Cập nhật mới

Dịch Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo Hôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Sáng sớm mùng sáu, sắc trời còn sớm, người Tần gia hoặc là đang chuẩn bị bữa sáng, hoặc là đang rửa mặt hoặc là dọn dẹp sân, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa dồn dập, mở ra nhìn, là lão Lưu gia mang theo mấy nhi tử của hắn nâng Lưu thị vào cửa.

"Lại có chuyện gì?"
Tần Lai Phúc hỏi.

"Không biết, từ hôm qua nàng đã không thoải mái, buổi tối ăn không ngon, ta tìm đại phu trong thôn xem qua, cái gì cũng xem không ra.

" Lão Lưu gia nói xong, "Nàng là người Tần gia, các ngươi muốn làm gì chúng ta đều không có ý kiến, đi trước.

"
Nói xong, bỏ Lưu thị lại, mấy phụ tử trực tiếp bỏ chạy.

Bởi vì tiền án của Lưu thị, bao gồm cả Phỉ Thúy và Minh Châu ở bên trong lẫn người Tần gia đều cho rằng Lưu thị là đang giả bộ, sắc mặt chẳng có gì tốt tiến lên xem xét, lại phát hiện nàng đầu đầy mồ hôi, trên mặt không có một tia huyết sắc, hô hấp cũng thập phần yếu ớt, nhìn giống như tùy thời đều có thể tắt thở.

"Nương.

"
Tần Khang Bình tiến lên kiểm tra, phát hiện cả người nàng nóng bỏng.

"Gia gia, cha.

" Tần Khang Bình lo lắng nói: "Nương ta không phải giả bộ.


"
"Mau đi gọi đại phu đi.

"
Tần Lai Phúc tuy rằng chán ghét Lưu thị, nhưng dù gì nàng đã sinh năm đứa con cho lão đại, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bệnh chết, nghĩ đến hành vi của người Lưu gia, rất tức giận.

Chỉ tiếc, đại phu trong thôn cũng không nhìn ra cái gì, đề nghị bọn họ đưa người đến trấn.

Vẫn là đại phu của tiệm thuốc Khang Hòa ở trên trấn.

Phỉ Thúy để ý, sau khi đại phu bắt mạch, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Không có vấn đề gì lớn, uống vài viên thuốc thì sẽ khỏi.

" Đại phu mở miệng nói.

Người Tần gia đều nhìn đại phu với ánh mắt nghi ngờ, không phải họ hoài nghi y thuật của đại phu, mà là dáng vẻ bây giờ của Lưu thị, thực sự không có vấn đề gì sao?
"Chỉ là.

"
Quả nhiên, còn có đoạn sau.


"Về sau, thân thể của nàng phải được bồi dưỡng cẩn thận, không thể làm việc nặng, không thể vất vả, không thể quá vui quá buồn, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, nếu không sẽ dễ dàng phát bệnh, nói một cách nghiêm trọng thì sẽ mất mạng.

"
Người Tần gia há hốc mồm, họ vốn tưởng Lưu thị bị bệnh nặng gì, lại không ngờ rằng sẽ là kết quả như vậy.

Phỉ Thúy và Minh Châu nhìn Lưu thị, luôn cảm thấy lời mà đại phu vừa nói vô cùng quen tai, hai người thân thiết liếc mắt một cái, cùng nghĩ tới một vấn đề.

Sau khi uống thuốc, Lưu thị liền tỉnh lại, nàng ta vốn đang mơ hồ không rõ, nhìn thấy người Tần gia, trong lòng vẫn vui vẻ, đang định nói vài lời xin tha thứ đền tội, không chú ý tới việc kiểm soát âm lượng, lời còn chưa ra khỏi miệng, đã tự làm mình sặc, cả người ho khan dữ dội.

"Cũng không thể lớn tiếng nói chuyện.

"
Đại phu lại bổ sung một câu.

Lưu thị hơi mơ hồ, trưởng tử Khang Bình mở miệng nói: "Nương, người nghỉ ngơi cho tốt, nhất định sẽ khỏe.

"
Hắn vốn muốn an ủi Lưu thị, chỉ là hắn hiếu thuận, vừa nghe được đại phu nói, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn khôn nguôi.

Lưu thị có dự cảm chẳng lành: "Lão đại, lời này của ngươi là có ý gì?"
Khang Bình không biết có nên nói với nương hay không, nhìn về phía cha mình, Tần Hữu Điền cũng không biết, tuy Lưu thị vô cùng đáng giận, nhưng đã ở chung nhiều năm như vậy, sao có thể không có chút tình cảm gì, bây giờ đột nhiên biến thành ma ốm, hắn cũng có chút không tiếp nhận được, huống hồ là Lưu thị.

Vì thế, hắn nhìn về phía Tần Lai Phúc.

Tần Lai Phúc trầm mặc không nói.

Lưu thị không nhận được đáp án thì càng nóng nảy, sau đó lại bắt đầu ho khan kinh thiên động địa.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


"Ngươi chú ý một chút, phải chuyên tâm tĩnh dưỡng.

" Đại phu lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi, thậm chí còn cẩn thận hơn, nói nàng ta không thể làm những việc nặng, thoạt nhìn có vẻ chăm sóc rất ân cần.

Nhưng Lưu thị nghe xong, lại càng ho dữ dội hơn.

Tiếp theo là đại phu trầm ổn khuyên bảo.

Nhưng Phỉ Thúy luôn cảm thấy vị đại phu này có chút kỳ quái, cũng không biết có phải nàng đa nghi hay không, những lời hắn vừa nói ở trong tai của nàng, như thiếu điều nói vào mặt đại nương rằng nàng ta là phế vật, là ma ốm.

"Tại sao lại như vậy?"
Có lẽ là ho quá mức kịch liệt, lục phủ ngũ tạng đều đau, Lưu thị dựa vào lời đại phu nói mà dần dần bình phục tâm trạng, hơi ngây ngốc nói: "Chẳng lẽ là báo ứng.

"
Phỉ Thúy nghe nói như thế, sống lưng chợt lạnh, mặc dù nói không có chứng cớ, nhưng nàng luôn cảm thấy việc này có liên quan đến Phương Thanh Nghiêm, nếu hắn là nhân vật phản diện quan trọng, sao có thể không báo thù.

Nhìn đại nương, thủ đoạn này cũng thật gọn gàng lưu loát.

Bây giờ nhìn đại nương như vậy, Phỉ Thúy chỉ hy vọng, Phương Thanh Nghiêm cảm thấy thù đã trả, sẽ buông xuống việc này.

Về đến nhà, tâm trạng của Lưu thị vẫn sa sút.


Ba nhi tử vây quanh bên người nàng ta, chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, ngược lại khiến tâm trạng của nàng ta tốt hơn rất nhiều, sau đó vô cùng lạc quan mà nghĩ, như vậy cũng không tồi, không cần làm việc mà cũng có thể ăn ngon, người trong nhà còn không thể chọc giận nàng ta.

Ý nghĩ của nàng ta không tồi, đáng tiếc, lúc làm cơm tối, khi đại nhi tử Khang Bình bưng tới một chén canh thịt kèm theo đùi gà thơm ngào ngạt, nước miếng chảy ròng ròng, mau chóng uống một ngụm, sau đó lập tức phun ra.

Tiếp đó lại là một cơn ho dữ dội.

"Nương.

"
Lưu thị ho đến mức chảy cả nước mắt, cầm lấy tay nhi tử, vẻ mặt tuyệt vọng mà nói: "Lão đại, đại phu có nói ta không thể ăn thịt hay không?"
"Nói.

"
Minh Châu đi vào mở miệng nói, mặc dù vị trước mặt chính là người sinh ra thể xác của nàng ấy, nhưng nàng ấy cảm thấy đối phương chính là tự chuốc lấy.

"A, ta không sống nữa.

"
Thịt cũng không thể ăn, hay còn có ý nghĩa gì khác.

Lưu thị vừa bắt đầu khóc lóc thảm thiết, thì lúc này cả người đã ho thành tôm khô, khó chịu đến mức nàng ta thật sự muốn chết.


Đêm hôm nay, đại phu tiệm thuốc Khang Hòa vội vã ra ngoài, ngồi xe ngựa đi về phía Bắc.

Ngày hôm sau, Phương Thanh Nghiêm tới nhà, Phỉ Thúy sửng sốt khi nhìn thấy hắn, nụ cười hơi gượng gạo: "Phương đại ca, ngươi tới có việc gì?"
Phương Thanh Nghiêm vừa thấy dáng vẻ của Phỉ Thúy thì đã biết nàng đoán được, nhưng hắn cũng không định thay đổi kế hoạch của mình, thù này mà không trả, thì hắn không phải con người.

"Nghe nói Lưu đại nương bị bệnh, ta cố ý mang đồ đến thăm nàng.

"
Phỉ Thúy không nói gì.

"Ngươi có lòng rồi.

" Vẻ mặt của đại ca nhà mình lại cảm động và áy náy, "Trần thẩm thế nào rồi?"
"Vẫn tốt, cuối cùng cũng cứu được.

"
Phương Thanh Nghiêm nói xong, Tần Thanh Bình lại càng thêm áy náy.

Lưu thị vừa nghe nói Phương Thanh Nghiêm đến thăm nàng ta, cả người run lên, lại bắt đầu ho.

Phương Thanh Nghiêm cũng không vào phòng, mà xách theo đồ đứng ở cửa, "Lưu đại nương, nghe nói người bị bệnh, ta tới thăm người, người yên tâm, nương ta khỏe mạnh, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, chuyện lúc trước ta không trách người, người cũng phải chú ý bồi dưỡng nhé.

"
Người Tần gia nghe những lời này, vẻ mặt đều lộ ra sự cảm động.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Bạch liên hoa!
Đây là từ mà Phỉ Thúy và Minh Châu đồng thời nghĩ đến trong đầu, lời này của hắn rất dễ nghe, nhưng lại phản tác dụng.

Phương Thanh Nghiêm rời khỏi Tần gia, Phỉ Thúy đuổi theo, "Đại ca.

"
"Phỉ Thúy, có việc gì sao?" Phương Thanh Nghiêm quay đầu lại, cười rạng rỡ như đang đắm mình trong gió xuân.

Phỉ Thúy nhìn hắn, phía sau dường như nảy nở một đóa bạch liên hoa thật lớn, lại tản ra hắc khí nồng đậm, cả người run lên, thật cẩn thận hỏi: "Việc này xem như đã qua sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy đã qua.

" Phỉ Thúy gật đầu, đêm qua nàng và Minh Châu đều hỏi đại nương, có xảy ra chuyện gì kì quái hay không, tỷ như ăn đồ không rõ nguồn gốc.

Kết quả đại nương lắc đầu, chỉ nói là báo ứng.

"Ha hả.

"
Phương Thanh Nghiêm cười, cực kỳ giống như một ca ca nhà bên dịu dàng bao dung, "Phỉ Thúy muội muội nói đã qua, vậy thì đã qua.

"
Vậy là tốt rồi.

Nụ cười của Phỉ Thúy chân thật hơn rất nhiều, suy cho cùng nàng vẫn ích kỷ, quan tâm nhất vẫn chính là bản thân.

Đưa mắt nhìn Phương Thanh Nghiêm rời đi.


"Là hắn sao?"
Giọng nói của Minh Châu đột nhiên vang lên.

"Hắn không phủ nhận.

"
Câu trả lời của Phỉ Thúy đã thực sự nói rõ vấn đề.

"Không ngờ trong thôn nhỏ hẻo lánh như vậy, lại có một nhân vật quyết đoán tự tin đến thế.

" Minh Châu nói lời này, vẻ mặt thưởng thức, nếu Phương Thanh Nghiêm không phủ nhận, đã chứng tỏ hắn cực kỳ nắm chắc chuyện mình làm.

"Minh Châu, ngươi đứng nhầm bên à?"
Phỉ Thúy đau xót cho đại nương nhà mình.

"Ngươi đừng nói với ta, ngươi đứng về phía nương ta?" Minh Châu lộ ra nụ cười lạnh lùng, giọng điệu hỏi chuyện mang theo châm chọc.

"Ta cũng không đứng về phía nàng ta.

"
"Đó chính là thân đại nương của ngươi.

"
"Đó là nương của ngươi.

"
Sau đó hai người đều nở nụ cười, lúc trở về, Minh Châu nói, "Như vậy cũng tốt, miễn cho nàng ta cả ngày gây sự, đáng ghét, nuôi một phế nhân mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.


"
Chuyện của Lưu thị, ngoại trừ Minh Châu và Phỉ Thúy, người Tần gia không ai nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nàng đột nhiên phát bệnh, đương nhiên cũng có người tin tưởng Lưu thị gặp báo ứng.

Nhưng nếu đã như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận, hơn nữa không có nàng suốt ngày gây chuyện ầm ĩ, cảm giác lỗ tai đều thanh tĩnh hơn không ít, rất nhiều người sinh ra ý nghĩ giống như Minh Châu.

Cảm giác như vậy cũng không tệ.

Buổi tối 16 tháng giêng, Phỉ Thúy liền mang theo thành quả mấy ngày nay của nàng đi tìm Tần Lai Phúc.

Lúc đi ngang qua sân, nàng suy nghĩ một chút, gọi Minh Châu ở sân sau đang rèn luyện thân thể lên.

"Phỉ Thúy, mau tới ngồi.

"
Thấy nàng, Tần Lai Phúc và Tôn thị vội vàng tiếp đón, Tôn thị thậm chí còn bày điểm tâm năm mới chưa ăn xong ra, thấy Minh Châu, lại bổ sung một câu, "Minh Châu, ngươi cũng ăn đi.

"
Rõ ràng là nhân tiện.

"Vâng.

"
Minh Châu gật đầu, đối với sự bất công của bọn họ, nàng đã sớm có thể mặt không đổi sắc mà tiếp nhận.

Hơn nữa, gia gia nãi nãi thiên vị Phỉ Thúy, cẩn thận ngẫm lại cũng là chuyện rất bình thường, sau nhiều chuyện đã xảy ra, nếu gia gia nãi nãi cũng không thiên vị chút nào, ngược lại mới là kỳ quái.

"Gia gia, người xem cái này đi, đây là nhà mà ta định sửa.

"
Phỉ Thúy mở bản vẽ ra, "Cái sân chính giữa này là nơi gia gia cùng nãi nãi ở, bốn cái sân vây quanh là của tứ phòng chúng ta.

"
Bản đồ nàng vẽ vô cùng đơn giản rõ ràng, vừa nhìn đã hiểu.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Minh Châu nhìn vào, không khỏi đánh giá cao đối phương thêm một phần, chẳng lẽ không chỉ thư sinh cổ đại lợi hại, thôn cô từng làm nha hoàn cũng vô cùng có tài?
"Phỉ Thúy, thế này sẽ tốn bao nhiêu bạc?" Cái Tần Lai Phúc quan tâm đến đầu tiên chính là vấn đề bạc, năm cái sân, khẳng định tốn không ít tiền, "Nhà của chúng ta hiện tại tuy rằng rách, nhưng còn có thể ở, đừng lãng phí.

"
Tôn thị ở một bên gật đầu.

Phỉ Thúy vừa cười vừa nói: "Gia gia, nãi nãi, các ngươi bây giờ tuổi cũng không nhỏ, ta làm tôn nữ, đã có bạc, muốn cho các ngươi ở phòng mới.

Nhóm người cha nương ta cùng đại bá, đều là ta nhân tiện xây, sao các ngươi còn cự tuyệt như vậy!"
"Không phải.

"
Tần Lai Phúc lắc đầu, bạc kia là Phỉ Thúy dùng mạng đổi lại, hắn không nỡ dùng.

Phỉ Thúy tiếp tục mở miệng, "Còn nữa, gia gia, ta chuẩn bị mua đỉnh núi phía đông thôn, đợi sau khi thu dọn xong, ta còn muốn xây một cái sân trên đỉnh núi, gia gia, ngươi nghĩ xem, nếu ta dùng tiền mua đỉnh núi, nhờ người hỗ trợ sửa sang lại, sau đó lại xây nhà mới, lại làm như không thấy căn nhà rách nát của chúng ta, ngươi nói xem, người trong thôn sẽ nhìn ta thế nào?"
Tần Lai Phúc nghe vậy, không lắc đầu nữa.

"Bọn họ sẽ cảm thấy, nha đầu Phỉ Thúy này, khi còn bé nhìn rất hiếu thuận, không nghĩ tới lớn lên lại bất hiếu như thế.

Tất cả trưởng bối đều ở phòng rách nát, nàng lại một mình chạy đến thôn đông hưởng phúc, lòng dạ đen tối, xấu xa, phải bị trời đánh.

"
Câu sau còn chưa nói đã bị Tôn thị che miệng lại, "Phi! Phi! Bây giờ vẫn là tháng giêng, nào có ai nguyền rủa mình như vậy, không đúng, dù là ngày thường cũng không thể nói như vậy.


Phỉ Thúy, ngươi nhớ kỹ, ngẩng đầu ba thước có thần linh, có những lời không thể nói lung tung.

"
Tần Lai Phúc ở một bên nghiêm túc gật đầu.

Minh Châu nhìn lão nhân lão thái thái liên tục nhổ nước miếng, tựa hồ đang bồi tội với thần linh trên đỉnh đầu, để cho thần linh chớ chê trách, ngàn vạn lần đừng cho lời của tiểu hài tử là thật.

Nhưng nàng lại biết dụng ý của Phỉ Thúy khi lôi kéo nàng tới đây.

Chữ "Hiếu" ở đây rất quan trọng.

Tần Lai Phúc và Tôn thị xưng tội xong mới nghiêm túc nghĩ đến lời của nàng, thật sự rất có khả năng xảy ra.

"Vậy cũng không cần xây lớn như vậy chứ?" Tần Lai Phúc nói, hắn vẫn đau lòng vì tiền.

"Gia gia, ta vốn muốn cho các ngươi hưởng phúc, hiện nay nhi tử của đại đường ca cũng sắp được sinh ra, cả gia đình ở cùng một chỗ, có đôi khi thì náo nhiệt, nhưng về lâu về dài sẽ trở nên ồn ào, vậy thì làm thế nào hưởng phúc chứ.

"
Phỉ Thúy tiếp tục thuyết phục, "Sau khi xây xong phòng, ta cảm thấy nên định ra quy củ, những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi của các phòng, cứ để bọn họ tự đóng cửa giải quyết, nếu gặp phải chuyện không giải quyết được thì mới cùng nhau thương lượng.

"
"Phỉ Thúy, đây là phân gia sao?" Tôn thị tuy rằng có đôi khi thấy rất phiền, nhưng đối với phân gia nàng vẫn rất mâu thuẫn.


"Nãi nãi, không ở riêng.

" Phỉ Thúy mở miệng nói: "Chỉ là sống tách ra mà thôi, nói là sống tách ra, kỳ thật cũng vẫn ở trong cùng một đại viện, những thứ khác, đều giống như trước kia.

"
Tần Lai Phúc suy nghĩ một chút, cảm thấy rất tốt: "Phỉ Thúy, bạc của ngươi có đủ không?"
"Đủ.

"
Phỉ Thúy gật đầu.

"Ngươi thật sự quyết định rồi sao?" Tần Lai Phúc lại hỏi.

"Vâng.

"
Phỉ Thúy lại gật đầu lần nữa.

"Được rồi, cứ làm theo lời ngươi.

" Tần Lai Phúc nói.

"Gia gia, việc này cần ngươi ra mặt, còn có cả chuyện ta mua đỉnh núi, cũng phải làm phiền ngươi.

"
"Yên tâm, gia gia nhất định sẽ làm tốt cho ngươi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Nếu đã quyết định, Tần Lai Phúc sẽ không do dự nữa, làm một lão già sắp năm mươi tuổi, hắn không muốn ở nhà mới sao? Không muốn cho con cháu ở nhà tốt sao? Không muốn nở mày nở mặt với trong thôn sao?
Muốn, hắn vô cùng muốn.

Chỉ là trước kia không có điều kiện, vẫn là Phỉ Thúy hiếu thuận, "Phỉ Thúy à, gia gia uất ức cả đời, không nghĩ tới khi về già, còn có thể có tôn nữ cho hưởng phúc, gia gia thật cao hứng!"
"Gia gia.

"
Phỉ Thúy nhìn Tần Lai Phúc hốc mắt đang đỏ bừng, liền kêu lên một tiếng, không nói gì.

Ra khỏi phòng.

"Đáng giá sao?" Minh Châu hỏi, đây chính là một khoản bạc không nhỏ.

"Bạc còn có thể kiếm lại.

"
Phỉ Thúy rũ mi, "Minh Châu, một cái sân lớn như vậy bày ở đó, về sau vô luận ta làm cái gì, cũng sẽ không có người cho rằng ta bất hiếu, ta chỉ muốn có cuộc sống nhàn nhã, có thể nhàn nhã giải quyết trong một lần thay vì phải vất vả suốt đời, ta cảm thấy rất đáng giá.

"
Minh Châu trầm mặc.

"Nhìn qua thì thấy ta lỗ rất nhiều bạc, thế nhưng sau này ngươi sẽ hiểu.

Sau việc này, nếu còn muốn chiếm tiện nghi của ta, ha ha.


"
Minh Châu nghe hiểu lời nàng chưa nói hết, "Tiền xây nhà có thể do ta bỏ ra sao?"
Nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy cũng có lời.

Phỉ Thúy ngước mắt, cười nhìn nàng, "Bây giờ ngươi có bạc không?"
"Không có.

"
Minh Châu có chút muốn đánh người.

"Còn có, ta thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, đợi đến khi đỉnh núi cùng sân của ta đã sửa xong, mỗi ngày ta đều trải qua cuộc sống làm ruộng, ngươi không giống vậy, ngươi nếu có kinh doanh thiên phú, kiếm được nhiều tiền, dù tiền xây nhà là ngươi bỏ ra, cũng sẽ có chuyện khác.

"
Minh Châu càng muốn đánh người, nàng cảm giác ngữ khí của đối phương có chút hả hê khi người khác gặp họa.

"Vì sao không giống nhau?"
"Phòng của chúng ta, ta là trưởng tỷ, còn phòng của các ngươi, phía trên ngươi có hai ca ca, một tẩu tử, rất nhanh lại sẽ có một tẩu tử khác vào cửa, cuộc sống của em chồng lại tốt gấp mười lần so với các nàng, thậm chí còn tốt hơn nhiều, ngươi nói xem, sẽ là kết quả gì?"
Nói tới đây, nàng cũng có chút đồng tình với Minh Châu.

Minh Châu bị nàng nói đến mất bình tĩnh, đồng thời đau đầu không thôi, "Vậy so xem nắm đấm của ai cứng.

"
Quả nhiên là nữ chính tổng tài, vẫn bá đạo như vậy.


Phỉ Thúy lắc đầu, "Không, nhị tỷ, ta cho ngươi một đề nghị, ngươi không cần nghĩ tới gia gia nữa, ta là tôn nữ bảo bối của hắn, ngươi không có khả năng tranh tình cảm với ta, nhưng bên phía đại bá ngươi còn có thể tranh thủ thử, ừm, cũng có thể khảo sát tam bá luôn, nếu nhân phẩm không có vấn đề lớn, có hai trưởng bối che chở, ngươi sẽ phát hiện, cuộc sống sẽ hoàn toàn khác.

"
"Ta không cần.

"
Minh Châu mạnh miệng nói.

Nhìn Phỉ Thúy vì lời này của nàng mà ngừng lại, nhưng muốn biết câu sau nên nàng đành đỏ mặt mở miệng, "Nhưng nếu ngươi muốn nói, ta nghe một chút cũng không thành vấn đề, dù sao bây giờ ta cũng nhàn rỗi.

"
"Ha ha.

"
Được rồi, nàng là nữ chính, nàng quyết định.

"Tam bá thích buôn bán, đây là cơ hội tranh thủ rất tốt, ngươi dạy hắn, cũng phải giữ lại, đừng mù quáng mà dạy, dạy hết rồi lại trở thành một sư phụ chết đói.

Đương nhiên, nếu có một ngày ngươi xác nhận nhân phẩm của tam bá, thì có thể không giấu giếm.

"
Minh Châu cao ngạo mở miệng, "Tam bá, hắn có học cả đời cũng không bằng ta.

"
"Trong lòng ngươi biết rõ là được, mấu chốt vẫn là phía đại bá, ngươi phải trở thành áo bông nhỏ của hắn, là nữ nhi khiến hắn cảm thấy ấm lòng nhất, còn phải cho hắn biết, ngươi là hài tử thiện lương nhất, hiếu thuận nhất.

"
Vì cuộc sống hài hòa sau này, Phỉ Thúy tiếp tục lừa dối, không, chỉ điểm.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


"Thật buồn nôn.

"
Nghe những lời như vậy, da gà của Minh Châu đều nổi lên.

"Nhưng hiệu quả tốt mà, chỉ cần ngươi đạt tới trình độ như lời ta nói, cho dù là ngươi khi dễ hai tẩu tử của ngươi, đại bá đều sẽ cảm thấy, là hai tẩu tử sai, ngươi không cảm thấy như vậy rất thoải mái sao?"
"Nhưng quá trình thật phiền toái.

" Minh Châu nói tiếp.

"Nhị tỷ, trên trời sẽ không có bánh nhân thịt rơi xuống, ngươi dụng tâm bao nhiêu, kết quả liền tốt đẹp bấy nhiêu, ta nhắc nhở ngươi một câu, đại đường ca cùng nhị đường ca còn có cả Thái Bình ngươi đều không thể bỏ qua, cho dù không thể đạt được đến mức như vậy trong lòng đại bá, nhưng nhất định phải đạt tới sáu phần, như vậy, ngươi sẽ phát hiện, ngươi muốn làm chuyện gì cũng đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

"
Phỉ Thúy cũng không muốn xen vào việc của người khác, nàng cũng không nghĩ tới việc chiếm hào quang của nữ chính, chỉ là, chuyện của đại phòng, rõ ràng nhiều hơn so với ba phòng khác, nếu nữ chính có thể giải quyết, ừm, cuộc sống hài hòa liền sắp tới.

Đương nhiên, đây cũng là bước đầu tiên nàng muốn thay đổi nữ chính, mặc kệ như thế nào, nàng cũng không muốn rơi vào kết cục bi thảm như trong tiểu thuyết, không được hưởng phúc, lại còn bị liên lụy đến mất mạng, quá bi thảm, nàng không thể tiếp nhận.


"Tại sao đều là nam?" Hỏi xong lời này, Minh Châu mới cảm thấy vấn đề này có chút ngu ngốc.

Quả nhiên, Phỉ Thúy dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn mình.

"Quên đi, nhị tỷ, đêm nay coi như ta không nói gì cả.

"
Phỉ Thúy xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đừng đi.

" Minh Châu giữ chặt lấy nàng, xã hội nam quyền, cho dù nàng không thích ứng cũng phải thừa nhận.

"Được rồi.

"
Phỉ Thúy ra vẻ miễn cưỡng, nhưng lại trở tay nghênh đón nàng vào phòng mình.

Đốt đèn dầu.

"Nhị tỷ, có thấy không, ở trong nhà này, cũng chỉ có ta đốt đèn dầu trễ như vậy mà không ai nói gì, chính bởi vì ta có gia gia che chở, đương nhiên, cũng có thể vì nguyên nhân ta từng quà cho các nàng trước đó.

"
"Đừng khoe khoang.

" Minh Châu không quen nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, "Nói chuyện chính đi.

"
Nếu đã kéo nàng vào, hẳn là sẽ không chỉ nói một chút chuyện vặt vãnh.


"Ta có tính toán như thế này, nhị tỷ, chỉ cần ngươi có thể giải quyết đại phòng, tùy tiện nắm lấy mạch máu kinh tế của tam phòng, Tần gia chúng ta về sau nhất định sẽ trở thành gia đình ngũ phúc thôn Tần gia.

"
Minh Châu trầm mặc, nàng cũng không ngốc, chỉ là nhất thời không lường tới khúc cua này.

"Tại sao lại bỏ qua tứ phòng?"
"Tứ thúc…" Phỉ Thúy khẽ nhíu mày, thoạt nhìn thông minh hơn ba ca ca của hắn một chút, cho nên nàng muốn quan sát thêm một thời gian nữa, nhưng cũng không đáng lo, "Tỷ muội chúng ta liên thủ, có gia gia cùng đại bá áp chế, một phụ thân, một đại ca, hắn không phản kháng được.

"
Minh Châu nhìn Phỉ Thúy.

"Thực tế chính là như vậy, trừ phi hắn không cần thanh danh.

" Đừng tưởng rằng thời đại này chỉ có thanh danh nữ tử là quan trọng, nam tử cũng rất trọng thanh danh, thậm chí ở một phương diện nào đó còn vượt qua cả nữ tử.

Dù sao, nữ tử chỉ cần trong sạch thì sẽ không có vấn đề, những khuyết điểm nhỏ khác, bốn chữ "phụ nhân vô tri" là có thể cho qua.

Đây cũng là lý do Phương Thanh Nghiêm chọn hạ dược mà không có hướng người trong thôn đòi lại công đạo.

Hắn là người đọc sách, nếu tính toán quá mức chi li cùng một phụ nhân, ngược lại sẽ bị người khác xem thường.


"Ngươi thật xấu xa.

"
Minh Châu phun ra ba chữ này.

"Không có cách nào, muốn sống nhàn nhã cũng không dễ dàng.

" Phỉ Thúy nhìn nàng, "Thế nào, chuẩn bị tiếp thu đề nghị của ta chưa?"
Minh Châu gật đầu, "Nhưng hỏi ngươi một vấn đề, chủ tử trước kia của ngươi là ai?"
"Hỏi cái này làm gì?"
"Ta chỉ là tò mò, ngươi tại sao lại thông minh như vậy?" Minh Châu cũng không có giấu diếm.

"Phủ An Dương Hầu.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


Phỉ Thúy nói thẳng ra bốn cái tên này, nàng cũng không có ý định cắt đứt quan hệ với Hầu phủ, phải có chỗ dựa vững chắc mới có thể sống tốt, "Trước khi rời đi, ta là một trong tứ đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân Hầu phủ.

"
"Thì ra là thế.

" Minh Châu gật đầu.

Phỉ Thúy thở phào nhẹ nhõm, may mắn nàng còn có thể giải thích như vậy, nếu không sẽ lộ tẩy.

"Ngươi ổn chứ?" Minh Châu hỏi.

Phỉ Thúy lắc đầu, "Không có việc gì.

"
Có một số việc không vội được, phải từ từ.

"Vậy ta đi ngủ đây.


" Nàng cảm giác kỳ thật đối phương còn có việc muốn nói, chỉ là không muốn nói, hoặc là thời cơ chưa tới, bởi vậy cũng không miễn cưỡng, liền đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Tần Lai Phúc liền triệu tập người nhà, mở bản vẽ Phỉ Thúy đưa ra, "Đây là Phỉ Thúy bỏ tiền ra, chuẩn bị xây nhà cho chúng ta, hài tử này chính là quá thành thật, vừa trở về liền kiểm tra thân thể cho chúng ta, mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon về nhà, hôm nay lại xây nhà, chính là muốn cho chúng ta sống những ngày tốt lành.

"
Phỉ Thúy bị nói có chút ngượng ngùng.

"Phỉ Thúy, không cần làm đến mức như vậy.

" Tần Hữu Điền là người đầu tiên tỏ thái độ, áy náy nhìn Phỉ Thúy.

Tần Lai Phúc rất hài lòng khi đại nhi tử nói như vậy.

Tần Hữu Địa ngược lại không nói gì cả.

"Phỉ Thúy, tam thúc nhận ân tình của ngươi, về sau gặp phải khó khăn gì, nói với tam thúc, ta tuyệt không hai lời.

" Tần Hữu Lương vỗ ngực "bốp bốp" rung động, hắn thật sự cảm động, tam chất nữ cho bọn hắn ăn ngon ở tốt, còn đưa các con của hắn đến học đường, trên đời này, đi đâu tìm được chất nữ tốt như vậy.

"Miệng lưỡi trơn tru.

"
Tần Lai Phúc nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười, ai mà không hy vọng cả nhà hòa thuận.

"Phỉ Thúy, tứ thúc không có bản lĩnh gì khác, chỉ có chút sức lực, có việc gì cứ mở miệng.

" Tần Hữu Thủy nói tiếp.

"Không có việc gì, mọi người cao hứng là tốt rồi.


" Phỉ Thúy càng nói như vậy, phụ tử Tần Lai Phúc, cộng thêm Tôn thị và chị em dâu Hoàng thị lại càng lo lắng.

Chất nữ ngốc như vậy, sau này gả cho người khác, có thể bị khi dễ đến xương cốt cũng không còn mất.

Minh Châu nhìn vẻ mặt của bọn họ lại im lặng, rốt cuộc là ai ngốc cơ chứ!
Tần Lai Phúc mang theo bốn nhi tử hùng hùng hổ hổ đi tìm trưởng thôn, hai ngày sau, toàn bộ người thôn Tần gia đều biết, khuê nữ bán mình bảy năm trước của Tần gia đã trở về, năm nay vừa về liền chuẩn bị xây nhà lớn cho Tần gia.

Đương nhiên, Tần Lai Phúc cũng không giấu diếm chút nào.

"Hài tử Phỉ Thúy kia, thật là hiếu thuận.

"
"Ừm, các ngươi có chú ý không, qua năm nay, người Tần gia đều béo lên một vòng, nhà bọn họ như thế nào ai mà không biết, nhất định là Phỉ Thúy bỏ tiền ra mua đồ ăn ngon.

"
"Không chỉ vậy, sau khi Phỉ Thúy trở về liền dẫn người Tần gia đến hiệu thuốc, nói là kiểm tra thân thể cho cả nhà, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì bồi bổ thân thể, thật sự khiến người ta hâm mộ, ngươi nói xem, nhà chúng ta sao lại không có khuê nữ tốt như vậy.

"
"Ngươi thì biết cái gì, nam oa Tần gia, bao gồm cả Trường Bình đã định thân, năm nay sẽ thành thân, bây giờ đều tới học đường đọc sách, nghe nói cũng là do Phỉ Thúy bỏ tiền.

"
"Lo cho tất cả các phòng, ta cảm thấy tiền của nàng cũng sắp bị tiêu hết rồi.


"
"Hài tử này đúng là ngốc, dù thế nào cũng phải để lại chút của hồi môn chứ.

"
"Nghe nói đỉnh núi phía đông thôn chính là của hồi môn Phỉ Thúy.

"
"Cái kia thì có là cái gì, một đỉnh núi đổ nát, cũng đúng, nếu nàng không ngốc, lúc trước tuổi còn nhỏ cũng sẽ không chạy lên trấn bán mình.

"
Một đám phụ nhân ở nơi đó cảm thán, đột nhiên có giọng nói bất thiện xuất hiện, "Nàng từng làm nha hoàn, ta nghe nói mấy nha hoàn nhà giàu kia, đều chuẩn bị cho chủ tử, ai biết nàng còn sạch sẽ không.

"
Lời này vừa nói ra, các đại thẩm giặt quần áo bên bờ sông đều dừng động tác.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Minh Châu trực tiếp đứng dậy, đi về phía vị tẩu tử đang nói chuyện kia.

"Tùm!" Chỉ thấy một cước mạnh mẽ của Minh Châu, trực tiếp đá thau giặt đồ bên cạnh vị tẩu tử đang nói chuyện kia, khiến chiếc thau cùng với quần áo bên trong rơi vào trong nước, bọt nước bắn lên trực tiếp làm ướt mặt và quần áo của đối phương.

"A!"
Một tiếng thét chói tai vang lên.

Vị tẩu tử này họ Lưu, cùng một thôn với nương của Minh Châu, tuy nhiên nàng là nữ nhi của trưởng thôn, gả đến bên thôn Tần gia, mới vừa trở thành tức phụ của trưởng thôn không được bao lâu, hơn nữa có chút ưa nhìn, tự nhận là nhân vật tiêu điểm, ngày thường rất được chào đón.

Chỉ tiếc sau khi Phỉ Thúy trở về, nàng cảm giác sự chú ý và địa vị mà mình có được bị uy hiếp, bất luận là trong nhà hay là trong thôn, từng người đều khen ngợi không ngớt một tiểu cô nương từng làm nha hoàn.

Trong lòng không khỏi có chút không phục, hơn nữa nàng tự cho mình biết được một ít chân tướng chuyện từ hôn của Phương gia và Tần gia, cho nên vừa rồi nghe được một đám người giặt quần áo đều khen một tiểu nha đầu, liền nhịn không được mở miệng chửi bới.

Kinh hãi qua đi, lòng tràn đầy lửa giận, một tay lau sạch bọt nước trên mặt, đứng phắt dậy, quát Minh Châu, "Tần Minh Châu, nha đầu chết tiệt kia, muốn làm gì?"
Nàng có chút suy nghĩ nhỏ nhen, cũng không để ý tới chậu gỗ và quần áo trôi đi, dù sao cũng muốn đối phương bồi thường, như vậy còn có thể mua mới, Tần gia không phải có tiền sao? Nếu lại bắt chẹt một khoản cũng rất tốt.


"Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Minh Châu lặp lại, so với Lưu Mạt Lị tức muốn hộc máu, dáng vẻ âm trầm của nàng ấy càng dọa người hơn một chút.

"Làm sao? Ta nói sai sao? Ai mà biết nàng có quan hệ mập mờ với chủ tử của nàng hay không? Nhìn xem cái dáng vẻ phóng đãng kia của nàng?" Lưu Mạt Lị nuốt nuốt nước miếng, sau đó, lại cảm thấy bị tiểu nha đầu dọa ngược, vẻ mặt không nhịn xuống được, có chút khiêu khích mà ưỡn ngực ra, thẳng thừng lớn tiếng nói ra những lời khó nghe.

Sau đó.

Minh Châu duỗi tay, túm lấy phía sau gáy nàng, nhấc chân đá cẳng chân của nàng, cả người Lưu Mạt Lị ngã xuống bờ sông.

Sau đó, mọi người đang giặt đồ lại chứng kiến một cảnh tượng kinh hồn như vậy.

Chỉ thấy tiểu nha đầu Tần Minh Châu sắc mặt lạnh lùng, thẳng tay ấn đầu của Lưu Mạt Lị vào trong nước, tay chân của Lưu Mạt Lị không ngừng giãy giụa, một lúc lâu cũng không buông tay.

Quá dọa người, vậy cho nên một lúc lâu các nàng cũng không hoàn hồn lại.


Rốt cuộc mọi người cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vàng mở miệng kêu lên, dũng cảm tiến lên ngăn cản, "Nếu không buông tay, sẽ chết người.

"
Trong lòng Minh Châu âm thầm tính toán thời gian, sau đó, buông tay kéo Lưu Mạt Lị lên, nhìn nàng không ngừng ho khan phun nước, "Ngươi vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
"Không nói, không nói, ta sai rồi, ta sai rồi.

"
Lưu Mạt Lị liên tục lắc đầu, cả người đều đang phát run, cũng không biết là sợ hãi hay là lạnh, cũng có thể là cả hai.

"Miệng đừng quá bẩn, lần này chỉ tắm rửa cho ngươi, nếu có lần sau, ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không nói được thành lời.

" Sau khi nói xong, Minh Châu lập tức buông tay đối phương, xoay người, tiếp tục đi giặt quần áo dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Có người đưa Lưu Mạt Lị rời đi, có người nhìn Minh Châu giống như không có chuyện gì xảy ra, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói cái gì.

Đương nhiên, cũng có người đi báo tin cho hai nhà.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể cứ như thế đã xong, trưởng thôn của các nàng còn tốt, mặc dù là người Tần gia nhưng vị thôn Lưu gia kia lại không dễ chọc.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


"Cái gì!"
Tôn thị vừa mới nghe, Minh Châu ấn con dâu người ta xuống nước, hoảng hốt, "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao, nhưng mà Tam thẩm, người cần phải chuẩn bị tâm lý.

"
Tần Lai Phúc đứng ở hàng lão tam trong các huynh đệ, cho nên vãn bối đều gọi Tôn thị như vậy.

"Đại nương, ta có thể hỏi nguyên nhân không? Nhị tỷ lại không phải kẻ điên, sao có thể vô duyên vô cớ lại muốn giết chết vị Lưu tẩu tử kia?" Phỉ Thúy mở miệng hỏi.

Nghe thấy nàng hỏi như vậy, ánh mắt của vị đại nương báo tin kia nhìn Phỉ Thúy vô cùng phức tạp, mặc dù bộ dáng của cô nương này không phải đẹp nhất, nhưng nhất định là có khí chất nhất, nghĩ đến lời của Lưu tẩu tử, ánh mắt lại càng thêm kỳ quái.

Phỉ Thúy khẽ nhíu mày, "Chẳng lẽ có liên quan đến ta?"
Đại nương mở miệng, cuối cùng vẫn nói ra lời của Lưu Mạt Thị.

Hoàng thị lập tức nhảy dựng lên, "Ta đi giết nàng.

"
Nói xong, chuẩn bị xông về phía phòng bếp lấy dao.

Phỉ Thúy vội vàng giữ chặt, lại nhìn vẻ mặt giống như ăn thịt người của người Tần gia, trong lòng rất ấm áp, "Đại nương, cảm ơn người, việc này chúng ta đã biết.

"
"Vậy các ngươi cẩn thận một chút.


"
Đại nương nói xong liền rời đi.

"Phỉ Thúy, ngươi đừng sợ, Minh Châu làm rất tốt.

" Không chỉ có Tần Lai Phúc nói như vậy, mấy huynh đệ Tần Hữu Điền cũng gật đầu theo.

"Gia gia, ta không sợ, đại bá đi đón nhị tỷ trở về, gia gia mang theo huynh đệ của người, chúng ta cùng đến nhà trưởng tộc, chuyện liên quan đến trưởng thôn, đương nhiên muốn hắn đi ra chủ trì công đạo, cũng muốn bọn họ biết, người một nhà chúng ta không dễ bị ức hiếp.

" Phỉ Thúy mở miệng nói.

"Phỉ Thúy, tộc trưởng là thân phụ của trưởng thôn.

" Hoàng thị nhỏ giọng nhắc nhở.

"Không sao, ta có cách.

"
Phỉ Thúy bình tĩnh mở miệng, chuyện đã như vậy, tất nhiên là muốn đánh đòn phủ đầu, ừm, cũng có thể nói là cáo mượn oai hùm.

Mấy người Tần Lai Phúc đương nhiên không có ý kiến.

"Nhị tỷ, cảm ơn ngươi.


" Thấy Minh Châu được Tần Hữu Điền đón về, Phỉ Thúy mở miệng nói lời cảm ơn.

"Đây là việc ta nên làm, không gây thêm phiền toái cho ngươi nhỉ.

"
Minh Châu được nàng trịnh trọng cảm ơn như vậy, khiến cho hơi không được tự nhiên, Tần Hữu Điền ở bên cạnh gật đầu.

"Không có.

" Phỉ Thúy lắc đầu, nhìn nữ chính như vậy, nàng có chút do dự, kế hoạch của mình thật sự tốt sao?
Nếu tính cách của nàng ấy thật sự thay đổi, vậy còn là nàng ấy sao?
Nhân duyên của Tần Lai Phúc vẫn rất tốt, ít nhất năm huynh đệ ruột của hắn không hề do dự gọi người nhà mình tới đây, sau đó, đoàn người nối gót nhau hào hùng đến nhà trưởng thôn.

Sân nhà trưởng thôn tuy rằng không nhỏ, nhưng mà rất nhiều thôn dân chú ý việc này, cho nên rất nhanh trong sân đã chật ních người, thậm chí đứng ngoài sân không ít.

Việc này không nhỏ, lúc bọn họ đến, tộc trưởng và thôn trưởng đều ở đây.

Tộc trưởng đồng lứa với Tần Lai Phúc, ước chừng 60 tuổi, thoạt nhìn là lão nhân gầy gò minh mẫn.

Nhìn thấy hắn, Phỉ Thúy lập tức quỳ gối trước mặt hắn, "Khẩn cầu tộc trưởng đuổi Lưu thị, nếu không thì sẽ khiến thôn Tần gia đại họa ngập trời.

"
"Phỉ Thúy, ngươi đứng lên trước, có chuyện gì từ từ nói.

"
Thôn trưởng Tần Lai Kim cau mày nói, trong mắt hắn, hai bên đều có người sai, Lưu thị miệng thối, Minh Châu xuống tay tàn nhẫn, đều nên bị xử phạt, lại không nghĩ đứa nhỏ Phỉ Thúy này tàn nhẫn hơn.

Nhưng mà đại họa ngập trời, có quá khoa trương hay không.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Phỉ Thúy nhìn tộc trưởng, cũng không nói gì.

"Phỉ Thúy, nói rõ ràng.

" Trọng điểm mà tộc trưởng chú ý ở phía sau.

Trong sân rất yên tĩnh, giọng nói của Phỉ Thúy tuy rằng không lớn, nhưng những người cách không quá xa đều có thể nghe được, "Mọi người có thể sẽ cho rằng ta đây là tàn nhẫn độc ác, muốn báo thù riêng, trên thực tế không phải như vậy, ta là vì muốn tốt cho toàn bộ thôn Tần gia, Lưu tẩu tử bôi nhọ ta không vấn đề gì, nhưng không nên kéo chủ tử của ta vào.

"
Nói tới đây, nàng tạm dừng một chút, "Cũng không biết mọi người còn ấn tượng với vị ma ma từng mua ta năm xưa hay không?"
Việc này có chút xa xôi, rất nhiều người từ lâu đã không nhớ nổi.

"Nàng cũng chỉ là hạ nhân, nhưng chất nhi bà con xa của nàng lại là huyện lệnh của huyện chúng ta.

"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người rốt cuộc cũng có chút thay đổi.

Đạt được hiệu quả mình muốn, Phỉ Thúy mới nói tiếp: "Chất nhi bà con xa của một hạ nhân đều có thể làm huyện lệnh, các ngươi cảm thấy, nhà chủ nhân trước kia của ta có thân phận gì? Tuy rằng ta không tiện nói, nhưng cũng có thể nhắc nhở một vài lời, ta làm nha hoàn ở kinh thành.


"
Lúc này, trưởng thôn cũng có chút ngồi không yên.

Dù là chuyện gì nhưng cứ nói ấp mở như vậy, sẽ khiến những người khác mặc sức tưởng tượng, tác dụng sẽ lớn hơn việc nói ra rõ ràng.

"Phỉ Thúy.

"
Tần Lai Kim mở miệng hỏi: "Lời ngươi nói là sự thật?"
"Tất nhiên, thôn trưởng đại bá, người cứ nghĩ đến quan lớn xem, Lưu tẩu tử nói ta thế nào cũng không sao, nhưng nàng có thể nói hươu nói vượn về chủ tử trước của ta sao?"
Phỉ Thúy ngẩng đầu nhìn hai người, nghiêm túc nói: "Đối với thanh danh, càng là người quyền cao chức trọng, lại càng coi trọng, nếu bị họ biết được, hai người nói xem, Tần gia chúng ta đủ sức chịu đựng lửa giận của họ sao?"
Sau khi lời này được nói ra, toàn bộ sân trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh, sau đó lập tức bùng nổ.

"Hưu nàng, tộc trưởng, thôn trưởng, hưu nàng.

"
"Hưu nàng.

"
Không ngờ chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, nhưng họ cũng không cảm thấy Phỉ Thúy nói sai, suy cho cùng ở trong mắt họ huyện lệnh đại nhân cao cao tại thượng, thế mà lại chỉ là chất nhi bà con xa của hạ nhân bên cạnh chủ tử của Phỉ Thúy.


Có thể tưởng tượng, chủ tử của Phỉ Thúy nhất định là nhân vật cực kỳ lợi hại.

Nếu như nhân vật như vậy mà thực sự tức giận, một câu truyền xuống, bọn họ còn có đường sống sao?
Lúc này thôn trưởng cũng có chút luống cuống, nhìn về phía cha mình.

Tộc trưởng giơ tay, uy danh của hắn trong thôn cũng không nhỏ, trong sân dần dần yên tĩnh lại, "Phỉ Thúy, ngoại trừ hưu nàng, còn có cách giải quyết khác không?"
Quả nhiên, trên đời này không thiếu người thông minh.

Phỉ Thúy ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên nhìn tộc trưởng.

"Đại gia gia, thật lòng mà nói, trái tim ta rất lạnh lẽo, mấy năm nay xa nhà sống ở bên ngoài, ta thường xuyên nhớ nhà, nhớ những lúc vui vẻ, nhớ những khi chịu uất ức, ngày lễ ngày tết lại càng thêm mong nhớ, nhớ người thân trong nhà, nhớ người trong thôn tộc, nhớ từng tán cây ngọn cỏ nơi đây.

"
Nàng nói rất chậm, người Tần gia hốc mắt cũng đỏ theo.

"Chuyện lần này, ta thân là nữ nhi của Tần gia, có một nhị tỷ tốt trút giận cho ta trước, rồi có những người thân sẵn lòng tin tưởng ta ủng hộ ta, chỉ không ngờ tới, tới chỗ của ngài, đại gia gia.

"
Nói tới đây, Phỉ Thúy hơi nghẹn ngào, lại khịt khịt mũi, giống như đang hết sức kiềm chế nước mắt, "Sự trong sạch của nữ nhi quan trọng thế nào, làm tẩu tử của bổn gia ta, lại bôi nhọ ta như thế, là muốn ép chết ta sao?"
Tộc trưởng không thể phản bác được những lời này.

[Truyện được đăng tại web .

com]

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


"Có thể nói tất cả mọi người ở đây đều thuộc họ Tần, ta chỉ muốn hỏi một câu, ta còn là cô nương của Tần gia hay không? Tại sao ta trở lại thôn quê mà ta luôn nhớ mong, thứ nhận được không phải sự ấm áp, mà là sỉ nhục muốn chết như thế? Mọi người nói cho ta, ta trở về là sai rồi sao?"
Nói xong lời cuối, nước mắt của Phỉ Thúy cuối cùng cũng rơi xuống.

"Không sai, Phỉ Thúy, ngươi không sai.

" Hoàng thị nhịn không được, tiến lên ôm nữ nhi nhà mình mà đau đớn: "Lưu Mạt Lị kia nên xuống địa ngục, bây giờ nàng chết chỗ nào rồi?"
Nói xong lời này, trừng mắt nhìn người nhà thôn trưởng, "Các ngươi thì biết cái gì, thấy cô nương nhà ta vẻ vang mà trở về, hoàn toàn không biết vì sao một nha hoàn đã ký khế ước bán đứt thân mình mà còn có thể trở về, đó là vì nàng dùng mạng để đánh đổi, lấy thân làm lá chắn cho các chủ tử, suýt chút nữa đã chết, mới nhận được ân điển, các ngươi dựa vào cái gì mà nói nàng như vậy.

"
"Nương.

"

Trong lòng Phỉ Thúy xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó đã hiểu, nhất định là Cung Hỉ được lão phu nhân phái đến, nhưng lúc này cũng không nên cảm động, thuận thế ngã vào trong lòng Hoàng thị, "May còn có người.

"
"Không khóc nữa!"
Mặc dù Hoàng thị nói như vậy, nhưng chính nàng ấy lại khóc dữ dội hơn so với ai khác, nước mắt ào ào chảy xuống, tuôn rơi rạt rào, nữ nhi của nàng ấy không biết chịu bao nhiêu khổ cực ở nơi mà nàng không trông nom được, bây giờ trở lại trong thôn, ai dám tổn thương nư nhi nàng, nàng liền dám liều mạng với người đó.

Nhìn hai mẫu nữ khóc đến mức nước mắt rơi lã chã, nữ nhân ở đây đều đỏ hốc mắt.

"Tộc trưởng, thôn trưởng, gọi Lưu thị ra đi, mặc kệ kết quả thế nào, cũng nên cho Phỉ Thúy nhà chúng ta một lời giải thích.

"
Tần Lai Phúc chịu đựng khó chịu trong lòng, giọng nói rất cứng rắn.

"Gia gia, đừng làm khó tộc trưởng và thôn trưởng.

"
Phỉ Thúy vừa khóc vừa nói, "Chỉ là ta hy vọng xa vời, cho rằng mặc dù tộc nhân có thể không giống như gia gia, cũng sẽ không cố ý thương tổn ta.

"
Lúc nói lời này, nàng rời khỏi lòng Hoàng thị, lấy khăn tay lau nước mắt, đau lòng nói: "Lão phu nhân nói đúng, càng là gia tộc ở tầng dưới chót, lại càng không biết tầm quan trọng của sự đoàn kết và thanh danh, lòng dạ hẹp hòi, lòng đố kỵ mạnh mẽ, không muốn thấy người khác tốt.

"

"Giống như Lưu tẩu tử vậy, giống như thanh danh của ta không tốt, nàng liền có thể chế giễu, mà không nghĩ rằng, thanh danh của ta bị hủy hoại, những cô nương khác của Tần gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng, gia gia, chúng ta vẫn nên dọn lên trấn thôi, việc hôm nay may còn có nhị tỷ và gia gia ủng hộ ta, nghĩ đến những chuyện này, ta vẫn rất hạnh phúc, nếu đổi thành người khác, lỡ như người nhà không hiểu, vô duyên vô cớ bị bôi nhọ như vậy, e rằng cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.

"
"Phỉ Thúy nói đúng, tộc trưởng, ngẫm lại chuyện hai năm trước đi.

"
Lúc này, một nam tử mặc trường sam màu xanh lơ, tướng mạo nho nhã, ước chừng 30 tuổi đi đến, hắn là Tần Nhạc Lam, là phu tử của học đường trong thôn, là người có văn hóa cao nhất trong tộc, một mình cô đơn.

Vừa nghe thấy hắn nhắc đến chuyện hai năm trước, trong mắt tộc trưởng và thôn trưởng hiện lên một tia đau xót, tuy rằng không phải thân chất nữ, thân nữ nhi, nhưng cũng là vãn bối bọn hắn nhìn lớn lên, cũng bởi vì lời đồn vô căn cứ mà chịu không nổi, trực tiếp nhảy sông.

Lúc vớt lên, người đã không còn sống, hài tử ấy mới chỉ 14 tuổi.

Cho đến bây giờ, họ vẫn có thể nhớ rõ bộ dáng của hài ấy khi được vớt lên.

"Độc miệng cũng là một trong thất xuất.


" Tần Nhạc Lam nhắc nhở.

(Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ.

)
"Tứ Lang, viết hưu thư đi.

"
[Truyện được đăng tại web .

com]

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom