặc triều phục Thượng thư Lệnh...
Trái tim Chung Kỳ Vân bị đè nén mấy tháng bỗng nhiên đau nhói, vừa đau lại vừa thấy lòng ngứa ngáy vô cùng.Hơn bốn tháng, hắn thế mà đã hơn bốn tháng không nhìn thấy y, không nghe được giọng y...Thậm chí chữ y viết cũng đã lâu không thấy.Nỗi nhớ không biến mất theo thời gian, ngược lại từng ngày chồng chất, chất đầy trong lòng, không chỗ nào là không có.Đôi mắt Chung Kỳ Vân khẽ động, rồi sau đó nhanh chân hướng về Thuận Phong Dịch ở thành Hàng Châu."
Lưu Vọng Tài, hôm qua ngươi nói thương đội đi Kinh Triệu khi nào khởi hành?"
Đang cùng Dương Hương Đông bàn chuyện vận tải đường biển dạo này, Lưu Vọng Tài nghe tiếng quay đầu lại: "Chung ca huynh đến rồi?
Thương đội mồng chín sẽ đi, một nửa đi biển một nửa đi bộ."
Chung Kỳ Vân lắc đầu, nói: "Muộn quá, đổi thành đêm nay đi, ta nhớ rõ hàng hóa trên thuyền đã xếp xong rồi."
"Không," Lưu Vọng Tài vội vàng nói: "Chung ca huynh quên rồi sao?
Không phải không đi, là gần đây quản lý vận tải đường biển bận quá nhiều việc, đây này, ta đang cùng Hương Đông muội muội xác nhận xem quản sự nào vừa lúc có thời gian."
Chung Kỳ Vân liếc Lưu Vọng Tài, nhíu mày nói: "Có ta ở đây còn cần quản sự gì nữa?"
Lưu Vọng Tài ngẩn người, "...
À, hình như cũng đúng ha?..!..."
"Ngươi thông báo cho thuyền viên vào vị trí, hôm nay khởi hành."___________R: Áaa, Chung ca nhớ vợ, chuẩn bị cho đợt bùng cháy tình cảm đi mấy ní ơi =)))Vu Liễn Kiều đại nhân giỏi lắm, quan thế mới là quan chứ.
Từ hồi đọc tr tới h chưa thấy lần cứu nạn cứu lụt nào mà quan không tham, toàn thành sự không có bại sự có thừa, mãi mới có 1 Vu Liễn Kiều không phải nv chính mà cứu đê thành công =)))p/s: Vương quản sự bày tỏ: sao sếp nghi ngờ năng lực của ta ????