Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
Chương 281


Chương 281

Một lúc lâu sau, cô rút tay lại và nói: “Thai nhi mọi thứ đều ổn cả”

 

“Nhưng máu…” Người phụ nữ mang thai thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên váy sắc mặt dù như thế nào cũng không thể bĩnh tĩnh lại được.

 

“Vừa rồi cô ngã xuống đột ngột, hoảng sợ quá độ khiến tử cung bị co thắt lại, tuy rằng có triệu chứng xuất huyết nhưng hai đứa con của cô đều rất khỏe mạnh, không hề bị sợ hãi, tim mạch của hai đứa cũng đều ổn định bình an vô sự”

 

“Cô … làm sao mà cô biết được tôi đang mang thai sinh đôi?!”

 

Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Tân Hoài An.

 

“Tôi không chỉ biết cô đang mang song thai, mà còn biết được hai đứa con này của cô không dễ dàng gì mới có. Qua ba tháng nữa cô sẽ làm mẹ rồi, khó trách ban nấy cô lại lo lắng đến như vậy” Tân Hoài An cười nhẹ nói.

 

Những người đứng ở xung quanh đưa mắt nhìn nhau. Chỉ là bắt mạch thôi nhưng không những biết được đối phương đang mang thai song sinh, mà còn có thể nhìn thấy cả thai kỳ à?

 

Thật hay giả đấy?

 

Ngay cả bản thân người phụ nữ mang thai cũng sững sờ sau khi nghe những lời của Tân Hoài An.

 

Dường như cô ấy chợt nghĩ ra điều gì đó, nhặt một tờ giấy từ mấy món đồ rơi trên mặt đất lên, rồi mở ra: “Đây, đây là tờ giấy khám thai của tôi, toàn bộ đều bị cô nói trúng rồi!

 

Những người xung quanh cũng tò mò rướn cổ nhìn sang, liền nhìn thấy quả nhiên những gì ghi trên tờ giấy giống hệt như những gì mà Tân Hoài An đã nói.

 

Thật là như thần mà!

 

Người phụ nữ mang thai cất giấy tờ lại, lau nước mắt rồi nói: “Hai đứa con của tôi khó khăn lắm mới đến, tôi thật sự rất sợ chúng sẽ gặp chuyện ngoài ý muối “Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình đã, đừng căng thẳng quá mức, đứa trẻ nhất định sẽ thuận lợi sinh ra thôi”

 

Nói xong, Tân Hoài An liếc nhìn cô ấy một cái, lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ, nhanh chóng ghi lại thông tin liên lạc của mình.

 

“Đây là số điện thoại của tôi, sau này nếu cô có việc gì cần có thể liên hệ với tôi, tôi có thể giúp cô điều tiết cảm xúc trước khi sinh”

 

Người phụ nữ mang thai vô thức cầm lấy tờ giấy đó, nhìn lướt qua cái tên ở trên đó, nhưng Tân Hoài An chỉ viết một chữ “Tân” mà thôi.

 

Thấy vậy, có người nhỏ giọng thì thầm: “Tại sao thế này lại giống như là mánh lừa gạt người ta vậy đó? Không phải là đang lừa người ta đó sao?”

 

“Không đâu, xem ra có vẻ khá lợi hại đấy”

 

Một bà già nói với người phụ nữ mang thai: “Sinh một đứa con thì có thể khó khăn bao nhiêu chứ, ở thế hệ chúng tôi chỉ cần ngồi xổm trong nhà vệ sinh là cũng có thể sinh con ra được rồi đấy, còn điều tiết cái gì mà cảm xúc trước khi sinh nữa chứ? Đừng để bị lừa đó”

 

Nếu có người lên tiếng nói trước, tự nhiên sẽ có người phụ họa theo.

 

“Đúng vậy đấy, đeo cái khẩu trang che kín mít, thoạt nhìn đã không giống người tốt rồi”

 

Người phụ nữ mang thai đang cầm tờ giấy vẻ mặt cũng thoáng do dự.

 

Tân Hoài An cũng không hề phản bác lại, đỡ cô ấy dậy, rồi sau đó giúp thu dọn những thứ rơi trên mặt đất mang đến cho cô ấy.

 

“Có tin tôi hay không là tự do cô quyết định”

 

Tân Hoài An nói xong câu này liền chuẩn bị rời đi.
 
Chương 282


Chương 282

Bà già ngăn cô lại và khinh bỉ: “Có tật giật mình à? Tôi ghét nhất là những kẻ lừa gạt như các người đấy, ngay cả bà bầu như người ta mà cũng lừa được nữa à”

 

Rồi sau đó quay đầu lại nói với người phụ nữ đang mang thai: “Cô gái, cô nhanh chóng vứt bỏ tờ giấy đó đi, đừng có giữ lại, nếu không thì nói không chừng một ngày nào đó lại đến tìm cô đấy”

 

Tân Hoài An vừa tức giận vừa buồn cười, trịnh trọng nói: “Tôi không phải là kẻ lừa gạt!”

 

Ở bên kia lại có người nói chen vào: “Ở đây vừa hay có camera, cô muốn chứng minh mình không phải kẻ lừa gạt thì trừ phi cô cởi khẩu trang ra! Nếu không thì có người bình thường nào mà lại đeo khẩu trang vào ngày hè cơ chứ?”

 

Tân Hoài An khẽ nhíu mày.

 

Sở dĩ bản thân cô đeo khẩu trang là vì không muốn bị người khác nhận ra và gây ra những rắc rối không đáng có.

 

Không ngờ đeo khẩu trang cũng gây ra rắc rối à?

 

Trong lòng cô không khỏi cười nhạt một hồi, giơ tay lên tháo khẩu trang xuống.

 

Một khuôn mặt xinh đẹp và tươi sáng hiện ra trước mặt mọi người.

 

Tuy răng Tân Hoài An không thể gọi là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng cũng thuộc dạng tầm trung, đặc biệt là cái khí chất lãnh đạm thoát tục trên người cô khiến người ta không thể rời mắt được.

 

Nhưng cũng có người đã nhận ra cô.

 

“Còn nói là không phải là kẻ lừa gạt sao? Đây không phải là kẻ lừa gạt Tân Hoài An đã chạy đến nhà họ Chử để lừa kết hôn hay sao?!” Một người phụ nữ đứng xem gần đó lên tiếng.

 

“Đúng rồi, hình như là cô ta đấy!”

 

“Tôi nói làm sao mà lại quen mắt đến như vậy, hóa ra là Tân Hoài An người đã đóng giả bạn thân để gả vào một gia đình giàu có nhưng kết quả là lại bị vạch trần đó à!”

 

“Ban nấy cô ta nói rằng mình là bác sĩ sao? Nghe nói cô ta còn chưa tốt nghiệp nữa, làm gì có tư cách làm bác sĩ cơ chứ, lại lừa người ta nữa rồi!”

 

Mọi người đều lần lượt lấy điện thoại ra, có người mở trang web tìm chứng cứ, có người liên tục chụp ảnh Tân Hoài An không ngừng.

 

Bà lão trước kia vẫn luôn nghỉ ngờ Tân Hoài An “hừm” vài tiếng: “Hóa ra là một người phụ nữ lừa gạt à, xem tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt cô đây!”

 

Sau đó lại lấy điện thoại di động cũ của mình ra và chuẩn bị gọi điện.

 

Người phụ nữ mang thai đứng ở cạnh tỏ vẻ bất lực và thuyết phục: “Bà ơi, bà đừng có kích động như vậy, người ta cũng chưa lừa tôi cái gì cả: “Không được, cô ta để số điện thoại lại cho cô nhất định là muốn lừa gạt cô đấy, nhất định phải bắt cô ta lại” Bà lão rất cố chấp, xác định Tân Hoài An là kẻ lừa gạt nên nhất định phải gọi điện thoại.

 

Tân Hoài An thấy vậy, đơn giản là cực kỳ không nói nên lời.

 

Thấy rằng người xem ở xung quanh càng lúc càng nhiều, tiếp tục ở lại đây chưa chắc đã là chuyện tốt.

 

Tân Hoài An đeo khẩu trang lại và chuẩn bị rời đi.

 

“Đừng để cô ta đi! Ngăn cô ta lại..” Bà lão thúc giục nhân viên bảo vệ ở bên cạnh của tàu điện ngầm.

 

“Chuyện này không có bằng chứng, không thể nói linh tinh được đâu” Nhân viên bảo vệ có thể xem là vẫn còn lý trí liền nói.

 

Bà lão dứt khoát xông tới, nắm lấy cổ tay Tân Hoài An: “Cô không được phép bỏ đi!”

 

Mặt Tân Hoài An lạnh lại rồi nói: “Thứ nhất tôi không trộm, thứ hai cũng không hề cướp, càng không hề lừa gạt người khác, bà dựa vào cái gì mà không cho tôi đi? Nể mặt bà đã có tuổi, tôi sẽ không ra tay, bà tự buông tay ra đi.”

 

Đừng tưởng rằng đối phương là người gìa thì cô sẽ khách sáo đấy.
 
Chương 283


Chương 283

“Này! Con nhóc kia, thoạt nhìn đã biết ba mẹ cô không giáo dục cô tử tế, dám nói chuyện với tôi như thế à!” Bà lão lắc lắc nắm tay, suýt chút nữa là đã đánh vào mặt Tân Hoài An rồi.

 

Tân Hoài An tránh ra trong vô thức thì lại nhìn thấy bà già đột nhiên ngã xuống đất, liền gào khóc lên: “Ây da, kẻ lừa gạt đánh người rồi! Thắt lưng của tôi ngã muốn gấy rồi… ôi chao…”

 

Tân Hoài An bối rối nhìn lòng bàn tay mình, vừa rồi cô căn bản là không hề dùng lực đẩy bà ta.

 

Nhưng khi đám đông không biết sự thật nhìn thấy Tân Hoài An đẩy bà lão ngã xuống đất, ngay lập tức bọn họ bất bình và bao vây cô lại.

 

Vào lúc này, từ chiếc TV treo ở phía trên truyền ra một giọng nói trầm thấp từ tính: “Hôm nay tôi tổ chức buổi họp báo này là muốn giải thích với toàn bộ các trang web rằng những suy đoán ác ý bởi thế giới bên ngoài đối với Tân Hoài An là sai. Ban đầu Tân Hoài An không hề cố ý giả mạo thành mợ của nhà họ Chử..”

 

Nghe giọng nói này, ánh mắt của mọi người bất giác bị màn hình TV thu hút.

 

Tân Hoài An cũng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở giữa màn hình.

 

Anh mặc một bộ âu phục thủ công đắt tiền, ung dung cao quý đứng trên sân khấu và đĩnh đạc phát biểu trước ống kính.

 

Tân Hoài An giật mình.

 

Chử Chấn Phong thực sự đã tổ chức một cuộc họp báo để xóa bỏ tiếng xấu cho cô!

 

Tiếng ồn ào xung quanh vào lúc này lại yên tĩnh một cách lạ thường, mọi người đều chăm chú theo dõi màn hình.

 

Trong không gian yên lặng, Tân Hoài An nghe được tiếng trái tim đập trong lồng ngực của mình, rõ ràng và mãnh liệt.

 

Cô không ngờ rằng Chử Chấn Phong lại hành động như vậy.

 

Nhìn thấy mình bị bôi nhọ, hẳn là anh phải vui mừng mới đúng chứ, làm sao mà lại…

 

Cô thực sự không thể nhìn thấu người đàn ông này.

 

Đến khi Tân Hoài An định thần lại, TV đã chuyển sang nội dung khác rồi.

 

Những người xung quanh cũng đều có một cảm giác không chân thực giống như cô vậy.

 

Bọn họ nhìn Tân Hoài An, nghĩ đến những lời độc ác phỉ báng mà ban nãy họ đã nói với cô thì đột nhiên cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

 

“Thì ra chuyện là như vậy. Làm ầm 1 mất nửa ngày thì ra là nhà họ Chử đã tự tìm người giả kết hôn à” Có người vì để giảm bớt sự xấu hổ nên đã lên tiếng nói.

 

Đám đông lúc này vang lên những giọng nói nhỏ phụ họa theo.

 

Nhưng cho đến khi mọi người giải tán đi hết thì cũng không có ai bước đến trước mặt Tân Hoài An xin lỗi cô.

 

Tuy nhiên, Tân Hoài An cũng không hề quan tâm.

 

Cô thu hồi ánh mắt lại, ánh mắt rơi xuống đất, nhìn về phía bà lão đang ngã trên mặt đất: “Nếu như thắt lưng của bà thực sự ngã bị thương, tôi có thể kiểm tra cho bà”

 

Khuôn mặt bà lão đỏ bừng lên rồi đứng dậy: “Ôi, chỉ trách chỗ này trơn quá đi thôi!”

 

Sau khi lẩm bẩm một câu, bà ta mới miễn cưỡng nhìn Tân Hoài An, ô gái, chuyện đó, ừm xin lỗi, tính khí của tôi có hơi nóng vội, vừa rồi tôi đã hiểu lầm cô rồi: “Không sao” Tân Hoài An giật giật khóe môi.
 
Chương 284


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 284

Vào lúc này, ban nãy gọi cấp cứu đã đến rồi, y tá đưa người phụ nữ mang thai ra ngoài.

 

Trước khi đi, cô ấy quay đầu lại nhìn Tân Hoài An rồi nói: “Cô Tân, cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, thực sự xin lỗi vì vừa rồi không thể đứng ra giải vây cho cô”

 

“Không sao, tôi biết là cô lo lắng cho đứa bé ở trong bụng, đứa bé sẽ không sao đâu, cô cứ yên tâm đợi làm mẹ là được rồi”

 

Đối phương không hề ngờ tới là lúc này Tân Hoài An lại còn an ủi cô ấy nữa, trong lòng cảm động một hồi, cảm khích gật đầu rồi cùng với y tá rời đi.

 

Lúc này Tân Hoài An mới đeo khẩu trang lên lại.

 

Điện thoại reo lên.

 

Cô lấy nó ra và liếc nhìn thì thấy đó là một dãy số lạ.

 

Bấm kết nối, Tân Hoài An lại nghe thấy ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Nhìn thấy thành ý của tôi rồi chứ?”

 

Lông mày của Tân Hoài An hơi nhướng lên, vô thức ngẩng đầu nhìn lên chiếc TV ban nấy: “Thấy rồi, thì sao hả?”

 

“Gia nhập vào Chử Thị đi” Lời nói của Chử Chấn Phong rất đơn giản và thẳng thắn.

 

Tân Hoài An không khỏi nở nụ cười, đồng thời cũng nói rõ ràng: “Tôi từ chối”

 

“Không phải là tôi đã cho cô thấy thành ý của mình rồi sao?” Chử Chấn Phong kiềm chế cảm xúc.

 

“Nhưng tôi không hề nói là chỉ cần anh bày tỏ thành ý thì tôi sẽ gia nhập Chử Thị”

 

Nói xong Tân Hoài An liền cúp điện thoại.

 

Để mặc cho Chử Chấn Phong có gọi đến số của cô như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn chọn cách phớt lờ đi hết.

 

Chử Chấn Phong tức giận đến mức vẻ mặt lạnh như sắt.

 

Nửa giờ sau, Vệ Nam nhận được tin tức rồi báo cáo cho anh: “Cậu Chử, Tân Hoài An và Hàn Âu Dương đã ký kết thỏa thuận nhậm chức rồi ạ “Cuối cùng vậy mà cô ấy lại gia nhập vào Hàn Thị rồi!” Chử Chấn Phong tức giận gầm lên.

 

Toàn bộ văn phòng bị bao trùm bởi khí áp lạnh giá của anh!

 

Nơi ở nhà họ Chử.

 

Chử Gia Mỹ xem tin tức trên điện thoại, hét lên một tiếng rồi ném điện thoại đi.

 

Cô ta tức giận đi đi lại lại trong phòng, càng nghĩ càng không cam tâm: “Anh ấy làm sao có thể đích thân ra mặt giúp người phụ nữ đó minh oan được cơ chứ?! Cô ta là cái thá gì hả!”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Tân Hoài An vì nhà họ Chử của chúng ta đã phải chịu tội thay rồi, không thể để một mình con bé gánh chịu tất cả mọi lời chửi rủa và gièm pha được!”

 

Chử Hoài Sơn cũng gật đầu nhìn Chử Gia Mỹ: “Bà của con nói đúng đấy, con đừng có mà kích động như vậy”

 

“Mọi người…” Chử Gia Mỹ kinh ngạc nhìn bố và bà của mình.

 

Không phải là bọn họ coi trọng danh tiếng của gia đình nhất hay sao? Tại sao lần này lại nghiêng về Tân Hoài An hết cả rồi?
 
Chương 285


Chương 285

Chử Hoài Sơn nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của cô ta, khẽ nhíu mày nói: “Cái tính tình này của con thật sự không hề thay đổi một chút xíu nào cả, hai ngày nữa bà con sẽ tham gia một buổi gặp mặt giao lưu về đồ thêu do bạn bè tổ chức, con cũng đi theo đi, rảnh rỗi thì học thêu thùa để tu tâm dưỡng tính lại!”

 

“Con không…” Chử Gia Mỹ trong vô thức muốn từ chối, nhưng suy nghĩ lại, bây giờ trong cái nhà này không còn ai nghĩ cho cô ta nữa rồi.

 

Cô ta nhất định phải trở lại công ty càng sớm càng tốt, lấy lại vị trí tổng giám đốc của mình, ít nhất là vẫn có quyền lợi của chính mình.

 

“Được rồi, thật ra con cũng rất có hứng thú với việc thêu thùa, thế thì con sẽ đi cùng với bà vậy!” Cô ta thay đổi ngữ điệu, ngoan ngoãn đáp lời.

 

Hy vọng duy nhất của Chử Gia Mỹ bây giờ là bà nội có thể nói giúp cô ta mấy câu.

 

Dẫu sao thì anh của cô ta cũng hiếu thuận nhất với bà.

 

Thế nên đối với cô ta mà nói dù thêu thùa rất nhàm chán, cô ta cũng quyết định cùng tham gia hoạt động với bà nội.

 

Ai bảo bà nội thích chứ.

 

Bà nội vô cùng chuyên tâm với thêu thùa, vì thế mà còn tham gia một hội liên hiệp đồ thêu, lần này là đi tham dự một buổi tiệc giao lưu do hội trưởng hội liên hiệp của bọn họ tổ chức.

 

Hai ngày tiếp theo, Chử Gia Mỹ đều ngoan ngoãn theo bên cạnh Tống Cẩn Dung, chuẩn bị để tham gia hoạt động.

 

Biểu hiện của cô ta cũng thực sự khiến Tống Cẩn Dung thay đổi cách nhìn một chút.

 

Thế nên một đê nữa mà thăm dò rí trước tiệc giao lưu, Chử Gia Mỹ không đợi được m nũng với bà.

 

“Bà nội, bà xem anh trai phạt cháu nhiều ngày như thế, việc tồn đọng trong công ty không ít, mọi người đều ngóng trông cháu mau trở lại để xử lý đấy. Hay là bà nói với anh một tiếng…”

 

Tống Cẩn Dung có ý nghĩ sâu xa khác nhìn cô ta một cái, buồn phiền nói: “Ö? Sao bà không biết ở công ty cháu được mọi người ủng hộ đến thế nhỉ?”

 

Chử Gia Mỹ ngượng ngùng cười một cái: “Dẫu sao thì cháu cũng làm tổng giám đốc ở công ty giải trí Tinh Du lâu như thế, vẫn có uy tín chứ”

 

“Đó là vì cháu họ Chử” Tống Cẩn Dung dùng giọng điệu hờ hững nói trúng tim đen.

 

Chử Gia Mỹ lập tức biến sắc, nửa ngày trời mới tủi thân nói: “Giải trí Tinh Du là một trong những công ty quan trọng nhất của nhà họ Chử, cũng không thể cứ để người ngoài quản lý chứ?”

 

Tống Cẩn Dung không hài lòng nhíu mày: “Chuyện này tự anh cháu có quyết định. Cháu đi ngủ đi, ngàu mai chúng ta đi đến nhà họ Hoa sớm”

 

Nói đến mức này, Chử Gia Mỹ biết mình chưa có được sự yêu thích của bà nội.

 

Cô ta chỉ có thể không cam lòng hơi cắn môi, quay trở về phòng mình.

 

Tranh thủ trong hoạt động ngày mai có thể thể hiện tốt một chút để bà nội hài lòng với mình.

 

Hội trưởng hội liên hiệp đồ thêu là bà Hoa, nhỏ hơn Tống Cẩn Dung gần mười tuổi, hai người kết bạn nhờ thêu thùa, xưa nay gọi nhau là chị em.
 
Chương 286


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 286

Hôm tiệc giao lưu, Tống Cẩn Dung đưa Chử Gia Mỹ theo đến từ sớm.

 

Phòng khách được trang trí thành phòng trưng bày cỡ nhỏ, bày ra không ít đồ thêu.

 

“Nhấc cái này lên, cái này đặt ở chính giữa, động tác nhẹ nhàng chút! Đây là bộ đồ thêu quý giá nhất đấy!” Bà Hoa còn đang chỉ huy bố trí hiện trường lần cuối.

 

Quay đầu thấy Tống Cẩn Dung, trên mặt lập tức nở nụ cười vui mừng: “Ôi chao, chị Dung, sớm thế này mà chị đã đến rồi!”

 

“Chị qua sớm nhìn xem có thể giúp được gì không” Tống Cẩn Dung cười ha ha nói.

 

“Ở đây chỗ nào có thể khiến chị ra tay chứ, đã bày biện gần xong cả rồi” Bà Hoa mỉm cười nói.

 

Bà ta mặc một bộ sườn xám màu đen thêu hoa Tử Kim, đeo hoa tai ngọc trai, khuôn mặt năm mươi tuổi được chăm sóc tốt, tao nhã duyên dáng.

 

Trong lúc nói chuyện với Tống Cẩn Dung, ánh mắt của bà ta nhìn sang Chử Gia Mỹ, có chút ngạc nhiên: “Đây là…”

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


với chị em thân thiết nhưng vẫn lo lắng cho cháu mình.

 

Bà Hoa bèn vẫy tay, một người phụ nữ ưỡn bụng bước đến.

 

“Mẹ, mẹ tìm con ạ?”

 

“Vân Tình, con dẫn Gia Mỹ dạo quanh nhé. Con bé tò mò về hàng thêu, nếu không hiểu chỗ nào cũng có thể hỏi con”

 

“Dạ” Hứa Vân Tình gật đầu, đưa Chử Gia Mỹ sang bên kia.

 

Tống Cẩn Dung ngồi xuống, dõi mắt nhìn về phương xa, vừa khéo nhìn trúng bức tranh thêu mới được trưng bày.

 

n này dâu nhà họ Tân không đến được sao?” Tuy hỏi nhưng hình như bà đã biết câu trả lời, giọng nói đong đầy tiếc nuối.

 

Bà Hoa khẽ thở dài, nhìn bức tranh thêu chính giữa khiến mọi tác phẩm xung quanh trở nên ảm đạm, bà ta buồn bã nói: “Phải, sức khỏe cô ấy không tiện, nhà chồng cũng săn sóc được lắm, từ ngày giao Hiệp hội cho tôi thì không về Hải Lam nữa”

 

Người phụ nữ tài tình kia quá xuất sắc, kỹ thuật thêu thùa cực cao, còn trẻ mà đã sáng lập Hiệp hội Thêu dệt, cuối cùng lại giao cho bà Hoa.

 

Bà Hoa nói vậy khiến Tống Cẩn Dung nhăn mặt như ăn phải mướp đắng.

 

Bà còn muốn nhờ người phụ nữ ấy dạy mình vài kỹ thuật thêu thùa.

 

Hai người lại chuyển sang chủ đề khác.

 

“Nghe nói lần này dâu nhà bà mang thai song sinh, chúc mừng nhé, bà sắp làm bà nội rồi!” Tống Cẩn Dung nói.

 

Nhắc đến chuyện này, bà Hoa vô cùng mừng rỡ nhưng cũng khá lo lắng.

 

“Tuy thai song sinh rất tuyệt nhưng mạo hiểm lắm bà ạ, Vân Tình có bầu ở tuổi này vốn nguy hiểm, hơn nữa trước đó con bé… Ây, hai hôm trước nó ra ngoài, vấp ngã đến nỗi chảy máu làm chúng tôi sợ đến mức không dám cho phép nó tùy tiện ra ngoài nữa.”

 

Tống Cẩn Dung gật đầu: “Nên cẩn thận một tí”

 

Hai người ngồi đây trò chuyện với nhau, khách khứa tham dự buổi tiệc cũng lục tục kéo đến.
 
Chương 287


Chương 287

Chử Gia Mỹ có Hứa Vân Tình bầu bạn, cô ta xem hết hàng thêu được trưng bày trong đại sảnh.

 

“Số hàng thêu này tuyệt quá đi mất! Chỉ e cả đời em học mãi chẳng xong” Chử Gia Mỹ cất lời khiêm tốn, nhưng thực tế là ngoại trừ thấy đẹp mắt, cô ta hoàn toàn không có hứng thú học tập.

 

Đúng lúc cảm thấy nhàm chán, Chử Gia Mỹ vừa dời mắt đã tập trung vào một bóng hình.

 

Người phụ nữ mặc đầm màu trắng ngà đang bước đến kia, không phải là Tân Hoài An sao?

 

Sao cô lại xuất hiện ở đây?

 

Cô ta mơ hồ nhận ra người phụ nữ đứng tuổi đi cùng Tân Hoài An, đó là dì Trương có quan hệ thân thiết với bà nội.

 

Đồng thời còn có một cô gái tuổi tác xấp xỉ Tân Hoài An đi chung, cô ấy mặc váy công sở màu đỏ thắm.

 

Chử Gia Mỹ nhìn thoáng qua bà nội với bà Hoa, thấy họ đang trò chuyện với những người khác chứ không để ý ngoài cửa.

 

Ánh mắt Chử Gia Mỹ trở nên u ám, cô ta nói với Hứa Vân Tình: “Chị Vân Tình, chị vất vả gắng gượng bụng bầu như vậy mà còn theo em, mau về nghỉ ngơi đi chị, em đi loanh quanh xem thêm lần nữa được mà”

 

Hứa Vân Tình ưỡn bụng bầu sáu tháng vô cùng vất vả, xoay người đi về bên kia, không hề để ý người vừa xuất hiện ngoài cửa.

 

Đẩy người đi rồi, Chử Gia Mỹ mới nhếch mép ung dung tới chỗ ba người nọ.

 

“Ví tiền này liên quan đến thân thế của cháu, không nên lấy ra trước mặt mọi người, chúng ta lén tìm bà Hoa nói chuyện thôi.” Đường Mạc nhỏ giọng dặn dò Tân Hoài An.

 

Tân Hoài An gật đầu, cô đang định tiếp tục vào trong thì bị một đôi cao gót chặn đường.

 

Đường Mạc và Ôn Nhã Ly đi chung với Tân Hoài An nên cũng dừng bước theo, họ đều nhìn Chử Gia Mỹ.

 

Đường Mạc lên tiếng trước: “Gia Mỹ đấy à? Không ngờ có thể gặp cháu ở đây, cháu đến cùng bà nội sao?”

 

Tuy quan hệ giữa nhà họ Trương và nhà họ Chử không quá sâu sắc.

 

nhưng Đường Mạc với bà cụ Chử nhờ thêu thùa mới quen biết, tình cảm giữa họ không tệ.

 

Vì vậy Chử Gia Mỹ mới nhận biết Đường Mạc.

 

Tuy nhiên nhà họ Trương chỉ là kiểu giàu có bình thường, không thể sánh bằng nhà họ Chử.

 

Thế là Chử Gia Mỹ tỏ vẻ kiêu ngạo như thể mình vượt trội hơn, đối với câu chào hỏi của Đường Mạc, cô ta chỉ “ừ” cho có lệ.

 

Sau đó tập trung mọi ánh nhìn vào Tân Hoài An.

 

Hôm nay vì muốn bà nội vui vẻ nên cô ta mới đi chung, thế nên không thể gây chuyện.

 

Nhưng trước giờ cô ta và Tân Hoài An không hợp, cứ nghĩ đến người phụ nữ này làm mình bị phạt là cô ta không nuốt nổi cục tức.

 

Chử Gia Mỹ nhếch mép, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đây không phải là chị dâu cũ của tôi sao, sao cô cũng đến đây vậy hả?”

 

Cô ta cố tình nhấn mạnh ba chữ “chị dâu cũ”, không hề che giấu sự mỉa mai.

 

Đường Mạc thấy thái độ thù địch của Chử Gia Mỹ, bà ta không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn sang Tân Hoài An.

 

Tân Hoài An nghe Chử Gia Mỹ xưng hô như vậy, cô nhếch mép buồn cười: “Trước đây không hề nghe cô gọi chị dâu, bây giờ tôi với nhà họ Chử không còn quan hệ, cô mới khơi dậy thân phận của tôi. Chẳng lẽ cô không biết anh trai cô đã tự mình giải thích rằng tôi với anh ta kết hôn giả sao?”

 

Trước đây cô chẳng thèm để ý Chử Gia Mỹ vì không muốn làm lớn chuyện.

 

Nhưng bây giờ thân phận cô đã thay đổi, Chử Gia Mỹ cứ hấp táp làm người ta ghét như vậy, cô chẳng cần phải khách sáo nữa.
 
Chương 288


Chương 288

Vừa khéo mấy câu của cô “đâm trúng tim đen” của đối phương.

 

Quả nhiên Chử Gia Mỹ biến sắc.

 

Nếu hỏi chuyện gì khiến cô ta tức tối hai ngày qua, đó là anh trai cô ta tổ chức họp báo công bố chuyện này.

 

Kết quả người trong nhà đều đứng về phía anh trai và Tân Hoài An!

 

Nay Tân Hoài An nói ra chuyện này cũng kèm theo sự khoe khoang, đồng thời cười nhạo Chử Gia Mỹ.

 

Chử Gia Mỹ lập tức xị mặt, cô ta mỉm cười lạnh lẽo: “Không sai, anh trai tôi nói rất rõ ràng, cô không còn quan hệ gì với nhà họ Chử. Nhưng tôi muốn hỏi cô câu này, bây giờ cùng lắm cô chỉ là một học sinh nghèo rớt mồng tơi, thế mà cũng có tư cách tham gia hoạt động à Hiệp hội Thêu thùa có tính riêng tư, thành viên của Hiệp hội đều là những người phụ nữ quyền quý trong giới thượng lưu.

 

Bây giờ Chử Gia Mỹ chỉ biết giãm vào thân phận thấp hèn của Tân Hoài An.

 

Tân Hoài An không đồng ý: “Hôm nay chỉ là hoạt động giao lưu hàng thêu, đâu hề nói phải có thư mời mới được vào, vì sao tôi không thể tới?”

 

“Ồ, cô tới làm gì? Một người học Y như cô, chẳng lẽ không giỏi dùng dao, đổi thành dùng kim thêu hoa hả?” Chử Gia Mỹ cười nhạo.

 

“Không liên quan đến cô”’ Tân Hoài An lạnh lùng trả lời, chẳng muốn dây dưa vô nghĩa với Chử Gia Mỹ, cô còn nói thêm một câu: “Nếu chịu không nổi vì thấy tôi ở đây, cô có thể đi tìm người phụ trách hoạt động, bảo họ đuổi tôi ra ngoài”

 

E rằng cô ta không có gan làm thế.

 

Quả thực Chử Gia Mỹ không dám, không có gan gây chuyện đến tai bà nội.

 

Cô ta đành nghiến răng nghiến lợi trợn mắt với Tân Hoài An, nét mặt vô cùng tức tối.

 

Bầu không khí đầy mùi thuốc súng.

 

Đường Mạc chưa từng lên tiếng, bà ta nói: “Chúng ta vào thôi.”

 

Tân Hoài An gật đầu, nắm tay Ôn Nhã Ly rồi lướt qua Chử Gia Mỹ.

 

Chử Gia Mỹ không cam lòng, giọng nói của cô ta vang lên sau lưng, hơn nữa còn nói với Đường Mạc: “Dì Trương, dì nên cẩn thận khi tới lui với loại người như cô ta, ngày nào đó bị liên lụy cũng không chừng.”

 

Câu nói ám chỉ khiến nhóm ba người của Tân Hoài An đều nhíu mày.

 

Họ biết Chử Gia Mỹ không phải loại người dễ bắt nạt, nghe cô ta nói vậy, không biết cô ta lại có ý tưởng gì nữa.

 

Tân Hoài An ngoảnh đầu nhìn Chử Gia Mỹ một cái, chỉ nhìn thấy khóe miệng bé nhỏ của cô ta đang nở một nụ cười lấp lửng.

 

Tống Cẩn Dung cũng không ngờ là sẽ gặp Tân Hoài An trong tình huống như này.

 

Kể từ khi Tân Hoài An và nhà họ Chử cắt đứt quan hệ, thì trong lòng bà cũng rất muốn gặp lại cô, nhưng lại cũng không biết phải nên lấy lý do gì để gặp mặt cô.

 

Vả lại, cô nhóc này hình như cũng không hề muốn nhìn thấy mặt người nhà họ Chử.

 

Cũng giống như bây giờ, bà rõ ràng là nhìn thấy Tân Hoài An và bà Trương đang định đi về phía này, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy bà thì liền quay người đi sang hướng khác.

 

Đây không phải là đang né tránh bà thì là gì?

 

Có điều Tống Cẩn Dung cũng hiểu rõ được suy nghĩ của Tân Hoài An.

 

Việc bà nội của cô qua đời cũng là có liên quan đến nhà họ Chử, cô không đem chuyện này đổ lỗi lên đầu nhà họ Chử đã là tốt lắm rồi, nhưng đương nhiên cũng sẽ không muốn tiếp tục qua lại với nhà họ Chử bọn họ nữa.

 

Khuôn mặt của Tống Cẩn Dung chất chứa đầy vẻ muộn phiền, bà lặng lẽ thở dài.

 

Tân Hoài An đang ở trong phòng khách xem quầy trưng bày đồ thêu.

 

Lúc nãy cô quả thật là có nhìn thấy bà Chử, chỉ là cô đã cố tình tránh đi.

 

Lý do thì cũng gần giống như những gì mà Tống Cẩn Dung đã suy đoán.

 

Cô không hề muốn có thêm bất kỳ tiếp xúc gì với người nhà họ Chử.
 
Chương 289


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 289

Tân Hoài An đang lướt xem một đống tranh thêu một cách thờ ơ, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà ánh mắt của cô bỗng dừng lại ở trước một tấm tranh thêu nằm ở chính giữa.

 

Cô đối với tranh thêu có thể nói là dốt đặc cán mai, trong những tranh thêu đang trưng bày, ở trong mắt cô cái nào cũng đều rất đẹp.

 

Chỉ là cái bức thêu ở trước mặt này, đem đến cho cô một cảm giác không giống như thế.

 

Đây là một bức tranh thêu thủy mặc có kích thước cao gần bằng người, được trưng bày trong hộp kính trong suốt, dùng một cái kệ để cố định. Nó giống như là một bức bình phong được để ở vị trí chính giữa, thuận tiện cho mọi người thưởng thức.

 

Những ngọn núi màu đen mực, phía xa xa là những đám mây đang lượn lờ, dưới chân núi là thác nước đang chảy róc rách và có bóng người đang đi qua cây cầu nhỏ.

 

Vừa có khung cảnh chốn thần tiên lại vừa vừa không đánh mất nét bụi trần chốn nhân gian, hệt như một giấc mộng ấu thơ.

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


không giống lắm, những thứ này đều rất phổ biến trong các bức tranh thủy mặc. “

 

Tân Hoài An gật đầu.

 

Lúc này, Ôn Nhã Ly đã tiến gần thêm một bước nữa, để thưởng thức bức tranh này ở khoảng cách gần hơn.

 

Cô ấy hình như đã phát hiện ra điều gì đó, liền nói: “Chị Hoài An, chị xem! Cách thêu của bức tranh này giống hệt như cách thêu trên ví tiền của chị vậy”

 

“Thật không?” Tân Hoài An bàn tiến lại gần, cùng lúc đó cũng cho tay vào trong túi lấy chiếc ví tiền ra.

 

Lúc này, bỗng nhiên cảm thấy rằng phía sau lưng có một bóng người thoáng qua, Ôn Nhã Ly bỗng nhiên “a” lên một tiếng, cơ thể bị ngã nhào về phía trước.

 

Tân Hoài An vô thức đưa tay ra đỡ lấy cô ấy nhưng không thể đỡ được, ngược lại còn làm cho bản thân cô đụng vào tranh thêu trưng bày ở phía trước.

 

Dưới ánh nhìn sợ hãi của mọi người xung quanh, cô và Ôn Nhã Ly đãn đâm sầm vào kệ trưng bày, ngã nhào xuống đất.

 

Âm thanh của tiếng thủy tinh bị vỡ vụn cũng đồng thời vang lên.

 

“Trời ơi!”

 

“Đó… đó là tác phẩm của bà Tân!”

 

Hứa Vân Tình nghe thấy có tiếng động ở cách đó không xa thế là liền lập tức chạy đến.

 

Nhưng đã vô ý mà giãm trúng một mảnh thủy tinh vỡ, chân liền đứng không vững, cả cơ thể liền bị té xuống đất.

 

Cô ấy rất luống cuống, lập tức ôm bụng và hét toáng lên: “Con tôi, con của tôi!”

 

Cú té ngã của Hứa Vân Tình khiến cho mọi người đều bị sốc.

 

Bà Hoa là người đầu tiên chạy đến, vội vã xem xét tình hình của con dâu, sau đó lại nhìn vào tranh thêu trên mặt đất, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt đều thay đổi.

 

Bà ta nhanh chóng kêu gọi nhân viên bảo vệ ở bên cạnh, nói: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đến đỡ người dậy!”

 

Các nhân viên bảo vệ như bừng tỉnh, vội vàng chạy lại đỡ Hứa Vân Tình dậy, cô ấy dường như đã bị dọa sợ đến mức mất hồn, chỉ lấy tay che bụng, miệng thì không dừng mấp máy.

 

Bà Hoa rất lo lắng liền ở bên còn lại dìu cô ấy, liên tục hỏi: “Vân Tình, con có bị sao không? Ngã trúng chỗ nào rồi? Có phải là đã động đến thai nhi trong bụng không?”

 

Lúc này Vân Tình mới thấy đau đớn, bụng dưới đang căng: “Bụng con đau quá, đau…

 

Bà Hoa đột nhiên hoảng loạn: “Phải làm sao đây? Mau đi gọi bác sĩ đến đây xem xeml”

 

Lúc này, Tân Hoài An và Ôn Nhã Ly cũng từ từ đứng lên khỏi mặt đất.
 
Chương 290


Chương 290

Cả hai người té trên đống kính bị vỡ, cánh tay và đầu gối đều bị thương và bị cứa rách ở những mức độ khác nhau.

 

Tân Hoài An không có thời gian để chú ý đến những vết thương trên cơ thể được gây ra bởi cú ngã lúc ban nấy.

 

Tại thời điểm này, cô đã bị thu hút hoàn toàn bởi tiếng kêu la đau đớn của người phụ nữ đang mang thai.

 

Cô thấy khuôn mặt ấy có hơi quen thuộc, thật không ngờ lại là cô ấy, chính là người phụ nữ mang thai đã bị ngã ở trong tàu điện ngầm.

 

Tân Hoài An liền chú ý đến chiếc váy của cô ấy, không có vết máu, chỉ có lòng bàn tay và đầu gối là có những vết thương do mảnh kính vỡ gây ra.

 

Có lẽ không có vấn đề gì to tát.

 

Nhưng mà đối phương lại quá căng thẳng, nếu như không ổn định lại tinh thần thì e là sẽ bị phản tác dụng, làm nguy hại đến thai nhi.

 

Nghĩ đến điều này, Tân Hoài An bèn đi đến bên đó.

 

“Thưa bà, hãy để tôi xem xem.” Cô nói bằng một giọng điệu hết sức bình tĩnh.

 

Tống Cẩn Dung vừa hay cũng đang đi về phía này, vừa nhìn thấy cô, bà ngay lập tức gọi: “Tân Hoài An? Cô nhóc, cô cũng đang ở đây sao!”

 

Tân Hoài An bất ngờ, cô nhìn bà một cái sau đó trả lời: “Bà chủ.”

 

Tân Hoài An?

 

Bà Hoa nghe thấy cái tên này, sau đó liền nhìn Tân Hoài An bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

 

Bà ta liền nghĩ đến việc người làm bức tranh thêu trưng bày ban nãy bị hỏng và liên lụy đến con dâu bà ta chính là cô.

 

Tuy tính tình có tốt đến đâu thì cũng không thể nào trưng ra được bộ mặt vui tươi, nên đã lạnh lùng nói ¡ kêu cô đến nơi này? Đi ra một bên đi, chuyện cô làm náo loạn thì để một lát rồi hãy nói!”

 

Không đợi Tân Hoài An nói, Tống Cẩn Dung đã giúp cô lên tiếng trước: “Cứ để cô ấy xem xem, cô nhóc Tân Hoài An này khả năng y thuật không tệ đâu, hai lần trước chị bị bệnh đều là cô ấy kịp thời cấp cứu cho chị!”

 

Bà Hoa không ngờ rằng Tống Cẩn Dung thế mà lại nói giúp cho Tân Hoài An, vả lại… Có thật sự lợi hại như lời bà nói không?

 

Bà ta tin rằng bà Tống không phải là người ăn không nói có, huống hồ gì tình huống này lại đang rất khẩn cấp.

 

Nhưng mà bà ta có nên tin vào Tân Hoài An, người đã bị người bên ngoài đồn thổi không hay không? Điều này có liên quan đến sự an toàn tính mạng của con dâu và hai đứa cháu bà ta!

 

Khi bà ta còn đang chần chừ, do dự thì Hứa Vân Tình đã đau đến mức muốn nhắm nghiền mắt lại, cô ấy nhìn Tân Hoài An bằng ánh mắt đang khép hờ, sau đó đưa tay ra tóm chặt lấy tay cô: “Là cô?! Giúp tôi với!”

 

Rõ ràng, cô ấy cũng nhận ra Tân Hoài An, hơn nữa sau khi trải qua chuyện lần trước, cô ấy cũng hoàn toàn tin rằng cô có khả năng giúp đỡ mình.

 

Hứa Vân Tình chủ động nhờ sự giúp đỡ của Tân Hoài An cũng là điều mà bà Hoa không thể nào nghĩ tới.

 

Nhưng mà ở trong tình huống này, còn có thể nói gì nữa chứ?

 

Tân Hoài An ngay lập tức nói: “Mau đưa cô ấy vào trong phòng”

 

Nhân viên bảo vệ cẩn thận đỡ lấy Hứa Vân Tình, Tống Cẩn Dung ở bên cạnh cũng đến giúp một tay để nâng lên, Đường Mạc cũng nhanh chóng chạy đến đỡ giúp Tống Cẩn Dung.

 

Bà Hoa quay đầu sang nói với Tân Hoài An: “Xin nhờ cô vậy”

 

Sự lạnh lùng trước đó đã không còn nữa, mà ngược lại còn ẩn chứa một sự biết ơn.

 

Tân Hoài An khẽ gật đầu, cô cầm lấy cái túi và đi vào trong phòng.
 
Chương 291


Chương 291

Cô vẫn bắt mạch cho Hứa Vân Tình trước, cau mày.

 

Hứa Vân Tình lo lắng nhìn cô, hỏi rằng: “Sao, như thế nào? Con của tôi không sao chứ?”

 

Tân Hoài An nghĩ đến cảm xúc có phần quá nhạy cảm và căng thẳng của cô ấy, do dự một hồi, cười nhẹ nói: “Đứa nhỏ không sao”

 

“Vậy thì tốt rồi!” Hứa Vân Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

“Nhưng mà…” Tân Hoài An dừng lại, rồi nói: “Vừa rồi cô bị hoảng sợ quá mức, nhất thời cảm xúc cũng khó hồi phục lại, tôi cần phải châm cứu cho cô để giúp cô ổn định tâm trạng lại, cũng vì tốt cho thai nhỉ nữa”

 

“Châm sao?” Hứa Vân Tình cắn môi: “Tôi sợ kim lắm”

 

“Sẽ không đau đâu” Tân Hoài An lấy kim bạc từ trong túi xách ra, rồi mở ra.

 

Nhìn hàng kim màu bạc, Hứa Vân Tình chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

 

Bà Hoa đứng ở một bên nghỉ ngờ nới: “Nếu như đã không sao thì không cần phải châm kim đâu, cứ để Vân Tình nghỉ ngơi thật tốt một lát là được rồi”

 

Chủ yếu là chiếc kim bạc, không thể đâm vào bừa bãi, bà ta vẫn không yên tâm lắm về trình độ của Tân Hoài An.

 

Tân Hoài An lấy ra một bộ kim bạc như vậy từ trong túi xách của mình, điều này thật sự khiến bà ta hơi sợ.

 

Trong số những người có mặt, Tống Cẩn Dung là người có năng lực quan sát tốt nhất.

 

Vừa rồi, lúc Tân Hoài An bắt mạch cho Hứa Vân Tình, rõ ràng là có một số điều chưa nói. Cô nói đến việc châm cứu, chắc chăn là có lý do.

 

Thế là, Tống Cẩn Dung kéo lấy tay bà Hoa và nói: “Em à, em cứ tin tưởng cô nhóc này đi, chị đã trải nghiệm tay nghề của nó, thật sự rất lợi hại. Châm cứu có lợi cho con dâu và cháu của em. Cứ yên tâm đi!”

 

“Chị Dung, cái này…”

 

“Hiện giờ bên ngoài có lẽ đang rất lộn xộn, vẫn cần em phải chủ trì tình hình” Tống Cẩn Dung nhắc nhở.

 

Bà Hoa đột nhiên nghĩ đến tác phẩm rơi trên mặt đất đó, trong lòng căng thẳng, không nói thêm gì nữa, bước ra ngoài.

 

“Nhóc con, việc còn lại giao cho cô hết đấy!” Tống Cẩn Dung đi ra ngoài, đồng thời cũng đuổi những người khác đi ra.

 

Tân Hoài An nhìn theo bà, mỉm cười không nói gì.

 

Trong lòng cô đang rất phức tạp.

 

Thái độ của Bà cụ Chử đối với cô vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn chủ động lên tiếng bênh vực cô. Nhưng cô không muốn dính líu đến nhà họ Chử nữa.

 

Dẹp đi suy nghĩ của mình, Tân Hoài An lại nhìn Hứa Vân Tình.

 

Vừa nãy khi cô bắt mạch cho Hứa Vân Tình thì phát hiện mạch đập không được ổn định, lại thêm triệu chứng đau bụng không chịu nổi, là do thai nhi không bình thường.

 

Cô không nói rõ mọi chuyện cho Hứa Vân Tình vì cô biết Hứa Vân Tình dễ bị căng thẳng quá mức, điều này sẽ không giúp ích gì cho việc cứu chữa.

 

“Tôi chỉ giúp cô ổn định cảm xúc, cô nhắm mắt lại là được, thả lỏng toàn thân…”

 

Tân Hoài An vừa nói, vừa lấy ra một cây kim bạc.

 

Sau khi châm cứu, cô lại bắt mạch lần nữa, lần này thì mạch đập đã ổn định hơn trước rất nhiều.
 
Chương 292


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 292

Tân Hoài An thở một hơi: “Thế này là được rồi”

 

Đây là cách để ổn định thai nhi mà cô đọc được trong sách của bà, cô chưa từng thử, không ngờ lại thành công rồi Hứa Vân Tình chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy cơn đau quặn thắt ở bụng thật sự đã biến mất, sau đó nhìn Tân Hoài An với nụ cười thể hiện sự ngạc nhiên và biết ơn: “Cảm ơn cô rất nhiều. Cô thực sự rất tuyệt vời.

 

Cây kim của cô cắm xuống quả là không hề đau một chút nào!”

 

Tân Hoài An khế cười, cất kim bạc đi, đỡ Hứa Vân Tình đứng dậy.

 

Hai người bước ra ngoài.

 

Còn chưa kịp bước vào trong sảnh thì nghe thấy một âm thanh trách mắng: “Đứa bé này bị sao vậy? Đây là đồ thêu của bà Tân. Nếu nó bị hỏng thì cô có thể đền nổi không?”

 

Giọng của Đường Mạc cũng vang lên: “Bà Mã, bà nên tìm hiểu kỹ trước khi trách mắng một ai đó chứ? Vừa rồi Nhã Ly đã nói rất rõ ràng rằng con bé không cố ý va vào, mà là bị ai đó đẩy một cái”

 

“Ai có thể làm chứng? Cô ta không dám chịu trách nhiệm, đương nhiên là sẽ nói như vậy à.

 

Mã “hừ” một tiếng.

 

Tân Hoài An nghĩ đến bóng dáng chợt thoáng qua ấy, cất giọng nói: “Có tôi làm chứng!”

 

Giọng nói của cô hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng khách.

 

Nhìn thấy Hứa Vân Tình và cô cùng đi đến, cơn giận dâng lên, ân cần nói: ‘Mợ chủ không sao chứ?”

 

Hứa Vân Tình lắc đầu: “Không sao, đứa bé không bị gì”

 

“Vậy thì tốt rồi!”

 

Bà Hoa cũng đi tới, đỡ Hứa Vân Tình mà nói: “Con mới bị hoảng sợ còn đi ra làm gì? Mẹ để người giúp việc đưa con về phòng nghỉ ngơi”

 

Khóe môi Hứa Vân Tình giật giật.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Sao cô không nói gì, chột dạ đúng không?”

 

Bà Mã thấy Tân Hoài An không nói gì, lại còn đang nhìn xung quanh, không biết đang suy nghĩ gì nữa? Bà ta vô thức cảm thấy nhất định là cô đang tìm cớ gì đó.

 

Tân Hoài An bình tĩnh nhìn bà ta, ánh mắt bình tĩnh khiến bà Mã vô thức nuốt những lời gây khó dễ định nói vào.

 

Chỉ thấy cô bình tĩnh mà nói: “Đúng là có người đẩy Ôn Nhã Ly, là tôi đưa tay kéo em ấy, nhưng không giữ chặt mới cùng ngã sấp xuống đâm vào khung triển lãm”

 

Nói xong, cô nhìn về phía bà Hoa, người tổ chức hoạt động hôm nay mà hỏi: “Chắc là trong phòng khách có camera, không ngại có thể mở camera nhìn xem”

 

Bà Hoa thở dài: “Không may hai hôm nay camera bị hỏng vẫn chưa sửa xong”

 

Lúc này, Hứa Vân Tình đứng cạnh Tân Hoài An đột nhiên nói: “Tôi có thể làm chứng cho lời cô ấy nói.”

 

“Mợ chủ?” Bà Mã hơi ngạc nhiên.

 

Hứa Vân Tình chần chừ một lúc mới chậm rãi nói ra: “Lúc ấy tôi chạy đến đúng thật là nhìn thấy có người đẩy hai người bọn họ sau đó nhanh chóng rời “Người kia là…

 

Ánh mắt của Hứa Vân Tình sáng lên, chớp mắt mà nói: “Người kia chạy nhanh quá, tôi không thấy rõ”

 

Vì giao tình giữa các gia tộc, dù cho cô ấy thấy được người kia thì cũng không thể tùy tiện nói ra.
 
Chương 293


Chương 293

Đám người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau.

 

Cuối cùng có người tức giận mà nói: “Có phải người này cố ý hủy hoại tác phẩm của bà Tân? Vậy mà lại làm ra chuyện như thết”

 

“Cũng may mà tác phẩm thêu của bà Tân không sao cả, đây là bản duy nhất đó”

 

“Nếu điều tra ra người này thì phải nghiêm trị mới được”

 

Bà Hoa đứng ra cười làm lành mà nói: “Thật xin lỗi các vị, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ!”

 

Hoạt động tiếp tục, nhưng vì không thể điều tra ra ai cố ý làm tổn hại đến bức tranh thêu của bà Tân, giờ kẻ gây chuyện đang trốn trong đám người, trong lòng mỗi người tham gia hoạt động đều thấy kì lạ.

 

Lần này hội giao lưu kết thúc sớm.

 

Bà Hoa cũng bị chuyện kia làm ảnh hưởng, tâm trạng không tốt lắm.

 

Bà chào hỏi những người còn lại xong thì lên lầu.

 

Đường Mạc thấy thế thì vội vàng đi lên.

 

“Bà Hoa, thật ngài quá, có thể trò chuyện riêng với bà không? Có một thứ đồ muốn bà nhìn xem giúp”

 

Bà Hoa nhìn cô một cái, lại nhìn Tân Hoài An ở sau lưng cô.

 

Bà ấy như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Đi lên lầu nói đi”

 

Nói xong, dẫn đầu đi ở phía trước.

 

Tống Cẩn Dung vốn cũng muốn tìm Tân Hoài An nói vài câu, nhưng vừa thấy cô đi theo bà Hoa lên lầu, bà thở dài, đành phải rời đi trước.

 

Sau khi từ nhà họ Hoa đi ra, Chử Gia Mỹ vừa rồi không thấy tăm hơi đâu thì lúc này mới xuất hiện.

 

“Bà nội, sắp phải về rồi ạ” Cô ta bước tới với nụ cười trên môi.

 

Trong mắt Tống Cẩn Dung hiện lên một chút nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi cháu đi đâu vậy?”

 

“Không có, cháu chỉ tình cờ đi dạo loanh quanh chút thôi” Chử Gia Mỹ cụp mi xuống, có chút chột dạ nói.

 

Tống Cẩn Dung đã đọc qua vô số người, ánh mắt vô cùng sắc bén, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết cô ta không nói thật.

 

Bà đột nhiên nhớ tới lời Tân Hoài An nói, giọng điệu có chút nghiêm túc, bà hỏi: “Có phải là cháu cố ý đẩy ngã Tân Hoài An xuống làm hỏng bức thêu của bà Tân phải không?”

 

“Không có, làm sao có thể là cháu được? Không phải cháu ở bên ngoài suốt sao?” Chử Gia Mỹ lên tiếng phủ nhận.

 

Tống Cẩn Dung lại không có ý định để cô ta dễ dàng lừa dối trót lọt.

 

“Nếu cháu ở bên ngoài, làm sao cháu biết được Tân Hoài An cũng đang ở đây? Nghe thấy cô ấy tới, cháu không bất ngờ chút nào sao?”

 

Tống Cẩn Dung nói một cách sắc bén, tức giận nắm lấy tay Chử Gia Mỹ: “Nếu cháu vẫn không nói thật, vậy thì theo bà đi gặp bà Hoa, bà bảo với bà ấy mở camera giám sát, điều tra kỹ chuyện vừa rồi!”

 

Chử Gia Mỹ cuống lên, không nghĩ rằng bà nội đội nhiên lại tức giận như vậy.

 

“Ôi, bà nội đang làm gì vậy? Bà làm như vậy không phải là để người ngoài cười nhạo gia đình của chúng ta sao?” Cô ta vùng vẫy nói.

 

Tống Cẩn Dung hất tay ra: “Cháu vẫn còn biết xấu hổ sao! Vậy thì nói đi, có phải là cháu làm không?”

 

Chử Gia Mỹ không dám nói dối nữa, chỉ sợ bà sẽ thật sự sẽ kéo cô ta vào trong để điều tra, đành phải ngập ngừng dạ mộ Tống Cẩn Dung lập tức giận tím mặt, ánh mắt tràn đầy thất vọng.

 

“Bà còn tưởng rằng cháu thật sự đã đổi tính nết rồi, không ngờ vẫn còn tính cách như vậy! Nhà họ Chử tôi sao lại xuất hiện một thứ lòng dạ hẹp hòi, làm việc lỗ mãng như vậy chứ!”

 

Bà giậm chân tức giận, cũng không đoái hoài tới việc lời nói có khó nghe hay không.
 
Chương 294


Chương 294

Chử Gia Mỹ chưa bao giờ thấy bà nội tức giận như vậy, sợ đến mức không dám nói lời nào, nhưng bị mắng chỉ vào mũi như thế này, tôn nghiêm hoàn toàn không có, trong lòng tự nhiên có một tia oán hận.

 

Tống Cẩn Dung thở hổn hển nhìn cô ta chằm chằm, khó mà khôi phục lại hơi thở, nói: “Cháu ở đây đợi bà. Chút nữa Tân Hoài An cùng những người khác đi ra, cháu nhất định phải nói xin lỗi với cô ấy!”

 

Bà không định làm lớn chuyện, chỉ vì nghĩ đến danh tiếng của nhà họ Chử. Để Chử Gia Mỹ xin lỗi, là bởi vì phạm sai lầm thì phải thừa nhận, không thể cố gắng che lấp được!

 

Hai bà cháu đứng ngoài cổng chờ đợi.

 

Trên lầu.

 

Tân Hoài An lấy ví ra: “Bà Hoa, tôi muốn nhờ bà xem giúp tôi chiếc ví này”

 

Trong lòng bà Hoa lúc này tuy rằng không quá thoải mái, nhưng Tân Hoài An mới vừa rồi đã giúp con dâu bà, hơn nữa bà cũng tin tưởng đứa trẻ này tính tình thản nhiên, người phá hoại tác phẩm của bà Tân chắc chắn không phải là cô.

 

Cho nên bà không từ chối yêu cầu của Tân Hoài An, cầm lấy chiếc ví trong tay xem xét kỹ càng.

 

Một lúc lâu sau, bà đặt nó xuống, gật đầu nói: “Đúng là từ tay của bà Tân làm ra”

 

Tân Hoài An không biết bà Tân này, vừa rồi lại nghe thấy người này mấy lần.

 

Cô nghi ngờ nhìn về phía Đường Mạc.

 

“Đó là vợ đầu của nhà họ Tân ở Mã Đô. Hi lội thêu thùa này của chúng tôi là do bà ấy thành lập. Lúc đầu khi bà ấy chưa gả vào nhà họ Tân, bà ấy là người Hải Lam, vì tài nghệ thêu thùa của mình cho nên khá nổi tiếng”

 

Tân Hoài An chú ý lúc Đường Mạc nhắc tới nhà họ Tân, trong lời nói tràn đầy vẻ kính nể, ngay cả bà Hoa ở bên cạnh cũng theo bản năng thu lại vẻ mặt.

 

Cô hỏi: “Nói như vậy, bà Tân đang ở Mã Đô sao?”

 

Bà Hoa nghe vậy, cực kỳ thương tiếc thở dài: “Đúng vậy, cơ thể bà Tân không được khỏe, đã rất nhiều năm không ra khỏi kinh đô rồi, luôn ở nhà an dưỡng, bây giờ rất khó để thêu ra một bức tranh.

 

Nói xong, bà ấy trả lại chiếc ví cho Tân Hoài An: “Đây hẳn là đồ thêu từ những năm đầu của bà Tân, chỉ là tôi không biết cái này là của bà ấy hay bà ấy đã tặng cho người khác. Đồ vật này quá nhỏ, hình thêu bên trên đó lại không có ý nghĩa gì đặc biệt. Muốn tìm ra manh mối gì đó từ trên mặt của chiếc ví này, e là không dễ dàng”

 

Tân Hoài An đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên khi nghe được những lời này cũng không thất vọng lắm.

 

Cô cung kính cảm ơn bà Hoa, sau đó quay đầu nói với Đường Mạc: “Dì Đường chúng ta đi thôi.”

 

Đường Mạc cũng rất bất đắc dĩ, cho dù cô biết ví tiền này là của bà Tân nhưng cô có thể làm thế nào? Cũng không thể cầm ví tiền đi tìm bà Tân được.

 

Dù sao nhà họ Tân cũng không phải là gia tộc giàu có quyền thế bình thường, không phải ai cũng có thể gặp bà Tân được.

 

Hai người đi ra ngoài.

 

Vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Tống Cẩn Dung và Chử Gia Mỹ đang đứng chờ ở bên ngoài.

 

“Bà chủ Chử” Đường Mạc là người nhanh nhẹn chào hỏi trước, có hơi bất ngờ một chút: “Các người vẫn chưa đi sao?”

 

Tống Cẩn Dung nhẹ gật đầu với cô, sau đó chuyển hướng sang Tân Hoài An: “Chuyện vừa nãy tôi đã hỏi rõ ràng rồi, là đứa nhỏ Gia Mỹ này động tay động chân vào, cho nên tôi cố ý bảo nó đợi ở đây để xin lỗi mọi người!”

 

Tân Hoài An nhìn thoáng qua Chử Gia Mỹ, quả nhiên là cô ta.

 

Cô lạnh nhạt nói: “Bà Chử cám ơn ý tốt của bà, còn về chuyện xin lỗi thì không cần đâu, người bị cô ta đẩy ngã là Ôn Nhã Ly, cho nên người mà các người là nên xin lỗi là Ôn Nhã Ly mới đúng”

 

Tống Cẩn Dung thấy thái độ của Tân Hoài An kiên quyết như vậy liền nói: “Không được, nó nhất định phải xin lỗi cô. Làm sai chuyện mà không thừa nhận thì làm sao có thể sửa lỗi được? Đứa nhỏ này đã bị nuông chiều hư rồi mới dám không kiêng nể gì như thế!”

 

“Thật sự không cần, trên thế giới này có một số người trời sinh định sẵn là khí chất không hợp nhau. Sau này chỉ cần bảo trì một khoảng cách vừa đủ, không liên quan gì đến nhau được rồi.”
 
Chương 295


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 295

Tân Hoài An cảm nhận được rất rõ địch ý của Chử Gia Mỹ đối với mình, hơn nữa địch ý này rất khó hoá giải. Cho nên cô căn bản là không mong đợi về lời xin lỗi của cô ta, cho dù cô ta nói xin lỗi cô cũng không muốn nghe một lời xin lỗi không có thành ý.

 

Nhưng cô không nghĩ tới bà chủ Chử lại có phần tâm ý này.

 

Chắc là bà đã cố ý chờ ở chỗ này, để Chử Gia Mỹ xin lỗi cô.

 

Lời của Tân Hoài An khiến Tống Cẩn Dung không biết nói gì chỉ có thể yên lặng.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Cánh môi cô ấy rung rung nhưng không biết phải trả lời như thế nào, đúng lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng: Ánh mắt của mấy người đều rơi trên người Tân Hoài An.

 

Lúc này Chử Gia Mỹ tức giận nói: “Tân Hoài An cô như vậy là có ý gì hả? Là tự cô nói không cần tôi xin lỗi mà, tôi xin lỗi người khác khiến cô bưồn nôn có đúng không? Cô cố ý làm như vậy làm cái gì hả?”

 

Tân Hoài An cũng không ngờ được trong dạ dày của mình đột nhiên dâng lên một trận ợ chua, khiến cô không nhịn được.

 

Mặt cô trắng bệch nhìn Chử Gia Mỹ một cái, nhanh chóng quay người đi về một bên.

 

“Này, tôi nói cô đó thái độ kiểu gì vậy?!” Chử Gia Mỹ bất mãn quát.

 

Thân là người từng trải Tống Cẩn Dung và Đường Mạc đều lộ ra biểu cảm như suy nghĩ điều gì đó.

 

Sau khi đi đến chỗ rẽ mà mấy người kia không nhìn thấy nữa, cô mới nôn mộ kịch liệt, kết quả là cái gì cũng không có nôn ra, nhưng trận nôn này lại khiến cho cả người của cô mệt mỏi, tay chân mềm nhữn.

 

Đợi đến khi cô quay lại, Tống Cẩn Dung và Chử Gia Mỹ đã rời đi.

 

“Chị Hoài An, chị không sao chứ, sắc mặt của chị thật là khó coi.”

 

Ôn Nhã Ly quan tâm nói.

 

Tân Hoài An lắc đầu: “Chúng ta đi thôi.”

 

Đường Mạc muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.

 

Nếu như cô ấy đã không chủ động nói, mình cần gì phải tìm hiểu đời tư của người khác.

 

Biệt thự nhà họ Chử.

 

“Bà nội, hôm nay là cháu sai rồi, cháu nhận sai. Bà đừng giận được không? Bà hãy giúp cháu nói vài câu hữu ích với anh, để cháu trở về Tinh Du nhé” Chử Gia Mỹ van xin, mồm mép linh hoạt.

 

“Chuyện này đừng hy vọng bà giúp cháu, cũng đừng làm phiền bà.

 

Cháu về phòng của cháu suy nghĩ đi” Tống Cẩn Dung không kiên nhẫn đẩy cô ta.

 

Lúc này, Tống Cẩn Dung đang đang nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Tân Hoài An, nhất định là không sai được…

 

Chử Gia Mỹ thấy thái độ Tống Cẩn Dung lạnh lùng, cứng rắn như thế, cô ta cũng chỉ đành phải bỏ đi.

 

Đợi cô ta đi rồi, Tống Cẩn Dung lập tức gọi chú Minh tới và phân phó: “Ông gọi điện thoại cho Chấn Phong, bảo nó hôm nay đến nhà tôi ăn cơm tối”

 

Có một chuyện mà Tống Cẩn Dung phải xác nhận ngay mặt.

 

Hoàng hôn buông xuống.

 

Trong sảnh, người nhà họ Chử đang chuẩn bị ăn cơm tối, nhưng không thấy bóng dáng Tống Cẩn Dung đâu.

 

Chử Hoài Sơn nghi ngờ hỏi một câu: “Sao mẹ vẫn chưa qua đây?

 

Không phải mẹ tới dùng cơm sao?”

 

Chử Gia Mỹ nghe vậy thì cúi thấp đầu theo bản năng.
 
Chương 296


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 296

Nhất định là bà nội bị giận mình nên không thèm ăn cơm ở đây.

 

Mọi người đang nghĩ ngợi, thì nghe Liễu Giai Tâm nói: “Không có đâu, ngày hôm nay mẹ ăn cơm ở nhà mẹ, mẹ gọi Chấn Phong về ăn cơm cùng”

 

Chử Hoài Sơn nghi ngờ nhíu nhíu mày: “Có phải mẹ tìm Chấn Phong có chuyện gì hay không?”

 

Liễu Giai Tâm bất đắc dĩ cười: “Cái này cũng không rõ.”

 

Dù sao, bà cụ Chử làm bất cứ chuyện gì thì bọn họ cũng không thể đi tìm hiểu.

 

Mà Chử Gia Mỹ nghe nói bà nội gọi anh mình về thì trong lòng đột nhiên giật nảy.

 

Bà nội gọi một mình anh về không phải là vì giúp biện hộ cho mình chứ? Bà nội thật đúng là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, ngày hôm nay mắng mình thảm như vậy, nhưng vẫn là đồng ý giúp mình.

 

Chử Gia Mỹ vọng, đứng lên nói: “Bố, mẹ, con cũng đến chỗ bà nội ăn cơm”

 

“Ơ, Gia Mỹ..” Liêu Giai Tâm muốn gọi cô ta về, kết quả lại không gọi lại được.

 

Chử Hoài Sơn lắc đầu: “Quên đi, mặc kệ nó, hai chúng ta ăn thôi”

 

Liễu Giai Tâm không nhìn con nữa, nhưng như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, Liễu Giai Tâm thăm dò nói: “Chú hai có nói bao giờ về không?”

 

“Về?” Chử Hoài Sơn nhìn Liễu Giai Tâm với vẻ khó hiểu.

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


không trước đây sẽ không nhường chứ chủ tịch Chử thị cho anh rồi”

 

“Trước khác nay khác” Liễu Giai Tâm khá khó chịu mà nói ra những lời này.

 

Huống hồ, từ trước đến nay, Liễu Giai Tâm luôn cho rằng chú hai kia sâu xa không lường được, không đơn giản như mặt ngoài.

 

Ở nơi khác.

 

Chử Gia Mỹ che giấu tâm tình kích động và đi vào nhà bà cụ Chử.

 

Vừa đi vào nhà, cô ta đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

 

Tống Cẩn Dung nói: “Chấn Phong, bà nội không nói cho người khác biết chuyện Tân Hoài An mang thai là vì muốn xác nhận với cháu trước, đứa bé kia… Có phải là của cháu hay không?”

 

Cái gì? Tân Hoài An mang thai?

 

Nghe được tin tức này, Chử Gia Mỹ kinh ngạc, chân cô ta không có để ý đá vào cái chậu hoa, gây ra âm thanh bịch, làm kinh động đến người trong phòng.

 

Chử Chấn Phong dẫn đầu dáng dấp như gió sải bước đi ra ngoài, nhìn thấy là Chử Gia Mỹ, liền lạnh lùng nghiêm nghị nhíu lông mày lại.

 

Tống Cẩn Dung cũng đi theo sát, nhìn thấy cô ta sắc mặt ngay lập tức trở nên không tốt: “Cháu tới đây làm gì vậy hả?”

 

“Cháu, cháu…” Chử Gia Mỹ do dự một lúc, định thần lại rồi mới vội vàng h‹ à nội, Tân Hoài An đang mang thai con của anh cháu sao?

 

Có phải là thật không ạ?”

 

Bản thân Tống Cẩn Dung cũng vẫn chưa hỏi rõ ràng nữa, huống hồ chỉ là cho cô ta câu trả lời: “Vấn đề này…”

 

“Không liên quan gì đến em cả” Chử Chấn Phong lạnh lùng nói, nhắc nhở cô ta: “Hiện giờ em chỉ cần lo tốt cho bản thân mình mà thôi, đừng có xen vào bất cứ chuyện gì khác”

 

Tống Cẩn Dung gật đầu tán thành, rồi nói với Chử Gia Mỹ: “Đúng vậy, nghe lời anh cháu đi, mau quay về nhà, chuyện này cứ coi như là chưa từng nghe đến, đừng có đi khoe khoang ở khắp nơi, biết không hả?!”

 

Dù sao thì chuyện vẫn chưa xác thực, nên cần phải nhắc nhở đứa cháu gái này vài câu, kẻo không cô ta lại mắc sai lâm.
 
Chương 297


Chương 297

Chử Gia Mỹ không có được câu trả lời, thay vào đó cô ta càng thêm phần nhận định suy đoán của mình là đúng, Tân Hoài An chính là đang mang thai đứa con của anh trai cô ta!

 

Tuy nhiên, nhìn thái độ của Chử Chấn Phong và Tống Cẩn Dung, cô ta cũng biết điều không dám nhắc đến chuyện này nữa, mà thay vào đó lại trưng ra một vẻ mặt đáng thương nhìn Chử Chấn Phong và cầu xin: “Anh ơi, anh cứ cho em trở lại công ty đi mà, em thực sự không muốn phải năm dài ở nhà cả ngày đâu”

 

Chử Chấn Phong không hề bị tác động, “hừ” nhẹ một tiếng: “Nếu như em biểu hiện tốt thì vị trí tổng giám đốc của giải trí Tinh Du tự nhiên vẫn sẽ là của em”

 

Chử Gia Mỹ: “..”

 

Vì vậy, nếu cô ta biểu hiện không tốt, anh trai cô ta thực sự có ý định thay cô ta đi mất!

 

Chử Gia Mỹ rời đi với tâm trạng nặng trĩu.

 

Sau khi cô ta rời đi, Chử Chấn Phong mới xác nhận với Tống Cẩn Dung: “Bà nội, Tân Hoài An thật sự có thai rồi sao?”

 

“Xét theo kinh nghiệm của bà thì chắc là không sai đâu, nếu cháu không yên tâm, cháu có thể trực tiếp đến trước mặt cô ấy xác nhận”

 

Tống Cẩn Dung nghiêm túc nói như thế nó là sự thật, khẳng định lại với anh điểm quan trọng nhất: “Nếu xác định là cô ấy đã có thai, vậy thì đứa bé…”

 

“Cháu chưa từng chạm vào cô ấy”

 

Câu nói ngắn gọn này của Chử Chấn Phong khiến Tống Cẩn Dung không khỏi thốt lên một tiếng “h; Nhưng rất nhanh sau đó bà đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lẩm bẩm nói: “Như vậy à, thế thì đứa bé ở trong bụng cô ấy không có quan hệ gì với cháu rồi”

 

“Vâng” Chử Chấn Phong mím chặt khóe môi, vẻ mặt ảm đạm bất định.

 

Tại sao vừa nghĩ tới việc cô có thể đã mang thai con của người đàn ông khác thì trong lòng anh lại khó chấp nhận đến như vậy chứ?

 

Chử Chấn Phong không hề ăn tối mà trực tiếp cùng với Tống Cẩn Dung nói lời từ biệt.

 

Tâm trạng anh buồn bực, thực sự là không có cảm giác thèm ăn.

 

Lúc này tâm trạng của Chử Gia Mỹ cũng rất khó chịu.

 

Ngày cô ta phục chức còn rất xa vời, ngược lại cô ta còn biết được tin là Tân Hoài An đã mang thai đứa con của anh trai cô ta rồi!

 

Nhà họ Chử đã rất ít người, những người ở thời bà nội lại vô cùng coi trọng con trai nối nghiệp, liệu bọn họ có vì đứa trẻ này mà thay đổi thái độ đối với Tân Hoài An không?

 

Khó khăn lắm cô ta mới có thể khiến cho Tân Hoài An cắt đứt quan hệ với nhà họ Chử và tuyệt đối sẽ không bao giờ cho cô có cơ hội chen vào trong đó lần nữa đâu!

 

Đột nhiên, cô ta nghĩ đến một người.

 

Chuyện Tân Hoài An mang thai, cô ta có sốt ruột cũng vô ích thôi, nên để người đáng lẽ phải sốt ruột nhất giải quyết chuyện này.

 

Chử Gia Mỹ lạnh lùng cong môi, bấm nút gọi điện thoại cho Vương Thanh Hà.

 

“Gia Mỹ, em tìm chị có chuyện gì vậy?”

 

“Tân Hoài An đã mang thai đứa con của anh trai em rồi” Chử Gia Mỹ nói thẳng vào vấn đề.

 

Khi nghe tin này, Vương Thanh Hà bỗng nhiên kinh ngạc.

 

Không phải vì lý do gì khác là vì Chử Gia Mỹ vậy mà lại biết chuyện này sao?!
 
Chương 298


Chương 298

Tin tức của cô ta là từ Lâm Bình Nguyên mà đến, vậy còn Chử Gia Mỹ thì sao? Làm sao mà cô ta biết được chứ?

 

Vương Thanh Hà nhanh chóng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng lại, rồi cất tiếng hỏi: “Có chính xác không đấy?”

 

“Em không biết, hôm nay em mới nghe bà nội và anh của em nhắc đến”

 

“Nói như vậy, là bà nội biết Tân Hoài An mang thai thế nhưng bà vẫn chưa xác định đứa bé kia là của Chấn Phong hay không ư?” Vương Thanh Hà hỏi.

 

“Chuyện này phải hỏi anh em, em không nghe thấy phía sau bọn họ nói cái gì” Chử Gia Mỹ không dám chắc chắn, đáy lòng cô không chấp nhận chuyện Tân Hoài An mang thai con của anh trai mình.

 

Lập tức thay đổi giọng điệu, cô ta giật dây Vương Thanh Hà nói: “Em thấy chị nên tự mình đi tìm anh trai em xác nhận một chút thì tốt hơn, nếu như đứa bé kia thật sự là của anh ấy, vậy thì chị nên làm cái Bhz=: Vương Thanh Hà nắm chặt điện thoại: “Chị, chị lập tức đi tìm anh ấy xác nhận một chút.”

 

Hiện tại cô ta chỉ muốn xác nhận một chuyện: Chử Chấn Phong rốt cuộc có biết hay không, đứa bé trong bụng Tân Hoài An là của anh.

 

Nếu như anh thật sự đã biết chuyện này, vậy tất cả cố gắng của mình từ đầu đến giờ, đều sẽ biến thành giỏ trúc múc nước uổng phí hết!

 

Tinh thần của Vương Thanh Hà khó có thể yên ổn được, muốn lập tức gọi điện thoại cho Chử Chấn Phong thăm dò xem sao.

 

Nhưng hiện tại ngay cả một chút cô ta cũng không bình tĩnh được, lỡ như không thăm dò được tin tức gì, ngược lại cô ta lại lỡ lời nói bậy lộ tẩy thì làm sao, chẳng phải là biến khéo thành vụng sao?

 

Vương Thanh Hà quyết định đêm nay cứ nghỉ ngơi trước đợi tỉnh táo hơn rồi mới tính bước tiếp theo phải làm như thế nào.

 

Ngày kế tiếp, cô ta lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Chử Chấn Phong, hẹn anh ra ngoài gặp mặt.

 

Người cô ta rất tiều tụy, đeo kính đen xuất hiện trước mặt Chử Chấn Phong.

 

Vừa gặp mặt cô ta đã muốn bổ nhào vào trong ngực của anh.

 

Chử Chấn Phong ý thức được liền dùng hai tay đỡ cô ta, tạo một khoảng cách giữa hai người.

 

“Sao vẻ mặt lại khó coi như vậy?” Anh thấy cô ta tháo chiếc kính râm xuống lộ ra một đôi mắt quầng thâm dày đặc, con mắt còn có rất nhiều tơ máu đỏ, cau mày nói: “Ở trong điện thoại cô nói có chuyện quan trọng muốn tìm tôi bàn bạc, đã xảy ra chuyện gì?”

 

” Vương Thanh Hà vừa mở miệng con mắt liền đỏ lên, khóe ần.

 

Diễn xuất của cô ta thật sự đã đạt đến trình độ xuất Chử Chấn Phong dẫn cô đi vào một nhà hàng, đẩy cô lên ghế ra hiệu cô ngồi xuống từ từ nói.

 

Anh ngồi xuống đối diện cô.

 

Vương Thanh Hà đưa tay lau nước mắt còn chưa chảy xuống, dùng giọng điệu ủy khuất nói: “Anh Chử, khi đó anh nói sẽ cưới em là thật lòng sao?”

 

Chử Chấn Phong có hơi do dự một chút: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện mà tôi đã làm đêm hôm đó.”

 

“Vậy tại sao, anh, anh còn cùng Tân Hoài An…..: Nước mắt trên khóe mắt của Vương Thanh Hà rốt cục cũng trượt xuống, nâng con ngươi hoa lê đái vũ lên, buồn bã nói: “Em nghe nói cô ấy mang thai con của anh”

 

Thân thể Chử Chấn Phong hơi rung, khuôn mặt đẹp trai phát lạnh: “Ai nói với cô vậy?”

 

“Lúc em và Gia Mỹ nói chuyện phiếm, cô ấy không cẩn thận lỡ miệng nói ra……Anh sợ em biết như vậy chẳng lẽ chuyện này là thật sao?” Giọng điệu của Vương Thanh Hà trở nên bi thương.

 

“Dĩ nhiên không phải!” Chử Chấn Phong lập tức phủ nhận.
 
Chương 299


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 299

Anh Phong mặt nói: “Tôi có thể cam đoan với cô, tôi chưa từng đụng chạm đến người cô ấy, còn về đứa bé trong bụng của cô ấy là của ai, làm sao mà mang thai tôi không biết gì cả!”

 

Không biết gì cả?

 

Lông mi của Vương Thanh Hà rủ xuống, che giấu đi tia mừng thâm trong mắt.

 

Hóa ra Chử Chấn Phong căn bản là không biết chuyện của đứa bé kia, vậy thật là tốt quá rồi!

 

Tiếp theo liền có thể dựa theo kế hoạch của cô mà hành động rồi.

 

Dáng vẻ của Vương Thanh Hà giống như làm sai chuyện gì đó, dùng sức lau khóe mắt, nói: “Là em hiểu lầm anh, em nên tin tưởng anh mới đúng không nên nhỏ mọn như v; Nhưng em thật sự rất quan tâm anh nên mới vậy”

 

“Tôi biết rồi, cô không làm sai gì cả không cần xin lỗi” Chử Chấn Phong nói.

 

Không biết là vì sao, đối với dáng vẻ mảnh mai thút tha thút thít này của Vương Thanh Hà anh lại hoàn toàn không có cảm giác.

 

Vương Thanh Hà lại không phát hiện ra phần lạnh lùng trong đáy mắt của anh, thoải mái cười một tiếng: “Vâng”

 

Vừa nói xong, ngẩng đầu nhìn về nơi nào đó, đột nhiên ngạc nhiên hô lên một tiếng nghi ngờ: “Tân Hoài An?”

 

Chử Chấn Phong ý thức được quay đầu lại.

 

Liền nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới, quả nhiên là Tân Hoài An.

 

Lại nhìn người đàn ông bên cạnh cùng cô đi vào, lại là bạn trai cũ của cô ta Lâm Bình Nguyên.

 

Anh híp mắt, biểu cảm trên mặt thoáng chốc trở nên sâu không thể lường.

 

Tân Hoài An là do Lâm Bình Nguyên hẹn đến.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Tân Hoài An không sợ người bên ngoài biết được chuyện này, nhưng cô sợ nhà họ Chử biết chuyện này, sợ Chử Chấn Phong biết đây là con của anh.

 

Cho nên chỉ có thể kiên trì tới gặp Lâm Bình Nguyên, xem rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì.

 

Lâm Bình Nguyên nở nụ cười: “Anh làm việc ở bệnh viện, em làm xong kiểm tra, đồng nghiệp của anh liền nói kết quả kiểm tra của em cho anh biết.

 

Nói xong anh ta đột nhiên thay đổi chủ đề, đề cao âm lượng tràn đầy áy náy nói: “Hoài An, anh sai rồi, anh không nên chia tay với em! Nếu như biết trong bụng của em đã có con của chúng ta, thì cho dù như thế nào anh cũng sẽ không bỏ rơi các người!”

 

Tân Hoài An một mặt ngơ ngác, cô làm sao cũng không ngờ tới Lâm Bình Nguyên sẽ có loại hành động này.

 

Nhưng lúc trước bọn họ ở cùng nhau, căn bản là một lần cũng chưa làm qua, chẳng lẽ Lâm Bình Nguyên không biết? Vậy thì làm sao lại cho rằng đứa con trong bụng của cô là con của anh ta?

 

Anh ta cũng là bác sĩ, không có khả năng ngốc đến mức cho rằng chỉ nắm tay là có thể mang thai.

 

Nhất định là có vấn đề!
 
Chương 300


Chương 300

Cô lạnh giọng nói: “Con của tôi không có quan hệ gì với anh cả”

 

“Anh biết em là bởi vì chuyện của Ái Linh nên mới hận anh, đến bây giờ cũng không chịu tha thứ cho anh, cho nên mới một lòng muốn phủi sạch quan hệ với anh! Nhưng sao em có thể quên chúng ta đã từng có nhiều kỉ niệm đẹp đẽ như vậy, còn có đứa bé này…… Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, để cho anh làm một người bố đúng nghĩa!”

 

Khóe miệng Tần Hoài An giật một cái, càng xem không hiểu trong hồ lô của Lâm Bình Nguyên đang bán thuốc gì.

 

“Đổ vỏ chơi rất vui sao?” Cô giễu cợt nói.

 

“Đây là con của chúng ta! Anh nhất định phải chịu trách với đứa bé!”

 

Lâm Bình Nguyên nhấn mạnh, âm thanh lớn đến mức gần như nửa cái nhà hàng này đều có thể nghe được.

 

Chử Chấn Phong ngồi ở cách đó không xa đương nhiên là nghe được rất rõ ràng rồi, khuôn mặt của anh đông cứng lạnh như băng.

 

Đứa bé trong bụng Tân Hoài An là của bạn trai cũ của cô à!

 

Ánh mắt Vương Thanh Hà lóe lên, ngẩng đầu lên, ung dung nói: “Cho dù Tân Hoài An và Lâm Bình Nguyên hẹn hò năm năm, mới chia tay không đến hai tháng…..”

 

Nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đối diện không rõ ràng lắm, giọng điệu của Vương Thanh Hà không khỏi trì trệ: “Chấn Phong anh sao thế “Không có gì’ Chử Chấn Phong phủ nhận, khóe môi căng thẳng mắt đen ảm đạm khó phân biệt.

 

Trong lòng lại giống như có một hòn đá chặn lại.

 

Bên kia, Lâm Bình Nguyên còn đang dây dưa Tân Hoài An, lấy chuyện chịu trách nhiệm với đứa bé làm lý do để quay lại với cô.

 

Tân Hoài An đương nhiên sẽ không đồng ý.

 

Cái tên cặn bã Lâm Bình Nguyên này căn bản chính là cố tình gây sự.

 

Dưới sự kiên quyết từ chối của cô, Lâm Bình Nguyên cũng không yêu cầu cô quay lại với anh ta nữa, lại nói ra một yêu cầu không thể nói lý: “Vậy được, nếu như em không đồng ý ở bên anh, vậy em cũng đừng hòng giữ lại con của anh, bây giờ em đi cùng với anh tới bệnh viện xử lý đứa bé này đi!”

 

Nói xong liền lôi kéo Tân Hoài An đang muốn đứng dậy rời khỏi đây.

 

Tân Hoài An giấy dụa quơ lấy cốc nước ở trên mặt bàn giội thẳng lên trên mặt của anh ta, đồng thời mắng: “Anh bị điên à!”

 

Dáng vẻ của Lâm Bình Nguyên có chút chật vật, thẹn quá hoá giận nhìn cô nói: “Em…

 

Cô không nhìn anh ta mà tức giận mà ném cái ly đi, tạo ra tiếng vang loảng xoảng.

 

Cô lạnh giọng cảnh cáo anh ta: “Lâm Bình Nguyên, đừng có ý đồ gì với con tôi, nó và anh không hề có quan hệ gì! Anh lại càn quấy như thế, vì vậy ngày mai tôi sẽ đưa chuyện của anh lên báo chí!”

 

Lúc trước, khi nghe Tân Hoài An uy hiếp như vậy, anh ta đều là không dám làm lần nữa.

 

Nhưng lần này, không biết Lâm Bình Nguyên có sức mạnh từ đâu tới mà lại không cho là đúng, anh ta nói: “Anh biết em không muốn để anh làm bố đứa bé, thế nhưng anh tuyệt không chấp nhận em ôm máu mủ của nhà họ Lâm anh đi tìm tên đàn ông khác! Em hoặc là mang theo đứa bé đi với anh, hoặc là đưa con ra đây!”

 

Tân Hoài An lạnh lùng nhìn anh ta, cô đột nhiên nhếch môi: “Anh chắc chắc đứa bé này là của anh vậy à, anh biết đây là con ai không?”

 

Cô hạ tiếng nói xuống, chậm rãi nói: “Tôi cho anh biết, tôi nghi ngờ đây là con của Chử Chấn Phong”

 

Cô tin tưởng cái tên này luôn có thể dọa Lâm Bình Nguyên kinh hãi.

 

Quả nhiên, khi nghe cô nói vậy, biểu tình của Lâm Bình Nguyên thay đổi, vẻ mặt anh ta kinh ngạc.

 

Ngay cả Chử Chấn Phong cũng căng thẳng trong nháy mắt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top