Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 364


Chương 364:

 

Bây giờ cô cảm thấy Tư Ân Nhã nói cô leo lên trên đầu cành cây làm phượng hoàng thì thật sự không lừa gạt cô chút nào.

 

Món quà này của cụ Tư thực sự rất dày, nặng.

 

“Đúng vậy, sau đó em gọi điện qua zalo cho anh ta, anh ta cũng không để ý tới em.” Nhắc đến chuyện của Trần Tuấn Tú, sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ không khỏi trở nên nghiêm túc.

 

“Anh cảm thấy chỉ với vụ hot search chắc chắn không đến mức khiến người dịu dàng giống anh cả trở nên như vậy, có lẽ chuyện gì khác đã xảy ra, chắc là chuyện này đối với anh ta mà nói…”

 

Nguyễn Tri Hạ dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:”Có đả kích rất lớn.”

 

Sẽ để lộ dáng vẻ hồn bay phách lạc như thế không phải vì hứng chịu đả kích cực lớn ư?

 

“Vả lại khi anh ta bảo em đến trước đó còn rất bình thường, chắc chắn là trong lúc em đi tới, anh ta đã xảy ra chuyện khác nhưng trong thời gian ngắn như thế, anh ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

 

Nguyễn Tri Hạ phân tích rõ ràng mạch lạc nhưng không thể nghĩ ra được nguyên do.

 

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Tư Mộ Hàn đang khóa chặt trên người mình.

 

“Thế nào? Em nói không đúng à?” Nguyễn Tri Hạ cầm ly nước trước mặt và hơi nghi hoặc hỏi anh.

 

“Có số điện thoại và cả zalo của anh ta, quan hệ của hai người cũng không tệ.” Tư Mộ Hàn nhìn cô với vẻ tựa như cười mà không phải cười, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm nghe có hơi âm u.

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 

Cô nói nhiều như thế, Tư Mộ Hàn lại chú ý tới điểm này!

 

Cô há miệng định giải thích gì đó,Tư Mộ Hàn đã sâu kín lên tiếng:”Em chưa thêm zalo của anh.”

 

Câu này để lộ một chút cảm giác tủi thân quái lạ.

 

Nguyễn Tri Hạ vội vàng lấy điện thoại ra: “Em thêm anh, bây giờ em thêm zalo của anh ngay.”

 

Chủ yếu là do bình thường Tư Mộ Hàn thích gửi tin nhắn gì đó cho cô, thậm chí cô còn cảm thấy có lẽ cậu chủ lớn Tư Mộ Hàn này cũng không cần zalo.

 

“Không cần.” Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nói xong thì lập tức quay đầu sang một bên.

 

Nhưng điện thoại của anh vẫn còn đặt trên bàn.

 

Người đàn ông khẩu thị tâm phi!

 

Nguyễn Tri Hạ lập tức vội vàng lấy điện thoại của anh để thêm bạn zalo với mình.

 

Sau đó nịnh nọt trả điện thoại lại cho anh: “Đã thêm rồi.”

 

Tư Mộ Hàn lườm cô một cái rồi hết sức khoan dung qua hai giây mới cầm lấy điện thoại.

 

Lúc nhìn thấy ghi chú trên đó, lông mày của anh hơi nhíu lại: “Cái này ghi chú gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ trả lời: “Tên á.”

 

Tư Mộ Hàn liếc cô một cái, ngón tay dài di chuyển trên màn hình hai lần rồi ném điện thoại cho cô, sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.

 

Nguyễn Tri Hạ dần nhìn thoáng qua thì phát hiện anh đổi ghi chú của cô thành “Bà xã”.

 

Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh là muốn bảo cô đổi ghi chú về anh trong danh sách bạn thành tương tự.

 

Cô vờ như không hiểu nhưng Tư Mộ Hàn lại nhìn chằm chằm cô, cô chỉ có thể bất đắc dĩ sửa lại.

 

Cô cảm thấy Tư Mộ Hàn người này so đo bướng bỉnh giống như một đứa trẻ.

 

“Oh, sửa lại rồi!” Sau khi đổi xong, cô đưa điện thoại của mình cho Tư Mộ Hàn xem.
 
Chương 365


Chương 365:

 

Trong mắt Tư Mộ Hàn lộ ra vẻ hài lòng, anh đứng dậy: “Còn về công ty không? Anh chở em.”

 

“Ừm.”

 

Nguyễn Tri Hạ đứng lên đi theo, cô đang định thò tay lấy túi xách của mình thì Tư Mộ Hàn đã cầm lấy túi xách của cô trước cô một bước.

 

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, rồi giương mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

 

Trên mặt Tư Mộ Hàn lộ ra vẻ không kiên nhẫn:”Chậm quá.”

 

Nói xong, anh dùng một tay cầm túi, một tay nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn bàn tay đang xách túi cho cô kia, khẽ nở nụ cười.

 

Không ngờ cậu chủ nhà họ Tư cũng có lúc ga lăng như thế.

 

…..

 

Sau khi hai người ngồi vào trong xe, Tư Mộ Hàn vừa khởi động động cơ, vừa tùy ý mở miệng:”Tìm lúc nào đó từ chức đi.”

 

Ngữ khí của anh quá mức tùy ý, thế nên phải mất nửa phút sau, Nguyễn Tri Hạ mới phản ứng được anh đang nói cái gì.

 

“Anh nói em sao?” Nguyễn Tri Hạ chỉ vào chính mình.

 

Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh: “Không nói em thì nói ai?”

 

“Vì sao lại muốn em từ chức?” Anh nói ra mấy lời này quá đột ngột, cho nên Nguyễn Tri Hạ có hơi nghi hoặc.

 

“Em không thể cứ làm việc ở Nguyễn Thị được, quá lãng phí thời gian.” Ngữ khí của anh chắc chắn mà nghiêm túc:”Huống hồ, em làm việc ở Nguyễn Thị cũng không vui.”

 

Vừa bắt đầu, anh đã muốn để Nguyễn Tri Hạ tiến vào truyền thông Thịnh Hải, nhưng giữa đường lại có Nguyễn Lập Nguyên nhảy ra ném cành ô liu* cho Nguyễn Tri Hạ, mà bản thân Nguyễn Tri Hạ cũng muốn tới Nguyễn Thị, cho nên đành phải để cô đi.

 

Ném cành ô liu*: Thái độ hòa bình, thân thiện.

 

Tuy mục đích ban đầu của anh có lẽ không đủ đơn thuần, nhưng bây giờ suy nghĩ trong đầu anh rất đơn giản, anh hy vọng cô vui vẻ một chút, làm những việc bản thân muốn làm.

 

Rất nhiều lần, anh trở về phòng có thể thấy cô đang ngồi ôm máy tính viết bản thảo.

 

Cô học ngành hí kịch điện ảnh và truyền hình văn học, mà cô cũng thích mấy cái này.

 

Nếu cô không muốn đi làm, thì có thể ở nhà làm tròn chức mợ chủ, tiền anh kiếm được đủ để cô tiêu mười đời cũng không hết.

 

Nếu cô ấy thích làm việc gì đấy, hoặc muốn đi làm, thì anh có thể sắp xếp cho cô một đội ngũ, giúp cô dọn dẹp con đường phía trước, để cô bước lên đỉnh cao.

 

Chóp mũi của Nguyễn Tri Hạ hơi chua chua.

 

Tư Mộ Hàn là một người rất mẫu thuẫn, anh tàn nhẫn độc ác, nhưng cũng không phải là người xấu hoàn toàn. Anh cũng sẽ ôn nhu, săn sóc, và cũng quan tâm cô khi cô không vui.

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất cảm động, nhưng cô cũng không lập tức đáp ứng.

 

“Nếu em rời Nguyễn Thị, vậy thì anh làm thế nào nghe ngóng được tin tức từ chỗ ông nội em?”

 

Tư Mộ Hàn như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, cười nhạo nói một tiếng: “Chỉ dựa vào em? Em có thể thăm dò được cái gì từ chỗ ông nội em đây?”

 

Ở trong ngữ khí không che dấu được vẻ trào phúng.

 

Thiệt thòi cho cô vừa rồi còn cảm thấy Tư Mộ Hàn rất tốt kìa! Tất cả đều là giả dối hết.

 

“Ai nói em không được?” Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng, lấy tay đập vào vai của anh một cái.

 

Tư Mộ Hàn bỏ một tay ra để nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt lên môi hôn một cái, trong âm thanh mang theo vui vẻ:”Đang lái xe, đừng làm loạn.”

 

Từ sau khi Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Mộ Hàn xác định tấm lòng giành cho nhau ở Kiên, chuyện thân mật cũng làm không ít, thế nhưng ngẫu nhiên Tư Mộ Hàn làm những chuyện thân mật hơi mờ ám này, cô vẫn cảm thấy hơi… ngại ngùng.
 
Chương 366


Chương 366:

 

Cô đỏ mặt, yên lặng muốn rút tay về, kết quả lại phát hiện không rút về được.

 

Cô khẽ động cánh tay một chút:”Anh mau buông tay ra…”

 

Tư Mộ Hàn cũng không quay đầu lại:”Đang lái xe, chớ lộn xộn.”

 

Vô lại!

 

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu sang một bên, cả đoạn đường bị anh nắm tay như vậy.

 

………

 

Trần Tuấn Tú là anh trai của Tư Mộ Hàn, lại là gà lớn của truyền thông Thịnh Hải, cho nên sau lưng có đội ngũ PR lợi hại nhất.

 

Còn độ nóng về bạn gái thần bí của Trần Tuấn Tú cũng rất nhanh hạ xuống.

 

Các cấp cao trong truyền thông Thịnh Hải còn đưa ra lời giải thích về chuyện này rất rõ ràng.

 

“Ngày gần đây, trên mạng lan truyền tin đồn về bạn gái thần bí của ngài Trần Tuấn Tú có liên quan đến nghệ sĩ của công ty chúng ta, chúng tôi xác minh đây là lời đồn vô căn cứ.”

 

Trần Tuấn Tú với tư cách là vua màn ảnh trẻ tuổi nhất có vô số fans hâm mộ, lời thanh minh chính thức vừa ra đã có vô số fans hâm mộ tham gia náo nhiệt.

 

“Nếu không phải là bạn gái, vậy thì cô gái trên tấm ảnh kia là ai?”

 

“Nói cả buổi, cũng chỉ nói cô gái kia không phải là bạn gái của vua màn ảnh Trần, có phải vua màn ảnh Trần đang theo đuổi cô ấy hay không…”

 

“Tôi rất hiếu kỳ, cô gái được vua màn ảnh Trần vừa ý là người như thế nào?”

 

“Tôi cảm thấy bề ngoài của hai người rất tương xứng.”

 

“Tôi lại cảm thấy lời thanh minh này là giả..”

 

“…….”

 

Cố Tri Dân ngồi trên ghế sofa trong văn phòng của Tư Mộ Hàn một bên vừa xem bình luận, còn không sợ chết lần lượt đọc ra.

 

Đọc xong còn đập tay xuống bàn cười: “Mẹ nó, những kẻ trên mạng này có năng lực bổ não thật mạnh.”

 

Tư Mộ Hàn đen mặt, lạnh lùng nói:”Câm miệng!”

 

Nguyễn Tri Hạ và Trần Tuấn Tú cùng nhau hot lên, anh đã tức đầy một bụng rồi, nhưng hết lần này tới lần khác, anh không thể phát tác trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

 

Hiện tại, một đám trên mạng lại nói Nguyễn Tri Hạ cùng Trần Tuấn Tú rất xứng đôi, anh đã không thể tiếp tục nhẫn nhịn.

 

Tư Mộ Hàn cho người tung ra lời thanh minh kia, phía dưới đã có hàng nghìn bình luận.

 

Nhất là đầu phần đầu bình luận kia lại chính là câu “Bề ngoài của hai người rất tương xứng”.

 

Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, trực tiếp bình luận một chút:”Cậu mù à?”

 

Anh trả lời tất cả các câu bình luận viết Nguyễn Tri Hạ và Trần Tuấn Tú rất xứng đôi đều bằng ba chữ kia.

 

Cố Tri Dân bị Tư Mộ Hàn nói đành ngoãn ngoãn ngậm miệng, tiếp tục nhìn facebook.

 

Nhìn thấy một nửa, anh ta bị đẩy ra khỏi facebook.

 

Anh ta quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn:”Cậu lên facebook của tôi à?”

 

“Ừ.” Tư Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, anh vẫn đang đáp trả những bình luận viết Nguyễn Tri Hạ cùng Trần Tuấn Tú xứng đôi.

 

“Cậu lên facebook của tôi làm gì?”

 

Cố Tri Dân tò mò đi tới, vừa vặn nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang trả lời lại ba chữ “Cậu mù à?”

 

Anh ta lập tức kêu to một tiếng:”Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu lấy facebook của tôi làm gì? Đây là quý danh của tôi đấy…”
 
Chương 367


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 367:

 

Trên facebook của Cố Tri Dân ghi: Tổng giám đốc của công ty cổ phần TNHH truyền thông Thịnh Hải.

 

Tư Mộ Hàn không để ý tới anh ta tiếp tục đáp trả.

 

Lúc này, điện thoại của Tư Mộ Hàn vang lên.

 

Anh liếc qua liền thấy Tư An Lâm gọi tới.

 

Động tác trên tay dừng lại một chút, sau đó, anh cầm lấy điện thoại đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất nghe điện thoại.

 

Cố Tri Dân nhân cơ hội này sửa mật khẩu facebook, sau đó đăng nhập tài khoản facebook ở điện thoại trên tay.

 

Bình thường quý danh của Cố Tri Dân có rất nhiều tin nhắn chưa đọc và nhiều nhiều luận đã tag anh ta vào, nhưng không có mạnh mẽ như hôm nay.

 

Anh ta run run mở bình luận đầu tiên, rồi xem các bình luận phía dưới.

 

Một dãy ảnh chụp màn hình rất cả đều là ba chữ “Cậu mù à?” mà Tư Mộ Hàn đã nhắn đáp trả.

 

“Hôm nay, Tổng giám đốc Cố làm sao vậy?”

 

“Chỉ sợ mất trí rồi!”

 

“Tổng giám đốc Cố như vậy làm chúng tôi rất sợ hãi?”

 

“Tôi đi lục lại tin tức giải trí gần đây nhất phát hiện, Tổng giám đốc Cố vậy mà không có chuyện xấu trong một tháng, lại nhớ tới chuyện Tổng giám đốc Cố vừa làm… Tôi có một dự đoán táo bạo.”

 

“Tôi cũng có một dự đoán táo bạo.”

 

“…..”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


 

Cô chỉ làm một công việc bình thường ở Nguyễn Thị, chỉ cần đóng dấu văn bản tài liệu, rồi sửa lại tư liệu, nhưng không liên quan đến ngành nghề cô học, nếu cứ tiếp tục ở lại Nguyễn Thị, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

 

Chuyện đã được quyết định, Nguyễn Tri Hạ cũng không hề chần chừ.

 

Rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ đã viết xong đơn từ chức, vừa đến công ty liền trực tiếp giao cho Nguyễn Chính Tu.

 

Từ khi Nguyễn Chính Tu trở về, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều giao cho ông xử lý, quyết định lớn nhỏ trong công ty phải thông qua ông mới có thể thực hiện.

 

Cái này tương đương với việc, ở trong công ty này, Nguyễn Lập Nguyên đã không còn thực quyền.

 

Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa đi vào thấy Nguyễn Chính Tu đang xử lý công việc, cô nhẹ nhàng đặt thư từ chức lên bàn làm việc của ông:”Ông nội.”

 

Nguyễn Chính Tu ngẩng đầu, nhìn thoáng thư từ chức, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Đây là ý gì?”

 

“Như ông thấy đấy, cháu muốn từ chức, xin Tổng giám đốc Nguyễn

 

.” Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nhìn ông, sắc mặt và âm thanh cũng bình tĩnh như thế.

 

“Ngồi đi.” Nguyễn Chính Tu chỉ vào cái ghế đối diện bàn làn việc.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống.
 
Chương 368


Chương 368:

 

Từ khi Nguyễn Chính Tu về nước, ông tiếp xúc với Nguyễn Tri Hạ không ít, nhưng đây là lần đầu tiên ông tỉ mỉ dò xét cô.

 

Lúc ông ra nước ngoài, Nguyễn Tri Hạ mới chỉ bảy tuổi, là một cô bé rất xinh xắn thành tích vô cùng tốt, lúc nhu mì gọi ông là ông nội thì vô cùng vui mừng.

 

Nhưng tư tưởng của ông có hơi bảo thủ, dù sao Tiêu Giai Kỳ cũng là mẹ kế, cho nên trong lòng ông vẫn yêu thương hai anh em Nguyễn Hương Thảo nhiều hơn một chút, làm sao có thể để Nguyễn Tri Hạ vào trong mắt.

 

Những năm về sau, ngẫu nhiên nghe thấy mấy câu có liên quan đến Nguyễn Tri Hạ, ông càng phát hiện suy nghĩ của mình rất chính xác.

 

Tuy nhiên sau khi ông chính thức về nước nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, thì mới phát hiện tất cả mọi thứ đều khác với sự tưởng tượng của ông.

 

Còn Nguyễn Hương Thảo mà ông yêu thương sớm đã bị nuôi lệch lạc từ khi nào rồi.

 

Mà Nguyễn Tri Hạ mà ông từng xem nhẹ lại dẫn tới nguy cơ mấu chốt cho Nguyễn Thị.

 

Nguyễn Tri Hạ nghênh đón ánh mắt dò xét của Nguyễn Chính Tu, không kiêu ngạo, không tự ti, dáng điệu từ tốn tốt hơn Nguyễn Hương Thảo rất nhiều.

 

Năm đó, ông hao hết khí lực mới để Nguyễn Thị kết thông gia với Tư thị, nhưng cuối cùng, Nguyễn Hương Thảo lại nhường cơ hội này cho Nguyễn Tri Hạ.

 

Ông nhìn ra được, Nguyễn Tri Hạ là một đứa bé thông minh, mạnh mẽ, và rất có chủ kiến, mà người như vậy lại có một đặc điểm đó là rất khó khống chế.

 

Nguyễn Chính Tu thu hồi ánh mắt, liếc qua thư từ chức trước mặt, hỏi cô: “Vì sao cháu muốn từ chức?”

 

“Công việc hiện tại cháu đang làm không đúng chuyên ngành của cháu, hơn nữa cháu làm ở Nguyễn Thị, chẳng khác Nguyễn Thị đang nuôi người rảnh rỗi.”

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong những lời này cũng cảm thấy kinh ngạc, cô ở Nguyễn Thị lâu như vậy lại nói ra những lời khách sáo bề ngoài này.

 

“Cháu đang nói cái gì vậy? Cháu là người nhà họ Nguyễn đi làm cho công ty nhà mình, thế nào lại là người rảnh rỗi đây?” Ngữ khí và biểu hiện của Nguyễn Chính Tu đều cực kỳ nghiêm túc.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ ý tứ bên trong lời nói kia.

 

Theo lời nói của Nguyễn Chính Tu, rõ ràng ông không muốn để cô đi.

 

Nhất thời Nguyễn Tri Hạ không chút không hiểu lắm, vì sao Nguyễn Chính Tu lại không cô từ chức?

 

……

 

Từ chức thất bại.

 

Vừa từ trong phòng làm việc của Nguyễn Chính Tu đi ra, Nguyễn Tri Hạ liền nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn.

 

Cô cầm điện thoại đi đến một góc.

 

“Ông ta phê duyệt không?” Thanh âm của Tư Mộ Hàn từ trong điện thoại truyền đến, trầm thấp mà nặng nề làm cho người khác an tâm.

 

Nguyễn Tri Hạ vốn cho rằng Nguyễn Chính Tu sẽ dứt khoát phê duyệt, kết quả cô thất vọng mà về, bây giờ nghe được âm thanh của Tư Mộ Hàn, bên trong giọng nói của cô chứa đựng một ít ủy khuất:”Không có.”

 

Tư Mộ Hàn ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

 

“Tan làm anh sẽ đến đón em.”

 

“Ừm.”

 

Nguyễn Tri Hạ cúp điện mới quay trở lại vị trí cũ, cô cảm giác Tư Mộ Hàn không đơn thuần chỉ đến đây đón cô, thật giống như anh đến giúp cô giải quyết việc từ chức vậy.

 

Đột nhiên cô có cảm giác rất tự hào khi “Mình cũng có chỗ dựa”.

 

Nguyễn Tri Hạ trở lại bàn làm việc, rảnh rỗi không có việc gì làm, liền mở zalo xem bảng tin.

 

Vừa mới lên, cô nhận được một dãy tin nhắn ảnh chụp màn hình.

 

Là Thẩm Lệ gửi đến cho cô.
 
Chương 369


Chương 369:

 

Ở trên zalo, Tư Mộ Hàn dùng quý danh của Cố Tri Dân đáp trả lại câu “cậu mù à?”, cùng với những suy đoán của cư dân mạng, bọn họ đoán Cố Tri Dân cùng Trần Tuấn Tú có gì đó.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn thêm mấy lần, rồi lên facebook vào tường của Cố Tri Dân lướt một vòng, thì phát hiện điều đó là có thật.

 

Độ hot đã thay từ tìm kiếm “bạn gái thần bí của Trần Tuấn Tú” thành “Trần Tuấn Tú và Cố Tri Dân”.

 

Hiệu ứng của nhân vật ngành giải trí rất lợi hại, chỉ trong mấy giờ, chuyện giữa Cố Tri Dân cùng Trần Tuấn Tú đã đứng đầu bảng tìm kiếm.

 

Lúc cô quay lại zalo liền nhận được tin nhắn của Thẩm Lệ:”Tớ biết ngay mà, con chó Cố Tri Dân kia không thay đổi được bản tính ăn shit.”

 

“Trước kia, Cố Tri Dân thích đàn ông sao?” Nguyễn Tri Hạ chấn kinh.

 

Cô nghĩ tới chuyện Tư Mộ Hàn nghiền ép Cố Tri Dân, rồi Cố Tri Dân cũng chịu mệt nhọc như vậy, đột nhiên cô cảm thấy hơi lo lắng.

 

Chẳng nhẽ Cố Tri Dân có ý gì đó với Tư Mộ Hàn… Không thể để cho ai biết đấy chứ?

 

Thẩm Lệ vội vàng mắng Cố Tri Dân, liên tục gửi tin nhắn đến… Trực tiếp không để ý tới Nguyễn Tri Hạ ở bên kia.

 

Cũng bởi vì lý do này mà cả chiều Nguyễn Tri Hạ đều có cảm giác khẩn trương.

 

Đến lúc tan làm, cô nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn.

 

“Tôi ở dưới lầu Nguyễn Thị.”

 

Vừa đến lúc tan làm, Nguyễn Tri Hạ lập tức cầm túi xuống lầu.

 

Tư Mộ Hàn đứng đối diện bãi đỗ xe của Nguyễn Thị, hạ xuống nửa cửa sổ, lộ ra khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng.

 

Nguyễn Tri Hạ chạy tới, mở cửa xe rồi đi vào lên bên trong.

 

Tư Mộ Hàn quay mặt nhìn cô, trên mặt không có cảm xúc gì, anh đưa tay thay Nguyễn Tri Hạ vuốt lại mái tóc đã bị gió thổi loạn.

 

Nguyễn Tri Hạ nhẫn nhịn tới trưa, rốt cục cũng gặp được Tư Mộ Hàn, nhưng cuối cùng cô cũng không biết nên mở miệng thế nào.

 

Cô do dự mở miệng: “Anh cảm thấy Cố Tri Dân là người như thế nào?”

 

“Tri Dân?” Tư Mộ Hàn làm như suy tư một cái, mới nói:”Nóng nảy, có hơi táo bạo, năng lực giải quyết công việc không tệ.”

 

Gọi thân thiết như vậy, lại còn phóng đại anh ta nữa.

 

Đáy lòng của Nguyễn Tri Hạ khẽ thắt lại:”Vậy lúc trước, những chuyện xấu về anh ta và bạn gái… Là thật hay giả?”

 

“Giả.” Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ một mực hỏi thăm về chuyện của Cố Tri Dân, sắc mặt có hơi kỳ quái.

 

Chuyện xấu là giả, vậy thì chắc chắn anh ta dùng chuyện này để che giấu sự thật anh ta thích đàn ông rồi.

 

Nguyễn Tri Hạ biến sắc:”Vậy thì…”

 

“Nguyễn Tri Hạ.” Lúc này, Tư Mộ Hàn trầm giọng cắt đứt lời nói của Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy dừng nói, ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.

 

Anh hơi híp mắt lại, sắc mặt tối sầm:”Từ lúc em lên xe toàn nói với anh về gã đàn ông khác.”

 

“Emi chỉ…”

 

Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc nói:”Cho em ba giây lấy lòng anh.”

 

Ba giây???

 

Ba giây chỉ đủ để thở một cái, cô làm sao đủ thời gian nghĩ cách để lấy lòng anh chứ?
 
Chương 370


Chương 370:

 

Không đúng, không phải cô chỉ hỏi anh về một chút chuyện của Cố Tri Dân mà đã đắc đội với anh rồi, lại còn phải đi lấy lòng anh nữa?

 

Trong đầu Nguyễn Tri Hạ xoay một vòng, bên tai vang lên âm thanh của Tư Mộ Hàn:”Ba giây đã hết.”

 

Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn càng ngày càng kỳ quái.

 

Tư Mộ Hàn duỗi tay ra, nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.

 

Nửa phút sau, Tư Mộ Hàn chưa thỏa mãn rời khỏi môi cô, nhìn con ngươi hơi nước mờ mịt của cô, giọng nói đầy giáo huấn vang lên:”Bây giờ, đã biết rồi chứ?”

 

Nguyễn Tri Hạ lúng túng gật đầu.

 

Nói uyển chuyển như vậy, hóa ra là muốn… Hôn cô.

 

Tư Mộ Hàn sung sướng vỗ nhẹ lên đầu cô: “Ở trong xe chờ anh.”

 

Lập tức, anh quay người xuống xe.

 

Lúc này, Nguyễn Tri Hạ chỉ kịp ghé đầu vào cửa sổ hỏi anh:”Anh đi đâu vậy?”

 

Tư Mộ Hàn chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói gì đi về phía Nguyễn Thị.

 

Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, xem ra cô đã đoán đúng rồi, Tư Mộ Hàn thực sự là vì chuyện từ chức của cô mà đến.

 

Lúc này là giờ tan sở, có rất nhiều đi tới đi lui ở trong Nguyễn Thị.

 

Sau khi Tư Mộ Hàn bại lộ thân phận, có rất nhiều người biết tới anh.

 

Cho dù có người không biết anh, nhưng cũng bởi vì khí chất đặc biệt cao quý của anh mà không tự chủ được nhìn anh thêm mấy lần.

 

Tư Mộ Hàn giống như không cảm nhận cái nhìn chăm chú của bọn họ, trực tiếp đi tới thang máy.

 

Mà cô gái ở quầy lễ tân mới đến làm được mấy ngày, thấy Tư Mộ Hàn cứ ngang nhiên, anh tuấn đi tới, vội vàng đuổi theo:”Thưa ngài, xin hỏi ngài tìm…”

 

“Tìm Tổng giám đốc Nguyễn của các cô.” Tư Mộ Hàn quay đầu lại, thản nhiên nói.

 

Bị ánh mắt lạnh như băng của Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm, câu nói “Xin hỏi ngài có hẹn trước không?” của cô gái ở quầy lễ tân đã đến bên miệng biến thành ” Tổng giám đốc Nguyễn đang ở trong phòng làm việc…”

 

“Cám ơn.” Trên mặt Tư Mộ Hàn không có biểu cảm dư thừa, nói xong liền bước vào thang máy.

 

Thẳng đến khi thang máy khép lại, cô gái ở quầy lễ tân mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của người đàn ông vừa rồi thật đáng sợ.

 

……

 

Nguyễn Chính Tu vừa xử lý xong phần văn tài liệu cuối cùng, liền nghe thấy âm thanh đẩy cửa.

 

Là ai không có quy củ như vậy, tiến vào phòng làm việc của ông lại không biết gõ cửa?

 

Ông cau mày ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy dáng người thon dài của Tư Mộ Hàn đã tiến đến rồi khóa cửa lại.

 

“Cậu Tư?” Ông đặt bút trong tay xuống, rồi đứng lên.

 

Ánh mắt của anh đảo qua một sấp văn kiện ở trước mặt, cười như không cười: “Cụ Nguyễn thật đúng là cẩn trọng.”

 

“Cậu Tư đã tìm tới tận cửa rồi, có gì xin cứ nói thẳng.” Lúc Nguyễn Chính Tu nói chuyện đều nhìn thẳng vào Tư Mộ Hàn.

 

Thế nhưng, ông chỉ cùng Tư Mộ Hàn nhìn nhau mấy giây, rồi vô thức dời mắt đi.

 

Ánh mắt lạnh như băng của Tư Mộ Hàn lại lực uy hiếp cực kỳ mạnh, giống như một sói đơn độc trong rừng hung lệ mà ác liệt, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ làm cho người ta khiếp sợ.

 

Nguyễn Chính Tu giật mình một cái, thân thể vốn đang dựa vào ghế bỗng ngồi thẳng lên, chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

 

Động tác nhỏ này của ông ta không tránh khỏi đôi mắt của Tư Mộ Hàn.

 

“Khi tôi còn bé có nghe qua sự tích của cụ Nguyễn, nhưng tôi không ngờ cụ Nguyễn càng lớn lại càng hồ đồ.”
 
Chương 371


Chương 371:

 

Tư Mộ Hàn ngồi xuống trước mặt Nguyễn Chính Tu, dựa vào ưu thế chiều cao một mét chín của mình, cho dù ngồi anh vẫn cao hơn Nguyễn Chính Tu.

 

Chiều cao áp chế lại làm cho khí tức của Tư Mộ Hàn càng thêm cường đại khiếp người.

 

“Cậu Tư đang giễu cợt tôi sao?” Trong lòng Nguyễn Chính Tu mơ hồ biết được mục đích đến đây của Tư Mộ Hàn là gì.

 

“Bây giờ, chuyện cụ Nguyễn làm còn cần tôi đến giễu cợt sao?” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Ông cho rằng không cho Nguyễn Tri Hạ từ chức là ông có thể vây cô ấy ở Nguyễn Thị, rồi khống chế cô ấy trong lòng bàn tay của ông sao?”

 

Sắc mặt của Nguyễn Chính Tu bỗng nhiên thay đổi, rồi đột nhiên căng lên.

 

Tư Mộ Hàn thấy ông ta như vậy, hài lòng nở nụ cười:”Tựa như năm đó, ông cùng người nhà họ Tư đạt được suy nghĩ chung, rồi cuối cùng ông ra nước ngoài, bọn họ nghĩ ông sẽ chết già ở nước ngoài, không phải bây giờ ông đã trở về rồi hay sao? Ở trên thế giới này, không có cái gì gọi là tuyệt đối cả.”

 

Sắc mặt của Nguyễn Chính Tu càng lúc càng khó coi:”Cậu Tư, tôi không biết cậu đang nói gì, còn về chuyện Nguyễn Tri Hạ từ chức, tuy nó đã gả cho cậu, nhưng chung quy nó vẫn họ Nguyễn, cho nên chuyện này phải do tôi nói mới tính.”

 

“Vậy sao?”

 

Nụ cười trên mặt Tư Mộ Hàn càng sâu hơn, thanh âm trở nên nhẹ nhàng chậm chạp nhưng lại lộ ra vẻ quỷ dị:”Bản án năm đó của mẹ tôi, ông đã dốc sức giúp nhà họ Tư tìm ra kẻ có liên quan, cho nên nhà họ Tư cảm kích ông mới để cho tôi cùng Nguyễn Hương Thảo lập hôn ước, rõ ràng đây là chuyện tốt, nhưng vì sao ông lại phải ra nước ngoài?”

 

Tư Mộ Hàn nói chạm vào điểm mấu chốt của Nguyễn Chính Tu, ông ta chỉ vào cửa gào thét:”Đó là vì tôi muốn ra nước ngoài, chuyện đó có liên quan gì đến cậu? Cậu đi ra ngoài ngay cho tôi, công ty của tôi không chào đón cậu. ”

 

“Chỉ cần tôi muốn, thì ngày mai nơi này có thể biến thành của tôi.”

 

Tư Mộ Hàn híp mắt lại, khuôn mặt lạnh lẽo đến thấu xương:”Đừng tưởng rằng có Tư Đình Phong hoặc là có những người nhà họ Tư khác có thể giúp ông, bây giờ bọn họ đã là ốc còn không mang nổi mình ốc.”

 

Sắc mặt của Nguyễn Chính Tu chuyển biến lớn, khóe môi khẽ nhếch lên giờ giống như bị điểm huyệt, trong lúc nhất thời cứng đơ tại chỗ, ngay cả một câu cũng nói không được.

 

Năm đó, ông đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn, nhưng ông chỉ vội vàng nhìn thoáng qua kho hàng đã bỏ đi.

 

Lúc đó, trên mặt Tư Mộ Hàn đầy vết bẩn, ánh mắt dại ra, giống như đã sợ choáng váng.

 

Lúc ấy, ông đã cảm thấy đứa bé này đã bị phế, về sau, ông yêu cầu kết thông thông gia với nhà họ Tư, mà lúc đó người nhà họ Tư cũng hiểu được tình huống của Tư Mộ Hàn không được lạc quan, vì vậy mới đồng ý qua loa.

 

Song ông ta làm sao cũng không nghĩ tới, mười năm sau, đứa bé giống như bị phế ở trong mắt ông ta, vậy mà ngồi ở trong phòng làm việc của ông ta kiên quyết đe dọa,uy hiếp ông.

 

Sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên ông ta nhìn sai, đứa bé năm đó chính là Tư Mộ Hàn bây giờ.

 

Nguyễn Chính Tu lắc đầu, ngã ngồi xuống ghế, cất giọng khàn khàn già nua lên: “Cái khác thì tôi không biết, năm đó ở nhà xưởng hoang, tôi có nhìn thấy một người phụ nữ có mấy phần giống bố cậu, hẳn là em gái của bố cậu.”

 

Tư Mộ Hàn mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt nổi lên bão tố, buồn rười rượi lên tiếng: “Trông tôi dễ bị lừa gạt như thế ư?”

 

Anh không tin những gì Nguyễn Chính Tu nói.

 

Em gái của Tư Đình Phong tên là Tư Liên, là mẹ của Trần Tuấn Tú, và cũng là cô của anh.

 

Tư Liên và mẹ của Tư Mộ Hàn là bạn mấy chục năm, sau khi mẹ anh gặp chuyện không may, Tư Liên liền buồn bực vài năm không vui.

 

Huống hồ, lúc mẹ anh gặp chuyện không may, Tư Liên đang ở nước ngoài.

 

“Cậu Tư, tôi đây lớn tuổi rồi đã không còn cầu mong gì nữa, chỉ muốn bảo vệ sản nghiệp của Nguyễn Thị mà thôi.” Nguyễn Chính Tu giống như mệt mỏi cực độ dựa vào ghế, thở dài lên tiếng.

 

Ông không cần phải đi lừa gạt Tư Mộ Hàn làm gì.

 

Lời nói cùn với vẻ ngoài thành tâm của Nguyễn Chính Tu cũng không thể làm sắc mặt Tư Mộ Hàn tốt lên, trái lại càng trở nên khó coi.

 

Tư Mộ Hàn đứng dậy, lời nói cùng vẻ mặt của anh vẫn lạnh như thế:

 

“Nguyễn Tri Hạ ngày mai không cần đến Nguyễn Thị làm nữa.”
 
Chương 372


Chương 372:

 

Giọng nói không hề có một chút thương lượng, ngang ngược giống như chính mình đang đưa ra thông báo.

 

Nguyễn Chính Tu không nói gì.

 

Ông ta còn có thể nói cái gì.

 

Tư Mộ Hàn không phải là người ông ta thắng được, trước kia ông ta vẫn cho rằng sau khi mình về nước người khó ứng phó nhất hẳn là Tư Đình Phong, không nghĩ đến người này dĩ lại là Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn mở cửa, đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa ra vào.

 

Nguyễn Tri Hạ đứng cửa ra vào nghe một hồi rồi, thế nhưng không nghe rõ được họ đang nói cái gì.

 

“Em. . .”

 

Cô muốn giải thích không phải là mình cố ý quay lại nghe lén nhưng vừa mới mở miệng thì Tư Mộ Hàn đã đột nhiên cúi người ôm lấy cô.

 

Lực đạo của anh hơi mạnh, cánh tay ôm hông của cô khiến cô có chút đau nhưng vẫn có thể chịu đựng.

 

Nguyễn Tri Hạ hít một hơi cảm giác hơi thở trên người Tư Mộ Hàn không đúng lắm, bèn nhỏ giọng hỏi hắn:

 

“Anh làm sao vậy?”

 

Tư Mộ Hàn ôm cô vài giây liền buông cô ra sau đó đứng thẳng người lên cầm tay cô đi về phía trước:

 

“Đi lấy đồ của em, ngày mai sẽ không cần đến nữa.”

 

Nguyễn Tri Hạ có chút ngạc nhiên, Tư Mộ Hàn đã nói gì với Nguyễn Chính Tu, sắc mặt cùng hơi thể trên người Tư Mộ Hàn cho thấy, bây giờ không phải là thời điểm hỏi nhiều.

 

Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng lấy đồ, ôm thùng giấy nói với Tư Mộ Hàn:

 

“Được rồi.”

 

Tư Mộ Hàn cụp mắt không nói một lời nhận cái thùng giấy trong tay cô, một cánh tay khác dắt Nguyễn Tri Hạ.

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ ngòn ngọt, coi như tâm tình không tốt thì anh vẫn cẩn thận đến giúp cô ôm cái thùng.

 

May là lúc này trong công ty không có người nào nữa rồi, còn những người tăng ca cũng đều ở trên tầng cao, có phòng làm việc riêng của mình.

 

Nhưng trên đời có một câu nói gọi là: Oan gia ngõ hẹp.

 

Hai người đi tới cửa thang máy, chờ thang máy đến.

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến truyền thông Thịnh Hải, có thang máy chuyên dụng của Tư Mộ Hàn, không nhịn được quay đầu tò mò hỏi anh:

 

“Anh cũng chờ thang máy ư.”

 

Tư Mộ Hàn chỉ liếc nhìn cô một cái, đưa cho cô ánh mắt “em cảm thấy thế nào”.

 

Cô cảm thấy. . .

 

Cô cảm thấy nhất định là Tư Mộ Hàn không chờ thang máy thêm người.

 

Rốt cuộc thang máy cũng đến.

 

Tinh!!!

 

Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tri Hạ đang muốn đi vào bên trong, vừa ngẩng đầu liền phát hiện người trong thang máy đi ra không phải ai khác chính là Nguyễn Hương Thảo.

 

Sở dĩ cô trở về Nguyễn Thị chính là lo lắng Nguyễn Hương Thảo cùng Tư Mộ Hàn sẽ đụng nhau.

 

Kết quả vẫn đúng là để Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy Tư Mộ Hàn rồi!

 

Nguyễn Tri Hạ theo bản năng chắn trước người Tư Mộ Hàn, còn hơi đẩy người về phía sau nữa.

 

Tư Mộ Hàn không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau hai bước, giọng nói lãnh đạm:

 

“Làm gì vậy.”
 
Chương 373


Chương 373:

 

Lúc Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, trong mắt cũng tràn đầy lửa giận nhưng sau khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng sau lưng Nguyễn Tri Hạ thì hơi thở trên người lập tức biến đổi.

 

Giọng nói cũng điệu đến mức làm cho cô nổi cả da gà.

 

“Cậu chủ Tư, chúng ta lại gặp mặt.”

 

Nguyễn Hương Thảo vừa nói chuyện vừa làm như vô ý kéo áo khoác của mình.

 

Cô ta yêu thích mặc áo đầm trễ ngực bên trong áo khoác, áo khoác vừa mở ra liền để lộ một mảnh da thịt trắng mịn hình chữ “V”, nhìn lên có phần dụ người.

 

Đúng lúc một cái thang máy khác cũng đi lên.

 

Tư Mộ Hàn không hề liếc mắt nhìn Nguyễn Hương Thảo một cái mà trực tiếp lôi kéo Nguyễn Tri Hạ tiến vào thang máy khác.

 

Sắc mặt Nguyễn Hương Thảo cứng đờ, không cam lòng cũng đi theo vào trong cái thang máy kia.

 

Cô ta cố ý đứng cạnh Tư Mộ Hàn, chỉnh cổ họng thành giọng nói điệu đà:

 

“Cậu chủ Tư, em có chứng sợ hãi giam cầm, anh có thể. . . Dìu em một chút hay không. . .”

 

Mấy chữ “Dìu em một cái” nói rất chậm, êm dịu giống như muốn tắt thở vậy.

 

“Tôi đỡ cô.”

 

Nguyễn Tri Hạ đi lên tách Nguyễn Hương Thảo ra, sau đó dùng lực đỡ cánh tay Nguyễn Hương Thảo:

 

“Trước đây còn không biết có chứng sợ hãi giam cầm đấy!”

 

Nguyễn Hương Thảo tức giận đến mức khuôn mặt biến hình, cắn răng nghiến lợi dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy nói:

 

“Cô tránh ra!”

 

“Cô làm bộ quyến rũ người đàn ông của tôi, còn muốn tôi tránh ra, cô cho tôi là kẻ đần à.”

 

Nguyễn Tri Hạ không chịu yếu thế nói lại.

 

“Cô.”

 

Nguyễn Hương Thảo cười gằn:

 

“Đừng quên người có hôn ước cùng Tư Mộ Hàn là tôi!”

 

“Nhưng vợ anh ấy là tôi!”

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy đầu óc Nguyễn Hương Thảo có vấn đề.

 

Bây giờ cô là vợ hợp pháp của Tư Mộ Hàn, mà thời điểm Tư Mộ Hàn vẫn là “Tư Gia Thành” đã nói rõ không có hứng thú đối với Nguyễn Hương Thảo, nhưng Nguyễn Hương Thảo lại tự động che giấu những tin tức này, vẫn chưa từ bỏ ý định!

 

Nguyễn Hương Thảo đắc ý nói:

 

“Có đúng không, giấy hôn thú đâu lấy tôi xem một chút.”

 

Hiện tại đang ở chỗ này, làm sao Nguyễn Tri Hạ lấy giấy hôn thú cho Nguyễn Hương Thảo xem.

 

Nói đến, hình như cô chưa từng nhìn thấy giấy hôn thú của cô và Tư Mộ Hàn.

 

“Không lấy ra được thì cút qua một bên!”

 

Nguyễn Hương Thảo nói xong, thừa dịp Nguyễn Tri Hạ không chú ý, liền hung hăng đáp lên chân Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ nhất thời không quan sát, cứ như vậy bị giày cao gót của Nguyễn Hương Thảo đạp trúng.

 

Giày cao gót của Nguyễn Hương Thảo rất nhỏ, diện tích chịu lực nhỏ, chỉ hơi dùng sức như thế cũng khiến cho Nguyễn Tri Hạ đi giày tuyết đau đến hít một hơi khí lạnh.

 

Tuy Tư Mộ Hàn một mực không có lên tiếng, nhưng vẫn chú ý động tĩnh của Nguyễn Tri Hạ.

 

Kỳ thực lúc Nguyễn Hương Thảo dựa vào là anh có thể trực tiếp đẩy cô ta ra.
 
Chương 374


Chương 374:

 

Nhưng nhìn dáng dấp Nguyễn Tri Hạ che chắn trước người anh khiến tâm tình của anh trở nên đặc biệt tốt, nên tùy ý để cô đi lên.

 

Vào lúc Nguyễn Hương Thảo dùng ám chiêu, sắc mặt anh liền lạnh xuống.

 

Nguyễn Tri Hạ đau chân nhưng cũng không có tránh ra, nhấc chân muốn đá Nguyễn Hương Thảo một cước báo thù, không ngờ lại bị Tư Mộ Hàn cầm cái thùng nhét vào trong lồng ngực.

 

Cô một mặt mờ mịt nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

 

Ngón tay Tư Mộ Hàn hơi động, bấm mấy cái lên bảng điều khiển ở trong thang máy, sau đó lôi kéo Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

 

Cửa thang máy sau lưng bọn họ đóng lại.

 

Nguyễn Tri Hạ còn không phản ứng lại xem chuyện gì xảy ra, cô quay đầu lại vẻ mặt ngơ ngác nhìn cửa thang máy.

 

Một giây sau, bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của Nguyễn Hương Thảo:

 

” …….”

 

Sau đó là vài tiếng vang “Ầm ầm”.

 

“Thang máy. . . rơi xuống.”

 

Nguyễn Tri Hạ không xác định quay đầu sang hỏi Tư Mộ Hàn.

 

Nguyễn Thị có bãi đậu xe dưới đất, đi xuống còn có một hai tầng hầm.

 

Tư Mộ Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng:

 

“Ừm.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ lúc đi ra, Tư Mộ Hàn bấm bấm mấy cái ở trên thang máy. . .

 

Không phải là bấm mấy cái liền để thang máy rơi xuống chứ.

 

Còn có loại này.

 

Trong lúc nhất thời Nguyễn Tri Hạ cảm thấy da đầu có chút tê dại.

 

Đúng là có thể đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội Tư Mộ Hàn.

 

Hai người đi vào trong xe, Tư Mộ Hàn liền nói với Nguyễn Tri Hạ:

 

“Cởi giày.”

 

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hẳn là Tư Mộ Hàn đã nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo giẫm chân cô.

 

“Không sao.”

 

Tư Mộ Hàn không để ý tới lời nói của cô, cánh tay duỗi ra nắm chặt mắt cá chân của cô, nâng chân của cô đặt lên ghế ngồi, tự tay giúp cô cởi giày.

 

Cởi giày ra, Nguyễn Tri Hạmới phát hiện mu bàn chân của mình đã rách da sưng đỏ.

 

Cách giày đi tuyết mà cũng có thể bị giày cao gót giẫm lên thành dáng vẻ như vậy, đủ nói lên Nguyễn Hương Thảo hận cô đến tận xương tủy như thế nào.

 

Sắc mặt Tư Mộ Hàn âm trầm, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút không tốt.

 

Nguyễn Tri Hạn rụt cổ một cái:“Không đau chút nào…”

 

Đột nhiên nhớ đến chuyện cô bị trật chân lúc trước, cô nuốt nước miếng nói:“Chỉ hơi hơi thôi.”

 

Tư Mộ Hàn không nói chuyện, chỉ giúp cô mang tất vào.

 

Sắc mặt của anh vẫn âm trầm như trước, nhưng động tác lại hết sức dịu dàng.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, Tư Mộ Hàn cũng không đáng sợ như biểu hiện bên ngoài của anh.

 

Cô nhớ tới chuyện thang máy vừa rồi, tò mò hỏi Tư Mộ Hàn:“Vừa nãy anh làm gì trong tháng máy vậy? Thang máy bị sập sao? Nguyễn Hương Thảo có sao không?”

 

Anh thản nhiên nói: “Không chết được.”

 

Đơn giản ba chữ, lại khiến cho Nguyễn Tri Hạ lạnh gáy.
 
Chương 375


Chương 375:

 

Không chết được, vậy có nghĩa là chắc chắn sẽ bị thương rất nghiêm trọng.

 



 

Về đến nhà, Tư Mộ Hàn đặt Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống giường, quay người đi tìm thuốc bôi ngoài da.

 

Từ sau chuyện Nguyễn Tri Hạ bị trật chân lần trước, trong phòng ngủ đã gắn thêm một cái tủ y tế, bên trong chứa các loại thuốc bôi ngoài da khi bị thương.

 

Tư Mộ Hàn trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt thảm trước giường, gác chân của Nguyễn Tri Hạ lên đầu gối mình, lấy ra một ít thuốc trên đầu ngón tay, cụp mắt, chăm chú mà nghiêm túc bôi cho cô.

 

Vừa trở về phòng ngủ, âu phục trên người Tư Mộ Hàn còn chưa kịp thay, dù chỉ tùy tiện ngồi dưới đất, khí chất lạnh thấu xương trên người vẫn không suy giảm chút nào.

 

Theo ánh nhìn của Nguyễn Tri Hạ, chỉ có thể thấy mái tóc gọn gàng của anh, lông mi khẽ buông xuống, cùng với một chút đầu mũi.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi nghiêng đầu, đã thấy anh khẽ nhíu mày, nhếch khóe môi, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mu bàn chân cô, như là đang giải quyết chỗ thiếu sót khó xử lý trong một hạng mục nào đó.

 

Vẫn là sắc mặt lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy Tư Mộ Hàn vào lúc này, rất dịu dàng.

 

Đôi khi, những thứ càng có có vẻ ngoài cứng rắn, bên trong lại càng khiến người ta động lòng.

 

Nguyễn Tri Hạ nhớ tới lần đầu tiên gặp Tư Mộ Hàn, anh xông vào phòng, thái độ và giọng điệu khinh khỉnh kia, khiến cho cô không thể ngờ được sẽ có một ngày, người đàn ông đó lại cẩn thận dịu dàng thoa thuốc cho cô.

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ xúc động, kêu một tiếng:“Tư Mộ Hàn.”

 

“Ừm.” Tư Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, động tác thoa thuốc giúp cô cũng không ngừng tay.

 

Anh cho rằng Nguyễn Tri Hạ gọi anh là có chuyện muốn nói, ai ngờ đợi một hồi cũng không nghe Nguyễn Tri Hạ nói tiếp. Anh không khỏi ngẩng đầu nhìn cô.

 

Vừa hay, anh cũng giúp Nguyễn Tri Hạ bôi thuốc gần xong, lên tiếng hỏi: “Sao…”

 

Lời nói sau đó còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị nụ hôn trước mặt ngăn lại.

 

Nguyễn Tri Hạ rất ít khi chủ động.

 

Anh chỉ sửng sốt một chút, liền đứng dậy, trực tiếp đè Nguyễn Tri Hạ xuống giường.

 

Chắc là vì Nguyễn Tri Hạ đáp lại quá nhiệt tình, hơi thở của Tư Mộ Hàn rất nhanh đã trở nên nặng nề.

 

Lúc hai người hôn nhau đến khó lòng tách ra, Tư Mộ Hàn đột nhiên đứng lên, lửa nóng trong đôi mắt còn chưa dập xuống, giọng khàn khàn nói: “Anh đi rửa tay trước đã.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng anh, hơi mơ màng mà nghĩ, hôn môi liên quan gì đến rửa tay?

 

Nhưng rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ đã hiểu hôn môi và rửa tay có liên quan gì.

 

Tư Mộ Hàn đối với chuyện phòng the, đã trở nên vô cùng thành thạo.

 

Mà ngay cả tốc độ cởi đồ cô cũng nhanh hơn rất nhiều, đợi lúc Nguyễn Tri Hạ chưa kịp phản ứng, quần áo trên người cũng đã không còn.

 

Ngón tay Tư Mộ Hàn một đường lướt xuống, cứ như vậy dò xét đi vào…

 

“Ưm…”

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ rên một tiếng.

 

Ánh mắt của Tư Mộ Hàn càng sâu thẳm, ngón tay đâm vào trong cơ thể cô, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

 

Vừa nãy lúc anh bước vào phòng tắm, cũng nhìn thấy ánh mắc nghi hoặc kia của Nguyễn Tri Hạ .

 

Ngón tay của anh khẽ cong hai lần, giọng điệu mờ ám, nhẹ giọng hỏi cô:“Bây giờ đã biết vì sao anh đi rửa tay chưa?”

 

Gương mặt Nguyễn Tri Hạ vốn đã đỏ đến không thể nhìn, bây giờ lại bị anh hỏi như vậy, càng đỏ đến sắp nhỏ máu, cắn môi trừng mắt liếc anh một cái.

 

Tư Mộ Hàn bị cô trừng mắt, trái tim như muốn tan chảy ra.
 
Chương 376


Chương 376:

 

Anh cúi người hôn cô:“Em rõ ràng rất thích.”

 

Nguyễn Tri Hạ vừa thẹn vừa giận, đang muốn cãi lại, anh lại đúng lúc này tiến vào.

 

Cô kêu lên một tiếng khó chịu, ngón tay mảnh khảnh bấu vai anh, trên móng tay để lại một vết đỏ mờ ám, khuyến khích Tư Mộ Hàn càng dùng lực hơn.

 



 

Hôm sau.

 

Nguyễn Tri Hạ theo thói quen thức dậy vào bảy giờ, theo thói quen muốn rời giường.

 

Kết quả cô mới khẽ nhúc nhích, đã bị người đàn ông bên cạnh kéo về giường.

 

Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn khi vừa tỉnh ngủ nghe có vẻ mông lung: “Hôm nay em đâu có đi làm, dậy sớm như vậy làm gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ lúc này mới nhớ ra, hôm nay mình không cần phải đến làm ở Nguyễn thị nữa.

 

Vừa nghĩ vậy, lại cảm thấy có hơi trống rỗng.

 

Trong lòng cô nghĩ vậy, liền bất giác nói ra khỏi miệng.

 

Tư Mộ Hàn bên cạnh đang ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, nghe vậy liền nói với vẻ hàm ý sâu xa:“Anh có thể không đi làm, để lấp đầy trống rỗng trong em.”

 

Nguyễn Tri Hạ:“…”

 

Cô đưa tay sờ sờ eo nhỏ của mình, tức giận nói:“Anh mau đi làm đi!”

 

“Tối hôm qua em đâu có như vậy, bây giờ ngủ dậy mặc quần vào liền tỏ vẻ không nhận người quen nữa?” Tư Mộ Hàn nói lời lưu manh, vậy mà sắc mặt vẫn cực kỳ đứng đắn.

 

Nguyễn Tri Hạ vô cùng chắc chắn, rất có thể cả đời này cô cũng không thể không biết xấu hổ được như Tư Mộ Hàn.

 

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, mặt Nguyễn Tri Hạ đỏ tới tận mang tai, chui vào chăn bọc mình lại thật chặt:“Mau cút đi.”

 

“Không biết lớn nhỏ.” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút vui vẻ, cúi người tới, cách chăn mền ôm cô hôn một cái:“Em ngủ thêm một lát nữa đi.”

 

Sau đó, trong phòng tắm liền vang lên tiếng nước.

 

Cô thiếp đi trong tiếng nước hỗn loạn này.

 

Lúc tỉnh lại, là do thím Hồ gọi cô dậy.

 

“Mợ chủ, mợ tỉnh chưa?”

 

Cô cho rằng thím Hồ đến để gọi cô đi ăn cơm, chống người ngồi dậy hô ra cửa: “Tôi xuống liền đây.”

 

Bên ngoài yên lặng vài giây, giọng nói của thím Hồ lại lần nữa truyền vào:“Mợ chủ, ông cụ đã đến.”

 

Thím Hồ nói chuyện không đầu không đuôi, khiến Nguyễn Tri Hạ không tài nào hiểu nổi:“Ông cụ nào?”

 

Thím Hồ bổ sung một câu:“Bên nhà cổ ấy.”

 

Ông cụ Mộ?

 

Nguyễn Tri Hạ toàn thân giật mình một cái, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo.

 

“Tôi xuống ngay.”

 

Cô nói xong, liền nhảy xuống giường, vội vàng chạy vào phòng tắm.

 

Rửa mặt đơn giản, mặc quần áo rồi đi xuống lầu.

 

Cũng may là ở nhà, không cần phải trang điểm.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa bước xuống cầu thang, đã thấy Tư An Lâm ngồi trên ghế salon trong phòng khách.

 

Thím Hồ đang dâng trà cho ông, phía sau ông là hai người vệ sĩ đứng như thần giữ cửa.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa xuống lầu, vừa nghĩ mục đích hôm nay ông cụ Tư đến đây.
 
Chương 377


Chương 377:

 

Tư Mộ Hàn không ở nhà ban ngày, nhất định ông cụ Tư cũng biết.

 

Vậy nên, ông cụ Tư là đến tìm cô?

 

“Ông nội.”

 

Nguyễn Tri Hạ xuống lầu, đi đến ngồi xuống đối diện Tư An Lâm.

 

Tư An Lâm nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, liền lộ vẻ tươi cười: “Hôm nay đột ngột muốn đến, còn đang lo trong nhà các cháu không có ai.”

 

Nguyễn Tri Hạ cười theo, hơi ngại ngùng, không biết nên nói gì cho phải.

 

Tư An Lâm hỏi:“Mộ Hàn đâu?”

 

Thím Hồ bưng chén trà cho Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ cầm chén trà nói:“Anh ấy đến công ty đi làm.”

 

Tư An Lâm lúc này mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh:“Ông đây lớn tuổi, đúng là già nên hồ đồ rồi, còn tưởng các cháu cũng rảnh rỗi giống như ông già này, đúng là già nên hồ đồ rồi…”

 

“Ông nội càng già càng dẻo dai, đâu có hồ đồ gì.” Nguyễn Tri Hạ cười theo, đoán không ra mục đích thật sự Tư An Lâm tìm cô.

 

“Năm đó ông nghỉ hưu sớm, bố của Mộ Hàn bây giờ cũng ở tuổi năm mươi rồi, tinh thần và thể lực đều không được như trước nữa, nghe nói Mộ Hàn ở bên ngoài cùng người ta mở công ty gì đó, con có biết không…”

 

Tư An Lâm nói đến nước này, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên đã hiểu rõ hàm ý trong lời của ông.

 

Một tay Tư Mộ Hàn gây dựng nên Truyền thông Thịnh Hải vẫn luôn làm việc ở Truyền thông Thịnh Hải không quản lý tập đoàn nhà họ Tư.

 

Tư An Lâm nhắc đến chuyện sức lực của bố Tư Mộ Hàn không còn như trước, hàm ý rõ ràng là, muốn Tư Mộ Hàn quay về làm cho Tư thị.

 

Tư An Lâm không nói rõ, Nguyễn Tri Hạ cũng liền mập mờ:“Chỉ biết một chút, không hiểu rõ lắm.”

 

Tư An Lâm cười cười, nói một cách sâu xa:“Tư thị sớm muộn cũng do Tư Mộ Hàn thừa kế, những chuyện cỏn con bên ngoài này, cũng nên đến lúc buông tay rồi, con nói có đúng không?”

 

Truyền thông Thịnh Hải với tư cách ‘Anh cả’ đứng đầu lĩnh vực giải trí trong nước, đối với Tư An Lâm, chỉ là những chuyện cỏn con?

 

Nói vậy cũng không khoa trương.

 

Tư thị dù sao cũng là gia tộc giàu có, tiền của và tài nguyên tích lũy mấy đời, đương nhiên Truyền thông Thịnh Hải của Tư Mộ Hàn không thể nào so sánh được.

 

“Chuyện làm ăn của Tư Mộ Hàn,con cũng không rõ lắm.” Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, dáng vẻ khiêm tốn.

 

Mục đích Tư An Lâm đến đây hôm nay, đại khái là muốn cô khuyên Tư Mộ Hàn quay về Tư thị quản lý tập đoàn của gia tộc.

 

Nhưng mà, vì sao hết lần này đến lần khác lại muốn cô đi khuyên?

 

Nếu như đã tìm đến cô, thì có nghĩa là Tư Mộ Hàn không muốn quay về Tư thị.

 

Cô đương nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận chuyện gì trước mặt Tư An Lâm.

 

Tư An Lâm nghe vậy, vẻ vui tươi trên mặt nhạt đi vài phần, híp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, khí thế không giận mà uy của người có địa vị cao cứ như vậy bộc lộ ra.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được áp lực phát ra từ trên người ông, toàn thân đều trở nên căng thẳng.

 

Nhưng cô cũng không lùi bước.

 

Hai người cứ giằng co như vậy nửa ngày, đột nhiên, Tư An Lâm cười ha ha:“Ánh mắt của tiểu tử thối này quả là không tệ.”

 

Nguyễn Tri Hạ buông bàn tay đang nắm chặt ra, trong lòng bàn tay ướt át.

 

Cô không bình tĩnh như những gì biểu hiện bên ngoài, trong lòng cô cũng rất sợ hãi.

 

Tư An Lâm không giống với người như Nguyễn Chính Tu, ông là người đã thật sự gặp phải chuyện lớn, người từng trải qua sóng to gió lớn, khi còn trẻ oai phong trên thương trường bây giờ lớn tuổi, cho dù về hưu, khí chất cũng không suy giảm.

 

Có thể điều này, chính là chỗ đặc biệt của người nhà họ Tư.

 

Bọn họ có tiền tài và địa vị mà người khác hâm mộ, sự tự tin và khí chất đương nhiên cũng hơn người bình thường một chút.
 
Chương 378


Chương 378:

 

Điều này đã ăn sâu vào máu, người khác có học cũng không được.

 

“Ông nói thẳng nhé, ông muốn Tư Mộ Hàn quay về Tư thị quản lý tập đoàn của gia tộc, lần trước các con về nhà tổ tiên, ông đã nói chuyện này với nó, có điều nó từ chối, con giúp ông khuyên nhủ nó, xem như ông nội nhờ cậy con.”

 

Giọng điệu Tư An Lâm đột nhiên trở nên vô cùng khẩn thiết, lại mang theo vài phần chân thành, Nguyễn Tri Hạ lần này không có cách từ chối.

 

“Con có thể giúp ông nói với anh ấy một chút, có điều lời của ông anh ấy còn không nghe, chỉ sợ…”

 

Tư An Lâm hài lòng nở nụ cười, cắt lời cô:“Yên tâm, chuyện này trong lòng ông cũng biết.”

 

Tư An Lâm biết được Nguyễn Tri Hạ sẽ nói chuyện này với Tư Mộ Hàn, liền vui vẻ rời đi.

 

Đến nhanh đi nhanh, có hơi vội vàng, có thể thấy ông cụ lúc còn trẻ cũng là một người theo phái hành động, nói một không hai, Tư Mộ Hàn hơi giống ông ở chỗ này.

 

Vừa tiễn ông cụ Tư đi, Tư Mộ Hàn đã liền gọi đến.

 

Điện thoại vừa nối máy, đã nghe Tư Mộ Hàn nói một hồi như vậy, hiện giờ đã sắp giữa trưa.

 

Tư Mộ Hàn lại hỏi: “Ông nội đi rồi?”

 

“Anh biết ông đến?” Nguyễn Tri Hạ cầm đũa chuẩn bị ăn, nghe vậy lại để xuống.

 

Tư Mộ Hàn giọng điệu này, rất là kiêu ngạo.

 



 

Nguyễn Tri Hạ ăn không ngon, tùy tiện ăn một chút rồi lại buông đũa, định trưa ăn tiếp.

 

Kết quả, vừa đến trưa, Tư Mộ Hàn vốn nên ở công ty vậy mà lại trở về.

 

“Anh không phải đi làm sao?”

 

“Làm việc không quan trọng bằng em.”Tư Mộ Hàn cong môi, ánh mắt tĩnh lặng, thoạt nhìn hết sức ranh ma: “Anh còn nhớ rõ lời em nói hồi sáng.”

 

“…” Ha ha.

 

Nguyễn Tri Hạ không để ý đến anh, đi thẳng vào phòng ăn.

 

Thím Hồ dường như từ sáng đã biết Tư Mộ Hàn ăn trưa, chuẩn bị năm sáu món.

 

“Trước khi ông cụ đến, tôi quên nói với mợ chủ, lúc sáng khi cậu chủ đi, có nói trưa sẽ về ăn cơm.” Thím Hồ thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Nguyễn Tri Hạ, liền giải thích.

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hànvừa ngồi xuống đối diện cô, vừa nói:“Chiều không đến công ty nữa, lúc sáng đã giải quyết kha khá việc rồi.”

 

“Anh đi làm kiểu đó, Cố Tri Dân không có ý kiến gì sao?”

 

Nhắc tới Cố Tri Dân, Nguyễn Tri Hạ lại nhớ đến những tấm hình chụp màn hình mà hôm qua Thẩm Lệ cho cô coi.

 

Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm nói:“Cho dù có ý kiến thì sao?”

 

Hoàn toàn chính xác, Cố Tri Dân ở trước mặt Tư Mộ Hàn cũng rất sợ hãi, dù có ý kiến cũng không dám nói.

 

Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, suy nghĩ một chút:“Cố Tri Dân anh ấy… có thích phụ nữ không?”

 

“Sao?” Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn cô, nhướn mày hỏi.

 

Trên mạng có người đồn anh ấy Trần Tuấn Tú” Nguyễn Tri Hạ nói đến đây liền im lặng, để cho Tư Mộ Hàn tự suy đoán.

 

Đáng tiếc Tư Mộ Hàn là trai thẳng, anh không hiểu nổi hàm ý trong lời nói của Nguyễn Tri Hạ

 

“Cậu ta và anh cả làm sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ nghẹn họng một chút, lấy điện thoại di động ra định lên mạng tìm những Top Comments (bình luận đứng đầu) kia cho Tư Mộ Hàn xem.
 
Chương 379


Chương 379:

 

Nhưng mà, lúc cô mở facebook lên, liền phát hiện chủ đề Trần Tuấn Tú và bạn gái thần bí#, lại lên Hot Search (tìm kiếm nhiều nhất).

 

Tư Mộ Hàn vừa hay đang gắp rau cho Nguyễn Tri Hạ, thấy sắc mặt cô khác thường, hỏi: “Có chuyện gì?”

 

“Em và anh cả, bị người ta cho lên Hot Search rồi.” Nguyễn Tri Hạ cau mày, giơ điện thoại di động trước mặt Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn cầm lấy vừa nhìn, trong chủ đề #Trần Tuấn Tú và bạn gái thần bí#, lại là ảnh chụp phóng to cảnh Trần Tuấn Tú và Nguyễn Tri Hạ ở sân bay.

 

Tư Mộ Hàn kéo xuống dưới, dòng trạng thái nào cũng đăng ảnh chụp Trần Tuấn Tú và Nguyễn Tri Hạ ở sân bay, phần lớn cách nói chuyện không khác nhau mấy, vừa nhìn là biết thủy quân.

 

Vì scandal trước đó của Trần Tuấn Tú có dính líu tới Nguyễn Tri Hạ, là Tư Mộ Hàn tự mình bảo bộ phận PR đè mấy chuyện này xuống.

 

Còn liên lạc với bên nhà đài, không được để mấy chủ đề tương tự xuất hiện, thậm chí còn ký thỏa thuận dài hạn với bên đó, tốn không ít tiền.

 

Nhưng mà, hôm qua facebook chính thức của truyền thông Thịnh Hải mới đăng một dòng trạng thái thanh minh chuyện này, hôm nay lại có người đưa chuyện này lên hot search, rất rõ ràng là cố ý gây chuyện.

 

Gương mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng, bỏ điện thoại của Hạ Hạ xuống, rồi đứng dậy đi gọi điện cho Tri Diễn.

 

Nguyễn Tri Hạ lấy di động lại, vào facebook chính thức của truyền thông Thịnh Hải xem một chút, hình như mấy bình luận kiểu chế nhạo nói Cố Tri Dân và Trần Tuấn Tú có tư tình lén lút với nhau hôm qua đã bị trấn xuống.

 

Một lượt bình luận mới bị đẩy lên, chủ yếu là lên án truyền thông Thịnh Hải.

 

” Trần ảnh đế của bọn tôi kiếm nhiều tiền cho Thỉnh Hải mấy người như vậy, thế mà mấy người lại đối xử với anh ấy thế ư? Chẳng qua anh ấy muốn cho người phụ nữ mình yêu một danh phận thôi mà…”

 

“Công ty này thật sự quá ghê tởm.”

 

“Người con gái kia rõ ràng chính là bạn gái của ảnh đế chúng tôi, mấy người sợ anh ấy công khai tình yêu sẽ mất fan, va chạm sự nghiệp, cho nên mới đăng bài thanh minh này à?”

 

“Mấy người không mắc cỡ hả?”

 

“Ủng hộ Trần ảnh đế công khai tình yêu.”

 

“…”

 

Nguyễn Tri Hạ càng đọc càng thấy vô lý, những người này nhìn chỗ nào thấy được là Trần Tuấn Tú muốn công khai tình yêu?

 

Hơn nữa, cô cũng láng máng nhận ra, trong số những người “dẫn chiến” này có một nửa là thủy quân.

 

Chỉ có điều cô còn chưa hiểu, sao những thủy quân này lại muốn kéo cô và Trần Tuấn Tú vào một chỗ?

 

Nguyễn Tri Hạ lại vào facebook của Trần Tuấn Tú dạo một vòng, phát hiện bình luận bên dưới facebook của anh ta đã bị các bình luận “Ủng hộ Trần ảnh đế công khai tình yêu” bao trùm.

 

Cô hơi đau đầu.

 

Sao một việc đơn giản lại bị làm đến mức phức tạp thế này nhỉ?

 

Lúc này, Tư Gia Thành gọi zalo cho cô.

 

Sau khi cô nhận cuộc gọi, cậu liền hỏi: “Chị Hạ Hạ, sao em thấy có người đăng ảnh của chị với anh em trên facebook kìa, có chuyện gì xảy ra hả?”

 

Mặc dù cậu cảm thấy anh ruột mình với chị Hạ Hạ thật sự xứng đôi, nhưng chị ấy đã là chị dâu, thế nào thì anh của cậu cũng không còn cơ hội, thế mà lại nằm trên top hot search, truyền tới truyền lui cũng không ổn lắm.

 

Nguyễn Tri Hạ hỏi cậu: “Anh em đâu?”

 

“Anh đi ra ngoài rồi, hình như đi đâu đó xa lắm, hình như chỗ đó cũng không có tín hiệu, làm công ích gì gì đó.”

 

Tư Gia Thành nói xong, lại thở dài trước:”Mấy chuyện thế này, có phải muốn anh em chủ động đứng ra giải thích không ạ?”

 

“Anh đến công ty một chuyến.” Tư Mộ Hàn đi tới, cầm lấy áo khoác, muốn đi ra ngoài.

 

Cô vội vàng đứng dậy ngay:”Ăn cơm rồi hẵng đi.”
 
Chương 380


Chương 380:

 

Tư Mộ Hàn thấy ảnh hai người nằm trên hot search, trong lòng như núi lửa muốn phun trào, sao có thể đợi ăn cơm xong lại đi.

 

Thấy anh ấy chẳng đứng lại mà muốn đi ra ngoài ngay, cô vội nói:”Ăn chút ít đi, tôi lên công ty với anh.”

 

Lúc này, Tư Mộ Hàn mới gật nhẹ đầu:”Ừm.”

 



 

Hai người ăn cơm xong thì cùng đến truyền thông Thịnh Hải.

 

Sau khi Cố Tri Dân nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn là đến bộ phận PR ngay, nhìn chằm chằm những người kia xử lý chuyện này.

 

Ảnh của Trần Tuấn Tú và Nguyễn Tri Hạ lên hot search lần đầu tiên, truyền thông Thịnh Hải đã ép xuống rất nhanh, còn đưa ra thanh minh, lần này lại bị lôi lên lại, liền không thể ép xuống dễ dàng như lần đầu được.

 

Có đôi khi, sức mạnh của dư luận rất mạnh mẽ.

 

Truyền thông Thịnh Hải là một ông trùm trong giới giải trí, bình thường xử lý những chuyện này đều làm rất sạch sẽ, đây là lần đầu tiên dây dưa dông dài như thế, phía trước mới xử lý xong, phía sau lại bị lôi lên tiếp.

 

Mấy ngày gần đây nhất, Cố Tri Dân vẫn luôn liên lạc với Tư Mộ Hàn, loay hoay tới mức chân không chạm đất, lúc này cũng rất cáu kỉnh.

 

“Lúc trước chuyện này đã xử lý xong xuôi, sao lại bị lôi lên nữa? Hôm nay, không ai trong mấy người nghĩ ra được một phương pháp pr ổn thỏa thì tất cả đều phải ở lại công ty, chưa xử lý xong thì ai cũng đừng hòng đi!”

 

Cố Tri Dân tùy tiện vò tóc của mình, thở một hơi thật dài, ngồi xuống ghế bên cạnh.

 

Trần Tuấn Tú có một lượng fan trung thành lớn, trước kia anh ta gần như không có scandal.

 

Mà scandal lần này cứ bị lôi lên hot search nhiều lần, đối với quần chúng, đã là một chuyện khác thường, với lại, chút chuyện nhỏ trong giới giải trí này, nếu bị lộ ra trước mặt quần chúng, sẽ bị phóng đại ngàn vạn lần.

 

Nếu như lần này xử lý không ổn, sẽ ảnh hưởng tới truyền thông Thịnh Hải.

 

Thư ký bước vào, nói với anh: “Boss tới rồi.”

 

Lúc này, Cố Tri Dân mới đứng dậy, đến văn phòng của Tư Mộ Hàn.

 

Đây không phải là lần đầu Hạ Hạ đến văn phòng của anh, nhưng cô vẫn thấy có chút mới lạ.

 

“Mẹ nó, tôi thấy lần này chắc chắn là có kẻ gây sự, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới Trần ảnh đế cả, chính là có người muốn truyền thông Thịnh Hải chúng ta…”

 

Cố Tri Dân chứa một bụng lửa giận, vừa vào cửa đã chửi bới một trận.

 

Kết quả, anh ta vừa mới nói được một nửa thì thấy Nguyễn Tri Hạ cũng ở trong phòng làm việc, câu nói kế tiếp lập tức nghẹn trong cổ họng…

 

Anh ta cười gượng một tiếng: “Ha ha… Hạ Hạ cũng ở đây à.”

 

“Đúng lúc tôi không có việc gì nên cùng đến.” Cô cười với anh ta, tiếp tục lật xem tờ tạp chí trong tay.

 

Tư Mộ Hàn nghĩ đến việc cô luôn hỏi chuyện của Cố Tri Dân suốt hai ngày này, liền cảm thấy nụ cười của cô có chút chói mắt, lạnh lùng liếc Cố Tri Dân một cái.

 

Vẻ mặt Cố Tri Dân chẳng hiểu gì cả, gần đây anh bận tới mức choáng váng, không làm được người đại diện của Thẩm Lệ thì thôi, giờ còn phải chịu ý thù địch của cậu ấm nhà họ Tư nữa ư?

 

Tư Mộ Hàn nói chính sự:”Chuyện xử lý sao rồi?”

 

“Đang để bộ phận PR nghĩ biện pháp.” Cố Tri Dân ngã quắp xuống trên ghế sôfa, vẻ mặt phờ phạc.

 

Đột nhiên, anh ta nhảy dựng lên:”Có phải ông già nhà hai người muốn để cậu về Tư thị, nên mới cố ý dùng kế nhỏ này đến cảnh cáo cậu?

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thế, nhìn về phía này.

 

Cố Tri Dân nói tới cụ Tư?

 

Tư Mộ Hàn xùy cười, trong giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng, không chút che giấu:”Cậu nghĩ ông già đấy nhược trí giống cậu à?”
 
Chương 381


Chương 381:

 

Cố Tri Dân nghẹn họng, mặt không thay đổi, nói: “… Cậu có tin tôi lập tức từ đây nhảy xuống không?”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thế hơi sửng sốt, anh ta nhảy lầu?

 

Tư Mộ Hàn thò tay kéo Hạ Hạ đến ngồi bên cạnh:”Yên tâm, cậu ta không dám nhảy.”

 

Cố Tri Dân: “…” Anh mà không nhảy thử, thật đúng là không bảo vệ được Tư thị thôi thì tạm thời sẽ không vội vã, nóng nảy ra tay với Thịnh Hải như vậy, cho dù ông ấy muốn ra tay thì sẽ chỉ càng dứt khoát, càng tàn ác hơn thôi.”

 

“Vậy anh muốn về Tư thị à?” Nguyễn Tri Hạ tò mò hỏi anh.

 

Tư Mộ Hàn quay đầu, bỗng dưng cong môi cười:”Tất nhiên phải về, ông ấy bảo em khuyên tôi, sao tôi lại không về?”

 

“Có ý gì?”

 

Cố Tri Dân miễn cưỡng phiên dịch giúp Tư Mộ Hàn:”Ý của cậu ta là, ngay cả lời của cụ ấy Tư Mộ Hàn cũng không nghe, chỉ nghe lời cô thôi đấy.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

 

Tuy cô không biết ông Tư khuyên Tư Mộ Hàn trở về nhà họ Tư từ lúc nào nhưng chú ý đến lời nói là cô biết.

 

Cô nhìn Tư Mộ Hàn một lúc, mới chậm rãi mở miệng nói:

 

“Kỳ thực anh đã có dự định trở về nhà họ Tư nhưng một mực không đồng ý với ông, là cố ý để ông tới tìm em khuyên anh có đúng hay không.”

 

Không đợi Tư Mộ Hàn nói chuyện, cô lại tiếp tục nói:

 

“Cứ như vậy ông sẽ… nhìn em với cặp mắt khác xưa.”

 

Vài chữ sau, Nguyễn Tri Hạ phải dừng lại một chút mới nói ra được.

 

Tư Mộ Hàn có phần hứng thú nhìn Nguyễn Tri Hạ:

 

“Nói tiếp đi, còn gì nữa không.”

 

“Làm sao anh biết ông nội sẽ đến bảo em khuyên anh.”

 

Lúc cô và Tư Mộ Hàn về nhà cũ của nhà họ Tư, mặc dù ông cũng không có không thích cô nhưng là không thể nói là yêu thích.

 

Dù sao cuộc đời ông Tư cũng đầy sóng gió, hạng người gì cũng từng gặp qua, nếu không phải cô là vợ của Tư Mộ Hàn thì ông ấy cũng không thèm nhìn một cô gái bé nhỏ như cô một cái.

 

Một câu nói của Tư Mộ Hàn liền xác nhận ý nghĩ của Nguyễn Tri Hạ.

 

“Ông ấy không tìm em chẳng lẽ còn muốn tìm con trai của ông ấy tới khuyên.”

 

Tư Mộ Hàn hơi híp mắt, ngữ khí bình tĩnh giống như người được nhắc tới không phải là cha của anh mà chỉ là một kẻ không quen biết.

 

Nói như chuyện đúng là như vậy thật.

 

Quan hệ giữa Tư Mộ Hàn cùng Tư Đình Phong vẫn luôn căng thẳng như vậy, tự nhiên ông Tư cũng biết điểm này, nên so sánh với Tư Mộ Hàn thì Nguyễn Tri Hạ càng thân cận hơn một chút.

 

Đúng là ông Tư không còn ai mới tìm đến cô …

 

Nghĩ như vậy, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng có chút cảm giác vi diệu.

 

Cô thở dài nói:

 

“Hóa ra là như vậy …”

 

Tư Mộ Hàn bật cười, đưa tay xoa xoa tóc của cô một cái:

 

“Kỳ thực cũng không tình nguyện về nhà họ Tư, chỉ có điều ông thành tâm đến trình độ tìm tới nhà rồi, thì cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý.”

 

Kỳ thực trong lúc mấu chốt này về nhà họ Tư vừa thích hợp lại không thích hợp.

 

Sự tình anh điều tra vừa vặn có chút manh mối, nếu như bây giờ mà trở về nhà họ Tư muốn tra ra những sự tình kia thì sẽ phí chút công sức, lại còn phải cẩn thận hơn một ít.

 

Mặt khác, nhà họ Tư là gia tộc xí nghiệp, hầu như người nhà họ Tư đều đi làm tại nhà.
 
Chương 382


Chương 382:

 

Nếu như việc của mẹ năm đó thật sự không tránh khỏi quan hệ với người nhà họ Tư, thì anh trở về nhà họ Tư cũng là một bước ngoặt, có thể làm cho anh dễ dàng điều tra những người nhà họ Tư hơn.

 

Sự tình trong này rối ren nên nhất thời Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới.

 

Tuy cô nói muốn giúp Tư Mộ Hàn, thế nhưng cô đối với những chuyện này không giải quyết được nhiều.

 

Lúc Tư Mộ Hàn nói chuyện, cánh tay liền khoác lên sau lưng Nguyễn Tri Hạ, hai người ngồi rất gần không có động tác thân mật hơn, thế nhưng bầu không khí giữa hai người lại hòa hợp đến mức không ai có thể chen vào…

 

Làm một kẻ FA, chỉ biết nhìn xem nên cảm thấy chói mắt:

 

“Được rồi được rồi, hai người đừng ẩn ý đưa tình như thế được không, nhìn đã thấy phiền! Chúng ta nói tiếp chuyện nóng lần này đi.”

 

Từ lúc Thẩm Lệ nói lời đó đến nay, Cố Tri Dân vẫn chưa gặp mặt được cô.

 

Tình cờ nhìn thấy ở trong công ty, Thẩm Lệ cũng coi như không quen biết, vội vã rời đi.

 

Cố Tri Dân lại tưởng tượng Tư Mộ Hàn ngang ngược khiêng cô về nhà.

 

Nhưng tình huống của anh ta và Tư Mộ Hàn không giống nhau.

 

Ngày đó Thẩm Lệ nói chuyện quá mức quyết tuyệt, Cố Tri Dân hiểu rất rõ cô ấy, chính bởi vì hiểu rõ cho nên trong lòng sợ sệt.

 

Càng sợ sệt, càng cẩn thận từng li từng tí, càng không dám manh động.

 

Thời điểm thực sự không nhịn được thì anh ta sẽ lặng lẽ đi dò xét ca làm của Thẩm Lệ, đứng rất xa liếc mắt nhìn đã cảm thấy thỏa mãn.

 

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tư Mộ Hàn cùng Nguyễn Tri Hạ âu yếm liền biến thành nôn nóng cùng bất mãn.

 

Cố Tri Dân lắc lắc đầu, thu hồi suy nghĩ:

 

“Tôi cảm thấy có thể là công ty đối địch cùng chúng ta, tôi hoài nghi có thể là ông chủ trước kia của Thẩm Tiểu Lệ, trước đây bọn họ còn muốn đoạt lấy Trần ảnh đế của chúng ta mà.”

 

Ông chủ trước kia của Thẩm Lệ và truyền thông Thịnh Hải vẫn có quan hệ cạnh tranh, thậm chí bọn họ còn thử đoạt lấy Trần Tuấn Tú.

 

Nhưng quả thực đây là mơ hão, trước tiên không nói đến quan hệ của Trần Tuấn Tú cùng Tư Mộ Hàn, thì bất cứ nghệ sỹ nào quan tâm đến tiền đồ đều sẽ chọn Thịnh Hải.

 

Tuy rằng ông chủ trước kia của Thẩm Lệ cũng là công ty lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay trong giới giải trí, nhưng so sánh cùng truyền thông Thịnh Hải vẫn còn kém một đoạn.

 

Cố Tri Dân nói xong, thấy Tư Mộ Hàn một mực không lên tiếng, liền nhấc cằm lên hỏi anh ta:

 

“Mộ Hàn, cậu cảm thấy thế nào.”

 

Tư Mộ Hàn trầm ngâm một hồi rồi nói ra:

 

“Có thể kéo dài phương hướng điều tra này một chút.”

 

Nói xong hắn như nhớ tới cái gì:

 

“Vẫn không liên lạc được với anh cả sao.”

 

“Không có, chỗ đó chim cong không thèm ị, ngày từ đầu chúng ta đã không đồng ý cho anh ấy đi, nhưng anh ấy nói nhất định phải đi, giờ ngay cả tín hiệu cũng không có, tạm thời không về được.”

 

Cố Tri Dân nói tới chuyện này liền cảm thấy có chút tức giận:

 

“Cái tên Trần ảnh đế này, bình thường vẫn rất dễ nói chuyện, thế nhưng vừa gặp phải chuyện anh ta muốn làm, liền bướng bỉnh giống như con trâu vậy, kéo như thế nào cũng không trở lại.”

 

Tư Mộ Hàn nhíu mày không nói gì.

 

Một lát sau anh mới lên tiếng:

 

“Liên lạc không được cũng không liên quan, giao cho bộ phận PR là được rồi, tốt nhất là giải quyết trong mười hai giờ.”
 
Chương 383


Chương 383:

 

“Nhưng mà nếu như anh ta có thể đứng ra làm sáng tỏ một lần thì tốt hơn.”

 

Tuy Cố Tri Dân cũng cảm thấy lời nói của Tư Mộ Hàn là đúng, nhưng nếu như có thể để Trần Tuấn Tú làm sáng tỏ một cái thì không thể tốt hơn rồi, sự tình sẽ trở nên đơn giản hơn một ít.

 

“Vô dụng thôi.”

 

Sắc mặt Tư Mộ Hàn trầm xuống mấy phần:

 

“Đối tượng xuất hiện trước dư luận không phải anh cả, mà là xoay mũi giáo về phía truyền thông Thịnh Hải, nếu để cho anh cả ở trong thời gian này tự làm sáng tỏ, sẽ lại để cho bọn họ cảm thấy, truyền thông Thịnh Hải chúng ta ép buộc anh cả.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe xong liền nhíu nhíu mày, giống như làm như thế nào cũng không chặn nổi miệng những người đó.

 

Cố Tri Dân không nhịn được văng tục:

 

“Con mẹ nó! Vậy còn có thể làm sao.”

 

“Từ lúc sự kiện phát sinh đến bây giờ đã ba tiếng rồi, internet còn đang trong quá trình chuyển phát, tin tưởng qua mấy tiếng nữa, sẽ có người trên mạng bắt đầu bới ra bí mật của truyền thông Thịnh Hải, bất kể là những tài liệu kia thật hay giả, bọn họ cũng sẽ không để ý, mà tổn thất cuối cùng sẽ là Thịnh Hải.”

 

Tư Mộ Hàn bình tĩnh phân tích, vẻ mặt ung dung không có một tia hoang mang.

 

Gần đây áp lực tinh thần của Cố Tri Dân rất lớn, vừa nghe anh ấy nói lời này, cả người liền tê liệt:

 

“Chuyện như vậy cũng không phải là một lần hai lần rồi, chỉ là lần này liên lụy đến Trần ảnh đếvà Hạ Hạ nên có chút phiền phức …”

 

“Bộ phận PR nên làm cái gì thì làm, tôi đi về trước.”

 

Tư Mộ Hàn nói xong liền kéo Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

 

Phía sau truyền đến tiếng kêu của Cố Tri Dân:

 

“Mẹ nó, cậu chủ Tư cậu không quản chuyện này! Một mình tôi không qua nổi!”

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy thanh âm này của Cố Tri Dân quá mức thê lương, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được rùng mình một cái, nhỏ giọng hỏi:

 

“Anh thật sự không quản.”

 

Tư Mộ Hàn tiếp tục bước:”Về rồi nói.”

 

Anh nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ liền hiểu, anh sẽ không mặc kệ chuyện này.

 

Quả nhiên, vừa về đến nhà, Tư Mộ Hàn liền lập tức đi thẳng vào phòng làm việc.

 

Nguyễn Tri Hạ trở về phòng ngủ, dự định ôm điện thoại viết bản thảo, liền không nhịn được đi lướt facebook, xem trên facebook có bí mật gì liên quan đến truyền thông Thịnh Hải không.

 

Ban đầu đề tài xoay quanh Trần Tuấn Tú và Nguyễn Tri Hạ, bình luận chửi mắng truyền thông Thịnh Hải trên facebook cũng không nhiều.

 

Nhưng mơ hồ đã có loại muốn đào bới manh mối bí mật lịch sử truyền thông Thịnh Hải.

 

Trước đây Nguyễn Tri Hạ cũng điều tra tài liệu truyền thông Thịnh Hải, đúng là có một chút bí mật nhỏ, nhưng vì quá bé, phần lớn không ảnh hưởng gì, so với những công ty khác cũng coi như sạch sẽ.

 

Nguyễn Tri Hạ tình thần không hoạt động, liền ôm máy tính đến phòng làm việc tìm Tư Mộ Hàn.

 

Đứng ở cửa phòng làm việc, cô tính gõ cửa một cái tượng trưng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút, thò đầu đi vào:”Em vào có làm phiền đến anh không?”

 

Cô một tay ôm máy tính, một tay vịn cửa, cúi nửa người theo cánh cửa thò đầu vào, bộ dạng rất lễ phép lại thận trọng, chọc Tư Mộ Hàn bật cười.

 

Anh mang theo ý cười lên tiếng nói:”Có thể sẽ làm phiền đấy.”

 

Nguyễn Tri Hạ không nhịn được trừng mắt với anh.

 

Cô thấy anh vừa về một cái liền vào phòng làm việc, cho rằng trong lòng anh đối với chuyện này kỳ thực rất gấp, đúng là sợ sẽ làm phiền đến anh, không nghĩ anh còn có tinh thần trêu cô.

 

Nguyễn Tri Hạ đóng cửa lại, ôm máy tính đi tới vòng qua phía sau bàn làm việc, ánh mắt rơi vào màn hình máy tính.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top