Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 792


Chương 792

 

“Đúng vậy!”

 

Vương Bách Điền vừa cúp cuộc gọi tư vấn xong, tái mặt quay đầu lại nói: “Chúng ta bị lừa rồi! Máy móc mà nhà họ Chử bán cho chúng ta đều là chip cũ, đã bị thị trường đào thải từ lâu!”

 

Vương Thanh Hà nghe xong câu trả lời dứt khoát của bố mình, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, tức giận nói: “Có nghĩa là nhà họ Chử cố ý chơi chúng ta?”

 

Vương Bách Điền không biết, nhưng ông ta chỉ còn nước thở dài thườn thượt và ảo não nói: “Hận một nỗi chúng ta còn bị bọn họ lợi dụng đầu tư hết tiền vào. Giờ thì tốt rồi, thu mua một mớ đồng nát, sắt thối về bán ra không được. Muốn làm chúng ta tán gia bại sản sao?”

 

Phá sản?

 

Câu nói này đột nhiên kích thích Vương Thanh Hà.

 

Đúng vậy, bọn họ đã dùng hết tiền mua máy móc của nhà họ Chử. Nếu không bán được, chẳng phải sẽ phá sản sao?

 

Nhưng bao nhiêu năm nay cô ta đã quen sống trong nhung gắm lụa là, cô ta không muốn lại phải quay về cuộc sống như lúc trước… Không, còn khốn khó hơn cả lúc trước!

 

Cô ta không thể tưởng tượng được một cuộc sống như vậy!

 

“Không được! Không thể để tiền của chúng ta mắt như vậy được. Nhất định phải khiến bọn họ trả lại tiền cho chúng ta!” Vương Thanh Hà không cam tâm gồng tay lại, phẫn nộ nói.

 

Vẻ mặt Vương Thanh Hà lại rất bi quan: “Hợp đồng đã ký, giấy trắng mực đen rõ ràng, hơn nữa đói phương lại là tập đoàn Chử Thị. Chúng ta làm sao có thế lấy lại tiền chứ?”

 

Vương Thanh Hà nghiến răng không nói, cả người run lên vì tức giận.

 

Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì đó, cô ta nhanh chóng móc chiếc điện thoại di động ra xem thông tin.

 

Quả nhiên cô ta tìm được một bài báo có liên quan: “Hôm nay đã xảy ra một sự cố lớn về an toàn y tế! Thuốc kháng khuẩn do công ty dược phẩm Chử Thị sản xuất bị phát hiện có thành phần không hợp quy định! Theo nguồn tin nhận được, một số bệnh nhân đã có biểu hiện không khoẻ sau khi sử dụng.”

 

“Chính là cái này.” Vương Thanh Hà hào hứng nói.

 

Vương Bách Điền khó hiểu nhìn cô ta, hỏi: “Vương Thanh Hà, chẳng lẽ con đã nghĩ ra cách sao?”

 

Vương Thanh Hà khịt mũi, ánh mắt cô ta sáng lên: “Nhà họ Chử gây ra chuyện lớn như vậy, cộng thêm việc bị những công ty khác tấn công. Lúc này chắc Chấn bọn họ bị công kích tứ phía, sợ sẽ gặp thêm chuyện gì khác!

 

Chúng ta nhân cơ hội này cầm theo hợp đồng đến công ty bọn họ làm ầm ï lên. Nhất định bắt bọn họ phải ói ra số tiền đã lừa gạt chúng ta mới thôi!”

 

Nói xong, cô ta bảo bố mình đi lấy hợp đồng ra.

 

Vương Bách Điền ngây người nhìn cô ta ba giây, trong lòng không khỏi cảm khái: “Vương Thanh Hà, vẫn là con thông minhl”

 

Nói xong ông ta nhanh chóng đi tìm hợp đồng.

 

Bây giờ là ban đêm, tất nhiên bọn họ không thể đi ngay lập tức.

 

Sau khi xem bản hợp đồng được lấy ra, hai cha con họ không phát hiện ra sơ hở nào trong đó.

 

Hợp đồng do bộ phận pháp luật của tập đoàn Chử Thị soạn thảo chắc Chấn sẽ không có kế hở nào cả.

 

Hai cha con lại mắng tập đoàn Chử Thị vài bận và quyết định ngày mai sẽ trực tiếp đến văn phòng chủ tịch, bắt Liễu Giai Tâm chấm dứt hợp đồng và hoàn trả tiền tận tay!

 

Dù sao bây giờ tập đoàn Chử Thị đã không còn Chử Chấn Phong nữa, chỉ có một mình Liễu Giai Tâm, cũng không có gì phải sợ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 793


Chương 793

 

Sáng sớm hôm sau, hai người đến tập đoàn Chử Thị.

 

Hôm qua có báo cáo rằng phát hiện trong thuốc do tập đoàn Chử Thị sản xuất có chứa thành phần không hợp quy định, những người đã sử dụng thuốc đều liên tiếp gặp phải các triệu chứng không khoẻ.

 

Ngay sau khi tin tức được đưa ra, đã gây ra một sự náo động mạnh mẽ.

 

Chuyện này đã gây nên tác động mạnh đến nền công nghiệp sản xuất dược phẩm của tập đoàn Chử Thị.

 

Hai cha con Vương Bách Điền đều nghĩ rằng hôm nay chắc Chấn họ sẽ thấy những kẻ gây rối vây quanh cổng tập đoàn Chử Thị.

 

Nhưng mà…

 

Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ!

 

Mỗi một nhân viên ra vào cửa tập đoàn Chử Thị đều bước dồn và vẻ mặt rất tự nhiên.

 

Vương Thanh Hà nhìn thông tin trên điện thoại di động, dần dần nhíu mày.

 

Độ thảo luận sôi nổi về vần đề dược phẩm của tập đoàn Chử Thị ở trên mạng dường như cũng đang dần lắng xuống…

 

Vương Bách Điền cũng nhìn thấy nội dung trên điện thoại di động của cô ta, thận trọng nhắc nhở: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Chúng ta còn vào đó nữa không?”

 

Vương Thanh Hà nhìn chằm chằm cánh cổng tập đoàn Chử Thị ở đẳng xa, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, bắt đắc dĩ nói: “Dù sao cũng đã tới đây rồi, nhất định phải lấy lại tiền!”

 

Vương Bách Điền thấy vậy cũng biết không thể lùi bước, nhanh chóng nồi gót Vương Thanh Hà đi vào.

 

Hai cha con bọn họ bước vào cánh cửa tập đoàn Chử Thị, tiền thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn trên tầng cao nhất.

 

Trên đường đi, người của tập đoàn Chử Thị nhìn thấy nhưng không ai ngăn cản.

 

Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng khiến hai người họ đoán già đoán non… Có vẻ như dáng vẻ bình tĩnh kia chỉ là do tập đoàn Chử Thị thể ngoài mặt vậy thôi, nhưng thực tế bọn họ đã bị chuyện ngày hôm qua làm cho quay cuồng.

 

Bằng không, từ lúc bọn họ vào tập đoàn Chử Thị đến lúc đứng bên ngoài văn phòng chủ tịch, sao không có ai quan tâm đến bọn họ chứ?

 

Phán đoán này càng khiến cho Vương Bách Điền và Vương Thanh Hà có thêm lòng tin.

 

Đương nhiên là tập đoàn Chử Thị càng hỗn loạn lại càng tốt.

 

Hai cha con họ vừa chuẩn bị xông vào văn phòng chủ tịch thì cánh cửa đang đóng chặt đột ngột mở ra.

 

Từ một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên: “Để bộ phận quan hệ công chúng chỉnh sửa lại thông tin của sự việc ngày hôm qua và tổ chức một cuộc họp báo ngay sau đó.”

 

Đồng thời, một bóng người cao gầy đi đầu bước ra khỏi đó, không thèm nhìn lại và ra lệnh cho trợ lý phía sau.

 

Ánh mắt của hai cha con Vương Thanh Hà đồng loạt nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị như tạc kia, ngay lập tức hóa đá!

 

*Chử Chấn Phong!”

 

Cả hai cha con họ gần như đồng thanh hét tên cái tên đó. Giọng điệu run rẫy của họ cho thấy lúc này bọn họ vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 794


Chương 794

 

Không phải người đàn ông này đã chôn thân dưới đáy biển sao? Sao vẫn còn sống sờ sờ thế này?

 

Hơn nữa mới sáng sớm đã bước ra khỏi văn phòng chủ tịch!

 

Đương nhiên hai người bọn họ không hề biết, rằng tối hôm qua Chử Chấn Phong đã làm việc suốt đêm trong văn phòng này đề xử lý chuyện dược phẩm của tập đoàn Chử Thị.

 

Cả hai người đều rất hoảng sợ, đứng cứng đờ ngay tại chỗ. Suýt chút nữa là quên mắt mục đích đến đây lần này.

 

Không, không phải quên mắt.

 

Mà là không dám…

 

Nếu như người bước ra là Liễu Giai Tâm thì tốt rồi, hai cha con họ có thể không nói lời nào mà xông tới.

 

Nhưng người đó lại là Chử Chấn Phong — người đàn ông được đồn là đã chết!

 

Người này không dễ chọc vào chút nào!

 

Hai cha con họ đều có ý định rút lui.

 

Nhưng trước khi bọn họ quay gót, Chử Chấn Phong đã dùng đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, hỏi: “Các người đến đây để làm gì?”

 

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng không chút nao núng.

 

Lúc này hai cha con họ mới hoàn hồn lại.

 

Bởi vì quá hồi hộp mà Vương Bách Điền bắt giác miết chặt tay. Nhưng trước sự uy vệ mà Chử Chấn Phong vô tình toả ra, ông ta cũng buông thõng hai tay xuống trong vô thức.

 

Cổ họng ông ta như bị thứ gì đó là nghẹn lại, ấp úng nói: “Cậu chủ Chử, chúng tôi…”

 

Vương Thanh Hà ngắt ngang lời ông ta, nói chen: “Em đến để xin anh tha lỗi cho em, Chấn Phong!”

 

Trong nháy mắt, cô ta đã điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, để lộ ra vẻ tiếc nuối và phiền muộn.

 

Chử Chấn Phong nhíu đôi mắt lạnh lùng lại liếc nhìn cô ta, anh không đáp lại nhưng hàng lông mày tuấn tú lại cau có.

 

Vương Thành Hà bước đến bên cạnh và cố gắng đưa tay ra níu lấy anh.

 

Trong mắt Chử Chấn Phong hiện lên nỗi chán ghét, anh vô tình đẩy cánh tay của cô ta ra, cất giọng trầm thấp nói một từ: “Cút!”

 

Đồng tử Vương Thanh Hà co rút lại. Anh bảo cô cút đi?

 

Mặc dù cô ta đang diễn kịch, nhưng hình như trước giờ anh chưa đối xử thô lỗ với cô ta như vậy bao giờ.

 

Da đầu của Vương Thanh Hà như căng ra, cô ta đau khổ giải thích: “Chấn Phong, trước đây là em không đúng, em không nên ở tập đoàn Hàn Thị nói với anh những lời khó nghe như vậy. Bởi vì lúc đó em bị anh từ chối, nhất thời tức giận nên mới phạm phải sai lầm ngu xuẩn đó. Anh…”

 

Cô ta nhớ lại những câu nói lúc trước, như “Chử Chấn Phong chỉ đáng xách dép” cho mình thì vô cùng hồi hận.

 

Bây giờ tập đoàn Hàn Thị đã suy vong, Chử Chấn Phong vẫn còn sống. Hy vọng duy nhất của cô ta là Chử Chấn Phong không tính sổ chuyện cũ với cô ta.

 

Vương Thanh Hà tỏ vẻ đáng thương nhìn anh. Nhưng anh lại chỉ đáp lại một cách thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng: “Cút! Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”

 

Chử Chấn Phong nói xong, anh nhìn Vương Thanh Hà một cách khinh thường rồi sải bước đi.

 

Vương Thanh Hà đỏ mặt vì xấu hỗ, đứng im không nhúc nhích.

 

Còn cha cô lại bất mãn nói: “Rõ ràng biết anh ta sẽ không tha thứ cho chúng ta mà con còn nói những lời đó làm gì? Chẳng phải là tự chuốc nhục nhã sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 795


Chương 795

 

Vương Thanh Hà nghiền răng, quay đầu lạnh lùng nói: “Nếu con không nói như vậy, chẳng lẽ nói cho anh ta biết chúng ta tới đây làm loạn, để phá hợp đồng sao?”

 

Vương Bách Điền không nói nên lời, ho khan rồi chuyển chủ đề: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm sao lấy lại tiền đi. Nhưng bố đoán chừng là không lấy lại được nữa rồi…”

 

Nghe đến đây, Vương Thanh Hà lại một lần nữa bị kéo về hiện thực tàn khốc… Cô ta sẽ sớm trở thành một kẻ khố rách áo ôm!

 

Cô ta không can tâm nhíu mày, lẫm bẩm: “Nhất định phải có cách. Cho dù không lấy lại được tiền, thì nhất định con cũng sẽ không quay lại cuộc sống vất vả như xưa đâu!”

 

Vệ Nam đi theo Chử Chấn Phong đi về phía phòng họp.

 

“Cậu chủ Chử, xem ra là nhà họ Vương đang tiếc đứt ruột mới vừa sáng sớm đã đến đây xin lỗi cậu.”

 

Mặt Chử Chấn Phong không hề có chút cảm xúc nào, tia nhìn u ám xẹt qua đôi mắt sâu xa của anh. Anh khit mũi đáp: “Không hẳn là vậy đâu!”

 

Vệ Nam không khỏi bối rối, suy nghĩ một lúc mới hiểu ra: “Không phải đến xin lỗi, chẳng lẽ là đến để…”

 

“Sao?” Chử Chấn Phong liếc nhìn cậu ta.

 

Vệ Nam mới kể cho Chử Chấn Phong nghe chuyện mấy ngày hôm trước, nhân lúc tập đoàn Chử Thị gặp chuyện và bị các gia tộc khác đã liên kết lại để đàn áp và ép giá sản phẩm, nhà họ Vương đã chạy đến đặt mua một lô thiết bị tồn đọng trong kho của tập đoàn Chử Thị.

 

“Hàng do bọn họ tự đặt. Chắc là sau khi mua về khó bán ra nên mới muốn quay lại huỷ hợp đồng đây mài”

 

Báy giờ Vệ Nam mới nhìn thấu con người thực sự của hai cha con Vương Thanh Hà, khinh thường nói.

 

Chử Chấn Phong không nói gì, nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng và lộ ra vẻ chán ghét.

 

Sao lúc đầu anh lại có thể thích người phụ nữ này được chứ?

 

Rõ ràng lần đầu hai người gặp nhau, cô ta đã không quản thân mình cứu anh. Lúc đó cô ta dũng cảm, tốt bụng và ngọt ngào là thế… Khiến anh không khỏi rung động.

 

Nhưng không biết tự lúc nào tiền bạc và sự phù phiếm đã hoàn toàn ăn mòn cô ta!

 

Chử Chấn Phong ngừng suy nghĩ về chuyện của Vương Thanh Hà, lạnh lùng bước vào phòng họp.

 

Sau khi cuộc họp kết thúc.

 

Anh ra lệnh: “Vệ Nam, cậu đến bệnh viện một chuyến đi. Nếu Chử Gia Mỹ tỉnh lại thì hãy nói cho cô ta biết quyết định của mẹ tôi. Nhân tiện nhắc nhở cô ta, lần sau đừng gây thêm phiền phức gì nữa, yên tâm chờ gả vào nhà họ Trần đi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta một cách nhẹ nhàng như lần này đâu!”

 

“Vâng.” Vệ Nam đáp lại rồi quay người bước đi.

 

Lúc này Chử Chấn Phong mới chậm rãi rời khỏi ghế, nhướng mi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt trời của buổi sáng lúc chín giờ tràn trề sức sống làm sao!

 

Ngắm nhìn mặt trời, vẻ mệt mỏi do thức trắng đêm của anh biến mắt ngay lập tức. Nhưng cảm giác khó chịu từ dạ dày lại đang nhắc nhở anh rằng anh nên ăn chút gì đó rồi.

 

Đầu ngày mới, tin tức Chử Chấn Phong “sống lại” được lan truyền nhanh chóng và trở thành tin hot trên trang nhất ngày.

 

Những thế lực tập đoàn đang có ý định đàn áp tập đoàn Chử Thị nghe được tin này cũng vô cùng choáng váng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 796


Chương 796

 

Nhưng tập đoàn Chử Thị lại không cho bọn họ cơ hội để hối hận. Các tập đoàn này lần lượt nhận được sự “hồi đáp” của tập đoàn Chử Thị một cách nhanh chóng.

 

Lần này cho dù không chết cũng bị trọng thương. Từ đây về sau chỉ còn nước an phận thủ thường.

 

Tất nhiên là…

 

Điều duy nhất không thay đổi chính là tập đoàn Chử Thị vẫn là ở trên đỉnh nhọn của kim tự tháp kinh doanh, khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn bá chủ của giới kinh doanh!

 

Trong phòng bệnh bệnh viện.

 

“Cô Gia Mỹ, tôi đã thuật lại hết những lời cậu chủ Chử cho cô nghe rồi. Mong cô hãy đưa ra một thái độ rõ ràng đề tôi về báo cáo cho cậu ấy.”

 

Vệ Nam lãnh đạm nói với Chử Gia Mỹ đang ngồi trên giường bệnh.

 

Chử Gia Mỹ vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên.

 

Sau khi tỉnh lại, cô ta không ngừng suy nghĩ hình phạt nào sẽ chờ đợi cô ta. Nhưng cô ta không ngờ rằng mọi chuyện lại như thế này…

 

Đổi lại là người khác phạm phải lỗi lầm này thì họ đã sớm chết trăm ngàn lần rồi.

 

Nhưng Liễu Giai Tâm lại chỉ gả cô ta cho Trần Thái Nam.

 

Không chỉ bao dung mà còn cho cô ta một lối thoát…

 

Dẫu sao cô ta đã phạm phải sai lầm như vậy, cho dù có tiếp tục ở lại nhà họ Chử thì cũng không còn mặt mũi nào để đối mặt với người trong nhà.

 

Có thể ra đi là cách tốt nhát.

 

Chỉ là… Kết hôn với Trần Thái Nam?

 

Ba năm qua, cô chỉ dùng anh ta diễn kịch mà thôi. Người cô ta thật sự thích lại là Lục Hy Thiên.

 

Vệ Nam nói rằng Liễu Giai Tâm đã bàn bạc với nhà họ Trần về chỉ tiết lễ cưới, cũng có nghĩa là việc này đã được sắp đặt đâu vào đấy cả rồi. Nếu như cô ta không muốn khiến tất cả mọi người khó xử, thì chỉ có thể đồng ý mà thôi.

 

Chử Gia Mỹ rũ mắt xuống, hít nhẹ một hơi: “Được. Tôi đồng ý kết hôn với Trần Thái Nam.”

 

Cô ta không thể làm mẹ mình thất vọng lần nữa.

 

Mặc dù cô ta không thích Trần Thái Nam, nhưng anh ta vẫn rất nghe lời cô ta. Đến lúc đó cô ta sẽ bàn bạc với anh ta về chuyện tiếp tục mối quan hệ giả tạo này.

 

Vệ Nam nhận được câu trả lời dứt khoát của cô, gật đầu nói: “Cô Gia Mỹ, cô cứ nghỉ ngơi tốt vào. Tôi còn phải quay về nói lại với cậu chủ Chử.”

 

“Ừ”

 

Tần Hoài An lên mạng xem nhà cả ngày.

 

Việc đầu tiên làm sau khi rời khỏi nhà họ Chử là nơi ở. Vậy nên cô phải chuẩn bị trước.

 

Nhưng cô đã ở nước ngoài ba năm qua, hoàn toàn đánh giá thấp sự phát triển của ngành bát động sản trong nước.

 

Lấy Hải Lam làm ví dụ, giá nhà đất đã tăng lên gấp đôi nên giá thuê nhà cũng tăng theo.

 

Tần Hoài An cố ý xem thử khu nhà của bạn Trương Nhược Phi mà lúc đầu cô thuê. Một căn phòng nhỏ thôi mà tiền thuê mỗi tháng lại 18 triệu đồng.

 

Không phải là cô không đủ tiền trả. Chỉ là cô cảm thấy với giá nhà đất cao như vậy, sinh hoạt phí đương nhiên cũng sẽ cao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 797


Chương 797

 

Mặc dù mấy năm nay cô đã tiết kiệm được một số tiền, nhưng cũng không phải là có tiền của riêng mình.

 

Đợi sau khi tìm được nhà, cô vẫn phải nhanh chóng tìm một công việc mới được.

 

Tần Hoài An đánh dấu những ngôi nhà mình thích, rồi gọi điện cho người trung gian đặt hẹn ngày mai đến xem nhà.

 

Ngay sau cuộc gọi cuối cùng, một giọng nói trẻ con từ phía sau vang lên: “Mẹ ơi, mẹ đi xem nhà ở đâu vậy?”

 

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tần Hoài An giật mình.

 

Quay đầu nhìn thấy con trai ở sau lưng, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Thế nhưng lời giải thích của cô vẫn nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Nếu như bây giờ nói với con trai chuyện mình phải đi, có phải là quá đột ngột rồi không?

 

Nghĩ xong, cô nuốt những lời giải thích xuống, cười nói: “Không có đâu. Chỉ là mẹ đang nói chuyện phiếm để tìm hiểu tình hình bát động sản gần đây thôi.”

 

“Hoá ra là vậy.”

 

Thiên Nam không hề nghi ngờ, thay vào đó cậu bé suy nghĩ một cách nghiêm túc. Sau cùng, cậu bé nghiêm túc nói: “Trong mấy năm qua, mảng bát động sản phát triển rất tốt. Con nghe bồ tôi nói rằng thành phố này có vài kế hoạch dự án lớn trong tương lai. Nếu bây giờ mẹ mua một căn nhà thì sau này chắc Chấn nó sẽ tăng giá lên nữa. Đó chẳng phải là một khoản đầu tư rất tốt sao?”

 

Tần Hoài An sững sờ, cô chỉ muốn thuê một căn nhà mà thôi. Tại sao Thiên Nam lại tham gia vào việc đầu tư mua nhà như vậy?

 

Nhưng… Thật không dám nghĩ đến trong đầu thằng bé này đang nghĩ những gi!

 

Đối với giá nhà hiện tại ở Hải Lam, tiền trong thẻ của cô còn không đủ trả dù chỉ là trả trước một nửa. Sao cô có thể cân nhắc đến việc mua nhà chứ?

 

Tần Hoài An cất điện thoại, tò mò nhìn Thiên Nam: “Không nói chuyện mua nhà nữa. Không phải bà nội dẫn con ra vườn chơi sao? Sao lại quay về rồi?”

 

“À, là vì chú 183 đến rồi!” Thiên Nam nói một cách rành mạch.

 

Chú 183 mà thằng bé nói chính là Liễu Thanh Phong.

 

“Đi xem thử nào!”

 

Tần Hoài An nắm tay Thiên Nam bước ra ngoài.

 

Mấy ngày nay cô không gặp Liễu Thanh Phong, cô muốn biết cánh tay của anh ta đã hồi phục như thế nào rồi.

 

Dẫu sao anh ta cũng vì cứu cô mới bị thương hai lần.

 

Hơn nữa, cô cũng có chuyện muốn nói trực tiếp với anh.

 

Tần Hoài An vừa dắt Thiên Nam ra khỏi sân của bà cụ Chử đã chạm Liễu Thanh Phong — người cô đang nóng lòng gặp mặt.

 

“Tần Hoài An!” Vừa nhìn thấy cô, anh ta không khỏi mỉm cười bước nhanh về phía trước.

 

Tần Hoài An cũng cười đáp lại. Cùng lúc đó, Thiên Nam đang nắm tay cô cũng ngoan ngoãn cắt tiếng chào: “Chú 183!”

 

Liễu Thanh Phong lớn tiếng đáp: “Nhóc con thật là ngoan! Nhưng sau này phải đổi cách xưng hô đấy!”

 

Anh ta vừa nói vừa cúi xuống ôm Thiên Nam vào lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 798


Chương 798

 

Ánh mắt Tần Hoài An bát giác đổ dồn vào cánh tay anh ta. Xem chừng anh ta đang hồi phục rất tốt.

 

Thấy cô quan tâm đến cánh tay của mình, Liễu Thanh Phong cười lớn: “Không sao đâu!”

 

“Ừ. Vậy thì tốt.” Tần Hoài An yên tâm đáp.

 

Liễu Thanh Phong hỏi: “Mấy ngày nay em thế nào? Nghe nói Chử Chấn Phong đã quay trở lại. Anh ấy không bắt nạt em chứ?”

 

Tần Hoài An không biết anh ấy nói “bắt nạt” là có nghĩa gì.

 

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu đáp: “Không có.”

 

Chử Chấn Phong giải quyết xong chuyện của Chử Gia Mỹ rồi đến công ty làm việc, làm sao có cơ hội làm những chuyện quá đáng với cô chứ? Ngoại trừ…

 

Hôn cô trong quán bar.

 

Nhưng cô cũng không thể kể cho Liễu Thanh Phong nghe chuyện này được. Coi như bị chó cắn vậy.

 

Khi Liễu Thanh Phong nghe câu trả lời của cô, anh ta như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

 

Anh ta nhìn cô với ánh mắt như thiêu đốt và giải thích ý định của mình: “Hôm nay anh đến đề đưa em và Thiên Nam rời khỏi đây.”

 

“Rời khỏi?” Tần Hoài An sửng sốt, sau đó cười bắt lực nói: “E rằng không được rồi, tôi đã để Thiên Nam trở về nhà họ Chử. Từ nay về sau, thằng bé đã là người nhà họ Chử. Hơn nữa tôi cũng không thể đi cùng anh được, tôi…”

 

Cô còn chưa nói xong, Liễu Thanh Phong gấp gáp ngắt lời cô và ngạc nhiên hỏi: “Thiên Nam trở về nhà họ Chử sao? Vậy Chử Chấn Phong không phải là bố của thằng bé chứ?”

 

Tần Hoài An gật đầu: “Ừ.”

 

Vẻ mặt kiên quyết của Liễu Thanh Phong đột nhiên lộ ra vẻ bực bội. Anh ta nhìn cô một cách chăm chú: “Em và anh ấy…”

 

“Không phải như anh nghĩ đâu.” Tần Hoài An nhìn thấy phản ứng của anh ta, cô biết anh ta đã hiểu lầm nên vội vàng lắc đầu.

 

Cô liếc nhìn Thiên Nam đang trong vòng tay anh ta và đưa tay ra đón lấy đứa bes.

 

“Thiên Nam, con đi tìm bà nội đi. Mẹ và chú 183 có chuyện muốn nói với nhau.”

 

Nói xong cô đặt đứa nhỏ xuống đất.

 

Thiên Nam nói “Vâng” và vững vàng đứng bằng đôi chân ngắn củn của mình.

 

Cậu bé quay người lại, vẻ mặt trẻ con nhưng thần thái lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm giọng nói với Liễu Thanh Phong: “Chú 183, tuy rằng con cũng rất thích chú, nhưng mẹ muốn ở cùng con và bố. Chú không được đưa mẹ con đi đâu đấy!”

 

Nói xong cậu bé bước đi nhưng chốc chốc lại ngoái đầu nhìn lại, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.

 

Liễu Thanh Phong thôi không nhìn cậu bé nữa, vẻ mặt có chút khó coi.

 

Hai hàng lông mày đen rậm của anh ta khẽ nhếch lên, hỏi khẽ: “Lời đứa bé nói là thật sao? Em thật sự ở bên cạnh Chử Chấn Phong rồi sao?”

 

“Không hề.” Tần Hoài An nhìn anh ta bằng vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với Chử Chấn Phong vì đứa con cả. Tôi có dự tính của riêng mình.”

 

Lời nói của cô làm nhen nhóm hy vọng trong mắt Liễu Thanh Phong, nhưng anh ta vẫn hỏi lại một cách không chắc Chấn: “Em thật sự có thể buông bỏ Thiên Nam sao?”

 

Anh ta đã nhìn thấy dáng Tần Hoài An vẻ bắt chấp tất cả làm tất cả vì đứa trẻ, thế nên anh ta cảm thấy khó tin khi cô để một mình Thiên Nam ở lại nhà họ Chử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 799


Chương 799

 

Tần Hoài An mỉm cười bắt lực: “Vấn đề ở đây không phải là nỡ hay không nỡ. Tôi đã hứa với Chử Chấn Phong rằng chỉ cần anh ấy có thể cứu Thiên Nam an toàn trở ra thì tôi sẽ giao đứa nhỏ cho anh ấy. Hơn nữa tôi cũng đã nghiêm túc xem xét về việc Thiên Nam ở lại nhà họ Chử, thằng bé sẽ có một môi trường phát triển tốt hơn. Điều quan trọng hơn là… Cậu bé đã xác định người cha như Chử Chấn Phong rồi.”

 

Liễu Thanh Phong đột nhiên không nói nên lời, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt Tần Hoài An, tựa hồ muốn nhìn ra suy nghĩ tận sâu trong trái tim cô.

 

Nhưng Tần Hoài An lại thẳng thắn như vậy, từng lời cô nói ra đều khiến người khác không tìm được chỗ để gặng hỏi.

 

Trái tim Liễu Thanh Phong đột nhiên rung động, yết hầu của anh ta nhấp nhô lên xuống vô cùng căng thẳng.

 

Anh ta thận trọng đề nghị: “Nếu đã như vậy… Cứ để Thiên Nam ở lại nhà họ Chử, còn em đi với anh.”

 

Tần Hoài An ngước mắt, bắt gặp ánh mắt mong đợi của anh ta, cô chỉ có thể bát lực dội một gáo nước lạnh: “Cũng không được.”

 

…” Anh ta thừa biết cô sẽ không nỡ bỏ đứa con của mình.

 

Liễu Thanh Phong nhíu chặt lông mày, có chút phiền muộn: “Nếu em đã nói sẽ không ở bên cạnh Chử Chấn Phong, còn giao đứa nhỏ cho anh ấy nhưng lại không chịu rời khỏi. Vậy em muốn dùng tư cách gì để ở lại nhà họ Chử?”

 

“Ai nói với anh là em sẽ ở lại nhà họ Chử?” Tần Hoài An hỏi ngược lại.

 

Câu hỏi làm cho Liễu Thanh Phong sững sờ, vô thức nói: “Nếu không ở nhà họ Chử, vậy tại sao em lại không đi theo anh?”

 

Tần Hoài An lắc đầu: “Một trong những lý do đó là em muốn ở bên cạnh con thêm vài ngày. Em vẫn chưa biết nên nói chuyện này với thằng bé như thế nào. Còn về nguyên nhân thứ hai đó là…”

 

Cô ngước mắt nhìn Liễu Thanh Phong, thấy anh đang dùng ánh mắt hồi hộp nhìn chằm chằm vào mình, cô hỏi ngược lại: “Anh đến đây đưa tôi đi là vì cho rằng tôi là bạn gái anh, đúng chứ?”

 

“Tất nhiên rồi.” Liễu Thanh Phong không chút do dự đáp. Nói xong, anh ta bèn cảm thấy Tần Hoài An Dật đột nhiên hỏi mình như thế có gì đó không đúng: “Tại sao em…”

 

Còn Tần Hoài An lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận câu trả lời của anh ta, bình tĩnh nói thẳng: “Thật ra, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với anh về việc đồng ý làm bạn gái anh.”

 

Liễu Thanh Phong nhìn thẳng vào cô không nói gì, nhưng lòng như thắt lại, có một dự cảm không tốt.

 

Giọng nói lạnh lùng của Tần Hoài An từ từ vang lên: “Tôi hứa làm bạn gái trên du thuyền là vì hoàn cảnh lúc đó. Thực tế, tôi đã chuẩn bị tâm lý chết rồi, nhưng tôi muốn cho anh một hy vọng sống.”

 

“Khi ở dưới đáy hang, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống sót trở ra. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã tiếp xúc thân thiết với anh. Thực ra, đó không phải là bởi vì chúng ta là bạn trai bạn gái của nhau, mà là vì bản năng sinh tồn của con người trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó.”

 

Để thể hiện rõ ràng hơn thái độ của mình, Tần Hoài An ngừng lại một lát rồi nói thêm: “Tôi nghĩ, nếu là bất kỳ người nào khác thì cũng sẽ làm như vậy.”

 

“Làm sao có thể là ai cũng vậy chứ?” Liễu Thanh Phong nóng lòng muốn phản bác, nhưng khi nhìn thầy đôi lông mày bình tĩnh của Tần Hoài An, anh ta đột nhiên sững sờ.

 

Trong mắt Tần Hoài An, anh ta chỉ nhìn thấy sự tốt bụng và chân thành dành cho bạn bè, chứ không nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến tình yêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 800


Chương 800

 

Đáng ra anh ta nên nhận ra điều đó từ lâu mới phải.

 

Lúc ở trên du thuyền, nếu như không phải anh đột nhiên đưa ra đề nghị thì sao cô có thể đồng ý chứ?

 

Liễu Thanh Phong siết chặt tay, mím chặt môi và nói một cách cứng ngắc: “Vậy… Ý của em là gì?”

 

Giọng điệu của Tần Hoài An rất bình tĩnh và kiên quyết: “Chúng ta nên dừng quan hệ yêu đương này lại.”

 

Khoảnh khắc cô nói xong, sắc mặt Liễu Thanh Phong bỗng biến đổi và nhịp thở rồi loạn.

 

Anh ta ưỡn người thẳng tắp nhưng lại cúi đầu xuống, hai hàng lông mày rậm cau lại cùng với đôi mắt nặng trĩu.

 

Thấy lúc lâu sau anh ta vẫn không lên tiếng, Tần Hoài An cũng có chút bất lực, khẽ thở dài thuyết phục: “Liễu Thanh Phong, anh trở về đi, tôi không muốn anh lãng phí thời gian cho tôi. Tôi thật sự xin lỗi về những hiểu lầm mà tôi mang đền cho anh trước đây.”

 

Sau đó, cô xoay người bước đi.

 

Liễu Thanh Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hoe.

 

Anh ta vui vẻ đến đưa cô đi, vậy mà lại nhận được kết cục như vậy.

 

Nhìn thấy cô đã đi xa, anh ta không can tâm hét lên: “Không phải anh đang lãng phí thời gian. Tần Hoài An, anh thích em! Cho dù cả đời này chỉ dùng để thích em thì anh cũng cảm thấy xứng đáng!”

 

Tần Hoài An dừng bước chân, nhưng chỉ là trong chốc lát. Sau đó cô tiếp tục đi về phía trước mà không ngoái đầu nhìn lại.

 

Thấy vậy, trái tim Liễu Thanh Phong như bị ai bóp nghẹt. Anh ta chưa từng trải qua nỗi đau đớn như thế này bao giờ.

 

“Anh Thanh Phong…”

 

Giọng nói của Tân Bảo Nga vang lên sau lưng anh ta.

 

Liễu Thanh Phong kinh ngạc, chỉ đành từ bỏ ý định đuổi theo Tần Hoài An.

 

Anh ta hít một hơi sâu rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt như bình thường, xoay người hỏi: “Sao em lại ở đây?”

 

*Dì Liễu bảo em gọi anh sang đó, hình như dì chuyện muốn nói với anh.” Tân Bảo Nga nói một cách bình tĩnh như thể không nhận ra sự kỳ lạ của anh ta.

 

Liễu Thanh Phong do dự và liếc nhìn đằng sau vườn.

 

Anh ta càng nắm chặt tay hơn nữa, nhưng cũng chỉ đành bắt lực buông ra.

 

Vừa rồi thái độ của Tần Hoài An đã dứt khoát như vậy, còn có gì để nói nữa chứ?

 

Anh ta nhắm mắt lại và trả lời: “Ừ.”

 

“Vậy anh đi qua đó đi. Sẵn tiện em đến thăm bà cụ một tý.” Tân Bảo Nga nói.

 

Liễu Thanh Phong không quan tâm đến cô ta, thản nhiên gật đầu rồi bước đi.

 

Tân Bảo Nga cảm thấy trong lòng nhói đau khi nghĩ đến những lời anh vừa tỏ tình với Tần Hoài An, sự ghen tị hiện lên trong mắt cô ta.

 

Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc và bước vào sân với vẻ mặt như bình thường.

 

Tần Hoài An vốn định đến chỗ bà cụ đón Thiên Nam về, vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói cười của hai bà cháu.

 

Thấy thế cô để cho Thiên Nam ở lại chơi với bà cụ thêm một lát nữa.

 

Cô quay người định về lại phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 801


Chương 801

 

Đang lúc đi dọc hành lang cô lại vô tình chạm mặt Tân Bảo Nga.

 

Hai người gật đầu chào nhau. Khi lướt qua nhau, đột nhiên Tân Bảo Nga gọi tên cô: “Tần Hoài An.”

 

Cô quay đầu lại và thấy Tân Bảo Nga đang nhìn xung quanh trên gương mặt lộ vẻ do dự hiếm thấy, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

 

Ánh mắt Tần Hoài An khẽ sáng lên, dịu dàng nói: “Đến phòng tôi nói chuyện đi.”

 

Tân Bảo Nga nở nụ cười cảm ơn với cô.

 

Vừa bước vào phòng, Tần Hoài An đã lấy một chiếc ly sạch rót một ly nước đun sôi cho cô ta.

 

“Cảm ơn.” Tân Bảo Nga không uống mà nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn trước mặt mình.

 

Tần Hoài An ngồi xuống ghế bên cạnh cô ta và hỏi: “Cô Tân, nhìn sắc mặt của cô vừa rồi dường như có gì không tiện nói.”

 

“Không phải đâu.” Tân Bảo Nga lắc đầu và nói một cách thận trọng: “Chỉ là… Tôi đã nghe những gì lúc nãy anh Thanh Phong nói với cô rồi, mối quan hệ giữa hai người là…”

 

“Là người yêu của nhau.” Tần Hoài An thản nhiên trả lời, nói thêm: “Nhưng sẽ cắt đứt sớm thôi.”

 

“Tại sao?” Tân Bảo Nga vô thức hỏi.

 

Tần Hoài An rất thẳng thắn, kể cho cô ta nghe về chuyện mình và Liễu Thanh Phong lúc ở trên thuyền.

 

“Vết thương ở tay của anh ấy vẫn chưa lành, nhưng lại liều chết để cứu cô…” Tân Bảo Nga thì thầm, giọng điều pha lẫn chút chua xót mà chính bản thân cô ta cũng không nhận ra.

 

Thấy Tần Hoài An nhìn mình với ánh mắt tò mò, cô ta mới định thần lại rồi nhanh chóng nở một nụ cười chuyển chủ đề: “Xem ra anh ấy rất thích cô, nhưng đáng tiếc là cô không thích anh ấy.”

 

Đúng vậy, Tần Hoài An không thích Liễu Thanh Phong.

 

Nhưng anh ta là một người cứng đầu hơn ai hết, một khi đã hạ quyết tâm thì nào có ai có thể thay đổi được cơ chứ?

 

“Cô Tân, cô có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Liễu Thanh Phong nhỉ?”

 

Đang lúc Tân Bảo Nga đang thả hồn thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Tần Hoài An.

 

Cô ta nhanh chóng hoàn hồn, che đậy suy nghĩ trong đôi mắt bằng một cách cười xoà đáp: “Thật ra là bởi vì quan hệ của tôi với anh Thanh Phong có chút đặc biệt.”

 

Vừa nói cô vừa liếc nhìn Tần Hoài An rồi nói: “Lúc xưa bố mẹ của anh Thanh Phong có ơn cứu mạng với bố mẹ tôi. Vì để báo đáp ân tình đó, bố mẹ tôi đã đính ước hôn nhân cho chúng tôi lúc chúng tôi vẫn còn nhỏ.

 

“Hôn ước sao? Như vậy tính ra Liễu Thanh Phong là… chồng chưa cưới của cô sao?”

 

Tần Hoài An chưa từng nghe ai nói về chuyện này, thậm chí ngay cả Liễu Thanh Phong cũng chưa từng nói cho cô biết. Thế nên cô rất ngạc nhiên.

 

Nhưng như vậy cô đã có thể hiểu được tại sao Tân Bảo Nga lại quan tâm đến mối quan hệ giữa cô và Liễu Thanh Phong đến như thế.

 

Tần Hoài An suy nghĩ một chút rồi hứa rằng: “Cô Tân, cô yên tâm đi. Tôi và Liễu Thanh Phong sẽ không thành một đôi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hôn ước giữa hai người đâu.

 

Nghe vậy, Tần Bảo Nga rất hài lòng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Thay vào đó, cô ta lắc đầu nói: “Cô hiểu lầm rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 802


Chương 802

 

Cô ta thoải mái nói: “Không phải tôi lo lắng cô sẽ phá hỏng hôn ước của chúng tôi. Ngược lại, nếu như cô thích anh Thanh Phong, tôi cũng rất sẵn lòng tác thành cho hai người. Tôi biết rằng chuyện tình cảm không thể dùng hôn ước để trói buộc đói phương được, chỉ cần anh Thanh Phong có thể tìm được tình yêu thực sự thuộc về mình thì tôi đã rất vui rồi…”

 

Nói xong, cô ta rũ mắt xuống và thở phào nhẹ nhỏm.

 

Từ lời nói và biểu hiện của cô ta, Tần Hoài An có thể chắc Chấn rằng cô ta rất thích Liễu Thanh Phong.

 

Có được sự chắc Chấn này, sau này cô càng phải giữ khoảng cách với Liễu Thanh Phong hơn nữa.

 

Cô không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại hôn ước của người khác.

 

Ngay cả khi chỉ là vô tình!

 

Nghĩ đến đây, Tần Hoài An nắm tay Tân Bảo Nga động viên: “Nếu cô đã thích Liễu Thanh Phong thì không nên chỉ nghĩ đến việc tác hợp cho đối phương, mà phải chủ động theo đuổi! Còn nữa, cô cứ yên tâm. Nếu Liễu Thanh Phong còn tới đeo bán tôi, tôi sẽ khiến cho anh ấy hoàn toàn từ bỏ.

 

Còn Tân Bảo Nga lại chăm chú nhìn Tần Hoài An.

 

Tân Bảo Nga không ngờ cô gái này lại nói với mình những điều như vậy.

 

Vậy mà lúc nãy cô ta nói vậy với ý… Cô ta cảm thầy xấu hổ.

 

Cô ta ngượng ngập rút tay về, rũ mắt xuống và nói: “Cảm ơn.”

 

Đột nhiên cô ta không muốn nói về chuyện đó nữa, bèn chuyển chủ đề: “Lúc nãy khi tôi vừa đến vườn đã nghe thấy dì Liễu nói bé Thiên Nam đã về nhà họ Chử rồi. Vậy tiếp theo đây cô cũng sẽ ở nhà họ Chử luôn sao?”

 

Tần Hoài An hờ hững lắc đầu: “Không, tôi dự định cùng con đón Tết Trung thu sẽ rời khỏi đây.”

 

Tân Bảo Nga nói: “Cô định đi sao? Nhưng tôi nghe dì Liễu nói anh Chấn Phong sắp…”

 

Không đợi cô nói xong, Tần Hoài An đã phản bác: “Nếu tôi muốn ở lại nhà họ Chử, trừ phi kết hôn với Chử Chấn Phong nếu không tôi sẽ không có bắt kỳ danh phận nào cả. Nhưng mà, giống như việc tôi không thể duy trì quan hệ với Liễu Thanh Phong, tôi cũng không thể vì đứa con mà kết hôn với người tôi không thích được.”

 

“Hoá ra cô cũng không thích anh Chấn Phong…” Tân Bảo Nga vô thức cảm thán, nhưng lại kịp thời dừng lại.

 

Cô ta nhìn Tần Hoài An, trong lòng bỗng cảm thấy khâm phục cô vì xử lý chuyện tình cảm mà rất bình tĩnh và dứt khoát.

 

Nhưng điều cô ta không biết là cái gọi là bình tĩnh của Tần Hoài An là một vỏ bọc để bảo vệ bản thân mình sau những tổn thương mà tên cặn bã Lâm Bình Nguyên gây ra.

 

Trừ khi người đó thực sự có thể thắp lại những kỳ vọng về tình yêu trong cô, cho cô thầy được tương lai mới có thể làm cô rung động.

 

Nhưng dù là Liễu Thanh Phong hay Chử Chấn Phong, cô đều không tìm thấy cảm giác này ở họ.

 

Cuộc nói chuyện với Tần Hoài An khiến Tân Bảo Nga càng hiểu rõ cô hơn, đồng thời tâm trạng của cô ta cũng trở nên phức tạp hơn.

 

Khi đã ra đến cửa cô ta không ngừng dừng lại, quay đầu nhìn Tần Hoài An một cách rối rắm.

 

Tần Hoài An cũng đã chuẩn bị đi đón Thiên An về. Thấy vậy cô bèn cát tiếng: “Còn chuyện gì khác sao?”

 

Lời xin lỗi của Tân Bảo Nga bị nghẹn lại trong cổ họng. Từ trước tới giờ cô ta luôn là một người cao ngạo, khiến cô ta không thể nào thốt ra lời xin lỗi một cách dễ dàng.

 

Vì vậy, khi lời nói đã đến cửa miệng cũng đọt nhiên biến thành câu hỏi một cách lạ lùng: “Khi dì Liễu bị bệnh, cô đã để lại đơn thuốc trên chiếc tủ đầu giường của di ấy, đúng không?”

 

Tần Hoài An gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 803


Chương 803

 

Tân Bảo Nga thở hắt ra: “Quả nhiên là do cô để lại.”

 

Cô ta tự động giải thích: “Tôi tò mò xem đơn thuốc và tôi không chắc đó là đơn thuốc đề điều trị cho dì Liễu. Sau khi đã chẩn đoán tình trạng cho di Liễu, tôi đã nghĩ đến một vài loại thuốc và nhận ra chúng đều có trong đơn thuốc của cô. Lúc đó tôi mới xác định đơn thuốc đó dùng là để điều trị cho di Liễu.”

 

Cô ta cảm thấy tội lỗi: “Tôi đã sử dụng đơn thuốc của cô. Tất cả đều nghĩ rằng tôi là người đã cứu dì Liễu, nhưng thật ra chính cô mới là…”

 

Nói xong, cô ta nhìn Tần Hoài An.

 

Tần Hoài An không nghỉ ngờ lời nói của Tân Bảo Ng. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, có nhiều loại thuốc giải độc. Cô có thể nghĩ ra thì Tân Bảo Nga cũng có thể.

 

Không cần biết ai đã cứu Liễu Giai Tâm, điều quan trọng là bà ấy được cứu là được rồi.

 

Thế là Tần Hoài An bình tĩnh như không nói: “Chỉ là một đơn thuốc mà thôi, cô không cần phải để ý.”

 

Tân Bảo Nga mím môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng càng ngày cô ta càng nhận ra rằng khoảng cách giữa mình và Tần Hoài An không phải là trình độ y học…

 

Tân Bảo Nga chào tạm biệt Tần Hoài An bằng một cảm xúc lâng lâng khó tả.

 

Cô ta đi về phía khu vườn.

 

Ngay trước cô ta bước đến gần thì nhìn thấy Liễu Giai Tâm và Liễu Thanh Phong đang tranh cãi.

 

Lý do tranh chấp giữa hai người lại có liên quan đến cô ta.

 

Tân Bảo Nga vô thức bước nhẹ lại và đi đến phía sau một bức tường hoa hồng.

 

“Nếu con thật sự huỷ hôn thì không chỉ tội nghiệp cho Bảo Nga, mà còn tổn hại đến tình bạn máy mươi năm nay giữa nhà chúng ta và nhà họ Tân. Cho nên cô không thể đưa giấy đính hôn cho con được!

 

Không chỉ như thế, cô muốn con dứt bỏ hoàn toàn tình cảm với Tần Hoài An!”

 

“Cô, tại sao con lại không thể cưới người mà mình thích cơ chứ? Con hoàn toàn không yêu Tân Bảo Nga…

 

Câu nói cuối cùng của Liễu Thanh Phong như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Tân Bảo Nga.

 

Sắc mặt cô ta trắng bệch, cắn môi cố không để cho mình phát ra tiếng, để không làm hai người bên kia bức tường hoa biết được.

 

Những kỷ niệm từ thời thơ ấu, tựa như những bọt bong bóng ngọt ngào hiện lên trong tâm trí cô ta rồi lại vỡ tan.

 

Cuối cùng, ký ức bị đóng băng ở tuổi 11…

 

Cô ta bị kẻ xấu ức hiếp, một chàng thanh niên mặc chiếc áo sơ mi đã ôm chặt cô ta vào lòng, cho dù đánh không hơn đối phương. Mồ hôi và máu của anh ấy thắm ướt chiếc áo sơ mi mỏng manh trên lưng, lại không ngừng sưởi ấm trái tim cô ta.

 

Rõ ràng anh ta là người đã khiến cô ta rung động, nhưng bây giờ cũng chính anh ta lại lớn tiếng nói rằng: “Con không hề yêu cô…”

 

Tần Hoài An thật sự tốt đến thế sao?

 

Đôi mắt của Tân Bảo Nga dần trở nên lạnh căm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 804


Chương 804

 

Cuối cùng Liễu Thanh Phong vẫn không lầy được giấy đính hôn từ phía Liễu Giai Tâm. Ý định đến nhà họ Tân để chính thức đề nghị huỷ bỏ hôn ước đã bị phản đối kịch liệt.

 

Anh ta tức giận bỏ đi.

 

Một lúc lâu sau Tân Bảo Nga từ sau bức tường hoa bước ra, làm ra vẻ mặt không biết gì cả, hỏi: “Dì Liễu, tại sao anh Thanh Phong lại đi rồi?”

 

Trong căn phòng.

 

Tần Hoài An vừa đưa Thiên Nam về. Mới bước vào cửa, cậu bé đã lập tức nũng nịu đòi Tần Hoài An ôm mình vào lòng.

 

Cậu bé chớp mắt, cười toe toét hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sẽ không bỏ con và bố ở lại mà đi với chú 183 phải không?”

 

Tần Hoài An đặt cậu bé lên đùi mình, một tay ôm lấy thân hình tròn trịa của cậu bé, một tay xoa đầu nó rồi đáp: “Đương nhiên là không rồi. Nếu mẹ đi cùng chú 183 thì bây giờ mẹ đã không ngồi ở đây nữa rồi.”

 

Thiên Nam nhếch miệng nở nụ cười, lộ chiếc răng thỏ trắng tinh. Đột nhiên cậu bé phấn Chấn nhảy khỏi chân Tần Hoài An và nói: “Tốt quá! Mẹ có biết lúc nãy con với bà đã nói gì với nhau không?”

 

Tần Hoài An bắt lực nhìn cậu bé, cố tình làm ra bộ dạng hóng chuyện.

 

“Bà nội đã nói nếu mẹ và bố ở bên cạnh thì bà sẽ cho mẹ rất nhiều món quà. Hơn nữa đều là những món quà đắt tiền đó!”

 

Đôi mắt tròn xoe của Thiên Nam sáng rực lên. Cậu bé sốt sắng nói: “Cho nên mẹ ơi, để nhận được những món quà đó mẹ phải nhanh chóng ở bên cạnh bố.”

 

Nếu không, ai biết được rằng một ngày nào đó chú 183 lại đến và bắt mẹ đi chứ.

 

Cậu bé thầm nghĩ.

 

Tần Hoài An nghe cậu bé nói vậy không biết nên nói sao cho phải, có không để mình bật cười: “Hoá ra con là một kẻ hám tiền!”

 

Chẳng trách thằng bé lại quan tâm đền kinh tế học đến như thế!

 

Tần Hoài An không khỏi lắc đầu thích thú.

 

Nhưng nhìn khuôn mặt đáng yêu của con trai, cô lại không khỏi nghĩ đến chuyện mình phải rời khỏi đây nên gương mặt cô không giấu nỗi nét u buồn.

 

Cô vẫn chưa nói với thằng bé về điều đó.

 

Tần Hoài An thầm đấu tranh rồi ngập ngừng dò hỏi: “Thiên Nam, nếu mẹ vì một số lý do đặc biệt mà không thể ở bên cạnh con…”

 

Cậu nhóc rất tinh tường, nhận ra giọng điệu của Tần Hoài An không giống như bình thường bèn áp sát khuôn mặt nhỏ nhắc của mình đến và hỏi: “Mẹ ơi, có phải mẹ vẫn muốn đi cùng chú 183 không?”

 

Tần Hoài An bắt gặp ánh mắt ngây thơ như chú nai nhỏ của con trai, vô thức vẫy tay: “Không, không phải đâu.”

 

“Vậy là lý do gì? Tại sao mẹ lại nói những lời như vậy.”

 

“À, ý của mẹ là… Lỡ như…”

 

Lúc này Thiên Nam như một người lớn trong thân hình bé bỏng, mãi nhìn chằm chằm vào Tần Hoài An kỹ. Cậu bé phải hỏi mẹ cho ra lẽ.

 

Tần Hoài An hối hận khôn cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 805


Chương 805

 

Cô nghĩ mình không nên đề cập với con mình một cách đột ngột như vậy. Rõ đã biết thằng bé thừa hưởng bản tính hỏi cho đến cùng của mình rồi cơ mà!

 

Cô phải tìm lý do để thoái thác trước: “Ý của mẹ là mẹ nghĩ con cũng đã ba tuổi rồi, cũng đã đến lúc phải đi mẫu giáo rồi đúng không? Còn mẹ thì phải đi làm, chúng ta không thể ở bên nhau mỗi ngày như thế này được nữa.”

 

Thiên Nam nghe xong, không chút do dự nói: “Bồ rất giàu, con cũng sẽ chăm chỉ học để kiếm tiền để mẹ không phải đi làm!”

 

“Câu này… Ai dạy con đấy?”

 

Tần Hoài An nhướng mày. Gần đây thằng nhóc này đọc quá nhiều sách tài chính nên bị tư bản tẩy não sao?

 

Cô đột nhiên có chút lo lắng, lập tức sa sầm mặt lại bảo: “Thiên Nam, ý nghĩa của công việc không chỉ là kiếm tiền, mà còn là thực hiện lý tưởng và hoài bão cá nhân. Ước mơ của mẹ là trở thành bác sĩ, chữa bệnh và cứu người, phát triển thêm nhiều loại thuốc kháng bệnh. Dù không thể nói là mang lại lợi ích cho nhân loại, nhưng cũng cố gắng mang lại hy vọng cho nhiều người đang cần điều trị trong phạm vi của mình, và toả sáng trong chính nghề nghiệp mà mẹ hằng yêu thích.”

 

Con cũng vậy, tuy rằng nhà họ Chử rất giàu có và có thể cho con một cuộc sống thoải mái, từ nhỏ đã cho con của cải mà người khác có thể là cả đời này cũng không có được. Nhưng con cũng phải biết tìm kiếm công việc bản thân mình yêu thích và khám phá ý nghĩa của nó, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là kiếm tiền được.”

 

Tần Hoài An nói nhiều như vậy vì không muốn con trai mình trở thành một người máy chỉ biết kiếm tiền.

 

Thiên Nam chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ những gì Tần Hoài An nói.

 

Một lúc lâu sau, cậu bé dụi đầu vào cánh tay của Tần Hoài An và cất giọng nói đáng yêu: “Mẹ, con biết rồi.”

 

Tần Hoài An vuốt ve mái tóc mềm mại, thầm thở dài.

 

Sau này khi cô đã đi, thì liệu Chử Chấn Phong có ở bên cạnh và dạy bảo thằng bé không nhỉ?

 

Người đàn ông đó có thể chăm sóc tốt cho con trai của mình không?

 

Tần Hoài An chợt nhận ra mình đã nghĩ quá xa, vội vàng kéo suy nghĩ quay trở lại.

 

Cho dù cô có không nỡ xa con trai như thế nào thì cũng phải rời xa mà thôi.

 

Lúc ăn tối sắc mặt của Liễu Giai Tâm vô cùng khó chịu.

 

Bà ấy cứ nhìn Tần Hoài An như định nói gì đó, nhưng khi Tần Hoài An nhìn lại mình thì bà ấy luôn lẫn tránh ánh mắt của cô.

 

Cứ như vậy, Tần Hoài An cũng không lên tiếng hỏi.

 

Liễu Giai Tâm chưa ăn được bao nhiêu đã lên lầu nghỉ ngơi.

 

“Mẹ, bà nội bị sao vậy?” Thiên Nam ngồi bên cạnh Tần Hoài An khẽ hỏi.

 

Tần Hoài An lắc đầu, thể hiện rằng cô cũng không biết.

 

Ngày mai là đến hẹn xem nhà, cho nên tối nay Tần Hoài An bảo Thiên Nam đi ngủ sớm hơn.

 

Cô đã lên kế hoạch đưa Thiên Nam đi chơi cùng nhau và quay lại sau một ngày ở bên ngoài.

 

Nhưng sau khi ăn sáng xong cô chuẩn bị ra ngoài thì chú Minh dẫn theo một người phụ nữ trung niên đeo mắt kính trông rất nhã nhặn, trên tay còn cầm một tập hồ sơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 806


Chương 806

 

“Cô Tần, đây là cô giáo Mạc từ Sở giáo dục Minh Thành được bà cụ Chử đặc biệt mời đến. Từ nay về sau cô ấy sẽ là gia sư của cậu chủ nhỏ.”

 

Chú Minh giới thiệu sơ về thông tin của cô giáo này: Tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng quốc tế, chuyên ngành tâm lý và hành vi trẻ em. Có kinh nghiệm 15 năm làm công tác giáo dục mầm non, là giáo viên cho trẻ em được đánh giá cao nhất trong ngành.

 

“Sao đột nhiên chúng ta lại thuê một giáo viên cho Thiên Nam…”

 

Tần Hoài An không có ý kiến gì về trình độ của người khác, chỉ là có hơi ngạc nhiên.

 

Không đợi chú Minh giải thích, cô giáo Mạc đã đỡ gọng kính và chủ động giải thích: “Cô Tần, chuyện là như thế này. Giờ đây cậu chủ nhỏ đã lên ba, là thời điểm tốt nhất để phát triển trí óc và hành vi của trẻ.

 

Bà cụ Chử dự định gửi cậu chủ nhỏ đến trường mẫu giáo Luis.

 

Chắc cô cũng biết rằng đây là trường mẫu giáo hàng đầu cả nước, tiêu chuẩn tuyển sinh cũng được xem là khắt khe. Bởi vì cậu chủ nhỏ đã bỏ lỡ thời gian ghi danh khai giảng, nên bà cụ Chử đã giao cho tôi phụ trách khóa học bù bài cho cậu chủ nhỏ. Tránh để khi nhập học cậu chủ nhỏ không theo kịp tiến độ bài giảng ở trường.”

 

Những gì cô giáo Mạc nói khiến Tần Hoài An không nói nên lời.

 

Quả thực thằng bé đã đến tuổi đi học. Hơn nữa nhà họ Chử còn cho nó theo học cũng là ngôi trường tốt nhát, giáo viên giỏi nhát… Đương nhiên cô không có gì để nói rồi.

 

“Vậy nhờ cô rồi.” Sau khi nghĩ ngợi xong, Tần Hoài An nhìn cô giáo Mạc rồi gật đầu.

 

Chỉ là việc giáo viên đến đột ngột như thế khiến Thiên Nam cảm thấy không được thoải mái lắm. May là trước giờ cậu bé vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi nghe Tần Hoài An an ủi vài câu thì cậu bé cũng ngoan ngoãn đi theo giáo viên vào phòng sách.

 

Tần Hoài An không đi cùng. Cô chỉ đứng ngoài ngoài cửa sổ nhìn Thiên An học bài.

 

Bởi vì cô giáo Mạc nói rằng cô mẹ của bé, nếu như cô ở bên cạnh thì sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của thằng bé.

 

Tần Hoài An nhìn dáng vẻ chăm chú lắng nghe cô giáo Mạc giảng bài của Thiên Nam, cảm thấy rất hài lòng.

 

Với sự theo sát và chỉ dẫn của giáo viên, cho dù sau này cô không ở bên cạnh Thiên Nam thì cũng không cần phải lo lắng.

 

Nghĩ đến đây, Tần Hoài An cuối đầu nhìn xuống điện thoại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

 

Chết rồi, sắp đến giờ hẹn xem nhà rồi! Cô phải nhanh chóng ra ngoài.

 

Tần Hoài An quyến luyến nhìn con trai một lần nữa rồi xoay người bước đi không chút do dự.

 

Vào buổi sáng, Tần Hoài An đã đến xem bồn căn nhà. Cô bỏ ra ba triệu để xem phòng, nhưng kết quả lại không như ý muốn.

 

“Giá nhà tăng vùn vụt thì không nói rồi, đến giá nhà thuê cũng tăng cao như vậy…” Tần Hoài An cảm thầy tiếc cho ba triệu đã bỏ ra vô ích nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành than thở có được một nơi nương thân ở thành phố lớn này quả thực không phải là điều dễ dàng.

 

Cô đứng trên đường chờ xe, mở nắp chai nước khoáng uống một hớp hòng làm mát cỗ họng khô khốc vì nãy giờ mãi bận nói chuyện với người môi giới.

 

Lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên.

 

Tần Hoài An nghĩ đó là cuộc gọi của tài xế trực tuyến, nhưng khi nhìn tên thì người gọi lại là Ôn Nhã Ly.

