Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vô Danh Ký

Vô Danh Ký
Tác giả: Peanut
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Vô tình bị cuốn vào một vụ án tự tử đã xảy ra nhiều năm trước, sinh viên năm nhất Trần Phi bỗng khám phá ra bản thân mình sở hữu năng lực của Tử Thần. Thế nào là Tử Thần? Năng lực của Tử Thần liệu có đơn giản là gặt đi sinh mệnh của người khác? Hãy dõi theo con đường khám phá Tử Thần cùng Trần Phi nhé.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 1-1: Chương mở đầu


-Ngươi, tên khốn kiếp, ông đây quyết liều mạng với ngươi.

Một cái bóng xám mờ ảo phẫn uất gào lên.

-Nếu ta là ngươi thì nên giữ chút hơi tàn đó để nói ra chút gì có ý nghĩa hơn đi. À, cái đó gọi là trăn trối đó.

Đứng ở phía đối diện, người thanh niên mặc trường bào màu xám, tay cầm một cây trường kiếm đen tỏa ánh sáng yêu dị dùng ngữ điệu đều đều đáp lại, đáng chú ý mỗi lời hắn nói ra lại như mang theo uy áp khiến bóng xám kia dù mạnh miệng nhưng không dám cho hành động gì thêm.

-Đạo đức giả, thối như rắm chó. Không có thanh kiếm kia thì người có còn đứng đó nói xàm không?

Bóng xám lại gào lên không cam tâm. Trong khi y gào lên, bóng y nhạt bớt đi, dường như sắp tan biến vào làn mưa đêm.

- Ồ, ngươi nghĩ nếu bỏ vũ khí thì ngươi mạnh hơn ta sao?

Người thanh niên thờ ơ hỏi lại.

- Dĩ nhiên, còn sống ta là cao thủ đánh khắp vùng này không đối thủ, đáng tiếc vì sơ ý để bị ám toán đến mất mạng. Chết đi rồi ta vẫn là hồn ma mạnh nhất cả vùng này. Ngươi nếu bỏ thanh kiếm kia đi liệu có đáng là đối thủ của ta không?

Bóng xám kia, à chính xác là hồn ma kia vẫn cố chấp nói vặn lại.

-Vậy ư?

Người thanh niên nói ngắn ngủn hai chữ, tiếp đó thanh kiếm thoắt cái biến mất đồng thời một luồng linh áp như sóng dữ ập xuống, luồng linh áp đè thẳng xuống cái bóng kia khiến y nằm rạp xuống mặt đất.

- Ngươi...ngươi...

Hồn ma kia nói ra từng tiếng đứt quãng bằng giọng cực kỳ thống thổ.

- Ngươi, à không, Giác Ngộ đại sư, ngươi năm tuổi vào chùa, mười lăm tuổi trở thành cao thủ hàng đầu chùa Vô Trần cũng là kẻ có ngộ tính cao, lý ra giờ này ngươi đang là phương trượng tạo phúc cho dân chúng. Đáng tiếc, ngươi là người trong Phật môn nhưng tâm tranh quá lớn, tính tự đại càng lớn hơn, sinh thời thì hà hiếp kẻ yếu, ăn chơi sa đọa bằng tiền phi nghĩa, chết đi vẫn không bỏ thói xấu, đi dùng năng lực của mình khiến bao người khốn đốn, bao linh hồn bị người giam giữ làm nô lệ mà không siêu thoát được. Ngươi nghĩ mình là kẻ mạnh nhất ư? Để ta kể cho ngươi một câu chuyện. Một con thỏ thấy một con chim ngủ trên đỉnh một cây cao, nó nghĩ cái cây đó an toàn nên cũng thoải mái nằm ngủ dưới gốc cây. Tiếc thay, một con sói nhân lúc con thỏ ngủ đã nhảy tới cắn chết nó.

Người thanh niên ngưng lại một chút, nhắm mắt khẽ thở dài rồi tiếp.

-Ngươi hiểu câu chuyện có nghĩa gì không? Nếu không là kẻ mạnh nhất, ở chỗ cao nhất thì chớ coi thường những thứ xung quanh, càng chớ nghĩ rằng mình có thể an ổn hưởng lạc.

Lời vừa dứt, thanh trường kiếm lại xuất hiện trong tay hắn đồng thời luồng linh áp rút đi nhanh như thủy triều.

- Đừng giết ta, ta đã hiểu rõ rồi, từ nay sẽ theo lời người nói không càn quấy nữa.

Hồn ma vừa thoát khỏi áp lực, tức thì quỳ mọp xuống lạy như tế sao đồng thời miệng

liên tục khẩn cầu xin tha.

- Giết ngươi ư? Không, ta chỉ đưa tới nơi mà ngươi thuộc về nó thôi.

Người thanh niên không chút nào để ý, chân bước tới trước người bóng ma, tay phải đưa thanh kiếm tới đâm nhanh vào vị trí trái tim. Ngay khi thanh kiếm xuyên qua hồn ma, phía sau nó liền xuất hiện một cánh cổng hình chữ nhật cao chừng bốn trượng, rộng cỡ hai trượng, trên hai cánh cửa là hai đồ hình khắc nổi hai bộ xương trông cực kỳ dữ tợn đồng thời hai cánh cửa mở ra, theo đó là những tia sáng đỏ như máu cùng âm thanh gào rống vừa thê lương vừa thảm thiết như từ cõi u minh vọng tới.

- A, không không. Xin...

Theo mỗi tiếng bóng ma nói ra, thân thể nó bị một lực hút vô hình từ cánh cổng kia kéo vào phía trong, thoáng chốc đã khuất hẳn sau cánh cửa. Hồn ma vừa biến mất, cánh cửa khép lại rồi nhanh chóng tan biến vào hư không.

-Tên này cũng không có phép tắc lịch sự gì nhỉ, ít ra cũng phải hỏi tên người "siêu thoát" cho hắn chứ. Mà cũng chả quan trọng, đỡ cho hắn tức chết lần nữa, mình vốn làm gì có tên chứ.

Người thanh niên thu thanh kiếm lại, lắc đầu mỉm cười rồi bắt đầu tự nói.

-Ừm, ban nãy lẽ ra phải kể cho hắn nghe một chuyện khác. Chuyện con thỏ đó không hợp lắm thì phải, đổi cái khác chắc hắn dễ hiểu hơn. Ừm, mà kệ, đằng nào giờ này hắn cũng xuống địa phủ rồi, chẳng có thời giờ đâu mà suy nghĩ nữa.

Hắn vẫn không thôi lảm nhảm một mình.

Hắn cũng chính là thanh niên không tên mới "siêu độ" một cách cực đoan cho cái gã Giác Ngộ đại sư kia.

Chuyện đời vẫn luôn mỉa mai như thế. Một kẻ xuất thân Phật môn, nơi luôn có những cao tăng có khả năng siêu độ linh hồn, đến cuối cùng lại để một kẻ chưa một lần nghe kinh Phật siêu độ cho mình.

Hắn, thực ra có tên rõ ràng. Trần Phi, 18 tuổi, sinh viên năm thứ nhất khoa Điện trường H, một otaku hoặc trạch nam chính hiệu Vodka Cá Sấu.

Câu nói huyền thoại:

-Học đằng nào cũng là việc cả đời, làm giấc đã.

Tình trạng: Ế vì đời ép thế.

Chiều cao: 1m72.

Cân nặng: 58kg.

Màu mắt: Nâu.

Tóc: Đen

Ngoại hình hắn không đến nỗi tệ, nếu không muốn nói là tương đối đẹp trai bất chấp thân thể có phần gày gò.

Nói như vậy để bạn đọc đỡ nhầm hắn thuộc thời cổ đại vì bộ trường bào màu xám kia. Đó là trang phục mà hắn mỗi khi xuất hồn đi “làm việc” là tự nhiên có. Nó khiến hắn đau đầu không thôi khi mấy hồn ma hiện đại thấy hắn là cứ lảm nhảm: “Ôi vị tiền bối, ôi vị thần tiên…”

Có vẻ như trong nhận thức của cả người sống lẫn người chết ở cái thời đại này, cứ mặc trường bào thì nếu không phải diễn viên phim cổ trang, cosplayer, bệnh nhân tâm thần thì sẽ là thần tiên trên thiên đình phái xuống.

Nói về chuyện không tên, chính xác là ở một thế giới khác, hắn thực không có tên hay chính xác là danh hiệu. Việc này xuất phát từ khi hắn bắt đầu bước chân vào giảng đường đại học nửa năm trước…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 1-2: Tuổi hồng thơ ngây (1)


-Ở lại cố gắng học với tự chăm sóc bản thân cho tốt. Rảnh thì gọi điện cho mẹ mày, bố thấy lúc mày chuẩn đi bà ấy cứ rơm rớm.

Người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc bộ quần áo bộ đội ân cần nói đồng thời lại mở ví, rút một tờ một trăm ngàn nữa tính đưa cho cậu con trai.

-Vâng con nhớ rồi. Bố giữ đi đường còn đề phòng xe thủng săm. Con tự lo được mà.

-Ừ. Thôi bố về đây. Gặp vấn đề gì khó giải quyết thì điện về cho bố.

Người đàn ông cất lại tờ tiền rồi xoay chiếc xe Honda, vừa ngồi lên vừa nói.

-Dạ, con nhớ rồi. Con lớn rồi, bố cứ yên tâm.

Chàng thanh niên cười nói rất tự tin.

-Ừ.

Người đàn ông chỉ nói một tiếng, trong giọng nói có chút gì đó đượm buồn nhưng thân từng là một quân nhân nên ông không lộ vẻ gì ủy mị, chỉ đề máy rồi lái xe rời khỏi khu kí túc xá trường H.

Người đàn ông vừa đi được chưa bao xa, vẻ tươi cười của người thanh niên trẻ liền bị vẻ cô đơn thay thế, trong đôi mắt như có ngấn nước…

Đó chính là ngày đầu tiên, hắn, Trần Phi chính thức trở thành một sinh viên, bắt đầu cuộc sống xa nhà, xa nơi làng quê yên bình đến sống giữa thành phố phồn hoa.

Trần Phi lắc lắc đầu thu lại tâm trạng, bắt đầu tính toán cần phải sắm những gì cho cuộc sống sinh viên của mình. Trước khi bố hắn về, cả hai người đã đi mua được vài thứ cần thiết như hòm tôn, xô chậu, ít móc quần áo, chiếu đơn, màn nhỏ… Cơ bản mà nói thì là tương đối đầy đủ bởi phòng kí túc xá vốn không rộng lại chứa đến tám người, mọi hoạt động chủ yếu là trên một cái giường đơn mà thôi.

Gia đình Trần Phi vốn không quá khá giả nên hắn quyết ý xin vào kí túc xá ở mong giảm bớt chi phí cho gia đình dù việc này bố mẹ hắn rất phản đối. Họ lo đứa con trai chưa bao giờ sống xa gia đình ở nơi hỗn tạp sẽ dễ bị bạn bè xấu dụ dỗ nhưng cuối cùng cũng phải đồng ý.

Trần Phi hiện tại đã tính toán xong, hắn liền rời sân kí túc rảo bước về phía dãy tiệm tạp hóa. Sau khi chọn một hàng mà chủ tiệm là một ông lão dễ mến, hắn mua chục quyển vở, đôi chiếc khăn mặt, một cái ấm siêu tốc với cái cốc lớn vừa có thể uống nước, dùng lúc đánh răng hoặc úp mì tôm luôn cũng được.

Cho tất cả vào trong một cái túi nilon to, hắn vừa xách vừa cất bước về khu kí túc, đồng thời mắt không quên để ý quan sát khắp xung quanh. Một kẻ mới đến ở một nơi xa lạ, quan trọng nhất là cần thông thuộc nơi đâu có cái gì để khi cần đỡ phải lơ ngơ đi tìm.

Chỉ một thoáng sau hắn đã leo lên đến phòng mình. Dãy kí túc xá này được xây cũng đã lâu nên chỉ có 4 tầng, mỗi tầng lại có 12 phòng, mỗi phòng để 8 sinh viên ở.

Trong phòng lúc này không chỉ có bảy tên nam sinh sắp ở chung phòng với hắn mà còn có đến hơn mười vị phụ huynh đang ngồi sắp xếp đồ đạc hoặc đơn giản là nấn ná nói chuyện dặn dò đứa con trai thân yêu của họ.

Trần Phi chào rồi cảm ơn mọi người đã chú ý đồ hộ hắn rồi lặng lẽ bước tới cái giường tầng dưới nằm ở phía góc trong phải của phòng.

Cất tập vở lên cái giá sách sinh viên, sắp xếp xong mấy đồ mới mua thêm, hắn thoải mái dựa lưng vào tường thở sâu một hơi. Ngày hôm nay hết chạy hoàn tất thủ tục đăng ký ở kí túc lại lo sắp xếp chỗ ở khiến hắn có phần mệt mỏi.

Có điều mới nhắm mắt được mấy phút thì hắn phải bật dậy rồi lại chào mọi người rời khỏi phòng. Nguyên do là nghe những lời dặn dò rồi những tiếng quan tâm của mấy vị phụ huynh kia khiến hắn có chút buồn tủi. Hắn dù không phải kẻ yếu đuối nhưng dù sao cũng là lần đầu xa nhà, bỗng chốc thay đổi hoàn toàn hoàn cảnh sống, đến một nơi không người thân thích, không bạn bè, ai cũng khó tránh khỏi có chút lạc lõng đơn côi.

Không muốn để tâm trạng mới khôi phục lại lần nữa chìm xuống, hắn nhanh chóng rời phòng, đi ra khỏi khu kí túc đoạn đảo mắt nhìn quanh rồi quyết định bước tới một căng tin bán nước ngay phía đối diện kí túc.

-Vào uống nước cháu. Sinh viên năm nhất hả? Uống gì cháu, Coca, Pepsi hay nước gì?

Chủ quán là một bà cô chừng khoảng bốn mươi tuổi, trông cũng khá thân thiện, thấy hắn bước vào thì đon đả mời chào.

-À, cho cháu lon bò húc với đĩa hướng dương đi cô.

Trần Phi nhìn một lượt cái bàn bày la liệt nước ngọt rồi thuốc lá lẫn đồ ăn vặt rồi nói.

-Ừ, ngồi đi. Chờ cô tí.

Bà chủ quán nghe hắn gọi đồ xong liền vui hẳn lên.

Phải biết một điều rằng sinh viên đa phần là tiền không nhiều, dù là năm nhất hay năm cuối đại đa số vào quán nước là gọi trà đá, sang hơn tí là Sting, Coca.

Hắn chịu gọi đến Bò Húc cùng là tương đối xa xỉ, một lon nhập về nếu đúng hàng chính hãng chỉ khoảng tám ngàn, bán ra mười hai ngàn, thực tế so với bán các loại nước ngọt khác cũng chả lãi hơn. Đơn cử như cái món Sting vàng nhập vào chỉ chưa tới bốn ngàn, bán tám ngàn thì còn lãi hơn, có điều tâm lý con người là như vậy, bán được món lớn vẫn thích hơn.

Trần Phi không thích nước ngọt, càng không phải dạng tiêu hoang, hắn gọi như thế là có lý do của hắn.

Chọn một cái bàn gần chỗ chủ quán, nhận lon nước và đĩa hướng dương, Trần Phi cũng không khui lon ngay mà đưa mắt quan sát kỹ lại khu kí túc này.

Trường H là một trường kỹ thuật top đầu nên khá rộng, kí túc xá cũng không hề nhỏ chút nào. Tổng cộng có đến ba khu nhà nằm cạnh nhau, khu hắn ở là lớn nhất gồm năm dãy nhà xếp sóng đôi, ngoài ra còn có một sân thể dục tổng hợp để sinh viên có thể rèn sức khỏe. Giữa hai khu nhà là một khoảng sân gạch khá rộng, ngoài ra còn hệ thống căng tin, quán xá ăn theo cũng được phép mở trong phạm vi kí túc nữa.

-Uống nước đi cháu. Để chút nữa là đá tan hết đấy.

Bà chủ quán thấy hắn quan sát đến xuất thần liền lên tiếng nhắc, đoạn lại tiếp.

-Ở một thời gian sẽ quen hết thôi. Cô bán nước ở đây cũng gần năm năm rồi. Nhìn mãi đâm chán.

-Vâng. Mà cô cho cháu hỏi cái này. Ở đây thì ăn uống với mua đồ ở chỗ nào tốt ạ?

Trần Phi bật nắp lon nước, rót ngang cốc rồi thuận miệng hỏi.

-Mua đồ dùng cá nhân thì ra quán bác Cao ở chỗ cửa ký túc cạnh khu C5 ấy. Còn ăn thì còn tùy, cháu muốn ăn ngon với sạch nhưng giá hơi cao thì vẫn ở C5, muốn rẻ thì C1, có điều ăn ở C1 thì nhớ mua Berberin nhá, ha ha.

Bà chủ quán cũng có vẻ là người hay chuyện nên nhiệt tình giới thiệu.

-Vâng cháu cảm ơn. Uống nước chắc chắn hàng cô rồi phải không?

Trần Phi nghe thế liền đáp lấy lòng, thực tế ở khu này có đến ba bốn quán nước lận.

-Ừ, nhớ ủng hộ cô đấy nhé. Chỉ sợ các anh dẻo miệng rồi thấy quán khác có cô xinh là bỏ đi luôn thôi.

Chủ quán giả lả đáp.

-Mà ở khu này có gì phải chú ý nữa không cô?

Trần Phi tiếp tục hỏi.

-Chú ý à. Ừm có mấy cái sinh viên năm nhất bọn cháu phải nhớ nhé. Khu C5 không như khu C2 bọn cháu toàn sinh viên năm nhất, hiền lành, khu C5 thì tạp hơn, đủ thành phần. Sinh viên côn đồ không thiếu nên tránh được thì tránh. Cái sân tập thể dục kia cũng thế, bọn cháu không có phần ở đó nên muốn tập luyện thì ra công viên đối diện trường hoặc ra bể bơi cũng được.

Bà chủ quán nói đến đây bèn ngưng lại một chút như ngẫm nghĩ gì đó rồi mới ngập ngừng nói tiếp.

-À cháu ở phòng nào?

-302 cô ạ.

Trần Phi nghe đến đây bỗng thấy có chút kỳ quặc bởi dù quan tâm khách hàng nhưng đến mức này thì hơi quá nha. Hắn định hỏi nguyên do nhưng nghĩ ngẫm một chút liền chỉ đáp thôi.

-À, thế thì không sao. Cô tưởng cháu ở tầng 2 mới lo.

Bà chủ quán nghe hắn nói xong liền khôi phục vẻ tự nhiên, vui vẻ đáp.

-Ở tầng 2 bộ có gì không ổn sao cô. Là phòng ở có vấn đề gì ạ? Cháu thấy các phòng đều mới sơn sửa mà nhỉ.

Trần Phi khó hiểu hỏi lại.

-Cháu nhìn phòng 204 kìa. Có thấy có gì đặc biệt không?

Bà chủ quán không trực tiếp trả lời mà đưa mắt nhìn lên rồi hỏi ngược lại hắn.

Quán nước ở ngay sát nhà C1, đối diện với nhà C2 nên Trần Phi chỉ ngoảnh đầu lại là nhìn thấy rõ. Thật kỳ lạ, các phòng khác hôm nay đón sinh viên mới lên cửa đều mở, người ra người vào liên tục nhưng phòng 204 lại khóa chặt cửa.

-Sao phòng đó lại đóng cửa thế cô? Chắc không phải để họp hành hay tổ chức quậy chứ?

Trần Phi thoáng nghĩ một chút, thấy có vẻ không đơn giản nhưng cũng chẳng rõ nên đành hỏi tiếp.

-Cháu không biết nhưng nhiều năm trước phòng đó từng có người chết. Mà không phải chỉ chết một người.

Bà chủ quán thấy hắn quan tâm hơn bèn nói với giọng thần thần bí bí.

-Cụ thể là như nào ạ?

Trần Phi thực có chút tò mò nhưng những chuyện chết chóc kiểu giật gân hắn nghe cũng không ít nên bình tĩnh đáp.

-Hồi đó mỗi phòng là mười người ở cơ, một dãy giường đôi sáu người, một dãy bốn. Phòng 204 đó một buổi khi sinh viên ở dãy bốn trong phòng thức dậy thì thấy cả sáu cậu bạn ở dãy sáu đã chết. Chết vì điện giật mà kỳ lạ là mùa đông ai cũng quấn chăn mặc áo dày, giường lại được sơn cách điện, dù có sứt sơn hở điện nhưng cũng không thể trùng hợp như thế.

Chủ quán tiếp tục giọng điệu âm u kể.

Trần Phi có quan sát qua phòng mình ở, quả thực giường được sơn cách điện khá kỹ, có điều nếu là nhiều năm trước thì khó biết chất lượng sơn thế nào. Đó có thể đơn thuần là tai nạn, chỉ buồn cho những sinh viên đó vận số quả thực đen đủi.

-Sau đó kí túc cũng cho đóng cửa phòng đó, làm êm sự việc rồi năm sau lại mở cửa phòng đó đón người mới. Đa số sinh viên nghe được thì đều tránh nhưng cũng có vài cậu trai khí thế dám vào ở nhưng chẳng rõ vì sao sau một vài ngày thì nhất nhất rời khỏi. Quản lý kí túc điều cả thanh niên xung kích vào ở để chứng thực phòng không vấn đề nhưng sự việc lại diễn ra nên dù chẳng ai trong số này giải thích vì sao họ bỏ đi nhưng dân tình đều nói phòng đó có oan hồn của sinh viên chết trẻ quấy phá. Cũng năm đó kí túc đóng cửa vĩnh viễn phòng đó luôn.

Chủ quán thấy Trần Phi chưa quan tâm lắm liền tuôn một tràng dài kể rõ câu chuyện kia.

-Vậy thì cũng ghê thật. Dù sao ở phòng từng có người chết bất đắc kỳ tử vốn cũng chẳng lành, đóng cửa cũng hợp lý cô nhỉ.

Trần Phi hững hờ đáp. Bố hắn từng đi tham gia chiến trường, nơi bom đạn mịt mù, mạng người như chỉ mành treo chuông, gặp bao nhiêu cảnh sinh tử nên so với những câu chuyện mà bố hắn kể cho hắn về chiến tranh thì chuyện này thực cũng không có gì làm hắn phải bận lòng.

Nói chuyện thêm vài câu, im lặng uống nốt cốc nước hắn liền thanh toán tiền rồi trở về phòng, bỏ nguyên đĩa hướng dương chưa cắn hạt nào.

Thời gian tiếp đó, hắn sau khi tắm rửa xong liền đi ăn tối ở nhà ăn nhà C5, quả tình thức ăn không quá tệ dù giá tiền hơi cao. Hắn cũng không quên gọi điện vè nhà để báo cáo tình hình để mẹ hắn yên tâm. Nghe giọng mẹ qua điện thoại, Trần Phi thấy rõ bà như sắp khóc khiến hắn không dám nói lâu sợ bà khóc thật thì hắn cũng khó kìm lòng.

Tối đó, phòng hắn chỉ còn lại mười tên con trai. Cả bọn đều xa lạ nên một đứa tên Bình liền khơi mào màn giới thiệu. Theo đó phòng hắn cũng lần lượt giới thiệu, Trần Phi sau khi nghe chính tên kia giới thiệu cũng nói một chút về bản thân. Cả bọn trong phòng khi nghe hắn nói tên đều nói tên hắn dễ nhớ và ghi không tốn mực. Cứ thế không khí trở nên gần gũi hơn, một đứa tên Hiếu còn mạnh dạn đề nghị mai đi làm bữa rượu ốc xem như anh em bốn biển tề tụ làm cả bọn lè lưỡi lắc đầu.

Cứ như thế, mười thanh niên trẻ sôi nổi nói chuyện cười đùa tới tận 11 giờ khuya mới chịu dừng khi trưởng phòng mới bầu là Bình nói cả bọn tắt đèn đi ngủ mai còn đi học.

Trần Phi sắp sắp chăn gối rồi ngã người xuống giường nhắm mắt dỗ giấc. Có lẽ vì mệt nên hắn thiếp đi rất nhanh. Thế nhưng khi chập chờn ngủ được không rõ bao lâu thì có tiếng khóc làm hắn thức giấc. Nâng đầu dậy hắn nghe rõ tiếng khóc rất khẽ ấy bất ngờ lại vang lên từ giường thằng tên Hiếu. Có lẽ nó quá nhớ nhà.

-Đừng khóc. Dần sẽ quen thôi mày.

Trần Phi nhỏ giọng an ủi.

Thằng Hiếu không đáp mà nhìn sang hắn rồi cố gắng kìm tiếng khóc rồi trùm chiếc mền mỏng như có phần xấu hổ.

Một lát sau, cả phòng lẫn thằng Hiếu mới khóc chìm vào giấc ngủ, chỉ có Trần Phi chưa ngủ lại được. Đang khi trằn trọc, hắn bỗng nghe thấy có tiếng hát từ tầng dưới vọng lên. Tiếng hát của một giọng nam, không lớn nhưng cực kỳ rõ. Đó là bài hát mà hắn cũng biết, ‘Tuổi Hồng Thơ Ngây’…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 2: Tuổi hồng thơ ngây (2)


“Tuổi hồng thơ ngây dưới mái trường. Tuổi thơ đã đi qua rồi, để lại cho tôi một nỗi buồn…”

Từng lời cứ vang lên một cách rành rọt trong tai Trần Phi. Người hát tuy không hay nhưng nghe lại cực kỳ buồn bã, thống thiết. Có điều, Trần Phi không có rảnh mà nằm thưởng thức bởi khi hắn lôi chiếc Nokia cục gạch của mình lên bấm xem thì bây giờ đã là 1 giờ đêm, có ai hát vào giờ này chứ, chẳng lẽ là tên sinh viên mới nào dở người vì quá nhớ thời cấp Ba, quá nhớ bạn mà nửa đêm biểu diễn giữa kí túc.

Thêm nữa là dường như chỉ có mỗi mình hắn bị tiếng hát kia tác động bởi lời ca rõ như thế mà cả đám trong phòng lại không động cựa gì. Lẽ nào tai bọn bạn cùng phòng đều là tai trâu?

Trong khi hắn còn đang nghĩ ngẫm, tiếng hát du dương buồn bã kia bỗng như đổi tông, chuyển sang tiết tấu như Bolero pha Rock, mỗi từ như chứa đầy thù hận, mỗi tiếng hát vang lên như ném cả tảng đá xuống mặt hồ khiến Trần Phi bất chợt cảm thấy rùng mình.

Trần Phi rất muốn bật dậy ra khỏi phòng, tìm xem thằng dở nào quấy phá lúc nửa đêm khiến mình không thể ngủ yên, nhưng hắn lại chần chờ bởi hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Thêm nữa, hắn dù thế nào cũng là người mới, sức vóc không bao nhiêu, rủi ra nhắc, được thì tốt, không được mà đối phương lại hung hăng lên thì quả không biết ra sao. Dù gì, kẻ nào hát lúc này cũng không bình thường. Nghĩ thế hắn lại nằm im. Cũng may kẻ hát bài kia chỉ hát hết bài rồi thôi. Kí túc xá cuối cùng lại chìm vào màn đêm yên ắng.

Trần Phi thấy kẻ kia không hát nữa, tuy trong lòng vẫn cảm giác có gì đó sai sai, nhưng có lẽ vì mệt nên hắn cũng lười nghĩ tiếp, hiện tại đi ngủ để mai có sức học vẫn là tốt hơn. Ôm suy nghĩ đó, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…

6 giờ sáng, Trần Phi tỉnh dậy, sau khi làm công tác vệ sinh cá nhân, ăn cái bánh mỳ, dù đã chấm sữa vẫn thấy khô như rơm, hắn liền khoác balo rời kí túc lên giảng đường. Có điều hơi buồn là phòng hắn cả chín tên kia không ai học cùng lớp với hắn. Thêm nữa ở năm thứ nhất, dù trường đào tạo theo tín chỉ nhưng chương trình học vẫn là do Ban giám hiệu đặt cố định như thế hệ học niên khóa, vậy nên ở năm nhất này hắn chỉ có thể đi về một mình.

Khi rời kí túc, lúc qua tầng 2, hắn có ngó qua phòng 204 mà bà chủ quán nước nhắc tới, tuy vậy ngoài việc cái khóa cửa đã cũ han gỉ ra thì Trần Phi không thấy có gì bất thường, tuy thế hắn cũng không có tò mò mà đánh mắt săm soi, mặc kệ nó thế nào, nếu nó thực sự bất thường thì cũng không chờ đến phiên hắn vào trường mới xảy ra chuyện.

Trường H rất đông sinh viên nên dù đã chia năm thứ nhất ra hơn sáu mươi lớp học hai buổi sáng chiều nhưng nhìn lượng người đến lớp buổi sáng vẫn khiến Trần Phi cảm thấy có phần choáng ngợp. Khi bước tới giảng đường hắn còn bất ngờ hơn bởi giảng đường rất đông, do hắn không để ý nên không biết, giảng đường hắn học sáng nay là ghép từ năm lớp H01 đến H05, nhân số lên đến gần 300 sinh viên, trong đó nam sinh chiếm đa số, nữ sinh viên rất ít, đếm sơ chỉ chừng gần hai mươi. Thực sự là dương thịnh âm suy.

Trần Phi đến sớm nên có dịp quan sát qua một lượt các bạn học của mình, có nhiều đứa thì mặt đầy vẻ hưng phấn pha chút hãnh diện, có đứa thì mắt vẫn đỏ ke như khóc chưa có đủ, lại có đứa mắt vẫn còn muốn díp lại, hiển nhiên tối qua lạ nhà nên không ngủ được mấy.

Hai tiết đầu tiên hắn học Triết Học. Nghe nói bộ môn này có một giáo sư giảng rất hay, cuốn hút, có điều hắn vận khí khá tệ, gặp phải một ông khác, giảng như google đọc khiến hắn lẫn cả đám còn lại như nghe hát ru. Dẫu thế thì đám bọn hắn vẫn là sinh viên năm nhất ngoan hiền nên đa số là chịu khó lắng nghe, ghi chép nhưng cũng không thiếu đứa ngáp lộ cả răng lẫn lợi, lại càng không thiếu đứa ngó ngang ngó dọc bắt quen nói chuyện mà trong số này có một tên ở ngay bàn hắn ngồi.

Trần Phi vốn tính không dễ bắt chuyện người lạ nên hắn chỉ nghe một cách lơ đễnh.

-Bọn mày biết gì không, trường mình từng có nhiều ông học quá đến hâm hấp đấy. Có ông hơn mình 3 khóa, đạt giải nhì Toán quốc gia mà lên học trường mình được một năm thì thần kinh, giờ không chịu về quê mà cứ tự kỷ ngồi trong phòng chơi mấy trò offline.

Thằng lắm miệng này tên Năm, có vẻ như hóng được rất nhiều chuyện từ trước nên miệng bắn tía lia không ngừng.

-Chưa hết đâu, còn có trường hợp tự tử nữa. Nhưng không phải vì học quá mà là thất tình.

-Má, yêu gái trường nào mà thất tình đến độ tự tử vậy? Tao không tin là yêu gái trường này.

Một thằng mặt mũi trắng trẻo, trông khá đẹp mã vừa hỏi vừa nhìn qua một lượt đám con gái ngồi dãy đầu với ánh mắt châm biếm.

-Việc này trường mình cho nó chìm xuống nhanh lắm nên chả biết yêu cô nào. Trước khi tự tử anh đó còn leo lên tầng 4 khu A3, tay cầm ghi ta hát một bài xong rồi mới nhảy xuống tự tử.

Thằng Năm lắc lắc đầu đáp.

-Hát bài gì? ‘Your love is a lie’ sao?

Thằng mặt trắng tò mò hỏi.

-Móa, hồi đó trường mình toàn dạy tiếng Nga, lấy đâu ra Your love is a lie. Là bài gì thơ ngây nhỉ? À, Tuổi hồng thơ ngây.

Thằng Năm xì mũi coi thường đoạn vừa ngẫm ngợi vừa nói.

Trần Phi khi nghe đến câu cuối, khuôn mặt vốn thiếu điều khắc bốn chữ ‘Ta không quan tâm’ để hình dung bỗng thay đổi hẳn, tròng mắt hắn cũng đảo nhanh nhìn sang thằng Năm. Tuổi hồng thơ ngây, đó chẳng phải bài hát hắn nghe tối qua sao?

Xâu chuỗi tất cả, nhất là việc tiếng hát tối qua hắn nghe rất rõ mà chẳng đứa nào trong phòng động cựa, hắn đi đến một kết luận hoang đường: Kẻ hát tối qua không phải người.

Đang khi hắn muốn mở miệng hỏi thằng Năm cho rõ, tiếng chuông chói tai báo hết tiết vang lên. Tức thì, cả đám như được giải thoát, đứa thì đổ gục xuống bàn nhắm mắt ‘dưỡng thần’, đứa thì chạy ra ngoài hành lang hít thở cho đỡ buồn ngủ hoặc có thể xuống căng tin kiếm gì đó ăn. Xem ra khi ra chơi thì trung học hay đại học cũng không khác gì nhau.

Trong lúc đó, Trần Phi vẫn ngồi im tại chỗ. Hắn đang mải suy nghĩ đến sự việc kỳ lạ tối qua, thêm lời kể mới nghe từ thằng Năm kia, lẽ nào thực sự có ma. Trần Phi rất muốn loại bỏ giả thiết này, nhưng hắn lại không giải thích được nhưng thắc mắc trong lòng theo cách nào hợp lý. Nếu chấp nhận việc ma hát tối qua, kết hợp với vụ tự tử kia, kẻ hát là hồn ma nam thanh niên tự tử năm xưa, vậy thì hồn ma này cũng đi quá xa rồi. Hắn không tin chuyện ma cỏ nhưng cũng nghe kể qua, hồn ma thường chỉ làm những hành động dạng đặc trưng ở nơi nó gắn bó nhất hoặc nơi nó chết, thanh niên kia chết tại nhà A3, chỗ đó cách xa khu C1 của hắn.

Đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông lại lần nữa vang lên báo hiệu vào tiết. Trần Phi quyết định tạm thời gác vấn đề này lại, dù thế nào hắn đến lớp để học chứ không phải để nghĩ chuyện ma. Nghĩ thế, hắn liền lật sách ra và bắt đầu chúi đầu vào đọc. Trong thâm sâu, hắn thực không biết môn này có tác dụng gì khi ra trường không nhưng ít nhất, muốn có cái bằng tốt thì phải học tốt trước đã.

Trong lúc đó, thằng Năm cạnh hắn vẫn nói như thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt, như sông Hồng chảy mãi không ngừng. Nhưng cái mồm cực phẩm của nó bỗng há rộng rồi cứ thế bảo trì như bị trúng gió bởi lúc này một việc xảy ra.

-Thưa thầy cho em vào lớp.

Một giọng nói thanh thúy vang lên khiến cả giảng đường ồn ào bỗng biến thành thư viện. Phía cửa, chủ nhân của giọng nói kia hơi cúi người chào thầy rồi nhanh chóng thẳng người lên, đưa mắt nhìn khắp giảng đường một lượt.

-Em vào đi. Sau đi đúng giờ nhé.

Thầy giáo khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng phất tay ra hiệu.

-Mẹ ơi, sao cái trường này lại xuất hiện người thế kia được chứ.

Thằng mặt trắng mồm cũng há hốc ra như thằng Năm, đồng thời không ngừng than thở.

Quả thực cô gái kia quá xinh, không chỉ so với nhưng cô khác trong giảng đường mà so với rất nhiều cô khác thì vẫn là vượt trội về đẳng cấp. Dáng người cao mà không chút thô lại đường nét rõ ràng, làn da trắng hồng đầy sức sống, sống mũi cao, mái tóc đen nhánh, bộ sơ mi màu trắng quần tối màu đơn giản mà thanh lịch, nhất là đôi mắt đen lánh linh động khiến cho người người nhìn cảm thấy một sức thu hút khó cưỡng nhưng lại có chút cao quý xuất trần làm người ta không dám tùy tiện lại gần. Vẻ đẹp dạng này tuyệt đối là thứ khiến bất cứ gã con trai nào cũng phải đổ.

Lúc này, là mấy cô gái trong giảng đường cũng khó mà không nhìn nữ sinh kia chăm chăm. Trường H vốn ít con gái, lại là trường kỹ thuật nên chương trình học rất nặng, con gái không chú trọng trang điểm mấy khiến cho trường luôn bị mang tiếng là trường toàn gái xấu. Chẳng thế là mà có câu: Xưa nay hồng nhan thường bạc mệnh – Con gái trường H sống bất tử.

Trần Phi cũng không ngoại lệ, tuy vậy hắn cũng không đến nỗi thất thố như mấy đứa khác. Hắn chỉ đưa mắt nhìn cô gái kia một lát rồi lại quay lại cắm mặt vào đọc sách. Với hắn, con gái xinh ở độ tuổi này nếu không phải đã có người yêu thì là les hoặc thần kinh có vấn đề, không có ngoại lệ. Một tên như hắn tuyệt không có cơ hội, vậy nên tránh phải mang tiếng háo sắc, không để ý là tốt nhất, hơn nữa lạnh lùng cũng là một kiểu hấp dẫn nữ nhân.

-Xin lỗi, bạn nhường mình ngồi chỗ này được không?

-A, a. Được chứ, bạn ngồi đi.

Đang khi Trần Phi chăm chú đọc, giọng thanh thúy kia lại lần nữa vang lên sát cạnh hắn. Thằng Năm thì như một con rối, mặt mũi đần ra chỉ lắp bắp nói được một câu ngắn ngủn rồi bật dậy nhường chỗ.

Trần Phi có chút bất ngờ không biết phải nghĩ gì. Chỗ ngồi này này không tính là tốt để nghe giảng, thằng Năm lại ngồi ngoài cùng nên nếu cô nàng này ngồi chỗ đó thì chính là chỉ ngồi sát mỗi mình hắn. Hắn tuy thấy mình không xấu nhưng cũng chẳng đẹp xuất chúng, càng không hoang tưởng nghĩ rằng cô nàng này vì mình mà ngồi chỗ này.

-Chào bạn. Mình là Nhi, Lê Thanh Nhi. Làm bạn nha.

Hơi thở như lan, giọng nói như ru kia lần này làm Trần Phi hoàn toàn bất ngờ thật rồi. Hắn có chút lúng túng, mặt đỏ bừng lên, đôi mắt mở to hết nhìn cô nàng này vừa nhìn mấy thằng bạn đang dùng ánh mắt hình tên lửa nhìn hắn.

-A, mình là Trần Phi, Phi trong phi thường, không phi lao hay phi pháp đâu nhé. Làm bạn, ừm á, tất nhiên.

Trần Phi, có lẽ do sự việc hoàn toàn không như hắn dự tính lại thêm tính hắn có phần nhát gái nên chỉ biết đáp loạn xạ.

-Hi hi, tốt rồi. Sau này mình còn gặp nhau nhiều, mong bạn giúp đỡ ha.

Cô nàng lại cười hi hi nói.

Lời này vừa nói xong càng khiến Trần Phi thêm ngạc nhiên đồng thời cảm giác những thứ không đúng càng lúc càng nhiều. Tóm lại là nó không đúng ở đâu đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 3: Tuổi hồng thơ ngây (3)


Suốt thời gian còn lại của tiết học đó, Trần Phi không thể tập trung được. Lý do không phải hắn để ý cô bé bên cạnh hay suy nghĩ về những thứ lạ mà vì quanh hắn bọn con trai không chịu an tĩnh dù thầy giáo nhắc mấy lần.

“Không có tiền đồ gì hết!” Trần Phi thầm than. Đành rằng trường H ít con gái, cô gái ngồi cạnh hắn cũng quá xuất chúng nhưng bọn kia cứ làm như chưa thấy con gái bao giờ vậy. Thật sự là hết chỗ nói.

Mọi việc chỉ lắng xuống vào tiết tiếp theo, Đại Số Tuyến Tính. Hắn dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng chương trình học Đại học rất nặng, thêm nữa hắn học trường thường không chuyên gì nhưng cũng không nghĩ đến học cái môn này lại khoai như vậy. Thầy lại giảng nhanh khiến hắn còn chưa kịp hiểu cái này đã phải cố nuốt cái khác, cuối cùng là nhiều đoạn như vịt nghe sấm. Bọn khác cũng hoang mang y như hắn, bộ dáng vừa tập trung vừa không hiểu.

Lê Thanh Nhi ngồi bên cạnh hắn thì lại không có như vậy. Cô nàng chả buồn lật sách ra xem, cũng chả buồn ghi chép, chỉ lơ đễnh nhìn lên bục giảng, thỉnh thoảng lôi chiếc điện thoại ra xem.

“Chả nhẽ là dân chuyên đã học trước chương trình? Hay là tăng K xuống học lại?” Trần Phi nghi hoặc tự hỏi. Phải biết một số trường cấp 3 khối chuyên có dạy cả chương trình Đại học, thêm nữa là trường H lượng sinh viên tăng K mỗi năm, nhất là năm đầu là không ít, điều này khiến Trần Phi sau một thoáng quan sát liền đặt ra câu hỏi này.

Một điểm đáng chú ý nữa là cái điện thoại cô nàng này dùng rất lạ. Hắn dù là dân tỉnh lẻ, nhà cũng chẳng phải có điều kiện nhưng sẵn máu thích công nghệ nên hầu hết các loại điện thoại hắn đều biết nhưng cái này thì lạ quá, trước sau đều không có logo dù không dán màn hình cũng chẳng có ốp lưng.

-Sao thế?

Đang lúc hắn đưa mắt quan sát Thanh Nhi, cô nàng đột nhiên quay sang nhìn hắn, hỏi.

-À, không có gì đâu.

Trần Phi lấp liếm.

Thanh Nhi thấy hắn trả lời vậy cũng không nói gì thêm. Không khí bỗng chốc có chút mờ ám nhưng rất nhanh những lời giảng trên bục đã đưa mọi thứ trở lại bình thường.

11 giờ 45, tiếng chuông một lần nữa vang lên báo hiệu tiết học cuối cùng đã kết thúc. Cả đám sinh viên đúng như câu thường thấy, ào ra như ong vỡ tổ. Trần Phi ngược lại, hắn thư thả thu dọn sách bút bỏ vào balo rồi mới lững thững rời giảng đường. Thực sự năm tiết học đã khiến hắn cảm thấy khá mệt. Hắn từ năm cấp 2 đã tự hình thành tư tưởng rằng không thể trông chờ quá nhiều vào thầy cô bởi may rủi quá lớn, gặp thầy cô giỏi, tốt thì tự nhiên là tốt đẹp, rủi mà ngược lại nếu không tự học thì đúng là tự bán rẻ chính mình. Vậy nên, với Trần Phi thì học chính là tự học.

Thời gian tiếp đến trong ngày cũng không có gì đặc biệt cả. Chỉ là hai bưa trưa tối, chiều thì đứa học đứa chơi. Sinh viên, nhất là ở kí túc hay trọ xa nhà đều là lần đầu sống độc lập, không ai quản thúc, giống như con cá từ ao tù ra hồ lớn, tha hồ tung tẩy, bơi đi đâu không ai quản. Chính điểm này khiến cho đứa tự cứng cáp mà trưởng thành, có đứa sa ngã đến độ không thể đứng dậy nổi, âu cũng một phần là do cách nuôi dạy quá mức chu đáo mà ra.

Khi màn đêm buông xuống, cả phòng 302 nhà C1 chìm vào một khoảng im lặng. Cả mười nam sinh viên mỗi người một việc. Đa phần là ngồi trước bàn gấp, chong đèn…điện học tập ôn bài. Trần Phi lúc này đang đứng ở hành lang trước cửa phòng nghe điện thoại gia đình. Bố hắn là cựu quân nhân giải ngũ nên tính tình khá cương liệt, luôn tỏ ra lạnh lùng nghiêm khắc. Mẹ hắn thì ngược lại, bà là người sống tình cảm, hắn lại là con út được chiều từ nhỏ nên bà rất lo lắng cho hắn, gọi điện lên hỏi đủ thứ từ ăn đến uống rồi học hành. Nếu đổi là khi còn ở nhà có lẽ hắn đã gắt um lên nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, chỉ biết nghe rồi nói mấy câu không sao, con ổn, con biết mà để bà yên tâm.

Thời gian còn lại của buổi tối hắn cũng chỉ là loanh quanh xem lại bài cũ với xem trước một chút môn học ngày mai, kế đó sắp sẵn sách vở rồi dọn dẹp giường chiếu đi ngủ. Hôm nay đã quen hơn nên khá nhanh sau khi nằm xuống, hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ…

“Khi biết tin em rồi, lòng anh bỗng se thắt lại.

Và khi tiếng chuông giáo đường chợt ngân, xe hoa dừng lại.

Em làm cô dâu, khoác áo hồng, sánh vai bước đi bên chồng, tình anh đơn côi....”

Từng chữ trong bài Tuổi Hồng Thơ Ngây lại vang lên trong tai Trần Phi khiến hắn lần nữa tỉnh giấc giữa đêm. Ngó nhanh màn hình điện thoại, hiện tại là 3 giờ đêm, chuyện quái gì nữa đây.

Trần Phi vừa tự hỏi vừa lắng tai nghe. Vẫn bài hát đó nhưng hôm nay là người khác hát, thanh âm nhẹ nhàng hơn nhưng cũng sầu thảm hơn, nghe lúc có lúc không như từ chỗ xa xăm nào đó vọng tới.

“Khỉ thật, dù là người hay ma cũng không thể để chuyện này tiếp tục được.” Trần Phi nhìn đám bạn vẫn đang ngủ, hắn tự nhiên hiểu rõ bài hát này hoặc chỉ mình hắn nghe được hoặc kẻ kia hát chỉ để cho mình hắn nghe thấy. Tuy sợ nhưng Trần Phi không hoảng loạn bởi hắn từng nghe bố hắn nói: “Ma quỷ vốn từng là con người lại thua con người một thân thể, sao con người phải sợ ma quỷ.” Ôm suy nghĩ đó hắn nhẹ nhàng rời giường, kéo chốt cửa rồi vừa lắng tai nghe vừa rời phòng đảo mắt thăm dò xung quanh. Chỉ thấy các phòng dọc hành lang tầng 3 đều đóng kín cửa, im lặng và tối om. Cả không gian lúc này ngoài ánh sáng vàng vọt từ cây đèn cao áp ở sân trước kí túc thì không thấy nguồn sáng từ bất kỳ phòng nào cả.

Lấy hết can đảm, Trần Phi chậm rãi từng bước từng bước bước dọc hành lang rồi men theo cầu thang bước từ tầng 3 xuống tầng 2 sau khi xác nhận tất cả các phòng tầng 3 đều không có gì lạ.

Xuống đến đây, tiếng hát kia vẫn không lớn thêm hay nhỏ đi khiến Trần Phi có chút nghi hoặc xen lẫn cảm giác sợ sệt. Hắn đoan chắc tiếng hát kia là của hồn ma nào đó nên dù có nghĩ thế nào, hơn một thân thể hay hai thân thể thì nỗi sợ trong tiềm thức vẫn nổi lên.

“Con người sợ những thứ họ không thể nhìn thấy, thấy nó rồi thì không còn sợ nữa!” Chẳng biết nhìn thấy nó sẽ đỡ sợ hay càng sợ hơn nhưng Trần Phi quyết định không từ bỏ bởi hắn đến đây để học mà đêm nào cũng phải thức dậy nghe liveshow một bài thế này thì không ổn. Hắn thoáng nghĩ tới việc chuyển khỏi kí túc nhưng đồng thời lại gạt ngay nó đi. Khi còn chưa rõ tình hình mà từ bỏ không phải tính cách của hắn.

Đưa mắt nhìn một lượt dọc hành lang tầng 2, sống lưng Trần Phi bỗng cảm giác buốt lạnh khi thấy phòng 204 thay vì khóa thì cánh cửa dường như đã được mở ra, ánh sáng màu đỏ như máu chiếu ra, trông mờ mờ ảo ảo.

Ôm những suy nghĩ lộn xộn, Trần Phi đi như lết về phía phòng 204. Chẳng biết bao lâu, Trần Phi cuối cùng cũng bước đến được đến trước cửa phòng 204. Hắn rón rén đưa mắt nhìn vào. Kỳ lạ là cửa phòng vẫn khép, qua khe cửa hẹp hắn nhìn thấy có một gã hình dáng mờ ảo, không biết có phải vì thứ ánh sáng đỏ máu kia làm gã mờ ảo không mà thân thể gã như có như không, chỗ mờ chỗ tỏ. Gã này đang cúi gằm mặt xuống, hai tay chăm chú vừa giữ vừa gảy cây đàn ghita.

Đã đến thì phải nhìn cho rõ, biết đâu là mấy tên thanh niên xung kích của khu nhà làm trò. Mang chút hi vọng mỏng manh ấy, đồng thời đè nén sự sợ hãi, Trần Phi bước gần hơn về cửa phòng rồi đưa mắt ghé sát vào khe cửa. Khung cảnh hiện ra trước mắt hắn khá tà dị. Bên dãy giường bốn người hoàn toàn không có ai, khung giường cũ kỹ phủ một lớp bụi mờ kèm mạng nhện, trong khi đó ở dãy sáu người thì lại có đầy đủ đồ đạc cơ bản dành cho một sinh viên, hòm tôn, giá sách với móc treo quần áo. Có năm người thanh niên chạc tuổi hắn đang ngồi, một trong đó là gã đang ôm đàn hát còn bốn người nữa đang ngồi xung quanh.

Nói tà dị vì trang phục của những người này lẫn kiểu tóc đều trông như những năm thập niên 90 thế kỉ trước. Ai cũng vận quần ống loe, người khoác áo khoác hoặc áo len kiểu cũ, tóc bổ luống hoặc mái lệch. Ai cũng cúi gằm mặt nên không trông rõ dung mạo.

Trần Phi tuy cực kỳ sợ hãi bởi nhìn cách ăn vận này, hắn chắc chắn năm người kia là năm hồn ma của những sinh viên đã chết vì tai nạn mà bà chủ quán từng nhắc.

“Khoan đã, sao chỉ có năm người, bà chủ quán nói là sáu mà.” Trần Phi lòng cực kỳ kinh hãi đến độ chân tay cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt, nghĩ ngay đến điểm mấu chốt.

-Đã đến… sao không vào…. chơi với bọn anh?

Không để Trần Phi phải nghĩ, một gương mặt méo mó đến khó mà nhìn ra đường nét từ cánh cửa bỗng nhiên thò ra rồi như áp sát vào khe cửa nhìn chằm chằm Trần Phi, đồng thời âm thanh nghèn nghẹt từ cái miệng méo mó vang lên.

Cùng lúc đó, năm gã trong phòng cũng đồng loạt ngẩng mặt lên nhìn về phía cửa. Cánh cửa bị một sức mạnh vô hình mở toang ra, may là cánh cửa mở vào trong nếu không chắc nó đã hất ngã hắn mất rồi. Cả sáu người lúc này nhe hàm răng trắng ởn nhìn hắn như nhìn một con mồi đồng thời cất tiếng cười cực kỳ quái dị.

-Các ngươi là những sinh viên đã chết vì điện giật ở phòng này sao?

Không biết có phải vật cực tất phản hay không, Trần Phi bỗng không còn thấy sợ hãi mà thay vào đó, sự thương cảm pha chút hiếu kỳ nổi lên khiến hắn hỏi một cách vô thức.

-Hé hé, đúng đấy. Hôm nay phòng này sẽ có thêm thành viên mới rồi.

Gã đang cầm đàn buông cây đàn rồi thình lình bay nhanh về phía hắn. Đó chính xác là bay, gã vừa bay vừa há mồm rộng như cái chậu máu đồng thời đưa hai cánh tay với đôi bàn tay co quắp kèm bộ móng dài bổ tới Trần Phi.

Gã giang hai tay ra không rõ là muốn chộp hay muốn dùng bộ móng vuốt kia cắt ngang người Trần Phi có điều Trần Phi phản ứng cũng không chậm, lập tức vung hai cánh tay mới đây còn cứng đờ ra gạt hai cánh tay gã kia rồi nhanh như chớp nắm tay phải đấm thẳng vào hàm dưới của gã khiến con ma nay bị đánh cho bật ngược lại, ngã dúi dụi xuống sàn.

-Không thể nào, người thường sao chạm vào tao được? Là Sát Thần? Không phải, là Tử Thần sao?

Con ma gắng gượng nhỏm dậy đồng thời dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Trần Phi, miệng lắp bắp nói những câu khiến Trần Phi chẳng hiểu gì cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom