Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 621


Chương 621

“Nhím nhỏ, ở bên kia Thời Thạch có đối xử tốt với em không, nếu anh ta dám khi dễ em thì nói cho anh biết, anh sẽ dạy dỗ anh giúp em.”

Anh nói xong, bỗng dưng cười tự giễu, đối với cô mà nói, có lẽ anh là người thích khi dễ cô nhất.

Hôm nay, đến gặp Hy Nguyệt không chỉ có anh mà còn có người nhà Họ Hy.

Mẹ Hy nhìn thấy bóng dáng anh từ xa, trong lòng nổi lên một tia không nỡ.

“Anh rể, anh đến gặp chị rồi à.” Hoa Phi vỗ vai anh, thấp giọng nói.

Hơn bốn năm qua, Lục Lãnh Phong đã chăm sóc cậu ta như em trai ruột, Hoa Phi cũng coi anh như anh trai, quan hệ giữa hai người rất tốt.

Bố Hy thở dài: Lãnh Phong, Hy Nguyệt đã không còn nữa, con vì nó cũng đã giữ trọn tiết nghĩa bốn năm, đã đủ rồi, đem hộ khẩu của nó hủy đi, rồi sau đó tìm cho mình người vợ khác.”

Từ trong ánh mắt ưu thương của Lục Lãnh Phong hiện lên một vẻ kiên định: “Hy Nguyệt là người vợ duy nhất của con, con sẽ không lấy bất kì ai khác.” Anh nói dứt khoát không một chút do dự.

Đêm hôm đó ở khách sạn Hildon là lần đầu tiên của anh, ngoài người phụ nữ đó ra, Hy Nguyệt chính là người phụ nữ duy nhất của anh, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, kể cả Kiều An.

Sau này cũng sẽ không.

Điều anh muốn chỉ có Hy Nguyệt.

Anh nhất định sẽ mãi cô độc như vậy cho đến hết đời.

Lúc cô còn sống, trái tim cô không thuộc về anh, sau khi cô mất, linh hồn cô cũng không phải là của anh, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục giữ lấy, giữ cho đến cuối đời.

Viền mắt của mẹ Hy đã ươn ướt.

Bà là người duy nhất biết rõ sự tình, nếu như anh biết được Hy Nguyệt vẫn còn sống, còn gả cho người khác, nhất định sẽ không thể nào chấp nhận được.

“Con à, Hy Nguyệt trên trời có linh, nhất định cũng hi vọng con có thể hạnh phúc, không muốn nhìn thấy con vì nó mà sống cô độc cả đời. Hơn nữa, con là người thừa kế của nhà họ Lục, suy cho cùng thì cũng phải lấy vợ sinh con, nỗi dõi tông đường chứ.”

Lục Lãnh Phong nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh: “Nhà họ Lục nhiều con con như vậy, dù con không có con thì cũng không sao hết.”

Mẹ Hy lắc đầu thở dài, bà hy vọng thời gian có thể xóa mờ đi tất cả, chỉ cần anh tái hôn và có gia đình mới, thì sau này dù có biết được tinHy Nguyệt giả chết, thì cũng có thể dễ dàng chấp nhận.

Đêm đến, khi mọi thứ đã chìm vào tĩnh lặng, thì có một người lặng lẽ đến đây.

Từ khi cô ra đi, anh đã đến Phờ Ranh để chữa bệnh, nhưng mỗi khi đến ngày này, anh đều quay trở lại đây để thăm cô.

Cả ngày Lục Lãnh Phong đều ở đây, nên anh mới chọn đến vào ban đêm để có thể cùng cô nói chuyện một cách yên tĩnh.

“Hy Nguyệt, đây là đóa hoa hồng trắng tôi mang từ Phờ Ranh về, tôi không biết là tại sao, có thể là do cảm thấy em sẽ thích hoa hồng trắng, hoặc có lẽ là do những kí ức Thời Thạch để lại? Tôi vẫn thường hay mơ thấy những mảng ghép rời rạc, đều là những kí ức ở bên em, đây có lẽ là những hồi ức duy nhất mà tôi có”

Trong tim anh dâng lên một nỗi bi thương, nếu như lúc đó anh không đi công tác nước ngoài, mà cùng cô đi Xêm Lan, có lẽ bi kịch này sẽ không xảy ra.
 
Chương 622


Chương 622

“Hy Nguyệt, tôi quyết định rồi, dù có dùng biện pháp gì đi nữa, thì tôi cũng phải tìm lại được kí ức của mình, bởi vì tôi cảm thấy trong đoạn kí ức đã mất đó nhất định có em. Biết đâu chúng ta đã từng gặp gỡ, chỉ là em coi tôi như Thời Thạch, chưa từng để tâm đến. Mặc dù em đi rồi, nhưng tôi muốn tìm lại những kí ức thuộc về em, giữ chặt lấy chúng, vĩnh viễn không để chúng mất đi.”

Thứ năm, phòng làm việc của tổng giám đốc Leas, trưởng phòng thiết kế Cheryl cầm một tấm thiệp mời bước vào.

“Sếp, buổi triển lãm đá quý quốc tế lần này, anh có muốn đi xem không?”

“Cô đi là được rồi.” Lục Lãnh Phong nhún vai.

Cheryl mím môi: “Triển lãm lần này có những thương hiệu đá quý mới nổi ở thị trường Bắc An Kỳ, nghe nói bọn họ muốn tiến vào thị trường Châu Á.”

“Nghé con không sợ hổ.” Lục Lãnh Phong nhẹ giọng nói, một chút cũng chẳng thèm để ý.

“Thiết kế của bọn họ thực sự rất độc đáo, lại còn rất sáng tạo, đặc biệt là họ đang đang tiến hành chiến dịch Ngôn ngữ hoa- mật ngọt tình yêu, rất nổi tiếng ở thị trường Bắc An Kỳ.” Cheryl nói tiếp: “Được mệnh danh nhẫn của Oiran, dựa trên một loài hoa thần bí, một năm chỉ nở một lần, thời gian nở hoa chỉ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, nó mang ý nghĩa là làm cho khoảng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi trở thành thời gian vĩnh cửu. Trước khi mẫu nhẫn này được tung ra thị trường, thì đã có rất nhiều người tranh nhau đặt trước.”

“Ngôn ngữ hoa- mật ngọt tình yêu?!” Lục Lãnh Phong nao nao, dòng suy nghĩ hướng về nơi phương trời xa xăm….

“Chủ đề của hôn lễ trước nay đều như vây, vẫn luôn là vĩnh cửu. Những người gặp gỡ nhau, cũng là khi trái tim vướng vào nhau. Chủ đề của kế hoạch lần này là một loạt các mẫu nhẫn trong hệ thống Ngôn ngữ hoa- mật ngọt tình yêu, đem khoảng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi đó trở thành khoảnh khắc vĩnh cửu.”

“Lục Lãnh Phong, anh biết một loài hoa không? Đó là loài hoa bí ẩn hiếm thấy nhất trên thế giới, giống như nụ cười của anh vậy, hiếm thấy đến mức chỉ cần nháy mắt một cái liền biến mất.”

…..

“Sếp, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.” Giọng nói của Cheryl đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, đưa anh trở về với hiện tại, anh nhìn cô với ánh mắt xa xăm: “Nhà thiết kế của Ngôn ngữ hoa là ai?”

“Cô ấy là Elaine, là một nhà thiết kế mới.” Cheryl trả lời.

Lục Lãnh Phong suy nghĩ một lúc: “Tôi cần tất cả thông tin chi tiết có liên quan đến cô ta.”

“Được.” Cheryl gật đầu, bước ra ngoài.

Lục Lãnh Phong dựa vào ghế, lấy tay đỡ trán.

Chỉ cần nghĩ đến Hy Nguyệt thì dây thần kinh toàn thân của anh lại đau đớn kịch liệt, giống như trải qua nỗi đau của việc hành hình lăng trì khắp cơ thể.

Bốn năm rồi, vết thương này dường như vẫn còn rất mới, nó vẫn luôn rỉ máu, trước giờ vẫn chưa hề lành lại.

Anh vẫn không thể chấp nhận, cô cứ như vậy mà đột nhiên rời khỏi anh, không hề báo trước.

Anh chưa cho cô chết, cô sao có thể chết được?

….

Ngày hôm sau, tại Trung tâm thế kỉ thành phố Dương Hà

Hôm nay có rất nhiều thương hiệu đá quý nổi tiếng quốc tế đến tham gia triễn lãm.

Ngay khi Lục Lãnh Phong bước vào, anh liền trực tiếp đi đến khu vực triễn lãm, ở đây sắp tổ chức một buổi biểu diễn trang sức, đây cũng là chương trình chính trong buổi triễn lãm ngày hôm nay.
 
Chương 623


Chương 623

Các vị khách cũng đã vào chỗ ngồi.

Với tư cách là khách VIP, Lục Lãnh Phong đương nhiên là ngồi vào hàng ghế đầu của khu Vip

Vào lúc này, có một túi sữa nhỏ chạy đến, hai mắt mở to hiếu kì nhìn chằm chằm vào anh.

Đứng ở phía sau là hai bảo mẫu của cậu bé.

“Cậu chủ, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống được không?” Một người bảo mẫu hỏi.

“Tôi ngồi ở đây.” Túi sữa nhỏ không chút khách khí mà ngồi xuống ngay bên cạnh Lục Lãnh Phong, đôi mắt đen sáng ngời vẫn còn nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Lãnh Phong cũng không thèm để ý, chỉ xem như là con của một vị khách nào đó đang quậy phá mà thôi.

Túi sữa nhỏ trừng mắt nhìn: “Chú ơi, chú thật giống với Ma vương Tu La trong tranh của mẹ con.”

Lục Lãnh Phong quay đầu lại nhìn cậu, thằng nhóc này là đang mắng anh sao?

Tôi có đáng sợ không?”

“Không đáng sợ, chú thật sự rất đẹp trai, cực kì đẹp trai, giống con vậy đó.” Túi sữa nhỏ toe toét cười, lộ ra một hàng răng trắng tinh..

Lục Lãnh Phong nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, cùng với đôi mắt trong sáng, làm cho anh có một loại cảm giác khác lạ mà trước nay anh chưa từng có, dường như có một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đang vuốt vẻ vết thương trong tim anh, làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Ma vương Tu La mà mẹ con vẽ không đáng sợ sao?”

“Không đáng sợ, nhìn rất đẹp, con còn nghĩ rằng mẹ đang vẽ minh tinh, nhưng mẹ nói đó là Ma vương Tu La.” Túi sữa nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc nói.

“Vậy tại sạo lại giống chú?” Lục Lãnh Phong xoa đầu cậu.

Cậu lấy Ipad ra khỏi cái cặp nhỏ của mình.

Ở trong đó có bức ảnh của mami mà cậu trộm được.

“Con cho chú xem, thì chú sẽ biết ngay thôi, thật sự rất giống chú.”

Khi nhìn thấy hình trong ảnh, Lục Lãnh Phong cực kì chấn động.

Đúng là rất giống anh.

Không phải là ánh mắt của túi sữa nhỏ không tốt.

Anh lại nhìn kĩ thêm lần lần nữa, chợt nhận ra phong cách vẽ thật quen thuộc, giống như là….

“Nhóc con, con tên gì?

“Tiểu Quân.”

“Con có thể gửi tấm ảnh này cho chú không?”

Túi sữa nhỏ do dự trong giây lát: “Được thì vẫn được, nhưng chú không được sử dụng lung tung, bởi vì đây là tranh của mẹ con, cái này gọi là…. bản quyền.”

Lục Lãnh Phong nở nụ cười mỏng, nhịn không được mà đưa tay ra xoa khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu, cậu nhóc này thật thông minh, vậy mà lại có ý thức bảo vệ quyền lợi.

“Yên tâm, chú sẽ cất nó trong điện thoại, không để cho bất kì người nào xem.”

“Được.” Túi sữa nhỏ gật đầu, đôi mắt mở to chớp vài cái, hỏi: “Chú có Facebook không, chú kết bạn Facebook với con, con gửi ảnh cho chú.”
 
Chương 624


Chương 624

Facebook của Lục Lãnh Phong cả năm cũng không dùng đến, nên tạm thời đăng kí một tài khoản nhỏ: “Con còn nhỏ như vậy, mà có Facebook rồi sao?”

“Hai ngày trước con vừa mới đăng ký, là cô nhỏ dạy con, cô nói mọi người trong nước đều dùng Facebook để lên mạng nói chuyện, còn có Zalo.”

Cậu vừa nói vừa đăng nhập vào Facebook, kết bạn với Lục Lãnh Phong, rồi gửi bức ảnh cho anh.

“Chú à, chú là người bạn lạ mặt đầu tiên trên Facebook của con, cô nhỏ nói không được kết bạn với người lạ, cũng không được nói chuyện với người lạ, nhưng mà con cảm thấy chú không phải người xấu.”

Lục Lãnh Phong tính cách lãnh đạm, cũng không phải rất thích trẻ con.

Nhưng anh nhận ra, mặc dù vừa mới quen biết, nhưng anh thực sự rất thích đứa trẻ này.

Nếu như cô ấy vẫn còn sống, họ nhất định cũng có những đứa con của riêng mình.

“Tiểu Quân, cô nhỏ của con nói rất đúng, trẻ con không được cùng người lạ nói chuyện. Nhưng con có thể nói chuyện với chú, bởi vì chú là Ma vương Tu La trong bức tranh của mẹ con.”

Túi sữa nhỏ hé miệng cười.

Mặc dù chú ma vương không biết cười, nhưng vẫn cho cậu một cảm giác rất quen thuộc, không hề đáng sợ một chút nào.

Khi ánh đèn tắt đi, màn trình diễn đá quý cũng bắt đầu.

Các người mẫu đeo những món đồ trang sức bước ra ngoài và màn hình LCD lớn phía sau hiển thị những món đồ trang sức mà họ đang đeo.

Có tổng cộng tám bộ Ngôn ngữ hoa- mật ngọt tình yêu, bốn bộ đã ra mắt vào năm đầu tiên, bốn bộ tiếp theo được ra mắt vào năm thứ hai.

Với tư cách hoa khôi, là bộ trang sức đặc biệt được ra mắt vào lễ tình nhân.

Khi người mẫu nổi tiếng thế giới Cadiz bước ra, thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía hội trường, sau đó một giọng nữ truyền đến: “Gặp được anh, chính là thời khắc đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh của em. Dù thời gian trôi qua cùng với sự luân chuyển của số phận, thì khoảng thời gian đẹp đẽ ấy sẽ không bao giờ phai mờ….”

Suy nghĩ của Lục Lãnh Phong đang trôi theo những kí ức khó quên nhất.

Trong đó tất cả chi là Hy Nguyệt, chỉ có Hy Nguyệt.

Có lẽ cô chính là đóa hoa kia, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.

Từ khoảng khắc mà cô bước vào trái tim anh đã định sẵn cô không bao giờ rời khỏi.

“Chú ma vương, chú từng thấy loài hoa đó chưa?” Giọng nói của túi sữa nhỏ nhẹ nhàng vang lên.

“Chưa từng.” Anh lắc đầu.

Mami nói đó là loài hoa bí ẩn nhất trên thế giới, không ai biết nó khi nào sẽ nở hoa, nhưng mà con biết.” Túi sữa nhỏ nhướng mày tự đắc.

“Con từng thấy qua?” Lục Lãnh Phong dùng giọng điệu trêu chọc, chỉ xem như cậu bé đang kể một câu chuyện cười.

Trẻ con có trí não lớn thật, sức tưởng tượng cũng rất phong phú, nói cái gì cũng được.

“Chưa từng thấy, nhưng con biết nó khi nào sẽ nở hoa.” Đôi lông mi dày của túi sữa nhỏ lóe lên, giống như những cánh bướm chập chờn.

Lục Lãnh Phong vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, cố ý hỏi: “Khi nào thì hoa nở”.

Cậu đứng lên, kề cái miệng nhỏ nhắn của mình lại gần tai anh, khẽ nói:

“Mami nó khi Ma vương Tu La cười, hoa sẽ nở.”
 
Chương 625


Chương 625

Cậu nói xong, còn bồi thêm một câu: “Mami nói là Ma vương Tu La thật sự, không phải chú.”

Đôi mắt đen láy của Lục Lãnh Phong lấp lánh mờ ảo dưới ánh đèn.

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của anh.

“Xem ra mami của con rất hiểu biết.”

“Đương nhiên, những món đồ trang sức trên kia đều là do mami của con thiết kế, bà ấy không những hiểu chuyện, mà còn biết rất nhiều loại hoa..” Túi sữa nhỏ nghiêm nghị nói.

Lục Lãnh Phong cực kì sửng sốt, có một chút kinh ngạc: “Mami con là nhà thiết kế Elaine?”

“Vâng.” Túi sữa nhỏ gật đầu.

Một biểu cảm cực kì đặc sắc lướt qua trên khuôn mặt anh.

“Tiểu Quân, con có ảnh của mami không?”

Anh đang hỏi, thì có một bóng người cao lớn nhanh chóng đi tới, ôm túi sữa nhỏ vào trong ngực.

“Sao không đợi ba mà một mình chạy tới đây?”

“Con nhìn thấy một chú này rất giống người trong ảnh của mẹ, nên đến chào một tiếng.” Túi sữa nhỏ vòng tay qua cổ anh mà giải thích.

Lúc này, Lục Lãnh Phong càng thêm kinh ngạc, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt anh rất quen thuộc: “Hứa Nhã Thanh, hóa ra là anh.”

“Lục Lãnh Phong, lâu rồi không gặp.” Hứa Nhã Thanh giật giật khóe miệng cười nhạt.

Lục Lãnh Phong nhún vai, đúng là rất lâu rồi không gặp, cõ lẽ đã bốn năm rồi.

“Thật không ngờ Tiểu Quân là con của anh.” Trong đáy mắt của anh ngoài sự kinh ngạc, còn có thêm vài phần ngưỡng mộ.

Nếu như Hy Nguyệt vẫn còn sống, bọn họ cũng sẽ có đứa con đáng yêu như vậy.

Hứa Nhã Thanh cười nhẹ: “Đàn ông ở tuổi ba mươi, lấy vợ sinh con không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Lục Lãnh Phong cũng không trả lời, thực ra anh vẫn còn một điều bất ngờ khác, nhà thiết kế đó vậy mà lại là vợ của anh ta.

“Chúng tôi đi trước.” Hứa Nhã Thanh ôm con trai sải bước ra ngoài, không muốn ở lại đây lâu hơn.

Hy Nguyệt không tham dự buổi trình diễn trang sức lần này.

Các buổi trình diễn trang sức luôn mời rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Thành phố Long Minh và thành phố Dương Hà rất gần nhau, nhiều người nổi tiếng ở thành phố Long Minh cũng đến tham gia.

Hơn nữa Leas với tư cách là một trong những công ty đá quý lớn nhất Châu Á, thì Leas nhất định sẽ đến tham gia triễn lãm. Vì thế cô không thể tới dự, chỉ im lặng đứng phía sau .

Trên đường trở về, Hứa Nhã Thanh quay đầu lại nhìn con trai: “Chuyện hôm nay con gặp chú đó, không được nói với mẹ.”

“Tại sao ạ?” Túi sữa nhỏ khó hiểu nhìn anh.

“Chẳng phải mẹ từng dặn không được nói chuyện với người lạ sao, nếu để mẹ biết con không nghe lời, chạy đến bắt chuyện với một người chú con không quen biết, vậy chẳng phải sẽ rất tức giận sao?” Hứa Nhã Thanh ung dung nói.

Đôi mắt to sáng của túi sữa nhỏ lóe lên, lộ ra vẻ lém lỉnh: “Ba, ba chẳng phải quen biết với chú sao? Hai người còn chào hỏi nhau nữa, vì vậy không phải là người lạ.”
 
Chương 626


Chương 626

“Ba có quen biết chú ấy, còn con thì không” Hứa Nhã Thanh cười.

“Được rồi.” Túi sữa nhỏ mím miệng: “Vậy con sẽ giữ bí mật, không nói cho mẹ biết”.

Hứa Nhã Thanh cười âu yếm, xoa đầu cậu: “Hứa với ba, sau này không được nói chuyện với người lạ nữa, ba sẽ miễn cưỡng giữ bí mật chuyện ngày hôm nay cho con.”

“…” Túi sữa nhỏ gật đầu

Hai người về tới biệt thự, Hy Nguyệt cũng vừa nấu xong nồi canh sườn củ sen, Hứa Nhã Thanh đi tới ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên má cô: “Lấy vợ tốt như vậy, còn mong gì hơn?”

“Mau ngồi xuống uống canh đi.” Cô mỉm cười.

Túi sữa nhỏ ngồi vào bàn, lấy iPad ra mà lặng lẽ vào Facebook của mình.

Cậu vẫn còn nhớ đến người chú thần bí mà hôm nay gặp, muốn chào hỏi chú ấy trên Facebook, hi vọng sau này sẽ thường xuyên nói chuyện cùng nhau.

“Chú ma vương, con về nhà rồi, đang chuẩn bị ăn cơm, mẹ con nấu canh sườn củ sen.”

Lục Lãnh Phong nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng rủ xuống bất giác cong lên

“Nhóc con, không ngờ con còn biết gõ chữ.”

“Lúc con ở An Kỳ, không chỉ học tiếng anh, mà còn học chữ Nguyệt Hạ và phiên âm.” Túi sữa nhỏ biểu hiện vô cùng đắc ý, không hề có một chút khiêm tốn.

Lục Lãnh Phong cảm thấy một chút ghen tị, con trai của Hứa Nhã Thanh lại thông minh, đáng yêu như vậy.

“Canh mẹ con nấu nhất định rất ngon.”

“Vâng, cực kì ngon, lần nào con cũng đều uống ba bát lớn.” Túi sữa nhỏ liếm liếm miệng, bụng cũng đói cồn cào.

“Vậy thì ăn cơm ngoan đi.” Lục Lãnh Phong trả lời

Túi sữa nhỏ trừng trừng đôi mắt: “Ngày mai, mẹ muốn đưa con đến Ocean World chơi, sau đó sẽ quay về Thành Đô.”

Lục Lãnh Phong lộ ra một vẻ mặt tươi cười: “Vậy chúc con đi chơi vui vẻ.”

Sau khi trở về phòng làm việc, anh đem bức ảnh mà túi sữa nhỏ gửi cho anh chuyển vào trong máy tính.

Trên tường bàn làm việc của anh, có hai bức phác thảo được đóng khung cẩn thận, là những bức vẽ được Hy Nguyệt vẽ vào bốn năm trước, đó cũng là những thứ duy nhất mà cô để lại cho anh.

Cuộc hôn nhân của anh và Hy Nguyệt chỉ vỏn vẹn ba tháng, những điều còn lưu lại chỉ có hồi ức.

Không tổ chức đám cưới.

Không chụp ảnh cùng nhau.

Không quay video cùng nhau.

Thậm chí còn chưa từng cùng nhau đến Cục dân chính đăng kí kết hôn!

Anh chỉ có duy nhất một tấm ảnh, chính là tấm ảnh trên tờ giấy đăng kí kết hôn.

Đó là lần duy nhất họ ở trong cùng một khung hình.

Anh nhìn tấm hình trên tường, rồi lại nhìn tấm ảnh trong máy tính, nhìn rất lâu, đột nhiên, một vẻ kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt ưu sầu của anh.

Anh nhấc điện thoại lên gọi cho thư ký: “Đặt cho tôi hai vé ngày mai đến Ocean World.”
 
Chương 627


Chương 627

Ngày hôm sau, túi sữa nhỏ đã dậy từ rất sớm.

Hứa Nhã Thanh có một cuộc họp quan trọng cần phải tham gia, không thể cùng họ đi chơi, vì thế đã chủ động dậy rất sớm để nấu bữa sáng.

“Wow, hôm nay là ba nấu đồ ăn sáng, còn có bò bít tết nữa sao?” Túi sữa nhỏ chép chép cái miệng nhỏ, lộ ra bộ dạng của một con mèo con ham ăn.

Mẹ không biết nấu bò bít tết, nhiệm vụ quan trọng như là nấu bò bít tết này đều là do ba làm hết.

Hy Nguyệt đứng bên cạnh cười dịu dàng.

Là con trai của một gia đình giàu có, có thể xuống bếp nấu cơm đã là chuyện vô cùng hiếm thấy, hơn nữa tay nghề còn có thể so sánh với đầu bếp ba sao của Michelin, đúng là cực kì hiếm.

Hứa Nhã Thanh đúng là một trong những người hiếm hoi.

Nhưng mà, anh chỉ nấu cho cô và túi sữa nhỏ ăn, ngay cả người của nhà họ Hứa còn chưa có được vinh hạnh nếm thử tài nấu ăn của anh.

“Hôm nay ba không thể cùng hai người đi Ocean World, vì vậy ba đã làm bữa ăn sáng thịnh soạn này để đền bù cho hai người.” Hứa Nhã Thanh nở nụ cười mê hoặc, lấy đĩa bò bít tết để trước mặt vợ và con trai.

“Cảm ơn ba, con ăn đây.” Hy Nguyệt cười vui vẻ, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.

Bốn năm qua, Hứa Nhã Thanh như ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim cô, giúp cho nỗi đau mà Lục Lãnh Phong để lại trong cô dần dần được chữa lành.

Thế nhưng, cô biết Hứa Nhã Thanh đối xử với cô chỉ có tình thân và tình bạn, không hề có tình yêu.

Mặc dù trước giờ anh chưa từng nhắc đến, nhưng dựa vào trực giác của một người phụ nữ, cô lờ mờ đoán ra được trong tim anh luôn ẩn giấu hình bóng của một người con gái.

Người con gái đó tuyệt đối không phải là cô.

Ai cũng đều có quá khứ, cô cũng vậy, vì thế không có gì phải so đo tính toán cả.

Lúc bọn họ đến Ocean World, đã hơn mười giờ, mà Lục Lãnh Phong đã vào ngay khi công viên vừa mới mở cửa, anh dẫn Lục Sênh Hạ cùng đi.

“Anh à, mặt trời hôm nay mọc đằng tây sao?” Lục Sênh Hạ nhìn anh, luôn cảm thấy có cảm giác kì quái nhưng không thể nào diễn tả được.

Kể từ khi chị dâu mất, anh chỉ về nhà mỗi tháng có một lần, lúc về thì lại nhốt mình ở trong phòng, trầm mặc như một pho tượng, lạnh nhạt như một núi băng, chán chường như bếp lò không có lửa.

Điều đáng sợ hơn, có lúc lại tùy tiện ngồi một chỗ cả buổi chiều, như một người mất hồn, cứ như thê mà bất động.

Hôm nay anh ấy chủ động gọi điện thoại muốn đưa cô đến thành phố Dương Hà, còn muốn đưa cô đi Ocean World chơi, quả thật rất kì lạ.

Không phải là anh ấy muốn tự tử chứ, hơn nữa còn muốn nói vĩnh biệt với cô?

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô: “Chơi vui vẻ, đừng hỏi nhiều.”

“Ừ.” Lục Sênh Hạ không dám hỏi nhiều, chỉ sợ quấy rầy đến nhã hứng của anh, lại làm anh không vui.

Chuyện cô cần làm là lặng lẽ quan sát, nếu như phát hiện có điều gì bất thường, thì nhanh chóng báo với người nhà.

Hai người đi xem cá heo trước.

Vừa mới nghỉ hè, nên mọi người dẫn theo con cái đến Ocean World rất đông.
 
Chương 628


Chương 628

Lục Sênh Hạ đứng trước hàng rào chắn nhìn đàn cá heo.

Lục Lãnh Phong lấy điện thoại di động ra, gửi cho túi sữa nhỏ một tin nhắn trên Facebook: “Hôm nay chú dẫn em gái đến Ocean World chơi, có muốn gặp mặt không, cùng nhau đi ăn kem trái cây.”

Túi sữa nhỏ không trả lời, vì quá ham chơi nên không thấy tin nhắn.

Anh lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên, trong đám đông anh nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ.

Cô có mái tóc ngắn ngang cổ và hơi gợn sóng, nhìn thì có vẻ già giặn nhưng lại rất thanh tú, khuôn mặt lại xinh đẹp dịu dàng, cực kì quen thuộc, là khuôn mặt luôn khắc sâu trong tâm trí anh bốn năm qua, khiến anh mơ thấy mỗi đêm.

Cả cơ thể như chấn động kịch liệt, có cả sự kinh ngạc, anh chỉ sợ là bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm.

Anh chớp mắt thật mạnh, nhưng cô vẫn ở đấy, đứng dưới tán cây, thật xa nhưng rất rõ ràng.

Cô dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi từ từ quay mặt lại.

Ánh mắt họ giao nhau ở khoảng cách xa, cách nhau bởi đám đông náo nhiệt, cách nhau bởi ánh mặt trời chói chang.

Trong nháy mắt!

Chỉ trong tích tắc, anh nhanh chóng bị đám đông cản lại.

Nhưng trong một khoảnh khắc, đã đủ rồi!

Anh lao đến như một cơn lốc xoáy, cả trái tim như muốn nổ tung.

Là cô, là cô, là cô!

Trong lòng anh liên tục hét lên ba tiếng, thần kinh toàn thân đều run lên một cách hưng phấn.

Anh dường như chỉ cần một phút thì đã nhanh chóng chạy đến dưới tán cây.

Nhưng ở đây chẳng có gì ngoài bầu trời đầy hoa rơi, rải đầy trên bãi cỏ.

“Hy Nguyệt, Hy Nguyệt.”

Anh hét lên, tìm kiếm xung quanh.

Trước mắt anh, vô số khuôn mặt hiện lên, giống như những quả bóng nhiều màu sắc không ngừng chớp động, lay động dưới tầm mắt anh.

Nhưng không có gương mặt mà anh quen, không có khuôn mặt anh đang tìm kiếm.

“Hy Nguyệt, Hy Nguyệt.”

Anh bắt đầu tìm kiếm điên cuồng, không muốn hy vọng nhỏ nhoi vừa mới nhen nhóm đã vụn tắt, cho dù chỉ là linh hồn của cô, anh cũng muốn bắt lấy.

Nhưng trong đám đông vẫn là những khuôn mặt lạ lẫm.

Tầm mắt của anh bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả khuôn mặt như dần trở thành những hình ảnh nhạt nhòa, hóa thành những lưỡi đao sắc nhọn mà cứa từng nhát từng nhát vào trái tim anh, đau đến mức trán cũng đổ mồ hôi, đầu gối cũng run lên.

Trong một góc của Beluga Pavilion, có một đôi mắt vẫn đang lén nhìn trộm anh, trong đôi mắt đó tràn ngập sự kinh ngạc và hoảng sợ.

Từ ngày trở về nước, cô đã luôn nghĩ liệu mình có gặp lại Lục Lãnh Phong, và trong đầu đã tưởng tượng ra hàng ngàn hàng vạn trường hợp gặp lại anh.

Nhưng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh trong trường hợp này.

Cũng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ đến nhanh như vậy.
 
Chương 629


Chương 629

Chỉ một cái nhìn thoáng qua trong đám đông mà đã nhìn thấy anh.

Anh vẫn giống như trước đây, đẹp trai và hoàn mỹ vô cùng, lại lạnh lùng vô cảm, làm cho người khác không dám lại gần, chỉ có thể đứng ở đằng xa mà âm thầm ngưỡng mộ.

Anh dường như cũng nhìn thấy cô và vẫn còn đang tìm kiếm cô.

Cô không thể lộ mặt, không thể để anh bắt được, không thể để anh phát hiện ra chân tướng.

Cô không dễ gì mới trốn khỏi địa ngục của anh, cô không bao giờ muốn quay trở lại.

Có thể anh mong cô chết, nhưng nhất định không mong cô giả chết.

Nếu như anh phát hiện ra sự thật, chắc chắn sẽ nhốt cô vào một am ni cô để cô từ nay về sau không còn nhìn thấy ánh mặt nữa, để cô trải qua sự tăm tối và cô đơn đến hết đời.

Dưới gốc cây to, Lục Lãnh Phong ngã ngồi xuống bãi cỏ, cơn đau lại tái phát, đau đến mức khiến anh hít thở cũng trở nên khó khăn, không thể dứng dậy.

Vào đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé chạy tới: “Chú ma vương, thì ra là chú ở đây, con nhận được tin nhắn, chuẩn bị đi tìm chú.”

Cậu mặc dù nhỏ bé, nhưng đôi mắt lại rất tinh anh, cậu lướt nhanh qua đám đông, mắt vẫn nhìn về phía anh.

Giọng nói nhỏ bé non nớt đó như một dòng suối trong vắt len lỏi vào trái tim đang rỉ máu của anh, xoa dịu dần dần nỗi đau đó.

Anh cắn răng, từ từ đứng dậy: “Nhóc con, lại gặp nhau nữa rồi.”

Không biết vì sao, nhìn thấy đứa trẻ này, trong tim anh lại trổi dậy một thứ tình cảm gọi là tình cha, thật ấm áp, như có một tia nắng chiếu vào lồng ngực tối tăm lạnh lẽo của anh, làm cho cả người anh ấm áp hẳn ra.

Trước giờ anh chưa từng có cảm giác này đối với những đứa trẻ khác.

Anh không thích trẻ con.

Tiểu Quân nhoẻn miệng cười: “Chú, chằng phải chú nói đưa em gái đến sao? Cô ấy ở đâu, sao con không thấy?”

Lục Lãnh Phong mới chợt nhớ đến Lục Sênh Hạ, liền nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho cô, bảo cô đến đây.

Lục Sênh Hạ đang tìm Lục Lãnh Phong, cô vừa mới quay đi, thì anh đã không thấy đâu nữa.

“Anh à, em tìm anh nửa ngày rồi, còn tưởng rằng anh bỏ lại em rồi chạy mất?”

Bốn năm qua, linh hồn của anh ấy hình như không còn nằm trong thân xác của anh ấy nữa, làm những chuyện như vậy cũng không có gì kì lạ.

Tiểu Quân bước tới, chủ động tự giới thiệu bản thân: “Chị, xin chào, em tên là Tiểu Quân, là bạn của chú ma vương.”

Lục Sênh Hạ kinh ngạc, anh vậy mà lại có tâm hồn trẻ con ư? Tự nhiên mà đi kết bạn với một đứa con nít không quen biết!

Lục Lãnh Phong nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của cô, nói thêm một câu: “Cậu bé là con trai của Hứa Nhã Thanh”.

“Ừm.” Lục Sênh Hạ lúc này đã hiểu ra, cô cười vui vẻ: “Thì ra là con trai của anh Hứa.”

Lục Lãnh Phong dẫn họ đến cửa hàng bán đồ tráng miệng, gọi cho họ kem trái cây.
 
Chương 630


Chương 630

Lục Sênh Hạ ăn một miếng, nhìn Tiểu Quân nói: “Cậu gọi anh ấy là chú, thì không thể gọi tôi là chị được, tôi là em gái của anh ấy, cậu phải gọi tôi là cô nhỏ hoặc dì nhỏ.”

Tiểu Quân mở to đôi mắt mà đánh giá cô: “Nhưng mà, chị vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

“Tôi không còn nhỏ nữa, tôi đã mười hai tuổi rồi.” Lục Sênh Hạ nói một cách nghiêm túc.

Tiểu Quân chớp chớp đôi hàng mi: “Được thôi, tôi gọi chị là dì nhỏ được chưa, tôi đã có một cô nhỏ rồi.”

Lục Lãnh Phong xoa đầu cậu an ủi, anh để thấy bên cạnh cậu chỉ có hai bảo mẫu, liền hỏi: “Mẹ con đâu, tại sao lại không thấy cô ấy?”

“Mẹ con vừa mới vào nhà vệ sinh, để con gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ tới đây.”

Hy Nguyệt vẫn còn ở chỗ cũ chưa rời đi.

Lúc nãy cô nhìn thấy con trai đi cùng Lục Lãnh Phong.

Cô bị dọa sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, đầu gối cũng run lên.

Trời à, Tiểu Quân sao lại quen biết với Lục Lãnh Phong chứ?

Ông trời sao lại muốn trêu đùa với cô chứ, lại bắt đầu trêu chọc cô rồi sao?

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô rùng mình dữ dội.

“Tiểu Quân, con đang ở đâu, sao mẹ không thấy con?”

“Con đang ở cửa hàng đồ tráng miệng Ong Vàng, ở đối diện Beluga Pavilion, mẹ mau tới đây đi, con muốn giới thiệu chú ma vương cho mẹ quen.”

Chú ma vương sao?

Cô muốn khóc rồi.

Lục Lãnh Phong quả thực là một ma vương, là Ma vương Tu La đến từ địa ngục.

Anh sẽ kéo cô trở lại địa ngục bất cứ lúc nào.

Cô phải làm sao bây giờ?

Cô không thể cứ như vậy mà đi qua đó được.

Cô không thể bình tĩnh nổi, trong thâm tâm cô đang hoảng loạn muốn chết đi được.

Vốn nghĩ rằng cô có thể bình tĩnh mà đối mặt với Lục Lãnh Phong, nhưng bây giờ mới phát hiện, điều này thật sự rất khó khăn, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ trước mới được.

Cứ như vậy mà đi gặp mặt, cô sẽ trở tay không kịp, không thể nào đối phó được.

Loanh quanh một hồi, cô chợt nhớ đến chiếc kính râm và khẩu trang trong túi xách, liền vội vàng lấy ra mang vô.

Che kĩ mặt lại, như vậy là ổn rồi.

Anh không nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của cô thì không thể phát hiện ra bí mật của cô.

Đến cửa hàng đồ tráng miệng, khi cô ngồi xuống, liền dọa cho túi sữa nhỏ một phen hết hồn: “Mami, mẹ sao lại đeo kính râm, mang khẩu trang vậy?”

“Mẹ không biết có phải lúc nãy đụng vào phấn hoa hay không, mà bị dị ứng rồi, trên mặt nổi rất nhiều mẩn đỏ, còn chảy nước mắt không ngừng.” Cô giải thích, đôi mắt đằng sau kính râm liên tục nhìn về phía Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Anh đến là muốn xem xem cô rốt cuộc là có bộ dạng như thế nào?

Thế nhưng cô che kĩ như vậy, anh hầu như không thể nhìn thấy được mặt của cô.
 
Chương 631


Chương 631

“Mami, đây là chú ma vương, là người hôm qua con quen ở buổi trình diễn đá quý, chú ấy rất giống với Ma vương Tu La trong tranh của mẹ.” Túi sữa nhỏ cười nói.

“Xin chào, bà Hứa.” Lục Lãnh Phong chào hỏi một cách lạnh nhạt.

“Xin chào.” Hy Nguyệt nhấn mạnh giọng nói, chỉ sợ bị anh phát hiện ra giọng nói.

Lục Sênh Hạ ăn một miếng kem, cười hỏi: “Chị Y, không ngờ chị lại là nhà thiết kế, tôi từng đọc bài báo về chị ở trên mạng, trên thế giới thật sự có loài hoa đó sao?”

Chuyện này là vừa mới nãy Tiểu Quân nói với cô.

“Có, nhưng có rất ít người nhìn thấy.” Hy Nguyệt gật đầu.

“Vậy chị từng thấy chưa?” Lục Sênh Hạ hiếu kì nhìn cô.

Hy Nguyệt chưa từng thấy, loài hoa đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cô.

Cô không trả lời, cũng không muốn trả lời, chính xác hơn loài hoa đó là thiết kế của cô để nhiều người biết đến cô hơn.

Nếu như cô nói chưa thấy, như vậy sẽ rất xấu hổ.

“Lát nữa sẽ có một buổi biểu diễn, mọi người mau ăn đi, nếu không sẽ bỏ lỡ đó.” Cô chuyển chủ đề.

Lục Sênh Hạ có chút thất vọng, nhưng không muốn hỏi tiếp, cô đã lớn như vậy rồi, biết phải chừng mực.

Hy Nguyệt cũng nhìn ra, cô đã không còn là cô gái nhỏ luôn thích hỏi đến tận cùng nữa.

Ăn kem xong, bước ra khỏi cửa hàng đồ tráng miệng, dạ dày của Lục Lãnh Phong đột nhiên đau nhói từng cơn, làm cho anh khó chịu đến mức khom lưng xuống.

Động tác này dọa Hy Nguyệt một phen kinh hãi, trong vô ý mà chạy lại đỡ anh “ Lục Lãnh Phong, anh làm sao vậy?”

Lục Lãnh Phong ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt vô cùng tuấn tú đang vặn vẹo trong đau đớn nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: “Cô làm sao biết tôi tên Lục Lãnh Phong”

Hy Nguyệt có chút run rẩy, ý thức được mình đã bị bại lộ, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệt, vội vàng giải thích: “Tôi…Tôi đã thấy qua anh ở trên tạp chí thượng mại, anh là chủ tịch của công ty đá quý Leas, chúng ta là người cùng nghề, đương nhiên phải có một vài hiểu biết. Với lại hôm qua Nhã Thanh đã nói lại với tôi về việc Tiểu Quân gặp anh tại buổi triễn lãm đá quý rồi.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong lóe lên, im lặng không nói, giống như không hề nghi ngờ lời cô nói.

Lục Sênh Hạ đỡ anh ngồi xuống ghế bên cạnh: “Anh, anh lại bị đau dạ dày rồi, có phải hôm qua lại uống rượu không?”

“Anh không sao.” Lục Lãnh Phong xua tay.

Hy Nguyệt mím môi, cẩn thận nghiêm túc nói: “Sênh Hạ, anh cô bị sao vậy?”

“Anh ấy bị bệnh đau dạ dày.” Lục Sênh Hạ lại thở dài một hơi: “Kể từ khi chị dâu tôi qua đời, anh tôi thường xuyên say sỉn, uống đến nổi dạ dày bị xuất huyết phải đến bệnh viện. Bác sĩ nói anh ấy không được đụng tới rượu nữa, nếu không…”

Lời cô nói còn chưa nói hết đã bị Lục Lãnh Phong cắt ngang: “Lục Sênh Hạ, em nhiều chuyện quá.”

Anh rất ghét bị người ngoài biết được chuyện riêng tư của mình.

Trong lòng Hy Nguyệt như nổi lên sóng gió, như bạt núi ngăn sông, như ngàn con ngựa đang lao nhanh qua.

Anh ấy đang buồn sao?
 
Chương 632


Chương 632

Anh ấy vì cái chết của cô mà đau lòng?

Cô có chút không dám tin, càng không dám tìm hiểu kĩ hơn.

Đối với anh mà nói, cô chính là con bọ nhỏ không đáng để tâm, sống chết của cô, anh sẽ quan tâm sao?

Lục Sênh Hạ đưa bàn tay nhỏ bé ra, thay Lục Lãnh Phong xoa bụng: “Anh ơi, em rất lo cho anh, chị dâu đã mất rồi, anh đừng lúc nào cũng nhớ về chị ấy nữa.”

“Loại phụ nữ ngu ngốc đáng ghét đó, chết thì cũng chết rồi, anh sao có thể nghĩ về cô ta?” Lục Lãnh Phong hất tay cô ra, đứng dậy rời đi.

Không biết tại sao, trong lòng anh lại cháy lên một ngọn lửa vô danh.

Vừa nãy anh đã nhìn thấy cái gì, là linh hồn của cô sao?

Tại sao vừa chớp mắt đã không thấy nữa?

Cô biến thành linh hồn liền chạy đi tìm Thời Thạch, hoàn toàn quên mất anh rồi, ngay cả khi quay lại một chuyến cũng không muốn gặp mặt anh?

Hy Nguyệt nhìn bóng lưng của anh, trong lòng vốn dĩ có sóng to cuồn cuộn, trong chớp mắt đã bình lặng trở lại, giống như bị dội một gáo nước lạnh.

Đây mới là cách biểu hiện chính xác của Ma Vương Tu La.

Anh ta làm sao có thể thương tiếc một con bọ nhỏ như cô chứ?

Mạng sống của cô trong mắt anh căn bản không đáng là bao.

Điều hối tiếc duy nhất của anh có lẽ là anh không thể hành hạ cô được nữa, không thể để cô nếm thử hết mười tám tầng địa ngục.

Đi đến Ocean World, cô vỗn dĩ muốn cách Lục Lãnh Phong xa một chút, không ngờ đến Tiểu Quân ngồi bên trái Lục Lãnh Phong, Lục Sênh Hạ thì ngồi bên cạnh Tiểu Quân, kết quả cô chỉ còn cách ngồi bên trái Lục Lãnh Phong.

Một nỗi uất hận dâng lên trong lồng ngực, và nỗi uất hận này dường như đã được giấu kín từ rất lâu, rất lâu, đến nỗi chính cô cũng không phát giác ra.

“Lúc nãy anh Lục nhắc đến người vợ đã mất của mình, mối quan hệ của hai người không tốt có đúng không?

Lục Lãnh Phong quay đầu lại liếc cô một cái: “Cô Hứa cũng có hứng thứ với chuyện riêng tư của tôi sao?”

Những ngón tay của cô trong túi chậm rãi siết chặt: “Không có, tôi chỉ nghĩ rằng người phụ nữ sau khi qua đời còn bị chồng mình chán ghét, nhất định là một việc rất đau lòng.”

Khóe miệng Lục Lãnh Phong giật giật. Anh nói cái gì, cô ấy sẽ quan tâm chứ?

Không, sẽ không.

Cô ấy trên thiên đường chắc đã tái hôn, gả cho Thời Thạch, rất hạnh phúc.

Người đau lòng thật sự chỉ có một mình anh.

Người cô độc thật sự chỉ có một mình anh.

“Cô Hứa, cô mang khẩu trang không thấy nóng sao?” Anh hờ hửng nói một câu, câu nói này cũng như đang đổi chủ đề cuộc nói chuyện. Hy Nguyệt có chút xấu hổ, cô nâng khẩu trang lên một chút. Cô không nóng, thật sự không nóng.

Cô chỗ nào thấy nóng chứ, chỉ thấy lạnh thôi.

“Tôi dễ bị dị ứng, đặc biệt là dị ứng với cánh hoa, nếu bỏ khẩu trang ra sẽ bị nghiêm trọng hơn, tôi không muốn khi về nhà sẽ làm chồng tôi lo sợ.”

“Vậy chắc cô không thích hoa mới đúng.” Lục Lãnh Phong dùng ngữ khí như đang đùa giỡn nói.
 
Chương 633


Chương 633

Cô như bị nghẹn, nuốt xuống nước bọt: “Mặc dù tôi bị dị ứng với phấn hoa, nhưng điều đó không cản trở được việc tôi thích hoa.”

Lục Lãnh Phong không nói gì, ánh mắt lần nữa rơi trên người cô, mang thẻ vẻ thăm dò.

Đột nhiên, anh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, một tia sáng lạnh lẽo vô cùng sắc bén từ đáy mắt lóe lên.

Kiểu tóc và quần áo của cô, hình như rất giống người phụ nữ mà anh vừa nhìn thấy.

Vừa rồi anh quá chú ý vào khuôn mặt, không để ý đến quần áo, lúc này nhìn lại thật sự là rất giống.

Đây là trùng hợp sao?

Mặc dù là gặp mặt lần đầu tiên, mặc dù hình dáng cũng chưa nhìn thấy, nhưng không biết vì sao, người phụ nữ này lại khiến cho anh có một loại cảm giác quen thuộc như vậy, khiến anh bất giác liên tưởng đến cô ấy.

Có khi nào anh bị bức tranh đó ảnh hưởng rồi không? Cô ấy đã chết rồi.

Trong trong suốt bốn năm nay, anh vẫn luôn không thể chấp nhận sự thật này, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn giữ một chút mơ tưởng.

Bởi vì anh không tận mắt nhìn thấy thi thể của cô, cái anh nhìn thấy chỉ là một hủ tro cốt.

Finn đã từng đi Xêm La điều tra, dựa vào ghi chép lại của cảnh sát, thi thể đã bị cháy đen, bọn họ xác định danh tính của người chết thông qua video giám sát và các đồ vật mà người quá cố để lại.

Ba Hy là một người hiền lành thật thà, sẽ không suy nghĩ quá nhiều, lại thêm bất đồng ngôn ngữ nên đơn giản nhìn xem một cái liền đồng ý hỏa thiêu.

Các xử lí như vậy là vô cùng cẩu thả.

Vì vậy anh vẫn còn giữ lại một niềm hy vọng, hoặc là cái thi thể đó không phải là Hy Nguyệt.

Hoặc là cô ấy vẫn còn sống.

“Cô Hứa, cô tin trên thế giới này có ma không?”

Tim Hy Nguyệt có chút đập mạnh: “Tôi không biết trên thế giới này rốt cuộc có ma hay không, nhưng tôi tin con người có linh hồn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong lộ ra vẻ kỳ quái: “Vừa rồi, tôi nhìn thấy một người phụ nữ giống hệt vợ tôi. Cô nói có phải tôi nhìn thấy ma rồi không?”

Trái tim của Hy Nguyệt đập dữ dội, giống như suýt nữa thì nổ tung.

Mô hôi lạnh toát chảy ra phía sau lưng.

Anh ấy vì sao đột nhiên lại nói như vậy?

Hay anh đã nhìn ra điều gì rồi?

Anh đang nghi ngờ cô sao?

“Anh Lục, anh nhất định là hoa mắt nhìn nhầm rồi, hoặc là xuất hiện ảo giác.”

Lục Lãnh Phong nhún nhún vai: “Có nhiều lúc tôi nghĩ rằng, cô ấy có lẽ vẫn chưa chết, vẫn còn đang sống trên đời này, chỉ là đang trốn tránh thôi.”

Khi nói, anh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cho dù ngăn cách bởi cặp kính râm, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh sắc bén như đao, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng kính râm và lớp ngụy trang của cô, nhìn ra hết thảy mọi bí mật.

Có lẽ ý thức được điều gì đó, cô giữ chặt chiếc khẩu trang trên mặt, chỉ sợ anh một khi đưa tay ra sẽ tóm được cô ngay.

“Cô ấy tại sao muốn trốn chứ?” Cô cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
 
Chương 634


Chương 634

“Bởi vì cô ấy phạm sai lầm, sợ tôi trách phạt cô ấy.”

Miệng anh nhếch lên thành một vòng cung, giống như một nụ cười gượng gạo, sau đó lại lặng lẽ thở dài một hơi.

Trái tim của Hy Nguyệt giống như bị một sợi giây quấn chặt, nó không ngừng siết lấy cô, càng siết càng chặt, khiến cho cô sắp không thở nổi nữa.

“Anh Lục, tôi không biết anh và vợ mình đã xảy ra những chuyện gì, nhưng những gì anh nói thật khó tin được, chỉ có xảy ra trong phim truyền hình, trong hiện thực là không có khả năng này.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo của Ocean World, mang theo một thần sắc trầm lặng không cách nào tả được.

“Tôi cảm thấy có khả năng, bởi vì tôi chưa nhìn qua thi thể của cô ấy. Nếu như cô ấy không chết, nếu như cô ấy ngoan ngoãn quay về nhận lỗi, bất luận là cô ấy bên ngoài đã từng làm những việc gì, cho dù là đã có người đàn ông khác, tôi cũng có thể bỏ qua hết quá khứ, chấp nhận cô ấy một lần nữa.”

Anh dừng lại, giọng điệu thay đổi trở nên lạnh lùng vô cùng: “Nếu cô ấy một chút cũng không hối cải, để tôi bắt gặp được, tôi nhất định đem cô ấy đến đảo hoang, khiến cô ấy cả đời này cũng đừng mơ tưởng đến việc nhìn thấy mặt trời.”

Khi lời nói của anh còn chưa nói xong, toàn thân Hy Nguyệt chấn động kinh hoàng, cánh tay run rẩy kịch liệt, làm đổ chai nước trái cây bên cạnh.

“Bịch” một tiếng, chai nước nặng nề rơi xuống đất, cũng may nó được đậy nắp nên không đổ ra ngoài.

Lục Lãnh Phong không bỏ sót bất kì phản ứng nào của cô, cúi xuống nhặt chai nước trái cây lên.

“Cô Hứa, tôi đã dọa đến cô rồi?”

“Không có, Tôi chỉ là…chỉ là hơi mất tinh thần.”

Sắc mặt Hy Nguyệt tái nhợt đến đáng sợ, không có bất kỳ huyết sắc nào, trắng giống như tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng trở nên nhợt nhạt đi. May mắn thay, cô ấy đeo một chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt và biểu cảm của mình, không để người bên cạnh nhìn thấy.

Nhưng cơ thể cô đang run rẩy đến không kiểm soát được, sự rung rẩy quá rõ ràng khiến người bên cạnh cô không thể làm ngơ.

“Cô làm sao vậy. tại sao lại run lên như thế? Anh hỏi.

“Ở đây….có chút lạnh.” Cô xoa xoa cánh tay, thật sự rất lạnh.

Sự lạnh lẽo tăng lên cả từ bên trong lẫn bên ngoài, một nữa đến từ chiếc áo sau lưng cô, một nữa kia đến từ ngữ khí trên người anh, lạnh đến mức khiến cô run cầm cập.

Lục Lãnh Phong nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, ánh mắt thâm thúy, màu sắc chói mắt cũng dần dần sâu thẳm.

“Cô Hứa, tôi cảm thấy cô càng ngày càng thú vị rồi.”

Khi anh nói những lời này, trong mắt anh không hề có ý cười, rất rõ ràng đây không phải đang đùa giỡn với cô, cũng không phải thật sự cảm thấy cô thú vị, mà là đang nghi ngờ cô.

Phản ứng vừa rồi của cô quá bất thường, vì thế dẫn đến sự nghi ngờ của anh.

Hai người họ nói chuyện, âm thanh vô cùng nhỏ, khống chế ở phạm vi chỉ hai người nghe được, những người xung quanh đều không nghe thấy.

Túi sữa nhỏ và Lục Sênh Hạ đều đang vô cùng thích thú đứng xem anh em cá heo bơi tới bơi lui trong nước biển, không chú ý đến hia người họ.

Rất nhanh, buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi.

Hai người xem rất vui vẻ, lúc đi ra, tay túi sữa nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Sênh Hạ.
 
Chương 635


Chương 635

“Chú Ma Vương, ngày mai con phải trở về Thạch Thành rồi, nếu chú có thời gian rảnh, chú cùng dì đây đến Thạch Thành tìm con chơi, có được không?”

Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu cậu bé: “Chú cảm thấy mẹ cháu rất sợ chú, không biết có hoan nghênh chú không?”

Câu này tuy đơn giản nhưng có ý thâm sâu.

Dây thần kinh của Hy Nguyệt đều trở nên căng thẳng, giống như sắp bị đứt ra.

Cô hít một hơi thật sâu, từ trong khẩu trang bật ra một tiếng cười khúc khích: “Anh Lục nói đùa rồi, tôi làm sao lại sợ anh chứ?”

Đây hoàn toàn là cười gượng gạo, để giảm bớt sự ngượng ngùng của bản thân.

Đôi mắt Lục Lãnh Phong nhàn nhàt liếc nhìn cô một cái, đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo: “Bên ngoài trời nóng như vậy, sao cô vẫn còn phát run thế?”

“Không có đâu, có thể là do dị ứng dẫn đến, thời gian không còn sớm rồi, chúng tôi phải đi đây.”

Cô nắm lấy tay túi sữa nhỏ dắt đi.

Cô phải đi ngay thôi, nếu ở lại thêm chút nữa, cô sẽ lên cơn đau tim mất.

Túi sữa nhỏ có chút ủ rủ: “Mami, chúng ta vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi chơi, tại sao phải đi rồi?”

Cậu bé không muốn về nhà, vẫn muốn cùng chú Ma Vương và dì cùng đi chơi.

“Bảo bối, trên mặt mami bị dị ứng rồi, rất ngứa, cần phải về nhà uống thuốc.” Hy Nguyệt vừa nói vừa giả vờ gãi gãi.

Túi sữa nhỏ là đứa bé rất biết nghe lời, nghe mami nói rất khó chịu cũng không dám kiên quyết đòi đi nữa.

Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn vào Lục Lãnh Phong nói: “Chú Ma Vương, cháu không thể cùng đi chơi với chú rồi, sau này chú và dì phải đến Thạch Thành thăm con đấy.”

Lục Lãnh Phong ôm lấy cậu bé: “Muốn đi chơi cùng chú sao?”

“Muốn, nhưng mami phải về nhà uống thuốc.” Túi sữa nhỏ buồn bã rũ mắt xuống, vươn cánh tay nhỏ bé ra, quàng tay qua cổ anh, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hy Nguyệt đau đầu muốn điên, mới quen biết có hai ngày, con trai cô sao lại cùng ma vương tu la thân thiết như thế?

Tảng băng lớn lạnh lùng này, nhìn thấy là muốn cách xa ba thước, thằng bé sao lại một chút cũng không sợ hãi, đúng là kì quái mà.

“Được rồi, bảo bối, chúng ta về nhà thôi.”

Cô muốn bế con trai lại, nhưng Lục Lãnh Phong không buông tay: “Cô Hứa, không bằng như vầy đi, tôi mang theo Tiểu Quân đi chơi, đợi ăn cơm xong tôi liền đưa thằng bé về nhà, thế nào?”

Túi sữa nhỏ nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên: “Được không, mami? Con muốn được cùng chú ma vương đi chơi cùng nhau.”

Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi và cầu xin của con trai, khiến Hy Nguyệt thật sự không đành lòng nói ra lời từ chối.

Lục Sênh Hạ mới mỉm cười: “Chị Hứa, còn có hai vị bảo mẫu ở đây, chị không cần lo lắng, buổi chiều còn có một buổi biểu diễn cá heo quy mô lớn, Tiểu Quân nhất định rất muốn xem.”

“Vâng, muốn xem.” Túi sữa nhỏ lập tức gật đầu, giống như con gà đang mổ thóc.
 
Chương 636


Chương 636

Hy Nguyệt thở một hơi dài, hiện tại đầu óc cô đang rối bời, không nghĩ ra được quá nhiều thứ nên bất lực gật đầu: “Được rồi, vậy phiền anh Lục rồi.”

Túi sữa nhỏ hé miệng cười, lộ ra một hàng răng trắng: “Mami, mẹ nhanh nhanh về nhà đi, con sẽ cùng chú ma vương chơi thật vui vẻ.”

Trong lòng Hy Nguyệt có chút rối loạn.

Cô rất khó để tưởng tượng ra được hình ảnh con trai mình cùng ma vương tu la chơi vui vẻ thế nào.

Cô nghiêm túc nghi ngờ con trai mình là ngọn lửa, vì thế mới không sợ bị tảng băng đó đụng hỏng.

Không giống cô, là thể chất hàn, sợ lạnh, nhìn thấy tảng băng chỉ có thể tránh đi thật xa.

Lục Lãnh Phong bế túi sữa nhỏ đặt lên vai mình, cõng cậu bé bước vào bên trong khu công viên trò chơi, những người không biết chuyện nhất định sẽ cho rằng bọn họ là cha con, không tưởng tượng ra được hai người họ chỉ mới quen biết hai ngày.

Hy Nguyệt trốn vào trong xe, vội vàng tháo khẩu trang xuống.

Cô vừa khó chịu vừa nóng nực, sắp bị say nắng đến nơi rồi.

Sau khi cô về tới biệt thự không lâu, Hứa Nhã Thanh cũng đúng lúc vừa trở về.

Cô từ trên ghế sô pha đứng lên, xông tới trước mặt anh: “Nhã Thanh, chúng ta về Thạch Thành trong tối nay đi, không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.”

“Làm sao vậy?” Hứa Nhã Thanh nhìn thấy bộ dáng hoang mang lo sợ của cô, lập tức hỏi ngay.

“Lúc em ở Ocean World đã gặp mặt Lục Lãnh Phong rồi.” Cô ôm lấy cánh tay anh, vẫn chưa hết căng thẳng.

Hứa Nhã Thanh có chút giật mình, mặc dù anh biết sau khi về nước, sớm muộn cũng có một ngày phải đối mặt với anh ta, nhưng không ngờ đến nó lại xảy ra sớm hơn anh tưởng tượng.

“Anh sẽ không lựa chọn quay về đúng không?”

“Em luôn đeo kính râm, có có khẩu trang, không để anh ấy nhìn thấy mặt em, nhưng em cảm giác được anh ấy bắt đầu nghi ngờ rồi. Anh ấy toàn nói rất nhiều câu kì lạ, còn nói không tận mắt nhìn thấy thi thể, em nhất định có khả năng vẫn còn sống.” Cô căng thẳng muốn chết, nói chuyện có chút không đầu không đuôi.

Hứa Nhã Thanh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giảm bớt tâm trạng căng thẳng cho cô.

“Có anh ở đây, cái gì cũng không cần phải sợ, biết không?”

“Nếu như bị anh ta biết được toàn bộ sự thật, em nhất định là chết chắc.”

Cô vùi đầu vào lồng ngực của anh, thật sự không dám tưởng tượng đến việc sau khi bị Lục Lãnh Phong bắt được, hậu quả sẽ như thế nào, nhất định không đơn giản là bị giam cầm cả đời như vậy.

“Anh sẽ không để anh ta dẫn em đi, Hy Nguyệt đã đã chết, em là Y Nhược, là vợ của anh.” Hứa Nhã Thanh nói như chém đinh chặt sắt.

“Em đã hỏi mẹ, anh ta chuyển hộ khẩu của em đến danh nghĩa của anh ta, vẫn không có gạch bỏ.” Cô thở dài một hơi, lo lắng buồn phiền.

Chỉ cần anh gạch bỏ hộ khẩu, quan hệ hôn nhân của bọn họ đã kết thúc hoàn toàn, nếu không, cô vẫn là vợ của anh trên mặt pháp luật.

Hứa Nhã Thanh nâng mặt của cô lên, nghiêm túc và trịnh trọng nhìn cô: “Y Nhược, chỉ cần em không thừa nhận, Lục Lãnh Phong cũng không có biện pháp bắt em. Cho nên bất luận thế nào, em đều phải nhận định bản thân là Y Nhược, hiểu chưa?”

“Ừm.” Cô gật đầu thật mạnh.

Hy Nguyệt đã chết rồi, cảnh sát Xêm Lan đã đưa ra chứng nhận tử vong.
 
Chương 637


Chương 637

Cô không phải Hy Nguyệt, mà là Y Nhược.

Nhìn thấy cô hơi thả lỏng một chút, anh ta buông cô ra, đi đến trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước chanh đưa cho cô.

“Con trai đâu? Sao chưa quay về cùng em?”

“Con còn muốn chơi, em để bảo mẫu dẫn nó theo.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hứa Nhã Thanh con ngươi màu trà chớp động: “Lục Lãnh Phong cũng ở bên cạnh phải không?”

“Anh ta dẫn theo Lục Sênh Hạ cùng nhau đến, Tiểu Quân muốn chơi cùng Lục Sênh Hạ, em không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý.” Cô bất đắc dĩ nói, mở chai nước trái cây, uống ừng ực một ngụm lớn, duy trì bình tĩnh.

Hứa Nhã Thanh nâng cốc trà lên, nhẹ nhàng lắc lư: “Em liền yên tâm để con trai và Lục Lãnh Phong ở bên nhau?”

“Anh ta mặc dù bạo ngược, những vẫn không đến nỗi tổn thương con nhỏ. Hơn nữa anh ta cũng không biết thân phận của em, chỉ là có hơi nghi ngờ mà thôi. Cho nên tạm thời không cần lo lắng.”

Cô nói khẽ, trong tai vô thức nhớ lại lời Lục Lãnh Phong: “Nếu như cô ngoan ngoãn trở về tự thú, bất luận cô ở ngoài đã làm những việc gì, cho dù đã có người đàn ông khác, tôi cũng có thể không nhắc chuyện cũ … Nếu như cô trong lòng không hề ăn năn hối cải, bị tôi tóm được, tôi nhất định đày cô ra hoang đảo …”

Cô chắc chắn, nếu như Lục Lãnh Phong biết cô đã gả cho Hứa Nhã Thanh, còn sinh con, nhất định không có khả năng bỏ qua chuyện cũ, cho dù cô tự thú, cũng sẽ bị lưu đày ra hoang đảo, cả đời cầm tù ở am ni cô.

Hứa Nhã Thanh buông cái cốc xuống, nắm đầu vai gầy yếu của cô: “Nhược, em có thể nói với anh một câu thật lòng không? Bốn năm qua, em có từng nghĩ đến Lục Lãnh Phong không?”

Anh ta mím miệng, vẻ mặt trở nên dị thường nghiêm túc.

Cô khẽ chấn động, nếu nói một chút cũng không nghĩ qua, đó là nói dối.

Thỉnh thoảng, cô vẫn sẽ nghĩ đến anh, nhưng phần nhớ nhung này cuối cùng đều sẽ trở thành ác mộng.

“Em sẽ mơ thấy anh ta, mơ thấy bị anh ta bắt về, nhốt trong phòng tối cầm roi da đánh, sau đó liền sợ tỉnh.”

Nghe thấy lời này, Hứa Nhã Thanh nở nụ cười, một chút lo lắng trong lòng yên lặng tán đi: “Nếu là ác mộng, tại sao còn muốn vẽ anh ta? Nếu như Tiểu Quân không có nhìn thấy tranh của em, cũng sẽ không tò mò chạy đi tìm Lục Lãnh Phong bắt chuyện.”

“Trước đây em lén lút vẽ, nhưng sau khi rời đi, em cũng chưa từng vẽ lại. Bức tranh Tiểu Quân nhìn thấy đó là em không cẩn thận kẹp ở trong bản thảo thiết kế, nếu bé không cầm ra, bản thân em cũng không biết đâu.” Cô ngập ngừng giải thích.

Hứa Nhã Thanh sủng nịch hôn xuống trán cô, ôm cô vào trong lòng: “Nhược, em là của anh, trong lòng em chỉ có thể có anh, không thể có người khác, biết không?”

Cô giang hai cánh tay, ôm lại anh: “Thanh, bây giờ anh và Tiểu Quân là toàn bộ của em.”

Anh là chồng của cô, là bố của Tiểu Quân, là người đàn ông mà cô muốn phó thác cả đời này.

Bất luận là Thời thạch hay là Lục Lãnh Phong đều đã trở thành quá khứ rồi.

Mặc dù có những ký ức vẫn giữ ở đáy lòng, vĩnh viễn đều không thể phai nhạt, nhưng cô sẽ không thả chúng nó ra, ảnh hưởng hôn nhân của cô.

Trong mắt Hứa Nhã Thanh tràn đầy tình cảm dịu dàng, dịu dàng gần như muốn thành hình nổi trên mặt nước: “Sau khi quay về Thành Đô, việc thứ nhất phải làm là chuẩn bị lễ cưới của chúng ta, mẹ đã tìm người tính được ngày tốt, định ngày mồng tám tháng sau.”
 
Chương 638


Chương 638

“Ừm, tất cả đều nghe theo anh.” Cô mỉm cười một cái, hai cái lúm đồng tiền ở hai má nhẹ nhàng hiện ra, đong đầy hạnh phúc.

Cô chưa từng làm cô dâu, Lục Lãnh Phong chưa hề dự định qua cho cô một lễ cưới, ngay cả nhẫn cưới cũng chưa từng cho cô.

Ở trong lòng anh, cô chỉ là một con rối, là đồ trang trí.

Cô không có tư cách cùng anh vào lễ đường, cũng không có tư cách đeo nhẫn cưới của anh.

Bây giờ, cuối cùng cô đã có thể một lần làm cô dâu.

Chỉ có người đàn ông trước mặt mới có thể đối với cô trở thành vợ chân chính, dắt tay cô, cùng tiến vào lễ đường.

Hứa Nhã Thanh vùi mặt vào trong mái tóc cô, hít vào hương thơm mê người của cô: “Nhược, anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này.”

Anh ta từng bỏ lỡ một lần, bây giờ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ lần thứ hai.

Trong Ocean World

Túi sữa nhỏ và chú ma vương chơi đến cực kỳ vui vẻ.

Ngoài bố ra, người mà bé thích nhất, là chú ma vương.

Từ Ocean World đi ra, Lục Lãnh Phong dẫn bé và Lục Sênh Hạ đến nhà hàng A Cay ăn pizza.

Lục Sênh Hạ uống một ngụm nước trái cây, hỏi: “Tiểu Quân còn quay về Lốt Ăng Gơ Lát không?”

Lông mi túi sữa nhỏ đậm mà dài chớp chớp, manh manh cười: “Mẹ nói không quay về nữa, sau này ở Thành Đô sinh sống.”

“Nếu bé có thể tới thành phố Long Minh ở thì tốt rồi, trước đây bố bé vẫn luôn ở thành phố Long Minh, hình như từ sau khi chị dâu dì chết, anh ấy ra nước ngoài, cũng không đến thành phố Long Minh nữa.” Trong giọng nói của Lục Sênh Hạ mang theo mấy phần tiếc nuối.

Lục Lãnh Phong chú ý chính là nửa câu sau của bé, thật là trùng hợp, Hy Nguyệt không còn, anh ta cũng biến mất.

Trước đây, không phải là đã comeout sao? Làm sao bây giờ lại tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con?

Y Nhược đó cũng không đến mức là một người vợ chung nhỉ?

“Tiểu Quân, con đã từng gặp ông bà ngoại của con chưa?” Anh ta dùng giọng điệu không đếm xỉa đến, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.

Túi sữa nhỏ lắc đầu: “Chưa ạ, mẹ con chưa từng đề cập đến ông bà ngoại ạ.”

“Dì nghe nói mẹ con là người Bơ Ru Ni?” Lục Sênh Hạ hơi nhíu mày.

“Đúng vậy, nhưng mẹ là người Nguyệt Hạ, cho nên tiếng Nguyệt Hạ mới đặc biệt giỏi.” Túi sữa nhỏ mân mê miệng nhỏ xinh xắn cười.

Ăn được một nửa, Lục Sênh Hạ đi nhà vệ sinh, túi sữa nhỏ xem thử ảnh chụp hôm nay, Lục Lãnh Phong đưa điện thoại cho bé.

Anh lướt tìm, lướt đến cuối cùng, đó là một bức ảnh kết hôn.

Đôi mắt to sáng ngời của bé bỗng nhiên mở to, lại dùng sức chớp mắt: “Chú ma vương, làm sao chú có ảnh của mẹ con vậy?”

Lục Lãnh Phong chấn động mạnh, trên mặt kịch liệt co rút: “Tiểu Quân, con nói là người phụ nữ này sao?”

“Đúng vậy, cô ấy là mẹ của con.” Tiểu Quân trịnh trọng nói: “Vì sao có ảnh chụp hai người bên nhau?”
 
Chương 639


Chương 639

Lục Lãnh Phong tế bào toàn thân đều giống như là trải qua động đất cấp 12, lẩm nhẩm một lần: “Con xác định, cô ấy là mẹ của con?”

“Vâng, là mẹ của con.” Túi sữa nhỏ nghiêm trang gật đầu: “Chú ma vương, trước đây chú biết mẹ con sao?”

Trong lòng Lục Lãnh Phong dâng lên sóng to gió lớn, có xu thế dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa.

Khó trách che kín mít như vậy, thì ra là có tật giật mình!

Anh không biết chính mình nên vui, hay là nên buồn, nên lo lắng, hay là nên tức giận, trong một khoảng thời gian ngắn, muôn vàn tư vị, tất cả tình cảm giống như cơn đại hồng thủy đồng loạt xông vào trong lòng anh.

“Tiểu Quân, đây không phải mẹ con, là vợ của chú, cô ấy chỉ là lớn lên có hơi giống mẹ con mà thôi. Chuyện bức ảnh này, đừng nói lại với mẹ con, xem như là bí mật của chúng ta, được không?”

“Được ạ.” Túi sữa nhỏ nhu thuận gật đầu: “Nếu như mẹ biết có người lớn lên rất giống mẹ, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.”

Lục Lãnh Phong xoa nhẹ đầu bé: “Hai ngày sau, chú sẽ đi Thành Đô thăm con.” Trong mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh xảo quyệt, vô thanh vô tức.

Tâm tư của trẻ con là trong sáng nhất.

Túi sữa nhỏ không biết chuyện xưa sau lưng của người lớn, miệng nhỏ hé ra nụ cười rất vui vẻ.

Bé thích chú ma vương, rất muốn chú ấy đến Thành Đô.

Sau khi ăn cơm xong, anh lái xe đưa túi sữa nhỏ và nhóm bảo mẫu quay về biệt thự của Hứa Nhã Thanh.

Hy Nguyệt đã thu dọn xong hành lí, tối hôm nay bọn họ trở về Thành Đô, cách xa Lục Lãnh Phong.

Cô vẫn luôn tránh ở trước cửa sổ của tầng trên, trộm nhìn phía dưới, e sợ Lục Lãnh Phong đi vào.

Nhưng Lục Lãnh Phong chỉ là ở bên ngoài sân nhỏ nói mấy câu với túi sữa nhỏ, liền lên xe.

Cô nhẹ nhàng thở ra, đi xuống tầng: “Cục cưng, chơi có vui không?”

“Vui, rất vui ạ.” túi sữa nhỏ gật đầu mạnh một cái, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười như hoa.

Hứa Nhã Thanh cúi đầu, hôn xuống khuôn mặt nhỏ ửng hồng của bé: “Vui đến nỗi quên bố luôn rồi phải không?”

“Không có nha, bố, con có muốn quà tặng cho bố.” Túi sữa nhỏ từ trong balo nhỏ lấy ra môt bé gấu nhỏ.” Đây là dì nhỏ dạy con gắp được ở trong máy gắp búp bê, là quà con tặng cho bố.”

“Tiểu Quân nhà chúng ta cũng đã biết gắp búp bê rồi, giỏi quá.” Hứa Nhã Thanh ôm bé đứng lên, ánh mắt đầy cưng chiều.

Hy Nguyệt nhìn thấy hai bố con, lo lắng trong lòng phai nhạt rất nhiều.

Cô phải bảo vệ cho được ngôi nhà của mình, không thể để cho Tu la ma vương đến phá hoại hạnh phúc của mình, nhất định không thể!

Sau đó, bọn họ ngồi máy bay quay về Thành Đô.

Mấy ngày kế tiếp, cô đều vội vàng việc thành lập công ty.

Tiềm lực của bản thân, hơn nữa sau lưng Hy Nguyệt còn có tập đoàn Hứa thị bối cảnh hùng hậu này, hấp dẫn rất nhiều nhà đầu tư.

Thời điểm buổi chiều, trợ lý tới: “Tổng giám đốc Y, tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Hoàng Phúc muốn hẹn cô buổi tối nói chuyện đầu tư.”

“Mấy giờ?”

“Bảy giờ.”
 
Chương 640


Chương 640

“Được.” Cô khẽ vuốt cằm, sau bữa cơm tối, phải đi đến khách sạn thương gia Venice.

trong phòng họp xa hoa, chỉ có một người, có vẻ trống rỗng, làm cho người ta có loại cảm giác không hài hòa.

Người đó ngồi quay lưng với cô, nhìn không rõ gương mặt.

Cô trầm giọng hỏi một câu: “Là Tổng giám đốc Lưu phải không?”

Ghế xoay từ từ quay lại, khi gương mặt tuấn tú quen thuộc đập vào tầm mắt, cô sợ hãi vô cùng, mắt mở lớn hơn cả chuông đồng, lông tơ toàn thân đều dựng lên.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Làm sao lại là Lục Lãnh Phong?

Chẳng lẽ cô đã đi nhầm chỗ?

Trên mặt Lục Lãnh Phong giống như bị đóng băng, không có một tia biểu tình, chỉ có đôi mắt âm u rất đáng sợ, ánh mắt lạnh thấu xương giống như tia chớp, chọc thủng không trung, bắn thẳng về phía cô.

Là cô ấy!

Quả nhiên là cô ấy!

Khuôn mặt này, ở trong ký ức của anh xoay chuyển hàng trăm lần, mỗi một đường nét đều được khắc sâu trong lòng.

Anh như thế nào cũng nghĩ không tới, cô vậy mà to gan lớn mật, dám giả chết chạy trốn, bỏ lại một mình anh, cực kỳ bi thương.

“Cô Hứa, bộ dạng cô không mang khẩu trang và kính râm, thuận mắt hơn!”

Giọng anh duy trì bình tĩnh hết sức, giống như nước ngầm trước cơn sóng dữ đến, chảy chầm chậm mà ngưng trọng, che dấu ý định giết người.

Lồng ngực anh phập phồng lên xuống nặng nề, bên trong dung nham đang cuồn cuộn phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, điên cuồng phun ra.

Hy Nguyệt giật mình đánh một cái rùng mình, bỗng nhiên phát giác chính mình đã tiến vào trong một cái bẫy được tỉ mỉ sắp xếp.

Mà Lục Lãnh Phong chính là thợ săn.

Cô nghĩ muốn chạy trốn, xoay người bỏ chạy, chạy bặt vô âm tín, nhưng lòng bàn chân giống như bị đóng đinh, làm sao cũng không nhấc lên nổi.

Cô cũng không thể trốn, một khi trốn chính là bại lộ hoàn toàn.

Lục Lãnh Phong vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, cô không biết vẻ mặt chính mình có phải rất khó coi hay không, có phải đã trong phản ứng vô ý để lộ bí mật.

Cô chỉ biết là, chính mình phải tỉnh táo lại, cần phải nghĩ biện pháp đối phó qua một cửa này.

Cô hít sâu mấy hơi, gian nan nuốt nước miếng, mới khiến cổ họng co rút phát ra âm thanh: “Anh Lục, tại sao là anh?”

Lục Lãnh Phong từ từ đứng lên, bỗng nhiên giống như một trận cuồng phong, điên cuồng vọt tới trước mặt cô, đầu gối như nhũn ra, ngã ngồi ở trên ghế.

“Lần trước, chưa được nhìn thấy dung mạo thật sự của cô Hứa, tôi đặc biệt lấy làm tiếc, cho nên lần này đặc biệt đến đây, nhìn rõ một lần!”

Trái tim cô đập điên cuồng không ngớt, giống như trái tim bị bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Nhưng cô không thể hoảng, không thể loạn, cần phải trấn định.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top