Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1600: Một trăm điểm, đổi được cái gì? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh muốn khoe dáng người? Phải không? Có thật không? Anh nghĩ em ngu à, anh khoe dáng người sẽ khoe trong chăn sao? Trong này đen thùi lùi, không thấy rõ gì cả. Hay là, anh xuống đất đi một vòng cho em xem đi.”

Lý Thiên Mặc không nói hai lời, lập tức vén chăn xuống đất đi một vòng cho cô xem.

Cánh tay trần, nhưng phong phạm nam thần lại mười phần, anh cong môi, cười xấu xa. Trong mắt ôn nhu ngập nước, giống như mới tắm xong vậy.

Cũng không biết Lôi Niểu Niểu nhìn thấy cái gì, hay là nghĩ tới điều gì, đột nhiên cô cười to ha ha, sau đó chạy xuống đất tắt đèn.

Trong bóng tối, Lý Thiên Mặc không thấy cô nhào tới, nháy mắt cô đã áp đảo anh.

Lý Thiên Mặc còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị cô lột quần!

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chói chang xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ.

Lý Thiên Mặc cười đến mặt đầy rạo rực, tối ngày hôm qua, anh lại bị cô ăn sạch sẽ xong lau miệng!

Cô bé này rất mạnh mẽ, dùng sức đè anh lại không cho anh nhúc nhích! Anh muốn chạy cũng không kịp,....

Lý Thiên Mặc đang vui vẻ đâu, đột nhiên thấy mặt Lôi Niểu Niểu dán tới.

Cô còn lim dim buồn ngủ, giơ tay lên dụi mắt, bộ dạng giống như rất mệt mỏi. Đầu tóc ngắn kia của cô rối bời, anh đưa tay khẽ vuốt lại, cô bịu môi, nhíu mày, bộ dạng nhỏ nhắn vô cùng khả ái.

“Ai...” Đột nhiên cô thở dài, không muốn nhúc nhích.... nhưng sáng sớm hôm nay còn có lớp nha!

“Sao vậy?” Lý Thiên Mặc nghiêng người, ôm cô vào trong ngực, có chút áy náy nhìn ánh mắt cô chằm chằm hỏi: “Có phải phát triển quá nhanh hay không?”

Có chút lo lắng, cô sẽ bị anh dọa chạy...

Anh qáu gấp gáp, vẫn cho là mình rất có sức nhẫn nại, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận nha!

Dựa thoe kế hoạch của anh, ít nhất phải yêu đương ba năm năm mới đúng nha, ít nhất cũng chờ cô hai ba hai bốn tuổi, tốt nghiệp đại học, công việc cũng ổn định mới nói chuyện cưới gả, những nghĩ lại chuyện mình đã làm tối hôm qua kia.

Nhưng mà... thuyền đến đầu cầu, không thể không thẳng nha!

Anh cho là mình kềm chế rất giỏi đâu, không nghĩ tới.... lại dễ dàng như vậy.... người ta vừa chủ động nhào tới, nháy mắt anh lại giống như con sói đói vậy.

Bất quá, anh đã sớm có quyết định, đời này anh chỉ có một người phụ nữa là cô, gnu3 sớm ngủ trễ cũng không ảnh hưởng tình yêu của anh đối với cô.

“Ai....” Mệt quá! Không muốn nhúc nhích! Bây giờ cô chỉ buồn ngủ! Thể lực đàn ông quá tốt, cũng phiền phức! Ngay cả giờ học cũng không muốn đi lên, sao bây giờ?

Vốn là Lý Thiên Mặc đang chột dạ, đột nhiên nghe được cô thở dài...

Anh dè dặt hỏi: “Bây giờ em, có phải rất muốn đánh anh một trận nhừ tử?” Anh không xác định nhìn ánh mắt cô chằm chằm.

Lôi niểu niểu trợn mắt nhìn anh, hừ lạnh nói: “Sao có teh36 chỉ muốn đánh anh một trận nhừ tử, bây giờ em hận không thể đạp chết anh!” Cả người đều đau nha!

Nháy mắt trái tim Lý Thiên Mặc thắt chặt... đã nói là quá nhanh... phát triển quá nhanh! Mặc dù cô 20 tuổi, nhưng mà tư tưởng còn rất đơn thuần nha.

Anh là cái gì? Ra tay bẽ hoa! Trâu già gặm cỏ non! Mặc dù, anh cũng không phải rất già... chỉ mới 23...

Trong lòng Lý Thiên Mặc tràn đầy cảm giác tội lỗi... còn chưa kết hôn đã gạo sống nấu thành cơm chín... cái này không nằm trong tính toán của anh nha!

Anh đang buồn rầu đâu, đột nhiên bị cô đạp một cước: “Lý Thiên Mặc? Có phải anh muốn qua sông rút cầu không nha Em cũng sao81 mệt chết rồi, bụng vừa đói vừa mệt! Anh chiếm tiện nghi xong rồi ngay cả đồ ăn cũng không muốn nấu cho em đúng không?”

Phốc --- Lý Thiên Mặc thật là say: “Được được được, anh đi nấu bữa sáng,.” Trời ơi nha, thật là hù chết, còn tưởng rằng cô chê anh đâu...

Cũng may cũng may, có vẻ như cô cũng không có ý định hỏi tội anh.

Mấy ngày này, Lôi Niểu Niểu có chút sợ sệch. Đêm hôm đó, cô và anh đều là ý muốn nhất thời, không dùng nửa điểm phòng tránh.

Nếu mà cô mang thai, vậy phải làm sao nha? Cô là rất thích anh cuồng dã, cũng rất thích anh ôn nhu, nhưng mà, lại không muốn có đứa bé sớm như vậy nha.

Càng phiền là, trong trường học có nhiều oanh yến vây xung quanh anh nha!

Cũng tốt người đàn ông này giỏi nhất là diễn trò ân ái, rãnh rỗi liền làm một ít hoạt họa gì đó.... để cho các nữ sinh trong trường đều dùng ánh mắt sắt bén như dao chém cô “lả tả”

Mỗi ngày Lôi Niểu Niểu đều sống trong các loại hâm mộ, ghen tị hận gì gì đó.

Qua một tuần lễ, đã làm các biện pháp phòng tránh rất tốt, nhưng mà, kinh nguyệt của cô lại chậm chạp chưa tới! Lôi Niểu niểu sợ đến bối rối!

Cô không dám nói cho Lý Thiên Mặc, tự mình lén lút tới bệnh viện làm kiểm tra.
 
Chương 1601: Thẩm vấn lão tặc - Hoắc Ân (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bác sĩ rút máu cô làm hóa nghiệm, bảo cô hai ngày nữa hãy đến lấy kết quả,

Lôi Niểu Niểu bất an lo lắng.

Cô rời khỏi phòng hóa nghiệm lầu ba, đột nhiên ba gọi điện thoại cho cô.

“Niểu Niểu nha, hai ngày này ba phải đi Giang thành một chuyến, thuận đường qua xem con.”

“A? Ba --- ba muốn tới Giang thành nha?” Lôi Niểu Niểu giật mình, chột dạ vô cùng ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Ba cô nói trong điện thoại: “Chú Vương của con được phê chuẩn thẩm vấn Hoắc Ân, cha đi cùng chú ấy.”

“À à à!” Lôi Niểu niểu hấp tấp nói: “Như vậy thật là quá tốt, rất nhanh chú Vương liền có thể tìm được vợ và con của chú ấy rồi!”

Vương Dần gặp Hoắc Ân ở trong phòng thẩm vấn trọng hình, hôm nay phạm vi đặt câu hỏi của ông chỉ có thể nằm trong phạm vi sợi dây chuyền đỏ kia.

Hoắc Ân mặc đồ tù màu xanh, mái tóc trắng bạc, nếp nhăn trên mặt càng sâu sắc hơn.

Bây giờ ông gầy như một cây gỗ mục nát, lưng còng.

Một chút cũng không giống lão đại hắc đạo khống chế phân nửa mạch máu của đế quốc đêm tối.

Vương Dần và Hoắc Ân vô cùng quen thuộc, nếp nhăn trên mặt lão này là mới xuất hiện, Vương Dần cũng rõ ràng!

Trong mười năm đã qua, bọn họ thi hành nhiệm vị với bảy người cầm dây chuyền, nhiệm vụ chủ yếu là diệt trừ cầm đầu mầm họa “Hi Nhĩ Vương”, ví dụ như Hoắc Ân, Tác Lý Tư vậy!

hôm nay, rốt cuộc cũng mang tên tội nhân Hoắc Ân không chuyện ác nào không làm, thập ác không tha này ra công lý, Vương Dần chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng, cả người thoải mái!

Trên mặt Hoắc Ân tràn đầy lạnh lùng, ông lặng lẽ ngồi, đôi mắt đục ngầu nhìn Vương Dần chằm chằm, thật giống như đang thưởng thức một tên hề đang diễn xiếc.

Vương Dần thấy ánh mắt giễu cợt kia của Hoắc Ân, ông hừ lạnh chất vấn: “Hoắc Ân, bây giờ ông có tư cách gì để cho ông có thể bật cười như bây giờ?”

Vương Dần thật muốn cầm cái gương để hoắc Ân nhìn xem thân thể “quỷ quái” của mình bây giờ ra sao!

Hoắc Ân không trả lời, cười nhạt.

Vương dần lạnh lùng liếc ông.

Hoắc Ân quét ông nói: “Vấn đề lúc nãy ông hỏi, không liên quan gì đến câu hỏi lần này cả.”

Vương dần cười lạnh: “Vậy ông nói thử xem, sao ông có thể lấy được sợi dây chuyền màu đỏ kia của tôi. Sợi dây chuyền kia vẫn luôn ở trong tay vợ tôi, ông biết tung tích của cô ấy?”

Đột nhiên Hoắc Ân ngước mặt lên nhìn ông chăm chú, ánh mắt tràn đầy đắc ý!

Vương Dần nhíu mày, trong lòng bốc lên một tia lửa giận! Ông muốn tươi sống cắn chết Hoắc Ân cho hả giận!

Tiếp theo, quả nhiên nghe được Hoắc Ân nói: “vợ ông, đó thật đúng là một đại mỹ nhân. Bạch Bình đúng không? Cô gái nhỏ này, nhưng là đặc công xuất sắc nất chiến đội quốc tế, trực thuộng chiến đội SSS tiêu diệt hắc bang quốc tế. Tuyệt sắc như vậy, giấu diếm thân phận, làm vợ cho ông cũng được đi, ở sau khi ông rơi núi còn định thủ tiết vì người, đây tuyệt đói là phung phí của trời nha!”

Vương Dần trợn to mắt, chặt chẽ nhìn Hoắc Ân chăm chú!

Lão già Hoắc Ân nhìn Vương Dần chằm chằm, cười thâm trầm.

Gương mặt già nua khô cằn tràn dầy nếp nhăn của Hoắc Ân nháy mắt vặn vẹo lại thành một chỗ, bắp thịt trên mặt ông vừa kéo vừa kèo.

“Cô ây - ở - đâu?” Vương Dần nghiến răng nghiến lợi! Chợt ông đứng lên, đối diện với Hoắc Ân! Lúc này ông giống như một con sư tử hung mãnh! Vương Dần nổi giận!

Hoắc Ân cười đắc ý, hung ác nhìn Vương Dần chằm chằm nói: “Tế phẩm tốt như vậy, đương nhiên là tặng cho Hi Nhĩ Vương vĩ đại nhất của đế quốc đêm tối chúng ta rồi. Ông không biết, Hi Nhĩ Vương của chúng tôi yêu cô ta thảm đâu...”
 
Chương 1602: Thẩm vấn lão tặc - Hoắc Ân (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Dần lâp tức ngã về lên ghế.

Hai mắt ông nổi lên! Mặt đầy khiếp sợ!

Vương Dần không dám tưởng tượng lắc đầu, ông nhịn đau, tinh tế hồi tưởng quá trình bắt hi Nhĩ Vương, bao vây tiêu diệt hơn một tháng, toàn bộ hành động đều kinh tâm động phách!

Nhưng mà, toàn bộ quá trình bắt Hi Nhĩ Vương, đều không nhìn thấy người phụ nữ nào cả!

Nếu nhơ vợ của ông Bạch Bình bị nhốt, hẳn là bọn họ đã có thể tìm được bà nha!

Nhưng mà, cũng không có....

Dựa theo ý Hoắc Ân nói “Hi Nhĩ Vương” đặc buet65 quan tâm Bạch Bình, nhưng mà, lúc bắt Hi Nhĩ Vương, tại sao lại không phát hiện dấu vết của Bạch Bình!

Thậm chí, lúc bắt “Hi Nhĩ Vương”, bên người ông ta không hề xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào.

Chỗ ngủ cũng không có vật phẩm của phụ nữ.

Vương Dần tỉ mỉ hồi tưởng, ông đặc biệt nhớ cái cung điện to lớn kia, lúc Hi Nhĩ Vương bị bắt là đang trong mật đạo muốn chạy trốn.

Sau khi bắt Hi Nhĩ Vương, bọn họ lục soát cung điện không lồ, cái cung điện đó càng giống như chỗ ở của một người. Hoàn toàn không có đồ dùng hàng ngày dư thừa.

Hi Nhĩ Vương khiêm tốn nhất, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của bất cứ ai, trừ người đưa tin của ông.

