Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 384


Chương 384:

 

Anh cũng đang xem facebook, còn mở những trang khác, tên trang theo thứ tự là “Trường hợp PR thành công” “Truyền thông Thịnh Hải không muốn người ta biết…” “Kinh hãi! Ông chủ giới giải trí nào đó…”, loại tiêu đề tương tự này.

 

Nguyễn Tri Hạ tò mò hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”

 

“Em nghĩ anh đang làm cái gì, thì là làm cái đó.” Tư Mộ Hàn tắt các trang đã xem lướt qua, một tay kéo Nguyễn Tri Hạ vào trong lòng mình.

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 

Cô thực sự quá ngây thơ rồi.

 

Cho nên, mới có thể cho rằng một chút chuyện nhỏ như vậy có thể khiến Tư Mộ Hàn sứt đầu mẻ trán.

 

Tư Mộ Hàn cúi đầu liền hôn cô.

 

Nguyễn Tri Hạ áp đẩy một chút, hỏi:”Chuyện này thực ra rất dễ giải quyết, anh thừa nhận quan hệ với anh cả, hoặc là em và anh cả đi làm sáng tỏ một chút là được rồi, không cần phiền phức như vậy.”

 

Sau khi công khai mối quan hệ giữa Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn, những người đã rêu rao “Truyền thông Thịnh Hải đã khắc nghiệt với Trần Tuấn Tú”, có thể ngậm miệng rồi.

 

“Không được.” Tư Mộ Hàn lắc đầu:”Đến lúc đó bọn họ sẽ nhắm mũi nhọn vào anh cả, hoặc là nhắm vào em, có thể theo cách em nói, có thể dễ dàng giải quyết chuyện lần này, nhưng cũng có thể tai hoạ về sau là vô tận.

 

Nguyễn Tri Hạ không nói nữa.

 

Trong lòng cô, cảm thấy thực ra những chuyện này đều không là gì.

 

Trần Tuấn Tú là diễn viên, vốn là nhân vật công chúng, chính là đang sống trong tầm nhìn của công chúng, bởi vì có sức ảnh hưởng của công chúng, cho nên muốn gánh phần trách nhiệm, đây là chuyện rất bình thường.

 

Còn cô hiện tại chỉ là một người thường, cũng không phải minh tinh cũng không coi là người giới giải trí, những người đó hiếu kỳ với cô, bàn tán một hồi cũng sẽ rất nhanh cho vào quá khứ.

 

Rõ ràng có cách đơn giản hơn, Tư Mộ Hàn hết lần này tới lần khác chọn cách phức tạp hơn để giải quyết chuyện này.

 

Tư Mộ Hàn chẳng qua là không hy vọng cô và Trần Tuấn Tú bị liên lụy mà thôi.

 

Điểm này, vào giây phút này Nguyễn Tri Hạ mới thấy rất rõ ràng.

 

Dựa vào mấy năm nay, Trần Tuấn Tú một chút chuyện xấu và bí mật cũng không có, cũng đủ để nói, Tư Mộ Hàn đã bảo vệ anh ta bao nhiêu.

 

Ngày thường Tư Mộ Hàn là một người tính tình lãnh đạm, lúc anh đối tốt với người ta, cũng im lặng không lên tiếng, cho nên rất dễ bị người ta lãng quên.

 

Tư Mộ Hàn như vậy, khiến cô làm sao không cảm động được.

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái:”Cho anh động lực.”

 

Vừa mới hôn xong, Nguyễn Tri Hạ liền có chút hối hận.

 

Cô ngồi trên đùi Tư Mộ Hàn, người anh phản ứng, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên cũng cảm nhận được.

 

“Em…”

 

Tư Mộ Hàn không làm gì cô, chỉ á rồi lên tiếng nói:”Bây giờ muốn làm chính sự, không có cách đáp lễ cho em, chờ buổi tối.”

 

Nói xong, còn cố ý nghiêng đầu một chút.

 

Mặt Nguyễn Tri Hạ đỏ lên, “lướt” một chút theo chân anh đứng lên, tức giận đạp anh một cước:”Không biết xấu hổ.”

 

Tư Mộ Hàn cũng không tức giận, đưa mắt dời đến màn máy hình máy tính, mở một trang văn bản trắng, hình như chuẩn bị viết gì đó.

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ, chắc là anh muốn viết bản thảo PR.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không quấy rầy anh nữa, ôm máy tính chạy đến ngồi ở ghế sôfa bên cạnh, cởi giày ra co chân ngồi trên ghế sôfa, đặt máy tính trên người, chậm rãi viết bản thảo.

 

Có chút kỳ lạ là, cô ở trong phòng ngủ lòng liên tục sốt ruột, đến chỗ này rồi, liền trở nên bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng trở nên rất rõ ràng, linh cảm cũng tới rất nhanh.

 

Chờ đến khi cô viết xong, mới phát hiện đã gần năm giờ.
 
Chương 385


Chương 385:

 

Ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn ngồi trước bàn làm việc viết gì đó, giống như xóa bớt một chút, lông mày cau lại, bộ dạng cực kỳ chăm chú.

 

Tư Mộ Hàn cầm con chuột không biết làm gì, đứng dậy:”Thời gian không còn sớm, đi ăn cơm đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ buông máy tính đi tới, có chút tò mò nói: “Anh viết một buổi chiều, viết những gì vậy?”

 

“Em viết gì?” Tư Mộ Hàn liếc máy tính cô một cái.

 

Nguyễn Tri Hạ: “Kịch bản.”

 

“Cho anh xem một chút?”

 

“Không…” Nguyễn Tri Hạ có thể cùng Thẩm Lệ thảo luận kịch bản, thế nhưng đưa cho Tư Mộ Hàn xem, liền không rõ cảm thấy có chút… xấu hổ.

 

Tư Mộ Hàn hình như cũng không phải là thực sự muốn nhìn: “Vậy đi ăn cơm.”

 

Không phải chỉ là không muốn cô biết những gì anh đã viết sao? Cần phải quanh co một vòng lớn như vậy, làm phức tạp như vậy.

 

Nguyễn Tri Hạ đi trước xuống tầng, Tư Mộ Hàn bước chậm phía sau, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Tri Dân: “Tôi đăng bài trên facebook rồi, cậu xem đi.”

 

“Haha, cậu vẫn dùng nick facebook lần trước của tôi đi bình luận?” Cố Tri Dân chú ý chỗ đó rất rõ ràng không sai.

 

Anh ta nói xong, cũng cảm giác được khí lạnh vèo vèo từ đầu dây bên kia truyền tới, vô hình không tiếng động, lại khiến cho anh ta phát lạnh phía sau lưng.

 

“Được được được, cậu gửi tên cho tôi, tôi quan tâm cậu một chút, sẽ chia sẻ cho cậu.”

 

“Lúc chia sẻ, để cho bộ phận PR tạm ngừng hoạt động, buổi tối mở lại.” Tư Mộ Hàn nói xong cúp điện thoại, lấy ID facebook của mình gửi cho Cố Tri Dân.

 

Cố Tri Dân tìm ID Tư Mộ Hàn, lúc thấy bài facebook dài đó của anh ta, cả người sững sờ một hồi, liên tục nói mấy tiếng “FML”, sau đó chia sẻ lại bài facebook anh ta vào facebook mình.

 

Lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại di động muốn lướt facebook, để ý tiến độ và tình hình sự việc.

 

Kết quả, điện thoại di động của cô bị Tư Mộ Hàn tịch thu.

 

Lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Ăn cơm.”

 

Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn ăn cơm, đi lấy điện thoại lại.

 

Facebook cô bị thông báo của Thẩm Lệ làm nổ tung, cô không sốt ruột xem, mà lại xem facebook.

 

Chủ đề facebook nóng nhất trong chủ đề tìm kiếm có chút kỳ lạ.

 

“XN-Người sáng lập truyền thông Thịnh Hải?” Cái này có ý gì?

 

Nguyễn Tri Hạ vào bên trong chủ đề # Người sáng lập truyền thông Thịnh Hải XN # nhìn một chút, điều thứ nhất đưa lên top facebook, chính là ID của người gửi bài facebook dài tên “XN”.

 

Tiêu đề giản đơn mà trực tiếp:《Giải thích về việc truyền thông Thịnh Hải khắc nghiệt với ngài Trần Tuấn Tú 》.

 

“Thịnh Hải thành lập mười năm, đây là lần đầu tiên tôi nói với mọi người, tôi là người sáng lập truyền thông Thịnh Hải: XN, bởi vì phần lớn thời gian công ty đều do Cố Tri Dân xử lý, cho nên mọi người có thể không biết tôi. Trong mười năm, Thịnh Hải trải qua gian khổ tăm tối, cũng đã từng rơi xuống vực, tôi rất biết ơn sự mong đợi và sự quan tâm của mọi người trên con đường phát triển. Về chuyện ngài Trần Tuấn Tú lần này…”

 

“Ngài Trần Tuấn Tú là người nghệ sỹ đầu tiên ký hợp đồng với Thịnh Hải, lúc anh ấy ra mắt, tuổi nghề bằng Thịnh Hải, chuyện Thịnh Hải trải qua, anh ấy cũng trải qua cùng tôi…”

 

“Chúng ta đãng từng cùng đi qua mười năm gian khổ, vừa là thầy vừa là bạn, chuyện xấu lần này, là thất trách của tôi, mới khiến sóng gió ập tới với anh ấy, rơi vào vòng xoáy dư luận…”

 

Đây là một bài facebook dài, chữ bị cắt, chỉ chữ không đề cập tới truyền thông Thịnh Hải bị đào mới bí mật mới được xuất hiện.

 

Thực ra một người bình thường chân thành, quan tâm nhất cũng chỉ là thái độ công ty đối với Trần Tuấn Tú, cũng sẽ không buồn chán không biết gì đi đào bới bí mật công ty.

 

Hơn nữa còn là chút hư ảo, không có căn cứ bịa đặt tạo ra bí mật.

 

Nguyễn Tri Hạ xem xong cả bài facebook dài, có chút bị lây nhiễm bởi nội dung bên trong.
 
Chương 386


Chương 386:

 

Cô dựa vào ghế, chậm rãi nhìn bình luận phía dưới.

 

“Trần ảnh đế chớp mắt đã ra mắt mười năm rồi…”

 

“Cái này xem ra XN thực sự là người sáng lập Thịnh Hải, giám đốc Cố cũng chia sẻ bài facebook rồi, rất nhiều trang thông tin khác cũng chia sẻ rồi.”

 

“Thực ra tôi không tin giám đốc Cố có thể viết ra bài này.”

 

“Chỉ có một mình tôi cảm thấy có chút rơi nước mắt sao? Cảm giác XN và Trần ảnh đế có quan hệ chắc chắn rất tốt…”

 

“Rơi nước mắt hu hu hu…”

 

“Rơi nước mắt +1.”

 

Những câu chữ trong bài facebook này đều ra sự chân thành, trong đó còn viết một vài chuyện gây dựng sự nghiệp lúc đầu, có chút cảm động.

 

Nguyễn Tri Hạ nhấp vào bên trong nick facebook XN kia, phát hiện chỉ có bài facebook dài này, nhìn ra được là một nick mới.

 

Mà bài facebook này, thời gian đăng là năm giờ, đến bây giờ cũng chỉ mới hơn một tiếng mà thôi, lượt chia sẻ đã hơn mười nghìn rồi, người hâm mộ cũng đã được bảy mười tám nghìn rồi.

 

Sáu giờ, đi làm đi học đều có thời gian lướt facebook, Nguyễn Tri Hạ làm mới một chút, liền có thể thấy số người hâm mộ XN đang tăng, bình luận và lượt chia sẻ cũng đang tăng.

 

Nguyễn Tri Hạ nhớ đến lúc trước Tư Mộ Hàn liên tục viết gì đó, không nhịn được đi vào phòng khách tìm Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế sôfa trong phòng khách, tay cầm điện thoại di động đang nhìn cái gì đó.

 

Lúc đến gần, Nguyễn Tri Hạ phát hiện Tư Mộ Hàn đang xem facebook.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống bên cạnh anh, trực tiếp hỏi: “XN là anh?”

 

“Ừm.” Tư Mộ Hàn thản nhiên lên tiếng.

 

Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói cái gì đó, Cố Tri Dân liền gọi đến.

 

Lúc này Cố Tri Dân gọi đến, nhất định là nói chuyện facebook.

 

Nguyễn Tri Hạ co chân ngồi lên ghế sofa, tiếp tục lướt facebook, kết quả là bên trong chủ đề lướt ra một cái facebook La Doanh.

 

La Doanh là nick có tích xanh, hơn nữa cô ta có chút nổi tiếng, khi facebook chia sẻ ra, chủ đề xếp ngay phần đầu trang.

 

“Tôi ở Thịnh Hải một năm, chưa bao giờ biết truyền thông Thịnh Hải còn có một người sáng lập XN gì đó, chẳng qua là trò lừa bịp lừa gạt dân chúng mà thôi, một đám người lại vẫn cảm động đến tin, IQ thực sự đáng lo ngại. Hơn nữa, cho là muốn thức tỉnh những em nữ sinh muốn vào Thịnh Hải, lãnh đạo cao cấp Thịnh Hải cùng một vài minh tinh nữ quan hệ rất thân mật…”

 

Cô ta nói những lời cuối cùng này, chính là đang kín đáo nói quy tắc ngầm của nữ minh tinh.

 

La Doanh này thực sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào, chuyện gì cũng không muốn ôm một chân.

 

Cũng may bình luận sau đó đều là đang mắng cô ta.

 

“Diễn viên tuyến phụ như cô cũng quản thật là rộng.”

 

“Không tin người nhà tổng giám đốc Cố nói, lẽ nào tin cô một kẻ XX bò trên giường?”

 

Đương nhiên La Doanh có thể bị chìm xuống vào trong các bình luận hỗn loạn này, cũng còn một nhóm não tàn không sợ chết trung thành.

 

“Chửi Doanh Doanh của chúng ta đều là rác rưởi!”

 

“Doanh Doanh, mau nói là minh tinh nào đi, thật muốn biết…”

 

Bên kia Tư Mộ Hàn đã nghe điện thoại xong, Nguyễn Tri Hạ vội vàng cầm điện thoại đưa qua, để Tư Mộ Hàn xem facebook.

 

Lúc Tư Mộ Hàn nhìn nội dung, sắc mặt trở nên có chút nghiêm túc.

 

“Làm sao vậy?” Nguyễn Tri Hạ thực ra cũng không them để ý đến loại hành vi này của La Doanh, nghĩ không đến mức khiến Tư Mộ Hàn bày thế trận chờ quân địch như thế.
 
Chương 387


Chương 387:

 

Tư Mộ Hàn mím môi, gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, lúc nghe điện thoại, vẻ nghiêm túc trên mặt anh biến mất, giọng nói nghe trái lại có chút nhìn có chút hả hê: “Chuyện tiếp theo, bản thân cậu gây ra, tự mình dọn chiến trường đi.”

 

Bài facebook dài kia của Tư Mộ Hàn, có thể nói là giúp đỡ đúng lúc, PR rất đúng chỗ, tình hình trên web đã sửa lại toàn bộ, sau này xử lý đơn giản một chút là được, coi như là vẽ một cái kết viên mãn.

 

Cố Tri Dân rất vui mừng, liền bị Tư Mộ Hàn dọa những lời này:”Lại xảy ra chuyện gì?”

 

Anh ta nghĩ, thần kinh căng còn như vậy sớm cũng sẽ đứt, anh sớm muộn cũng sẽ chết sớm.

 

“Tự mình để ý.” Tư Mộ Hàn nói nhẹ một câu như vậy, liền cúp điện thoại.

 

Nguyễn Tri Hạ đối với lời của anh cũng rất tò mò: “Cố Tri Dân anh ta gây chuyện gì vậy?”

 

Tư Mộ Hàn cũng không nói thêm nữa, thu điện thoại của cô::”Nên nghỉ ngơi rồi.”

 

“Mới sáu giờ!”

 

“Xong chuyện sớm rồi đi ngủ sớm một chút.”

 

Làm chuyện gì?

 

Tư Mộ Hàn không cho cô cơ hội suy nghĩ, liền ôm cả người cô lên, liền đi lên tầng.

 

Nguyễn Tri Hạ theo bản năng ôm chặt cổ Tư Mộ Hàn, lướt qua bờ vai anh thấy thím Hồ đang nhìn về phía hai bọn họ.

 

Trong mắt mang theo một chút kinh ngạc, một chút ý cười hiền hậu. . .

 

Mặt Nguyễn Tri Hạ vừa đỏ vừa đen, đen lại xanh, vừa đến phòng liền đánh một cái vào ngực Tư Mộ Hàn:”Trong nhà còn có người, anh chú ý một chút đi!”

 

Tư Mộ Hàn bắt được tay cô, cúi đầu hôn cô, trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Đã rất chú ý rồi.”

 

Nguyễn Tri Hạ nói không lại anh, cuối cùng chỉ có thể bị Tư Mộ Hàn lăn qua lăn lại. . .

 

Nói ngủ sớm, kết quả cuối cùng vẫn là đến mười một mười hai giờ mới ngủ.

 



 

Nguyễn Tri Hạ vẫn nhớ chuyện ngày hôm qua, sáng sớm tỉnh dậy, liền lấy điện thoại di động muốn lên facebook.

 

Kết quả tìm nửa ngày không tìm được, cô mới nhớ ra điện thoại di động của mình tối hôm qua lại bị Tư Mộ Hàn lấy đi.

 

Cô đẩy Tư Mộ Hàn một cái:”Điện thoại di động của em!”

 

Tư Mộ Hàn lim dim mắt, lúc tỉnh lúc không, đôi mắt đen như mực kia của anh cũng không dọa người như vậy, ngược lại cảm thấy ấm áp thêm vài phần.

 

Anh đưa tay lấy điện thoại di động của mình: “Dùng của anh trước đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ lên facebook, liền thấy đủ loại tin chưa đọc 999+, cùng với đủ loại @.

 

Giọng của cô có chút chua xót: “Cậu chủ Tư đúng là khác người, người hâm mộ nick facebook có thể tăng nhiều như vậy, thực sự là lợi hại.”

 

“Không dám nhận.” Tư Mộ Hàn đưa tay lại lần nữa ôm cô vào lòng, đầu tựa vào vai cô, giọng khàn nhỏ: “Có lợi hại hơn nữa cũng bị em đè ép…”

 

Nguyễn Tri Hạ bùng nổ: “Tư Mộ Hàn!

 

“Ừ.”

 

Tư Mộ Hàn lên tiếng: “Em nhìn dáng vẻ hung dữ của em đi, tôi không dám nói gì em, hai chúng ta, rốt cuộc là người nào giỏi hơn?”

 

Nguyễn Tri Hạ nằm trong chăn đạp anh hai lần, cô không muốn cùng anh tiếp tục thảo luận đề tài ai “giỏi” hơn này.

 

Tư Mộ Hàn cười một tiếng, tiếp tục ngủ.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn danh sách chủ đề, xếp ở vị trí thứ nhất là chủ đề: Tổng giám đốc Cố oai phong.

 

Xếp thứ hai là chủ đề: Thẩm Lệ tuyên chiến với La Doanh.
 
Chương 388


Chương 388:

 

Xếp thứ ba là chủ đề: Ông đây có tiền.

 

Cho dù Nguyễn Tri Hạ chưa bấm vào đó để xem nội dung bên trong, nhưng cô mơ hồ cảm giác được ba chủ đề này có mối liên quan nào đó.

 

Cô xem qua một lượt, cuối cùng tìm được một bài đăng tổng kết trên facebook của một cư dân mạng.

 

“Bài đăng này cung cấp qua một chút thông tin về ba chủ đề trên cho cư dân mạng vừa đến hóng chuyện, nguyên nhân của sự việc là do La Doanh ở trên facebook nói bóng gió, XN… Người sáng lập ra tập đoàn truyền thông Thịnh Hải bịa chuyện. Sau đó lại ném đá giấu tay nói, tập đoàn truyền thông Thịnh Hải vừa mới ký hợp đồng với một nữ nghệ sĩ S nào đó có quan hệ mập mờ với một người là quản lý cấp cao trong công ty, sau đó nữ nghệ sĩ S tuyên bố đối đầu với La Doanh. Cuối cùng “người quản lý cấp cao nào đó” của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải đưa ra thông báo cuối cùng ‘ông đây có tiền, muốn ký với ai thì ký’…”

 

Sau cùng, chủ tài khoản facebook này còn viết một câu: “Mọi người đều biết nữ nghệ sĩ S nghìn năm đóng vai nữ phụ chính là diễn viên mới nổi Thẩm Lệ, còn “người quản lý cấp cao nào đó” của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải chính là tổng giám đốc Cố, không thể không nói, cuộc chiến hiếm hoi giữa hai người phụ nữ khiến cho tôi muốn trở thành fan của nữ nghệ sĩ S kia một cách khó hiểu ‘icon cười mếu’ ‘icon cười mếu’ ‘icon cười mếu’.”

 

Phía sau còn chèn thêm ba icon mặt cười mếu.

 

Nguyễn Tri Hạ đọc hết bài tổng kết trên facebook này, cô đăng nhập facebook La Doanh dạo một vòng.

 

“Nếu như mọi người đã muốn biết nữ nghệ sĩ S kia là ai, tôi sẽ tiết lộ một chút, cô ta họ Thẩm, nhiều năm đóng nữ phụ, vừa ký kết hợp đồng giá trị lớn với tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.”

 

Chuyện Thẩm Lệ được tập đoàn truyền thông Thịnh Hải dùng giá cao để chiêu mộ sang bên đó, đây không phải là bí mật gì trong giới giải trí, thế nhưng Thẩm Lệ không muốn lăng xê, cho nên cô ấy không tìm các đơn vị truyền thông đưa tin chuyện này, chẳng qua vẫn có không ít người biết.

 

Ít nhất những người hâm mộ chân chính của Thẩm Lệ phần lớn đều biết chuyện này.

 

Dòng trạng thái facebook vừa được đăng tải, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ yên ả dấy lên ngàn gợn sóng.

 

Người hâm mộ chân chính của Thẩm Lệ cũng giống như cô ấy, đều là những người chăm chỉ làm việc, nếu như không có việc gì, không thích đi gây chuyện, thế nhưng nếu như có người đến gây chuyện, ai nấy đều có sức chiến đấu rất mạnh.

 

Bài đăng trên facebook của La Doanh bị fan hâm mộ Thẩm Lệ công kích, La Doanh giả chết, không nói câu nào.

 

Cuối cùng, fan hâm mộ của La Doanh và fan hâm mộ của Thẩm Lệ cùng giằng co, sau cùng dĩ nhiên fan hâm mộ của Thẩm Lệ thắng trong gang tấc.

 

Lúc này, Cố Tri Dân đăng lên facebook: “Nói đông nói tây, tại sao cô không nói vì lý do gì mà tập đoàn truyền thông Thịnh Hải hủy hợp đồng với cô? Ồ, ông đây có tiền, tôi muốn ký hợp đồng với người nào liền ký với người đó. Trong kinh doanh chỉ được dùng cách của kinh doanh, chỉ cần cô tạo ra được giá trị thương mại với công ty, tôi vẫn có thể dùng giá cao để ký lại hợp đồng với cô!”

 

Cách một tấm màn hình điện thoại, Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được dòng trạng thái trên facebook này sặc mùi giả tạo.

 

Trong kinh doanh chỉ dùng cách của kinh doanh sao?

 

Cô tin lời nói của Cố Tri Dân mới là lạ, Cố Tri Dân dùng giá cao để chiêu mộ Thẩm Lệ qua công ty, phần lớn nguyên nhân là vì lòng riêng.

 

Nếu không phải như vậy thì tối qua khi Tư Mộ Hàn gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, anh sẽ không nói để Cố Tri Dân tự xử lý cục diện.

 

Nguyễn Tri Hạ lướt facebook một lúc, cô không buồn ngủ cho nên liền dậy.

 

Sau đó, cô tìm được dưới gầm giường chiếc điện thoại di động đã sập nguồn do hết pin.

 

Cô thở dài, yên lặng sạc pin.

 

Hôm qua Thẩm Lệ gửi tin nhắn zalo cho cô, cô còn chưa kịp đọc.

 

Cô mở zalo, đọc hết tin nhắn mà Thẩm Lệ gửi cho cô, phát hiện cô ấy hỏi chuyện XN, đây là tin nhắn cô ấy gửi trước khi La Doanh gây chuyện.

 

Sau khi đọc xong, cô liền gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.

 

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy: “Alo?”

 

Giọng nói của Thẩm Lệ mơ mơ màng màng, rất rõ rang là cô ấy còn chưa tỉnh ngủ.

 

“Là tớ, Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ đoán cô ấy còn chưa mở mắt đã nghe máy.
 
Chương 389


Chương 389:

 

Đầu dây bên kia vang lên những tiếng sột soạt, giọng nói của Thẩm Lệ lớn hơn một chút: “Hôm qua rạng sáng tớ mới đi ngủ, buồn ngủ chết đi được, đúng rồi, chuyện XN là sao thế?”

 

Trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ mang theo lo lắng: “XN chính là Tư Mộ Hàn, cậu có ổn không?”

 

“Tớ ổn!” Thẩm Lệ biết Nguyễn Tri Hạ hỏi đến chuyện La Doanh, cô ấy thở dài, giọng nói mang theo sự tiếc nuối: “Tớ nói cho cậu biết, nếu như không phải quản lý của tớ bất ngờ đổi mật khẩu facebook của tớ, tớ nhất định sẽ xé chết người phụ nữ xấu xa La Doanh kia!”

 

Trước đó, lúc Nguyễn Tri Hạ xem facebook của Thẩm Lệ, cô cảm thấy hai dòng trạng thái đăng ngày hôm qua trên facebook của cô ấy, dòng trạng thái thứ hai không giống với phong cách của cô ấy.

 

Thì ra là thế…

 

Nguyễn Tri Hạ tổng kết một câu: “Quản lý của cậu làm rất tốt.”

 

Cổ họng Thẩm Lệ hơi nghẹn lại: “Tớ cảm thấy cậu muốn bị cho vào danh sách đen.”

 

“Tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

 

“Hôm nay tớ tạm thời bỏ qua, hôm khác lại cho vào danh sách đen.”

 

Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ hẹn nhau ăn cơm ở Kim Hải.

 

Trải qua chuyện tối qua với La Doanh, Thẩm Lệ có thêm một nhóm fan hâm mộ mới, sức nóng của cô ấy tăng lên.

 

Đi tới chỗ nào đều có thể bị chụp ảnh, vì lý do an toàn, hai người vẫn lựa chọn Kim Hải.

 

Sau khi Thẩm Lệ gặp được Nguyễn Tri Hạ, cô ấy mới nhớ tới hỏi cô: “Hôm nay cậu không đi làm à?”

 

“Tớ xin nghỉ việc rồi.”

 

“Ồ?”

 

“Hôm trước tớ vừa xin nghỉ việc, chuyện xảy ra bất ngờ, tớ chưa kịp nói cho cậu nghe.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện, vừa đẩy thực đơn đến trước mặt Thẩm Lệ.

 

Thẩm Lệ không xem thực đơn, vẻ mặt của cô ấy rất kinh ngạc: “Nhanh như vậy ư? Cậu vừa xin nghỉ việc đã được đi luôn rồi à?”

 

“Tư Mộ Hàn xin nghỉ giúp tớ.” Nghĩ đến Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được bật cười.

 

Thẩm Lệ lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ mê trai của cậu kìa…”

 

“Cậu còn độc thân, dĩ nhiên là không hiểu.” Tâm trạng Nguyễn Tri Hạ rất tốt, nói đùa với cô ấy.

 

Thẩm Lệ liếc thoáng qua cô: “Tớ cảm thấy giọng điệu nói chuyện của cậu, sắp giống với ông chủ lớn rồi.”

 

Lúc thanh toán, Nguyễn Tri Hạ dùng thẻ đen kia.

 

Thẩm Lệ đến gần, hỏi cô: “Ông chủ lớn đưa cho cậu à?”

 

“Không phải, là ông nội của anh ấy cho tớ.”

 

“Trời! Ông chủ lớn dẫn cậu đi gặp người lớn trong nhà rồi à?” Sau khi Thẩm Lệ nói xong, cô ấy cảm thấy không đúng: “Hai người đã đăng ký kết hôn, hình như không thể nói như thế…”

 

“Vậy bây giờ cậu chính là bà chủ nhỏ!” Thẩm Lệ vừa nói, vừa đưa ngón tay ra đếm: “Mợ chủ nhà họ Tư, vợ của tổng giám đốc tập đoàn truyền thông Thịnh Hải… Mỗi một thân phận đều rất hoành tráng đó!”

 

Nguyễn Tri Hạ cười không nói.

 

Những thân phận hoành tráng gắn liền trên người cô, tất cả đều là vì Tư Mộ Hàn.

 

Nhưng trong lòng cô hiểu, cô chính là cô.

 

Bỏ đi những thân phận hào nhoáng này, cô là Nguyễn Tri Hạ, một Nguyễn Tri Hạ có ước mơ làm nhà biên kịch.

 

“Cho dù hoành tráng cũng có ăn được đâu, tớ cảm thấy quan trọng nhất vẫn là tìm được một công việc tốt.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, điện thoại di động của cô đổ chuông.

 

Là Tư Mộ Hàn gọi điện thoại tới.
 
Chương 390


Chương 390:

 

“Em đang ở đâu thế? Em tới công ty một chuyến được không?”

 

“Có chuyện gì không anh?” Sao anh lại đột nhiên bảo cô qua công ty.

 

Tư Mộ Hàn do dự một lúc rồi nói: “Tôi để quên một phần tài liệu ở nhà, em có thể giúp tôi mang tới đây được không?

 

Nguyễn Tri Hạ cúp máy, quay đầu nói với Thẩm Lệ: “Tư Mộ Hàn nhờ tớ mang tài liệu qua công ty cho anh ấy.”

 

“Dù sao tớ cũng không bận gì, tớ đưa cậu về nhà lấy đồ, sau đó cùng cậu qua Thịnh Hải.” Thẩm Lệ lắc chìa khóa trong tay, nói.

 

Vì thế, Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ cùng nhau về nhà lấy tài liệu, sau đó hai người cùng đi đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.

 

Sau khi Thẩm Lệ đỗ xe xong, Nguyễn Tri Hạ liền dùng thang máy chuyên dụng, đi thẳng lên tầng cao nhất, đến văn phòng của Tư Mộ Hàn.

 

Lúc cô đến văn phòng của Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn đang quay lưng về phía cô, đứng ở cửa sổ sát mặt đất, không biết anh đang suy nghĩ gì.

 

“Em mang tài liệu đến cho anh rồi đây.” Nguyễn Tri Hạ đi tới, để tài liệu lên trên bàn làm việc của anh.

 

Tư Mộ Hàn nghe thấy thế liền quay người lại, nói: “Tôi còn chưa dẫn em đi thăm quan Thịnh Hải.”

 

“Dạ?” Sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này làm gì?

 

Tư Mộ Hàn tiếp tục nói: “Tôi cho người dẫn em đi tham quan nơi này một chút, em cảm thấy như thế nào?”

 

Đang yên đang lành, dẫn cô đi tham quan Thịnh Hải à?

 

“Tôi bảo Tri Dân dẫn em đi.” Tư Mộ Hàn nói xong, tự mình phủ định: “Mà thôi, vẫn nên tìm Thẩm Lệ thì hơn.”

 

Đối với chuyện đi thăm quan Thịnh Hải, Nguyễn Tri Hạ không thấy quá hứng thú, cô chỉ vào tài liệu trên bàn, hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh không xem qua tài liệu à?”

 

“Nó không quá quan trọng.” Tư Mộ Hàn không ngẩng đầu lên, anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 

Không quá quan trọng, anh còn cố ý gọi điện thoại, để cho cô mang tới đây làm gì?

 

Cố Tri Dân rất nhanh đã tới.

 

Cố Tri Dân xuất hiện với hai quầng thâm ở mắt: “Cậu gọi tôi đến đây làm gì thế?”

 

“Cậu đưa Nguyễn Tri Hạ đi thăm quan Thịnh Hải một chút.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn về phía Cố Tri Dân, phân phó.

 

Hiển nhiên, Cố Tri Dân có chút kinh ngạc.

 

Thế nhưng Cố Tri Dân nghĩ đến khoảng thời gian gần đây Tư Mộ Hàn chăm chỉ làm việc, anh ta gật đầu nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi thăm quan một chút công ty của chồng cô.”

 

Nguyễn Tri Hạ bị anh ta trêu chọc như thế, sắc mặt cô xuất hiện vẻ mất tự nhiên hiếm thấy.

 

Sau lưng truyền đến giọng nói lành lạnh của Tư Mộ Hàn: “Gọi Thẩm Lệ đưa cô ấy đi thăm quan.”

 

Cố Tri Dân trực tiếp xua tay: “Thẩm Lệ mới tới nơi này được bao lâu, ngay cả chính cô ấy còn chưa quen thuộc Thịnh Hải nữa là.”

 

Đi ra ngoài cửa, lúc này Nguyễn Tri Hạ mới hỏi Cố Tri Dân: “Vì sao Tư Mộ Hàn lại đột nhiên gọi tôi đến để thăm quan Thịnh Hải?”

 

Cô hiểu, Tư Mộ Hàn nhờ cô mang tài liệu tới, đây chỉ là cái cớ mà thôi, cô không rõ trong lòng anh muốn làm gì.

 

Cố Tri Dân trầm ngâm một lúc, hỏi cô: “Có phải cô đã xin nghỉ việc rồi không?”

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu.

 

“Cậu ta…” Cố Tri Dân không chắc chắn lắm, nói: “Có thể cậu ta muốn để cho cô đến Thịnh Hải làm việc, thế nhưng không tiện nói thẳng, cho nên cậu ta muốn để cho cô đi tham quan Thịnh Hải một chút, sau đó dụ dỗ cô đi làm ở đây?”
 
Chương 391


Chương 391:

 

Sau khi nói xong, Cố Tri Dân dường như cảm thấy ý nghĩ này có chút không bình thường.

 

“Ồ?” Nguyễn Tri Hạ không cho rằng suy nghĩ của Cố Tri Dân là đúng: “Anh ấy có thể nói thẳng mà.”

 

Cố Tri Dân nhanh miệng nói: “Lúc trước cậu ta mời cô vào làm bằng mối quan hệ với cậu ta, chẳng phải là bị cô từ chối rồi sao? Cô còn nói không thích đến Thịnh Hải.”

 

“Làm sao anh lại biết lúc trước anh ấy có mời tôi, rồi cả chuyện tôi nói không thích đến đây?” Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn anh ta.

 

Cố Tri Dân: “…À, chuyện đó… Tôi dẫn cô đi thăm quan một chút…”

 

Anh ta có thể nói là từ trước đây rất lâu, anh ta nghe lén được Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn nói chuyện sao?

 

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Lệ dẫn Nguyễn Tri Hạ đi dạo xung quanh Thịnh Hải.

 

Bởi vì dù sao Cố Tri Dân cũng là một nửa ông chủ, dẫn Nguyễn Tri Hạ đi thăm quan Thịnh Hải, hiển nhiên hơi khoa trương.

 

Thẩm Lệ dẫn cô đi dạo, người khác liền cho rằng cô ấy đang dẫn bạn tới chơi, sẽ không suy nghĩ nhiều.

 

Trên đường đi, Nguyễn Tri Hạ thấy được rất nhiều ngôi sao hạng A, còn có vài biên tập và đạo diễn nổi tiếng.

 

Thẩm Lệ gặp bọn họ đều lễ phép chào hỏi, gọi một tiếng “thầy” hoặc là “tiền bối”.

 

Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rất lớn, hai người đi dạo một lúc lâu mới đi đến sân thượng tầng cao nhất.

 

Thẩm Lệ đứng ở lan can sân thượng hét to: “Sớm muộn cũng có một ngày, tớ sẽ khiến cho người khác nhìn thấy tớ đều phải gọi một tiếng cô Thẩm Lệ, đàn chị Thẩm Lệ!”

 

“Sẽ có một ngày như thế!” Nguyễn Tri Hạ đứng ở sau lưng cô ấy, thể hiện cảm xúc.

 

Thẩm Lệ giống như là đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô ấy quay đầu nhìn cô: “Không phải cậu nghỉ việc rồi ư? Cậu có muốn tới Thịnh Hải làm việc không? Đến lúc đó, chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.”

 

“Chuyện này…” Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến những lời Cố Tri Dân nói lúc trước, tuy cô cảm thấy có chút không đáng tin, thế nhưng lấy sự hiểu biết của cô về Tư Mộ Hàn, có lẽ anh thật sự có chủ ý đó.

 

Một người khôn khéo như Tư Mộ Hàn, vậy mà cũng làm ra loại chuyện này…

 

Nguyễn Tri Hạ không nhịn được bật cười: “Có lẽ là thế…”

 

“Cái gì gọi là ‘có lẽ’, chỉ cần một câu nói của cậu, ông chủ lớn nhất định sẽ dâng mọi thứ đến trước mặt cậu, từ đạo diễn nổi tiếng, ngôi sao hàng đầu, đến biên kịch vàng dẫn dắt cậu… Chỉ tưởng tượng một chút thôi đã cảm thấy hâm mộ rồi.”

 

Thẩm Lệ nói với vẻ mặt kích động.

 

Nguyễn Tri Hạ dội cho cô ấy một gáo nước lạnh: “Cố Tri Dân nhất định nguyện ý nâng cậu lên.”

 

Thẩm Lệ trừng mắt liếc thoáng qua cô: “Tớ nghỉ chơi với cậu một ngày.”

 

“Được rồi, tạm biệt cậu.” Nguyễn Tri Hạ đúng lúc nhận được tin nhắn của Tư Mộ Hàn, sau khi nói xong, cô đi xuống lầu dưới.

 

Thẩm Lệ vội vàng đuổi theo: “Chị gái nhỏ, tớ sai rồi.”

 

Nguyễn Tri Hạ cười giải thích: “Tư Mộ Hàn gửi tin nhắn cho tớ, tớ đi qua đó trước.”

 

Thẩm Lệ: “…”

 

Trong văn phòng Tư Mộ Hàn chỉ có một mình anh ở đó.

 

Anh đang ngồi pha trà, đầu hơi cúi xuống, dáng vẻ cao quý mà xa cách.

 

Nguyễn Tri Hạ đi đến, cô ngồi xuống đối diện anh: “Anh còn biết pha trà à?”

 

Tư Mộ Hàn rót một chén trà, đưa tới trước mặt cô: “Tôi học theo ông nội, em cảm thấy Thịnh Hải thế nào?”

 

“Rất tốt, là ông trùm trong giới giải trí, chuyên tạo ra các ngôi sao.” Nguyễn Tri Hạ đánh giá rất đúng trọng tâm.

 

Những năm gần đây, những ngôi sao hạng A trên màn ảnh và những tên tuổi gạo cội, phần lớn đều là nghệ sĩ của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.
 
Chương 392


Chương 392:

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong liền nhìn sắc mặt Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn vẫn buông tầm mắt xuống, anh rót cho mình một chén trà, bâng quơ nói: “Vậy em có muốn đến Thịnh Hải làm việc không?”

 

Nguyễn Tri Hạ vừa bưng chén trà lên uống một ngụm, nghe thấy thế, lập tức phun ra.

 

“Phụt…”

 

Đúng là bị Cố Tri Dân đoán trúng sao?

 

Tuy cô và Tư Mộ Hàn ngồi đối diện nhau, ở giữa còn cách một bàn trà, thế nhưng trên mặt Tư Mộ Hàn vẫn bị dính nước trà cô phun ra.

 

Tư Mộ Hàn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, dường như anh có chút tức giận, thế nhưng lại cảm thấy không thể làm gì khác.

 

Nguyễn Tri Hạ vội vàng cầm khăn lau mặt cho anh: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý.”

 

Cô không nghĩ tới, suy đoán trước đó của cô và Cố Tri Dân lại đúng.

 

Tư Mộ Hàn đâu giống với người sẽ làm ra loại chuyện này, với tính tình của anh, không phải anh nên trực tiếp ra lệnh à?

 

Lần này quá mức uyển chuyển!

 

Tư Mộ Hàn từ từ nhắm hai mắt lại, để mặc cho Nguyễn Tri Hạ lau mặt cho anh.

 

Sau khi lau xong, Nguyễn Tri Hạ có ý thức giữ mạng rất cao, hôn lên mặt anh một cái thật kêu: “Xong rồi.”

 

Tư Mộ Hàn mở mắt ra, lập tức thay đổi sang vẻ mặt giải quyết công việc chung: “Lấy chuyên ngành và kinh nghiệm của em, em không tìm được công ty nào thích hợp hơn Thịnh Hải đâu.”

 

Cô cảm thấy khả năng Tư Mộ Hàn uyển chuyển chỉ là ảo giác mà thôi.

 

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Anh muốn em đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải làm việc thì cứ việc nói thẳng, đi một vòng lớn như thế, anh có cảm thấy mệt không vậy.”

 

Tư Mộ Hàn hiếm khi bị Nguyễn Tri Hạ làm cho nghẹn lời, anh nắm tay, đặt bên môi ho nhẹ mấy cái: “Tôi chỉ đang hỏi ý kiến của em.”

 

Nguyễn Tri Hạ nói thẳng: “Được.”

 

“…” Tư Mộ Hàn thấy cô trả lời một cách dứt khoát như thế, trong lúc nhất thời anh không biết nói gì cho phải.

 

Nguyễn Tri Hạ lên tiếng dò hỏi: “Bởi vì lúc trước em từ chối anh, cho nên anh mới…”

 

“Ngày mai em đến báo danh nhận việc.” Làm sao Tư Mộ Hàn có thể cho cô cơ hội hỏi nhiều, sau khi nói xong, anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.

 

Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ giật giật, xem đi, vừa nói đã lộ ra nguyên hình.

 

Hai người cùng nhau về nhà, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hỏi anh: “Anh làm như vậy có tính là cho em đi cửa sau không?”

 

“Đi cửa sau à?” Tư Mộ Hàn khẽ nhướng mày nói: “Không tính.”

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chuyện này giống như đi cửa sau, nếu như không nhờ Tư Mộ Hàn lên tiếng, Nguyễn Tri Hạ muốn vào làm việc ở tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, có lẽ còn cần vượt qua muôn vàn khó khăn mới có thể vào được.

 

Một lúc sau, trong xe vang lên giọng nói của Tư Mộ Hàn: “Tìm cho em một ekip viết kịch bản, sắp xếp hoạt động, trong vòng nửa năm, có thể khiến cho danh tiếng của em ở trong làng giải trí tăng cao, trở thành biên kịch vàng, đây mới gọi là đi cửa sau.”

 

Nguyễn Tri Hạ hiếu kỳ hỏi: “Cho nên ngay từ đầu, anh đã nghĩ đến việc cho em đi cửa sau bằng cách này à?”

 

“Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh rất nghiêm túc.

 

Thịnh Hải là ông trùm trong giới giải trí, Tư Mộ Hàn là ông chủ đứng phía sau của Thịnh Hải, đối với những thứ trong giới giải trí, anh hiểu rất rõ.

 

Những cái gọi là thành danh sau một đêm, tất cả đều có một ekip đứng sau vận hành.

 

Mấy năm gần đây, mấy tiểu hoa đán mới nổi trong công ty, tất cả đều dựa vào ekip vận hành để đi lên.
 
Chương 393


Chương 393:

 

Chỉ có Trần Tuấn Tú là theo chân Thịnh Hải, từng bước, từng bước đi lên cao.

 

Ngày hôm qua, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy năng lực giao tiếp của Tư Mộ Hàn, cô không chút nào nghi ngờ việc trong vòng nửa năm, Tư Mộ Hàn có thể làm cho cô trở thành một biên kịch hàng đầu trong nghề.

 

Thế nhưng, đây không phải điều cô muốn.

 

Lý tưởng là thứ rất trân quý, cần được bảo vệ, cần phải từng bước thực hiện, cô không cần sự thành công quá dễ dàng chỉ để bản thân được hào quang vây quanh.

 

Thứ cô muốn là giá trị thực sự của việc thực hiện lý tưởng.

 

Cuộc sống dài như thế, cô còn trẻ như vậy, chỉ cần cố gắng, không gì là không thể làm được, cô tin tưởng vào chính mình.

 

Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn đã suy nghĩ nhiều như thế, tuy cô không cần, nhưng cô vẫn cảm động.

 

Tư Mộ Hàn là thương nhân, anh thường nhìn thấy mưa gió trong giới giải trí, anh đưa ra dự định này cho cô cũng là chuyện bình thường.

 

Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Anh cảm thấy nếu em không đi đường tắt, em có thể trở thành nhà biên kịch hàng đầu không?”

 

Tuy cô tin tưởng vào bản thân mình, thế nhưng cô vẫn muốn nhận được sự khẳng định của Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn liếc thoáng qua cô một chút: “Người phụ nữ của Tư Mộ Hàn tôi, cho tới bây giờ luôn là người giỏi nhất.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy chữ “giỏi” này, cô đã cảm thấy cả người suy sụp.

 

Tư Mộ Hàn bị cô trừng mắt, khóe môi cong lên, ngược lại nở nụ cười.

 

Người phụ nữ của anh không có khả năng thất bại, cho dù Nguyễn Tri Hạ không leo lên nổi, không phải còn có anh à?

 

Chút nguyện vọng này của cô, anh chỉ tùy ý động một đầu ngón tay là có thể giúp cô thực hiện được, làm sao có thể để cho cô thất bại?

 

Hôm sau.

 

Nguyễn Tri Hạ phải đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải báo danh,

 

Thế nhưng buổi sáng lúc xuất phát, bởi vì cô không muốn ngồi lên xe Tư Mộ Hàn, hai người xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.

 

Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ rất kiên quyết: “Em đi xe bus qua đó là được.”

 

Tư Mộ Hàn có thân phận tổng giám đốc tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, hiện tại không có nhiều người biết anh, lúc anh ra vào Thịnh Hải đều rất thần bí, bây giờ có thêm cô đi cùng, mức độ mạo hiểm lớn hơn.

 

Sắc mặt Tư Mộ Hàn lạnh đi, làm ra nhượng bộ: “Để tôi bảo tài xế đưa em đi.”

 

“Em không cần.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, cô chỉ là thực tập trợ lý biên kịch, làm sao có thể có tài xế riêng đưa cô đến công ty!

 

Sắc mặt Tư Mộ Hàn lạnh hơn mấy phần, trầm giọng gọi tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.”

 

Khoảng thời gian gần đây, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ở chung rất vui vẻ, cô hiểu rõ Tư Mộ Hàn hơn, nhất là lúc đối phó khi Tư Mộ Hàn sắp tức giận, khả năng ứng biến của cô đột nhiên tăng lên rất nhiều.

 

Cô bước lên hai bước, đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, kiễng chân lên hôn anh, sau đó xoa đầu anh: “Hiện tại em vào trong công ty cũng chỉ là một trợ lý biên tập, người ta nhìn thấy em có xe sang đưa đi làm, còn không biết sẽ nói xấu thế nào về em, thật đó, em có thể ngồi xe bus đi đến đó…”

 

Tư Mộ Hàn vừa mới giống như con sư tử oai phong lẫm liệt đang nổi giận, giờ bị những hành động liên tiếp của Nguyễn Tri Hạ thành công vuốt lông, hơi thở trên người anh dịu đi rất nhiều.

 

“Vậy tôi đưa em đến bến xe bus.”

 

“Vâng.”

 

Tư Mộ Hàn đưa Nguyễn Tri Hạ đến bến xe bus, nhìn thấy cô lên xe bus, lúc này anh mới để cho Thời Dũng lái xe đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn rốt cuộc cũng chịu đi, cô thở phào một hơi.

 

Chỉ là, lúc xe bus đi ngang qua một đèn giao thông, Nguyễn Tri Hạ lơ đãng nhìn về phía sau, ngay ở phía sau xe bus, cô nhìn thấy chiếc xe Bentley xa hoa phiên bản giới hạn của Tư Mộ Hàn.
 
Chương 394


Chương 394:

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 

Cô cảm thấy có đôi khi Tư Mộ Hàn làm ra những chuyện rất ngây thơ.

 

Cô thu lại tầm mắt, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn nhanh chóng nghe máy: “Có chuyện gì thế?”

 

“Sao anh lại cứ đi theo sau xe bus thế!” Một tay Nguyễn Tri Hạ che lấy điện thoại, nhỏ giọng hỏi anh.

 

Tư Mộ Hàn dừng lại một chút, sau đó dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Bởi vì xe bus đi ở phía trước, xe của anh chỉ có thể đi ở phía sau.”

 

“Anh…” Nguyễn Tri Hạ tức giận đến mức cúp máy.

 

Ngày mai cô không đi xe bus nữa, cô đi làm bằng tàu điện ngầm, để xem anh đi theo sau bằng cách nào!

 

Cô vừa đến công ty liền có người dẫn cô đi làm thủ tục nhận công việc.

 

Khoảng hai năm gần đây, thị trường của phim truyền hình có tốc độ mở rộng hơn, nhu cầu về kịch bản là rất lớn.

 

Một biên kịch giỏi luôn được thị trường săn đón, ngoại trừ một số ít công ty truyền hình lớn, các công ty nhỏ muốn tìm một biên kịch nổi danh để hợp tác, đúng là có chút khó khăn.

 

Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải là một công ty lớn, chiếm nhiều ưu thế, thế nhưng ở trên phương diện này vẫn còn khiếm khuyết nhân tài.

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ còn đi học, cô đã từng viết qua kịch bản, xem như là có chút kinh nghiệm, thế nhưng khi đi vào công ty, cô vẫn cần phải học tập lại từ đầu.

 

Thịnh Hải thiếu rất nhiều biên kịch trong lĩnh vực phim truyền hình, cho dù là ngày đầu tiên Nguyễn Tri Hạ đi làm, cô được phân công rất nhiều công việc.

 

Giữa trưa, lúc Tư Mộ Hàn hẹn cô ăn cơm, cô vừa đi vào phòng của anh liền ngồi phịch xuống ghế sofa.

 

“Em mệt mỏi thế à?” Tư Mộ Hàn rót cho cô một cốc nước.

 

Nguyễn Tri Hạ nhận lấy cốc nước, một hơi uống sạch.

 

“Trong công ty của anh, mảng biên kịch truyền hình quá thiếu người, làm không ngơi tay.” Sở dĩ cô bận rộn như thế, không phải là do ma cũ bắt nạt ma mới, mà quả thật rất bận rộn.

 

Tư Mộ Hàn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bởi vì quá mệt mỏi, cho nên rất nhiều người không chịu được, xin nghỉ việc.”

 

Nguyễn Tri Hạ: “… Vậy anh phải tăng thêm tiền lương chứ?”

 

Anh liếc thoáng qua Nguyễn Tri Hạ một chút: “Trong giới giải trí, không có công ty nào trả lương cho tổ biên kịch cao hơn Thịnh Hải.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Tư Mộ Hàn nói như thế cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

 

Ở trong giới giải trí, tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có tiếng là nhiều tiền.

 

Chẳng qua hiện tại cô còn không biết tiền lương của mình là bao nhiêu.

 

Cô hiếu kỳ hỏi Tư Mộ Hàn: “Tiền lương thực tập của em là bao nhiêu?”

 

Tư Mộ Hàn nghe thấy thế, anh đột nhiên nheo mắt, đến gần cô, ý tứ sâu xa nói: “Mỗi ngày ông chủ của công ty tự mình phục vụ em còn chưa đủ, em còn muốn tiền lương à?”

 

Người đàn ông này thật đúng là không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể tán tỉnh cô.

 

Nguyễn Tri Hạ đang muốn lên tiếng, Cố Tri Dân đã xách theo mấy túi đồ ăn đi đến.

 

“Ăn cơm thôi!” Cố Tri Dân liếc thoáng qua bọn họ Tưt chút liền thu hồi tầm mắt.

 

Ôi, cả ngày đều phải nhìn hai người đó tình cảm, thời gian này thật đúng là không cách nào sống nổi.

 

Nguyễn Tri Hạ giúp anh ta lấy thức ăn ra, Cố Tri Dân không nhịn được nói mấy lời: “May mà mấy ngày nữa Mộ Hàn sẽ quay về Tư thị, nếu không, mỗi ngày tôi không cần phải ăn cơm, ăn thức ăn cho chó của hai người phát cũng đủ để cho tôi no vỡ bụng rồi!”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, ánh mắt cô rơi và trên người Tư Mộ Hàn: “Khi nào thì anh quay về Tư thị thế?”

 

“Hai ngày nữa.” Tư Mộ Hàn buông tầm mắt xuống, tiếng nói nhỏ hơn mấy phần, nghe không ra tâm trạng của anh.

 

Nguyễn Tri Hạ sắp quên mất chuyện này.
 
Chương 395


Chương 395:

 

Trước đó Tư Mộ Hàn đã nói muốn quay về Tư thị, chờ anh xử lý mọi chuyện trong công ty một cách ổn thỏa, sau khi giao cho Cố Tri Dân, đại khái anh sẽ quay về Tư thị.

 

Ngày hôm sau, lúc đi làm, Nguyễn Tri Hạ ngồi tàu điện ngầm.

 

Kết quả lúc cô ra khỏi cửa tàu điện ngầm, cô đã nhìn thấy xe của Tư Mộ Hàn.

 

Ngày thứ ba, Nguyễn Tri Hạ bắt xe đi thẳng đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, lúc xe taxi đến cửa của công ty, xe của Tư Mộ Hàn cũng vừa đến cửa của công ty.

 

Cuối cùng, đến ngày thứ tư, Tư Mộ Hàn không đi theo cô nữa.

 

Bởi vì anh cần đi đến Tư thị để báo danh.

 

Buổi sáng, lúc Nguyễn Tri Hạ thức dậy, cô không nhìn thấy bóng dáng Tư Mộ Hàn đâu.

 

Lúc cô đi xuống phòng khách, thím Hồ vừa nhìn thấy cô liền nói: “Cậu chủ đã đi làm trước.”

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu, cô cảm thấy có chút ngạc nhiên.

 

Hôm nay mặt trời mọc lên từ hướng Tây sao, Tư Mộ Hàn vậy mà bỏ mặc cô, đi trước sao?

 

Thế nhưng không lâu sau, cô nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn.

 

“Tôi đã đến Tư thị, sau này, mỗi ngày em không cần lo lắng tôi đi theo em nữa, em vui không?” Giọng nói của Tư Mộ Hàn vô cùng bình tĩnh, không nghe ra vui buồn.

 

Nguyễn Tri Hạ nào dám nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình, cô rất không có tiền đồ nói: “Sau này anh không đi làm ở tập đoàn truyền thông Thịnh Hải nữa sao? Thật đáng tiếc…”

 

Mấy ngày gần đây, hai người bọn họ bởi vì chuyện đi làm vẫn luôn âm thầm đọ sức, trong lòng Tư Mộ Hàn dĩ nhiên không vui lắm, chỉ là anh không nói ra mà thôi.

 

Tư Mộ Hàn dường như khẽ cười một tiếng: “Mỗi ngày anh có thể đưa em đến công ty, sau đó lại đến Tư thị.”

 

Nguyễn Tri Hạ: “… Không cần đâu, anh đừng để chậm trễ công việc…”

 

Tư Mộ Hàn không che giấu ý cười, bật cười thành tiếng.

 

Anh bài xích Tư thị, thế nhưng anh không thể không đến Tư thị, anh gọi điện thoại trêu chọc Nguyễn Tri Hạ một chút, tâm trạng của anh bỗng khá hơn rất nhiều.

 

Sau khi cười xong, Tư Mộ Hàn nghiêm túc nói: “Ngày thường đều theo ý em, thế nhưng những lúc trời mưa, em phải để tài xế đưa em đi, nếu không anh sẽ đi đón em.”

 

“Vâng vâng…” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khoảng thời gian gần đây Tư Mộ Hàn trở nên hay dài dòng.

 

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ đi đến công ty.

 

Trạm xe bus mà cô xuống, cách tập đoàn truyền thông Thịnh Hải khoảng năm phút đi bộ.

 

Cô vừa xuống xe bus, lúc sắp đi đến cửa tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, phía sau lưng cô bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe.

 

Nguyễn Tri Hạ tránh qua một bên để nhường đường, thế nhưng chiếc xe phía sau vẫn bấm còi.

 

Nguyễn Tri Hạ nhíu mày quay đầu. Cô nhìn thấy phía sau lưng cô là một chiếc xe ô tô màu đen, từ chỗ cửa sổ xe lộ ra một gương mặt quen thuộc.

 

Trên mặt Trần Tuấn Tú đầy ý cười, gọi cô một tiếng: “Tri Hạ.”

 

Sau khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy rõ Trần Tuấn Tú, cô ngạc nhiên gọi một tiếng: “Anh cả à?”

 

Khoảng thời gian này có nhiều chuyện xảy ra, không ai có thể liên hệ với Trần Tuấn Tú.

 

Trần Tuấn Tú lái xe đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, thuận tiện nói chuyện với cô.

 

Anh hỏi cô: “Cô đến tìm Mộ Hàn à?”

 

“Không phải.” Nguyễn Tri Hạ cầm thẻ nhân viên trong tay lên: “Hiện tại tôi đang làm nhân viên ở tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi.”

 

“Sau này mọi người là đồng nghiệp.” Trong mắt Trần Tuấn Tú thoáng qua một chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt anh ta không có quá nhiều ngạc nhiên.

 

Lúc này là giờ làm việc, có không ít người đi đến, nơi này không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện.
 
Chương 396


Chương 396:

 

Nguyễn Tri Hạ cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh: “Tôi không cách nào so với anh được.”

 

Trần Tuấn Tú là một người tỉ mỉ và thận trọng, anh ta chú ý đến cử động nhỏ của Nguyễn Tri Hạ, anh ta cười một tiếng, nói: “Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi đi trước.”

 

Sau khi nói xong, anh ta liền lái xe về phía bãi đỗ xe.

 

Nguyễn Tri Hạ không để tâm đến lời nói của anh ta, lần trước cô chỉ ngồi nhờ xe Trần Tuấn Tú từ sân bay về nhà đã dẫn đến chuyện phiền phức như vậy, làm cô trở thành bạn gái “thần bí của Trần Tuấn Tú”.

 

Nếu như lại bị truyền thông chụp được ảnh cô và Trần Tuấn Tú cùng nhau ăn cơm, không biết liệu truyền thông có viết thành “Trần Tuấn Tú đã bí mật kết hôn nhiều năm…” hay không.

 

Hiện tại truyền thông vì muốn nhận được sự quan tâm của nhiều người, chuyện gì đều có thể viết ra được.

 

Đến công ty lại là một ngày bận rộn.

 

Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có căn tin, buổi trưa Nguyễn Tri Hạ dự định cùng đồng nghiệp qua căn tin ăn cơm.

 

Cô vừa đi đến căn tin liền nhận được điện thoại của Trần Tuấn Tú.

 

“Đã nói chúng ta cùng nhau ăn cơm, cô đi đâu thế?” Tuy trong lời nói của Trần Tuấn Tú mang theo trách cứ, thế nhưng giọng điệu của anh ta lại hoàn toàn giống như đang nói đùa.

 

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp từ chối Trần Tuấn Tú: “Tôi và đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm ở căn tin, sau này chờ Tư Mộ Hàn có thời gian, chúng ta cùng ăn cơm.”

 

Trần Tuấn Tú dừng lại một chút, nói: “Được.”

 

Không biết có phải là do ảo giác của Nguyễn Tri Hạ hay không, cô luôn cảm thấy giọng điệu của Trần Tuấn Tú hơi có chút khác thường.

 

Cô cũng không nghĩ về chuyện này nữa.

 

Chẳng qua, trong đầu cô đột nhiên nhớ tới lần trước, lúc ở cửa ra vào của quán trà, dáng vẻ bị đả kích của Trần Tuấn Tú mà cô thấy.

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Sóng gió “bạn gái thần bí của Trần Tuấn Tú”, cuối cùng lấy tầm ảnh hưởng của facebook Tư Mộ Hàn, lắng lại một cách viên mãn, thế nhưng cũng không có điều tra ra kẻ khởi xướng gây ra chuyện này…

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới đây, cô nhắn tin qua zalo cho Tư Mộ Hàn để hỏi chuyện này.

 

Có lẽ Tư Mộ Hàn đang bận, mãi cho đến khi Nguyễn Tri Hạ ăn cơm xong, Tư Mộ Hàn mới trả lời cô, chỉ là mấy chữ đơn giản: “Không điều tra ra.”

 

Nguyễn Tri Hạ đọc dòng chữ này mấy lần, làm sao cô lại có cảm giác Tư Mộ Hàn đang nói dối.

 

Loại chuyện kích động dư luận bôi xấu một công ty, kẻ khởi xướng phía sau, không có khả năng không để lại một chút dấu vết gì, chỉ cần có lòng đi thăm dò, nhất định có thể điều tra ra.

 

Hơn nữa còn là Tư Mộ Hàn.

 

Tâm tư Tư Mộ Hàn kín đáo thâm trầm, chuyện này đã qua lâu như thế, không có khả năng anh không điều tra ra được.

 

Như vậy, có thể anh điều tra ra được, nhưng không muốn nói.

 

Đổi một cách nói khác, anh điều tra ra được kẻ khởi xướng trong chuyện này, nhưng lại không tin tưởng người kia sẽ làm như thế, cho nên anh nói không điều tra ra được.

 

Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.

 

Nếu đổi thành những người khác nói không điều tra ra được, Nguyễn Tri Hạ sẽ tin, thế nhưng Tư Mộ Hàn không có khả năng không tra được.

 

Sự tự tin trên người Tư Mộ Hàn thực chất là từ bên trong con người anh phát ra.

 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cô liền không dừng lại được.

 

Cả ngày Nguyễn Tri Hạ đều nghĩ đến chuyện này.

 

Đến giờ tan làm, cô vội vã ngồi xe về nhà, cô muốn nói chuyện này với Tư Mộ Hàn.

 

Thế nhưng khi cô về nhà, Tư Mộ Hàn còn chưa về.

 

Bảy giờ tối, thím Hồ nấu xong cơm tối, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn chưa về.
 
Chương 397


Chương 397:

 

Thím Hồ thấy thời gian không còn sớm, khuyên Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, cô ăn cơm trước đi, không biết lúc nào cậu chủ mới về.”

 

“Không sao, tôi chờ một chút.”

 

Ngày đầu tiên Tư Mộ Hàn qua Tư thị, nhất định sẽ rất bận rộn, chuyện này rất bình thường.

 

Một lát sau, thấy Tư Mộ Hàn vẫn chưa về, Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.

 

Chỉ là, cô vừa mới lấy di động ra liền có điện thoại gọi tới.

 

Cô liếc thoáng qua màn hình, là Tư Mộ Hàn gọi điện thoại tới.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe máy, hỏi anh: “Khi nào anh về?”

 

“Tôi vừa họp xong, có lẽ tối nay tôi về muộn, em không cần chờ tôi đâu.” Tư Mộ Hàn nhỏ giọng nói, xen lẫn một chút ôn nhu khó có thể phát giác ra, nhưng lại lộ ra một chút mỏi mệt.

 

Cuộc họp lần này diễn ra rất lâu, anh căn bản không để ý đã muộn như vậy.

 

Cuộc họp vừa kết thúc, anh lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ.

 

“Em biết rồi…”

 

Khoảng thời gian gần đây, tuy cô và Tư Mộ Hàn không đi làm hay tan làm cùng nhau, thế nhưng vẫn là buổi sáng cùng đi một lúc, buổi tối cũng cùng nhau về.

 

Hiện tại một mình đối diện với căn phòng trống trải, Nguyễn Tri Hạ có chút cảm thấy không quen.

 

Cô ăn cơm, sau đó về phòng ôm máy tính viết bản thảo.

 

Cô vừa viết bản thảo, vừa chú ý xem bên ngoài có tiếng xe ô tô hay không.

 

Thế nhưng một ngày làm việc quá mệt mỏi, một lúc sau cô dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.

 

Lúc Tư Mộ Hàn trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Trong phòng ấm áp, Tư Mộ Hàn đi vào phòng ngủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngồi dựa vào đầu giường, ngoẹo đầu ngủ.

 

Tay cô còn đặt trên bàn phím laptop, tóc mái được vén cao, tóc dài xõa ra.

 

Tư Mộ Hàn bước nhẹ nhàng đi tới, lấy máy tính ra khỏi tay cô.

 

Tuy động tác của anh rất nhẹ, thế nhưng Nguyễn Tri Hạ ngủ không sâu lắm, cô vẫn bị đánh thức.

 

Nguyễn Tri Hạ mông lung mở đôi mắt ngái ngủ ra, cô còn chưa tỉnh táo, nhìn người trước mặt, cô mơ màng hỏi: “Anh về rồi à?”

 

Hai mắt cô mờ mịt, cô dựa vào đầu giường, nghẹo đầu ngủ quá lâu, cô hơi động, cả người nghiêng sang một bên, sắp ngã xuống giường.

 

Tư Mộ Hàn nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra đỡ lấy đầu cô, một tay khác ôm lấy eo cô để cho cô nằm xuống ngủ, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Ừ, em nhanh ngủ đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy thế, cô mơ màng một lần nữa ngủ thiếp đi.

 

Từ lúc cô nằm trên giường đến khi cô ngủ chỉ mất mười giây.

 

Tư Mộ Hàn nhìn gương mặt yên tĩnh ngủ của cô, anh sửng sốt một chút, không nhịn được đưa tay ra nhéo mũi của cô, lẩm bẩm: “Em biến thành heo à?”

 

Anh đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó mới nằm lên giường, Nguyễn Tri Hạ đã ngủ say dường như có ý thức, tự động chui vào trong ngực Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn thấy thế, ánh mắt anh dịu dàng, đưa tay ra ôm lấy cô, rất nhanh đi vào giấc mơ đẹp.

 

Ngày hôm sau.

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ mở mắt ra, cô theo bản năng đưa tay sang bên cạnh tìm kiếm.

 

Kết quả bên cạnh trống không.

 

Cô lập tức ngồi dậy từ trên giường.

 

Tối hôm qua Tư Mộ Hàn không về nhà sao?
 
Chương 398


Chương 398:

 

Không đúng, hình như anh có về…

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, ánh mắt cô rơi trên chiếc laptop đặt trên sofa.

 

Cô nhớ ra rồi, tối hôm qua Tư Mộ Hàn trở về, anh còn giúp cô cất máy tính.

 

Thế nhưng anh đâu rồi? Anh lại đi rồi ư?

 

Nguyễn Tri Hạ xoay người xuống giường, cô mặc áo choàng dài, đi dép lê, mở cửa ra chạy xuống lầu.

 

Cô chạy đến đầu bậc cầu thang liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn mặc quần áo chỉnh tề đang đi về phía cửa.

 

Cô gọi một tiếng: “Tư Mộ Hàn?”

 

Tư Mộ Hàn nghe thấy thế, anh quay đầu chỉ liếc thoáng qua liền hơi nhíu mày: “Em quay về phòng thay quần áo, anh đến công ty trước.”

 

“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ theo bản năng lên tiếng, cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn quay người đi ra ngoài.

 

Cô há to miệng, cuối cùng không nói gì.

 

Mãi cho đến khi bóng dáng Tư Mộ Hàn biến mất, cô mới kéo thật chặt áo khoác trên người, về phòng ngủ thay quần áo.

 

Tư Mộ Hàn bắt đầu trở nên rất bận rộn.

 

Ngay cả thời gian ăn một bữa cơm với Nguyễn Tri Hạ đều không có, buổi sáng khi cô thức dậy, anh đã đi hoặc là chuẩn bị đi.

 

Buổi tối khi cô đi làm về, Tư Mộ Hàn còn ở công ty tăng ca, lúc anh về, Nguyễn Tri Hạ không phải ngủ thì là đã thức dậy.

 

Cứ như thế, một tuần trôi qua.

 

Nguyễn Tri Hạ cho rằng cuối tuần Tư Mộ Hàn sẽ được nghỉ ngơi, kết quả cuối tuần cô thức dậy sớm đã thấy Tư Mộ Hàn mặc xong quần áo, phong thái hiên ngang, rất có tinh thần.

 

Tư Mộ Hàn giống như chưa dùng hết tinh lực, bận rộn liên tục một tuần lễ như vậy, nhưng anh vẫn rất có tinh thần.

 

Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại di động lên, nhìn vào màn hình di động, cô thấy gương mặt tràn đầy mệt mỏi của mình.

 

Cô đi làm muộn hơn Tư Mộ Hàn, tan làm sớm hơn Tư Mộ Hàn, nhưng nhìn dáng vẻ của cô còn mệt mỏi hơn Tư Mộ Hàn.

 

Nếu như không phải ở chung với Tư Mộ Hàn một thời gian dài như vậy, cô nhất định sẽ nghi ngờ Tư Mộ Hàn có phải là con người hay không.

 

“Tôi chuẩn bị qua công ty, em ngủ thêm một lúc nữa đi.” Tư Mộ Hàn nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu lại nhìn cô, vừa cúi đầu chỉnh lại khuy măng sét trên tay áo của mình.

 

Hôm nay khuy măng sét giống như muốn đối nghịch với anh, làm cách nào cũng không cài được.

 

Nguyễn Tri Hạ vén chăn ngồi dậy, giọng nói mang theo mông lung vừa mới tỉnh ngủ dậy, dịu dàng nói: “Anh lại đây.”

 

Tư Mộ Hàn đi tới, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay áo đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, sau đó đưa khuy măng sét cho cô.

 

Anh cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn búp măng của Nguyễn Tri Hạ để trên chiếc tay áo sơ mi tối màu của anh, sau khi giúp anh cài khuy măng sét xong, cô còn giúp anh chỉnh lại cà vạt và áo khoác.

 

Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, anh cúi đầu hôn lên trán Nguyễn Tri Hạ một chút: “Sắp bước sang năm mới rồi, có lẽ tôi bận rộn thêm một khoảng thời gian nữa là có thể nhàn hơn một chút.”

 

Nguyễn Tri Hạ trầm mặc một chút: “Tư thị có nhiều chuyện cần xử lý như vậy ư?”

 

“Đúng vậy, có rất nhiều việc.” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi.

 

Sau khi anh nói xong, hai người đều trầm mặc.

 

Nguyễn Tri Hạ giống như nghĩ tới điều gì đó, cô nói: “Anh cả đã trở về, anh biết không?”

 

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn hơi ngưng lại, nheo mắt nói: “Anh ta trở về khi nào thế?”

 

“Đã về được mấy ngày, anh ta còn nói muốn ăn cơm cùng chúng ta.” Đây chính là chuyện Nguyễn Tri Hạ muốn nói với Tư Mộ Hàn.
 
Chương 399


Chương 399:

 

Tư Mộ Hàn do dự một chút: “Ngày mai tôi tan làm sớm một chút, hẹn anh ta qua Kim Hải ăn cơm.”

 

“Vâng.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, ánh mắt cô lóe lên vui vẻ.

 

Cuối cùng có thể ăn cơm cùng Tư Mộ Hàn rồi!

 

Ngày hôm sau, sáu giờ Nguyễn Tri Hạ từ trong nhà đi đến Kim Hải.

 

Bởi vì Tư Mộ Hàn hẹn bảy giờ ăn tối ở Kim Hải, dù sao trong nhà không có việc gì, còn không bằng qua đó sớm một chút.

 

Lúc cô đến Kim Hải là sáu giờ bốn mươi phút.

 

Cô vừa đi đến phòng bao, Trần Tuấn Tú đã đến ngay sau đó.

 

Trần Tuấn Tú đi vào phòng bao, phát hiện không thấy Tư Mộ Hàn liền hỏi cô: “Mộ Hàn còn chưa tới à?”

 

Nguyễn Tri Hạ liếc thoáng qua thời gian, phát hiện đã sắp đến bảy giờ, cô thở dài nói: “Từ khi anh ấy quay về Tư thị liền bận rộn, cả ngày không gặp được cái bóng của anh ấy.”

 

Trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ không che giấu được mất mát.

 

Trần Tuấn Tú thản nhiên nói sang chuyện khác: “Hôm nay lúc đầu Tiểu Thành cũng muốn đi theo tới, nhưng sau đó có bạn học rủ thằng bé đi chơi bóng, nó liền đi theo bạn học.”

 

Nguyễn Tri Hạ đã lâu không gặp Tư Gia Thành, trong lòng có chút nhớ Tư Gia Thành liền cùng Trần Tuấn Tú tán gẫu.

 

Hai người vừa nói chuyện vừa chờ Tư Mộ Hàn.

 

Thế nhưng Tư Mộ Hàn lại chậm chạp không tới.

 

Thời gian rất nhanh đã qua bảy giờ.

 

Từ trước đến nay Tư Mộ Hàn luôn đã nói là làm, không phải là người trễ hẹn, đến bây giờ anh còn chưa tới, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ…

 

Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn lại bị cúp máy.

 

Cô nhíu mày nhìn điện thoại bị cúp máy, sắc mặt cô có chút khó coi.

 

Trần Tuấn Tú thấy thế, hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì thế?”

 

“Không có gì…” Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, nụ cười có chút gượng gạo: “Tư Mộ Hàn còn chưa tới, chỉ sợ bởi vì chuyện công ty, cho nên mới chậm trễ, hay là chúng ta gọi món trước đi.”

 

Trần Tuấn Tú giống như cô, đều chưa ăn cơm tối, ngộ nhỡ Tư Mộ Hàn có chuyện quấn chân, phải rất muộn mới có thể đến, chẳng lẽ phải để Trần Tuấn Tú và cô đói bụng ư?

 

Trần Tuấn Tú không chút để ý nói: “Ừ, chúng ta chờ thêm một chút đi.”

 

Mãi cho đến tám giờ, Nguyễn Tri Hạ quyết định không đợi nữa, khó có dịp cô cương quyết để Trần Tuấn Tú gọi món ăn.

 

Cho nên, vốn dĩ bữa cơm tối ba người biến thành bữa cơm tối chỉ có hai người Trần Tuấn Tú và Nguyễn Tri Hạ.

 

Hai người ăn cơm xong, gọi trà lên, Tư Mộ Hàn mới thong dong đi đến.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn đến, cô cúi đầu nhìn chén trà.

 

Bây giờ cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn liền tức giận.

 

Nếu như anh không có thời gian, anh không cần chọn vào hôm nay, nếu như anh bận, chẳng lẽ anh không thể gọi điện thoại cho cô ư?

 

Trần Tuấn Tú rót cho Tư Mộ Hàn một chén trà, đưa cho anh, giọng điệu anh ta ôn hòa: “Cậu bận rộn lắm à?”

 

Tư Mộ Hàn ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, một tay theo thói quen đặt lên ghế dựa sau lưng Nguyễn Tri Hạ, ý tứ chiếm hữu rất rõ ràng.

 

Ánh mắt Trần Tuấn Tú dừng lại trên cánh tay của Tư Mộ Hàn mấy giây liền rơi đi chỗ khác, nhanh đến mức giống như chỉ liếc thoáng qua.

 

“Khá bận.” Tư Mộ Hàn cầm chén trà lên, một hơi uống sạch, anh liếc thoáng qua Nguyễn Tri Hạ một chút: “Hai người ăn cơm rồi à?”

 

Trần Tuấn Tú nói: “Ừ, cậu mãi không đến, chúng tôi gọi món, đã ăn xong rồi.”

 

Tư Mộ Hàn không nói lời nào, chỉ quay đầu chăm chú nhìn Nguyễn Tri Hạ.
 
Chương 400


Chương 400:

 

Nguyễn Tri Hạ giả bộ như không có phát hiện ra anh đang nhìn mình, cô chỉ chuyên tâm uống trà.

 

Tức giận ư?

 

“Ừ, đáng lẽ có thể tới đây sớm một chút, nhưng trên đường tới đây gặp một vụ tai nạn xe nhỏ, điện thoại di động của tôi bị rơi hỏng.” Tư Mộ Hàn nhìn Trần Tuấn Tú nói.

 

Nguyễn Tri Hạ ở bên, tuy mặt ngoài cô giả bộ như không để ý đến anh, thế nhưng lúc anh nói chuyện, cô dựng thẳng tai, nghe rất rõ ràng.

 

Anh vừa mới nói xong, Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Anh không sao chứ?”

 

“Tôi không sao.” Tư Mộ Hàn buông tầm mắt xuống nhìn cô, trong mắt anh đều là ý cười: “Là người khác xảy ra tai nạn xe, khiến cho giao thông bị tắc, cho nên tôi mới đến muộn.

 

Hai người đã ăn cơm xong, Tư Mộ Hàn chỉ chọn món anh ăn.

 

Anh ăn rất nhanh, nhưng tướng ăn không những không thô lỗ, ngược lại còn có chút cảnh đẹp ý vui.

 

Có lẽ bởi vì gương mặt kia của anh quá đẹp trai…

 

Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng nhau về nhà.

 

Một tuần trôi qua, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng nhau về nhà.

 

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nói: “Hai chúng ta đã lâu không cùng nhau về nhà rồi.”

 

“Trước đó là ai vẫn luôn không chịu cùng tôi tan làm hả?” Tư Mộ Hàn một bên lên tiếng, bắt đầu tính toán nợ cũ với Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Tình huống kia không giống nhau.”

 

Hai người tranh luận về đề tài này suốt đường về nhà.

 

Cuối cùng, trận tranh luận này đi đến kết thúc sau khi Tư Mộ Hàn ném cô lên giường.

 

Trong khoảng thời gian này, Tư Mộ Hàn quả đúng là rất mệt mỏi, hơn nữa, bởi vì buổi tối anh không nhịn được, làm mấy lần với Nguyễn Tri Hạ, sáng ngày hôm sau, lúc Nguyễn Tri Hạ thức dậy, cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn đang ngủ say của Tư Mộ Hàn nằm ở bên cạnh mình.

 

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh, khắc họa hình dáng gương mặt anh.

 

Tư Mộ Hàn nheo mắt lại, bắt được tay cô, đặt bên môi mình, khẽ cắn một cái: “Đừng lộn xộn.”

 

Nguyễn Tri Hạ cười, lại dùng một tay khác sờ lên mặt anh.

 

Một người sờ mặt, một người cản lại, hai người lại một lần nữa náo loạn trên giường.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nguyễn Tri Hạ đổ chuông, kéo suy nghĩ của hai người quay về.

 

Nguyễn Tri Hạ từ trên tủ đầu giường lấy ra di động, lẩm bẩm nói: “Sáng sớm, ai gọi điện thoại cho em nhỉ?”

 

Cô cầm di động, liếc thoáng qua, phát hiện là một dãy số xa lạ.

 

Cô lẩm bẩm nói: “Là ai đây?”

 

Tư Mộ Hàn từ phía sau cô nhìn thoáng qua, lên tiếng: “Là Cố Tri Dân.”

 

“Cố Tri Dân gọi điện thoại cho em à?” Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên hỏi.

 

“Có lẽ cậu ta tìm anh.” Lúc Tư Mộ Hàn nói chuyện, anh đã đưa tay ra cầm lấy điện thoại của Nguyễn Tri Hạ.

 

Hôm qua điện thoại di động của anh rơi hỏng, sau khi anh vào Tư thị, anh không sử dụng những chiếc điện thoại khác, Cố Tri Dân nhất thời không tìm được anh, cho nên mới gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ.

 

Vừa nghĩ như thế, mọi chuyện liền có thể giải thích thông suốt.

 

“Có chuyện gì thế?” Giọng nói của Tư Mộ Hàn lạnh lùng, rất lãnh đạm.

 

Nguyễn Tri Hạ tò mò đi lên nghe, đúng lúc nghe thấy đầu dây bên kia, giọng điệu của Cố Tri Dân giống như phát điện: “Xảy ra chuyện rồi, lại có người chụp được Ảnh đế Trần Tuấn Tú và Tri Hạ ăn cơm với nhau! Bây giờ đã thành chủ đề nóng trên mạng rồi!”

 

Giọng điệu của Cố Tri Dân rất nóng nảy, giống như một giây sau, anh ta có thể từ đầu dây bên kia điện thoại chạy tới.
 
Chương 401


Chưuong 401:

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy những lời này, cô sửng sốt một lúc, sau đó mới hỏi: “Em và anh cả lại bị chụp ảnh ở cùng nhau, trở thành chủ đề nóng trên mạng à?”

 

Tư Mộ Hàn trầm mặt cúp điện thoại, trực tiếp mở facebook ra.

 

Trên đó quả nhiên có rất nhiều chủ đề liên quan đến Trần Tuấn Tú và Nguyễn Tri Hạ.

 

#Bạn gái thần bí của Ảnh đế Trần#

 

Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ giật giật: “Em cảm thấy, em và anh cả mà có thêm mấy lần lên trang đầu nữa, nói không chừng em có thể debut được rồi…”

 

Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc thoáng qua cô một chút: “Em còn muốn trở thành chủ đề nóng như mấy lần trước?”

 

Ảnh chụp lần này, rõ ràng là ảnh chụp tối qua ở Thịnh Hải, trước khi Tư Mộ Hàn đến, lúc cô và Trần Tuấn Tú ăn cơm cùng nhau bị chụp ảnh.

 

Bứa ảnh này chụp rất rõ Trần Tuấn Tú, còn Nguyễn Tri Hạ vẫn là dáng vẻ mờ mờ.

 

Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, không cam lòng yếu thế: “Cũng không phải là em trở thành chủ đề nóng, hôm qua nếu như anh đến đúng giờ, người ta sẽ chụp được ảnh ba chúng ta cùng nhau ăn cơm!

 

Tư Mộ Hàn trầm mặt như nước nhìn cô: “Em đang trách tôi à?”

 

Tối hôm qua Tư Mộ Hàn mãi không đến, Nguyễn Tri Hạ quả đúng là có chút trách anh.

 

Thế nhưng sau khi anh giải thích, trong lòng Nguyễn Tri Hạ không còn trách anh nữa rồi.

 

Chẳng qua giọng điệu nói chuyện vừa rồi của anh, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

 

“Em không có.” Nguyễn Tri Hạ không muốn nói nhiều lời với anh, cô xoay người bước xuống giường, cầm quần áo đi vào trong nhà tắm.

 

Trước đó, những lời Tư Mộ Hàn nói giống như cô rất muốn trở thành chủ đề nóng với Trần Tuấn Tú.

 

Trước đó cô nói thêm mấy lần lên trang đầu nữa, cô có thể chuẩn bị debut, đây chỉ là một chút lời nói đùa mà thôi.

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có lửa giận, sau khi rửa mặt và thay quần áo xong đi ra, cô không để ý đến Tư Mộ Hàn, đi thẳng xuống lầu.

 

Lúc ăn sáng, hai người không nói với nhau câu nào, ai nấy tự đi đến công ty làm.

 

Nguyễn Tri Hạ đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải liền gặp Thẩm Lệ.

 

Thẩm Lệ kéo cô đến một bên: “Cậu và Ảnh đế Trần cùng nhau ăn cơm à?”

 

Thẩm Lệ hỏi như thế, cô ấy nhất định đã nhìn thấy tin nóng kia.

 

Nguyễn Tri Hạ không có tinh thần, cô khẽ gật đầu: “Vốn dĩ Tư Mộ Hàn hẹn anh cả đi ăn cơm, Tư Mộ Hàn ở công ty, tớ đến đó sớm.”

 

Cô giải thích chuyện tối ngày hôm qua cho Thẩm Lệ nghe một chút.

 

Thẩm Lệ không để ý đến hình tượng, đưa tay ra gãi đầu mình: “Thế nhưng, làm sao Ảnh đế Trần lại không cẩn thận như thế chứ? Gần đây anh ta luôn bị người khác chụp ảnh…”

 

Đúng thế, Trần Tuấn Tú đã lăn lộn trong giới giải trí mười năm, đối với paparazzi, đáng lẽ ra anh ta phải rất nhạy bén mới đúng.

 

Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, anh ta bị chụp lén rất nhiều lần, hơn nữa còn chụp rõ ràng như vậy…

 

Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ, trong lòng cô càng cảm thấy kỳ lạ.

 

Cô và Thẩm Lệ vừa nói chuyện, vừa đi về phía thang máy.

 

Cửa thang máy mở ra, Trần Tuấn Tú và Hứa Quân người quản lý của anh ta từ bên trong đi ra.

 

Không có người ngoài, Trần Tuấn Tú đi lên, cười gọi cô một tiếng: “Tri Hạ.”

 

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ phức tạp nhìn anh ta: “Ừ.” Một tiếng, mang theo một chút cảm giác xa cách.

 

Ánh mắt Trần Tuấn Tú lóe lên, nhưng không nói thêm gì.

 

Lúc anh ta muốn quay người rời đi, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên gọi anh ta lại: “Anh cả, hôm qua lúc ở Thịnh Hải, anh không phát giác được có người đang lén chụp ảnh chút nào sao?”
 
Chương 402


Chương 402:

 

Trần Tuấn Tú đưa lưng về phía cô, anh ta không quay đầu lại, thế nhưng thân thể của anh ta có chút cứng lại.

 

Ngược lại là Hứa Quân đi bên cạnh anh ta, quay đầu liếc thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt ngạc nhiên.

 

Qua hai giây sau, Trần Tuấn Tú mới quay đầu lại, trong ánh mắt anh ta mang theo áy náy: “Xin lỗi, là sơ suất của tôi, nhưng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”

 

Nụ cười và giọng điệu của anh ta vẫn giống như cũ, thế nhưng Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời anh nói, cô khẽ nhíu mày.

 

Chờ đến khi Trần Tuấn Tú đi xa, Thẩm Lệ mới đến gần bên tai Nguyễn Tri Hạ, nói nhỏ: “Ảnh đế thật đúng là không giống người thường, vừa dịu dàng lại có phong độ, tìm bạn trai phải tìm người như thế này.”

 

Nguyễn Tri Hạ thu lại tầm mắt, lắc đầu nói: “Tớ không cảm thấy thế.”

 

“Cậu dĩ nhiên không cảm thấy thế, dù sao cậu đã có ông chủ lớn của chúng tớ…”

 

Thẩm Lệ không ngừng nói chuyện bên tai cô, thế nhưng Nguyễn Tri Hạ đã không có tâm trạng để nghe.

 

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trần Tuấn Tú mang đến cho cô cảm giác dịu dàng và phong độ, khiến cho người ta cảm thấy rất tốt, không nhịn được muốn đến gần anh ta.

 

Thế nhưng mấy lần gặp mặt gần đây, cô gặp lại Trần Tuấn Tú, cô luôn cảm thấy anh ta rất kỳ lạ.

 

Lúc này nhớ lại, cô mới phát hiện ra từ trước đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Trần Tuấn Tú, cũng chưa từng thấy sắc mặt anh ta thay đổi.

 

Trên mặt anh ta luôn mang theo ý cười, dường như cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh ta sẽ không tức giận, luôn có dáng vẻ bình tĩnh đó.

 

Không ai biết chuyện gì sẽ khiến cho anh ta nổi giận, mất đi khống chế.

 

Không đúng, cô đã gặp qua một lần, chính là lần ở cửa ra vào của quán trà.

 

Vừa nghĩ như thế, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện, chính là sau lần gặp Trần Tuấn Tú ở cửa quán trà, lần sau gặp lại Trần Tuấn Tú, anh ta không giống với lúc trước.

 

Gặp ai đều cười, lúc nói chuyện với người khác, anh ta luôn ôn hòa như cũ.

 

Thế nhưng cô có cảm giác có cái gì đó không giống như trước.

 

Là bởi vì cô vẫn luôn nhớ đến chuyện ở quán trà, cho nên trong lòng mới thấy loạn cào cào vậy sao?

 

Buổi sáng, bởi vì chuyện chủ đề nóng kia, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ tan rã trong không vui.

 

Cả ngày, hai người đều bận rộn làm việc, không ai có thời gian liên lạc với đối phương.

 

Đến buổi tối, giống như thường lệ, vẫn là Nguyễn Tri Hạ ngủ dậy, Tư Mộ Hàn mới trở về.

 

Anh nhẹ chân nhẹ tay đi vào, anh nhìn thấy một tay Nguyễn Tri Hạ để ở bên ngoài, điện thoại di động ở ngay bên cạnh tay cô.

 

Có lẽ cô xem di động, sau đó ngủ thiếp đi.

 

Tư Mộ Hàn để điện thoại di động của cô qua một bên, để tay cô vào trong, anh ngồi ở cạnh giường nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó mới đứng dậy đi vào trong phòng tắm.

 

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ còn đang ngủ, lập tức mở mắt ra.

 

Khoảng thời gian gần đây Tư Mộ Hàn trở về muộn hơn, anh không để cho cô chờ anh, nhưng cô vẫn theo bản năng chờ anh về, cho nên cô ngủ không sâu, không an tâm, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến cho cô tỉnh dậy.

 

Cô trở mình, đưa lưng về phía nhà tắm, tiếp tục ngủ, nhưng cô vừa nhắm mắt lại, đầu óc cô càng lúc càng tỉnh táo.

 

Không lâu sau, Tư Mộ Hàn từ trong nhà tắm đi ra.

 

Lúc trước, lúc anh đi vào, anh chỉ bật một bóng đèn ngủ, không có bật đèn sáng, anh sợ ánh đèn quá sáng sẽ khiến cho Nguyễn Tri Hạ tỉnh giấc.

 

Lúc này ánh đèn trong phòng yếu ớt, anh không có chú ý tới, Nguyễn Tri Hạ trở mình.

 

Anh dém góc chăn cho Nguyễn Tri Hạ, sau đó nằm xuống bên kia giường, theo thói quen, kéo cô vào trong ngực mình.

 

Nhưng rất nhanh anh cảm giác được thân thể người trong ngực mình cứng đờ.
 
Chương 403


Chương 403:

 

Anh phát giác được Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh, thế nhưng anh không lên tiếng.

 

Một lúc sau, ngược lại là Nguyễn Tri Hạ không nhịn được, giả bộ xoay người, tránh thoát khỏi ngực anh.

 

Cảm giác trong ngực trống trải, hơi thở trên người Tư Mộ Hàn lập tức trở nên lạnh lẽo.

 

Người phụ nữ này đang giận dỗi với anh.

 

Anh đưa tay ra ôm lấy cô, không lâu sau, Nguyễn Tri Hạ lại dùng phương pháp cũ.

 

Cứ như thế lặp lại mấy lần, cuối cùng Tư Mộ Hàn dùng hết sự kiên nhẫn.

 

Trong đêm tối, giọng nói của anh trầm thấp lạnh lẽo: “Nguyễn Tri Hạ, em đang giận dỗi chuyện gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ dứt khoát không giả bộ ngủ nữa, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”

 

Hai giọng nói đều rất tỉnh táo, tuyệt đối không giống với người chuẩn bị đi ngủ.

 

Tư Mộ Hàn trầm mặc một lúc, sau đó anh tiếp tục nói: “Khoảng thời gian gần đây tôi bận rộn nhiều việc, em ngoan một chút.”

 

“Ồ? Anh cảm thấy em chưa đủ ngoan à?” Nguyễn Tri Hạ cười nhạo: “Em cũng rất bận.”

 

Buổi sáng hai người nháo mâu thuẫn nhỏ, không cãi nhau.

 

Dưới điều kiện tiên quyết là chuyện rất nhỏ, nếu Tư Mộ Hàn dỗ dành cô hai câu, cô rất nhanh liền quên mất.

 

Thế nhưng hiện tại giọng điệu của anh, ngược lại giống như đang trách cứ cô.

 

Có đôi lúc, sau khi mâu thuẫn giữa hai người trở nên sâu sắc, rất khó phân biệt đúng sai.

 

Khoảng thời gian gần đây hai người đều bận rộn nhiều việc, Tư Mộ Hàn về muộn, cô cơ bản ngủ không ngon, không có khá hơn anh bao nhiêu.

 

Cô không làm ầm ĩ, chẳng lẽ cô còn chưa đủ ngoan hả?

 

Anh bắt cô ngoan một chút, chẳng lẽ anh không thể dỗ dành cô một chút ư?

 

Lửa giận trong lòng Nguyễn Tri Hạ bùng lên, cô vén chăn đi xuống giường: “Em qua phòng khác ngủ, hai người chúng ta cần bình tĩnh một chút.

 

Sau khi Nguyễn Tri Hạ nói xong, cô bật đèn, đưa tay cầm điện thoại di động, muốn đi sang phòng khác.

 

Tư Mộ Hàn nói anh mệt mỏi, chẳng lẽ cô không mệt sao.

 

Nếu đã như thế, hai người tự mình bình tĩnh lại, như thế mới là kết quả tốt nhất.

 

Thế nhưng Tư Mộ Hàn không chịu cứ thế buông tha cho cô.

 

Người nào đó chân dài, chiếc giường nhỏ này, chỉ hai ba bước đã đi đến trước mặt cô, đứng chắn phía trước đường đi của cô: “Đêm hôm khuya khoắt em đừng làm ầm ĩ.”

 

“Hiện tại người đang gây chuyện là anh.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt lạnh lùng không khác gì anh.

 

Tư Mộ Hàn đưa tay ra xoa trán, trong mắt tràn đầy mệt mỏi: “Bởi vì chuyện buổi sáng nay à?”

 

Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, chuyện buổi sáng chỉ là một mồi dẫn lửa mà thôi.

 

Khoảng thời gian gần đây, hai người đều quá bận rộn, cho dù ở chung một nhà, mỗi ngày chỉ có lúc nửa đêm tỉnh lại mới có thể gặp mặt anh.

 

Hôm qua bọn họ hẹn nhau ăn tối ở Kim Hải, trong lòng Nguyễn Tri Hạ tràn đầy mong chờ Tư Mộ Hàn đến đúng giờ, thế nhưng sau cùng anh vẫn đến muộn.

 

Thế nhưng anh đã giải thích trên đường đi gặp phải sự cố giao thông nhỏ khiến cho đường bị tắc, cô dĩ nhiên không so đo.

 

Nhưng hôm nay, lúc cô và Trần Tuấn Tú xuất hiện trong chủ đề nóng, trong lòng cô vốn dĩ đã cảm thấy phiền muộn, Tư Mộ Hàn còn bày ra giọng điệu trách cứ cô, cô không chịu nổi.

 

Về mặt tình cảm, phần lớn thời điểm, phụ nữ chỉ quan tâm đến vấn đề thái độ của đàn ông.

 

“Hôm nay muộn rồi, em không muốn nói đến chuyện này nữa.” Nguyễn Tri Hạ thật sự không muốn hơn nửa đêm cùng anh nói đến chuyện này.

 

Dù sao sáng mai còn phải đi làm, gần đây Tư Mộ Hàn bận rộn đến mức chân không chạm đất, cô hy vọng mâu thuẫn nhỏ giữa hai người có thể dịu đi một chút, chuyện này để sau hãy nói.

 

Thế nhưng trong lúc làm dịu đi, hai người chia phòng ngủ, không thể nghi ngờ, đây chính là lựa chọn tốt nhất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top