Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 140


Chương 140

Thật ra là đồng nghiệp cả hai cũng đã quá quen với chuyện này, có nhìn thấy cũng rất bình thường. Hai con người này nên ngừng làm bác sĩ đi, nên chuyển sang bán thức ăn cho chó mới đúng. Bây giờ trong bệnh viện ai mà chẳng biết đến cặp đôi bác sĩ Tư Bình này cơ chứ?

” Không làm mà đòi ăn, anh tính cho em cạp đất à?” Liễu Ngân Bình đẩy anh ra. Trước kia ở đại học thấy Lục Thiên Tư là người ít nói, còn tỏ ra hết sức lạnh lùng làm cô sợ hãi, không ngờ yêu rồi mới biết người đàn ông này vô liêm sỉ như vậy chứ.

” Bình Bình, anh nghiêm túc đó ” Lục Thiên Tư kéo cô lại.

Cả hai đã duy trì như vậy quá lâu rồi, đến lúc nên kết hôn thôi. Anh đi làm vì đam mê, chứ tiền bạc thì Lục Thiên Tư không thiếu.

” Bình Bình, chúng ta kết hôn được không? Ngày nào cũng chạy đến nhà em ăn trực như thế, ba mẹ em sẽ hết gạo với anh đó ” Lục Thiên Tư như đứa trẻ, nũng nịu nói với Liễu Ngân Bình.

Cô nhìn bộ mặt đáng yêu mà anh trưng ra, Liễu Ngân Bình bất mãn đưa tay đập vào mặt anh một cái. Lục Thiên Tư này chỉ được cái giỏi là làm nũng với người khác, còn đánh trúng vào người thiếu nghị lực như Ngân Bình cô.

” Bình Bình, đau “Lục Thiên Tư mếu máo, anh bắt đầu học chiêu trò của Lục Lãnh Phong hay làm rồi.

Đúng là anh em tốt nên cái gì học được là học theo luôn.

” Còn gọi em là Bình Bình à?” Liễu Ngân Bình cau mày, không vui nhìn anh.

” Còn không mau gọi là bà xã đi chứ?” Cô đặt tay lên vai anh, nhìn anh mỉm cười.

Tên nào lúc nãy nói muốn kết hôn với cô đây?

” Bà xã, bà xã, bà xã “.



Sau khi Liễu Ngân Bình chấp nhận lời cầu hôn của mình, Lục Thiên Tư liền sốt sắn thông báo cho tất cả mọi người rằng mình sắp kết hôn.

Anh đích thân chuẩn bị hôn lễ, đích thân chọn cho cô bộ váy cưới đẹp nhất, muốn biến Liễu Ngân Bình thành cô dâu đẹp nhất trên đời này,

Liễu Ngân Bình chẳng nhúng tay vào làm được gì, Lục Thiên Tư đều giành làm hết, năm lần bảy lượt bắt cô ngồi yên không được làm cái gì. Anh còn đặc biệt tìm hiểu về các loại mỹ phẩm, mua kem dưỡng da mặt nạ các kiểu cho Liễu Ngân Bình dùng, chỉ cần đến hôn lễ cô sẽ trông rất xinh đẹp và làm cô dâu của Lục Thiên Tư.

Liễu Ngân Bình lại càng bất lực thêm, cô chỉ biết nghe lời anh, ngày ngày chỉ ngồi không đợi đến hôm tổ chức hôn lễ là được.

Thoáng chốc thời gian trôi qua, với tốc độ chuẩn bị của Lục Thiên Tư hôn lễ đã được diễn ra sau hai tháng.

Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt ôm Tiểu Phong trên tay, thằng bé bây giờ đã được năm tháng rồi, đứa nhỏ này cũng muốn chung vui với chú Lục Thiên Tư nữa mà.

Liễu Ngân Bình khoác tay ba mình, cô cùng ông tiến vào lễ đường, nhìn Lục Thiên Tư đang đứng đó.

Anh đã quá sốt ruột rồi, đợi đến giây phút này là quả là kiên trì rồi.

Liễu Ngân Bình còn chưa đi đến gần anh, Lục Thiên Tư không nhịn được nữa, anh tự ý đi đến chỗ cô và ba cô.

” Cậu ta muốn có vợ đến điên rồi ” Lục Lãnh Phong ngồi đó, quay sang nói với Hy Nguyệt.

” Không phải anh dạy hư Thiên Tư à?” Hy Nguyệt nhìn anh, liếc nhẹ một cái.

Lục Lãnh Phong liền im bặt, anh biết nói gì nữa đâu.

Ai biết gì đâu ahaha.
 
Chương 141


Chương 141

Liễu lão gia cũng không ý kiến gì, ông mỉm cười đẩy con gái mình đến tay Lục Thiên Tư. Đứa con rể này hào hứng đến vậy, ông cũng nên chiều theo nó một chút chứ?

Liễu Ngân Bình nắm lấy tay Lục Thiên Tư, cả hai cùng nhau tiến đến đó.

Nghi lễ được diễn ra, còn chưa trao nhẫn xong Lục Thiên Tư liền kéo cô đến gần mình, đặt lên môi cô một nụ hôn.

” Bình Bình…”.

” À không, bà xã…”.

” Anh yêu em! “.

Lục Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn về sau hạnh phúc hơn. Sau khi công khai mối quan hệ của cả hai cho tất cả mọi người biết, anh cũng quyết định đưa bảo bối của mình đi du lịch khắp nơi, muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước kia cho bảo bối của mình.

Dụ Bạch Ngôn cũng không ý kiến gì, anh chỉ cần ở bên cạnh Lục Viên Thần không cần gì nữa. Cả hai cứ thế đi du lịch hết chỗ này chỗ kia.

” Bảo bối ” Lục Viên Thần bất ngờ kéo tay Dụ Bạch Ngôn ra, anh từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út của Dụ Bạch Ngôn.

Dụ Bạch Ngôn đang coi tivi, vừa quay sang thấy tay mình bị anh nắm lấy, Lục Viên Thần còn tranh thủ nhanh tay đeo nhẫn vào cho mình, anh tròn xoe mắt nhìn Lục Viên Thần.

Lục Viên Thần đưa chiếc nhẫn còn lại cho Dụ Bạch Ngôn, sau đó nói:” Bảo bối, em nên đeo lại cho anh đi chứ?”.

Dụ Bạch Ngôn chưa hiểu vấn đề lắm, nhưng vẫn thật thà làm theo, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, anh cầm tay Lục Viên Thần lên đeo vào ngón áp út.

Lục Viên Thần bất ngờ lao đến đè Dụ Bạch Ngôn xuống sau khi vừa đeo nhẫn xong. Anh nhìn gương mặt mê người của bảo bối, đúng là thỏ con này khiến anh dứt ra không được mà buông cũng không xong.

” Viên Thần…anh làm gì vậy?” Dụ Bạch Ngôn lấp bấp nhìn Lục Viên Thần.

Sau một thời gian dài đi du lịch, cả hai đã chịu trở về nhà, hiện tại anh và Lục Viên Thần đang ở nhà chính Lục gia đây.

Khi cả gia đình chấp nhận về mối quan hệ này, Dụ Bạch Ngôn vui lắm, cửa ái khó nhất cứ nghĩ sẽ không thể đi qua được, không ngờ cả hai đã làm được rồi.

” Làm gì em không biết nữa sao bảo bối?” Lục Viên Thần đặt tay lên môi bảo bối của mình, tay còn lại len vào áo ngủ của Dụ Bạch Ngôn.

Lục Viên Thần có cái sở thích kì lạ, đó chính là anh rất thích mua đồ ngủ cho Dụ Bạch Ngôn, toàn là những bộ đồ có họa tiết hoạt hình chibi các kiểu, khi bảo bối mặc vào trong rất đáng yêu.

” Viên Thần…anh…”.

” Suỵt, em mà ồn là Tiểu Phong nghe thấy ” Lục Viên Thần đưa tay lên, anh nhẹ nhàng bịt miệng của Dụ Bạch Ngôn lại không để cậu nhóc này rên lớn lên.

Dụ Bạch Ngôn đỏ mặt nhìn Lục Viên Thần, anh biết có Tiểu Phong đến đây anh còn làm ra chuyện xấu này sao chứ?

” Bảo bối, em biết sao anh lại cầu hôn em trên giường không?” Lục Viên Thần nhìn Dụ Bạch Ngôn hỏi.

Bảo bối của anh dĩ nhiên không biết, thật thà lắc đầu để nhận đáp án từ anh.

” Đó chính là cầu hôn xong chúng ta cùng nhau làm chuyện vợ chồng “.

” Một công đôi việc “.
 
Chương 142


Chương 142

Một công đôi việc của Lục Viên Thần nói là hành động khiến Dụ Bạch Ngôn ê ẩm cả người sau một đêm dài trải qua việc lăn lộn trên giường với anh.

Cả người đau nhức, Dụ Bạch Ngôn không muốn ra khỏi giường, kéo mền lên che kín cả người lại rồi chỉ muốn ngủ thôi.

Tiểu Phong lúc này đẩy cửa đi vào, đi đến bên giường kéo lấy Dụ Bạch Ngôn ra.

” Chú…chú Ngôn…dậy chơi với con đi ” Tiểu Phong ngây ngô nói.

Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy mọi người ạ, mới đó Lục Viên Phong đã được ba tuổi rồi, thằng bé bị baba hắt hủi, do thằng bé chiếm Hy Nguyệt quá lâu nên đã bị Lục Lãnh Phong đưa đến nhà chính gửi vài hôm để hai vợ chồng có thời gian riêng với nhau.

Lục Viên Phong làm gì biết đêm qua Dụ Bạch Ngôn bị Lục Viên Thần hành lên bờ xuống ruộng.

À không đúng, là bị hành trong phòng ngủ rồi vào phòng tắm sau đó rồi đi ngược là phòng ngủ mới đúng.

” Tiểu Phong…” Dụ Bạch Ngôn mở mắt ra nhìn Tiểu Phong, đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, anh không nỡ phũ lấy Tiểu Phong.

Tiểu Phong thấy cổ của Dụ Bạch Ngôn có vết tím vết hồng, thằng bé ngây ngô leo lên giường, sau đó đưa tay chạm vào cổ Dụ Bạch Ngôn.

” Chú..chú Ngôn…cổ của chú sao vậy?”Lục Viên Phong hỏi.

Nghe câu hỏi đầy ngây thơ này, Dụ Bạch Ngôn cũng chẳng biết nên nói sao đây, đứa bé này còn quá nhỏ, anh không thể đầu độc tâm hồn trẻ thơ đâu.

” Tiểu Phong, đây là chó cắn chú đó “Dụ Bạch Ngôn xị mặt xuống, bắt đầu nũng nịu với Viên Phong.

” Chó sao? Con chó nào lại cắn chú được như vậy vậy?” Viên Phong vẫn không hiểu vấn đề, đôi mắt to tròn nhìn Dụ Bạch Ngôn hỏi thêm.

Lục Viên Thần lúc này đẩy cửa đi vào, anh đứng nãy giờ bên ngoài nghe hết cả rồi.

Thấy Lục Viên Thần đi vào, Dụ Bạch Ngôn cảm giác được là mình sắp toang đến nơi rồi.

Anh tiến đến, ôm Tiểu Phong lên, đưa thằng bé ra cửa, cúi người xuống xoa đầu Lục Viên Phong.

” Tiểu Phong ngoan, bây giờ chú sẽ bôi thuốc cho chú Ngôn, con ra ngoài chơi trước đi nhé?”.

” Bôi thuốc ạ?”Viên Phong nghiêng đầu một bên, ngây ngô nhìn Lục Viên Thần.

” Đúng rồi, là bôi thuốc, bôi thuốc chỗ bị chó cắn của chú Ngôn đó ” Lục Viên Thần đáp.

Dụ Bạch Ngôn cảm thấy rợn người, thôi xong rồi, làm sao để chuồng đây.

” Dạ, Tiểu Phong hiểu ý rồi ” Tiểu Phong đáp, sau đó thằng bé nhanh chóng đi đến phía cầu thang.

Lục Viên Thần đứng dậy, anh đóng cửa lại, tiện tay khóa trái cửa luôn.

” Bây giờ em có muốn chó cắn thêm lần nữa không?”.

” Không…không…” Dụ Bạch Ngôn sợ hãi lùi lại.

Lục Viên Thần đưa tay kéo cavat ra, anh tiến đến chỗ bảo bối của mình.

” Muộn rồi bảo bối ạ, bây giờ sẽ là đến giờ ăn của chó sói đây ~ “.

Ai ai cũng có bờ có bến dĩ nhiên không thể thư kí Lâm, để anh ra rìa ngồi cũng tội và thương lắm.

Nhờ việc xem mắt mà Lục Lãnh Phong sắp xếp cho mình, Lâm Phi Phàm của chúng ta đã có bạn gái rồi, đối tượng của anh chính là Dung Chỉ chứ ai nữa.

Dung Chỉ là nhị tiểu thư của Dung gia, cô là người hướng nội nên rất rụt rè, tiếp xúc với người lạ lại càng nhút nhát. Khi tiếp cận Lâm Phi Phàm anh dĩ nhiên cô rất sợ sệt. Nhưng thư kí Lâm không có bỏ cuộc đâu nha, với sự nghiệp của anh thì anh và Dung Chỉ cũng thuộc môn đăng hộ đối rồi, chỉ cần theo đuổi cô thành công, sau đó tạo ra màn cầu hôn lãng mạn là có thể đưa Dùn Chỉ về nhà rồi.
 
Chương 143


Chương 143

Dung Chỉ tuy là hơi nhát người lạ thật, nhưng thấy sự thật thà của Lâm Phi Phàm này nên cô rất thích anh, cảm thấy bản thân cũng rất hợp với anh nên cả hai quyết định tìm hiểu lẫn nhau.

” Dung Chỉ, em muốn uống cà phê không?” Lâm Phi Phàm hỏi, nhìn Dung Chỉ ngồi cạnh mình.

Cô gật đầu đồng ý.

Cả hai đã hẹn hò lâu vậy rồi nhưng vẫn chưa tiến triển hơn mấy, phần lớn là do Dung Chỉ rất rụt rè, thư kí Lâm cũng rất kiên trì không bỏ cuộc. Cái này anh học theo từ Lục Lãnh Phong đấy, có công mài sắt có ngày nên kim đấy mọi người ahihi =)))).

Lâm Phi Phàm đứng dậy, sau đó đi mua cà phê cho Dung Chỉ. Lục Lãnh Phong biết việc theo đuổi của Dung Chỉ có anh rất khó khăn nên sếp đặc quyền giảm công việc cho thư kí Lâm để có thời gian theo đuổi người đẹp hơn.

Nói theo đuổi cũng không phải, thật ra là muốn Dung Chỉ hoàn toàn tin tưởng vào anh thôi, sau đó mơi tiến đến chuyện kết hôn sinh con được.

Lâm Phi Phàm anh rời đi vừa được mười phút, trở về với hai li cà phê nóng trên tay.

Bất ngờ nhìn thấy hai người đàn ông lạ tiến đến chỗ Dung Chỉ, thấy cô đang sợ hãi, anh liền đi đến.

” Các người làm gì vậy?” Lâm Phi Phàm liền che chắn cho cô, nhìn hai người đàn ông đó hỏi.

“Mày là ai? Dám xen vào chuyện tốt của hai đứa tao?” Một trong hai tên đó lên tiếng.

” Tao là ai sao? Tao là bạn trai của cô ấy đấy ” Lâm Phi Phàm nói, hung hăng đáp lại.

Vô duyên vô cớ động vào bạn gái anh, nghĩ rằng Lâm Phi Phàm anh dễ bỏ qua sao?

Thấy thái độ hung hăng của Lâm Phi Phàm, cả hai người đàn ông đó liền lùi đi, nếu nói thêm nữa sẽ gây ra xung đột và đánh nhau mất.

Cả hai tên đó rời đi, anh liền quay lại nhìn Dung Chỉ:” Anh xin lỗi, em có sao không? Nếu biết vậy anh sẽ không để em ngồi đây một mình rồi “.

Dung Chỉ lắc đầu, cô thấy rõ sự lo lắng và quan tâm của Lâm Phi Phàm dành cho mình, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kì lạ.

” Phi…Phi Phàm ” Dung Chỉ nhìn anh, cô lấp bấp nói.

” Làm sao? Em không khỏe chỗ nào sao?” Lâm Phi Phàm lo lắng hỏi.

Dung Chỉ lắc đầu.

” Không phải, em chỉ muốn hỏi…”.

” Chúng ta đã hẹn hò bao lâu rồi?” Dung Chỉ lấp bấp hỏi.

” À thì…”.

Nếu tính khoảng thời gian từ đó đến nay, thêm sự trưởng thành của Tiểu Phong thì đã gần bốn năm rồi.

Ủa…nhìn lại anh mới thấy lâu vãi cả lúa thật chứ!

” Gần bốn năm rồi, mà làm sao vậy?” Lâm Phi Phàm hỏi lại. Đừng nói Dung Chỉ muốn từ bỏ anh nha, không muốn ở bên cạnh anh ư?

Không được, anh không thể để chuyện đó xảy ra. Cho dù có theo đuổi cô mười năm đi nữa, mất cả đời để cô tin tưởng anh anh cũng không thể để Dung Chỉ rời xa mình, tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

Dung Chỉ bất ngờ đưa tay lên, cô kéo anh lại gần sát mình, sau đó chiếm lấy môi Lâm Phi Phàm.
 
Chương 144


Chương 144

Lâm Phi Phàm bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như vậy, thời gian hẹn hò với Dung Chỉ đến việc nắm tay thôi cũng khó, bởi vì cô luôn có một sự sợ hãi khi ai đó chạm vào mình.

” Dung Chỉ…” Lâm Phi Phàm nhìn cô, gương mặt Dung Chỉ đã đỏ ửng lên hết rồi.

” Phi Phàm…chúng ta kết hôn được không?”.

” Em…em muốn làm vợ anh, em muốn làm bà Lâm ” Dung Chỉ đỏ mặt nói, cô đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, thật ra cũng rất muốn nói với anh nhưng không nên nói làm sao, diễn đạt làm sao cho anh hiểu ý và tình cảm của mình.

Lâm Phi Phàm nghe cô nói mà đơ ra…

Dung Chỉ vừa nói gì chứ?

Cô muốn kết hôn với anh sao?

Ở gần đó, trong bụi rậm, ban đêm khuya có một đám người nào đó đang thập thò lén lút quan sát và nghe lén chuyện tình của thư kí Lâm.

” Lãnh Phong, chúng ta nên chuẩn bị bao lì xì lớn đi..” Hy Nguyệt quay sang nói nhỏ với Lục Lãnh Phong.

” Đương nhiên rồi bà xã…” Lục Lãnh Phong thủ thỉ đáp lại.

” Ba…mẹ…cho con xem với ” Tiểu Phong chen vào giữa, thằng bé lén lút nhìn về phía thư kí Lâm và Dung Chỉ.

Lục Lãnh Phong liền đưa tay bịt tai con trai mình lại, Hy Nguyệt thì đưa tay che mắt Tiểu Phong lại nốt.

” Trẻ con không nên xem những cảnh này! “.

Ai cũng có đôi có cặp. Chúng ta cũng nên tìm vợ cho Hứa Chí Quân ahaha.

Sau khi nhận được em gái cùng mẹ khác cha. Hứa Chí Quân ngày ngày ăn cẩu lương từ em gái và em rể cảm thấy thật tổn thương. Anh cũng nhận ra bản thân chưa có tình yêu cho đời mình.

Nhìn đi nhìn lại, anh thấy bên cạnh có một nữ thư kí thật xinh đẹp, mà hình như anh biết cô ấy thích anh thì phải?

” Thư kí Kim, tôi có chuyện muốn hỏi ” Hứa Chí Quân lên tiếng.

” Vâng?” Thư kí Kim đứng cạnh anh, cô đáp.

” Có phải cô thích tôi không?” Hứa Chí Quân thật thà hỏi.

Với câu hỏi đó của anh cũng đoán ra được rằng Hứa Chí Quân là con người chẳng biết cái sất gì về tình yêu rồi.

Bộp

Thư kí Kim ném tập tài liệu vào mặt Hứa Chí Quân, cô đỏ mặt chạy đi.

Tên sếp ngu ngốc thật mà…

Bị ném tài liệu vô mặt, Hứa Chí Quân đơ người ra, anh nhìn thư kí Kim chạy đi.

Anh…hỏi sai gì sao?



Hứa gia.

Hứa Chí Quân về nhà với tâm trạng rối bời. Đến giờ anh vẫn thắc mắc tại sao mình bị thư kí Kim ném tập tài liệu vô mặt như vậy chứ?

” Cậu Quân “.

Tiểu Phong nhìn thấy Hứa Chí Quân liền chạy đến ôm chân anh.

Thật ra thì Lục Lãnh Phong gửi Tiểu Phong ở nhà chính Lục gia vài hôm xong, sau đó lại đưa thằng bé đến Hứa gia cho ông bà ngoại chăm sóc.
 
Chương 145


Chương 145

Đúng là ông bố vô trách nhiệm, đuổi con trai mình như đuổi tà để một mình độc chiếm Hy Nguyệt cho mình mà.

” Tiểu Phong ” Hứa Chí Quân ôm Tiểu Phong lên, trong mắt anh thằng bé chẳng khác gì cục bột vậy.

Nhưng Hứa Chí Quân rất thương Tiểu Phong nha, ngày thằng bé này chào đời cũng là ngày anh nhận được em gái cơ mà..

” Cậu Quân, hôm nay cậu có chuyện buồn sao?” Tiểu Phong ngây ngô hỏi.

Thằng bé tinh ý lắm nha, cũng biết quan tâm người khác chứ không giống như Lục Lãnh Phong cục súc rồi hết cọc cằn đâu.

” Đâu có, sao con hỏi vậy chứ?” Hứa Chí Quân hỏi lại.

” Trên mặt cậu Quân đã ghi rõ chữ hôm nay tôi buồn mà ” Tiểu Phong thật thà đáp vậy.

Hứa Chí Quân giật mình,không lẽ trên mặt anh hiện rõ cảm xúc lẫn suy nghĩ của bản thân sao?

” Ừ thì có…” Hứa Chí Quân đáp.

” Sao vậy cậu? Tiểu Phong có thể giúp cậu gì không?”.

” Chuyện là vậy này…”.

Sau đó Hứa Chí Quân ngồi cùng Tiểu Phong, anh thật thà kể lại mọi chuyện cho thằng bé nghe. Ai đời đi kể chuyện tình cảm yêu đương cho một đứa nhỏ ba tuổi để được tư vấn như Hứa Chí Quân anh không?

” Cậu Quân, cậu có thích cô ấy không?” Tiểu Phong nghe xong câu chuyện liền hỏi.

Nhận được câu hỏi, Hứa Chí Quân đơ người ra.

Thích thư kí Kim hay không sao?

Thật ra cô đã đi theo anh đã lâu, cả hai nhiều lần còn ngủ chung một giường khi đi công tác, ở cạnh nhau khi giải quyết nhiều công việc chất cao như núi. Nói sao thì nói, thư kí Kim và anh đúng là không dứt ra được.

Nhưng mà…

Hứa Chí Quân anh có để ý đến cô, nhưng lại không biết biểu đạt ra bên ngoài ra sao.

” Có…” Hứa Chí Quân đáp.

Tiểu Phong nhận được câu trả lời liền hài lòng.

” Cậu Quân, con sẽ giúp cậu “.



Ngày hôm sau.

Hứa thị.

Hứa Chí Quân ôm Tiểu Phong đến công ty. Thằng bé bảo giúp anh, nhưng việc đầu tiên là phải đưa Tiểu Phong đến công ty gặp thư kí Kim.

” Sếp, cậu bé này…”.

” À đó là con trai của em gái tôi, thư kí Kim trông Tiểu Phong giùm tôi ” Hứa Chí Quân nói.

Đây là bước một Tiểu Phong đã nói với anh đêm qua đấy ,hai cậu cháu này đang bày mưu tính kế đó ahaha.

” Vậy..vậy sao “.

Thư kí Kim ngập ngừng đáp, sau đó ôm Tiểu Phong sang phòng làm việc của mình.

Tiểu Phong nhìn về phía Hứa Chí Quân, mặt thằng bé như kiểu : ” Cậu Quân hãy tin tưởng vào con “.
 
Chương 146


Chương 146

Bên phòng làm việc của thư kí Kim, vì sự đáng yêu của Tiểu Phong mà cô không cưỡng lại được. Cứ ngồi nhìn Tiểu Phong thôi.

Thấy thằng bé thân thiết với Hứa Chí Quân như vậy, cô có nên…

” Tiểu Phong, con có biết Hứa tổng thích kiểu con gái thế nào không?” Thư kí Kim tò mò hỏi.

” Sao chị lại hỏi vậy?” Tiểu Phong ngây ngô hỏi lại.

” À thì…”.

” Có phải chị thích cậu của em không?” Tiểu Phong bắt đầu đổi hướng, thằng bé trực tiếp vào vấn đề.

” Chị…” Thư kí Kim đỏ mặt, đúng là bị nói trúng rồi.

Cô gật đầu.

Thật sự thì Kim Ái Nhã cô thích Hứa Chí Quân anh, từ rất rất lâu rồi.

Nhưng Hứa Chí Quân không chú ý đến tình cảm cô, cô cảm thấy cả hai không có hy vọng gì mấy nếu cô tỏ tình với Hứa Chí Quân anh.

Thấy thư kí Kim đã thừa nhận, Tiểu Phong tranh thủ cơ hội, thằng bé bất ngờ leo xuống ghế, chạy ra khỏi phòng.

Thư kí Kim chưa hiểu chuyện gì, cô vội đuổi theo Tiểu Phong, thằng bé này sao tự dưng lại…

Tiểu Phong nhanh chân chạy qua phòng của Hứa Chí Quân, thấy Tiểu Phong chạy qua, anh chưa hiểu chuyện gì.

Thư kí Kim đuổi kịp đến, cô đứng nhìn Tiểu Phong và Hứa Chí Quân.

” Cậu Quân, chị ấy đã thừa nhận thích cậu đó “.

Tiểu Phong chạy đến, thằng bé kéo Hứa Chí Quân lại gần thư kí Kim.

Cả hai người đơ ra, anh và cô nhìn nhau.

” Chuyện đó…sếp…không phải…”.

” Anh thích em ” Hứa Chí Quân nói, mặt mũi đều đỏ ửng lên.

Nói chứ không có giấu, Hứa Chí Quân không biết yêu đương nên việc tỏ tình ai đó thế này có hơn…

” Dạ…?” Thư kí Kim tưởng mình nghe nhầm, cô đơ ra nhìn anh.

Hứa Chí Quân thấy cô chưa hiểu tấm lòng mình, anh tiến đến kéo cô sát gần mình, đưa tay giữ gáy cô, cúi xuống hôn lên môi thư kí Kim.

Tiểu Phong liền che mắt mình lại.

” Ui ui…trẻ em không nên nhìn mà “.

” Anh nên nói…”.

” Anh yêu em mới đúng “.

” Thư kí Kim “.

Hy Nguyệt ngồi nhìn ảnh cưới của cả hai. Cô nhớ ngày mình gặp mặt anh, lần đó Lục Lãnh Phong dĩ nhiên còn rất cục súc với cô rồi.

Ảnh cưới chụp chung nhưng chẳng có tấm nào anh chịu cười, cũng như chẳng thèm khoác tay hay nắm tay cô nữa là.

Hy Nguyệt nhìn nhẫn cưới trên tay mình, cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ gần gũi Lục Lãnh Phong, cũng không nghĩ cô và người đàn ông này yêu nhau nhiều đến thế.
 
Chương 147


Chương 147

Ngày anh đeo nhẫn cưới cho cô trong lễ đường, gương mặt anh cứ như mới bị ai đánh vào rồi lôi ra làm hôn lễ, trông anh lúc đó rất khó chịu.

Còn nhớ ngày đầu ở cùng anh, anh không cho cô lại gần. Không ngờ sau hôm cô bị đâm, anh lại đến thăm cô.

Về sau cô cũng mới biết Lục Lãnh Phong đã đọc lén nhật ký của cô. Sau đó Lục Thiên Tư biết được tình trạng cô lúc ấy nên đã khuyên Lục Lãnh Phong hãy thay đổi cô, cứu cô khỏi sự tuyệt vọng.

Có lẽ anh và cô không ngờ ông trời lại sắp đặt nhân duyên cho cả hai như vậy. Bây giờ lại bám lấy nhau không rời mặc dù đã có con.

À, có tin vui hơn nữa.

Cô mang thai nữa rồi.

Lần này cô hy vọng là bé gái, một trai một gái. Sau này Tiểu Phong cũng có thể bảo vệ em gái rồi?

” Em đang nghĩ gì vậy?” Lục Lãnh Phong tiến đến, đưa tay đặt lên bụng của cô.

Hy Nguyệt chỉ mới mang thai được ba tháng, anh rất vui khi nghe cô có đứa thứ hai, mặc dù về sau anh lại khổ lắm đây.

” Em đang nhớ về ngày đầu gặp anh ” Hy Nguyệt nói.

Lục Lãnh Phong phì cười. Thật sự nhớ lại, anh không nghĩ đó là mình của trước kia.

Lục Lãnh Phong lúc đó là con người lạnh lẽo, tàn ác bao nhiêu. Anh còn mắc bệnh sạch sẽ, nhớ lúc ấy Lục Thiên Tư muốn anh lái xe đưa cô đi bệnh viện, cuối cùng anh lại vì sợ bẩn xe không chịu đưa cô đi.

Thật ra lúc ấy anh không muốn đưa cô đi thật, nhưng mà nhìn Hy Nguyệt nằm trong lòng Lục Thiên Tư lúc ấy, tim anh bất ngờ nhói lên, sau đó lại đồng ý đưa cô đi.

Đọc những dòng nhật ký của cô, anh tuy là lạnh lùng thật nhưng trái tim đâu phải sắt thép, đọc xong tim anh lại đau hơn..

Anh cũng chẳng hiểu sao.

Về sau lại cùng cô ăn cơm, muốn thay đổi cô, biến cô thành con người có hy vọng, suy nghĩ tích cực hơn.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Anh cứ nghĩ mình chỉ làm việc tốt thôi, không ngờ lúc Hy Nguyệt mỉm cười với anh. Anh thật sự động lòng với nụ cười đó rồi.

Rồi đến cái hôm cô bị Ninh lão gia đánh đến thương tâm. Lúc đấy anh đau lắm, đau cả tim lẫn trong lòng đây này.

Và rồi đúng là ý trời, không ngờ về sau anh lại biết được Hy Nguyệt chính là cô bé năm xưa cứu mạng mình.

Đêm mưa đó nếu không có Hy Nguyệt, anh thật sự cắn trúng lưỡi và nằm dưới mưa, có lẽ mất mạng luôn rồi.

” Bà xã, em biết sao anh yêu em nhiều đến thế không?” Lục Lãnh Phong hỏi.

Hy Nguyệt chớp mắt nhìn anh. Trước giờ cô chưa từng hỏi anh tại sao thay đổi, tại sao biến thành con người khác vì cô, cũng không biết rõ tại sao anh yêu mình đến như vậy.

” Đơn giản thôi ” Lục Lãnh Phong cầm tay cô lên, xoa xoa nhẹ.

” Vì lúc em mỉm cười với anh, anh thật sự động lòng với nụ cười đó rồi “.

” Bà xã, lúc em vừa về ở cùng anh, đúng là anh cọc cằn với em, còn nhìn thấy em đang trên bờ vực sắp mất mạng không chịu cứu lấy “.

” Nếu lúc đó anh không thay đổi quyết định, có lẽ anh mất em rồi ” Lục Lãnh Phong nói, đưa tay cô đặt lên tim mình.
 
Chương 148


Chương 148

” Tiểu Hinh, khoảng khắc em mỉm cười với anh…đó là lần đầu tiên có một cô gái cười với anh trông hạnh phúc như vậy “.

” Cũng chính vì lúc đó, anh đã yêu em rồi “.

Phải, là yêu rồi…thật sự rất yêu.

Hy Nguyệt cảm nhận rõ tim anh đang đập mạnh ra sao. Hy Nguyệt bật cười, từ từ kéo anh lại gần mình.

” Vậy anh có biết tại sao em yêu anh không?” Hy Nguyệt hỏi.

Cô yêu anh bởi vì anh đã đối xử tốt với cô. Cái hôm bị Ninh lão gia đánh, anh đã đến cứu cô, như đã vớt cô khỏi tay thần chết vậy.

Lục Lãnh Phong gật đầu.

” Bởi vì anh yêu em, nên em yêu anh lại là đúng rồi “.

Nghe câu trả lời của anh, cô lắc đầu bất lực.

Đúng là Lục Lãnh Phong mà, tự mãn kinh khủng thật chứ.

” Đúng rồi, Lãnh Phong anh nói cái gì cũng đúng “.

Hy Nguyệt đưa tay nhéo cái mũi anh.

Mặc dù đã có một con, cả hai cũng đã kết hôn lâu vậy nhưng tình cảm vẫn mặn nồng, vẫn siêng đi rải thức ăn cho chó đó nha.

Tiểu Phong đứng nép bên cửa cùng nữ giúp việc, thằng bé lắc đầu thở dài.

” Cô xem, ba mẹ con lại như vậy rồi “.

” Cậu chủ, cậu đừng buồn ” Nữ giúp việc an ủi thằng bé, thằng bé cũng đáng thương…

Ngày ngày bị ba mẹ cho ra rìa như vậy mà.

” Con không sao, con ổn mà ” Tiểu Phong ôm tim mình, thằng bé ổn mà, ngày ngày nhìn ba mẹ ân ân ái ái như vậy rất ổn mà.

Ổn, thật sự rất ổn.

Tiểu Phong bất ngờ tiến ra, thằng bé quang minh chính đại đi vào trong.

” Ba, mẹ “.

Nghe tiếng con trai mình, Lục Lãnh Phong vội bật dậy, ngồi xa Hy Nguyệt ra.

” Sao…sao vậy con?”.

Hy Nguyệt vội hỏi, thằng bé này…sao vô phòng không gõ cửa chứ?

Tiểu Phong tiến đến, thằng bé leo lên ghế, ngồi giữa cô và anh.

Bàn tay nhỏ đặt hai bên tay anh và cô, sau đó nắm chặt lại.

” Ba, mẹ…”.

” Con yêu hai người rất nhiều lắm “.

Mặc dù sau này Tiểu Phong sẽ mãi mãi ăn cẩu lương từ ba mẹ mình.

Con cái là nhất thời, ba mẹ là mãi mãi mà.

Số trời đã định, phải chịu thôi.

Nhưng…

Chỉ cần cả gia đình chúng ta hạnh phúc là được!

Có ba, có mẹ, có con và…em bé sắp chào đời nữa!
 
Chương 149


Chương 149

Thoáng chốc Lục Viên Phong đã lớn hơn, đứa bé trong bụng của Hy Nguyệt đã chào đời từ lâu.

Đứa bé đó là bé gái, được Hy Nguyệt đặt tên là Lục Viên Viên. Tuy chỉ mới hai tuổi nhưng đã biết bám dính anh hai mình.

Lục Viên Viên mặc bộ váy công chúa màu hồng, tóc bím hai bên, ôm chặt từ đằng sau Lục Viên Phong.

Lục Viên Phong giờ đã gần được năm tuổi, cũng ra dáng anh hai lắm nha, rất biết bảo vệ em gái mình.

” Anh…anh hai…” Lục Viên Viên nhìn thằng bé với đôi mắt tròn xoe, với hai cái má phúng phính ai cũng muốn cắn lấy thôi.

Lục Viên Phong y chang Lục Lãnh Phong, thằng bé chẳng có nghị lực trước đôi mắt này, đôi mắt giống hệt Hy Nguyệt.

” Bóc…bóc cho em cây kẹo ” Lục Viên Viên đưa cây kẹo ra, sau đó nhìn Lục Viên Phong.

Lục Viên Phong liền cầm lấy, thằng bé bóc vỏ kẹo ra giúp em gái mình rồi đưa cho Lục Viên Viên.

” Viên Phong, Viên Viên “.

Tiếng một bé gái vang lên, đó là Lục Ngân – con gái của Lục Thiên Tư.

Cô bé chỉ mới ba tuổi thôi, nhưng rất nhanh nhẹn nha, thừa hưởng từ Lục Thiên Tư đó.

Vì mối quan hệ của hai ông bố tốt nên đám trẻ cũng dần thân thiết và làm bạn tốt với nhau.

Lục Viên Viên thấy Lục Ngân liền chạy đến, ôm chầm lấy chị Ngân của mình.

” Chị Ngân “.

Hôm nay là sinh nhật của Lục Ngân, dĩ nhiên cả nhà họ Lục này đều tham dự bữa tiệc sinh nhật rồi.

Lục Viên Phong đứng nhìn em gái mình, con bé rất thích Lục Ngân.

Dĩ nhiên, thằng bé cũng thế rồi.

Lục Ngân tuy chỉ mới ba tuổi, nhưng thừa hưởng sắc đẹp của Liễu Ngân Bình từ bé, con bé hết sức xinh đẹp, Lục Thiên Tư lại để Lục Ngân nuôi tóc dài, con bé nhìn trông rất dịu dàng thục nữ với mái tóc đen dài óng mượt, đôi mắt long lanh và đôi môi nhỏ nhắn.

Lục Viên Phong từ bé đã có đầu óc không được trong sáng mấy rồi. Cái này là thừa hưởng từ Lục Lãnh Phong đấy, cha ngâm nước tương thì con ngâm tương đen rồi.

Nên đen tối từ trong trứng ra như nhau cmn luôn.

Lục Viên Phong tiến đến, trong túi đã chuẩn bị cây kẹo sẵn, thằng bé đã chuẩn bị trước đưa cho Lục Ngân, bởi vì cô bé rất thích ăn kẹo mà.

” Cho em này “.

” Và…sinh nhật vui vẻ ” Lục Viên Phong nói, mặt có chút đỏ lên.

Lục Ngân mỉm cười nhận lấy.

Năm xưa cũng chính vì nụ cười ngây thơ của Liễu Ngân Bình đã đổ gục Lục Thiên Tư.

Bây giờ con gái của cô đang hạ gục con trai của Lục Lãnh Phong cũng vì nụ cười giống mình như vậy.

Lục Viên Viên nhìn cả hai, con bé lén lút lùi ra phía sau, sau đó nhanh chân chạy đến chỗ Hy Nguyệt.

” Mami, mami ” Lục Viên Viên ôm chân cô, con bé gọi Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt liền bỏ li nước cam sang một bên, cô cúi xuống ôm con gái mình lên.

” Sao con lại ở một mình? Không phải con đang ở cùng anh hai sao?” Cô hỏi.
 
Chương 150


Chương 150

Lục Viên Viên liền đưa bàn tay như búp măng của mình ra chỉ về phía Lục Viên Phong đang đứng gần Lục Ngân.

” Mami, anh hai rất lạ á ” Lục Viên Viên ngây thơ nói.

Lục Lãnh Phong đứng cạnh bật cười.

Con trai anh chỉ mới năm tuổi, đừng nói định đánh dấu chủ quyền trước với con gái của Lục Thiên Tư nha?

” Anh còn cười à? Thằng bé còn nhỏ, anh đã dạy nó những gì đấy?” Hy Nguyệt liếc sang nhìn ông chồng mình, đừng tưởng cô không biết anh đã nhiều lần lén cô đầu độc con cái mình chứ.

” Anh đâu có làm gì “.

” Anh chỉ dạy con là thích cái gì phải nắm bắt ngay, không được để vuột tay mà rơi mất ” Lục Lãnh Phong thản nhiên nói.

Hy Nguyệt không phải đang ôm Viên Viên cô đã đạp chết anh ngay chỗ này.

Lục Thiên Tư cầm li rượu vang đi đến, anh nhìn về phía Lục Viên Phong và Lục Ngân đang đứng đó.

Bọn trẻ bây giờ ghê gớm thật!

Phát triển nhanh hơn cả ông bố già này nữa.

” Lục Lãnh Phong, không chừng sớm tôi lại làm sui gia với cậu ” Lục Thiên Tư nói.

” Không phải càng tốt sao?” Lục Lãnh Phong đáp.

” Tôi thấy hai đứa nhỏ cũng rất hợp nhau, nếu sau này lớn lên chúng nó vẫn bám dính lấy nhau…vậy là quá tốt rồi ” Anh nói thêm.

Lục Thiên Tư lắc đầu thở dài, đúng là Lục Lãnh Phong.

Trong đầu cái gì cũng nghĩ ra được.

Một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi…

Ôi…

Lục Lãnh Phong đúng là ông bố có tâm nhất hệ mặt trời. Anh không những đầu độc tâm hồn con trai mình còn dạy hư con.

Sau khi biết Lục Viên Phong và Lục Ngân hợp nhau từ bé. Đến lúc hai đứa nhỏ đi học, anh lại cậy quyền cậy thế đưa hai đứa nhỏ chung trường học.

Lục Ngân vào lớp một thì Lục Viên Phong đã lớp bốn. Khi biết con bé chung trường với mình, thằng nhóc nào đó đang rất hào hứng.

” Ba phải cố gắng lắm đấy mới năn nỉ Lục Thiên Tư cho Tiểu Ngân học cùng trường với con, nhớ nắm bắt cơ hội ” Anh vỗ vai con trai mình, nhìn Lục Viên Phong.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

” Con biết rồi ” Lục Viên Phong gật đầu.

Hy Nguyệt đứng cạnh lắc đầu. Hai cha con này là đen từ trong trứng đen ra, không biết sau này có bày trò làm khổ con gái nhà người ta hay không đây?

” Hai ba con đi mau lên, sắp trễ giờ rồi ” Cô tiến ra, nhón chân lên chỉnh cổ áo cho Lục Lãnh Phong, người đàn ông này từ khi có con trở nên ngu ngốc chết chỗ nói.

Cô cúi người xuống chỉnh lại cổ áo cho Lục Viên Phong xong quay sang lấy cặp sách đưa cho con trai mình, nhanh chóng đuổi hai cha con lên xe.

Hôm nay là ngày đi học lại của Lục Viên Phong, dĩ nhiên tài xế của thằng bé là Lục Lãnh Phong.

Mặc dù đã có hai con, thời gian anh và cô bận rộn nhưng luôn sắp xếp chăm sóc con cái, không muốn phụ thuộc vào bảo mẫu hay giúp việc bởi vì sợ chúng thiếu thốn tình thương.
 
Chương 151


Chương 151

Lục Viên Viên lúc này ôm chân cô từ đằng sau, Hy Nguyệt giật mình quay lại. Cô bận quan sát hai cha con quá quên mất tiểu công chúa của mình rồi.

” Mami mami, thắt tóc…” Lục Viên Viên kéo cô, con bé mỉm cười nói.

Hy Nguyệt gật đầu, bế Lục Viên Viên lại ghế, sau đó cầm lược lên chải tóc cho Lục Viên Viên. Lục Lãnh Phong chả biết khùng điên gì, muốn Viên Viên của cô để tóc dài, cũng chính vì lí do đó con bé rất thích thắt tóc mỗi buổi sáng.

Lục Lãnh Phong bắt để, cuối cùng người khổ lại là cô.

Nhưng cô không thể từ chối được, Lục Viên Viên hết sức đáng yêu, cô làm sao dám để con gái mình buồn đây?



Đưa Lục Viên Phong đến trường, Lục Lãnh Phong động viên con mình tiếp sức một lần cuối mới chịu đi làm.

” Con trai, con cố lên!”.

” Cái gì không được phải mặt dày lên, mặt đường nó dày vậy mặt mình cũng dày thế thôi “.

Lục Lãnh Phong nói, sau đó mới chịu đi làm.

Lục Viên Phong lắc đầu ngán ngẩm ông bố này của mình. Có phải trước kia ba thằng bé là một người liêm sỉ không cần, vứt ném ở đâu luôn rồi đúng không?

Thật hết nói nổi.

” Anh Phong “.

Tiếng Lục Ngân vang lên, con bé bước đến, phía sau là xe của Lục Thiên Tư.

” Viên Phong, nhờ con đó ” Lục Thiên Tư ngồi ở trong nói.

Lục Lãnh Phong đã lải nhải suốt một thời gian dài để anh chấp nhận cho con gái mình học cùng trường Lục Viên Phong đấy, anh làm gì dám từ chối đây chứ?

Lục Thiên Tư chào tạm biệt hai đứa, có Viên Phong ở đó rồi anh đâu cần ở lại, Lục Ngân cũng đâu có ngó ngàng đến ông bố đáng thương này.

” Anh Phong ” Lục Ngân lại gọi Lục Viên Phong.

Con bé với bộ dạng đến trường ngày đầu tiên rất dễ thương, tóc tết hai bên, đồ cột tóc này chính là Lục Viên Phong đã mua tặng cho cô bé đó.

Cũng phải năn nỉ mami lắm mami mới cho mua đấy chứ.

” Đồ cột tóc…”.

Lục Viên Phong ngập ngừng nói.

” Cái này…cảm ơn anh, thật sự rất dễ thương ” Lục Ngân mỉm cười nhìn Lục Viên Phong.

Đấy!

Đấy chính là nụ cười khiến con tim Lục Viên Phong đập bịch bịch bịch.

Cách Lục Viên Phong bị đổ gục chẳng khác gì khoảng khắc Hy Nguyệt mỉm cười với Lục Lãnh Phong.

Đúng là cha nào con nấy.

Cha truyền con nối.



Mười năm sau.

Lục Viên Phong bây giờ đã 19 tuổi, thằng bé đã cao ơi là cao rồi.
 
Chương 152


Chương 152

Còn hết sức đẹp trai lắm nha.

Lục Viên Phong đang là sinh viên năm nhất ở trường đại học mà mình ước mơ đậu vào bấy lâu nay. Cũng may sự thông minh của Lục Viên Phong là thừa hưởng từ Hy Nguyệt, IQ cao nhưng EQ thì âm luôn rồi.

Thằng bé từ nhỏ đến lớn bị ông bố Lục Lãnh Phong đầu độc tâm hồn. Lục Lãnh Phong cũng chính vì thế mà bị Hy Nguyệt đánh u đầu liên tục.

Thấy cũng tội, thôi cũng kệ.

Còn Lục Ngân bây giờ đã là thiếu nữ 17 tuổi rồi, con bé lớn lên càng xinh đẹp, trông cứ như tiên nữ vậy.

Lục Viên Phong và Lục Ngân vẫn thế. Cả hai đứa nhỏ đều ở cạnh nhau mỗi khi rảnh rỗi, bám dính nhau, tướng phu thê từ bé là đây rồi.

Nhưng thằng bé giờ không có bị ông bố mình đầu độc nữa đâu nha. Thằng bé đã trầm tính hơn, ít nói hơn, nói sao nhỉ…giống như cái khoảng thời gian Lục Lãnh Phong ít nói, ít quan tâm đến người khác ấy.

Chỉ riêng, chỉ ngoại lệ khi ở cạnh người con gái mình thương.

” Anh Phong “.

Vẫn là giọng nói đó, Lục Ngân bước từ trong đi ra, Lục Viên Phong luôn đến đón Lục Ngân mỗi khi tan học. Khi cùng trường, cả hai đều cùng nhau về nhà sau khi tan học.

Lục Viên Phong đưa tay xoa đầu Lục Ngân. Lục Viên Phong giờ rất đẹp trai, hết sức cuống hút nữ sinh khác.

Trước kia anh cũng từng học trường này, nên khi đến đây cũng có nhiều người biết đến.

” Đó là Lục Viên Phong đúng không?”.

” Phải rồi, cậu ta có điểm đại học cao nhất trường đấy “.

” Không thể tin được “.

” Cô bé đứng cạnh chính là Lục Ngân, nghe bảo cả hai con người này đã bám dính nhau từ bé rồi “.

” Không ngờ đến giờ vẫn dính lấy nhau như vậy, thật đẹp đôi đó nha “.

Tiếng xì xào của mọi người vang lên, Lục Viên Phong đã quá quen rồi.

” Cho em ” Anh đưa cho Lục Ngân li trà dâu, đây là loại thức uống mà Lục Ngân thích nhất.

” Cảm ơn anh Phong ” Lục Ngân nhận lấy.

Đã bao lâu rồi, Lục Viên Phong vẫn hết sức dịu dàng với cô như vậy.

” Về nhà thôi “.

Lục Viên Phong mở cửa xe ra, Lục Ngân liền ngồi vào trong, anh cũng nhanh chóng quay về ghế của mình.

Đóng cửa lại, Lục Viên Phong ngồi cạnh Lục Ngân, tài xế cũng quay vô lăn để xe rời đi.

” Phong, không phải anh nói gần đây rất bận sao? Sao vẫn đón em đúng giờ vậy?” Cô ngây ngô hỏi.

Lục Viên Phong là con người đúng giờ. Mỗi khi cô đi ra đến cổng trường đã thấy anh rồi.

Lục Viên Phong đưa tay vén tóc của Lục Ngân sang một bên, anh mỉm cười:” Cho dù bận đến đâu, anh cũng không thể để cô gái của mình đợi mình lâu được “.

” Ngân Ngân, anh sẽ không để em đợi lâu đâu “.

Chỉ cần sau khi Lục Ngân lên đại học, trải qua bốn năm đại học, khi tốt nghiệp rồi, Lục Viên Phong anh nhất định sẽ đưa cô về với mình.

Từ bé, Lục Viên Phong đã hứa với lòng mình, Lục Ngân sẽ là cô dâu của mình.
 
Chương 153


Chương 153

Là người con gái mình yêu đầu tiên và cũng như cuối cùng.

Lục Viên Thần đứng trong bếp, trên người đeo tạp giề, anh đang mãi mê nấu bữa sáng.

” Baba “.

Lục Uất Nhi đi ra, con bé tiến đến ôm lấy chân anh.

” Uất Nhi, dậy rồi sao?” Lục Viên Thần dịu dàng hỏi. Món ăn vừa nấu xong, anh tắt bếp đi, rồi cúi xuống bế lấy con bé lên.

Lục Uất Nhi là con gái của anh và Dụ Bạch Ngôn.

Dĩ nhiên là con gái nuôi rồi.

Thật ra một lần cả hai cùng nhau ăn ở nhà hàng, nhìn thấy Lục Uất Nhi vào trong đó xin ăn, cuối cùng bị nhân viên trong nhà hàng lôi đi một cách thô bạo, Dụ Bạch Ngôn không cam lòng liền đuổi theo tìm cô bé đó lại.

Sau khi thấy cô bé người đầy thương tích, đầu tóc thì bù xù, giữa trời lạnh thế này không có giầy để mang chân đã lạnh cóng hết cả lên. Đêm đó Dụ Bạch Ngôn đã xin phép anh đưa cô bé này về nhà.

Cả hai đã dọn ra riêng sống cũng lâu rồi, chỉ có hai cái thân này lủi thủi cũng buồn. Cưu mang đêm đó xong, cuối cùng bảo bối của anh muốn nuôi con bé.

Anh cũng không ngăn cản, để bảo bối mình quyết định, miễn sao tất cả đều vui được.

Lục Uất Nhi chỉ mới ba tuổi, con bé rất thông minh. Chỉ vì ba mẹ li hôn, không ai muốn nuôi con bé, cộng thêm không có ông bà nội ngoại gì nên ba mẹ cô bé đã quyết định bỏ rơi Lục Uất Nhi.

Để con bé được hạnh phúc, anh cũng quyết định lấy họ mình đặt cho Lục Uất Nhi, còn cái tên Uất Nhi là từ bảo bối của anh đặt cho.

” Uất Nhi, con vào trong gọi ba Ngôn dậy đi “.

Lục Viên Thần bỏ Lục Uất Nhi xuống, anh dịu dàng nói.

” Dạ, con rõ rồi “.

Lục Uất Nhi liền chạy vào phòng, con bé nhón chân lên nắm tay cửa mở đi vào trong.

Lục Viên Thần thì quay đầu lại, anh bắt đầu dọn bữa sáng ra.

Lục Uất Nhi không hỏi tại sao mình có hai baba, con bé rất hòa hợp với anh và bảo bối. Còn nữa nha, Lục Uất Nhi rất biết phối hợp anh đó.

Chỉ là…con bé luôn được Dụ Bạch Ngôn yêu chiều quá. Anh không biết đó có phải là điều tốt cho một đứa trẻ hay không?

Dụ Bạch Ngôn còn đang ngủ say trên giường, Lục Uất Nhi leo lên người của anh, đưa tay vỗ mặt của Dụ Bạch Ngôn.

” Baba, dậy đi, dậy ăn sáng thôi “.

Dụ Bạch Ngôn còn đang mớ ngủ, anh nhanh tay chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn con gái mình.

Đây là cách Lục Uất Nhi hay gọi anh thức dậy đấy.

” Baba…đây…”.

Anh nói, anh vẫn chưa muốn thức đâu, đêm qua công việc làm anh đã mệt chết rồi.

” Baba, dậy đi…tóc của Uất Nhi rối rồi “.

Lục Uất Nhi nói.
 
Chương 154


Chương 154

Nghe đến đây, Dụ Bạch Ngôn liền mở mắt ra, anh bật dậy với tốc độ nhanh chóng mặt.

Thứ Dụ Bạch Ngôn trân trọng nhất đó chính là mái tóc của con bé, anh đã học cách thắt tóc, học cách chải tóc thậm chí còn tự tay may và làm đồ cột tóc cho Lục Uất Nhi.

Dụ Bạch Ngôn xuống giường, anh nhanh chóng tìm lược và đồ cột tóc, người đàn ông này có tâm hồn trẻ thơ, đồ cột tóc anh làm cho Uất Nhi chỉ toàn là nơ rồi cỏ cây gì tùm lum, nói chung màu sắc không ít gì màu mè sáng lóe.

” Uất Nhi, để baba chải tóc cho con “.

Dụ Bạch Ngôn ngồi xuống chải lại tóc cho Lục Uất Nhi, Lục Viên Thần đều không biết làm chuyện này, có lần anh ấy đụng vào đã làm rụng hết một mớ tóc của Lục Uất Nhi.

Lúc đấy anh chỉ muốn khóc thét lên thật sự.

Lục Viên Thần đẩy cửa đi vào, anh dựa vào cửa nhìn bảo bối mình đang đam mê với việc chải tóc cho con gái mình.

” Em lại thế à?”.

Chỉ cần Dụ Bạch Ngôn đang ngủ, khi ai đó nói rằng tóc của Lục Uất Nhi rối lên thôi thì ai đó sẽ bật dậy ngay tức khắc.

Đó cũng chính là cách đánh thức Dụ Bạch Ngôn đấy.

” Phải đấy, sao nào?” Dụ Bạch Ngôn nói, anh nhìn về phía Lục Viên Thần.

Anh làm gì có tóc dài để em chải chứ?

Lục Viên Thần thở dài, anh đi đến xoa đầu bảo bối của mình.

” Nhanh lên, còn ra ăn sáng nữa “.

Anh nhỏ nhẹ nói.

Cuộc sống của anh và bảo bối chính là vậy. Cả hai không thể có con, cứ nghĩ sẽ như vậy đến già, nhưng cuối cùng có sự xuất hiện của Lục Uất Nhi làm căn nhà này vui nhộn lên, anh và bảo bối cũng rất thích ở cạnh con bé.

Đây chính là cảm giác gia đình mà anh và Dụ Bạch Ngôn luôn từng mơ ước có được.

Lục Uất Nhi bất ngờ xoay đầu lại, con bé lao đến ôm lấy cổ Dụ Bạch Ngôn.

” Baba, baba xem có phải baba Thần rất thương baba không?” Con bé ngây ngô hỏi.

Đối với một đứa bé ba tuổi, nói những chuyện về Lục Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn rõ mọi thứ thì có lẽ con bé chưa thể hiểu được.

Nhưng với đôi mắt, với sự cảm nhận của Lục Uất Nhi, con bé biết rõ Lục Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn là có mối quan hệ đặc biệt. Con bé thật sự ngưỡng mọi tình cảm thế này.

Dụ Bạch Ngôn mỉm cười, anh xoa đầu con gái mình:” Phải, Uất Nhi nói phải “.

” Hì hì…”.

” Baba Thần thương baba Ngôn…”.

” Còn con…”.

Lục Uất Nhi vươn tay nhỏ ra, nắm lấy tay Lục Viên Thần đang đứng cạnh đó.

” Còn con đều rất yêu thương hai baba, cả hai đều là ba con, là gia đình của con ~ “.

Có lẽ nhiều người tò mò về cô công chúa nhỏ Lục Viên Viên này rồi.

Con bé đã trưởng thành, thời gian đúng là trôi quá nhanh, đến cả Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong không nghĩ con gái mình đã lớn lên và xinh đẹp như vậy.
 
Chương 155


Chương 155

Lục Viên Viên từ nhỏ dáng vóc đã rất đẹp, đây là gen di truyền từ Lục Lãnh Phong lẫn Hy Nguyệt đấy. Cùng với làn da trắng trẻo, chiều cao 1m65 và thân hình chuẩn không chỉnh, Lục Viên Viên đã đi theo con đường nghệ thuật.

Con bé làm diễn viên, vì gương mặt thần thái cùng đôi mắt hút hồn người nhìn, Lục Viên Viên đã sớm trở thành diễn viên được nhiều người chú ý đến, thêm việc là con gái của Lục Lãnh Phong và cháu nội của Lục gia, không phải do ngậm thìa vàng mà con bé lên đời, đều là dựa vào thực lực đấy.

Nhiều lần Lục Lãnh Phong lẫn Lục Viên Phong muốn giúp Viên Viên, con bé nhất quyết không chịu, mong ba và anh hai tôn trọng quyền riêng tư của cô, cô muốn tự thân một mình mà đi lên.

Hy Nguyệt thì cũng phản đối việc đó với Lục Lãnh Phong, cô muốn nhìn cô con gái nhỏ của mình ngày càng trưởng thành và biết tự lập hơn.

Cuối cùng cũng được rồi, ở tuổi 22 ai cũng biết đến Lục Viên Viên với những vai diễn mà cô tham gia trong các bộ phim.

Lục Viên Viên đẩy cửa đi vào, cô nhìn người bạn trai của mình đang nằm trên sofa, cả căn nhà nồng nặc mùi rượu.

” Lộ Bất Tiêu, anh lại uống rượu phải không?” Cô đi đến kéo anh dậy, hỏi.

” Viên Viên “.

Lộ Bất Tiêu mặc dù đang say đang sỉn, nhưng ngửi thấy mùi hương trên người cô liền nhận ra đó là Viên Viên của mình.

Anh dựa vào lồng ngực Lục Viên Viên.

” Lộ Bất Tiêu, anh vừa phải thôi, em đã bảo anh không được uống rượu nữa mà?” Cô lên tiếng quát.

Lộ Bất Tiêu là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, một lần cả hai hợp tác với nhau mà nảy sinh tình cảm.

Trước mặt công chúng thì Lộ Bất Tiêu trông rất giống hình tượng các chị em theo đuổi, lãng tử và rất đẹp trai.

Nhưng khi ở một mình, Lộ Bất Tiêu liền biến thành con sâu rượu.

Anh đã từng nói với cô, khi bước vào giới showbiz anh rất áp lực, lấy rượu làm bạn, sau đó đã thành con người nghiện rượu luôn rồi.

” Anh giỏi lắm, dám cãi lời em sao?” Cô cụng trán mình vào Lộ Bất Tiêu, con người này cứng đầu hết chỗ nói, cô đã nhiều lần ngăn cản anh đừng uống rượu nữa, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.

” Viên Viên…Viên Viên…” Lộ Bất Tiêu như đứa trẻ, anh ôm lấy cô cọ cọ vào.

Anh và cô đã hẹn hò lén lút bí mật lâu rồi, chẳng qua là chưa có dịp công khai cho mọi người biết, một phần là vì sự nghiệp đang đi lên.

Ở bên cạnh Lục Viên Viên, Lộ Bất Tiêu cũng phải trải qua nhiều thứ khó khăn lắm.

Ví dụ như là ba của cô, anh hai của Lục Viên Viên nữa.

Một người là cưng con gái đến tận mây xanh, còn một người là chiều em gái đến vô điều kiện, nếu biết em gái mình đang hẹn hò với con sâu rượu này như Lộ Bất Tiêu thì không biết sao.

Lục Viên Viên bất lực, cô xoa đầu anh như dỗ dành đứa trẻ, chỉ được cái làm nũng với cô.
 
Chương 156


Chương 156

Không biết khi cô ra mắt anh với gia đình, có phải là sẽ bị anh hai và ba dọa cho chạy mất dép không?

Thật sự không dám nghĩ đến chuyện ra mắt, huống gì đến chuyện kết hôn hay công khai chứ.

Nhưng mà…

Cô và Lộ Bất Tiêu là thật lòng yêu nhau.



Lục gia.

Cái ngày mà Lục Viên Viên và Lộ Bất Tiêu lo lắng đã đến, đó chính là ngày ra mắt gia đình.

Cô chưa muốn đưa anh về đây đâu, chẳng qua là bị anh hai phát hiện, thế là…

” Khụ, cả hai đứa quen bao lâu rồi?” Lục Lãnh Phong ngồi ở đối diện hỏi.

” Hai…hai năm ” Lộ Bất Tiêu lấp bấp đáp.

Không khí nặng nề quá, nhất là từ phía Lục Viên Phong, đang nhìn chằm chằm vào người Lộ Bất Tiêu anh.

” Hai đứa đều là người của công chúng, sẽ ra sao nếu công khai mối quan hệ này?” Hy Nguyệt lên tiếng, cô đã biết con gái mình lén lút yêu đương rồi, chỉ là muốn đợi Lục Viên Viên chủ động đưa bạn trai về nhà.

Không ngờ lại bị bắt ép thế này.

” Sẽ ổn ạ ” Lộ Bất Tiêu đáp.

Càng lúc càng căng thẳng mà.

” Vậy…”.

Lục Viên Phong lên tiếng cuối cùng.

” Cậu có thương em gái tôi thật lòng không?” Anh hỏi.

” Có, rất thương thật lòng ” Lộ Bất Tiêu ngồi thẳng lên, nghiêm trang và lập tức trả lời câu hỏi của Lục Viên Phong một cách dứt khoát.

Lục Viên Viên ngồi cạnh lắc đầu thở dài, cô đưa tay ra nắm lấy tay Lộ Bất Tiêu đưa lên.

” Ba mẹ, anh hai đừng lo “.

” Người đàn ông này quyết đã là của con rồi ” Cô bình tĩnh nói.

” Hả?” Lộ Bất Tiêu nhìn cô, sao cô thay đổi thái độ đột ngột dữ vậy?

” Không đúng sao?”.

” Đúng, đúng chứ ” Lộ Bất Tiêu lấp bấp đáp. Đang ở trước mặt người lớn cơ mà…

” Vậy được…”.

” Lộ Bất Tiêu, anh đã chuẩn bị tâm lí làm con rể của ba em chưa?”.

Cô đây là học theo cách của ba Lãnh Phong, một chút của anh hai Viên Phong và phong thái giống như mẹ Hy Nguyệt mỗi khi trừng trị chồng mình.

Hết phần 1! Chúng mình sẽ up phần 2 vào tối nay nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
 
Chương 157


Mời các bạn đọc phần 2!

Chương 157

“Chào anh, gậy rung cỡ lớn của anh đã tới rồi ạ.” Hy Nguyệt gõ cửa một cách lúng túng.

Vì muốn góp tiền thuốc men cho em trai nên chỉ cần có thời gian cô sẽ đi làm thêm, đi giao đồ. Không ngờ rằng đêm hôm khuya khoắt lại nhận được một đơn hàng người lớn như thế này!

“Xin chào, có ai ở nhà không ạ!”

Bỗng nhiên có một cánh tay sắt xuất hiện phía sau cánh cửa rồi kéo cô vào phòng.

Sức mạnh kia mạnh mẽ như vòi rồng khiến cho Hy Nguyệt cảm thấy như trời đất đang quay cuồng. Đợi tới lúc cô phản ứng lại kịp thì cơ thể cô đã bị một tòa núi đã nặng nề đè lên ghế salon.

Trong phòng tối om, Hy Nguyệt không thể thấy rõ mặt của người đàn ông kia, chỉ có thể thấy được một đôi mắt lạnh lẽo là hơi thở nặng nề nóng rực của anh.

Hy Nguyệt cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại rồi nói: “Anh… anh gì ơi, đây là gậy rung và bao cao su mà anh đặt.”

Cô muốn đẩy anh ra nhưng ngón tay vô tình đụng phải da thịt nóng bỏng của anh thế là rút tay lại.

“Tôi không có hứng thú với công cụ, tôi thích tự mình làm hơn.” Cơ thể của người đàn ông đó dán chặt vào Hy Nguyệt, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ.

Cách lớp quần áo mỏng manh cô có thể cảm nhận được cơ bắp khỏe khoắn rắn chắc như tảng đá của anh.

“Anh gì ơi… có phải là anh hiểu nhầm gì rồi không? Tôi… tôi chỉ là người giao hàng mà thôi.”

Người đàn ông đó cười một tiếng đầy lạnh lùng rồi nói: “Đừng có nói nhảm với tôi, là do cô tự mình đưa tới cửa.”

Anh nói xong rồi xé quần áo cô ra một cách thô bạo, anh đã chịu đựng rất lâu rồi.

“Đừng mà!”

Hy Nguyệt hét lên một tiếng rồi chìm vào hôn mê.

Trái tim của cô như ngã vào vực sâu thẳm, không ngừng rớt xuống dưới, cuối cùng đụng vào nham thạch mà thịt nát xương tan.

Cô biết mình đã mất đi thứ quý giá nhất của một người con gái. Một giọt nước mắt tuyệt vọng trượt xuống từ khóe mắt cô.

Căn phòng tối đen nên Hy Nguyệt chẳng thể thấy cái gì cả, cô chỉ nhìn thấy một bóng đen to lớn lắc lư trước mặt mình một lúc lâu mới dừng lại.

Trong gian phòng vẫn đen nhánh như cũ, người đàn ông kia nằm bên cạnh cô ngủ ngon lành sau khi đã được thỏa mãn.

Cô giãy dụa đứng dậy, rồi mò mò quần áo rách rưới dưới đất mà mặc lên và trốn ra khỏi căn phòng.

Chẳng đợi cho cô có thời gian gặm nhấm nỗi đau thì cú điện thoại của mẹ lại khiến cô sụp đổ thêm lần nữa: “Hy Nguyệt, con nhanh tới đây đi, tình trạng của Phi không được tốt lắm!”

Ba ngày sau.

Hy Nguyệt ngồi trên chiếc máy bay đang bay thẳng về phía thành phố Long Minh, cô cúi đầu nhìn xuống cổ tay trống rỗng rồi nở nụ cười đau khổ.

Đêm hôm đó cô bị cưỡng hiếp, rồi mất luôn di vật của Thời Thạch, ngay sau đó thì bệnh tình đứa em trai hôn mê ba năm đột nhiên trở nên nguy kịch.

Vì muốn em trai tiếp tục được chữa trị nên Hy Nguyệt đã thay chị họ mất tích gả vào nhà họ Lục.
 
Chương 158


Chương 158

Nhà họ Lục là dòng họ đứng đầu thành phố Long Minh, giàu nứt đố đổ vách, chỉ là những gì người ta đồn về người thừa kế nhà học Lục có chút khó nghe.

Nghe nói anh là một người mập gần một trăm năm mươi ký. Đầu trọc, mắt chuột, môi hếch, muốn xấu bao nhiêu thì xấu bấy nhiêu. Không chỉ như thế mà tính cách của anh ta còn rất kinh khủng, thích ngược đãi người khác, điều quan trọng nhất là anh ta là người đồng tính.

Nhưng chỉ cần có thể cứu em trai thì muốn Hy Nguyệt làm gì cô cũng có thể làm được, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cô cũng không chối từ.

Ngay lúc đó, tại nhà họ Lục ở thành phố Long Minh.

“Con chắc chắn sẽ không cưới cô ta!” Khi Lục Lãnh Phong biết được mình sắp phải cưới một cô gái mà còn chưa từng gặp mặt bao giờ thì trên khuôn mặt đẹp trai của anh tràn ngập sự tức giận.

“Đó là ý của bà nội con, con muốn phản đối thì tự đi mà nói với bà ấy.”

Lục Lãnh Phong vừa nghĩ tới bà nội đang nằm trong bệnh viện thì đành mím môi mà quay người rời đi.

Anh cúi đầu nhìn cái vòng trên tay mà đôi mắt anh không khỏi trở nên sâu thẳm.

Đêm đó, anh bị kẻ gian hãm hại nên đành phải để trợ lý tìm một người phụ nữ tới. Chỉ là trời xui đất khiến anh đã gặp trúng một con thỏ vô tội. Vệt máu đỏ thẫm trên ga giường khiến anh cảm thấy bối rối và tội lỗi.

Lục Lãnh Phong cất vòng tay đi rồi khẽ nở một nụ cười: “Đến cùng là em đang ở đâu?

Sau khi Hy Nguyệt xuống máy bay thì được quản gia dẫn tới nhà họ Lục.

Ở giữa sảnh lớn là bộ sô pha hình tròn bọc da cá sấu to lớn, nhưng Hy Nguyệt cũng không vì thế mà cảm thấy dễ chịu, cô có chút đứng ngồi không yên.

Đối diện cô là bà Lục, mẹ chồng tương lai của cô.

Bà ta ung dung nho nhã, giống như sự cao quý đó nó đã ở trong xương ngay từ lúc sinh ra.

Bà ta nhấp một ngụm hồng trà rồi khe khẽ đưa mắt đánh giá Hy Nguyệt. Trong ánh mắt lạnh lùng đó mang theo một chút chê bai khó giấu.

Nếu như không phải là di ngôn của ông cụ thì sao bà ta có thể cho phép một con gà đất tới làm vợ con trai bà ta chứ?

“Vâng.” Hy Nguyệt gật đầu với vẻ ngoan ngoãn.

“Đều là con gái nhà Họ Hy, cho dù là cô hay là chị họ cô gả tới đây cũng cũng đều như thế cả. Nhà họ Lục chúng tôi cũng được xem là làm tròn lời hứa. Tôi sẽ cho người đưa lễ hỏi ba mươi tỷ mà bác cả cô muốn qua đó.” Bà Lục nói với giọng điệu mỉa mai, sâu trong đó che giấu chút khinh thường.

Hy Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta mà cảm thấy đau đớn.

Vậy mà bác cả lại đòi nhà họ Lục ba mươi tỷ lễ hỏi, vì sao cô lại không biết chuyện này chứ? Bác ấy làm thế là vì tiền chữa trị của Phi sao?

Có số tiền này thì bố mẹ có thể trả hết nợ nần, còn có thể mời bác sĩ tốt nhất tới chữa bệnh cho Phi.

Hy Nguyệt nghĩ tới đây thì cũng không có xoắn xuýt thêm nhiều nữa.

Cô gả tới đây chính là vì muốn cứu Phi.

“Cảm ơn bà.” Giọng nói của Hy Nguyệt rất nhỏ, chỉ như tiếng muỗi kêu.

Bà Lục nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt đùa cợt, ánh mắt bà ta nhìn cô như nhìn một tên ăn mày đang cảm ơn sự bố thí của người khác.

Bà ta đã điều tra tình huống gia đình của cô gái trước mắt, nghèo rớt mùng tơi chẳng khác gì tên ăn mày cả.

“Được rồi, tôi mệt rồi. Để Dì Mai sắp xếp cho cô.” Bà ta phất tay rồi đứng dậy đi lên lầu, dường như chỉ cần nhìn Hy Nguyệt nhiều một chút cũng khiến cho bà ta cảm thấy phiền lòng vậy.
 
Chương 159


Chương 159

Một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh đi tới rồi nói: “Cô Hy đi theo tôi.”

Dì ấy dẫn Hy Nguyệt đi tới lầu ba rồi sắp xếp cho cô một căn phòng màu trắng và đen, một căn phòng xa hoa nhưng lại khiêm tốn.

Hy Nguyệt đã rất mệt mỏi rồi nên cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức thêm, cô trực tiếp nằm lên chiếc giường to lớn kia mà nghỉ ngơi.

Đến tận chuông vang báo đã mười hai giờ đêm thì Lục Lãnh Phong mới về nhà một cách bực bội.

Dáng người anh thon dài, đi đứng rất nho nhã, mỗi một hành động đều mang theo một sự kiêu ngạo và cao quý bẩm sinh.

Lục Lãnh Phong nhìn thấy phòng ngủ của mình có ánh đèn thì nhíu mày lại, sâu trong đôi mắt lạnh lùng có một chút tức giận.

Tầng ba là khu vực riêng của anh, là ai đã tự tiện bước vào địa bàn của anh chứ?

Lục Lãnh Phong mở cửa phòng ra là đã thấy có một vật thể không biết tên cuộn tròn trên giường.

Anh bước nhanh về phía trước rồi hất chăn lên. bởi vì anh dùng lực quá mạnh nên vật thể trong chăn cũng bị hất xuống giường mất.

“A!” Hy Nguyệt tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cô xoa xoa cái đầu đang kêu ông ông của mình rồi cất tiếng hỏi: “Ai thế hả?”

Hy Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn với vẻ không vui, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia thì trái tim của cô không kìm chế được mà đập nhanh hơn.

Người đàn ông trước mặt quá đẹp trai, gương mặt như một tác phẩm điêu khắc được thượng đế chau chuốt từng chi tiết nhỏ, không hề có chút tì vết.

Chỉ là người anh tỏa ra một luồng khí lạnh lùng giống như núi băng, khiến cho nhiệt độ trong phòng cũng hạ xuống theo.

“Cô là ai?” Lục Lãnh Phong nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm trên giường mình một cách ngang nhiên kia rồi hỏi với vẻ lạnh lùng.

“Tôi là…” Hy Nguyệt mới trả lời được một nửa thì khựng lại, trong lúc nhất thời cô không biết nên giải thích thân phận của mình như thế nào nên vội vàng đổi giọng: “Tôi là khách tới…”

Hy Nguyệt còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng nói không hề có chút kiên nhẫn của Lục Lãnh Phong: “Cho cô mười giây, cút khỏi tầng này cho tôi.”

Hiển nhiên là anh chẳng hề để thân phận của cô vào lòng.

“Dựa vào cái gì chứ hả?” Hy Nguyệt nghe thấy cách nói chuyện của người đàn ông trước mặt thì rất tức giận, cô hỏi lại.

Bà Lục chỉ có một đứa con trai nên người đàn ông trước mặt không thể nào là cậu hai hay cậu ba của nhà họ Lục được. Chắc cũng là khách mà thôi, vậy gì dựa vào đâu mà đuổi cô đi chứ?

Sắc mặt của Lục Lãnh Phong càng thêm lạnh lẽo, anh trực tiếp túm lấy cổ áo của Hy Nguyệt rồi xách cô ra ngoài.

“Anh làm cái gì thế hả! Là dì Mai để tôi ở trong căn phòng này. Nếu như tôi ra khỏi đây thì ngủ đâu chứ?” Hy Nguyệt giãy dụa rồi hét to lên.

“Đó là chuyện của cô.” Sắc mặt của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, chẳng có chút thương hại nào.

Anh hất tay một cái trực tiếp ném cô ra khỏi cửa phòng.

“A!” Hy Nguyệt ngã nhào trên mặt đất rồi trơ mắt nhìn cửa phòng ngủ cứ thế đóng lại.

Đúng là một người đàn ông vừa không lễ phép vừa bạo lực!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top