Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 772


Chương 772

 

Chử Gia Mỹ lườm cô một cái rồi nói: “Được rồi, nếu vậy thì cô cứ đi nói cho Liễu Giai Tâm biết tôi là người đầu độc là được rồi!”

 

Nói xong, cô ta không cho Tần Hoài An có cơ hội nói nữa mà đùng đùng tức giận rời khỏi phòng.

 

Tần Hoài An cau mày nuốt lời trở lại, giữa lông mày và ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

 

Nếu không ngăn cản Chử Gia Mỹ, không biết cô ta sẽ tiếp tục làm gì bà Chử.

 

Tần Hoài An suy nghĩ rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

 

Vừa bước ra cửa, một bóng người vụt qua quanh cô.

 

Cô chưa kịp nhìn rõ thì sau gáy cô đau âm ỉ.

 

Sau đó, mắt cô tối sầm và cô ngắt đi.

 

Chử Gia Mỹ – người vốn đã rời đi lại bước ra từ góc phòng và thúc giục người đàn ông hành động: “Mau đưa cô ta đến chỗ của tôi, sau đó…”

 

Cô ta ra lệnh, nhìn Tần Hoài An bị thuộc hạ bắt đi, nhếch mép cười khẩy.

 

May mắn thay, khi cô ta nghe việc Tần Hoài An sẽ nói chuyện về tách trà buổi sáng, cô ta liền cảm thầy có gì đó không ổn nên đã sắp xếp người trước.

 

“Tần Hoài An này mà lại dám uy hiếp mình, tuyệt đối không được đề cho cô ta phá hỏng kế hoạch của mình được!”

 

Hiện giờ, cô ta có một ý tưởng mới.

 

Khi Chử Gia Mỹ trở lại văn phòng chủ tịch, vẻ mặt của cô ta không tỏ ra có bất thường nào.

 

Liễu Giai Tâm đã trở về sau cuộc họp và ngẫu nhiên hỏi: “Vừa nãy thư ký Phương nói Tần Hoài An đến tìm con? Chuyện gì vậy, cô ấy mà lại đặc biệt tìm đến tận công ty luôn sao?”

 

Chử Gia Mỹ trả lời: “Không có gì cả, chỉ là nói với con sau này đừng cho mẹ uống trà lung tung nữa. Tần Hoài An con người này đúng là làm việc gì cũng cứ thích nhiệt tình như thế!”

 

“Mẹ lại hy vọng con có thể học hỏi từ cô ấy một chút đấy, làm mọi việc nghiêm túc một tí.” Liễu Giai Tâm mỉm cười, vừa nói xong, trên điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.

 

“Bà Chử, tôi là Tần Hoài An đây. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với bà. Tôi phải đích thân nói trước mặt bà mời được. Xin bà qua đây ngay!

 

Trong tin nhắn còn có một vị trí được đính kèm cách công ty không xa.

 

Liễu Giai Tâm không khỏi nghi hoặc, Tần Hoài An tìm Gia Mỹ xong lại tìm mình sao? Còn nói có chuyện rất quan trọng cần phải nói trực tiếp… Tại sao vừa nãy không nói luôn với mình đi?

 

Tuy nhiên, bà ấy rất tin tưởng Tần Hoài An, lại xác nhận đó là số điện thoại của Tần Hoài An, cho nên bà ấy đương nhiên không chút do dự.

 

“Gia Mỹ, tạm thời mẹ phải đi ra ngoài, ở đây giao lại cho con trước nhé.” Liễu Giai Tâm dặn dò, chỉ cầm theo điện thoại và rời đi.

 

Chử Gia Mỹ thấy vậy, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, một lúc sau cũng theo sau bà ấy rời đi.

 

Trên đường đi, cô ta bắm gọi một số nhưng không có ai bắt máy.

 

Chử Gia Mỹ cau mày nghỉ ngờ, dì có chuyện gì mà lại không nghe máy?

 

Nhìn thấy Liễu Giai Tâm sắp đi xa, cô ta không quan tâm nhiều nữa, vội vàng cất điện thoại đi.

 

Khi vô tình mò phải thứ gì đó trong túi, ánh mắt cô ta tối sầm mắt lại, dùng lực siết chặt rồi đuổi theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 773


Chương 773

 

Liễu Giai Tâm đến nơi mà Tần Hoài An đã hẹn với bà, khiến bà ngạc nhiên, đó lại là trong một quán bar đã đóng cửa dưới lòng đất.

 

Sao lại hẹn bà ấy đến một nơi như thế này?

 

Bà ấy có chút tò mò bước vào, vừa đi vừa gọi điện cho Tần Hoài An.

 

Sau khi chuông reo thì cuộc gọi không được kết nối.

 

Liễu Giai Tâm cau mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn, và không chịu được liền bám gọi lần nữa.

 

Một giọng nói giễu cợt vang lên từ phía sau: “Đừng gọi nữa, cô ta ở bên trong đấy, mẹ đi xem thử là biết.”

 

Liễu Giai Tâm cảnh giác quay lại, nhưng khi nhìn thấy Chử Gia Mỹ, đột nhiên bà ấy sửng sốt: “Gia Mỹ, sao con lại ở đây?”

 

Chợt nghĩ đến lời cô ta nói, bà ấy nhíu mày, bước nhanh vào trong để xác minh lời của Chử Gia Mỹ nói.

 

Chử Gia Mỹ với vẻ mặt lạnh lùng đi theo sau.

 

Các cơ sở vật chất trong sảnh quán bar đã bị phá bỏ, để lại một mớ hỗn độn và sự trồng trải.

 

Liễu Giai Tâm nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tần Hoài An đâu.

 

Bà ấy quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Gia Mỹ, vừa rồi con nói Tần Hoài An ở bên trong là có ý gì? Lẽ nào con đã làm gì cô ấy sao? Mẹ biết con bất hòa với Tần Hoài An, nhưng con đâu cần làm loạn đến…”

 

“Câm mồm!” Chử Gia Mỹ đột nhiên hét lên, hung hăng nhìn bà ấy.

 

Liễu Giai Tâm đình trệ, nhìn vẻ mặt hung dữ và lạnh lùng trên khuôn mặt cô ấy, như thể cô ấy đã thay đổi bản thân, nhất thời không nói nên lời.

 

Chử Gia Mỹ đảo mắt nhanh nhìn xung quanh một vòng, không những không thấy Tần Hoài An, mà người đàn ông mà cô ta đã mua chuộc cũng không thấy dấu vết.

 

Chuyện gì đã xảy ra? Không phải bảo anh ta đưa người tới đây sao?

 

Cô ta vừa mới nảy ý đồ xấu, dùng danh nghĩa của Tần Hoài An để lừa Liễu Giai Tâm qua đây, hòng sau khi trừ khử người xong thì vu oan cho Tần Hoài An, để cô chịu tội thay cho mình.

 

Nhưng bây giờ Tần Hoài An lại không có ở đây!

 

Chử Gia Mỹ do dự một chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

 

Lúc này Liễu Giai Tâm đứng trước mặt cô ta đã không có đường luil Dù sao hôm nay như thế nào, chắc Chấn cô ta phải giết bằng được bà ấy để trả thù cho cái chết thê thảm của mẹ ruột!

 

Nghĩ đến đây, mặt Chử Gia Mỹ lạnh lùng lại, phẫn hận nhìn chằm chằm Liễu Giai Tâm rồi thò tay vào trong túi xách.

 

Liễu Giai Tâm nhìn thấy phản ứng trong mắt của Chử Gia Mỹ, trong lòng hiện ra một sự mơ hồ: “Gia Mỹ, con muốn làm gì?”

 

“Giết bà, báo thù cho mẹ tôi!” Chử Gia Mỹ nói xong lấy thứ trong tay ra.

 

Đó là một mũi tiêm, bên trong là một chất lỏng không rõ không màu, không biết là gì nữa.

 

Nhưng biểu cảm u ám tà đểu của cô ta cũng đủ để giải thích sự nguy hiểm của thứ này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 774


Chương 774

 

“Báo thù cho mẹ con sao?”

 

Liễu Giai Tâm lộ vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại nói: “Gia Mỹ, con đang nói cái gì vậy? Mẹ và mẹ con là bạn thân. Sau khi bị bố con lừa dối, bà ấy đã cắt tay tự sát. Mẹ cũng đau đớn và xót xa lắm.

 

Lúc đó con mới có hai tuổi, mẹ không đành lòng nhẫn tâm gửi con vào cô nhỉ viện nên mới đề nghị với Chử Hoài Sơn nhận con làm con gái của chúng ta! “

 

“Bà nói nhảm!”

 

Chử Gia Mỹ lắc đầu, vốn dĩ không tin vào từng câu từng chữ mà Liễu Giai Tâm nói.

 

Cô ta nghiến răng nghiền lợi nói: “Rõ ràng là bà đã giết mẹ tôi! Chử Hoài Sơn ư2? Trước đây ông ta từng rất thích mẹ tôi đúng không? Bà vì đố kì ghen ghét cho nên hại chết mẹ tôi, còn nói dối là bà ấy tự sát. Bà kẻ giết người đạo đức giả!”

 

Sắc mặt Liễu Giai Tâm tái nhọt: “Ai nói với con những lời này…”

 

“Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Hôm nay tôi phải khiến bà đền mạng cho mẹ tôi…”

 

Chử Gia Mỹ vừa nói xong, nắm chặt ống tiêm để đâm vào Liễu Giai Tâm.

 

Liễu Giai Tâm nhìn cô ta với vẻ khó tin, do dự một lúc làm bà ấy không kịp né.

 

Khi kim nhọn sắp đâm vào ngực bà ấy, một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Bà Chử, cẩn thận!”

 

Sau đó, Tần Hoài An đột nhiên từ trong bóng tối lao ra.

 

Trên đường mà người đàn ông đó đưa cô đến đây, cô đã tỉnh rồi, chỉ là giả vờ chưa tỉnh.

 

Đợi đến nơi này, cô mới nhân cơ hội dùng kim bạc để làm anh ta xỉu và giấu vào trong góc.

 

Chử Gia Mỹ muốn cô làm người chịu tội thay, cô cũng nhân cơ hội để vạch trần bộ mặt thật của cô ta!

 

Chỉ là cô không ngờ rằng Chử Gia Mỹ lại ra tay đột ngột nên cô phải nhanh chóng xuất hiện ngăn cản kẻo bà Chử bị thương.

 

Tần Hoài An đang định ngăn ống tiêm Chử Gia Mỹ đang đâm xuống, nhưng có người còn nhanh hơn cô.

 

Chỉ nghe thấy tiếng hét của Chử Gia Mỹ, đầu gối cô ta mềm nhũn, đột nhiên quỳ trên mặt đất.

 

Người đàn ông mặc áo đen đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, cao lớn như núi băng trước mặt máy người, đôi mắt đen lạnh lùng, dửng dưng nhìn chằm chằm Chử Gia Mỹ trên mặt đất, tức giận khiển trách: “Đó là cách cô đối xử với người mẹ đã nuôi nắng cô hơn 20 năm sao?”

 

Giọng nói trầm ấm quen thuộc làm rung động nhiều người.

 

Tần Hoài An ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua gương mặt bình thường của đối phương, cau mày nghỉ hoặc.

 

Sao lại là anh ta?

 

Không biết cô nghĩ đến điều gì, cô ngạc nhiên không nói gì nhìn anh.

 

Nhưng Liễu Giai Tâm và Chử Gia Mỹ nghe ra giọng nói của “Chử Chấn Phong”, sau khi giật mình, họ nhanh chóng nhìn về phía anh, kết quả chỉ nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.

 

“Anh là ai? Là người trợ giúp mà Tần Hoài An sắp xếp đúng không?” Chử Gia Mỹ trừng mắt nhìn anh áy, tức giận nói.

 

Từ khi Tần Hoài An xuất hiện kịp lúc, cô ta biết mình đã trúng bẫy. Người đàn ông này hẳn là đồng bọn với Tần Hoài An!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 775


Chương 775

 

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, giật lấy mũi tiêm nguy hiểm trên tay cô ta, ung dung nói: “Đây là thứ mà Tô Phương Đình đưa cho cô đúng không?”

 

“Sao anh lại biết dì tôi…” Chử Gia Mỹ không khỏi hoảng sợ.

 

Khi Liễu Giai Tâm nghe thấy cái tên Tô Phương Đình, bà ấy cau mày trong tiềm thức.

 

Người đàn ông tiếp tục nói với Chử Gia Mỹ: “Bà ta đã thú tội rồi. Ba năm trước, Hàn Lệ Thu đã tìm và đưa cho bà ta một số tiền lớn để bịa ra câu chuyện mẹ ruột của cô đã bị mẹ tôi giết, đồng thời làm giả hàng loạt bằng chứng để làm cô tin lời bà ta, sau đó dẫn dụ cô từng bước thực hiện cái gọi là kế hoạch trả thù… tất cả những chuyện này bà ta đều đã thừa nhận hết rồi, video đây, tự lấy xem đi!”

 

Nói xong, anh ấy lấy điện thoại trong túi ra, bắm nhanh vào đoạn video và ném nó trước mặt cô.

 

Chử Gia Mỹ điên cuồng lẫm bẩm “không thể nào”, nóng lòng cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm video trên màn hình.

 

Lúc này, cuối cùng Tần Hoài An cũng thu ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt lại, khóe môi hơi vềnh lên, chậm rãi nói: “Chử Chấn Phong, anh quả nhiên là chưa chết.”

 

Tần Hoài An vốn là có chút nghi hoặc.

 

Nhưng nghe được hai chữ mà người đàn ông thốt ra vừa rồi thì càng khẳng định suy đoán của cô.

 

Vì vậy, giọng điệu của cô ấy rất chắc Chấn, mạnh mẽ và có khí phách.

 

Liễu Giai Tâm không phản ứng gì.

 

Bà ấy chìm đắm trong nỗi thất vọng và đau buồn khi bị ám sát bởi chính đứa con gái do chính mình nuôi nắng, đầu óc rồi bời, bà không thể phân tách năng lượng để nghĩ đến những chuyện khác.

 

Vi vậy, khi nghe thấy lời nói của Tần Hoài An, ba ấy ngắn ra, trong tiềm thức hỏi: “Tần Hoài An, cô đang nói Chấn Phong cái gì vậy?”

 

Tần Hoài An mỉm cười, quay đầu lại, rất tự tin nói với bà ấy: “Bà Chử, anh ấy là con trai bà – Chử Chấn Phong.”

 

Sắc mặt của Liễu Giai Tâm liền thay đổi, ánh mắt ngạc nhiên gần như lập tức nhìn qua người đàn ông trước mặt.

 

Nhìn thấy vẻ ngoài trung niên bình thường và thật thà của đối phương, bà không thể liên hệ chút nào với cậu con trai đẹp trai khôi ngô tuần tú của mình, ngoại trừ…

 

Giọng nói quả thực rất giống!

 

“Cậu… cậu là Chấn Phong?” Liễu Giai Tâm nói với vẻ không tin.

 

Nghe vậy, Chử Gia Mỹ đang quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm video cũng kinh ngạc ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen trước mặt.

 

Khí chất lạnh lùng, cảm giác áp bức mạnh mẽ và thu hút, đôi mắt đen sâu thẳm và sắc bén…

 

Trái tim của Chử Gia Mỹ đột nhiên thắt lại, ma xui quỷ khiến hét lên một tiếng: “Anh…”

 

Người đàn ông mặc áo đen không để ý đến cô ta mà nhìn thẳng vào Tần Hoài An, trong đôi mắt sâu thắm hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

 

Dưới ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm của Liễu Giai Tâm và Chử Gia Mỹ, anh đưa tay lên mép má, làn da mỏng như cánh ve sầu lộ ra và khuôn mặt thật cũng lộ ra.

 

Liễu Giai Tâm hít một hơi thật sâu, giọng điệu run lên vì kích động: “Chấn Phong! Con! Con chưa chết!”

 

Chử Gia Mỹ sững người như bị sét đánh.

 

Điều này là không thế!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 776


Chương 776

 

Chử Chấn Phong rõ ràng là đã chết rồi mà!

 

Nếu không phải như vậy, làm sao cô ta có thể không chờ đợi mà bay từ nước ngoài về, chỉ cần giết Liễu Giai Tâm càng sớm càng tốt và trả thù.

 

Nhưng bây giờ, anh ấy lại chưa chết!

 

Với lại còn đích thân ngăn cô ta lại khi cô ta ra tay với Liễu Giai Tâm!

 

Đây là chuyện gì vậy?

 

Chử Gia Mỹ ngã quy xuống mặt đất đầy bụi.

 

So với phản ứng của hai người họ thì Tần Hoài An tỏ ra rất bình tĩnh.

 

Sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Chử Chấn Phong, ánh mắt cô chỉ khẽ sáng lên, sau đó liền hứng thú nhìn chiếc mặt nạ trong tay anh.

 

Một chiếc mặt nạ có thể khiến người ta thay hình đổi dạng mà không nhìn ra một chút khuyết điểm nào, không biết là dùng nguyên liệu và kỹ thuật gì để làm ra vậy?

 

Tần Hoài An nghĩ thầm.

 

Liễu Giai Tâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chử Chấn Phong, nhất thời không hoàn hồn nỗi.

 

Trong sảnh quán bar trống trải và tối tăm, chỉ có âm thanh của đoạn video Tô Phương Đình thú nhận mà Chử Gia Mỹ đang cầm trên tay: “… Là Hàn Lệ Thu bảo tôi nói với Chử Gia Mỹ, không ngờ con bé lại dễ lừa như vậy. Thực ra tôi chỉ muốn kiếm một ít tiền từ nhà họ Hàn… Ai bảo lúc đầu Liễu Giai Tâm bọn họ đưa đứa nhỏ đi chỉ đưa có ba tỷ?

 

Còn không cho tôi liền lạc gì với Gia Mỹ, chỉ lo chuyện tôi vòi thêm tiền của bọn họ…”

 

Chử Gia Mỹ nghe đến đây, đột nhiên dường như hoàn hồn lại, cắn vào môi.

 

Dì nói rõ với cô ta rằng lúc đầu Liễu Giai Tâm ép buộc đưa mình đi mà không cho dì giấy một xul Khi đó bản thân mới có hai tuổi thì làm gì nhớ được mọi chuyện xảy ra thế nào? Di cô ta nói sao thì cô ta tin vậy thôi…

 

Không ngờ là đang lừa cô ta!

 

Nhận ra mình bị người ta lừa gạt và lợi dụng suốt ba năm, Chử Gia Mỹ tức giận run lên.

 

Lúc này, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Chử Chấn Phong từ trên đầu truyền đến: “Mẹ đã nuôi nắng em hơn hai mươi năm, nhưng không bằng hai ba câu của người ngoài đã lừa em tin sái cỗ. Em đúng là ngu ngốc mà.”.

 

Chử Gia Mỹ ngẩng đầu nhìn anh mà không nói nên lời.

 

Chử Chấn Phong tiếp tục lạnh lùng nói: “Lúc ở trong bệnh viện, anh đã biết người hạ độc là em. Em có nghĩ tại sao anh phải giả chết không? Là vì anh muốn biết em có ý muốn ra tay tàn nhẫn giết mẹ hay không. Không ngờ… em lại đi đến bước này!”

 

Anh thờ ơ nhìn cô ta và khit mũi lạnh lùng.

 

“Cái gì? Là Gia Mỹ hạ độc mẹ sao?” Liễu Giai Tâm kêu lên, nhìn Chử Gia Mỹ kinh ngạc.

 

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt bà ấy chùng xuống, giọng nói có chút lạnh lùng: “Chẳng lẽ…”

 

“Không sai, là trà mà bà uống hàng ngày, còn có mấy món ăn của bà nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 777


Chương 777

 

Đúng lúc Tần Hoài An cũng lên tiếng giải thích: “Bản thân hai cái chưa đủ trúng độc, nhưng nếu thường xuyên kết hợp cùng nhau sẽ hình thành một loại độc tố đặc biệt, sẽ tích tụ trong cơ thể chờ thời cơ thích hợp phát tác.”

 

Nghe vậy, Liễu Giai Tâm nhìn Chử Gia Mỹ với vẻ mặt bị thương, nhưng không nói được lời nào.

 

Chử Gia Mỹ không dám nhìn vào ánh mắt của bà ấy, ngoài lương tâm cắn rứt còn có sự ăn năn hối lỗi vô cùng.

 

Sao cô ta có thể làm ra một việc ngu xuẫn như vậy?

 

Cô ta đã hai lần hạ độc, một lần ám sát ngay trước mặt, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa.

 

Liễu Giai Tâm sẽ không tha thứ cho cô ta, anh trai cô ta… lại càng không tha cho cô ta!

 

Chử Gia Mỹ nghĩ đến đây, sau lưng đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.

 

Cô ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Chử Chấn Phong, mở miệng cầu xin tha thứ: “Anh…”

 

Lời vừa buông ra, một mùi tanh xộc lên cổ họng.

 

Lập tức sau đó, cô ta phun ra một ngụm máu và văng lên cả mu bàn tay.

 

Nhìn thấy chính mình nôn ra máu, Chử Gia Mỹ sửng sốt.

 

Giọng nói lạnh lùng của Tần Hoài An vang lên: “Cô tiếp xúc với chất độc đó trong thời gian dài, trong quá trình pha trà, chất độc cũng đã xâm nhập vào cơ thể cô. Cô bây giờ mức độ trúng độc không khác gì với bà Chử trước đó.”

 

Con ngươi của Chử Gia Mỹ co rút lại, vừa muốn nói, một ngụm máu lại trào ra.

 

Cô ta bắt lực lấy tay che miệng, rơi nước mắt hồi hận.

 

Thấy vậy Tần Hoài An bắt lực thở dài, trong tiềm thức liếc nhìn Chử Chấn Phong.

 

Sau khi được sự đồng ý của đối phương, cô lập tức bước lên phía trước, ngồi xỗm bên cạnh, lấy kim bạc trong túi ra.

 

“Tôi sẽ giúp cô kiềm chế độc tính trước. Chỉ cần được chữa trị kịp thời, không chết đâu.”

 

Khi nghe được mình sẽ không chết, đôi mắt Chử Gia Mỹ đột nhiên lộ ra vẻ kích động nhưng sau đó lại tối tăm lại.

 

Cho dù cô không bị trúng độc chết, nhà họ Chử cũng sẽ không tha cho cô.

 

Cô đầy bàn tay chuẩn bị châm kim của Tần Hoài An ra, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống vị tanh cỗ họng, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, còn sống làm gì chứ?

 

Thà chết cho rồi… khụ khụ!”

 

Nói xong, cô ta liền ho ra một bãi máu.

 

Tần Hoài An nhíu mày, sau khi do dự một hồi, trong mắt cô lóe lên sự kiên quyết.

 

Cô vừa giữ tay cô ta lại rồi nhanh chóng châm ba kim lên người cô ta.

 

Bắt gặp ánh mắt giật mình của Chử Gia Mỹ, cô lạnh lùng nói: “Bây giờ, việc sống chết của cô là do tôi quyết định.”

 

Mặt Chử Gia Mỹ rối bời nhìn cô, không nói được lời nào.

 

Cô đã từng rất thô lỗ với Tần Hoài An và luôn gây khó dễ cho cô… Tại sao, cô vẫn nhất quyết muốn cứu cô ta?

 

Sau khi Tần Hoài An châm kim, cô ngẩng đầu đối mặt với sự nghỉ ngờ trong ánh mắt của cô ta, như thể nhìn thầu suy nghĩ của cô ta, thản nhiên phun ra mấy chữ: “Bởi vì tôi là bác sĩ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 778


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 778

 

Nói xong, Tần Hoài An ngẩng đầu nhìn Chử Chấn Phong đang đứng bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể gọi xe cứu thương giúp tôi được không?”

 

Chử Chấn Phong liếc nhìn bộ dạng nhếch nhác của Chử Gia Mỹ, đôi lông mày tuần tú của anh khẽ cau lại. Sau đó anh giơ tay vịn vào chiếc tai nghe đeo trên tai và cắt giọng trầm trầm: “Vào đi.”

 

Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.

 

Vệ Nam nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ. Cậu ta còn dắt theo mấy vệ sĩ.

 

Cậu ta không ngạc nhiên khi thấy Chử Chấn Phong đã cởi bỏ mặt nạ. Nhưng khi nhìn thấy Chử Gia Mỹ nằm nôn ra máu trên đắt thì lại rất bất ngờ.

 

Chử Chấn Phong lạnh lùng nói: “Vệ Nam, Chử Gia Mỹ đã trúng độc. Cậu hãy đưa cô ta đến bệnh viện chữa trị đi.”

 

Tần Hoài An lập tức nhắc nhở: “Cố gắng di chuyển nhẹ nhát có thể và đừng chạm vào cây kim bạc trên người cô ấy.”

 

Vệ Nam gật đầu và lập tức gọi hai vệ sĩ cường tráng cần thận đỡ Chử Gia Mỹ ra ngoài.

 

Tần Hoài An bắt giác đi theo nhưng lại bị Chử Chấn Phong kéo lại: “Cô không cần phải đi theo.”

 

Cô quay lại nhìn anh. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô nuốt nước bọt xuống và nói: “Được.”

 

Nhưng Liễu Giai Tâm lại lo lắng đi theo.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Hơi thở thiêu đốt bao trùm lấy và ngay lập tức xâm chiếm mọi giác quan của cô.

 

Tần Hoài An nhíu mày giãy dụa nhưng lại bị cánh tay cường tráng ôm chặt lấy.

 

Anh bắt chấp tất cả để hôn cô, độc đoán nhưng không cứng rắn. Đầu lưỡi mềm mại của anh như thể đang trêu chọc cô.

 

Tần Hoài An bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, chân mềm nhữn cả ra.

 

Cô biết rằng đây là dấu hiệu của tình trạng thiếu oxy.

 

Khi lượng dưỡng khí cuối cùng trong lồng ngực cô gần như đã cạn kiệt thì cuối cùng người đàn ông đó cũng buông cô ra.

 

Cô thở hỗn hến. Đợi hô hấp bình tĩnh lại một chút, cô không khỏi tức giận nhìn anh chằm chằm và nói: “Chử Chấn Phong, anh làm gì vậy?”

 

“Đây là phần thưởng!”

 

Anh mỉm cười. Trước ánh mắt khó hiểu và dò hỏi của Tần Hoài An, anh vui vẻ đáp: “Cô có thể dễ dàng ra tôi là ai, chứng tỏ cô và tôi tâm đầu ý hợp với nhau.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 779


Chương 779

 

Tần Hoài An không biết nên đáp thế nàp, xém chút nữa là chửi thề.

 

Tâm đầu ý hợp gì chứ?

 

Hơn nữa, việc nhận ra anh và bị anh cưỡng hôn có liên quan gì đến nhau? Phần thưởng gì chứ?

 

Cô lau mạnh môi dưới, trong lời nói pha lẫn tiếng cười lạnh: “Chính miệng anh nói Liễu Giai Tâm là mẹ anh. Chỉ cần là người bình thường thì đều có thể nhận ra!”

 

Chử Chấn Phong nhướng mày: “Trước đó cô cũng không nhận ra.”

 

Nói xong, anh đưa lòng bàn tay lên chỉ cho cô những vết cắn trên ngón tay cái.

 

Đây là những vết cắn mà Tần Hoài An cắn khi anh đưa tay giữ chặt miệng cô.

 

Tần Hoài An không trả lời. Ánh mắt cô bắt giác nhìn vào chiếc mặt nạ anh đang cầm trên tay, lòng hiếu kỳ lại dấy lên.

 

“Mặt nạ của anh…”

 

Khi Chử Chấn Phong chú ý tới ánh mắt của Tần Hoài An, khoé môi anh khẽ cong lên: “Sao thế? Muốn có sao?”

 

Giọng điệu của anh như muốn chọc tức người ta. Tần Hoài An nghe vậy lập tức làm mặt lạnh nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Tôi không thèm.”

 

Vừa dứt lời, Chử Chấn Phong đã nắm lấy và đeo mặt nạ lên tay cô. Nói một cách thoải mái: “Tặng cô đầy.”

 

Tần Hoài An sờ nắn bề mặt mềm mại của chiếc mặt nạ da, không từ chối nhận và đáp: “Cám ơn.”

 

Cô tò mò chiếc mặt nạ này được làm ra như thế nào, vì thế mới muốn có nó.

 

*Đi thôi. Đã mấy ngày không gặp con trai, tôi nhớ thằng bé rồi.”

 

Chử Chấn Phong nói xong liền dắt Tần Hoài An bước ra ngoài.

 

Rõ ràng là anh không định đến bệnh viện.

 

Tần Hoài An muốn hát tay anh ra nhưng không được. Chỉ có thể bát lực bị anh kéo đi.

 

Cuối cùng lúc lên xe cô cũng tìm được cơ hội rút tay về.

 

Chử Chấn Phong cười không nói, sải bước dài lên xe và ngồi cạnh cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 780


Chương 780

 

Sau đó, anh quay đầu lại nói với tài xế: “Quay lại nhà họ Chử.”

 

Chiếc xe được khởi động.

 

Trên đường đi, Tần Hoài An không vội nghiên cứu chiếc mặt nạ trong tay mà cần thận cho vào trong túi.

 

Mặc dù biết mình không nên xen vào, nhưng cô không thể không tò mò anh sẽ xử lý chuyện của Chử Gia Mỹ như thế nào.

 

“Chử Gia Mỹ…”

 

Cô chỉ vừa nói ra tên của Chử Gia Mỹ, Chử Chấn Phong lập tức quay đầu sang trả lời câu hỏi của cô một cách ăn ý: “Chuyện của cô ta tôi không thể quyết định, phải để mẹ tôi xem xét.”

 

Đồng tử Tần Hoài An dao động nhẹ, cô khẽ mím môi.

 

Đúng là như vậy!

 

Đối với những chuyện Chử Gia Mỹ làm, người tổn thương nhất chính là bà Chử – người luôn coi cô ta như con gái ruột của mình.

 

Mặc dù Chử Chấn Phong đã tìm ra chân tướng sự việc và đích thân vạch trần Chử Gia Mỹ, nhưng anh không thể đại diện cho mẹ mình giải quyết chuyện của Chử Gia Mỹ được.

 

Cô cũng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho Vệ Nam, nhờ cậu ta giúp mình cất ba cây kim bạc trên người Chử Gia Mỹ.

 

Trước đây vệ sĩ của Hàn Lệ Thu đã làm mắt hai trong số những cây kim châm mà bà nội đã để lại cho cô.

 

Cô không thể để mắt thêm nữa.

 

Chử Chấn Phong đọc lướt qua nội dung tin nhắn của cô. Anh có chút bất ngờ nhưng lại không nói gì.

 

Đợi Tần Hoài An gửi tin nhắn xong và cất điện thoại vào, anh mới nói: “Tôi nghe chú hai nói khi nhận được tin tôi đã qua đời có vẻ như cô rất quan tâm, thậm chí còn âm thầm tìm ông ấy để xác nhận. Cô thật sự không muốn tôi chết, đúng không?”

 

Tần Hoài An không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo hiện trong mắt anh.

 

Mặc dù anh cố tình thăm dò Chử Gia Mỹ mới phải giả chết, nhưng hễ anh nghĩ đến việc mình giả chết là anh lại cảm thấy tội lỗi. Cảm giác bị lửa dối không dễ chịu chút nào.

 

Trong lòng anh đột nhiên dấy lên một sự tức giận lạ lùng.

 

Tần Hoài An yên lặng nhìn anh và nói: “Nếu như anh nói như vậy thì bà cụ Chử lại càng không muốn anh chết! Tuổi bà đã cao, sức khỏe kém, không thể chịu kích thích được. Anh vẫn nên nghĩ đến việc quay về phải giải thích với bà như thế nào đi!”

 

Lời nói của cô khiến gương mặt anh tối sầm lại.

 

Tần Hoài An không khỏi mỉm cười.

 

Nhìn xem! Hiện giờ người đau đầu không phải là cô nữa rồi!

 

Nhưng nụ cười trên môi cô lại vụt tắt rất nhanh.

 

Cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng không khỏi ngẫm nghĩ: nếu như Chử Chấn Phong đã bình an trở về, sau này Thiên Nam đã có anh chăm sóc. Cô cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nhà họ Chử nữa…

 

Vừa nghĩ đến việc mình sắp phải chia xa con trai, Tần Hoài An không khỏi cảm thấy đau buồn.

 

Ngay lúc này, Chử Chấn Phong bỗng cắt tiếng nhắc nhở cô từ phía sau: “Cô vẫn giữ lời chuyện đã hứa với tôi chứ?”

 

Trái tim Tần Hoài An như thắt lại, cô khẽ thở dài và không còn cảm thấy chút vui vẻ nào nữa.

 

Cô quay người lại, nở một nụ cười điềm nhiên trên mặt và nói: “Đương nhiên là nhớ rồi. Chuyện này tôi đã nói với những người lớn như bà cụ Chử rồi. Bây giờ Thiên Nam chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Chử.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 781


Chương 781

 

Chử Chấn Phong nhìn cô hồi lâu, hài lòng nói: “Cô không hồi hận là được.”

 

Tần Hoài An khẽ nhếch khóe môi lên, không tiếp tục nói về chuyện này với Chử Chấn Phong nữa.

 

Cô cũng vì toan tính cho mai sau nên mới giao Thiên Nam cho anh.

 

Nếu như Thiên Nam ở trong nước thì cô không thể đi ra nước ngoài được nữa. Chỉ bằng trước tiên hãy tìm một công việc ổn định ở Hải Lam.

 

Như vậy cô có thể nhìn thấy con trai mình bắt cứ lúc nào.

 

Trong đầu Tần Hoài An đang đầy ắp những dự định như mình sẽ đi đâu về đâu. Cô không hề hay biết người đàn ông bên cạnh cô đang suy nghĩ xem nên dùng biệt thự anh đang ở làm nhà tân hồn, hay là mua một căn nhà mới cho Tần Hoài An đứng tên…

 

Hai người mang hai suy nghĩ trở về nhà họ Chử và tiến thẳng đến viện của bà cụ Chử.

 

Ngoài sân, những chiếc lá bạch quả vàng úa bị gió thu thổi xào xạc và lác đác rơi rụng.

 

Một bàn tay nhỏ nhắn khéo léo nắm lấy chiếc lá vàng đang lơ lửng trên không trung. Cậu bé định đưa cho bà cụ Chử đang ngồi phía sau xem, thì vừa quay đầu lại đã thấy có hai người đi vào.

 

Đôi mắt to đen láy của cậu bé đột nhiên mở to nhìn chằm chằm, há to miệng như thể nhìn thấy một điều gì đó rất khó tin.

 

Cậu bé chậm rãi giơ cao chiếc lá bạch quả trong tay lên, chỉ vào Chử Chấn Phong đang đứng phía sau Tần Hoài An.

 

Rồi đột ngột bật khóc.

 

Thấy vậy, Tần Hoài An và Chử Chấn Phong đồng loạt sải bước đến trước mặt đứa bé.

 

Chử Chấn Phong nở một nụ cười trên gương mặt, nói: “Con trai, thấy bố về chắc là vui lắm chứ nhỉ? Đến đây bố ôm một cái nào!”

 

Sau đó anh cúi xuống tắm lưng thẳng thớn của mình và dang rộng vòng tay để ôm cậu bé vào lòng.

 

“Mẹ ơi!”

 

Cậu bé giống như một con thỏ sợ hãi, đột nhiên nhảy vào trong vòng tay của Tần Hoài An và bấu chặt lầy vạt áo của cô. Thân thể nhỏ bé run rấy oà khóc: “Mẹ ơi! Bố hoá thành ma trở về rồi…”

 

Khóe môi Chử Chấn Phong giật giật, không nói nên lời.

 

Đúng lúc này, giọng nói đầy ngạc nhiên và run rẫy của Tống Cẩn Dung từ phía sau vang đến: “Chấn Phong, cháu chưa chết sao?”

 

Anh quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của bà cụ, vội vàng bước tới giúp đỡ bà đứng vững, bắt lực nói: “Bà ơi, chuyện này kể ra rất dài…”

 

Anh không nói với bà về chuyện của Chử Gia Mỹ. Chỉ kể sau khi cứu Thiên Nam khỏi tay Hàn Lệ Thu, vừa đặt cậu bé lên một chiếc ván đóg tàu thì anh bị một ngọn sóng lớn cuốn mình ra biển.

 

Lúc ấy biển động dữ dội, lại vào ban đêm mây đen che kín mặt trăng, hoàn toàn không tìm được Thiên Nam. Anh ngắt xỉu trên biển, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên bãi đá ngầm của một hòn đảo nhỏ. Anh sống một mình trên hòn đảo đó suốt một tuần lễ, cuối cùng cũng đón được thuyền cứu hộ của Chử Châu.

 

Bà cụ Chử tin lời anh. Bà xót xa nắm lấy tay anh và cảm động nói: “Cháu nội ngoan của bà đã bao giờ phải chịu khổ như vậy đâu chứ? Bà còn không dám tưởng tượng đến một tuần lễ đó làm sao cháu có thể chịu đựng nỗi…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 782


Chương 782

 

“Bà ơi, không phải cháu đã về rồi hay sao? Mọi chuyện đều đã qua cả rồi.” Chử Chấn Phong bình tĩnh mỉm cười.

 

Tần Hoài An đang an ủi bé Thiên Nam, nghe thấy lời anh nói. Đôi mắt cô khẽ rủ xuống, che đi những nỗi niềm không nói nên lời nơi đáy mắt.

 

Việc anh cứu Thiên Nam chắc hẳn là thật. Còn về việc anh ở trên bãi đá ngầm sống một tuần thì…

 

Chắc Chấn là nói dối!

 

Cho dù chỉ chỉ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trên biển trong một ngày, thì làn da của anh cũng sẽ không được đều màu và mỏng manh đến như vậy!

 

Vì vậy, lời nói của người đàn ông này chỉ nên tin vào một nửa mà thôi.

 

Nhưng Tần Hoài An cũng biết, sở dĩ anh không nói cho bà cụ Chử biết sự thật là vì sợ bà cụ Chử sẽ chịu thêm đả kích vì chuyện của Chử Gia Mỹ.

 

Lúc này Tống Cẩn Dung mới dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, hỏi: “Vậy tình trạng của Hàn Lệ Thu bây giờ như thế nào?”

 

Chử Chấn Phong suy nghĩ một chút, thẳng thắn trả lời hai từ: “Chết rồi.”

 

Cô ta và anh cùng bị rơi xuống biển, nhưng anh nhờ có thể chất cường tráng mới có thể bơi đến hòn đảo nhỏ kia được. Còn đôi chân tật nguyền của người phụ nữ kia đến việc vùng vẫy trong nước còn khó khăn, nói chỉ là sống sót trong hoàn cảnh như vậy.

 

Hơn nữa mấy ngày nay chú hai đi tìm, cũng không thấy dấu vết của cô ta.

 

Có lẽ xác của cô ta đã chìm dưới đáy biển từ lâu rồi.

 

Tần Hoài An nghe được tin này cũng khá bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận.

 

Hàn Lệ Thu là thủ phạm muốn giết chết cô và Thiên Nam, thủ đoạn ra tay vô cùng tàn độc. Đến Hàn Âu Dương cũng chết trong tay cô ta.

 

Mặc dù mạng sống đáng quý, nhưng cô ta là một ác nhân tay nhuộm đầy máu. Cái chết của cô ta không đáng được thương cảm.

 

“Mẹ ơi, chú ấy thật sự là bố con sao?” Giọng nói của Thiên Nam kéo Tần Hoài An ra khỏi những suy nghĩ của mình.

 

Sau khi được Tần Hoài An xoa dịu, cuối cùng cậu bé cũng từ từ xua tan nỗi sợ “ma” của mình. Nước mắt khóc do lúc nãy quá sợ hãi vẫn chưa được lau sạch, còn đọng lại trên hàng mi cong vút. Đôi mắt to đen láy tựa như đã bị bầu trời trong xanh và sáng sủa đã được nước mưa gột rửa.

 

Nhưng cậu bé vẫn không dám đến gần Chử Chấn Phong mà chỉ đứng nhìn anh một cách hồi hộp, Dáng vẻ nhỏ bé vừa yếu ớt đáng thương lại vừa uất ức.

 

“Con trai, đến đây với bố nào!”

 

Chử Chấn Phong chủ động ngoắc cậu bé, giọng điệu tự nhiên lộ ra vẻ ân cần của người cha.

 

Bàn tay nhỏ bé đang đặt trên ngực mình của Thiên Nam lúc buông lỏng khi siết chặt. Cậu bé nghĩ đến thời điểm nguy hiểm nhát, bố đã không bất chấp để cứu mình. Thế là cậu bé lấy hết can đảm, không còn do dự nữa.

 

Tần Hoài An nhìn con trai đang đi về phía Chử Chấn Phong, trái tim cô đột nhiên căng thẳng. Không hiểu sao cô lại có cảm giác như đứa trẻ sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa.

 

Cô vô thức duỗi tay ra. Nhưng còn kịp chưa đưa cánh tay lên đã bị lý trí đè nén.

 

Cha con họ đoàn tụ là điều đương nhiên.

 

Dưới tán cây bạch quả vàng, Chử Chấn Phong ôm Thiên Nam xoay vòng. Cậu bé cười rất vui vẻ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 783


Chương 783

 

Những chiếc lá bạch quả vàng bay lượn, gợn sóng trên không trung.

 

Cảnh tượng ấm áp này khiến Tần Hoài An cảm thấy có chút đau lòng.

 

Đứa con do chính mình nuôi lớn, rốt cuộc lại trở thành con của người khác.

 

Cô buồn bã thôi không nhìn nữa, xoay người bước về phòng.

 

“Cô đi đâu vậy?” Chử Chấn Phong nhìn theo bóng lưng của cô và tò mò hỏi.

 

Tần Hoài An không nhìn lại, đáp: “Đi thu dọn đồ đạc.”

 

Nếu như Chử Chấn Phong đã quay về chăm sóc Thiên Nam, thì cô cũng nên thu xếp hành lý và rời đi càng sớm càng tốt.

 

Chỉ là… Thiên Nam vẫn chưa biết chuyện cô sẽ rời xa nó. Cô nên nói với thằng bé như thế nào đây?

 

Vừa nghĩ đến điều này cô bèn cảm thấy khó xử.

 

Chử Chấn Phong muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

 

Thấy Vệ Nam gọi tới, anh chỉ đành đặt Thiên Nam xuống trước để trả lời cuộc gọi.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Cậu chủ, tình hình của cô Gia Mỹ không được lạc quan cho lắm.”

 

Nghe vậy, Chử Chấn Phong vô thức nhìn lướt qua bà cụ Chử. Anh hạ thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

 

“Bên phía bệnh viện đã dựa theo đơn thuốc mà lần trước cô tư Tân Bảo Nga đã kê cho bà chủ, nhưng vẫn không thấy hiệu quả. Hiện giờ cô Gia Mỹ vẫn đang liên tục ho ra máu, tình trạng sức khoẻ ngàng càng giảm sút. Lúc này cô ấy đã mắt ý thức rồi.”

 

Chử Chấn Phong nghe thấy vậy không khỏi có chút tức giận: “Vậy anh nói với tôi làm gì? Còn không có đi tìm cô Tân đi?”

 

“Chuyện là… Hôm nay cô Tân đi cùng với cậu Liễu xuất viện. Hơn nữa lúc nãy khi cô Gia Mỹ vẫn còn tỉnh táo đã nói rằng người cứu được cô ấy chỉ có… Chỉ có Tần Hoài An.”

 

“Tần Hoài An?”

 

Gương mặt Chử Chấn Phong đầy vẻ nghỉ hoặc, liền nhìn về phía bóng dáng đang chuẩn bị đi xa.

 

Sau đó anh không chút do dự sải bước đuổi theo: “Chờ một chút!”

 

Nghe thấy tiếng hét của anh, Tần Hoài An vô thức quay đầu nhìn anh đầy thắc mắc.

 

Chử Chấn Phong bước đến trước mặt cô và trầm giọng nói: “Gia Mỹ cần cô cứu!”

 

Sau đó đưa điện thoại cho cô.

 

Tần Hoài An khó hiểu nhận điện thoại. Sau khi nghe Vệ Nam thuật lại tình hình, cô chợt hiểu ra.

 

“Vậy là đúng rồi. Mặc dù Chử Gia Mỹ và bà chủ Chử trúng cùng một loại độc mà ho ra máu không ngừng, nhưng thể chất của hai người và cách tiếp xúc với chất độc khác nhau, nên cũng phải điều chỉnh phương thuốc giải độc. Tôi nói nhé, cậu lấy giấy bút ghi lại.”

 

Vệ Nam ở đầu bên kia điện thoại sửng sót: “Cô Tần, cô không thể đến sao? Tình huống của cô Gia Mỹ thật sự là…”

 

“Không. Tôi tự có tính toán của mình.”

 

Tần Hoài An lãnh đạm đáp, bắt đầu điều chỉnh lại đơn thuốc: “Trước đây bà Chử ăn không ngon, thân thể khô khan. Nhưng tôi thấy Chử Gia Mỹ có thể chất âm hàn. Cậu thay vỏ dâu tằm và cam thảo trong đơn thuốc bằng 3,125g gừng đen, sau đó thêm 6,25g cỏ tiên hạc, còn địa cốt bì và hoa nhị thạch thì mỗi loại 3,125g.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 784


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 784

 

Nói xong, đầu dây bên kia vẫn im lặng.

 

Tần Hoài An nghỉ ngờ hỏi: “Trợ lý Vệ, cậu đã ghi chú rõ ràng chưa? Cần tôi nói lại một lần nữa không?”

 

Cuối cùng thì Vệ Nam cũng hoàn hồn, viết xong chữ cuối cùng cậu ta bèn trả lời: “Không cần đâu, tôi đã viết xong rồi. Hơn nữa tôi cũng có ghi âm lại, lát nữa tôi nghe lại kiểm tra là được rồi.”

 

“Được”

 

Tần Hoài An không còn gì để nói nữa. Cô đưa điện thoại lại cho Chử Chấn Phong.

 

Chử Chấn Phong căn dặn qua điện thoại: “Nếu có bắt kỳ tình huống nào, hãy thông báo cho tôi biết càng sớm càng tốt.”

 

“Vâng, cậu chủ Chử.”

 

Sau khi Vệ Nam cúp điện thoại, kiểm tra đơn thuốc và lập tức sai người đi bóc thuốc.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Sau khi hạ quyết tâm, Chử Chấn Phong điều chỉnh lại hơi thở. Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.

 

Anh đè nén cảm xúc rồi dùng giọng điệu chất vấn, lạnh lùng nói: “Tần Hoài An, tôi hỏi cô…”

 

“Đơn thuốc đó là do tôi kê. Tất nhiên tôi phải biết rõ rồi.”

 

Tần Hoài An khẽ đưa mắt nhìn anh. Chỉ một câu nói bâng quơ, tiện miệng nói ra nhưng lại khiến Chử Chấn Phong nuốt ngược hết nửa câu nói phía sau xuống.

 

Anh sững sờ.

 

Rất lâu sau anh mới hỏi cô một cách không chắc Chấn: “Cô nói cô là người kê đơn sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

Giọng điệu tự nhiên của Tần Hoài An khiến người ta không thể cho rằng cô đang nói dối.

 

Hơn nữa, Chử Chấn Phong cũng tin chắc rằng Tần Hoài An sẽ không đến mức phải nói lời nói dối này.

 

Sắc mặt anh tối sầm và trầm ngâm hồi lâu.

 

Không phải người kê đơn là Tân Bảo Nga sao? Tại sao lại trở thành đơn thuốc của Tần Hoài An rồi?

 

“Chuyện đơn thuốc là như thế nào? Cô đã kê đơn khi nào vậy?” Chử Chấn Phong hỏi.

 

Tần Hoài An nhíu mày, nhưng lại thành thật nói hết chỉ tiết cho anh nghe: “Ngày hôm đó tôi ở bệnh viện, sau khi anh đi tôi đã chẩn đoán bà Chử bị trúng độc. Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội rời khỏi đó nên đã viết một đơn thuốc đặt trên tủ đầu giường.

 

Lúc đi, tôi cảm thây độc mà bà Chử trúng phải có chút lạ thường, thề là tôi viết thêm một tờ giấy khác để nhắc nhở anh. Vì sợ tờ giấy đó bị người khác phát hiện nên tôi mới giấu nó dưới cánh tay của bà Chử.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 785


Chương 785

 

Nói xong, cô thắc mắc hỏi: “Không phải các người đã dựa theo đơn thuốc đó để chữa trị cho bà Chử rồi sao? Sao lại còn hỏi tôi về việc đó?”

 

“Tủ đầu giường không có đơn thuốc nào. Tôi chỉ nhìn thấy mảnh giấy dưới cánh tay của mẹ tôi.”

 

Chử Chấn Phong nheo mắt, trầm giọng nói.

 

Tần Hoài An không khỏi kinh ngạc: “Sao lại không có? Vậy làm sao các người có thể chữa bệnh cho bà chủ Chử?”

 

“Sử dụng đơn thuốc mà Tân Bảo Nga kê cho.”

 

Chử Chấn Phong từ từ bổ sung: “Giống hệt như đơn thuốc cô vừa nhắc tới.”

 

Nói xong anh khẽ khit mũi. Gần như đã hiểu ra mọi chuyện.

 

Tần Hoài An nhìn thầy vẻ mặt của anh bèn hiểu ý ngay. Anh cho rằng Tân Bảo Nga đã lấy đơn thuốc của cô và còn tự nhận là của mình.

 

Cô lập tức lắc đầu và nở nụ cười bắt lực: “Có lẽ là trùng hợp mà thôi. Tôi cũng không phải là người duy nhất có thể giải độc loại độc này. Có rất nhiều phương pháp giải độc tương tự như vậy. Hơn nữa, cô Tân một lòng nghiên cứu thuốc Bắc, về khía cạnh này cô ấy giỏi hơn tôi nhiều.”

 

Chử Chấn Phong cau mày.

 

Không cần dùng não cũng có thể nghĩ ra. Vậy sao Tần Hoài An lại ngây ngô như thế?

 

“Cô tin tưởng cô ta đến vậy à?”

 

“Cô ấy là ân nhân cứu mạng tôi.” Tần Hoài An hờ hững nói, hàng mi dài hơi rủ xuống: “Lúc đầu tôi và cô ấy không quen biết nhau. Nếu như không nhờ cô ấy tốt bụng cứu giúp thì tôi đã chết từ lâu rồi. Chỉ là một đơn thuốc mà thôi, cần gì tính toán nhiều như vậy…”

 

Chử Chấn Phong nhướng mày. Anh mím chặt môi không nói gì.

 

“Anh chơi với Thiên Nam đi. Tôi phải về phòng thu dọn đồ đạc.”

 

Tần Hoài An nói xong thì xoay người đi vào phòng.

 

Hiện tại cô không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Cô sắp phải rời xa con trai, mình, lòng cô tràn ngập nỗi niềm luyến tiếc và đau lòng.

 

Cô xoay lưng đóng cửa, hít một hơi sống mũi đã cay xè bước đến tủ quần áo.

 

Cô có rất ít đồ, ít đến độ một chiếc ba lô cũng chứa đủ.

 

Nhìn vào chiếc ba lô đã được nhét đầy quần áo, cô bỗng cảm thấy vấn vương.

 

Cô cứ vậy mà đi… Có quá đột ngột không? Thiên Nam có thể chấp nhận được không? Sau khi rời khỏi đây cô sẽ sống ở đâu đây?

 

Tần Hoài An nghĩ ngợi một lúc. Ánh mắt cô nhìn thoáng qua tờ lịch nằm trên bàn, nhưng ánh mắt chợt sáng ngời.

 

Thì ra hôm nay là ngày mười hai tháng tám âm lịch, còn ba ngày nữa là đến Tết Trung thu…

 

Trong lòng cô dâng trào xúc động. Cuối cùng cô quyết định nhét ba lô trở vào trong tủ quần áo.

 

“Đón một mùa Trung thu với thằng bé nữa rồi hãy đi.” Cô thở dài thì thầm, khẽ mím môi.

 

Sau khi chọn ngày xong, Tần Hoài An bình tĩnh trở lại.

 

Dưới đáy đại dương bao la sâu thẳm là những hòn đảo lớn nhỏ khác nhau sừng sững, tạo thành một quần đảo.

 

Nơi đây nằm ở ranh giới của hai quốc gia, do địa hình phức tạp và những rặng san hô ngầm hiểm trở nên nơi đây đã trở thành địa điểm “Ba thứ nằm ngoài phạm vi quản lý”. Cướp biển, băng nhóm tội phạm hàng đầu và tội phạm quốc tế hàng đầu đã trở thành những vị khách thường xuyên lui tới nơi này và thiết lập căn cứ độc quyền của họ ngay trung tâm quần đảo — Toà nhà khổng lồ màu xám nằm trên hòn đảo lớn nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 786


Chương 786

 

Màu sắc lạnh lùng và ảm đạm càng làm tăng thêm bầu không khí u ám. Phía trên tòa nhà có lỗ hổng của hình chữ “X” như một cái miệng khổng lồ. Cái tên cũng đủ để nói lên sự bí ẩn của nó.

 

Nơi đây chính là nơi giao thương kinh tế phi chính phủ toàn cầu. Đồng thời cũng là thiên đường thu hút tất cả những doanh nhân giàu có.

 

Bởi vì đây là một sàn đấu giá cao cấp!

 

X đại diện cho khả năng không giới hạn.

 

Dường như những gì bạn muốn có đều có thể tìm thầy ở chỗ này…

 

Vào lúc mặt trời lặn mặt biển nhuộm đỏ như màu máu. Ánh hoàng hôn dần dần nuốt chửng lầy mặt trời rực rỡ, bóng tối bao trùm khắp bầu trời.

 

Con quái vật khổng lồ màu xám đứng trên đảo thức dậy sau giấc ngủ say, thắp sáng màn đêm đen tối.

 

Tại bến tàu đổ bộ lên đảo có thiết lập các trạm kiểm soát nghiêm ngặt, nu không có thẻ thông hành thì sẽ không được phép lên đảo.

 

Trong số những con tàu tập trung ở cảng, một con tàu cướp biển hạng phổ thông đã tìm thấy nơi để cập bến.

 

Vài tên cướp biển bước xuống tàu. Người đàn ông dẫn đầu trong số chúng vác theo một chiếc bao tải trên vai.

 

Người đàn ông phía sau do dự và hỏi với vẻ không chắc Chấn: “Moray, người phụ nữ này thực sự có thể bán với giá cao sao?”

 

Một tên thủ hạ khác lại lên tiếng: “Đúng vậy. Tuy rằng cô ta trông cũng khá xinh, nhưng đôi chân cô ta đã… Còn không xứng được gọi là phụ nữ!”

 

Khi mới vớt được người phụ nữ này từ dưới biển lên, đám anh em bọn họ rất phần khởi vì nghĩ rằng sẽ có một đêm vui vẻ.

 

Nhưng không ngờ vừa cởi đồ cô ta ra lại nhìn thấy một đôi chân tàn phế do bị teo cơ!

 

Nhìn thấy đôi chân vặn vẹo quái dị đó, còn có thể làm gì nữa chứ?

 

Bọn họ bị mắt hứng.

 

Mà bây giờ thủ lĩnh bọn họ lại muốn bán người phụ nữ này đi. Thật sự sẽ có người mua sao?

 

Người đàn ông đầu sỏ khịt mũi, gương mặt hung hãn để lộ ý cười khinh bỉ, nói một cách chắc Chấn: “Không phải có người thích thể loại thế này sao? Chỉ cần chúng ta bán cô ta cho người đó…”

 

Anh ta không nói ra tên của người đó nhưng những người khác đều biết đó là ai. Bọn họ nhìn nhau và run rẫy.

 

Cho dù bọn họ là những cướp biển hung tàn đến độ giết người không gớm tay đi nữa cũng phải sợ hãi trước người đó.

 

Người đàn ông không nói những lời vô nghĩa nữa, quẳng chiếc bao tải trên vai xuống. Giọng nói lí nhí của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ bên trong đó.

 

Nhóm người bọn họ đã vượt qua trạm kiểm soát và đi về phía địa điểm đấu giá X hoành tráng kia.

 

Vào lúc tám giờ, cuộc đầu giá được diễn ra một cách sôi nỗi.

 

Ánh đèn chiều thẳng vào sân khấu, chiếu vào người phụ nữ khỏa thân ở trung tâm sân khấu đấu giá.

 

Khuôn mặt đó thật thuần khiết và thanh tú làm sao! Là một cô gái xinh đẹp, nhưng chưa đủ để gọi là tuyệt đẹp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 787


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 787

 

So với nửa thân trên thẳng thớm của cô ta thì đôi chân gầy như que đũa chỉ còn lại xương gây ra cảm giác mâu thuẫn mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi khó chịu.

 

Cô ta chính là “xác chết chìm dưới biển” — Hàn Lệ Thu.

 

Lúc này mọi ánh mắt chế giễu tràn về từ mọi hướng đổ dồn tới, khiến cho cô ta phải nếm trải một cảm giác xấu hổ chưa từng có.

 

Từ nhỏ, đôi chân đã bị tật và teo dần đi khiến cô ta không thể đi lại bình thường. Nhưng với thân phận danh giá của cô hai nhà họ Hàn, không ai dám cười cợt cô ta.

 

Nhưng giờ đây, vẻ ngoài xấu xí nhất của cô ta lại không được che đậy mà lại bị đưa ra trước mắt công chúng, bị người khác nhìn như một con quái vật. Cô ta không thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy. Cô ta dùng hai tay nâng người lên, cố gắng lết cơ thể mình xuống sân khấu. Cô ta muốn thoát khỏi nơi này.

 

Đôi chân kỳ dị ở nửa thân dưới bị kéo đi khiến cô ta trông không khác gì một loài động vật bò sát buồn cười và lố bịch.

 

Hàn Lệ Thu cắn môi, những giọt nước mắt tủi nhục và uất hận đã dâng đầy khoé mắt, nhưng lại không rơi xuống.

 

Cô ta không cam tâm! Cô ta hận!

 

Nếu cô ta có được cơ hội sống sót rời khỏi đây, cô ta chắc Chấn phải trả thù!

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


đi bỏ tiền mua cô ta chứ?

 

Nhưng lại có người đứng ra mua. Hơn nữa lại còn là một nhân vật không tầm thường.

 

“Chẳng lẽ anh ta là…” Có người đoán được thân phận của người đàn ông đó, không khỏi cất tiếng xỉ xầm. Nhưng đoạn sau lại không dám nói ra.

 

Hàn Lệ Thu nhìn chiếc mặt nạ màu bạc kia. Đằng sau chiếc mặt nạ đó là đôi mắt đó tựa như một làn sương mù, khiến người ta không thể nhìn rõ.

 

Nhưng… Như vậy thì không phải là cô ta đã được cứu rồi sao?

 

Cô ta nhìn đối phương, từ từ nở một nụ cười.

 

Nhưng lúc này cô ta không hề hay biết, rằng thứ chờ đợi cô ta lại chính là vực sâu ngàn trượng.

 

Chỉ là đối với cô ta mà nói, cho dù là biết điều đó đi nữa thì cô ta cũng sẽ không chút do dự mà nhảy

 

xuống. Chỉ vì trong lòng ấm ủ ý định trả thù!

 

Nửa tiếng sau, người đàn ông đó đưa cô ta đi.

 

Anh ta không đưa quần áo cho cô ta, không hề quan tâm đến việc mọi người nhìn vào thân hình kỳ dị của cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 788


Chương 788

 

Sau khi lên một con tàu du lịch sang trọng đẳng cấp, người đàn ông lại nói: “Đưa cô ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng tôi.”

 

Nói xong, anh ta quay lưng bỏ đi, để lại Hàn Lệ Thu với bóng lưng xám xịt.

 

Chẳng máy chốc cô ta đã được tắm rửa sạch sẽ, được ném lên giường của người đàn ông đó như một món hàng.

 

Người đàn ông kéo chiếc áo choàng màu xám trên người xuống, lộ ra một bộ đồ vest màu bạc. Thân hình cao gầy của anh ta tạo nên cảm giác lạnh lùng.

 

Anh ta tháo chiếc mặt nạ xuống và bước đến chỗ Hàn Lệ Thu, hơi cúi xuống và nắm lấy mắt cá chân nhỏ như em bé của cô ta.

 

Lòng bàn tay của anh ta lạnh hơn người bình thường nhiều, nhưng Hàn Lệ Thu hoàn toàn không cảm nhận được. Chỉ là đột nhiên bị người khác túm lấy đôi chân tật nguyền của mình như vậy rất nhục nhã.

 

“Hàn Lệ Thu.” Người đàn ông đó đột nhiên gọi tên cô ta.

 

Đồng tử cô ta tức thì co. Cô ta nín thở không nói nên lời.

 

Người đàn ông trầm giọng nói tiếp: “Cô hai nhà họ Hàn vừa sinh ra đã mang chứng bệnh tàn phế. Vài ngày trước còn đối đầu với người đứng đầu nhà họ Chử ngay trên biển, không may bị rơi xuống nước…

 

Thế giới bên ngoài tưởng rằng cô đã chết, nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội tái sinh.”

 

“Thật sao?” Hàn Lệ Thu nóng lòng xác nhận. Giọng điệu cô ta có phần hưng phần, không thể che giấu được dục vọng trong lòng.

 

Người đàn ông cười ra tiếng và nhìn chằm chằm vào cô ta. Lớp sương mờ trong đôi mắt sau lớp mặt nạ dần dần tan biến, lộ ra sắc đỏ nguy hiểm và bí ẩn.

 

*Cô có muốn trở thành tác phẩm của tôi không?” Anh ta chậm rãi hỏi.

 

Trong mắt Hàn Lệ Thu hiện lên vẻ khó hiểu. Nhưng ngay sau đó cô ta nghiến răng đáp: “Tôi đồng ý!”

 

Chỉ cần có thể cho cô ta một cơ hội để tái sinh, dù phải trả cái giá đắt thế nào thì cô ta cũng sẽ không do dựt Vào buổi tối, Liễu Giai Tâm từ bệnh viện trở về.

 

Vệ Nam đã điều trị cho Chử Gia Mỹ theo đơn thuốc đã được Tần Hoài An điều chỉnh, nó thực sự có hiệu quả. Hôm nay Chử Gia Mỹ ở lại trong bệnh viện và có có người canh gác do Vệ Nam cử tới.

 

Đến bữa tối, Tần Hoài An và nhà họ Chử cùng dùng bữa.

 

Trên bàn ăn, Tống Cẩn Dung tò mò hỏi Liễu Giai Tâm: “Hôm nay Gia Mỹ không đến công ty với con sao?

 

Sao nó vẫn chưa về?”

 

Hai mắt Liễu Giai Tâm khẽ loé sáng lên, mặt không biến sắc đáp: “Hai ngày nay nó tăng ca ở công ty, lười về cho nên đã ở bên ngoài.”

 

“Con bé này…” Tống Cẩn Dung nhíu mày, có chút bắt lực.

 

Liễu Giai Tâm liếc nhìn Chử Chấn Phong. Hai người trao đổi với nhau qua ánh mắt.

 

Rõ ràng là cả hai đều không định cho bà cụ Chử biết về chuyện của Chử Gia Mỹ.

 

Tần Hoài An ngòi trên ghế, không nói không rằng tập trung ăn. Chốc chốc lại gắp thức ăn cho Thiên Nam, không xen vào dù chỉ một từ.

 

Đây là chuyện của nhà họ Chử, không liên quan đến cô.

 

Lúc này, Liễu Giai Tâm đột nhiên đặt chén đũa xuống và nói với Tống Cẩn Dung: “Mẹ, chuyện của Gia Mỹ và giám đốc Trần, con sẽ cố gắng nhanh chóng quyết định.”

 

Vừa dứt lời, Tống Cẩn Dung và Chử Chấn Phong đều dừng đũa và nhìn bà ấy.

 

Tần Hoài An không còn cách nào khác, cũng đành đặt đũa xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 789


Chương 789

 

Dù không thể ngắt lời nhưng lúc phải lắng nghe thì cô cũng nên lắng nghe. Đây là sự tôn trọng cơ bản khi ăn cơm ở nhà người khác.

 

“Không phải Gia Mỹ và giám đốc Trần mới bàn bạc chuyện kết hôn sao? Có vẻ như con bé Gia Mỹ không muốn cho lắm.” Tống Cần Dung trầm ngâm nói.

 

Liễu Giai Tâm có chút khác thường, giọng điệu hơi cứng rắn: “Không đến lượt nó giở tính đâu.”

 

Đây là cách bà ấy xử lý Chử Gia Mỹ sau khi trải qua những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

 

Dẫu sao bà ấy nuôi nắng từ nhỏ tới lớn như con gái ruột của mình. Hơn nữa do bị nhóm người Hàn Lệ Thu và Tô Phương Đình dụ dỗ mới làm những chuyện này.

 

Bà ấy không nỡ mạnh tay với cô ta. Chỉ đành đuổi cô ta đi, sau này không qua lại nữa.

 

Tống Cẩn Dung suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Ừ. Dù sao thì Gia Mỹ và giám đốc Trần đã ở bên cạnh nhau ba năm rồi, nếu kéo dài thêm nữa cũng khó lòng ăn nói với nhà họ Trần. Gia Mỹ là con gái của con, chuyện kết hôn của nó con có quyền quyết định.”

 

“Vâng.” Liễu Giai Tâm trả lời.

 

Bà ấy đã tìm ra cách để thực hiện cuộc hôn nhân này.

 

Hoàng hôn buông xuống.

 

Trong phòng, Thiên Nam đang chơi trò ghép hình của mình để hoàn thành nốt phần cuối cùng.

 

Tần Hoài An lấy trong túi ra chiếc mặt nạ da người mà Chử Chấn Phong tặng cho cô, vô cùng hứng thú nghiên cứu.

 

Mặt nạ được làm bằng vật liệu sinh học mới nhất được phát triển vào thời điểm hiện tại, mô phỏng hoàn hảo cấu trúc da của lớp biểu bì của con người.

 

Đáng tiếc là chiếc mặt nạ này là hàng được đặc chế, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần. Sau khi tháo ra rồi thì đã không còn hiệu quả nữa.

 

Tần Hoài An chạm vào chiếc mặt nạ mỏng manh trong tay, món vũ khí hóa trang này mạnh hơn đồ trang điểm gấp trăm lần. Nếu nó có thể thay đổi diện mạo, vậy nếu tái tạo diện mạo của một người thì sao?

 

Tần Hoài An đắm chìm trong suy nghĩ, nên không để ý có người đi vào, cho đến khi Thiên Nam gọi lớn: “Bói”

 

Cô định thần lại, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông với vẻ rầu rĩ và bất lực. Anh vừa đưa ngón tay lên môi, như thể đang ra hiệu cho Thiên Nam im lặng, nhưng lại không nghĩ đến việc bị thằng nhóc phá hỏng kế hoạch của mình.

 

Người đàn ông này lặng lẽ lẻn vào phòng cô, tiến đến phía sau cô, còn cố ý hù dọa cô?

 

Hai chữ lờ mờ hiện lên trong mắt Tần Hoài An: Trẻ con.

 

“Chử Chấn Phong, không phải phẩm chất đạo đức cơ bản của một người là trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?” Cô lạnh lùng hỏi, cau mày bắt mãn.

 

Chử Chấn Phong đề tay xuống, không cảm thầy ngượng ngùng và còn thoải mái nói: “Tôi đến thăm con trai tôi!”

 

Thiên Nam tiến đến nắm tay anh, ngẩng đầu nói với anh: “Bố, con có quà cho bố này!”

 

Nói xong, cậu bé kéo anh sang một bên và tự hào chỉ vào trò chơi xếp hình trước mặt.

 

“Bố, nhìn kìa! Đây là bầu trời đầy sao mà con vừa ghép được đó!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 790


Chương 790

 

Chử Chấn Phong nhìn bức tranh ghép hình lớn gồm hàng nghìn mảnh ghép, anh hơi ngạc nhiên khi một đứa trẻ ba tuổi lại có thể hoàn thành một trò chơi ghép hình khó như vậy.

 

Chà, quả là con ruột của mình!

 

Anh mỉm cười và không ngần ngại khen ngợi: “Con trai của bồ thật giỏi! Vậy là con muốn tặng món quà này cho bố đúng không?”

 

“Vâng!” Thiên Nam gật đầu như mỗ thóc, hỏi: “Đây là món đồ chơi mà con yêu thích nhất. Bố có thích không?”

 

“giống.”

 

Nghe cuộc trò chuyện thân mật giữa hai cha con, Tần Hoài An ngồi bên cạnh cảm thấy nặng trĩu lòng.

 

Mối quan hệ giữa Chử Chấn Phong và con trai càng tốt, cô càng không phải lo lắng về tình hình của Thiên Nam ở nhà họ Chử sau khi cô đi.

 

Chỉ là… Tuy rằng cô hiểu được sự thật này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

 

“Chử Chấn Phong, hay là đêm nay anh dẫn con trai sang phòng ngủ với anh đi.” Tần Hoài An khẽ nói, trong giọng điệu có chút chua xót khó nhận ra.

 

Nghe vậy, Chử Chấn Phong liếc cô một cái, không trả lời mà cúi đầu hỏi Thiên Nam đang ở trong vòng tay anh: “Con trai, tối nay bố ngủ với con được không?”

 

“Vâng! Thiên Nam rất muốn ngủ với bố!”

 

Thiên Nam đồng ý ngay tắp lự. Trong trí nhớ của cậu bé, trước giờ cậu bé chưa từng được ngủ với bố mình, chỉ toàn là ngủ với mẹ.

 

“Được. Vậy hôm nay bố và mẹ sẽ ngủ cùng con.”

 

Nghe vậy, Tần Hoài An lập tức biến sắc, khó chịu nhìn chằm chằm người đàn ông đang cười kia: “Chử Chấn Phong, anh đang nói cái gì vậy?”

 

Chử Chấn Phong dùng một tay bế Thiên Nam tới chỗ cô. Nhìn thấy dáng vẻ kích động của cô, anh không khỏi mỉm cười: “Chọc cô tý thôi. Yên tâm đi, tôi biết giữ chừng mực mài”

 

Đợi khi chính thức cưới cô mới có thể danh chính ngôn thuận ngủ cùng nhau.

 

Tần Hoài An lại khinh thường lời anh nói.

 

Nếu người đàn ông này biết chừng mực, thì lợn cũng sẽ bị đưa đi triệt sản rồi.

 

Lúc trước ai là người đã hành động lỗ mãng với cô trong phòng bệnh? Ngày hôm đó ai là người ở trong hẻm nhỏ trêu chọc cô? Hôm nay, ai lại là người cưỡng hôn cô trong quán bar chứ?

 

Tất cả không phải là anh sao?

 

Cô không muốn cùng anh thảo luận về chủ đề này. Cô liếc nhìn Thiên Nam đang ôm lấy cỗ mình, rồi dời tầm mắt đi chỗ khác và nói: “Anh muốn đưa con trai đi ngủ thì cứ bế nó đi đi.”

 

“Không đi nữa.”

 

Chử Chấn Phong đặt đứa bé xuống, nói: “Vừa nãy Vệ Nam đã đến đây, cậu ấy nói rằng công ty còn có chuyện cần tôi đến giải quyết.”

 

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Thiên Nam hiện lên chút mất mát. Điều đó không có gì bắt ngờ cả.

 

Nghĩ đến những gì anh vừa nói với con trai, gương mặt lập tức hiện lên vẻ khó chịu.

 

Cũng may Thiên Nam là một đứa trẻ hiểu chuyện. Không cần người lớn nói nhiều, cậu bé đã chủ động ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nói: “Bố, vậy bố phải sớm hoàn thành công việc nhé! Thiên Nam đợi bố về nhé!”

 

“Con trai thật là ngoan!” Chử Chấn Phong không kiềm được nựng gương mặt tròn trịa của cậu bé, hứ: “Đợi bố xử lý xong công việc thì bó…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 791


Chương 791

 

Anh dừng lại, liếc nhìn Tần Hoài An và nói đầy ẩn ý: “Bố và mẹ sẽ ngủ cùng với con.”

 

Nghe vậy, Tần Hoài An đột nhiên nhíu mày.

 

Trước khi cô kịp phát tiết, Chử Chân Phong đã thôi không chọc tức cô nữa và thay đổi chủ đề.

 

“Thực ra, tôi đến đây để đưa cho cô thứ này.”

 

Tần Hoài An sửng sốt, nhìn chiếc hộp chữ nhật trong lòng bàn tay đầy nghỉ ngờ, Sau đó mở ra…

 

Ba chiếc kim bạc nằm ngay ngắn trong hộp.

 

Nghĩ đến tin nhắn cô gửi cho Vệ Nam lúc trước, ánh mắt cô chọt lóe lên. Rồi lại nhìn về phía Chử Chấn Phong trước mặt.

 

Vì lúc nãy anh đã năm lần bảy lượt chọc tức cô, nên cô không muốn nói tiếng “cảm ơn” với anh mà chỉ khẽ “Ò!” một tiếng.

 

Chử Chấn Phong cũng không quan tâm, đưa chiếc hộp vào tay Tần Hoài An. Bên ngoài, Vệ Nam vẫn đang đợi anh.

 

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai ngày nay tôi sẽ ở lại công ty, con trai nhờ cô chăm sóc vậy. Chuyện của chúng ta đợi tôi xong việc sẽ tính tiếp.”

 

Tần Hoài An ngầm hiểu “chuyện của chúng ta” mà anh nói chính là việc giao con trai cho anh.

 

Dẫu sao cô cũng dự định đón Tết trung thu với con xong sẽ đi. Thế nên cô gật đầu: “Ừ!”

 

Nhìn thấy cô nhanh chóng đồng ý, Chử Chấn Phong mỉm cười rồi xoay người rời đi.

 

Vừa bước tới cổng, Vệ Nam lập tức chào anh.

 

“Tới công ty.” Anh lấy lại vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói.

 

Nói xong, bọn họ đi về phía trước. Tiếng nói của hai người nhanh chóng biến mắt trong màn đêm.

 

Tập đoàn Chử Thị.

 

Mặc dù đã hết giờ làm việc nhưng đèn trong phòng họp cấp cao của tập đoàn Chử Thị vẫn sáng.

 

Bởi vì mấy ngày nay xảy ra tin đồn Chử Chấn Phong — người đứng đầu nhà họ Chử đã chìm xuống đáy biển, khiến cho các gia tộc khác liên kết với nhau chèn ép Chử Thị. Tuy rằng không đủ để làm lay động tập đoàn Chử Thị nhưng cũng gây ra không ít phiền phức.

 

Như việc hôm nay đã xảy ra một tình huống khẩn cấp.

 

Nhóm giám đốc điều hành tập trung trong phòng họp, thái độ cực kỳ nghiêm túc.

 

Họ nghĩ rằng chính Liễu Giai Tâm là người tỗổ chức cuộc họp này cho đến khi…

 

Một người đàn ông mặc một bộ đồ vest màu đen sẫm, thần thái cao quý và lạnh lùng bước vào.

 

Các giám đốc điều hành còn chưa nhận được tin Chử Chấn Phong “từ cõi chết sống lại”. Nhìn thấy người đàn ông đó xuất hiện trước mặt, bọn họ sợ đến xém chút nữa là hồn đã bay khỏi xác.

 

Cũng may những người này không ngốc. Như nhận ra được điều gì đó, họ lập tức lấy lại sự bình tĩnh, hơn nữa còn thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu chủ Chử đã quay trở lại. Tiếp theo đây, chắc Chấn anh sẽ khiến cho bọn người của những gia tộc không biết lượng sức mình kia biết thế nào là đau khổ.

 

Ngay lúc này…

 

Trong biệt thự của nhà họ Vương.

 

Sắc mặt của hai cha con Vương Bách Điền vô cùng khó coi.

 

“Bố, bố nói lô hàng chúng ta mua của nhà họ Chử không bán ra được sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom