Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1260: Chương 1361


Tư Mộ Hàn từ từ đứng dậy, anh vươn vai duỗi người, trầm giọng lên tiếng: “Ông ta là người chuyên làm việc thiện mà, không phải sao?”
“Theo thông tin thì Tạ Sinh đúng là người chuyên làm từ thiện.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.

“Lưu Chiến Hằng đã điều tra qua chuyện của mẹ anh.” Tư Mộ Hàn liếc nhẹ và bỏ lửng câu nói bâng quơ như vậy, nhưng trong lòng Nguyễn Tri Hạ đã thấp thỏm không yên.

“Lưu Chiến Hằng cũng chỉ lớn hơn anh một hai tuổi thôi, năm đó…” Nói đến chuyện liên quan đến mẹ của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cẩn thận để ý sắc mặt của Tư Mộ Hàn, thấy anh có vẻ bình thường, cô mới tiếp tục nói: “Năm đó xảy ra chuyện của mẹ anh, anh ta cũng chỉ mới khoảng mười tuổi, chuyện này liên quan gì đến anh ta?”
Tư Mộ Hàn hỏi cô: “Tạ Sinh bao nhiêu tuổi?”

Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ lúc rồi nói: “Chắc là … khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.”
Tư Mộ Hàn rũ mi xuống, giọng điệu rất nhẹ: “Ngang tầm với tuổi của mẹ anh.”
“Ý của anh là: Lưu Chiến Hằng biết chuyện của mẹ anh có thể có liên quan đến Tạ Sinh? Chuyện năm đó khả năng Tạ Sinh có tham gia? Nếu trước giờ Lưu Chiến Hằng vẫn luôn làm việc cho người khác thì chắc chắn người đó là Tạ Sinh!”
Biết được càng nhiều thông tin, Nguyễn Tri Hạ lại càng cảm thấy sự việc phức tạp.

Vốn dĩ tưởng rằng chuyện năm xưa chỉ liên quan đến vài người trong nhà họ Tư, không ngờ phía sau lại liên quan đến Lưu Chiến Hằng, và cả nhà từ thiện nổi tiếng quốc tế Tạ Sinh.

Nguyễn Tri Hạ tổng kết ngắn gọn lại: “Lưu Chiến Hằng là thạc sĩ tâm lý phạm tội học, Tạ Sinh là nhà từ thiện, đều là người có địa vị và có sức ảnh hưởng trong xã hội, thân phận cũng rất trong sạch, cũng vì được thân phận như vậy che đậy và đảm bảo cho nên dù họ có âm thầm làm việc gì, cũng rất khó bị phát hiện.”
Lưu Chiến Hằng là ví dụ điển hình.

Anh ta cứu Nguyễn Tri Hạ, là ân nhân của Nguyễn Tri Hạ, nếu không xảy ra những chuyện này, Nguyễn Tri Hạ vẫn cứ ngỡ Lưu Chiến Hằng là người tốt.

Nguyễn Tri Hạ nói nhiều như vậy nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không lên tiếng, theo quán tính cô bèn ngẩng đầu nhìn anh.


Kết quả là cô phát hiện Tư Mộ Hàn cũng đang nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch, rất thoải mái, hoàn toàn không có vẻ gì là khẩn trương.

Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Tư Mộ Hàn, anh nói câu gì đi chứ.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn bình thản không lộ ra cảm xúc gì, anh từ tốn lên tiếng: “Em không sợ anh sẽ dùng em và Lưu Chiến Hằng để đổi lấy thông tin của mẹ anh sao?”
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tri Hạ là lắc đầu, Tư Mộ Hàn híp mắt tỏ ra không tin.

Rồi Nguyễn Tri Hạ lại cắn môi, gật gật đầu.

“Thực ra lúc đầu em có nghĩ qua như vậy…” Cô chưa dứt lời, ánh mắt của Tư Mộ Hàn đã trở nên nguy hiểm hơn.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng lên tiếng giải thích: “Tình huống lúc đó, em lại là phụ nữ, em không được suy nghĩ lung tung chút sao, em…”
“Em cũng biết em là phụ nữ sao?” Tư Mộ Hàn lên tiếng khiêu khích: “Nếu đã biết mình là phụ nữ, thì em chẳng phải nên giống phụ nữ mà ỷ lại vào anh nhiều thêm sao? Hở chút là tự mình quyết định, một lần, hai lần thì thôi, tự em nói xem, em đã mấy lần vậy rồi!”
Nói đến khúc sau, bất giác anh cao giọng, giống như người vợ nhịn nhục dồn nén bao năm, cuối cùng cũng có cơ hội để bày tỏ ra, nói hết những suy nghĩ trong lòng…
Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại: hình như so sánh như vậy hơi kỳ cục.


Tư Mộ Hàn nào đâu giống người chịu nhịn nhục dồn nén, người nào đắc tội với anh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt chứ đừng nói gì đến chuyện anh nén giận.

Hơn nữa trước đây Nguyễn Tri Hạ tự ý quyết định là vì anh cái gì cũng không nói, nên cô đành dùng cách của mình để giải quyết sự việc.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại anh: “Anh vậy là đang trách em sao?”
“Nguyễn Tri Hạ.” Tư Mộ Hàn nghiến răng gọi tên cô.

Nguyễn Tri Hạ chỉ lên giường: “Tri Hạ đang ngủ, anh nhỏ tiếng chút.”
Lời nói của Tư Mộ Hàn bị nghẹn ở trong cổ họng, rồi anh đành nuốt lại vào trong, xoa nhẹ huyệt thái dương chứ không nhìn Nguyễn Tri Hạ nữa..


 
Chương 1261: Chương 1362


Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới chú ý tới đuôi mắt Tư Mộ Hàn có vết thâm xanh.

Khi anh trợn mắt lạnh lùng nhìn người khác, mặt anh đằng đằng sát khí uy hiếp đối phương, nhưng khi anh nhắm mắt lại, ánh mắt sắc lạnh bị giấu đi, nét tiều tụy trên gương mặt anh sẽ hoàn toàn phô bày ra.

Thì ra trong thời gian này, anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Nguyễn Tri Hạ thở dài, vòng tay ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ biết em tự ý quyết định, nhưng anh thì lần nào cũng giấu trong lòng không nói cho em biết, anh có từng nghĩ là em sẽ rất lo lắng không, lúc anh tự ý hạn chế sự tự do của em thì khi đó trong đầu anh đang nghĩ gì? Anh có nghĩ đến cảm xúc của em không?”
Lúc cô nói đến câu sau cùng, cô cảm nhận được cơ thể vừa mới được thả lỏng Tư Mộ Hàn lại căng thẳng trở lại.


Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ vỗ lưng anh, kèm theo cử chỉ trấn an và dịu dàng.

“Tư Mộ Hàn, em không phải đang lôi chuyện cũ ra tính sổ với anh, cũng không phải muốn trách anh, hơn ai hết, em hiểu được áp lực cũng như gánh nặng của anh.”
Nguyễn Tri Hạ hít thở sâu rồi nói tiếp: “Anh còn nhớ năm em đang mang thai Tư Hạ, đốt biệt thự của anh không? Đó là lần đầu tiên.

Tư Hạ bị bắt đi, anh sợ em sẽ lấy thân mình đổi lấy con bé, nên lại nhốt em, đó là lần thứ hai.”
“Không được có lần thứ ba nữa, có được không? Từ giờ về sau, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách để giải quyết.” Ít ra thì không thể dùng phương pháp cực đoan như vậy.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ nói xong, Tư Mộ Hàn cũng không lập tức phản ứng lại.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Nguyễn Tri Hạ cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ Tư Mộ Hàn trả lời.

Thật lâu sau đó Tư Mộ Hàn mới lên tiếng: “Ừ.”
Tuy rằng anh không trả lời thẳng vấn đề, nhưng với người tự tin tràn đầy như Tư Mộ Hàn mà chịu lắng nghe cô, chịu nhượng bộ thì đã là sự thay đổi rất lớn của anh rồi.


Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn nhìn nhau, mặt khẽ biến sắc rồi đứng bật dậy: “Em đi xem thử.”
Cô đứng dậy, ngập ngừng thăm dò: “Anh chọn tủ áo … hay là phòng vệ sinh?”
Tình huống bây giờ hơi đặc biệt, Tư Mộ Hàn trèo vào từ cửa sổ, nếu bị thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng phát hiện thì không biết hậu quả sẽ như thế nào, nên đành chịu khó chút vậy.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn tối sầm, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Nguyễn Tri Hạ thấy anh đi phòng vệ sinh rồi mới đi ra ngoài cửa chuẩn bị mở cửa.

Nhưng Tư Mộ Hàn đi đến một nửa lại quay trở lại, dưới ánh mắt bất ngờ và thắc mắc của Nguyễn Tri Hạ, anh đổi ý chui vào tủ áo.

Phòng ngủ này lớn, nên tủ áo cũng rất rộng, giấu một người cao lớn như anh có thừa.

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn chui vào tủ áo rồi, xác định anh đã trốn kỹ rồi, không thấy có gì bất thường, cô mới đưa tay mở cửa.

Cô vặn tay cầm mở ra được một nửa rồi lên tiếng hỏi: “Ai?”
Bên ngoài giọng phụ nữ vang lên: “Là tôi.”

Là Ly?
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ đã trễ thế này, Ly còn đến tìm cô làm gì?
Bình thường Ly sẽ không đến phòng tìm cô.

Nguyễn Tri Hạ mở cửa ra, thấy Ly vẫn còn mặc nguyên bộ đồ của ban ngày, toàn thân có vẻ hơi lạnh đứng ngay trước cửa, dáng vẻ như trách cô mở cửa quá chậm.

Nguyễn Tri Hạ bất động quan sát Ly, sau cùng cô kết luận: Ly mới từ bên ngoài về.

Mới từ bên ngoài về đã vội vàng đến tìm cô, chẳng lẽ Ly đã phát hiện ra điều gì?
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt không có vẻ gì là khác thường, tự nhiên bình thản hỏi: “Cô Ly có chuyện gì sao?”
Mọi người trong biệt thự này đều gọi cô là cô Ly, nhưng cũng chỉ có mỗi mình Nguyễn Tri Hạ kêu là Ly cảm thấy không thoải mái.

“Không mời tôi vào ngồi chút sao?” Gương mặt Ly vô cảm nhìn vào trong phòng của cô, cũng không biết đang nhìn gì..


 
Chương 1262: Chương 1363


Nguyễn Tri Hạ không gật đầu mà cũng không lắc đầu, chỉ trả lời: “Tri Hạ đang ngủ.”
Câu nói còn có ý khác là không muốn cho Ly vào trong.

Ly khẽ nhếch môi: “Tôi sẽ cố gắng nói nhỏ tiếng.”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn có thể xác định, Ly có thể đã phát hiện ra cái gì, cho nên mới đột nhiên đến tìm cô như vậy.

“Có chuyện gì không thể ngày mai nói được sao?” Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ cũng có chút không kiên nhẫn, cô khẽ nhíu mày, mắt cô cũng toát lên sự lạnh lùng.


Ngược lại Ly chưa từng thấy qua bộ dạng này của Nguyễn Tri Hạ, trong mắt cô, Nguyễn Tri Hạ là người phụ nữ xinh đẹp và yếu đuối, nhưng khi trực tiếp đối đầu thì cô cũng rất bình tĩnh đáp trả.

Mà giờ phút này, Nguyễn Tri Hạ mang cảm giác cực kỳ sắc bén, toàn thân toát lên khí thế khó diễn tả bằng lời.

Trong tích tắc, Ly có suy nghĩ muốn quay đầu rời đi, nhưng rất nhanh cô ta cũng bình tĩnh trở lại.

Cô ta khẽ căn môi dưới, đúng là kỳ lạ, chẳng qua cũng chỉ là người bị bắt về làm con tin, mà khoảnh khắc lúc nãy có vẻ như cô ta bị khí thế trên người Nguyễn Tri Hạ trấn áp.

Ly cao giọng, trong lời nói có chút phô trương: “Tôi muốn vào trong ngồi một lát, sao nào? Cô Hạ nhất định không cho tôi vào trong, là vì trong phòng cô có giấu gì sao? Hay là cô cho rằng tôi không đủ tư cách vào trong đó?”
“Vậy cô Ly nghĩ trong phòng tôi che giấu cái gì?” Nguyễn Tri Hạ vẫn chắn ở cửa không cho Ly vào trong.

Trong phòng không có cái gì đặc biệt, chỉ là giấu người đàn ông tên Tư Mộ Hàn mà thôi.

Ly càng nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ lại càng không cho cô vào, nếu không thì Ly sẽ nghĩ rằng cô có tật giật mình.

Cô muốn đối đầu với Ly đến cùng, đều là phụ nữ, Nguyễn Tri Hạ biết rất rõ phần lớn phụ nữ đều chỉ nói miệng mà thôi, cơ bản là không hề để ý đến chuyện đó đến như vậy.

Nguyễn Tri Hạ đoán trong đầu Ly, lúc này chỉ là muốn vào phòng, còn mục đích ban đầu cô đến tìm Nguyễn Tri Hạ là gì thì giờ cũng không còn quan trọng nữa.


“Nguyễn Tri Hạ, có phải cô nghĩ có cậu chủ chống lưng nên không coi ai ra gì phải không?” Ly đã hoàn toàn bị Nguyễn Tri Hạ chọc giận.

“Tôi không nghĩ như vậy.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, đột nhiên cười và nói: “Cô Ly, có chuyện này tôi muốn nhắc cô, nếu như tôi đồng ý, có thể sau này cô còn phải kêu tôi một tiếng cô chủ.”
“Cô!” Ly bị Nguyễn Tri Hạ chọc tức đến nói không ra lời.

