Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch [Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
694,382
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] [Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót
Tác giả: Khanh Thiên Nhai
Tình trạng: Đang cập nhật




Editor: Tiểu Ni
Convert: LEO SING

Văn Án

Sau cơn mưa đen, thế giới trở thành một chốn luyện ngục trần gian, những người sống sót buộc phải chạy trốn không ngừng nghỉ.

Ngay khi mọi người tuyệt vọng vì tận thế, một tòa kiến trúc kỳ lạ từ trên trời giáng xuống -

"Nơi Trú Ẩn Của Hy Vọng"

Nơi trú ẩn được cho là tuyệt đối an toàn, ở đây bạn không chỉ có thể tìm được những thứ mình cần, mà còn có thể kích hoạt năng lực tiềm ẩn miễn phí.

Trong phút chốc, việc vào được nơi trú ẩn trở thành hy vọng duy nhất của những người sống sót.

———————

Nhìn quanh những người xung quanh mang đầy tiềm năng siêu phàm, lại nhìn vào phần giới thiệu tiềm năng của mình, Sở Ngọc chìm vào suy tư.

Tiềm năng: Tarot

Mô tả Tiềm năng: Dựa vào bói toán chẳng bằng dựa vào chính mình, có lẽ chờ bạn gom đủ tất cả những lá bài Tarot thì sẽ biết được lợi ích của nó.

Tiến độ Thu Thập Bài Tarot: 1/78

Chú ý: Do tiềm năng này quá mạnh, nên nó đi kèm với tác dụng phụ ngẫu nhiên - "Chứng Da Khát"

Nhìn kỹ lá bài thảm thương trên tay, ngoài từ "Đần độn" được viết trên đó, Sở Ngọc không phát hiện ra bất cứ manh mối nào.

Vậy là cô phải dựa vào lá bài lừa phỉnh này để sống sót ư? Hơn nữa tác dụng phụ kỳ lạ này là gì?

Khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ, Sở Ngọc cảm nhận được cơn đói dữ dội trong bụng mà không thể xoa dịu bằng thức ăn. Đột nhiên cô hiểu ra điều gì đó...

————————

Thế giới 1: Công Viên Không Ngủ

"Bạn lại mất ngủ sao? Chúc mừng bạn đã đến với Vườn Nhạc dành cho Người Mất Ngủ."

"Nhưng tuyệt đối đừng ngủ, trừ khi bạn không muốn tỉnh lại nữa."

"Khi giấc ngủ biến mất khỏi cuộc sống, con người mới hiểu được giá trị của nó."

Thế giới 2: Giải Trí Cho Đến Chết

"Ồ, anh ấy giỏi mọi thứ. Anh ấy đúng là một thiên tài... Không, là một vị thần."

"Bạn đã lừa dối chúng tôi... Bạn không phải là thần. Thật buồn nôn."

"Con người tạo ra thần linh, rồi lại tự tay kéo "Thần" xuống thần đàn."

Thế giới 3: Quốc Gia Đáy Biển

"Anh có yêu em không? Yêu thực sự không? Sẽ yêu trong bao lâu?"

"Khi bị kéo xuống đáy biển, tôi nhận ra mình đã đúng - không ai trên thế giới này sẽ yêu tôi."

"Khi bạn cố gắng chứng minh tình yêu, nghĩa là bạn đã có câu trả lời."

Thế giới 4: Nhà Miêu Mễ

"Những chú mèo xoay người làm chủ. Bạn hỏi chúng muốn làm gì?"

"Tất nhiên là bạn làm gì thì chúng cũng làm như vậy. Tuy nhiên cũng có ngoại lệ."

"Khi con người và vật nuôi hoán đổi vai trò, có lẽ chúng ta mới có thể cảm nhận được đôi chút cảm xúc của đối phương."

...

Hướng Dẫn Đọc:

Nữ chính điềm tĩnh, trưởng thành x Nam chính cố chấp, chiếm hữu cực độ, 1v1.

Nữ chính thăng cấp, nam chính sẽ xuất hiện từ thế giới thứ hai. Là trường phái mạnh mẽ, hơn nữa là "nam mạnh nữ càng mạnh". Nữ chính rất giỏi chiến đấu, nếu muốn biết thêm vui lòng đọc truyện nhé.

Nhiều thiết lập riêng biệt. "Chứng Da Khát" hoàn toàn khác với chứng da khô trong đời thực, cần phải tách biệt để xem xét.

Tất cả các mô tả về Tarot đều dựa trên tài liệu tham khảo và được gia công nghệ thuật, phục vụ hoàn toàn cho cốt truyện, không nên đối chiếu với thực tế.

Mỗi thế giới đều là sản phẩm của trí tưởng tượng, hoàn toàn hư cấu, phần lớn đều có sự tồn tại của những giống loài không phải con người. Không liên quan đến thực tế, vui lòng không áp đặt chủ quan.

Nhân vật chính: Sở Ngọc

Một câu tóm tắt: Từ một kẻ đần độn bắt đầu học cách sinh tồn.

Ý nghĩa: Không bao giờ từ bỏ hy vọng.
 
Chương 1: 1: Vùng Đất Ẩn Náu Của Hy Vọng 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Editor: Tiểu Ni

Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình.

Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô.

Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.

Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn.

Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó.

"Chị...!không được ngủ!"


Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia.

Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu.

Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận.

Đôi mắt xanh nhạt của cậu đảo quanh và lẩm bẩm: "Nếu không có em, chị đã sớm biến thành quái vật rồi..."

"Đô Đô, chị không trách em đâu."

Vuốt v e đầu Đô Đô, Sở Ngọc đang định lấy chút thức ăn từ ba lô thì nghe thấy tiếng hét chói tai phía sau.

"Những con quái vật lại đuổi theo rồi!"


Đô Đô hét lên, bám chặt cánh tay Sở Ngọc và nép mình vào chiếc áo khoác rộng thùng thình của cô.

"Nắm chặt tay chị," Sở Ngọc đeo lại ba lô, "Phải chạy ngay thôi!"

Giống như những lần tránh né quái vật trước đó, cô chạy hết sức nhưng sự thiếu ngủ kéo dài khiến thể lực không trụ được.

Mặc dù cô đã cố gắng chạy theo đường ...., tiếng gầm rú chói tai của những con quái vật vẫn ngày càng gần.

Sở Ngọc nghiến chặt răng, cố gắng dồn sức lực cuối cùng.

Nhưng những con quái vật nhanh chóng xuất hiện ngay sau lưng, sắp sửa quắp lấy chiếc ba lô của cô——

Một sự thay đổi bất ngờ đã cứu mạng cả hai, nhưng chiếc ba lô đựng đầy vật dụng đã bị xé rách, đủ loại đồ ăn và vật dụng sinh hoạt vương vãi khắp nơi.

Mặc dù không ngừng nghỉ một phút nào, cô vẫn tiếp tục chạy về phía trước, nhưng lũ quái vật cũng không tụt hậu là bao, vẫn bám đuổi sát nút.

"Chị ơi, có cánh cửa!"


 
Chương 2: 2: Vùng Đất Ẩn Náu Của Hy Vọng 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Theo ngón tay chỉ của Đô Đô, Sở Ngọc nhìn thấy một cánh cổng khổng lồ kỳ lạ.

Cánh cổng màu đen kim khép chặt, trên đó khắc họa những hình thù kỳ lạ, cánh cổng cao ngất trời, thậm chí không thấy được cuối chân trời.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của Sở Ngọc, cánh cổng đột ngột mở ra.

Bên trong cánh cổng đen đặc một màu, không nhìn thấy gì cả.

Nhưng trong lòng Sở Ngọc vang lên một giọng nói—— "Bước vào đi".

Chỉ cần bước vào cánh cổng này, cô sẽ mãi mãi không phải chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.


Ý nghĩ đó thoáng hiện trong đầu, Sở Ngọc không thể kìm nén được đôi chân mệt mỏi của mình.

Cô không để ý đến tiếng hét của Đô Đô, lập tức xông vào cánh cổng.

...

"Ting, xin chúc mừng bạn đã thoát khỏi tận thế, Vùng Đất Ẩn Náu của Hy Vọng rất hân hạnh được phục vụ bạn.

Hệ thống đã đo lường và xác định đây là lần đầu tiên bạn đến, vì vậy chúng tôi cung cấp cho bạn 10 điểm hy vọng miễn phí, bạn có thể dùng điểm để mua những vật phẩm cần thiết."


Giọng nói máy móc nhanh chóng vang lên trong đầu, Sở Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì thấy mình đang ở trong một đại sảnh xa lạ, bên trong có năm sáu người đang đứng rải rác.

"Đó là một người mới à?" Một chàng trai tóc đỏ nhếch mép, "Trông yếu quá."

Ở bên ngoài, Sở Ngọc chỉ thấy mỗi cánh cổng, cô rất khó hình dung phía sau cánh cổng lại có một không gian rộng lớn như vậy, như thể một tòa lâu đài nhỏ.

Ba tầng lầu, được trang trí lộng lẫy và sạch sẽ, trên bàn trong đại sảnh bày biện đủ loại đồ ăn vặt, điều này chứng tỏ rằng họ không thiếu vật tư.

Những món đồ nội thất không đồng bộ được bày biện lung tung, như thể phân chia lãnh thổ của từng người.

Quan trọng nhất là, sáu người trong đại sảnh trông rất tỉnh táo, không hề có vẻ mệt mỏi hay buồn ngủ.

Cô cảnh giác quan sát, mặc dù không biết họ làm thế nào để duy trì trạng thái tỉnh táo trong thời tận thế, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô suy nghĩ cẩn thận.


 
Chương 3: 3: Vùng Đất Ẩn Náu Của Hy Vọng 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tính toán tỷ lệ thắng của mình trong đầu, Sở Ngọc ôm chặt Đô Đô, lặng lẽ lùi về cạnh cửa, lưng áp sát vào cánh cổng, tay nhẹ đặt lên tay nắm.

"Đừng sợ, đây là..."

Thấy có người bắt đầu tiến đến gần, Sở Ngọc đột nhiên siết chặt tay nắm, dùng hết sức đẩy về phía sau—— "Rầm."

Chạy trốn không thành xảy ra như dự đoán, cánh cửa lớn vẫn nguyên vẹn còn Sở Ngọc phía sau cũng vững vàng bám vào cánh cửa.

Người đàn ông trung niên vừa nãy mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Sở Ngọc đau đớn, dường như chưa từng thấy cục diện này bao giờ.

"Được rồi, xem ra không chỉ có yếu mà còn là một kẻ ngu ngốc".

Hồng Mao thở dài lắc đầu, sau đó quay người lên lầu, dáng vẻ như đối với người trước mắt không có chút hi vọng nào.


"Cháu gái nhỏ, cô không sao chứ?".

Người đàn ông quan tâm hỏi han, "Nơi trú ẩn có phòng y tế, nếu bị thương tốt nhất nên đổi điểm hy vọng để chữa khỏi".

Sau khi việc chạy trốn thất bại, Sở Ngọc đã chuẩn bị tinh thần liều chết vật lộn, nhưng thái độ của bọn họ đối với cô thật sự rất khác so với tưởng tượng.

Sau khi xác nhận lại người trước mặt không có ác ý, cô do dự hỏi "...!Đây là nơi nào?".

"Nơi trú ẩn hy vọng".

Người đàn ông nói, đi đến bàn họp bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi xuống nói chuyện.


Lặng lẽ nắm chặt con dao găm giấu trong tay áo, Sở Ngọc mới chậm rãi ngồi xuống, vẫn giam giữ Đô Đô ở nơi có thể bảo vệ mình.

"Không cần như vậy, nơi trú ẩn hy vọng không cho phép giết chóc".

Người đàn ông an ủi, nhưng Sở Ngọc vẫn không dám thả lỏng chút nào.

Thấy vậy, anh ta lắc đầu, lên tiếng nói: "Các cô đến từ tận thế?".

Phải chăng trên thế giới vẫn còn nơi không bị quái vật xâm chiếm?

Sở Ngọc không nói gì, chỉ gật đầu.

"Vậy thì cháu hẳn là cũng thấy rồi, những người cư trú ở đây hoàn toàn không giống như đang ở tận thế.

Chúng ta không thiếu vật tư, không thiếu chỗ nghỉ ngơi, càng không cần sợ hãi nguy hiểm, chỉ cần ở nơi trú ẩn hy vọng, cháu sẽ tuyệt đối an toàn khi ở đây".


 
Chương 4: 4: Vùng Đất Ẩn Náu Của Hy Vọng 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nhìn chàng trai bên cạnh vừa xem chương trình hài trên TV vừa cười ha hả, vừa ăn đồ ăn vặt uống Coca, Sở Ngọc lại siết chặt con dao găm.

"Không ai biết nơi trú ẩn hy vọng là ai sáng tạo, như thế nào xuất hiện, hay hoạt động ra sao.

Nhưng chỉ cần cô tuân thủ quy tắc của nó, là có thể sống thoải mái ở tận thế.

Vào lúc tiến vào nơi trú ẩn, cháu cũng nghe thấy tiếng máy móc tặng điểm hy vọng chứ? Ở đây, tiền bạc vô dụng, nhưng chỉ cần cháu có đủ điểm hy vọng, là có thể đạt được mọi thứ mà cô muốn".

Nhìn Sở Ngọc vẫn còn có chút ngây thơ, người đàn ông mỉm cười, đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi là Phương Tư Niên, cháu có thể gọi tôi bằng chú, chào mừng đến với nơi trú ẩn hy vọng".

Thả lỏng con dao găm, Sở Ngọc nhẹ nhàng nắm tay đối phương.


"...!Sở Ngọc".

Cô nói, sau đó chỉ vào đứa trẻ trong ngực, "Đó là Đô Đô".

"Xin chào con".

Phương Tư Niên dịu dàng nói với Đô Đô, nhưng đối phương lại ngơ ngác, chẳng phát hiện ra gì cả.

"Xin lỗi, bình thường nó không phải thế này".

Sở Ngọc mơ hồ nhận ra Đô Đô có vấn đề gì, nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc để kiểm tra, "Nơi này có chỗ nào để nghỉ ngơi không?".

"Tất nhiên, mỗi người vào nơi trú ẩn đều sẽ được nhận phòng riêng".


"Đừng nói mấy lời đó nữa".

Chàng trai xem TV đột nhiên quay đầu lại, ngắt lời Phương Tư Niên, "Về khu Công Viên Không Ngủ, cô có biết gì không?".

Ngay lập tức, mọi người trong đại sảnh vốn đang làm việc riêng đều dừng lại, ánh mắt tập trung vào người Sở Ngọc.

“Đừng cứ như vậy hấp tấp”, Phương Tư Niên khuyên giải, “Chờ cô ấy hiểu rõ tình hình đi đã rồi mới nói cái này, các người cũng không muốn chuyện lần trước tái diễn lại phải không.”

Công Viên Không Ngủ? Chuyện trước đó?

Sở Ngọc im lặng ghi nhớ các thông tin quan trọng, không hỏi thêm, đi theo sau Phương Tư Niên lên lầu.

Sau khi sắp xếp phòng ở, Phương Tư Năm đề nghị đưa cô đi kích hoạt tiềm năng trước, còn anh sẽ phụ trách giải thích tình hình cho những người khác.



 
Chương 5: 5: Vùng Đất Ẩn Náu Của Hy Vọng 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trên đường đi, Sở Ngọc biết được, tất cả mọi người ở nơi Trú Ẩn đều là đến từ các thế giới khác nhau, và những thế giới này dường như đã bị ảnh hưởng bởi một điều gì đó, đều xảy ra ngày tận thế theo các hình thức khác nhau.


Nơi Trú Ẩn đi ngang qua các thế giới tận thế kia, chỉ mở ra trước mắt với những người được lựa chọn.

Và mỗi lần đến một thế giới mới, nơi Trú Ẩn sẽ mở cửa hai lần, lần đầu tiên để tiếp nhận người mới, lần thứ hai để thu thập hy vọng.


Sau khi cánh cửa mở ra lần thứ hai, tất cả cư dân của Trú Ẩn đều phải rời đi, đến các thế giới tận thế để thu thập điểm hy vọng, chỉ có những cư dân đạt được đủ điểm hy vọng mới có thể trở lại nơi Trú Ẩn, những người khác sẽ bị bỏ lại thế giới tận thế ấy để tự sinh tự diệt.



Nếu không ép hỏi cô ngay từ đầu là vì người mới là cầu nối để họ có thể biết được tin tức của các thế giới.

Mà càng hiểu biết về các thế giới mới, tỷ lệ sống sót cũng càng cao.


Nơi Trú Ẩn gọi mỗi thế giới bằng một cái tên khác nhau, nơi thế giới cô đến được gọi là — “Công Viên Không Ngủ”

“Là căn phòng này”, Phương Tư Niên dừng lại trước một cánh cửa rất đặc biệt, “Tiềm năng là cách để người mới sinh tồn ở thế giới đầu tiên, chúc cô may mắn”.


Trong ánh sáng rực rỡ, cánh cửa này nằm ở cuối hành lang, trông đen tối u ám, trên đó khắc hình thù quái dị như trên cánh cửa lớn của Trú Ẩn.



Cùng một sức hút bí ẩn như thế, Sở Ngọc không do dự đẩy cửa đi vào.


Các thiết bị trong phòng rất đơn giản, chỉ có một bảng điều khiển và một chiếc ghế tựa hình dáng bó sát thân người.

Vừa mới ngồi xuống, cô đã cảm thấy toàn thân như bị bao phủ, rồi sau đó, cảm giác đau đớn rất nhỏ truyền đến trên đầu ngón tay.


“Tít! Xác nhận đây là lần đầu tiên cô vào Đổi Sở, sẽ được kích hoạt tiềm năng miễn phí một lần, có sử dụng không.

"


 
Chương 6: 6: Vùng Đất Ẩn Náu Của Hy Vọng 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên bên tai.

Sở Ngọc không do dự, lựa chọn kích hoạt tiềm năng.


Sự đau đớn trong dự đoán không đến, cảm giác như một dòng điện truyền khắp cơ thể, cô cảm giác như có thứ gì vừa được thắp lên trong đầu.


“Xin chúc mừng, cô đã kích hoạt tiềm năng”

“Tên tiềm năng: Tarot

Giới thiệu tiềm năng: Tin vào huyền thuật không bằng tin vào chính mình, có lẽ khi cô tập hợp đủ tất cả lá bài Tarot, cô sẽ biết nó có ích lợi gì.


Tiến độ thu thập các lá bài Tarot: 1/78

Những điều cần lưu ý:


Vì tiềm năng của lá bài này quá mạnh, nên có khả năng gây tác dụng phụ —— “Hội chứng khát da”.


Lá bài Tarot này muốn sử dụng? Vì sao khi sao khi kích hoạt tiềm năng thì sẽ đi kèm theo tác dụng phụ chứ.


Cô thử sử dụng tiềm năng, trên tay hiện ra một lá bài mỏng.

Mặt lá bày là hình một người mặc quần áo đẹp, đeo ba lô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dưới chân là một chú chó trắng.


Dòng chữ viết dưới lá bài là “THE FOOL”

Kẻ ngốc - Như một linh hồn kiêu hãnh trong bộ 牌 Tarot.


Cô thử mãi vẫn không phát hiện ra tác dụng của lá bài, tất nhiên cũng chẳng biết đến tác dụng phụ kỳ lạ kia.


Gạt bỏ nghi hoặc trong lòng, Sở Ngọc xem đến những đồ vật đổi được.


Nơi này giống hệt như Phương Tư Niên đã nói, thức ăn, vũ khí, năng lực, hàng xa xỉ… Chỉ cần bạn muốn là có thể đổi được tất cả.


Nghĩ đến thời gian không còn nhiều, cô lập tức đổi tất cả điểm hy vọng thành nhu yếu phẩm rồi rời khỏi cửa hàng đổi vật phẩm.


Dưới đại sảnh lầu một, mười mấy người có vẻ mặt khác nhau đang đợi cô đến.


Ngay khi Sở Ngọc xuất hiện ở đại sảnh, Hồng Mao đã sốt ruột ngoáy ngoáy lỗ tai, ánh mắt âm u nhìn cô hỏi.


“Tao nói này, Công Viên Không Ngủ rốt cuộc trông thế nào”.


"Nhớ kỹ 4 từ —— đừng bao giờ ngủ".


Không có thái độ khó chịu, Sở Ngọc nghiêm túc giải thích: "Ở Nhạc Viên Mất Ngủ, nếu không ngủ thì còn có hy vọng.

Vì nó có hình thức tận thế —— Cứ ngủ là sẽ biến thành quái vật.

"


 
Chương 7: 7: Công Viên Không Ngủ 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Chúng tôi gọi những người sau khi ngủ biến thành quái vật là ma ngủ.

Chúng nó nhắm mắt lại không thấy gì hết, nhưng lại cảm ứng, thính giác và khứu giác cực kỳ nhạy bén.

Một khi chúng phát hiện ra rồi thì khó mà thoát khỏi sự truy đuổi của chúng."

Nghe vậy, Hồng Mao sắc mặt thay đổi, rầu rĩ nắm tóc, hỏi: "Nói thế thì chúng ta đi vào chỉ là đi chết?"

"Tôi và Đô Đô cũng không thể chịu đựng quá năm ngày." Sở Ngọc liếc nhìn anh ta: "Ma ngủ mặc dù không có tư duy nhưng chúng nó cực kỳ hung bạo.

Thậm chí, chúng nó sẽ tấn công đồng loại mà không cần phân biệt ta và địch.

Chúng nó không hiểu hoạt động nhóm, cũng không thể phân biệt khí vị con người.

Chúng chỉ biết mù quáng tấn công chỗ có tiếng động."

"Muốn sinh tồn trong Nhạc Viên Mất Ngủ thì ma ngủ không phải thứ khó giải quyết nhất.


Chỉ có cơn buồn ngủ khủng khiếp mới khiến người ta phát điên."

...

Biết được thông tin cần biết, mọi người lập tức giải tán.

Chỉ còn dư lại Phương Tư Năm.

"Cháu không sao chứ?"

Anh ta đỡ lấy người Sở Ngọc sắp ngã khuỵu.

Khi nói chuyện với cô, anh ta cảm thấy cô gái trẻ này không ổn.

Dẫu sao, cô đã năm ngày không ngủ.


Cô có thể chống đỡ đến giờ chỉ dựa vào năng lực tăng cường thể chất và sự căng thẳng thần kinh của riêng người ở tận thế.

Khi sự căng thẳng ấy giảm xuống, cơn buồn ngủ ùa đến, từng tế bào trong toàn thân cô đều kêu gào phản đối, hi vọng có thể có được giấc ngủ đông đúng nghĩa.

"...!Không sao." Sở Ngọc dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Nhưng trước cơn buồn ngủ quá độ thì hành động này có vẻ vô dụng.

Phương Tư Niên dìu Sở Ngọc, đi đến cửa phòng.

Định bước vào thì lại bị một lực vô hình chặn lại.

"Sở Ngọc, Sở Ngọc...!Tỉnh lại nào." Anh ta khẽ gọi: "Nếu cháu không cho phép, tôi không thể vào phòng cháu được."

Cô gái thậm chí còn mơ màng buồn ngủ không phản ứng gì.

Nhưng lực vô hình kia cũng không hề suy yếu.

Anh ta vốn định đưa cô gái về phòng mình, nhưng lại nghĩ đến cậu thiếu niên mất ngủ triền miên trong phòng.



 
Chương 8: 8: Công Viên Không Ngủ 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Anh ta cắn môi, đặt tay Sở Ngọc lên nắm cửa.

Tốn thêm nửa ngày nữa mới khiến cô dùng sức mở cửa phòng.

"Cháu vào ngủ nhanh đi.

Nhớ khóa —— "

"RẦM"

Lời chưa kịp nói hết đã bị tiếng đóng sầm cửa cắt ngang.

Phương Tư Năm giật mình run lên.

Cảm thấy mình hơi mất mặt vì chuyện vừa rồi, anh ta nhìn xung quanh.

Khi thấy không có ai thì mới ngượng ngùng quay lưng đi, vừa đi vừa thì thầm: "Cô nhóc này sức lực tốt thật...".

Một đêm mộng mị


Sở Ngọc trằn trọc, nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ cảm thấy mình đang nằm trên một tảng sô cô la lớn ngon vô cùng.

Chỉ mỗi tội sô cô la này quá cứng nằm lên ê cả người.

Mùi thơm của sô cô la khiến cơn đói cồn cào trong bụng thức tỉnh cô, cô nhanh chóng tỉnh dậy, vội vàng muốn thưởng thức miếng điểm tâm thơm ngon kia.

Nhưng vừa mở mắt ra, cô mới phát hiện mình không hề nằm trên bất kỳ tảng sô cô la nào cả, cô đang nằm trên sàn nhà quần áo xốc xếch.

Nhìn tình hình, có lẽ cô đã ngủ cả đêm trên sàn nhà lạnh giá.

Vừa nhúc nhích, đôi vai đau như búa bổ.

Không ngờ, vừa cử động một cái, cơn đói cào cấu trong bụng lại càng dữ dội.

Sở Ngọc định ra ngoài kiếm thứ gì đó ăn thì vừa vặn gặp Phương Tư Niên đang bưng bữa sáng.

"Chào buổi sáng, đêm qua..."


Thấy đồ ăn, Sở Ngọc chẳng quan tâm gì khác, giật phăng khay ăn trên tay anh ta.

Cô chẳng thèm đụng đến bát đũa, hai tay túm lấy ổ bánh mì nhét thẳng vào mồm, như thể bị ai bỏ đói mấy ngày không được cho ăn.

Sau ít giây kinh ngạc, trong mắt Phương Tư Niên lóe lên nỗi thương hại sâu sắc.

"Ăn chậm thôi", anh ta dịu dàng lên tiếng.

"Đứa trẻ đáng thương, đã bao lâu rồi cháu chưa ăn cơm?"

Nói rồi, hắn còn vỗ về đầu Sở Ngọc.

Ngay lập tức, Sở Ngọc dừng ăn.

Cô túm chặt tay Phương Tư Niên, siết chặt như muốn bóp nát nó.

"Đợi đã, chậm đã.

Nếu cháu không thích bị vỗ đầu thì chú xin lỗi được không?"

Cảm nhận được lực siết mạnh mẽ, Phương Tư Niên rưng rưng nước mắt.

Anh ta biết trẻ con thời nay đều rất nghịch, không thích người lớn tỏ ra dáng phụ huynh.

Nhưng anh ta chỉ muốn sờ đầu thôi mà, phản ứng của cô có cần quá dữ vậy không?

 
Chương 9: 9: Công Viên Không Ngủ 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cảm nhận được lực siết mạnh mẽ, Phương Tư Niên rưng rưng nước mắt.

Anh ta biết trẻ con thời nay đều rất nghịch, không thích người lớn tỏ ra dáng phụ huynh.

Nhưng anh ta chỉ muốn sờ đầu thôi mà, phản ứng của cô có cần quá dữ vậy không?

Nếu đứa nhỏ này không buông tay, chắc chắn bàn tay của hắn sắp phế chăng?

"...!Xin lỗi."

Ngay lúc Phương Tư Niên tính động thủ cưỡng ép rút tay về thì bỗng lực siết chặt trên tay anh ta biến mất.

Sở Ngọc như vừa hoàn hồn, giật mình rụt tay về lại.

"Tôi chỉ thấy rất đói bụng, như thể đã rất lâu rồi không được ăn cơm vậy.

Khi sự đói khát giày vò, tôi như mất hết lý trí." Cô giải thích.


"Nhưng dù có cố nhét bao nhiêu thức ăn vào bụng, cơn đói đó vẫn không hề thuyên giảm, cho đến khi chú chạm vào đầu tôi."

"Sau khi tiếp xúc với chú, cơn đói khát đó đã hoàn toàn biến mất."

Nghe Sở Ngọc giải thích, Phương Tư Niên vừa buồn cười vừa không biết nên khóc hay nên cười.

Chuyện quái gì vậy, từ bao giờ mà anh ta lại có chức năng như đồ ăn thế?

"Hay là tôi đưa cháu đi điều trị." Hắn ngỏ ý nói

"Ở nơi tị nạn này, chỉ cần còn một hơi thôi cũng cứu được.

Cứ gọi là đủ các thể loại bệnh nan y không đâu sánh bằng."

Sở Ngọc như không nghe thấy, cau mày suy tư.


"Đói khát, tiếp xúc...!Ta hiểu rồi." Ánh mắt đen láy của cô lấp lánh.

"Là hội chứng khát da*."

*Đã giải thích trong phần giới thiệu.

"Đó là một căn bệnh truyền nhiễm bên thế giới các cháu sao?"

Nhìn vẻ phấn khởi của Sở Ngọc, Phương Tư Niên không hiểu ra sao mà xoa cằm, cân nhắc xem có nên bắt cóc cô đi điều trị không.

"Đây không phải là bệnh, đây chỉ là tác dụng phụ tiềm năng của cháu, cháu nghe nói chỉ những tiềm năng quá mạnh mẽ mới có." Giọng điệu Sở Ngọc chắc nịch.

"Xem biểu hiện hiện tại, chắc là cần cháu liên tục tiếp xúc trực tiếp với người khác thì sẽ khỏi."

"Ra vậy sao?"

Phương Tư Niệm nhíu mày, anh ta cứ thấy có gì đó sai sai.

Trải qua bao thế giới, anh ta gặp không ít người có tiềm năng, nhưng chưa từng nghe thấy ai khi sử dụng tiềm năng lại có tác dụng phụ của như này.



 
Chương 10: 10: Công Viên Không Ngủ 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Cho chú xem tiềm năng của cháu một chút được không?"

Sở Ngọc gật đầu, một tấm danh thiếp mỏng như cánh ve xuất hiện trên tay cô, cô đưa cho Phương Tư Niên.


“Ngốc thật …… đây là gì thế này?” Anh ta cầm tấm thẻ trong tay lật đi lật lại mấy lần, vẫn chẳng nhìn ra được đây thứ gì.


“Cháu thấy có ghi là "Tarot"” Sở Ngọc cất lại tấm thẻ rồi nói.

“Phía trên không có nói cách sử dụng, có lẽ phải gom đủ 78 lá Tarot mới sử dụng được.


Dưới yêu cầu của Phương Tư Niên, cô gọi tấm thẻ ra và cất đi liên tục, cả hai nghiên cứu tấm lá “Ngu ngốc” nhỏ xíu đến nửa ngày cũng chẳng biết rõ là gì cả, ngược lại cứ lẩn quẩn mãi bất thành.


Cuối cùng, cả hai tuyệt vọng từ bỏ nghiên cứu, tiến tới chỗ cửa phòng của Đô Đô, Sở Ngọc vô thức đẩy cửa, phát hiện thấy Phương Tư Niên đang đứng bất lực ở cửa.



“Chú không đi vào à.

” Cô hỏi.


Phương Tư Niên nhún vai, đáp: “Thật ra tôi cũng muốn, nhưng thằng nhóc này không cho tôi vào.



“Đô Đô.



“Phòng ẩn núp chỉ người sở hữu mới sử dụng được, người khác muốn vào phải được sự cho phép từ người chủ sở hữu.


” Anh ta giải thích, “Nhưng trong trạng thái vô thức thì em vẫn có thể vào được, điều này chứng tỏ thằng nhóc tin tưởng em từ tận đáy lòng đấy.



“Để cháu đi gọi Đô Đô dậy.



Cô quay người đi vào phòng ngủ trong cùng, căn phòng tối đen như mực, rèm cửa kéo kín mít không chừa một kẽ hở cho ánh sáng mặt trời chiếu vào.


Nhẹ chân nhẹ tay tiến đến gần cửa sổ, theo thói quen Sở Ngọc kéo rèm cửa ra một nửa, đảm bảo ánh sáng mặt trời không chiếu thẳng vào đôi mắt nhỏ của cậu bé.


Nắng dịu nhẹ chiếu lên người cô, thôi thúc cô muốn đi khám phá thế giới bên ngoài nơi trú ẩn này rốt cuộc là nơi nào?

Cô thử đẩy cửa sổ, phát hiện nó được thiết kế thành cửa sổ chết không thể mở ra, dường như nó chỉ tồn tại để mọi người thưởng thức cảnh vật.


Nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu xanh bầu trời và mây trắng, không có kiến trúc hay sinh vật nào xuất hiện, họ dường như đang đứng trên một tiên cảnh ở giữa tầng mây.



 
Chương 11: 11: Công Viên Không Ngủ 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Dù tắm mình trong tia nắng mặt trời, nhưng dù vậy cô cố gắng thế nào cũng không tìm được nguồn gốc của mặt trời.

Cảnh này có thật hay không, hay chỉ là một sản phẩm nhân tạo?

“Ưm……?”

Giọng nói trẻ con mềm mại phá vỡ suy nghĩ của Sở Ngọc, Đô Đô dụi mắt mơ màng đi đến cạnh cô, đến khi ý thức được hoàn cảnh nơi ở hiện tại của mình, đôi mắt ngái ngủ bỗng chốc nhuốm đầy vẻ hoảng loạn.

“Chị ơi, có phải em biến thành quái vật rồi đúng không?” Cậu bé nắm chặt góc áo của Sở Ngọc, đôi mắt trong veo như bị sương mù bao phủ “Chị có phải muốn bỏ rơi em không?”

Nhìn thấy nước mắt của cậu bé, Sở Ngọc chẳng quan tâm gì nữa.

Cô bế thốc cậu lên, lau nước mắt nơi khóe mắt cậu hết sức nhẹ nhàng.


“Không đâu” Cô dịu dàng an ủi “Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”

“Nhưng mà ...!em sắp biến thành quái vật rồi……” Cậu bé nhìn chiếc giường bừa bộn do mình bày ra, nước mắt trào ra không ngừng “Chị cứ vứt bỏ em đi, em không muốn làm chị bị thương…….”

Nghe những lời này, dù không biết Đô Đô có hiểu nổi không nhưng Sở Ngọc vẫn kể lại toàn bộ những gì Phương Tư Niên nói cho cô nghe.

Sau khi phát hiện Đô Đô mất hết ký ức ngày hôm qua, cô lại nhẹ nhàng trấn an thêm một lần nữa.

Đợi đến khi cảm xúc của Đô Đô dần ổn định trở lại, người đàn ông đáng thương nào đó đã phải đứng phạt ngoài cửa hơn một giờ đồng hồ.

“Đô Đô, cho chú Phương vào đây được không?”

Cậu nhóc liếc Phương Tư Niên một cái, rồi lắc đầu lia lịa, sau đó chui tọt vào sau lưng Sở Ngọc.


“Em không biết ông ta.” Đô Đô đanh giọng nói, “Sao em biết được ông ta có phải là kẻ xấu hay không?”

Hai người thuyết phục mãi mà không sao thuyết phục được Đô Đô.

Cậu nhóc vẫn bám chặt vào quần áo của Sở Ngọc, ra vẻ đáng thương yếu đuối.

Sau khi Sở Ngọc đồng ý, trong mắt Đô Đô thoáng hiện lên một cảm xúc không nên xuất hiện.

Chờ Phương Tư Niên xác nhận ra đây là tiếng cảnh báo âm vang cả nơi tru ẩn, mọi người lập tức chạy về đại sảnh.

“Xin hãy chú ý.

Thời gian mở cửa của “Công Viên Không Ngủ” còn 10 tiếng nữa.

Xin Hãy chú ý giữ thời gian ...”



 
Chương 12: 12: Công Viên Không Ngủ 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Giọng nói máy móc nhắc đi nhắc lại ba lần thì tiếng cảnh báo cũng biến mất, chỉ còn lại đồng hồ đếm ngược trong đại sảnh nhảy số liên tiếp, nhắc nhở mọi người về số phận không thể tránh khỏi của mình.

“Lần này thời gian chuẩn bị chỉ có hai ngày thôi sao...” Phương Tư Niên trầm ngâm một lát.

“Đưa Đô Đô đi kích hoạt tiềm năng trước, rồi đi ngủ.”

“Nhưng cháu vừa mới ngủ dậy, hiện tại lại không buồn ngủ.” Đô Đô cau mày ngao ngán, nhìn anh ta như nhìn một con ác thú.

“Không ngủ được cũng phải ngủ.” Phương Tư Niên nghiêm mặt nói.

“Ở trong Công Viên Không Ngủ thứ thiếu nhất chính là giấc ngủ.


Vậy thì mau ngủ bù ở nơi trú ẩn này đi.

Cháu chuẩn bị càng nhiều thì tỷ lệ sống sót sau tận thế càng cao.”

“Nếu muốn sống sót trở về, thì phải giữ cho mình trạng thái tốt nhất có thể.”

"Sao lại về đây rồi..."

Theo tiếng đếm ngược ngừng lại, cánh cổng trú ẩn một lần nữa mở ra lối vào đến tận thế.

Mọi người bước từng bước nặng nề tiến vào vùng đất đã bị tận thế tàn phá này.


Trước mắt bọn họ là một cảnh hỗn loạn, đất đai đầy máu me và chất thải thối rửa, vô số xác chết người và quái vật đã bị dẫm nát, không thể nhận ra hình dạng ban đầu.

Xương và nội tạng không rõ danh tính dính khắp các góc phố, như thể chúng muốn luyến tiếc theo cách khác với thế giới tươi đẹp đã qua.

Mùi hôi thối gay mũi, những tòa nhà sụp đổ, tiếng gào thét của xác sống ...!Tất cả đều kể về một thế giới méo mó.

Não bộ phát ra tiếng cảnh báo kêu khóc, thúc giục cô nhanh chóng quay lại nơi trú ẩn an toàn, mau thoát khỏi địa ngục đáng sợ này.

Ngay khi cánh cổng vừa mở, những người khác đã lập nhóm rời đi, chỉ còn Phương Tư Niên là ở lại bên cạnh Sở Ngọc, ánh mắt anh ta đang đảo khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó.

"Chú Phương, có chuyện gì kỳ lạ không?" Sở Ngọc hỏi.

Nghe vậy Phương Tư Niên giật mình, sau đó cười khổ nói: "Không có gì, chỉ là đang tìm một đứa trẻ nghịch ngợm.

Trước đây chú luôn quản chặt nó, lần này không để ý chút xíu đã để nó chạy mất."

 
Chương 13: 13: Trở Lại Tận Thế 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Xin lỗi, tất cả đều là tại cháu ..."

Chưa để Sở Ngọc nói hết, âm thanh máy móc quen thuộc đã vang lên trong đầu mỗi người:

"Tích, phát hiện bạn đã rời khỏi phạm vi bảo vệ của nơi trú ẩn, chào mừng bạn đến với thế giới tận thế "Công Viên Không Ngủ".

Đã dọn sạch mọi mối đe dọa trong bán kính hai nghìn mét quanh bạn.

Sau đây sẽ công bố nhiệm vụ trở về cho bạn.

Nguồn hy vọng nơi trú ẩn xin gửi lời chúc tốt đẹp đến bạn, mong bạn có một chuyến đi thú vị."

Nhiệm vụ trở về: Phá hủy thế giới tận thế.


Thời gian: 10 ngày.

Trạng thái: Chưa hoàn thành.

Ghi chú: Có thể sử dụng 100 điểm hy vọng để sửa đổi nội dung nhiệm vụ.

Sở Ngọc ngơ ngác với lời nhiệm vụ lạ lùng này, theo bản năng cô nhìn về phía Phương Tư Niên thì thấy đối phương cau mày, vẻ mặt buồn rầu hiện rõ lên mặt.

"Có chuyện gì vậy?"

Cô hỏi: "Nhiệm vụ lần này có vấn đề gì không?"

Phương Tư Niên gật đầu, cười khổ nói: "Nhiệm vụ này khó quá."


"Tất cả nhiệm vụ đều được đưa ra dựa trên năng lực của người sống sót và tình hình của tận thế, trong đó nhiệm vụ trở về còn được gọi là nhiệm vụ sinh tồn, bởi vì chỉ khi hoàn thành nó, bạn mới có thể có quyền quay trở lại nơi trú ẩn.

Thời gian nhiệm vụ cũng chính là thời gian mà nơi trú ẩn dừng lại.

Nếu quá hạn mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ chỉ còn cách lưu lại mãi mãi thế giới tận thế này."

"Còn về thế lực tận thế..." Anh thở dài, "Chú đã trải qua bảy thế giới tận thế, nhưng chỉ nghe kể về thứ này.

Tận thế do ước số tận thế thúc đẩy, mà bản thân ước số tận thế không thể tạo ra tận thế, nó cần một nguyên nhân khởi phát.

Đó có thể là sự oán giận, phẫn nộ của con người, hoặc là bất kỳ một cảm xúc mãnh liệt nào khác."

"Những thứ này sẽ bám vào một thân thể nào đó, có thể là sinh vật sống, hoặc có thể là bất kỳ vật thể nào...!Nói chung là đều có khả năng cả."

"Vậy làm sao để phân biệt chúng?" Sở Ngọc hỏi, khi quay người đi theo Phương Tư Niên vào một siêu thị nhỏ.



 
Chương 14: 14: Trở Lại Tận Thế 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Đó chính là khó khăn." Phương Tư năm lắc đầu, nhặt một gói bánh quy trong góc rồi nói tiếp.

"Chú chỉ nghe nói về chúng, thậm chí chưa từng nhìn thấy chúng ngoài đời, đương nhiên là không rành lắm về cách phân biệt.

Hơn nữa, cho dù phân biệt ra được, chúng ta cũng không có cách nào tiêu diệt chúng."

“Kia chính là tận thế tồn tại mạnh nhất, lần trước tại nơi ẩn náu vì phá hoại có cơ thể chủ thể, tổn thất rất nhiều thành viên.

Chúng ta bởi vì không tham gia lần chiến đấu đó, nên mới được tồn tại tới giờ.

Cho nên, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.”


“Không có khả năng à ....”

Cô lấy ra kẹo que, im lặng trong một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Chú Phương à, nơi trú ẩn hoạt động cần năng lượng phải không ạ?”

“Đương nhiên, tận thế chính là con đường thu thập năng lượng.” Phương Tư Niên trả lời: “Mỗi khi đến một nơi tận thế mới, nơi trú ẩn sẽ tuyên bố các loại nhiệm vụ, cho chúng ta mượn tay đạt được nguồn năng lượng cần thiết.

Còn năng lượng trong tay chúng ta có thể dùng để đổi được vật phẩm, có thể nói là hoàn mỹ song thắng.”

“Một khi sự việc đã thế thì nhiệm vụ nơi trú ẩn công bố ắt hẳn có cách để hoàn thành, chỉ là chúng ta chưa tìm ra được thôi.” Cô lột giấy bọc kẹo, tiện tay nhét vào miệng Đô Đô.

“Không, về mặt lý thuyết là có cách, nhưng thực tế thì chắc chắn không thể được.” Phương Tư Niên phủ định lời nói Sở Ngọc, “Cháu hẳn là chú ý dòng chữ ‘đội’ ghi sau nhiệm vụ chứ.


Nếu cộng dồn năng lực của mọi người lại, phá hủy cơ thể chủ thể là điều hoàn toàn có thể.

Chỉ là —— ”

“So với việc hợp tác cả đội để hoàn thành nhiệm vụ, mọi người thà dùng điểm hy vọng để đổi nội dung nhiệm vụ phải không ạ?”

Cướp xong ít vật dụng cuối cùng, Sở Ngọc đi ra khỏi khu đổi đồ, như đang suy tư về điều cô đột nhiên nhìn về phía trước.

“Quả thật vậy.

Sau nhiều lần vào tận thế, ngay cả chú cũng đã có thể kiếm được 100 hy vọng điểm.” Phương Tư Năm chần chờ đôi chút, nhìn rồi lại nhìn Sở Ngọc và Đô Đô.



 
Chương 15: 15: Trở Lại Tận Thế 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Nhưng chúng ta chỉ có ba người —— Thậm chí có cố hết sức vẫn rất khó có đủ điểm.



“Vậy thì không cần đủ điểm.



Tiếng trẻ con non nớt thốt lên xen vào cuộc đối thoại của hai người, nãy giờ vẫn im lặng, Đô Đô thò đầu ra từ sau lưng Sở Ngọc, đôi mắt xanh biếc dùng sức chớp chớp, miệng còn ngậm que kẹo do Sở Ngọc mới đưa cho.


“Cháu biết cơ thể chủ thế tận thế ở đâu.



Tiếp theo câu nói mơ hồ không rõ của Đô Đô, bầu không khí chìm trong sự im lặng chết chóc.


“—— Cháu biết ư?”


Một lúc lâu sau, Phương Tư Niên mới hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn cậu bé “Tại sao cháu lại biết được ——”

“Cứu mạng! Cứu tôi với!”

Tiếng kêu sợ hãi của một người đàn ông từ nơi không xa truyền đến, phá vỡ cuộc trò chuyện của họ.

Trong thoáng chốc, Sở Ngọc và Phương Tư Niên bước vào trạng thái phòng thủ, cảnh giác nhìn về hướng phát ra giọng nói.


Họ thấy một người đàn ông trung niên đầy thương tích đang loạng choạng chạy trốn, còn bám sát đằng sau là một con ma ngủ điên cuồng.

Nhìn thấy nhóm Sở Ngọc như nhìn thấy cứu tinh giọng vừa la lớn, nhưng bước chân anh ta vừa di chuyển với tốc độ nhanh nhất về phía nhóm người bọn cô.


“Đồ ngu!”

Thấy vậy, Đô Đô thầm mắng một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm “La lớn chỉ khiến càng nhiều Quỷ Ngủ kéo đến thôi.




“Cái gì cơ?”

Sở Ngọc hỏi, rõ ràng đã không nghe rõ lời cậu bé nói trước đó.


“Ý của em là, giao con quái vật này cho em nhé!” Đối mặt với ánh mắt Sở Ngọc, gương mặt phúng phính của Đô Đô nở một nụ cười rạng rỡ, cậu bé lấy que kẹo trong miệng ra, đắc ý lắc lắc, “Lần này là vị táo.



Dứt lời, que kẹo đã vẽ một đường parabol hoàn hảo giữa không trung, ghim chuẩn xác vào người Quỷ Ngủ.


Ầm ——

Một thứ ánh sáng chói mắt và lớp khói mù xuất hiện đồng thời, cơ thể Quỷ Ngủ lập tức cứng đờ, nhưng quán tính của cú lao vẫn không hề suy giảm chút nào.

Cùng với tiếng động lớn, thân hình cao lớn lập tức đập mạnh xuống mặt đất.


Đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng này, Đô Đô cười ngượng ngùng “Em cố hết sức để giảm hiệu ứng nổ rồi.



 
Chương 16: 16: Trở Lại Tận Thế 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mãi tới khi lớp khói mù tan đi không còn con Quỷ Ngủ nào khác tiếp cận, mấy người mới từ cửa hàng ẩn nấp đi ra.

Sở Ngọc không để ý đến người đàn ông liên tục nói lời cảm ơn, cô đánh giá con Quỷ Ngủ đang nhắm chặt mắt, thuần thục dùng dao găm moi hai viên đá lớn cỡ hạt đậu xanh từ nó lấy ra ngoài.


"Vận khí hôm nay tốt quá.

"

Cô vừa lòng gật đầu: "Tình hình tổng thể chỉ có một bên có khối năng lượng này.

"

"Chú nghĩ chúng sẽ không to lớn như vậy! " Phương Tư Niên liếc nhìn thân hình khổng lồ gần gấp ba lần so với Sở Ngọc, khó nhọc nuốt nước bọt.


"Nhưng mà chúng nó không hề nhanh nhẹn".



Sở Ngọc vô tư lau chùi chủy thủ, còn Phương Tư Niên có vẻ không bình thường chút nào.


Anh ta cố gắng đè nén cơ thể đang run rẩy, như người sắp chết đuối mở to miệng thở gấp, tuyệt vọng cố gắng xua đuổi những gì đã xảy trước mắt đuổi ra khỏi đầu.


Đáng tiếc thay, thân hình to lớn của ma ngủ đã gã đang dần trùng hợp với những con quái vật khổng lồ trong trí nhớ, anh ta giống như lại trông thấy cảnh chúng hoan lạc cuồng loạn trong đêm, xé cắn nhau!

Anh ta dường như lại nhìn thấy dáng hình luôn quấy nhiễu tâm trí mình, nước mắt trên mặt của cô, vừa tuyệt vọng vừa gọi tên anh ta ——

"Chú Phương".


Tiếng gọi của Sở Ngọc kéo anh ta khỏi cơn hoảng loạn.



"Xin lỗi".

Phương Tư Niên thở hổn hển, miễn cưỡng cố gắng nở nụ cười: "Chú chỉ hơi sợ những thứ to lớn! Một loại sợ hãi với vật vĩ đại thôi mà".


Hít thở sâu vài lần, anh ta mới tập trung lại vào con ma ngủ đã chết.

Anh ta dùng dao găm đâm mạnh vào da của con quái vật kia, nhưng chỉ để lại một vết rách nhỏ, không có bất kỳ máu tươi nào chảy ra.


"Trải qua sự tăng cường của tận thế, ma ngủ có khả năng phòng thủ và thể chất rất cao.

" Sở Ngọc giải thích: "Nhưng mắt của chúng là điểm yếu, chỉ cần lấy đi khối năng lượng trong đó ra là chúng sẽ chết hoàn toàn".


Nơi trú ẩn của chúng cũng đâu nói rõ điều đó đâu chứ ——

Phương Tư Niên nói thầm, ánh mắt đảo qua nhóc con đang liếm kẹo ở một bên.




 
Chương 17: 17: Trở Lại Tận Thế 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Đô Đô, cây kẹo lúc nãy có phải năng lực của con không?".

Anh ta ngồi xổm xuống, định lấy kẹo trong miệng Đô Đô ra, nhưng nhóc con không vui, chạy trốn đến sau lưng Sở Ngọc.

Sở Ngọc xoa đầu cậu trấn an, tay kia lắc lắc máy móc trên cổ tay, ra hiệu họ giao lưu riêng.

Chiếc đồng hồ này là thứ duy nhất đổi được tại nơi trú, trên mặt hiển thị dòng chữ "Tân binh chuẩn bị sẵn sàng".

Sự thật chứng minh nó thực sự rất hữu ích.

Loại vật phẩm: Vật phẩm đặc biệt

Số lần đổi: 1 lần

Tên vật phẩm: Đồng hồ thông minh

Công dụng: Có thể xem dữ liệu cá nhân bất cứ lúc nào, mỗi thế giới mới đều nhận được một cơ hội đổi vật phẩm, nhưng khi thiết lập liên hệ với người khác —— Những tác dụng khác xin hãy tự khám phá.

Ghi chú: Máy móc chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài, chiếc đồng hồ này được thiết kế bởi nền khoa học kỹ thuật thế hệ trước.

Hãy nhớ, Đồng hồ thông minh sẽ không bao giờ phản bội bạn".


Cô đã sớm thiết lập liên hệ với Phương Tư Niên và Đô Đô tại nơi trú ẩn, hiện tại có thể trực tiếp gửi cho họ thông tin cần biết.

Tên năng lực: Kẹo nổ mạnh mẽ.

Giới thiệu năng lực: —— Chỉ cần liếm kẹo thì sẽ bùm một tiếng —— Nghệ thuật chính là nổ mạnh.

Các loại kẹo nổ mạnh có hiệu ứng khác nhau.

Năng lực đã mở: Kẹo Que Vị Táo

Lưu ý: Tặng kèm năng lực —— "Mạnh tay mà mém".

"Quả nhiên —— năng lực này rất có cá tính".

Nhìn nhóc con vẫn đang trừng mắt với mình Phương Tư Niên ngượng ngùng cười nói, nghĩ thầm may mắn vì vừa nãy đã không đụng vào kẹo của nhóc.

"Thực sự cảm ơn hai người đã cứu tôi" người đàn ông được cứu giọng điệu khó chịu nói: "Nhưng mà, các người có nhớ tớ sự tồn tại của tôi không vậy?"

"Ơ, cậu vẫn còn ở đây à." Phương Tư Niên nở nụ cười lễ phép: "Không cần cảm ơn đâu.

Nếu không còn việc gì thì cậu có thể đi được rồi đấy."


"Các người không mang tôi theo sao?"

Nghe vậy, người đàn ông có chút hoảng loạn.

Hắn cố gắng lục lọi tìm ra một tấm huy chương từ chiếc ba lô đã cũ, hình ảnh của huy chương trông giống một tia sáng, bên dưới viết bốn chữ —— "Ánh sáng cứu rỗi".

"Các người xem này", hắn liều mạng vung huy chương, cố gắng chứng minh thân phận khác biệt của mình: "Tôi là người của căn cứ người sống sót lớn, tôi có thể dẫn các người đến đó.

Cơ sở vật chất trong căn cứ của chúng tôi rất dồi dào, chỉ cần các người có thể cho tôi đi..."

"Không cần, thực tế thì chúng tôi không thiếu vật tư".

Không chút lưu tình từ chối đối phương, nụ cười trên mặt Phương Tư Niên vẫn không đổi.

Sau khi gặp trở ngại từ Phương Tư Niên, người đàn ông hướng ánh mắt cầu xin về phía cô gái.

"Cầu xin cô." Hắn năn nỉ: "Cô hãy tin tôi, thật sự sẽ rất có lợi cho các người.

Có tôi ở đây, mọi người trong căn cứ sẽ đối xử tử tế với các người".

Sở Ngọc định từ chối, nhưng lại bị Đô Đô ở đằng sau túm chặt.

Nhóc con nhìn chằm chằm người đàn ông, ghé vào tai Sở Ngọc khẽ nói ——

"Trên người hắn ta có mùi củachur thể tận thế".


 
Chương 18: 18: Tình Trạng Bệnh 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Tôi đã nói rồi, có ai có thể từ chối 'Ánh sáng cứu rỗi' chứ, đó là căn cứ ánh sáng lớn nhất trong toàn bộ khu vực người sống sót, thường dân còn chẳng được vào đây đâu nhá." người đàn ông lẩm bẩm nói: "Nhưng mà mấy người không cần lo lắng, có Đinh Túc ở đây thì cánh cổng Ánh Sáng Cứu Rỗi mãi mãi rộng mở với mấy người."

...!Nghe những lời của hắn làm cho mọi người càng lo lắng hơn.

Trên đường đi, Sở Ngọc cùng hai người còn lại đều không hề đáp trả người đàn ông, thậm chí có chút lo lắng về vấn đề tinh thần của Đinh Túc.

Bầu trời dần tối sầm lại, thành phố rơi vào trạng thái yên tĩnh vô cùng.

Trong hoàn cảnh yên bình như vậy, lũ ma ngủ sẽ ngủ rất say vào ban đêm.


Nhưng một khi bị đánh thức, mức độ hung hăng của chúng sẽ tăng cao đến cực độ, rơi vào trạng thái hung bạo hơn cả ban ngày nữa.

Do vấn đề ánh sáng vào ban đêm, mọi người sẽ càng khó trốn tránh sự truy đuổi của chúng.

Vì vậy, phần lớn mọi người đều lựa chọn nghỉ ngơi, chỉnh đốn vào ban đêm, Sở Ngọc và mọi người cũng không ngoại lệ.

Họ đã dọn sạch khách sạn bỏ hoang, tàn dư của lũ ma ngủ trước khi trời tối và quyết định nghỉ chân một đêm tại đây.

"Tại sao chúng ta phải mang cậu ta đi theo thế?"


Sau khi sắp xếp lại đồ đạc, Phương Tư Niên âm thầm đi đến bên cạnh Sở Ngọc và nhỏ giọng nói khẽ: "Nhìn vào là biết cậu ta sẽ gây ra rắc rối vô cùng lớn đây."

"Đô Đô nói Đinh Túc có liên quan đến chủ thể của tận thế." Sở Ngọc vừa kiểm kê khối năng lượng vừa giải thích.

"Có lẽ hắn sẽ trở thành chìa khóa để hoàn thành nhiệm vụ."

"Thế nhưng mà Đô Đô vẫn còn là một đứa trẻ, nó có thực sự hiểu chủ thế của tận thế là cái gì không, biết đâu chỉ là nói linh tinh thì sao." Phương Tư Niên lo lắng khuyên nhủ "Cháu thực sự yên tâm sao..."

"Chú Phương" Sở Ngọc dừng tay lại, nghiêm túc nhìn vào mắt ông.

"Đô Đô rất đáng tin, em ấy không phải là đứa trẻ bình thường đâu ạ."

 
Chương 19: 19: Tình Trạng Bệnh 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Chú chỉ lo lắng thôi mà..."

"Không có gì phải lo lắng cả." Thái độ của Sở Ngọc vô cùng kiên định.

"Em ấy là người thân duy nhất của cháu, nếu chú không tin những gì em ấy nói, vậy thì chú có thể đổi nhiệm vụ khác, cháu sẽ dốc hết sức giúp chú hoàn thành nhiệm vụ trước."

"Chú không có ý đó đâu." Phương Tư Niên bất lực thở dài.

"Chỉ là giờ thế đạo loạn lạc, quá tin tưởng người khác sẽ dễ gặp nguy hiểm."

Anh ta lo lắng nhìn chằm chằm Sở Ngọc cứ như đang xuyên qua cô để nghĩ về người kia, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.


"Được rồi, chú sẽ đi cùng các cháu vậy." Anh ta nói tiếp: "Nhưng nếu ở căn cứ không tìm thấy gì cả thì các cháu phải đổi nhiệm vụ mới cùng chú, sau đó chú sẽ nghĩ cách đủ điểm."

Lần này, Sở Ngọc không phản đối nữa, cô gật đầu rồi đi đến giúp Đô Đô thử nghiệm khả năng tiềm ẩn.

"...!Kẹo cao su là đồ phẩm, hương vị khác nhau ứng với không gian phù hợp lớn ,nếu muốn lấy đồ ra thì chỉ cần nhai một viên kẹo cao su cùng hương vị là được."

Sở Ngọc vừa tóm tắt vừa ghi hết những thông tin này vào đồng hồ điện tử.

"Không gian có thể đựng cả sinh vật sống không?"

Đinh Túc nghe vậy liền chạy lại gần, tò mò nhìn chằm chằm Đô Đô.


Trước ánh mắt cảnh giác của Phương Tư Niên, hắn vội xua tay giải thích.

"Đừng hiểu lầm, có lẽ mấy anh nhìn thấy năng lực này thì thấy rất hiếm, nhưng ở căn cứ của chúng tôi thì cơ hồ tụ họp toàn người có năng lực.

Nói chứ không chỉ những người có năng lực không gian, mà ngay cả người có cả năng lực cắt không gian cũng có vài người."

hương Tư Niên muốn nói gì, thì Sở Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu ngăn cản.

Cô cúi đầu bấm gì đó trên đồng hồ, tiếng chuông leng keng trong trẻo cũng theo đó vang lên.

“Hắn nói không sai, từ khi bước vào nơi trú ẩn, tôi cũng gặp kha khá năng lực giả.

Tôi không biết tận thế bên ngoài như thế nào, nhưng đối với Công Viên Không Ngủ này, tận thế có nghĩa là ma thú không ngừng mạnh lên, còn con người thì trở thành kẻ hưởng lợi.”



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom