Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 661


Chương 661

Anh nắm lấy vai cô, vẻ mặt trở nên vô cùng trịnh trọng: “Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ bắt đầu lại tất cả và quên đi quá khứ.”

Cô cụp mắt xuống, trong miệng giống như ngậm thuốc bắc vậy, chua xót cực độ từ đầu lưỡi truyền đến nội tạng.

“Lục Lãnh Phong, tôi đã khác trước nhiều rồi. Giờ tôi đã là mẹ rồi. Tiểu Quân là tất cả đối với tôi. Tôi không thể bỏ con tôi mà đi cùng anh được. Tiểu Quân vẫn còn quá nhỏ. Nó cần tôi. Nếu tôi rời đi, Hứa Nhã Thanh sẽ tìm cho nó một người mẹ kế. Anh nên biết quan hệ lợi hại của nhà giàu. Để con mình có thể thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, người mẹ kế sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đối phó với con riêng của chồng. Chẳng lẽ tôi sẽ để con mình sống trong nguy hiểm sao? “

Lục Lãnh Phong im lặng.

Trong bốn năm qua, cô ấy bước đi một cách liều lĩnh bởi vì giữa họ không có sợi dây ràng buộc nào.

Nhưng bây giờ, Tiểu Quân là vấn đề lớn nhất.

Cho dù anh bằng lòng chấp nhận để nó đi theo Hy Nguyệt về nhà họ Lục, thì nhà họ Hứa cũng không thể đồng ý được, gia đình giàu có đều rất thích con trai cả và con trai đích tôn.

“Trước khi tôi nghĩ ra một giải pháp có thể giải quyết được, tôi cho phép cô tiếp tục làm Y Nhược, nhưng tôi có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Gọi tới là phải tới.” Anh ta nói với giọng ra lệnh, độc đoán.

Cô muốn khóc: “Anh là muốn tôi trở thành tội đồ đúng không?”

“Ngay từ đầu cô đã có tội rồi.” Anh ậm ừ, giọng điệu xen lẫn những cơn tức giận.

“Anh ở thành phố Long Minh, tôi lại không ở thành phố đó, không cách nào gọi tới là tới được?” Cô không dám phản đối quá quyết liệt, sợ rằng nếu anh nổi giận thì đến Y Nhược cô cũng không thể làm được nữa.

“Tôi sẽ đi tìm cô.” Anh trầm giọng nói.

Cô suýt ngã té ghế, cô biết rằng sau khi trở về nước, cuộc sống sẽ không bao giờ yên bình nữa.

Tất cả những gì cô ấy muốn là một cuộc sống đơn giản, bình dị.

“Lúc trước, anh nói tôi nợ anh hai trăm lần. Có phải là tôi đi cùng anh hai trăm lần, sau đó chúng ta sẽ giải quyết xong sao?”

Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nổi lên khiến gương mặt anh trở nên vô cùng u ám.

Anh ấy luôn là người quyết đoán và dứt khoát, chưa bao giờ bỏ cuộc hay thỏa hiệp.

Lần này, anh đã thực hiện một thỏa hiệp chưa từng có.

Tuy nhiên, cô không những không biết ơn vậy mà còn muốn bỏ trốn.

“Hy Nguyệt, 200 lần là nợ của cô. Nếu trả hết, cô vẫn phải quay lại. Đừng có thử sức chịu đựng của tôi?” Anh ấy trong phút chốc đã khôi phục lại trạng thái của một ma vương đại nhân, toàn thân toát ra một sự lạnh lẽo.

Cô kịch liệt rùng mình một cái, quả nhiên không thể thương lượng điều kiện cùng ma vương, cô chỉ có thể tuân theo, không thể cự tuyệt.

“Lục Lãnh Phong, anh nói thật được không? Tôi là gì trong lòng anh?”

Anh duỗi cánh tay ra ôm lấy cô, nhìn chằm chằm thật sâu và nói: “Em là vợ tôi, là người phụ nữ của tôi!”
 
Chương 662


Chương 662

Giọng điệu của anh ấy rất trang trọng, kiên định và rất bình tĩnh, khi nói, đôi mắt anh ấy lóe lên một ánh nhìn kỳ lạ, dường như ánh mắt ấy rất dịu dàng.

Trái tim cô bất chợt run lên.

Lục Lãnh Phong chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt như thế này, trong trí nhớ của cô, ánh mắt anh luôn lạnh lùng, ghê tởm, nhất là khi nhìn cô.

Cô mở to hai mắt nhìn, vừa không dám tin được, vừa không thể tin được.

Không phải cô ấy đã rơi vào một thế giới song song nào khác chứ?

Trên boong tàu rơi vào sự im lặng, vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô nhìn xuống số điện thoại người gọi, cả cơ thể đều co giật dữ dội.

Là Hứa Nhã Thanh! ”

Nghe điện thoại.” Lục Lãnh Phong cúi đầu ghé vào tai cô, trong tiếng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo.

Cô rùng mình, nhấc điện thoại chọn kết nối.

“Hy Nguyệt, em đến Long Minh rồi sao?”

“Vâng, đến trao đổi với khách hàng một chút về thiết kế của quầy chuyên doanh.” Cô cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh.

“Những việc nhỏ nhặt như này để cấp dưới làm là được rồi, sao em phải tự mình đi làm gì cho khổ?” Hứa Nhã Thanh thản nhiên nói, giống như chỉ đang tùy tiện đưa ra một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh ta có chút nặng nề, ẩn giấu hương vị của sự hoài nghi.

Kẻ có tật thì sẽ giật mình, Hy Nguyệt nghe vậy lập tức cảm thấy tim đập thình thịch đầy kinh hãi và rối loạn, cứ có cảm giác Hứa Nhã Thanh đã bắt đầu hoài nghi và muốn thử mình.

Cô nuốt nước bọt một cách dữ dội để co giãn nơi cổ họng đang siết chặt vì căng thẳng: “Em…em định tiện đường ghé qua trường Y thăm em trai một chút.”

Đây là một cái cớ rất tốt để che giấu đi “tội ác” dưới ánh nắng mặt trời.

“Biết ngay em sẽ không nhịn được mà trốn đi thăm Phi mà.”

Trong micro vang lên một tiếng cười khẽ, giống như anh ta đã có được câu trả lời cho mình, yên tâm không còn hoài nghi gì nữa.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Lâu lắm rồi không được gặp Phi, em suýt chút nữa thì không thể nhịn nổi mà chạy ra ngoài tìm em ấy.”

“Anh hiểu tâm tình của em, để anh tìm cách cho hai người gặp mặt, chuyện này cũng sẽ không kéo dài mãi như thế.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.

“Cảm ơn anh, Thanh.” Cô trầm mặc nói.

Lục Lãnh Phong đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời này, không nói gì, trong mắt hiện lên một chút châm chọc.

Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tật xấu ưa nói dối của Nhím nhỏ hết lần này tới lần khác vẫn không hề thay đổi.

Nói dối mà vẫn có thể mặt không đỏ, tim không đập, sắc mặt cũng bình tĩnh không chút gợn sóng.

Chỉ có điều anh không biết, trong tim Hy Nguyệt lúc này đã sớm bị thứ cảm giác áy náy và tội lỗi vặn xoắn đến không còn hình thù, như một dòng nước lũ cuồn cuộn lao tới đổ ập xuống, bao vây và khiến cô cảm thấy không thể nào thở nổi, như thể trên lưng đang cõng một cái giá chữ thập thật lớn.

“Cuối tuần anh sẽ trở về, nhớ em, bảo bối.” Giọng Hứa Nhã Thanh lại vang lên, nhẹ nhàng và mềm mại như từng giọt nước khẽ rơi vào lòng.

Cô mím môi, thấp giọng trả lời: “Em cũng nhớ anh.” Nói xong liền cúp điện thoại.
 
Chương 663


Chương 663

Những lời cuối cùng hai người nói với nhau khiến lông mày của Lục Lãnh Phong xoắn hết cả lại, lửa giận bùng cháy ngùn ngụt trong lòng.

“Mẹ kiếp cô nhớ anh ta đến vậy hay sao?”

Hy Nguyệt có chút choáng váng, hít một hơi thật sâu: “Anh ấy là chồng của tôi, chúng tôi đã chung sống cùng với nhau bốn năm, cho dù không có tình yêu thì vẫn còn tình thân. Tôi nhớ đến anh ấy là chuyện hoàn toàn bình thường.”

Giọng điệu nhẹ nhàng và thản nhiên của Hy Nguyệt càng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Lục Lãnh Phong tức giận túm lấy bờ vai cô nói: “Vậy suốt bốn năm qua, cô có từng nghĩ đến tôi không?”

Hy Nguyệt cụp mắt, hàng mi dày che khuất con ngươi đen hơi chớp: “Chúng ta mới quen nhau được ba tháng.”

Gương mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong chẳng khác gì bị một cái gai sắc nhọn đâm thẳng vào, khiến nó vặn vẹo một cách đầy dữ tợn.

Đây chẳng phải là một cách nói khéo rằng cô chưa từng nhớ đến anh hay sao?

Lục Lãnh Phong choáng váng xây xẩm mặt mày như bị một cây gậy buồn bực giáng mạnh vào đầu, hốc mắt chua xót, bụng dạ hỗn loạn, cảm giác mất mát nặng nề đổ ập vào người như vừa rơi thẳng từ độ cao hàng trăm nghìn mét xuống mặt đất, ba hồn bảy vía tan nát.

“Thậm chí em không hề nghĩ tới tôi dù chỉ một chút nào đúng không?”

Cô cắn môi, âm thanh vang lên như bị sóng biển đánh cho vỡ nát, vừa nhỏ bé lại mơ hồ: “Tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy bị anh tìm được, bắt trở về, như vậy có tính là nghĩ đến anh không?”

Khóe miệng Lục Lãnh Phong giật giật.

Đây không phải an ủi mà là đả kích, một đả kích như chém trái cây.

Khiến anh phải nhận lấy sát thương chí mạng trị giá một trăm ngàn điểm.

“Hy Nguyệt, tôi sẽ khiến mỗi giấc mơ sau này của em mà có tôi đều trở thành một giấc mơ ngọt ngào chứ không phải ác mộng.”

Hy Nguyệt khẽ rung động, có chút ngơ ngác nhìn anh, giống như đang nhìn vào một câu hỏi hóc búa.

Chuyện này chẳng khác gì một nguyện ước viển vông, không, là nguyện ước gần như không thể đạt được.

Anh chính là một ma vương, một ma vương với bản tính ngang ngược và độc đoán, thường xuyên tra tấn hành hạ cô, sự dịu dàng chỉ thoáng qua như đóa phù dung sớm nở tối tàn, làm sao có thể khiến cô chìm trong giấc mộng đẹp được.

“Những giấc mơ đẹp mà anh nói liệu có phải là những giấc mộng Hoàng Lương?”

“Nếu cô không ngoan, làm tôi tức giận, thì nó sẽ thành giấc mộng Hoàng Lương.” Anh hừ nhẹ trả lời, quả nhiên là trở mặt chỉ trong phút chốc, khôi phục bản tính ma vương tàn ác của mình.

Cô thở dài, khiến anh vui vẻ cũng có nghĩa làm Hứa Nhã Thanh không vui vẻ, càng tăng thêm cảm giác tội lỗi ở trong lòng.

“Trước đây, tôi luôn cho rằng mình là người tốt. Ngay cả khi anh xây cho tôi một địa ngục, tôi vẫn cảm thấy nếu mình chết sẽ được lên thiên đường. Nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy, bản thân chắc sẽ phải xuống địa ngục, bởi tôi là một kẻ tội đồ, không phải một người vợ tốt, phản bội chính người chồng của mình.”

Dù bị ép buộc, dù không phải cố ý, nhưng cô vẫn mang đến cho Hứa Nhã Thanh những điều sỉ nhục.

Ánh mắt dò xét, phán đoán và cay nghiệt của Lục Lãnh Phong quét qua gương mặt cô như một thanh kiếm sắc bén: “Chẳng mấy khi thấy cô có lòng sám hối, nếu cô còn không trở về, chắc chắn sẽ xuống địa ngục đấy.”
 
Chương 664


Chương 664

Hy Nguyệt nghẹn lời.

Rõ ràng cô đã hiểu nhầm lời nói của anh.

Ở trong lòng cô, người chồng thực sự chỉ có Hứa Nhã Thanh, người cô cần xin lỗi cũng chỉ có Hứa Nhã Thanh.

Còn anh.

Cô không cảm thấy sự ra đi của mình lúc trước là một sự phản bội.

Anh chưa bao giờ coi cô là người vợ chân chính, chỉ là một con rối treo danh phận mà thôi.

Cuộc hôn nhân của họ vốn dĩ chỉ tồn tại trên danh nghĩa ngay từ đầu.

Cô luôn muốn ly hôn, nhưng anh từ chối, thậm chí cưỡng ép giữ cô lại bên mình.

Đối với cô, ra đi chính là tự giải thoát, tự cứu lấy bản thân.

Thậm chí cho tới bây giờ, cô vẫn không dám ôm bất cứ hy vọng gì đối với anh cả.

Con người cô không có nhiều điều để theo đuổi, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, mà anh thì không thể cho một cuộc sống như vậy.

Chỉ Hứa Nhã Thanh mới có thể đáp ứng được cho cô.

Bốn năm qua, bọn họ tôn trọng và coi nhau như khách, cùng nhau trải qua cuộc sống hài hòa, chưa từng khắc khẩu, chưa từng tranh chấp, cũng chưa từng có người thứ ba xen ngang.

Hứa Nhã Phượng thỉnh thoảng sẽ đến thăm hai người.

Đôi khi Hy Nguyệt sẽ chủ động trò chuyện với bố mẹ Hứa qua video, đôi bên vô cùng ăn ý và hòa thuận.

Không có sự chế giễu, không có sự ghét bỏ, càng không có sự sỉ nhục và châm chọc khiêu khích.

Mà tất cả những thứ cảm xúc tiêu cực này, khi ở nhà họ Lục, có thể nói cô đã nếm trải không biết bao nhiêu lần.

Lục Lãnh Phong vẫn chưa kết hôn, nếu cô trở về, sẽ đồng nghĩa với việc chiến tranh lại tiếp tục nổ ra và không có hồi kết!

Cô đã chịu đựng đủ rồi!

“Tôi có chút mệt mỏi, muốn chợp mắt một lúc.”

Hy Nguyệt tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ đến việc bị buộc đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như này, cô liền cảm thấy năng lượng khắp người như bị rút cạn.

“Nhím nhỏ, đêm nay cô nấu cơm.”

Giọng nói của Lục Lãnh Phong vang lên bên tai, không chút để ý nhưng lại khiến cô kinh hãi.

“Chẳng phải trước giờ anh chê tôi bẩn, đến nay vẫn không ăn những thứ mà tôi nấu hay sao?”

“Tôi không ăn thì bảo cô làm làm gì?” Anh cáu kỉnh trừng mắt nhìn cô.

Tâm trạng của Lục Lãnh Phong lúc này không tĩnh lặng như anh tưởng tượng, mà bên trong đã hệt như mặt biển bao la trước mắt, bốn bề sóng cuộn nước trào.

Không phải anh không nhận ra, tình cảm của cô dành cho Hứa Nhã Thanh sâu sắc hơn so với anh rất nhiều.

Trong trái tim cô không có chỗ cho anh, một chỗ cũng không có.

Mối ràng buộc duy nhất còn tồn tại giữa họ chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn này.

Anh rất khó chịu, lo lắng mình thật sự bỏ lỡ duyên phận với cô lần này, nên chỉ muốn nắm thật chắc sợi chỉ mỏng manh trong tay, không cho cô tuột khỏi tầm với.

Phía đối diện, biển rộng thênh thang, một chiếc du thuyền lướt ngang qua bọn họ.
 
Chương 665


Chương 665

Trên du thuyền đang tổ chức tiệc bỗng xuất hiện hai gương mặt quen đến không thể nào quen hơn với Hy Nguyệt.

Đó chính là Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan!

Hai người đó cũng đồng thời nhìn thấy cô!”

Trên mặt Lục Kiều Sam xuất hiện vẻ hoảng sợ cực độ tới run lẩy bẩy.

Nghĩ mình nhìn thấy ma, cô ta vội vàng nắm lấy tay Hy Mộng Lan nói: “Cô…Cô có nhìn thấy người phụ nữ trên du thuyền đó không?”

“Thấy được, cô ta…hình như cô ta chính là Hy Nguyệt!” Sắc mặt Hy Mộng Lan cũng không khá hơn Lục Kiều Sam chút nào, đều tái nhợt.

“Cô ta chưa chết sao?” Lục Kiều Sam rùng mình.

“Đó là du thuyền của Lãnh Phong, Lãnh Phong cũng đang ở trên đó, chúng ta qua đó nhìn xem một chút.” Hy Mộng Lan nuốt nước bọt thật mạnh, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, quyết tâm phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra?

Hy Nguyệt cũng nhìn thấy hai người kia, thực sự đúng là oan gia ngõ hẹp.

Người mà cô không muốn gặp nhất, lại cố tình chạm mặt ngay lúc này.

Cô đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời trên đầu cũng trở nên âm u.

Lục Lãnh Phong không muốn hai người kia lên, ra lệnh cho lái tàu điều khiển du thuyền tránh ra xa, nhưng hai người kia cứ đuổi sát theo phía sau không bỏ.

“Thôi, cho hai người đó lên đi, bằng không họ vẫn sẽ luôn bám theo mà không chịu dừng lại.” Hy Nguyệt mỉa mai nói.

Lục Lãnh Phong có chút bực bội.

Sau khi cô rời khỏi, Tần Nhân Thiên không ngần ngại hủy bỏ hôn ước với Lục Kiều Sam.

Kết quả Lục Kiều Sam nhất quyết không chịu từ bỏ, thề rằng không phải anh ta sẽ không lấy chồng, dây dưa suốt bốn năm. Để thoát khỏi cô ta, Tần Nhân Thiên dứt khoát chạy ra nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.

Hai người cứ thế lãng phí thời gian, lãng phí tuổi tác đến tận lúc Lục Kiều Sam trở thành một gái ế cao tuổi, tình tình cũng mỗi lúc một thêm quái đản.

Thang nối vừa được hạ, Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan liền chạy đến.

Lục Kiều Sam tỉ mỉ chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt một lúc lâu, sự thù hận tồn đọng trong lòng bỗng bùng nổ trong phút chốc.

“Hy Nguyệt, rốt cuộc cô là người hay ma? Nhiều năm như vậy vẫn cứ như âm hồn không tan, bám lấy Lãnh Phong không chịu buông bỏ, có phải cô có chết cũng muốn trở thành ma nhà họ Lục hay không?”

Mặc dù Hy Nguyệt đã chết, nhưng nỗi hận trong lòng Lục Kiều Sam không hề biến đi, thậm chí còn vì chuyện Tần Nhân Thiên hủy bỏ hôn ước mà trở nên dữ dội hơn rất nhiều.

Mỗi ngày cô ta đều nguyền rủa Hy Nguyệt cả trăm cà ngàn lần, nguyền rủa cô hồn bay phách lạc, hồn vía lên mây, trọn đời không thể siêu thoát.

Hy Mộng Lan liếc nhìn bóng đen trên mặt đất: “Kiều Sam, cô ta có bóng, không phải ma.”

“Không thể. Cô ta đã chết, còn bị thiêu thành tro, làm sao có thể còn sống ở chỗ này?” Lục Kiều Sam dụi mắt thật mạnh, hi vọng đó chỉ là ảo giác của chính mình.

Nhưng người trước mặt vẫn không biến mất.
 
Chương 666


Chương 666

Cô lạnh lùng nhìn hai người, thản nhiên dò xét họ, sắc mặt không hề thay đổi: “Hai cô gái, các cô nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Hy Nguyệt, tôi là Y Nhược.”

“Cô không phải Hy Nguyệt?” Lục Kiều Sam cùng Hy Mộng Lan gần như đồng thời thốt lên, hai mắt trợn to hơn cả chuông đồng, kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy ma thực sự.

Hy Nguyệt khẽ tự giễu trong lòng.

Bốn năm rồi, hai người này không hề thay đổi!

“Lúc trước tổng giám đốc Lục cũng nhận nhầm, nhưng bây giờ anh ấy đã xác định tôi hoàn toàn không hề giống với người con gái tên là Hy Nguyệt kia một chút nào hết.” Cô chậm rãi từ tốn nói.

Lục Kiều Sam thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không phải Hy Nguyệt thì tốt, nếu Hy Nguyệt còn sống, cô ta nhất định sẽ tức đến hộc máu.

“Cô lớn lên thành cái dạng gì cũng được, sao cứ nhất định phải giống cái dáng vẻ ghê tởm đó của Hy Nguyệt? Xấu chết đi được!”

Hy Nguyệt khẽ liếc cô ta một cái rồi chế nhạo: “Khuôn mặt này của tôi đẹp hơn cô không biết bao nhiêu lần.”

Những lời này như giáng một cái tát vô hình vào mặt Lục Kiều Sam, làm sắc mặt cô ta trắng xanh: “Người đẹp nhất Long Minh như tôi, cái túi đất như cô lấy gì mà so sánh?”

Hy Nguyệt quay đầu nhìn về phía Lục Lãnh Phong hỏi: “Anh Lục, con gái ở Long Minh các anh đều có dáng vẻ tầm thường như vậy sao? Bộ dạng như thế mà cũng được coi là người đẹp nhất Long Minh hả?’

“Hy Nguyệt!” Lục Kiều Sam bực bội, buột miệng thốt lên, sau đó mới nhận ra mình đã gọi nhầm người.

Mặc dù người phụ nữ này không phải Hy Nguyệt, nhưng cô ta cũng đáng ghét và ghê tởm y hệt Hy Nguyệt.

“Họ Y kia, tôi mặc kệ cô đến đây với mục đích gì, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi chính là con gái nhà họ Lục, không phải người cô có thể tùy tiện trêu chọc đâu!”

“Ồ?” Hy Nguyệt nhướn mày, lộ ra một chút kinh ngạc: “Anh Lục, đây chính là người nhà của anh?”

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong khẽ gợi lên một vòng cung lạnh lùng, cô đã muốn diễn, anh đương nhiên không thể không hỗ trợ: “Là chị của tôi, lớn rồi vẫn ế nên tính tình không được tốt lắm. Mong tổng giám đốc Y thông cảm giúp.”

Lục Kiều Sam nghe thấy cách em trai mình gọi đối phương thì có chút giật mình: “Lãnh Phong, người phụ nữ này có lai lịch như thế nào?”

“Y Nhược chính là người sáng lập ra thương hiệu trang sức An Kỳ.” Lục Lãnh Phong chậm rãi giới thiệu.

Hai tròng mắt Lục Kiều Sam gần như lồi ra.

Dù chưa gia nhập thị trường nội địa nhưng họ đã có tiếng tăm không nhỏ trong giới người nổi tiếng, rất nhiều phu nhân và con cái nhà giàu với lối chi tiêu rộng rãi thường xuyên phái người sang An Kỳ mua sắm nhãn hiệu này.

Lục Kiều Sam đương nhiên cũng biết.

“Thảo nào, tôi cứ thắc mắc sao thiết kế của nó quê mùa như vậy, hóa ra là sản phẩm từ bàn tay dân nghèo.” Cô ta đưa tay về phía sau, lặng lẽ tháo chiếc nhẫn hoa khôi trong tay xuống, cứ nghĩ thần không biết quỷ không hay, nhưng thực ra Hy Nguyệt đã nhận ra ngay từ khi cô ta vừa bước lên thuyền.

Cô vẫn bình tĩnh cười nhẹ: “Không biết cô Lục làm nghề gì?”

Lục Kiều Sam không làm gì cả, chỉ ở nhà làm sâu gạo như trước.

Mục tiêu duy nhất của cô ta là kết hôn với Tần Nhân Thiên và giữ chặt lấy anh ta.

Tần Nhân Thiên cứ việc đấu đi, chỉ cần có cô ta ở đây, anh đừng hòng mong lấy được bất cứ người nào. Ai dám thông đồng với Tần Nhân Thiên, cô ta sẽ giết chết kẻ đó.
 
Chương 667


Chương 667

“Tôi là bà hoàng của Long Minh.” Cô ta hất mái tóc ngang vai của mình, nói một cách đắc thắng.

“Ồ? Thu nhập hàng năm của bà hoàng là bao nhiêu ấy nhỉ?” Hy Nguyệt cố ý hỏi.

Lục Kiều Sam hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không biết bà hoàng là cái gì hay sao mà hỏi vậy? Trong nhà tôi có rất nhiều tiền, không cần tôi phải đi kiếm.”

Hy Nguyệt nhấp một ngụm sâm panh trên bàn, bình thản phun ra một câu: “Cho nên, cô Lục không đi làm việc, chỉ ở nhà làm một con sâu gạo thôi?”

Lục Kiều Sam giận điên cả người, chỉ muốn xé xác cô ra ngay lập tức: “Thiên chức của đàn bà chính là ở nhà giúp chồng dạy con, vốn dĩ không cần làm bất cứ cái gì hết.”

“Nhưng cô Lục chẳng có chồng, cũng chẳng có con. Cô giúp chồng dạy con kiểu gì?” Nụ cười thản nhiên nhưng tràn đầy sự châm biếm của Hy Nguyệt như viên đạn sắc bén, đánh mạnh vào những chỗ yếu hại nhất trong lòng Lục Kiều Sam.

Cô đã không còn là quả hồng mềm tùy ý để người ta nhào nặn lúc trước, Lục Kiều Sam đừng hòng bắt nạt và sỉ nhục được cô.

Lục Kiều Sam nổi trận lôi đình, tức giận giậm chân: “Lãnh Phong, sao em cứ thích đi trêu ghẹo mấy người trông ghê tởm chẳng khác Hy Nguyệt như thế? Chị sắp phát điên vì cô ta mất.”

Lục Lãnh Phong ngậm miệng, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tổng giám đốc Y là khách hàng của tôi, mong chị cư xử lịch sự một chút, đừng làm nhà họ Lục mất mặt.”

Câu nói sau cùng lập tức khiến Lục Kiều Sam không biết phải nói sao, cô ta câm như hến, chịu đả kích vô cùng lớn: “Chị là chị của em, em đừng có lúc nào cũng xoay khuỷu tay hướng về bên ngoài như thế, hiểu không?”

“Tôi không mời chị đến, chị có thể trở về.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói.

Nhưng Lục Kiều San vẫn chưa muốn trở về.

Cô ta phải tìm hiểu thật kỹ về người phụ nữ tên Y Nhược này.

Không hiểu sao cô ta luôn cảm thấy nơi nào trên người cô ta cũng có bóng dáng của Hy Nguyệt.

Cô ta phải điều tra cho rõ ràng mới được.”

Hy Mộng Lan nhìn chằm chằm vào Hy Nguyệt không chớp mắt.

Trên thế giới này tần suất đụng mặt cũng cao quá rồi đấy.

Tần Nhân Nhược với Thời Thạch đụng mặt rồi.

Người trước mặt cũng chạm mặt với Hy Nguyệt.

Nhưng cô ta không phải Hy Nguyệt, cô ta cũng không thể tiếp nhận được khả năng Hy Nguyệt còn sống.

Cô bắt buộc phải chết.

Không có cô, cô ta chính là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có tư cách làm cô chủ nhà họ Lục.

“Cô Y, cô và em gái tôi lớn lên thật giống nhau, nhìn thấy cô, tôi liền nhớ đến em ấy, trong lòng rất khó chịu.” Nói xong, cô ta móc khăn mặt ra, làm bộ lau khóe mắt, giả vờ rất khó chịu.

Trong lòng Hy Nguyệt cười lạnh một tiếng.

Làm bộ làm tịch, cô ta và Lục Kiều Sam là người hy vọng cô chết nhất trên thế giới này.

“Có chút đói rồi, tôi đi vào khoang thuyền làm chút đồ ăn ăn, xin lỗi hai người không tiếp được.” Nói xong, cô liền đi vào trong.

Lục Kiều Sam đến ngồi bên cạnh em trai: “Lãnh Phong, em không phải là nhìn thấy cô ta lớn lên giống Hy Nguyệt mà xem trọng cô ấy chứ?”
 
Chương 668


Chương 668

“Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến chị.” Lục Lãnh Phong nhún vai, sắc mặt lạnh lung, ngữ khí lại càng thêm giá lạnh.

Lục Kiều Sam bĩu môi: “Người em muốn lấy chỉ có thể họ Hy, bây giờ nhà họ Hy chỉ còn Mộng Lan thôi, em mau cười em ấy về nhà đi, đừng kì kèo nữa.”

Người phụ nữa tên Y Nhược này quá đáng ghét, đáng ghét giống như Hy Nguyệt, tuyệt đối không thể để Lục Lãnh Phong và cô ở cùng một chỗ, ngại ánh mắt của cô.

Hy Mộng Lan nghe thấy những lời cô ta nói, trong lòng rạo rực, vẻ mặt lộ ra sự mong đợi, hận không thể trực tiếp nhào vào trong ngực của Lục Lãnh Phong.

Trên mặt của Lục Lãnh Phong không có chút độ ấm, đén cả liếc mắt nhìn cô ta một cái cũng lười: “Lục Kiều Sam, não của chị úng nước rồi à, tôi đã li hôn bao giờ đâu?”

“Hy Nguyệt đã chết rồi! Hôn nhân của em tự động bị hủy.” Lục Kiều Sam bĩu môi.

“Cô ấy chết rồi cũng vẫn là vợ của tôi, hôn nhân của chúng tôi là suốt đời.” Lục Lãnh Phong không chút do dự, chắc như đinh đóng cột nói.

Lời này không chỉ nói cho bọn họ, mà còn nói cho cả người đang ở trong khoang thuyền nữa.

Lục Kiều Sam thiếu chút nữa ngất xỉu.

Hy Mộng Lan giống như bị đá một cước rơi vào trong khe tuyết, trong lòng lạnh toát, cả người bốc lên hàn khí.

“Lãnh Phong, em không tranh với em gái, em cũng không muốn làm cô chủ nhà họ Lục nữa, để em sinh cho anh một đứa bé nhé, chung quy lại anh vẫn cần một người thừa kế mà.”

Lời của cô ta còn chưa dứt, giọng nói của Lục Lãnh Phong đã lạnh lung truyền đến: “Cô không có tư cách.” Mấy chữ ngắn ngủn, đơn giản, trực tiếp, thô bạo.

Thân thể Hy Mộng Lan lắc lư, giống như bị đánh trúng, đến cả chân cũng đứng không vững.

“Lãnh Phong, bốn năm rồi, em từ trước đến giờ chưa từng ngừng yêu anh, em luôn luôn đợi anh, anh đừng đối xử lạnh lùng với em như vậy, được không?” Nước mắt của cô ta rơi ra, hoa lê đái vũ, điềm đạm dáng thương.

Nhưng cho dù cô ta có khóc cạn nước mắt, cũng không hòa tan được trái tim của Lục Lãnh Phong: “Cho các cô một phút, biến mất khỏi du thuyền của tôi, nếu không cứ đợi bị cá ăn đi.” Đây chính là ý muốn ném bọn họ xuống biển.

Vợ của anh nhảy đi, cũng là công của hai người này không ít, anh không tính sổ, hai người này cũng nên cảm ơn trời cảm ơn đất đi.

Lục Kiều Sam bắt được cái lan can dựa vào nghỉ ngơi, giống như đùa: “Chị chuẩn bị dừng lại ở nơi này của em.”

Lục Lãnh Phong không chút hoang mang kéo xuống gọi: “Roy, xuống đây, đem hai người phụ nữ chán ghét này vứt xuống biển.”

Roy là người phòng lái, cũng là một trong những trợ lý của Lục Lãnh Phong, cậu đổi du thuyền thành lái tự động, đi qua: “Hai vị này, hai cô là muốn tự nhảy, hay là để tôi giúp các cô nhảy.

Trên mặt Lục Kiều Sam bên xanh bên trắng: “Mày dù sao cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bé, dám động vào tao, mày chết chắc rồi.”

“Vì Boss, tôi có thể xông pha khói lửa, không từ chối.” Roy cười lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay của Lục Kiều Sam, ném cô ta lên, cử chỉ có chút thô bạo, không chút lưu tình.

Lục Kiều Sam biết cậu ta thật sự đến, không phải đang dọa nạt cô ta, cuống quit kêu lên: “Được rồi, tôi tự đi.”

Hai người xám xịt rời đi, để lại tràn ngập sự không cam lòng.

Hy Nguyệt bưng sandwich và salad hoa quả đi ra.
 
Chương 669


Chương 669

“Tôi cứ tưởng rằng bốn năm rồi, mọi người đều sẽ thay đổi, không ngờ rằng vẫn như trước kia.”

“Ở đây người duy nhất thay đổi chỉ có em thôi.” Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô.

“Không phải mà, anh cũng thay đổi một chút.” Cô cười một tiếng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xảo trá.

Anh khẽ nhướng mày: “Anh thay đổi chỗ nào chứ?”

“Vậy mà lại chủ động muốn ăn đồ ăn tôi làm?” Đôi mi dài cảu cô sáng lên, như cánh bướm nhảy múa.

Môi mỏng của anh mở ra một đường vòng cung mê người, cầm lấy cái sandwich, cắn mộ miếng nhỏ.

“Ăn ngon không?” Cô mỉm cười hỏi.

“Miễn cưỡng ăn được.” Anh nhún vai, ngữ khí bình thản.

Trong lòng cô mất mác như sóng vỗ hết lần này đến lần khác vậy, cái đánh giá này, rất là phũ phàng.

Ăn không ngon!

“Tôi…không biết rõ khẩu vị của anh.”

Roy dùng âm thanh cực nhỏ xem lời: “Boss từ trước đến giờ không nói ăn ngon, chỉ cần anh ấy nói có thể ăn, thì chính là ý rất ngon.”

“À?” Cô có chút chấn động, tâm tình đột Nhược giống như vòng trời đầy nắng.

Ma vương Tu La không hổ là đại muộn tao, đến cả lời nói dễ nghe cũng không nói.

Lục Lãnh Phong tức giận trừng Roy: “Đi lên mở thuyền của cậu đi, đừng có ở đây nói nhảm nữa.”

Roy rụt cổ một cái, quay người chạy đi, bị Hy Nguyệt gọi lại: “Trên tủ bát vẫn còn sandwich và salad, để lại cho cậu đấy.”

“Cảm ơn, cô Y.” Roy cười rồi đi.

Finn giao cho cậu một nhiệm vụ trọng đại, cần phải giúp Boss và cô Y trải qua một ngày hẹn tốt đẹp.

Trọng trách trên bả vai cậu rất nặng đấy!

Lục Lãnh Phong không hổ là tiếp nhận được nền giáo dục tốt, ăn rất ưu nhã, nhai từ nuốt chậm.

Mà cô ở bên cạnh thì ăn rất tùy ý, buông thả chính mình, hoàn toàn không cố kỵ tướng ăn, tạo ra sự đối lập tương phản với anh.

Anh vươn tay ra, đoạt lấy điện thoại của cô: “Ăn cơm thì phải chuyên tâm, không được nhìn điện thoại, muốn nhìn thì nhìn tôi này.”

Cô nghẹn họng, nhanh chóng uống nước: “Anh cũng không ăn được, sao phải ăn anh?”

“Ai nói tôi không thể ăn, em trước đây không phải thường ăn sao?” Anh chậm rãi trả lời câu hỏi, làm cho cô thật sự sặc, sắc mặt nghẹn đến đỏ lên, vừa uống một ngụm nước vừa phun ra ngoài.

“Đang ăn, có thể đứng đắn một chút không?”

“Yên tâm, em sẽ không đói đâu, tối nay, tôi nhất định sẽ cho em no bụng.” Môi mỏng nở ra nụ cười vòng cung gian tà.

Mặt cô biến sắc, đôi má từ đỏ tươi biến thành trắng bệch.

“Tối nay, tôi muốn về khách sạn.”

“Được thôi, tự bơi về đi.” Từng chữ từng chữ uy hiếp của anh nhảy ra ngoài.

Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy: “Tôi ăn no rồi.” Nói xong, nhanh chóng chạy vào trong khoang thuyền, e sợ rằng anh sẽ thú tính quá, ngay tại trên boong tàu mà làm cô.

Sau khi cô đi vào không lâu, Roy liền đi xuống.
 
Chương 670


Chương 670

“Cô Y, Boss nhà chúng tôi không có kinh nghiệm hẹn hò, cô phải tha thứ một chút.”

Hy Nguyệt có chút chấn động, cậu ta vậy mà cho rằng bọn cô đang hẹn hò à?

Không không không, bọn cô không hẹn hò.

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi và tổng giám đốc Lục chỉ là trên phương diện làm ăn, không phải hẹn hò.”

Roy dường như không nghe thấy lời cô nói, tự mình nói: “Boss nhà chúng tôi rất ngây thơ, trước khi kết hôn với bà chủ, từ trước đến giờ chưa từng yêu đương.”

Hy Nguyệt hung hăng.

Ngây thơ, Ma vương Tu La mà ngây thơ?

Đây chả nhẽ là câu chuyện đùa lớn nhát thế kỷ?

Anh rõ ràng là phong lưu thành tính, phụ nữ xếp thành chồng, dùng tình không chuyển!

“Sao tôi lại nghe nói Boss nhà các cậu là bởi vì trong hôn nhân phạm sai lầm, khiến cho bà chủ tức giận chạy ra nước ngoài, mới bị tai nạn xe.”

“Đây khẳng định là vu oan, Boss nhà chúng tôi đối với bà chủ một lòng một dạ, Hy Mộng Lan chẳng qua là một lần ngoài ý muốn trước khi kết hôn của anh ấy, hơn nữa người phụ nữ kia vẫn không biết có phải Hy Mộng Lan không?”

Roy nghiêm trang giải thích, trong lòng Hoa Hiếu Bồng nhất thời nổi lên mưa to gió lớn. Hy Mộng Lan và Lục Lãnh Phong là quan hệ xảy ra trước khi bọn họ kết hôn à?”

Sao vậy được?

Vinh Cẩm Đoàn và Hy Mộng Lan lúc gặp mặt, rõ ràng chính là dáng vẻ không quen nhau mà.

Chả nhẽ hai người đều đang diễn, giả vờ không quen đối phương?

Kỹ thuật diễn này cũng tốt quá rồi đấy?

Không có một chút sơ hở luôn!

“Roy, cậu nói không biết người phụ nữ kia có phải Hy Mộng Lan không là có ý gì?”

Roy hạ thấp giọng: “Boss bị người ta hạ thuốc, ngủ lung tung với một người phụ nữ, anh ấy cũng không biết người kia là ai, vẫn luôn phái người đi tìm, sau này Hy Mộng Lan nói là cô ta.”

Hy Nguyệt khiếp sợ!

Anh và Hy Mộng Lan vậy mà lại ra như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô.

Cô nhớ rõ Vinh Cẩm Đoàn thực sự đã từng tìm một người phụ nữ, còn lo lắng bị đạo, không ngờ rằng “Ác mộng” thành thật.

Hy Mộng Lan thật sự trộm giống của anh.

Nhưng mà, rốt cuộc có phải giống của anh hay không, vẫn còn là một việc chưa biết.

Trong khi cô đang suy nghĩ, giọng nói của Roy lại truyền đến lần nữa: “Nếu như tôi đoán không sai, vậy thì chắc là lần đầu tiên của Boss nhà chúng tôi!”

Hy Nguyệt hung hăng uống nước, sặc đến nước mắt chảy cả ra.

Ma vương Tu La bá đạo, hung tàn, phúc hắc, lãnh khốc, thế nào cũng không có liên hệ được đến hai chữ ngây thơ!

“Điều này là không thể nào, Boss nhà các cậu có hàng tỷ người mê muội, tre già măng mọc, nối liền không dứt, không chừng thời trung học đã không còn rồi, sao có thể ngây thơ đến tận 26 tuổi?”
 
Chương 671


Chương 671

“Thật sự khó có thể tin, nhưng đây là sựu thật, trước khi kết hôn, từ trước tới nay Boss chưa từng có phụ nữ. “Roy nghiêm chỉnh nói, chính đáng đến không thể chính đáng được nữa rồi, hoàn toàn không giống đang nói đùa.

Hy Nguyệt bĩu môi, rõ ràng vẫn có chút gì đó, cô mặc dù đi theo Lục Lãnh Phong mấy năm rồi, có thể là do không nổi, thế nên bọn họ mới không biết.

“Boss nhà các cậu đoán chừng là yêu chơi, thế nên mấy người phụ nữ của anh ta, các cậu đều không biết.”

“Cô Y, cô nói như vậy, chỉ có thể chứng minh cô không hiểu chút nào về Boss nhà chúng tôi.” Roy thở dài: “Boss nếu như có phụ nữ, khẳng định sẽ là quang minh chính đại ở chung, sẽ không che che đậy đậy. Cuộc đời này của anh ấy chân thành nhất là với bà chủ nhà chúng tôi, sau khi bà chủ qua đời, Boss sa sút tinh thần giống như cái bếp lo không than, không thể cháy lên được.”

Mắt của Hy Nguyệt trừng còn lớn hơn cả cái chuông đồng, quả thực ngoài nghi việc mình tiến vào thế giới song song, hay là người mà Roy nói căn bản không phải Lục Lãnh Phong, chỉ là một người cùng họ cùng tên àm thôi.

Tình cảm chân thành!

Xa lạ như vậy, một tư không thể tưởng tượng như thế!

Tình cảm mà Lục Lãnh Phong đối với cô chỉ có ghét bỏ và chán ghét, tuyệt đối không thể lại có cái khác được, đến một chút thích cũng không có, nói gì đến yêu đương?

Nhưng mà, anh say rượu, còn có bệnh đau bụng, hình như là thật.

Chẳng lẽ là, sau khi cô “qua đời”, anh nảy sinh ý với cô, không nỡ cô nữa rồi?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô liền có một cảm giác tung tăng như chim sẻ, nhưng phần tình cảm này đến rất nhanh, đi cũng như vậy.

Một là, cô đã gả cho nhà khác, có chồng, có con.

Hai là, đây nhất định là cảm giác nhầm lẫn của Roy, 99.99% không phải là thật, chỉ có 0.01% là có khả năng.

Lúc này, Vinh Cẩm Đoàn đi tới, hung dữ liếc Roy: “Cậu ở chỗ này nói nhỏ cái gì, thuyền chệch hướng rồi kìa.”

Roy điên cuồng lau mồ hôi, cậu ta thiết lập lái tự dộng, thuyền không thể nà chạy được, muốn đuổi thẳng cổ cái bóng đèn này thì cứ nói thẳng.

Cậu ta nhanh như chớp biến mất tại bậc cầu thang.

Hy Nguyệt từ trong tủ lạnh lấy ra hai bình nước trái cây, một bình đưa cho Lục Lãnh Phong: “Ma vương Tu La, sau khi tôi chết, tại sao anh lại say rượu, có phải là có chút xíu đau lòng không?”

Lục Lãnh Phong sặc một cái: “Đừng có tự mình đa tình, tôi chỉ là có được mấy bình rượu tốt, cảm thấy uống rất ngon, uống nhiều hơi chút mà thôi.”

Trong mắt anh xuất ra tia lạnh giá, cái tên Roy chết tiện kia, chắc chắn bán đứng anh.

Cô trừng mắt, một tia xảo trá từ trong đáy mắt hiện lên: “Ma vương Tu La, anh có thể nói thật với tôi không?” Giọng nói của cô rất thấp, giống như tự mình lẩm bẩm.

“Em muốn nghe lời thật lòng gì?” Anh uống một ngụm nước trái cây, không đếm xỉa tới mà hỏi.

Cô cắn môi dưới, cố gắng lấy hết dung khí, giống như là dung khí cả đời đều dùng lúc này: “Anh có một chút thích tôi thôi không?” Giọng cô rất nhỏ, tinh tế, dường như là bị tiếng sóng vang lên bao phủ, nhưng mà Lục Lãnh Phong cách rất gần, vẫn nghe được.
 
Chương 672


Chương 672

Con mắt đen nháy và sâu hút của anh chợt lóe sáng, mang theo một sắc thái thần bí không nói rõ được: “Hy Nguyệt, bốn năm không gặp, em một ưu điểm duy nhất cũng mất rồi?”

Cô khẽ giật mình: “Ưu điểm gì?”

Anh nghiêng ngời, môi mỏng tiến tới một bên tai cô, chậm rãi ung dung phun ra bốn chữ: “Tự mình hiểu lấy.”

Cô lập tức cảm giác như bị bốn viên đạn bắn trúng chỗ hiểm, cô thể lảo đảo, dường như muốn té ngã xuống, cũng may kịp thời đỡ sang cái bàn bên cạnh, mới miễn cưỡng đứng vững gót chân.

Cô quẫn bách, xấu hổ, ngại ngùng, nếu như biết bơi mà nói, cô nhất định sẽ chạy ra ngoài, nhảy xuống biển trốn đi.

“Tôi đi đây, anh có xem như tôi chưa nói gì đi.”

Cô quay người muốn trốn chạy, anh duỗi cánh tay rắn rỏi ra, ddeer ở vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô lại: “Nhím nhỏ, là cái gì khiến em trở nên tự tin như thế?”

“Tôi…tôi chính là bị nước biển chìm vào đầ rồi, ăn nói bậy bạ.” Cô cúi mắt xuống, dùng lông mi dài che đi sự khốn quẫn, còn có chút thất lạc.

Hôm nay cô thật sự bị nước vào đầu rồi, còn chưa uống rượu mà đã say rồi, nếu không cũng sẽ không hỏi anh câu nói điên cuồng như thế.

Môi Lục Lãnh Phong mở ra một đường vòng cung tà mị: “Thật ra em có một khoảng thời gian, vẫn làm làm cho người ta thích.”

Cô đột Nhược ngẩng đầu lên, một ánh sáng bay trong mắt cô: “Lúc nào cơ?”

Lúc ngón tay thon dài của anh đặt trên đôi chân đẹp đẽ của cô, dần dần tiến sâu hơn vào trong quần, giọng nói trầm thấp truyền đến, mang theo một loại ý tứ mê hoặc: “Lúc ở dưới thân tôi.”

Cô giống như bị kích thích, chợt rút chân lại, một cỗ song nhiệt nhanh chóng truyền lan từ cổ lên đầu.

Đi vào trong phòng, anh trực tiếp ném cô lên giường, lấn thân ở bên trên.

Cô biết mình giãy giụa không được, nhưng không muốn đầu hàng như thế: “Bốn năm nay, anh không có người phụ nữ khác chứ?”

“Em hy vọng tôi ngủ với người phụ nữ khác à, trở lại?” Anh thấp giọng hừ một cái, ánh mắt trở nên cực kỳ nham hiểm.”

Cô hít sâu một hơi: “Tôi…ý của tôi không phải như vậy, chính là muốn biết anh có từng thích người phụ nữ nào không mà thôi?”

Đôi đồng tử đen láy sâu hun hút của Lục Lãnh Phong sượt qua tia sắc lạnh yếu ớt, dường như có hơi bất mãn với câu hỏi vô duyên vô cớ của cô.

“Lòng hiếu kỳ của em cũng cao thật đấy.”

“Tôi chỉ muốn hiểu thêm về anh một chút, như thế cũng không tính là sai chứ.”

Cô bĩu bĩu môi: “Chúng ta đã chơi trò vợ chồng được ba tháng rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết gì về anh. Nếu hai người muốn sống hòa thuận với nhau thì phải tìm hiểu lẫn nhau, không phải sao.”

“Nghe ít ra cũng giống tiếng người.” Đôi môi mỏng của anh cong lên một độ cong như có như không.

“Tôi chỉ biết nói tiếng người, cũng đâu có biết nói tiếng thú.” Cô không có ý tốt lườm anh một cái.

Có một tia tà mị sượt qua mặt anh: “Xét thấy biểu hiện ngoan ngoãn của em trong ngày hôm nay, tôi cho em một quyền lợi đặc biệt.”

“Quyền lợi gì?” hai mắt cô sáng trưng trong chốc lát.
 
Chương 673


Chương 673

“Em có thể tự do lựa chọn sử dụng hình thức bắt đầu chế độ bạo ngược, hoặc là hình thức chế độ dịu dàng.” Anh chậm rãi thốt ra mấy chữ, khiến cô kinh hồn bạt vía, trước mắt xuất hiện một đàn quạ đen đang bay lơ lửng trước mặt.

Nghe ý này, nếu như cô dám kháng cự, chính là tự động lựa chọn phương thức bị bạo ngược, nhưng nếu ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ được chìm đắm vào trong sự dịu dàng.

“Rút khỏi trò chơi, được không?” Cô yếu ớt lên tiếng, âm thanh cực kỳ nhỏ, cố gắng thốt ra hai câu.

“Xem ra em định chọn hình thức bạo ngược rồi?” đôi lông mày tuấn mỹ của anh hơi cau lại, một chấm đỏ tươi nhen nhóm ở chân lông mày.

Âm thanh trầm thấp của anh giống như một con gió nhẹ lướt qua mặt biển, dứt lời, anh cúi đầu xuống áp môi mình lên đôi môi cô…

Cách đó một đoạn xa, trên một chiếc du thuyền khác, Hy Mộng Lan đang cầm trên tay chiếc kính viễn vọng, không ngừng nhìn trộm về phía bên này.

“Hai người bọn họ vào trong cabin được hai tiếng rồi, vẫn còn chưa chịu đi ra, cô nói hai người bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì vậy chứ. Con tiểu yêu tinh Y Nhược đó liệu có phải đang quyến rũ Lục Lãnh Phong không?”

Toàn bộ sự tập trung của cô ta đều đang dồn hết vào sự ghen ghét mù quáng trong lòng, không dễ dàng gì mới chờ đợi được cái chết của Hy Nguyệt, giờ lại lòi ra một bản sao, rốt cuộc đến khi nào cô ta mới có thể thuận lợi ngồi lên vị trí đó?

Lục Kiều Sam đón lấy kính viễn vọng nhìn về bên kia một cái: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn có thể làm chuyện gì? Đã bốn năm nay rồi, bên cạnh anh ta gần như không có lấy một người phụ nữ nào khác, bây giờ chẳng khác gì đặt đống củi khô gần đốm lửa, con hồ ly tinh họ Y đó chỉ cần khiêu khích một hai, anh ta chắc chắn không thể kháng cự lại được.”

Trên trán Hy Mộng Lan nổi rõ những đường gân xanh đang không ngừng chuyển động: “Kiều Sam, chắc cô sẽ không hy vọng Lục Lãnh Phong đón một người phụ nữ có dáng vẻ giống Hy Nguyệt y như đúc vào nhà họ Lục chứ?”

“Con hồ ly tinh đó chỉ nhìn liếc qua cũng thấy đáng ghét, nhưng mà cô ta muốn bước chân vào nhà họ Lục là việc không đời nào xảy ra, cô ta cũng đâu có mang họ Hy.” Lục Kiều Sam nhún nhún vai, đối với việc này cô ta không cảm thấy quá lo lắng.

Nhưng Hy Mộng Lan lo lắng.

“Cô có từng nghĩ cô ta có thể mạo danh Hy Nguyệt, dựa vào thân phận của cô ta để biến thành cô chủ hợp pháp, cô ta có khuôn mặt giống hệt Hy Nguyệt. Nếu như cô ta nói cô ta chính là Hy Nguyệt, chắc hẳn sẽ chẳng có ai nghi ngờ đâu.” Cô ta nơm nớp lo sợ nói.

“Cô nghĩ nhiều quá rồi, cô ta đã nói thân phận thật của mình cho chúng ta biết rồi, thì còn giả vờ kiểu gì?” Lục Kiều Sam cầm điện thoại lên: “Cô ta tốt xấu gì cũng là một người có chút tiếng tăm, để tôi lên mạng tìm thử xem, xem xem có tìm được chút tin bên lề nào liên quan đến cô ta không.”

Cô ta không tìm thì không thấy có gì, tìm rồi mới biết kinh khủng thế này: “OMG, cô ta thế mà lại là vợ của Hứa Nhã Thanh, còn có một đứa con trai.”

“Cô nói cái gì?” Hy Mộng Lan vội vàng di chuyển qua đó để xem, nhìn thấy tin tức trên điện thoại: “Cô ta kết hôn rồi, tại sao còn đi quyến rũ Lục Lãnh Phong? Nếu như để Hứa Nhã Thanh biết được, tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta đâu.”

“Chắc không phải Lãnh Phong không biết thân phận của cô ta chứ, tôi phải nhanh chóng nói cho anh ta mới được.” Lục Kiều Sam đang định đi gọi điện thoại cho Lục Lãnh Phong thì đột nhiên lại dừng lại, cô ta suy nghĩ một chút, chuyện lớn thế này, Lục Lãnh Phong không thể nào không biết.

Không phải anh ta đang cố ý đấy chứ, nhìn thấy Hứa Nhã Thanh lấy một cô vợ có tướng mạo giống hệt Hy Nguyệt, trong lòng không cân bằng, cho nên mê hoặc cô ta, đội mũ xanh cho Hứa Nhã Thanh?
 
Chương 674


Chương 674

Ôi mẹ ơi, quá kích thích rồi, chuyện này mà để Hứa Nhã Thanh biết được, chắc hẳn sẽ liều mạng với anh ta.

Hy Mộng Lan cũng đã nghĩ đến chuyện này.

“Kiều Sam, cô nói xem có phải chúng ta nên thông báo một chút cho Hứa Nhã Thanh không, để anh ta dạy dỗ lại vợ mình cho tốt.”

“Cô bị ngốc à, kể cả muốn nói cũng không phải chúng ta nói với anh ta, nếu không để Lục Lãnh Phong biết được chúng ta luồn tin cho anh ta, còn không nổi trận lôi đình, đem cô với tôi ăn tươi nuốt sống luôn à.” Lục Kiều Sam bĩu môi.

Trong mắt Hy Mộng Lan sượt qua một tia lạnh với cái nhìn cực kỳ ác độc: “Cô tính làm thế nào?”

“Sơn nhân tự có diệu kế.” Lục Kiều Sam nở một nụ cười đầy gian xảo.

Bốn năm nay, thứ duy nhất cô ta thay đổi đó chính là trở nên thông minh hơn rồi, hiểu được thế nào gọi là mượn dao giết người, không được phép xung động như trước đây nữa.

Ở trên một chiếc du thuyền khác, Hy Nguyệt lúc này đã mềm nhũn như mặt biển rồi.

Cô đã không còn biết làm cách nào để kết thúc mọi chuyện rồi, tâm có thừa nhưng sức lực có hạn.

Lục Lãnh Phong ôm lấy cô dậy đi vào phòng tắm, cùng nhau tắm rửa.

Vừa mới từ phòng tắm đi ra đã có tiếng điện thoại vang lên, là túi sữa nhỏ gọi đến.

“Mẹ, con với cô nhỏ đến thành phố Long Minh rồi, sao mẹ không ở trong khách sạn?”

Hy Nguyệt chấn động một cách kịch liệt, vô cùng kinh ngạc: “Con đến thành phố Long Minh rồi? Thế sao không gọi điện báo trước cho mẹ một câu?”

“Con muốn đem đến cho mẹ một niềm bất ngờ mà, nhưng mà mẹ lại không có ở đây.” Giọng nói của túi sữa nhỏ lộ rõ vẻ thất vọng.

Hy Nguyệt chột dạ, giống như vừa đi ăn trộm về vậy, tim cứ đập thình thịch thình thịch: “Mẹ đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, một lát nữa là mẹ về đến rồi, con với cô nhỏ tìm chỗ nào đấy ngồi ăn kem đợi nhé, có được không?”

“Được ạ.” Túi sữa nhỏ ngoan ngoãn đáp lời.

Điện thoại vừa tắt, cô vội vàng bảo Lục Lãnh Phong cho thuyền chạy nhanh vào bến cảng, cô phải nhanh chóng quay về, bây giờ ngay lập tức, nếu không chuyện ‘ngoại tình’ sẽ bị lộ mất.

Lục Lãnh Phong vô cùng bực bội, buổi tối anh còn sắp xếp rất nhiều tiết mục nữa.

Đây là buổi hẹn hò đầu tiên mà anh dày công chuẩn bị, cứ thế bị xôi hỏng bỏng không rồi, đúng là gặp ma!

Trong khoảng thời gian đợi thuyền cập bến, cô đang liều mạng bôi kem che khuyết điểm lên cổ mình.

Anh rất thích ‘trồng dâu tây’, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng ‘xảy ra chuyện’.

“Ma vương Tu La, có thể thương lượng với anh một chuyện được không? Sau này đừng có để lại chứng cứ trên người tôi?”

Một cái nhìn rét lạnh hung tàn bắn ra từ mắt anh: “Hy Nguyệt, em tốt nhất làm rõ cho tôi, tôi là chồng hợp pháp của em, em với Hữa Nhã Thanh mới là phản bội!”

Anh dùng một lúc rất nhiều từ.

Tên khốn nạn Hứa Nhã Thanh dám cho anh đội mũ xanh, anh muốn lấy gậy ông đập lưng ông, tình yêu là một ánh sáng màu xanh, xanh đến mức khiến lòng bạn phát hoảng!

Sau khi về đến khách sạn, Hy Nguyệt cố gắng hít sâu mấy hơi liền, cưỡng ép bản thân phải giữ nguyên sự bình tĩnh.
 
Chương 675


Chương 675

Hứa Nhã Phượng là chuyên gia tâm lý học, có một đôi hỏa nhãn kim tinh có thể nhìn thấu lòng người.

Cô không được phép lộ ra một chút sơ hở nào, nếu không chắc chắn sẽ bị cô ấy phát hiện.”

“Mẹ, mẹ về rồi ạ.” Túi sữa nhỏ phấn khích chạy về phía cô, nhảy bổ vào lòng Hy Nguyệt.

Cô đưa tay bế lấy thằng bé: “Bảo bối, có nhớ mẹ không?”

“Dạ.” Đôi má phúng phính mềm mại của Túi sữa nhỏ cọ cọ lên mặt cô, đây là lần đầu tiên thằng bé phải rời xa cô lâu như vậy.

Cô vô cùng yêu thương hôn chụt lên má của túi sữa nhỏ: “Ăn cơm chưa?”

“Cô nhỏ dẫn con đi nhà hàng ý ăn pizza rồi ạ.” Túi sữa nhỏ liếm liếm môi.

Hy Nguyệt dẫn bọn họ quay về phòng, ánh mắt của Hứa Nhã Phượng vẫn chưa rời khỏi người cô giây nào, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Con người chỉ cần làm chuyện trái với lương tâm, kiểu gì cũng sẽ có cảm giác chột dạ.

Cô âm thầm nuốt nước bọt, cố hết sức giữ nguyên sự bình tĩnh, đem tất cả mọi cảm xúc đều nhét hết xuống đáy lòng, không để lộ bất kì thứ biểu cảm nào trên khuôn mặt.

Sau khi đi vào phòng, cô liền ngồi xuống chơi cờ cùng túi sữa nhỏ, vừa để ổn định lại tâm trạng, điều chỉnh lại tư duy, để còn đối phó với mấy lời vặn hỏi của Hứa Nhã Phượng.

Túi sữa nhỏ tuy còn nhỏ tuổi nhưng tài nghệ chơi cờ lại vô cùng tinh xảo, đặc biệt là cờ tướng và cờ vây.

Cô mà không suy nghĩ kỹ càng, về cơ bản là đánh không lại thằng bé, mới đi hai ba nước cờ đã bị thằng bé cướp quân rồi.

Sau khi đánh xong một ván cờ, túi sữa nhỏ tự đi về phòng mình, nó muốn gọi cho Lục Lãnh Phong qua Facebook, để báo cho anh tin tốt là nó đã đến thành phố Long Minh rồi.

Hứa Nhã Phượng uống một ngụm cà phê, tầm mắt hướng về phía Hy Nguyệt: “Chị dâu, khách hàng hôm nay cậu gặp là ai thế?”

Hy Nguyệt cong môi cười, cân nhắc trong lòng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Nhã Phượng, nói thật với cậu, người khách hàng này là Lục Lãnh Phong. Anh ta muốn tham gia đầu tư, cùng với tớ thành lập một chị nhánh tại Nguyệt Hạ, nếu như tớ không đồng ý, anh ta sẽ khiến tớ không thể lăn lộn trên đất nước này nữa. Tập đoàn Lục Thị có thừa khả năng làm lũng đoạn nghành nghề đá quý này, tớ không muốn cúi đầu trước quyền lực cũng chẳng được.”

Ở mỹ bốn năm, cô cũng học một ít về tâm lý học, chủ yếu là để tiện hơn cho việc quản lý công ty, nâng cao chỉ số thông minh.

Bây giờ cô đang dùng một chiến thuật tâm lý với Hứa Nhã Phượng.

Cô mà cứ giấu giấu diếm diếm, thì càng khiến Hữa Nhã Phượng cảm thấy nghi ngờ, hơn nữa giấy không gói được lửa, việc hợp tác với Leas sớm muộn gì cũng bị công bố ra ngoài.

Chi bằng dứt khoát nói thẳng ra, càng khiến bản thân trở nên thẳng thắn vô tư hơn.

Hứa Nhã Phượng cong môi: “Không phải anh ta định công báo tư thù đấy chứ, có phải anh ta đã biết thân phận thật của cậu rồi không?”

“Anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái nghi ngờ, nhưng vẫn không hoàn toàn chắc chắn, cho nên không ngừng do thám tớ, giờ tớ chẳng khác nào đang đi bộ trên băng mỏng. Thật ra, tớ biết anh ta muốn lợi dụng lần hợp tác này để tiếp cận tớ, nhưng tớ chẳng có cách nào để từ chối, nếu không chắc chắn xong đời rồi.” Khóe miệng cô dần dần lộ ra một nụ cười vừa bất lực vừa bi thương. Lục Lãnh Phong đồng ý để cô tiếp tục làm Y Nhược, cho nên sẽ không vạch trần thân phận thật của cô, cũng sẽ không để cho anh em Hứa Thị biết chuyện này, anh sớm đã xác định thân phận của cô.

Anh dường như rất hưởng thụ cảm giác yêu đương vụng trộm này.
 
Chương 676


Chương 676

Tục ngữ nói rất hay, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được.

Trong mắt Hứa Nhã Phượng tăng thêm vài phần phán xét: “Anh ta không cưỡng ép cậu làm mấy chuyện khác sao?”

“Trước khi anh ta xác nhận được thân phận thật của tớ thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu như có một ngày anh ta xác nhận được thân phận thật của tớ thì chưa chắc, có khi còn dùng xích sắt trói tớ lại rồi nhốt vào trong phòng tối, trên thế giới này chẳng có chuyện gì mà anh ta không làm được.” Đôi mày lá liễu của cô nhăn tít lại, hít sâu một hơi.

Đôi đồng tử sâu hun hút của Hứa Nhã Phượng phát ra tia sáng dưới ánh đèn: “Anh tớ có biết chuyện này không?”

“Không biết, cậu nói tớ nên thành thật nói ra, hay là nên giấu diếm bây giờ?” Cô cố ý ném vẫn đề khó nhằn này qua cho Hứa Nhã Phượng, để cô ấy giải quyết thay cho mình.

Bình thường một lời nói dối thường phải dùng cả nghìn lời nói dối khác để che đậy, giống như càng đi càng lún, vạn kiếp bất phục.

Cô biết làm thế nào chứ?

Kể cả cứ coi như cô bị cưỡng ép đi.

Hứa Nhã Thanh nếu như biết được, chắc chắn sẽ đề nghị ly hôn, cướp đoạt quyền nuôi giữ con cái của cô, không cho cô gặp gỡ con trai.

Cô là bên có lỗi, cho dù thưa kiện lại, tòa án cũng sẽ chẳng ủng hộ cô.

Túi sữa nhỏ là mạng sống của cô, mất đi thằng bé, cô sẽ chết mất.

Hữa Nhã Phượng trầm mặc một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ, rất lâu sau đó, cô ấy thấp giọng nói: “Trước hết đừng vội nói cho anh tớ biết, gần đây chuyện mua bán và sát nhập gặp phải một chút khó khăn, không được để anh ấy phân tâm.”

Cô hơi kinh ngạc: “Mua bán và sát nhập bên Châu Âu không thuận lợi sao?”

“Hình như thế, nhưng anh ấy sẽ xử lý ổn thỏa thôi.” Hứa Nhã Phượng nhún vai, nói với chất giọng qua loa hời hợt.

Hy Nguyệt đứng dậy: “Tớ đi tắm rửa trước đây, buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta cùng dẫn Tiểu Quân đi dạo phố.”

“Ngày mai tớ không đi được, tớ đến thành phố Long Minh là để tham gia một buổi hội thảo về tâm lý học.” Hứa Nhã Phượng tỏ ý xin lỗi lắc đầu. Thuận tiện thăm dò hành tung của cô ấy một chút, để anh trai đỡ phải mất công lo lắng.

“Thế tớ khác đưa thằng bé đi vậy, cậu cứ bận việc của cậu Hy Nguyệt cười nhẹ, sau đó đi vào phòng tắm.

ở trong phòng, túi sữa nhỏ đang nói chuyện với Lục Lãnh Phong: “Chú ma vương, con đến thành phố Long Minh rồi.”

“Ngày mai chú dẫn con đến công viên Disney chơi có được không?” Lục Lãnh Phong gửi một cái icon hình mặt cười.

“Được ạ, dì nhỏ có đến cùng không ạ?” Túi sữa nhỏ vui đến không chịu nổi.

“Dì nhỏ đi tham gia trại hè mất rồi, không đến được.”

“Tiếc quá đi mất, không dễ gì con mới đến được một lần, thế mà lại không gặp được dì nhỏ.”

“Sau này con sẽ còn rất nhiều cơ hội đến đây.” Lục Lãnh Phong an ủi thằng bé.

Nhìn thấy mẹ đang đi vào, túi sữa nhỏ liền bỏ ipad xuống.

Hy Nguyệt cầm quyển sách lên đọc truyện cho thằng bé nghe, mỗi tối cô đều sẽ kể một câu chuyện để dỗ thằng bé ngủ.
 
Chương 677


Chương 677

“Mẹ, ngày mai con đi công viên Disney chơi có được không ạ?” Túi sữa nhỏ chớp đôi mắt to nhìn cô, bày ra vẻ mặt khẩn cầu tha thiết.

“Được chứ, bảo bối.” Hy Nguyệt cưng chiều xoa xoa đầu thằng bé.

Bây giờ, đối với cô thằng bé là tất cả, vì nó, cô có thể làm bất cứ chuyện gì, kể cả làm một tội phạm.

Ngày thứ hai, cô và Tiểu Quân vừa mới đi ra khỏi cửa lớn của khách sạn, đã nhìn thấy xe của Lục Lãnh Phong đang đỗ ở đó rồi.

Nhìn qua cửa kính xe, nhìn thấy khuôn mặt bá đạo không gì sánh được của anh, lại còn mê hoặc người ta đến chết nhưng không đền mạng, cô bị dọa cho chết khiếp: “Lục Lãnh Phong, anh đến đây làm gì vậy?”

“Tôi đồng ý với Tiểu Quân đưa thằng bé đi công viên Disney chơi, đương nhiên là đến đây để đón thằng bé rồi.” Lục Lãnh Phong nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên một độ cong đùa cợt.

Anh phát hiện ra, túi sữa nhỏ chính là thần trợ công của anh.

Túi sữa nhỏ cử động đôi môi nhỏ, cười một cách ranh mãnh: “Mẹ, tối qua con không nói với mẹ, con còn hẹn cả chú ma Vương đi cùng chúng ta, mẹ nhìn thấy chú ấy, có phải rất kinh ngạc không?”

Hy Nguyệt như bị mắc nghẹn thứ gì đó ở cổ, khóc không được cười cũng chẳng xong.

Kinh ngạc?

Kinh sợ còn nghe được.

Lục Lãnh Phong kéo cửa xe: “Cô Hứa, nếu như cô không muốn đi thì tôi có thể tự mình đưa Tiểu Quân đi chơi.”

Hy Nguyệt không vui lườm anh một cái, ngoài mặt thì cho cô quyền lựa chọn, nhưng trên thực tế cô chẳng có bất kì sự lựa chọn nào cả, anh ta đưa con của cô đi, cô có thể không đi sao?

“Hôm nay làm phiền anh Lục rồi.” Câu nói này được cô nói với điệu bộ cắn chặt răng, dứt lời cô liền ôm lấy túi sữa nhỏ ngồi vào trong xe.

Tâm tư của trẻ con là thuần khiết nhất, vui vẻ cũng là điều đơn giản nhất.

Người lái xe là Finn, thằng bé ngồi giữa Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt, trong tay đang cầm chiếc ipad chụp một tấm ảnh chụp chung.

“Nói thật lòng, ba người trông rất giống một gia đình đấy.” Finn dùng kính chiếu hậu để nhìn bọn họ, cười nhẹ nhàng.

“Cũng được, thằng nhóc này giống mẹ nó hơn một chút.” Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng xoa đầu túi sữa nhỏ, nếu như thằng bé mà giống Hứa Nhã Thanh y xì đúc, e rằng anh có cố cũng chẳng thích nổi.

“Boss, anh có phát hiện ra lông mày và đôi mắt của nhóc con rất giống với anh không?” Finn dùng ngữ điệu không để tâm nói ra câu này, dường như chỉ tiện mồm nói một câu.

“Không ngờ mắt cậu có vấn đề, hôm khác đến khoa mắt khám đi.” Lục Lãnh Phong tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Đây chính là đang xát muối vào vết thương của anh.

Túi sữa nhỏ tuy đáng yêu nhưng cuối cùng vẫn là con của Nhím nhỏ và Hứa Nhã Thanh, là một cái gai nhọn trong tim anh, bình thường không chạm vào thì không đau, nhưng một khi chạm vào thì sẽ đau khổ tột cùng.

Nếu ban đầu anh có thể cùng Nhím nhỏ sinh một đứa trẻ thì tốt biết mấy, tất cả những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.
 
Chương 678


Chương 678

Hứa Nhã Thanh, cái tên đáng chết này, thật là khiến anh hận đến ngứa răng.

Túi sữa nhỏ quay mặt nhỏ qua, dùng ánh mắt vừa bi thương, vừa u tối nhìn anh “Chú ma vương, có phải chú cảm thấy lông mày và mắt con không đẹp, cho nên không thích con trông giống chú?”

Cậu cụp mắt xuống, lòng tự trọng non nớt bị tổn thương nặng nề.

Lục Lãnh Phong nghẹn ngào, trẻ con chính là trẻ con, suy nghĩ đơn thuần nhất, và cũng thẳng thắn nhất.

Anh xoa đầu túi sữa nhỏ: “Tiểu Quân rất đẹp, ý của chú là, con trông không giống chú, mà là giống mẹ. Trẻ con đều nên giống bố hoặc mẹ, nếu không sẽ rất gay go đấy.”

Đôi lông mi dài rậm chớp chớp, bày ra một bộ dạng nghi hoặc: “Không giống bố và mẹ thì sẽ như thế nào ạ?”

“Không giống bố mẹ, chính là không đẹp.” Lục Lãnh Phong bóp nhẹ má cậu.

Không giống thì không phải là con đẻ, không thể nói với trẻ con những lời như thế, chỉ có thể khéo léo nói với cậu như vậy.

Túi sữa nhỏ nhoẻn miệng cười, nụ cười rất dễ thương, đôi mắt to lập tức sáng ngời, tâm trạng của trẻ con đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh: “Chú ma vương không phải là không thích Tiểu Quân có phải không?”

Lục Lãnh Phong ôm cậu lên, để cậu ngồi lên đùi mình: “Chú sao lại không thích con chứ, chú thích con nhất đấy.”

Đứa trẻ này luôn gợi lên cảm giác yêu thích không thể kìm ném của anh. Loại cảm giác này đến bản thân anh cũng cảm thấy không thể lí giải.

Anh làm sao có thể đối với đứa trẻ được sinh ra bởi Nhím nhỏ và người đàn ông khác, nảy sinh một loại tình cảm có thể gọi là tình cha chứ?

Anh chắc chắn là điên rồi?

Cũng có khả năng là yêu ai yêu cả đường đi.

Túi sữa nhỏ vòng tay qua cổ anh, hôn lên má anh, giống như đang làm nũng: “Con cũng thích chú ma vương, ngoài bố ra, người con thích nhất chính là chú ma vương.”

Hy Nguyệt ngồi bên cạnh, dùng tay đỡ trán, cô đặt biệt không nói nên lời.

Ma vương Tu La rốt cuộc chỗ nào tốt? Lạnh như một tảng băng trôi từ Bắc Cực đến, quanh năm không có nhiệt độ, không có nụ cười, con trai ruốt cuộc thích cái gì ở anh?

Đi đến DisneyLand, túi sữa nhỏ một tay dắt Lục Lãnh Phong, một tay dắt Hy Nguyệt, chơi đến bận rộn.

Khi có nhiều người, Lục Lãnh Phong để cậu ngồi lên vai, hai người giống như một cặp cha con.

Nhím nhỏ im lặng đi phía sau, chăm chú nhìn họ, cô nhìn ra được, Lục Lãnh Phong đối với túi sữa nhỏ thật sự rất dịu dàng, không hề giả tạo.

Loại người lạnh lùng như anh, sẽ không giả vờ tình cảm, bởi vì không cần thiết.

Anh ở trên cao, không cần lấy lòng bất cứ ai, chỉ có người khác muốn lấy lòng anh.

Chơi một lúc, họ tìm một chỗ ngồi xuống, để đứa bé nghỉ ngơi ăn chút trái cây.

“Nhím nhỏ, sau này cô cũng phải sinh cho tôi một đứa con, à không, sinh hai đứa, tôi phải vượt qua Hứa Nhã Thanh mới được.” Giọng của anh rất thấp, khống chế trong phạm vi của hai người.

Hy Nguyệt bị nghẹn dữ dội, ho mấy cái rồi mới thở đều lại được.

Con trai ở bên cạnh, cô cũng không thể lớn tiếng nói chuyện, ngang nhiên cãi nhau với anh, liền tức giận liếc anh một cái: “Anh Lục, tôi không có ý định sinh thêm con.”

Khi cô nói, giọng điệu không quá thấp, bởi vì không phải là lời nói gì mờ ám.
 
Chương 679


Chương 679

Túi sữa nhỏ vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ ơi, không phải mẹ và bố đã nói rõ rồi sao, năm sau sẽ sinh thêm cho con một em trai hoặc em gái mà?”

Một câu hỏi ngây thơ, nhưng giống như một viên đạn, mạnh mẽ xuyên vào tử huyệt của Lục Lãnh Phong, đồng thời thổi bùng sự tức giận trong lồng ngực anh.

Người phụ nữ đáng chết, không muốn sinh con cho anh, lại còn muốn cùng Hứa Nhã Thanh sinh!

Có phải gần đây anh quá dịu dàng, khiến cô muốn làm phản rồi?

Anh hơi nghiêng người, đôi môi mỏng áp vào tai cô: “Bỏ đi ý nghĩ này càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ trực tiếp buộc cô lại, với ai cũng không sinh được.” Nghiến từng chữ một, từ kẽ răng mà phát ra.

Anh nói được làm được, không hề do dự.

Anh chỉ đưa ra một cơ hội, nếu người phụ nữ này gan to bằng trời, dám thách thức giới hạn của anh, thì đừng nghĩ đến việc nhìn thấy ánh sáng mặt mời một lần nữa.

Trong lòng Hy Nguyệt lan ra một cảm giác ớn lạnh: “Là trẻ con nói linh tinh, tôi không có dự định này.” Giọng cô rất nhỏ, nhẹ như đôi môi.

Một tia sáng sắc bén nham hiểm xẹt qua mắt anh: “Cô phạm tội chết, chỉ có thể sinh cho tôi hai đứa con mới hết tội.”

Sự kiên nhẫn của anh có hạn, nhưng đối phó với cô, anh có cách.

Ngày nào anh mất kiên nhẫn rồi, liền trực tiếp mang cô bọc lại, ném vào một hòn đảo nhỏ không người, giam cô lại, ngoan ngoãn sinh con cho anh.

Sắc mặt Hy Nguyệt ảm đạm, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh thấu xương của Lục Lãnh Phong, sợ sẽ bị đâm tổn thương.

Chỉ có thể mang lực chú ý chuyển lên người con trai, chuyển chủ đề: “Bảo bối, để mẹ bóc nho cho con ăn nhé.”

“Mẹ ơi, mẹ không cần để ý đến con, con sẽ tự mình ăn.” Túi sữa nhỏ nghiêm túc nói.

Cậu là một đứa trẻ rất tự lập, mặc dù chưa đầy bốn tuổi nhưng trong cuộc sống hằng ngày đều không quá cần đến sự chăm sóc của Hy Nguyệt.

“Hứa Nhã Thanh thật sự là dẫm phải phân chó.” Lục Lãnh Phong không thể không thừa nhận rằng bản thân vô cùng ghen tị và oán hận.

Túi sữa nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ: “Bố con dẫm phải phân chó rồi sao?”

“Đúng, còn dẫm phải không ít.” Lục Lãnh Phong u ám, buồn bực và tức giận nói.

Không phải dẫm phải phân chó, thì không thể sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như thế!

Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu lời anh nói: “Bố con ở Châu Âu, làm sao có thể dẫm phải phân chó chứ?”

“Anh ta trước lúc sinh con ra đã dẫm phải rồi.” Lục Lãnh Phong cầm lấy chai nước khoáng lạnh trên bàn, ừng ực uống hết hơn nửa chai, hạ hỏa.

Túi sữa nhỏ nhoẻn miệng cười: “Chú ma vương, chú và bố con chắc chắn là bạn bè tốt, vì vậy chú mới biết trước khi con sinh ra, bố con đã dẫm phải phân chó một lần.”

Hy Nguyệt ngồi bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của hai người, lộn xộn trong gió, cảm thấy trên đỉnh đầu có một đàn quạ đen bay qua, dưới chân là một đàn ngựa cỏ bùn hoang dã chạy băng băng.

“Tiểu Quân, mau ăn trái cây đi, ăn xong rồi chúng ta lại đi chơi tiếp.”

Cô phải nhanh chóng giúp bọn họ kết thúc chủ đề này, không thể tiếp tục nữa, nếu không cô sẽ hộc máu mà chết đó.
 
Chương 680


Chương 680

Cách đó không xa, ở một góc không có người, một người đang cầm điện thoại giả vờ chơi game, thực ra là đang chụp trộm bọn họ.

Hắn đeo kính râm và khẩu trang đen, che toàn bộ khuôn mặt.

Có ảnh có sự thật, anh tin rằng một số người xem những bức ảnh này xong sẽ rất có hứng thú.

Buổi tối, họ vừa trở về, Hứa Nhã Phượng đã đến rồi.

“Tiểu Quân, hôm nay con đi chơi ở đâu vậy?”

“Con cùng với mẹ, còn có chú ma vương cùng nhau đi công viên Disney.” Túi sữa nhỏ cười toe toét, để lộ một hàng răng trắng sáng.

Hứa Nhã Phượng rung lên, một tia sáng sắc bén lặng lẽ lóe lên từ mắt cô ấy “Chú ma vương? Tại sao chú ma vương lại đi?”

“Là con mời chú ma vương, chú ma vương và cô Hạ nhỏ là hai người bạn duy nhất của con ở thành phố Long Minh, con muốn mời họ cùng đi chơi, nhưng mà cô Hạ nhỏ đi tham gia trại hè rồi, không thể đến, chú ma vương đến một mình.” Túi sữa nhỏ nghiêm túc nói.

Hứa Nhã Phượng xoa xoa đầu cậu: Mời bạn bè đến chơi, con phải nói với mẹ trước mới được.” Đây là một lời nói mang tính dò xét.

Cô ấy muốn xem liệu có phải Hy Nguyệt không từ chối, cũng đồng ý để Lục Lãnh Phong đến.

Trẻ con là ngây thơ nhất, không thể biết được sự tính toán của người lớn, cũng không biết nói dối: “Con sợ mẹ không đồng ý, không nói với mẹ. Lúc trở về, mẹ phạt con rồi.”

Cậu cụp mắt xuống, bộ dạng có chút phiền muộn.

Hy Nguyệt đương nhiên muốn “dạy dỗ” con trai, không thể để cậu và Lục Lãnh Phong quá mức tùy tiện.

Cô cầm chiếc khăn lụa lau trán cho con trai: “Đầu ra đầy mồ hôi rồi, mau đi tắm đi.”

Túi sữa nhỏ vào phòng tắm, cậu tự mình mở nước đi tắm, không cần mẹ giúp đỡ.

Đợi cậu đi khỏi, Hy Nguyệt pha một ấm trà, rót hai cốc rồi đưa một cốc cho Hứa Nhã Phượng: “Tớ biết, nên để con trai và Lục Lãnh Phong duy trì khoảng cách, nhưng nó so với những đứa trẻ khác thông minh hiểu chuyện, nó chắc chắn sẽ đặt ra những câu hỏi rắc rối, chưa biết chừng sẽ đến tai Lục Lãnh Phong, gợi lên sự nghi ngờ của anh ta. Vậy dứt khoát không quan tâm, chỉ là dặn nó không được nói linh tinh.”

Cô dùng giọng điệu thờ ơ, dường như không có gì quá nghiêm trọng, suy cho cùng con trai đối với quá khứ của cô cũng không biết gì, cũng không thể để lộ bất cứ bí mật nào.

Hứa Nhã Phượng cầm cốc trà, chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt sâu sắc kín đáo: “Quả thực, nói quá nhiều thì trái lại lương tâm sẽ cắn rứt. Trẻ con không biết nói dối, có lẽ đã đến lúc mang tất cả nói với Lục Lãnh Phong rồi.”

“Ngày mai kí xong hợp đồng, tớ sẽ mang con trai về Thành Đô, tránh đêm dài lắm mộng. Hy Nguyệt nhún vai, khẽ cau mày, có chút u sầu.

Tránh xa nơi này là cách duy nhất để thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.

Nhưng một số người sẽ không để cô rời đi bình yên, một số bức ảnh mơ bồ đã bị tung lên vòng bạn bè.

Mặc dù người của Lục Lãnh Phong phản ứng rất nhanh, lập tức dựa vào quan hệ, yêu cầu zalo xóa ảnh và khóa tài khoản, nhưng không ít người đã nhìn thấy rồi.

Hy Nguyệt cũng đã nhìn thấy, trong lòng vô cùng tức giận, luôn có người muốn gây sóng gió, phá vỡ sự yên bình của cô.

Chuyện của cô và Lục Lãnh Phong ở Long Minh không có người khác biết, ngoại trừ Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan.

Chuyện này chắc chắn liên quan đến bọn họ.

Sáng ngày hôm sau, Hứa Nhã Phượng đến: “Sao lại không cẩn thận bị người ta chụp trộm như thế?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top