“Thôi bỏ đi, cô vào đi.” Nguyễn Tri Hạ hai tay khoanh trước ngực, lùi sau một bước, ra vẻ hào phóng nói: “Nếu sau này tôi và cậu chủ của cô bên nhau, thì cũng coi như là nửa chủ nhân của cô, chúng ta vẫn phải sống yên ổn để tránh cậu chủ của cô khó xử.”
Nguyễn Tri Hạ biết Ly yêu thầm Lưu Chiến Hằng, nên cố ý từng câu từng chữ ‘cậu chủ nhà cô’ nói vào tim của Ly.

Mặt Ly tái mét, không nói gì thêm, đi vào trong phòng Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ thuận tay đóng cửa lại, đi theo phía sau Ly, nhìn thoáng qua hướng tủ áo, rồi chậm rãi đi đến chỗ cách cửa phòng vệ sinh không xa đứng đó, có vẻ như cố ý muốn chắn cửa phòng vệ sinh.

Ly vừa vào phòng đã nhìn ngay về hướng giường, thấy Tư Hạ đang ngủ, bước chân cũng tự giác nhẹ nhàng đi.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chút ngạc nhiên, thật ra Ly cũng không phải người có tâm địa xấu.

Tủ áo trong phòng là kiểu có sáu cách cửa mở, rất lớn.


Ly đi đến phía trước tủ áo, không dè dặt mở ngay một cánh cửa tủ và nhìn vào bên trong.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa phòng vệ sinh, tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng cô lại hồi hộp thấp thỏm theo số cửa tủ áo bị mở ra.

Rồi ngay lúc Ly chuẩn bị mở cánh cửa thứ tư, cô ta bất ngờ quay qua nhìn Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ nhíu mi: “Sao không mở đi?”
Cô cảm nhận được bản thân chịu ảnh hưởng từ Tư Mộ Hàn quá nhiều, nên mới có thể bình tĩnh đến như vậy, chỉ có trời mới biết vừa nãy cô lo lắng Tư Mộ Hàn bị Ly phát hiện đến cỡ nào.

Ly nhíu mắt nhìn hướng về phòng vệ sinh phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn không thay đổi, lại còn cố ý bước qua bên cạnh hai bước, ra vẻ cố tình muốn chặn lối vào phòng vệ sinh.

Quả nhiên Ly đã bị lừa, cô bước nhanh đi thẳng đến cửa phòng vệ sinh..


 
Chương 1263: Chương 1364


Nguyễn Tri Hạ diễn trò phải diễn tới cùng, cô đưa tay chặn Ly lại: “Làm cái gì?”
Ly nhếch môi, cười lạnh nhạt: “Mượn phòng vệ sinh chút.”
“Ly, cô đừng quá đáng quá nha!” Nguyễn Tri Hạ mím môi, vẫn không tránh ra.

Ly tránh người vòng qua cô, rồi trực tiếp mở cửa phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh không hề có gì khác biệt, cũng không có một bóng người.

Cô liền quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Cô giỡn với tôi sao?”

Nguyễn Tri Hạ vô cùng tức giận, cô lạnh lùng nói: “Ly, rốt cuộc thì cô muốn gì! Tôi biết vì Lưu Chiến Hằng nên cô vẫn còn khúc mắc với tôi nhưng cô cũng đừng khinh người quá!”
Ly cười khẩy, nghiến răng nói: “Nguyễn Tri Hạ, tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”
Tuy cô ta không cam lòng nhưng chỉ có thể hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Nguyễn Tri Hạ đợi Ly đi khỏi liền khóa cửa lại rồi đi tới mở tủ quần áo ra.

Cô mở cánh cửa trong cùng của tủ quần áo, rồi nhanh chóng lôi đống quần áo treo trong đó xuống thì thấy Tư Mộ Hàn đang đứng dựa vào vách tủ.

Mặc dù trốn trong tủ quần áo nhưng Tư Mộ Hàn chẳng chật vật chút nào ngược lại vẫn giữ được khí thế.

Một số người sinh ra đã cao quý rồi.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy như vậy rất thiệt thòi cho Tư Mộ Hàn.

Cô mím môi nói: “Cô ta đi rồi, anh ra đi.”
Tư Mộ Hàn nhìn cô, đôi mắt đen láy như mực toát lên sự u ám.

Nguyễn Tri Hạ chợt cảm thấy lành lạnh sống lưng.


Tư Mộ Hàn làm sao vậy?
Anh bước ra khỏi tủ quần áo, ngay cả quần áo cũng không chỉnh trang lại mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.

Dù Nguyễn Tri Hạ nghĩ mình chẳng làm gì khiến anh nổi giận nhưng không hiểu sao cô vẫn thấp thỏm lo âu.

Cô hỏi Tư Mộ Hàn: “Sao vậy?”
Tư Mộ Hàn cúi đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ trong chốc lát, rồi mới chầm chậm lên tiếng: “Một nửa chủ nhân? Bà chủ?”
Giọng nói của anh lạnh lùng, hờ hững, không nhận ra sự tức giận trong đó.

Nhưng càng không nghe ra sự tức giận thì lại càng tức giận.

Nguyễn Tri Hạ mím môi, nói: “Nói vậy để chọc tức Ly mà thôi, anh cứ coi như không nghe thấy là được.”
“Nhưng anh đã nghe thấy.” Tư Mộ Hàn cau mày, tỏ rõ mình không có ý định từ bỏ.

“…”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, nhất thời không tìm được lời nào để nói.


Hai người cứ đứng đó nhìn nhau một lúc thì Nguyễn Tri Hạ là người đầu tiên mất kiên nhẫn.

“Vậy thì kệ anh.”
Có những lúc Tư Mộ Hàn y chang trẻ con, dù biết cô không có ý đó nhưng vẫn giận dỗi.

Tuy nhiên hôm nay, Nguyễn Tri Hạ không có ý định dỗ dành anh, không thể lần nào cũng giận dỗi vô cớ rồi lại bắt cô đi dỗ dành anh được, cô cũng biết nổi giận chứ bộ.

Cô không dỗ Tư Mộ Hàn thì Tư Mộ Hàn lại càng cáu kỉnh hơn.

Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi quay đi đến bên cạnh cửa sổ, không nói tiếng nào đã mở cửa nhảy ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt trong chốc lát mới sực tỉnh, vội vàng chạy đến bên cửa sổ.

Cô đứng bên cửa sổ cúi người nhìn xuống, bên dưới tối đen như mực, chẳng thấy được gì nói chi đến bóng người..


 
Chương 1264: Chương 1365


Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh một lượt nhưng không dám gọi lớn tên của anh mà chỉ có thể nén giọng cực thấp: “Tư Mộ Hàn!”
Nhưng Tư Mộ Hàn hoàn toàn không trả lời cô.

Nguyễn Tri Hạ đóng cửa sổ rồi xoay người đi tới đi lui trong phòng.

Cô vừa đi vừa lầm bầm: “Đâu phải mình không hiểu tính nết của anh ta đâu, mình không giận, mình không giận…”
Không giận mới lạ!
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống ghế salon, túm lấy cái gối đấm một trận, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn.


Đúng lúc này, cô liền cảm thấy trong túi áo mình như có vật gì đó
Nguyễn Tri Hạ mở túi ra xem thì phát hiện không biết từ lúc nào trong túi đã có một chiếc di dộng.

Nguyễn Tri Hạ thấy chiếc điện thoại này rất quen, nó là chiếc điện thoại mà Tư Mộ Hàn vẫn thường dùng.

Vừa rồi anh đã bỏ nó vào túi cô khi nào vậy?
Lúc này, bỗng dưng điện thoại di động rung lên, có cuộc gọi đến.

Nguyễn Tri Hạ do dự một chút mới bắt máy.

Có tiếng trầm ấm của Tư Mộ Hàn vang lên: “Ngày mai anh sẽ đến gặp em.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc hỏi: “Ngày mai?”
Ngày mai, Tư Mộ Hàn muốn trèo cửa sổ tiếp sao?
“Ngày mai anh vẫn muốn trèo lên bằng đường cửa sổ sao?” Nguyễn Tri Hạ vội vã ngăn lại: “Không thể, không được leo bằng đường đó nữa.”
Hiện tại cô biết Tư Mộ Hàn an toàn là được rồi, cô không muốn Tư Mộ Hàn tiếp tục mạo hiểm như vậy nữa.


Tư Mộ Hàn: “Ngủ ngon.”
Sau đó, anh không nói gì nữa.

Nguyễn Tri Hạ chẳng biết làm gì khác ngoài cúp máy.


Sáng sớm hôm sau.

Tư Hạ tỉnh ngủ rất sớm, lăn qua lăn lại rồi mới leo xuống giường, vò vò cái đầu rối bù như tổ chim non nhìn khắp nơi.

Cô bé vừa thức dậy thì Nguyễn Tri Hạ cũng thức dậy theo.

Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy, vươn vai rồi dùng tay chỉnh trang lại đầu tóc rối bù của Tư Hạ: “Thức sớm vậy con.”
Tư Hạ dụi mắt, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Ba đâu rồi?”
“Tối nay ba sẽ quay lại.” Nguyễn Tri Hạ biết, với tính cách của Tư Mộ Hàn dù cô không cho phép nhưng anh đã nói muốn leo thì nhất định sẽ leo.


Rất ít người có thể thay đổi quyết định mà Tư Mộ Hàn đã đưa ra.

Tư Hạ nhăn mặt, bộ dạng như sắp khóc đến nơi: “Tại sao ba không đợi con một chút.”
Nguyễn Tri Hạ an ủi cô bé: “Vì con ngủ rồi, ba không muốn đánh thức con nên mới không gọi con dậy.”
Xem ra Tư Hạ rất buồn nhưng lại nhanh chóng quên đi vì bị Nguyễn Tri Hạ chọc cười.

Khi hai mẹ con ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ căn dặn Tư Hạ: “Không được nói cho người khác biết con đã gặp ba? Biết không?”
“Vì sao?” Tư Hạ mơ màng nhìn Nguyễn Tri Hạ, đột nhiên cười rộ lên: “Con biết rồi, bởi vì ba là siêu nhân, không thể để cho người ta biết được bí mật này!”
“… Đúng rồi, đó là một bí mật không được để người khác biết được.” Thật ra trí tưởng tượng phong phú của con nít đôi khi cũng có lợi.

Tối hôm qua, Tư Hạ được gặp Tư Mộ Hàn nên rất vui.

Vì vậy vừa đến phòng ăn đã cất giọng ngọt ngào gọi mọi người: “Chú Lệ ơi, cô Ly ơi!”.


 
Chương 1265: Chương 1366


Dù tối hôm qua Ly và Nguyễn Tri Hạ có xích mích thế nhưng khi Tư Hạ gọi cô ta vẫn cười.

Có thể thấy, Ly rất thương con nít, Nguyễn Tri Hạ đoán có lẽ nó có liên quan đến thân thế của Ly.

Lúc trước Ly từng nói cha nuôi có lẽ đã gạt cô nhưng thân thế của cô có khi là thật, có khả năng lúc nhỏ cô ấy đúng là trẻ mồ côi, được nhận nuôi nên rất thương con nít.

Khi dùng xong bữa sáng, Lưu Chiến Hằng đột nhiên ngước nhìn Nguyễn Tri Hạ, dịu dàng hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
Lúc trước Lưu Chiến Hằng cũng thường nói như vậy, nhưng bây giờ Nguyễn Tri Hạ lại thấy phản cảm với dáng vẻ đó của anh ta.


Nguyễn Tri Hạ không biết anh ta lại có ý đồ gì nên nói thẳng: “Không muốn, anh muốn gì cứ nói đừng quanh co nữa.”
Tư Hạ ăn sáng xong nên đã đi sang bên kia chơi, vì thế Nguyễn Tri Hạ không cần phải lịch sự nữa.

Lưu Chiến Hằng vẫn không nói gì nhưng Ly thì đã đứng ngồi không yên rồi.

“Cô Hạ, cô tới đây cũng lâu rồi, ông chủ của chúng tôi sợ cô buồn bực nên mới muốn dẫn cô ra ngoài đi dạo.”
Hai chữ “Cô Hạ” đầu tiên được Ly nhấn mạnh, thể hiện rõ ý cảnh cáo.

Nguyễn Tri Hạ nghe xong liền mỉm cười nhìn Ly: “Nếu đã vậy thì tôi có thể nhờ cô Ly đây đưa tôi ra ngoài đi dạo được không?”
Ly nghe xong liền hung dữ lườm lại Nguyễn Tri Hạ,rồi không nói tiếng nào mà chỉ quay sang nhìn Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng mỉm cười không mảy may tức giận: “Nếu cô muốn Ly đi cùng cô thì cũng được thôi.”
Ly hơi biến sắc, vội thốt lên một tiếng: “Thưa ngài!”
Rõ ràng là rất miễn cưỡng khi đi dạo cùng Nguyễn Tri Hạ.

Thật ra Nguyễn Tri Hạ không hề bất ngờ với thái độ của Ly một chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy một người phụ nữ tỏ vẻ lạnh lùng như A Ly cũng có lúc rất dễ thương.


Nguyễn Tri Hạ khẽ nghiêng đầu, cười hỏi Lưu Chiến Hằng: “Quyết định xong rồi chứ?”
Lưu Chiến Hằng khẽ cụp mắt, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Hai người đi dạo cùng nhau đi, còn Tri Hạ cứ để ở nhà, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Tim Nguyễn Tri Hạ đập loạn nhịp trong chốc lát, cô lập tức mỉm cười: “Đúng vậy, bên ngoài trời lạnh lắm, tôi không nên đi dạo thì hơn.”
Nói xong, cô cười đứng dậy rồi đi sang bên kia dắt Tư Hạ đi.

Vừa qua đi, nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ liền biếm mất không còn vết tích.

Nguyễn Tri Hạ nói muốn Ly đi cùng cô chẳng qua là vì không muốn đi dạo cùng Lưu Chiến Hằng mà thôi, nhưng Lưu Chiến Hằng cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.

Ý tứ trong lời nói vừa rồi của anh đã chỉ rõ nếu cô muốn đi dạo cùng Ly thì phải để Tư Hạ ở lại.

Lưu Chiến Hằng rẩn thận trọng, vì sợ Nguyễn Tri Hạ ra ngoài rồi sẽ nghĩ cách bỏ trốn nên mới muốn giữ Tư Hạ ở lại trong biệt thự.

Một khi gã đàn ông giỏi ngụy trang bằng lớp vỏ bọc dịu dàng và tử tế bộc lộ bản tính ích kỷ thật sự của anh ta thì đừng mong chờ gì nhiều ở anh ta nữa.


Lưu Chiến Hằng không còn là Lưu Chiến Hằng ngày xưa nữa rồi.

Xem ra, quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng không thể quay về như trước kia được nữa.

Cái gọi là tình bạn sống chết có nhau chẳng gì khác ngoài sự giả dối do Lưu Chiến Hằng tạo ra để đạt được ý đồ.

Hai người vừa đi khỏi cô liền cảm thấy Tư Hạ đang kéo tay áo cô.

Cô cúi đầu thì thấy Tư Hạ ngẩng đầu nhìn mình, thầm thì: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại tức giận?”
Nguyễn Tri Hạ xoa má Tư Hạ: “Bởi vì mẹ gặp phải chuyện buồn.”
Tư Hạ nửa hiểu nửa không nói: “Vậy mẹ hãy vui lên một chút đi.”
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Có con ở đây đương nhiên mẹ sẽ vui hơn rồi.”
….


 
Chương 1266: Chương 1367


Nguyễn Tri Hạ không đồng ý đi dạo với Lưu Chiến Hằng nhưng anh ta cũng không ép buộc cô.

Có điều, Lưu Chiến Hằng cũng không ra khỏi nhà, cả Ly cũng ở lại biệt thự.

Nếu bây giờ có việc thì Nguyễn Tri Hạ thà đi tìm Ly chứ không muốn gặp Lưu Chiến Hằng chút nào.

Cô không muốn gặp Lưu Chiến Hằng, nhưng cô quan tâm đến cảm xúc của Tư Hạ.

Tối hôm qua, Tư Hạ gặp được Tư Mộ Hàn, nên tâm trạng rất tốt và muốn chơi ở phòng khách.


Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác ngoài việc chơi cùng cô bé.

Cô và Tư Hạ đang ở trong phòng khách, Lưu Chiến Hằng cũng ở trong phòng khách.

Tư Hạ đang chơi trò ghép hình, Lưu Chiến Hằng liền tới chơi cùng cô bé.

Hiện tại, Tư Hạ vẫn còn cảm tình với Lưu Chiến Hằng nên chơi với Lưu Chiến Hằng rất vui.

Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh quan sát Lưu Chiến Hằng, đột nhiên cô nghe Lưu Chiến Hằng hỏi một câu: “Tri Hạ rất vui sao?”
“Dạ!” Tư Hạ gật gù.

Lưu Chiến Hằng liền hỏi tiếp: “Chuyện gì mà vui vậy, có thể kể cho chú Lưu nghe được không?”
“Tối qua con…” Tư Hạ vừa nói, trái tim của Nguyễn Tri Hạ liền giật thót.

Không phải Tư Hạ muốn nói chuyện tối qua gặp được Tư Mộ Hàn đấy chứ?
Nguyễn Tri Hạ thầm nghĩ, định tìm một lý do gì đó để ngắt lời Tư Hạ.


Nhưng, đúng lúc này, Tư Hạ lại nghiêng đầu tinh nghịch nháy mắt với Lưu Chiến Hằng, đặt ngón tay nhỏ bé lên miệng làm ra vẻ im lặng không được nói lớn, rồi thầm thì: “Mơ thấy ba! Tối qua con mơ thấy ba!”
Chỉ chút nữa thôi là Nguyễn Tri Hạ ngắt lời Tư Hạ vì cô đã nghĩ ra lý do.

Nhưng kết quả Tư Hạ lại có một bước ngoặt lớn khi nói cô bé nằm mơ thấy Tư Mộ Hàn…
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy buồn cười, mà đúng là cô đã cười, nhưng sắc mặt của Lưu Chiến Hằng thì lại rất khó coi.

Tư Hạ nói xong liền ra vẻ rất tò mò hỏi Lưu Chiến Hằng: “Chú Lưu ơi, chú biết ba con không?”
“Biết chứ.” Lưu Chiến Hằng miễn cưỡng duy trì vẻ mặt dịu dàng nhưng nụ cười thì hơi đơ.

Tư Hạ nháy mắt rồi ngượng ngùng nói: “Hì hì, ba của con rất đẹp trai.”
Từ trước đến nay, Nguyễn Tri Hạ chưa từng nghe Tư Hạ nói những lời như vậy, cũng chưa từng nghe cô bé khoe Tư Mộ Hàn đẹp trai gì gì đó, mà chỉ toàn nghe Thẩm Lệ nói.

Thẩm Lệ thích nựng Tư Hạ, tính tình lại hoạt bát nên Tư Hạ rất thích cô.

Biểu cảm trên mặt Lưu Chiến Hằng sa sầm lại, anh ta đứng dậy nói với Tư Hạ: “Con chơi tiếp đi, chú Lưu còn có công chuyện.”
“Vâng.” Tư Hạ vốn rất nhạy cảm nhưng hiện đang ham chơi nên cũng chẳng quan tâm đến biểu hiện của Lưu Chiến Hằng, cô bé lại tiếp tục cắm cúi tự chơi ghép hình, trông khá là vô tâm.

Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh cũng chẳng nói gì.


Lưu Chiến Hằng đứng lên định đi thì có một gã đàn em nghiêm nghị đi vào.

“Thưa ngài.”
Tâm trạng của Lưu Chiến Hằng hiện không vui nên lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Gã đàn em liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi ghé vào lỗ tai Lưu Chiến Hằng nói gì đó.

Ngay lập tức, Nguyễn Tri Hạ liền thấy Lưu Chiến Hằng biến sắc, mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày, lại có chuyện gì đó xảy ra rồi chăng?
Lưu Chiến Hằng cũng liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi nói với tên đàn em: “Ra ngoài xem sao.”
Hai người đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ cũng tò mò muốn đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể làm cho Lưu Chiến Hằng khiếp sợ như vậy.

“Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ kéo tay của Tư Hạ: “Mẹ muốn ra ngoài đi dạo.”
“Bên ngoài lạnh lắm.” Tư Hạ quay lại nhìn cô và nói một cách nghiêm túc, cô bé còn ngân dài chữ “lạnh”, giọng điệu già dặn của cô bé nghe vô cùng dễ thương..


 
Chương 1267


“Mợ chủ! Có chuyện gì đợi cậu chủ họp xong rồi nói đi!” Thời Dũng còn muốn đi lên cản cô.

 

Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng: “Đợi anh ấy họp xong? Dựa vào đâu mà phải đợi anh ấy, dựa vào đâu mà lần nào cũng là anh ấy tùy ý mình muốn thế nào thì là thế đó?”

 

Thời Dũng nghe vậy thì giật mình.

 

Anh cảm nhận được lần này mâu thuẫn của hai người dường như đều lớn hơn những lần trước rất nhiều.

 

Dù biết không cản được Nguyễn Tri Hạ nhưng anh cũng muốn thử khuyên cô ấy một chút, dù sao đây cũng là chức trách của anh.

 

Bên trong người ngồi chật kín, đang bàn bạc công việc.

 

Hành động bất ngờ của Nguyễn Tri Hạ đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

 

Vốn dĩ bầu không khí của phòng họp đã có chút nặng nề, bởi vì Nguyễn Tri Hạ bất ngờ xông vào mà trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như có thể nghe thấy cả tiếng của một chiếc kim rơi.

 

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, còn có một vài người trong số bọn họ căn bản không quen biết Nguyễn Tri Hạ.

 

Lúc Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng đẩy cửa đã có chút không vui, nhưng khi anh quay đầu nhìn thấy là Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt hơi lóe sáng, liền đứng dậy, tiến về phía Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng chẳng nhiều lời, quay người đi thẳng vào phòng làm việc của Chủ tịch Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn chậm rãi bước đằng sau cô ấy.

 

Thời Dũng ở lại để giải quyết.

 

“Xin lỗi các vị, cuộc họp tạm dừng.”

 

Có người hỏi Thời Dũng: “Trợ lý Thời, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?”

 

Người trong phòng họp không quen biết Nguyễn Tri Hạ đều là lão tiền bối của Tư Thị, phần người trẻ tuổi tất nhiên là biết Nguyễn Tri Hạ.

 

Không đợi Thời Dũng lên tiếng, đã có người chủ động hỏi: “Người phụ nữ này hình như là vợ trước của Chủ tịch, thời gian trước còn từng lên Hotsearch đấy…”

 

Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói nhiều thêm nữa.

 

Thời Dũng ra khỏi phòng họp, đi đến trước cửa phòng làm việc của Tư Mộ Hàn, đứng một chốc rồi khẽ lắc đầu rời đi.

 

……

 

Hai người đến phòng làm việc, Tư Mộ Hàn liền ngồi xuống sofa.

 

Sau khi anh ngồi xuống, thấy Nguyễn Tri Hạ còn đang đứng ở đó, chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Có chuyện gì, ngồi xuống nói.”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng chẳng ngồi, chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Tối hôm qua anh cũng nhìn ra rồi, đó không phải là Lưu Chiến Hằng.”

 

Cô mở lời trực tiếp nhắc đến Lưu Chiến Hằng, không cần nói nhiều, Tư Mộ Hàn cũng biết cô nói đến việc của hai người trong nhà Lưu Chiến Hằng hôm qua.

 

“Không sai, tối hôm qua trong nhà Lưu Chiến Hằng, anh đã nhìn ra rồi, người đàn ông tiếp đãi chúng ta đó không phải là bản thân Lưu Chiến Hằng.”

 

Tư Mộ Hàn thẳng thắn thừa nhận như vậy, hoàn toàn không nhìn ra một tia lo lắng nào.

 

Nguyễn Tri Hạ tức đến cắn răng: “Tư Mộ Hàn, có phải chỉ cần Lưu Chiến Hằng xảy ra chuyện thì anh mới vui? Em nói cho anh biết, nếu như Lưu Chiến Hằng xảy ra chuyện, em sẽ tự trách, em sẽ càng ghi nhớ anh ấy cả đời, anh ấy từng cứu em, ba năm em trên giường bệnh đó cũng là anh ấy chăm sóc em!”

 

Cũng không biết chỗ nào trong lời của cô đã kích thích Tư Mộ Hàn, trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt dửng dưng ban đầu của anh hoàn toàn biến mất, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, toàn thân bao phủ bởi hơi thở lạnh lẽo của rừng rậm.

 

Một khắc tiếp theo, anh hằn học đứng dậy, khẩu khí trầm trọng thốt ra hai chữ: “Đủ rồi!”

 

Bản năng kiêng sợ trước cơn giận dữ của Tư Mộ Hàn lại trỗi dậy, Nguyễn Tri Hạ khẽ run lên.

 

Cô lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, đứng trước mặt anh, hơi nâng cằm lên, một chút yếu mềm cũng không có.

 

Đáy mắt của Tư Mộ Hàn lởn vởn xuất hiện thần sắc tức giận, anh giống như tức đến ác hận, đến mức lồng ngực cũng đang lên xuống dữ dội, âm lượng nói chuyện cũng bất giác cao lên rất nhiều.

 

“Nguyễn Tri Hạ, anh không cần em hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, lúc em nằm trên giường bệnh ba năm là người khác chăm sóc em, còn anh…”
 
Chương 1268


Chương 1268:

 

Anh nói đến đây bỗng ngừng lại, đáy mắt vụt qua một tia đau khổ, giống như bị vô số cảm xúc đè nén trên thân thể, khiến anh không thở được vậy, gắng sức hít thở sâu mới thấp giọng nói tiếp: “Còn anh lại ở nhà họ Tư, yên tâm an nhàn làm cậu chủ nhà họ Tư.”

 

Nguyễn Tri Hạ loạn nhịp một lát, một lúc vẫn chưa phản ứng lại được.

 

Trong phòng làm việc cũng rơi vào yên tĩnh tựa như chết vậy.

 

Qua một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, tìm lại âm thanh của mình, khẩu khí cũng không lạnh lùng như trước nữa, ngược lại có chút thở dài: “Em không trách anh.”

 

“Nhưng anh trách bản thân mình!” Tư Mộ Hàn vẫn chăm chú nhìn cô.

 

Cho dù vào lúc cảm xúc bộc phát, biểu cảm trên gương mặt của anh vẫn khống chế hoàn hảo, khiến người khác vừa nhìn, căn bản không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

 

Nguyễn Tri Hạ chưa từng nghĩ rằng anh lại giữ mãi việc này trong lòng.

 

Cô rời khỏi chỗ Lưu Chiến Hằng đó, lúc bắt đầu tiếp xúc với Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn chẳng có ấn tượng gì với cô, tuy rằng anh có thiện cảm với cô, nhưng cũng chỉ là thiện cảm mà thôi.

 

Tư Mộ Hàn lúc đó, cho dù biết cô nằm trên giường bệnh ba năm, suýt nữa không tỉnh lại được, thì dường như cũng chẳng có cảm xúc quá lớn.

 

Sau này trong khoảng thời gian trí nhớ của anh hỗn loạn, thái độ của anh đối với cô càng là mười phần ghét bỏ.

 

Cho đến về sau, anh nhớ lại một số chuyện…

 

Đời người vốn dĩ có rất nhiều việc ngoài ý muốn, cô trước nay chưa từng trách anh, cũng không hề nghĩ xem Tư Mộ Hàn có trách bản thân không.

 

Cho nên, lúc anh bắt đầu nhớ lại những ký ức khi hai người họ ở bên nhau, mới không hề chủ động nói với cô sao?

 

Anh khôi phục lại một nửa ký ức là có tình cảm với cô, cho nên anh biết cô nằm trên giường bệnh ba năm, sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, sẽ tự trách.

 

Thứ cảm xúc này phải đè nén trong lòng rất lâu rồi, đã biến chất, thậm chí đến cả Lưu Chiến Hằng anh cũng ghét.

 

Bởi vì Lưu Chiến Hằng đã làm việc mà đáng lẽ phải là anh làm.

 

Trước nay không phải anh cảm thấy giữa Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng có việc gì đó mờ ám, mà là anh không thể đối diện với việc lúc Nguyễn Tri Hạ cần anh nhất, thì anh lại chẳng ở bên cô.

 

Mỗi lần nghe Nguyễn Tri Hạ nhắc đến Lưu Chiến Hằng, mỗi lần Nguyễn Tri Hạ đi tìm Lưu Chiến Hằng, đều là đang nhắc nhở anh đã thất bại thế nào.

 

Đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ tốt.

 

Mỗi lần nhắc đến việc này, anh đều cảm giác trái tim mình đang rỉ máu.

 

Anh là người đàn ông không giỏi thể hiện, tâm tư sâu thẳm khó đoán, mấy việc này anh không muốn để người khác biết được tâm sự của mình, chỉ cần anh không nói, căn bản không ai có thể đoán được.

 

“Tư Mộ Hàn…” Nguyễn Tri Hạ gọi anh một tiếng, nhưng lại không biết phải nói gì.

 

Người đàn ông thông minh, mạnh mẽ, dường như không việc gì làm khó được anh đó, nắm chặt nắm đấm đứng trước mặt cô, trên gương mặt không thể hiện một chút vui vẻ tức giận, một nửa là tự giễu, một nửa là bi thương.

 

Sống lưng của anh ưỡn ra rất thẳng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh giống như một chú gà trống thua trận, mất đi vẻ sắc bén và tự tin ngày thường, giống như một đứa trẻ lạc đường vậy.

 

Có chút vô phương ứng đối, lại khiến người ta đau lòng.

 

Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ dâng lên cảm giác chua xót.

 

Cô tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, giơ tay ra muốn chạm vào người anh.

 

Thế nhưng, khi tay cô sắp chạm vào Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn lại lui về sau một bước, né trách sự động chạm của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ ngước lên nhìn anh.

 

Tư Mộ Hàn nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười cực tươi, cười đến mức đôi mắt thâm trầm cong lại rồi.

 

Anh trước giờ là một người đàn ông anh tuấn, bình thường cực kì ít khi cười, cho dù ngẫu nhiên vui vẻ cười một cái, cũng chỉ là hoa nở chốc lát, Nguyễn Tri Hạ thực ra rất thích ngắm anh cười.

 

Bởi vì tâm tư của anh cất giấu quá sâu, buồn vui đều kìm nén ở nơi sâu tận đáy lòng, không để người khác do thám.
 
Chương 1269


Nhưng lúc này, nụ cười này của anh lại khiến Nguyễn Tri Hạ vô cùng khó chịu.

 

Nguyễn Tri Hạ thà nhìn thấy anh nổi giận giống như con sư tử phát cáu, ngang ngược không nói lý lẽ, cũng không muốn thấy anh cười như vậy.

 

Anh là Tư Mộ Hàn mà.

 

Anh thông minh như vậy, lại tự tin như thế.

 

Năm đó, sau khi mẹ bị giết hại lúc anh mười một tuổi, anh vẫn âm thầm chịu đựng mà điều tra chân tướng của việc đó.

 

Mười một tuổi anh vẫn là đứa trẻ, mãi đến hai mươi sáu tuổi, anh trở thành một người ưu tú giấu kín cảm xúc của mình, nắm rõ mọi việc trong tay.

 

Anh không nên vì cô mà biến thành như vậy.

 

Nếu như trên đời này có người sinh ra đã được người khác ngước nhìn, sống một cuộc đời tươi sáng, vậy Tư Mộ Hàn chính là loại người đó.

 

Ít ra trong mắt Nguyễn Tri Hạ, anh chính là người đàn ông mà đứng một mình trong đám đông cũng có thể tỏa sáng.

 

Tư Mộ Hàn cười hỏi cô, giọng nói dịu dàng hơn bất cứ lúc nào: “Có phải rất thất vọng về anh không?”

 

“Không phải.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại cảm thấy hai chữ đơn giản này quá ít, vội nói tiếp: “Không thất vọng, trước đây không có, sau này cũng không. Anh ở trong lòng em là người đàn ông lợi hại nhất trên đời này.”

 

“Người đàn ông lợi hại nhất trên đời này?” Tư Mộ Hàn cười một tiếng, giọng nói trầm xuống: “Anh không lợi hại tí nào cả.”

 

Anh nói xong, xoay người đến trước cửa sổ sát đất.

 

Văn phòng tổng Giám đốc ở tầng rất cao, từ đây nhìn xuống, xe cộ và người đi đường đều giống những con kiến lớn nhỏ.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi lo cho anh, muốn đi theo.

 

Tư Mộ Hàn chợt quay đầu: “Đừng qua đây nữa.”

 

Nguyễn Tri Hạ dừng chân, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Hai người cách nhau hơn ba mét, mặt đối mặt đứng đó, khoảng cách này đủ xa, xa đến nỗi không có một chút cảm giác thân thiết nào.

 

Tư Mộ Hàn tựa hồ đã bình phục, biểu cảm trên mặt lại trở nên lạnh lùng, xem ra không có bất kì kẽ hở nào.

 

Anh không nhanh không chậm nói: “Lưu Chiến Hằng lúc nhỏ ở nước ngoài lớn lên, người đàn ông giống anh ta như đúc chỉ có thể là anh em ruột thịt có quan hệ máu mủ với anh ta, lúc này……”

 

Anh nói, giơ cổ tay lên thoáng nhìn đồng hồ: “Bọn họ hẳn là đã ở trên máy bay xuất ngoại rồi.”

 

Tư Mộ Hàn tỉ mỉ suy nghĩ, anh đã có thể đoán được người đàn ông tối qua không phải Lưu Chiến Hằng, dĩ nhiên cũng đoán được kế hoạch tiếp theo của của tên đó.

 

“Tại sao anh ta lại bắt Lưu Chiến Hằng xuất ngoại?” Nếu Lưu Chiến Hằng tự nguyện, hoàn toàn không cần dùng đến hơi sức lớn đến vậy của người đàn ông kia.

 

Tư Mộ Hàn trầm ngâm một chút, mới chậm rãi lên tiếng: “Dĩ nhiên là Lưu Chiến Hằng không muốn trở về.”

 

“Cũng có thể nói, anh ta dẫn Lưu Chiến Hằng về, nhất định là muốn Lưu Chiến Hằng làm chuyện anh không muốn làm.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Chuyện của Lưu Chiến Hằng, em không thể chỉ nhìn mà không làm gì.”

 

Tư Mộ Hàn nghe thế, giọng nói trầm đi vài phần: “Anh đã phái người đi điều tra rồi.”

 

“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ đáp lại một tiếng, không biết nói gì cho tốt.

 

Cô quan sát Tư Mộ Hàn, phát hiện trên mặt anh không tìm thấy tia cảm xúc nào trước đó nữa.

 

Dường như người đàn ông đây luống cuống trước mặt cô không phải là Tư Mộ Hàn.

 

Cô biết nội tâm Tư Mộ Hàn rất mạnh mẽ, nhưng có nhiều khi anh lại muốn dấn thân vào rắc rối, không cho người khác cơ hội giúp đỡ, người bên cạnh có thể làm gì đây?

 

Chuyện này không vội vàng được.

 

Mà Tư Mộ Hàn bày ra dáng vẻ không có việc gì, chắc cũng không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy.

 

Hai người cứ như vậy mà giằng co trong chốc lát, Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Buổi trưa anh có muốn về nhà ăn cơm không? Hôm nay em không đi phòng làm việc của Tần Thủy San, ở nhà nấu cơm.”
 
Chương 1270


Tư Mộ Hàn hé môi, khẩu hình như muốn nói: “Được”, nhưng lúc lên tiếng, lại là một câu: “Không cần.”

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Vậy em về trước đây.”

 

Cô nói xong, thấy Tư Mộ Hàn cũng chỉ lặng im đứng đó, cô chỉ biết xoay người đi ra ngoài.

 

Cửa văn phòng vừa đóng lại, Tư Mộ Hàn liền siết chặt nắm tay, dốc sức đấm lên cửa sổ sát đất một cái, đứa trước cửa sổ sát đất hồi lâu không nhúc nhích.

 

……

 

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi tòa nhà Tư thị, liền lập tức lái xe về phòng cô thuê.

 

Cô chợt nhớ tới lúc trước cô rời khỏi Lưu Chiến Hằng, cũng mang chìa khóa phòng đi rồi.

 

Sau này cô có nhắc đến chuyện này với Lưu Chiến Hằng, lúc đó Lưu Chiến Hằng tựa như nói giỡn với cô, nếu không liên lạc được với anh, cô vẫn có thể cầm chìa khóa đến nhà anh xem xem, xem anh có chết rồi hay không.

 

Không ngờ, chùm chìa khóa này vẫn có chút tác dụng.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa đến phòng thuê của mình liền bắt đầu lục tung tìm chùm chìa khóa kia.

 

Ngăn kéo tủ quá nhiều, Nguyễn Tri Hạ tìm gần nửa tiếng mới tìm được chùm chìa khóa ở một tủ đồ không đáng chú ý tới.

 

Cô lấy theo chùm chìa khóa, lái xe đến nhà Lưu Chiến Hằng.

 

Đến cửa chung cư, lúc cô đi qua phòng bảo vệ, bảo vệ chủ động chào hỏi với cô: “Cô lại đến tìm Lưu Chiến Hằng sao? Sáng hôm nay anh ta ở cùng bạn, sáng sớm đã đi rồi, cô không biết à?”

 

Nguyễn Tri Hạ suy đoán, “bạn” mà bảo vệ nói tới có khả năng chính là bản thân Lưu Chiến Hằng.

 

Cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, cười nói: “Tôi biết, lúc anh ấy đi có gọi cho tôi, nhờ tôi qua xem hoa cỏ trồng trong nhà, giúp anh ấy tưới nước, tránh cho nó chết khô.”

 

Nguyễn Tri Hạ viện cớ rất tự nhiên, bảo vệ cũng không nghĩ nhiều, liên tục gật đầu: “Cũng đúng lắm……”

 

“Vậy tôi vào trước đây.”

 

Nguyễn Tri Hạ tạm biệt bảo vệ, liền đi thẳng đến căn nhà của Lưu Chiến Hằng.

 

Đến cửa nhà Lưu Chiến Hằng, cô lấy chìa khóa mở cửa.

 

Xem ra phòng khách vẫn giống như tối qua lúc cô đến, nhưng cửa phòng ngủ của Lưu Chiến Hằng lại mở lớn.

 

Cô bước nhanh đến phòng ngủ của Lưu Chiến Hằng, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn, xem ra còn có vết tích đánh nhau.

 

Trong phòng loạn tung cả lên, có thể tượng tượng lúc ấy nơi này xảy ra cuộc đánh nhau dữ dội thế nào.

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại tình hình tối qua, tức đến đạp cửa phòng.

 

Tối qua cô liền cảm thấy “Lưu Chiến Hằng” kia có hơi bất thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

 

Cô đâu ngờ rằng, buổi trưa nhìn thấy “Lưu Chiến Hằng” kia ở Kim Hải, có thể trong một thời gian ngắn giả mạo Lưu Chiến Hằng thật, hơn nữa còn giả mạo ngay dưới mắt cô.

 

Nói đi nói lại, vẫn phải trách cô.

 

Nếu như lúc đó cô có thể để tâm nhiều hơn, nói không chừng Lưu Chiến Hằng sẽ không bị bắt đi.

 

Về phần Tư Mộ Hàn……

 

Nguyễn Tri Hạ hơi thở dài.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn một vòng trong phòng, cũng khẳng định suy đoán của cô và Tư Mộ Hàn, Lưu Chiến Hằng thực sự bị bắt đi.

 

Bản thân Lưu Chiến Hằng cũng là một người cực kỳ thông minh, muốn tùy ý bắt anh ta đi cũng không dễ, chứng tỏ Lưu Chiến Hằng có sự tin tưởng nhất định đối với người đàn ông kia, hơn nữa, người đàn ông kia nhất định muốn Lưu Chiến Hằng làm chuyện anh không muốn làm, mới bắt anh ấy đi.

 

Về phần chuyện gì, Nguyễn Tri Hạ không biết được.

 

Cô chỉ biết, cô nợ Lưu Chiến Hằng, chuyện của Lưu Chiến Hằng, cô nhất định phải lo!

 

Nguyễn Tri Hạ ở nhà của Lưu Chiến Hằng đợi không bao lâu, liền rời đi. Trước khi đi , cô lại đi trong phòng làm việc của anh ta nhìn một chút, cũng không tìm được đầu mối hữu dụng gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top