Không đúng không đúng.... có vẻ như ông bỏ sót cái gì....

Vương Dần suy nghĩ cẩn thận... lúc ấy, ông và bác Trần phụ trách lục soát cung điện Hi Nhĩ Vương, ông dám cam đoan, mỗi một xó xỉnh trong cung điện đó ông cũng không có bỏ qua!

Nếu như, giống Hoắc Ân nói, Hi Nhĩ Vương có tình cảm đặc biệt với Bạch Bình. Vậy.... tại sao lúc bắt Hi Nhĩ Vương, không thấy Bạch Bình, cũng không có nhìn thấy nửa điểm bóng dáng của Bạch Bình trong cung điện của ông!

“Hi Nhĩ Vương” bọn họ bắt được.... thật là Hi Nhĩ Vương chân chính sao?

Đầu Vương Dần rất đau, suy nghĩ của ông lăn lộn thành một cục, cả người giống như muốn nổ tung vậy!

Ông giống như muốn lên cơn sốt, khi thì lạnh khi thì nóng.

Ông đỡ trán, đầu đau như muốn nứt ra, đột nhiên ông giơ tay lên chĩa vào Hoắc Ân: “Là các người nhốt cô ấy? Cô ấy - ở - đâu? Các người giấu cô ấy ở nơi nào?” Vành mắt của Vương Dần sắp nứt.

Hai mắt ông đỏ thẫm, hiện lên vẻ máu tanh! Chợt Vương Dần đứng lên, điên cuồng giận dữ hét: “Các người giấu cô ấy ở nơi nào?” Nắm đấm của ông đập vào mặt bàn, trên gương mặt đỏ thẫm lộ ra tưng đường gân xanh!

Hoắc Ân lạnh lùng rũ mắt xuống: “Vấn đề của ông quá nhiều, tôi không tiêu hóa nổi...”

Giọng của ông vô cùng đáng hận!

Vương Dần hận không thể nhào lên bóp chết ông!

Hoắc Ân cười âm lãnh, ông không nói thêm nửa chữ, cứ âm lãnh nhìn Vương Dần chằm chằm nở nụ cười.

Thời gian tra hỏi đã hết, Vương Dần bị mangr a phòng thẩm vấn.

Lửa giận của Vương Dần thiêu đốt bừng bừng đến muốn nổ tung lồng ngực! Hoắc Ân đáng chết! hi Nhĩ Vương đáng chết! Lão tử muốn giết ông ta! Lão tử muốn giết ông ta!

Khó trách, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn không tìm được! Ông ngày ngày ẩn núp dưới đáy hi Nhĩ Vương, không nghĩ tới.... vợ của ông lại đang bị đối phương giam cầm!

Nhiều năm như vậy! Ông cũng không biết! Vương Dần đau lòng đến muốn giết mình!

Hôm nay, tin tức lão quỷ Hoắc Ân thả ra không biết thiệt giả, nhưng mà, đối với ông mà nói, lại vô cùng có ích. Cho dù vợ ông Bạch Bình có phải bị Hi Nhĩ Vương nhốt hay không, ông cũng phải men theo con đường này điều tra tới cùng!

Vương Dần tiếp tục báo cáo với cấp trên, ông nói trong báo cáo, hy vọng có thể thẩm vấn “Hi Nhĩ Vương” một lần! Bây giờ ông hoài nghi độ chân thật về thân phận Hi Nhĩ Vương bị bắt này.

Trong lòng Vương Dần thật lâu không cách nào bình tĩnh. Ông bệnh nặng một trận, ba ngày không ăn không uống.

Bây giờ chuyện quan trọng nhất là thẩm vấn “Hi Nhĩ Vương”! Nhưng mà, thời hạn thi hành án của Hi Nhĩ Vương còn có nửa tháng, bên trong nửa tháng, cầu xin của ông không có được phê chuẩn.

Có lẽ đời này của ông cũng sẽ không biết được tung tích của Bạch Bình!

Trong lòng Vương Dần vô cùng nóng nảy, ông nắm ngực, chỉ cảm thấy lửa đốt từng trận!

Ông phải làm thế nào mới có thể tìm được vợ và con? Con của ông có an toàn ra đời sao? Vợ của ông còn trên đời này sao?
 
Chương 1603: Vô tình gặp gỡ.... Bạch Bình? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Qua ba ngày, Lôi Thiếu Tu nhanh chân đến xem Lôi Niểu Niểu.

Lôi Niểu Niểu gặp mặt cha cô ở quán cà phê.

Trong lòng Lôi Niểu Niểu còn băn khoan cái báo cáo kiểm tra đó đâu, hôm nay đi lấy kết quả, cũng không biết kinh nguyệt đến trễ, có phải vì mang thai hay không nữa.... bây giờ cô còn không dám uống cà phê.

Trong lòng Lôi Niểu Niểu lo lắng, nếu thật sự có thai, vậy thì kết hôn đi, cũng không có gì..... dù sao nhà cô cũng không phản đối.

Lý Thiên Mặc lại tốt với cô như vậy, chỉ là cảm thấy là lạ.... đang học đại học, mang thai, sinh con.... có phải quá kỳ quái không? Chẳng lẽ cô phải nghỉ học?

Hoặc là, phá.... thai đi?

Nhưng mà... Ai... cô lại không muốn tạo nghiệt!

Buồn chết! Đều là do cô nhất thời mềm lòng, vốn là Lý Thiên Mặc còn không muốn làm gì cô, nhưng cô lại không chịu được anh lại nhường nhịn cô khắp nơi, chịu đựng cô, còn phải kềm chế mình.

Ngày đó nếu mà không phải cô chủ động, có lẽ Lý Thiên Mặc trong vòng năm năm cũng sẽ không làm gì cô.

Lôi Thiếu Tu thấy cô mất hồn mất vía, giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô.

“Ai nha! Ba! Có phải ba rãnh rỗi quá rồi không?” Lôi Niểu Niểu phiền lòng.

Cô trừng ba mình, không hài lòng nói: “Ba, không phải bây giờ ba đang bận rộn sao? Trong công ty không có chuyện gì sao? Người khác làm ông chủ đều bận rộn đến chân không chạm đất, ba lại rãnh rỗi đi lung tung khắp nơi?”

“Con nói chuyện gì kỳ vậy?” Lôi Thiếu Tu nhíu mày.

Lôi Niểu Niểu nói nhiều nha, vừa nói liền không ngừng lại được. Cô không nhịn được nói với ba mình: “Chuyện công ty nhiều như vậy, ba còn không mau trở về xem! Ba cũng không sợ kế toán và tổng thanh tra ôm tiền của ba chạy trốn! Còn nữa, dì Phương của con trẻ tuổi như vậy đẹp như vậy, ba cũng không chịu xem chặt! Bây giờ những chàng trai trẻ tuổi đều thích loại phụ nữ có phong vận như dì Phương vậy, ba đi nhanh đi!”

Lôi Thiếu Tu giận đến đầu bốc khói: “Con nói chuyện như thế nào vậy? Ba sinh con đúng là vô ích mà? Nguyền rủa ba mình như vậy!”

“Ai nha! Bây giờ con rất bận rộn! Lại còn phải thi đấu, con không cần chuẩn bị sao? Hơn nữa, chương trình học bây giờ vô cùng chặt chẽ, con thật là không có chút thời gian nào cả!”

Lôi Thiếu Tu giận hờn: “Con nghĩ ba không biết à? Cái thi đấu gì đó của con cuối tháng mười một mới bắt đầu, còn hơn một tháng! Con gấp cái gì? Có phải con có chuyện gì gạt ba hay không?”

“Không có!” Ánh mắt Lôi Niểu Niểu thẳng lên, cô “tê”: “Chỉ là gần đây hơi phiền não, con cũng không biết vì sao....”

Lôi Thiếu Tu hỏi cô: “Có phải Lý Thiên Mặc khi dễ con hay không?” Vừa nói, sắc mặt cũng trầm xuống.

Lôi Niểu Niểu vội vàng khoác tay: “Mới không phải đâu! Anh ấy đối với con rất tốt! Ba đừng đoán mò, có lẽ là con tới thời kỳ mãn kinh trước thời hạn!”

Lôi Thiếu Tu lắc đầu, nhìn cô một hồi, sắc mặt âm trầm rời đi.

Lôi Niểu Niểu vội vàng chạy đến bệnh viện, kết qua! Kết quả! Cô muốn xem kết quả!

Lôi Niểu Niểu đi tới bệnh viện, đột nhiên lại có chút sợ hãi.

Cô bồi hồi ở cửa hóa nghiệm hai phút, không dám đi lấy báo cáo hóa nghiệm.
 
Chương 1604: Vô tình gặp gỡ.... Bạch Bình? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, đột nhiên một bóng người đi đến mũi chân cô.

Cô ngẩng đầu, thấy Tào duệ thân hình cao lớn mặt đầy nghiêm túc đứng trước mặt cô.

“Niểu Niểu, sao em lại tới bệnh viện?” Tào Duệ và cô đúng lúc đi ngược chiều, suýt chút nữa Lôi Niểu Niểu đã đụng vào anh.

Tào Duệ thấy gương mặt nhỏ của cô trắng bệch, lòng đầy lo âu.

Tào Duệ không nhịn được nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo lắng.

“Niểu Niểu, em bị bệnh sao? Em sao vậy? Sao sắc mặt lại không tốt như vậy?”

“A?” Lôi Niểu Niểu lấy lại tinh thần vội vàng khoác tay: “Không sao không sao, em có chút khó chịu nên đến bệnh viện khám. À mà? Anh Tào Duệ, anh tới bệnh viện làm gì?”

Tào Duệ là tới đưa tiền cho mẹ của anh, lại không giao tiền nữa, bệnh viện sẽ đuổi người thật.

Nhưng mà, loại chuyện này làm sao anh nói với Lôi Niểu Niểu được.

Tào Duệ cười nói: “Mẹ anh thân thể không được tốt, đi rất nhiều bệnh viện cũng không chữa hết, một người bạn của ba anh nói bệnh viện này rất tốt, cho nên, anh chuyển mẹ đến bệnh viện này. Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là bệnh cũ, rất khó trị tận gốc.”

“À....” Nghe có vẻ thật nghiêm trọng... Lôi Niểu Niểu hơi lo lắng.

Lúc cô còn nhỏ, mẹ của Tào Duệ đối với cô rất tốt. Luôn kêu cô là con dâu, con dâu. Có cái gì tốt cũng giữ lại cho cô.

“Anh Tào Duệ, em đi thăm dì với anh đi.”

Đột nhiên Tào Duệ từ chối nói: “Không cần không cần!” Đột nhiên anh kích động như vậy, làm Lôi Niểu Niểu giật mình!

Tào Duệ giả vờ cười nói: “Niểu Niểu, em đừng lo lắng! Cũng không phải là chuyện lớn gì, anh đi làm việc trước, chờ hai ngày anh lại hẹn em.”

“À.... được...”

Sau khi Tào Duệ lên lầu, Lôi Niểu Niểu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng! Cô cảm thấy, bệnh của dì Tào, không đơn giản như vậy!

Lôi Niểu Niểu lén lút đi theo Tào Duệ đến lầu năm, Tào Duệ vào 5011, lại đi ra ngoài.

Lôi Niểu Niểu lặng lẽ đi tới cửa phòng bệnh, cô thấy một người phụ nữ gầy gò, sắc mặt vàng như nến, tóc thưa thớt...

Dáng vẻ của người phụ nữ này vô cùng yếu ớt.... nhưng mà, căn bản không phải dì Tào! Người phụ nữ này.... sao lại có chút giống.... dì Bạch Bình?

Nháy mắt Lôi Niểu Niểu kinh ngạc đến ngây người!

Mà lúc này, người phụ nữ đang nhắm mắt lại, biểu tình thống khổ nằm trên giường bệnh vô nước biển.

Lôi Niểu Niểu rất kinh hãi! Tại sao anh Tào Duệ lại kêu người phụ nữ này là mẹ?

Dì Tào đâu? Mặc dù, hai nhà bọn họ không thường lui tới, nhưng mà, nếu như dì Tào mất, sẽ không thể nào không thông báo cho ba cô nha!

Cách vách thang lầu truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại thật thấp của Tào Duệ. Lúc Lôi Niểu Niểu đi tới cửa thang lầu, mặc dù giọng của Tào duệ rất nhỏ, nhưng mà, trong đó tràn đầy tức giận!

Tào Duệ nhỏ giọng gầm nhẹ: “Hiệu trưởng Lương! Đây chính là tiền cứu mạng! Chúng ta cũng đã ký hợp đồng! Bây giờ ông lại đổi ý là có ý gì? Tiền, thiếu một đồng, ông cứ chờ tòa án kêu đi!”

Không biết đối phương nói cái gì, Tào Duệ tức giận hét: “Mẹ ghẻ thì sao? Mẹ ghẻ, tôi cũng có trách nhiệm, có nghĩa vụ phụng dưỡng! Họ Lương kia! Ông cứ ôm tiền của mình mà vào quan tài đi! Nếu mẹ tôi có gì không may, món nợ này tôi sẽ đòi trên đầu ông! Cuộc so tài máy tính lần này, lão tử không làm!”

Mẹ nó! Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán! Mẹ ghẻ của anh giải phẫu hở tí là mấy trăm ngàn, anh đưa bà đi khám bệnh, đã xài hơn sáu trăm ngàn. Sau thời gian ba tháng, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mà đã dùng cạn hết tất cả tiền anh để dành.

