Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 420


Cách xa như vậy nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể cảm thấy đèn flash có phần chói mắt.

Trên đời này từ xưa đến nay không thiếu người thích xem náo nhiệt, bọn họ sẽ không quan tâm rốt cuộc sự thật là như thế nào? Bọn họ chỉ muốn xem cái họ muốn xem, bọn họ cũng sẽ không quan tâm bạn sẽ vì những chuyện này mà bị ảnh hưởng gì.

Chưa từng cảm động lây những chuyện như vậy, rốt cuộc có những chuyện phải tự mình đi làm mới được.

Nguyễn Tri Hạ vừa suy nghĩ vừa bước vào phòng khách trong biệt thự nhà họ Nguyễn.


Xảy ra chuyện như vậy người của nhà họ Nguyễn cũng không dám ra ngoài, ngoại trừ Nguyễn Lập Nguyên đã đi đến công ty ra, những người khác đều ở nhà.

Người làm nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi vào, liền đi thông báo cho những người khác của nhà họ Nguyễn biết.

Lúc cô bước vào nhà, Tiêu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Tu vừa lúc đi từ trên lầu xuống.

Tiêu Giai Kỳ vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã gọi: “Tri Hạ.”
“Mẹ.” Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, sau khi chào một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc, cô nhìn về phía ông nội nói: “Con chào ông nội.”
Tiêu Giai Kỳ bước theo sau ông cụ Nguyễn nửa bước, đi đến phòng khách dè dặt nói: “Mọi người ngồi xuống trước đi, mẹ đi pha trà.”
Đáy mắt Nguyễn Tri Hạ xẹt qua một tia châm chọc, cô xảy ra chuyện lớn như vậy Tiêu Giai Kỳ cũng chẳng quan tâm, còn chỉ biết lấy lòng ông cụ Nguyễn.

Đời này Tiêu Giai Kỳ sống rất cẩn thận, không phải lấy lòng Nguyễn Lập Nguyên thì chính là đang lấy lòng anh em Nguyễn Hương Thảo, nếu không thì chính là lấy lòng ông cụ Nguyễn Chính Tu.

Bà ta chỉ lo lấy lòng tất cả người của nhà họ Nguyễn, nhưng chỉ duy nhất một điều là bà ta không quan tâm chút nào đến cô con gái mà bà ta đã sinh ra.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta cũng chưa hề nghĩ tới sẽ quan tâm hỏi han cô một chút.

Giống như bà ta đã quen với việc bỏ qua Nguyễn Tri Hạ.


Sau khi Tiêu Giai Kỳ đi rồi, Nguyễn Chính Tu im lặng một lúc lâu mới nói: “Chuyện trên mạng ông đã biết.

Ông đã cấm túc chị của con rồi, lớn tuổi như vậy mà làm việc còn hồ đồ.”
Trong giọng nói mang vẻ không hài lòng vì không được như ông kỳ vọng, nhưng có thể cũng chỉ là những lời nói ngoài mặt cho cô nghe mà thôi.

“Con muốn gặp chị ấy.” Mục đích hôm nay Nguyễn Tri Hạ đến nhà họ Nguyễn chính là muốn gặp Nguyễn Hương Thảo.

Nguyễn Chính Tu cũng không từ chối, bảo người làm dẫn cô lên lầu gặp Nguyễn Hương Thảo.

Mới vừa tới cửa phòng của Nguyễn Hương Thảo, cô đã nghe thấy tiếng gào thét của cô ta từ bên trong truyền ra.

“Thả tôi ra ngoài!”
“Mấy người hèn hạ kia, xem tôi làm sao xử lý các người.

Các người toàn bộ cút hết đi cho tôi!”
Cô ta mắng mấy câu liền, hình như mắng mệt rồi nên lúc này bên trong mới từ từ tĩnh lại.


Người làm thấy Nguyễn Tri Hạ đến, liền vội vàng cung kính cúi đầu nói: “Chào cô ba.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu khó phát hiện: “Mở cửa đi.”
Chuyện cấm túc mà Nguyễn Chính Tu nói hóa ra là như thế này, khóa ngoài cửa phòng của Nguyễn Hương Thảo lại, ông cụ còn sai người làm đứng bên ngoài cửa phòng canh chừng.

Người làm mở cửa ra, Nguyễn Tri Hạ liền đi vào.

Nguyễn Hương Thảo ôm điện thoại di động ngồi trên ghế sofa, không biết cô ta đang xem gì, lúc này khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, ngay cả Nguyễn Tri Hạ đi vào cô ta cũng không phát hiện ra.

Nguyễn Tri Hạ hơi nheo mắt, hờ hững lên tiếng: “Chị đang xem gì mà vui thế?”
Nguyễn Hương Thảo xem quá nhập tâm, thình lình nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tri Hạ, cả người bị dọa sợ run một chút, lúc này nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng vẻ mặt hung dữ: “Cô là ma à? Vào cũng không biết lên tiếng à?’
Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, bước thẳng tới trước mặt cô ta.

Nguyễn Hương Thảo đặt điện thoại xuống, vẻ mặt vô cùng đắc ý, nói: “Ối, loại chuyên đi hại người như cô mà bây giờ còn dám ra đường à, cô không sợ bị người ta chọi trứng gà thối vỡ đầu à??”.


 
Chương 421


Nguyễn Hương Thảo nói xong còn đắc ý cong khóe môi, vẻ mặt cũng trở nên thâm trầm.

“Sợ chứ, thế nên mới tới tìm chị.” Nguyễn Tri Hạ cong môi, ý cười không toát ra từ đáy mắt, dáng vẻ lạnh lùng nhìn hoàn toàn không giống như đang sợ hãi.

Nguyễn Hương Thảo ghét nhất chính là dáng vẻ chẳng có chuyện gì đả kích được cô của Nguyễn Tri Hạ.

Cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ, phát điên của Nguyễn Tri Hạ.

“Cô đúng là là không biết xấu hổ, bị người khác mắng là kẻ thứ ba mà cứ như chẳng có chuyện gì.” Câu nói này của Nguyễn Hương Thảo cắn răng nghiến lợi mà nói.


Nguyễn Hương Thảo ngồi trên ghế sofa, Nguyễn Tri Hạ đứng trước mặt cô ta, nhìn cô ta với tư thế đứng từ trên cao nhìn xuống: “Nói đi, tờ giấy kết hôn kia và hình chụp là thế nào?”
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ mặc quần áo của Thẩm Lệ.

Quần áo của Thẩm Lệ đều là hàng hiệu.

Bộ đồ này cô ấy đưa Nguyễn Tri Hạ là áo len mặc bên trong, áo da khoác ngoài, trên áo da còn có gắn đinh tán rất ngầu, giúp trông cô có thêm mấy phần lạnh lùng sắc bén.

Khi nhìn Nguyễn Hương Thảo từ vị trí trên cao, trên người cô tỏa ra khí thế bức người.

Nguyễn Hương Thảo không nhịn được đang định nói sự thật: “Là Trần…”
Cô ta mới mở miệng nói ra hai chữ, thì ý thức được là bản thân đang nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.

Tại sao cô ta lại phải nói thật với Nguyễn Tri Hạ, cô ta điên rồi sao?
“Dù sao cô chỉ cần biết bức ảnh trong giấy đăng ký kết hôn kia là thật được rồi, mà Nguyễn Tri Hạ cô, vẫn luôn là kẻ thứ ba!” Câu nói sau cùng, Nguyễn Hương Thảo cố ý nhấn mạnh.

Vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ không hề thay đổi, nhưng hai bàn tay buông sát sườn sớm đã siết chặt thành quyền.

“Chị không nói tôi cũng biết.” Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, bình tĩnh hơn một chút: “Là Trần Tuấn Tú đưa cho chị.”

Nguyễn Hương Thảo vội vàng giải thích: “Tôi không hiểu cô đang nói gì, Trần Tuấn Tú cũng là người lăn lộn trong giới showbiz, sao lại làm ra bức hình chụp đó được, cô nghĩ nhiều rồi.”
Khi nói dối, thường chúng ta không dám nhìn vào mắt đối phương.

Nguyễn Hương Thảo cũng như vậy.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chắc là cô nghĩ sai rồi, trên đời này không có gì là không thể.

Lúc trước cô cảm thấy người như Trần Tuấn Tú tuyệt đối sẽ không để ý tới Nguyễn Hương Thảo.

Nhưng cuối cùng Trần Tuấn Tú lại liên hợp lại hại cô và Tư Mộ Hàn một vố.

Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn cô ta qua khóe mắt, rồi ngồi xuống đối diện với cô ta, giọng điệu hờ hững nói: “Xem ra Trần Tuấn Tú cũng chẳng coi chị ra sao cả, ngay cả thân phận thật sự của anh ta chị cũng không biết.”
Cô chú ý tới một điểm, chỉ cần cô nhắc tới Trần Tuấn Tú thì Nguyễn Hương Thảo sẽ trở nên vô cùng căng thẳng.

Xem ra, Nguyễn Hương Thảo đã thực sự yêu Trần Tuấn Tú rồi.

Nguyễn Hương Thảo trước đây, bao gồm cả những người bạn trai hỗn loạn kia của cô ta, cũng chưa từng thấy cô ta vì ai mà lo lắng như vậy bao giờ.

“Đây là phòng của tôi, cô lập tức đi ra ngoài cho tôi.” Nguyễn Hướng Thảo chỉ vào cửa phòng rồi hét lên với Nguyễn Tri Hạ.


Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không thể hiện nét tức giận nào, cô chậm rãi đứng lên: “Vậy thì tạm biệt nhé.”
Hôm nay cô đến đây cũng chỉ là muốn xác nhận, chuyện này có phải là do Nguyễn Hương Thảo và Trần Tuấn Tú bắt tay với nhau làm ra hay không thôi?
Nếu như đã có đáp án rồi, ở lại thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhất định là Trần Tuấn Tú đưa bức hình trên giấy chứng nhận kết hôn cho Nguyễn Hương Thảo.

Nguyễn Hương Thảo đã bị Trần Tuấn Tú lợi dụng rồi.

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng của Nguyễn Hương Thảo, vừa đi xuống lầu vừa định gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.

Chỉ là cô còn chưa kịp gọi đi đã nhìn thấy Trần Tuấn Tú ở góc rẽ cầu thang đang đi vào phòng khách.

Theo bản năng cô ngắt cuộc gọi đang gọi đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Tuấn Tú..


 
Chương 422


Trần Tuấn Tú mặc bộ vest âu phục đúng mực, thoạt nhìn có vẻ hơi phong phanh, nét mặt ôn hòa thường thấy, độ cong khóe miệng chuẩn mực.

Anh ta giống như người mẫu từ trên poster điện ảnh bước ra vậy, rất đẹp lại mẫu mực.

Nếu như không xảy ra tất cả những chuyện này, bây giờ Nguyễn Tri Hạ vẫn còn là fan của anh ta.

Có thể ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ quá mức chăm chú, khiến cho Trần Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn về phía bên này.


Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau kia, vẻ ôn hoà trên mặt Trần Tuấn Tú có vết nứt.

Nụ cười trên môi anh ta trở nên cứng ngắc, nhưng chỉ vỏn vẹn trong thời gian mấy giây anh ta đã khôi phục lại nét mặt bình thường.

Nguyễn Chính Tu còn ở trong phòng khách, Trần Tuấn Tú thu lại tầm mắt rồi bước về phía Nguyễn Chính Tu, thái độ khiêm tốn: “Con chào ông Nguyễn.”
Nguyễn Chính Tu mỉm cười: “Anh Trần, mời ngồi.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ đi xuống, Nguyễn Chính Tu và Trần Tuấn Tú đang ngồi nói chuyện trên ghế sofa.

Nguyễn Tri Hạ cố hết sức nhịn xuống, cô đã tốn rất nhiều sức lực mới nén được kích động muốn xông tới chất vấn anh ta.

Không biết Tiêu Giai Kỳ từ đâu xông ra, kéo tay Nguyễn Tri Hạ đi vào một gian phòng.

Bà ta đứng trước cửa nhìn trái nhìn phải một hồi mới đóng cửa phòng lại, kéo Nguyễn Tri Hạ vào trong: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trên giấy kết hôn lại là tên của chị con?”
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Giai Kỳ.


Rốt cuộc người mẹ này của cô cũng biết quan tâm đến cô sao?
Thế nhưng một giây sau Tiêu Giai Kỳ đã đâm thủng ảo tưởng của cô.

“Nếu con sớm trả lại vị trí mợ chủ nhà họ Tư cho Hương Thảo thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay rồi.

Ai bảo con tham lam như vậy, bây giờ xảy ra chuyện rồi đấy, con xem Hương Thảo cũng bị nhốt lại rồi, đáng thương biết bao…”
Tiêu Giai Kỳ lải nhải nói đủ thứ, cuối cùng lại hỏi với vẻ lo lắng: “Cũng không biết chuyện này có ảnh hưởng đến công ty không…”
“Hừ!” Nguyễn Tri Hạ thực sự không nhịn được cười khẩy một tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Tiêu Giai Kỳ, đầu óc của bà có bệnh không? Có bệnh thì đến bệnh viện đăng ký khám bệnh ở khoa tâm thần đi, đừng ở chỗ này của tôi hạ thấp trí thông minh của mình, tôi chịu đủ rồi.”
Thiết kế của biệt thự nhà họ Nguyễn không tệ, hầu như mỗi gian phòng đều là thông về hướng Nam Bắc, ánh sáng vô cùng tốt.

Chính là bởi vì ánh sáng quá tốt, nên biểu hiện trên mặt Nguyễn Tri Hạ cực kỳ rõ ràng, rõ đến độ không sót một chút gì.

Tiêu Giai Kỳ rõ ràng nhìn thấy vẻ mệt mỏi chán chường cùng với một loại bình tĩnh sau khi trải qua thất vọng trên mặt Nguyễn Tri Hạ.

Bà ta không dám tin Nguyễn Tri Hạ sẽ nói ra những lời như vậy: “Tri Hạ? Con sao vậy?”

Trong trí nhớ của bà ta, Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn là đứa bé ngoan ngoãn, bà ta nói gì Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ đồng ý, cũng sẽ đi làm.

Nhưng mà những lời nói lúc nãy của Nguyễn Tri Hạ lại khiến cho bà ta có phần hoảng hốt.

“Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ?” Tiêu Giai Kỳ nhăn mày, trực giác mách bảo lúc nãy là do bà ta nghe lầm mà thôi.

Bà ta giơ tay ra túm lấy cánh tay của Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ biết con gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến tâm trạng con không vui, nhưng bởi vì những chuyện này vốn dĩ là vì chính con…”
“Tôi làm sao để nói chuyện với bà đây?” Nguyễn Tri Hạ lặng lẽ lùi về sau hai bước, tránh cánh tay của Tiêu Giai Kỳ: “Nguyễn Hương Thảo còn chửi bà là một con chó của nhà họ Nguyễn, vậy mà bà vẫn muốn đi theo lấy lòng chị ta, tôi chẳng qua chỉ nói thật thôi mà bà đã nghe không vô rồi à?”
Sắc mặt của Tiêu Giai Kỳ hơi thay đổi: “Hương Thảo còn nhỏ, tính tính chưa chín chắn, thỉnh thoảng nổi nóng cũng là chuyện bình thường.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nói: “Tôi còn nhỏ tuổi hơn chị ta đấy.”
Nhất thời Tiêu Giai Kỳ nghẹn lời, Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn nghe lời bà ta, đột nhiên nói với bà ta như vậy, vốn dĩ trong lòng bà ta đã không thoải mái, lúc này cũng không còn vẻ mặt tốt, lạnh lùng nói: “Con so đo gì với nó? Mẹ tốn công tốn sức lấy lòng bọn họ, còn chẳng phải là vì để cho hai mẹ con chúng ta có chỗ đứng trong nhà họ Nguyễn hay sao?”.


 
Chương 423


Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ hờ hững nói: “Không phải chúng ta, là một mình bà mà thôi.”
Tiêu Giai Kỳ còn đang muốn nói gì đó, Nguyễn Tri Hạ đã cắt ngang bà ta: “Bà đừng nói những lời quỷ quái gì mà vì hai mẹ con chúng ta nữa, tôi không muốn nghe nữa.

Bà cũng đừng tìm lý do giải vây giúp Nguyễn Hương Thảo nữa, bà phải nhớ kỹ lúc đầu là bà quỳ xuống xin tôi thay chị ta gả vào nhà họ Tư đấy.”
Bây giờ Nguyễn Tri Hạ đã chẳng quan tâm nữa, trong tư thế bất chấp tất cả.

Tư Mộ Hàn hết lần này đến lần khác cho Trần Tuấn Tú cơ hội, anh không tiếc lấy cô ra thăm dò, kết quả cuối cùng dẫn đến việc cô trở thành “kẻ thứ ba”.


Mà cô và Tư Mộ Hàn lại chẳng phải như vậy sao?
Hết lần này đến lần khác cô đã cho Tiêu Giai Kỳ cơ hội, nhưng cuối cùng cô lại nhận được tổn thương sâu hơn.

Vốn dĩ lòng người là không công bằng, đối với một số chuyện vừa mới bắt đầu đã ý nghiêng về phía nào đó rồi, cho dù bạn tốn công sức muốn sửa lại cũng chỉ uổng công mà thôi.

Giữa cô và Tiêu Giai Kỳ chính là như vậy.

Giữa Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú cũng là như vậy.

Điều không giống chính là cô cho Tiêu Thành Hà cơ hội là cô có mong chờ, Tiêu Giai Kỳ ngoại trừ việc không tiếc làm tổn thương cô ra, bà ta không hề làm tổn thương đến người khác.

Mà Trần Tuấn Tú lại chĩa mũi dùi thẳng vào cô.

Trong bàn cờ giữa Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú này cô đã trở thành kẻ bị hại.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi: “Bắt đầu từ ngày tôi đồng ý gả vào nhà họ Tư, tình cảm mẹ con giữa chúng ta đã hết rồi.

Sau đó bà và Nguyễn Hương Thảo dựng ra vụ án bắt cóc, tôi cam tâm tình nguyện đưa ra thẻ đen để cứu bà, là bởi vì tôi muốn cho bà một cơ hội cuối cùng.”

“Có lẽ bà không biết sau khi bà đi, Nguyễn Hương Thảo muốn để cho hai kẻ bắt cóc đó làm gì tôi đâu, bọn chúng muốn…tôi…” Nguyễn Tri Hạ quay mặt đi, trong con ngươi sáng như mắt mèo kia đột nhiên lóe lên tia sáng kỳ lạ, cô bổ sung bốn chữ phía sau: “Hiếp trước giết sau.”
Trong nháy mắt con ngươi của Tiêu Giai Kỳ co rút lại, bà ta bỗng rùng mình một cái.

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười hài lòng, chậm rãi bước ra ngoài.

Tiêu Giai Kỳ thấy Nguyễn Tri Hạ đang đi gần đến cửa phòng, cách bà ta càng lúc càng xa, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Bà ta theo bản năng đuổi theo hai bước, gọi cô lại: “Tri Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ coi như không nghe thấy, bước thẳng ra ngoài.

Sầm!
Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng hoàn toàn im lặng.

Tiêu Giai Kỳ đứng ở giữa phòng với vẻ mặt u ám.

Bà ta thật sự đã sai rồi sao?
Nhưng mà bà ta sai chỗ nào chứ?
Làm mẹ kế chẳng phải cũng giống như bà ta sao, đối xử tốt một chút với con cái riêng của chồng hay sao?

Nguyễn Tri Hạ là con gái ruột của bà ta, bất kể bà ta đối xử với Nguyễn Tri Hạ thế nào, cũng không thể nào thay đổi được chuyện bọn họ là mẹ con ruột.

Đúng, chính là như vậy.

Hôm nay Nguyễn Tri Hạ nói những lời này chẳng qua là bởi vì bị chuyện của hai ngày gần đây làm cho hồ đồ mà thôi.

Cho dù nói thế nào, bà ta cũng là mẹ ruột của Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ không thể không nhận bà ta.

Vừa nghĩ như vậy vẻ mặt bà ta đã khôi phục lại bình thường.

Mấy năm qua Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ chẳng qua là nổi tính xấu thôi, qua vài ngày là hết, rồi cô cũng sẽ lại như trước đây..


 
Chương 424


Nguyễn Tri Hạ từ trong phòng đi ra phát hiện phòng khách chỉ còn lại một mình Trần Tuấn Tú.

Trần Tuấn Tú nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu lại, anh ta giống như thường ngày gọi một tiếng: “Tri Hạ.”
“Tôi nhận không nổi anh Trần gọi thẳng tên tôi đi.” Giọng điệu và vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ rất lạnh lùng.

Cô không giả bộ tâm tình bình lặng như Trần Tuấn Tú được.

Dù sao cho dù Trần Tuấn Tú không phải là anh bà con của Tư Mộ Hàn, không còn là Trần Tuấn Tú mà cô đã hâm mộ tám năm.


Đó là Ảnh đế Trần Tuấn Tú làm đến nơi đến chốn, là một người lương thiện một đường đi đến ngày hôm nay.

Không có ai quy định Trần Tuấn Tú nhất định phải làm một người tốt.

Nhưng mà bất kể anh ta có có nỗi khổ tâm gì, Nguyễn Tri Hạ cũng không thể hiểu được hành động của anh ta.

Cô không có làm gì sai, mâu thuẫn của Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn có lớn hơn nữa anh ta cũng không nên chìa mũi dùi vào cô.

Vẻ mặt Trần Tuấn Tú hơi thay đổi, giống như có phần khổ sở lại giống như có phần bất đắc dĩ.

“Chuyện lần này rất xin lỗi.” Trần Tuấn Tú không cười nữa, biểu hiện trên mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Xin lỗi của anh ta không có bất kỳ thành ý nào, thậm chí anh ta không cảm thấy mình đã làm sai.

Trần Tuấn Tú hình như cũng không để ý cô có chấp nhận lời xin lỗi hay không, chỉ là gật đầu: “Ừm.”
“Tuy tôi không biết giữa anh và Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết trong lòng Tư Mộ Hàn anh là người rất quan trọng, bắt đầu từ lần đầu tiên anh ra tay, anh ấy đã biết rồi, chỉ là anh ấy đang cho anh cơ hội.”

Sau khi bình tĩnh lại, chuyện trước đây nhìn không rõ bây giờ rất dễ dàng có thể nghĩ thông suốt.

Nguyễn Tri Hạ hơi nghiêng đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi rất ngưỡng mộ anh.”
Cô thật sự rất ngưỡng mộ Trần Tuấn Tú.

Tư Mộ Hàn đối với anh ta tốt như thế.

Tốt đến mức làm cho cô hâm mộ.

Lời của cô giống như chạm vào vảy ngược của Trần Tuấn Tú, hơi thở trên người anh ta đã thay đổi: “Hâm mộ tôi?”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa kịp nói, bên ngoài cửa phòng khách đột nhiên có một bóng dáng cao lớn kiên cường xông vào.

Trước khi Nguyễn Tri Hạ kịp phản ứng lại, bóng dáng kia đã bước đến trước mặt cô.

“Tư Mộ Hàn?”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình: “Sao anh đến rồi?”
Lúc anh ta vừa xông vào, cô còn tưởng rằng là vệ sĩ nào nữa đấy.


Suốt một buổi tối Tư Mộ Hàn không ngủ, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng khí thế trên người anh hoàn toàn không giảm.

Anh không trả lời Nguyễn Tri Hạ mà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới quay người nhìn về Trần Tuấn Tú.

Trần Tuấn Tú cười nói: “Đến thật nhanh.”
Ý của những lời nói này giống như là anh ta thông báo cho Tư Mộ Hàn đến đây.

Nguyễn Tri Hạ rõ ràng cảm giác được bóng dáng của Tư Mộ Hàn cứng đờ.

Nguyễn Tri Hạ dừng một chút, đi về phía trước non nửa bước, đưa tay ra muốn nắm tay của Tư Mộ Hàn.

Tay của cô mới đưa ra một nửa, Tư Mộ Hàn giống như phía sau có mắt lập tức nắm chặt tay cô..


 
Chương 425


Bàn tay của anh khô ráo mà ấm áp, lúc nắm chặt tay cô vẫn khiến cho cô vô cùng có cảm giác an toàn.

Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, trong lòng phức tạp.

Trần Tuấn Tú nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lóe lên ý cười châm chọc: “Tình cảm tin cậy như vậy thật sự khiến người khác ghen tỵ, còn về cách nghĩ của người khác có giống tôi hay không thì khó nói lắm.”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lập tức thâm trầm: “Trần Tuấn Tú, anh cho rằng tôi thật sự không làm gì được anh?”
“Đương nhiên cậu có thể động đến tôi, nhưng điều kiện đầu tiên là trước hết cậu phải cho Tri Hạ chính danh, nếu không cô ấy vẫn luôn là một kẻ thứ ba.” Trần Tuấn Tú nói xong lại quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Sau này Tri Hạ còn phải làm biên kịch nữa đấy, đến lúc đó gắn lên người cái mác biên kịch – kẻ thứ ba không biết sẽ bị người khác khống chế hay không?”
Lời của Trần Tuấn Tú giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm trúng trái tim của Tư Mộ Hàn.


Trước kia là anh bảo Nguyễn Tri Hạ từ chức, để cho cô đi làm những chuyện mình thích, nghĩ mọi cách để cô tiến vào Tư thị.

Mà bây giờ anh cũng là người gián tiếp ép Nguyễn Tri Hạ không dám quang minh chính đại ra cửa.

Trên trán Tư Mộ Hàn nổi gân xanh: “Câm miệng!”
Ý cười trên mặt Trần Tuấn Tú càng sâu.

“Tuấn Tú!”
Giọng nói của Nguyễn Hương Thảo truyền tới.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại đã nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo giống như chim én nhỏ nhảy nhót sà vào lòng Trần Tuấn Tú.

Trần Tuấn Tú vững vàng đón lấy Nguyễn Hương Thảo, giọng điệu dịu dàng: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Nguyễn Hương Thảo lắc đầu, trên mặt ngập tràn ngọt ngào, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng giống như thiếu nữ: “Anh thật sự đến thăm em rồi, không phải em đang nằm mơ chứ?”
“Không phải.” Trần Tuấn Tú vuốt ve mặt cô ta, biểu hiện vô cùng dịu dàng.


Nguyễn Tri Hạ khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, theo bản năng cô quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn.

Ánh mắt của Tư Mộ Hàn bình tĩnh, dáng vẻ cũng không có bao nhiêu bất ngờ.

Trần Tuấn Tú cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, ngẩng đầu nhìn cô cười, nhưng lời nói lại nhắm vào Tư Mộ Hàn: “Tuy rằng tôi cảm thấy dáng vẻ của Tri Hạ giống Khương Nhung, nhưng Nguyễn Hương Thảo lại càng giống hơn.

Trước đây Khương Nhung thích cậu như vậy, nếu cô ấy biết cậu đã cưới được một người giống cô ấy, chắc hẳn cô ấy sẽ rất vui.”
Khiêu khích ly gián rõ ràng như thế, nếu như Nguyễn Tri Hạ nghe không hiểu thì cô chính là một kẻ ngu.

“Đừng cho rằng mọi người đều giống anh, yêu mà không có được chỉ có thể tìm kẻ thay thế.” Lời nói của Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không khách sáo: “Tình yêu của anh đối với Khương Nhung chẳng qua cũng chỉ như vậy, dùng đôi tay đã từng sờ qua cô ấy đi sờ người phụ nữ khác, chắc hẳn cô ấy cũng cảm thấy rất buồn nôn nhỉ?”
Sắc mặt Trần Tuấn Tú đột nhiên thay đổi, anh ta tức giận nói: “Nguyễn Tri Hạ.”
“Đừng gọi tên tôi, buồn nôn lắm.” Bây giờ Nguyễn Tri Hạ nhìn Trần Tuấn Tú nhiều thêm một chút liền cảm thấy buồn nôn.

Quả nhiên những thứ càng nhìn thấy hoàn mỹ thì ngược lại bên trong càng mục nát.

Tư Mộ Hàn không nói gì, anh trực tiếp dẫn Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.


Trở lại trong xe, trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn là bị nghẹn đến hoảng, cô muốn bỏ tay Tư Mộ Hàn ra.

Thế nhưng tay của Tư Mộ Hàn giống như gọng kìm, khóa chặt tay cô, căn bản là không vùng ra được.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, buồn bực nói: “Anh buông tay em ra.”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn hoàn toàn không có cảm xúc nói: “Không buông.”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu cắn mạnh lên tay anh.

Nhưng cô đã quên, Tư Mộ Hàn có sức khỏe hơn người, lúc anh gắp đạn ra cũng có thể không cần thuốc tê, chứ đừng nói chi đến một chút đau đớn này.

Nguyễn Tri Hạ giãy dụa một lát thì thấm mệt, nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn không buông tay, cô cũng đành thôi..


 
Chương 426


Tư Mộ Hàn kéo cô vào lòng: “Có hả giận được chút nào không?”
Nguyễn Tri Hạ sững sờ: “Không.”
“Không có thì cắn tiếp đi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn vẫn lạnh lẽo, nhưng tay của anh ta đã chuyển tới bên miệng cô.

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu: “Cứng lắm.”
Tay của đàn ông đều là xương.

Tư Mộ Hàn: “Không phải em đã cắn qua thứ còn cứng hơn rồi à?”

Nguyễn Tri Hạ: “…”
Tư Mộ Hàn nói xong cũng tự thấy sửng sốt một hồi.

Đây hoàn toàn là vì anh trêu đùa Nguyễn Tri Hạ quen rồi, nên thuận miệng nói ra.

Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt, nhìn Thời Dũng ngồi lái xe ở phía trước, tay đấm chân đá vào người Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn kiên nhẫn không đánh lại, mặc cô làm ầm ĩ.

Nguyễn Tri Hạ tức giận Tư Mộ Hàn vì vậy cô ra tay khá nặng, hoàn toàn không mềm lòng chút nào.

Nhưng Tư Mộ Hàn vẫn một mực chịu đựng, khiến cho cô cảm thấy mình giống như đánh vào bịch bông, có một loại cảm giác vô lực nói không ra lời.

Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ dừng tay, cô quay đầu sang một bên, không nói chuyện với Tư Mộ Hàn cũng không đánh anh nữa.

Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt hờ hững, lặng lẽ đánh giá biểu hiện của cô.

Từ hôm qua sau khi sự kiện bị lộ ra cho đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn Nguyễn Tri Hạ như vậy.


Năng lực tâm lý chịu đựng và tốc độ khôi phục của cô nhanh hơn anh nghĩ nhiều, chuyện này khiến cho trong lòng anh có cảm giác thất bại dữ dội.

Nguyễn Tri Hạ quá kiên cường độc lập, điều này có nghĩa là sự dựa dẫm của cô đối với anh sẽ giảm đi rất nhiều.

Có lẽ vừa mới bắt đầu anh đã sai.

Anh và Trần Tuấn Tú cùng nhau lớn lên, tình cảm của anh và anh ta vô sâu đậm.

Lúc Trần Tuấn Tú lên hot search lần thứ hai, quả thật Tư Mộ Hàn đã tra được trên người Trần Tuấn Tú.

Tuy trong lòng anh vẫn cứ tin tưởng Trần Tuấn Tú nhưng anh cũng vô cùng biết rõ, người như Trần Tuấn Tú mà làm chuyện như vậy chắc chắn không phải anh ta nhất thời hồ đồ.

Đó chỉ là vừa mới bắt đầu.

Chuyện sau đó thật sự nằm trong dự đoán của anh.

Anh mặc kệ Trần Tuấn Tú, Đọc full tại truyen1.one, không chủ động ngả bài với Trần Tuấn Tú là vì anh muốn biết Trần Tuấn Tú còn có thể làm đến mức độ nào.


Anh cũng đã từng dự đoán có thể Trần Tuấn Tú sẽ lấy Nguyễn Tri Hạ làm chỗ đột phá để hành động, nhưng không nghĩ tới anh ta vừa ra tay đã tàn nhẫn như thế.

Anh nghĩ rằng cho dù Trần Tuấn Tú lợi dụng Nguyễn Tri Hạ đối phó với anh, anh cũng chắc chắn có thể xử lý thỏa đáng.

Nhưng bây giờ anh phát hiện.

Anh có thể xử lý thỏa đáng bất cứ chuyện gì chỉ có chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Hạ là anh làm không được.

Giống như cho dù anh làm thế nào cũng cảm thấy mình làm không đủ tốt.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người đàn ông bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.

Cô mím môi quay đầu nhìn anh: “Anh…”.


 
Chương 427


Nhưng vào lúc này Tư Mộ Hàn lại nắm chặt tay cô, vẫn là vẻ mặt hờ hững như thường ngày, chỉ là dưới cằm hơi nhíu chặt kia đã tiết lộ tâm trạng lúc này của anh.

Giống như đang lo lắng không yên nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng phát hiện được gì.

“Cậu chủ, mợ chủ đến rồi.”
Giọng nói của Thời Dũng từ phía trước truyền tới.

Nguyễn Tri Hạ tỉnh táo lại, cô rút tay mình ra khỏi tay Tư Mộ Hàn.


“Đến rồi.” Cô nhìn Tư Mộ Hàn, sau đó bước xuống xe đi vào biệt thự trước.

Thời Dũng cũng phát hiện được chuyện lần này bại lộ ra khiến cho mối quan hệ của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ có phần hơi cứng ngắc.

Anh ta xuống xe nhưng phát hiện Tư Mộ Hàn vẫn còn ngồi trong xe, vội vàng cẩn thận gọi một tiếng: “Cậu chủ…”
Tư Mộ Hàn giơ tay lên, tỏ ý bảo anh ta đừng nói chuyện.

Thời Dũng không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi.

Chỉ là một đêm không về, lúc Nguyễn Tri Hạ bước vào biệt thự một lần nữa cô lại có một cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Cô trở về phòng mình thay đồ, sau đó lấy điện thoại ra lên mạng.

Chuyện lần này lộ ra quá đầy đủ, nhất là lại có liên quan đến Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú.

Độ hot của đề tài đang tăng vọt, vào lúc này nếu như đè tin tức xuống ngược lại rất dễ phản tác dụng.

Chỉ là khi cô nhìn thấy đề tài hot search nhất kia cả người cô đều bối rối.


**********
Truyen1.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Đỉnh Cấp Rể Quý
**********
Cố Tri Dân…công, công khai?
Nguyễn Tri Hạ bối rối hồi lâu mới phản ứng lại.

Cô cầm điện thoại xuống lầu tìm Tư Mộ Hàn.

Kết quả vệ sĩ nói cho Nguyễn Tri Hạ biết Tư Mộ Hàn đang ở phòng sách.

Lúc cô đẩy cửa bước vào, trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá.

“Khụ…”
Nguyễn Tri Hạ bị sặc đến độ ho lên.

Tư Mộ Hàn đang đứng hút thuốc ở cửa sổ quay lưng về phía cô, anh nghe thấy tiếng ho quay đầu lại hơi sửng sốt một chút, lập tức dụi tắt điếu thuốc trong tay.

.


Ngôn Tình Sắc
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ hút thuốc của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn nặng nề lên tiếng: “Sao thế?”
“Cố Tri Dân công khai?” Nguyễn Tri Hạ nói xong lại nghĩ tới Tư Mộ Hàn là một thẳng nam, có thể không hiểu “công khai” là ý gì, vội giải thích nói: “Công khai chính là…”
“Tôi biết.” Tư Mộ Hàn ngắt lời cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Là tôi bảo bọn họ mua hot search.”
“Hot search công khai của Cố Tri Dân?”
“Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Tư Mộ Hàn quay người đi tới phía sau bàn làm việc, tiếp tục giải thích với Nguyễn Tri Hạ: “Chỉ là để cho dân mạng dời tầm mắt một chút mà thôi, qua hai ngày nữa anh ta sẽ làm sáng tỏ.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh đến độ không có chút chập trùng nào.

Nguyễn Tri Hạ yên lặng một lúc mới hỏi anh: “Cố Tri Dân anh ta cũng không có ý kiến sao?”.


 
Chương 428


Tư Mộ Hàn nghe vậy cũng hơi sững sờ, im lặng một lúc anh nói: “Có ý kiến thì sao?”
Tuy biết Tư Mộ Hàn là vì muốn đè chuyện của cô xuống mới làm như vậy, nhưng cô vẫn không nhịn được thông cảm với Cố Tri Dân.

Làm bạn với một người ăn tươi nuốt sống người khác như Tư Mộ Hàn, chăc chắn kiếp trước Cố Tri Dân đã không tích đức.

Lúc này điện thoại di động của Nguyễn Tri Hạ bỗng vang lên.

Cô cầm lấy điện thoại vừa nhìn Nguyễn Tri Hạ đã giật giật khóe miệng: “Là điện thoại của Cố Tri Dân.”

“Ồ.” Tư Mộ Hàn đáp lại một tiếng, trực tiếp giơ tay lấy điện thoại của cô tắt máy.

Đơn giản thô bạo hoàn toàn không do dự và hổ thẹn.

“…”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ bỗng có hơi phiền muộn.

Cô hít sâu một hơi nói: “Tư Mộ Hàn, đối với anh mà nói chỉ cần người có ích, có thể lợi dụng cho dù là bạn bè hay người thân anh cũng sẽ không nương tay phải không?”
Cô vừa nói xong câu này, không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Vẻ mặt của Tư Mộ Hàn phút chốc cũng trở nên thâm trầm, trong phòng tràn ngập áp suất thấp khiến người ta nghẹt thở.

Một lúc lâu, cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng mở miệng nói: “Trong lòng em nghĩ tôi như vậy sao?”
“Nếu không như vậy thì sao?” Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng, cười mỉa mai.

Không phải cô rất buồn, nhưng trong lòng cô có khúc mắc không cởi bỏ được.


Tư Mộ Hàn nhếch môi, trên vẻ mặt là biểu hiện nguy hiểm bão táp sắp nổi lên.

Nguyễn Tri Hạ cho rằng anh sẽ nổi giận, hoặc là trực tiếp phất tay rời đi.

Nhưng cuối cùng Tư Mộ Hàn chỉ là cụp mắt nói một câu: “Sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa.”
Giọng nói của anh trầm thấp, không khác bình thường, nhưng sự kiên định trong lòi nói lại khiến người ta động lòng.

Sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa?
Là sẽ không lợi dụng cô nữa hay là sẽ không để cho cô lên hot search nữa?
Sự nghi ngờ trong mắt cô quá rõ ràng, khiến lồng ngực Mộ Đình Kiêu mắc nghẹn, trong lòng nổi giận, anh sải bước đến trước mặt cô, trực tiếp ôm cô vào lòng cúi đầu hôn xuống.

Tối qua anh đã không hề chợp mắt, không phải là hoàn toàn không có thời gian ngủ mà là căn phòng này không có hơi thở của Nguyễn Tri Hạ nên anh không ngủ được.

Anh đã đánh giá quá thấp vị trí của Nguyễn Tri Hạ trong lòng anh.


Tin tức công khai của Cố Tri Dân vừa đăng lên, Đọc full tại truyen one, các công ty truyền thông lớn đã tranh nhau đưa tin, độ hot không ngừng tăng lên.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đang cập nhật vòng bè bạn, cập nhật đến status vòng bạn bè của Thẩm Lệ cô thấy: Ha ha, đàn ông!
Nguyễn Tri Hạ gởi tin cho Thẩm Lệ: “Hot search và tin tức là giả, rất nhanh Cố Tri Dân sẽ làm sáng tỏ.”
Thẩm Lệ chỉ u oán trả lời Nguyễn Tri Hạ một câu: “Đồng tính mới là tình yêu thật sự, cậu hãy suy nghĩ đến tớ một chút đi.”
Nguyễn Tri Hạ: “…Cậu bị kích thích đến ngốc rồi sao?”
Thẩm Lệ gửi cho cô một icon “lạnh lùng”: “Tớ nói nghiêm túc đó, dù sao thì bây giờ cậu cũng đang độc thân mà.”
Nguyễn Tri Hạ bị Thẩm Lệ nói như vậy, cô mới nhớ tới chuyện giấy kết hôn.

Trên giấy kết hôn là tên của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Hương Thảo.

Sau khi kết hôn với Tư Mộ Hàn, cho đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy giấy kết hôn của hai người, vì vậy cô và Tư Mộ Hàn đều không biết tên trong giấy kết hôn là ai..


 
Chương 429


Mà bức ảnh trên giấy kết hôn chính là Trần Tuấn Tú gửi cho Nguyễn Hương Thảo.

Nguyễn Hương Thảo xuất hiện với thân phận là người bị hại, bất kể cô ta đã từng làm những gì, cuộc sống riêng tư hỗn loạn như thế nào, chỉ cần cô ta vẫn là vợ trên pháp luật với Tư Mộ Hàn, thì Nguyễn Tri Hạ sống chung với anh chắc chắn sẽ là “người thứ ba”.

Thẩm Lệ nói xong, bỗng dưng phản ứng lại hình như lời mình nói có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Không phải, ý của tớ là…” Thẩm Lệ cố gắng giải thích.

“Tớ không sao.” Ngược lại Nguyễn Tri Hạ còn quay sang an ủi cô ấy.


Cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ lập tức đi tìm Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn không đến công ty, mà đang bận rộn xử lý chuyện của Nguyễn Tri Hạ.

Ngày đầu tiên là tin tức Cố Tri Dân công khai, ngày thứ hai là hai ngôi sao lớn trong làng giải trí tuyên bố đang yêu nhau.

Đến bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, tin tức bùng nổ trong hai ngày nay, về cơ bản đã khiến cư dân mạng di chuyển sự chú ý, bên ngoài cơ bản đã không còn ai bàn luận về chuyện của Nguyễn Tri Hạ nữa.

Nhưng toàn bộ hào quang trên hot search đều là của nghệ sĩ đến từ truyền thông Thịnh Hải.

Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ hơn ai hết, đây đều là tác phẩm của Tư Mộ Hàn.

Tin tức đã được đè xuống, việc còn lại chính là chuyện về giấy kết hôn.

Mấy ngày nay, Nguyễn Hương Thảo cũng không hề thoải mái, cô ta vẫn bị Nguyễn Chính Tu nhốt ở trong phòng, không cho ra ngoài, cũng không cho cô ta đi gặp Trần Tuấn Tú.

Nguyễn Chính Tu là người cực kỳ cẩn thận, cũng hiểu rất rõ tính cách của Nguyễn Hương Thảo.


Nếu để Nguyễn Hương Thảo đi ra ngoài vào lúc đầu sóng ngọn gió như thế này, cô ta chắc chắn sẽ liên hệ truyền thông nói lung tung.

Ông ta chỉ muốn nhà họ Nguyễn được yên ổn, không muốn tiếp tục chọc vào nhà họ Tư nữa.

Cửa thư phòng của Tư Mộ Hàn không đóng chặt, Nguyễn Tri Hạ chỉ đẩy nhẹ một cái, cửa đã được mở ra.

Cô còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng quát giận dữ của Tư Mộ Hàn từ bên trong truyền đến.

“Ông cho rằng tôi không biết năm đó chuyện của mẹ có liên quan đến ông sao? Ông đã làm chuyện bẩn thỉu gì cần phải đi lấy lòng Nguyễn Chính Tu? Bây giờ ngay cả chuyện giấy kết hôn của tôi ông cũng muốn nhúng tay vào?”
Trong thư phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, Tư Mộ Hàn đứng trong bóng tối, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.

Đột nhiên, dường như anh cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Nguyễn Tri Hạ đang đứng ở cửa.

Anh sửng sốt, trực tiếp ngắt luôn cuộc thoại.

Nguyễn Tri Hạ nhấc bước đi tới: “Em tới hỏi chuyện giấy kết hôn.”
Đồng tử mắt Tư Mộ Hàn hơi co lại khó phát hiện, anh kiềm chế cơn tức giận, giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi nhiều: “Chuyện này em không cần lo lắng.”
“Em chỉ hỏi một chút rốt cuộc tình hình như thế nào rồi mà thôi.” Bây giờ suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ có chút hỗn loạn.


Chắc chắn trong tim cô có thích Tư Mộ Hàn.

Sau khi cô biết mình và Tư Mộ Hàn không có giấy chứng nhận kết hôn, cảm xúc hốt hoảng qua đi, đột nhiên cô lại có cảm giác vui mừng khó hiểu.

Không có giấy chứng nhận kết hôn, bọn họ sẽ không được pháp luật công nhận mối quan hệ vợ chồng, cứ như vậy, nếu một ngày nào đó cô muốn rời khỏi Tư Mộ Hàn, cũng có thể rời đi một cách tự do.

Tư Mộ Hàn là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm và thâm sâu khó lường, lúc cô lựa chọn sống cùng với anh, đã đi vào bước đường cùng đâm lao đành phải theo lao rồi.

Nhưng thật bất ngờ, cô đã có một con đường để rút lui rồi…
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt từ từ trở nên sâu thẳm.

Nguyễn Tri Hạ vốn đứng đối diện với anh, nhưng dưới ánh mắt của anh, cô dần dần cảm thấy chột dạ, giống như Tư Mộ Hàn đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô vậy.

Nguyễn Tri Hạ chột dạ quay mặt đi chỗ khác: “Anh không muốn nói thì thôi.”.


 
Chương 430


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Giọng nói không nhanh không chậm của Tư Mộ Hàn phát ra từ trong bóng tối trong thư phòng, sau khi giọng nói của anh truyền vào tai của Nguyễn Tri Hạ, lại không hề tản đi mà liên tục gõ vào màng nhĩ của cô.

Tổ chức hôn lễ?
Nguyễn Tri Hạ có chút ngốc nghếch khẽ nhếch môi: “Cái gì?”
“Chúng ta vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nhân khoảng thời gian này, em có thể suy nghĩ một chút, đến lúc đó muốn đi hưởng tuần trăng mật ở nơi nào, trong nước hay ngoài nước đều có thể.”

Giọng điệu của Tư Mộ Hàn rất cứng rắn, hoàn toàn không cho Nguyễn Tri Hạ có một cơ hội để từ chối.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại mở miệng nói: “Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó rồi nói sau.”
Bây giờ cô không có hứng thú với chuyện này.

Đương nhiên Tư Mộ Hàn cũng cảm nhận được, mặc dù Nguyễn Tri Hạ không tranh cãi với anh, cũng không đau lòng khổ sở, nhưng đối với những chuyện giữa hai người rõ ràng là không còn mặn mà như lúc trước.

Dứt lời, cô có cảm giác sắc mặt của Tư Mộ Hàn lại tối sầm đi mấy phần.

Mấy ngày gần đây Nguyễn Tri Hạ không phải đi làm, cũng không đi ra khỏi cửa, chỉ tập trung ôm máy tính viết kịch bản.

Sáng sớm hôm sau, Tư Mộ Hàn đã đi ra ngoài rồi.


[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

“Nguyễn Tri Hạ là vợ hợp pháp của Tư Mộ Hàn, là do tôi muốn dựa hơi để nổi tiếng…”
Lúc Nguyễn Hương Thảo nói những lời này, khuôn mặt rất tê dại, vẻ mặt cũng cứng nhắc và máy móc.

Có một phóng viên mạnh dạn hỏi: “Xin hỏi cô Nguyễn Hương Thảo, tại sao cô lại chủ động đứng ra thừa nhận giấy kết hôn là do cô làm giả, cô bị người nào đó ép phải làm như vậy sao?”
Nguyễn Hương Thảo mở to mắt, hét ầm lên: “Không phải! Giấy kết hôn là do tôi làm giả, bức ảnh cũng do tôi đăng lên! Nguyễn Tri Hạ là em gái của tôi, tôi không thể làm như vậy! Tôi sai rồi!”
Về sau những phóng viên khác lại hỏi những vấn đề khác, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng để ý lắm.

Toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung trên người Nguyễn Hương Thảo.

Với sự hiểu biết của cô về Nguyễn Hương Thảo, về căn bản cô không tin Nguyễn Hương Thảo đã biết sai rồi.


Việc Nguyễn Hương Thảo đứng ra trước truyền thông làm sáng tỏ chuyện này, chắc chắn có liên quan đến Tư Mộ Hàn.

Chỉ là cô không biết Tư Mộ Hàn đã dùng cách gì, có thể khiến cho Nguyễn Hương Thảo phải sợ đến như vậy.

Đổi sang mấy kênh khác, lại phát hiện đều là truyền hình trực tiếp về cuộc phỏng vấn của Nguyễn Hương Thảo.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không còn hứng thú, đổi một kênh khác xem một bộ phim cũ.

Xem phim được một nửa thì Tư Mộ Hàn đã trở về rồi..


 
Chương 431


Anh đi thẳng tới chỗ của Nguyễn Tri Hạ, cúi người xuống vén tóc mái của cô, muốn hôn cô.

Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nghiêng đầu né tránh, động tác của Tư Mộ Hàn dừng lại, nhưng vẫn tiếp tục hôn xuống, giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy: “Ngày mai đi thử áo cưới.”
Anh vừa nói vừa ôm cô vào lòng.

Nguyễn Tri Hạ bài xích dịch đầu về phía sau: “Kịch bản của em vẫn chưa viết xong, em hơi bận.

“Thử xong rồi về viết tiếp.”

“Không được, đúng lúc em đang có linh cảm.”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bóp cằm cô, dường như đã chịu đựng đến cực hạn, từ trong khẽ răng nói ra một câu: “Nguyễn Tri Hạ, em thử từ chối tôi một lần nữa xem.”
Nguyễn Tri Hạ hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tội giọng điệu dứt khoát: “Em không đi.”
Hiếm khi thấy Tư Mộ Hàn ngẩn ra.

Nguyễn Tri Hạ vươn tay, tách bàn tay anh đang bóp cằm cô: “Anh không nên động một chút là bóp cằm người khác, đau lắm.”
Vẻ mặt bài xích của Nguyễn Tri Hạ thể hiện rõ ra như vậy, Tư Mộ Hàn nhìn cô chăm chú rồi hỏi: “Nguyễn Tri Hạ, em muốn như thế nào?”
“Em muốn viết kịch bản, gần đây đúng lúc em đang có linh cảm.” Nguyễn Tri Hạ đẩy anh ra muốn đứng dậy đi lên lầu.

Truyền thông công khai ảnh của cô nên mấy ngày nay cô đều không ra khỏi cửa rồi.

Cô cũng chẳng có cách nào để đến truyền thông Thịnh Hải làm việc.

Ngoại trừ chuyên tâm viết kịch bản, cô cũng không biết mình có thể làm được gì.

Tư Mộ Hàn trơ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ đi lên lầu, bàn tay đang buông xuôi bên người từ từ siết chặt.

Nhờ thủ đoạn của Tư Mộ Hàn, cho nên chuyện của Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng lắng xuống.


Trong giới giải trí cũng có không ít những tin tức như vậy, rất dễ bị quên lãng khi không còn nóng.

Đây cũng là lý do tại sao nhiều ngôi sao nổi tiếng lại mua tin đầu, mua hot search.

Vụ việc làm cho Nguyễn Tri Hạ bất ngờ chính là Trần Tuấn Tú cũng đăng facebook giải thích chuyện ăn cơm cùng với cô.

Tùy tiện bịa ra một lý do nào đó để tự bào chữa, mọi thứ đều trở lại yên tĩnh.

Nhưng sự yên tĩnh đó lại thuộc về những cư dân mạng, còn cuộc sống hiện tại của Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa suôn sẻ như vậy.

Sau khi vụ việc trải qua hơn một tuần, Thẩm Lệ hẹn Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

Lần trước vì chuyện hôn lễ mà Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã bắt đầu chiến tranh lạnh.

Tư Mộ Hàn thì bận rộn cả ngày không thấy mặt đâu, còn Nguyễn Tri Hạ cũng cả ngày cắm đầu viết kịch bản.


Mặc dù hai người ăn cơm dưới một mái nhà, ngủ trên cùng một chiếc giường, nhưng hầu như không hề trò chuyện với nhau.

Chỉ có điều, biết Nguyễn Tri Hạ muốn đi ra ngoài, Tư Mộ Hàn cũng sắp xếp tài xế và vệ sĩ đưa cô đi.

Nguyễn Tri Hạ không muốn như vậy, lập tức từ chối theo bản năng: “Không cần như vậy đâu, em cũng chỉ đi ăn cơm dạo phố với Tiểu Lệ mà thôi.”
Vừa dứt lời, cô có cảm giác sống lưng mình lạnh ngắt.

Nguyễn Tri Hạ ngừng một chút, sau đó sắc mặt vẫn như thường nhấc chân đi ra ngoài.

Chỉ có những vệ sĩ đáng thương, tất cả đều yên lặng đứng một bên giống như gà con, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi: “Lúc nãy tôi nói như thế nào?”
Anh gần như rít qua khẽ răng nói từng câu từng chữ, những vệ sĩ nghe thấy vậy thì trong lòng run sợ, lập tức cùng nhau hô to: “Vâng.”.


 
Chương 432


Sau đó cùng nhau chạy như bay, giống như có ma đuổi phía sau.

Nguyễn Tri Hạ mới đi ra ngoài biệt thự, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân chỉnh tề vang lên phía sau.

Cô còn chưa quay đầu lại, thì một nhóm vệ sĩ đã đi tới trước mặt cô.

Một chiếc xe màu đen lái đến dừng trước mặt cô, lập tức có một vệ sĩ đi tới mở cửa xe giúp cô: “Mời mợ chủ lên xe.”
Ngoại trừ một vệ sĩ mở cửa xe, những vệ sĩ còn lại đều nhao nhao vây quanh cô, nhìn có vẻ giống như đang muốn mời cô lên xe, nhưng trên thực tế lại giống như sợ cô chạy mất.


Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười.

Thật đúng là ông chủ như thế nào thì vệ sĩ như thế đó mà.

Hoàn toàn không nói đạo lý giống như Tư Mộ Hàn.

“Được rồi, đều giải tán hết đi, tôi lên xe còn không được sao?” Nguyễn Tri Hạ nói xong thì cúi người leo lên xe.

Nhóm vệ sĩ: “…” Bọn họ cảm thấy hình như mợ chủ sớm đã nhìn thấu tất cả.

Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ muốn cùng Thẩm Lệ đi dạo phố để giải sầu, kết quả Tư Mộ Hàn lại phái một nhóm nhiều vệ sĩ như vậy đi theo cô.

Cô đi tới đâu phía sau cũng có một nhóm người đi theo, cho dù cô muốn khiêm tốn một chút cũng không khiêm tốn được.

Lúc Thẩm Lệ nhìn thấy một nhóm vệ sĩ ở phía sau cô, cũng mở to mắt: “Cậu là thái hậu xuất cung sao? Tại sao phía sau lại có nhiều người đi theo như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ xoay đầu nhìn về phía nhóm vệ sĩ.

Lúc những vệ sĩ chạm vào ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, đều vội vàng quay đầu nhìn về phía khác.

Nguyễn Tri Hạ thở dài: “Cái gì mà thái hậu xuất cung chứ, rõ ràng là Tư Mộ Hàn phát điên rồi.”

Với một nhóm vệ sĩ đi phía sau, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể tùy tiện đi dạo với Thẩm Lệ một lát, sau đó tìm một nhà hàng để ăn cơm.

Bởi vì có rất nhiều vệ sĩ đi theo, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi nào đó để ăn cơm.

Ngoài ra còn phải có một bàn ăn ở đại sảnh bên ngoài phòng ăn để cho vệ sĩ ăn.

Những vệ sĩ đó đã đi theo cô hơn nửa ngày rồi, sớm đã đói meo rồi, vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn như hổ đói.

Thẩm Lệ nhìn qua khe cửa, kêu Nguyễn Tri Hạ thay một bộ đồ khác, sau đó lặng lẽ dẫn cô chạy mất.

Hai người phụ nữ cùng nhau đi dạo phố, dẫn theo một nhóm vệ sĩ cũng không làm được gì.

Bỏ rơi vệ sĩ, hai người từ cửa sau phòng ăn lẻn ra ngoài, đi tới chợ đêm phía sau trường cấp ba.

Hai người cầm hai xâu thịt dê nướng trong một quán nhỏ ở vem đường, vừa ăn vừa trò chuyện.

“Thỉnh thoảng tớ sẽ có chút nhớ lại kỉ niệm lúc học cấp ba.”
“Tại sao?” Thẩm Lệ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, vừa cầm khăn giấy vừa hỏi cô.


Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “Ngày tháng rất đơn giản.”
Ngày tháng rất đơn giản, ngoại trừ việc học chính là làm người vô hình trong nhà họ Nguyễn, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy không tệ.

Thẩm Lệ nghe xong, không biết nghĩ tới điều gì, không còn hứng thú ném xâu thịt vẫn chưa ăn xong vào thùng rác: “Tớ không hề nhớ đến kỉ niệm năm cấp ba.”
Nguyễn Tri Hạ đang muốn hỏi lý do của cô ấy, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói rất quen thuộc.

“Tri Hạ.”
Là tiếng của một người con trai, có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Vừa xoay đầu lại, phát hiện đó chính là Thẩm Sơ Hoàng đã lâu không gặp.

.

Truyện Điền Văn
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ lập tức nở nụ cười..


 
Chương 433


Anh ta chạy qua đám đông chạy đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, trong giọng nói rõ ràng có chút hưng phấn: “Thật sự là em!”
Không đợi Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, Thẩm Lệ đã trực tiếp chặn trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Thẩm Sơ Hoàng? Tại sao anh lại ở đây?”
Chợ đêm này không nằm trong khu vực sầm uất, đồ ở đây được bán với giá rẻ, người tới đây ngoại trừ những người dân ở xung quanh, thì chính là một số sinh viên, còn Thẩm Sơ Hoàng là một cậu chủ sẽ chạy đến một nơi như thế này sao, rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp.

Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Thẩm Lệ, kinh ngạc nói: “Thẩm Lệ cũng ở đây à?”
Thẩm Sơ Hoàng và Thẩm Lệ có chút quan hệ thân thích, thậm chí thân thích đến mức Thẩm Lệ cũng không nhớ nữa, ngược lại thỉnh thoảng trong các bữa tiệc và tiệc tùng sẽ gặp mặt nhau, coi như cũng quen biết nhau, nhưng đều không có cảm tình với nhau.


Thẩm Lệ ghét Nguyễn Hương Thảo, đương nhiên cũng không nhìn lọt mắt Thẩm Sơ Hoàng, người đã từng có một khoảng thời gian qua lại với Nguyễn Hương Thảo, cô khoanh tay trước ngực, nhíu mày hỏi: “Tôi hỏi anh đó.”
Thẩm Sơ Hoàng đại khái nhìn Nguyễn Tri Hạ không nói gì, mới giải thích: “Lúc nãy anh ở nhà hàng ăn cơm đã nhìn thấy hai người rồi, nhưng không chắc chắn cho nên mới đi theo tới đây.”
Thẩm Lệ nghe vậy, trực tiếp hỏi ngược lại: “Anh đi tới đây để làm gì?”
Thẩm Sơ Hoàng bị Thẩm Lệ hỏi ngược lại đến mức sắc mặt hơi thay đổi, cũng không để ý tới Thẩm Lệ nữa, mà dịu dàng nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh muốn nói gì?” Nguyễn Tri Hạ nhìn Thẩm Sơ Hoàng với vẻ mặt không hề có cảm xúc.

Cô không biết Thẩm Sơ Hoàng có lời nói tốt đẹp muốn nói với cô.

Thẩm Sơ Hoàng liếc nhìn Thẩm Lệ, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, bảo Thẩm Lệ tránh đi chỗ khác.

Thẩm Lệ sẽ tránh đi chỗ khác mới là lạ.

“Anh không muốn nói thì thôi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, kéo Thẩm Lệ muốn rời đi.

“Đợi đã.” Thẩm Sơ Hoàng vội vàng gọi Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu cũng có chút gấp gáp: “Tri Hạ, em có muốn ở bên cạnh anh không?”

Nguyễn Tri Hạ: “…”
Thẩm Lệ: “…”
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ nhìn nhau, trong ánh mắt đều nhìn thấy vẻ không biết nên nói như thế nào.

Nguyễn Tri Hạ đã rất lâu rồi không gặp Thẩm Sơ Hoàng, kết quả anh ta vừa nhìn thấy cô đã nói những lời như vậy, quả thực là có bệnh mà.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Lệ hơi kéo cánh tay của Nguyễn Tri Hạ hỏi nhỏ.

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu với cô ấy: “Tớ cũng đâu có biết, đi thôi.”
Lúc trước cô đã từng thích Thẩm Sơ Hoàng, cũng có cảm giác con nai chạy loạn mỗi khi nhìn thấy anh ta.

Chỉ là sau này… tình cảm ngày xưa đã không còn nữa, cô từ lâu đã không còn thích Thẩm Sơ Hoàng.

Nhưng Thẩm Sơ Hoàng lại không có ý định buông tha như vậy, anh ta chạy đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, chặn đường cô.


“Tri Hạ, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, anh là người như thế nào em phải biết rõ chứ.” Thẩm Sơ Hoàng nói tới đây thì ngừng lại, dường như đang cân nhắc câu nói tiếp theo.

Hôm nay Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài vốn để giải sầu, những hành vi giống như lôi kéo quấy rầy của Thẩm Sơ Hoàng, đã khiến trong lòng cô nảy sinh bực bội.

Cô hít sâu một hơi, bực bội vuốt mái tóc của mình, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh là người như thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết là anh có điều gì muốn nói thì đi tìm Nguyễn Hương Thảo, chị ta mới là bạn gái của anh.”
“Cô ấy không phải, bọn anh đã chia tay rồi.” Thẩm Sơ Hoàng phủ nhận rất dứt khoát.

Nguyễn Tri Hạ nhếch môi, không hề lưu tình châm chọc anh ta một câu: “Ồ, vậy sau khi anh và chị ta chia tay thì tới tìm tôi? Tôi chính là người dự bị?”
“Tri Hạ!” Sắc mặt của Thẩm Sơ Hoàng hơi thay đổi, đôi mày thanh tú nhíu chặt, dường như không dám tin Nguyễn Tri Hạ sẽ nói ra những lời như vậy.

“Xin lỗi nhé, tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng tôi cũng không cảm thấy lời tôi nói có gì không đúng.” Nguyễn Tri Hạ ngoài cười trong không cười: “Anh còn có lời gì muốn nói nữa không?”.


 
Chương 434


“Tri Hạ, lúc trước giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng anh biết em và Tư Mộ Hàn vẫn chưa kết hôn, chỉ cần em đồng ý rời khỏi anh ta, đi tới tìm anh, anh…”
Những lời phía sau của anh ta vẫn chưa kịp nói ra, đã bị một người từ bên đường nhảy ra, trực tiếp đấm vào mặt.

Trong lúc nhất thời anh ta vẫn chưa kịp phòng bị, cứ như vậy ngã xuống, phát ra một tiếng “bịch”.

Biến cố xảy ra đột ngột khiến cho Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ đều bị dọa đến giật mình.

“Thẩm Sơ Hoàng.” Nguyễn Tri Hạ theo phản xạ có điều kiện gọi tên Thẩm Sơ Hoàng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đã đấm vào mặt anh ta.


Bóng dáng cao lớn thẳng tắp, không phải là Tư Mộ Hàn thì là ai?
Khuôn mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng, đứng ở một nơi cách Nguyễn Tri Hạ hai bước chân, lông mày chỉ có sự lạnh lẽo, trên người tỏa ra một hơi thở lạnh băng, khiến người khác không dám tới gần.

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một lúc, sau đó mới đi tới trước mặt anh: “Tại sao anh lại đến đây?”
Thẩm Lệ không đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn, cô còn kinh sợ hơn Nguyễn Tri Hạ, nhất là bộ dạng không người nào dám tới gần của Tư Mộ Hàn, cô lạnh đến mức xoa xoa hai cánh tay, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.

Lúc này, Thẩm Sơ Hoàng mới bị Tư Mộ Hàn đấm đến ngã xuống đất đã bò dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn?”
Nơi mà bọn họ đang đứng đúng lúc là một khúc cua trong chợ đêm, ánh đèn rất tối, người đi qua đường cũng ít, vì vậy không ai chú ý đến tình huống ở bên này.

Tư Mộ Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Thẩm Sơ Hoàng: “Câm miệng.”
Thẩm Sơ Hoàng bị ánh mắt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn quét đến mức lông dựng đứng, lập tức theo bản năng muốn ngậm miệng lại không nói gì nữa.

Nhưng anh ta lại thay đổi ý nghĩ, nghĩ tới Nguyễn Tri Hạ cũng có mặt tại đây, nếu anh ta cứ như vậy bị Tư Mộ Hàn dọa nạt, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao.

Thẩm Sơ Hoàng ngẩng đầu, mạnh miệng nói: “Ý anh là gì? Bây giờ Tri Hạ không có quan hệ gì với anh, anh dựa vào cái gì để quản cô ấy?”

Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ âm thầm thắp một nén nhang cho Thẩm Sơ Hoàng.

Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ to tiếng với Tư Mộ Hàn, nhưng tuyệt đối sẽ không lựa chọn lúc Tư Mộ Hàn đang ở trên ranh giới tức giận để to tiếng với anh.

Thẩm Sơ Hoàng tự cầu phúc cho mình đi.

Tư Mộ Hàn nhíu mày cười lạnh, giọng điệu kiêu ngạo lại kinh thường: “Cậu có tư cách gì để nói chuyện với tôi?”
“Xin chào, xin hỏi chị chính là Nguyễn Tri Hạ sao?”
Đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nói thăm dò.

Toàn bộ lực chú ý của mọi người đều bị giọng nói này thu hút.

Nguyễn Tri Hạ xoay đầu, phát hiện một cô bé có dáng dấp giống như một học sinh cấp ba.

Cô bé kia nghiêng đầu nhìn thấy chính mặt Nguyễn Tri Hạ, lập tức ném ly trà sữa vẫn chưa uống xong ở trong tay lên người cô: “Đồ tiện nhân, làm người thứ ba còn ép vợ của người ta đến mức ác độc đến như vậy, cô nhất định sẽ gặp báo ứng…”
Lúc cô bé mở miệng nói, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn sửng sốt.


Vẫn may là có Tư Mộ Hàn phản ứng đầu tiên, kéo Nguyễn Tri Hạ vào trong ngực mình, mới tránh được ly trà sữa.

Giọng nói của cô bé đã thu hút sự chú ý của người khác.

Mắt thấy những người khác đang đi về phía này, Thẩm Lệ là ngôi sao rất có mẫn cảm đối với những chuyện như thế này, nói với Nguyễn Tri Hạ: “Đi mau.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Thẩm Lệ, nghĩ đến bây giờ Thẩm Lệ đang có không ít fans hâm mộ, nếu để người khác nhìn thấy mình và Thẩm Lệ đi cùng nhau, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Thẩm Lệ.

Vì vậy, cô nói với Thẩm Lệ: “Chúng ta chạy tách ra đi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy liếc nhìn cô, nắm lấy cánh tay cô chạy vào một con đường nhỏ ở bên cạnh.

Chạy qua con đường nhỏ chính là đường lớn, xe của Tư Mộ Hàn đang dừng ở đây..


 
Chương 435


Anh mở cửa xe trực tiếp nhét Nguyễn Tri Hạ vào trong, chính mình vòng qua phía bên kia mở cánh cửa bên buồng lái, ngồi vào trong rồi khởi động xe.

Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa thắt dây an toàn, chiếc xe giống như bị mất kiểm soát, lập tức phóng đi.

“Á!!!”
Nguyễn Tri Hạ hét toáng lên, nắm lấy dây an toàn, xoay đầu hét với Tư Mộ Hàn: “Anh lái chậm một chút.”
Nhưng lời nói rõ ràng không có tác dụng, ngược lại càng giống như kích thích Tư Mộ Hàn, tốc độ của xe không những chạy chậm lại mà còn chạy nhanh hơn nữa.


Nguyễn Tri Hạ bị xóc đến mức choáng váng đầu óc, lúc nói cũng không được lưu loát.

“Tư… Tư Mộ Hàn… em muốn… nôn…”
Cô vừa mới ăn no, lúc này bị xóc đến như vậy thực sự rất muốn nôn.

Lần này, cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng thả chậm tốc độ rồi ngừng lại.

Nguyễn Tri Hạ vươn tay mở cửa xe muốn đi ra ngoài, nhưng Tư Mộ Hàn lại nghĩ rằng cô muốn chạy, cánh tay dài xoay ngang kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.

Anh hôn đến mức vừa tàn nhẫn lại vừa gấp gáp, răng môi quấn quýt dính chặt vào nhau, mút đến mức môi cô có chút tê dại…
Nhưng bây giờ cô thật sự muốn nôn!
Nguyễn Tri Hạ đập anh mấy lần, nhưng với sức lực anh ôm cô quá mạnh, căn bản không thể đẩy ra được, không gian trong xe lại chật hẹp, tay chân không thể duỗi ra được.

Tư Mộ Hàn vẫn luôn ôm hôn cô vững vàng như núi, cạy môi cô ra càng hôn càng sâu.

Nguyễn Tri Hạ không cẩn thận chạm vào nơi nhạy cảm của anh, nhân lúc anh cứng nhắc đẩy anh ra.

Nhưng Tư Mộ Hàn làm sao có thể đồng ý buông tha cô, vẫn luôn ôm chặt cô, ánh mắt nguy hiểm.


“Nôn…”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được muốn nôn ra ngoài.

Cảm thấy cánh tay đang ôm eo cô đã cứng đờ rồi.

Nhưng Tư Mộ Hàn lại không đẩy cô ra giống như cô đã dự đoán, mà ngược lại bàn tay đang ở trên eo cô di chuyển lên, giúp cô vỗ vỗ lưng để hít thở thông suốt.

Trong bữa cơm tối Nguyễn Tri Hạ ăn hơi nhiều, nên giờ nôn nhiều hơn, mùi tỏa ra cũng khó ngửi hơn.

Bản thân cô không cảm nhận được, nhưng Tư Mộ Hàn lại cảm nhận mùi đó rất rõ ràng.

Anh chỉ hơi nhíu mày, đợi cô nôn xong, anh đưa khăn giấy cho cô lau, sau đó lại lục trong hộc xe lấy chai nước đưa cô.

“Xuống xe thôi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn đã bình tĩnh trở lại.

Anh mở cửa bước xuống xe, cởi bỏ áo khoác và cả áo len bị dơ do dính phần ói của Nguyễn Tri Hạ, chỉ còn lại áo lót ba lỗ mỏng trên người.


Mà ngược lại, trên người Nguyễn Tri Hạ lại không bị dính một chút xíu nào.

Lúc cô bước xuống xe, cũng vừa đúng lúc một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn với duy nhất chiếc áo lót mỏng manh trên người, cô buột miệng hỏi: “Anh lạnh không?”
Lúc cô nhìn Tư Mộ Hàn, cũng vừa đúng lúc anh xoay đầu qua nhìn cô.

Nhìn cô có vẻ hơi mệt do mới nôn xong, khóe mắt cô vẫn còn đọng lại chút nước mắt và hơi đỏ, da mặt hơi tái, môi mím chặt, chỉ khiến cho người đối diện cảm thấy xót thương.

Cho nên lẽ ra sẽ là: “Em nói xem”, nhưng cuối cùng khi ra khỏi miệng anh lại là: “Không lạnh.”
Nguyễn Tri Hạ đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận câu nói khiêu khích từ Tư Mộ Hàn, sau đó cô sẽ đáp lại một câu “đáng đời”, nhưng thực tế kết quả anh lại nói không lạnh.

Tư đại thiếu gia quả nhiên không phải người bình thường, với nhiệt độ xuống gần 0 độ, chỉ với chiếc áo lót mỏng tang mà anh lại không cảm thấy lạnh..


 
Chương 436


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Câu “Không lạnh” của Tư Mộ Hàn không phải chỉ là câu nói suông, trong khi Nguyễn Tri Hạ lạnh đến run người khi đứng trong gió, anh lại không hề có một chút phản ứng gì chứng tỏ anh lạnh.

Trong xe đã bị dơ, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn chỉ còn cách bắt xe về.

Còn về phần chiếc xe của Tư Mộ Hàn, anh nhắn vệ sĩ lái về.

Về đến nhà, hai người chia nhau đi tắm, Tư Mộ Hàn tắm trong phòng vệ sinh bên trong phòng sách, còn Nguyễn Tri Hạ dùng phòng tắm trong phòng ngủ.


Lúc Nguyễn Tri Hạ bước ra từ phòng tắm, phát hiện Tư Mộ Hàn đã ngồi yên trên ghế sofa đơn trước cửa sổ với bộ đồ ngủ.

Anh không mở đèn lớn trong phòng, chỉ mở đèn chụp nhỏ bên cạnh, ánh sáng vàng dịu của cái đèn bàn chụp rọi lên người anh, trông anh có phần dịu dàng hơn.

Nhưng không ai hiểu rõ anh hơn Nguyễn Tri Hạ.

Toàn bộ những gì được gọi là dịu dàng của Tư Mộ Hàn thật ra đều là giả tạo.

Nguyễn Tri Hạ đi về hướng anh, định bụng ngồi xuống kế bên anh.

Nhưng bất ngờ cô vừa mới bước đến, đã bị tay Tư Mộ Hàn kéo giật cô vào lòng anh.

Anh đưa ly rượu vang trên tay mà anh đã uống một ngụm đến môi Nguyễn Tri Hạ: “Uống một ngụm.”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày đẩy ra: “Em không muốn uống.” sau khi rửa mặt xong cô không muốn ăn hay uống bất cứ thứ gì.


Tư Mộ Hàn cũng không ép buộc cô, tự mình hớp lấy một ngụm rồi đè môi cô xuống.

Giữ lấy miệng cô và sau đó anh truyền phần rượu trong miệng mình qua miệng cô.

Nguyễn Tri Hạ bị bất ngờ không chút đề phòng đã bị anh nốc cho đầy miệng rượu, xém chút nữa là cô bị sặc.

Tư Mộ Hàn đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, cử chỉ nhẹ nhàng, giống như muốn trấn an cô.

[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

“Em không đi chụp hình đám cưới, không muốn kết hôn với tôi.” Tư Mộ Hàn nói mà trên cảm xúc trên mặt anh không thay đổi nhiều, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm nhận được trong lời nói đó có chút kích động.

“Trước đó em đã giải thích với anh rồi, đó là… um…”
Tư Mộ Hàn hoàn toàn không muốn nghe cô giải thích, Nguyễn Tri Hạ nghĩ gì trong lòng, anh đều biết rất rõ.

Anh một tay ôm eo Nguyễn Tri Hạ, ly rượu trên tay còn lại vô tình rớt xuống đất, nhưng vì bên dưới có lót thảm nên cái ly không bể, chỉ có phần rượu còn lại trong ly bị chảy ra thấm vào tấm thảm.


Tư Mộ Hàn nương theo dáng ngồi của Nguyễn Tri Hạ trên người anh, tay ôm lấy eo và đùi cô, ôm cô đứng dậy đi về hướng giường, sau đó hai người quấn lấy nhau trên giường.

Nguyễn Tri Hạ có một chút không thoải mái.

Ngay vào khoảnh khắc anh chuẩn bị đưa vào, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngăn anh lại, thở hổn hển hỏi anh: “Anh và Nguyễn Hương Thảo ly hôn rồi chứ?”
“Ùm.” Trên trán Tư Mộ Hàn mồ hôi lấm tấm, hơi thở gấp đáp trả một tiếng, chuẩn bị xông thẳng vào.

Ai ngờ, Nguyễn Tri Hạ lại một lần nữa ngăn anh lại: “Anh chưa đeo bao … mà!”
Những gì cô nói tiếp theo sau đó đã bị anh dùng sức phá tan tành.

Cô ngẩng chiếc cổ trắng nỏn của mình lên, môi cô hở khẽ phát ra tiếng rên nhẹ..


 
Chương 437


Tư Mộ Hàn cúi người, anh lưu lại một chuỗi những vệt ửng đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của cô, trông thô tục nhưng cũng có phần đáng yêu.

Eo của cô thon nhỏ lại rất mềm, luôn khiến cho Tư Mộ Hàn có cảm giác chỉ cần anh dùng sức siết mạnh một chút là sẽ gãy ngay, và cũng ngay thời điểm này, cái cảm giác muốn chiếm hữu, bạo lực trong lòng anh con thú như trỗi dậy khiến cho anh muốn ngay lập tức siết mạnh vào để cho eo cô bị gãy, để cho cô khóc lóc van xin anh…
Nguyễn Tri Hạ vẫn lo lắng chuyện Tư Mộ Hàn chưa đeo bao.

Tư Mộ Hàn bạo lực hơn, anh vào càng sâu hơn, khiến cho Nguyễn Tri Hạ đến cả một câu nói ngắn gọn cũng phải kéo dài đứt đoạn liên hồi: “Anh… đừng…ở trong…hai lần trước…nha…”
Ngay tại thời điểm này, anh không muốn nghe cô nói những lời này.

Anh cố ý lần tìm vị trí nhạy cảm của cô và dùng nó để tra tấn cô, cho đến khi cô chịu không nổi nữa, rồi chọn ngay vị trí chuẩn nhất và dùng sức đẩy một phát…

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Nguyễn Tri Hạ sực nhớ những lần gần đây Tư Mộ Hàn đều cho vào bên trong.

Giờ không phải là thời điểm thích hợp để bọn họ có con.

Cô không còn tỉnh táo mê mê hoặc hoặc nghĩ đến chuyện đó và cuối cùng miên man vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Tư Mộ Hàn xoay người xuống giường, lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau người cho Nguyễn Tri Hạ.

Mi mắt anh khẽ nhíu, động tác nhẹ nhàng mềm mại và chậm rãi, anh tập trung như thể nhà nghệ thuật đang nhẹ nhàng trân trọng một cực phẩm nghệ thuật.

Sau khi lau xong thân thể của Nguyễn Tri Hạ, anh khẽ vuốt phần tóc mái ở trước trán vẫn còn chút ướt của cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, anh nói khẽ vào tai cô đến mức dường như không nghe thấy tiếng: “Anh chỉ có mỗi mình em thôi.”
Nguyễn Tri Hạ mông lung như nghe được có ai đó thì thầm bên tai cô, cô khẽ nhướng cặp mi nặng trĩu lên, hình dáng người trước mặt hiện ra mơ hồ không rõ ràng, nhưng cô biết người đó là Tư Mộ Hàn.

Cô thật sự rất buồn ngủ, cố sức đưa tay lên, nhưng giây tiếp theo tay cô đã bị một bàn tay to rộng ấm áp nắm lấy, trong lòng cô cảm thấy yên tâm và nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Tư Mộ Hàn ngồi ở cạnh giường, ngắm nhìn cô rất lâu sau đó, nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong mền.

Hôm sau.


Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh giấc, vị trí bên cạnh đã trống không.

Cô đưa tay rờ thử, không có cảm giác ấm, chứng tở Tư Mộ Hàn đã dậy được một lúc rồi.

Cô cố gắng gượng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhắm mắt nhẩm tính chu kỳ an toàn của mình.

Tính đi tính lại hình như cũng không chính xác lắm, vậy thì chỉ còn cách uống thuốc thôi.

Chuyện con cái, tạm thời cô chưa nghĩ đến.

Không chỉ vì mối quan hệ của cô và Tư Mộ Hàn chưa ổn định, mà bản thân cô vẫn còn rất nhiều dự định cần phải thực hiện.

Cô mới hai mươi hai tuổi, cái tuổi mà cuộc sống mới chính thức bắt đầu, cô không có một người mẹ tốt, nhưng bản thân cô cũng có thể là một người phụ nữ không đạt yêu cầu.

Cho dù hiện tại có con đi nữa, thì cô cũng không biết làm thế nào để chăm sóc đứa bé.

Nguyễn Tri Hạ nhớ mình có chuẩn bị sẵn thuốc tránh thai để phòng hờ.


Cô thay đồ xong rồi cúi xuống ngăn kéo tủ.

vừa tìm được thuốc đã nghe thấy “cạch”, có tiếng người mở cửa phòng.

Nguyễn Tri Hạ từ từ xoay đầu nhìn, trên tay vẫn còn cầm lọ thuốc, thấy Tư Mộ Hàn đang đẩy cửa bước vào.

Rất nhanh theo quán tính, cô liền giấu lọ thuốc ra sau lưng, đánh trống lãng hỏi: “Anh vẫn còn ở nhà à?”
Cô tưởng Tư Mộ Hàn đã ra ngoài rồi, không ngờ anh vẫn còn ở trong nhà.

“Em tìm gì vậy?” Tư Mộ Hàn bình thản tiến về hướng cô.

Nguyễn Tri Hạ giấu lọ thuốc phía sau, chậm chạp đứng dậy: “Cổ họng em hơi khó chịu, nên muốn kiếm thuốc uống.”
Hành động của cô không qua khỏi mắt Tư Mộ Hàn, nhưng anh tỏ vẻ bình thường như không biết chuyện gì đang xảy ra: “Hộp thuốc y tế đâu phải ở đó.”
Nguyễn Tri Hạ có phần hốt hoảng khi nhìn thấy ánh mắt của anh: “Dạ.”.


 
Chương 438


Nhưng Tư Mộ Hàn đi thẳng lướt qua người cô: “Để tôi lấy cho em.”
Trong Lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng anh không phát hiện.

Ngay đúng lúc này, Tư Mộ Hàn vốn dĩ đang đi hướng thẳng về phía trước, Đọc full tại truyen one, đột nhiên anh quay người lại, nhanh chóng đưa tay giật lấy món đồ cô đang nắm trong tay.

Động tác của Tư Mộ Hàn rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ chưa kịp phản ứng lại với hành động của anh, lọ thuốc trong tay cô đã bị anh giật lấy.


“Anh…” Nguyễn Tri Hạ lộ rõ sự hoảng hốt, há hốc miệng bất ngờ, nhìn thấy sắc mặt thay đổi trầm ngâm của anh, liền tự giác im lặng.

Tư Mộ Hàn nắm chặt lọ thuốc, nhìn cô: “Đây là thuốc gì?”
Anh nhìn thẳng vào Nguyễn Tri Hạ không hề chớp mắt, cả người anh như đang bị kích động mạnh, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.

Nguyễn Tri Hạ nuốt nước miếng, hơi nghiên đầu lí nhí: “Thuốc tránh thai.”
“Nói to lên.” Giọng của Tư Mộ Hàn có chút khàn khàn.

Nguyễn Tri Hạ xoay đầu hét lớn vào mặt anh: “Em nói là thuốc tránh thai, anh không nghe rõ sao!”
Bàn tay cầm lọ thuốc của anh càng ra sức siết chặt hơn, gân và xương tay nổi lên rõ rệt, cảm giác như anh muốn nghiền nát lọ thuốc đó bằng tay mình.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay về phía anh: “Trả cho em.”
Tư Mộ Hàn tức giận mím chặt môi, dùng sức quăng lọ thuốc xuống đất rất mạnh.

Vì quá kích động, anh thở có phần gấp, giọng anh đay nghiến: “Nguyễn Tri Hạ, em không muốn có con với anh đến như vậy sao?”

“Em không phải ý đó, chỉ là bây giờ em chưa muốn có thôi.” Nguyễn Tri Hạ nghiến răng, lùi sau nửa bước.

“Em bỏ không thử áo cưới, không kết hôn, giờ thì không sinh con, vậy tiếp theo nữa là gì? Là rời bỏ tôi, đúng không?” Giọng Tư Mộ Hàn lạnh như tảng băng trôi, lạnh xuyên vào xương thịt cô.

Nguyễn Tri Hạ lên tiếng phản bác: “Không phải như vậy.”
“Không phải thì sao em phải uống thuốc?” Gương mặt Tư Mộ Hàn tái xanh nhìn cô, gân xanh trên trán cũng lộ rõ lên, nhìn anh như đã nhịn đến giới hạn có thể chịu đựng.

“Không phải là không muốn có con với anh, Đọc full tại truyen one, chỉ là em cảm thấy hiện giờ chưa phải là thời điểm.”
“Trước sau gì cũng phải sinh, bây giờ sinh và sau này sinh có khác biệt gì?”
“Nếu bây giờ có thai, trong thời gian một hai năm sắp tới có thể em sẽ không thể tập trung vào công việc được.”
“Em mới hai mươi hai tuổi, sinh xong rồi quay lại làm việc cũng có khác gì nhau.”
“…” Nguyễn Tri Hạ phát hiện cứ tiếp tục đôi co như vậy, cô sẽ nói không lại Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay vuốt tóc mình, tỏ vẻ khó chịu nói: “Anh không thể tôn trọng quyết định của em một chút được sao? Cái gì cũng do anh quyết định, em cũng có suy nghĩ của riêng em, kế hoạch cuộc sống của riêng em, những cái này đều…” Có thể thương lượng được.


Tư Mộ Hàn chen ngang vào lời cô: “Trong kế hoạch cuộc sống của em không bao gồm chuyện sinh con của chúng ta.”
“Em vừa mới giải thích với anh rồi…”
“Tôi hiểu rồi.”Tư Mộ Hàn cười nhạt rồi xoay người bước ra ngoài.

Chỉ là trước khi ra khỏi phòng, anh vẫn không quên lượm lọ thuốc bị anh ném trước đó mang đi.

Anh làm như vậy là sợ cô uống thuốc tránh thai?
Nguyễn Tri Hạ nhìn hành động của anh vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy bực mình.

Tư Mộ Hàn rõ ràng lúc nãy đã giận đến mức muốn nổ tung, nhưng không ngờ anh lại cúi người lượm lọ thuốc mang đi..


 
Chương 439


Tư Mộ Hàn đã mang lọ thuốc đi, Nguyễn Tri Hạ chỉ còn biết xuống lầu ăn cơm.

Đợi ăn xong rồi mới đi ra ngoài mua thuốc
Sau khi ăn xong bữa cơm sáng, Nguyễn Tri Hạ định bụng chuẩn bị ra ngoài.

Khi đi đến cửa, cô bị vệ sỹ ngăn lại: “Cô chủ, cô muốn đi đâu?”
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ nhiều, cô trả lời: “Tôi đi mua chút đồ, các anh không cần theo tôi, tôi tự đi được rồi.”

Cô nói xong, nhưng vệ sỹ vẫn không có ý định nhường đường.

Nguyễn Tri Hạ chau mày, sắc mặt hơi thay đổi: “Vậy là ý gì?”
Vệ sỹ bình thản đáp: “Cậu chủ có căn dặn, cô chủ muốn ra ngoài thì phải đợi cậu chủ về đưa đi.”
“Tư Mộ Hàn dặn vậy sao?” Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ mình có nghe nhầm không.

Vệ sĩ lễ phép gật đầu: “Dạ.”
Tư Mộ Hàn như vậy là đang giam lỏng cô, không cho cô ra ngoài sao?
Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại gọi cho Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn anh bị điên sao? Anh làm vậy là không muốn cho tôi ra ngoài sao?”
Ngược lại với âm thanh vừa lạnh vừa lớn tiếng của Nguyễn Tri Hạ, giọng của Tư Mộ Hàn điềm đạm hơn: “Muốn ra ngoài thì đợi tôi về, tôi đưa em đi.”
“Ai cần anh đưa đi, em tự mình đâu phải không biết đi!”
“Nghe lời tôi.”
“Nghe cái con khỉ!” Trong thời gian gần đây mối quan hệ của hai người có thể nói là không tốt đẹp lắm, Tư Mộ Hàn thì luôn làm mặt lạnh, Nguyễn Tri Hạ thì cứ tâm trạng không tốt, cô nhịn không được thốt ra câu nói tục.

Tư Mộ Hàn bây giờ đã hạn chế tự do của cô, khác chi là giam lỏng cô, coi cô như thú cưng?
“Tôi sẽ về sớm thôi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn nghe rất điềm đạm, không hề có vẻ gì là tức giận.


Nguyễn Tri Hạ tức đến nỗi không nói tiếng nào cúp luôn điện thoại.

Những người vệ sĩ có mặt đương nhiên biết Nguyễn Tri Hạ vừa gọi điện cho Tư Mộ Hàn, họ đều nghe được những gì cô vừa nói trong điện thoại, nhưng toàn bộ cuối đầu giả vờ như không hề nghe thấy.

Và cũng chỉ có cô chủ mới dám nói chuyện như vậy với cậu chủ.

Đúng như trong điện thoại nói, Tư Mộ Hàn trở về nhà rất nhanh sau đó.

Thời tiết bên ngoài đang rất lạnh, Tư Mộ Hàn để nguyên một bộ chỉnh chu từ bên ngoài bước vào nhà, trên người anh vẫn còn mang theo hơi lạnh ngoài trời.

Thím Hồ nhìn thấy Tư Mộ Hàn vào nhà, liền đến cửa nghênh đón: “Chào cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn phất phất tay ra hiệu thím Hồ lui xuống.

Thím Hồ cũng biết thời gian gần đây mối quan hệ của hai người không được tốt lắm, nên trước khi rời đi, bà còn len lén quay đầu nhìn hai người họ.


Đợi đến khi thím Hồ đã đi khuất, Tư Mộ Hàn mới tiến tới ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.

Anh đưa tay cầm lấy tay của Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nói: “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
Nguyễn Tri Hạ rút tay về, giọng nói mang chút khiêu khích: “Anh định khi nào mới để em ra ngoài?”
Tư Mộ Hàn thoáng chút hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại dịu xuống: “Thời gian này em hạn chế ra ngoài sẽ tốt hơn.”
“Anh sợ em ra ngoài đi mua thuốc tránh thai sao?” Nguyễn Tri Hạ không ngốc, lúc sáng Tư Mộ Hàn mang theo lọ thuốc của cô đi, sau đó cô lại bị vệ sỹ cản lại không cho ra ngoài.

Cô không thể phủ nhận Tư Mộ Hàn con người này đôi khi rất quả quyết cực đoan.

Ánh mắt Tư Mộ Hàn thoáng sáng lên: “Nếu đã biết vậy thì hãy ngoan một chút.”
“Nếu em vẫn không thì sao?”Nguyễn Tri Hạ nhướng mày nhìn anh, giọng điệu khiêu khích..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top