Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Xuyên Không Đệ Nhất Xui Xẻo - Quái Đản Giang Dương

Xuyên Không Đệ Nhất Xui Xẻo - Quái Đản Giang Dương
Chương 140: Kinh Triệu biến (2)


edit: rượu________Hoàng cung.Ngự thư phòng.Ngoài cửa, Vương công công hơi khom người, cất giọng: "Hoàng thượng, Tạ thượng thư đã đến."

Cánh cửa thư phòng khép kín, một lúc sau mới vọng ra thanh âm nhàn nhạt: "Truyền vào."

Vương công công cúi đầu đáp: "Tuân vâng."

Rồi ông tiến lên nửa bước, đẩy nhẹ cánh cửa, nghiêng người mời Tạ Vấn Uyên: "Tạ thượng thư, mời."

Tạ Vấn Uyên khẽ gật đầu: "Làm phiền công công."

Vương công công khẽ lắc đầu, đợi Tạ Vấn Uyên bước vào phòng rồi mới duỗi tay đóng cửa lại, không cùng vào như lệ thường.

Nghĩ đến việc cần "nghị sự" hôm nay, ngay cả Vương công công đã theo Phong Trưng Đế hơn bốn mươi năm, cũng không dám nghe ngóng một hai.Tạ Vấn Uyên trong lòng cười khẩy.

Quả nhiên, Phong Trưng Đế chỉ đang diễn kịch, ngoài bản thân mình ra, ông ta chưa từng tin ai khác.Bất quá......Tạ Vấn Uyên khẽ liếc nhìn quanh Ngự thư phòng.

Lần cuối y đến đây là chuyện của hai tháng trước.

Ngược lại với cảnh tượng oanh oanh yến yến và mùi hương phấn nồng nàn của các cung tần mĩ nữ trước đó, hiện giờ khắp Ngự thư phòng chỉ còn toàn mùi thuốc nồng đậm.Xem ra, Phong Trưng Đế không muốn dùng hương phấn của cung phi để che giấu bệnh tình nữa.

Thực chất cũng chẳng thể giấu nổi.Đúng như Tạ Vấn Uyên dự đoán, ngay từ đầu, người bệnh nặng không phải Thái tử thể nhược từ nhỏ, mà chính là Phong Trưng Đế.Việc này tự nhiên là để ổn định triều cục.

Quay lại vài năm về trước, Thái tử non trẻ, thế lực mỏng manh, thiên hạ nếu biết hoàng đế mắc bệnh nan y, chỉ sợ phe cánh Ngụy Hòa Triều, cùng Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, nhất định sẽ bằng mọi giá đoạt quyền cửu ngũ.Phong Trưng Đế đang chờ đợi, chờ Thái tử nhanh chóng trưởng thành, chờ Thái tử có đủ thủ đoạn để giải quyết thế lực của ngoại thích Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.Mà Đàm Nguyên Ung không phụ kỳ vọng đã âm thầm thực hiện từng bước một cách thần không biết quỷ không hay.Khi Ngụy Hòa Triều động thủ với Tam hoàng tử, y ngấm ngầm thêm dầu vào lửa, khiến Tam hoàng tử mang tiếng xấu cấu kết ngoại bang, mưu đồ phản nghịch.Trong khi Nhị hoàng tử với Ngụy Hòa Triều trai cò tranh đấu, y lại ngồi không ngư ông đắc lợi.Không chỉ mấy người đó, ngay cả những thế lực khác như tàn dư của Lục vương gia cũng chẳng đánh giá cao vị Thái tử điện hạ bệnh tật quấn thân này.

Dù sao trữ quân đoản mệnh luôn khiến người ta lơ là cảnh giác.Phong Trưng Đế và Thái tử đi nước cờ này quả thật cao tay, một mũi tên trúng hai đích, đồng thời khiến tình thế bất lợi tuyệt đối trước đó giảm đi đáng kể.Chỉ là không thể không thừa nhận, trong mấy người con của Phong Trưng Đế, quả thực chỉ có Thái tử tâm cơ đủ mạnh để gánh vác ngôi vị tối cao trong tình thế như hiện tại.Đủ thông minh, đủ bình tĩnh, và cũng đủ lạnh lùng.Trong nội thất vọng ra tiếng bước chân chậm rãi, Tạ Vấn Uyên không nhìn Ngự thư phòng nữa, y cung kính quỳ xuống: "Thần Tạ Vấn Uyên khấu kiến bệ hạ."

Phong Trưng Đế bước ra, ánh mắt u trầm nhìn Tạ Vấn Uyên, hơi thở nặng nề cất tiếng: "Đứng lên đi."

"Tạ bệ hạ."

Tạ Vấn Uyên đứng dậy, khẽ cúi đầu, vẻ mặt cung kính, ánh mắt dừng lại dưới gương mặt Phong Trưng, không dám nhìn thẳng vào ông.Dáng vẻ này càng khiến Phong Trưng Đế bệnh tậ lâu ngày khó chịu hừ lạnh: "Chuyện tới nước này ngươi còn giữ bộ dạng đó làm gì?

Người như ngươi sớm đã đoán được hôm nay trẫm bắt buộn phải triệu ngươi đến đây?

Tạ đại nhân à, tình hình hiện tại, ngươi vừa lòng rồi chứ?"

Tạ Vấn Uyên nghe vậy, lần đầu tiên nở nụ cười trước mặt Phong Trưng Đế, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với người chí cao vô thượng của thiên hạ.Vóc dáng y vốn cao hơn Phong Trưng Đế một chút, huống chi hiện giờ Phong Trưng Đế vì bệnh mà gầy rộc, thân hình yếu ớt, hơi khom xuống.

Tạ Vấn Uyên nhìn ông ta, ánh mắt tự nhiên rũ xuống.Bốn mắt chạm nhau, Phong Trưng Đế nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo đến cực điểm kia, mày nhíu lại.Tạ Vấn Uyên im lặng, bởi vì y hiểu Phong Trưng Đế chẳng muốn nghe y nói gì.

Y chỉ nhìn Phong Trưng Đế run rẩy bước lên phía trước.Phong Trưng Đế thở dốc nặng nề, nhìn Tạ Vấn Uyên từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: "Một bộ dáng không để ai vào mắt, giống hệt như khi còn bé."

Phong Trưng Đế vẫn còn nhớ rõ khi xưa lúc tuyển thư đồng cùng học với các hoàng tử, lấy đích tử của các quan lại quyền quý trong triều.

Tạ Vấn Uyên lúc đó mới bảy tuổi đã mang khí chất này, thấy đương kim thiên hạ chí cao vô thượng vẫn lạnh nhạt, chẳng chút sợ hãi.

Nhưng theo tuổi tác, Tạ Vấn Uyên dần học được cách che giấu bản thân, khiến ông ta càng không nhìn thấu thanh niên này.Cuối cùng, Phong Trưng Đế khẽ thở dài, không cố gắng đứng thẳng nữa, mà chậm đi về phía chiếc ghế mềm bên cạnh.

Mới đi được hai bước, Tạ Vấn Uyên đã tiến đến đỡ lấy ông.Phong Trưng Đế khựng lại, cũng không từ chối, để y đỡ mình đến trường kỷ ngồi xuống.Chỉ đi vài chục bước đã thở dốc không ngừng, Phong Trưng Đế run rẩy cầm chén trà uống một ngụm, hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi phát hiện ra từ khi nào?"

Ông hỏi chuyện Thái tử giả bệnh.Tạ Vấn Uyên khẽ cụp mắt, cuối cùng vẫn không giấu giếm: "Sau khi Tam điện hạ thất thế, Hàng Châu truy lùng binh sĩ Phù Ninh quốc, thuộc hạ của thần bắt sống được vài tên.

Thẩm vấn chưa đầy một tuần, bọn chúng đã khai thẳng là thừa tướng sai khiến."

Phong Trưng Đế ngẩng đầu nhìn Tạ Vấn Uyên, chờ y nói tiếp.Tạ Vấn Uyên chầm chậm đáp: "Với tính cách của Ngụy thừa tướng, sẽ không để lại kẻ sống sót cho ta thẩm vấn."

Lời vừa dứt, Phong Trưng Đế cười lớn: "Ngươi quả thật đã nhìn thấu lão thất phu Ngụy Hòa Triều đấy."

Hẳn cũng vì điểm này mà Tạ Vấn Uyên lần theo dấu vết, nhìn ra được hành động của Thái tử.Cười xong, Phong Trưng Đế lại nói: "Quen biết ông ta mấy chục năm, ngươi nói điểm này, trẫm quả thực tán đồng.

Nếu ông ta không cẩn thận như thế, làm sao leo lên được vị trí như hôm nay.

Đương nhiên cũng vì quá cẩn thận, mới không dám động thủ hành thích trẫm trên đường..."

Phong Trưng Đế dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp: "Thái tử vẫn còn xem nhẹ ngươi."

"Ứng Sơ, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Ánh mắt Phong Trưng Đế thâm trầm, như muốn từ Tạ Vấn Uyên nhìn ra gì đó, dò xét đáy mắt y.Tạ Vấn Uyên nghe vậy, bình tĩnh chắp tay, đáp: "Hồi Hoàng thượng, thần chỉ mong thiên hạ thái bình, bách tính không lo cơm ăn áo mặc."

Phong Trưng Đế hừ lạnh: "Thiên hạ thái bình, bách tính không lo cơm ăn áo mặc?

Mong vọng đường đường chính chính, nói ra thật hay.

Vậy trẫm lại hỏi ngươi, ngươi định làm thế nào để thiên hạ thái bình, bách tính giàu có?

Là thân làm triều thần vì dân mưu lợi, hay là đoạt ngôi vị cửu ngũ chí tôn, trở thành hoàng đế, dẫn dắt thiên hạ?"

Thấy vẻ mặt Tạ Vấn Uyên vẫn tự nhiên không thay đổi, Phong Trưng Đế nghĩ đến đám người đi theo y, không khỏi cảm thấy đau đầu."

Ngươi cũng dùng lí do này để lừa gạt đám Vi Liền Kiều đó sao?

Điểm này Ngụy Hòa Triều đúng thật không bằng ngươi.

Ông ta dùng quyền thế, tiền tài từng lớp từng lớp mua chuộc văn võ bá quan, xích lại mấy kẻ tham lam ô lại không thể rút lui.

Mà ngươi lại làm ngược lại, dùng bách tính để thu phục lòng người, kéo kẻ tài ba, chí sĩ chung chí hướng đi theo mình."

Một bên dùng quyền tiền xây nhà mục, một bên dùng tín niệm gieo trồng đại thụ đang dần trưởng thành.

Đối với Phong Trưng Đế, cái nào đáng sợ hơn, không cần nói cũng biết."

Hoàng thượng hiểu lầm, Ứng Sơ chỉ là muốn dưới sự chèn ép của Ngụy thừa tướng, cho những người tài ba chí sĩ một nơi nương tựa mà thôi."

Lời Tạ Vấn Uyên nói nghe có vẻ bình thường, nhưng ngẫm kỹ lại thì chẳng khác nào oán trách Phong Trưng Đế.

Oán bệ hạ không quản được Thừa tướng, nếu hoàng đế bảo vệ được thanh quan chính trực thì đâu đến lượt Tạ Vấn Uyên đứng ra che chở?"

Ngươi đang nói trẫm vô năng?"

"Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi."

"Nghĩ nhiều?

Tạ Vấn Uyên, ngươi nói cho trẫm, dưới lá cờ chiêu hiền nạp sĩ đường hoàng kia của ngươi, cất giấu tâm tư gì?

Rốt cuộc trong đôi mắt của ngươi, đang nhắm tới thứ gì?"

Tạ Vấn Uyên lại một lần nữa nhàn nhạt đáp: "Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi."

Phong Trưng Đế có chút bực bội vẫy vẫy bàn tay khô gầy: "Thôi thôi, bàn lại chuyện này cũng vô ích.

Ngươi đã không muốn nói, trẫm cũng ép không được.

Chung quy vẫn là trẫm có việc muốn nhờ ngươi."

Tạ Vấn Uyên nhìn về phía Phong Trưng Đế, lại đối diện ông.Phong Trưng Đế khẽ ho hai tiếng: "Trẫm cùng ngươi làm một giao dịch, thế nào?"

"Giao dịch?"

Tạ Vấn Uyên tỏ vẻ hứng thú: "Hoàng thượng muốn cùng thần giao dịch cái gì?"

"Trẫm muốn ngươi giúp Thái tử bắt Ngụy Hòa Triều, ổn định ngôi vị hoàng đế, còn trẫm......"

Phong Trưng Đế nhìn thẳng vào Tạ Vấn Uyên, chậm rãi nói: "Sẽ lập di chiếu, tôn Thái tử làm đế, đồng thời phong ngươi làm đương triều thừa tướng, để hiệu lệnh quần thần bách quan."

Nghe lời này, con ngươi Tạ Vấn Uyên hơi co lại, đôi mắt nhìn Phong Trưng Đế có tia dò xét không rõ ràng.

Y đoán được Phong Trưng Đế gọi mình đến là vì muốn hợp tác đối phó Ngụy Hòa Triều, bởi vì hiện giờ bệ hạ chỉ còn con đường này để đi.

Cũng biết Phong Trưng Đế sẽ dùng một thứ gì đó để trao đổi, nhưng chẳng ngờ, Phong Trưng đế lại lấy danh nghĩa di chiếu của tiên hoàng để trực tiếp phong y làm thừa tướng.Di chiếu trực tiếp nhậm mệnh Hầu trung lệnh vốn đã có từ xưa, nhưng dùng cách tương tự để nhậm mệnh thừa tướng, thì dù là các triều đại Hoa Hạ nhiều đời cũng hiếm thấy, huống chi là Đại Chinh.Nhưng Phong Trưng Đế lại để lại cho y vị trí thừa tướng......Các đời đế vương trước không trực tiếp phong mệnh thừa tướng vì vị trí này quá đặc thù, chức vị có thể hiệu lệnh bách quan văn võ, vị trí quá cao, trực tiếp nhậm mệnh nhất định khó phục chúng, cho nên không đế vương nào tốn công vô ích.Tuy thế, nhưng không phải là không thể nhậm mệnh.Có điều, Tạ Vấn Uyên nghĩ, dù có nhậm mệnh thì theo tính cách của Phong Trưng Đế, trong bách quan người không thể phong Thừa tướng nhất chính là Tạ Vấn Uyên y, thân là trưởng tử của Tạ gia, hậu duệ của khai quốc đại tướng quân Tạ Tiên Du.Phong y làm thừa tướng, chẳng khác nào giao một nửa binh quyền vào tay Tạ gia.

Phong Trưng Đế trọng văn khinh võ, chèn ép võ tướng, luôn lo lắng võ tướng làm loạn triều đình, sao có thể làm chuyện này?Mà vị trí thừa tướng đối với Tạ Vấn Uyên mà nói cũng không quá quan trọng.

Hiện tại chỉ cần Ngụy Hòa Triều ngã xuống, trong triều quả thật mình y một cõi, trở thành Thừa tướng chỉ là chuyện một sớm một chiều.Nhưng dù vậy, Phong Trưng Đế cũng sẽ không để y có được dễ dàng, bởi vì đối với ông ta mà nói, Tạ gia nắm quyền chính là mối nguy cho nền tảng lập quốc.Nhưng hiện tại......Nguyên nhân khiến hoàng đế thay đổi tâm tư, Tạ Vấn Uyên nghĩ chỉ có một, đó là đêm ấy Hà Cần Diễn đại nhân vào cung, đã nói với Phong Trưng Đế gì đó."

Ứng Sơ......

Trẫm không còn nhiều thời gian nữa......"

Tạ Vấn Uyên cúi đầu: "Hoàng thượng nhất định sống lâu trăm tuổi."

Phong Trưng Đế lắc đầu: "Trẫm không phải không biết.

Nếu không phải trẫm trọng văn kinh võ, chèn ép Tạ Thành, ngoại bang cũng sẽ không càn rỡ như vậy.

Tính ra một nửa loạn cục hôm nay là chính trẫm gây ra."

"......"

"Đêm ấy Vi Đức gấp gáp vào cung..."

Phong Trưng Đế chậm chạp mở lời: "Ông ấy nói, có lẽ có thể tin Tạ thượng thư một lần."

Vi Đức là tự của Hầu trung lệnh Hà Cần Diễn.Phong Trưng Đế chống tay vịn trường kỷ, chậm rãi đứng lên, đối diện với Tạ Vấn Uyên, bốn mắt nhìn nhau.

Như một lão nhân gầy yếu: "Cho nên trẫm đang đánh cược, đánh cược ngươi, Tạ Vấn Uyên, là Chu Công mớm cơm cho thiên hạ, đánh cược ngươi, Tạ Vấn Uyên, là Vương Mãng còn đang do dự."

"Cho nên, Ứng Sơ, giao dịch này ngươi làm hay không làm?"

Tạ Vấn Uyên nhìn Phong Trưng Đế hồi lâu, sau đó khẽ cười mỉm.

Y lùi lại một bước, hướng Phong Trưng Đế khom người đáp: "Hoàng thượng có chỉ, thần nhất định dốc hết sức mình."

Tạ Vấn Uyên vừa dứt lời, Phong Trưng Đế ánh mắt phức tạp nhìn thanh niên trước mặt.

Cùng lắm hai lăm, hai sáu, so với Thái tử còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng thủ đoạn cao minh, trí tuệ lại sâu đến cực điểm.

Chỉ vài năm ngắn ngủi đã leo lên vị trí này, bức Phong Trưng Đế không thể không đưa ra quyết định.

Khả năng dẫn dắt người tài, nắm giữ cục diện, phương lược trị quốc lý chính quả thực lợi hại đến mức đáng sợ.Nếu bỏ qua những yếu tố cố định, thì quả thật là thiên sinh lệ chất, y là người hoàn mỹ nhất để trở thành đế vương...Đáng tiếc...... y lại không phải người trong hoàng tộc......Hơn nữa cố tình lại mang họ Tạ.Rời khỏi hoàng cung, Tạ Vấn Uyên trực tiếp lệnh người đánh xe về hướng Chính sự đường.Lời Phong Trưng Đế, Tạ Vấn Uyên có tin không?Y đương nhiên không tin.

Hoàng đến nói vậy chẳng qua là muốn lung lạc nhân tâm.

Ông ta chỉ là vạn bất đắc dĩ, mà phía Thái tử chắc chắn có hậu chiêu.Giao một nửa binh quyền vào tay một kẻ khác họ?

Cho gia tộc khác quyền thế ngập trời có thể thao túng cả văn lẫn võ?

Nghĩ tới những âm thanh rất nhỏ thỉnh thoảng vọng ra từ Ngự thư phòng ban nãy, Tạ Vấn Uyên khẽ cười.

Cho dù là một hoàng đế ngu xuẩn nhất cũng biết đó là chuyện không thể nào, huống chi là Phong Trưng Đế và Thái tử vốn kiêng dè võ tướng suốt bao lâu.Nhưng những điều này đều không phải là trọng điểm trước mắt.Tạ Vấn Uyên vừa bước vào Chính sự đường, Chương Hồng người ra ngoài làm việc mấy tháng đã quay về, vội vã đuổi theo: "Đại nhân, binh lính Hồi Hột trà trộn vào đám gia phó của Ngụy thừa tướng đã tiến vào hoàng thành!"__________R: bé Uyên cỡ này, gia tộc sau lưng bé Uyên cỡ này, Chung đại gia đúng là mắt cao hơn đầu, cố tình tình đầu mà chọn nhân vật cỡ đó hẹ hẹ~
 
Xuyên Không Đệ Nhất Xui Xẻo - Quái Đản Giang Dương
Chương 141: Kinh Triệu biến (3)


edit: rượu_______Nếu không phải việc điều động thương đội Chung gia quy mô lớn bắt buộc Chung Kỳ Vân đích thân xử lí thì hắn chắc chắn không rời khỏi Kinh Triệu, rời khỏi Tạ Vấn Uyên ngay lúc này.Chung Kỳ Vân rời Kinh Triệu thành lập tức thúc ngựa đến Giang Thành.

Đây là cứ điểm vận chuyển đường sông đầu tiên mà hắn thiết lập trên đất liền sau khi có được Hành Hà lệnh, cũng là tòa thành lớn nhất, thuận gió, có vị trí yết hầu dọc theo trung đoạn sông Trường Giang.Giang Thành, phủ lỵ Kinh Châu, nằm ở phía đông bình nguyên Giang Hán, là thành thị ven sông ở trung đoạn Trường Giang, có vị trí chiến lược kết nối bốn phương đông tây nam bắc.Trước khi đi Ấn Độ, Chung Kỳ Vân đã dặn Hà Mẫn Thanh lập tức bắt tay vào việc xây dựng đội thuyền cảng sông, trạm dịch trên bờ ở Giang Thành, để đội thuyền và thương đoàn của Chung gia có nơi dừng chân, trung chuyển, tập hợp và phân tán.

Nơi này cũng trở thành điểm trung gian truyền đạt tin tức Thuận Phong Dịch quan trọng khắp cả nước.Trùng hợp thay, khu vực lũ lụt lần này lại cách phía nam Giang Thành trăm dặm.

Chung Kỳ Vân muốn nhanh chóng điều động đội thuyền và thương đoàn của Chung gia trên dưới cả nước thì đích thân đến đây là cách nhanh chóng và hiệu quả nhất.Biết thời gian quan trọng, Chung Kỳ Vân ngày đêm không nghỉ, đến Giang Thành chỉ mất hai ngày.

Trong hai ngày này, hắn hầu như không ngủ, nghiên cứu tình hình nhận đơn hàng trong tháng tới của Thuận Phong Dịch toàn quốc.Dù thế nào nếu đã nhận đơn ắt phải hoàn thành đúng hạn, một lần bất tín, vạn lần bất tin.

Đó cũng là nền tảng để Chung gia có thể phát triển đến ngày nay.Cho tới hiện tại, trên dưới Đại Chinh đang có gần 360 chiếc thuyền lớn nhỏ vận chuyển đường sông, 158 chiếc thuyền vận tải đường biển, và 69 đội thương đội từ mười người trở lên......Gần đông là thời điểm tốt nhất để hải thương đi xuống phía nam, ra hải ngoại.

Chung Kỳ Vân phất lên từ hải thương, biết rõ lợi ích trong đó, cho nên năm nay hắn đã ký kết hợp đồng buôn bán cho một trăm chiếc thuyền, vì thế vận tải biển chắc chắn không thể đụng vào.Vậy chỉ còn đường sông và đường bộ.

Tuy mới hình thành không lâu, nhưng trước đó cũng thâu tóm không ít thương đội, thuyền cũng chẳng thiếu.

Hơn nữa hải vận Chung gia danh tiếng vang xa, không thiếu mối làm ăn kéo tới.

Cũng may có một nửa nhiệm vụ vận chuyển không quá gấp, có thể điều phối linh hoạt.Tính toán số lượng lương thực cần vận chuyển, Chung Kỳ Vân lệnh cho bộ phận vận chuyện nhiệm vụ không nặng, có thể điều phối và những thương đội có công việc nhẹ nhàng hơn kết hợp cùng nhau đảm nhận việc vận chuyển, đồng thời điều động một bộ phận của tất cả các trạm dịch trên cả nước chuyên chở lương thực cứu tế.Tính toán xong xuôi, cho đến vận thành công lương thực trong đợt cứu trợ đầu tiên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.Ngày tới Giang Thành, hắn lập tức viết mấy chục phong thư, cho người sao chép phương án hoạt động kèm theo, đóng dấu đương gia của Chung gia, rồi sai người phi ngựa nhanh chóng đưa tới các trạm thi hành ngay.Chung Kỳ Vân làm việc như sóng rền gió cuốn, thậm chí không tiếc lương thưởng cho những chuyến hàng đặc biệt quan trọng, khiến thuyền viên cùng thuộc hạ hết mực hài lòng, không chút oán thán.Một hô trăm ứng, Chung gia hành động cực nhanh, khiến nhiều thương nhân không kịp phản ứng.

Tới tận khi triều đình ra thông cáo kêu gọi thương đội giúp vận lương cứu tế thì bọn họ đã thấy Chung gia yết bảng, hứa vận chuyển lương thực miễn phí, dốc toàn lực giúp Lưỡng Hồ đang gặp nạn.Trong thời gian ngắn, danh tiếng Chung gia lại tiếp tục lên như diều gặp gió, tin tức Chung gia thương đoàn có đức có hành, có tình có nghĩa lan ra khắp các vùng Giang Nam, Giang Bắc.Chuyện này đương nhiên có bàn tay của Chung Kỳ Vân.

Tuy việc cứu trợ chịu lỗ là hắn tự nguyện vì Tạ Vấn Uyên, cũng vì bách tính gặp nạn, nhưng hắn cũng không ngốc đến mức làm chuyện tốt trong âm thầm.

Vốn dĩ là một cơ hội lớn để nâng tầm ảnh hưởng của Chung gia thương đội, hà cớ gì không làm.Sau khi thu xếp việc vận lương ổn thỏa, Chung Kỳ Vân triệu tập các quản sự tại Giang Thành, thống nhất ý kiến, hôm sau liền phát tán bản thảo tới mấy lão tiên sinh kể chuyện tại trà lâu, tuyên truyền không giấu vết.Tại thời cổ đại hiếm có ai chọn tuyên truyền theo hướng như này, dù sao Chung gia miễn phí vận lương đồng nghĩa với chịu lỗ hàng ngàn lượng bạc, là đại nghĩa trăm năm khó gặp.

Cùng với lan truyền đúng thời điểm, khiến cả những nơi tin tức bế tắc cũng có vài thông tin mới mẻ, thiên hòa địa lợi, danh tiếng tự nhiên lên như diều no gió, hiệu quả thật sự vượt ngoài mong đợi của Chung Kỳ Vân.Thậm chí hành động này của Chung gia vang xa tới mức có phần lấn át tin chiến bại đang lan từ phía Kinh thành.Động tác của Chung Kỳ Vân quá nhanh, đợi tới khi mọi người kịp phản ứng thì hắn đã thu xếp ổn thỏa, thương nhân có đầu óc một chút tất nhiên đoán được hắn muốn làm gì."

Tạo dựng danh tiếng, khuếch trương thanh thế, thằng nhãi Chung gia này khẩu khí cũng lớn quá đi?!

Khắp nơi ầm ĩ, chẳng lẽ oắt con ấy muốn thừa cơ thâu tóm toàn bộ vận chuyển bộ, thủy, hải cả nước!?"

Đương gia của sáu đại thương đội Trung Nguyên suốt đêm đuổi đến Tùy Châu, tề tựu tại nội đường Liễu Yên Lâu."

Ta nghe nói mấy tháng trước lão hồ ly Hồ Nham Chương kia cũng bị hắn ta chơi một vố, thâu thu không ít đội thuyền đấy."

"Thì sao?

Hồ gia vốn không thiện vận chuyển đường sông, tất nhiên không rành mấy chuyện này, bất quá là thấy thằng nhãi càn rỡ liền nhất thời nổi hứng chèn ép một phen, đâu thể nói là bại."

"Hừ, tiểu tử thối, không biết trời cao đất dày!

Còn tưởng dựa vào chút tài nghệ hải thương là muốn một mình ngoạm miếng bánh lớn sao?

Nghĩ cũng dễ lắm!"

"Từ lúc thành lập Chung gia thương đoàn, chưa thấy hắn tới bái phỏng bất kỳ ai trong số chúng ta, đây là coi tiền bối không tồn tại sao?"

So với tơ lụa, muối, gỗ, binh khí, tiền trang...

độc quyền nắm giữ của ngũ đại gia thương, thì trong Đại Chinh, tuy chưa có thêm đại gia tộc nào nắm thế độc quyền, nhưng cũng có mấy nhà liên minh thành một thương hội.

Mà thương hội lớn nhất hiện tại chính là Trung Nguyên lục gia này.

Theo lệ, thương đội mới thành lập đều phải nể mặt bọn hắn ba phần, tặng lễ bái phỏng, thì hàng hóa mới dễ hàng lưu thông, vận chuyển.Ngoại trừ Chung Kỳ Vân.Chung Kỳ Vân từ lúc thành lập thương đội chưa từng tới chào hỏi, đừng nói đến tặng lễ.

Nhưng dù thế từ đội thuyền, thương đoàn, Thuận Phong Dịch, Thừa Phong Các ... của hắn vẫn phát triển cực kỳ tốt, dạo gần đây còn có chút hô mưa gọi gió, chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà thế lực đã dậy như nấm sau mưa, thế như chẻ tre.Vì hắn gây dựng cơ ngơi từ hàng hải, tiền bạc thu được là lấy từ ngoại bang, chưa từng dựa dẫm vào đại gia thương nào, nên bọn chúng muốn lấy chút lợi lộc cũng chẳng có chỗ nào mà bòn được.

Cho tới khi Chung Kỳ Vân từ ngoại quốc trở về, vừa đặt chân lên nội địa liền dựa vào công tích mà trực tiếp lấy được Hành Giang lệnh và Hành Hà lệnh, lục gia bọn họ lập tức giận tới nghiến răng.Vì hắn, Chung Kỳ Vân, mà mấy thương đội vừa thành lập năm nay đều học theo, bỏ qua lệ bái phỏng, làm Trung Nguyên lục gia càng oán giận chồng chất.Lão nhân râu tóc bạc trắng hừ lạnh: "Lão phu sẽ dạy cho tên tiểu tử khinh cuồng này, thế nào là khiêm tốn, thế nào là bản lĩnh thật sự."

Gã trung niên béo ịch ôm mỹ nhân bên cạnh, cười nói: "Phổ lão bản định......"

Lão nhân được gọi là Phổ lão bản nheo mắt: "Dạy dỗ tiểu tử thối cách làm người, dạy hắn cách tôn trọng tiền bối."

"Ha ha ha ha ha ha ha......"

Sáu người trong Liễu Yên Lâu cười lớn, vui vẻ chạm cốc....Kỳ thực, Chung Kỳ Vân đã sớm đoán được sẽ có kẻ nhân cơ hội giở trò.Hiệu quả tuyên truyền tốt ngoài dự tính, dẫn tới những người có tâm xấu tất có phản ứng, giở trò đâm chọc sau lưng, lợi bất cập hại.

Hiện tại tuy dưới trướng hắn không thiếu người tài, nhưng đa số vẫn là giỏi nghiệp vụ, không thiện mưu quyền tranh đấu, càng chưa từng trải qua sự biến đổi lớn như bây giờ.

Vì thế, khi tin tức tiêu cực không biết từ đâu phát tán như Chung gia hối lộ quan phủ, tư nuốt lương thực... nổ ra, hắn đã chuẩn bị sẵn cách đối phó.Vì thế mà dù bản thân hắn có muốn tới cạnh Tạ Vấn Uyên đến mức nào, thì cũng chỉ có thể ở lại Giang Thành tự mình trấn giữ.

Trước khi tin đồn phát ra, hắn đã đi trước một bước biến quá trình vận chuyển thành một phương pháp hoàn chỉnh, đồng thời lệnh người ngay trong đêm tra soát nguồn phát tin của lời đồn ấy, hễ có chỗ nào định ném đá giấu tay thì lập tức xử lí, ngăn chặn những kẻ có ý đồ bịa đặt gây chuyện.Đợi đến khi mọi việc xử lý xong, lương thực mà Chung gia vận chuyển đến các nơi đều đảm bảo lên đường thuận lợi, đã qua mười hai ngày.Giang Tư Thừa từ Hàng Châu lặn lội về giúp Chung Kỳ Vân xử lí vài việc, đưa đến cho hắn tin tức khắp các nơi."

Đúng như chủ nhân dự liệu, quả thật có người nhân cố ý bôi nhọ.

Hôm trước ta đã sai người tra ra người đứng sau màn, ông ta là Phổ Hiếu Đức, một trong sáu vị đương gia của bộ vận Trung Nguyên."

Phổ Hiếu Đức, Chung Kỳ Vân biết người này.

Đương gia của thương đội lớn ở Trung Nguyên, thế lực còn lớn hơn Lục Hoảng.

Hắn cũng biết ông ta cùng đương gia năm nhà khác lập ra "quy tắc", dựa vào thế lực chèn ép các thương đội mới lập, khiến các tân thương đội không thể duy trì, phát triển mà phải giải tán.Phẩm hạnh thương nhân không chuẩn mực.

Hắn ngay từ đầu đã không muốn giao thiệp quá nhiều với bọn họ.Quy mô Chung gia hiện tại không phải mấy nhà này có thể so sánh.

Chung Kỳ Vân vốn không quá để ý, mà giờ bọn họ hẳn oán hận hắn từ lâu mới lén lút giở trò như vậy."

Chủ nhân, có cần cho bọn chúng chút cảnh cáo không?

Tuy trước mắt chưa gây ra bất lợi gì, nhưng nếu cứ mặc kệ, lời người đáng sợ."

Giang Tư Thừa lại lên tiếng hỏi.Chung Kỳ Vân lắc đầu.

Những lão cáo già này được người ta "kính trọng" quá lâu, đã sớm không nhìn rõ cục diện vận chuyển hiện tại, chỉ giữ khư khư thế lực của mình, mấy chục năm không thay đổi, nào biết rằng chính vẻ ta đây đó đã khiến họ tụt hậu.

Dù không có Chung Kỳ Vân, gia tộc của họ cũng sẽ rất nhanh bị người khác thay thế.

Để mặc những kẻ đã gần bảy mươi tuổi đó sống trong giấc mộng chỉ điểm giang sơn đi.Nghĩ vậy, Chung Kỳ Vân đáp: "Không cần.

Chúng ta ở đây còn có việc quan trọng hơn cần làm, không cần lãng phí thời gian sức lực để đối phó với bọn họ."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Cứ như bây giờ là ổn.

Bọn họ hiện tại rảnh rỗi mới có thể thoải mái nhằm vào ta, nhưng qua vài ngày, sợ là ốc không mang nổi mình ốc, hơi đâu quan tâm tới ta nữa."

Giang Tư Thừa gật đầu.Chung Kỳ Vân lại nói: "Giang huynh, hôm qua ta nhờ huynh lựa năm mươi thủ hạ đắc lực, bên huynh tới đâu rồi?"

"Đã xong hết rồi, đều là những người thiện chiến."

Chung Kỳ Vân gật đầu, không biết nghĩ đến điều gì, lại nói: "Ta trì hoãn ở đây đã lâu.

Ngày mai huynh cho bọn họ cải trang thành dân phu cùng chúng ta tiến lên bắc Kinh Triệu."

"Tuân lệnh."

Đúng như Chung Kỳ Vân nói, chưa tới hai ngày, đám Phổ Hiếu Đức thật sự không còn tâm sức gây sự với Chung gia nữa.

Vì Kinh Triệu truyền tin: Tạ tướng quân chiến bại, Tây Bắc thất thủ, đại quân Hồi Hột đang nam tiến.Cả nước chấn động, nhất thời lòng người hoảng loạn, kinh sợ không nguôi.Các thương hộ quyên tặng lương thực hiện giờ hối hận không thôi, nhưng cũng hết cách, vì lương thực đã được chuyển đến các châu phủ thành trấn cứu tế Lưỡng Hồ rồi.Mà Chung Kỳ Vân ngựa phi nước đại tiến bắc, lại bị quan binh của Ngụy Hòa Triều chặn lại ở cửa sông Tuần Dương, không thể tiến thêm nửa bước.________R: phong vân tới nè!
 
Xuyên Không Đệ Nhất Xui Xẻo - Quái Đản Giang Dương
Chương 142: Nhanh tới Kinh Triệu


edit: rượu_________

"Xảy ra chuyện gì?!"

Tuần Dương.

Hậu viện Thuận Phong Dịch.Chung Kỳ Vân cau mày hỏi Lý quản sự.Đêm qua, hắn cùng Giang Tư Thừa dẫn theo hơn năm mươi người đuổi đến Tuần Dương.

Lúc vào thành vẫn còn thông suốt, vốn định nghỉ ngơi một chút, đổi ngựa ở Thuận Phong Dịch rồi lập tức lên đường tới Kinh Triệu.

Ai ngờ ngựa vừa đổi xong, nghỉ ngơi chưa đầy hai canh giờ, thành Tuần Dương lại phong kín một con ruồi cũng khó ra được.Lính canh cổng thành chỉ thông báo cấp trên có lệnh, bất kỳ ai cũng không được rời thành, đương nhiên cũng không ai được vào thành.Vốn đã trễ nải không ít thời gian, lúc này lại bị cấm cản, Chung Kỳ Vân lòng như lửa đốt tất nhiên nổi giận không nhẹ.Thuận Phong Dịch mới khai trương tại Tuần Dương trong năm nay.

Lý quản sự thực chất mới nhậm chức chưa đầy nửa năm.

Hắn nguyên là quản sự cho một thương hộ ở Tuần Dương, may thế nào được Hà Mẫn Thanh nhìn trúng, đào người về làm cho Thuận Phong Dịch.

Với hắn lúc ấy dĩ nhiên là chuyện tốt.Hắn nghe tên gia chủ nhà mình vô số lần, nhưng lại chưa một lần gặp mặt.

Ai mà biết vừa ra mắt lại làm hỏng việc.

Hắn không rõ gia chủ trẻ tuổi trước mặt tính tình thế nào.

Thấy Chung Kỳ Vân mày nhíu chặt, mắt nghiêm nghị, dù hắn thường ngày tại Tuần Dương có hi hi ha ha tới đâu hiện tại cũng toát mồ hôi hột."

Chủ nhân, Tuần Dương tuy là pháo đài thông thương quan trọng, nhưng thực chất lại là một thành nhỏ.

Lý gia ta nhiều đời sinh sống ở đây, bao nhiêu năm như thế chưa từng nghe Tuần Dương phong thành, hơn nữa gần đây cũng không có tin đồn gì về việc phong thành......

Kỳ thực khó mà đoán được chỉ trong một đêm, cổng thành muốn đóng liền đóng."

Chung Kỳ Vân thấy Lý quản sự kinh hãi mà đáp, cũng ngộ ra bản thân bây giờ có hơi làm người sợ hãi.

Thật ra bình thường hắn hiếm khi tức giận đến mức này, mà hắn cũng không phải cố tình gây khó dễ cho Lý quản sự.

Tuy chưa rõ phẩm hạnh người này ra sao, nhưng được Hà Mẫn Thanh đích thân chọn, hẳn là đáng tin.

Hắn giận chẳng qua là lo lắng phong vân vần vũ nơi Kinh Triệu mà hắn lại mù mịt, mắc kẹt tại cái thành cách Kinh Triệu, cách Tạ Vấn Uyên quá xa.Nếu người kia có chuyện...

Không, lý trí bảo hắn người kia chắc chắn không dễ gặp chuyện, nhưng hắn vẫn sợ, dù chỉ là một phần vạn khả năng, tâm hắn đều không thể an ổn được.Chỉ có chuyện của Tạ Vấn Uyên mới có thể khiến hắn thành ra thế này...Nghĩ vậy, Chung Kỳ Vân hít sâu một hơi, vẫy tay với Lý quản sự, nói: "Thôi, những chuyện này không cần phải nói, ta cũng không nhằm vào Lý quản sự ngươi......"

Nói rồi, Chung Kỳ Vân hơi trầm ngâm, quay đầu nói với Giang Tư Thừa bên cạnh: "Vậy thế này đi, Giang huynh nhờ huynh dẫn người ra ngoài điều tra một phen.

Nếu có tin tức lập tức báo lại với ta, họa như không có thì tới giờ Thân quay lại, không cần tìm nữa."

Biết Chung Kỳ Vân tự có tính toán, Giang Tư Thừa gật đầu: "Giang mỗ sẽ cố gắng hết sức."

Lý quản sự bên cạnh nghe vậy, vội vàng nói: "Chủ nhân, Trương Bình là thuộc hạ đắc lực của ta, hay cho hắn theo Giang thiếu hiệp, hắn quen thuộc Tuần Dương, hẳn có thể hỗ trợ được."

Chung Kỳ Vân gật đầu: "Cũng tốt, Giang huynh dẫn hắn theo đi."

"Tuân lệnh!"

Giang Tư Thừa rời đi, Chung Kỳ Vân cũng không thể ngồi yên.

Trong lòng hắn nghĩ đủ loại khả năng, nghĩ xem nếu không dò được tin tức thì phải làm thế nào mới có thể rời khỏi Tuần Dương, cân nhắc các phương án tiếp theo.Cũng may mọi chuyện không đến mức quá tệ.

Chưa đến giờ Thân, Giang Tư Thừa đã dẫn người trở về, tiện đường mang theo tin tức Ngụy Hòa Triều hạ lệnh phong thành.Sau khi nghe Giang Tư Thừa kể lại, Chung Kỳ Vân mới đáp: "Nói cách khác, Ngụy Hòa Triều là vì sợ thế lực Tây Nam, Đông Nam của Tạ Vấn Uyên tiến bắc nên mới hạ lệnh phong tỏa Tuần Dương?"

Giang Tư Thừa gật đầu: "Chính xác.

Lính thủ thành nói Ngụy Hòa Triều hạ lệnh khẩn cấp, đêm nay cho năm nghìn quân sỹ của ông ta tiến bắc."

"Còn chúng ta chỉ là xui xẻo tới Tuần Dương đúng lúc này nên vừa vặn bị vây?"

"......"

Giang Tư Thừa không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.Chung Kỳ Vân giận quá hóa cười.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấu, bản thân đúng là con ghẻ của lão già ông trời này.Rồi hắn lắc đầu cười hai tiếng: "Cũng không sao, chỉ cần không phải cố ý muốn vây chúng ta, thì mọi chuyện đều dễ nói."

Nghĩ lại cũng đúng, hiện tại lão già Ngụy Hòa Triều đang phải đối mặt là Tạ Vấn Uyên cùng với trữ quân đương triều đương kim Thái tử.

Sợ là một mình Tạ Vấn Uyên đã làm ông ta bận bịu, làm gì còn thời gian "săn sóc" tên tiểu tốt hắn cùng vài chục mống người Chung gia?Nghĩ vậy, hắn quay lại nhìn Lý quản sự: "Lý quản sự có quen biết quan phụ mẫu Tuần Dương chứ?"

Lý quản sự nghe vậy vội vàng đáp: "Thuận Phong Dịch cũng thường qua lại với Mẫn đại nhân."

Chung Kỳ Vân gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy Mẫn đại nhân này, ngày thường 'làm người' thế nào?"

Chung Kỳ Vân vừa nói, Lý quản sự tất nhiên không ngốc tới mức không nhận ra ý trong lời chủ nhân mình.

Lòng hắn như gương sáng, lựa lời đáp: "Nghe nói Mẫn đại nhân xưa nay trung thành tuyệt đối với Thừa tướng.

Ta từng thăm hỏi đại nhân vài lần, mỗi lần đều rất vui vẻ."

Từ lúc ở chung với Tạ Vấn Uyên, Chung Kỳ Vân coi như hiểu Ngụy Hòa Triều dùng thủ đoạn nào để khiến thuộc hạ hết mực "trung thành".

Nếu trung thành dễ có, thì cũng dễ đổ.Hắn cười nhạt: "Kể ra chung ta tới đây cũng một thời gian rồi mà chưa tới bái phỏng đại nhân..."

Lý quản sự đáp: "Dạ, thuộc hạ sẽ chuẩn bị ngay ạ."

Đợi người rời đi, Chung Kỳ Vân lấy từ trong túi áo ra một viên ngọc bích to khoảng một tấc, lấp lánh sáng trong, đeo lên đỉnh nhẫn, rồi lựa một bộ cẩm bào nhìn là biết phú quý quấn thân thay vào.Cuối cùng, đêm khuya, trước khi năm nghìn quân sĩ dưới trướng Ngụy Hòa Triều đuổi đến, Chung Kỳ Vân cùng hơn năm mươi thuộc hạ đã an toàn rời khỏi thành Tuần Dương theo cửa tây bắc, lên đường về phía bắc.Ngồi trong xe ngựa, Chung Kỳ Vân hồi tưởng lại vẻ mặt ban nãy của Mẫn Hướng Chỉ trong phủ, khẽ cười.

Hắn còn chưa kịp nói gì, họ Mẫn kia đã dán mắt vào chiếc nhẫn ngọc bích trên tay hắn không rời, hết lời khen ngợi, mà hắn muốn cũng chính là hiệu quả này.Giang Tư Thừa ngồi chung xe với Chung Kỳ Vân, thấy vẻ mặt khẽ nhạo của hắn, hiếm khi lên tiếng: "Thuộc hạ dưới trướng nếu ai cũng như Mẫn Hướng Chỉ, dù Ngụy Hòa Triều có ngồi lên ngai vàng, cũng chẳng thể ổn định giang sơn."

"Có ổn định được hay không tạm không bàn.

Nếu trời cao có lòng, thì không nên để lão già này với được ngôi báu, họa không thì người chịu tội cuối cùng vẫn là lê dân bách tính."

Đồng hành với Chung Kỳ Vân coi như được một khoảng thời gian, Giang Tư Thừa ít khi thấy hắn bàn luận chính sự, dù hắn với Tạ Vấn Uyên quan hệ đi lại rất gần.Giang Tư Thừa nhìn người vừa nói câu kia, không khỏi nhớ lại đêm ở sào huyệt hải tặc Lạp Cáp...

Hắn bỗng có xúc động muốn hỏi Chung Kỳ Vân, nếu Tạ Vấn Uyên cũng có dã tâm như Ngụy Hòa Triều thì sao, hắn sẽ lựa chọn thế nào.

Nhưng lời tới bên miệng lại nuốt xuống, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Chung Kỳ Vân, hắn không có lập trường hỏi.

Huống chi với Tạ Vấn Uyên, trong tình cảnh này tâm vẫn hướng về nạn dân, so sánh với họ Ngụy kia quá khập khiễng.Lần nữa mở miệng, hắn liền cùng Chung Kỳ Vân bàn chuyện hồi kinh: "Đây là đường quan đạo bắt buộc phải qua để về kinh.

Chủ nhân, lần này chúng ta đi chắc chắn sẽ đụng mặt quân của Ngụy Hòa Triều."

Chung Kỳ Vân gật đầu: "Đúng vậy.

Dù là đêm khuya, nhưng đường lớn không kín bằng đường nhỏ.

Nếu để quan binh phát hiện, chúng ta e là không qua được cửa này."

Giang Tư Thừa cũng có ý đó: "Quả thế, hiện tại đường nhỏ chắc chắn không thể đi.

Chỉ là có một chuyện ta cần nhắc nhở Chung huynh.

Ban nãy Mẫn đại nhân nhắc tới tướng quân lãnh binh lần này - La Hoàn, cũng chính là người năm đó tố giác phụ thân ta.Lần đầu tiên nghe Giang Tư Thừa nhắc đến chuyện nhà mình, Chung Kỳ Vân có phần chấn động.

Tuy hắn không sai người âm thầm điều tra, nhưng từ thái độ của Tạ Vấn Uyên lần trước, hắn cũng đoán được phần nào thân phận người này chắc chắn không đơn giản.

Giang Tư Thừa bày tỏ sự chú ý với Tạ gia, hắn đại khái nghĩ Giang huynh có lẽ có quan hệ sâu xa nào đó với Tạ gia, lại gây được ấn tượng với Vấn Uyên, chắc là người trong quân doanh.Nhưng hắn không ngờ tới người này lại là nhi tử của Giang Chấn.

Giang Chấn, cái tên này hắn từng nghe qua rồi.

Là một tướng dưới trướng Tạ Thành, nhiều năm trước tới Đông Nam trấn áp hải tặc, tử trận, cũng có tin đồn ông bỏ trốn cùng một cô nương Đông Dương.Giang Tư Thừa có thể nói điều này với hắn, đó là thật sự coi hắn như bạn bè.

Nghĩ đến đây, Chung Kỳ Vân đáp: "Giang huynh có thể nói với Chung mỗ chuyện này, Chung mỗ cảm kích."

Giang Tư Thừa lắc đầu: "Vốn mấy chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì.

Tạ đại nhân hẳn nhìn ra rồi.

Chung huynh chưa hỏi tới là vì tôn trọng ta, lại để ta lên thuyền tự do, ta mới là người phải cảm tạ Chung huynh."

Hắn nói tới đây, cũng không khách sáo nữa: "Chuyện của phụ thân, sau khi mẫu thân qua đời, ta từng rời nhà điều tra mười mấy năm, tới nay vẫn không có kết quả.

Ta không biết lời đồn là đúng hay sai, cũng không định biện minh cho ông ấy, càng không vì chuyện này mà cố tình bôi nhọ kẻ khác.

Nhưng La Hoàn này hẹp hòi lại thù dai.

Nếu hắn gặp ta chắc chắn chúng ta khó qua ải dễ dàng.

Ta với phụ thân có mấy phần giống, hắn sẽ nhận ra.

Vì thế ta nên tự mình đi đường khác."

Chung Kỳ Vân nhíu mày, nghĩ rồi nói: "Nhưng nếu huynh tìm đường khác, vạn nhất bị những quan binh phát hiện, e là hắn sẽ viện cớ nói huynh hành vi khả nghi."

Giang Tư Thừa cười khẽ: "Điểm này chủ nhân không cần lo lắng.

Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, chút bản lĩnh này vẫn có, nhất định sẽ thoát được đến hội ngộ với Chung huynh."

"Vậy.....

Giang huynh hay là mang theo vài người đi."

Giang Tư Thừa lắc đầu: "Không cần thiết, càng nhiều người càng khó trốn."

Chung Kỳ Vân cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy Giang huynh vạn sự cẩn thận."

"Tất nhiên."

Giang Tư Thừa rời đi chưa đầy nửa canh giờ, đoàn Chung Kỳ Vân quả nhiên gặp phải kỵ binh đang tiến tới.Từ xa, hắn đã lệnh thương đội đi vào ven đường, ngoan ngoãn dừng lại.Dù vậy vẫn đúng như Giang Tư Thừa dự đoán, La Hoàn vẫn sai quan binh bên cạnh tới điều tra tỉ mỉ.Chung Kỳ Vân công khai thân phận, báo cần áp tải hàng hóa lên phía bắc, đồng thời lấy ra hiệp ước với một thương hộ họ Nhiếp ở Đồng Xuyên phủ phía bắc Kinh Triệu.La Hoàn thấy hiệp ước có dấu triện quan phủ xác nhận là ấn thật, liền cẩn thận đánh giá đương gia Chung gia gần đây danh tiếng vang khắp thiên hạ, khi trả lại hiệp ước cho Chung Kỳ Vân, hắn cười nhạo nói: "Chung lão bản quả là người bận rộn.

Mới trước còn nghe ngài vận lương cứu tế chân không chạm đất, qua vài ngày đã đích thân chuyển hàng lên bắc rồi, đúng như tên Thuận Phong Dịch, quả thật thừa gió mà bay vậy."

Chung Kỳ Vân nghe vậy lắc đầu cười khổ: "Cũng chẳng còn cách nào khác.

Chung mỗ nào ngờ lại ra cơ sự này, nhân thủ thuyền đoàn thiếu thốn, chỉ có thể tự thân đưa hàng thôi."

La Hoàn hừ lạnh, đợi khi binh lính tới báo không có gì đáng nghi, hắn liền lên ngựa, ngồi nói với Chung Kỳ Vân đứng dưới: "Vậy không biết ngày nào đó Chung lão bản có thể giúp ta đưa vài thứ cho người nhà ở Yên Châu không, để La mỗ cũng cảm nhận được cái cảm giác 'thừa phong' nho nhỏ."

Chung Kỳ Vân vội vàng đáp: "Tự nhiên tự nhiên, việc của La tướng quân, đội thuyền Chung gia nhất định gọi là tới ngay."

Nghe thế, La Hoàn mới cười rồi dẫn quân rời đi.Đợi năm nghìn binh sĩ đi xa, thấy vị La tướng quân khuất rồi, Trương Thịnh mới khó nhịn mà ghẹo: "Chung ca, đến lúc đó chúng ta thật sự phải để vị tướng quân kia tùy gọi tùy đến à?"

Chung Kỳ Vân nheo mắt cười: "Đó là tự nhiên.

Chỉ cần La tướng quân trả tiền đến nơi đến chốn, Chung gia chúng ta tất nhiên là tùy gọi tùy đến."

Lời này vừa ra, thuộc hạ đứng đó đều bật cười.Một người cao giọng nói: "Lời Trương Thịnh nói sai rồi.

Chủ nhân chúng ta sao có thể để La tướng quân tùy gọi tùy đến chứ?

Người có thể khiến chủ nhân tùy gọi tùy đến chỉ có phu nhân tương lai thôi, phải không?"

Bọn họ tuy chỉ cho rằng Chung Kỳ Vân với Tạ thượng thư là tri kỷ, nhưng kẻ có chút hiểu biết vậy mà cười đáp: "Lão Vương ngươi mới là không nghiêm túc.

Chủ nhân nhà chúng ta đối với Tạ đại nhân chẳng phải đang tùy gọi tùy đến đấy sao?"

Thuyền viên theo Chung Kỳ Vân đã lâu cũng ha hả: "Đúng thế đúng thế.

Bất quá nếu tính tương lai, khi thuyền đoàn, thương đội, Thuận Phong Dịch, Thừa Phong Các trải khắp Đại Chinh, có thể tùy thời sai bảo chúng ta, cũng chỉ có thể là Chung phu nhân thôi."

Thấy đề tài càng nói càng lệch, Chung Kỳ Vân vội vàng nghiêm mặt: "Được rồi, được rồi, đùa chút thôi.

Chúng ta mau chóng lên đường, cần phải tới được Kinh Triệu trước hửng đông."

"Tuân lệnh!"___________R: hự hự gì nhỉ lão VƯơng, Trương Thịnh, mấy đại ca khác nữa, ngày biết Chung phu nhân cũng chính là Tạ đại nhân thì chắc ngã ngất ha hehe
 
Back
Top Bottom