Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1540: Cơm năm trước đều phun ra (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trên màn hình điện thoại của Lý Thiên Mặc còn hiện hội thoại của anh và Lăng Vi, cái cuối cùng là yêu quái Lôi Niễu Niễu làm!

Lôi Niễu Niễu trong nháy mắt bùng nổ, lúc này quá mất mặt ——

Cô cắn răng nghiến lợi, đẩy ngã Lý Thiên Mặc: “Vừa trừng phạt anh, chưa trừng phạt đủ phải không?”

Cô lại cưỡi bên hông anh, đưa tay nắm dây nịt của anh.

Lý Thiên Mặc muốn ói máu, không nghĩ tới… Tối hôm nay, anh lại bị đẩy ngã hai lần!

Tại sao vừa rồi anh không cất dây nịt?

Lúc này hối hận cũng đã muộn! Anh muốn lật cô lại, nhưng sợ làm cô đau, chỉ có thể nằm bất động.

Lôi Niễu Niễu nham hiểm trừng hai mắt uy hiếp nah.

Càng bi kịch là… điện thoại Lý Thiên Mặc còn đang kết nối với Lăng Vi… vừa rồi hai người họ đều không tắt máy…

Đối diện, Diệp Khanh đột nhiên nghe trong điện thoại truyền tới tiếng rống giận, bà tò mò đi tới nhìn màn hình điện thoại Lăng Vi…

Điện thoại Lý Thiên Mặc đặt trên giá điện thoại, Diệp Khanh vừa vặn nhìn thấy sau ót Lôi Niễu Niễu, còn có cô đang cầm dây nịt da trong tay, Lôi Niễu Niễu đong đưa ở đó, không biết cô muốn làm gì.

Diệp Khanh cảm thấy rất có ý tứ, liền chồng cằm, tò mò nhìn.

Lôi Thiếu Dục thấy bà nhìn điện thoại Lăng Vi, không kiềm được đứng lên. Ông đi tới ngồi xuống bên cạnh bà, cũng nhìn vào điện thoại.

Lôi lão gia tử cũng tò mò, dường như vừa nghe được Niễu Niễu gào khóc, khong biết có phải cô bé bị người ta khi dễ không… Lôi lão gia tử cũng chạy tới xem.

Kết quả, chỉ thấy Lôi Niễu Niễu quơ một dây nịt da, cười gian trá: “Mau nhận sai cho em! Nếu chị dâu giết chết em, người đầu tiên em kéo vào chảo dầu cùng em chính là anh!”

Lôi lão gia tử liền hiểu, Niễu Niễu đang giỡn với Lý Thiên Mặc, chuẩn bị đi lại nghe Lôi Niễu Niễu nói: “Có nhận sai hay không? Còn chưa nhận sai, em sẽ lột đồ của anh!”

“Khụ ——” Lôi lão gia tử bị sặc, không nghĩ tới cháu gái ông mạnh bạo như vậy. Thật có ý kiến, không không nhìn nữa…

Lôi Thiếu Dục liền nhường chỗ cho Lôi lão gia tử, ông đưa tay kéo Diệp Khanh lên đùi mình.

Lôi lão gia từ ngồi xuống, nhìn hai người đùa giỡn.

Lý Thiên Mặc nằm, bọn họ không nhìn thấy mặt anh, nhưng có thể nghe thấy Lý Thiên Mặc nói chuyện, anh nói: “Cho dù em lột quần áo anh, anh cũng gửi rồi… Tiểu Vi xem xong cũng không tức giận…”

“Không được! Em tức giận!” Lôi Niễu Niễu hừ một tiếng.

Lý Thiên Mặc nói: “Vậy anh nói xin lỗi em, em đừng tức giận.”

Lôi Niễu Niễu hừ hừ: “Vậy còn tạm được, coi như tiểu tử anh thức thời!” Cô giơ tay vỗ mặt Lý Thiên Mặc.

Lý Thiên Mặc không nói gì… Đây là động tác gì? Nữ lưu manh trêu ghẹo đàn ông?

Cô cắn răng nghiến lợi, đôi mắt to xinh đẹp híp lại liếc anh.

Lý Thiên Mặc nhìn mắt cô, cảm thấy mắt cô vô cùng hoang dã, mê hoặc anh, ngay cả hô hấp cũng rối loạn.

Hoócmôn phái nam của Lý Thiên Mặc trong nháy mắt nổ tung, muốn lật ngược cô, nhưng sợ cô đụng đất đau. Anh chỉ có thể nằm yên, mặc cô khi dễ.

Lôi Niễu Niễu như nàng dâu nhỏ, cầm dây nịt da của anh, lắc lư trước mắt anh: “Sau này anh đứng đắn cho em, cẩn thận bà đây cắt đứt chân chó của anh!”

Lý Thiên Mặc nhịn cười, nói: “Vâng vâng… Anh còn không đứng đắn, em liền cắt đứt chân chó thứ ba của anh.”

Lôi Niễu Niễu cau mày: “Ba cái chân?” Cô tính toán, hình như không đúng… Nhưng cô không nói, cảm giác uy hiếp anh như vậy là một chuyện rất có ý nghĩa.

Lúc này, Lăng Vi trở lại, cô thấy mọi người vây quanh điện thoại… lập tức ý thức được, hỏng bét! Vừa rồi cô và Lý Thiên Mặc gọi video, vẫn chưa tắt!

Lăng Vi chạy tới, chỉ thấy Lôi Niễu Niễu lắc lắc dây nịt da trong tay… Tựa như đè Lý Thiên Mặc dưới người.

Cô mở to hai mắt, trong đầu nghĩ: Đây là muốn chơi nhỏ giọt đèn cầy?

Mẹ ơi… Hai người có cần… kỹ thuật cao… như vậy không…
 
Chương 1541: Bởi vì em là sư tử Hà Đông hống (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu không biết có người nhìn bọn họ, Lý Thiên Mặc cũng đã sớm quên chuyện này.

Lôi Niểu Niểu thấy tìm được cơ hội bắt nạt Lý Thiên Mặc, lập tức động tay động chân, cô ấy nhất định phải thừa dịp này mò đủ tiện nghi!

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, lúc thì vỗ vào trên mặt anh ta, lúc thì bóp bóp cánh tay, lúc lại vặn lỗ tai của anh ta...

Lý Thiên Mặc lúc thì che mặt, lúc thì ôm cánh tay, lúc lại che kín lỗ tai.

“Ha ha ha...” Lôi Niểu Niểu cực kỳ phấn khích! Nhìn người đàn ông như anh bị cô bắt nạt mà không dám phản kháng, trong lòng cô ấy cực kỳ vui vẻ nha...

“Đàng hoàng chưa?” Lôi Niểu Niểu chống nạnh, làm ra vẻ như lão địa chủ.

Lý Thiên Mặc cố tình làm ra vẻ như cô vợ nhỏ, gật đầu: “Đã sớm đàng hoàng...”

Người một nhà ở đầu bên kia... che miệng cười. Lăng Vi trợn trắng mắt, vốn muốn tắt video, nhưng mà... con sâu tò mò trong lòng cô ấy đã sớm bị đánh thức rồi, cô ấy cũng muốn xem tiếp...

Đầu bên này, Lôi Niểu Niểu hài lòng cười “Hì hì”: “Vậy thì được, nếu anh đã tự sửa đổi, quay đầu làm bờ, em sẽ tha cho anh. Nói xong rồi, không lộn xộn nữa! Anh mau đi thiết kế nhân vật cho em đi!”

Lôi Niểu Niểu buông anh ta ra, ngồi đến bên cạnh, thu hồi chân lại.

Nhưng cô ấy vừa mới lấy chân ra, Lý Thiên Mặc đã chợt xoay mình, áp cô ấy ở phía dưới!

Lôi Niểu Niểu bị dọa sợ trợn to hai mắt: “Sao anh nói là không tính toán gì hết?”

Lý Thiên Mặc nói: “Anh đã đồng ý gì với em đâu, từ nãy tới giờ đều là em tự lẩm bà lẩm bẩm.”

“...” Lôi Niểu Niểu bỗng cảm thấy người đàn ông này thật là phúc hắc! Cô ấy nói cả một tràng, mà người ta chẳng đáp ứng lấy một câu!

Lôi Niểu Niểu đang bối rối, đột nhiên... cô ấy thấy Lý Thiên Mặc dán mặt tới... hơi thở đàn ông đột nhiên ập tới, làm cho cô đỏ mặt tim đập.

“Đừng làm rộn!” Cô ấy vội vàng giơ tay lên đẩy anh ta, nhưng sức của anh ta rất lớn, áp chế cô ấy gắt gao.

Lý Thiên Mặc nói ở bên tai cô ấy: “Chỉ em mới có thể nháo, còn anh lại không thể? Có đất nước nào lập ra điều khoản bá vương này không?”

“A ——đất nước này! Em quy định!”

Lý Thiên Mặc cười xấu xa, tay chân vòng qua áp lấy người cô áy, khiến cô ấy không thể nhúc nhích được. Lôi Niểu Niểu cảm thấy mình giống như con dê nhỏ đang đợi làm thịt.

Đầu bên kia, mọi người không nhìn thấy gì cả, nhưng có thể nghe được âm thanh... Lúc này, Lôi Thiếu Tu và dì Phương cũng đi tới...

Lôi lão gia ra dấu tay bảo bọn họ im lặng...

Lôi Thiếu Tu không hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy giọng nói của Lý Thiên Mặc truyền tới từ trong điện thoại di động.

Lý Thiên Mặc nói: “Em chưa từng nghe thấy câu nói này sao? Phong thủy luân lưu chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.”

Lôi Niểu Niểu cố tình hỏi anh ta: “Anh là Hà Đông, hay là Hà Tây?”

Lý Thiên Mặc nói: “Anh là Hà Tây, bởi vì em là sư tử Hà Đông hống mà...”

ĐM... Lôi Niểu Niểu trợn trắng mắt... cô ấy đang tự đào hố chôn mình sao?
 
Chương 1542: Bởi vì em là sư tử Hà Đông hống (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào cô ấy từ trên cao, cô ấy cắn cắn môi, làm ra vẻ tội nghiệp nhìn anh ta: “Anh đè lên đùi em đau...” Lý Thiên Mặc không bị chiêu này của cô ấy đánh gụp: “Anh không đụng vào chân em.”

“Anh nói không đụng lần nữa thử xem?” Cô ấy nâng chân lên, cọ cọ vào chân anh ta.

Lý Thiên Mặc đột nhiên “Á “ lên... sao con nhóc này... có thể ồn ào như vậy?

Anh ta hít một hơi...

Lôi Niểu Niểu hoàn toàn không hiểu gì, không tim không phổi toét miệng cười: “Oh, Thiên Mặc... anh thật là đẹp trai...” Cô ấy thừa dịp anh ta hoảng hồn, vội vàng giơ tay lên đẩy cằm anh ta ra, một tay khác dùng sức nhéo mạnh vào cánh tay anh ta: “Mau dậy đi, còn phải làm việc nữa.”

Lý Thiên Mặc còn đang xuất thần, cô dùng sức nhéo tay anh ta, làm cả người anh ta đều nóng bừng lên, máu trong người cũng như muốn bốc cháy.

Tay nhỏ của cô vừa chạm vào người mình, anh ta cũng thấy như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang gằm nhấm mình. Tuy sức của cô ấy không lớn, nhưng lúc nhéo tay anh ta, lại như mang theo ma lực.

Nếu anh ta không sợ làm cô đau, anh ta đã sớm thu thập cô ấy một trăm lần rồi.

Lôi Niểu Niểu bất ngờ cắn vào trên bả vai anh ta.

“Á...” Cô ấy không dùng sức gì, nhưng cảm giác ngứa ngáy khiến Lý Thiên Mặc không chịu nổi...

Anh ta giữ lấy hai tay đang nhéo lung tung của cô, giữ chặt cổ tay cô ấy, cố định ở hai bên người cô ấy. Lôi Niều Niểu kêu lên: “Đau...”

ĐM... người một nhà ở đầu bên kia cùng ngẩng đầu lên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Lăng Vi thật sự rất muốn cười, cô nghĩ chắc không phải chuyện đó đâu, nhưng cái chữ “Đau” này, đúng là dụ cho người ta suy nghĩ lung tung...

Lý Thiên Mặc còn nói: “Được rồi... vừa rồi em đã chơi rất thoải mái rồi đúng không? Đến phiên anh chưa? Còn học cắn người, xương anh cứng lắm, em không sợ cắn hỏng răng hả?”

Lôi Niểu Niểu hơi nghiêng người không giãy giụa... cô ấy rụt cổ, cười nịnh hót: “Không sao không có chuyện gì. Răng của em rất khỏe... sức khỏe của em rất tốt... đi một hơi lên tầng năm cũng không cần nghỉ...”

Lý Thiên Mặc buồn cười, cái miệng này...

Lý Thiên Mặc đưa cánh tay đến bên miệng co ấy: “Em cắn tiếp đi, nếu không làm hai cái răng cửa của em rụng ra, anh tuyệt đối sẽ không kêu đau.”

Lôi Niểu Niểu cười to ha ha, cô ấy uốn éo người, muốn chạy nhưng lại không chạy khỏi.

