Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
Chương 221


Chương 221

Phải biết rằng, Chử Chấn Phong hiện tại đã là người cầm quyền tại tập đoàn Chử Thị, trên tay anh có 49% cổ phần tập đoàn Chử Thị, Tân Hoài An mở miệng liền muốn lấy một nửa, chẳng phải là muốn ngồi cùng mâm với Chử Chấn Phong, làm ông chủ thứ hai của tập đoàn Chử thị?

 

Chử Chấn Phong suy nghĩ, Tân Hoài An vậy mà lại có dã tâm như vậy.

 

Lúc anh đã hạ quyết tâm muốn ly hôn với cô, cô lại ra một chiêu như vậy…

 

Tâm trạng anh phức tạp, vẫn là quyết định chính anh hỏi rõ ràng Tân Hoài An chuyện này.

 

Vì thế, Chử Chấn Phong mặt lạnh lùng nhấn dãy số của Tân Hoài An.

 

Chử Gia Mỹ thấy thế, trong lòng cô ta bắt đầu căng thẳng.

 

Cô ta lo lắng lúc anh trai và Tân Hoài An giằng co, sẽ phát hiện thỏa thuận ly hôn này đã bị cô ta động ta động chân qua.

 

Điện thoại rất lâu không có người nhận, Chử Gia Mỹ thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lại châm chọc nói: “Anh, cô ta để lại thỏa thuận ly hôn liền dẫn bà nội cô ta rời khỏi nhà họ Chử, rõ ràng là sợ anh phát hiện trong thỏa thuận ly hôn này có vấn đề, sẽ gây phiền phức với cô ta, đương nhiên cũng không dám nhận có điện thoại của anh”

 

Chử Chấn Phong nghe được lời này thì nhíu mày xóa số điện thoại.

 

Mà bên kia đầu điện thoại, Tân Hoài An mới vừa giúp bà nội lau tóc đi ra từ nhà vệ sinh.

 

Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của chử lâm trâm, cô chần chờ, không có gọi lại cho anh mà là trực tiếp gửi tinh nhắn: ‘Sau khi ký xong đơn ly hôn, cứ làm theo quy trình, không cần lại liên hệ với tôi: Cô thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với Chử Chấn Phong, cho nên sau khi gửi xong tin nhắn này, liền kéo Chử Chấn Phong vào sổ đen.

 

Chử Chấn Phong sau khi nhận được tin nhắn, lại gọi vào số của Tân Hoài An lần nữa, nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong điện thoại, anh biết mình đã bị kéo vào sổ đen, cả người anh đều u ám.

 

Chử Gia Mỹ quan sát sắc mặt của anh, thử hỏi: “Anh, đơn thỏa thuận ly hôn này anh định xử lý như thế nào? Nếu như không ký, Tân Hoài An không chịu ly hôn với anh thì làm sao bây giờ?”

 

Chử Chấn Phong liếc mắt nhìn cô ta một cái, hừ lạnh một tiếng: “Nếu cô ta cho rằng chỉ bằng thứ này mà có thể uy hiếp anh, không khỏi quá ngây thơi”

 

“Nói không sai, chúng ta không thể bị cô ta uy hiếp!” Chử Gia Mỹ lập tức phụ họa, xúi giục nói: “Anh không chỉ phải ly hôn với cô ta, còn không thể để cho cô ta chiếm tiện nghi được, hẳn là dạy cho cô ta một bài học mới đúng!”

 

Chử Chấn Phong híp mắt, cảnh cáo nói: “Chuyện này, em không cần nhúng tay”

 

Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.

 

Chử Gia Mỹ liến nhìn bóng dáng của anh trai, cô ta đã nói tới đây rồi, còn chưa nói hết kế hoạch, anh trai cô ta vậy mà đi rồi?

 

Chẳng lẽ anh trai cô còn muốn che chở cho người phụ nữ kia?

 

Nghĩ đến đây, Chử Gia Mỹ càng thêm kiên định ý muốn muốn cho Tân Hoài An thân bại danh liệt.

 

Chỉ có hoàn toàn đánh cô ta xuống tầng chót xã hội, mới có thể cắt đứt mối dây dưa lằng nhằng giữa cô và Lục Hy Thiên!

 

Nhưng mà để làm được chuyện này cần phải có sự ủng hộ của người trong nhà.

 

Bà nội từ trước tới nay luôn có hảo cảm với Tân Hoài An, không nhất định sẽ đứng về phía chính mình.

 

Mẹ thì luôn luôn nghe theo lời của anh trai, mặc kệ làm chuyện gì, mẹ luôn đứng về phía anh trai.

 

Trong nhà này dường như chỉ có bố cô ta là nghe theo cô ta.

 

Chử Gia Mỹ gọi điện thoại cho Chử Hoài Sơn, nói chuyện này cho ông ta biết.

 

“Bố, Tân Hoài An quả thực là được một tấc lại muốn tiến một thước, hiện tại trông cậy vào việc cô ta và anh trai ly hôn hòa bình là không có khả năng, chỉ có một biện pháp…”

 

Nghe xong chuyện Chử Gia Mỹ nói, Chử Hoài Sơn quả nhiên giận tím mặt. Tân Hoài An vậy mà dám tính toán đến cổ phần của tập đoàn Chử Thị, đây là chuyện ông ấy tuyệt đối không thể chịu đựng được.
 
Chương 222


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 222

“Gia Mỹ, cứ làm theo cách của con đi” Ông ấy nói.

 

“Vâng ạ, bố”

 

Cúp điện thoại, Chử Gia Mỹ đắc ý lật tờ thỏa thuận ly hôn mà Tân Hoài An đã ký lên.

 

Chỉ có chính cô biết, ngoại trừ tờ Tân Hoài An ký tên cuối cùng kia, nội dung phía trước đã bị cô ta thay đổi.

 

Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, lại gọi điện thoại: “Luật sư Phương, tôi muốn hỏi chuyện lừa dối kết hôn và tống tiền..”

 

Ngày hôm sau.

 

Trong phòng khách sạn.

 

Sau khi Tân Hoài An rời giường rửa mặt xong thì thu dọn đồ đạc.

 

Cô và bà nội đã bàn xong, hôm nay sẽ dẫn bà nội về quê.

 

Dẫu sao từ khi bà nội sinh bệnh được đưa đến Hải Thành này, đã hơn năm năm chưa trở về.

 

Tân Hoài An quyết định trước dẫn bà nội quê về một chuyến trước, sau đó lại liên hệ với giáo sư Smith, ra nước ngoài tham gia hạng mục kia của ông ấy.

 

Hiện tại cô đã có thời gian dành cho mình, tùy ý sắp xếp như thế nào đều được.

 

Dìu bà nội đi xuống lầu, Tân Hoài An đi đến trước quầy tiếp tân làm thủ tục trả phòng.

 

Vẫn là tiếp tân ngày hôm qua, nhưng mà hôm nay ánh mắt cô ta nhìn Tân Hoài An không hề tò mò, mà là tràn ngập coi khinh và trào phúng.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Tân Hoài An nhíu mày.

 

Tân Thanh Giang biến sắc: “Các người..”

 

Bà ấy đang muốn mở miệng, Tân Hoài An giữ chặt bà ấy lại, lắc lắc đầu.

 

Sau đó lại quay đầu nhìn vào mặt khinh thường của hai cô tiếp tân, lạnh giọng nói: “Tôi không cảm thấy mình đang ra oai, nhưng thật ra các cô làm tiếp tân ở khách sạn ba sao, có cảm giác tự hào lắm sao? Cho dù tôi không phải là mợ Chử, nhưng chỉ cần tôi tiêu tiền ở khách sạn này, tôi chính là khách hàng, lúc các người nhậm chức hản là giám đốc đã dạy, nên phục vụ khách hàng như thế nào!”

 

Cô vừa dứt lời, hai cô tiếp tân nhìn nhau, sắc mặt đỏ lên.

 

Tân Hoài An không hề để ý tới bọn họ, dẫn bà nội đi ra ngoài.

 

Mới vừa đi ra khách sạn, thì cô lại nghênh đón hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi tới, đưa thẻ cảnh sát ra.
 
Chương 223


Chương 223

“Cô là Tân Hoài An sao? Có người kiện cô nghỉ ngờ cô liên quan tới việc lừa dối kết hôn, xin theo đi theo một chuyến”

 

“Hoài An, đây là chuyện gì đây?” Tân Thanh Giang lo lắng hỏi.

 

Tân Hoài An trấn an năm tay bà ấy, nhìn hai người đó: “Xin hỏi ai tố cáo tôi?”

 

“Nhà họ Chử”

 

Nghe được câu trả lời đây vô tình của cảnh sát, tâm trạng Tân Hoài An chùng xuống.

 

Nhà họ Chử vậy mà dám tố cáo cô?

 

“Bà nội, bà yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu. Bà đến cô nhi viện Nam Sơn chờ con trước, con xử lý chuyện này xong sẽ đi tìm bà”

 

Tân Hoài An an ủi Tân Thanh Giang, lại đưa tiền mặt trên người cho bà ấy, lúc này mới ngồi vào xe cảnh sát.

 

Trên đường đến cục cảnh sát, Tân Hoài An nắm được đại khái tình huống từ trong miệng cảnh sát.

 

Nhà họ Chử đã công khai toàn bộ chuyện cô giả mạo Vương Thanh Hà tiến vào nhà họ Chử, hơn nữa quyết định khởi tố cô tội lừa kết hôn, cưỡng chế cô và Chử Chấn Phong ly hôn.

 

Khó trách, hai cô tiếp tân kia sẽ biết chuyện này.

 

Tân Hoài An trước hết hoài nghi Chu Gia Mỹ đã đuổi cô và bà nội ra khỏi nhà họ họ Chu, nhưng mà nghĩ lại, nhà họ Chử quan tâm danh dự của mình như vậy, lúc ấy giữ lại cô chính là vì không muốn chuyện này truyền ra ngoài. Cho nên, hiện tại cũng không có khả năng để một mình Chử Gia Mỹ túy ý làm bậy.

 

Khởi tố cô, hẳn là quyết định của cả nhà họ Chử.

 

Cách làm qua cầu rút ván này của nhà họ Chử khiến Tân Hoài An khó tránh khỏi có chút mất mát.

 

Dẫu sao bà nội Chử bà Chử trong lòng cô là một người rất tốt, ngay cả bà nội cũng nói họ là người rất tốt.

 

Còn có Chử Chấn Phong, anh đã hứa sẽ không làm cô khó xử…

 

Bàn tay đang để trên đùi của Tân Hoài An nắm thành quyền, trong mắt cô trầm lặng.

 

Cùng lúc đó.

 

Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Lộ từ trên núi thắp hương đi về đã biết chuyện này.

 

“Làm càn!” Tống Cẩn Dung đập vào bàn trà, giận dữ trừng Chử Gia Mỹ.

 

“Bà và mẹ con mới đi có một ngày mà con dám làm mọi chuyện loạn hết thế này? Chúng ta lúc trước đã nói xong với con bé Tân Hoài An, sẽ không truy cứu nó, con làm như vậy, không phải khiến nhà họ Chử chúng ta mang danh thất tín sao”

 

“Bà nội, chuyện này thật sự không thể trách con..” Chử Gia Mỹ tủi thân cúi đầu, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Chử Hoài Sơn.

 

Chử Hoài Sơn khụ một tiếng, cất bước đứng ra nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đã hiểu lầm Gia Mỹ”

 

“Là Tân Hoài An thất tín trước, hai người không thấy được cô ta đã ép Chấn Phong ly hôn như thế nào đâu, dã tâm cô ta không nhỏ, vậy mà dám mở miệng muốn một nửa cổ phần trong tay tập đoàn Chử Thị! Nếu chúng ta không dùng thủ đoạn cứng răng, cô ta còn tưởng rằng nhà họ Chử chúng ta dễ ức hiếp”

 

Tống Cẩn Dung nhăn mày lại.

 

Liễu Giai Tâm cũng nghỉ ngờ nói: “Thật sự?”

 

“Đương nhiên là thật sự!” Chử Gia Mỹ đưa tờ thỏa thuận ly hôn ra: “Mẹ, mẹ và bà nội cùng nhìn xem, đây là thỏa thuận ly hôn Tân Hoài An đưa cho conl”

 

Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm cùng nhau nhìn thỏa thuận ly hôn này, sau khi xem xong biểu cảm của hai người đều thay đổi.

 

“Ai nha, này, sao có thể sao… Tân Hoài An tại sao lại đưa ra điều kiện như thế này!” Tống Cẩn Dung trực tiếp dùng hai tay đập vào bàn trà, vẻ mặt khó xử, thật sự chuyện này khó mà có thể tin được.

 

Liễu Giai Tâm lạnh mặt, hỏi: “Chấn Phong nói như thế nào?”

 

Chử Gia Mỹ mau lẹ nói: “Anh trai đương nhiên cũng vô cùng tức giận, không có khả năng đáp ứng điều kiện của Tân Hoài An! Cho nên chúng ta mới dùng phương thức này, ép cô ta ngoan ngoãn cùng anh trai ly hôn, cũng để cô ta biết, nhà họ Chử chúng ta không phải dễ chọc!”

 

Nghe vậy, Liễu Giai Tâm không hề nói thêm cái gì.
 
Chương 224


Chương 224

Điều kiện Tân Hoài An đưa ra trong thỏa thuận ly hôn quả thực không biết đúng mực.

 

Thấy người trong nhà hầu như đều đồng ý với cách làm của cô ta, Chử Gia Mỹ thở phào nhẹ nhõm, âm thầm lộ ra một nụ cười.

 

Tâm trạng cô ta đắc ý, lái xe đi đến đồn cảnh sát.

 

Trên đường, còn không quên gọi điện thoại cho Vương Thanh Hà.

 

“Thanh Hà, Tân Hoài An cái thứ giả mạo này đã bị đưa tới cục cảnh sát, hiện tại em đến chứng minh chuyện cô ta giả mạo chị để gả cho anh em, chị là người bị hại, chị có muốn cùng nhau lại đây hay không?”

 

Vương Thanh Hà đang xem tin tức chuyện thân phận của Tân Hoài An bị đưa ra ánh sang, xem đến vô cùng vui vẻ, nghe thấy Chử Gia Mỹ nói như vậy, đương nhiên gấp không chờ nổi đi xem dáng vẻ thảm hại của Tân Hoài An.

 

“Được thôi” Cô ta vui vẻ đáp ứng.

 

Chuyện Tân Hoài An giả mạo làm mợ Chử đã làm chấn động toàn mạng.

 

Chử Chấn Phong nhìn tin tức trên mạng, sắc mặt anh đen đến mức không thể nào đen hơn.

 

Từ buổi sáng đến bây giờ, điện thoại anh không ngừng có cuộc điện thoai.

 

“Anh Phong, rốt cuộc tình huống là như thế nào, chị dâu là tên lừa đảo sao, em nhận một tên giả mạo làm chị dâu sao?”

 

Giọng nói kinh ngạc của Tịch Sơn Lâm truyền đến từ đầu dây bên kia.

 

“Chuyện này nói sau đi!” Chử Chấn Phong gầm nhẹ một câu, bực bội ngất điện thoại.

 

Anh nâng lên đôi mắt lạnh lẽo nhìn Vệ Nam, cắn răng nói: “Đã điều tra là ai đưa tin tức ra chưa?”

 

Vệ Nam chưa bao giờ gặp qua bộ dáng thô bạo như thế này của cậu chủ nhà mình, an ấy nhanh chóng nói: “Bên truyền thông đưa ra tin tức sơm nhát, là Tinh Du Kỳ Hạ, cho nên… chắc là cô Gia Mỹ”

 

“Gia Mỹ?” Chử Chấn Phong nhíu chặt lông mày.

 

Thấy thế, Vệ Nam nhanh chóng nói: “Nhưng mà, chắc là đã được sự đồng ý của ông chủ và bà chủ, bởi vừa rồi tôi đã nhận được tin tức, Tân Hoài An bị nhà họ Chử khởi kiện tội lừa đảo kết hôn, đã đưa đến cục cảnh sát”

 

Anh ấy vừa dứt lời, nháy mắt cảm giác dược có một ánh mắt như: thanh đao sắc bén ghim thẳng vào người anh ấy.

 

Vệ Nam cẩn thận mở miệng nói: “Cậu Chử, xem ra ông chủ thật sự tức giận với điều kiện ky hôn Tân Hoài An đưa ra, hình như thật sự muốn cho Tân Hoài An ngồi tù, anh thấy thế nào?”

 

“Đi ra ngoài”

 

Đôi môi lạnh lẽo của Chử Chấn Phong phun ra ba chữ.

 

Vệ Nam giật mình, nhanh chóng đi ra ngoài.

 

“Người phụ nữ kia, thật đúng là tìm đường chết” Chử Chấn Phong lạnh lùng nói một câu.

 

Mười ngón tay anh đan vào nhau, rủ xuống mi mắt, ánh mắt u ám lập loè những suy nghĩ phức tạp.

 

Cục cảnh sát.

 

Tân Hoài An trực tiếp thừa nhận chuyện cô giả mạo mợ Chử.

 

Nhưng mà cô nói: “Ngay từ đầu nhà họ Chử đã thân phận của tôi, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân giả mạo này, là kết quả sau khi hai bên đã thảo luận, tôi cũng không cảm thấy chính mình lừa đảo kết hôn”

 

“Nói bậy!”

 

Chử Gia Mỹ bước vào, đứng trước mặt Tân Hoài An, vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Nhà họ Chử chúng tôi đã thương lượng với cô vào lúc nào?

 

Rõ ràng là cô vẫn luôn lừa gạt chúng tôi, hiện tại rốt cuộc bị vạch trần liền muốn kéo chúng tôi cùng nhau xuống nước? Tâm tư thật quá ác độc”

 

Nói xong, cô ta lại kéo Vương Thanh Hà đến trước mặt cảnh sát nói: #Wi này mới là cô gái mà anh trai chúng tôi muốn cưới, hơn nữa Tân Hoài An và cô ấy còn là bạn thân. Đoạt chồng của bạn thân mình, thật đúng không biết xấu hổ”
 
Chương 225


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 225

Cô ta vừa dứt lời, toàn bộ người trong văn phòng đều chú ý đến động tĩnh bên này, trên mặt tức khắc lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng được.

 

Bọn họ chỉ nhìn thấy tin tức trên mạng nói Tân Hoài An giả mạo làm mợ Chử của nhà họ Chử, lại không biết tình huống cụ thể.

 

Hóa ra còn có dây mơ rễ má đẳng sau nữa.

 

Nhìn phản ứng xung quang, Chử Gia Mỹ càng đắc ý, nói: “Tân Hoài An, cô làm chuyện không biết xấu hổ như vậy thì không cần lại giảo biện. Ngoan ngoãn chờ hình phạt đi!”

 

Cô ta nhất định phải đưa Tân Hoài An và tù, khiến cô đời này cũng không dám ngẩng đầu làm người!

 

Vương Thanh Hà lúc này vẻ mặt tiếc hận nói: “Tân Hoài An, tôi đã khuyên cô rời đi cậu Chử từ lâu rồi, cô cố tình không chịu nghe lời tồi…

 

Bằng không thì cũng không rơi xuống kết cục ngày hôm nay”

 

Tân Hoài An cười nhạo: “Đừng giả mù sa mưa”

 

Cô xoay qua nhìn cảnh sát nói: “Tôi chỉ thừa nhận chuyện tôi thay thế Vương Thanh Hà vào nhà họ Chử, sau này nhà họ Chử và tôi đã định với nhau, để tôi sắm vai mợ Chử nhà họ Chử”

 

Nghe thấy Tân Hoài An nói như vậy, cảnh sát liền xác nhận với Chử Gia Mỹ: “Cô Chử, nếu như tình huống giống như cô ta nói, rất có khả năng sẽ không thể cấu thành tội lừa đảo kết hôn, dù sao nó cũng phát sinh dưới tình huống được sự đồng ý và chấp thuận giữa hai bên”

 

Mày liễu của Chử Gia Mỹ nhíu lại: “Tôi mới vừa nói rồi, chúng tôi không biết gì cả, cho tới nay đều là Tân Hoài An lừa gạt chúng tôi.”

 

“Được” Cảnh sát gật gật đầu, lại quay mặt nhìn Tân Hoài An: “Tân Hoài An, cô có chứng cứ gì có thể chứng minh lời nói của mình không?”

 

Hai tay đang đặt lên bàn của Tân Hoài An bất giác siết chặt lại, lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không có.”

 

Trên mặt cảnh sát lộ ra biểu cảm tiếc nuối.

 

“Nếu cô không thể cung cấp chứng cứ, chúng tôi chỉ có thể tạm thời tạm giam cô lại.”

 

Tân Hoài An tạm thời bị tạm giam tại đồn cảnh sát.

 

Chử Gia Mỹ nhỏ giọng chào cảnh sát, sau đó giãm lên giày cao gót, tư thái kiêu ngạo đi đến trước mặt Tân Hoài An.

 

“Tân Hoài An, kế tiếp cô phải ngoan ngoãn ở chỗ này chờ bị đưa vào tù đi! Đây mới là kết cục cô nên có!”

 

Tân Hoài An lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng cô vẫn không thể hiểu nổi.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Vương Thanh Hà gật đầu: “Đúng vậy. Tân Hoài An, những ngày ở trong tù hy vọng cô có thể hối lỗi sử sai, sau này cũng đừng ra ngoài lừa đảo người khác”

 

Dáng vẻ cô ta thiệt tình khuyên nhủ, vừa thiện lương lại hào phóng.

 

Những nữ cảnh sát bên cạnh nhỏ giọng nghị luận: “Cô gái này thật sự rất có phong độ, bị bạn thân giả mạo rồi đoạt đi chồng mình, cô ấy còn có thể dịu dàng chân thành như vậy nữa”

 

“Cô ấy tên Vương Thanh Hà? Hình như là một minh tinh”

 

“Không phải đâu, minh tinh thế mà không có kiêu ngạo chút nào?

 

Tính cách cô ấy quả thật là rất tốt”

 

Nghe những giọng nói khen ngợi cô ta ở xung quanh, Vương Thanh Hà khẽ mím môi mỉm cười.

 

Cô ta và Chử Gia Mỹ không có ở lại lâu lắm thì đã rời đi.

 

Tân Hoài An ngồi trong phòng tạm giam, cô biết rõ Chử Gia Mỹ cố ý khiêu khích, nhưng khi cô biết được thái độ của Chử Chấn Phong đối với chuyện này, trong lòng cô vẫn buồn chán.

 

Bỏ tâm trạng qua một bên, cô đi đến cạnh cửa, nói với cảnh sát đang đứng bên cạnh: “Có thể cho tôi gọi điện thoại hay không? Bà nội tôi còn ớ cô nhi viện chờ tôi, tôi muốn nói hai câu với bà ấy”

 

Cảnh sát liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng tránh sang một bên.

 

Tân Hoài An: Hản là vừa rồi Chử Gia Mỹ đã nói cái gì đó với bọn họ.

 

Nhà họ Chử quyền thế ngập trời, mà chính cô lại tứ cố vô thân.

 

Thật sự phải ngồi tù sao…
 
Chương 226


Chương 226

Tân Hoài An dựa vào một góc lo sợ không yên, tâm trạng cô bất an xưa nay chưa từng có.

 

Sắc trời dần dần tối đi.

 

Sau khi vào đêm trời càng ngày càng lạnh hơn.

 

Bên ngoài cục cảnh sát, một chiếc siêu xe màu đen vững vàng dừng lại.

 

Cửa xe mở ra, một đôi chân dài thẳng tắp bước xuống.

 

Người đàn ông bước đi từng bước sắc bén và trầm ổn, nhanh chóng bức vào đồn cảnh sát.

 

Nhìn thấy người tới đây, những người tăng cả ở đồn cảnh sát không khỏi kinh ngạc, ngồi ngay ngắn: “Cậu Chử! Anh, muộn như vậy rồi sao anh còn tới đây…”

 

Chử Chấn Phong giơ tay lên, thanh âm trầm thấy: đâu?”

 

“Phòng tạm giam”

 

Đối phương vừa dứt lời, theo bản năng đứng dậy đi về phía trước: “Tôi dẫn đường cho anh”

 

Chử Chấn Phong mím chặt môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng đi theo.

 

Trong phòng tạm giam, bóng dáng mảnh khảnh kia thu mình lại, ngồi trong một góc.

 

Màn đêm tối tăm, anh không thấy rõ gương mặt cô đang chôn xuống, chỉ thấy được cần cổ trắng nõn và cánh tay thon dài.

 

Chử Chấn Phong dừng lại bước chân, ánh mắt sâu thẳm nhìn người đang ở bên trong, môi mỏng giật giật, phun ra hai chữ: “Tần Hoài An”

 

Tần Hoài An không có ngủ, nghe giọng nói của anh cả người cô hơi run rẩy.

 

Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn bóng dáng ngược sáng đang đứng trước mặt mình, gương mặt của anh hoàn toàn chìm vào bóng tối, sâu thẳm khó phân biệt.

 

Tần Hoài An theo bản năng nhíu lông mày, xoang mũi khẽ hừ một tiếng: “Nhìn thấy tôi thành dạng này, cậu Chử vừa lòng chứ?”

 

Bị nhốt ở nơi này gần một ngày, chưa uống được một giọt nước nào, giọng nói của cô hơi nghèn nghẹn.

 

“Tôi tới tìm cô là để nói chuyện ly hôi Chử Chấn Phong yên lặng nhìn cô: “Tôi có thể lại cho cô thêm một cơ hội, chỉ cần cô ký tên lên đơn ly hôn”

 

Vẻ mặt Tần Hoài An nghi ngờ, đỡ vách tường đứng lên.

 

Có lẽ là do ngồi lâu quá nên hai chân cô tê rần, cô đứng dậy hơi chậm chạp.

 

Thật vất vả đứng dậy được, cô đi một bước đến trước mặt Chử Chấn Phong, hỏi: “Không phải tôi đã ký xong rồi sao”

 

Chử Chấn Phong đột nhiên cười lạnh: “Không phải đơn ly hôn mà cô chuẩn bị, là đơn ly hôn mà tôi chuẩn “A, được thôi” Dù sao mục đích ký đơn này cũng là ly hôn, Tần Hoài An không cảm thấy có gì khác nhau.

 

Ngược lại, Chử Chấn Phong đồng ý cho cô thêm một cơ hội, chứng tở anh có khả năng sẽ không tống cô vào tù.

 

Đây mới là quan trọng nhất.

 

Tần Hoài An đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

 

Chử Chấn Phong nhìn Tần Hoài An thật sâu, xoay người cất bước đi ra ngoài: “Đi thôi”

 

Tần Hoài An đi theo phía sau anh, yên lặng đi ra ngoài.

 

Hai người ngồi đối diện nhau trên một cái bàn.

 

Chử Chấn Phong đặt tài liệu ở trước mặt Tần Hoài An, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ký đi”

 

Tần Hoài An lấy một cây bút bên cạnh, tùy ý lật đơn ly hôn này mấy.

 

cái, thì thầm trong miệng: “Đơn này chẳng phải giống y đúc đơn của tôi sao..?

 

“Cô nói cái gì?” Chử Chấn Phong nghe rõ lời nói của cô, theo bản năng hỏi một câu.

 

Tần Hoài An lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không có gì”

 

Sau đó nhanh lẹ ký tên mình lên đó.
 
Chương 227


Chương 227

“Được rồi”

 

Cô đẩy đơn ly hôn cho anh, không nhịn được xác nhận nói: “Như vậy là được? Nhà họ Chử sẽ không khởi tố tôi nữa chứ?”

 

Chử Chấn Phong ngước mắt nhìn thẳng cô: “Tôi nói chuyện giữ lời”

 

“Ha ha” Tần Hoài An nghĩ tới lời nói của Chử Gia Mỹ.

 

Sau khi xác nhận xong Tần Hoài An đã ký tên vào đơn ly hôn này, Chử Chấn Phong khép lại tài lạnh lùng nói: “Nếu cô ngoan ngoãn ký tên sớm như như không phải tốt rồi sao, cũng không cần làm ra những việc này”

 

Nói xong, anh dẫn đầu đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

 

Tần Hoài An cũng đột nhiên đứng lên, không phục mà nói: “Tôi đã làm chuyện gì? Ngay từ đầu tôi đã rất chủ động tự giác ký tên, kỳ kèo không chịu kết hôn cũng là anh, lật lọng cũng là các nhà họ Chử các người!”

 

Nhờ nhà họ Chử ban tặng, cô bị nhốt ở cục cảnh sát nguyên một ngày, trong lòng nghẹn một bụng tủi thân và lửa giận.

 

Cho nên sau khi cô vừa dứt lời, cô không chút khách khí mà ném cho Chử Chấn Phong một ánh mắt xem thường, bước đi đến trước mặt một vị cảnh sát nói: “Xin hỏi hiện tại tôi có thể rời đi rồi sao?”

 

Đối phương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ sắp trở thành tù nhân lại kiêu ngạo như vậy.

 

“Có thể, đây là di động và giấy chứng minh của cô, mời cô lấy”

 

“Cảm ơn”

 

Tần Hoài An tiếp nhận, bỏ qua Chử Chấn Phong, cũng không quay.

 

đầu lại mà đi ra cục cảnh sát.

 

Chử Chấn Phong bất giác tỉnh táo lại, đột nhiên đen mặt.

 

Anh có lòng tốt cho người phụ nữ này thêm một cơ hội, để cô ký lại đơn ly hôn và cứu cô khỏi cảnh ngồi tù.

 

Cô đây là đang có thái độ gì?

 

Chử Chấn Phong lạnh mặt đi ra ngoài.

 

Bên ngoài trời đã tối.

 

Tần Hoài An chặn lại một chiếc xe taxi, đang muốn lên xe.

 

Cánh tay cô bị một bàn tay to bắt lấy.

 

Chử Chấn Phong vẻ mặt tức giận kéo lấy Tần Hoài An.

 

Cả người cô yếu ớt bị lay đến đứng không vững, cũng không nén được tức giận nói: “Anh còn muốn làm gì?”

 

“Nhắc nhở cô một câu, hiện tại toàn thế giới đều biết cô là mợ Chử giả mạo, cô đừng đến trêu chọc nhà họ Chử nữa! Và đừng bao giờ để tâm đến cổ phần của tập đoàn Chử Thị!”

 

Tần Hoài An căn răng: “Cảm ơn, cảm ơn!”

 

Nói xong, cô dùng sức rút tay trở về, ngồi vào trong xe.

 

Phập một tiếng.

 

Cửa xe đóng mạnh trước mặt Chử Chấn Phong.

 

Nhìn chiếc xe đi một cách dứt khoát, Chử Chấn Phong đứng ở trong gió đêm, sắc mặt sa sầm lại.

 

Anh xoay người quay về xe của mình.

 

Nhìn đơn ly hôn Tần Hoài An mới vừa ký, lại nhớ lại lúc nãy cô ký tên không chút do dự, liền mạch lưu loát tiêu sái.

 

Chử Chấn Phong có cảm giác kỳ lạ trong lòng.

 

Một người phụ nữ giống như Tần Hoài An, thật sự sẽ dùng đơn ly hôn đế tính kế nhà họ Chử sao?

 

Anh cảm thấy có điểm gì đó đáng ngờ ở đây.

 

Nghĩ đến dáng vẻ tức giận sôi gan vừa rồi của Tần Hoài An, ánh mắt của Chử Chấn Phong chợt lóe, giây tiếp theo, anh lập tức khởi động xe chạy về nhà họ Chử.
 
Chương 228


Chương 228

Xe taxi dừng lại trước của cô nhi viện Nam Sơn.

 

Vào thời gian này trời đã rất tối rồi, cô nhỉ viện là một mảnh yên lặng.

 

Sau khi Tần Hoài An đi vào mới biết được, bà nội của cô cũng không có tới nơi này.

 

Cô lập tức cảm thấy lo lắng.

 

Không phải đã nói ở nơi này chờ cô sao? Bà nội đi nơi nào.

 

Nghĩ đến bà nội đã tuổi cao như vậy, cũng không quen thuộc với Hải Lam, hơn nữa hiện tại đã trễ thế này Tần Hoài An sao có thể yên tâm cho được?

 

Cô hít một hơi thật sâu để khiến mình bình tĩnh lại, nhớ lại những nơi mà bà nội có thể đến.

 

Nhà họ Chung?

 

Sau khi bà nội xuất viện tình nguyện ở lại cô nhi viện cũng không muốn đến nhà của bố mẹ nuôi, có thể thấy được bà nội không có khả năng sẽ trở lại nơi đó.

 

Vậy thì bà nội sẽ đi chỗ nào?

 

Tần Hoài An đột nhiên nghĩ tới nhà họ Chử, nhưng rất nhanh đã lắc đầu.

 

Cô và bà nội vừa ra khỏi đó, sao có thể trở về? Nhưng mà… nếu bà nội tìm nhà họ Chử vì cô thì sao?

 

Nghĩ đến khả năng này, Tần Hoài An không có chần chờ vội vàng rời khỏi cô nhi viện.

 

Cùng lúc đó, cô cũng gọi điện thoại báo nguy, nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm bà nội của cô.

 

Nhà họ Chử.

 

Chử Gia Mỹ đang đứng trước mặt người nhà họ Chử tường thuật lại chuyện đã phát sinh ở đồn cảnh sát.

 

“Con và Thanh Hà đều có lòng tốt khuyên nhủ cô ta, hy vọng cô ta thành tâm nhận lỗi, biết sai liền sửa. Nhưng mà cô ta không hề cảm kích xíu nào, còn nói chúng con là làm bộ làm tịch”

 

Chử Gia Mỹ ra vẻ bất đắc dĩ buông ta: “Dạng người giống như cô ta, chỉ có ở trong tù mới có thể biết được sai lâm của mình!”

 

Tống Cẩn Dung thở dài, lắc đầu nói: “Tần Hoài An là một đứa bé tốt, ngày mai tôi đi đồn cảnh sát nhìn con bé, nói chuyện đàng hoàng với con bé lại. Nếu như con bé có thể nhận thức được lỗi lâm của mình, chúng ta cũng không cần thiết phải đưa nó vào tù?”

 

Chử Hoài Sơn không tán đồng nói: “Mẹ, Tần Hoài An cô ta sai ở chỗ dám uy hiếp chúng ta, đây là đang khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Chử chúng ta, nếu như không nghiêm túc xử lý chuyện này, sau này người khác sẽ nói nhà họ Chử của chúng ta như thế nào? Có thể sẽ xuất hiện Tần Hoài An thứ hai hay không, cũng trắng trợn táo bạo tới uy hiếp chúng ta?”

 

“Bố nói không sai” Chử Gia Mỹ gật đầu phụ họa, nhìn Tống Cẩn Dung: “Bà nội chính là quá mềm lòng, Tần Hoài An có lẽ nhìn trúng điểm này, ngày thường mới có thể tìm mọi cách lấy lòng bà, chờ xảy ra chuyện để bà làm chống lưng cho cô ta”

 

Liễu Giai Tâm nhìn sắc mặt của Tống Cẩn Dung, nhíu mày, nói với Chử Gia Mỹ: “Được rồi, con bớt nói lại đi”

 

Lúc này, ngoài cửa lớn nhà họ Chử.

 

Một bà cụ bước đi tập tênh từ nơi xa đi tới.

 

Người giúp việc trung niên béo mập nhận ra thân phận của đối phương liền biến sắc, lập tức nói với bảo vệ ở cửa: “Bà già kia chính là bà nội của Tần Hoài An, cô Chử đã nói không cho những người đó bước qua cổng nhà họ Chử, anh mau ngăn người đó lại”

 

Bảo vệ gật đầu, đi lên.

 

“Nơi này là nhà họ Chử, người không liên quan không được đi vào!”

 

Bảo vệ sắc mặt lạnh lùng nói.

 

Tần Thanh Giang ngẩng đầu, nhìn bảo vệ cao lớn trước mặt, vẻ mặt hòa nhã nói: “Tôi lại bà nội của Tần Hoài An, tôi muốn gặp bà cụ Chử”

 

“Hiện tại đã là giờ nào rồi? Bà cụ Chử đã đi nghỉ ngơi từ lâu, không phải ai muốn thấy là có thể th: Tần Thanh Giang sắc mặt chần chờ: “Vậy, bà Chử đâu? Có thể phiền anh thông báo một tiếng hay không? Tôi đây vì chuyện cháu gái tôi.”

 

“Tôi đã nói, bọn họ đã nghỉ ngơi” Bảo vệ không kiên nhẫn phủi tay: “Tôi nói sao bà lại thế này? Đã trễ thế này, mau đi đi, nhà họ Chử không phải là nơi mà các người có thể tùy tiện đi vào”

 

“Này…”
 
Chương 229


Chương 229

Tần Thanh Giang còn muốn nói mấy câu, người giúp việc béo mập không nhịn được bước lên, đôi tay chống nạnh: “Đi nhanh đi, ngày hôm qua đã đuổi các người đi rồi, hôm nay còn tới đây, bà già này da mặt của bà dày quá đấy!”

 

Nói xong thì vươn bàn tay đẩy bà ấy một cái.

 

Tần Thanh Giang vốn chính là bệnh nặng mới khỏi, lại bởi vì Tần Hoài An xảy ra chuyện nên tâm trạng bà ấy rất bất an.

 

Bà ấy bị đẩy như vậy liền trực tiếp ngã trên mặt đất, một tiếng vang vọng.

 

Bà ấy ôm ngực, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, một hồi lâu cũng không bò dậy được.

 

Thấy thế, sắc mặt người giúp việc và bảo vệ tái nhợt.

 

Nữ giúp việc chột dạ nói: “Này, tôi nói này, bà cũng không nên ở chỗ này ăn vạ chứ…”

 

Nói xong thì bà ta muốn nhấc chân đá: “Các người đối xử với một bà cụ như thế đó hả?”

 

Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên.

 

Người giúp việc chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua người bà ta, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị bức người.

 

“Cậu, cậu chủ” Bà ta theo bản năng lui về sau một bước.

 

Chử Chấn Phong lạnh lùng liếc bà ta một cái, xoang mũi phát ra tiếng hừ bất mãn, sau đó nhìn người trên mặt đất.

 

Người trên mặt đất thế mà là Tần Thanh Giang, vẻ mặt anh cứng lại, trầm giọng phân phó: “Còn không mau đỡ người dậy?”

 

Người giúp việc và bảo vệ lúc trước còn có dáng vẻ kiêu ngạo lúc này lại chạy nhanh qua cung kính đỡ Tần Thanh Giang lên, động tác hết sức cẩn thận.

 

Tần Thanh Giang ôm ngực, khó khăn nói: “Cậu Chử, cháu gái của tôi nó..”

 

Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên bà ấy đã thở không thông.

 

Sắc mặt Chử Chấn Phong tối sầm lại, lập tức nói: “Mau, đỡ bà ấy lên xe của tôi!”

 

Anh lập tức lái xe chở bà ấy đến bệnh viện.

 

Cùng lúc đó, anh gọi điện thoại cho Vệ Nam: “Anh nói một tiếng với Tần Hoài An, bà nội cô ấy ở bệnh viện”

 

Tần Hoài An không nghĩ tới Vệ Nam sẽ gọi điện thoại tới nói tin tức của bà nội cho cô.

 

Vừa nghe bà nội ở bệnh viện, cô đã cảm thấy tình huống không lạc quan lắm, lập tức chạy qua đó.

 

Đèn đỏ ở phòng phẫu thuật đang sáng lên.

 

Vệ Nam đang ở ngoài phòng phẫu thuật, Chử Chấn Phong đã đi trở về.

 

Tần Hoài An bước nhanh vội vàng mà đi lên trước, nhìn thấy Vệ Nam thì trực tiếp hỏi: “Sao lại thế này?”

 

Bởi vì trong lòng lo lắng nên giọng nói của cô không còn bình tĩnh và khách sáo.

 

“Nhịp tim bà nội cô đột nhiên đập nhanh, hô hấp khó khăn, bác sĩ đang phẫu thuật, tình huống cụ thể như thế nào… Hiện tại khó mà nói được”

 

Vệ Nam vừa nói vừa xem sắc mặt sầu lo của cô, không nhịn được an ủi một câu: “Đừng lo lắng, cậu Chử đã sắp xếp bác sĩ khoa tim tốt nhất cấp cứu cho bà nội cô, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu”

 

Anh vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

 

Tần Hoài An nhanh chóng bước lên: “Bác sĩ tình huống của bà nội tôi thế nào?”

 

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng”

 

Nghe câu này, trong nháy mắt dường như cả người Tần Hoài An đã mất đi sức lực.

 

Cô đột nhiên lui về sau, tựa mạnh vào khung cửa, lưng cô đau nhói.
 
Chương 230


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 230

Nhưng dường như cô không có cảm giác gì cả, chỉ là ngơ ngác nhìn giường bệnh đang bị đẩy ra, một tấm vải trắng đắp lên đó…

 

Bác sĩ thở dài, nói: “Người bệnh lúc trước đã làm phẫu thuật tim, còn đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, lần này bởi vì ngoại lực va chạm dẫn tới xuất huyết bên trong, thật sự là..”

 

“Tôi đã biết” Tần Hoài An nhấp môi khẽ giọng nói.

 

Sau khi nghe Vệ Nam kể lại tình huống cô mơ hồ đoán được khả năng này, trong lòng cô đã có dự cảm không lành.

 

Nhưng mà, khi nó đã thật sự xảy ra thì cô không có cách nào chấp nhận nổi.

 

Bà nội là người quan trong nhất trên thế giới này của cô, tại sao bà lại ra đi đột ngột như vậy được.

 

Sau này cô không còn ai là người thân nữa…

 

Hốc mắt Tần Hoài An cuối cùng không nhịn được trào ra nước mắt.

 

Vệ Nam không ngờ tới chuyện lại nghiêm trong như vậy, cậu ta nhìn Tần Hoài An muốn nói lại thôi, cũng không biết nên an ủi như thế nào.

 

Cậu ta đành phải cầm di động đi đến một bên, sắc mặt nghiêm trọng nhỏ giọng gọi điện thoại báo cáo: “Cậu Chử, bà nội Tần Hoài An, không cứu được, đã chết rồi “

 

Nhà họ Chử bên này.

 

Trong phòng khách tràn đầy hơi thở lạnh băng.

 

“Lặp lại lời nói của các người một lần nữa” Ánh mắt Chử Chấn Phong sắc bén như đao, lạnh thấu xương.

 

Người giúp việc béo mập và tên bảo vệ thấp thỏm đứng trước mặt anh, ấp úng không dám mở lời.

 

“Nói”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Người nhà họ Chử lập tức cảm thấy có gì đó bất thường.

 

“Gia Mỹ, sao lại thế này, không phải con nói Tần Hoài An và bà nội nó tự mình rời đi sao?” Tống Cẩn Dung cau mày chất vấn nói.

 

Vợ chồng Liễu Giai Tâm và Chử Hoài Sơn bên cạnh cũng lộ vẻ nghi ngờ.

 

Chử Gia Mỹ thấy thế, đành phải chột dạ thừa nhận: “Là con đuổi bọn họ đi”

 

“Mày..”

 

Mắt thấy Tống Cẩn Dung muốn phát tác, cô ta lập tức vì bản thân ¡ lại: “Con chỉ là cảm thấy Tần Hoài An sắp ly hôn với anh trai, không có lý do gì tiếp tục ở tại nhà chúng ta nữa? Nhà chúng ta cũng không phải là trại tị nại “Người ta ở chỗ này ăn cơm của mày sao?” Tống Cẩn Dung tức giận đánh lên bàn.

 

Chử Gia Mỹ rụt cổ lại, lại nhịn không được căng da đầu nói: “Vậy thì cô ta cũng không phải là làm ơn mắc oán sao? Cô ta dám dùng đơn ly hôn để uy hiếp anh trai con, con đuổi cô ta đi cũng không sai mà”

 

“Mẹ, Gia Mỹ nói không sai, chuyện này đã qua rồi, cũng đừng so đo.

 

nữa” Chử Hoài Sơn bất đắc dĩ nói, lại nhìn Chử Chấn Phong một cái, nhắc nhở anh: “Còn có con nữa, đừng tổng vì người ngoài mà trách em gái con”

 

“Nhưng mà, anh trai luôn bênh vực Tần Hoài An, cũng không xem con như em gái” Chử Gia Mỹ bĩu môi, không hài lòng nói.

 

“Bản thân có vấn đề, đừng trách đến người khác!” Chử Chấn Phong hờ hững nói.

 

Anh xoay người nhìn về nữ giúp việc và bảo vệ trước mặt: “Hai người các người, từ giờ trở đi không cần ở lại nhà họ Chử làm việc!”
 
Chương 231


Chương 231

“Cậu chủ, này… Chúng tôi, chúng tôi vô tội mà, chúng tôi chỉ làm việc tho phân phó.”

 

“Lúc các người ức hiếp một bà cụ, ỷ thế hiếp người, cũng là có người phân phó sao?” Chử Chấn Phong sắc bén chất vấn, vừa dứt lời, điện thoại của Vệ Nam gọi lại đây.

 

Sắc mặt anh lạnh lùng nhận máy, rồi sau đó anh lại sa sâm mặt.

 

Người giúp việc và bảo vệ còn đang xin tha.

 

Công việc và đãi ngộ ở nhà họ Chử cao gấp mười lần bên ngoài, bọn họ sao mà nỡ rời đi cho được? Quan trọng là, bị nhà họ Chử đuổi ra chẳng khác nào vào sổ đen, về sau còn gia đình giàu có nào khác muốn nhận bọn họ vào làm chứ.

 

“Gậu chủ, đừng đuổi chúng ta đi…”

 

Chử Chấn Phong sắc mặt âm u trừng mắt nhìn hai người: “Cút!”

 

Trong nháy mắt, cả hai người đều hoảng sợ trước sự tức giận của anh.

 

Người giúp việc và bảo vệ bị dọa cho tái mét mặt mày, hoảng sợ rời đi. Bọn họ có cảm giác nếu như lại đây thêm một giây sẽ bị cậu Chử xử lý ngay tại chỗ.

 

Ngay cả Chử Gia Mỹ vốn muốn cầu xin cho hai người cũng bị dọa sợ tới mức nuốt lại lời nói vào họng.

 

“Chấn Phong con đây là..”

 

Liễu Giai Tâm nhận thấy được cảm xúc của con trai thay đổi, bà ấy khó hiểu hỏi.

 

Chử Chấn Phong rũ xuống đôi mắt, mím chặt môi rồi chậm rãi nói: “Bà nội Tần Hoài An, đã qua đời”

 

Người nhà họ Chử lập tức biến sắc.

 

Chỉ có Chử Gia Mỹ không rõ nguyên do mà nói một câu: “Đã chết thì thế nào? Chắc sẽ không ăn vạ nhà chúng ta chứ nhỉ?”

 

Cô ta vừa dứt lời, ánh mắt Chử Chấn Phong âm u nhìn cô ta.

 

Ngay cả Chử Hoài Sơn vừa rồi nói chuyện giúp cô ta cũng không nhịn được liếc cô ta một cái: “Người ta xảy ra chuyện ở trước cửa nhà chúng ta, con nói xem chúng ta có quan hệ hay không?”

 

“Đừng nói nhiều như vậy, nhanh chóng đến bệnh viện nhìn xem”

 

Khuôn mặt Tông Cẩn Dung nghiêm trọng gấp không chờ nổi đứng lên.

 

Người nhà họ Chử vội vã chạy tới bệnh viện.

 

Bên ngoài hành lang phòng thi thể, Chử Chấn Phong thấy được Tần Hoài An.

 

Cô vòng hai cánh tay ngồi xuống ghế dựa, trâm lặng giống như một bức tượng điêu khắc, đôi mi rũ xuống còn vương giọt nước mắt, hiển nhiên là cô đã khóc.

 

So với sự bất lực mà anh nhìn thấy ở phòng tạm giam, cô giờ phút này càng làm cho người cảm giác được một sự côn đơn, dường như toàn bộ thế giới biến thành màu xám.

 

Dừng như Chử Chấn Phong cũng bị ảnh hưởng, ma xui quỷ khiến dừng bước chân.

 

Chử vân hi đi theo phía sau kinh ngạc kêu một tiếng: “Tần Hoài An?

 

Cô ta bây giờ không phải đang ở phòng tạm giam sao, tại sao lại ở chỗ này?”

 

Nghe được giọng nói này Tần Hoài An rốt cuộc cũng động đậy, chậm rãi quay đầu qua.

 

Nhìn thấy người nhà họ Chử, trong đầu cô dường như là nghĩ tới thứ gì đó, lập tức nén lại sự bi thương trên mặt.

 

Cô đỡ tường đứng dậy, bước chân chậm chạp nhưng kiên định, đi lại phía người nhà họ Chử, dừng lại bước chân đứng trước mặt Chử Chấn Phong.
 
Chương 232


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 232

“Nghe nói bà nội tôi đêm nay đến nhà họ Chử, là anh đưa bà nội tôi tới đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Ánh mắt của cô đã mất đi sự cô đơn lúc trước, chỉ còn lại sự bình tĩnh như băng mà nhìn Chử Chấn Phong.

 

Anh trầm lặng một hồi lâu, rốt cuộc nói một câu ngắn gọn: “Người giúp việc lỡ tay đẩy bà nội cô ngã xuống đất”

 

Tần Hoài An nheo đôi mắt: “Lỡ tay?”

 

Cô cảm thấy hai chữ này chứa rất nhiều hàm ý sâu xa.

 

Chử Chấn Phong lại bổ sung một câu: “Bà nội cô chắc là muốn chúng tôi không khởi tố cô nữa, bị người giúp việc và bảo vệ ngăn ở ngoài cửa”

 

Tần Hoài An ngẩn ngợ, hóa ra bà nội vì cô mới đến nhà họ Chử.

 

Là bởi vì cô…

 

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ hốc mắt cô, không hề có dấu hiệu.

 

Nháy mắt, Chử Chấn Phong cảm giác trong lòng anh dường như có thứ gì đó đâm trúng.

 

Anh theo bản năng muốn vươn tay.

 

Tần Hoài An nhanh chóng nâng tay trước một bước, biểu cảm lạnh lùng lau sạch nước mắt.

 

Chử Chấn Phong chỉ có thể lặng yên rụt tay trở về, buông thỏng tại bên người, hơi hơi nắm tay.

 

“Người giúp việc và tên bảo vệ kia đã bị tôi đuổi ra nhà họ Chử”

 

Ngay cả anh cũng không hiểu rõ tại sao anh lại muốn giải thích nhiều như vậy.

 

Nghe thấy lời nói của Chử Chấn Phong, Tần Hoài An cũng không có động tĩnh gì quá lớn.

 

Nhà họ Chử xử lý người hầu như thế nào không liên quan tới cô.

 

Bà nội cô đã không về được.

 

Chử Gia Mỹ lại nhìn Tần Hoài An, nghỉ ngờ nói: “Bây giờ cô nên ở đồn cảnh sát mới đúng, tại sao ra ra được đây?”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Chử Gia Mỹ giành trước một bước hù nói: “Không sai, biết bà nội cô đã chết chúng tôi lập tức chạy tới đây, cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi, cô cũng không thể đổ cái chết của bà nội cô lên đầu chúng tôi!”

 

Nghe vậy, Tần Hoài An hơi nhíu mày, sắc mặt trong phút chốt lại trâm xuống.

 

Cô không muốn đổ cái chết của bà nội lên đâu nhà họ Chử, nhưng nếu Chử Gia Mỹ đã nói như vậy…
 
Chương 233


Chương 233

“Chẳng lẽ bà nội tôi chết không liên quan tới cô sao?” Cô hỏi ngược lại.

 

“Tôi?” Chử Gia Mỹ chỉ vào chính mình, tức khắc kêu lên: “Cô đừng cắn loạn, chuyện này liên quan gì tới t “Nếu không phải cô dung túng người giúp việc, tìm mọi cách ngăn trở, cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy” Tần Hoài An lạnh lùng mà nhìn cô ta, nhắc nhở nói: “Lúc cô đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Chử, người giúp việc cũng suýt nữa là đẩy ngã bà nội của tôi, chuyện này cô đã quên rồi sao?”

 

Chử Gia Mỹ chột dạ nói không ra lời.

 

Tần Hoài An hờ hững cười, nói: “Dựa vào cái gì nhà họ Chử cô có thể thất tín bội nghĩa, nói tôi lừa đảo kết hôn, đưa tôi đến đồn cảnh sát.

 

Bà nội tôi xảu ra chuyện ở nhà họ Chử, thì tôi không thể nghi ngời các người sao?”

 

Cô vừa dứt lời, mấy người nhà họ Chử thay đổi sắc mặt khác nhau.

 

Chử Gia Mỹ tức giận giậm chân, khiêu khích nói: “Nếu cô có bản lĩnh thì đi kiện chúng tôi đi, cô nhìn thử xem cô có thể kiện được không!”

 

“Gia Mỹ, con câm miệng!” Liễu Giai Tâm quát, kéo Chử Gia Mỹ ra sau thấp giọng quát lớn: “Bà nội người ta mới vừa qua đời, con nói ít đi mấy câu được không!”

 

Chử Gia Mỹ cắn cắn môi, vẻ mặt không tình nguyện.

 

Chử Hoài Sơn cau mày mở miệng: “Tần Hoài An, cô nói chúng tôi đưa cô đến đồn cảnh sát là thất tín bội nghĩa, cô nói câu này thì không đúng rồi. Nhà họ Chử chúng tôi vốn cũng không muốn làm khó dễ cô, là cô có ý đồ xấu trước, trên đơn ly hôn cô ép Chấn Phong chuyển nhượng cố phần, chúng tôi mới giao cho cảnh sát xử lý chuyện này”

 

Sắc mặt Tần Hoài An nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng quét qua: “Đơn ly hôn tôi đưa Chử Chấn Phong ký là đơn ly hôn bình thường, từ khi nào mà tôi yêu cầu anh ta chuyển nhượng cổ phần?”

 

“Đơn ly hôn cô đưa cho Chấn Phong ký, bên trong rõ ràng viết sau khi ly hôn nhất định phải có được một nửa cổ phần của tập đoàn Chử Thị” Chử Hoài Sơn nhắc nhở nói, hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

 

Tần Hoài An lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Chử Gia Mỹ.

 

“Chử Gia Mỹ, đơn ly hôn kia là cô lấy nhỉ, cô hẳn là rõ ràng nội dung bên trong?”

 

Đối mặt sự chấn vấn của Tần Hoài An, Chử Gia Mỹ tránh ở sau lưng Liễu Giai Tâm, nhô đầu ra nói: “Tôi chưa nhìn thấy thì tôi làm sao biết bên trong cô viết cái gì?”

 

Ánh mắt Chử Chấn Phong hơi u ám, sau khi suy nghĩ một hồi thì anh nói: “Đơn ly hôn kia đang để trong xe của tôi, Vệ Nam, anh đi lấy đi”

 

“Anh..” Chử Gia Mỹ lập tức nhìn anh với ánh mắt ra hiệu.

 

Nhưng Chử Chấn Phong sắc mặt lạnh nhạt, không dao động dù chỉ một chút.

 

Rất nhanh, Vệ Nam đã cầm đơn ly hôn kia lên đây.

 

“Cô nhìn xem có phải cái này hay không?” Chử Chấn Phong đưa đơn ly hôn tới trước mặt Tần Hoài An.

 

Tần Hoài An lấy đơn ly hôn qua, tùy ý lật qua một lát, trên mặt liền lộ ra tiếng cười châm chọc.

 

Nàng tùy ý ném đơn ly hôn lên mặt đất: “Chỉ bởi vì cái này, mà các người muốn đưa tôi vào đồn cảnh sát? Dưới sự giận dữ của toàn mạng công bố tôi là mợ Chử giả mạo của nhà họ Chử, còn đưa tôi vào cục cảnh sát… Ha ha”

 

Phản ứng và những lời này của Tần Hoài An, đều khiến người nhà họ Chử cảm thấy có điểm không bình thường.

 

Đặc biệt là Chử Hoài Sơn.

 

Ông ấy không nhịn được hỏi: “Đơn này… Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

 

Tần Hoài An nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Ngoại trừ tờ tôi đã ký kia, nội dung phía trước đều bị thay đổi. Các người có thể xem thứ tự tiêu đề nhỏ ở cả trang sau và trang trước, dư ra một mục b* Nói xong, Tần Hoài An cảm nhận được sự bất đắc dĩ và thê lương sâu trong lòng mình.
 
Chương 234


Chương 234

Nếu không có đơn ly hôn này, cô cũng sẽ không đến đồn cảnh sát, bà nội cũng sẽ không chạy đến nhà họ Chử cầu xin… Chuyện đêm nay đã không xảy ra.

 

Trên mặt cô không nhịn được lộ ra một nụ cười buồn bã, ánh mắt nhìn Chử Gia Mỹ lạnh như băng sương.

 

Người động tay động chân ở đơn ly hôn chỉ có thể là cô ta.

 

Cả người Chử Gia Mỹ run lên, rõ ràng cô ta cảm nhận được ánh băng băng lạnh của Tần Hoài An đang nhìn cô ta. Giống y đúc khi anh trai cô ta tức giận!

 

Lời nói của Tần Hoài An đều khiến cho mấy người nhà họ Tần đều ngơ ngẩn.

 

Chử Hoài Sơn tiến lên muốn nhặt đơn ly hôn lên kiếm chứng theo như lời của Tần Hoài An thì một cái tay khác đã nhanh một bước nhặt lên.

 

Chử Hoài Sơn nhìn Chử Chấn Phong, hỏi: “Thế nào?”

 

Chử Chấn Phong cẩn thận so sánh đối chiếu, mím chặt môi, không kêu một tiếng mà đưa đơn ly hôn cho Chử Hoài Sơn.

 

Khó trách anh vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hóa ra vấn đề lại nằm trên đơn ly hôn này!

 

Chử Hoài Sơn cũng phát hiện vấn đề như lời Tần Hoài An nói, quả nhiên số thứ tự không khớp.

 

Lúc bọn họ cầm tờ đơn ly hôn này cũng chỉ đến chỗ sau khi ly hôn nhà gái sẽ lấy một nửa cổ phần, cùng với chữ ký của Tần Hoài An.

 

Căn bản không có chú ý tới chỉ tiết nhỏ thế này!

 

Lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi Tần Hoài An hỏi Chử Gia Mỹ kia, ánh mắt sắc bén của mọi người đều tập trung vào người Chử Gia Mỹ.

 

“Gia Mỹ, chuyện này có liên quan tới con hả?” Liễu Giai Tâm nhíu mày hỏi.

 

“Con không bị hử Gia Mỹ theo bản năng mà phủ nhận.

 

Chử Hoài Sơn trầm mặt nói: “Nói thật, con có tự ý sửa lại đơn ly hôn này không?”

 

“Con, sao con lại có lá gan lớn như vậy, ngay cả loại chuyện này cũng dám làm, lừa gạt cả một nhà chúng ta” Tống Cẩn Dung thất vọng lắc đầu, ra sức nắm lấy hai vai của Chử Gia Mỹ.

 

“Bà nội, con, con cũng không muốn lừa mọi người mà..” Chử Gia Mỹ tủi thân lên tiếng.

 

Chử Chấn Phong vẫn luôn sa sầm mặt giờ phút này lại lạnh lùng nói: “Xin lỗi!”

 

Chử Gia Mỹ bị giọng nói băng lạnh của anh dọa sợ tới mức trái tim đập thình thịch, hiểu được ý tử của anh, không tình nguyện nói: “Anh, em..”

 

“Xin lỗi cô ấy!” Chử Chấn Phong lặp lại lần nữa, nhấn mạnh từng chữ một, mang theo sự uy hiếp không thể nào chối từ.

 

Hơn nữa đám người Tống Cẩn Dung lại nhìn cô ta với ánh mắt không hài lòng, Chử Gia Mỹ tức khắc không dám nói thêm gì nữa, chậm rì rì dịch tới trước mặt Tần Hoài An.

 

Cô ta ngập ngừng một hồi lâu, khi chuẩn bị mở miệng lại bị Tần Hoài An vẻ mặt lạnh lùng ngắt lời: “Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của cô”

 

“Cô..” Chử Gia Mỹ hít vào một hơi, ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô.

 

Tần Hoài An cũng không hề nhìn cô ta thêm một cái, quét mắt nhìn mấy người nhà họ Chử một lần, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên người Chử Chấn Phong nói: “Cậu Chử, chúng ta đã ký đơn ly hôn xong ở đồn cảnh sát, cũng đã nói rõ ràng rồi, từ nay về sau tôi và nhà họ Chử không có bất cứ quan hệ gì nũa, cho nên thứ tôi yêu cầu không phải là câu xin lỗi mà là không quấy rầy lẫn nhau”

 

Chử Chấn Phong nhếch môi, nhưng không lời nào để nói.

 

Tần Hoài An cũng không có hứng thú nghe anh nói cái gì nữa, hôm nay cô đã đủ mệt mỏi rồi.

 

Cô hơi có chút mệt mỏi nói: “ Tôi chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh bà nội tôi một lát, mời các vị về cho”

 

Chử Gia Mỹ khẽ cắn môi, vẻ mặt khó chịu xoay người rời đi.

 

Đám người Tống Cẩn Dung do dự nhìn Tần Hoài An.
 
Chương 235


Chương 235

Chử Hoài Sơn nghĩ ngợi, nói: “Tần Hoài An, chuyện của bà nội cô chúng tôi rất tiếc, chuyện này nếu như nói hoàn toàn không phải trách nhiệm của nhà họ Chử cũng là không đúng. Nếu có cái gì chúng tôi có thể hỗ trợ…”

 

Không đợi ông ấy nói xong thì Liễu Giai Tâm kéo ông ấy một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Chử Hoài Sơn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Hoài An, tự giác nuốt câu nói kế tiếp trở vào, sửa lời nói: “Vậy cô nén bi thương”

 

“Đứa bé này, đừng đau lòng quá” Khuôn mặt Tống Cẩn Dung đầy u sầu, thở dài, lặng lẽ xoa xoa khóe mắt.

 

Sau khi mọi người đều rời đi, Tần Hoài An thấy Chử Chấn Phong vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

 

Cô khẽ cau mày, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Hậu sự của bà nội cô, một mình cô có thể xử lý?”

 

“Không nhọc anh lo lắng.”

 

Nói xong, Tần Hoài An lạnh lùng xoay người, đi vào nhà xác.

 

Cô và anh đã là người xa lạ.

 

Tâm trạng của Chử Chấn Phong đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

 

Nhà xác vô cùng yên tĩnh.

 

Tần Hoài An nhìn Tần Thanh Giang nằm trên giường yên giấc ngàn thu, trịnh trọng tạm biệt bà ấy.

 

“Bà nội, con thích biển rộng mênh mông mãnh liệt, mà bà nội lại thích nông thôn núi non quanh co yên tĩnh, con đã đồng ý trở về quê với bà, ngày mai con lập tức dẫn bà trở về được không?”

 

Xe của nhà tang lễ rất mau đã tới đây.

 

Sau khi đưa bà nội của cô đi, Tần Hoài An lại gọi điện thoại cho Chung Chí Viễn.

 

Đây có lẽ là lần cuối cùng cô gọi điện thoại cho ông ta.

 

Sau khi hỏa táng trong hôm nay xong, hai vợ chồng Chung Chí Viễn dẫn theo Chung Cảnh Nghỉ cùng nhau xuất hiện.

 

Tần Hoài An đã kiềm chế lại cảm xúc của mình, chỉ là lúc cô tiếp nhận hủ tro cốt, cô vẫn cứ không nhịn được sự chua xót nơi đầu mũi, nước mắt cô rơi lã chã.

 

Cô hít một hơi thật sâu, nén lại sự đau buồn đi ra bên ngoài.

 

Ba người Chung Chí Viễn và Chu Vân Nguyệt đều đang chờ ở trong xe.

 

Chung Cảnh Nghỉ ở hàng phía sau dường như không bị ảnh hưởng gì mà chơi trò chơi vô cùng vui vẻ.

 

Chu Vân Nguyệt chọc chọc cánh tay của Chung Chí Viễn: “Ông Chung này, ông nhớ kỹ vừa nãy tôi đã nói cái gì đó. Hiện tại mẹ ông mất rồi, Tần Hoài An cũng chỉ là người ngoài, căn nhà của mẹ ông ở nông thôn kia theo lý hẳn là của ông, không thể để cho Tần Hoài An chiếm được. Quay về ông liên hệ với người mua lần trước, nhân lúc còn sớm bán căn nhà đó đi”

 

“Mẹ tôi cũng mất rồi, cô ta có tư cách gì để tranh nhà với chúng ta”

 

“Nói không chừng cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Chử, cuộc sống chắc cũng không tốt hơn chúng ta, nếu như đã nghèo rồi thì bất cứ thứ gì cũng nhớ nhũng được cả, nhớ nhung càng nhiều thì sẽ sinh ra ý đồ không chính đáng. Huống chỉ con nhóc này thủ đoạn cũng nhiều, ai biết cô ta đang giấu thứ gì trong tay chứ?

 

Chung Chí Viễn tán đồng gật đầu: “Như vậy thì lỡ như cô ta lén lút lừa mẹ tôi lập di chúc, để lại căn nhà kia cho cô ta, chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết…”

 

Hai người đang thương lượng thì cửa xe đột nhiên bị mở ra.

 

“Có thể đi rồi”

 

Giọng nói lạnh lùng của Tần Hoài An vang lên.
 
Chương 236


Chương 236

Cô ôm hũ tro cốt của bà nội, cúi người ngồi vào ghế sau xe.

 

Chung Chí Viễn và Chu Vân Nguyệt bị dọa cho thót tim, bọn họ liếc mắt nhìn nhau sau đó quay đầu nhìn Tần Hoài An.

 

Cũng không biết những gì họ nói mới nãy có bị nghe được hay không.

 

Chu Vân Nguyệt đảo mắt, nói: “Tần Hoài An, hai ngày này con vất vả rồi. Ngày mai đưa mẹ về quê, con cũng đừng đi, đường núi không dễ đi con đi qua đó mệt lắm, con nghỉ ngơi tịnh dưỡng một ngày đi”

 

“Tôi muốn đưa bà nội trở về” Biểu cảm Tần Hoài An lạnh lùng, giọng điệu khẳng định.

 

Sắc mặt Chu Vân Nguyệt lập tức trầm xuống, đưa mắt ra hiệu với Chung Chí Viễn.

 

Chung Chí Viễn hắng giọng, nói: “Ngày mai còn có hai người thân cũng chúng ta trở về, chiếc xe này… chỉ sợ không đủ chỗ”

 

“Không có việc gì, tôi ngồi xe buýt xe trở về.”

 

Hai vợ chồng Chung Chí Viễn đã nhìn ra, bọn họ không có cách nào để ngăn cản Tần Hoài An.

 

Sắc mặt hai người sa sầm lại.

 

Chu Vân Nguyệt nói cho có lệ: “À, vậy thì tùy con vậy”

 

“ừ”

 

Tần Hoài An lạnh lùng lên tiếng xong cũng không nói thêm cái gì, rũ mắt nhìn hủ tro cốt trong lòng ngực, suy nghĩ miên man đi xa.

 

Vốn Vương Thanh Hà và Chu Gia Mỹ đã hẹn xong, hôm nay sẽ tìm Lục Hy Thiên bàn lại chuyện nhân vật nữ phụ trong phim “Người áo trắng”.

 

Kết quả sáng sớm hôm nay, công ty giải trí Tinh Du đăng bài tuyên bố tin tức: “Chử vân hi tạm thời đình chức vụ Tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Du, ngày khôi phục chức vụ đợi xem xét. Phó giám đốc Giam Phàm sẽ tạm thời thay thế chức vụ của Tổng giám đốc’ Vương Thanh Hà tức khắc cảm giác đầu cô ta chóng mặt không thôi.

 

Ở Tinh Du, Chử Gia Mỹ chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ta, tài nguyên gì đó không nói hai lời trực tiếp đưa cho cô ta hết.

 

Mà Phó tổng giám đốc Giang Phàm kia là một người đàn ông vô cùng bảo thủ cứng nhắc, là bên đối lập với Chử Gia Mỹ.

 

Vương Thanh Hà lập tức gọi điện thoại cho Chử Gia Mỹ.

 

Cô ta kiềm chế sự nóng nảy trong lòng, dùng giọng điệu quan tâm hỏi: “Gia Mỹ, chị mới thấy tin tức công ty mới đăng lên, đã xảy ra chuyện gì sao?”

 

“Bà nội Tần Hoài An đã chết, anh trai em và bọn họ đều nói là do eml”

 

Vẻ mặt Vương Thanh Hà ngẩn ra: “Đây, là chuyện như thế nào?”

 

Chử Gia Mỹ hiện tại bị cấm túc ở nhà, nghẹn một bụng tức, đơn giản kể mọi chuyện cho Vương Thanh Hà nghe.

 

“Tần Hoài An nhất định là đã quyến rũ Lục Hy Thiên, bằng không tại sao trong di động của Lục Hy Thiên lại có ảnh chụp của cô ta chứ? Hơn nữa còn là chụp trong phòng khách sạn của anh ấy! Em chỉ là trong lúc tức giận mới thuận tiện sửa lại đơn ly hôn kia!”

 

“Chỉ bởi vì chuyện này, mà anh trai của em cảm thấy như là em đã phạm phải lỗi lầm gì lớn lắm vậy, đình chỉ chức vụ của em, còn cấm túc em ở nhà. Anh ấy nói cái chết của bà nội tần thu có liên quan tới em, cũng không phải tem hại chết bà ta, chị nói có phải hay không?”

 

“Thanh Hà, quan hệ giữa chị và anh trai rất tốt, chị nói chuyện giúp em với anh ấy với. Em không muốn mốc meo ở trong nhà hết một tháng đâu”

 

Vẻ mặt Vương Thanh Hà phức tạp rũ mi mắt, nhỏ giọng trả lời: “Được”

 

Thật ra trong lòng cô ta cảm thấy Chử Chấn Phong sẽ không nghe lời cô ta lắm.

 

Nghe xong lời Chử Gia Mỹ kể, cô mới biết được là Chử Chấn Phong đã đưa Tần Hoài An ra khỏi đồn cảnh sát, vốn không hề có ý định để cô ngồi tù.

 

Ý muốn nhìn Tần Hoài An vào tù của cô ta đã thất bại.

 

Nhưng cô ta không rõ, Chử Chấn Phong tại sao lại đối xử tốt với Tần Hoài An như vậy.
 
Chương 237


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 237

Vương Thanh Hà cảm thấy có chút ghen ghét trong lòng, hỏi Chử Gia Mỹ để xác nhận: “Tần Hoài An thật sự đã ký đơn ly hôn với Chấn Phong sao?”

 

“Đây là chắc chắn”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Có lẽ cô ta nên tung thêm tin tức ra ngoài để mọi người biết về cô ta nhiều hơn.

 

Vương Thanh Hà nghĩ xong, tìm một số điện thoại trong danh bạ và bấm gọi.

 

“Alo, chỗ tôi có một số tin tức cần các người xào nấu giúp đây!”

 

Trong phòng khách sạn.

 

Trong phòng đôi dành cho hai người, Tần Hoài An ngủ trên giường lớn, bên cạnh là hủ tro cốt của bà nội.

 

Vì vợ chồng Chung Chí Viễn không dám lấy về, nói rằng sợ mang điềm xui tới cho người trong nhà nên bảo cô ôm theo.

 

Tần Hoài An không sợ gì hết, đây là bà nội thân yêu của cô.

 

Cô ngồi bên cửa sổ, xóa danh bạ điện thoại.

 

Trong hai ngày ngắn ngủi, nhiều số điện thoại gọi tới để xác nhận chuyện cô giả làm mợ Chử có phải là thật không và tìm hiểu thêm nhiều tin tức khác.

 

Hầu hết đều là những người nổi tiếng chủ động kết bạn khi cô đi xã giao với Chử Chấn Phong.

 

Bây giờ cũng đang theo dõi trò hay của cô.

 

Những cuộc gọi thế này, sau khi bắt máy hai lần thì Tần Hoài An lười nhận nữa, thẳng thừng kéo vào danh sách đen.

 

Cũng có người thực sự quan tâm cô đấy, ví dụ như chú Lâm quen biết trong bữa tiệc lần trước, cô giáo của cô Hứa Văn Nhã, giáo sư Thường…

 

Họ càng quan tâm đến tình hình hiện giờ của cô hơn là tò mò về thân phận của cô.

 

Điều này khiến cho trong lòng Tần Hoài An cảm thấy ấm áp.

 

Cô cũng chỉ để lại một vài số điện thoại, còn nhiêu thì xóa hết nhất là số của người nhà họ Chử.

 

Nhưng có một ngoại lệ – Chử Châu.

 

Cô không biết có nên xóa số của ông ấy hay không?

 

Kể từ lần trước bắt gặp ông ta bàn bạc bí mật với Hàn Âu Dương, cô chắc chắn ông ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, có lẽ nên tránh xa người thâm sâu khó lường như thế.

 

Tuy nhiên, về sau cô muốn tham gia chương trình của giáo sư Smith, mà chương trình này lại nằm trong quyền quản lý của Chử Châu.

 

Sau một hồi bối rối, Tần Hoài An quyết định giữ lại số của ông ấy.

 

Ít nhất Chử Châu đã biết thân phận của cô từ lâu, cũng chưa bao giờ lộ ra chút dụng ý xấu ở trước mặt cô.
 
Chương 238


Chương 238

Tần Hoài An xóa danh bạ xong, vừa định cất di động thì một số điện thoại khác gọi tới.

 

Nhìn thông báo trên điện thoại: Ôn Nhã Ly đang gọi.

 

Cô bình tĩnh bắt máy: “Nhã Ly à”

 

“Chị Hoài An à, hôm nay lần đầu tiên thiết kế của em được thông qua. Em muốn mời chị ăn cơm, chị…” Giọng điệu của cô ấy dè dặt, cố gắng tỏ ra hết sức bình thường.

 

Tần Hoài An mím môi, nhìn thoáng qua chỗ nằm bên giường: “Hôm nay sợ rằng không được, chị phải ở bên bà nội. Ngày mai bà nội về quê rồi, em mời chị ăn cơm cũng được”

 

“Em nghe nói bà nội Tân..” Ôn Nhã Ly muốn nói lại thôi, cô ấy chuyển chủ đề: “Ngày mai em cũng về nhà, chúng ta cùng nhau về đi”

 

“Ba mẹ kêu em về à?” Tần Hoài An hơi bất ngờ.

 

Ôn Nhã Ly lắc đầu: “Không ạ, là cô em nói bây giờ em có thể tự mình làm việc kiếm tiền, nên sống tự tin hơn, không thể trốn tránh ba mẹ cả đời”

 

“Ừm, vậy ngày mai chúng ta về chung”

 

“Dạ” Ôn Nhã Ly đáp, trước khi cúp máy còn nói: “Đúng rồi, anh Nhược Phi nói dù bên ngoài đánh giá chị như thế nào, anh ấy mãi mãi là bạn tốt của chị”

 

Khóe môi Tần Hoài An cong lên: “Chị biết rồi, em thay chị cảm ơn anh ấy nhé”

 

“Còn nữa, em cũng vậy, chị mãi mãi là chị Hoài An của em” Ôn Nhã Ly dịu dàng nói.

 

Tần Hoài An cười, sau khi hẹn địa điểm và thời gian với Ôn Nhã Ly xong, cô cúp điện thoại.

 

Sáng sớm hôm sau, cô lên đường trở về quê.

 

Khi Tần Hoài An vừa mới thu dọn xong, Chung Chí Viễn gọi điện thoại tới.

 

“Tần Hoài An, xe của chúng tôi xuất phát trước, cô mang theo bà nội về sớm một chút, đừng làm trễ thời gian”

 

“Được!”

 

Cô đang chuẩn bị bắt xe đến nhà ga để gặp Ôn Nhã Ly, một chiếc xe lớn dừng lại ở trước mặt cô.

 

Cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Nhã Ly vẫn tay với cô: “Chị Hoài An!”

 

Tần Hoài An lên xe, nhìn tài xế ngồi trên ghế lái: “Trương Nhược Phi, Sao anh…”

 

“Ôn Nhã Ly nói quê hai người ở thôn Đồng Nguyên rất vắng vẻ, lái xe phải mất năm sáu giờ, ngồi xe phải mất cả ngày. Hôm nay, cậu chủ tôi đến làm tài xế cho hai người”

 

Trương Nhược Phi quay đầu cười nói với Tần Hoài An, khi ánh mắt lướt qua hộp tro cốt trong lòng cô thì nụ cười hơi ngưng lại, lộ ra một chút kính trọng.

 

Tần Hoài An cũng tỏ ra ngại ngùng với anh ta: “nửa đường thì đổi qua tôi lái, nếu không sẽ rất mệt”

 

“Chị Hoài An, chị cứ lo chăm sóc bà nội Tần đi, em sẽ lái thay giúp anh Nhược Phi” Ôn Nhã Ly nói.

 

Tần Hoài An bất ngờ nhìn cô ấy: “Em thi bằng lái rồi à?”

 

“Dạ, năm ngoái em gạt bố mẹ lén đi thi đấy!” Ôn Nhã Ly le lưỡi.

 

Ôn Nhã Ly thông minh đáng yêu, Trương Nhược Phi hoạt bát dễ gần.

 

Dọc đường đi có hai người họ làm bạn, bầu không khí rất hòa hợp, Tần Hoài An không còn cảm thấy cô đơn.

 

Thôn Đồng Nguyên là một thôn nhỏ nằm ở ven thành phố Hải Lam giáp với các thành phố khác, núi non trùng điệp sông chảy bao quanh.

 

Thôn nhỏ chỉ có mấy chục hộ gia đình rải rác xen lẫn từ đầu thôn đến cuối thôn.

 

Vậy anh chạy được.

 

Khu nhà cũ của bà nội Tần nằm dưới chân núi cuối thôn.

 

Xe lái vào trong thôn, mặc dù dân quê không nhận ra đây là xe Mercedes-Benz, nhưng chỉ cần nhận ra xe lớn là đủ rồi.

 

Chỉ có người có tiền mới ngồi xe lớn.

 

Đó là lý do khi bọn họ chạy vào thôn, có khá nhiều người vây xem.

 

“Ôn Nhã Ly, em về nhà chào hỏi người nhà đi, chị cũng mang bà nội về nhà trước”

 

Tần Hoài An ôm hộp tro cốt xuống xe nói.

 

Vừa dứt lời, cô dời mắt nhìn Trương Nhược Phi: “Anh tiễn Ôn Nhã Ly một đoạn đi, nhà em ấy còn cách chỗ này một đoạn nữa”

 

Trương Nhược Phi gật đầu.
 
Chương 239


Chương 239

Anh ta biết ba mẹ của Ôn Nhã Ly là loại người gì, vì thế anh ta hiểu ý của Tần Hoài An. Cô muốn anh ta đi chung, nhỡ ba mẹ của Ôn Nhã Ly có làm ầm lên cũng tiện bảo vệ cô ấy.

 

Tần Hoài An tạm biệt hai người, mang theo bà ngoại đi về nhà.

 

Mọi thứ trong thôn vẫn như trước, vừa tới chân núi liền nhìn thấy ngôi nhà cũ ấm áp quen thuộc, hai mắt Tần Hoài An nóng lên, cô khẽ thì thầm: “Bà nội ơi, chúng ta về nhà rồi!”

 

Cánh cửa gỗ nguyên khối khi mở ra vang lên tiếng “cót két”.

 

Tần Hoài An vượt qua bậc cửa cao hơn hai mươi centimet, đi vào trong.

 

Hồi còn bé, cô thích nhất là ngồi ở ngưỡng cửa ăn cơm, cũng vì thế mà bị bà nội mắng cô ăn cơm không có hình tượng.

 

Khi bước vào sân, nần gạch lát đá xanh đã bám đầy rêu, ánh nắng từ ngoài hiên chiếu sáng vật dụng trong nhà.

 

Tất cả mọi thứ đều tràn ngập ký ức.

 

Tần Hoài An khế thở dài, đi vào nhà chính, lau lớp bụi trên bàn sau đó đặt hộp tro cốt của bà nội xuống.

 

Lúc cô làm xong, chợt nghe tiếng nói từ bên ngoài vọng vào.

 

“Bây giờ mẹ tôi không sống ở đây, ông cứ yên tâm mua căn nhà này.

 

Nó nằm ở đoạn đường rất tốt, dựa núi kề sông, nếu đập đi xây lại biệt thự thì rất hợp! Có điều, về giá cả… vẫn như lúc trước đã bàn được không?”

 

Nghe giọng nói của Chung Chí Viễn, sắc mặt Tần Hoài An tối sầm lại, cô lập tức từ trong ra ngoài.

 

Cô nhìn thấy Chung Chí Viễn nịnh nọt người đàn ông béo mập đang đứng bên cạnh, sau lưng có thêm vài người đi cùng, trông không giống như người trong thôn.

 

“Hôm nay là ngày mấy, ông về hạ táng cho bà nội hay là về bán nhà hả?” Tần Hoài An lạnh lùng chất vấn.

 

Chung Chí Viễn trừng lớn hai mắt nhìn Tân Hoài An.

 

“Cô, sao cô lại về rồi?”

 

Ông ta cố tình lái xe không chở Tân Hoài An theo, vì đoán rằng cô ngồi xe buýt, ít nhất buổi chiều cô mới về tới.

 

Mà trong khoảng thời gian đó, ông ta đã thượng lượng xong với bên mua nhà lần trước, họ muốn xem nhà tận nơi.

 

Đấy là cách ông ta nghĩ ra, chờ Tân Hoài An về đến nhà, căn nhà này đã bán đi từ lâu, chẳng còn dính dáng gì tới Tân Hoài An nữa.

 

Lúc này chợt bắt gặp Tân Hoài An, người không nên xuất hiện ở đây, chuyện này càng khiến ông ta sợ hết hồn.

 

Tuy nhiên, khi liếc mắt nhìn ông chủ muốn mua nhà bên cạnh, Chung Chí Viễn khẽ cắn răng buộc mình phải bình tĩnh lại.

 

“Chôn cất cho mẹ cũng không thể làm lỡ chuyện tôi bán nhà, dù sao đâu chôn người trong nhà” Nói đoạn, ông ta khế hừ một tiếng: “Tôi nể tình cô chăm sóc mẹ tôi nên mới gọi mày về dự tang của bà ấy. Cô chỉ là người ngoài, không có tư cách hỏi chuyện nhà của tôi”

 

“Tro cốt của bà nội vẫn đặt ở nhà chính, ông đã dẫn nhiều người ngoài như vậy vào xem nhà, ông làm vậy là muốn bà nội ra đi không được thanh thản hay sao?”

 

Tân Hoài An thất vọng chất vấn Chung Chí Viễn: “Ông muốn bán căn nhà này, vậy ông hãy làm cho rõ căn nhà này là của ai? Ông có tư cách bán nó à?”

 

“Đây là nhà của mẹ tôi, bà ấy mất rồi. Tôi là con trai duy nhất của bà ấy, đương nhiên căn nhà này thuộc về tôi rồi” Dứt lời, Chung Chí Viễn còn cố ý quơ quơ giấy chứng nhận bất động sản trong tay.

 

Ông ta đến sớm, việc đầu tiên là giành lấy giấy chứng nhận bất động sản cất trong tủ quần áo.

 

“Thế hả?”

 

Tân Hoài An hừ một tiếng, móc một tờ văn bản từ trong túi xách ra.

 

“Chỗ tôi có bản di chúc bà nội để lại khi còn sống, bà nói rõ rằng sau khi bà qua đời, căn nhà này do tôi thừa kế”
 
Chương 240


Chương 240

Nói xong, cô quay đầu nhìn người đàn ông muốn mua nhà: “Thưa ông, nhìn cách ăn mặc có lẽ ông cũng là người hiểu rõ pháp luật nhỉ?

 

Nếu hôm nay ông thực sự mua căn nhà này từ tay ông ta, chỉ cần tôi còn nắm di chúc trong tay, giao dịch giữa hai người là vô hiệu, dù ông có đưa tiền đi chăng nữa cũng chỉ như lấy giỏ trúc mà đi múc nước”

 

Người đàn ông trung niên trầm ngâm, sau đó nghiêm túc nhìn Tân Hoài An: “Lời cô Tân nói có thật không? Chúng tôi có thể mua nhà từ chỗ cô, hôm nay là tang lễ của bà cụ, lần sau chúng ta giao dịch cũng được”

 

“Không bán” Tân Hoài An thẳng thừng dứt khoát nói ra hai chữ.

 

Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Việc này chắc không dễ dàng vậy đâu, chúng tôi nhất định phải có được căn nhà này”

 

Nghe thấy thế, trong lòng Tân Hoài An có dự cảm xấu, đối phương dường như không phải là loại người hiền lành.

 

Ngay khi cô nghĩ rằng bọn họ sẽ ra tay, người đàn ông trung niên lên “Ông Chung, xem ra chủ sở hữu của căn nhà này chưa rõ ràng, chờ tôi xin lệnh của ông chủ xong sẽ thông báo với ông sau.”

 

Nói xong, ông ta dẫn người rời đi.

 

Chung Chí Viễn muốn gọi người quay lại nhưng không thể, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

 

Chu Vân Nguyệt dẫn theo Chung Cảnh Nghỉ đi tới, nở nụ cười thật tươi hỏi: “Ông Chung, nhanh như vậy bàn xong rồi à? Thống nhất bán được bao nhiêu tiền thế?”

 

“Bàn cái gì? Đầu bị con nhỏ đó làm hỏng hết rồi!” Chung Chí Viễn tức giận chỉ tập tài liệu trong tay Tân Hoài An, cáu gắt nói: “Mẹ tôi đã lập sẵn di chúc để lại căn nhà cho con nhỏ này rồi”

 

“Cái gì?” Chu Vân Nguyệt nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản di chúc trong tay của Tân Hoài An.

 

“Tân Hoài An, mày chỉ là đứa con hoang bà ấy nhặt về từ bên ngoài, có tư cách gì thừa kế nhà tổ của họ Chung bọn tao? Mày thực sự không biết xấu hổi” Bà ta châm biếm nói.

 

“Xấu hổ?” Vẻ mặt Tân Hoài An không thay đổi: “Đây là nhà bà nội cho tôi nên tôi nhận thôi.”

 

Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sử dụng di chúc này, chờ sau khi chôn cất bà nội, cô sẽ xóa di chúc và để Chung Chí Viễn thừa kế nCôi nhà này, điều đó cũng dễ hiểu, dù sao ông ta cũng là con trai duy nhất của bà nội.

 

Nhưng Chung Chí Viễn và Chu Vân Nguyệt thực sự quá vô sỉ, chưa chôn cất bà nội đã vội vã muốn bán nhà trong hôm nay.

 

Bà nội nói rất đúng, bọn họ không xứng.

 

Đó là lý do Tân Hoài An thay đổi suy nghĩ, quyết định giữ lại phần di chúc này.

 

Cô tuyệt đối không để Chung Chí Viễn bán căn nhà này cho người khác đập bỏ xây thành biệt thự.

 

Chu Vân Nguyệt và Chung Chí Viễn nhìn nhau, bọn họ thật sự bị chọc tức đến muốn bốc khói.

 

Hai người nháy mắt với nhau, nét mặt lập tức thay đổi.

 

“Tân Hoài An, cô nói di chúc đó là bà nội viết cho cô sao? Đưa tôi xem thử, lỡ cô nói dối thì sao?” Chu Vân Nguyệt khiêu khích nói.

 

Tân Hoài An quan sát sắc mặt khó coi và dáng vẻ tính toán của bà ta.

 

Cô hiểu rất rõ Chu Vân Nguyệt.

 

“Thế nào? Hai người muốn hủy bản di chúc này à?” Trong lòng Tân Hoài An lập tức trở nên cảnh giác.

 

Chung Chí Viễn lộ ra nụ cười tàn nhãi này không còn thì căn nhà sẽ là của tao: Vừa dứt lời, ông ta nhào về phía Tân Hoài An.

 

Chu Vân Nguyệt cũng xông lên giúp đỡ, còn quát lớn: “Con trai, mau giành lấy bản di chúc trong tay nó đi!”

 

Hai vợ chồng nhanh chóng vọt tới trước mặt Tân Hoài An, định ra tay giành lấy bản di chúc.

 

‘Đúng vậy, nếu bản di chúc “Các người dám đụng vào cô ấy thử xem!”

 

Ngoài cửa truyền đến giọng nói cảnh cáo, còn có tiếng cầu cứu của Chung Cảnh Nghỉ: “Ba mẹ..”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top