Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1560: Vì cái rắm sinh con (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiếng kêu tê tâm liệt phế trong phòng sanh làm cho Hoa Thiếu Kiền đau khổ đến sắp nổ tung! Anh giống như con kiến bò trên chảo nóng bị nóng chân vậy, không ngừng di chuyển vòng vòng.

Vẻ trầm ổn, tĩnh táo trước kia không biết đã chạy đi đâu hết rồi.

Anh quá khẩn trương! Không ngừng gãi đầu ôm ngực, mỗi kêu bên trong phòng sinh đều làm anh run run.

Lôi Niểu Niểu sợ đến mặt mũi trắng bệch: “Chị đình, sao lại kêu.... thảm như vậy nha?”

Lăng Vi nháy mắt ra dấu cho Lý Thiên Mặc: “Cậu mang Niểu Niểu về nhà trước.” Chuyện sinh con này chưa từng trải qua tốt nhất là đừng nhìn miễn cho bị hù dọa.

Lý Thiên Mặc vội vàng ôm Lôi Niểu Niểu, Lăng Vi dặn dò anh: “Thiên Mặc, cậu mau gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, mình mới vừa thông báo cho chú Thiếu Triệt, bây giờ còn phải gọi điện thoại cho cha, mẹ, còn có chú hai nữa.”

Diệp Đình đang gọi điện thoại cho ông, bọn họ phải thông báo cho tất cả.

Lý Thiên Mặc kéo Lôi Niểu Niểu đi, vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Lôi Tuấn.

Điện thoại của Lôi Tuấn vẫn không có gọi được, lúc nãy trên đường tới, bọn họ vẫn gọi liên tục. Ai biết tên Lôi Tuấn này đang nói chuyện với ai đâu, thời gian lâu như vậy còn chưa có nói xong!

Lý Thiên Mặc nhấn kết thúc cuộc gọi, lập tức lại gọi cho Hạ Tiểu Hi, điện thoại của Hạ Tiểu Hi cũng đang bận, có thể hiểu được..... hai người bọn họ đang nấu cháo điện thoại.

“Hay là đi công ty tìm bọn họ đi!” Lôi Niểu Niểu gấp gáp nhìn đồng hồ đeo tay: “Cũng hơn sáu giờ, hẳn là anh hai của em đã tan việc?”

Lý Thiên Mặc lái xe quay đầu nói: “Vậy đi nhà anh ấy trước.”

Lý Thiên Mặc lái xe đến trước cửa nhà Lôi Tuấn, vô cùng trùng hợp là, Lôi Tuấn vừa lái xe trở về!

“Anh hai!” Lôi Niểu Niểu mở cửa xe, ngăn cản xe Lôi Tuấn lại: “Chị Đình sắp sinh rồi! Mau vào bệnh viện đi!”

Lúc này, Hạ Tiểu Hi từ trong cửa chạy đến, vốn là cô muốn cùng Lôi Tuấn đi ăn cơm, lúc nãy hai người vẫn đang thảo luận nên đi nhà hàng nào....

Hạ Tiểu Hi còn chưa biết, thấy Lôi Niểu Niểu cùng Lý Thiên Mặc ở ngoài cửa liền vội vàng nói: “Hai người tới rồi? Vừa lúc! Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm!”

“Còn ăn cơm sao!” Lôi Niểu Niểu gấp gáp nói: “Chị dâu nhỏ, chị Đình sắp sinh rồi!”

“A?!” Hạ Tiểu Hi há to mồm, vô cùng kinh ngạc: “Nhanh như vậy?” Hạ Tiểu Hi vội vàng lên xe của Lý Thiên Mặc, Lôi Tuấn đã ngồi ghế trợ lái.

Hạ Tiểu Hi và Lôi Niểu Niểu ngồi ở phía sau, Hạ Tiểu Hi xóe ngón tay ra đếm: “Không đúng nha! Sao tiểu Đình sinh nhanh như vậy? Còn chưa tới ngày sinh mà! Hẳn là còn hơn nửa tháng chứ? Chẳng lẽ chị tính sai rồi?”

Lôi Niểu Niểu gấp đến không ngừng cắn răng: “Ai nha! Chị đừng tính! Không phải tính sai rồi, là.... em có một người bạn học, là Thái Tử Du.... cậu ấy đánh rắm, làm bảo bối của em muốn tắt thở! Không cẩn thận, đứa nhỏ liền không nhịn được, phá cung!”

Hạ Tiểu Hi vô cùng ngạc nhiên nhìn Lôi Niểu Niểu: “Em hiểu thật nhiều.... còn biết phá cung?”

Hạ Tiểu Hi nói câu này xong, đột nhiên cảm thấy không thích hợp... đột nhiên cô kịp phản ứng lại.... bị một cái rắm làm sắp sinh?

Hạ Tiểu Hi cười to: “Ha ha ha.... em nói gì? Đứa bé này, là bị một cái rắm đánh văng ra ngoài?”

Lôi Niểu Niểu đỡ trán, cái chỉ số thông minh.;... phản xạ này của chị dâu nhỏ....

Thật là không chữa được!

Lúc này, Lôi Tuấn đã cười đến sắp điên rồi: “Đáng đời! Ai bảo trước kia nó luôn làm vậy với Hoa Thiếu Kiền, hừ hừ --- bây giờ, để cho nó cảm nhận một chút, kết quả bị người ta làm như vậy nó như thế nào!”

Hạ Tiểu Hi giơ ngón tay đánh lên đầu Lôi Tuấn: “Đó là em gái anh! Có ai nói như anh vậy sao? Anh làm anh cái kiểu gì vậy? Hài người không phải một mẹ sinh ra à?”

Lôi Tuấn che đầu, muốn nín cười, nhưng mà làm sao cũng không nhịn được.

Anh lau khóe miệng nói: “Cũng không phải, hai tụi anh thật là không phải một mẹ sinh!”

Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt, nói chuyện cùng cái tên ngu ngốc, mệt lòng!

Đột nhiên Lôi Tuấn nghĩ tới cái gì, anh quay người qua nhìn ra phía sau, trên mặt tràn đầy bất mãn dòm Hạ Tiểu Hi: “Em nhìn tiểu Vi cùng tiểu Đình người ta, người ta cũng đã sinh hai đứa bé, em thì sao? Còn chưa có thai nữa là, xảy ra chuyện gì vậy?”

Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt nhìn anh: “Trách em sao? Em cũng đâu có uống thuốc, lại không có phòng tránh, sao em biết vì sao mình không mang thai được!”

Lôi Niểu Niểu che mặt: “Anh, chị dâu.... hai người trò chuyện riêng, có thể về nhà rồi trò chuyện tiếp được không.... em vẫn còn nhỏ nha nha nha ---”
 
Chương 1561: Đại bảo của Lôi Đình (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Tuấn nhìn Lý Thiên Mặc, đầy mắt bội phục: “Anh em, không tệ nha... sức nhẫn nại không tệ.”

Nháy mắt mặt của Lý Thiên Mặc đỏ lên.

Hạ Tiểu Hi cắn răng, nhéo lỗ tai Lôi Tuấn: “Anh đừng nói bậy bạ nữa! Thiên Mặc người ta cũng còn non lắm! Ai giống anh là một cây cổ thụ chứ! Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ làm sao đẩy ngã em! Thiên Mặc cùng Niểu Niểu người ta là tình yêu trong sáng. Anh đừng dạy hư bọn họ!”

Lôi Tuấn cầm bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Vợ, nói chuyện thật không có lương tâm! Rốt cuộc chúng ta là ai đẩy ngã ai nha? Ngày hai chúng ta cái gì cái gì đó, chính là em đẩy ngã anh nha! Không phải em đã nói, anh làm cho em mệt đến đổ mồ hôi....”

“Im miệng!” Nháy mắt Hạ Tiểu Hi đã đưa tay che miệng anh lại! Hạ Tiểu Hi phồng mang trợn má, hiển nhiên là rất tức giận.

Lôi Niểu Niểu giơ tay che lỗ tai lại: “Em không nghe gì cả, không nghe gì cả.”

Lý thiên Mặc chỉ cảm thấy không khí trong xe, từng cơn gió nóng thoảng qua....

Anh vặn điều hòa xe máy lớn lên vẫn cảm thấy thật nóng.

Thất vất vả lái xe đến bệnh viện, bốn người nhanh chóng chạy lên lầu, vào lúc này, người của Lôi gia đều đến đông đủ. Cha mẹ, ông nội của Hoa Thiếu Kiền, cũng chạy đến hết.

“Cũng may không trở về, nếu không, không kịp chờ tiểu Đình sinh con rồi.” Vốn là, Lôi Thiểu Tu muốn trở về đế đô, nhưng mà, lão gia tử Lôi nói tiểu Đình sắp sinh, bây giờ đi về, đến lúc đó còn phải chạy đến nơi này, cho nên, bọn họ liền không trở về, vẫn luôn ở cùng một chỗ với Diệp Đình và Lăng Vi.

Ai nghĩ tới, ông nội lại nói trúng!

“Ai nha, tại sao còn chưa sinh ra nha?” Lão gia tử Lôi cuống cuồng nha!

Ba mẹ Hoa Thiếu Kiền cũng gấp, lão gia tử Hoa cũng giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, theo hai người Hoa Thiếu Kiền đi vòng vòng hành lang.

“Sao còn chưa có động tĩnh nha?”

“Lúc nào mới sinh ra nha?” Đoàn người vô cùng gấp gáp.

Lăng Vi nói: “Sinh thường rất mất sức, không có mấy giờ là không ra được!”

Lúc cô mang thai đã xem qua rất nhiều tài liệu, có đàn bà sinh con hơn mười giờ mới sinh ra. Nhanh nhất cũng phải hơn bốn giờ.

Đoàn người cuống cuồng nha! Hoa Thiếu Kiền vẫn đi vòng vòng hành lang, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho phụ tá, để phụ tá chuẩn bị máy quay phim, bình sữa, bột sữa gì đó.

Mẹ Hoa Thiếu Kiền gấp đến độ tự vỗ lên đầu: “Ai nha, lúc nãy mẹ đi ra gấp quá, quên lấy đồ rồi! Bây giờ mẹ phải nhanh chóng về lấy!”

Lăng Vi nói: “Dì, ngài đừng trở về lấy, bây giờ con và Niểu Niểu đi mua.”

Hoa Thiếu Kiền nói: “Không cần, không cần, những thứ này con đã chuẩn bị tốt từ trước. Bình sữa, bình nước con đều đã khử trùng nhiệt độ cao hết rồi, chăn mền quần áo cũng đã giặt sạch sẽ.”

Mẹ Hoa Thiếu Kiền cũng gật đầu nói: “Tiểu Đình chưa tới tháng cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Dì phải mau trở về lấy, phụ tá của Thiếu Kiền là một người đàn ông thì biết cái gì nha!”

Hoa Thiếu Kiền gật đầu: “Vậy được, mẹ, mẹ mau trở về lấy.”

Mẹ của Hoa Thiếu Kiền vội vàng trở về nhà lấy đồ.
 
Chương 1562: Đại bảo của Lôi Đình (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, đột nhiên bác sĩ mở cưa đi ra nói: “Cô ấy chỉ mới mở ra ba ngón tay đã không có động tĩnh gì nữa. Bây giờ, tốt nhất là đỡ cô ấy xuống đất đi... nếu mà tử cung lại không mở ra nữa, phải chuyển sang sinh mổ.”

Mồ hôi của Hoa Thiếu Kiền chảy xuống nhễ nhại.

Tiếp thei, chỉ thấy y tá đỡ Lôi Đình đi ra.... tiểu Đình đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn vặn lại thành một cục, cô kêu rên “ừ ừ“...

Hoa Thiếu Kiền đau lòng nha!: “Vợ, đau không?”

Lôi Đình lắc đầu: “Không phải loại đau đó.... buồn buồn, em có thể nhịn được.” Mặc dù cô nói có thể nhịn được, nhưng mà, cả người không ngừng run run, trên mặt tràn đầy mồ hôi. Tóc trên trán cũng đã bị mồ hôi thấm ướt, dính sát trên mặt.

Hoa Thiếu Kiền đau lòng vuốt tóc ra sau cho cô, Lôi Đình cắn răng không ngừng run run.

Bác sĩ nói với Lôi Đình: “Bây giờ mới ba ngón tay, còn chưa tới lúc đau, mau chóng đi bộ. Nếu tử cung không mở nữa, phải suy nghĩ chuyển sang sinh mổ.”

Lôi Đình vội vàng gật đầu bảo Hoa thiếu Kiền đỡ mình đi. Trong lòng Hoa Thiếu Kiền.... đau như dao cắt vậy. Đã đau như vậy... không cho nằm thì thôi, còn phải xuống đất đi bộ?

Đoàn người cũng bận tâm theo. Lăng Vi cùng Hoa Thiếu Kiền vội vàng đỡ Lôi Đình đi từ từ.

Lôi Niểu Niểu nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ, cái gì là ba ngón tay nha?”

Bác sĩ nhìn cô nói: “Ba ngón tay, chính là tử cung mở ra độ rộng chỉ có ba ngón tay.;”

“À....” Lôi Niểu Niểu gật đầu, lại hỏi: “Vậy phải đến mấy ngón tay mới có thể sinh nha?”

Bác sĩ nói như chuyện đương nhiên: “Mười ngón tay nha! Tử cung to đến mười ngón tay, đầu của đứa bé mới chui ra ngoài được nha!”

“Má ơi...” Nháy mắt chân của Lôi Niểu Niểu mềm nhũn.... cô dùng ngón tay mình đo thử, mười ngón tay, phải rộng như vậy nha!

Bây giờ mới ba ngón tay, liền làm chị Đình đau đến không nhịn được, một lát mười ngón tay, còn không phải muốn mạng của chị Đình nha.

Hoa Thiếu Kiền đau lòng đến không thể hít thở, anh ôm Lôi Đình đi tới đi lui trong hành lang, Lăng Vi cũng đỡ tay Lôi Đình, nói với cô: “Giữ vững chính là thắng lợi nha! Tiểu Đình giỏi nhất! Không có chuyện gì có thể làm khó em được!”

Đột nhiên Lôi Đình muốn khóc, nhưng vẫn gật đầu.

Lăng Vi nhẹ nhàng vỗ sau lưng muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì.

Mặc dù Lăng Vi đã sinh tiểu bảo bảo một lần, nhưng mà, cô không phải sinh thường. Bây giờ nhìn tiểu Đình đau như vậy... lòng cô cũng run run.

Cả gia đình thay nhau đỡ Lôi Đình đi bộ.

Đột nhiên lão gia tử Lôi ngồi không yên: “Ông đi mua chút quần áo nhỏ cho đứa bé.”

Đoàn người đều không ngăn cản ông, lão gia tử đau lòng nha! Lão gia tử Hoa cũng đi cùng nhau.

Lôi Thiếu Tu cùng Phương Di cũng theo bọn họ đi mua quần áo, để hai ông lão đi ra ngoài bọn họ cũng không yên tâm.

Đại khái đi hết một giờ, đột nhiên Lôi Đình khom người, đau đến kêu lớn!

Y tá vội vàng đỡ cô vào phòng sinh: “Mới bốn ngón tay! Mau nằm xuống!” Tử cung mở ra là một quá trình khá dài, có người sinh, tử cung mở ra năm ngón tay, liền không tiếp tục mở nữa, đau một nửa, còn phải chuyển sang sinh mổ, tương đương với bị chịu tội hai lần!

Lôi Đình vẫn là tương đối có hy vọng đẻ thường thành công, bởi vì lúc mới sinh ra sức đề kháng của đứa bé sinh thường sẽ tốt hơn sinh mổ.

Lôi Đình phối hợp với sự hướng dẫn của bác sĩ, nên dùng sức thì dùng sức, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cô sinh con, mất tám giờ! Bắt đầu đau từ sáu giờ tối thắng đến hai giờ đêm mới sinh ra.....

Lúc ôm đứa bé đi ra, bác sĩ nói: “Đứa bé này thật lớn, không dễ sinh! Tranh thủ thời gian cho cô ấy nghỉ ngơi đi! Quá cực khổ!”

Đứa bé vô cùng khỏe mạnh, là một cô bé xinh đẹp. Hoa Thiếu Kiền yêu thích đến không nỡ buông tay.... cầm máy quay phim, lát thì quay Lôi Đình, lát thì quay tiểu bảo bảo.

Lôi Đình là sinh thường, ngủ một giấc, buổi sáng ngày thứ hai liền không có đau như vậy nữa. Sinh thường không giống sinh mổ, Lăng Vi sinh mổ đau đến mười mấy ngày, vết thương cho đến hơn bốn mươi ngày mới lành lại hết.

Lôi Đình ngày thứ ba liền hoàn toàn không sao! Người ta nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nên làm gì thì làm đó.

Cũng may, bình thưởng thể chất của Lôi Đình không tệ, cũng thường xuyên rèn luyện, eo cũng tương đối có lực. Lúc sinh cũng coi như là thuận lợi.

Dáng vẻ của tiểu bảo bảo xinh đẹp.... ai ai cũng thích, vừa trắng vừa tròn thật đáng yêu! Ai nha, thật muốn dùng tay bóp!
 
Chương 1563: Chuyện xấu kem ly (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông nội của Hoa Thiếu Kiền nhìn tiểu Bảo Bảo đang ngủ say, ông cười đến không khép miệng được.

Ông vuốt râu nói: “Mỹ nhân của chúng ta ngủ thật ngon.”

“Gì? Mỹ nhân....”

Đoàn người cũng cười, không nghĩ tới lão gia tử Hoa nói chuyện mắc cười như vậy.... còn kêu tiểu bảo bào là mỹ nhân....

Lão gia tử Lôi nhìn ông, cười nói:“Già mà không đứng đắn, thích mỹ nhân đến điên rồi à?”

“Hừ!” Lão gia tử Hoa ngạo kiều hất càm nói: “Cái lão già ông biết cái gì! Chái gái của chúng ta sẽ gọi là Hoa - Mỹ - Nhân! Tôi đặt đấy.”

“Phốc ---” Lôi Tuấn là người thứ nhất phun, nháy mắt phục sát đất: “Hoa Mỹ Nhân... trời của tôi ơi! Mặc dù dáng vẻ tiểu bảo bảo của chúng ta rất đẹp mắt, nhưng cái tên này..... cũng quá....” Lôi Tuấn cảm thấy mình đã đủ ngu ngốc, nhưng bây giờ vẫn bị cái tên này đánh đến ngoài khét trong sống, mềm nhũn nóng hổi....

Đoàn người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, biểu tình đều là không dám tin tưởng.

Mọi người cùng nhìn Hoa Thiếu Kiền, chỉ thấy anh che ngực, gật đầu với mọi người, bày tỏ....: “Đùng là tên mà ông nội tôi đặt.”

Lão gia tử Hoa vô cùng vui vẻ, ông hất càm nói: “Cháu gái của tôi rất xinh đẹp nha! Phải gọi Mỹ Nhân chứ, vốn tôi định kêu là tiểu Mỹ, nhưng mà chữ tiểu không được, không thể hiện được vẻ rộng rãi của cháu gái nhà tôi, kêu Đại Mỹ thì khó nghe! Cho nên, liền kêu mỹ nhân.... lớn lên cũng sẽ là một đại mỹ nhân!”

“...” Lăng Vi giả vờ như có gì đó dính vào mắt, giơ tay lên bụm mặt cười, trong đầu nghĩ: Vẫn là lão gia tử nhà mình đáng tin nha... Diệp Thần, Lăng Thần, dễ nghe biết bao nha....

Hoa Mỹ Nhân.... sau này đi học, còn không phải bị các bạn học đặt cho ngoại hiệu nha?

Lôi Niểu Niểu là không tim không phổi nhất, cô cười lớn: “Ha ha, mỹ nhân.... mỹ nhân....”

Cô đứng bên cạnh tiểu Mỹ Nhân, vừa lắc đầu vừa nói: “Bảo bối nha... chờ con biết nói chuyện, dì nhỏ phải phòng vấn con, vốn là vì rắm bay ra ngoài, con đã đủ thúi rồi... Tên còn gọi là Mỹ Nhân.... tên tắt của con gọi là Mỹ Thúi đi...”

Hoa Thiếu Kiền che ngực: “...” Nháy mắt cảm thấy trong ngực lại trúng một mũi tên!

Lôi Tuấn nói: “Cũng may là con gái... Hoa Mỹ Nhân, nghe thật là không tệ. Nhưng nếu là đứa bé trai... kêu Hoa Soái Ca? Hoa Tịnh Tử? Hoa Anh Tuấn?”

Lôi Đình muốn bò dậy đạp anh! Lão gia tử Hoa trợn trắng mắt: “Tên của bé trai ông cũng đã nghĩ xong, kêu Hoa Đại Soái!”

“Phốc ----” Hoa... Đại Soái.... “Tiểu Soái” cũng không được nha, phải Đại “Soái”!

Trời ạ, lão gia tử Hoa là một người không biết đặt tên, đã giám định xong!

Đột nhiên Lôi Tuấn nói: “Ngày mai là trung thu, còn không bằng kêu Hoa Trung Thu đi...”

Ánh mắt mọi người càng khinh bỉ, nháy mắt cảm thấy “Hoa Mỹ Nhân” cũng.... không tệ lắm....

Không có so sánh, liền không có tổn hại nha!

...

Từ bệnh viện tở lại, Lôi Niểu Niểu kéo Lý Thiên Mặc vẫn luôn cùng cô luyện yoga.

Đột nhiên ba mẹ Lý Thiên Mặc gọi điện thoại tới, kêu anh và Lôi Niểu Niểu cùng đến chỗ bọn họ ăn cơm, ba của Lý Thiên Mặc còn cố ý nói: “Ngày mai là tết trung thu, bác đã cố ý nấu món cua mà Niểu Niểu thích nhất.”

Vẻ mặt Lôi Niểu Niểu tràn đầy thèm thuồng vui sướng gật đầu: “Tối mai sau khi học xong con sẽ qua.”

Lý Nhất Sơn còn nói: “Thiên Mặc nha, chúng ta mời anh Vân Hào cùng nhau đi, cả gia đình chúng ta cùng náo nhiệt.”

Lý Thiên Mặc gật đầu: “Được, trưa mai con đi đón cha.”
 
Chương 1564: Chuyện xấu kem ly (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc cũng không lo lắng cha và cha mẹ nuôi của anh sẽ ở chung không tốt, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng hỏi anh: “Con cần cha, hay cần bọn họ?”

Hai bên, đều là người thân mà anh yêu thương nhất, anh hy vọng bọn họ có thể ở chung hòa thuận, anh sẽ cố gắng hết sức của mình để cho bọn họ đều cảm thấy hạnh phúc.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu cùng đi ra ngoài ăn cơm, Lôi Niểu Niểu vừa nghĩ đến buổi tối có thể được ăn cua liền thèm đến chảy nước miếng. Cô nhìn thực đơn không nhịn được liền kêu một mâm “tôm băng” ăn cho đỡ thèm.

Hai người cơm nước xong, Lý Thiên Mặc đi căn cứ đón Lý Vân Hào. Buổi chiều Lôi Niểu Niểu còn phải đi học không đi chung được.

Lý Thiên Mặc đưa Lôi Niểu Niểu về trường học, còn chưa có lên đường đâu, đột nhiên Lý Vân Hào gọi điện thoại đến: “Thiên Mặc, cha và tiểu Vi cùng tiểu Đình tới, con không cần cố ý tới đón cha, buổi sáng bọn họ đã đến. Cha và dì Khanh của con cùng nhau trở về.”

“Thật tốt, vậy cha ở chỗ của tiểu Vi trước một lúc, con về nhà thay bộ quần áo sẽ đi đón cha.”

“Được! Đừng nóng nảy, cha đáng đánh cờ với ông Diệp của con đây!” Đột nhiên Lý Vân Hào đè ống nghe lại, nhỏ giọng nói: “Ông Diệp của con thấy cha đang gọi điện thoại lén lút đổi cờ kia... cha không nói với con nữa.”

“...” Lý Thiên Mặc cúp điện thoại, về nhà tắm thay quần áo. hôm nay anh có một giờ học buổi trưa, bên phòng làm việc lại gọi điện thoại không ngừng, anh bận rộn đến cả người đều dơ, anh định tắm xong rồi đến chỗ ba mẹ.

Lôi Niểu niểu cơm nước xong trở về phòng ngủ, kết quả cái tên Lôi Chân này ngáy khò khò vang trời!

Lôi Niểu Niểu mệt mỏi nhức đầu, suy nghĩ, vẫn là trở về chỗ Lý Thiên Mặc ngủ, dù sao anh cũng đã đi căn cứ! Con cọp không ở nhà, thì khỉ lên ngôi vương nha!

囧 mặc dù so sánh không thích hợp, nhưng mà, anh không có ở trong nhà, thì chính là thiên hạ của cô nha! Ha ha ha.....

Lôi Niểu Niểu xoay xoay chìa khóá của Lý Thiên Mặc trong tay, mua một ly kem, gọi chiếc taxi đến nhà anh.

Xe lái đến dưới lầu nhà anh, vừa lúc ăn xong kem ly! Hoàn mỹ ---

Lúc Lôi Niểu Niểu đang trên đường tung tăng đi thang máy, ném cái hộp vào thùng rác.

Đột nhiên... cô cúi người xuống.... hơi bị đau bụng.... cô vịn tưởng đi vào thang máy, đột nhiên bụng đau như dời sông lấp biển vậy.

Dường như, cái kem ly đó lạnh quá, làm lạnh bụng?!

Cô ngồi chồm hỗm dưới đất, đau đếp gập người, nước miếng trong miệng không ngừng chảy ra ngoài.... cô nuốt nước miếng, ôm bụng, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn, thật muốn lập tức đi nhà vệ sinh!

Rốt cuộc chịu đựng đến thang máy ngừng lại, cô nhanh chóng chạy đến nhà của Lý Thiên Mặc ---

Mở cửa, mở cửa! Mở cửa nhanh! Cô run rẩy cầm chìa khóa đưa vào lỗ, “ca tháp” cửa mở ra.

Cô đẩy cửa đi vào, quăng giầy, “Ầm ---” đá văng cửa ra, chạy thẳng tới phòng vệ sinh ----

Phòng vệ sinh và phòng tắm của Lý Thiên Mặc là cùng nhau nha....

Bi kịch là Lý Thiên Mặc còn đang tắm!

Anh nghe được tiếng động ở cửa “Quang”, đầu tiên là sững sờ, trong đầu nghĩ: Là Niểu Niểu tới? Không thể nha... buổi chiều cô còn có giờ học nha!

Anh đang suy nghĩ đâu, đột nhiên ---- cửa phòng tắm mở ra.... anh chấn động đến đứng ngây người, trên đầu tràn đầy bọt xà phòng, chỉ thấy Lôi Niểu Niểu ôm bụng đang muốn đi vào.

“A!” Lôi Niểu Niểu giật mình! Cô mở to hai mắt nhìn thân thể anh!

Lý Thiên Mặc không có mặc đồ nha.... vòi sen trong tay vẫn còn đang xối nước đâu... anh đối mặt với cô... Lôi Niểu Niểu sững sờ một hồi! Nháy mắt cô không ôm bụng nữa mà dùng hai tay che miệng!

Lý Thiên Mặc vội vàng xoay người: “Đi ra ngoài nha, đóng cửa!”

“A --- Sao anh lại ở nhà?” Lôi Niểu Niểu kêu lớn, tiếng kêu của cô từ kẽ tay tràn ra, giờ Lý Thiên Mặc mới hiểu được, tại sao cô không che mắt, mà là che miệng....

Chỉ với cái giọng đó.... liền có thể kêu tỉnh tất cả mọi người chung quanh!

Lý Thiên Mặc cũng không tốt.... cả người anh nóng bừng nói:“Em đã thấy hết của anh, còn kêu cái gì? Cũng không phải anh nhìn em! Mau đi ra, đóng cửa ---”
 
Chương 1565: Tiêu chảy mất nước (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Trời ạ, hù chết rồi!” Lôi Niểu Niểu còn chưa chờ anh nói xong cũng đã lui ra ngoài cửa.

Lôi Niểu Niểu la hét bên ngoài: “đau mắt rồi!”

Cô ôm bụng, vào lúc này, đã đau đến không thể nhịn nổi.

“Anh tắm nhanh, em đau bụng...”

Lý Thiên Mặc bên trong hỏi: “Sao vậy nha?”

Lôi Niểu Niểu ngồi chồm hỗm dưới đất, dựa lưng vào tường nói: “Lúc nãy ăn một ly kem, có lẽ là quá lạnh...”

Lý Thiên Mặc nhanh chóng gội đầu: “Em chờ anh, anh ra ngay.”

“Quang quang ---” Lôi Niểu Niểu dùng sức gõ cửa: “Không nhịn được rồi! Mau chút mau chút!”

Đau bụng, làm cho cô không thèm để ý đến lúng túng nữa. Cô dựa tường, bề mặt tường quá lạnh, lập tức lại không nhịn được.”

Lý Thiên Mặc đang xả xà phòng trên đầu, đột nhiên lại nghe được tiếng mở cửa, sau đó, thấy Lôi Niểu Niểu ôm bụng chạy vào: “Em sắp ra quần rồi, anh mau đi ra!”

Lôi Niểu Niểu vọt đến bên cạnh Lý Thiên Mặc, kéo tay anh dùng sức đẩy ra ngoài, Lý Thiên Mặc bị cô làm sợ đến ngây người, anh khẽ mở mắt, xà phòng dính vào làm anh cay mắt vô cùng “Bành ---” Đột nhiên Lôi Niểu Niểu giơ chân đạp anh: “Mau đi ra ngoài ---”

Trước khi đạp ra ngoài, cô nhét cho anh khăn tắm.

Lý Thiên Mặc cầm cái khăn tắm, đứng ở bên ngoài nghe tiếng khóa cửa của cô.

Lý Thiên Mặc 囧... không nghĩ tới cô sẽ đi vào lại, chi nên lúc nãy anh không có khóa cửa.... bị cô gái mình yêu thấy hết không có sao, bực mình chính là, không có được đẩy ngã, còn bị đạp một cước ra ngoài....

Trên đời này, còn có người đàn ông nào buồn bực hơn anh sao?

Xà phòng trên đầu Lý Thiên Mặc còn chưa có sạch sẽ đâu, anh cầm khăn tắm lau qua tóc và mình loa cho xong, sau đó thay một bộ đồ trong nhà.

Lúc Lôi Niểu Niểu ôm bụng đi ra, Lý thiên Mặc đã chuẩn bị thuốc chữa đau bụng cho cô.

“Ai nha... đau chết chị rồi....” Mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng, cũng không biết là vì đau bụng, hay là vì chuyện nhìn thấy hết Lý Thiên Mặc lúc nãy....

Cô vừa đưa tay vào lòng bàn tay anh lấy thuốc vừa nói: “Lý Thiên Mặc! Sao anh ở nhà nha? Không phải anh đi đón ba anh sao?”

Lý Thiên Mặc đưa thuốc tới trong tay, giơ ly nước đặt bên mép cô.

Cô uống thuốc, uống nước xong mới nghe anh nói: “Ba anh đi cùng anh Đình và tiểu Vi trở lại, anh tính là về nhà tắm xong sẽ qua đón ba. Ai nghĩ tới, em lại trở về....”

Mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng, cứng cổ nói: “Vậy anh tắm thì tắm đi, sao lại không khóa cửa chứ? Đã biết em có chìa khóa nhà nhà anh rồi!”

Lý Thiên Mặc giận đến muốn bốc khói, lại đột nhiên cười: “Anh ở nhà tắm sao phải khóa cửa nha? Anh lại không có thói quen đó! Ai biết đột nhiên em tới nha, không phải buổi chiều em có giờ học sao?”

Lôi Niểu Niểu nói: “Lôi Chân ngủ, tiếng ngáy lớn vô cùng, sao em ngủ được nha?!”

Lý Thiên Mặc vuốt càm nói: “Anh còn chưa cạo râu đâu!” Đột nhiên anh lại nghĩ tới: “Đầu anh còn chưa xả xong nữa.... em đã đạp anh một cước ra ngoài.”

Anh vừa nói vừa muốn đi vào torng phòng tắm, đột nhiên Lôi Niểu Niểu kéo anh: “Em khuyên anh lát nữa hãy vào!”

Ánh mắt cô vô cùng ngượng ngùng.... Nháy mắt Lý thiên Mặc hiểu! Lúc nãy cô tiêu chảy.... nhất định rất thúi nha!

Trời ạ.... buồn cười....

Lý thiên Mặc nói: “Anh không tắm, chờ một lát rồi hãy nói, không phải em mệt sao? Mau đi ngủ đi.”
 
Chương 1566: Tiêu chảy mất nước (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vốn Lôi Niểu Niểu còn muốn rửa mặt rồi ngủ tiếp, mà.... mùi vị trong nhà vệ sinh kia, vẫn là thôi đi.....

“Cho em, thây quần áo rồi ngủ tiếp.” Anh đã lấy quần áo ngủ ra cho cô. Tủ quần áo trong nhà, bên trái là quần áo của anh, bên phải là quần áo của cô.

Phòng ngủ, bây giờ cũng là của cô, anh có thể ngủ đất, cũng có thể ngủ ghế sa lon....

Không phải không thể ngủ trong phòng khách, chỉ là rất không quen.... có người ngoài từng ngủ anh cũng không muốn ngủ ở đó.

Lôi Niểu Niểu không thèm để ý nhiều như vậy, cô đau bụng tiêu chảy đến mệt lả, cướp lấy quần áo trong tay anh liền trở về phòng.

Cô thay quần áo xong, nằm một hồi, vốn cho là có thể ngủ rất nhanh đâu, lại không nghĩ tới... trong đầu tràn đầy hình ảnh Lý Thiên Mặc đang tắm!

Dáng người của anh rất tốt nha! Rất thon dài, hoa văn trên bắp thịt vô cùng co dãn! Khó trách có thể mạnh mẽ như vậy!

Lôi Niểu Niểu càng nghĩ mặt càng đỏ, đột nhiên bụng lại có động tĩnh.

Cô xoay mình đứng lên, ôm bụng, chạy đến nhà vệ sinh.

Vào lúc này, mùi vị đã bay hết, Lý thiên Mặc đang gội đầu đâu...

“...” Lý Thiên Mặc cảm thấy may mắn, vì lúc này anh có mặc quần đâu!

Anh khom người gội đầu, tóc ướt dầm dề, lại bị cô đạp một cước ra ngoài: “Mau mau, chị lại phải núi lửa phun trào rồi!”

“...” Đầu Lý Thiên Mặc ướt sũng: “Dù gì em cũng phải ném khăn tắm cho anh nha!”

“Bành ---” Cửa liền đóng lại, Lý Thiên Mặc đứng thẳng, từng giọt nước từ trên đầu anh nhỏ xuống mặt.... tạo thành bãi nước thật lớn trên sàn nhà. Bả vai, quần của anh tất cả đều ướt dầm dề....

Lôi Niểu Niểu ở bên trong không ngừng: “Ai nha, ai nha...”

Lý Thiên Mặc đứng ở bên ngoài hỏi cô: “Còn đau lắm sao? Không được, hay là anh đưa em đi bệnh viện đi.”

Lôi Niểu Niểu vẫn là: “Ai nha ai nha.... em tiêu chảy... thật là đau nha!”

“Nghiêm trọng như vậy? Tiêu chảy mất nước?” Lý Thiên Mặc ở bên ngoài gấp gáp, anh vội vàng lôi một khăn tắm sạch sẽ từ trong tủ ra lau sạch tóc và thân thể, vẫn là mau chóng đưa cô đi bệnh viện đi, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy!

Anh đang thay quần đâu, đột nhiên... cô mở cừa, bò từ bên trong ra....

“Ách...” Lôi Niểu Niểu vịn tường, ngồi dưới đất: “Anh thay mau, em tiêu chảy đến ánh mắt cũng sắp mù rồi, không nhìn thấy gì cả...”

Lý Thiên Mặc rất muốn nói: “Em không thấy gì cả, còn biết anh đang thay quần đâu.... em lừa gạt con nít sao..”

Anh cũng không để ý được nhiều như vậy, thấy thì thấy đi.... sớm muộn gì cũng phải cho cô xem.... Đời này Lý Thiên Mặc anh sẽ không có người phụ nữ thứ hai.

Lý Thiên Mặc nhanh chóng thay cái quần T tuất, sau đó khom người cho cô leo lên.

Lôi Niểu Niểu không còn chút sức lực nha.... nằm trên lưng anh giống như heo chết vậy... cô dán chặt vào lưng anh, còn vô cùng an tâm.

Lý thiên Mặc vừa mới bước ra cửa phòng, còn chưa khóa cửa đâu, đột nhiên Lôi Niểu Niểu “hừ hừ”: “Không được không được... mau trở về...”

Lý Thiên Mặc 囧: “Sao vậy? Lại phải đi vệ sinh?”

“Không phải không phải!” Lôi Niểu Niểu vội vàng la lên: “Em phải thay quần áo, em còn mặc đồ ngủ nè!”

“Ai nha, mặc đồ ngủ thì sao chứ? Ai nhìn em nha?” Lý Thiên Mặc gấp đến đổ mồ hôi.

Lôi Niểu Niểu nắm khung cửa, không chịu buông tay: “Mau mau, trở về.... bên trong em còn chưa mặc đồ... em không có mặc áo ngực!”

Lý thiên Mặc đổ mồ hôi từng viên từng viên: “Anh cõng em đâu, ai có thể nhìn thấy nha! hơn nữa, em mặc món đồ kia, khó chịu cỡ nào, nóng cỡ nào nha!”

Lôi Niểu Niểu đỏ mặt nói: “Em nóng chút không sao nha.... em không mặc, sợ anh nóng nha!”

Lý Thiên Mặc lau mồ hôi trán, giờ mới hiểu được, anh đổ mồ hôi... một nửa là gấp, một nửa là bời vì cô.... dán vào sau lưng anh? Quá kỳ quái.... như vậy...

“Ách, vẫn là em thay đồ đi...”
 
Chương 1567: Cười nổ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc cõng Lôi Niểu Niểu về phòng ngủ, anh đi đến tủ lấy quần áo cho cô....

Bên kia có mấy cái ngăn nhỏ, trong đó đều là cái gì của cô, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng mở ra.

Vào lúc này, cũng không biết lấy cái nào, anh vén lên hết, đầu ngón tay cầm màu hồng, mặt đầy thẹn thùng đưa cho cô.

Lôi Niểu Niểu nói: “hôm nay em mặc sơ mi trắng, không thể mặc màu hồng nha, anh à.... sẽ nhìn thấy!”

囧.... sao lại phiền toái như vậy nha...

Lôi Niểu Niểu ôm bụng, đau muốn chết! Lý Thiên Mặc cũng không dám nói nhiều vội vàng chạy ra ngoài đổi màu trắng....

“Cái này được không?”

“Được được!” Lôi Niểu Niểu cầm lấy đuổi anh đi: “Mau đi ra nha! Em còn muốn đi vệ sinh, không nhịn nổi nữa rồi!”

Lý Thiên Mặc mau chóng lui ra ngoài. anh vừa mới tới trước cửa, còn chưa đi xa đâu, đột nhiên Lôi Niểu Niểu chạy từ bên trong ra, cô vừa mặc áo ngực, còn chưa mặc áo ngoài đâu, cô ôm quần áo che phía trước nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh!

“Trời ơi! Đây là sao vậy nha? Nghiêm trọng thành như vậy?” Lý Thiên Mặc thật gấp gáp! Đây là viêm dạ dày cấp tính --- hẳn không phải do kem ly.... nhất định là “tôm băng” đó!

Lý Thiên Mặc giận đến sắc mặt đen thui, lập tức gọi điện thoại cho một người ký giả quen biết: “Vợ tôi ăn gì đó bị trúng thực! Tôi hoài nghi là “tôm băng” của nhà hàng quân C có vấn đề!”

“Được! Tôi lập tức đi xem thử!”

Lý Thiên Mặc mới vừa cúp điện thoại, Lôi Niểu Niểu liền từ torng nhà vệ sinh bò ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, còn hiện lên màu xanh... cô đau, cả người co rút lại thành một cục. Lý Thiên Mặc lo lắng, đau lòng đến muốn đập đồ.

Mau chóng mặc quần áo cho cô xong liền cõng cô lên chạy về phía thang lầu.

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói: “Viêm dạ dày cấp tính! Thoát nước! Mau chóng truyền nước biển!”

Y tá mau chóng truyền nước biển, lại bảo Lý Thiên Mặc cho cô uống nước muối.

Vừa truyền nước biển, cô còn muốn đi nhà vệ sinh.... Nhưng Lý Thiên Mặc không thể vào nhà vệ sinh nữ, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lăng Vi và Lôi chân.

Lăng Vi đang dẫn người một nhà ở chung với nhân viên trong xưởng đâu, nhất thời không tới được. Lôi Chân còn chưa tỉnh ngủ, vừa nằm mơ vừa nghe Lý Thiên Mặc nói Lôi Niểu Niểu bị bệnh! Cô vội vàng nhảy dựng lên gấp gáp chạy tới: “Niểu Niểu, chị sao rồi? Đỡ hơn chút nào không?”

Lôi Niểu Niểu cảm thấy sắp chết rồi... đau đến nói chuyện cũng không nổi.

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp tóc dài thanh thuần đi về phía Lý Thiên Mặc: “Thầy Lý!”

Người phụ nữ này là giáo viên của Yến đại, từ ngày Lý Thiên Mặc đến trường, vị giáo viên này vẫn luôn bày tỏ hảo cảm với Lý Thiên Mặc.

Mặc dù tuổi tác của vị giáo viên này lớn hơn Lý Thiên Mặc nhiều, nhưng, quả thật rất đẹp.

Mặc dù 28 tuổi, nhưng lối ăn mặc của cô giống như một nữ sinh thanh thuần.

Lúc Lý Thiên Mặc đi học, người phụ nữ này cũng là giáo viên mới, cũng là nữ thần trong lòng các bạn học nam.

Lý Thiên Mặc không có suy nghĩ gì với vị giáo viên này cả, có xinh đẹp hay không, trong mắt anh đều chỉ là mật mã...
 
Chương 1568: Cười nổ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dù sao, bây giờ anh nhìn Lôi Niểu Niểu, chính là cảm thấy chỗ nào cũng đẹp, ánh mắt, mũi, miệng, đã hoàn toàn đẹp đến không diễn tả được.

Nhìn người khác, vẫn là không được.... nhất thời vẫn không thay đổi cái tật xấu này được.

Vị giáo viên kia vừa đi tới, Nhất thời Lôi Chân cảm thấy một mùi thúi của hồ ly tinh bay vào mặt...

Lôi Niểu Niểu rất bực mình cô! Vị giáo viên này, không có chuyện gì liền nhào tới phòng làm việc của Lý Thiên Mặc!

Để cho cô bắt gặp nhiều lần, căn bàn là Lý Thiên Mặc không nghĩ tới mặt kia, thái độ giống như đối với đồng nghiệp bình thưởng vậy, nhưng mà Lôi Niểu Niểu có thể cảm giác được nha! Vị giáo viên này mắt nhìn bạn trai cô lom lom, tuyệt đối là có lòng muốn phát triển thành tình yêu rất mãnh liệt!

Lý Thiên Mặc khách sáo gật đầu: “Niểu Niểu bị bệnh, tôi cùng cô ấy tới khám.”

“À...” Giáo viên cười, nhìn xẹt qua Niểu Niểu, sao cô lại không biết Lôi Niểu Niểu là bạn gái của Lý Thiên Mặc.... chuyện tấm thiệp hoa đào ồn ào đến toàn trường không ai không biết... cô chú ý Lý Thiên Mặc như vậy sao lại không biết!

Cô quét Lôi Niểu niểu, nhất thời cảm thấy ưu thế của mình rõ ràng là nhiều hơn.

Bàn về hình dáng, bàn về vóc người, cô cũng đều tốt hơn Lôi Niểu Niểu nhiều,hơn nữa, cô còn là giáo viên của trường cao đẳng như Yến đại! Người theo đuổi cô, rất nhiều....

Trước kia không cảm thấy Lý Thiên Mặc có cái gì, chỉ là một thằng nhóc chưa ráo máu đầu. Nhưng mà, từ sau khi anh trở lại trường học nhậm chức, lại xây dựng công ty của mình, Y Linh liền cảm thấy Lý Thiên Mặc vừa thành thục lại có mị lực.

Bây giờ dáng vẻ của Lôi Niểu Niểu cực kỳ thảm, sắc mặt trắng bệch, tóc ngắn rối bời.

Y Linh cố ý giơ ngón tay sơn màu đỏ lên cuốn cuốn lọn tóc, cô nhìn Lý Thiên Mặc, từ từ vẫy vẫy mái tóc dài.

Lý Thiên Mặc nhìn cô như nhìn mọt tổ mật mã vậy... cô vừa hất đầu, chính là biến mật mã Li thành Si.

Nhưng mà, Lôi Niểu Niểu không biết nha! Trong lòng không vui! Hừ ---- người ta đẹp hơn em, em không bằng người ta!

Y Linh thấy mặt Lôi Niểu Niểu càng xanh, cười đắc ý, hỏi cô: “Cô sao vậy nha?”

Lôi Niểu Niểu nói: “Không sao cả....”

Đột nhiên Lôi Chân nói: “Còn có thể sao được nha, giữa trưa hai người ở nhà vận động mệt nhọc cỡ nào nha?! Anh nhìn xem đã biến Niểu Niểu nhà em thành ra thế nào rồi kia!”

Cô vừa nói, vừa tặc lưỡi: “Lý Thiên Mặc, anh không biết tiết chế chút sao?”

Lý Thiên Mặc: “...”

Anh không phản bác, đột nhiên Y Linh quan sát trên dưới anh một lần, Lý Thiên Mặc gật đầu, ngồi ở bên cạnh Niểu Niểu. Anh cầm tay cô, vô cùng nghiêm túc xin lỗi: “Thật xin lỗi.... đều là do lỗi của anh. Anh không nên mang em đi khách sạn quân C.”

Đều là do mâm tôm kia.

Y Linh trợn to hai mắt, cái quái gì! Ai nói Lý Thiên Mặc là chính nhân quân tử? Lôi Niểu Niểu mới bao lớn nha? Đã dẫn người ta đi khách sạn?

Đột nhiên Lý Thiên Mặc hắt hơi.... anh cầm khăn giấy xoa xoa mũi, Lôi Niểu Niểu nói: “Nha.... lúc nãy anh tắm thật nhiều lần, đừng để bị lạnh! Đều tại em... anh cũng đừng bị cảm. bây giờ em không thể lo cho anh được.”

Lúc này, Y Linh và Lôi Chân cùng bị kinh động!

Lúc nãy Lôi Chân nói như vậy là vì muốn tức chết Y Linh, bây giờ.... cô không nghĩ tới, hai người họ...: “Ai nha má ơi! Niểu Niểu, chị được nha! Hiệu suất thật cao nha! Tốc độ cũng rất nhanh!”

Còn tắm nhiều lần? Mới một buổi trưa, hai người.... nhiều lần như vậy nha?

Trong đầu Lôi Chân tràn đầy những ý nghĩ đen tối, “gào khóc” kêu to nha ----

Sắc mặt y Linh thật không dễ coi. Theo cô suy nghĩ, hai người này phải rất trong sáng nha!

Nhưng mà, Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu hoàn toàn không có nhận ra... Hai người bọn họ không thèm để ý người chung quanh mà trao đổi ánh mắt, Lý Thiên Mặc nói:“Không sao, sức khỏe anh rất tốt, không bị cảm được.”

Lôi Niểu Niểu đánh lên bả vai anh nói: “Dáng người quả thật không tệ, đáng khen ngợi!”

Nói xong, còn ủi ủi anh, Lý Thiên Mặc đưa tay ôm cô nói: “Buổi tối, hai chúng ta còn phải luyện tập tư thế đó. Không luyện sẽ không quen.” Động tác của bộ yoga kia thật rất khó.

“Ừ ừ.” Lôi Niểu Niểu mau chóng gật đầu, cô mới vừa học... không tập luyện có lẽ sẽ quên thật!

Lôi Chân cùng Y Linh bị sét đánh đến.... đỉnh đầu bốc lên khói xanh!

Buổi trưa dày vò nhiều lần như vậy, buổi tối còn làm.....
 
Chương 1569: Ba anh cùng nhau nha! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Chân nhìn Lôi Niểu Niểu như quái vật vậy.

Cô quen biết Lôi Niểu Niểu lâu như vậythật là cũng không nhìn ra.... Lôi Niểu Niểu lại.... cởi mở như vậy....

Lúc này, Lý Thiên Mặc còn nói: “Vẫn luôn mấy động tác kia cũng không được, chúng ta còn phải đổi vài tư thế.”

“Đúng đúng!” Lôi Niểu Niểu gật đầu thật nhanh: “Vẫn luôn tư thế cũng cũng mệt lắm.” Nhất là, động tác yoga đều phải mở rộng đến mức tận cùng, đối với những người mới học như bọn họ mà nói, quả thật là đòi mạng.

Y Linh và Lôi Chân bên cạnh trợn tròn mắt đến suýt chút nữa đã rơi ra ngoài. Mẹ của tôi ơi... hai người này, lại thảo luận chuyện này trước công chúng như vậy được sao?

Quá đáng sợ!

Đột nhiên Lôi Chân bắt vai Lôi Niểu Niểu lại: “Mẹ của tôi nha! Niểu Niểu, chị.... chị chị chị chị chị chị, em thật là xem thường chị!”

Lôi Niểu Niểu không biết bọn họ hiểu lầm rồi, cô tự hào nâng càm lên kiêu ngạo nói: “Chị lợi hại chưa! Em không biết, tối hôm qua Lý Thiên Mặc bị chị làm đến chết đi sống lại. Ha ha ha....”

Lôi Chân: “...” Em không biết, em thật không biết.... em không cách nào biết....

Lý Thiên Mặc suy nghĩ, quả thật.... tối hôm qua cô xoạc chân giúp anh.... suýt chút nữa đã bẽ gãy hay cái chân của anh.

Còn không phải là bị cô làm đến chết đi sống lại sao.... khớp xương của anh cũng vang lên “ca ca”

Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói bên tai Lôi Niểu Niểu: “Tối hôm nay nhẹ, cơ thể anh không được dèo lắm.”

Y Linh trợn trắng mắt: “...”

Cô đã không biết nên nói gì cho phải, mặc dù giọng của Lý Thiên Mặc rất nhỏ, nhưng mà, cô vẫn nghe dược nha!

Lỗ mũi Y Linh tức giận đến lệch sang một bên! Có ý gì nha? Nói những lời này ngay trước mặt cô.... cũng quá không biết xấu hổ rồi chứ?

Không có ý nghĩa! Y Linh giận đến xoay người rời đi.

Đột nhiên, sau lưng lại truyền đến giọng của Lôi Niểu Niểu.

Lôi Niểu Niểu nói: “Đừng khiêm nhường, mặc dù thân thể anh không được dẻo lắm, nhưng mà thể lực rất tốt nha! Em đã mệt mỏi đến không được nữa, nhưng anh còn có thể kiên trì! Em cũng phục anh rồi. Nhất là cái động tác V nằm đó.... em thấy anh làm thời gian lâu như vậy, cũng không thở gấp chút nào, mà em đã mệt mỏi không chịu được.”

Lý Thiên Mặc suy nghĩ, động tác nằm hình chữ V là như vầy, hai tay để trên sàn nhà trước mặt, nâng mông thật cao, hai chân xoạc rộng ra. Hai tay xê dịch về phía trước, đồng thời khống chế hơi thở của mình. Tư thế kéo dài từ 30 đến 60 giây.

Anh gật đầu, vô cùng thành thật, lại rất đàng hoàng nói: “Quả thật. Anh vẫn là rất thích động tác này, vô cùng giãn cơ thể, làm thật hăng hái.”

“Phốc ---” Y Linh trặc chân.... chiếc giày cao gót gãy, cô té “ùm” tư thế chó gặm cứt.

“Mẹ ơi, đau chết tôi rồi...” Y Linh té xuống đất với tư thế vô cùng khó coi. Đập mặt xuống đất.

“Cô Y Linh! Sao cô lại sơ ý như vậy nha!” Lôi Chân mau chóng chạy tời đỡ cô.

Y Linh nằm trên đất cũng muốn khóc!
 
Chương 1570: Ba anh cùng nhau nha! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu còn truyền nước biển đâu, không nhúc nhích được. Cô ngồi trên ghế lắc đầu than thở: “Nhìn xem nhìn xem, nhất định bình thường cô Y Linh không rèn luyện nhiều, nên kém giữ thăng bằng nha! Lúc rãnh rồi, tôi với Thiên Mặc hẹn cô, ba chúng ta cùng nhau nha!”

“...”

“Phốc ---”

Y Linh muốn điên rồi! Ba P? Cái này cô thật là không làm được!

Lôi Chân vừa mới đỡ Y Linh dậy, nghe câu này của Lôi Niểu Niểu cô “phốc” cười phun: “Ai nha má của tôi ơi!” Cô cười đau bụng... muốn té đái luôn.

Cô vừa cười, chân mềm lập tức ngã xuống đất.

Y Linh mới vừa được cô kéo dậy, lại té trở về “Đông.” Lôi Chân vui đến không còn hình người nữa, nằm trên đất đập sàn.

Mọi người đang truyền nước biển cũng nhìn qua bên đây.

Lôi Chân thật muốn cười điên rồi! Y Linh bị chọc giận đến bối rối! Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu trố mắt nhìn nhau....

Có mắc cười như vậy sao?

Trên mặt Lôi Niểu Niểu tràn đầy ngây thơ, cô nhìn Lý Thiên Mặc không hiểu hỏi: “Em nói sai cái gì?”

Trên mặt Lý Thiên Mặc càng ngây thơ hơn, anh nhìn ánh mắt Lôi Niểu Niểu dùng sức lắc đầu: “Không biết.... có thể là bọn họ dễ chọc cười đi.”

Vốn là Y Linh đến thăm bạn, lần này tốt lắm, mình cũng thành bệnh nhân rồi, cô trặc chân lần này còn nghiêm trọng hơn bạn cô bị cảm rất nhiều! Người ta bị cảm ba ngày là hết, chân này của cô phải nằm ít nhất một tháng nha!

Lôi Chân cùng Lý Thiên Mặc mang Y Linh đi khám bác sĩ.

Lôi Niểu Niểu ngồi vô nước biển, đột nhiên cô lại muốn đi vệ sinh.... nhưng bên cạnh không có ai cô phải tự mình xách bình nước biển theo...

Cô đang buồn rầu đâu, liền nhìn thấy Lăng Vi gấp gáp chạy vào, quá tốt!

Lôi Niểu Niểu ngoắc cô: “Chị dâu! em ở nơi này ---” Ha ha ha.... mùi trong nhà vệ sinh thật tuyệt vời, chị dâu.... lúc này tiện nghi chị rồi.

Lăng Vi cùng cô đi nhà vệ sinh một chuyến, chỉ chốc lát sau ba mẹ Lôi Niểu Niểu cũng chạy tới. Lý Vân Hào cũng đi cùng.

Những người khác không có tới, bởi vì phải xem chừng đứa bé giúp Lôi Đình. Hôm nay lại là trung thu, cả nhà đều rất bận rộn, phải làm thức ăn, chuẩn bị ngắm trăng gì đó.

Lôi Niểu Niểu truyền nước biển xong, rốt cuộc đỡ được chút xíu, không cần phải chạy nhà vệ sinh liên tục nữa. Lăng Vi đưa cô và Lý Thiên Mặc về nhà. Lý Vân Hào cũng lên xe theo.

Lôi Thiếu Tu thương lượng với Phương Di cũng đi theo.

Bọn họ còn chưa có ăn cơm chung với ba mẹ của Lý Thiên Mặc đâu.

Hai người vừa thương lượng, cũng quyết định đến nhà Lý Thiên Mặc, cùng nhau qua trung thu.

Lăng Vi đưa bọn họ về nhà, sau đó tự mình lái xe trở về xưởng. Sản xuất xe mới vẫn còn thuận lợi, cuối năm là có thể đưa ra thị trường rồi, lần này là có Diệp Đình toàn lực ủng hộ! Diệp Đình trợ giúp để cho con đường gầy dựng sự nghiệp của cô càng thuận lợi hơn gấp bội!

Lôi Niểu Niểu bi kịch, nhìn con cua lớn không dám ăn nha!

Bác sĩ nói bởi vì cô ăn tôm băng, lại uống nước lạnh, lại ăn kem ly.... bụng có tốt hơn nữa cũng không chịu nổi nha!

Người bạn ký giả kia của Lý Thiên Mặc thật đúng là đi khách sạn quân C, kết quả, tôm băng của người ta căn bản là không có vấn đề...

Nhưng mà, giám đốc của người ta vô cùng tốt... cố ý làm một tấm thẻ hội viên cho Lôi Niểu Niểu, xem như bồi thường.

Cho dù là ăn cái gì hư bụng, nhưng vẫn là có phần tôm băng của ông. Giám đốc đó còn cố ý gọi điện thoại cho Lôi Niểu Niểu hỏi thăm sức khỏe: “Lôi tiểu thư nha, phải chú ý thân thể thật tốt. Lần này cô đi bệnh viện, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm nhỏ. Tôi để cho ký giả Vương đưa cho ngài một tấm thẻ hội viên, chờ thân thể ngài khỏe lại tới ăn nha. Hải sản của khách sạn quân C chúng tôi đảm bảo tươi ngon, lần sau ngài tới tôi tự mình chọn lựa hải sản cho ngài.”

Lôi Niểu Niểu muốn khóc lớn một trận nha! Con cua lớn trước mặt còn ăn không nổi nha! Cái tên Lưu Kinh Lý này còn tới thêm loạn!

Há miệng ngậm miệng đều là hải sản! Đây là muốn cô “thèm ăn” chết hay sao nha!

Trên bàn cơm, cả nhà ăn thơm uống cay. Một bàn tiệc trung thu phong phú, Lôi Niểu Niểu..... bưng tô mì một mình.... ngay cả hành lá cắt nhỏ cũng không có!

Hốc mắt rưng rưng, ủy khuất hít mũi.... ai nha, đáng thương nha....

Lý Thiên Mặc đau lòng nha, anh cũng bưng một tô mì cùng cô. Hai người giống như nàng dâu nhỏ đáng thương vậy, Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói với Lôi Niểu Niểu: “Lúc em ăn mì, cứ tưởng tượng là mình đang ăn cua đi.”

Lôi Niểu Niểu muốn rớt nước mắt, cô hít mũi nói: “Em không tưởng tượng ra mùi vị đó...” Dạ dày cô sôi ùng ục ứa nước chua.... mùi này, cũng quá tuyệt vời nha....
 
Chương 1571: Cao thủ kinh khủng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu đau bụng, nuôi ba ngày mới tốt. Mùi vị trên người cô kia, cũng.... thối chết người.

Cũng may, Lý Thiên Mặc vô cùng quan tâm, bưng nước đút thuốc, chăm sóc. Không có chuyện gì thì ôm ôm hôn hôn.

Lôi Niểu Niểu thật là cảm động, mùi vị trên người cô này, chính cô cũng không chịu nổi. Nhưng Lý Thiên Mặc cũng không ngại.

Thật vất vả chịu đựng qua, rốt cục cuộc tranh tài giải máy tính, càng ngày càng tới gần.

Ngày bảy tháng mười, bọn học sinh của Lý Thiên Mặc ngày ngày đều ở trong phòng làm việc.

Lý Thiên Mặc không có phản đối bọn họ tới, còn cố ý tìm một khu công việc để bọn họ ở đó làm thủ tục, làm cảnh tượng, làm hoạt họa theo. Hàn Phi thật là vui mừng, lập tức có hơn ba mươi người giúp.... anh chủ động gánh chịu chức trách dạy dỗ.

Các bạn học vui mừng hơn!

Loại thực hành này, còn tốt hơn so với bất cứ tự luyện tập nào trong lớp gấp trăm lần nha! Ngay cả mười mấy người bạn học gia nhập sau cũng đột nhiên tăng mạnh!

“Ai nha? Thì ra cái trình tự này còn có thể viết như vậy!” Những học sinh này, vốn là vô cùng không thông thạo trình tự, nhưng mà bây giờ lại có thể viết rất lưu loát.

Sáng sớm, Lý Thiên Mặc đi tới phòng làm việc, thấy hơn ba mươi con trâu, đang hì hục cày bàn phím.

Lý Thiên Mặc vui mừng gật đầu, không nghĩ tới, lúc này mới hơn bảy giờ, tất cả các bạn học lại tới, không có một người làm biếng! Lại còn ý chí chiến đấu ngẩng cao.

Những ngày qua Hàn Phi căn bản là không có trở về nhà, trực tiếp ngủ ở phòng làm việc luôn. Lý Thiên Mặc cũng là rạng sáng năm giờ mới về nhà, nguyên một ngày anh ngủ không tới hai giờ.

Luyện tập cường độ cao, lại không có một người bạn học kêu oan. Loại cơ hội tăng mạnh hiệu suất của mình này cũng không có nhiều nha!

Mặc dù đoàn đội sáng tác của Lý Thiên Mặc mới vừa xây dựng, nhưng mà, thực lực lại vô cùng mạnh mẽ! Lý Thiên Mặc, Hàn Phi, còn có mấy người bạn khác của Lý Thiên Mặc, đều là học sinh máy tính hệ ưu tú nhất Yến đại.

Mà, máy tính hệ của Yến đại, lại là tốt nhất trong nước. Vốn là máy tính hệ hàng năm đều dẫn đầu các trường học khác, nhất là mấy năm có Lý Thiên Mặc này, đúng là không có đối thủ trong nước, cho dù là nước ngoài cũng khó ai địch nổi.

Nhưng mà, Lý Thiên Mặc vừa tốt nghiệp, Máy tính hệ của Yến đại liền đứt đoạn ngay. Các dị quân khác của trường học cũng nổi lên, hòng thay thế địa vị bá chủ máy tính hệ của Yến đại.

Hiệu trưởng cuống cuồng nha! Cho nên, lúc này mới mời Lý Thiên Mặc trở lại, hy vọng Lý Thiên Mặc có thể cổ vũ cho Yến đại!

Lôi Niểu Niểu đang chuyên tâm viết trình tự, đột nhiên --- màn hình máy vi tính của cô xuất hiện khung đối thoại lớn “Đinh”, cấp trên nói: “Lôi Niểu Niểu bạn học, cô là nữ thân của tôi, tôi thích cô rất lâu rồi, buổi tối có thể ăn cơm chung sao?”

Lôi Niểu Niểu sợ đến run tay... vô tình ấn vào nút trở về.

Trình tự còn chưa có viết xong... “xẹt”, trở về.
 
Chương 1572: Cao thủ kinh khủng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khổ khổ sở sở nữa giờ! Mất toi công! Ô ô, con trâu như tôi dễ dàng sao? Anh trả trình tự lại cho tôi! Trả cho tôi! Trả cho tôi!

Lôi Niểu Niểu giận điên lên! Cô muốn giết thằng nhóc xấu xa đối diện này, cô tức giận kêu Lý Thiên Mặc: “Anh nhìn xem, có người muốn hẹn em đâu, anh có để ý hay không?”

Lý Thiên Mặc nhìn lên màn hình máy vi tính cô, ánh mắt anh híp lại.

“Ngồi xuống trước, đừng tức giận.” Anh đưa tay kéo Lôi Niểu Niểu trở về trên ghế.

Lôi Niểu Niểu khoanh tay trước ngực, chéo hai chân, lắc lắc.

Lý Thiên Mặc nói: “Đối phương đây là muốn khiêu khích sao? Muốn biết là ai gửi, em có thể theo dõi tín hiệu của cậu ta nha, đây chẳng phải là cơ hội cho em rèn luyện sao?”

Hơn ba mươi bạn học bên cạnh đều không viết trình tự nữa, tất cả đều vây quanh cạnh Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Thằng nhóc này tìm đánh sao?”

Mặc dù, đối phương gửi câu này cho Lôi Niểu Niểu, có vẻ như lời mời, nhưng rõ ràng là đang gây hấn nha!

Đối phương biết Lôi Niểu Niểu là bạn gái Lý Thiên Mặc! Cũng biết bọn họ tập luyện ở phòng làm việc! Còn phong tỏa máy vi tính của Lôi Niểu Niểu một cách chuẩn xác! nói không chừng trình tự trong máy vi tính của Lôi Niểu Niểu cũng đã bị đối phương đánh cắp.

Trong nháy mắt, mùi thuốc súng bay lên!

Các bạn học lòng đầy căm phẫn: “Thằng nhóc không biết sống chết! Lão tử giẫm chết nó!”

Ba mươi mấy người đều vén tay áo kêu la muốn “làm thịt” tên đó.

Lý Thiên Mặc giơ tay lên bảo bọn họ yên tĩnh: “Để xem là ai gửi tin nhắn này trước.”

Các bạn học đều yên tĩnh lại, đưa đầu nhìn vào trong.

Nhưng mà, quá nhiều người, chỗ lại nhỏ, căn bản là không đứng hết, có bạn học liền bắt đầu dời bàn, hàng phía sau nhìn không được liền dời băng ghế tới đứng lên trên nhìn.

Lúc này, đột nhiên Lôi Niểu Niểu trừng mắt nhìn Thái Tử Du: “Nếu hôm nay cậu dám đánh rắm, bà nhất định sẽ lấy một khúc gỗ nhét vào cho cậu vĩnh viễn cũng sẽ không đánh rắm được nữa!”

Nhất thời Thái tử Du cảm thấy chấn động, cúc hoa căng thẳng!

Anh yếu ớt phe phẩy tay: “Nhất định mình sẽ nín! Nhất định mình sẽ nín!”

Lôi Niểu Niểu lại nhìn sang những người khác, ba mươi mấy người đàn ông vội vàng khoác tay: “Chúng mình cũng nín! Bảo đàm sẽ nín!”

Lý Thiên Mặc nghiêm túc giảng giải cho bọn họ, làm sao theo dõi tín hiệu.

Anh gõ gõ lên bàn, xóa bỏ khung đối thoại, sau đó tiến vào một khung đối thoại chỉ thị. Sau đó truyền khẩu lệnh vào trong.

Tiếp theo, chỉ thấy máy vi tính tối lại, xuất hiện một đầu mũi tên, cái mũi tên này giống như con rắn vậy di động qua lại.

Sau đó, chỉ thấy trên màn ảnh máy vi tính xuất hiện bản đồ rất lớn. Bơi theo đầu mũi tên, kiến trúc trên bản đồ càng ngày càng rõ ràng.

“Cái tín hiệu này ở gần trường học chúng ta nha?”

Cách vách trường học của bọn họ còn có hai trường học nữa. Mà hai trường học này đều tham gia cuộc so tài lần này!

“Là A đại, hay là B đại? Ai? Sao đầu mũi tên không di chuyển nữa?”

Tín hiệu theo dõi đến một nửa mắt thấy muốn đuổi kịp lại bất động!

Lý Thiên Mặc nói: “Đối phương che giấu theo dõi tín hiệu, xem ra cũng là một cao thủ nha....”

Nháy mắt Lý Thiên Mặc có loại dự cảm, lần tranh giải này rất có thể sẽ thua....

Nếu như anh đi lên tranh giải, vậy thì không nhất định, nhưng mà, anh không lên được nha! Những học sinh này của anh cũng không được.... người ta tài nghệ cao như vậy, so sánh với người ta học sinh của anh thua chắc rồi.

Nhất thời Lý Thiên Mặc có cảm giác nguy cơ. Không nghĩ tới, trong trường học của đối phương còn có cao thủ!

Lý Thiên Mặc suy nghĩ, không lấy ra chút bản lãnh giữ nhà tuyệt đối không lăn lộn qua được!

Anh vỗ tay với đoàn người, quyết định tiến hành huấn luyện ma quỷ cho bọn họ!

Hơn ba mươi người tại chỗ, Lý Thiên Mặc chia ra tiến hành khảo sát bọn họ, trải qua sơ, trung, kết ba lần chọn.

Anh chọn trúng bốn người, Thái Tử Du, Lôi Niểu Niểu, Lý Khắc Gia cùng Lưu Kiện.

Lưu Kiện là người mới trong máy tính hệ, lần đầu tiên khảo sát thành tích của anh mới 24 giây, nhưng mà, sau đó.... thằng nhóc này càng ngày càng mạnh mẽ, trí não, sức phán đoán, trí nhớ, tốc độ tay đều rất kinh người!

Lý thiên Mặc vô cùng coi trọng anh, nếu thằng nhóc này được huấn luyện tốt, tuyệt đối là một con ngựa đen!

Lý Thiên Mặc chọn bốn người này xong lập tức để cho những bạn học còn dư lại tiếp tục viết trình tự.

Nhưng mà, ngay lúc này ----

Một người bạn học đột nhiên hoảng sợ hô to: “Anh Mặc! Sao trình tự của em càng viết càng ít nha! Các người xem... phía sau em vừa viết xong, phía trước đã không còn!”

Đoàn người sợ hãi nhìn sang, sau đó, chỉ thấy trình tự của mình cũng bị ăn hết từng chút từng chút!

Đây là xảy ra chuyện gì? Gặp ma sao? quá kinh khùng nha!
 
Chương 1573: Tặng không đồ Một năm! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bên trong phòng làm việc giống như có ma vậy, các bạn học “gào khóc” kêu to.

Lý Thiên Mặc ổn định các bạn học, biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc nói: “Là đối phương xâm nhập máy vi tính của các bạn, bức tường lửa của các bạn bị người ta tùy tiện liền công phá.”

Máy vi tính nội bộ trong công ty Lý Thiên Mặc, đều do chính anh làm bức tường lửa siêu cấp, ai cũng không đánh vào nổi.

Nhưng mà, những bạn học này không phải nha. Máy vi tính của mấy bạn học này đều do chính họ mang tới.

Các bạn học lập tức bị chọc giận: “Nhưng cũng thật là quá đáng đi! Đây là hiếp người quá đáng nha!”

Nếu lúc nãy gửi tin nhắn cho Lôi Niểu Niểu xem như là khiêu khích, vậy bây giờ cái này.... xem như là ghê tởm bọn họ sao?

Người ta thật vất vả viết trình tự ra, bọn họ lại phá hư! Cậu biết một trình tự viên viết một trình tự phải tiêu hao bao nhiêu tế bào não không?!

“Con trâu” là rất cực khổ! Cũng quá không tôn trọng thành quả lao động của người khác chứ! Thật là quá đáng!

Các bạn học giận đến không ngừng cắn răng!” Thầy Lý, những người này thật quá đáng, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy được! Còn chưa bắt đầu tranh giải đâu đã làm những động tác nhỏ này, thật là quá không biết xấu hổ!”

Lôi Niểu Niểu cũng tức giận, lúc nãy cô đã viết không công trình tự, bây giờ tất cả các bạn học đều bị người ta chơi, cảm giác này, thật! Quá là khó chịu!

Thật giống như cô và các bạn học đều là con khỉ, mặc cho người ta trêu đùa vậy!

Lôi Niểu Niểu siết chặt quả đấm, một người luôn luôn hiếu thắng như cô, lập tức đập bàn nói:“Nhất định phải giết chết bọn họ! Phải giết chết bọn họ!”

Lý Thiên Mặc tạo một bức tường lửa trong máy tính của bốn người họ. Anh để cho bọn họ luyện tập “Khảo sát bước đầu huấn luyện địa ngục.” trước.

Sau đó, Lý Thiên Mặc củng cố bức tường lửa cho máy vi tính của mỗi một người bạn học.

Kỹ thuật của anh là siêu cấp cao, có thể tính là một trong những hacker đứng đầu toàn cầu, người có thể công phá bức tường lửa của anh đến nay còn chưa từng xuất hiện.

Đương nhiên, Diệp Đình tên biến thái đó là chưa từng thử... Diệp Đình có thể tấn công vào hay không còn khó mà nói.

Lý Thiên Mặc “chỉnh sửa” lại máy vi tính của các bạn học một lần, rốt cuộc đoàn người đã có thể yên tâm luyện tập.

Tiếp theo, cả ngày gió yên sóng lặn, nhưng mà đến buổi chiều lúc năm giờ. Màn hình máy vi tính của Lôi Niểu Niểu đột nhiên “Đinh” xuất hiện khung đối thoại kia nữa: “Lôi Niểu Niểu tiểu thư, buổi chiều khỏe. Thành tâm mời cô cùng đi ăn tối. tôi ở dưới lầu chờ cô.”

Phía sau, còn có một đóa hoa hồng nhỏ màu đỏ.

Không khí nhất thời trở nên quỷ dị, kinh khủng.

Lôi Niểu Niểu xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, cô toét miệng, dùng sức nhéo tay Lý Thiên Mặc: “Không phải anh nói bức tường lửa của mình rất mạnh mẽ sao? Anh xem, lại để cho người ta tấn công vào!”

Lý Thiên Mặc nói nhỏ bên tai cô: “Anh là cố ý thả cậu ta vào, nếu không, làm sao bắt được cậu ta!”
 
Chương 1574: Tặng không đồ Một năm! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc gõ bàn phím thật nhanh, “bá bá bá” phong tỏa vị trí của đối phương!

Lại thật sự ngay dưới lầu của công ty anh!

“Đi --- xuống lầu!”

“Đúng! Xuống lầu, đánh với cậu ta! Hại tôi viết không công nhiều trình tự như vậy! Xem lão tử có xé cậu ta hay không!”

Ba mươi mấy bạn học, gõ trình tự cả ngày đều choáng váng đầu óc, vào lúc này đột nhiên lại bị người khiêu khích, mọi người đều vén tay áo lên muốn xuống lầu tìm cái tên tiểu súc sinh kia đánh một trận!

Lý Thiên Mặc bảo bọn họ đừng xúc động, anh cùng Lôi Niểu Niểu xuống lầu, bọn họ đi thang máy, tới phòng khách lầu một.

Một phòng khách trang trí màu xanh hài hòa sang trọng, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh nhìn thấy một người đàn ông cầm bó hoa hồng đỏđứng ngoài cửa đại sảnh. Thằng nhóc kia mặc một bộ âu phcu5 màu vàng, mang kính mát màu đen, đứng phía trước một chiếc xe thể thao màu đỏ tao bao.

Ai nha, cách ăn mặc này.... cả người mặc bộ âu phục màu vàng kia của anh vô cùng gai mắt, đáng sợ là bên dưới cái quần màu vàng tươi kia xoăn lên, để lộ dôi vớ màu xanh lá....

Đôi giày kia của anh càng thú vị hơn, mũi nhọn cong lại hình dáng thật mode, rất dễ nhìn, nhưng mà.... vì sao lại là màu xanh lá cây vậy?

Là vì để “hợp” với mái tóc màu xanh trên đầu anh sao?

Đây là thẩm mĩ gì.... ánh mắt Lôi Niểu Niếu suýt chút nữa đã bị chói mù, cô cũng muốn tự đâm hai mắt!

Vẫn là thẩm mĩ của Lý Thiên Mặc tốt hơn.... Lý Thiên Mặc thích mặc quần áo thường, hơn nữa rất biết cách phối đồ, dáng dấp của anh lại cao, người thì đẹp trai, tùy tiện mặc cũng rất có phong độ.

Hôm nay Lý Thiên Mặc mặc quần trắng, chỉ là loại vải thường dài đến đầu gối. Lộ bắp chân vô cùng dài ra. Anh mang giầy trắng, cả người vô cùng sạch sẽ thoải mái, xa xa nhìn tới giống như một người mẫu, ngôi sao...

Thằng nhóc đối diện kia....

Mặc bộ âu phục màu vàng cũng được đi.... còn cái đầu màu xanh lá cây.... lại chỉ có chỏm tóc ở giữa, hai bên đều bị cạo sạch.

Vô cùng cay mắt.

Sau đó, lại thấy thằng nhóc này nâng tay phải lên, vô cùng tao bao khẽ vuốt mái tóc màu xanh lá cây kia, sau đó, tự mình cảm thấy thật khốc mà lắc lắc đầu.

Chính là, tự tin như vậy.

Trong nháy mắt, đánh tới đám bạn học đầu bốc khói xanh, trong sống ngoài khét....

Thằng nhóc kia thấy Lôi Niểu Niểu đi xuống, tao bao cong môi, nở nụ cười tà khí. Nháy mắt Lôi Niểu Niểu cảm thấy được mùi thối của hồ ly từ đối diện bay tới.

Thằng nhóc kia vô cùng thân sĩ tháo mắt kiếng ra, bước chân mèo đi từ từ lên bậc thang....

Ai nha má của tôi ơi.... hù chết tôi rồi... Lôi Niểu niểu ôm cánh tay Lý Thiên Mặc thật chặt, trong lòng gào khóc lớn tiếng: “Yêu tinh! Đừng tới đây --- đừng tới gần ---- cậu lại bước tới nữa, tôi sẽ kêu các anh hồ lồ của tôi tới xử lý cậu!”

Thằng nhóc kia vô cùng tao bao cười với Lôi Niểu Niểu, thằng nhóc này dáng vẻ không tệ, mi thanh mục tú, chỉ là quá gầy.

thằng nhóc kia người mang khí phách đi từng bước từng bước lên bậc thang, hai mắt anh tràn đầy tình yêu nhìn Lôi Niểu Niểu, đột nhiên ------

“Bành ---” Chân anh vấp bậc cầu thang té chỏng gọng... bởi vì mũi giày quá dài.... anh còn không chịu nhìn đường.... hoa hồng trong tay cũng bay ra, sống mũi sưng lên, khóe miệng còn bị trầy da.

Anh giơ tay lên, lau khóe miệng, lấy ra tràn đầy máu: “Ai nha mẹ ơi.... đau quá!”

Ra quân bất lợi nha! Bêu xấu trước mặt nữ thần của anh rồi!

Lúc vừa khai giảng đại học năm thứ nhất, trường của bọn họ cùng Yến đại làm hoạt động liên nghị, anh đã nhìn trúng Lôi Niểu Niểu. Không có việc gì liền tặng cái gì mà đồ trang điểm, trang sức xa xỉ, túi xách tay nổi tiếng cho người ta.

Nhưng mà, người ta không muốn nha! Cho nên trả lại hết, cho tới bây giờ đồ công tử Kim anh đã tặng đều chưa từng bị trả lại, anh liền uy hiếp, gửi tin nhắn cho cô: “Cô còn dám trả về, tôi liền ngày ngày đứng ngoài cửa phòng ngủ của cô không đi!”

Lôi Niểu Niểu xuất thân từ đâu, thế gia quân nhân nha! Tính cách của cô còn không phải là bị dọa từ nhỏ đến lớn sao!

Lập tức lấy đồ anh tặng đổi thành tiền quyên tặng công trình. T6i làm chuyện giúp anh, đừng cảm ơn tôi! Chị không tham công, không cần cám ơn!

Lúc này, công tử Kim chật vật nằm dưới đất, anh đỏ mặt bò dậy, giả vờ như mình chưa từng bị té vậy, trên mặt tràn đầy bình tĩnh nhặt hoa hồng lên, từ từ đi tới bên cạnh Lôi Niểu Niểu.

“Hoa tươi tặng mỹ nhân, xin nhận lấy thành ý của tôi. Khai giảng năm học thứ nhất cô đã đồng ý sẽ đi ăn cơm với tôi, hôm nay tôi tới thực hiện lời hứa của cô.” Anh vừa nói chuyện, vừa cảm thấy khóe miệng thật đau, vốn là muốn cong môi, lộ ra một nụ cười tà khí, nhưng mà... phát hiện... mẹ nó miệng đau như bị tét vậy, đau đến anh nhe răng trợn mắt muốn cào tường!

Lôi Niểu Niểu nhíu mày, mặt đầy ngơ ngác:“Tôi quen anh sao? Tôi không nhớ nha...” Nhiều người theo đuổi cô như vậy, sao cô có thể nhớ hết được....

Công tử Kim: “...” Trong nháy mắt.... bị vạn tiễn xuyên tâm “phốc phốc phốc---” Văng máu tung tóe! Tặng không đồ một năm nha!
 
Chương 1575: Kịch tình này chuyển biến thật nhanh nha (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Những người bên cạnh cũng cười lăn lộn: “Căn bản là Niểu Niểu không biết cậu nha ta! Chính mình lại giả vờ như tình thánh vậy....”

Trên mặt thằng nhóc kia xấu hổ đỏ bừng.

Lập tức nóng nảy: “Niểu Niểu, cô lại không biết tôi? Tôi là ngày ngày nhớ cô nha!”

giọng nói của anh hơi lớn, dáng vẻ cũng thật hung dữ, làm Lôi Niểu Niểu chui ra phía sau lưng Lý Thiên Mặc trốn.

Lôi Niểu Niểu lắc lắc cánh tay của Lý Thiên Mặc: “Anh hồ lô nha, mau thu cái tên xà tinh bệnh hoạng này đi.”

Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, anh thu cậu ta làm gì? Nấu ăn à?

“Cô không biết tôi?” Thằng nhóc kia nhìn Lôi Niểu Niểu gấp đến hốc mắt đều đỏ!

Anh khẩn cấp nói: “Lôi Niểu Niểu! Cô quên sao? Năm đại học thứ nhất lúc mới khai giảng, ngày tám tháng mười Yến đại các người làm một buổi liên nghị với học viện nghệ thuật chúng tôi! Tôi là Kim Lập nha! Cô quên rồi? Không phải lúc đó cô nhảy một điểu múa sao?”

Anh nâng cánh tay lên, làm một động tác nhảy múa, sau đó hai chân vẽ trên đất.

Lôi Niểu Niểu nhận ra, đây đúng là điệu múa mà cô từng nhảy.

Nhưng mà cái tên Kim Lập này, cô quả thật là chưa - từng - nghe - qua!

Thằng nhóc kia càng nói càng gấp: “Có phải cô nhảy điệu múa này không? Tôi đã quay điệu múa này lại, ngày ngày luyện tập ở nhà. Chỉ hy vọng một ngày có thể cho cô thấy thành ý của tôi!”

Lôi Niểu Niểu cảm thấy hơi kinh khủng, một người đàn ông quay video cô, còn ngày ngày luyện tập ở nhà?

Lôi Niểu Niểu cảm thấy từng trận buồn nôn!

Nháy mắt sắc mặt Lý Thiên Mặc tối sầm, anh giơ đồng hồ đeo trên cổ tay lên, mở bàn phím tiếp xúc ra. Đồng hồ này là anh cướp đoạt từ chỗ của Diệp Đình, sau đó làm một ít sửa chữa.

Lý Thiên Mặc dùng một ngón tay, đâm đâm trên màn hình. Học viện nghệ thuật đúng không? Kim Lập đúng không? tìm được!

Lý Thiên Mặc chỉ dùng hai giây liền công phá bức tường lửa của anh, lục soát tất cả văn kiện liên quan đến điệu múa, tất cả những gì có liên quan đến Lôi Niểu Niểu đều thủ tiêu hết!

Lôi Niểu Niểu trợn mắt nhìn thằng nhóc kia, giận đến không ngừng cắn răng!

Cô giận đến ánh mắt đỏ bừng, giống như là muốn khóc, kêu lên: “Anh đây là hành động lưu manh! Căn bản là tôi không quen biết anh! Phiền anh từ nay về sau, xóa bỏ hết tất cả tài liệu video về tôi! Tôi không phải là ngôi sao, cũng không phải nhân vật của công chúng, anh chụp lén tôi như vậy là chuyện rất không có đạo đức!”

Lý Khắc Gia cũng nổi giận, Niểu Niểu không giơ tay đánh chết thằng nhóc kia, anh liền vén tay áo lên!

Thằng nhóc kia vội vã nói: “Tôi biết lỗi rồi! Sau này tôi không xem nữa! Được không? Tôi không nhìn nữa! Những tư liệu kia xem như là giữ lại một kỷ niệm cho tôi được không? Sau này đảm bảo tôi sẽ không xem!”
 
Chương 1576: Kịch tình này chuyển biến thật nhanh nha (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, Lý Thiên Mặc híp mắt, quả quyết bấm vào chữ “xóa”, sau đó bấm trở về: “Xác nhận, đã tiêu hủy hết tất cả văn kiện!”

Hừ --- cậu nói giữ lại thì giữ lại? Cũng không hỏi anh Mặc của cậu có đồng ý hay không?!

Lý Thiên Mặc xóa bỏ hết tất cả tư liệu liên quan đến điệu múa của Lôi Niểu Niểu.

Thằng nhóc kia còn không biết Lý Thiên Mặc đã hack máy tính của mình đâu, lại gấp gáp nói: “Niểu Niểu.... tôi thật không phải tới quấy rối! Là cô đã đồng ý sẽ ăn cơm với tôi! Tôi là tới thực hiện lời hứa!”

Anh vội vả sờ vào túi áo âu phục.

“Cô xem!” Anh cầm một cây bút thu âm ra, nhấn nút mở, bên trong là đoạn đối thoại của anh và Niểu Niểu, anh cũng biết có thể hôm nay sẽ xảy ra bất ngờ nên đã chuẩn bị hết từ sớm.

Anh nhấn mở nút ghi âm.

Bút ghi âm phát ra tiếng nói: “Cô bé, điệu múa kia thật không tệ nha, tôi thật thích cô, tôi là Kim Lập, có thể mời cô ăn một bữa cơm không?”

Sau đó, là giọng của Lôi Niểu Niểu: “Không rãnh!”

Kim Lập nóng nảy: “Lúc nào thì cô rãnh nha? Tôi có thể chờ!”

Lôi Niểu Niểu nói: “Sang năm đi.”

Kim Lập tắt bút ghi âm, vô cùng nghiêm túc nhìn Lôi Niểu Niểu: “Được! Cô nói sang năm! Vậy tôi liền chờ đến sang năm!”

Tay của anh chỉ mặt đất: “Bây giờ còn kém bốn ngày nữa là đúng một năm. Tôi hẹn cô trước thời hạn, bởi vì ngày 8 tháng 10 là cuộc so tài, tôi sợ cô không có thời gian lại bảo đến năm sau nữa.”

Nói thật, Lôi Niểu Niểu không nhớ lúc đó mình đã từng nói như vậy, lúc ấy, người muốn mời cô đi ăn cơm rất nhiều, cô nói sang năm.... ai cũng biết là tìm cớ nha!

Phàm là người bình thường, cũng có thể rõ ràng là cô từ chối chứ? Thằng nhóc này quá ngu ngốc rồi? Thật đúng là đợi một năm!

Nhưng mà, cô thật không nhớ mình từng nói như vậy luôn.

Lúc này, đột nhiên Lý Khắc Gia nói: “Niểu Niểu, đừng để ý tới cậu ta. Cậu ta bị bệnh thần kinh rồi!”

Thằng nhóc kia tức giận: “Liên quan gì đến cậu?”

Anh vô cùng nghiêm túc nói với Lôi Niểu Niểu: “Cô không nhớ rõ mình có từng nói những lời này cũng không sao cả! Nhưng mà, tôi là công tử Kim nha! Cái gì đó... cái gì mà vòng tay một trăn ngàn, túi xách tám chục ngàn, đồ trang điểm hai chục ngàn, đồng hồ đeo tay một trăm hai chục ngàn! Giầy mười ngàn, dây chuyền bốn chục ngàn.....” Anh chỉ lỗ mũi mình: “Đều là tôi tặng nha!”

Anh lấy một tấm thiệp từ bó hoa hồng ra viết lên: “Em là đám mây đẹp nhất trên trời... ký tên là: Công tử Kim.”

Đột nhiên Lôi Niểu Niểu há to miệng: “Công tử Kim? tôi biết công tử Kim.... thì ra ta anh nha!” Mặc dù chưa gặp qua người thật, nhưng mà, cái tên này cô rất quen thuộc.

Mỗi lần nhận được quà, đều có thể thấy trên đó viết tên: Công tử Kim!

Suýt chút nữa Kim Lập đã khóc, cô không nhớ anh là Kim Lập nha! Nhưng mà.... dù gì cũng là nhớ.

“Ô ô ô.... quá cảm động.... nữ thần, rốt cuộc cô cũng đã nhớ tôi!”

Lôi điểu Niểu đỡ trán, cô có chút hối hận tại sao mình phải nói “sang năm”? Nói kiếp sau được hơn không....

Hôm nay là xảy ra chuyện gì nha! Để cho anh Thiên Mặc bắt gặp, còn có nhiều bạn học như vậy.

Bên cạnh, sắc mặt của Lý Thiên Mặc cùng các bạn học cũng không quá tốt, vốn cho là Lôi Niểu Niểu nói không quen biết, chuyện này xem như xong rồi, lại không nghĩ tới cô lại nhớ ra người này.

“Niểu Niểu, Niểu Niểu, có rãnh rỗi cùng ăn cơm không?” Kim Lập vô cùng kích động, vô cùng cảm động, lúc nãy té lộn mèo cũng không phải là té không công! Lễ vật tặng một năm cũng không phải là tặng không!

Đột nhiên mặt Lôi Niểu Niểu vô cùng nghiêm túc nhìn anh nói: “À, ăn cơm thì không cần. đúng rồi đúng rồi! Công tử Kim, tôi còn có đồ đưa cho anh đâu!”

Lôi Niểu Niểu vừa nói vừa cầm túi xách trên vai mình xuống.

“Niểu Niểu, cô còn có đồ muốn tặng cho tôi?”

Kim Lập vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng hưng phấn! Nữ thần Niểu Niểu của anh nha.... hôm nay.... muốn tặng quà cho anh?! Ha ha ha --- thật quá làm cho anh cảm động....

Cô không chỉ có nhớ anh, còn tặng quà cho anh!

Kim Lập kích động nha! Lập tức giơ bó hoa hồng lên nhét vào ngực cô: “Hoa này, là tặng cho cô.”

Lôi Niểu Niểu tránh ra phía sau nói: “Tôi không muốn hoa. Anh cầm đó trước, tôi tìm đồ cho anh.”

Đột nhiên trong phòng khách yên tĩnh lại. Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Lôi Niểu Niểu.

Mặt cô hơi đỏ, nhưng vẫn nhanh chóng rút một xấp thư trong túi xách ra.

Cô đưa từng tờ từng tờ cho anh nhìn: “Sao, đồ của anh tôi đều quyên hết, đây là bằng chứng quyên tiền, tôi cũng đã viết tên công tử Kim lên đó.”

Nhất thời Kim Lập sững sờ, đã nói là món quà mà....

Lúc nãy cô tìm trong túi, không phải muốn đưa đồ cho anh, mà là.... đưa bằng chứng cho anh? Bằng chứng đã bán tất cả đồ của anh đi?

Nháy mắt Kim Lập muốn đụng tường chết quách đi cho xong! Ai cũng đừng ngăn cản ----
 
Chương 1577: Dê vào miệng cọp (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Kim Lập còn nghĩ, có phải hiểu lầm hay không?

Kết quả, chỉ thấy Lôi Niểu Niểu lật từng tờ từng tờ cho anh nhìn.

“Cái này, đây là vòng tay một trăm ngàn, túi xách tám chục ngàn, đồ trang điểm hai chục ngàn, đồng hồ đeo tay một trăm hai chục ngàn, giầy mười ngàn, dây chuyền bốn chcu5 ngàn.... nhưng bán đều không phải là giá mua, đây là bằng chứng, anh cầm chắc nha!”

Nháy mắt Kim Lập liền có chúng không “Lập (đứng)” được.... anh muốn nằm trên đất lăn lộn nha....

Anh cầm lấy bằng chứng, cái biểu tình kia.....

Hơn nữa, lúc nãy anh mới té lộn mèo, sưng mặt sưng mũi...

“Phốc --- ha ha ha....” Ba mươi mấy bạn học bên cạnh Lôi Niểu Niểu cười đến đau bụng.

Thì ra, không phải Lôi Niểu Niểu tặng quà cho thằng nhóc này, mà là đưa bằng chứng cho cậu ta! Cái bằng chứng này, chính là bằng chứng của việc cô đã bán hết đồ mà thằng nhóc kia tặng, cho đó quyên góp!

Nhưng mà, vấn đề tới.... đột nhiên Kim Lập nói: “Đó là đồ tôi đưa cho cô, dựa vào cái gì mà cô bán nha?”

Tiền của anh, cũng không phải là từ trên trời rơi xuống! Đều là anh khóc lóc om sòm lăn lộn, hao tổn tâm tư mới lấy được từ chỗ cha anh nha!

Lôi Niểu Niểu không vui, trợn mắt nhìn anh: “Lúc đó tôi trả quà lại cho anh nha, nhưng mà, anh nói đồ mà công tử Kim đưa ra chưa từng có thông lệ trả lại! Anh còn nói, nếu tôi lại trả những thứ này về nữa anh sẽ đứng dưới lầu phòng ngủ của tôi một năm! Tôi cũng không có cách nào nha!”

Công tử Kim cứng họng, giống như có xương cá kẹt bên trong vậy!

Lôi Niểu Niểu cũng không chờ anh nói chuyện, tiếp tục nói: “Lôi Niểu Niểu tôi làm việc cũng có nguyên tắc! Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhận bậy bất cứ món quà nào mà người khác tặng! Anh không cho tôi trả trở về, tôi lại không thể giữ, nên chỉ có thể quyên góp ra ngoài.”

Nháy mắt Kim Lập cảm thấy mặt mũi quét rác hết, có tiền hay không là chuyện nhỏ, hôm nay..... vứt mặt mũi này, có chút quá lớn rồi!

Anh lập tức khoác tay nói: “Đã quyên rồi, không sao cả! Hôm nay cô đền tôi một bữa cơm! Hai chúng ta liền thanh toán xong!”

Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Cậu nói thanh toán xong là thanh toán xong? Có hỏi ý kiến của tôi sao?”

Anh ngăn cản trước mặt Lôi Niểu niểu.

Vừa nói chuyện, vừa cầm một xấp chi phiếu trong ngực ra, Lý Thiên Mặc cầm bút thép múa trên tập chi phiếu, viết con số ba trăm lẻ bốn vạn.

Anh xé chi phiếu đưa cho Kim Lập: “Trả cho cậu theo giá mua.” Lúc nãy Niểu Niểu lật tìm bằng chứng anh đang nhìn đây.

Lý Thiên Mặc nghiêng đầu nói với phụ tá của mình: “Gọi điện thoại cho cơ quan từ thiện, tên của những món tiền đã quyên góp này đều đổi lại thành Lôi Niểu Niểu.”

Lý Thiên Mặc nhét chi phiếu vào bó hoa hồng Kim Lập đang cầm trong tay.

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lý Thiên Mặc cầm tay Lôi Niểu Niểu: “Đói bụng không? Lát nữa gọi thêm cho em một món Thạch Ban Ngư.”

Lôi Niểu Niểu thích ăn Thạch Ban Ngư nhất! Mấy ngày trước bị đau bụng cô cũng không dám ăn.... rốt cuộc hôm nay đã có thể ăn sao?

Ha ha ha --- Lôi Niểu Niểu vội vàng gật đầu: “Thật tốt! Đi mau nha ---”
 
Chương 1578: Dê vào miệng cọp (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ba trăm lẻ bốn vạn! Các bạn học bên cạnh đều kinh ngạc đến sắp rớt cằm! Lý Thiên Mặc.....

Anh Mặc của bọn họ, thật là giàu có nha! Tiền đó không phải là tiền sao? Hơn ba triệu! Những học sinh nghèo như bọn họ ba chục ngàn cũng không lấy ra được nha!

Đừng nói ba chục ngàn, ba ngàn cũng tốn sức nha....

Anh Mặc của bọn họ, tùy tùy tiện tiện liền “xẹt xẹt” viết chi phiếu hơn ba triệu cho người ta!

Sức lực bạn trai nổ tung nha! Quá đẹp trai, biết không? Biết không nha?

Đoàn người “phần phật” đi theo. Nháy mắt Kim Lập bị chìm ngập torng biển người.

Lôi Niểu Niểu kéo tay Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói: “Sau này em sẽ từ từ trả lại cho anh.”

Lý Thiên Mặc suy nghĩ, đột nhiên cười giảo hoạt, anh thống khoái nói: “Được.”

Ánh mắt anh vòng vo: “Nói miệng không có bằng chứng nha, hay chúng ta viết giấy nợ đi.”

“...” Lôi Niểu Niểu 囧 囧 ngẩng đầu nhìn anh: “Nhân phẩm của em, không để cho anh tin tưởng như vậy nha?”

Lý Thiên Mặc nói: “Anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng đây.”

“Cũng đúng.... vậy thì viết đi.”

Lý Thiên Mặc lấy xấp chi phiếu ra, ghi ở phía sau: “Lôi Niểu Niểu thiếu Lý Thiên Mặc ba trăm lẻ bốn vạn, lãi suất một năm 9,6%. Thời hạn trả: Ba năm. Có thể vật đổi vật.”

Nháy mắt Lôi Niểu Niểu hộc máu...: “Còn có lãi suất? Lại cao như vậy? Anh cho - vay - nặng - lãi nha?”

Bốn chữ “cho - vay - nặng - lãi” cô nói nghiến răng nghiến lợi: “Còn có ba năm là xảy ra chuyện gì? Ba năm, làm sao em có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?!”

Lý Thiên Mặc bình tĩnh nói: “Cho nên, điểm chính là..... câu sau cùng, có thể, lấy vật đổi vật! Em có thể mang những thứ em có tới đổi với anh. Chỉ cần anh thích, đều có thể gán nợ.”

Lấy vật đổi vật? Lổi Niểu Niểu không hiểu, nhưng mà.... cảm thấy đây là một cái hố....

Thật là ngu ngốc.... sao cô có thể tìm một chủ nợ lớn như vậy cho mình chứ?

Hơn ba triệu! Nói ít không ít nha,,,, cũng không biết đời này cô có thể trả hết nợ không nha?

Cô có thể chọn lại sao? Nếu không, hay là đi ăn bữa cơm với thằng nhóc Kim Lập kia cũng được.....

Ít nhất, còn nhỏ hơn cái hố này.....

Lý Thiên Mặc thấy ánh mắt cô chuyển động không ngừng, anh ho khan: “Khụ khụ.... Anh quên nói với em, tiền thưởng cuộc tranh tài máy tính lần này hạng nhất là một trăm ngàn. Ngoài ra anh còn thưởng thêm một trăm ngàn.”

“A?” Lôi Niểu Niểu hưng phấn: “Chính là nói, lần này em lấy được hạng nhất là có hai trăm ngàn rồi?”

“Đúng nha.” Lý Thiên Mặc dán sát vào lỗ tai cô nói: “Em muốn biết, tiền của anh là làm sao kiếm được không?”

Lôi Niểu Niểu lắc đầu, mặt cô tràn đầy ngơ ngác nhìn anh, tò mò hỏi: “Số tiền này, anh làm sao kiếm được?”

Lý Thiên Mặc nói nhỏ bên tai cô: “Anh viết trình tự nha, từ năm mười tám tuổi anh đã làm một con chip trị giá một trăm triệu. Nhưng mà, anh quyên góp tiền. Sau đó, anh lục tục làm thêm một ít phần mềm, bán cũng không ít tiền. tháng trước, anh vừa bán một trang web, vừa vặn bán được ba triệu dola mỹ. Cái giấy nợ này của em chỉ là một con số nhỏ trong đó thôi.”

“A?” Lôi Niểu niểu thật giống như đang nghe thiên thư vậy, đột nhiên --- cô nhiệt huyết bốc cháy! Thì ra làm trình tự có tiền đồ như vậy nha?

Thì ra, con trâu cũng có lúc xoay mình làm chủ nhân nha! Như vậy cô nhất định phải học viết trình tự thật giỏi, cứ như vậy.... có tiền nhiều hay không, đều không phải là chuyện khó nữa!

Tùy tiện làm một trang web, là có thể đủ tiền trả nợ nha!

Lôi niểu Niểu nghĩ thật đẹp nha.... Lý Thiên Mặc cười phúc hắc, anh chưa nói.... trang web mà anh bán, là một trang web hacker suy nhất trên toàn thế giới.... trước kia, vẫn luôn là anh quản lý, nhưng mà, bây giờ anh phải làm việc, rất mệt mỏi..... cho nên bán cho những đội viên khác của LG....

Lôi Niểu Niểu còn nằm mơ sao.... dù sao cô cũng là học trò của Lý Thiên Mặc mà! Sư phụ cô lợi hại như vậy, sẽ không để học trò chết đói chứ?

Nhưng mà.... suy nghĩ của Lý Thiên Mặc vừa lúc ngược lại với cô, trong lòng anh âm thầm tính toán: Không thể để cho cô kiếm tiền nhanh như vậy được... trả tiền xong sớm thì còn ý nghĩa gì nữa!

Tức cười cô, phải từ từ đi... cười gian....

Lúc này, đột nhiên Lôi Niểu Niểu ngẩng đầu. cô nhìn Lý Thiên Mặc, chỉ thấy Lý Thiên Mặc..... đang cười gian. anh rộ ra răng nanh, thật giống như xẹt qua một tia ánh sáng lạnh!

Trời ạ.... Đột nhiên Lôi Niểu Niểu có một loại dự cảm xấu.... sao đột nhiên có loại cảm giác một con tiểu bạch thỏ chui vào hang của sói xám chứ?
 
Chương 1579: Loại bày tỏ khác! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đoàn người vây quanh Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đi ra phòng khách.

Lý Thiên Mặc mời đoàn người cùng nhau ăn cơm.

Lúc xuống bậc thang, đột nhiên Thái Tử Du hỏi: “Anh Mặc, tên Kim Lập lúc nãy.... có phải là cao thủ máy tính đó không chứ?”

Những người khác cũng nói: “Đúng vậy! Sao người này nhìn có vẻ ngu ngốc như vậy nha, cảm thấy không quá giống! Tôi còn tưởng rằng đối phương là một người thật thâm trầm.”

Lôi Niểu Niểu toét miệng nói: “Mình cũng cảm thấy không giống một người, các cậu không nhìn thấy icon hoa hổng đỏ như máu kia sao? Dọa người như vậy! Sao có thể là một người?”

Lúc này, Lý Thiên Mặc nhìn ra bãi đậu xe, trong chiếc xe Ngựa Hoang hàng thứ ba bên trái kia, có một người mặc đồng phục chiến đội M-B màu xanh da trời.

Lý Thiên Mặc khai sáng chiến đội L-G cùng chiến đội M-B là thủy hỏa bất dung!

Người trong xe đeo kính mát, nhưng mà bộ đồng phục kia, Lý Thiên Mặc vẫn là nhìn liền nhận ra, người đó tên Tào Duệ.... trước kia là học sinh B đại.

Lúc trước Lý Thiên Mặc đi học, chính là đối thủ với người này. Kỹ thuật Lý Thiên Mặc cao vẫn luôn đè đầu Tào Duệ. Khi đó Lý Thiên Mặc đang học năm ba, đột nhiên bị thằng nhóc năm nhất trường học cách vách đè đầu! Trong lòng vẫn luôn ghi hận Lý Thiên Mặc!

Sau đó, Tào Duệ làm ngược lại với anh, gia nhập chiến đội M-B, bây giờ cũng là chủ lực.

“Hừ...” Lý Thiên Mặc hừ nhẹ, khó trách kỹ thuật cao như vậy, thì ra là đối thủ cũ của anh!

Xem ra, cuộc tranh giải tiếp theo, thú vị!

Bất quá.... Tào Duệ đã tốt nghiệp từ sớm, anh không phải học sinh B đại. Người dự thi cuộc so tài lần này, phải là học sinh trong trường.

Lý Thiên Mặc nhíu mày, trong đầu nghĩ: B đại.... là trường học có thực lực cạnh tranh lớn nhất của cuộc tranh giải lần này.

Đều nói, một núi không thể chứa hai cọp! Ai lại không muốn danh hiệu tốt nhất cả nước? huống chi, B đại lại ở cùng thành phố với Yến đại! Hàng năm thu nhận học sinh phần lớn là B đại đứng phía sau Yến đại, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này....

Năm nay B đại vì lấy được hạng nhất cuộc tranh tài lần này, cũng mời rất nhiều thiên tài máy tính về huấn luyện cho học sinh.

Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, chẳng lẽ, bây giờ Tào Duệ cũng là giáo viên máy tính hệ của B đại?

Nếu là như vậy, cậy thì cũng không có gì đáng lo lắng! Kỹ thuật của anh ở trên Tào Duệ, học sinh của anh, lại ưu tú hơn B đại!

Chân ướt chân ráo, hoa rơi vào nhà nào còn chưa biết được!

Rất nhanh, qua hết kỳ nghỉ, cuộc so tài máy vi tính bắt đầu rồi!

Ngày tám tháng mười, buổi sáng, tiến hành biểu diễn tiết mục ở lễ đường lớn, buổi chiều lại tiến hanh so tài vòng sơ loại. Sau khi tiến hành sơ đấu, mới đi đế đô tiến hành cuộc thi đấu chung kết.

Nhưng mà, làm Lý Thiên Mặc tức giận là --- ở trong danh sách ghi danh, Lý Thiên Mặc thấy được --- tên của Tào Duệ!

Trên tài liệu Tào Duệ viết: “Máy tính hệ B đại, sinh viên đại học năm thứ tư.”

“....” Lý Thiên Mặc không nhịn được cười lạnh, quá không biết xấu hổ! Tào Duệ lại lấy thân phận học sinh thay B đại tiến hành tranh giải!

Hành vi tiểu nhân!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top