Trước kia, anh không cảm thấy tiền là cái gì quan trọng, không chút để tâm kiếm tiền. Rất lâu, anh tranh giải xong đều không cầm phần thưởng.

Bây giờ, mỗi một đồng tiền đều có thể làm cho lòng anh rỉ máu!

Vì chăm sóc mẹ ghẻ, thời gian tranh giải của anh nhiều hơn lúc trước. Tuần hoàn ác tính, không có tranh cãi, càng ngày càng ít deim963, điểm càng ít thì phần thưởng càng ít.

Anh vốn là chủ lực ở chiến đôi M-B, bây giờ ngay cả phụ tá cũng không làm được.

Lôi Niểu Niểu nghe anh nói hiệu trưởng Lương, lại nghe anh nói ký hợp đồng... cô lập tức hiểu rõ, anh Tào Duệ trở lại tham gia cuộc tranh giải máy tính, là bởi vì... tiền!

Lôi Niểu Niểu không làm kinh động đến anh, cũng không có đi phòng bệnh. Loại tình huống này, nhất định Tào Duệ sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Còn nữa, chuyện quá kỳ lạ, mặc dù torng lòng cô nóng nảy, nhưng mà, bây giờ cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Ít nhất phải nói cho ba, còn có chú Vương Dần! Chuyện này, phải lập tức thông báo cho bọn họ!
 
Chương 1605: Bệnh viện cũng có thể vô tình gặp được (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu lặng lẽ chạy xuống lầu, cô vào sân bệnh viện, đi tới dưới một gốc cây gọi điện thoại thông báo cho ba cô.

Lôi Thiếu Tu muốn về đế đô, đột nhiên thấy con gái gọi điện thoại đến.

Ông nhận, liền nghe Niểu Niểu nói: “Ba ơi! Chỗ này của con xảy ra một chuyện rất kỳ quái! Ba đoán xem con đã gặp ai? Là dì Bạch Bình!”

Lôi Niểu Niểu không chờ ông phản ứng lại tiếp tục nói: “Lần trước Lý Khắc Gia làm cái hình ảnh đó con còn nhớ đâu, hôm nay nhìn thấy người thật! Dì rất gầy, có vẻ như bị bệnh rất nghiêm trọng. Mặc dù dì gầy đến như que củi, nhưng mà, con nhìn liền nhận ra ngay, quả thật là quá giống dì Bạch Bình. Con không biết có phải dì hay không, ba, ba mau thông báo cho chú Vương Dần, hai người tới mau lên.”

“Bạch Bình?” Lôi Thiếu Tu vô cùng kinh ngạc, ông vội vã hỏi: “Niểu Niểu, bây giờ con đang ở đâu?”

Lôi Niểu Niểu nói địa chỉ bệnh viện, Lôi Thiếu Tu cũng không chú ý hỏi cô vì sao tới bệnh viện liền trực tiếp nói: “Được! Ba lập tức mang chú Vương cùng nhau tới!”

“Hai người nhanh, con ở đây chờ hai người!”

Lôi Niểu Niểu cúp điện thoại, đột nhiên nghĩ tới, cô còn chưa lấy kết quả báo cáo đâu. Lúc nãy theo dõi anh Tào Duệ nên chưa kịp lấy.

Cô vừa muốn lên lầu, đột nhiên bị một người nắm lấy cổ tay.

“Nha!” Cô sợ hết hồn, nghiêng đầu, liền thấy Lý Thiên Mặc đứng bên cạnh.

Anh trầm mặt, đôi mắt đen xẹt qua tia sáng nhìn cô chằm chằm.

Cô toét miệng cười rực rỡ: “Anh Thiên Mặc.... ách, thân ái, sao anh lại đến đây?”

Lý Thiên Mặc không vui, anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm nói: “Đến tìm em.”

“Tìm em làm gì, em lại không bị lạc...”

Lý Thiên Mặc nhíu mày nói: “Đột nhiên em lại xin nghỉ với chủ nhiệm lớp, nói em khó chịu muốn đi bệnh viện. Anh có thể không nóng nảy sao? Chính em chạy tới bệnh viện làm gì? Sao lại không nói cho anh? Nhất định anh sẽ đi cùng em nha, em không nói tiếng nào đã chạy, em không biết anh lo lắng cỡ nào sao?”

Bỗng nhiên trong lòng Lôi Niểu Niểu ấm áp, cô mỉm cười, anh Thiên Mặc nghĩ rằng cô bị bệnh, gấp gáp..

Cô ôm lấy cánh tay, thân mật dựa vào ngực anh: “Ai nha, cũng không phải là chuyện lớn gì, em chỉ là tùy tiện đến khám thôi.”

“À?” Đột nhiên cô cảm thấy kỳ quái: “Sao anh biết em ở bệnh viện này nha?”

Cô nhìn xung quanh, chẳng lẽ có người theo dõi cô rồi báo tin cho anh?

Lý Thiên Mặc xoay đầu nhỏ của cô lại để cô nhìn thẳng ánh mắt anh. Muốn nói: “Em không biết có một đồ vật tên là “thiết bị theo dõi” sao?”

Nhưng mà, lại sợ hì dọa cô, nên anh kềm chế không nói.

Anh nói: “Ở đây gần trường học.”

Sự chú ý của Lôi Niểu Niểu cũng không ở đây, cô còn chưa lấy báo cáo đâu, bây giờ anh Thiên Mặc đến, rốt cuộc cô có cần đi lấy báo cáo nữa không?

Ai nha, khám thai....nếu để anh biết chuyện này, thật là quá khó nói. Hay là thôi đi, chờ ngày mai rồi lấy!

Cô còn đang do dự không quyết định được, đột nhiên Lý Thiên Mặc kéo tay cô đi đến phòng khách của bệnh viện.

Lôi Niểu Niểu vội vàng hỏi anh: “Làm gì vậy? Anh dẫn em đi đâu?”
 
Chương 1606: Bệnh viện cũng có thể vô tình gặp được (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc dẫn cô đến chỗ thang lầu. Bên thang máy quá nhiều người, anh không muốn chen lấn.

Lôi Niểu Niểu bị anh kéo, đi từng bước từng bước theo.

Lý Thiên Mặc vừa kéo cô lên lầu vừa nhìn cô chằm chằm nói: “Tình trạng của em tốt như vậy, nhất định không phải cảm mạo nóng sốt.”

Đôi mắt đen sắc bén của anh quét cô một lần, anh nói: “Vô duyên vô cớ chạy đến bệnh viện, nhất định là sợ mang thai đúng không?”

Lôi Niểu Niểu ngây người, đột nhiên cảm giác được anh dùng sức nắm tay cô, lại nghe anh nói: “Em sẽ không mang thai, thời kỳ an toàn của em anh còn biết rõ hơn em nữa.”

“A? Gì?” Lôi Niểu Niểu sợ hãi giương mắt nhìn anh chăm chú. Lý Thiên Mặc vô cùng nghiêm túc nói: “Anh tính được rất chuẩn, sẽ không sai. Không phải thời kỳ an toàn của em anh sẽ đặc biệt chú ý. Em không phát hiện sao?”

“Phốc ---” Lôi Niểu Niểu bị sét đánh bốc khói đến cháy khét.... thật may là đi thang lầu, bên cạnh không có người. Bằng không, cô nhất định sẽ đập đầu vào tường.

Nháy mắt Lôi Niểu Niểu hoài nghi mình có phải phụ nữ hay không, thời kỳ an toàn cái gì cô hoàn toàn không biết nha! Một người đàn ông như anh lại biết cái này? Còn tính toán nữa?

Còn còn còn.... tính toát chính xác....

Lý Thiên Mặc kéo tay cô, đi tới cừa phòng hóa nghiệm lầu ba, hỏi cô: “Là lấy báo cáo ở đây đúng không?”

“Ừ...” Cô cắn môI, gật đầu. Đột nhiên anh cười: “Uổng công vô ích!”

Anh vừa nói vừa nhéo mặt cô: “Nếu anh không đoán sai, kinh nguyệt của em, đang.... trên đường đến thăm em.”

“Gì?” Lôi Niểu Niểu sợ hãi che bụng, lời nói của anh quá đáng sợ! Anh còn có thể tính ra? Cô còn không biết mình lúc nào sẽ tới, anh lại biết kinh nguyệt của cô đang trên đường đến?

Sao cô lại cứ cảm thấy không tin! Tháng này cô đã chậm rất nhiều ngày đâu! Kinh nguyệt của cô vẫn luôn không có quy luật, chính cô cũng không cách nào chắc chắn, anh lại có thể thuận miệng nói ra.

Lôi Niểu Niểu khinh thường bĩu môi, Lý Thiên Mặc đi đến cửa sổ phòng hóa nghiệm nói với bác sĩ: “Bác sĩ, ngài khỏe. Tôi là tới lấy báo cáo của Lôi Niểu Niểu.”

“Được, xin chờ.”

Báo cáo còn chưa lấy ra, đột nhiên Lôi Niểu Niểu cảm thấy bụng nóng lên. Cô khom người xuống ôm bụng nói: “Em mắc vệ sinh.”

Lý Thiên Mặc kéo cô lại, sau đó, nhét một món đồ vào tay cô: “Mag cái này đi.”

Lôi Niểu Niểu cúi đầu, tầm mắt xẹt qua món đồ mà anh lén lút đưa cho.... con mẹ nó nha! Anh lén lút đưa cho cô cái gì vậy nha?

Băng, băng, băng... vệ sinh! Anh còn mang theo vật này? Lôi Niểu Niểu hoàn toàn bị sét đánh cháy khét!

Lý Thiên Mặc nói: “Hai ngày này là "ngày may mắn" của em, anh sợ em không có chuẩn bị.”

“...” Lôi Niểu Niểu không nói nha.... cô phải khen anh quan tâm tỉ mỉ sao?

Cô vội vàng nhét băng vệ sinh vào túi đeo lưng, nói thật, cô không có chuẩn bị cái này....

Cô đỏ mặt, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, ai nha mẹ ơi.... người đàn ông này, thật.... làm cho cô không ứng phó kịp!

Lôi Niểu Niểu khinh bĩ mình dùng thành ngữ bậy, nhưng mà, bây giờ tâm tình của cô thật sự là như vậy! Bởi vì, bi kịch phát hiện, cô vừa mới vào nhà vệ sinh, ngồi xuống, kinh nguyệt thật sự tới thăm!

“Chết tiệt ---” CÓ giỏi như vậy sao? Anh, anh, anh, anh.... làm sao anh tính ra?

Nháy mắt Lôi Niểu Niểu ngây ngẩn, trong đầu có một con người nhỏ đang ngạo kiều khoanh tay, kiêu ngạo hừ lạnh nói: “Để cho anh đoán đúng rồi chứ? Để cho anh đoán đúng rồi chứ? Còn có ai?! Đường đường hacker cao cấp thế giới, tốc độ tay vô địch, não lực cao chót vót, ngay cả thời kỳ kinh nguyệt, thời kỳ an toàn của vợ mình còn không tính được thì còn mặt mũi gì nữa?”

Lôi Niểu Niểu che mặt, có phải cô đã sống uổng lắm rồi hay không? Cô là phụ nữ! Ngày tháng của chính mình còn không hiểu! Nhưng mà, rõ ràng tháng này đã chậm nha!

Tức chết! Lôi Niểu Niểu từ nhà vệ sinh đi ra, đã ngây ngẩn đến không tìm ra đường.

Lý Thiên Mặc cầm báo cáo giám định, mặt đầy bình tĩnh đi về phía cô, anh nhìn cô, nhướng mày cười.

Biểu tình “bạn trai em là thần cơ diệu toán” trên mặt của anh chọc cho cô thật muốn đánh anh một trận!

Lôi Niểu Niểu cười miễn cưỡng: “Sao anh biết là ngày hôm nay? Rõ ràng tháng này đã chậm rất nhiều ngày.”

Lý Thiên Mặc nghiêm túc nhìn cô nói: “Cũng không có trễ bao nhiêu. Anh biết tháng thứ nhất kinh nguyệt em là sáu ngày, thời gian lâu hơn người bình thường. Cho nên, lần thứ hai em tới là 34 ngày sau. Lần thứ hai, em lại là sáu ngày, cho nên, thời gian lại lui lại.”

Lôi Niểu Niểu thật là say say, có thể không nghiêm túc thảo luận vấn đề làm người khác đỏ mặt như vậy hay không nha!
 
Chương 1607: Hạ Bạch Mai (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Má ơi--- đừng nói! Em biết em biết, là em tính sai rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Niểu Niểu đỏ bừng. Cô nhìn xung quanh, trong hành lang có không ít người đang nhìn bọn họ đâu!

Lôi Niểu Niểu thật say, trò chuyện cái này ngay trước mặt mọi người, thật là tốt sao?

Trời ạ, mất mặt muốn chết! Tìm một “thần cơ diệu toán” làm chồng, đúng thật là một chuyện.... dọa người!

Anh quan tâm như vậy, tỉ mỉ.... như vậy, làm cho đầu cô hơi choáng váng, cô vội vàng nói sang chuyện khác: “Sáng sớm hôm nay, ba em đến.” Cô nói chuyện hồi sáng cho Lý Thiên Mặc nghe, Lý Thiên Mặc nhíu mày nói: “Em không thể nói chuyện với ba em như vậy, người có thể để cho em tùy tiện nổi giận đều là rất quan tâm em. Em suy nghĩ, em làm như vậy là đúng sao?”

Lôi Niểu Niểu biết mình không đúng, bĩu môi không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, cô dời tầm mắt. Đưa tay cướp báo cáo về, kết quả, trong báo cáo viết rõ ràng, cô thật.... không có mang thai!

Nói nhảm.... bà dì đã tới, muốn làm giả cũng không thể nào nha!

Lôi Niểu Niểu cảm thấy cả người không tốt, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, cô nhíu mày nhìn sang Lý Thiên Mặc.

Có hơi kỳ quái hỏi: “Sao anh biết tháng thứ nhất em có sáu ngày?”

Khi đó, hai người bọn họ còn không quen thuộc nha! Đột nhiên cô nâng cánh tay lên ngửi áo mình, chẳng lẽ có mùi? Để cho anh ngửi ra chứ?

Trời ạ... sắc mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng.

Lúc này, Lý Thiên Mặc nói bên tai của cô: “Tháng đó, em có sáu ngày không thích ra cửa. Đi bộ cũng không nhảy nhảy nhót nhót, cho nên, rất rõ ràng.”

“Ngô --- đừng nói” Nháy mắt Lôi Niểu Niểu giơ tay lên che miệng anh.

Quá đáng sợ! Người đàn ông này quá đáng sợ! Đây là sức quan sát, lực nhìn rõ gì vậy chứ?!

Quen biết anh lâu như vậy, bây giờ cô mới biết anh lại có thể tỉ mỉ đến mức độ này?

Có phải cô hiểu anh, đã hơi trễ?

Cô sợ hải chà sát da gà trên tay, ngoẹo đầu nhìn anh: “Anh còn biết cái gì?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Nghiêm túc nói: “Còn biết em mấy giờ sẽ nói mớ, mấy giờ sẽ đạp chăn. Còn biết tần số mà em không nhịn được gọi ra tiếng, còn biết....”

“A! Đừng nói! Được rồi được rồi, em biết!” Lôi Niểu Niểu lại che miệng anh. Mẹ ơi.... lại để cho anh nói thêm chút nữa, cô còn muốn sống nữa hay không?

Lôi Niểu Niểu 囧 chết, cô đã muốn độn thổ!

Cũng may, lúc này ba gọi điện thoại đến cứu cô, cô nhận cuộc gọi liền nghe cha cô vội vã nói: “Niểu Niểu nha, ba và chú Vương đã ở dưới lầu bệnh viện, con ở lầu mấy?”

“A! Con lập tức xuống!” Lôi Niểu Niểu vội vàng xé báo cáo giám định ném vào thùng rác.

Nói chuyện với Lý Đại hiệp thật là làm cho cô chân cũng run run. Sai rồi, là bụng rút gân....

Lôi Niểu Niểu bị Lý Thiên Mặc lôi xuống lầu, cô nhẹ tênh, đi đường cũng lắc lư.

Dưới lầu, Vương Dần mặt đầy vội vàng.

Ông đi tới, gấp gáp hỏi: “Người ở đâu? Niểu Niểu, mau dẫn chú đi xem.”
 
Chương 1608: Hạ Bạch Mai (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đi tới cửa 5011, Lôi Niểu Niểu thấy Tào Duệ đang cầm khăn lông trắng lau mặt cho người phụ nữ đó.

Tóc của bà vô cùng ít, lại rất khô héo, túi vải thưa sau ót, thật giống như mới làm giải phẫu xong không lâu.

Tào Duệ thấy ngoài cửa có mấy người đi tới, anh từ từ giương mắt nhìn qua.

Anh thấy Lôi Niểu Niểu và Lôi Thiếu Tu liền không nhịn được sững sốt.

Lúc này, đột nhiên Vương Dần xông vào phòng bệnh, ông nhìn người nằm trên giường bệnh chăm chú, chợt giật mình!

Nhưng mà, ngay sau đó ông lắc đầu: “Không phải cô ấy....” Ông nhìn mặt bà chằm chằm, chưa có nhìn kỹ đã chắc chắn nói: “Cô ấy không phải Bạch Bình!”

“Ông là ai? Đến đây làm gì?” Tào Duệ không vui nói: “Đây là phòng bệnh, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào!”

Lúc này, Lôi Thiếu Tu giải thích nói: “Tiểu Duệ, con đừng nóng giận. Chú Vương đây cũng là chiến hữu cũ của chú.”

Ông muốn nói, mẹ con... là một người quen cũ của chú Vương.

Nhưng mà, nói đến đây, Lôi Thiếu Tu nghẹn lời. Ông nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, đột nhiên phát hiện không đúng: “Tiểu Duệ, sao con lại gọi cô ấy là.... mẹ?”

Mẹ của Tào Duệ là Dương Vũ, căn bản không phải người phụ nữ này nha!

Ông và lão Tào là bạn cũ nhiều năm, lão Tào đổi vợ lúc nào sao ông không biết....

Tào Duệ nhíu mày, hiển nhiên không muốn nhắc tới.

Nhưng, anh vẫn là nói: “Ba và mẹ con đã sớm ở riêng. Sau khi nhà chúng con dọn đi không bao lâu, hai người bọn họ liền chia tay. Bởi vì quân nhân không thể ly dị, cho nên, ba con không công khai với bên ngoài, hai người bọn họ ở riêng lâu dài, giống như là ly dị, chỉ là không làm thủ tục. Vị này, là mẹ kế của con, sau khi ba và mẹ con chia tay không lâu, mẹ đã vào nhà con ở, cũng đã mười năm.”

Đột nhiên Lôi Thiếu Tu hỏi: “Mẹ kế của con, tên là gì?”

Mặc dù Tào Duệ không muốn trả lời, nhưng vẫn nói: “Mẹ tên Trần Song.”

“Trần Song?!” Chợt Vương Dần giật mình, bởi vì lần trước mẹ của Lý Khắc Gia đã nói, Trần Song là cô em nhà bà đã cứu kia!

Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc liếc mắt nhìn nhau, Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói: “Mẹ của Lý Khắc Gia là Trần Thục, dì nói em gái dì là Trần Song.”

Lôi Thiếu Tu cũng rất kinh ngạc, ông lập tức nghĩ đến, người này có phải người phụ nữ tự xưng là “Hạ Bạch Mai” đó không?

Hiển nhiên Vương Dần cũng nghĩ đến điểm này! Bởi vì, người phụ nữ này quả thật không phải Bạch Bình, mặc dù ông và Bạch Bình chỉ mới kết hôn ba tháng, nhưng mà, ông nhất định sẽ không nhận lầm vợ của mình!

Người phụ nữ trên giường bệnh này, thân thể xác xơ, gầy như que củi, mặt mũi khô cằn.

Mặc dù dáng vẻ của bà rất giống Bạch Bình, nhưng mà chi tiết mi mắt vẫn có thể phân biệt ra được không phải một người.

Người phụ nữ này, gầy đến chỉ còn lại bộ xương, giống như da thịt đều bị hút khô vậy.

Tình huống của bà, không hề giống như loại bệnh bình thường.

Vương Dần rất quen thuộc loại chứng bệnh này... đột nhiên ông mở to mắt.

Vương Dần nhìn Tào Duệ hỏi anh: “Mẹ con bị bệnh gì?”

Tào Duệ nói: “Con không rõ ràng lắm mẹ bị bệnh gì, mỗi lần bệnh viện chẩn đoán đều không giống nhau. Nhưng mà, phần lớn bác sĩ đều cho rằng não mẹ có vấn đề, cho nên, mấy tháng trước mẹ mới làm giải phẫu não, hai tháng gần đây mẹ vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, mấy ngày nay mới vừa chuyển ra.”

Lôi Thiếu Tu nói: “Giá của phòng bệnh ICU vô cùng đắt tiền, hơn hai tháng....”

Tào Duệ biết ông muốn nói gì, anh gật đầu không có nói dối: “Tất cả tiền dành dụm của con và ba đều xài hết.”

Lôi Thiếu Tu lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong bóp da của mình ra đưa cho anh: “Con dùng thẻ này trước, lo bệnh cho mẹ con quan trọng hơn.”

Tào Duệ ngẩng đầu nhìn Lôi Thiếu Tu, lại nhìn Lôi Niểu Niểu. đột nhiên anh cười khổ.

Nhưng mà, Tào Duệ không có từ chối, anh lễ phép nhận lấy thẻ ngân hàng,trịnh trọng nói: “Cám ơn chú Lôi, tiền, con sẽ trả lại cho chú.”

Lôi Thiếu Tu gật đầu: “Cái này không gấp, mẹ con đã hôn mê bao lâu? Lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh lại. Mọi người có chút chuyện xưa muốn hỏi cô ấy.”
 
Chương 1609: Bí mật, truy xét tới cùng! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tào Duệ khó xử lắc đầu.

Anh nói: “Con cũng không rõ lắm khi nào mẹ mới tỉnh lại. Từ sau khi mẹ bị bệnh này vẫn luôn mơ mơ màng màng. Trước kia một người tốt cỡ nào đột nhiên ngã bệnh, còn chưa điều tra ra nguyên nhân. Con cũng thật là bó tay hết cách với chứng bệnh này của mẹ!”

Lôi Thiếu Tu bảo anh đừng kích động.

“Lão Vương, ra ngoài nói chuyện.” Lôi Thiếu Tu kéo Vương Dần ra cửa.

Biểu cảm của Vương Dần rất khó xem! Tràn đầy sát khí nói: “Tôi đã nhìn thấy bệnh độc này!”

“Ông thấy rồi?” Lôi Thiếu Tu nhìn ông chằm chằm hỏi: “Đây là vi khuẩn gì?”

Vương Dần nói: “Đây là vi khuẩn mà Ám Dạ đế quốc thường dùng! Là một loại vi khuẩn được trồng trong đầu người để phòng ngừa phản bội!”

“Ý của ông là, chủ nhân của Ám Dạ đế quốc trồng vào đầu của những cấp dưới, để phòng ngửa họ phản bội, một khi có người bị bắt, hoặc là có hai lòng, bọn họ sẽ lập tức kích hoạt vi khuẩn? Để cho những người này chết oan chết uổng?”

“Không sai.” Vương Dần gật đầu, đột nhiên ông cảm thấy cả người lạnh như băng.

Nếu quả thật như vậy....

Trong đầu người phụ nữ này bị Ám Dạ đế quốc trồng vi khuẩn... như vậy nhất định bà đã từng bị Ám Dạ dế quốc khống chế!

Mà, người phụ nữ này từng bắt Bạch Bình đi.

Vương Dần càng ngĩ càng kinh hãi.

Rất có thể.... Bạch Bình là bị người phụ nữ này bắt đưa đi Ám Dạ đế quốc làm trao đổi.

Cái suy luận này.... thật là quá trùng hợp.... giống với lời Hoắc Ân nói đến kinh người!

Vương Dần kinh hãi nhìn Lôi Thiếu Tu, chẳng lẽ đây là sự thật?

“Nhất định Bạch Bình là bị Ám Dạ đế quốc khống chế...”

Lời của Vương Dần, làm cho Lôi Thiếu Tu chấn động mạnh!

Nếu Bạch Bình bị Ám Dạ đế quốc khống chế, còn có thể sống đến bây giờ sao?

Như vậy có phải đứa bé trong bụng bà cũng đã..... không còn?

Dù sao, không có người đàn ông nào nguyện ý nuôi con cho người phụ nữ của mình! Huống chi, lại là người đàn ông có địa vị như Hi Nhĩ Vương vậy!

Mặc dù Vương Dần không có nói thẳng là Hi Nhĩ Vương khống chế Bạch Bình, nhưng từ trong lời khai của Hoắc Ân, không khó đoán ra.... cái suy đoán đáng sợ này, có thể là sự thật.

Lôi Thiếu Tu an ủi ông nói: “Bây giờ ra kết luận có chút sớm. Hay là chúng ta chờ người phụ nữ này tỉnh rồi hãy nói.”

Cả người Vương Dần vô cùng hoảng hốt.

Ông ngàn vạn lần không nghĩ tới, vợ của mình vậy mà sẽ có quan hệ với Hi Nhĩ Vương!

Ông biết nhất định bà đã che giấu thân phận, nhưng mà.... ông thật không nghĩ tới, bà sẽ lại là một đặc công SSS, lại là mục tiêu của Hi Nhĩ Vương, thế lực hắc đạo lớn nhất quốc tế!

Vương Dần hơi không tiếp nhận nổi, bởi vì mười năm qua, ông vẫn luôn mai phục ở Ám Dạ đế quốc! Vợ của ông đã từng cách ông gần như vậy, mười năm qua, bọn họ vẫn luôn gần như vậy. Nhưng ông lại không biết gì cả....

Loại cảm giác thất bại cùng đau tim này, thật.... làm cho ông đau đớn như bị khoan tim chảy huyết lệ!

Hốc mắt Vương Dần đỏ bừng, xung quanh người cũng bị lệ khí vây quanh.
 
Chương 1610: Bí mật, truy xét tới cùng! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bây giờ, phải để cho người phụ nữ này tỉnh lại, phải mau chóng thẩm vấn Hi Nhĩ Vương.

Vương Dần nói với Lôi Thiếu Tu: “Tôi không trở về đế đô nữa, ở nơi này trông nom. tôi phải nghĩ cách để cho người phụ nữ này mở miệng nói chuyện. Ngày tháng Hi Nhĩ Vương bị xử bắn còn có mười mấy ngày, quá cấp bách, lỡ như tôi không có lấy được phê chuẩn trước lúc đó, có lẽ đời này tôi cũng không tìm được Bạch Bình! Bây giờ tôi, phải làm cho người phụ này tỉnh lại nói chuyện. Tôi phải hỏi cô ta, có phải thật sự đã bán đứng Bạch Bình không!”

Lôi Thiếu Tu cũng nóng lòng như ông vậy, ông vỗ bả vai Vương Dần: “Được, ông ở đây trông nom. Nhất định phải để cho người phụ nữ này nói ra sự thật. Tôi phải trở về thương lượng với anh cả, làm cho anh ấy cũng đưa ra một phần báo cáo lại thẩm vấn hi Nhĩ Vương.”

“Được!”

Vương Dần cùng Lôi Thiếu Tu đi trở về phòng bệnh.

Vương Dần nói rõ tình huống với Tào Duệ, ông nói: “Bệnh của mẹ con vô cùng phức tạp, chú sẽ vẫn luôn ở đây trông nom, còn có các phương diện chữa trị, con cũng đừng quá lo lắng, chú sẽ nghĩ cách cho cô ấy được trị liệu tốt nhất.”

Tào Duệ vốn là hết cách phân thân, đột nhiên nghe được Vương Dần chủ động chăm sóc người bệnh....

Anh hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Vương Dần, biểu tình của Vương Dần rất nghiêm túc.

Vốn là trong lòng Tào Duệ hơi mâu thuẫn, nhưng cũng không biết tại sao, nhìn ánh mắt kiên định đó của Vương Dần, anh liền không nói ra lời từ chối được.

Tào Duệ như có điều suy nghĩ gật đầu: “Được rồi, có ngài ở nơi này hỗ trợ con cũng có thể đi ra ngoài kiếm tiền. Nếu không, thật sự là cùng đường mạt lộ.”

Lôi Thiếu Tu hỏi Tào Duệ: “Ba con đâu? Sao không thấy ông ấy tới?”

Tào duệ nói: “Ba trở về quê quán mượn tiền, ba không quá muốn cho chiến hữu của ba biết, cho nên, không nói với mọi người.”

Lôi Thiếu Tu tương đối có thể hiểu tâm tình của lão Tào, người phụ nữ này không phải vợ cả của ông, chuyện này hơn mười năm lão Tào không tiết lộ chút nào, bây giờ, càng không muốn để cho bọn họ biết.

Lúc rời khỏi phòng bệnh, Lôi Thiếu Tu thở dài.

Trong hành lang, đột nhiên Lôi Niểu Niểu ôm cánh tay ông. Cô cười hì hì nói: “Ba, lúc trước.... con nói chuyện với ba, thái độ không tốt lắm, ba đừng giận con nha....”

Lôi Thiếu Tu nhìn cô đột nhiên vui vẻ: “Ai nha, đây là Niểu Niểu nhà chúng ta sao? Vậy mà cũng biết nói xin lỗi?”

Lôi Niểu Niểu le lưỡi nhìn ông: “Sao vậy? Con nói xin lỗi với ba, ba còn nói nhiều như vậy! Hừ ---”

Lôi Thiếu Tu thương cô con gái này chỉ còn kém nâng cô lên tới trời cao, bây giờ nhìn thấy con gái nũng nịu với ông, nháy mắt cảm thấy thế giới thật tốt đẹp.

Lôi Thiếu tu nhìn Lôi Niểu Niểu hỏi cô: “Sao đột nhiên lại không đến thời kỳ mãn kinh trước thời hạn rồi? Sáng sớm hôm nay giống như ăn thuốc nổ vậy, sao bây giờ lại giống con cừu non thế?”

Lôi niểu niểu cười hì hì.

Cô nhìn Lý Thiên Mặc, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô nói: “Dù sao bây giờ cũng không sao, đột nhiên tâm tình rất buông lỏng.”

Đột nhiên cô thở dài nói: “Bây giờ con chỉ hy vọng chú Vương Dần có thể sớm tìm được người nhà....”

Lúc nãy cô nhìn thấy ánh mắt chú Vương vô cùng tịch mịch, đột nhiên liền đau lòng ba cô.

Còn có anh Thiên Mặc nói cô không được nói chuyện với ba như vậy.

Sáng sớm hôm nay, cô còn tức giận với ba như vậy, thật là đáng đánh đòn nha! Lúc ấy cô cũng rất hối hận.... cũng chỉ có ba nuông chiều cô, đổi thành cha người khác có lẽ đã sớm ra tay đánh chết.

Ba cô còn chưa từng đánh cô đâu, thật là người ba tốt! Lôi Niểu Niểu ôm cánh tay ông chặt hơn.

Lôi Niểu Niểu cùng Lý Thiên Mặc đưa Lôi Thiếu Tu đi phi trường.

Sau khi Lôi Thiếu Tu lên máy bay, đột nhiên Lý Thiên Mặc xoa xoa bả vai trái....

Những ngày gần đây, Lôi Niểu Niểu đều gối lên cánh tay anh ngủ...

Anh cảm giác, cánh tay này của anh, có thể sẽ bị phế bỏ.... bắp thịt chua xót đau nhức, bây giờ ngay cả động đậy cũng đau muốn chết.

Vốn là, chuyện không có gì cả.

Nhưng mà, để cho anh buồn bực là, đội viên trong chiến đội anh phát hiện gần đây trạng thái của anh luôn không tập trung, nhất là tốc độ tay --- chậm hơn lúc trước không phải chỉ nửa điểm một điểm nha!

Buổi tối, lúc Lý Thiên Mặc tranh tài, bởi vì cánh tay cứng ngắc, bị đối thủ bỏ rơi không chỉ một trăm con phố....

Các đội viên chiến đội L-G không nhịn được nữa: “Lão đại! Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải ngủ một đêm sao? Đến nỗi để cho tốc độ tay của anh chậm thành như vậy? Chị dây quá mạnh mẽ đè nặng làm tay trái anh như vậy đúng không?”

“Cút ---” Lý Thiên Mặc đóng tin nhắn chiến đội lại.

Anh nhìn Lôi Niểu Niểu, Lôi Niểu Niểu đang dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.

Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ giải thích nói: “Em ngày ngày gối cánh tay anh ngủ, bây giờ anh ngay cả nhúc nhích cũng rất đau.”

Lôi Niểu Niểu bừng tỉnh hiểu ra, cô lập tức nói: “Vậy thì sau này em đổi lại ngủ bên phải đi!”

.....

Nói giống như chưa nói vậy.
 
Chương 1611: Thế giới của đại thần, chúng tôi không hiểu nha (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nháy mắt Lý Thiên Mặc cảm thấy cánh tay phải cũng bắt đầu đau xót rồi.

Lôi Niểu Niểu cười to: “Ha ha, em chỉ chọc anh chơi, sau này em không nằm lên cánh tay anh nữa, không nỡ để anh đau.”

Cô đi tới sau lưng đưa bàn tay nhỏ bé lên xoa xoa vai anh: “Tốt hơn chút nào không? Em xoa xoa cho anh nha, quả thật là bắp thịt bên trái của anh đã cứng ngắc như hòn đá rồi.” Cô dùng sức bóp nắn ra.

Trong lòng Lý Thiên Mặc tràn đầy ngọt ngào, vợ anh thật là đau anh nha.... không phải đau lòng, mà là quá yêu thương anh rồi!

“Ai nha...” Lý Thiên Mặc kêu thảm, đột nhiên bả vai trái bị cô mạnh mẽ bóp, đau đến anh nhe răng nhếch miệng, không nghĩ tới sức lực của cô lại lớn như vậy.

Lúc này, tranh giải sắp bắt đầu, chiến đội L-G còn gào khóc đâu.

“Anh Mặc có được hay không nha? Có thể, hoạt động với chị dâu, hôm nay có thể đứng lên được không?”

“Phốc ---” Tiểu Thao cười phun: “Lời này của cậu sao lại sơ bận như vậy chứ? Cậu là hỏi anh Mặc có thể ra sân hay không, hay hỏi anh Mặc có thượng chị dâu hay không vậy? Cậu không thể tách chữ “chị dâu” và chữ “thượng” ra nói à?”

Cát Mễ: “Tôi phun ---- trong đầu cậu toàn là phân vàng thôi! Lão tử đang uống nước đâu, suýt chút nữa đã làm lão tử sặc chết! Câu nói của lão tử thuần khiết như vậy, cậu cũng có thể thay đổi ý nghĩa của nó. Cậu thật là không thẹn với danh hiệu “dơ bẩn cuồn cuộn”!”

Lôi Niểu Niểu trợn trắng mắt, đám người này thật không biết xấu hổ nha! Nhất là “dơ bẩn cuồn cuộn”, nói cái gì đến trong miệng anh ta đều là ý nghĩa đen tối.

Còn có Cát Mễ, luôn là “lão tử lão tử” treo trên méo!

Bất quá, những người này đều rất tốt, toàn thế giới nơi nào cũng có. Các loại ngôn ngữ vô cùng hỗn tạp.

Đáng giá nhắc tới chính là, Cái nhóm nói chuyện mà Lý Thiên Mặc thiết kế này có thể tự động chuyển đổi ngôn ngữ thành ngôn ngữ mình quen thuộc, có lúc hệ thống còn phun ra không ít từ ngữ lưu hành internet, chỉ cần Lý Thiên Mặc có cho vào, hệ thống sẽ tự động sắp xếp sao cho phù hợp.”

Cho nên, có lúc tạo ra rất nhiều trò cười.

Lôi Niểu Niểu vừa xoa bả vao cho Lý Thiên Mặc vừa nói: “hôm nay tranh giải em lên thế anh được không?”

Lý Thiên Mặc suy nghĩ nói: “Có thể.” Anh vừa nói vừa ghi danh tham gia trận đấu, trận đầu và trận thứ hai.

Nháy mắt chiến đội L-G nổ tung!

Tiểu Thao: “Ai nha trời ơi --- mù! Tôi nhìn thấy cái gì? Anh Mặc báo trận đầu và trận thứ hai? Có phải tôi chưa tỉnh ngủ hay không?”

Cát Mễ: “Từ sau khi anh Mặc tạo ra nhóm nói chuyện này vẫn luôn đánh mấy trận cuối, hôm nay bị gì vậy? Cho dù tốc độ tay có cặn bã như thế nào đi nữa, cũng không thể đến nông nỗi đánh trận đầu và trận thứ hai nha?”

Tiểu Thao lập tức nói: “Ai nha trời ơi --- tôi biết! Nhất định là chị dâu phát phúc lợi cho anh Mặc đâu, bàn tay của anh Mặc chúng ta run rẩy, lại không thể bỏ qua tranh giải, a ha ha ha --- anh Mặc có dám phát video không?”
 
Chương 1612: Thế giới của đại thần, chúng tôi không hiểu nha (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Một đám người dưới đáy trả lời: “Gió bẩn từng trận, dơ bẩn cuồn cuộn, dơ quá hóa mưa.”

Lôi Niểu Niểu giận đến đỉnh đầu bốc khói, những người này, thật là cái gì cũng nói!

Lập tức bắt đầu tranh giải, cô cũng không nói nhảm nhiều, đẩy Lý Thiên Mặc ra dời ghế quả mình đến ngồi bên cạnh máy tính của anh.

Lý Thiên Mặc nói: “Anh đi làm bánh ngọt cho em.” Lôi Niểu Niểu thích ăn bánh ngọt nhất, Lý Thiên Mặc cố ý mua bơ lạt, máy đánh trứng, còn có lò nướng.”

Dụng cụ vô cùng đầy đủ, hàng mới tới hôm nay

Lôi Niểu Niểu khoát tay: “Đi đi đi đi, đừng nướng khét nha!”

Lý Thiên Mặc đưa tay nhéo mặt cô, chỉ bằng thiên tài tính toán là anh còn có thể nướng khét bánh ngọt? Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào!

Tranh giải sắp bắt đầu, tiến vào năm phút chuẩn bị.

Tên của chiến đội L-G xuất hiện bên phải màn hình.

Bên trái màn hình xuất hiện tên đội viên chiến đội M-B, người xếp hạng trận đầu lại là --- Tào Duệ!

Lôi Niểu Niểu mở to hai mắt cẩn thận nhìn, đúng là.... Tào Duệ!

Làm sao có thể? Tào Duệ lợi hại như vậy, sao có thể đánh trận đầu chứ? Không phải anh là chủ lực sao?

Ghi chép nói chuyện của chiến đội M-B đối diện cũng nhảy lên vèo vèo.

Những chiến đội vây xem khác cũng nói chuyện trong cùng một ô.

Lôi Niểu Niểu thấy trong chiến đội vây xem có người nói: “Duệ thần, rơi xuống thần đàn rồi, mấy ngày không thể so tài cũng đã bị người ta cướp vị trí. Quá đáng tiếc rồi! Duệ thần chính là đại thần xếp hạng thứ hai! Chỉ ở phía sau Lý Thiên Mặc nha!”

“Còn không phải sao, một đại thần như vậy, bây giờ lại thê thảm đến mức đánh trận đầu, nếu đổi lại là tôi cũng sẽ không chịu được nỗi uất ức này. Chiến đội nổi danh quốc tế nhiều như vậy, sao lại treo cổ chết trên một thân cây nha?”

“Duệ thần, chiến đội GH hoan nghênh cậu!”

“Tới chiến đội IE, cho cậu làm chủ lực đệ nhất.”

Đột nhiên tiểu Thao chen vào một câu: “Chiến đội L-G mở rộng cửa với cậu, mau nhào vào vòng tay ấm áp của anh Mặc chúng tôi đi! BL cái gì quá đáng ghét....”

Tiểu Thao gửi một icon: Một con người nhỏ nhe răng cười, tay giơ lên hình chữ “V”, thắng lợi ----

“Từng người một, cũng đừng ở chỗ này bị coi thường! Duệ thần, cho dù đã chết, cũng phải chết ở chiến đội M-B chúng ta!”

Bên chiến đội M-B kia tràn đầy tiếng mắng.

Còn có một người bỏ đá xuống giếng. chính là “Thần B” cướp vị trí của Tào Duệ kia, miệng đầy ngôn ngữ dơ bẩn, hạ thấp Tào duệ không đáng một đồng.

Bình luận của Thần B bay lên vèo vèo: “Còn là Duệ thần đặc biệt, có thể cần chút mặt mũi không? Một tên nghèo hèn, không phục tới chiến đấu với anh mày!”

thần B: “Cái con mẹ nó, anh mày chờ mày!” Phái sau là một chuỗi dài lời thô tục.

Thần B: “Còn những người xem náo nhiệt kia cũng cút hết cho lão tử, liên quan gì đến các người? Giả vờ nhân hậu, đừng làm trước mặt lão tử, cút hết cho lão tử!”

Lúc này, đột nhiên có người kêu: “A! Trời ạ! Có phải nhìn lầm hay không? Tại sao Mặc thần cũng đánh trận đầu?” Biệt danh của Lý Thiên Mặc “Mặc thần” cũng treo ở trận đầu....

“Con bà nó ---”

“Tại sao hôm nay đại thần đều đánh trận đầu vậy? Duệ thần đã trận đầu, Mặc thần cũng trận đầu à?”

“Mẹ nó --- mù mắt! Mù! Đây là có ý gì nha? Là binh thư gì? Sách lược gì?”

“Không biết, nhất định đại thần có dụng ý của đại thần nha!”

“Thế giới của đại thần, chúng tôi không hiểu nha ---”

Lôi Niểu Niểu cười đau bụng.... trời ạ, cô nào có dụng ý gì nha! Hoàn toàn không có được không vậy? Lý Thiên Mặc đi làm bánh ngọt cho cô đâu, cô chỉ là tranh giải thay anh, chỉ đơn giản như vậy!

Làm thật giống như có âm mưu gì vậy... không phải là tài nghệ của cô kém sao.... có cần phải sợ hãi như vậy không?

Khinh bỉ!

Lôi Niểu Niểu trò chuyện riêng Tào Duệ, chào hỏi với anh: “Anh Tào Duệ, em là Niểu Niểu, Thiên Mặc đi làm bánh ngọt, bây giờ là do em tranh giải. Em tới đánh trận đầu và trận thứ hai, không nghĩ tới sẽ gặp anh.”

Tào Duệ gửi lại một biểu tình sợ hãi: “Là em tranh giải à? Vậy hôm nay anh nhắm mắt cũng có thể thắng rồi.”

“Phốc ---” Lôi Niểu Niểu khinh bỉ nhìn, tâm tình khó chịu: “Em cũng không có dở tệ như vậy! Ít nhất anh cũng phải mở một con mắt chứ?”

“Ha ha ha...” Tào Duệ gửi tới một hàng “Ha ha ha ha ha ha”

Lôi niểu niểu nói: “Anh Tào Duệ, vị trí của anh trong chiến đội cũng bị người ta cướp, cho dù tranh giải cũng không có bao nhiêu điểm, sao lại không đi nha? Tới chiến đội L-G của em, người của chúng em khá tốt. Xếp hạng gì đó cũng không hà khắc như vậy, ai muốn ở vị trí nào đều được. Chủ yếu là chơi, không có hục hặc với nhau như những chiến đội khác.”
 
Chương 1613: Mời Duệ thần (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tào Duệ dừng lại môt chút.

Thật lâu sau mới nói: “Quan hệ của hai ta, anh cũng không dối gạt em. Anh là thật không muốn ở nơi này nữa... nhưng mà, anh có hợp đồng với chiến đội M-B, không thể tùy tiện lui cuộc tranh giải. Hợp đồng còn hai năm mới đến kỳ hạn, đều anh đi trước thời hạn phải phạt tiền bội ước.”

“A? Như vậy à.... quá ủy khuất rồi!” Lôi Niểu Niểu hỏi anh: “Tiền bội ước là bao nhiêu? Đây là bí mất sao? Có thể nói không?”

Tào Duệ nói: “Tiền bội ước không phải rất nhiều, hai triệu mà thôi. Nhưng mà, bây giờ anh ngay cả một đồng tiền cũng không lấy ra được. Tình huống của mẹ anh em cũng biết rồi đó... ngay cả trị bệnh cho mẹ cũng rất khó.”

Lôi Niểu niểu nói: “Anh tiếp tục ở chiến đội M-B cũng là tuần hoàn ác tính nha, còn không bằng nhảy đội, đánh thêm nhiều điểm, kiếm tiền cũng nhanh hơn nữa.”

Nhất thời Tào Duệ khó làm quyết định, nếu anh không nợ nần cả người neh5 nhàng, anh cũng có thể phất tay nói đi là đi.

Nhưng mà, nợ nhiều đè chết người nha!

Lôi Niểu Niểu nói: “Anh Tào Duệ, anh đừng nghĩ nhiều mà, tiền là chết, người là sống! Không phải ba em đưa anh một tấm thẻ ngân hàng sao? Anh dùng trước! Chọn lựa một chiến đội thật tốt, tranh giải hai tháng, chờ có tiền thưởng tranh giải rồi không chỉ được hai triệu tiền bội ước, ngay cả viện phí của dì cũng không lo rồi! Như anh bây giờ chỉ có thể càng nợ càng nhiều!”

Tào Duệ làm sao dám xài bậy tiền trong thẻ kia, đó là chú Lôi đưa cho anh chữa bệnh. Loại chuyện tiền bội ước này, làm sao có thể tùy tiện dùng của người ta.

Nhưng mà, Niểu Niểu nói cũng có đạo lý.... anh tiếp tục ở chiến đội M-B, chỉ có thể càng ngày càng thảm.

Bây giờ cũng đã tháng mười, còn hai tháng nữa là cuối năm, anh cố gắng, ráng sức, nói không chừng có thể lấy được rất nhiều tiền thưởng.

Tranh giải sắp bắt đầu: 59 giây.

Lôi Niểu Niểu nắm chặt thời gian nói: “Anh Tào Duệ, anh có thể tìm ba em thương lượng, anh viết giấy nợ cho ba. Anh cứ nói, tiền trong thẻ mặc cho anh chi phối, chờ sau ba tháng, anh sẽ trải lại hết.”

“Ừ, anh suy nghĩ.” Tào Duệ nói: “Cảm ơn em Niểu Niểu....”

Thời gian qua đi từng chút từng chút, sắp bắt đầu: 36 giây.

Đột nhiên Lý thiên Mặc từ phòng bếp đi ra, anh đứng trước cửa hỏi cô: “Niểu Niểu, gõ nhiều chữ như vậy, có phải đang làm công tác tư tưởng cho Tào Duệ không?”

“Em choáng váng...” Sao người này cái gì cũng biết nha?

Lôi Niểu Niểu thật là phục anh! Bây giờ cô quả thật đã phục sát đất!

Cô phất tay với anh: “Anh nghe thấy hết rồi? Ha ha...... lát nữa lại nói với anh, bắt đầu so tài rồi.”

Tranh giải sắp bắt đầu: 12 giây.

Đột nhiên Lôi Niểu Niểu nghĩ tới một chuyện, cô nhanh chóng đổi biệt danh thành “Lôi Niểu”

Tránh cho cô tranh giải không tốt, làm mất thể diện Mặc thần.

Cô vừa thay đổi biệt danh, các chiến đội vây xem lại nổ.

“Lôi Niểu này là ai?”

Mẹ nó ---- ID của Mặc thần bị người ta hack rồi?”

“Trời ạ.... ID của Mặc thần cũng bị người ta hack, vậy tôi... tôi mẹ nó, phải thêm mấy bức tưởng lửa mới được.”

“Cậu thêm bức tường lửa có tác dụng gì? Tường lửa của Mặc thần cũng bị người ta công phá, mấy bức tường rác rưởi của cậu có thể có tác dụng sao?”

Lôi Niểu Niểu: “...”
 
Chương 1614: Mời Duệ thần (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô buồn cười nghĩ, bà không có công phá bức tường lửa Mặc Thần của mấy người, bà chỉ công phá thể xác là tâm linh anh thôi!

Dựa vào... tôi lợi hại như vậy còn không thèm nói!

Lôi Niểu Niểu nín cười, chuẩn bị tranh giải.

Bắt đầu tranh tài, nháy mắt đã kéo ra chênh lệch mười lăm ngàn thước!

Không dối lòng nói.... cái tài nghệ đó của cô.... cùng Tào Duệ.... thật là.... không phải chỉ kém mười tám vạn dặm nha.

Mặc dù, ở ải nhập môn hacker cô có thể vọt đến 8 giây 03, dẫn đầu Tào Duệ, nhưng mà, kỹ thuật hacker chân chính lại cực kỳ rộng lớn phức tạp!

Các loại ngôn ngữ, số liệu, trình tự.... trên màn ảnh, mặc dù cô đã rèn luyện ba tháng, nhưng lại chỉ là mới vào nghề, so tài với Tào Duệ đại thần người ta, vậy thì thật là.... hành hạ chết!

Máu của hai bên, Tào Duệ chiếm 98%

Bên Lôi Niểu Niểu này, ha ha... chỉ chiếm 2%

Các chiến đội vây xem lại nổ: “Trời ạ... loại tài nghệ này,lại có thể công phá bức tường lửa của Mặc thần?”

“Anh em Lôi Niểu, cậu thật sự không phải tới chọc cười sao?”

Trong đầu Lôi Niểu Niểu nghĩ, bà thật là tới chọc cười đấy thì sao!

Kết thúc tranh tài, Lôi Niểu Niểu kiên trì đến một giây sau cùng! Lấy.... ưu thế tuyệt đối! Thắng....

Ách... đó là không thể nào, lấy hoàn cảnh xấu tuyệt đối, chiếm tỷ lệ 1%, thảm bại thua trận!

Đây chính là cuộc tranh tài thảm thiết nhất từ trước đến nay của chiến đội L-G!

Tiểu Thao của chiến đội L-G: “Trời ạ, Niểu Niểu, lợi hại nha! Lại còn có thể cố chịu được! Đối mặt với thế công mạnh mẽ của Duệ thần như vậy chị lại có nghị lực kiên trì không ngã, quá là tuyệt vời!”

Trong đầu Lôi Niểu Niểu nghĩ, anh Tào Duệ của tôi, nhất định là nhường.... anh liền cố ý giữ lại cho cô 1% máu....

Ngư vậy hành hạ mới thoải mái nha!

Đánh tranh giải xong, Lôi Niểu Niểu mở cuộc trò chuyện riêng với Tào Duệ: “...”

Tào Duệ: “...”

Sau đó, anh lại gửi tới một câu: “Đánh không tệ....”

Lôi Niểu Niểu: “Nói trái lương tâm như vậy, thật được không? Tài nghệ của em như thế nào em tự biết. Anh không cần khen em, em biết em rất có tiềm lực, có nghị lực.”

Tào Duệ: “Ha ha ha ha ha ha ha”

Tào Duệ: “Vẫn là nghịch ngợm như vậy, không thay đổi chút nào.”

Lôi Niểu Niểu: “Em chính là muốn nói cho anh, thấy không.... chiến đội L-G của chúng em có cá tính như vậy, với loại tài nghệ này của em, cũng dám để cho em lên tranh giải, chính là tự tin như vậy nha! Ha ha, em đây là, dùng sự thật nói chuyện, cũng không có khoác lác! Chiến đội chúng em không có coi trọng điểm như vậy. Anh Tào Duệ, nếu anh thật sự muốn nhảy đội, hãy sui nghĩ tụi em trước!”

Lúc này, Lý thiên Mặc đi tới sau lưng, thấy cô nói những lời này.... anh rất muốn tháo đài của cô!

Không coi trọng điểm? Có thật không? Ngày thứ nhất quen biết cô, cô hại anh thua tranh giải, anh phải dùng suốt một đêm mới bù lại!

Điểm không quan trọng? Nói chuyện vớ vẩn!

Nháy mắt Lý Thiên Mặc kéo cô dậy: “Đứng lên, đứng lên, anh nói với anh ta.”

Lôi Niểu Niểu mới không đứng lên đâu, cô lại ngồi xuống ghế, Lý Thiên Mặc nhìn cô, Lôi Niểu Niểu vỗ chân mình: “Lại đây, ngồi lên chân em.”

Lý Thiên Mặc: “...”

Anh là một người đàn ông.... ngồi lên chân cô?

Anh cũng không biết là bị cửa kẹo đầu hay sao, thật sự ngồi xuống.

Lôi Niểu Niểu ôm anh từ phía sau.

Lý Thiên Mặc chỉ cảm thấy từng dòng điện rơi vào cổ chạy loạn trong thân thể “vèo vèo”

Tay anh đặt lên bàn phím, nói với Tào Duệ: “Tôi là Lý Thiên Mặc.”

Tào Duệ đáp: “Ừ.”

Lý Thiên Mặc nói: “tới L-G, tất cả khó khăn tôi giải quyết giúp anh.”

Tào duệ nói: “Được, tôi suy nghĩ.”

Lý Thiên Mặc nói: “Lúc nãy Niểu Niểu nói điểm không quan trọng gì đó.... anh đừng để trong lòng.”

Tào Duệ gửi tới icon “ha ha” cười to: “Tôi là tuyển thủ nhà nghề.... cái này còn không hiểu sao?”

Lý Thiên Mặc nói: “Tôi chỉ sợ ánh mắt to sáng ngời của anh trong lúc nhất thời đã bị sắc đẹp che đậy.”

Tào Duệ: Ha ha ha ha...”
 
Chương 1615: Tổ hợp cường cường, gặp phật giết phật! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tào Duệ suy nghĩ một hồi.

Trả lời: “Cám ơn ý tốt của anh em.”

Lý Thiên Mặc không trả lời, Tào Duệ còn nói: “Cậu và Niểu Niểu ở chung một chỗ, nhất định rất vui vẻ. nói chuyện với các người tâm tình của tôi tốt hơn rất nhiều. Tôi sẽ suy nghĩ, chờ tin tức của tôi.”

“Chờ anh nha! Hì hì.....” Lôi Niểu Niểu gửi một biểu tình “đáng yêu” cho anh”

Tào Duệ nhìn ra là cô, cười ôn hòa.

Chạng vạng ngày thứ hai, Tào Duệ tới chiến đội L-G. Anh quyết định viết giấy nợ cho chú Lôi.

Lúc anh rời khỏi M-B, ông chủ cố ý làm khó để cho anh bồi thường số điểm hai tháng. Điểm, cũng chính là tiền.

Bởi vì, sắp đến cuối năm, đột nhiên anh từ bỏ tranh giải, chiến đội của bọn họ sẽ ít rất nhiều điểm.

Tào Duệ đã quyết lui đội! Mặc dù khó thở, nhưng anh thật sự không muốn ở trong chiến đội này nữa, dù chỉ là một giây đồng hồ!

Đối với anh mà nói mỗi một giây, đều là nhục nhã!

Tào Duệ trực tiếp gửi tiền bội ước và điểm tời tài khoản của ông chủ M-B. Hai bên xé bỏ hiệp nghĩ.

Tào Duệ thành người tự do, gia nhập L-G

Hệ thống: Chiến đội L-G, gia nhập một thành viên mới, Duệ.

“Hoan nghênh!” Lôi Niểu Niểu gửi một icon “khiêu vũ”

Lôi Niểu Niểu: “Ư ---- hoan nghênh Duệ thần tới chiến đội L-G của chúng ta!”

Tiểu Thao thao: “Ư --- hoan nghênh Duệ thần đạp chiến đội M-B, để cho đám cháu nội kia cút con mẹ nó đi!”

Tào Duệ: “....”

Lôi Niểu Niểu: “Mời dùng từ ngữ văn minh...”

Tiểu thao Thao: “Ghét ghê! Giậm chân!”

Ai nha mẹ ơi, còn giậm chân... thằng nhóc này! Lôi Niểu Niểu tự đâm hai mắt, hình ảnh thật đẹp, không dám nhìn thẳng!

Cát Mễ: “Mẹ nó, lão tử chỉ tới trễ một hồi liền xảy ra chuyện lớn như vậy sao? Hoan nghênh Duệ thần tới xách giày cho lão tử! A ha ha... chỉ đùa, mời anh duệ ngồi, anh Duệ uống trà nha, anh Duệ, tiểu nhân xoa bóp vai cho anh nha.... tay nghề của tiểu nhân rất tốt! Chuyên nghiệp độc thân ba mươi năm, tốc độ tay đều là nhờ đó mà luyện ra.”

Tào Duệ: “Không phải chiến đội chúng ta có nữ sinh sao? Mời nói chuyện đàng hoàng.”

Tiểu Thao Thao gửi một biểu tình “nghi ngờ”?

Tiểu Thao Thao: “Nữ sinh trong chiến đội chúng ta là ai?”

Tào Duệ: “...”

Lôi Niểu Niểu nổi giận: “Tôi và chị A Đạt không phải nữ sinh sao? Cậu tìm cứt đúng không?”

Tiểu Thao Thao: “sợ hãi”!

Tiểu Thao Thao: “Chị và A Đạt là nữ? thật là nữ sao? Hoàn toàn không cảm giác được.... bất kỳ người nào nữ tính đều là lừa gạt....”

A Đạt: “Con mẹ cậu! Thằng nhóc con này! Có biết nói chuyện hay không nha! Không biết nói chuyện thì cút mau!”

Tào Duệ: “Tôi sai rồi, tôi biết, chiến đội chúng ta thật là một nhà mà!”

A Đạt: “Còn chọc ghẹo, đúng không? Mau gửi tọa độ tới, bà giết tới nhà anh, dẫm chết anh!”

Trong đầu Lôi Niểu Niểu nghĩ, cái hệ thông này thật lợi hại, ngay cả dẫm chết cậu cũng biết phiên dịch...

A Đạt ở một bán cầu khác, nghe nói là tóc vàng mắt xanh.

Tào Duệ cười, gửi tọa độ tới.

Nháy mắt, trong chiến đội.....

“Con mẹ nó! Trời ạ! thật là một nhà mà!”

“Lạy đại thần!”

“Anh Duệ, anh thật là thần! Làm cô ta! Cô ta dám đến, làm chết cô ta!”

A Đạt: “....”

A Đạt: “Tôi chỉ là tùy tiện nói, tiền vé máy bay rất đắc. tháng này chị mày không có tiền thưởng gì, đừng có làm rộn.”

“Ha ha ha...”

Nháy mắt trong chiến đội náo nhiệt.

Không ngừng “ha ha ha”.

Lôi Niểu Niểu hỏi Tào Duệ: “Cảm giác thế nào?”
 
Chương 1616: Tổ hợp cường cường, gặp phật giết phật! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tào Duệ thật thích không khí ở đây, chiến đội lúc đầu của anh, không ai nói chuyện phiếm, ngày ngày chỉ muốn nội đấu, cướp hạng. Gặp mặt đều là qua loa cho có không nói lời thừa thải.

Bảy giờ tối lại có tranh giải, Lôi Niểu Niểu nói: “Anh Tào Duệ, chồng em kêu em đi ăn cơm, lát nữa lại lên.”

“Ừ...”

Ánh mắt của Tào Duệ giống như bị đâm, nhìn chằm chằm chữ “chồng” kia, anh cũng nói gì, cũng off.

Lý Thiên Mặc dọn thức ăn và chén đũa xong hết, đặt chén canh bên cạnh cô.

Lôi Niểu Niểu cảm thấy mình thật giống một kẻ tàn phế...

Đột nhiên, lại thấy anh cầm một tấm thẻ ngân hàng đặt trước mặt cô.

Lôi Niểu Niểu ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú, trên mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Làm gì? Tiền lương lên à?”

Lý Thiên Mặc ngồi bên cạnh đưa tay ôm cô nói: “Tiền bên trong này, cho em. Em mua một căn nhà mình thích, sửa sang lại theo phong cách mình thích, xem như phòng cưới của chúng ta. Sau này chúng ta kết hôn sẽ dời qua ở.”

Lôi Niểu Niểu sững sốt.

Lý Thiên Mặc đưa sát tới nói nhỏ bên tai cô: “Em vẫn còn nhỏ, chưa đến tuổi kết hôn, nhưng mà, ở trong lòng anh, em chính là vợ anh. Anh sẽ dùng hết sức làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người làm chồng.”

Trái tim Lôi Niểu Niểu nhảy “bịch bịch”! Cả người đều sắp thiêu cháy! Cô nóng đến không thở nổi. Anh đối với cô, như trân như bảo, làm cho cô giờ giờ phút phút đều có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm và sự quan tâm lo lắng của anh.

Cô cầm thẻ ngân hàng lên, cảm thấy nặng trĩu.

Có muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì cho phải.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh, thật giống như chung quanh bọn họ đều biến thành màu hồng. Lúc này anh vô cùng anh tuấn, vô cùng thâm tình.

Ánh mắt thâm tình thành thật thâm thúy mẹ người, tràn đầy tình yêu.

Trái tim Lôi Niểu Niểu rất loạn, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến những thứ này, thuộc tính của cô chính là ngu ngốc, tùy tiện.

Chưa từng thận trọng như anh vậy. Đột nhiên cô hơi áy náy: “anh tốt như vậy.... em lại kém như vậy.... ngay cả cơm cũng không biết nấu!”

Lý Thiên Mặc xoa xoa tóc, nhìn ánh mắt cô chằm chằm, cười nói: “Em chỉ cần ăn, cười là được. còn nữa, buổi tối đừng gối lên cánh tay anh.... nếu không, sớm muộn gì anh cũng sẽ không đút em ăn no được.”

“...” Lôi Niểu Niểu phun, cô cười to: “Ha ha, cánh tay có đau hay không, có vẻ như không liên quan gì đến đút em ăn no chứ? Động lực của đàn ông, không phải ở cánh tay nha?”

Lý Thiên Mặc 囧, anh đỏ mặt cười nói: “Em nghĩ đến đâu rồi nha! Anh nói là, cánh tay anh đau, không tranh giải được! Anh không tranh giải được, vậy lấy cái gì kiếm tiền, không có tiền, anh lấy cái gì nôi em trắng trẻo mập mạp?”

Lôi Niểu Niểu mới 囧 đâu, cô là cô gái tốt trong sáng nha! Làm mới ngủ, ngủ với anh đã trở nên đen tối như vậy?

Buổi tối, đoàn người cũng ồn ào, để cho Tào duệ làm chủ lực, Lý Thiên Mặc vì để cho Tào Duệ sớm dung nhập vào tập thể này, quyết định cho Tào Duệ làm phụ tá.

Hôm nay, chỉ cần thắng cuộc tranh tài này thật tốt, là Tào Duệ đã có thể cắm rễ ở chiến đội L-G này.

Tranh giải vô cùng thuận lợi, hai người đều là cai thủ hacker mạnh nhất. Cùng nhau liên thủ, đó đúng là thấy thần sát thần, gặp phật giết phật!

Cát Mễ: “Thật lâu không có thoải mái như vậy! Xem so tài lại làm cho lão tử nhiệt huyết sôi trào.”

Tiểu Thao thao: “Cậu tên phế vật này, vậy mà cũng nói! Mẹ nó, tổ hợp Duệ Mặc, luôn vô địch nha! Quả thật là một đôi CP tốt! Buổi tối, truyền hiện trường trực tiếp cho chúng tôi đi!”

Lôi Niểu: “Cậu đi chết đi! Tiểu Thao, cậu ngứa da đúng không?”

Tiểu Thao thao: “Chán ghet1m lại uy hiếp người nhà...”

“...”

Trong chiến đội, lại là từng trận cười “ha ha”

A Đạt nói: “Công nha, thụ nha, quá hữu ái. Cái gì đó.... tôi mua vé máy bay buổi tối, anh Duệ, sau 12 giờ, hẳn là anh ở nhà chứ?
 
Chương 1617: Nhân vật then chốt (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Chị A Đạt, đây là muốn xem mặt thật của anh Duệ sao?” Toàn bộ người của chiến đội đều ồn ào lên.

“Chị A Đạt, bình thường thấy chị điệu thấp như vậy.... anh em chúng ta muốn chị cho xem tấm hình chị cũng không chịu. Anh Duệ mới tới chị đã chủ động đưa lên cửa nha! Chị thật là làm cho anh em chúng ta đau lòng quá đi.”

A Đạt gửi một icon liếc mắt: “Đưa lên cửa là cái quỷ gì? Bà có cái gì tốt để đưa lên cửa?”

Đột nhiên tiểu Thao nói: “Nhất định là.... cửa sau nha....”

“Phốc ----” Tên này thật không thẽn với biệt danh “Dơ bẩn cuồn cuộn.”

Mọi người đều biết A Đạt chỉ đùa thôi, ai cũng không xem là thật.

Lúc này, đột nhiên Tào Duệ nói: “Cô thật muốn đi qua sao? Nếu cô dám đến, tôi thật dám ở nhà.”

Nháy mắt, trong chiến đội truyền đến từng trận gào khóc: “A, trời ạ! Mẹ nó....”

“Anh Duệ, đúng là đàn ông chân chính!”

Lôi Niểu Niểu cười to “Ha ha”, lúc nãy cô nghịch ngợm, đổi cái tọa độ mà Tào Duệ gửi đến thành nhà vệ sinh công cộng...

Lúc này, đột nhiên A Đạt nói: “Anh Duệ, chỗ ở của anh thật đặc biệt nha, anh cũng không ngại hôi à?”

Nháy mắt Lôi Niểu Niểu phun.... địa chỉ mà chị A Đạt thấy, là cô đã thay đổi...

Lý Thiên Mặc ở bên cạnh cười, anh tận mắt thấy cô thay đổi, nhưng mà tên xấu xa này lại không nói.

Tào duệ không biết tại sao A Đạt lại hỏi như vậy, anh suy nghĩ, nhìn quanh nhà một vòng, là hơi rối loạn.... gần đây ngày nào cũng bận chạy đi bệnh viện, không có thời gian dọn dẹp nhà.

Tào Duệ nói: “Tôi vốn rất thoải mái, không quá chú trọng chỗ ở.”

“Ha ha ha ---” Lôi Niểu Niểu cười đau bụng.

Chỉ thấy A Đạt gửi tới một chuỗi dài: “Bỏ vài số.... cậu thật sự lấy nhà vệ sinh công cộng làm chiêu bài à?”

Tào duệ còn chưa có hiểu rõ, cuộc tranh giải kế tiếp lại bắt đầu. Lôi Niểu Niểu vội vàng sửa sang lại.

Tào Duệ và Lý Thiên Mặc hợp tác, một đường “giết giết giết”!

Chiến đội M-B không phải là đối thủ, vài ba phát đã bị đánh ngã.

Nháy mắt, ông chủ của M-B thấy mình làm một cuộc mua bán lỗ vốn! Cái chiến đội này không phải ông tạo ra, ông là em trai của người sáng lập Mark – Benn. Ông căn bản là không hiểu kỹ thuật hacker, cũng không hiểu quản lý.

Lúc Tào Duệ ở chiến đội của họ, ông còn không có cảm giác gì. Có Tào Duệ ở, bọn họ vẫn có thể liều mạng với chiến đội L-G.

Có lúc “Mặc” không ở đây, bọn họ còn có thể lấy được không ít điểm Dù sao Tào Duệ là đại thần hạng hai.

Bây giờ....

Đột nhiên Tào Duệ đi, đây không phải là đưa một đại thần cho đối thủ sao?

Đây cũng không đơn giản như 1+1 vậy!

Mã Đạt lập tức trò chuyện riêng với Tào Duệ: “Duệ nha, buổi sáng, là tôi đùa giỡn với cậu, trở lại chiến đội của chúng ta đi, chủ lực của chúng ta cũng là cậu, chỉ cần cậu đánh tranh giải thật tốt, nhất định chủ lực vẫn luôn là cậu. Còn nữa, tiền bội ước gì đó, tôi cũng trả lại cho cậu.”

Tào Duệ sao chép đoạn văn này gửi cho chiến đội L-G.

Lôi Niểu Niểu gửi một icon “phẫn nộ”.

Cô nói: “Mặc dù em rất thùy mị, biết mắng chửi người là không đúng. Nhưng em vẫn không nhịn được mắng một câu, anh bảo ông chủ M-B, cút con mẹ nó đi.”

Lý Thiên Mặc: “Vuốt lông....”
 
Chương 1618: Nhân vật then chốt (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh đi phòng bếp bưng một chén nước đường đỏ cho cô.

Lôi Niểu Niểu tức giận, thật là loại người gì cũng có, không biết xấu hổ!

“Còn đau bụng hay không?” Lý Thiên Mặc kéo cô vào trong ngực, đút cô uống nước đường đỏ.

Lôi Niểu Niểu ngồi trên đùi anh uống “ừng ực ừng ực”

Anh đưa tay che bụng cô: “Đừng tức giận, tức giận sẽ đau bụng.”

Bà dì của Lôi Niểu Niểu tới, tính tình rất là không tốt.

Lý Thiên Mặc vô cùng ôn nhu xoa bụng cho cô.

Mười giờ tối, kết thúc tranh tài, A Đạt nói: “Bây giờ tôi đi phi trường, chuyến bay là AD536, 12:30 cất cánh, thời gian đến đế đô là 5:10. Hy vọng sáng sớm ngày mai có người ở phi trường đế đô nhận điện thoại.”

Cô nói câu này xong liền trực tiếp off.

Trong chiến đội lập tức nổ tung.

“Đáng sợ.... chị A Đạt thật sự đi tìm anh Duệ? Vé máy bay cũng mua rồi?”

Tất cả mọi người đều dùng icon “sợ hãi” gửi lên.

“Đây là tiết tấu gì? Tốc độ của cặp CP này cũng quá nhanh rồi chứ?”

Đột nhiên tiểu Thao nói: “Mị lực của Duệ thần thật lớn nha! Chúng ta cùng hoạn nạn với chị A Đạt hai năm, ngay cả hình chị ấy cũng không cho chúng ta xem. Duệ thần vừa đến, chị A Đạt cách xa cả mười tám vạn đạm cũng chạy thẳng tới nhào vào trong ngực anh Duệ!”

Cát Mễ phun nói: “Đừng nói vớ vẩn được không? Sao chị A Đạt chưa gửi hình chứ? Mặc dù chỉ là tiện tay gửi một tấm che mặt! Còn có.... ý của cậu là, muốn nói chị A Đạt là con khỉ hầu tôn... không trốn thoát ngũ chỉ sơn của anh Duệ sao?”

Tiểu Thao: “Nói chuyện đừng dơ bẩn như vậy được không? ngũ chỉ sơn là để lại cho mình, sau khi có bạn gái, ai lại còn muốn dùng ngũ chỉ sơn nha!”

“...” Mẹ nó.... Mọi người gào khóc mấy ngàn cây số.

Sau đó, bên dưới tất cả đều bị tiểu Thao dạy hư.

Lý Thiên Mặc chen vào một câu nói: “Ai đi đón máy bay nha?”

Tiểu Thao nói: “Nhất định là anh Duệ đi, người khác đi, chị A Đạt sẽ giết người diệt khẩu chứ? Hơn nữa, trong nước chỉ có mấy người chúng ta, em còn cách khá xa!”

Lý Thiên Mặc nói: “Vậy chỉ có thể giao nhiệm vụ quang vinh nặng nề này lại cho Duệ thần.”

Bên dưới là một loạt chử: “Nhất định!”

Đoàn người cho là Tào Duệ sẽ từ chối mấy câu, kết quả người ta vô cùng rộng rãi nói: “Vậy bây giờ tôi phải chạy đi, rạng sáng 5:10 mới đến đế đô.... nếu tôi lái xe đi mà nói, bây giờ phải lên đường.”

“...”

Cái này.... kịch tình này là muốn chạy theo tiết tấu nào vậy?

Hai người này....

Tào Duệ cũng off. Để lại một đám người ngẩn ngơ.

Tào Duệ off xong, lập tức gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc: “Cùng đi chứ, cậu thân là đội trưởng, tiếp đón đội viên không thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác nha!”

“...” Lý Thiên Mặc đã sớm biết anh sẽ có chiêu trò như vậy, anh và Lôi Niểu Niểu đã thay quần áo xong chuẩn bị ra cửa.

Tháng mười có hơi lạnh, hai người mặc áo choàng dài đến dưới lầu chờ Tào Duệ.

Tốc độ của Tào Duệ rất nhanh, chỉ chốc lát đã lái xe đến.

Ba người cùng đi phi trường.

Đến phi trường mới hơn ba giờ... Tào Duệ lái xe vào bãi đậu xe. Lôi Niểu Niểu ngoan ngoãn ngồi đằng sau ngủ.

Lý Thiên Mặc hỏi Tào Duệ: “Trước kia cậu có quen biết với A Đạt?”

Nếu là không quen biết, với tính cách của Tào Duệ, hẳn là sẽ không tùy ý đồng ý tới đón máy bay.

Tào Duệ gật đầu nói: “Cô ấy là con gái của mẹ kế tôi.”

“...” Nháy mắt Lý Thiên Mặc nhớ tới một chuyện, mẹ kế của Tào Duệ chính là người phụ nữ tự xưng là “Hạ Bạch Mai” kia! Bây giờ bà đang ở trong bệnh viện, dùng tên là Trần Song.

Tào Duệ thở dài.

Còn nói: “A Đạt chỉ có một người bạn là tôi. Lúc đời người cô ấy ngã đến đáy cốc, đã từng nói với tôi, cô ấy không muốn sống, muốn tự sát. Tôi lập tức bay đến đó canh chừng cô ấy. Ngày đó cô ấy uống say, sụp đổ ôm tôi khóc nói, ba của cô ấy là lão đại của thế lực hắc đạo mạnh nhất thế giới, chỉ bất quá, cô ấy lại chưa từng gặp qua. Người đàn ông kia nhiều phụ nữ như vậy, cũng không biết có người con gái là cô ấy. Cô ấy là tự mình lớn lên ở nước ngoài, mẹ cô ấy trừ cho tiền ra ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô ấy.”

Lý Thiên Mặc chợt giật mình, anh bắt được lời nói của Tào Duệ, A Đạt nói.... cha của cô ấy là lão đại của thế lực hắc đạo mạnh nhất thế giới? Lại nghĩ đến quan hệ của Hạ Bạch Mai và Ám Dạ đế quốc....

Chẳng lẽ, cha của cô ấy là Hi Nhĩ Vương?
 
Chương 1619: Tình báo, cực kỳ quan trọng! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc lặng lẽ nghe, trong lòng anh đang tính toán chuyện này.

Tào Duệ nói tiếp: “Ba tháng trước, mẹ của cô ấy bệnh nặng, tôi gọi điện cho cô ấy, cô ấy luôn muốn tới, nhưng mà visa có chút vấn đề, cho nên, bây giờ mới tới.”

“Thì ra là như vậy.....” Lý Thiên Mặc suy nghĩ, gửi một tin nhắn cho Diệp Đình.

Nếu như, A Đạt là con gái của Hi Nhĩ Vương, gần đây Hi Nhĩ Vương bị bắt, mẹ của A Đạt sẽ nhắn gửi cho A Đạt cái gì đó chứ?

Mẹ của A Đạt vẫn luôn chuyển tiền cho A Đạt, tiền này từ đâu ra?

Lý Thiên Mặc hỏi Tào Duệ: “Số tiền cho A Đạt này, là tiền của ba cậu và cậu?”

Tào Duệ lắc đầu: “Mẹ kế của tôi chưa bao giờ dùng tiền của ba tôi, mặc dù mẹ không có công việc, nhưng mà, mẹ nói chính mẹ có đầu tư.”

“Dì ấy đầu tư cái gì?”

Tào Duệ lắc đầu nói: “Không biết, tôi chưa từng hỏi. Bình thường thấy mẹ cũng không thường quản lý tài sản, nhưng mà, định kỳ lại có tiền lấy, cái này thật là kỳ lạ.”

Đột nhiên Lý Thiên Mặc nghĩ đến... nhất định “Hạ Bạch Mai” vẫn còn làm việc cho Hi Nhĩ Vương! Bà bán tình báo cho Ám Dạ đế quốc, là có thể lấy được thù lao!

Vậy bà đến gần cha của Tào Duệ.... có phải là có bí mật gì không muốn người khác biết?

Cha của Tào duệ ở trong quân đội cũng có chức vụ không nhỏ, rất có thể ông đã bị lợi dụng.

Lý Thiên Mặc kinh hãi, anh hỏi Tào Duệ: “Thân thế của A Đạt, anh chưa nói với cha mình sao?”

Tào Duệ nói: “Cha tôi đều là không quan tâm không hỏi đối với mọi chuyện, huống chi là người ngoài. Cha tôi cũng không biết còn có một người là A Đạt nữa.”

Lý Thiên Mặc kinh ngạc: “Cha anh không biết mẹ kế anh có con gái?”

Tào duệ gật đầu: “Cha vẫn luôn không biết. Tôi cũng là gần đây mới biết. Chính là ba tháng trước, đột nhiên mẹ kế tôi bệnh nặng, mẹ nói mẹ sắp không được, bảo tôi mau chóng thông báo cho con gái của mẹ, mẹ hy vọng con gái của mẹ sẽ đến thăm mẹ một lần cuối cùng. Khi đó tôi mới biết mẹ kế có con gái.”

Tào Duệ nhìn tấm bảng điều hành máy bay nói: “Đột nhiên mẹ kế tôi ngã bệnh, đã hôn mê bất tỉnh mấy ngày. Tôi liên lạc với A Đạt, A Đạt suýt chút nữa tan vỡ, cô ấy muốn lập tức chạy tới, nhưng mà, bên kia của cô ấy xảy ra chút rắc rối, bây giờ mới giải quyết xong. Trong tay cô ấy không có tiền, cho nên khoảng thời gian này cô ấy vì muốn mua vé máy bay mà ngày đêm cố gắng tranh giải, lúc này tôi mới biết cô ấy là đội viên của cậu.”

Lý Thiên Mặc từ từ chải vuốt lời nói của Tào Duệ.... mau chóng gửi những tin tức này cho Diệp Đình. Anh gửi là mật mã, là mật mã của anh với Lăng Vi và Diệp Đình, bất cứ ai cũng không giải được.

Bây giờ Lý Thiên Mặc không có cách nào tự mình tra xét, bởi vì Tào Duệ đang ở bên cạnh.

Nếu như anh Đình nhận được tin nhắn, nhất định sẽ theo con đường này tra xét tới cùng, nhất định anh Đình sẽ có thể điều tra được dấu vết gì dó.

Vốn cho là buổi sáng ngày thứ hai Diệp Đình mới nhìn thấy tin nhắn, ai ngờ Diệp Đình lập tức gửi một tin nhắn lại: “Nhận được.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top