Chiếc xuồng năm lá dài khoảng 2 trượng chất đầy chén dĩa đang trôi ngược về hướng tây nam theo con nước lớn.
Bảo Long và Văn Thành đang ăn chiều bên trong lán xuồng, đồ ăn đơn giản đôi khi chỉ là bánh tét, khoai lang, trái cây,...mà họ mua hay hái được ở dọc đường đi.
Văn Thành cầm củ khoai lang trên tay bỗng dưng nhớ đến Bảo Long đã phải trải qua thời điểm trốn chạy quân Bạch Mã, băng núi xuyên rừng trong nhiều ngày đói lã buộc ăn nấm dại, trái hoang sống qua ngày, không trách được vì sao khi ăn được bữa cơm đơn sơ của Thành nấu mà Bảo Long lại vui vẻ và trân quý đến vậy.
Văn Thành vừa nghĩ, nuốt hết phần khoai lang xuống bụng tò mò hỏi Bảo Long: "Anh ba, cái ông thương gia Bùi Kiệm kia giàu tới nỗi có thể đóng quá trời tàu thuyền cho anh, ổng chịu giúp anh như vậy sao lúc đầu anh không trốn ở chỗ ổng mà chạy vào rừng chi cho cực?"
Bảo Long nhìn cậu cười cho sự ngây thơ này, làm gì mà có ai cho không ai cái gì: "Lúc anh biết Bình An thất thủ, anh đã kịp mang theo một lượng lớn vàng trong ngân khố cùng binh sĩ chạy về hướng nam, bên người có quá nhiều vàng nên chỉ có thể băng rừng lội suối để tránh bị chú ý, mỗi khi đến huyện nào thì đều cho binh sĩ đi vào chợ huyện đó dò la và mua lương thực, cũng không dám mua nhiều.
Cho đến lúc dừng chân ở khu vực cảng Mũi Cò thì Bùi Kiệm nhận ra đô đốc Lý Quốc Đông.
Sau đó vàng được chia nhỏ và bí mật gửi cho Bùi Kiệm cất giữ, số vàng đó để chi cho việc đóng tàu và chế tạo vũ khí, Bùi Kiệm là thương buôn thường xuyên lui tới nơi đông đúc, theo y sẽ dễ bị phát hiện, nếu anh bị bắt lại đã đành song chuyện này cũng ảnh hưởng đến sản nghiệp nhà họ, anh không muốn."
Văn Thành không khỏi thắc mắc: "Bùi Kiệm chỉ là thương gia, sao anh có thể tin tưởng mà giao toàn bộ số vàng cho ổng vậy?"
Bảo Long kể: "Bùi Kiệm là con của thương nhân người Hà Lan và một quý tộc Đại An.
Vị thương nhân này có lần bị nhóm hải tặc Đông Lai cướp ba chiếc tàu buôn đầy hàng quý giá, Bùi Kiệm mở lời với tiên hoàng muốn mượn binh sĩ giành lại tàu buôn và được chấp nhận, Lý Quốc Đông là người đã dẫn theo thủy quân đi đánh Đông Lai mang 3 chiếc tàu nguyên vẹn trở về, Bùi Kiệm là ban đầu không được cha y trọng dụng, sau khi lập công thì vị thương nhân người Hà Lan đó vui mừng tán thưởng giao lại hơn nửa gia sản cho y quản lý, ông ta tin rằng phần lớn sản nghiệp ở Đông Hải của ông ấy sẽ được đảm bảo bởi vua quan Đại An.
Bùi Kiệm tính ra cũng có một phần huyết thống với anh, thêm y lại xem tiên hoàng là người ơn nên rất tận lực giúp đỡ."
Văn Thành nghe xong gật gù suy tư, Bảo Long nhìn cậu đang ra vẻ cảm thông thì không kiềm được mà cười haha.
Văn Thành nhìn hắn đầy khó hiểu, tự nhiên lại cười, cậu dạo này để ý Bảo Long rất thường xuyên cười vô cớ, hôm trước hai người họ dừng ở một ngôi làng trong lúc họp chợ, Văn Thành đứng trên bờ rao bán mớ chén dĩa, chỉ trong phút chốc các cô gái trong làng nhanh chân chen lấn hỏi mua, các cô hết túm áo, nắm tay, sờ ngực làm Văn Thành sợ đến nỗi cứ lui về phía sau, khi đó cậu đã nghe tiếng Bảo Long cười trước rồi, cậu té xuống sông, vừa bò lên mạn xuồng thì cậu thấy Bảo Long ôm bụng cười sắp tắt thở trong lán.
Bảo Long nếu không phải là thái tử điện hạ thì nhìn hắn chẳng qua cũng như một thiếu niên đồng lứa với Văn Thành thôi, chỉ là mặt mũi đặc biệt ấn tượng hơn so với người thường.Ngày 25 tháng chạp, hai người họ đến được huyện Tây Hà và quyết định dừng chân ở đó, Văn Thành neo xuồng vào bến nhỏ sát một ngôi làng và đi chợ tìm mua một ít đồ, Bảo Long vẫn ngồi đọc sách trong lán xuồng có màn vải che kín.
Sau hồi lâu, Bảo Long nghe được tiếng Văn Thành nói chuyện với một cô gái, hắn vén nhẹ tấm màn ngó ra bên ngoài.
Cô gái dáng người thon thả, đầu cúi xuống đất, miệng cười e thẹn, lâu lâu liếc nhìn Văn Thành rồi đưa mắt sang chỗ khác, Bảo Long đánh giá cái bộ cô nàng như là gặp được tình lang như ý rồi.
Còn Văn Thành thì vẫn đứng đó nói chuyện với cô ta, hết gãi đầu, rồi lại cười ngại ngùng làm Bảo Long tự nhiên thấy gai mắt không chịu nổi.Văn Thành vén màn khom người bước vào lán, mặt mài hớn hở khoe với Bảo Long mấy món cậu tìm mua được ở chợ, vậy mà hắn lại không nghe được chữ nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nét vui vẻ trên mặt Văn Thành.
Bảo Long trưng ra một mặt ghen ghét: "Cậu vui dữ vậy hả?"
Văn Thành đột nhiên bị hỏi một câu không liên quan làm mặt cậu cứng lại, mắt không ngừng đảo sang trái rồi đánh qua phải nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
Bảo Long mắc nghẹn một cục tức ngay cổ họng, hắn thấy tức vì không biết tại sao hắn tức: "Anh thấy cậu nói chuyện với cô nào đó, vui quá hả?"
Văn Thành mắt sáng lên, vui chứ, đi chợ mua một tặng một là phải vui rồi, Văn Thành kể: "Vui chứ, để tui kể anh nghe, hồi nãy tui ra chợ thấy trước nhà may có treo 2 bộ đồ may sẵn, tui đứng nhắm xem anh mặc có vừa hông thì cô chủ chạy ra mời tui dô, tui chỉ hỏi bộ đồ tui ưng thì cổ nói 2 bộ này có người đặt may tết nhưng nhà người ta có chuyện hông lấy nữa, nếu tui mặc vừa, cổ tặng cho tui."
Bảo Long hỏi ngược lại: "Tặng cho cậu?"
Văn Thành chắc chắn nói: "Đúng đúng, mà tui đâu dám nhận, tui nói ở quê tui may đồ trả bảy đồng một bộ, nên tui trả cổ bảy đồng, mắc quá tui xót lắm xong nghĩ tết tới rồi, mua cho anh một bộ mới, tui lấy đồ xong thì đi, vậy mà cổ vẫn chạy theo tui trả lại tiền rồi đưa thêm bộ nữa, đưa đẩy một hồi cổ nói là đồ này người ta trả tiền trước rồi mà hông lấy, giờ có duyên gặp tui, cổ muốn tặng tui làm quen, tui thấy cổ dai quá nên lấy bộ đồ cổ đưa nhưng hông lấy bảy đồng xem như tui mua một tặng một thì cổ mới chịu, cổ còn nói nếu được muốn may đồ cho tui hết đời luôn, làm sao được chứ, tui giờ còn hông biết mình sắp đi đâu, đến được chỗ nào thì may đồ chỗ đó, thôi mà tóm lại là bữa nay tui đi chợ lời được một bộ đồ lận đó."
Bảo Long nghe xong trong lòng chùn xuống, bao nhiêu suy nghĩ dồn dập nhưng không câu nào rõ ràng: "Cậu không biết ý cô gái đó muốn may đồ cho cậu hết một đời có nghĩa là muốn...kết làm phu thê với cậu hả?"
Văn Thành bất ngờ với câu hỏi của Bảo Long: "Vậy là cổ thích tui, muốn làm vợ tui hả?
Tui có quen biết gì cổ đâu."
Bảo Long không hiểu nổi Văn Thành làm sao mà lớn lên được: "Thích là thích, vừa gặp đã động lòng chứ không hẳn phải quen biết lâu mới nảy sinh tình ý.
Cậu có thích người ta không?"
Văn Thành cười, gãi đầu: "Tui thấy bây giờ chưa phải lúc tui cưới vợ, cho dù tui có thích ai thì tui cũng hông bên cạnh người ta được."
Bảo Long hỏi: "Vậy đến lúc thì sao?"
Văn Thành làm ra vẻ mặt rất hiển nhiên: "Thì chuyện gì cần làm, đến lúc cũng phải làm thôi, cưới vợ, sinh con, ai cũng vậy mà?"
Bảo Long lại hỏi tiếp: "Lúc đó là lúc nào?"
Văn Thành vẫn kiên nhẫn trả lời: "Là lúc tui có sự nghiệp để nuôi được vợ, con."
Bảo Long thở dài, hắn có phần chán ghét vì không thể hiểu nổi chính hắn.
Bảo Long không muốn Văn Thành cưới vợ, sinh con.
Hắn nghĩ, nếu Văn Thành lập gia thất thì hắn bị mất mác điều gì mà làm hắn không vừa lòng.
Nghĩ đi, nghĩ lại chỉ có vụ án "chất độc" trong căn nhà tạm đêm đó thôi, thứ mà Bảo Long mất đầu tiên là mất hết mặt mũi, đúng rồi, chắc là vậy.
Văn Thành nhìn Bảo Long bữa nay kì lạ hết sức nhưng cũng không dám hỏi thêm, tuy nói chuyện với Bảo Long có vẻ tự nhiên vậy thôi chứ cậu hiểu rất rõ thân phận của hai người.Văn Thành đem 2 bộ đồ mới ra đưa cho Bảo Long, muốn hắn thử xem có vừa không, Bảo Long trong lòng có cảm giác bài xích bộ đồ làm hắn nghiêng người né đi.Văn Thành hụt hẫng: "Anh hông thích nó hả?
Sắp tết rồi anh hông mặc đồ mới thì hông có hên đâu, anh còn nghiệp lớn sắp lo, đồ mới mặc mới hên, bỏ mấy cái xui của năm cũ."
Văn Thành lải nhải bên tai Bảo Long không ngừng, những lời này Bảo Long nghe giống như những lời yêu thương ngọt ngào lắm, hắn lại cười rồi.
Bảo Long cởi chiếc áo đang mặc ra, Văn Thành vẫn ngồi nhìn chăm chăm vào từng hành động của Bảo Long, cậu thấy được làn da mướt mát sáng màu kia, lồng ngực căng tràn, cơ bụng săn chắc, bờ vai dày rộng, bắp tay to khỏe, chờ Bảo Long khoác chiếc áo mới lên người.
Bảo Long làm sao mà không thấy ánh mắt đang khoá chặt lên người hắn chứ, vậy nên hắn lại làm ra một hành động như chim công trống xoè đuôi, hắn thẳng lưng, gồng mình cho từng khối cơ trên người trở nên sắc nét hơn, Bảo Long ngưỡng mặt nói: "Văn Thành, áo này chật quá, anh không cột dây áo lại được..."
Văn Thành bị gọi tên kêu hồn trở về xác, cậu nhích lại gần Bảo Long để giúp hắn chỉnh lại chiếc áo mới thì phát hiện là do Bảo Long mặc áo không nghiêm túc: "À...hông phải chật, anh hông kéo áo lại ngay ngắn thôi, đây nè, rất vừa vặn, người đặt áo này lúc trước chắc là cũng to cao hiếm thấy lắm, sao hông lấy áo ta."
Văn Thành hỏi một câu vu vơ không cần đáp án, vậy mà Bảo Long để ý rồi đáp lại: "Chiến tranh loạn lạc, đâu biết được, có khi anh ta là binh sĩ được tuyển đi đánh Bắc rồi không trở về được nữa."
Văn Thành chuyên chú cột lại hàng dây kết trên áo, cậu có ảo giác mình giống cô vợ nhỏ đang chăm sóc phu quân, tự nghĩ tự xấu hổ, Bảo Long cúi đầu xuống liền thấy mặt Văn Thành gần trong gang tấc, hai má cậu hồng hồng thêm đôi tai đỏ lựng làm Bảo Long ngứa ngáy trong lòng, nuốt nước miếng hai lần tự trấn tĩnh bản thân.
Văn Thành cột xong dây kết áo, ngắm nghía một chút rồi cảm thán: "Xong rồi, đồ đẹp quá trời!"
Bảo Long lại hỏi câu không đúng trọng tâm: "Ý cậu là đồ cô gái kia may đẹp?"
Văn Thành ngơ ngác: "Dạ?"
Bảo Long hỏi thẳng: "Anh xấu lắm hả?"
Văn Thành xua tay: "Đâu có, anh đẹp lắm, bữa đầu gặp anh, anh lem luốt cỡ nào nhìn anh cũng rất đẹp mà."
Bảo Long nhếch miệng: "Giỏi nịnh."
Bảo Long mở miệng nói như quở trách, nhưng khoé môi đã cong lên như chiếc ghe bầu thiếu điều hạ thủy để chạy 800 dặm đường sông.
Văn Thành cầm lên chiếc quần được gấp cẩn thận đưa cho Bảo Long.Bảo Long cười gian hỏi: "Cậu bắt anh phải thử quần ngay lập tức ở đây hả?"
Bảo Long vừa nói tay đã dò đến lưng quần toan cởi xuống, Văn Thành tựa như hoảng loạn chụp lấy tay Bảo Long nói: "Anh hông cần...tròng quần mới dô luôn, hông cần cởi."
Ở chung với Bảo Long cũng qua nửa con trăng rồi, thật tình Văn Thành coi vậy mà rất ý tứ, mặc cho cậu hiểu cơ thể cậu và Bảo Long tương tự nhau nhưng mỗi lúc tắm rửa, thay đồ cậu đều tìm cách né đi.
Hồi còn ở làng, Văn Thành có thể thân trần, phơi nắng, mấy tên trai tráng đồng lứa hay mấy anh trên lứa ai cũng ở trần xuống ruộng là bình thường.
Từ ngày đi chung với Bảo Long, lại sinh cảm giác xấu hổ, sinh hoạt sông nước mà chỉ có một bộ đồ, Văn Thành thường mặc cả bộ nhảy xuống sông tắm rửa kì cọ với bồ hòn, rồi lên xuồng chèo dưới trời nắng cho đồ khô, có khi thì tối cậu chờ Bảo Long ngủ say, ra ngoài giặt đồ với tro bếp, vắt kĩ cho hết nước, phơi trên nóc lán, cậu ở bên ngoài lán quấn một tấm vải mỏng, chờ rạng sáng đồ khô là có thể mặc được.Bảo Long thử xong cả bộ đồ mới vừa vặn, Văn Thành biểu hiện thích thú vô cùng nói: "Hai bộ này cùng một cỡ, anh thử một bộ vừa thì bộ kia hông cần thử cũng vừa rồi."
Bảo Long khi này mới ngạc nhiên: "Hai bộ này đều là của anh?"
Văn Thành xác nhận: "Cái này tui mua cho anh mà."
Bảo Long hỏi: "Còn của cậu?"
Văn Thành trả lời qua loa: "Đồ tui còn được, anh làm chuyện lớn mặc đồ mới lấy hên."
Bảo Long cảm thấy phiền lòng, hắn đành dùng một chút quyền lực còn sót lại để uy hiếp Văn Thành: "Ở đây có hai bộ, anh một bộ, cậu một bộ, nếu cậu không mặc thì anh cũng không."
"Nhưng đồ này..."
"Văn Thành, Đây là lệnh..."
Văn Thành không cãi được, lời bị chặn chưa kịp nói cậu đành mím môi ngậm miệng, cúi đầu.
Bảo Long đang cười hihi haha trong bụng vì cảm thấy thành công khi ăn hiếp người ta.
Song hắn nghĩ gì đó thuận nước đẩy thuyền, Bảo Long gặn hỏi: "Lúc mới gặp cậu, anh nghe cậu nói chỉ có một bộ đồ."
Văn Thành nói: "Thật ra cách đó một tháng tui có hai bộ, mà tui cho người ta rồi."
Bảo Long tò mò: "Cậu tặng quần áo làm vật đính ước hả?"
Văn Thành có chút bất lực với vị điện hạ này, lúc nào cũng nhắc đến chuyện ý trung nhân của cậu: "Đâu, thằng út Mót trong xóm tui nó đi ở đợ cho người ta, thả bò lỡ mất một con, ông chủ kiu gia đinh lột hết đồ nó ra đánh, đánh nó chết tươi rồi quăng xác giữa chợ, ổng giựt luôn tiền công của nó, ổng nói tiền không đủ đền con bò cho ổng, nó mồ côi mẹ, cha nó nhậu nhẹt tối ngày, trong nhà có đồ gì đều đem đổi rượu hết, tới nó chết cũng không được mảnh vải che thân, tui đem đồ của tui cho nó mặc, bà con trong xóm người góp cái trứng, miếng thịt, đào huyệt chôn nó ngoài ruộng á."
Bảo Long nghe xong lại thở dài, có nhiều khoảnh khắc hắn đã nghĩ hắn là người khổ nhất thế gian, nhưng càng đi thì hắn mới thấy có nhiều phận đời còn khốn đốn hơn hắn hiện tại trăm lần, không biết sau này hắn có phải chết bờ chết bụi ở đâu đó không, dù có chết dọc đường hắn cũng mong là sẽ có người tốt bụng nào đó giúp hắn đào một cái hố chôn tạm bợ để không bị súc vật xâu xé.