Co ấy giả vờ tức giận hừ hừ nói: “Không phải chỉ nhéo anh hai cái thôi sao... em đâu có dùng sức đâu! Anh xem này, em nhéo nhẹ thế này, anh chắc chắn sẽ không đau đúng không? Hơn nữa, anh là đàn ông, có thể chèo thuyền trong bụng Tể tướng (*), anh sẽ không tính sổ với em, đúng không?”

(*)宰相肚里能撑船 -- Có thể chèo thuyền trong bụng tể tướng: trích từ câu “Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, cái bụng của Tể Tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền”.Ý nói, một người có tấm lòng rộng lớn mới có thể làm được việc lớn, mới có thể bao dung được những việc khó bao dung của thiên hạ.

Lý Thiên Mặc vẫn đè cô ấy, không thèm nhúc nhích. Hai mắt của cô ấy bỗng sáng lên nhìn chằm chằm vào anh ta: “À! Thân ái... anh thật là đẹp trai... em rất thích anh... nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh này, sao lại đen vậy? Ai nha... em hôn một cái, sẽ không còn đen nữa.”

Lôi Niểu Niểu bất ngờ hôn lên trên mặt anh ta.

Biểu tình trên mặt Lý Thiên Mặc... đặc sắc đến nỗi làm cô đau cả bụng vì buồn cười.

Một lúc sau anh ta mới mỉm cười, Lôi Niểu Niểu vội vàng hừ hừ: “Mau buông em ra... bây giờ em đang đau lưng... cứ giữ nguyên một cái tư... thế như thế này... mỏi lưng lắm...”

“Phốc ——” Lăng Vi không nhịn được bật cười ra tiếng, cũng may cô kịp thời che miệng. Cô ấy nâng tầm mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà… đều vô cùng đặc sắc.

Lý Thiên Mặc sợ làm đau cô ấy, nhanh chóng buông lỏng tay ra, Lôi Niểu Niểu lăn một vòng qua bên cạnh, thoát khỏi trói buộc của anh ta, cô ấy nhanh chân đạp một cước vào lưng anh ta!

“Bụp” Nhát đạp này khá mạnh...

“ĐM...” Lý Thiên Mặc che eo, trong lòng hối hận không nguôi: “Trúng mỹ nhân kế của em...”

Lôi Niểu Niểu vội vàng tới ôm anh ta: “Ha ha, em sai rồi, em sẽ bồi thường cho anh...”

Cô ấy bưng mặt anh ta lên, dịu dàng hôn lên.

Lý Thiên Mặc ôm lấy eo cô ấy, kéo cô ấy vào trong ngực: “Đừng lộn xộn... để anh ôm em một lát...” Niểu Niểu của anh ta đúng là làm người ta thích, làm trong lòng anh ta cực kỳ ngọt ngào, giống như có mấy chú nai con đang chạy loạn ở trong lòng anh ta.

Lôi Niểu Niểu khôn khéo để cho anh ta ôm, ngồi ở trên đùi anh ta, Lý Thiên Mặc hạnh phúc ôm chặt lấy cô ấy, chôn mặt ở trên cổ cô ấy, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô.

“Nhột quá...” Cô ấy cười khúc khích tránh né sang bên cạnh.

Hơi thở của anh ta giống như lông chim, chạm vào da thịt của cô, làm cho cô cười to “Ha ha“.
 
Chương 1543: Mẹ của Lý Khắc Gia (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc nhắm mắt lại hôn lên trên cổ cô ấy, Lôi Niểu Niểu ôm lấy cổ cô ấy, tìm môi của anh, hôn lên.

Lúc này, hai người bọn họ đều ngồi, vừa vặn xuất hiện ở trong ống kính... Tất cả mọi người trong nhà đều thấy hai người đang hôn nhau say đắm!

“Ặc ——” Lôi lão gia che mắt.

Lăng Vi đưa tay muốn nhấn kết thúc cuộc trò chuyện, lại nghe thấy Lôi Niểu Niểu hét lên: “Anh muốn ăn em hả? Anh đụng vào răng em rồi!”

Lôi Niểu Niểu tức giận hừ hừ che miệng lại: “Anh nhìn này, đã chảy máu rồi này!”

Lý Thiên Mặc trêu ghẹo nói: “Mau lấy chậu hứng đi. Mau mau, chảy ra bao nhiêu, em cứ uống về bấy nhiêu, đỡ cho em chảy máu quá nhiều, lại thiếu máu.”

“Ha ha ha ——” trong điện thoại di động, truyền tới tiếng cười phá lên như sấm!

Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu nhất thời bị dọa sợ hết hồn!

Ai đang cười vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Thiên Mặc nghiêng đầu... bỗng nhớ ra... anh ta chưa tắt điện thoại di dộng! Ôi trời ơi ——vừa rồi, anh ta và Niểu Niểu... ôi mẹ ơi... để cho người ta nhìn thấy hết rồi?!

Lôi Niểu Niểu dựng hết cả tóc gáy lên, cô ấy nhảy cỡn lên, chạy đến trước máy vi tính, nhìn lên màn hình điện thoại di động, trong nháy mắt...

“Á á á —— mấy người đều là người xấu!” Cũng may cô ấy và Lý Thiên Mặc không làm chuyện gì quá phận, nếu không... thật là xấu hổ!

Lôi Niểu Niểu tức đến nỗi muốn nổ tung, Lôi lão gia nói: “Chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả, không đúng không đúng... Đã nhìn thấy một chút xíu.”

Lăng Vi lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong lòng, cũng đúng mà... chỉ nghe thấy tiếng, quả thật không nhìn thấy bao nhiêu...

Lôi Niểu Niểu tức giận muốn điên lên, nhanh tay nhấn kết thúc cuộc trò chuyện!

“Lý Thiên Mặc —— em muốn giết anh!” Lôi Niểu Niểu nhào qua giống như ác hổ.

Rốt cuộc Lý Thiên Mặc cũng được trải nghiệm cái gì gọi là “Sư tử Hà Đông hống “!

Nhưng anh ta cũng bối rối mà!

Anh ta và cô thân thiết với nhau như vậy tổng cộng hai lần... Lần thứ nhất bị một nữ sinh quay lại; lần thứ hai, bị người nhà nhìn thấy...

Sau này, anh ta còn dám thân thiết với cô ấy sao?

Trong lòng anh ta hình thành bóng mờ đấy, được không?

Anh ta đoán diện tích của bóng mờ trong lòng mình, chắc chắn phải lớn hơn hai chiếc bánh bao hấp!

Lôi Niểu Niểu nhào tới, cô ấy thật sự muốn liều mạng với anh ta. Lý Thiên Mặc không để cho cô thành công, trực tiếp áp đảo cô ấy.

Anh ta ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Không sao không sao, nhìn thì nhìn, anh cũng chẳng mất miếng thịt nào cả. Bọn họ quan tâm đến em mà thôi, sợ anh bắt nạt em.”

Lôi Niểu Niểu da mặt mỏng, cô ấy tức giận nói: “Anh đừng có mơ, bọn họ không quan tâm đến em đâu, bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi!”

Lý Thiên Mặc ôm cô ấy nói: “Bọn họ nhìn thấy được cái gì? Cứ để cho bọn họ nhìn thấy trước, chẳng nhìn được sau! Cho bọn họ tò mò đến chết!”

“Ha ha ——” Lôi Niểu Niểu nghe vậy cười phá lên: “Đúng đúng, để bọn họ khong nhìn được sau!” Cô ấy chợt ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Phía sau còn có cái gì? Anh còn muốn làm gì nữa?”

Lý Thiên Mặc cong môi cười, mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy không nói gì cả, Lôi Niểu Niểu hung dữ trợn mắt nhìn anh ta.
 
Chương 1544: Mẹ của Lý Khắc Gia (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc nói: “Chắc chắn còn có phía sau, không phải tối hôm nay em sẽ không về ký túc xá sao? Em mà ngủ chung chăn với anh, anh không thể đảm bảo là mình không làm gì cả.”

Lôi Niểu Niểu nhấc chân, đạp lên trên đùi anh ta. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước kia, lúc em ở cùng anh, không phải anh cũng không làm gì sao?”

Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Không giống nhau, trước kia hai chúng ta chưa chính thức yêu nhau!”

Lôi Niểu Niểu chớp chớp mắt nói: “Có gì khác nhau sao?”

Lý Thiên Mặc nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên là khác rồi!”

Lôi Niểu Niểu cau mày, muốn bò dậy: “Vậy em muốn trở về...”

Lý Thiên Mặc buồn cườn, anh ta gập người cười như nắc nẻ: “Chọc em thôi, em mau đi ngủ đi. Anh là người như vậy sao?”

Lý Thiên Mặc đi tắt máy vi tính, tắt đèn. Lôi Niểu Niểu bỗng nói: “Đừng tắt máy vi tính —— em còn chưa học cách làm 3D Animation đâu! Ngày mai chắc chắn sẽ không qua được bài kiểm tra! Tối nay em phải học thâu đêm!”

Lý Thiên Mặc ôm lấy cô ấy, ấn cô ấy nằm xuống: “Ngày mai không thi, đổi thành ngày kia thi.”

“...” Lôi Niểu Niểu hừ bằng giọng mũi: “Ngày mai em phải nói cho hiệu trưởng biết, anh lấy việc công làm việc tư!”

Lý Thiên Mặc chợt nghĩ, cái miệng nhỏ của cô nói nhiều quá... anh ta vội vàng dùng miệng của mình chặn cô ấy lại, không để cho cô nói chuyện nữa...

Buổi tối hôm qua thật là thú vị. Lúc Lôi Niểu Niểu tỉnh dậy, thấy Lý Thiên Mặc đang ngủ rewwn ghế sa lon...

Cô ấy cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn mặc chỉnh tề.

Cô ấy còn tưởng rằng tối qua có người nào đó nhúc nhích tà niệm, không ngờ rằng người này... Lại chủ động ngủ trên ghế sa lon?

Lý Thiên Mặc nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra nhìn cô ấy. Trong lòng đau khổ nghĩ... trước kia con nhóc này không đá người như vậy...

Tối hôm qua, anh ta vừa tới gần ôm cô ấy, cô ấy đã bắt đầu đá anh ta, đá anh ta rơi xuống trên đất mấy lần!

Ban thử nói xem, có ai đối mặt với cô gái mình thích, lại không muốn ôm?

ĐM... Ngược tâm... anh ta không muốn ngủ trên ghế sa lon đâu, nhưng anh ta phải thay cái mạng nhỏ của mình mà cân nhắc, cứ để cô đạp trúng mấy lần, chắc anh ta hỏng mất.

Lôi Niểu Niểu nín cười, đi đánh răng rửa mặt, lúc cô ấy đánh răng rửa mặt xong đi ra, bỗng nảy ra một suy nghĩ xấu xa, cô ấy mở điện thoại của Lý Thiên Mặc ra, video với Lăng Vi, sau đó nhờ Lăng Vi gọi tất cả người nhà của cô ấy đi ra.

Sáng sớm, Lôi lão gia đã dậy rồi, Lôi Niểu Niểu nghịch nghịch tóc nói: “Ông nội, tối hôm qua, cháu và Thiên Mặc chơi trò rất là thú vị, đáng tiếc mọi người đều không được thấy! Cháu đã quay lại rồi, mọi người có muốn cháu gửi qua cho mọi người xem không?”

Cô ấy vốn cho rằng ông nội mình sẽ “Xấu hổ”, ai có thể ngờ, hai mắt ông nội cô ấy sáng lên, chỉ còn kém mỗi nước vỗ tay vỗ tay: “Gửi đi! Cháu mau gửi qua đi! Ông sẽ ghi vào đĩa CD, giữ làm kỷ niệm cho các cháu!”

“Phốc ——” Lôi Niểu Niểu hộc máu, đạo hạnh của ông nội cô ấy quá sâu! Cây non mới mọc của cô áy liền héo.

Lý Thiên Mặc đánh răng rửa mặt xong đi ra, anh ta đi tới sau lưng Lôi Niểu Niểu, vòng tay ôm lấy eo cô, tỳ cằm ở hõm vai của cô ấy, cằm lún phút râu cọ tới cọ lui ở cổ cô ấy.

Lôi lão gia nhanh chóng bị làm cho mù mắt...

“Tít ——” Lôi lão gia nhấn kết thúc cuộc gọi.

“Ha ha ha...” Lôi Niểu Niểu vui vẻ tìm được phương pháp đối phó với đám bại hoại này! Cô ấy đột nhiên hiểu ra, thì ra lý do mình không bình thường, đều là... di truyền từ ông nội của cô ấy!

Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu cùng đi đến trường học, trong lớp học ngày hôm nay, Lý Thiên Mặc không nhắc đến chuyện kiểm tra, vẫn để cho mọi người tiếp tục luyện tập.

Ngày hôm sau, kiểm tra!

Có kết quả thiết kế 3D Animation, Lý Thiên Mặc bất ngờ kinh ngạc! Bởi vì, anh ta nhìn thấy nhân vật 3D Animation do Lý Khắc Gia tạo ra!

Nhân vật do Lý Khắc Gia phác họa ra là... một người phụ nữ, cầm một quyển sách, ngồi ở bên ngoài ban công. Ánh nắng chiều chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng vàng lên người phụ nữ này.

Người phụ nữ này nhìn ưu nhã, xinh đẹp, thành thục... mà điều làm Lý Thiên Mặc kinh ngạc là, sợi dây chuyền người phụ nữ này đeo trên cổ...

Mặc dù mặt dây chuyền được cất trong áo, không lộ ra, nhưng sợi dây chuyền này... thật sự giống y chang với sợi dây chuyển mặt đá đen của anh ta!

Lý Thiên Mặc cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ Lý Khắc Gia cũng đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này? Người trong bức họa này là ai? Là mẹ của Lý Khắc Gia hả?
 
Chương 1545: Đầu mối (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc định tìm Lý Khắc Gia nói chuyện.

Nhưng lại không thích hợp để nói đến chuyện sợi dây chuyền trong phòng học của anh ta, bởi vì trong phòng học có rất nhiều người, không quá thích hợp thảo luận điều bí mật này ở trước mặt mọi người.

Nhưng nếu hẹn Lý Khắc Gia gặp mặt riêng, lại càng không ổn thỏa... nếu anh tá tự nhiên nói với Lý Khắc Gia: “Khắc Gia này, buổi tối cậu chờ tôi ở quán cà phê nhé. Tôi có chuyện muốn nói với cậu...” Còn không phải dọa Lý Khắc Gia sợ đến nỗi lông đều dựng đứng?

Lý Thiên Mặc suy nghĩ, nghĩ ra cách!

Ngày hôm sau, trong giờ học buổi chiều, Lý Thiên Mặc thông báo kết quả kiểm tra với mọi người. 18 hạt giống của khoa máy tính đều làm khá tốt, Lôi Niểu Niểu và Lý Khắc Gia kém hơn một chút.

Còn số người hiệu trưởng nhét thêm vào đều là trứng thối, mấy người này không có tài năng, lần kiểm tra đầu tiên, Lý Thiên Mặc thoáng nhẹ tay cho bọn họ 27s, không có một ai có thể thực hiện được. Làm phác thảo mô hình 3D, lại làm lung ta lung tung.

Lý Thiên Mặc vẫn tập trung đào tạo 20 hạt giống này.

Lúc tan học, Lý Thiên Mặc nói sẽ dạy kèm riêng cho Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu.

Lý Khắc Gia miên man suy nghĩ... thầy Lý đang muốn trả thù sao?

Lôi Niểu Niểu cười “Hì hì”, nói: “Em phải trở về phòng ngủ lấy ít đồ, hai người chờ em nhé.”

Lý Khắc Gia lo lắng!

Cậu ta chặn Lý Thiên Mặc ở trên hành lang, hơi xấu hổ hỏi: “Thầy Lý... thầy đang cố tình bảo em làm kỳ đà cản mũi hả? Video của thầy và Niểu Niểu huyên náo đến nỗi tất cả mọi người trong trường đều biết... bây giờ thầy bảo em làm bóng đèn, sao thầy trò trong trường học không khinh bỉ em cho được? Em cũng đã tự động rút lui rồi, thầy còn lấy em ra để trêu đùa...”

Lý Thiên Mặc “hả “: “Sao cậu nói nhiều vậy? Tôi bảo cậu và Niểu Niểu đến nhà tôi, là muốn dạy kèm riêng cho hai người, cậu không biết thành tích của mình sao? Thứ hai từ dưới đếm lên!”

Lý Khắc Gia đỏ mặt, người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên là Lôi Niểu Niểu... mặc dù cậu ta xếp trước Lôi Niểu Niểu, nhưng cũng không giỏi hơn cô ấy bao nhiêu.

Lý Khắc Gia cúi đầu, hơi ngượng ngùng.

Rất lâu sau, cậu ta mới mở miệng ra nói, cậu ta nói: “Em không sợ thầy suy nghĩ quá nhiều, em là sợ Niểu Niểu suy nghĩ nhiều...”

Cô ta nâng tầm mắt lên nhìn Lý Thiên Mặc, rồi nói tiếp: “Lúc trước em bày tỏ với Niểu Niểu, bị cô ấy cự tuyệt... nếu bây giờ em cắm một chân giữa hai người, em sợ cô ấy sẽ hiểu lầm em... em đã thật sự từ bỏ rồi, mặc dù em vẫn rất thích cô ấy, nhưng em không muốn khiến cô ấy cảm thấy khổ sở vì chuyện này, em chỉ hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ không buồn không lo.”

Lý Thiên Mặc gật đầu tán thưởng: “Không hổ là học khoa báo chí, miệng lưỡi rất nhanh nhẹn.”

Lý Khắc Gia muốn phun, cậu ta vốn còn đang buồn, lần này lại bị Lý Thiên Mặc nói đến dở khóc dở cười.

Lý Thiên Mặc nói: “Chúng ta đều là đàn ông, không quan tâm đến những thứ đó. Niểu Niểu lựa chọn ai, là tự do của cô ấy, là quyền lợi của cô ấy. Trong chúng ta, ai chung một chỗ với cô ấy, đều đừng để ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai chúng ta.”

Lý Khắc Gia muốn “囧” chết.

Cậu ta thầm nghĩ trong lòng: Thầy Lý, em và thầy có quan hệ gì đặc biệt sao? Tại sao em lại không biết?
 
Chương 1546: Đầu mối (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng Lý Thiên Mặc lại không nghĩ như vậy, từ sau khi anh ta nhìn thấy sợi dây chuyền kia, anh ta đã tự động cho Lý Khắc Gia vào hàng ngũ an hem của mình, mặc dù còn không biết sợi dây chuyền kia có quan hệ gì với Lý Khắc Gia hay không.

Lý Khắc Gia không từ chối nữa, đi cùng Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu, đến nhà của Lý Thiên Mặc.

Lần này ba người ở chung với nhau tốt hơn so với lần trước, vẫn là Lý Khắc Gia nấu cơm... Lý Thiên Mặc thu dọn nhà cửa, Lôi Niểu Niểu luyện tập.

Ba người cơm nước xong, lúc Lý Thiên Mặc giảng giải cho bọn họ, anh ta cố tình lấy nhân vật 3D do Lý Khắc Gia tạo ra làm ví dụ.

Lý Thiên Mặc nói: “Khắc Gia, cậu thiết kế nhân vật 3D này cực kỳ tốt, khí chất của người phụ nữ này hoàn toàn được làm nổi bật lên, ôn uyển, ưu nhã, thông minh. Đặc biệt là... ánh mặt trời này, như phủ một tầng ánh sáng vàng lên người cô ấy, khiến cho người ta cảm thấy bí ẩn, cảm thấy tĩnh lặng. Ý tưởng này thật sự rất hay.”

Lý Khắc Gia mỉm cười, không lên tiếng.

Lôi Niểu Niểu tò mò hỏi cậu ta: “Này? Lý Khắc Gia, người phụ nữ 3D này là ai vậy? Là mẹ cậu hả?”

Lý Khắc Gia lắc đầu nói: “Không phải, nà ấy là dì nhỏ của mình.”

Lý Thiên Mặc vuốt cằm, anh ta cẩn thận suy nghĩ, rồi dè dặt hỏi: “Trong tác phẩm này, cả bức họa đều nổi bật lên nhờ dì nhỏ của cậu, bà ấy chắc chắn là học giả có trí tuệ phải không?”

Lý Khắc Gia cười gật đầu nói: “Dì nhỏ của em hơi thần bí, em cũng không biết dì ấy làm cái gì. Dì ấy nói mình là nội trợ gia đình, nhưng em cảm giác không phải. Từ cử chỉ lời nói lúc dì ấy lơ đãng toát ra, còn cả cái cách suy nghĩ cân nhắc mọi chuyện, em cảm thấy dì nhỏ không đơn giản như lời gì nói.”

Lý Thiên Mặc vội vàng nói: “Nếu chúng ta nhờ dì nhỏ của em làm người mẫu, dì em có đồng ý không?”

Lý Khắc Gia lắc đầu nói: “Dì nhỏ của em xuất quỷ nhập thần lắm, đã nhiều năm rồi em không gặp dì ấy. Thật ra thì, số lần em và dì gặp mặt cũng không được quá mấy lần...”

Cậu ta suy nghĩ rồi xác định nói: “Từ sau khi em bắt đầu nhớ được, em chỉ gặp dì ấy có hai lần...”

“Hai lần?”

“Đúng: “Lý Khắc Gia gật đầu nói: “Dì nhỏ của em tới vô ảnh, đi vô tung, dì ấy rất ít khi trở lại. Hai lần đó đều là dì về thăm ông nội, bà nội em. Dì ấy đã mang về rất nhiều tiền. Bởi vì, ông nội bà nội em cực kỳ nhớ dì ấy, nên ông bà em bảo em vẽ hình dì nhỏ, dì nhỏ của em không có anh, em phải dựa vào trí nhớ vẽ lại. Vẽ nhiều, em cũng quen, lần này thầy ra đề làm đồ họa, trong tay em có nhiều tranh của dì nhỏ nhất, vì vậy em đã trực tiếp lấy nó làm nhân vật đồ họa.”

Lý Thiên Mặc gật đầu...

Lý Khắc Gia dường như nói rất nhiều, nhưng Lý Thiên Mặc không hài lòng lắm về kết quả lần trò chuyện này... Anh ta muốn biết nhiều tin tức liên quan tới người phụ nữ này hơn. Nhưng rõ ràng là Lý Khắc Gia không muốn nói quá nhiều về chuyện của dì mình.

Lý Thiên Mặc không còn cách nào hỏi nữa, Lý Khắc Gia đã có tâm tình cảnh giác.

Lý Thiên Mặc suy nghĩ, quyết định gửi hình ảnh 3D Animation này cho chú Vương Dần xem, nếu người phụ nữ bên trong thật sự là vợ của ông ấy, vậy cứ để ông ấy tự mình đến hỏi Lý Khắc Gia...

Năng lực học hỏi của Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu cực kỳ nhanh, hai người nghiêm túc học, chỉ cần nói qua bọn họ đã hiểu.

Rất nhanh, kỹ thuật thiết kế 3D Animation của hai người đã tăng lên một cấp bậc.

“Thầy ơi, nhân vật cổ đại thầy thiết kế nhìn đẹp thế!” Lý Khắc Gia chỉ vào bản thiết kế Mộ Dung Sương và Đông Phương Bạch, hai mắt của cậu ta sáng lên, nhìn có vẻ rất thích.

Lôi Niểu Niểu cướp lời: “Đó là manga do chị dâu mình vẽ! Hai nhân vật này là nam chính và nữ chính trong truyện 《 Bạch Lộ Vi Sương 》, cậu đã đọc chưa?”

Lý Khắc Gia cực kỳ kinh ngạc: “Mình đã nghe qua! Quyển manga này khá nổi tiếng, có rất nhiều sinh viên trong trường chúng ta đọc quyển manga này. Nhưng mình không hứng thú với thể loại manga dành cho nữ này, vì vậy mình chưa đọc.”

Lôi Niểu Niểu nói: “Cậu nên xem đi! Quyển manga này không phải là manga dành cho thiếu nữ, nội dung bên trong rất hay và hài hước. Có rất nhiều bạn nam trong lớp chúng ta xem đấy.”

Lý Khắc Gia làm mặt quỷ, rõ ràng là không muốn xem lắm.

Lôi Niểu Niểu liền “xùy “: “Tôi thích xem, ngày nào tôi cũng chờ chương mới đến ngứa ngáy trong lòng!”
 
Chương 1547: Thấy người thật! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Khắc Gia đảo đảo mắt.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lôi Niểu Niểu, rồi quyết định muốn xem quyển manga này... nữ thần của cậu ta thích, cậu ta phải xem xem thế nào.

Lý Khắc Gia ôm máy vi tính, ngồi vào trên ghế sa lon, xem ‘Bạch Lộ Vi Sương’.

Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc tiếp tục bận rộn. Lý Thiên Mặc dựng cảnh cho Lăng Vi.

Cảnh anh ta đang làm, là cảnh Đông Phương Bạch và Mộ Dung Sương cùng trở về Dược Vương cốc, sau đó, Mộ Dung Sương được cầu hôn, lúc ấy Đông Phương Bạch đã hơi thích Mộ Dung Sương... Lý Thiên Mặc đã thiết kế biểu tình lúc đó của nam chính… cực kỳ xuất sắc...

Mặc dù chỉ là một phân cảnh nhỏ, nhưng Lý Thiên Mặc làm rất nghiêm túc. Chỉ một cảnh nhỏ như vậy cũng tốn của anh ta 2 tiếng đồng hồ.

Đến khi anh ta làm xong, phát hiện ra Lôi Niểu Niểu vẫn còn đang thiết kế nhân vật, cô ấy đã thiết kế xong mấy nhân vật, nhìn còn khá được.

Lý Thiên Mặc nghiêng đầu, thấy Lý Khắc Gia đang xem đến mê mẩn, thỉnh thoảng còn “Ha ha ha”: “Oa ha ha ha...” “ĐM —— cười đau cả bụng! Ha ha...” “Oa ha ha... buồn cười quá, mau đỡ đi, thế này vẫn còn cười được, ha ha ha...”

Lôi Niểu Niểu vừa thiết kế, vừa thảo luận với cậu ta: “Có phải nữ chính đang châm cứu cho con chuột hay không?” “Có phải đang đến đoạn nữ chính xuống núi, hố nam chính hay không?” “Có phải đang đến đoạn nam chính vốn phúc hắc cao lãnh đang tiện manh hay không?” “Có phải nhìn thấy con thảo nê mã(*)đi đại tiện ở chỗ đống cỏ khô Đại sư tỷ trốn hay không?”

(*)Caonima trong tiếng Trung giản thể là 草泥马 (Thảo nê mã) nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là một con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như một biểu tượng thách thức sự kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Caonima còn đồng âm (khác thanh điệu một chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống ‘Đê ma ma’ ở Việt Nam)

“Đúng đúng đúng!” Lý Khắc Gia cười đến nỗi ứa cả nước mắt, cậu ta vừa cười, vừa ôm bụng nói: “Ha ha ha... con thú cưng của nữ chính manh quá! Ôi trời ơi... cái con thảo nê mã này nhát gan như chuột... Còn có tính sạch sẽ nữa, đến đi đại tiện cũng phải đào hố trước đã...”

Lôi Niểu Niểu cười phá lên “Ha ha”: “Đúng vậy, mình cũng thích con thú cưng ngốc manh này.”

Lý Khắc Gia hứng thú với công việc thiết kế nhân vật trong ‘Bạch Lộ Vi Sương’ của Lý Thiên Mặc, cậu ta đang đọc manga, bỗng quyết định thiết kế nhân vật Đại sư tỷ.

Lý Thiên Mặc cũng muốn xem khả năng của cậu ta, nên để cậu ta nghiêm túc làm.

Lý Khắc Gia thiết kế xong, lại dựng cảnh đồ họa.

Câu ta dựng cảnh Đại sư tỷ đang dính phân trên đầu... Bên cạnh, con thảo nê mã đang cười ngốc manh...

Ngoài phân ra, trên tóc của Đại sư tỷ còn dính đầy rơm rạ... hình tượng đó cực kỳ buồn cười.
 
Chương 1548: Thấy người thật! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau đó, biểu tình đại sư tỷ cũng siêu cấp buồn cười, cô ta cắn răng cố nhịn không hét toáng lên, vẻ mặt như muốn nói “ĐM, ai có thể nói cho tôi biết sao cái chuồng ngựa này thối như vậy!“.

Cô ta đưa tay sờ lên đỉnh đầu, thấy tay dính dính cái gì đó đưa lên mũi ngửi,... Sau đó, liền bị xông đến hôn mê, biểu tình của thảo nê mã lúc đó là... cười cực kỳ xuẩn manh...

“Ha ha ha...” ĐM, Lôi Niểu Niểu cười đau cả bụng, hình ảnh rất đẹp, đến nỗi cô ấy cũng không dám nhìn thẳng!

Lý Khắc Gia dựng xong cảnh 3D Animation này, đã là hơn bốn giờ sáng.

Lý Thiên Mặc đặc biệt hài lòng, đã sớm thúc giục cậu ta đi ngủ, nhưng nói thế nào thằng nhóc này cũng không chịu, nhất định phải làm xong mới ngủ.

Lôi Niểu Niểu cũng rất phấn khích, ba người cùng thức suốt đêm... mặc dù hình ảnh ba người ở trong phòng khách rất quỷ dị, nhưng bầu không khí lại rất hài hòa...

Lý Khắc Gia dựng xong cảnh này, mới mơ mơ màng màng đi ngủ. Lý Thiên Mặc thu dọn lại phòng khách, Lôi Niểu Niểu cũng đã buồn ngủ không chịu được, đi vào trong phòng ngủ của Lý Thiên Mặc ngủ.

Lý Thiên Mặc dựng xong phân cảnh nhỏ, cũng gửi luôn cả thiết kế nhân vật do Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu thiết kế cho Lăng Vi.

Anh ta nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ sáng... anh ta gửi đoạn 3D Animation người phụ nữ đeo sợi dây chuyền do Lý Khắc Gia làm cho Diệp Đình, nhờ Diệp Đình gởi cho chú Vương Dần, bởi vì anh ta không có phương thức liên lạc của chú Vương Dần.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Lý Thiên Mặc đi rửa mặt, rồi ngủ ở trên ghế sa lon.

Lúc Lý Khắc Gia tỉnh dậy, nhìn thấy thầy Lý đang ngủ ghế sa lon...

Nội tâm cậu ta gợn sóng không nhỏ, không ngờ rằng thầy Lý lão thật sự là người quân tử... mặc dù Lôi Niểu Niểu đang ở trong nhà anh ta, nhưng hai người đều không làm gì quá phận!

Lý Khắc Gia hơi thay ấn tượng về Lý Thiên Mặc.

Sau khi Lôi Niểu Niểu tỉnh lại, cô ấy làm động tác ra hiệu giữ im lặng với Lý Khắc Gia.

Hai người đánh răng rửa mặt xong, lặng lẽ trở về trường học, Lý Thiên Mặc không cần đến trường, lúc nào có giờ học thì lên lớp là được, hai người bọn họ muốn để anh ta ngủ thêm một lát, không đánh thức anh ta dậy.

Mười hai giờ trưa, Lý Thiên Mặc bị điện thoại của Diệp Đình đánh thức, Diệp Đình trầm giọng nói: “Thiên Mặc, tôi đã liên lạc với chú Vương Dần, chú ấy muốn hẹn Lý Khắc Gia gặp mặt.”

Lý Thiên Mặc còn chưa tỉnh ngủ, anh ta mơ mơ màng màng hỏi: “Chú Vương muốn hỏi gì sao?”

“Đúng: “Diệp Đình nói: “Ý của chú Vương là, muốn trực tiếp hỏi Lý Khắc Gia. Bởi vì... người phụ nữ trong đoạn 3D Animation đó, đúng là vợ của chú ấy!”

Lý Thiên Mặc lập tức tỉnh táo lại: “Thật? Vậy thì thật sự quá tốt rồi!”

Lý Thiên Mặc cực kỳ vui vẻ! Anh ta vội vàng nói: “Anh chờ đã, đừng vội. Chờ hai ngày tới đi, chờ thêm hai ngày nữa tôi sẽ sắp xếp để bọn họ gặp mặt, không bằng buổi tối đến nhà tôi đi. Anh và chú Vương cùng đến, các anh giả vờ làm khách, chờ hai người làm quen với Lý Khắc Gia xong, nói đến chuyện dây chuyền, cũng không quá đột ngột.”

Diệp Đình suy nghĩ rồi nói: “Có thể.”

Vốn không cần phải tốn sức như vậy, nhưng anh ta sợ nếu trực tiếp hẹn Lý Khắc Gia hỏi chuyện này, thằng nhóc này sẽ không nói thật.

Dù sao, bất cứ người nào đối diện với một người xa lạ, cũng sẽ cảnh giác.

Trước đó, lúc Lý Thiên Mặc hỏi Lý Khắc Gia, Lý Khắc Gia cũng ấp úng không muốn nói. Nếu bây giờ chú Vương Dần trực tiếp hẹn gặp Lý Khắc Gia, chắc chắn cậu ta sẽ không nói gì cả.

Hai ngày sau, Lý Thiên Mặc lại dạy kèm riêng cho Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu...

Vương Dần gấp đến độ ngày ngày ăn không ngon, ông cực kỳ muốn gặp Lý Khắc Gia, nhưng nếu hẹn quá đột ngột, sợ rằng sẽ làm Lý Khắc Gia cảm thấy kỳ quái, ông không thể không chờ hai ngày được.

Buổi tối, Lý Thiên Mặc mang Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu cùng về nhà, Lý Khắc Gia đã hoàn toàn nghiện manga《 Bạch Lộ Vi Sương 》, hai ngày qua, cậu ta đã dành thời gian xem hết bộ manga này!

Bây giờ cậu ta cũng giống như Lôi Niểu Niểu, đều là “Fan trung thành” của Lăng Vi, ngày ngày chờ chương mới đến ngứa ngáy trong lòng!

Lúc Diệp Đình, Lăng Vi và Vương Dần tới, Lý Khắc Gia vội vàng đứng lên nói: “Thầy có khách tới thăm, em xin phép trở về trường học trước.”

Vương Dần vội vàng xua xua tay: “Không cần không cần, chúng ta không có chuyện gì quan trọng cả. Cháu cứ ngồi lại đi, lát nữa chúng ta sẽ đi. Không thể trễ nải việc học của các cháu được.”

Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Khắc Gia, Lý Khắc Gia cười khách khí với ông ta.

Lý Thiên Mặc nói: “Vậy thì cùng ăn cơm đi. Cơm nước xong, mọi người đi về cũng được.”

Lý Thiên Mặc vào phòng bếp nấu ăn, Lôi Niểu Niểu giới thiệu bọn họ với nhau. Lúc Lôi Niểu Niểu giới thiệu Diệp Đình, cô ấy nói: “Đây là anh họ tôi, Diệp Đình.”

Lý Khắc Gia bị dọa sợ đến nỗi thiếu chút nữa ngã nhào: “Tôi biết! Tổng tài quốc tế Đỉnh phong!”

Diệp Đình bắt tay với cậu ta, Lôi Niểu Niểu giới thiệu Lăng Vi, cô ấy nói: “Đây là chị dâu Lăng Vi của tôi, chính là tác giả bộ 《 Bạch Lộ Vi Sương 》.”

“Oh my god...” Lý Khắc Gia bắt tay Lăng Vi, dùng sức nắm, cậu ta nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, cực kỳ kích động nói: “Oh my god! Oh my god... mình đang thấy người thật! Thần tượng ơi, chị có thể ký tên cho em không?”
 
Chương 1549: Người đi đâu? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi mỉm cười, gật đầu nói: “Được...”

Lý Khắc Gia phấn khích muốn nhảy cỡn lên, cậu ta vui đến nỗi sắp cả mất lý trí!

Lôi Niểu Niểu đè Lý Khắc Gia lại, trịnh trọng giới thiệu Vương Dần! Đáng lẽ người nên được giới thiệu đầu tiên là Vương Dần, nhưng... để có thể kéo dài đề tài, Lôi Niểu Niểu cố tình giới thiệu chú Vương cuối cùng.

Lôi Niểu Niểu nghiêm túc nói: “Đây là chú Vương, là đồng đội của cha tôi, chú ấy đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như diệt trừ băng nhóm buôn bán ma túy, chú ấy đã được nhận rất nhiều huân chương!”

Lý khắc gia chợt cảm thấy rất kính nể chú Vương Dần!

Bốn người ngồi nói chuyện phiếm ở trong phòng khách, Diệp Đình giả vờ hỏi Vương Dần tình hình tìm vợ tiến triển thế nào rồi...

Vương Dần thở dài, nói tình cảnh của mình, hai mươi mấy năm... Vợ con ly tán, vẫn luôn không có tin tức... rồi ông lại nhớ về hồi ức trong những năm tháng khó khăn trừ băng nhóm tội phạm buôn bán ma túy ở trong bộ đội diệt.

Lý Khắc Gia cảm thấy đau lòng, lau mồ hôi thay cho Vương Dần! Cậu ta thật sự hy vọng mình có thể đóng góp một phần sức lực, giúp chú Vương tìm được vợ và con.

Lý Thiên Mặc nấu bữa cơm này… hơn một tiếng đồng hồ... Vì để chú Vương và Lý Khắc Gia có thời gian trò chuyện lâu hơn, anh ta nấy rất nhiều món ăn!

Cuối cùng, lúc tất cả mọi người đều thật sự đói không chịu được, Lý Thiên Mặc mới không nấu nữa...

Trên bàn cơm, mọi người lại trò chuyện tiếp, Lý Khắc Gia “Đột nhiên” nhìn thấy sợi dây chuyền Diệp Đình đeo trên cổ: “Uả? Anh Diệp, sao em nhìn thấy sợi dây chuyền anh đang đeo trên cổ… quen quen?”

Diệp Đình cố tình đeo sợi dây chuyền này, tất cả mọi người trò chuyện hơn một giờ, không ai nhắc tới sợi dây chuyện này, vì muốn để Lý Khắc Gia tự phát hiện ra...

Rốt cuộc, sau lần thứ hai Diệp Đình “chỉnh lại” sợi dây chuyền, anh đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Lý Khắc Gia.

Vương Dần kích động nói: “Sao cháu lại thấy sợi dây chuyền này quen mắt?”

Thật ra thì tất cả mọi người đều biết dì nhỏ của Lý Khắc Gia có sợi dây chuyền này, nhưng tất cả mọi người đều giả vờ như không biết...

Lý Khắc Gia đối mặt với mấy lão du điều(*) này, chắc chắn cậu ta non khỏi cần bàn, nhanh chóng nói ra những lời trong miệng mình! Lý Khắc Gia là người rất đơn thuần... cậu ta nói: “Dì nhỏ của cháu cũng có một sợi dây chuyền như thế này...”

(*) Lão du điều: ngôn ngữ mạng ám chỉ những người có kinh nghiệm trong xã hội, có thể đối phó với những cạm bẫy trong xã hội.

Vương Dần kích động, ông ấy nhìn chằm chằm vào Lý Khắc Gia nói: “Không dối gạt cháu, chú cũng có một sợi dây chuyền như thế này! Năm đó, lúc vợ chú ra đi, chỉ mang theo sợi dây chuyền này... chú rất muốn tìm thấy bà ấy!”

Lý Khắc Gia kích động! Cậu ta vội vàng mở máy vi tính ra, cho bọn họ nhìn nhân vật 3D animation mà mình thiết kế!”Chú thử nhìn xem, chú có biết dì nhỏ của cháu hay không?”

Vương Dần nhìn thấy hình ảnh 3D animation, nhất thời kích động không nói ra lời... ông ấy thật sự rất kích động, mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ trong bức tranh này, ông ấy đều kích động không thể khống chế được mình.
 
Chương 1550: Người đi đâu? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặc dù là nhân vật 3D animation, nhưng là, khí chất và dáng vẻ của nhân vật 3D animation này, thật sự rất giống, hơn nữa thần thái của người trong tranh cực kỳ sống động!

Vương Dần nói: “Bà ấy chính là dì nhỏ của cháu? Bà... bà ấy chính là vợ chú!”

Lý Khắc Gia mặt đầy mộng! Cậu ta hơi không dám tin tưởng!

Lý Khắc Gia run rẩy nói: “Chú... là dượng nhỏ của cháu?”

Biểu tình của Vương Dần vô cùng phức tạp.

Nhưng Lý Khắc Gia lại cực kỳ phấn kích, cậu ta hét lớn: “Thật là trùng hợp! Thật là trùng hợp! Ôi trời ơi! Cháu lại... Mẹ ơi! Không được, không được, dượng nhỏ! Cháu phải gọi điện thoại cho mẹ cháu, cháu phải nói cho bà ấy biết, cháu tìm được dượng nhỏ!

Lý Khắc Gia khó che giấu được kích động, vội vàng gọi điện thoại cho cha mẹ cậu ta. Không tới nửa giờ sau, cha mẹ của Lý Khắc Gia, còn cả anh trai cỉa cậu ta cũng chạy tới.

“Ông là Vương tiên sinh?” Mẹ Trần Thục của Lý Khắc Gia hơi kinh ngạc, bà ấy nhìn Vương Dần trong chốc lát, rồi gật đầu nói: “Đúng! Rất giống với dáng vẻ em gái tôi đã miêu tả!”

Trần Thục hỏi ông ấy: “Vợ ông tên là gì?”

Vương Dần nói: “Bà ấy tên là Bạch Bình.”

Trần Thục nhíu mày: “Vậy thì không đúng rồi... Em gái tôi tên là Hạ Bạch Mai...”

Lý Khắc Gia kinh ngạc hỏi: “Mẹ! Dì nhỏ của con không phải tên là Trần Song hay sao?”

Trần Thục xua xua tay, nói: “Đó là tên giả của dì nhỏ con! Mẹ và cô ấy cũng không phải là chị em ruột... Hai mươi mấy năm trước, lúc cô ấy gặp rủi ro, cha mẹ của mẹ đã cứu cô ấy, vì vậy cô ấy đã nhận cha mẹ của mẹ là cha mẹ nuôi, lúc lúc đó cô ấy mới đổi tên gọi là Trần Song. Nhưng mà... cô ấy nói tên cô ấy là Hạ Bạch Mai! Chẳng lẽ... đấy cũng là tên giả? Hoặc là... cô ấy không phải là người ông muốn tìm...”

Vương Dần lập tức hỏi bà ấy: “Có phải lúc bà ấy gặp nguy hiểm, clà vòa năm XX hay không, ở gần thành phố Trực Vinh?”

Trần Thục suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc đó, tôi vừa mới sinh thằng con lớn, tôi đang trong tháng ở cữ... lúc cô ấy tới cũng đang mang thai.”

Vương Dần chợt cảm thấy tất cả máu trong người mình đều ngừng chảy!

Diệp Đình nói: “Dựa theo thời gian dì nói, còn cả địa điểm gặp mặt, cháu nghĩ là rất giống...”

Diệp Đình không nói hết lời, chính là để trong lòng Trần Thục có sự thay đổi.

Quả nhiên, Trần Thục suy nghĩ lại, gật đầu...” Quả thật thời gian và địa điểm đều trùng khớp. Hơn nữa, cô ấy cũng mang thai...”

Vương Dần lập tức hỏi bà ấy: “Bây giờ bà ấy ở đâu? Còn con của bà ấy thì sao?” Vương Dần cực kỳ kích động, ông ấy nắm lấy tay Trần Thục: “Đại tỷ! Tôi muốn gặp bà ấy!”

Ngọn lửa trong mắt Vương Dần bùng cháy lên như bị đốt lên!

Trần Thục nói: “Tôi cũng không tìm được cô ấy, cô ấy tới vô ảnh, đi vô tăm... sau khi cha mẹ tôi cứu cô ấy, cô ấy tỉnh lại, rồi rời đi, sau đó, cô ấy có trở lại một lần, mang theo rất nhiều tiền đến. Cô ấy nói, đứa con cô ấy không được sinh ra... đứa bé bị sinh non... Về sau nữa, cho đến khi cha mẹ tôi qua đời, cô ấy túc trực bên quan tài cùng chúng tôi cả buổi tối, sau đó không thấy trở lại nữa.”

Biểu tình của Vương Dần tràn đầy cô đơn...

Ông ấy trầm mặc một lúc, như có điều suy nghĩ nói: “Không giống với tính cách của cô ấy lắm... Bạch Bình mà tôi biết là người phụ nữ cực kỳ hiếu thuận... Lấy tính cách của bà ấy, tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo(*). Vợ chồng cụ Trần đã cứu mạng bà ấy... bà ấy không thể không báo đáp được. Hơn nữa, bà ấy không phải là người coi nặng tiền tài, sao có thể lấy "Tiền" để báo đáp ân nhân cứu mạng của mình được chứ? Lấy hieur biết của tôi với Bạch Bình đ, bà ấy sẽ chọn bầu bạn ở bên người hai cụ, mà không phải là rời đi, sau đó mang tiền trở lại đưa cho người...”

(*)Tích thủy chi ânđươngdũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, cònbáoơn đền ơn người khác như một dòng suối

Trần Thục cả kinh, nói: “Ông nói không sai! Lúc chúng tôi mới cứu cô ấy, quả thật cô ấy rất có hiếu tâm, đối xử với cha mẹ tôi cực kỳ tốt. Cũng rất tốt với tôi. Chỉ là... Sau đó, trước khi cô ấy đi... cô ấy bỗng trở nên hơi kỳ lạ... Lúc đó, cô ấy đang có thai, rất yếu ớt... Chúng tôi không hỏi tên thật của cô ấy, vẫn gọi cô ấy là tiểu Song, tiểu Song. Đến lúc cô ấy rời đi, cô ấy chợt nhìn thẳng vào mắt tôi, nói với tôi là: Chúc mừng tôi đi, tôi muốn lấy lại tự do lần nữa.”

Trần Thục nói: “Lúc ấy tôi cảm tháy rất kỳ quái! Tôi thầm nghĩ trong đầu: Có phải tiểu Song điên rồi hay không? Ánh mắt của cô ấy rất kỳ lạ! Tôi liền hỏi cô ấy, "Tiểu Song, em sao vậy?" Cô ấy đột nhiên quay đầu, mỉm cười với tôi, rồi nói: Tôi không gọi là Trần Song, tôi tên là Hạ Bạch Mai! Chính là ngày hôm đó, tôi mới biết tên thật của cô ấy...”

Lăng Vi nói: “Sao cháu cảm giác... dì đang nói đến hai người?”

Cô nhìn về phia mọi người, Vương Dần cũng gật đầu, nói: “Bạch Bình và Hạ Bạch Mai, chắc chắn không phải là một người... có thể người mà gia đình chị cứu là Bạch Bình, nhưng người sau đó... chắc chắn không phải...”

Ông ấy thầm nghĩ trong lòng, có phải người tên Hạ Bạch Mai đã mang Bạch Bình đi đâu mất? Rồi treo đầu heo bán thịt chó?

Ông ấy càng nghĩ càng kinh hãi!
 
Chương 1551: Đột phá bức tường lửa (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Thục nói: “Lúc ấy tôi cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ, muốn kéo cô ấy qua hỏi. Nhưng cô ấy lập tức xoay người rời đi. Dáng vẻ như không thể nào đợi được nữa, tôi muốn đuổi theo cô ấy hỏi! Ngay cả áo khoác dài tôi cũng không mặc, chạy đuổi theo cô ấy tới tận cửa thôn. Nhưng chỉ thấy cô ấy lên một chiếc xe ở phía xa xa.”

Trần Thục nhìn về phía ngoài cửa sổ, như đang nhìn thấy lại cảnh tượng lúc ấy, bà ấy nói tiếp: “Lúc đó, trời đã vào đông, Ngoài trời cực kỳ lạnh, trời đông giá rét, lúc đó tôi còn chưa hết tháng ở cữ, bệnh phong thấp ở chân của tôi bây giờ, là di chứng lúc đó để lại...”

Bà ấy nâng lên tay, xoa xoa chân trái của mình.

Lý Khắc Gia vội vàng đưa tay đấm bóp giúp bà ấy. Trần Thục rất vui vẻ, bà ấy vỗ vào tay của con trai mình, rồi nhìn về phía Vương Dần, bà ấy nói: “Những gì tôi biết… đại khái là như vậy...”

Vương Dần gật đầu nói cám ơn, mặc dù lượng thông tin Trần Thục nói ra không được nhiều, nhưng với ông ấy mà nói, tất cả đều là tin tức hữu dụng!

Bây giờ ông ấy đã biết, có lẽ vợ ông ấy không tự nguyện rời nhà đi! Có lẽ bà ấy là bị người nào đó theo dõi... Nói không chừng, là nhóm người của Hạ Bạch Mai ép bà ấy, không đi không được!

Lúc bà ấy rời đi, là dưới tình thế cấp bách, còn mang theo tín vật của ông ấy... Nói rõ bà ấy không nỡ bỏ!

Vương Dần cảm thấy trong lòng quặn đau! Rất đau... Bạch Bình chạy đi! Nửa đường bà ấy bị choáng váng ngã ở ven đường, được người nhà Trần gia cứu giúp, ai có thể ngờ... Hạ Bạch Mai có thể tìm được bà ấy...

Rốt cuộc… Hạ Bạch Mai này… là ai? Là nhằm vào ông ấy mà đến, hay là nhằm vào Bạch Bình mà đến?

Vương Dần nhắm mắt lại cẩn thận ngẫm nghĩ, ông ngẫm nghĩ đến tiền nhân hậu quả một lần...

Chắn chắn Hạ Bạch Mai này không nhằm vào ông ta mà đến, những kẻ thù ông ấy phải đối mặt đều là những tội phạm cấp quóc tế cực kỳ húng ác! Những kẻ thù biết thân phận của ông ấy, đều sẽ tấn công và trả thù ông ấy, chắc chắn sẽ giết chết người thân, đặc biệt là con ông ấy!

Mà, bây giờ... ông nghe ý của Trần Thục là, Bạch Bình là bị Hạ Bạch Mai mang đi. Thậm chí, Hạ Bạch Mai không tiếc đóng giả thành dáng vẻ của Bạch Bình, bắt Bạch Bình đi... phương pháp tốn sức như vậy, chắc chắn không phải là kẻ thù của ông ấy...

Vậy là ai? Vương Dần lập tức gọi điện thoại về đội, xin điều tra cái tên Hạ Bạch Mai này.

Rất nhanh, người trong đội gửi một tập tài liệu tất cả những gì liên quan đến cái tên “Hạ Bạch Mai” này.

Vương Dần cẩn thận đọc, gần như là tuổi tác không giống... Có người khoảng 70, có người khoảng 20, còn có người khoảng ba mươi tuổi nữa, duy chỉ có không có người hơn bốn mươi tuổi xấp xỉ tuổi của Bạch Bình. Mở rộng phạm vị điều tra hơn nữa, ngay cả lớn hơn vài tuổi, nhỏ hơn mấy tuổi cũng không có... những người còn lại cũng đều là người chênh lệch tuổi rất lớn.

Vương Dần chắc chắn, cái tên Hạ Bạch Mai này cũng không phải là tên thật. Là ai? Có hận thù lớn với Bạch Bình? Không tiếc lấy Bạch Bình để đổi lấy sự tự do cho mình?
 
Chương 1552: Đột phá bức tường lửa (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Dần cúi đầu xuống, ông ấy lấy tay che mặt, ông ấy buồn như đưa đám... mặc dù ông ấy và Bạch Bình yêu nhau, kết hôn... nhưng ông ấy không biết gì về bà... ngoài tính cách của bà ấy ra, ông không biết gì về thân phận và những gì bà ấy đã từng trải qua.

Ông ấy chỉ biết, bà là người phụ nữ ôn uyển, xinh đẹp... Ông ấy chỉ biết là, lần đầu tiên lúc bà nhìn thấy ông ấy, bà đã bị dáng vẻ mạnh mẽ của ông ấy cuốn hút, đây là lời bà ấy vẫn luôn… vẫn luôn nói, bà ấy có thể từ bỏ tất cả vì ông...

Bây giờ, ông ấy mới hơiz biết, thứ bà ấy từ bỏ “Tất cả” này... Cũng không đơn giản...

Rốt cuộc thân phận của bà ấy là gì? Bà ấy bị đưa trở về nhà mình? Có lẽ, không đơn giản như vậy? Nếu không tại sao “ Hạ Bạch Mai “ phải nói, dùng Bạch Bình để đổi lấy tự do của mình?

Vương Dần nghĩ thông suốt những điều này, ông ấy quyết định phải điều tra chuyện này cho tới cùng!

Ông ấy và Diệp Đình, Lăng Vi tạm biệt rồi rời đi. Hy vọng có thể mau sớm thẩm vấn Hoắc Ân, cái lão gia hỏa này có thể lấy được sợi dây chuyền, chắc chắn ông ta biết được nội tình trong chuyện này!

Hoắc Ân? Vương Dần chợt cả kinh! Ông ấy nhất thời hơi ngồi không yên. Hoắc Ân là người trong cuộc! Sao ông ta có được sợi dây chuyền này? Bạch Bình và ông ta có quan hệ như thế nào...

Thời gian Hoắc Ân lấy được sợi dây chuyền này... Là hai mươi mấy năm trước? Hay là mấy năm gần đây?

Nếu là... hai mươi mấy năm trước... Vậy sẽ không đơn giản!

Vương Dần cảm thấy da đầu của mình như tê dại! Mấy sợi dây chuyền này đều tượng trưng cho nhiệm vụ cơ mật! Mặc dù, nó có ý nghĩa cực kỳ lớn với bọn họ, nhưng cũng chỉ là tín vật phổ thông để lại cho người nhà mình...

Sao Hoắc Ân lại chú ý tới sợi dây chuyền này? Nếu không phải là người có sợi dây chuyền này, cũng sẽ không có ai chú ý tới sự tồn tại của những sợi dây chuyền này. Bởi vì, những sợi dây chuyền này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt với người khác cả!

Vương Dần càng nghĩ càng kinh hãi, ôn ấy báo cáo xin lập tức thẩm vấn Hoắc AÂn, có lẽ chân tướng của chuyện này, càng đáng sợ hơn so với tưởng tượng của ông ấy rất nhiều!

Vương Dần trở về nơi ở của mình, ông đứng ngồi không yên. Thượng cấp nhận được báo cáo của ông ấy, lập tức soạn thảo văn kiện, nhưng thẩm vấn Hoắc Ân thật sự là chuyện rất khó khăn. Bởi vì, bây giờ Hoắc Ân đang bị chiến đội quốc tế giam giữ, không có chữ ký của tổng chỉ huy chiến đội quốc tế, bất kỳ ai cũng đều không thể thẩm vấn Hoắc Ân được.

Chuyện Vương Dần có thể làm… bây giờ… chỉ là chờ đợi!

Sau khi tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu. Lý Thiên Mặc đứng ở bên cạnh Lôi Niểu Niểu, anh ta cúi người thì thầm ở bên tai cô ấy: “Em có muốn cải thiện kỹ thuật hack của mình hay không?”

Đôi mắt của Lôi Niểu Niểu sáng qoắc lên, cô ấy dùng sức gật đầu. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh ta nói: “Muốn! Mau mau mau dạy em đi!”

Lý Thiên Mặc kéo cô ấy đến bên cạnh bàn máy vi tính, anh ta đè lên bả vai cô ấy, để cô ấy ngồi xuống trước.

Anh ta ngồi ở bên cạnh cô, cười nói: “Bây giờ anh sẽ dạy em làm cách nào lẻn vào cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế.”

“A? Phốc —— Khụ...” Lôi Niểu Niểu bị dọa sợ hết hồn: “Cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế?! Anh đang nghĩ mình chơi game hả!”

Lý Thiên Mặc giơ một ngón tay lên lắc lắc ở trước mặt cô ấy, kiêu ngạo cười nói: “Vào cơ sở dữ liệu của bọn họ, không giống như chơi game.”

“ĐM... quá mạo hiểm!” Lôi Niểu Niểu biết kỹ thuật hack của anh ta rất giỏi, nhưng mà... đây chính là chiến đội quốc tế? Gan của anh ta lớn quá...

“Anh vào cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế làm gì?” Lôi Niểu Niểu không hiểu.

Lý Thiên Mặc nói: “Nói không chừng trong cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế có tài liệu của Bạch Bình và Hạ Bạch Mai.”

“Hả?” Lôi Niểu Niểu mở to hai mắt nhìn anh ta, không tưởng tượng nổi hỏi: “Tại sao? Bọn họ là gián điệp? Không đúng không đúng... bọn họ là đặc công?”

Lý Thiên Mặc không trả lời có phải hay không, anh ta nói: “Vào xem thì biết.”

Lý Thiên Mặc không tiếp tục dài dòng với cô ấy nữa, anh ta gọi điện thoại cho Diệp Đình, Diệp Đình kết nối video với anh ta.

Lý Thiên Mặc đặt điện thoại di động ở trên kệ điện thoại di động, vừa gõ bàn phím, vừa nói: “Anh Đình, nếu em không đoán sai, bây giờ anh đang muốn đột nhập vào cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế?”

Diệp Đình nói: “Đã bắt đầu chuẩn bị, đang chờ cậu gọi điện thoại đến. Tôi tìm Hạ Bạch Mai, cậu tìm Bạch Bình.”

“Được!” Lý Thiên Mặc cũng biết Diệp Đình là người không ngồi yên chờ đợi được... anh vừa mới xuống tầng, tính toán thời gian, bây giờ mới lên xe... mà đã ngồi không yên rồi...

Lý Thiên Mặc nói với Lôi Niểu Niểu: “Em nhớ xem kỹ nhé, tốc độ của anh sẽ rất nhanh, em phải chú ý nhìn từng bước anh lẻn vào.”

Anh ta gõ vào bàn phím, nói: “Bây giờ phải đột phá được tường lửa của chiến đội quốc tế trước đã, sau đó sẽ tránh thoát khỏi tất cả tần sóng dò xét.”

“Được!” Lôi Niểu Niểu nghiêm túc! Xem ra bắt đầu động vào đao thật kiếm thật rồi!

Nhiệt huyết trong người cô ấy dâng trào, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhanh hơn —— giống như sắp ra chiến trường.
 
Chương 1553: Bạch Bình, SSS (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc chỉ dùng năm phút đã đột phá được vào tưởng lửa của chiến đội quốc tế.

Anh nói với Diệp Đình: “Anh, em vào đây.”

Diệp Đình nói: “Anh cũng vào. Giờ vào xem trước xem tần số là bao nhiêu, có quy luật không.”

Lý Thiên Mặc nói: “Được, em đi xem trước, anh ở trên xe không tiện. Anh chờ tin của em nhé.”

Diệp Đình lên tiếng “được”, bây giờ, anh ở trong xe, không lập tức xâm nhập vào kho dữ liệu. bởi vì, sợ có gì đột phá.

Nhỡ đâu dừng xe ngay, hoặc xóc nảy, một khi tay của anh bất ổn, không cẩn thận chạm vào sóng thăm dò của đối phương, vậy thì phiền toái...

Một khi đối phương phát động cảnh báo, rất có thể anh và Lý Thiên Mặc sẽ bị bắt!

Diệp Đình không hành động thiếu uy nghĩ, có Lý Thiên Mặc ở đây, vấn đề sẽ trở nên khác biệt.

Lý Thiên Mặc tránh phải tránh trái, gần như hai giây lại phải né một sóng! Cũng có sóng đánh vào anh, anh phải cắt đứt tín hiệu của mình!

Đợi khi sóng qua, anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Lý Thiên Mặc dò xét như thế được một hồi, hai giây lóe lên, hai giây lóe lên, cứ thế đi trong tần số cao mười phút, đột nhiên -------

Sóng âm phát ra tiếng xoẹt xoẹt, gần như mỗi giây phải né một lần!

Trán Lý Thiên Mặc đổ mồ hôi, đột phá cường độ cao dài suốt mười phút vừa rồi đã khiến anh rất phú sức, tốc độ bây giờ còn nhanh gấp đôi ban nãy!

Mồ hôi của anh càng lúc càng nhiều, bởi vì, đại não con người dưới tình xuống phải tập trung tinh thần cao đó, chức năng các cơ quan khác sẽ tạm thời bị ức chế. Ví dụ như, anh đã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì xung quanh.

Mồ hôi anh thuận theo trán chảy xuống, sắp nhỏ vào mắt!

Giờ tốc độ của sóng vô cùng nhanh! Ngay cả thời gian chớp mắt anh cũng không có, anh mở to hai mắt nhìn chằm chằm những sóng tần kia.

Lôi Niểu Niểu thấy mà nôn nóng, sợ mồ hôi rơi vào mắt anh, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh!

Nếu cảnh báo vang lên, khẳng định Lý Thiên Mặc sẽ bị bắt. Lôi Niểu Niểu cầm một tờ giấy, muốn lau mồ hôi cho anh, nhưng... cô lại không dám chạm vào anh.

Lúc này sức tập trung của Lý Thiên Mặc rất cao, bất kỳ động tác nhỏ nào của cô cũng có thể hù đến anh!

Lôi Niểu Niểu không dám làm động tác quá lớn, cô suy nghĩ bèn nghĩ ra một cách! Cô cuốn giấy ăn thành một sợi dài và mảnh, cô cầm một đầu giấy, vươn về phía khóe mắt anh, cô nhìn thấy giấy hút mồ hôi đi, mà giấy trong tay cô không hề chạm vào khuôn mặt anh!

Mồ hôi được hút đi! Không ảnh hưởng đến anh! Lôi Niểu Niểu kích động muốn hét to, cô muốn nhảy dựng lên! Cô vội vàng tiếp tục hút mồ hôi giúp anh.

Qua năm phút, âm thanh đánh máy của Lý Thiên Mặc mới dần chậm lại.

Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi! Năm phút vừa rồi, anh gần như không chớp mắt, lúc này, mắt sắp mù đến nơi!

“Thành công? Anh vào được rồi?” Lôi Niểu Niểu vô cùng hưng phấn, cô vội cầm khăn lau mồ hôi cho anh.

Lý Thiên Mặc nắm chặt tay cô, lúc này mới phát hiện, đầu mình đầy mồ hôi.
 
Chương 1554: Bạch Bình, SSS (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh cảm thấy kỳ lạ, sao mồ hôi không chảy vào trong mắt? Đang nghĩ ngợi, chợt nhìn thấy trong sọt rác có mấy cuộn giấy dài mảnh.

Anh lập tức hiểu ra, ban nãy cô luôn ở bên cạnh anh lau mồ hôi giúp anh... Còn là cách rất khéo léo, không quấy rầy đến anh...

Lý Thiên Mặc ấm lòng, anh đưa tay, kéo cô vào trong ngực.

Cô ngồi trên đùi anh, Lý Thiên Mặc ông lấy cô, anh vuốt ve khuôn mặt cô, hôn một cái: “Cảm ơn em, vất vả rồi...”

Lôi Niểu Niểu kiêu ngạo cười: “Không khổ, anh nghỉ ngơi đi đã, lát nữa hãy tra tư liệu.”

“Ừm.” Lý Thiên Mặc mệt muốn ngất, giờ anh cần phải nghỉ ngơi. Anh đưa tay, giữ cằm cô, động tình hôn cô.

Vào thời khắc này, Lôi Niểu Niểu vô cùng dịu dàng, yếu đuối, như một vũng nước mềm oặt trong ngực anh, mặc anh hôn cuồng dã.

Đối diện, Diệp Đình cố ý hắng giọng “khụ khụ”, nhắc nhở Lý Thiên Mặc... Người anh em, em còn mở video đấy, em lại quên rồi...

Lý Thiên Mặc lập tức: “...” Im lặng hỏi trời... Video! Video! Anh lại quên tắt video!

Lý Thiên Mặc thật muốn khóc lớn một trận! Anh ôm tim, dự đoán diện tích bóng ma trong lòng mình, đã mở rộng ra to bằng bốn cái bánh bao!

Lôi Niểu Niểu hừ một tiếng, đưa tay ấn nút tắt. Cô ngồi trên đùi anh, giữ chặt khuôn mặt anh, dùng sức cắn môi anh: “Đều tại anh! Gọi điện là được rồi, còn mở video làm gì? Mấy lần thân mật mà toàn bị người khác nhìn thấy! Huhu, sau này em còn mặt mũi nào mà nhìn mặt người khác?”

Lý Thiên Mặc bị cô cắn đau, nhưng rất muốn cười: “Lần sau anh sẽ chú ý...”

Lôi Niểu Niểu trừng mắt nhìn anh, điều chỉnh tư thế ngồi, dịch dịch trên đùi anh. Cơ thể Lý Thiên Mặc chợt cứng lại.

Lôi Niểu Niểu phát hiện... anh có gì đó là lạ: “Này? Sao anh đổ mồ hôi nhiều thế? Hình như còn căng thẳng hơn vừa rồi? Nha, sao mồ hôi càng lúc càng nhiều vậy?”

Lý Thiên Mặc nói: “Em không biết em đè lên cái gì của anh sao?” Lôi Niểu Niểu nhíu mày: “Em đè lên chỗ nào của anh?” Lý Thiên Mặc đỏ mặt, cả giận: “Em đè lên xương hông anh!” Anh hít sâu một hơi: “Em ngồi lên phía trước, đừng nói gì!”

Lôi Niểu Niểu dịch về phía trước... Lý Thiên Mặc ôm cô, dán mặt lên vai cô, mồ hôi thấm qua áo cô, anh vừa mệt vừa đau đầu. Lôi Niểu Niểu ngoan ngoãn để anh ôm, không nhúc nhích...

Cô cũng đau lòng choa nh nha. Năm phút vừa rồi, không biết anh chết bao nhiêu tế bào não.

Lý Thiên Mặc nghỉ ngơ một lúc, cảm thấy đầu không còn quá đau nữa. Anh ngẩng đầu hôn lên khuôn mặt cô: “Tiếp tục làm việc! anh không thể ở trong kho dữ liệu của bọn họ quá lâu, sẽ bị phát hiện!”

Anh gửi sóng tần cho Diệp Đình, Diệp Đình đã về đến nhà, đang chuẩn bị vào kho dữ liệu.

Lý Thiên Mặc điều tra tư liệu Bạch Bình trước tiên. Nếu như anh không nhầm, Bạch Bình này không phải đặc công thì cũng là gián điệp. Dù sao, trong chiến đội quốc tế khẳng định có tư liệu về bà ấy.

Lý Thiên Mặc gõ hai chữ Bạch Bình, không hề xuất hiện bất cứ dữ liệu gì, anh bèn điều chỉnh hình ảnh bức vẽ của Lý Khắc Gia, tiến hành quét mặt người.

“Tút tút ---“ Trên màn hình, chợt nhảy ra một dữ liệu.

“Có! Thật sự có!” Lôi Niểu Niểu vô cùng kích động! Cô nhìn dữ liệu kia, nhỏ giọng đọc: “Bạch Bình... SSS...” Có ý gì? Lôi Niểu Niểu nhìn không hiểu.

Lý Thiên Mặc nghĩ ngợi, nói: “Anh đoán, chắc là đặc công... Lát nữa hỏi anh Đình, khẳng định anh ấy hiểu.”

Lý Thiên Mặc không vội vã tìm Diệp Đình, vì giờ khẳng định Diệp Đình đang phá những sóng tần kia.

Một khi Diệp Đình thành công, chắc chắn sẽ liên hệ trước với anh.
 
Chương 1555: Dấu hiệu nhận biết (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình vẫn chưa nhắn tin lại. Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu tiếp tục tìm kiếm tư liệu khác.

Lôi Niểu Niểu cảm thấy rất khó tin: “Bà ấy thật sự tên là Bạch Bình a... Bà ấy nói thật với chú Vương!”

Lý Thiên Mặc không biết nên nói gì, đối với chuyện chú Vương, anh cũng không hiểu quá rõ.

Anh muốn tìm thêm nhiều tư liệu, nhưng, không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng nào khác.

Xem ra công việc giữ bí mật của chiến đội Quốc Tế làm rất được!

Lý Thiên Mặc đột nhiên ghé sát vào tai Lôi Niểu Niểu: “Em nhìn hiểu không?”

Lôi Niểu Niểu trợn mắt: “Em đâu phải thần tiên! Dù em có hiểu rõ trình tự cũng không biết thao tác thế nào a!”

Lý Thiên Mặc đưa tay, chọt chọt cái mũi nhỏ của cô: “Đừng nóng nảy, mai anh cho em một chương trình tương tự, ngày nào em cũng luyện taoaj ở nhà. Luyện khoảng nửa năm, em sẽ làm được.”

“...” Trong nháy mắt Lôi Niểu Niểu muốn hỏng mất, cô liếc mắt nhìn anh: “Anh nói gì? Luyện nửa năm?”

Cô giơ tay, đếm đầu ngón tay mình, rồi nhìn sang anh: “Anh chắc chắn? Với trí thông minh của em, không phải ba năm năm năm?”

“...” Lý Thiên Mặc nghiêm túc nhìn cô, anh cười nói: “Cũng không loại trừ khả năng này...”

“Phi ----“ Cô cắn răng nghiến lợi hừ một tiếng.

Khuôn mặt cô vì tức giận mà phình lên, vô cùng đáng yêu... lại thêm mái tóc ngắn mềm mại của cô che khuất chân mày lá liễu, khiến cô càng thêm linh động hoạt bát.

Lý Thiên Mặc không nhịn được hôn lên khuôn mặt cô một cái. Anh ngửi ngửi mùi thơm của cô: “Sao em lại thơm vậy chứ, thật muốn cắn một cái... có phải anh bị bệnh không?”

“Đúng!” Lôi Niểu Niểu chắc chắn gật đầu: “Anh không chỉ có bệnh, anh còn rất sắc!”

Lý Thiên Mặc lập tức không vui, oan uổng a! Anh mà sắc? Anh rất quân tử được không? Người con gái anh thích nũng nịu trong ngực anh, có mấy người đàn ông có thể cầm được? Không khéo chỉ mấy phút đã đè cô xuống, ăn xong chùi mép!

Đừng nói là người mình thích, chỉ cần cô gái xa lạ đến ôm ấp yêu thương thôi, có bao nhiêu đàn ông kiềm chế được?

Kiểu người yêu ngồi trong lòng mà lòng vẫn không loạn như anh, rất khó tìm đấy có biết không?

Lý Thiên Mặc nghẹn khuất a...

Lúc này, Diệp Đình gọi điện thoại đến, hai người bật video. Diệp Đình chỉ dùng 12 phút là đã qua được giám sát của sóng tần. Bởi vì, Lý Thiên Mặc đã nói cho anh quy luật, cho nên anh nắm giữ được kỹ xảo, tốc độ khá nhanh.

Lý Thiên Mặc không bất ngờ, kỹ thuật của Diệp Đình rất ổn... dù không có anh mật báo, tốc độ của Diệp Đình không chừng cũng sẽ nhanh hơn anh.

Lôi Niểu Niểu lại kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi! Anh --- anh mới dùng có 12 phút mà? Lý Thiên Mặc còn phải dùng đến tận mười lăm phút nha!”

Diệp Đình rất không nể mặt nói: “Bởi vì, em ngồi trong ngực cậu ấy.”

Lôi Niểu Niểu: “...” Ý anh là gì vậy... Cô làm ảnh hưởng đến Lý Thiên Mặc sao? Nhưng, lúc Lý Thiên Mặc đột phá tầng tầng sóng tần, cô không ngồi trong ngực anh ấy nha!

Lôi Niểu Niểu không vui hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến em chứ! Ban nãy anh ấy vào kho dữ liệu xong, em mới ngồi vào!”

Lúc này, đột nhiên nhìn thấy Lăng Vi xuất hiện trong màn hình, Lăng Vi cười với Lôi Niểu Niểu: “Thời gian dài cũng tốt. Thiên Mặc còn trẻ mà!”
 
Chương 1556: Dấu hiệu nhận biết (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong nháy mắt Lý Thiên Mặc, Diệp Đình... hiểu rõ ý cô. Hai người nhìn nhau, sắc mặt Lý Thiên Mặc đỏ bừng! Diệp Đình quay sang hỏi Lăng Vi: “Bà xã đại nhân, em muốn khiếu nại anh? Chê anh lớn tuổi rồi?”

Diệp Đình đưa tay, chỉ chỉ mái tóc ngắn của mình, không hài lòng nói: “Chẳng phải em cạo cho anh mái tóc này sao! Giờ còn chê anh?”

“Ha ha ha -------“ Lăng Vi cười muốn chết rồi: “Đều tại em, tại em! Mau để tóc dài đi, kiểu tóc ban đầu vẫn là đẹp mắt nhất.”

Lôi Niểu Niểu ngơ ngác, hoàn toàn nghe không hiểu a a a ------ Lý Thiên Mặc trợn trắng mắt, nhìn lên trần nhà, a? Đèn trần nhà anh thật đẹp a...

Lôi Niểu Niểu sốt ruột: “Đại ca! Chẳng phải anh đang tra tư liệu sao? Bọn em đã tra được Bạch Bình, còn hai người thì sao?”

Lôi Niểu Niểu gửi hai chữ “Bạch Bình” cho Diệp Đình, cô nói: “Vợ của chú Vương là chữ “Bình*” này, không phải chữ “Bình*” này.”

*Bình 1: 苹, Bình 2萍

Lăng Vi nhìn chữ này, nói: “Đây chẳng phải Bình trong ‘quả táo’ sao?”

*Quả táo là苹果, nghĩa là chữ Bình 1

Lôi Niểu Niểu ngớ người: “Thật sao? Ôi mẹ ơi! Hình như là vậy! Ha ha ha... Nếu chị không nói, em còn không phát hiện ra là bình trong quả táo...”

“...” ba người khác... đã bó tay với cô rồi, Lôi Niểu Niểu vốn là cô nhóc thông minh, hôm nay lại bị sao vậy? Trí thông minh bị Lý Thiên Mặc ăn rồi sao?”

Diệp Đình tìm “Hạ Bạch Mai”khá là phiền toái, không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng gì về “Hạ Bạch Mai”.

Nhận dạng mặt người cũng vô dụng, bởi vì khi “Hạ Bạch Mai” xuất hiện, đều lấy dáng vẻ Bạch Bình xuất hiện.

“Làm sao bây giờ?” Lôi Niểu Niểu đau đầu, hình như rơi vào thế bí rồi.

Diệp Đình chợt nói: “Anh tra biệt danh này một chút.. Nếu như Bạch Bình là đặc công, vậy nhất định có thể tra được mật mã liên quan tới bà ấy!”

Trước kia Diệp Đình từng là đội viên đặc chiến của chiến đội Quốc Tế, anh hiểu rất rõ hệ thống của chiến đội Quốc Tế!

Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, bắt đầu lục soát biệt danh, đột nhiên ----- một biệt danh khiến anh chú ý.

Trên màn hình của anh xuất hiện rất nhiều đoạn mã, Lăng Vi xem không hiểu.

“Tất cả cái này là gì nha?” Lăng Vi cầm điện thoại chiếu vào màn hình máy tính, chụp đoạn mã trên màn hình. Lý Thiên Mặc mà Lôi Niểu Niểu nhìn, vẻ mặt Lôi Niểu Niểu tuyệt vọng: “Đây là thứ gì?”

Lý Thiên Mặc nói: “Đây là dấu hiệu danh hiệu đặc công!” Anh xoa cằm: “Anh Đình, đang tìm biệt danh của Bạch Bình.”

Lôi Niểu Niểu và Lăng Vi đều cảm thấy rất thần kỳ, hai người bọn họ đến gần màn hình, nhìn kĩ.

Lúc này, Diệp Đình vô cùng chawmc hú, anh quét từng dãy dấu hiệu, vô cùng cẩn thận.

Anh vừa nhìn, vừa tính toán trong đầu.

Anh nhắn cho Lý Thiên Mặc: “Tìm xem có ba chữ ‘Hạ Bạch Mai’ này không.”

Hai người bắt đầu loại trừ trên diện rộng, Lý Thiên Mặc rất quen thuộc với dấu hiệu, anh và Diệp Đình phân công hợp tác, Lôi Niểu Niểu chợt nói: “A? hình như em có thể xem hiểu ký tự này!”

Cô đã trải qua luyện tập dấu hiệu kỳ nghỉ hè, mặc dù rất nhiều ký tự tổ hợp lại với nhau cô biết, nhưng cô vẫn xem hiểu một số chữ cái.

Cô cũng tìm theo. Diệp Đình chợt nói: “Anh hiểu rồi ---- Hạ Bạch Mai ----- nghĩa là dấu hiệu đã qua đời!”

Đúng lúc này, Lý Thiên Mặc cũng tìm ra! Anh chỉ vào một tổ hợp dấu hiệu trên màn hình, nói: “Bạch Bình – chết – Hạ Bạch Mai!”

Lôi Niểu Niểu bị dọa nổi da gà: “Hạ Bạch Mai? Chẳng lẽ... ăn mừng Bạch Bình không còn nữa? “Mai” đồng âm với “không còn”* a! Là ý nói... ăn mừng bà ấy đã chết! Nhưng, bà ấy chết rồi, tại sao còn phải ăn mừng? Bà ấy không phải đặc công sao?”

*Trong tiếng trung, ‘không có, không còn’ đọc là ‘mei’, ‘mai’ cũng đọc là ‘mei’.

“Chiến đội Quốc Tế bị điên sao? Đặc công của mình chết, sao lại muốn chúc mừng?” Lôi Niểu Niểu thật sự không thể tin được!
 
Chương 1557: Đoán xem, Na Tra ra đời thế nào? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đây là tình cảnh gì vậy?” Lôi Niểu Niểu không rõ: “Bạch Bình chết rồi, chiến đội Quốc Tế lại muốn chúc mừng? Chẳng lẽ bà ấy là gián điệp.”

“Cũng không hoàn toàn như em nghĩ.” Diệp Đình giải thích nói: “Dựa theo lệ cũ của chiến đội Quốc tế, danh hiệu này... là sau khi Bạch Bình hi sinh vì nhiệm vụ, được xưng là “Hạ Bạch Mai”, dấu hiệu của việc Bạch Bình đã hi sinh vì nhiệm vụ của tổ chức.”

Lăng Vi lắc đầu, cảm thấy khó tin: “Đáng sợ! Thật là đáng sợ... người phụ nữ này hận Bạch Bình đến nhường nào? Bạch Bình chết rồi, bà ấy còn vui đến nỗi muốn đốt pháo! Dám đưa ra dấu hiệu như này!”

Lúc này, Lý Thiên Mặc chợt hỏi: “Bạch Bình thật sự chết rồi sao?”

Đám người nhìn Diệp Đình. Diệp Đình nghĩ nghĩ, nói: “Không nhất định, Bạch Bình nhận được dấu hiệu hi sinh vì nhiệm vụ, cho thấy sau khi Bạch Bình rời khỏi Trần gia, tiếp tục nhận nhiệm vụ đặc thù nào đó. Sau khi bà ấy nhận nhiệm vụ, rất khó suy đoán tình hình tiếp theo.”

“Đúng.” Lăng Vi nói: “Người phụ nữ kia rất hi vọng Bạch Bình chết, nhưng, sau đó Bạch Bình xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết.”

Lý Thiên Mặc nói: “Chúng ta mau nói cho chú Vương biết đi, sẽ rất có ích với chú ấy!”

“Đúng đúng.” Lôi Niểu Niểu lên tiếng: “Mau nói cho chú Vương.”

Diệp Đình liên hệ với Vương Dần, hai người nói chuyện trắng đêm, mạch suy nghĩ của Vương Dần dần rõ ràng, mặc kệ con đường phía trước khó đi cỡ nào, ông cũng nhất định phải tìm được vợ con mình, dù vợ ông đã không còn trên nhân thế, ông cũng phải tìm ra chân tướng!

Mắt thấy còn một tuần nữa là đến tháng 11, còn nửa tháng nữa là đến cuộc tranh tài. Bởi vì vòng đấu loại định vào mùng tám tháng 10, nghỉ kết thúc ngày đầu tiên.

“Ôi mẹ ơi... Sắp thi đấu rồi, thật căng thẳng a!” Trong khoảng thời gian này Lôi Niểu Niểu học hành rất chăm chỉ, tan học thảo luận “Bạch Lộ vi sương” với Lý Khắc Gia.

Giờ cả hai bọn họ đều mê bộ truyện tranh này, theo Lý Thiên Mặc làm rất nhiều mô hình nhân vật, còn làm cả khung cảnh.

Lý Thiên Mặc dự định tự mình thành lập công ty game, anh muốn biến “Bạch Lộ vi sương” thành game cổ điển mang đậm phong cách Trung Quốc, hi vọng sau khi đưa trò chơi này ra thị trường, có thể vang dội toàn cầu!

Đáng ăn mừng chính là, giờ Lý Thiên Mặc không hề thiếu nhân lực, đàn em lúc trước của Lý Thiên Mặc đều là cao thủ chế tác anime. Giờ đều rất nổi tiếng trong giới, mà còn có đoàn đội của mình.

Lần này Lý Thiên Mặc thành lập phòng làm việc của mình, trực tiếp mời các bạn bè của mình tham gia. Trong đó, có tên Hàn Phi Tử theo đuổi Lôi Niểu Niểu mãi không được...

Lý Thiên Mặc là người dồi dào ý tưởng, anh thường xuyên bị những ý nghĩ của mình làm cho rung động. Anh em của anh cũng biết bản lĩnh của anh, cho nên, đều sẵn lòng đi theo anh.

Lý Thiên Mặc thảo luận các chi tiết của “Bạch Lộ vi sương” với tất cả anh em, mọi người đều vô cùng có lòng tin với trò chơi sắp ra mắt này! Bọn họ tin tưởng vững chắc, nhất định có thể đưa trò chơi này lên đỉnh núi!
 
Chương 1558: Đoán xem, Na Tra ra đời thế nào? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quan trọng nhất chính là, Diệp Đình đã đạt thành hợp tác với Lý Thiên Mặc. Đỉnh Phong đã rót cổ phần cho “Mặc Nhiễm”, Mặc Nhiễm chính là phòng làm việc của Lý Thiên Mặc.

Phòng làm việc nằm ở tầng 16 của công ty game Diệp Đình. Lúc đầu ý của Lý Thiên Mặc là đưa Mặc Nhiễm vào dưới trướng Đỉnh Phong, nhưng Diệp Đình kiên trì để Lý Thiên Mặc lập nghiệp độc lập.

Lý Thiên Mặc rất vui vì Diệp Đình ủng hộ mình, giờ anh cần nhất là bộc lộ tất cả ý tưởng tuyệt diệu trong đầu mình ra, anh cần phải có một khoảng trời của riêng mình, nếu như bên trên có Diệp Đình đè ép, thì không thể thực hiện được!

Hiện tại, phòng làm việc của Lý Thiên Mặc làm việc độc lập! Bất kể là quyết sách gì cũng do anh quyết định!

Lôi Niểu Niểu và Lý Khắc Gia, còn có nhóm 18 cao thủ máy tính ngày nào cũng bận bộn trong công ty game của Lý Thiên Mặc.

Hôm nay, người trong phòng làm việc cực kỳ nhiều, Lăng Vi và Diệp Đình cũng đến đây, bọn họ thảo luận kịch bản với Lý Thiên Mặc.

Hoa Thiếu Càn được Lý Thiên Mặc mời làm tổng thanh gia nghệ thuật! Các bạn học thấy Hoa Thiếu Càn đến, như thể thấy thiên thần, vô cùng hưng phấn!

Thái Tử Du chậc lưỡi: “Thầy Lý, thầy quá trâu bò! Hoa Thần mà thầy cũng mời được... thầy thật lợi hại!”

Lý Thiên Mặc thầm nghĩ... Hoa Thiếu Càn rất khó mời, ai có thể mời được anh ta chứ... là anh ta nguyện ý tới. Ai bảo bọn họ là đàn anh chứ, a ha ha...

Giờ anh đang ở sơ kỳ lập nghiệp, các bạn bè của anh, ai mà chẳng ra sức hỗ trợ anh chứ.

Hoa Thiếu Càn không đến phòng của Diệp Đình, anh ta làm anime với một đám người trong phòng.

Anh ngồi cạnh Hàn Phi, hai người nghiên cứu làm sao cho cảnh dạo đầu được đẹp mắt, hùng vĩ hơn.

Lúc này, đám Lôi Niểu Niểu tan học, hơn hai mươi người, chen chúc vào trong phòng làm việc.

“Chào Hoa Thần!”

“Chào Hoa Thần!” Bây giờ đám người nhìn thấy Hoa Thiếu Càn, đã không còn kích động như ban đầu, thần tiên dù gặp nhiều cũng phải bình tĩnh...

Đám người chào hỏi anh xong, vây quanh Hàn Phi. Giờ bọn họ thích xem Hàn Phi làm cảnh nhất.

“A? Anh Hàn! Hóa ra cảnh này có thể làm được như vậy?” Thái Tử Du rất ngạc nhiên!

Ở trường bọn họ cũng dạy làm cảnh, nhưng... nhìn người ta tạo ra khung cảnh rộng lớn, trong nháy mắt cảm giác thứ mình làm chẳng khác gì trò trẻ con!

Thái Tử Du vốn học giỏi, lập tức liền học theo. Những bạn học khác cũng thế, trái một tầng, phải một tầng... quây kín Hàn Phi và Hoa Thiếu Càn.

Hàn Phi dáng dấp đẹp trai, nhưng lúc này lại mặt đỏ tía tai!

Anh nóng a! 18 đứa trẻ to xác quây quanh anh, anh sắp không kiềm chế nổi nữa rồi!

Hàn Phi thở hổn hển, anh nói với đám người: “Tất cả mọi người giải tán, giải tán. Các cậu vây quanh tôi như thế, tôi sắp tắt thở rồi! Mẹ nó!”

Đột nhiên ------

Vẻ mặt Hàn Phi cứng lại, anh hô lên: “Các anh em! Các anh em... ai đánh rắm vậy? Thối thế?”

Ôi mẹ ơi... Hàn Phi muốn điên rồi... Lập tức bịt mũi.

Kết quả, chỉ thấy Thái Tử Du... yếu ớt giơ tay lên: “Tôi đánh... hôm nay ăn sủi cảo rau hẹ, uống sữa đậu nành... còn bị tiêu chảy...”

“Phụt!” Trời đất ơi!

Hoa Thiếu Càn ở bên cạnh Thái Tử Du lập tức cảm thấy không xong...

Rau hẹ... vì sao lại là rau hẹ! Lúc anh gặp Lôi Đình, anh cũng bị hứng mùi rắm rau hẹ này, hun cho không muốn nhận cha mẹ!

“Phụt -------“

“Khụ khụ --- thối quá!” đám người vội tản đi...

Hàn Phi đẩy đám người ra, chạy đến bên cửa sổ, há to miệng, hít thở không khí.

Anh vừa thở, vừa quạt gió trước mũi.

Hoa Thiếu Càn cũng đi đến cửa sổ, sắc mặt hơi đen... Anh bị mệnh gì vậy... có nợ nần gì với rắm rau hẹ à?

Lúc này, Lôi Đình chợt đi đến.
 
Chương 1559: Vì cái rắm sinh con (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Đình từ phòng làm việc của Lý Thiên Mặc đi ra.

Lúc này, cô thấy trên mặt Thái Tử Du tràn đầy xin lỗi.

Còn nữa, doán người vừa nhục nhã Thái Tử Du vừa cười “ha ha“.

“Sao vậy? Đang nói chuyện gì vậy?” Cả đám người không làm việc, ở đây chọc ghẹo cái gì?

Cô ôm bụng, đi về phía trước.

Bụng của cô rất lớn. Dự trù tháng mười là đến ngày sinh, là chỉ còn chưa tới nửa tháng.

Hoa Thiếu Kiền thấy Lôi Đình đi vào liền nhắc nhở cô: “Đừng vào...”

Nhưng mà, Lôi Đình đã vào rồi: “Mẹ ơi! Sao lại thúi như vậy?”

Lôi Đình vội vàng che lỗ mũi. Đột nhiên ---

Cô “ai nha”, sau đó nhíu mày.... cả người cũng cứng lại... cô đưa tay che bụng, hơi khom người, giống như bụng có vẻ đau....

“Chị Đình, chị sao vậy?”

Đám học sinh và Lôi Đình đều thân. Vào lúc này, thấy cô vẫn luôn khom người, có vẻ như đứng không vững, bạn học ở gần vội vàng đỡ cô dậy.

Hoa Thiếu Kiền bị dọa sợ! Nhanh chóng sãi bước đến bên cạnh Lôi Đình. Lôi Đình nắm tay anh, môi hơi run nói: “Chồng.... có lẽ em sắp sinh!”

“Mẹ ơi!” Đột nhiên Thái Tử Du hét chói tai “A”!

Sau đó, anh toét miệng, cười ác độc: “Chị Đình! Thật xin lỗi! Em không nghĩ tới, một cái rắm của mình, sẽ làm đứa bé phải nhào ra nha!”

Mẹ nó ơi, tiểu bảo bào của chị Đình, sao có thể không bình tĩnh như vậy nha!

Nháy mắt Thái Tử Du bị một đám người bao vây, Hoa Thiếu Kiền gấp đến nỗi đổ mồ hôi liên tục, anh lập tức cúi người ẵm Lôi Đình lên: “Nhường một chút, mau nhường một chút!” Bước chân Hoa Thiếu Kiền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hàn Phi hô to về phía phòng làm việc: “Lão Mặc! Lão Mặc! --- Anh Đình, chị dâu! Chị đình sắp sinh rồi! Các người mau ra đây nha!”

“A? Sao vậy?” Lý Thiên Mặc từ phòng làm việc lao ra, Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Niểu Niểu cũng chạy ra theo.

Lăng Vi gấp gáp hỏi:“Là tiểu Đình sắp sinh sao? Xảy ra chuyện gì?”

Hàn Phi liền vội vàng nói: “Đúng! Hoa tổng đã ôm chị ấy đi bệnh viện, mới vừa ra!”

“Mau mau mau ---” Lăng Vi kéo Diệp Đình chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua Thái Tử Du, Lăng Vi nhíu mày: “Mùi gì vậy....”

Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu cũng chạy tới: “A....”

Thái Tử Du bị mọi người đánh thành “đầu heo”, anh ôm đầu nói: “Xin lỗi.... thật không nghĩ tới tôi đánh rắm lại có công hiểu để người ta sinh sớm.”

....

“Cậu hay lắm, còn không biết xấu hổ nói ra!” Đoàn người lại đè anh ra đánh!

Bây giờ, thật không có thời gian trò chuyện với anh, Diệp Đình cùng Lăng Vi nhanh chóng đuổi theo Hoa Thiếu Kiền.

Lý Thiên Mặc bảo các anh em tiếp tục làm việc, anh cùng Lôi Niểu Niểu đuổi theo đi bệnh viện.

Bên ngoài phòng sinh, Hoa Thiếu Kiền lo lắng đi tới đi lui. Mặc dù Lôi Đình đã đủ tháng, nhưng mà, anh vẫn rất lo lắng.

Trong đầu Hoa Thiếu Kiền đều là các loại tình trạng nguy hiểm mà Lôi Đình sẽ gặp! Đứa bé không sinhr a được thì làm sao? Lúc sinh con đau như vậy..... tiểu Đình không chịu nổi thì thế nào?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top