 

“Chị Hoài An, hôm nay chị có rảnh không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 807


Tần Hoài An vừa dụng một tay vặn nắp chai, vừa trả lời cô ấy: “Hôm nay chị đi xem nhà, buổi chiều xem hai căn nhà nữa thì không có chuyện gì nữa rồi. Có chuyện gì sao?”

 

“Xem nhà sao?” Ôn Nhã Ly sững sờ, sau đó mới ngộ ra: “Chị muốn định cư ở Hải Lam à?”

 

KG Ngay lúc đó tài xế cũng gọi đến, Tần Hoài An nói với Ôn Nhã Ly rồi chuyển cuộc gọi.

 

Sau khi lên xe cô mới tiếp tục nói với Ôn Nhã Ly về chuyện đó.

 

“Thiên Nam đang ở Hải Lam thì đương nhiên chị cũng muốn ở lại đây. Hơn nữa, tạm thời chị cũng không muốn đi đến nơi nào cả. Đợi khi nào tìm được nhà thì chị cũng sẽ tìm một công việc ổn định. À phải rồi, em vẫn chưa nói rõ, em tìm chị có việc gì thế?”

 

“Chuyện em muốn nói với chị cũng liên quan đến nhà cửa!” Ôn Nhã Ly mỉm cười, đề nghị: “Chị Hoài An, chị đừng tìm nhà nữa, dọn đến ở cùng em đi. Dẫu sao thì giá nhà đất ở Hải Lam bây giờ cao lắm, một mình chị thuê nhà thì tiền thuê cũng đắt lắm.”

 

“Như vậy không ổn lắm đâu.” Tần Hoài An thở dài nói: “Mặc dù chị và Trương Nhược Phi là bạn bè của nhau, nhưng trong nhà vẫn còn bố mẹ anh ấy nữa. Lần này chị quyết định định cư ở Hải Lam rồi, cũng không thể ở đậu nhà người khác mãi được.”

 

“Em có bảo chị đến nhà họ Trương ở đâu!” Ôn Nhã Ly cười nói: “Em bảo chị đến sống cùng em mà!

 

“Em…” Tần Hoài An chợt nghĩ ra: “Em đã dọn ra khỏi nhà họ Trương sao? Chuyện khi nào vậy?”

 

“Thật ra em đã muốn chuyền ra từ lâu, nhưng mãi vẫn chưa lo xong nhà” Giọng của Ôn Nhã Ly bắt giác trầm xuống, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Nhưng sau đó cô ấy bình thường trở lại nay: “Hôm nay em vừa mới chuyền vào, gọi điện cho chị là định mời chị đi ăn một bữa. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, chị cũng đang xem nhà. Hay là đừng đi xem nữa, sau này cứ đến ở chung với em đi. Chị Hoài An à, em rất vui khi được ở cùng với chị đấy!”

 

“Để chị suy nghĩ nhé!”

 

Ôn Nhã Ly mời Tần Hoài An đến nhà mình ăn trưa.

 

Căn nhà Ôn Nhã Ly mới mua là một biệt thự thương mại.

 

“Cũng may là em mua sớm, nếu không với giá cả hiện tại của Hải Lam thì chắc Chấn là em không kham nổi.” Ôn Nhã Ly thở dài, sau đó nhiệt tình kéo Tần Hoài An vào tham quan.

 

Tần Hoài An nghe cô ấy nói vậy, lại nhớ tới những lời Thiên Nam đã nói thì không khỏi mỉm cười.

 

Có vẻ như muốn mua một căn nhà ở Hải Lam cho riêng mình thì cô phải nhanh chóng kiếm tiền mới được. Nếu không tiền lương của cô sẽ không theo kịp tốc độ tăng giá của nhà đất.

 

Căn biệt thự có hai tầng rưỡi, tầng một được Ôn Nhã Ly thiết kế làm phòng làm việc cá nhân, dùng để tiếp khách hàng và triển lãm tác phẩm.

 

Dẫu sao, hiện nay cô ấy cũng là nhà thiết kế thời gian cho trẻ em có uy tín nhất trong thế hệ trẻ. Cô đã thành lập một studio cá nhân của riêng mình, không cần phải đến công ty làm việc và nhận đơn trực tiếp.

 

Tầng hai là nơi ở: ba phòng và hai nhà vệ sinh.

 

Tầng trên cùng là phòng trà. Còn có một vườn hoa ngay ban công.

 

“Chị Hoài An, một mình em vốn không thể ở hết căn nhà lớn như vậy được. Hơn nữa có nhiều đồ linh tinh như vậy, mà em lại không thích thuê người làm nên chỉ đành tự mình làm. Chỉ mỗi việc dọn vệ sinh thôi cũng mệt rã rời rồi. Chị mà đến ở cùng thì vừa hay có thể giúp đỡ em một phần việc nhà.”

 

Ôn Nhã Ly cười híp mí và nắm lấy tay Tần Hoài An nói.

 

Dưới sự mời gọi ân cần của cô ấy, cuối cùng Tần Hoài An cũng đồng ý đến sống cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 808


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 808

 

Ôn Nhã Ly vui vẻ đi chuẩn bị bữa trưa.

 

Buổi trưa hai người ăn lầu. Tần Hoài An bày đồ lên bàn, hỏi: “Trương Nhược Phi không đến sao?

 

“Anh ấy… Anh Nhược Phi khá bận nên không đến được.” Ôn Nhã Ly ngập ngừng đáp.

 

Tần Hoài An nhìn thoáng qua đã biết tâm trạng cô ấy không được vui. Nghĩ đến chuyện cô ấy dọn ra khỏi nhà họ Trương lại có vẻ không ổn cho lắm.

 

“Nhã Ly, có phải em và Trương Nhược Phi đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

 

Ánh mắt Ôn Nhã Ly khẽ loé sáng, kiên định nói: “Không có gì đâu ạ!”

 

Tần Hoài An không khỏi thở dài, cũng không tiếp tục gặng hỏi.

 

Nhưng cô đã đoán được là vấn đề tình cảm.

 

Ôn Nhã Ly đã thích Trương Nhược Phi bao nhiêu năm nay, vậy mà tên nhóc đó vẫn cứ hờ hững. Thật không biết anh ta đang nghĩ gì nữa…

 

Tần Hoài An thầm thở dài. Còn Ôn Nhã Ly lại cẩn thận nhìn cô bằng vẻ mặt rồi rắm.

 

Có lẽ là bởi vì trong lòng quá khó chịu lại không có cách nào tự an ủi mình, nên lúc này khoé mắt mới đỏ hoe. Rồi từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

 

Thấy vậy, Tần Hoài An cảm thấy rất bát ngờ. Cô nhanh chóng đưa khăn giấy và nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy ắp sự quan tâm.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Vì vậy, cô ấy đã chọn cách trốn tránh.

 

“Mặc dù cô xem em như con gái ruột của bà, nhưng dù sao thì em và nhà họ Trương cũng không phải là người một nhà. Anh Nhược Phi đã có bạn gái, sau này anh ấy sẽ dắt bạn gái về nhà. Nếu em ở đó thì sẽ rất ngượng ngập.”

 

Ôn Nhã Ly hạ giọng nói trầm xuống, như thể đang nói với chính mình.

 

Tần Hoài An trầm ngâm nhìn cô ấy, rồi lại đột nhiên nói: “Như vậy cũng tốt.”

 

Ôn Nhã Ly kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Chị Hoài An…”

 

“Em đã mắc kẹt trong mớ tình cảm đó quá lâu rồi Nhã Ly à!”

 

Tần Hoài An nhìn cô ấy cười, chân thành nói: “Em còn trẻ như vậy mà đã đạt được thành tựu trong lĩnh vực mà mình yêu thích, em không nên vương vấn một đoạn tình mà tự bản thân em đã biết trước nó sẽ không có kết quả. Nếu như Trương Nhược Phi đã có bạn gái, thì bây giờ lựa chọn tốt nhất dành cho em chính là buông tay, cũng coi như là em buông tha cho chính bản thân mình.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 809


Chương 809

 

Ánh mắt Ôn Nhã Ly khẽ lóe lên.

 

Những lời nói của chị Hoài An đã thắm vài tận trái tim cô ấy.

 

“Nhưng em không biết sau này phải đối mặt với anh ấy như thế nào…”

 

Ôn Nhã Ly nhíu mày, nói một cách không chắc Chấn: “Thật ra, em cũng ghen tị việc chị và anh Nhược Phi có thể thoải mái tiếp xúc như thế này. Không làm người yêu của nhau được thì hai người vẫn có thể là bạn của nhau… Nhưng em không làm được. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy trái tim em lại nhói đau.”

 

Tần Hoài An không có kinh nghiệm yêu thầm như vậy. Từ trước đến nay cô luôn là người chậm nhịp, phương diện tình cảm lại càng chậm nhận ra. Lúc trước cũng chính Lâm Bình Nguyên chủ động đuổi theo cô.

 

Nhưng từ trong lời nói của Ôn Nhã Ly, cô có thể hiểu được cảm giác của cô ấy.

 

Cô xót xa nhìn cô ấy và an ủi: “Rồi mọi chuyện sẽ dần ồn thôi. Em xem, cho dù em và Trương Nhược Phi không thể làm bạn được nữa thì em vẫn còn có chị mà.”

 

Thầy Ôn Nhã Ly vẫn còn buồn bã, Tần Hoài An biết ý không nói tiếp chuyện của Trương Nhược Phi nữa, cô đổi chủ đề: “À đúng rồi, còn Dư Nhiễm thì sao? Hai người đều ở Hải Lam, mấy năm nay có liên lạc với nhau không?”

 

Ôn Nhã Ly sửng sốt nói: “Chị Hoài An, chị không biết sao? Ba năm trước Dư Nhiễm đã bị kết án tù vì tội cố ý giết người.”

 

Tần Hoài An hoàn toàn không biết tin này.

 

Cô cau mày khó hiểu hỏi: “Chuyện gì vậy… Cô ấy đã giết ai vậy?”

 

“Tiêu Mạnh Lương.”

 

Nếu bị hại là người khác Tần Hoài An cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng lại người đó. Cô vô cùng quen thuộc, cũng đã từng giao lưu máy lần — Anh ta không phải là anh họ của Vương Thanh Hà sao?

 

Chính người đàn ông này đã là người đã cưỡng hiếp và chụp ảnh Dư Nhiễm.

 

Tần Hoài An nghĩ đến thân hình mập mạp cường tráng của anh ta, còn Dư Nhiễm lại mảnh mai yếu ót, tính cách lương thiện. Sao cô ấy có thể giết chết anh ta được chứ?

 

Điều này là một chút kỳ lạ.

 

“Vậy hôm nào có thời gian rảnh chúng ta đến thăm cô ấy đi.” Tần Hoài An nói.

 

Ôn Nhã Ly lắc đầu: “Không có ích lợi gì đâu. Ba năm nay em và anh Nhược Phi đã đến thăm máy lần rồi, đều không được cho phép vào thăm.”

 

“Sao có thể như vậy chứ?” Tần Hoài An nhíu mày, càng cảm thấy kỳ lạ.

 

Trong bệnh viện.

 

Chử Gia Mỹ có chút kinh ngạc, không ngờ Vương Thanh Hà lại tới thăm mình.

 

“Chử Gia Mỹ, tôi đã giúp lấy được công ty giải trí Tinh Du. Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần cô có thể tiếp tục làm tôi nổi tiếng như trước, cung cấp đủ tài nguyên cho tôi là được.”

 

Nghe cô ta nói vậy, gương mặt Chử Gia Mỹ không khỏi để lộ vẻ mỉa mai.

 

Cô ta khit mũi đáp: “Cô đừng có tưởng bở nữa! Trước kia cô có thể nồi tiếng đều là nhờ tôi đập tiền vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 810


Chương 810

 

Nhưng trước đây cô tuyên bố rút khỏi giới giải trí, đã sớm đánh mắt cảm tình của fan. Giới giải trí thay người đổi thời nhanh như thế, làm gì có thể dễ dàng nỗi tiếng trở lại được chứ?”

 

Ngập ngừng một chút, cô ta lên tiếng nhắc nhở: “Hơn nữa, dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?”

 

Vương Thanh Hà bị Chử Gia Mỹ nói tới biến sắc dữ dội, sau đó lại sầm mặt xuống nói: “Cô không sợ tôi nói với anh trai cô những việc cô đã làm sao?”

 

“Cô đang nhắc đến chuyện tôi bỏ độc hại mẹ tôi sao?” Chử Gia Mỹ thản nhiên nói.

 

Thái độ dửng dưng của cô ta khiến Vương Thanh Hà nhíu mày, chưa kịp nói gì thì đã nghe Chử Gia Mỹ nói: “Cô nghĩ vì lý do gì mà tôi lại nằm đây? Hờ, anh trai tôi đã biết những chuyện tôi làm từ lâu rồi. Nếu cô chạy đi nói với anh ấy, vừa hay lại cho anh ấy biết cô vẫn luôn giúp tôi che đậy. Vậy thì không phải cô cũng trở thành đồng loã rồi sao?”

 

Vương Thanh Hà ngạc nhiên nhìn cô ta.

 

Chử Gia Mỹ nói tiếp: “Tôi là em gái của anh ấy nên anh ấy không muốn ra tay với tôi. Nhưng cô thì… Nếu như anh ấy biết những gì cô và mẹ cô đã làm, thì anh ấy chắc Chấn chán ghét cô.”

 

Nói xong, cô ta cố ý nói: “Nhân tiện, tôi còn có một món đồ muốn cho anh tôi xem. Nếu như anh ấy thấy món đồ đó rồi thì trong mắt anh ấy, cô sẽ trở thành… Một kẻ giết người.”

 

Vừa nghe xong, sắc mặt Vương Thanh Hà bỗng trở nên tái xanh. Cô ta như nghĩ tới điều gì đó, bèn hỏi: “Không phải cô đã đưa video gốc cho tôi rồi sao?”

 

Cô ta đột ngột dừng lại, nhìn Chử Gia Mỹ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Chẳng lẽ… Cô đã sao lưu đoạn video đó lại?”

 

Chử Gia Mỹ cười cười, không hề phủ nhận mà là cảnh cáo cô ta: “Cho nên, nếu sau này cô dám tới uy hiếp tôi, bảo tôi giúp cô làm cái này cái kia thì đừng trách tôi không khách sáo! Tắt nhiên, chỉ cần cô không đến gây sự với tôi thì tôi cũng sẽ không lấy video đó ra hại cô.”

 

Vương Thanh Hà hít một hơi thật sâu, không ngờ cô ta lại bị Chử Gia Mỹ thôn tính.

 

Cô ta luôn cho rằng Chử Gia Mỹ vẫn luôn là một kẻ ngu ngốc. Tại sao lại trở nên toan tính như vậy?

 

Vương Thanh Hà đột nhiên nghĩ rằng trong ba năm qua, Chử Gia Mỹ đã có thể lừa Liễu Giai Tâm và đầu độc bà ta mà không bị phát hiện. Điều này cho thấy… Chỉ cần Chử Gia Mỹ thật sự nghiêm túc thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như cô ta đã nghĩ.

 

Xem ra hôm nay Vương Thanh Hà đã phí công đến đây rồi.

 

Cô ta sa sầm mặt nhìn Chử Gia Mỹ, vẻ tự đắc trên khuôn mặt của đối phương như đang cười nhạo cô ta đã không còn đường lui.

 

Thực sự khiến cô ta cảm thấy khó chịu!

 

Trước khi rời khỏi phòng bệnh, Vương Thanh Hà chợt nhớ đến một tin tức mà cô ta vô tình nhìn thấy trong hai ngày qua.

 

Ánh mắt cô ta tối sầm lại, giả vờ thản nhiên nói: “Nghe nói hai ngày này Lục Hy Thiên về nước. Chúc mừng nhé! Cuối cùng cô cũng đã đợi được ngày người đàn ông mình thương yêu quay trở lại.”

 

“Nhưng… Cô lại sắp phải gả cho giám đốc Trần!” Nửa câu sau Vương Thanh Hà không nói ra, nhưng lại thầm cười nhạo. Sau đó nhìn thấy sắc mặt Chử Gia Mỹ tức thì chuyển sang khó chịu.

 

Cô ta hài lòng rời khỏi.

 

Ngay khi Vương Thanh Hà rời đi, Chử Gia Mỹ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra mở tìm kiếm trên Internet, hồi hộp gõ ba chữ Lục Hy Thiên.

 

“Nam diễn viên Lục Hy Thiên đã chính thức từ giã làng điện ảnh Hollywood và về nước. Có rất nhiều người đến sân bay để đón anh, fan của anh cũng xúc động rơi lệ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 811


Chương 811

 

Nhìn thấy dòng tiêu đề, Chử Gia Mỹ sửng sốt rồi vô thức mở ra video ra.

 

Trong ảnh, một chàng trai tuấn tú mặc áo len cổ lọ màu đen và quần tây cùng màu, toát lên thần thái lạnh lùng.

 

Sau khi xem hết video, Chử Gia Mỹ lập tức trấn tĩnh và gọi cho trợ lý Kenney.

 

Khi có người bắt máy, cô ta nóng lòng hỏi: “Lục Hy Thiên về rồi, sao anh lại không nói cho tôi biết?”

 

“Gia Mỹ, tôi…”

 

Kenney do dự một lúc rồi khẽ thở dài, nói: “Tôi không muốn cô bị ảnh hưởng bởi anh ấy. Hôn lễ giữa cô và nhà họ Trần đã được quyết định. Muộn nhất vào cuối tháng này, cô sẽ kết hôn với Trần Thái Nam.”

 

Chử Gia Mỹ cắn môi, đột nhiên lạnh nhạt cúp điện thoại.

 

Phải… Cô ta sẽ phải kết hôn với Trần Thái Nam.

 

Nhìn người đàn ông trên màn hình điện thoại, cô ta từ từ siết chặt lòng bàn tay.

 

Chử Gia Mỹ đang chìm đắm trong suy nghĩ, không để ý đến những ánh mắt giận dữ bên ngoài phòng bệnh đã nhìn cô ta hồi lâu. Lúc sau mới lặng lẽ bỏ đi.

 

Tần Hoài An ăn cơm trưa ở nhà Ôn Nhã Ly xong rồi cùng cô ấy dọn phòng một lúc mới rời khỏi.

 

Vi đã đồng ý sống chung với cô ấy nên cô đã hủy bỏ buổi hẹn xem nhà vào buổi chiều. Cô bước ra khỏi biệt thự của Ôn Nhã Ly, đi đến đường lớn và bắt taxi trở về nhà họ Chử.

 

Trên đường trở về, Tần Hoài An không nhịn được gọi điện thoại cho Trương Nhược Phi.

 

Đợi một lúc mới có người nhắc máy.

 

Tần Hoài An nửa đùa nửa thật nói: “Người có bạn gái quả thật rất bận, nhỉ?”

 

Giọng nói khó hiểu của Trương Nhược Phi phát ra từ đầu dây bên kia: “Bạn gái?”

 

“Sao thế? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn bè, không thể nói cho tôi nghe chuyện này sao?”

 

Tần Hoài An cảm thấy có chút không vui.

 

Không chỉ bởi vì Trương Nhược Phi không nói cho cô biết chuyện đó, mà còn bởi vì Ôn Nhã Ly. Hễ nhớ về dáng vẻ đau khổ vì thắt tình của cô ấy mà trái tim cô cảm thầy xót xa không nói thành lời.

 

Bởi vì tình cảm vốn phải dựa trên nguyên tắc tự nguyện, nên cũng không thể trách Trương Nhược Phi được.

 

Nhưng trong tình thế cả anh ta và Ôn Nhã Ly đều là bạn của cô, thì đứng ở góc độ là một người con gái cô vẫn ưu ái Ôn Nhã Ly hơn một chút.

 

Trương Nhược Phi dường như hiểu ra, đáp “Ò, cô đang nói đến Mộc Linh sao? Chắc là Ôn Nhã Ly nói cho cô biết rồi!”

 

Mộc Linh? Gọi thân thuộc như vậy, chắc Chấn là gọi bạn gái rồi.

 

Tên Trương Nhược Phi này vẫn còn giả ngốc trước mặt mình!

 

Tần Hoài An đang định nói tiếp thì Trương Nhược Phi lập tức nóng lòng hỏi: “Khi Ôn Nhã Ly nói đến Mộc Linh, cô ấy phản ứng như thế nào? Có ghen ty hay gì không?”

 

Nghe vậy, Tần Hoài An bị chọc tức đến bật cười.

 

“Trương Nhược Phi, ý anh là sao hả?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom