Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch [Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót

Chương 20: 20: Tình Trạng Bệnh 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Xem xong dòng tin nhắn này, Phương Tư Niên cau mày phản đối, lắc đầu với Sở Ngọc.

Anh ta nhấn hai cái gì đó ở mặt ngoài của đồng hồ, giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu Sở Ngọc.

“Chú mở liên lạc giữa hai chúng ta, đánh chữ quá chậm, giao tiếp ý thức an toàn hơn.” Anh ta giải thích: “Tận thế có thể khiến con người tiến hóa mạnh mẽ, nhưng chỉ áp dụng với những người tập trung vào việc tăng cường khả năng kháng cự của bản thân trước tận thế.

Đúng là có người có thể kích hoạt tiềm năng mà không cần đến nơi trú ẩn, nhưng điều đó rất hiếm, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi tụ tập năng lực giả như Đinh Túc kia nói.”

“Có lẽ nơi trú ẩn của Công Viên Không Ngủ có đặc tính nào đó.” Sở Ngọc thử dùng ý thức đáp lại.

“Không loại trừ khả năng đó.


Nhưng nếu như ai cũng có thể kích hoạt tiềm năng, thì lợi thế của chúng ta sẽ giảm sút rất nhiều.

Khi vào được căn cứ, chúng ta nhất định phải hành động cẩn thận.”

Phương Tư Niên vừa dặn dò xong, liền đối mặt với ánh mắt tò mò của Đinh Túc.

“Sao tự nhiên hai người lại ngơ ra vậy?” Anh ta nhìn chằm chằm vào đồng hồ của hai người, “Đó là thiết bị liên lạc gì vậy?”

Người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trong lòng Sở Ngọc gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô bình tĩnh nắm chặt con dao giấu trong ống tay áo.


“À, cái đồng hồ điện tử này à.” Phương Tư Niên vẫn cười ôn hòa, “Nó chỉ có thể xem giờ, đặt báo thức thôi.

Lúc đó định mua loại đồng hồ có thể trò chuyện, nhưng tiếc là không đủ tiền, cuối cùng đành mua đại hai cái đồng hồ điện tử này cho mình và Sở Ngọc.”

“Sở Ngọc?”

Đinh Túc lặp lại cái tên này, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Tôi chính là Sở Ngọc.” Sở Ngọc tiến lên hai bước.

“Có vấn đề gì sao?”

Sau khi đánh giá cô gái trẻ nhiều lần, Đinh Túc chậm rãi lắc đầu.

“Không có gì, tôi chỉ thấy cái tên này rất quen thuộc.” Anh ta nói rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện tử, “Để tôi xem nào.”

 
Chương 21: 21: Tình Trạng Bệnh 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Được thôi.

” Phương Tư Niên thoải mái tháo đồng hồ điện tử đưa cho Đinh Túc.


Thấy đối phương không hề đề phòng, Đinh Túc cũng ngạc nhiên.

Sau đó anh ta kiểm tra chiếc đồng hồ này cẩn thận hơn, nhưng dù anh ta có lật qua lật lại thế nào, thì đó vẫn chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn là kiểu dáng đã lỗi thời.


Không tìm ra điều gì, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ trả đồng hồ lại cho Phương Tư Niên.


“Tôi là nhà khoa học.


” anh ta lẩm bẩm không hài lòng, “Người khác đều tranh nhau để nhờ tôi giúp họ tăng cường năng lực.

Các người thì ngược đời, phòng bị tôi như phòng ngừa trộm cắp vậy…”

Hai người không để ý đến màn tự biên tự diễn của anh ta, mà Đô Đô lại chớp đôi mắt to long lanh, kéo tay Sở Ngọc đề nghị: “Chị ơi, chúng ta thử xem vật sống có vào được không.



“Nếu không gian đủ lớn, em có thể cho chị vào đây luôn, như vậy chị sẽ không còn sợ quái vật quấy rầy nữa.



Nghe thấy giọng nói ngây thơ của Đô Đô, Sở Ngọc cũng chẳng thể nói gì, quay người túm lấy một con chuột ở một góc.


Đứng trước sự đối xử rõ ràng thiên lệch như vậy, Đinh Túc khinh thường nhếch môi, nhưng mắt vẫn không rời khỏi thí nghiệm đang diễn ra.



Con chuột bị bắt vùng vẫy tuyệt vọng, không ngừng kêu chíp chíp, như thể đang cầu cứu.


Nhìn thấy bộ ria mép và bốn chân không ngừng run rẩy, Đô Đô nhai kẹo cao su hương bạc hà, đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cuối cùng cũng không thể nào đưa tay ra chạm vào thứ nhỏ bé màu xám này được.

Nếu như không phải con chuột do Sở Ngọc bắt đến, chắc cậu đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi.


Một bên là con chuột mà cậu ghét cay ghét đắng, một bên là sự mong đợi của chị gái, cậu nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ đang quẫy đạp, cầu nguyện nó mau chết đi, để cho cậu đối tượng một vật thí nghiệm khác.


Bất chợt, một linh cảm bất chợt vụt sáng trong đầu

Dựa vào trực giác, Đô Đô nhích từng bước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và con chuột.

Sau mấy phút tập trung quan sát, con chuột đang tung tăng nhảy nhót kia bỗng biến mất khỏi tay của Sở Ngọc.



 
Chương 22: 22: Tình Trạng Bệnh 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Chị ơi, em thành công rồi! Em thu nó vào rồi!"

Cậu phấn khích reo lên, rồi lập tức lao vào ôm chặt Sở Ngọc.

Sở Ngọc một tay đón lấy cậu nhóc đang hân hoan, cổ vũ vuốt v e mái tóc vàng óng của cậu.

"Mau thử xem thả nó ra lại có được không?"

Đinh Túc trông còn phấn khích hơn cả người trong cuộc, hắn trực tiếp lấy một viên kẹo cao su bạc hà từ ba lô của mọi người và đưa cho Đô Đô

Bị cắt ngang cuộc vui với người chị của mình, Đô Đô khó chịu đẩy viên kẹo ra xa.

"Không muốn." Cậu nhóc nhăn miệng, ánh mắt lại dừng ở trên người Sở Ngọc.


"Thử nghiệm lâu như vậy, em mệt quá."

Nghe được lời này, Sở Ngọc không chút do dự từ chối yêu cầu của Đinh Túc, ôm Đô Đô đi vào phòng đã trải sẵn giường đệm.

Việc này thật kỳ quái...

Ở bên cạnh quan sát toàn bộ hành trình, Phương Tư Niên trong lòng nảy lên mối nghi ngờ sâu sắc.

Đô Đô mặc dù biểu hiện giống hệt như một đứa trẻ hỉ nộ vô thường, nhưng là cảm xúc của cậu bé trước sau đều do hành động của Sở Ngọc quyết định.

Cậu bé đối với những người tiếp cận Sở Ngọc đều ôm thái độ ác ý cực lớn, giống như là lãnh địa bị xâm chiếm vậy.


Hơn nữa, anh ta không chỉ một lần nhìn thấy Đô Đô toát ra cảm xúc phức tạp...!Đó tuyệt đối không phải là thứ mà một đứa trẻ sẽ có.

Sở Ngọc nói không sai, Đô Đô không phải một đứa trẻ bình thường.

Cô biết rõ điểm này, nhưng lại vẫn vô độ mà sủng nịch cậu bé.

Bất kể có hợp lý hay không, Sở Ngọc đều sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu bé.

Cô sẽ không có bất cứ nghi ngờ phản đối nào với lời nói của Đô Đô, thậm chí giống như là một con rối hoàn toàn nghe theo Đô Đô...

Chuyện này không phải là hình thức chung sống của chị em, mà là một loại quan hệ gần như b3nh hoạn...!Nếu nói bọn họ là ở tận thế trước nhận thức, thì loại quan hệ này lại là khi nào hình thành đây?

Tự hỏi không có kết quả, Phương Tư Niên xoa xoa huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau nhói.

Nếu không phải là có năng lực điều tra, anh ta thậm chí còn nghi ngờ Sở Ngọc đã bị Đô Đô thao túng tâm lý.


 
Chương 23: 23: Tình Trạng Bệnh 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nhưng thứ chói lóa "Vô tư ý xấu" này khiến anb ta chỉ có thể từ quan hệ của hai người để suy xét.

Trực tiếp can thiệp vào mối quan hệ của họ là không thể, anh ta chỉ có thể tìm cách dẫn dắt và bảo vệ Sở Ngọc.

Nhìn cô gái trẻ cô độc bước ra khỏi phòng, lại lặng lẽ đứng trong một góc tiếp tục luyện phép, Phương Tư Niên âm thầm đưa ra quyết định.

Dù thế nào, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không để bi kịch năm đó xảy ra với Sở Ngọc...

Trải qua một ngày, trước trời tối cả nhóm đã đến căn cứ của những người sống sót.

Đinh Túc đã nói không sai, đây thực sư là một thành phố lớn của những người sống sót.

Toàn bộ biên giới của căn cứ được bao quanh bởi những bức tường thép cao lớn, thoạt nhìn cao ít nhất hơn mười mét.

Trên mặt tường được phủ một loại vật chất đặc biệt sáng lóa, dường như là để chống lại ma ngủ.


"Chị ơi!"

Đô Đô kéo một góc áo của Sở Ngọc, chỉ vào bức tường thép kiên cố kia và nói: "Chủ thể tận thế đang ở bên trong."

Nghe được lời này, Sở Ngọc và Phương Tư Niên lập tức phấn chấn tinh thần, muốn tiến vào căn cứ để tìm kiếm rõ ràng.

Thế nhưng ——

Dòng người ở lối vào căn cứ chen chúc xô đẩy, hàng nghìn hàng vạn người sống sót xô đẩy nhau bên ngoài, thậm chí có người còn dựng lều ở hai bên.

Mọi người đều chen chúc nhau muốn vào căn cứ, muốn hoàn toàn thoát khỏi thế giới tận thế kinh khủng này.

Trong tình cảnh náo nhiệt này, trong thời gian ngắn, họ muốn vào là điều không thể.

Nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, Đinh Túc ưỡn ngực đắc ý nhìn về cả ba người, sải bước đi thẳng tới cửa —— Sau đó, hắn bị một lực đẩy ra mạnh mẽ.


Nhận ra mình có chút mất mặt, Đinh Túc hắng giọng, hất lại mái tóc đang bù xù, lần nữa hướng về phía đám đông.

"Nhường đường, mọi người nhường đường nào." Hắn ngẩng cổ lên hét lớn.

"Tôi là cấp cao của Ánh Sáng Cứu Rỗi, bọn họ nhìn thấy tôi thì sẽ mở cửa.

Như vậy, các người mới có thể vào được."

Mọi người trước cửa hồ nghi đánh giá Đinh Túc, cuối cùng vẫn nhường ra một lối đi.

Thấy vậy, hắn lấy lại sự tự tin ngày nào, vênh váo đi đến trước mặt lính gác, vẩy tay với phong thái rất có phong phạm lãnh đạo “Ta đã về rồi.

Mau nhanh mở cửa, cho ta đi vào.”

Lính canh là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hắn chẳng đoán được thân phận của Đinh Túc là gì, trong đầu nhớ đi nhớ lại những người cấp cao của căn cứ, cuối cùng vẫn không đối chiếu được với người đàn ông trước mặt.

Vì vậy, hắn rất khiêm tốn và thành khẩn hỏi lại.

"Xin hỏi —— Ngài là ai vậy?"

 
Chương 24: 24: Ánh Sáng Cứu Rỗi 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Cậu không biết ta à, tôi là Đinh Túc."

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, mặt Đinh Túc đỏ bừng, lớn tiếng ồn ào.

“Tôi chính là nhà khoa học quan trọng nhất trong căn cứ này, nếu không có tôi, Cứu Rỗi Ánh Sáng liệu có thể trở thành căn cứ lớn nhất cho người sống sót không? Các cậu vậy mà lại không cho ta vào.”

“Xin lỗi ngài, làm phiền đưa ra thẻ căn cước của ngài ạ.” Người gác cổng làm việc theo đúng nguyên tắc, không chút lưu tình ngăn hắn lại ở ngoài cửa.

“——”

Đinh Túc có chút bối rối cúi đầu xuống, ngay sau đó lại dùng giọng điệu lớn hơn nữa quát lên.

“Ngươi cậu lại không biết tôi chứ.


Gọi Dương Viễn Sơn ra đây gặp tôi ngay."

Dương Viễn Sơn là thủ lĩnh căn cứ, đương nhiên không phải ai muốn gặp là có thể gặp được.

Còn người gác cổng thì hiển nhiên chưa từng nghe đến danh hiệu của Đinh Túc, thế là hai người cứ giằng co ở ngoài cửa như vậy.

“Cháu nhìn xem kìa, chú đã nói là Đinh Túc không đáng tin mà.”

Quan sát một lúc lâu ở phía sau, Phương Tư Niên nói với Sở Ngọc.

“Đành vậy” Sở Ngọc thở dài.

“Ít nhất thì căn cứ này cũng có liên quan đến chủ thể tận thế.”


Nói rồi, cô bế Đô Đô lên, đi tới trước mặt Đinh Túc.

Lúc này Đinh Túc đang tranh cãi với người gác cổng đến mặt đỏ tía tai, nhìn thấy Sở Ngọc, hắn có chút bối rối cúi đầu, trong miệng còn lẩm bẩm người gác cổng không có ánh mắt.

“Xin chào, xin hỏi những người có năng lực đặc biệt có đủ tư cách vào căn cứ không?” Cô lịch sự hỏi.

Người gác cổng lúc đầu sửng sốt, dường như không ngờ người đồng hành với Đinh Túc lại là người lễ phép như vậy, ngay sau đó lập tức thay đổi sang gương mặt tươi cười.

“Tất nhiên rồi, người có năng lực đặc biệt còn có thể mang theo một người bạn hoặc người thân vào cùng.”

Nói rồi, hắn còn cố ý liếc mắt về phía Đinh Túc, như thể ám chỉ điều gì đó.

“Nhìn gì mà nhìn.” Đinh Túc không chịu yếu thế mà gầm lên.

“Tôi sẽ nói Dương Viễn Sơn đuổi việc cậu.

Tôi nói này……”


 
Chương 25: 25: Ánh Sáng Cứu Rỗi 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Những lời còn lại của hắn nhất thời không có cơ hội nói ra, vì Phương Tư Niên đã không nhịn được, trực tiếp bịt chặt miệng hắn ta.

Phương Tư Niên một tay khống chế ngăn chặn tứ chi không ngừng vùng vẫy của hắn ta, một tay vừa chế giễu vừa mỉm cười với những người xung quanh.

May thay, nhờ vào việc có thể tùy ý lấy vật phẩm và thẻ căn cước, Sở Ngọc và Đô Đô rất nhanh đã hoàn thành thủ tục xác nhận năng lực đặc biệt của mình.

Lúc này, bốn người mới suôn sẻ vào được căn cứ của người sống sót quy mô lớn —— “Cứu Rỗi Ánh Sáng”

Sạch sẽ ——

Sạch sẽ đến mức khiến cho cô sởn tóc gáy ——


Đây là ý nghĩ đầu tiên của Sở Ngọc sau khi bước vào căn cứ này.

Không giống với sự ô nhiễm bên ngoài căn cứ, trên đường phố nơi này không nhìn thấy bất kỳ một mảnh rác nào, thậm chí đến một mảnh giấy vụn cũng không có.

Không chỉ vậy, các bức tường kiến trúc xung quanh cũng không hề nhuốm một hạt bụi, cửa kính cũng sạch bóng, gần như có thể làm gương trang điểm.

Điều này thực sự quá bất thường.

Ngay cả thời kỳ trước tận thế, không có thành phố nào đạt đến mức độ "sạch sẽ" như vậy, huống chi là khi mà cuộc sống luôn đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng như hiện nay.

Làm sao có người lại lãng phí thời gian vào việc quét dọn? Hay nói cách khác, chính xác thì đây là loại căn cứ nào mà mọi người lại dùng thời gian vào những việc vô nghĩa như vậy.


Người qua kẻ lại xung quanh đều rất nhiều, nhưng nàng không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào ở trong thành phố không nhuốm lấy một hạt bụi nào cả.

Giống như những con người này đều không phải “tồn tại” vậy thì ——

“Chào mừng đến với Cứu Rỗi Ánh Sáng.”

Một người phụ nữ trung niên có nụ cười hòa ái ra đón tiếp, cô ta tự giới thiệu: “Tại bên ngoài của căn cứ, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho các bạn, hy vọng các bạn đều trở thành những người có ích.

Đầu tiên, về hệ thống của căn cứ……...”

Ngay từ lúc đó, lời nói của Sở Ngọc tựa như không còn nữa, ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ, não nàng như hoàn toàn ngưng trệ.

Khuôn mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn kia như phóng đại vô hạn trước mắt cô, từng đường hằn vết khắc sâu nhằng nhịt như hợp thành vô số nụ cười đầy ác ý.

 
Chương 26: 26: Ánh Sáng Cứu Rỗi 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Đã chết, bọn họ đều chết rồi...!Chẳng có gì cả.

Nhảy xuống đi nào.

Chỉ có vậy cô mới có thể đoàn tụ gia đình.

Cô sống không còn ý nghĩa gì cả, đúng không?

Nhảy xuống đi, nhảy xuống đi, nhảy xuống đi...

Rất nhiều giọng nói hỗn độn trong đầu, chúng như mang theo sự hiểm ác vô bờ, dụ dỗ cô gái nhỏ rơi xuống vực thẳm tội lỗi.

"Chị ơi..."

Giọng trẻ thơ líu lo đưa Sở Ngọc trở về thực tại.


Cô túa đầm đìa mồ hôi lạnh, há hốc miệng thở gấp như một con cá khô cạn.

Lúc này, người phụ nữ dường như mới để ý tới Sở Ngọc, cô đánh giá thiếu nữ và cậu bé bên cạnh, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng ngờ vực.

"Ngài có vẻ giống với một người quen của ta." Bà ta bước lại gần Sở Ngọc, từng bước mang đến cảm giác bức bách khó tả "Bên người cô ấy luôn có một cậu bé tóc vàng mắt xanh...!Tên ngài là gì?"

Người quen ư.

Họ tiếp xúc với nhau theo cách ấy sao?

Vậy thì vô vàn lần thức giấc giữa đêm mà tính là gì? Những câu từ ấy không ngừng lặp lại trong đầu cô, đó là lời nguyền rủa, là cơn ác mộng đeo đẳng mà cô chẳng thể thoát khỏi.

Cô sao có thể...

Phải điều hòa hơi thở một lúc Sở Ngọc mới kiềm chế được sự thôi thúc lùi lại.


Cô nhắm nghiền mắt, đôi môi tái nhợt mấp máy, nhưng cổ họng như nghẹn ngang, chẳng cất nên tiếng nào.

"Ngài không sao chứ?"

Phương Tư Niên cũng phát hiện sắc mặt cô không ổn, vội đỡ lấy thiếu nữ xanh xao, bàn tay to ấm áp của y truyền sang nàng ít sức lực.

Thở dài một hơi, Sở Ngọc mở to mắt, đối mặt với ác mộng đã đeo đuổi suốt ba năm qua của cô.

Cô chậm rãi cất từng chữ "Tôi chính là người quen mà bà nhắc tới."

"Ui, là Tiểu Sở à."

Gương mặt người phụ nữ chẳng lộ chút kinh hãi hay áy náy nào, nụ cười rạng rỡ kia của bà ta như hành hạ cô.

"Tôi thật không ngờ mày vậy mà lớn nhanh như vậy." Người phụ nữ vẫn mải nói một mình.

"Mày còn nhớ dì Trương chứ."

Đúng vậy, cô nhớ rõ chứ, cô sao có thể không nhớ.


 
Chương 27: 27: Ánh Sáng Cứu Rỗi 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trước năm 16 tuổi, người bầu bạn bên cô lâu nhất không phải cha mẹ hay bạn bè, mà chính là người phụ nữ tự xưng là dì Trương này.

Nhưng giờ đối diện với bà Trương, cô chỉ cảm thấy vô vàn kinh hoàng!

Cơn kinh hoàng của cô là bị tất cả mọi người bỏ lại.


"Chị, đừng sợ, em vẫn còn ở đây mà.

" Đô Đô cố sức túm lấy áo Sở Ngọc, muốn ôm chặt lấy cô.

Vóc người nhỏ nhắn của cậu chỉ có thể ôm lấy một chút của xíu cô mà thôi.


Nhưng đúng là chút ấm áp ít ỏi ấy lại tiếp thêm cho cô sức sống.


"Xin lỗi, chúng tôi không cần người hướng dẫn.


" Nhận ra điều bất ổn, Phương Tư Niên tiến lên hai bước, ngăn cản bà Trương sắp tiếp tục xưng hô thân thiết "Ông chủ của chúng tôi vốn là người của căn cứ.

"

Lúc này, Đinh Túc cũng hiểu ý Phương Tư Niên.

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ kiêu ngạo.


"Đúng thế, tôi chính là cấp cao của căn cứ, chẳng kém gì bọn mọi rợ các người đâu.

"

Vừa dứt lời, hắn đi theo Phương Tư Niên rời đi, để lại cho bà Trương một bóng lưng.


Xác định đối phương sẽ không đuổi theo, Đinh Túc lo lắng hỏi "Các người còn khối năng lượng không? Trạng thái của cô ấy không ổn, cần được nghỉ ngơi ngay lập tức, tốt nhất là ngủ một giấc.

"


"Nhưng ngủ thì chẳng phải! "

"Đây là nơi Ánh Sáng Cứu Rỗi, các người nghĩ tạo sao nhiều người lại muốn vào đây?" Đinh Túc thiếu kiên nhẫn, chất vấn Phương Tư Niên về vấn đề này liên tục: "Nơi này có cơ chế tự ngủ phục hồi, không thể hack bằng phương pháp ngủ chui, mà điều kiện tiên quyết là khi ở đây phải nạp đủ khối năng lượng".


"Cái này có đủ không?"

Chỉ thấy Đô Đô nhai kẹo cao su, trên tay đột nhiên xuất hiện một chiếc túi da đựng đầy những viên đá nhỏ màu xanh lục, sơ sơ đếm cũng gần 100 khối.


“Đủ rồi, các người đi theo tôi đi.



……

Ở một mảnh đen nhánh trong góc phòng, một cô gái cuộn tròn ở góc cơn buồn ngủ một chút ăn mòn cô, nhưng cô vẫn như cũ ở đau khổ chống đỡ.


Cô không nhớ rõ đây là nơi nào, muốn làm gì, chỉ nhớ rõ không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ.




 
Chương 28: 28: Ánh Sáng Cứu Rỗi 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Ngủ đi.”

Thanh âm ấm áp mà lại nhu thuận từ phía trên truyền đến.

“Không có việc gì nữa, sẽ không có người làm thương tổn ngươi, an tâm ngủ đi nào.”

Thanh âm kia như là mùa xuân gió biển, như là tuyết địa lò sưởi, lại như là mẫu thân trấn an.

Cô gái kiên cố hàng rào ở trong nháy mắt tan rã, không hề chống cự chính mình nhất nguyên thủy d*c vọng, cô cứ như vậy nặng nề ngủ thiếp đi……

Lại một tia sét xẹt qua rồi dội một tiếng ầm ầm, ngôi nhà sáng choang ban nãy chìm vào bóng tối.

“Dì Trương ơi...!Dì Trương ơi”

Cô bé cuối cùng không thể tự lừa mình nữa, cô chao đảo chạy ra phòng khách, muốn tìm người bên đó an ủi.

“Kêu la cái gì, chẳng phải chỉ là mất điện thôi à.” bà Trương hất bay cô bé đang nhào vào mình.

“Nếu không phải mai bố mẹ mày về tao còn chẳng thèm trông cái nhà này”.

“Ui cha, cái xó xỉnh này đến cái đèn pin cũng không có”.

Bà ta lửng lơ sang nhà hàng xóm mượn một ngọn nến, rồi tiếp tục dọn phòng khách.


Cô bé bị cấm vào phòng khách, chỉ đành đứng ở cửa.

Cô bé nín thở nhìn ánh nến lập lòe, rồi nghe bà ta càu nhàu oán thán.

“Ai mà biết làm cái gì người ta không nhận ra mình nữa.

Bản thân bận rộn rồi còn đẻ ra con này.

Kiểu gia đình quỷ quái nào thế này, đến họ hàng cũng không có.

Nếu không phải trả tiền lương cao, tao mới không thèm trông cái nhà này đây.”

Vừa lẩm bẩm lớn tiếng, bà ta vừa lau chùi bàn ghế sạch sẽ.

“Được rồi, tao dọn xong rồi.

Tốt nhất mày biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Nghe bà ta định đi, cô bé hoảng hốt.

Cô bé chạy đến kéo váy bà ta, giọng run rẩy cầu xin: “Dì Trương ơi, hay là đừng đi mà...!Chỉ chốc lát nữa thôi...!Dì đừng đi...!Con sợ...”

Tiếc là lời cầu xin của cô bé không nhận được chút thương cảm nào.


“Tao không rảnh trông cái đồ xui xẻo như mày”.

Bà Trương hất tay cô bé ra, như là thấy bẩn, bà xoa xoa tay vào quần áo.

Tiếng đóng sầm cửa lớn vang lên, cả ngôi nhà lại chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Bé gái lo lắng nhìn xung quanh bốn bề đen kịt, một chút ánh sáng le lói yếu ớt từ ngọn nến nửa đoạn ở phía xa.

Cuối cùng, cô bé dừng lại cách ngọn nến nửa thước, sợ rằng mình lại gần sẽ khiến ngọn lửa tắt.

Ngọn lửa nhảy lên vui vẻ, tuy yếu ớt nhưng đã thắp lên tia hy vọng cuối cùng cho đứa trẻ cô đơn.

Đáng tiếc thay, nửa ngọn nến kia không thể chống chọi với bóng đêm kéo dài.

Ngọn nến mỏng manh cháy hết, chỉ còn lại một cục sáp nhỏ nửa đông, căn phòng lại chìm vào bóng tối dày đặc.

Cô bé đứng giữa phòng khách, không dám hành động.

Trong trí tưởng tượng, những con quái vật với móng vuốt sắc nhọn đang tiến về phía cô, mùi hôi thối từ miệng chúng như sắp chạm đến khuôn mặt cô.

Cô bé nắm chặt con dao giấu trong tay áo, đó là món quà sinh nhật ba tặng.

Mặc dù mẹ cô đã vứt đi, nhưng cô bé đã lén nhặt lại.

Ba nói với cô bé rằng khi cha mẹ không ở bên cạnh con, món đồ nhỏ này sẽ bảo vệ cô.

Trong bóng đêm, cô bé gầy gò cuộn tròn trên sàn nhà, ôm chặt con dao vào ngực, không ngừng hình dung khuôn mặt ba mẹ trong đầu, không ngừng cầu xin sự che chở của họ....



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom