Cập nhật mới

Dịch Vào Một Ngày Đẹp Trời Tôi Nhìn Thấy Quỷ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vào Một Ngày Đẹp Trời Tôi Nhìn Thấy Quỷ

Vào Một Ngày Đẹp Trời Tôi Nhìn Thấy Quỷ
Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Công Tử Cật Trà KhứThể loại: Kinh Dị, Linh Dị Thần Quái...

Văn Án:

Vương Nhất Duyên về quê thăm bà ngoại. Trên đường về cô gặp rất nhiều chuyện kỳ quái và một người đàn ông mặc áo đen thần bí. Trải qua những phút giây thập tử nhất sinh, các cụ phải gánh còng lưng mới sống sót. Sau đó cô phát hiện mình có thể thấy quỷ!
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Vương Nhất Duyên đứng ở trạm soát vé xe đường dài. Cô đang rất khó chịu, hôm nay là thứ sáu lại là ngày 13, một ngày xui rủi. Dù cô có nói thế nào cũng không cản được, mẹ của cô cứ nhât quyết bắt cô về thăm bà ngoại vào ngày hôm nay. Giọng điệu của mẹ rất cường ngạnh khiến Vương Nhất Duyên khó mà cự tuyệt. Cô gọi điện cho mẹ, nghe thấy âm thanh mạt chược trong điện thoại, cô gãi gãi đầu: “Mẹ, mẹ bị lộ rồi nhé? Mẹ đã nói gì, mẹ nói cuối tuần này có việc vô cùng quan trọng, không thể cùng con về quê? Giờ sao, xin hỏi âm thanh mạt chược kia đến từ đâu? Có phải mẹ lại cùng bác gái hàng xóm đánh mạc chược?”

“Lộ rồi thì sao? Con hiện tại còn chưa lên xe? Con gái à, con nên cẩn trọng nhé, có gì xảy ra cũng đừng gọi về nhà, địa phương kia không có tín hiệu đâu. Cho nên phải tự chính mình cố gắng vượt qua nhé, biết không?” Mẹ Vương Nhất Duyên trong điện thoại nghiêm túc dặn dò cô, chỉ là càng nghe càng khiến cô thêm hoảng loạn

“Xảy ra chuyện gì? Sẽ xảy ra chuyện gì a? Mẹ! a!?” Điện thoại lập tức liền treo, Vương Nhất Duyên nhìn di động đã khôi phục màn hình chờ, Cô có chút hoài nghi mình có phải do mẹ sinh ra không.

Quê ngoại cô ở trong núi, ngồi ô tô đến huyện thành sau đó phải đi mất 3 tiếng đường núi mới đến được nơi. Đường núi gập ghềnh ngay cả xe đạp cũng không đi được, chỉ có thể đi bộ. Cho nên Vương Nhất Duyên trong lòng cũng không muốn về quê. Mẹ Vương Nhất Duyên thời trẻ dụng công đọc sách, thi đậu đại học trong thành phố, may mắn mới rời khỏi được thôn, sau lại tốt nghiệp đại học, đi làm, kết hôn, bà cũng nghĩ đưa cha mẹ vào thành phố ở. Nhưng chưa kịp thì ông ngoại của Vương Nhất Duyên ngoài ý muốn qua đời

Nghe nói là buổi tối đi xem ao cá của nhà mình, bị trượt chân ngã vào hồ bị chết đuối. Từ sau khi ông ngoại qua đời, tính tình bà ngoại tính tình liền thay đổi, trở nên không muốn cùng người khác gần gũi. Suốt ngày ôm ảnh chụp của bạn già, yên lặng sinh hoạt một mình, hạ quyết tâm dù như thế nào cũng sẽ không rời nơi này

Vậy nên, Hai mươi năm trôi qua, Vương Nhất Duyên từ một bé gái trở thành thiếu nữ, bà ngoại vẫn sống ở thôn trong núi, chưa từng nghĩ rời khỏi.

Trong hai mươi năm, cả nhà về thăm bà ngoại đếm đủ hai bàn tay, mỗi lần trở về thăm bà ngoại đều nói mình sống rất tốt. Một mình sống rất ổn, không nghĩ vào thành phố ở, cả đời bà sẽ ở đây cho nên con cháu không cần tự trách cái gì.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Duyên bỗng nhiên rất nhớ bà ngoại, mấy năm gần đây số lần về quê thăm bà ngoại càng ít, thời gian cũng cách nhau càng dài, lần gần đây nhất là 5 năm trước.

Cô đeo ba lô, đi lên xe, nghĩ lần này trở về bà có yêu cầu gì cần hỗ trợ nhất định phải làm tốt. Đừng giống như lần trước không hiểu chuyện bà gọi tên cô cũng không có gần gũi.

Vương Nhất Duyên ngồi ở cạnh cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa liên tục biến đổi, từ những tòa cao ốc, lại đến nhà ngói chỉ thấy được ở nông thôn, cuối cùng là hàng dài mênh mông rừng cây, không có hơi thở của con người. Chỉ có tiếng ô tô di chuyển, đường đài liên miên mãi không hết đường. Cô nhìn phía trước xe, một quốc lộ dài thẳng tắp nhìn không rõ điểm cuối, thật giống như xe đi xuống địa ngục trong phim.

Cô lấy di động cùng tai nghe trong balo ra, đeo lên, bật một ca khúc, để âm thanh ở mức vừa phải, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Vương Nhất Duyên ôm chặt hành lý duy nhất của mình. Bên trong balo nhỏ chỉ có ít quần áo, dụng cụ rửa mặt nên không có đặt lên khoang hành lý mà ôm trong lòng. Xã hội này trộm cắp như rươi, hở ra một chút là mất.

..

Một tiếng phanh gấp bang lên, Vương Nhất Duyên theo quán tính, cơ thể dồn vế phía trước, sau đó đụng phải ghế trước mặt “A..!”

“Đến trạm! Đều xuống xe!” Tiếng Tài xế trầm ổn vang lên.

Sau tiếng kêu đau, Vương Nhất Duyên cũng tỉnh ngủ, ôm cái trán bị đụng của mình nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời trên cao không biết đã trốn đi đâu, toàn bộ không gian âm u. Nhìn kỹ bên ngoài, thì ra đã tới huyện thành nho nhỏ, nó tên là gì Vương Nhất Duyên cũng không biết nữa.

Nhìn đồng hồ điện tử trên tay, đã đến giờ ăn cơm trưa. Cô quay đầu nhìn nhìn toàn bộ xe, mọi người đã xuống xe hết, trong xe trống trơn bởi vì thời tiết âm u mà có chút tối mơ hồ

Ánh mắt nhìn đến hàng ghế cuối của xe, không biết có phải Vương Nhất Duyên hoa mắt không, nơi đó đen như mực, một hình người màu đen dựa vào bên cửa sổ. Cô chớp chớp mắt, nhìn lại, thân ảnh màu đen đã không còn, lập tưc hoảng sợ, ôm ba lô chạy vội xuống xe.

Chạy đến luống cuống tay chân, dây tai nghe mắc vào ghế ngồi, mặc kệ chạy, cô liền làm đứt tai nghe

Sau khi xuống xe, cô nhìn đoạn dây còn xót lai của tai nghe, có chút tiếc nuối, cô mới mua nó chưa được ba tháng đâu

Sau khi kiểm tra lại balo, cô không quên quay đầu nhìn lại xe khách, nhìn nhìn hàng ghế cuối, cũng không nhìn thấy bóng đen nào. Cô an ủi chính mình, chắc do dạo này xem tiểu thuyết nhiều, nghi thần, nghi quỷ mới xuất hiện ảo giác thôi.

Huyện này rất nhỏ, đứng ở đầu huyện cũng có thể nhìn thấy được cuối huyện, nhưng mà kiến trúc nơi đây rất đặc sắc, có phong vị riêng.

Nhớ năm năm trước nơi này còn chưa có nhiều người như vậy, Vương Nhất Duyên vào một nhà hàng nhỏ, 1 chén cơm chiên trứng 8 đồng, khi bưng lên nhìn thật thất vọng. Giá cả cao, nhưng chất lượng phục vụ cũng như vệ sinh đều không xứng với giá tiền

Ăn xong cơm trưa, Vương Nhất Duyên đeo balo tiếp tục lên đường.

Đường vào núi như thế nào cô đã sớm quên, thấy bà chủ bán trang sức nhỏ bên đường cô dò hỏi một chút, “Chị gái, cho em hỏi đường vào Lý Gia thôn đi như thế nào ạ?”

Chị gái ngẩn đầu nhìn cô một cái, chỉ chỉ vào cuối phố, có một ngọn núi: “Mấy năm nay du lịch phát triển, con đường trước kia đã bỏ, Cô em đi đến nơi đó, ở đó có cửa vào núi, Có con đường mới, em đi dọc theo đường lớn, đi khoảng mấy giờ là tới, đừng đi vào lối rẽ nào!”

“Vâng, em cảm ơn chị gái” Vương Nhất Duyên sửa sửa tóc, cầm dây buộc tóc buộc lên, hướng về nơi mà chị gái vừa chỉ. Đi chưa một nửa, từ cửa hàng ven đường đi ra một người đàn ông. Nhìn trang phục người nọ Vương Nhất Duyên không khổi trần trồ, một thân toàn màu đen, ngay cả găng tay cũng màu đen luôn. Ây da, làm cô nhớ đến một câu, một thân đen, là hiệp khách
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

Cô cong môi cười, thật có xúc động muốn chắp tay nói một câu “đại hiệp có khỏe không” với vị kia.

Người đàn ông đó toàn bộ mặc màu đen, ánh mắt sắc bén, trên lưng đeo một balo to cũng màu đen. Đôi mắt nhìn xung quang vài lần, cũng nhìn Vương Nhất Duyên trên người làm cô dời đi ánh mắt thật nhanh. Thật xấu hổ, cũng không dám nhìn nữa, liền chạy chậm hướng cửa núi.

Nhìn đồng hồ đã hai giờ chiều, đi bộ ba tiếng, đi bộ đến nới chắc cũng đến giờ ăn tối. Vương Nhất Duyên trong lòng tính toán, bất tri bất giác đã đi vào núi, nếu không phải là có con đường đất, Vương Nhất chắc sẽ thật sự đi lạc. Không hiểu sao mình không mang theo cái la bàn, cô có chút ảo não.

Đi hơn một giờ, trước mắt vẫn là một màu xanh của cây cối, Vương Nhất Duyên mệt lả, đặt mông ngồi xuống bụi cỏ, dùng tay xoa bắp chân đã bắt đầu đau nhức. Cô ngẩng đầu nhìn những cái cây to lớn che cả bầu trời, không thấy mặt trời đâu, rừng cây trở nên âm u hơn. Vương Nhất Duyên xoa xoa đôi mắt, có cảm giác thể lực đã tiêu hao quá mức.

Bốn phía khắp nơi là một mảnh xanh lục, Vương Nhất Duyên phải cố gắng tập trung miễn cưỡng mới không bị lạc đường, điều này làm đôi mắt cô trở nên đau nhức mơ hồ. Vương Nhất Duyên nhìn nhìn đồng hồ trên tay, mới phát hiện đồng hồ đã ngừng chạy. Cô dùng sức lắc lắc đồng hồ, nhưng mặt đồng hồ vẫn hiển thị 3:00, không có gì biến hóa.

“Sao lại thế này!” Vương Nhất Duyên tự hỏi chính mình, cố tình vì sao đồng hồ lại hỏng lúc này.

Vương Nhất Duyên lại nhìn nhìn bốn phía, không giàn dường như tối hơn lúc nãy rất nhiều. Không lẽ trời lại tối nhanh như vậy? Cô không muốn ở lại chỗ này qua đêm,đôi tay chà xát đùi, đứng dậy, nhanh chân lên đường. Con người càng những lúc khẩn trương càng dễ phạm sai lầm, Vương Nhất Duyên tự huyễn hoặc bản thân phải bình tĩnh. Càng đi con đường núi càng tối tăm, Vương Nhất Duyên không thể không thừa nhận rằng mình thật sự lạc đường. Cô tự mắng bản thân mình như thế nào không mang theo đèn pin? Cô đứng yên tại chỗ, xoay xoay nhìn xung quang đều là cảnh tượng giống nhau, khả năng nhận đường của cô cũng không cao, mà ở hoàn cảnh quỷ dị hiện tại càng khiến cô có chút hoảng hốt. Vương Nhất Duyên cố gắng lấy lại bình tĩnh bởi vì ngay lúc này cần bảo trì đầu óc thanh tỉnh

“Cần nghĩ ra biện pháp lúc này” Vương Nhất Duyên cố gắng vận dụng các nơ – ron thần kinh hết công suất, nhớ xem trước kia bản thân đã xem chương trình kỹ năng sinh tồn có kỹ năng nào áp dụng được lúc này.

Cô nhìn bốn phía rừng cây rậm rạp, đột nhiên cô thật muốn chửi thề,không phải người ta nói chỗ nào lá cây rậm rạp chính là hướng nam? Tại sao cô nhìn chỗ nào cũng thấy lá cây tươi tốt? Là chỗ này kỳ quái hay là mắt cô có vẫn đề. Vương Nhất Duyên chỉ có thể từ bò phương pháp này, cô đành dựa vào giác quan thứ sáu của chính mình mà đi, chẳng lẽ cả đời đều phải ở lại nơi này?. Vương Nhất Duyên sợ hại mà nghĩ.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, nỗi sợ bao trùm Vương Nhất Duyên, toàn bộ tinh thần đều khẩn trương. Cô sờ sờ túi quần, chợt nhớ ra còn có đồ vật có thể cứu mạng. Cô lấy di động của mình ra,nghĩ đàu tiên là gọi cảnh sát, sáu đó lên teiba phát cầu cứu, ngay cả tiêu đề cũng nghĩ ra rồi: ‘Lạc trong rừng, trên người không có công cụ hữu dụng nào, cầu cao nhân chỉ giáo, online chờ gấp’

Chính là sau khi mở khóa, lại phát hiện điện thoại không có sóng, chạy chạy đến nhiều hướng, tín hiệu một chút cũng không có.

Ở thời đại 4.0 như này, tại sao vẫn còn có địa phương không có sóng điện thoại? Công ty viễn thông kia đều không phải quảng cáo bọn họ đã phủ sóng toàn bộ trung quốc sao? Không lẽ cô đang ở nước ngoài?

Chợt cô nhìn thấy một điều kỳ quái, thời gian trên điện thoại cũng ngừng ở 3:00, không phải là điện thoại cũng hỏng? Cô nhìn lại đồng hồ điện tử, thời gian giống nhau “ Thật cái quỷ gì đây!” Cô không tự chủ mắng một tiếng, sau khi ý thức được mình nói gì, cô nhanh tay che miệng, phi phi vài tiếng, lúc này mà nói như vậy sẽ đen đủi.

Vương Nhất Duyên mở đen flas nhưng vây xung quanh mới sáng lên một chút. Cô đi thử vài bước, lại nghĩ đi không có mục thật không phải biện pháp, nếu lại vòng trở lại thật phí công, lại mệt. Cho nên cô học theo trên TV tạo ký hiệu bên đường. Cầm cục đá gạch trên mỗi thân cây đi qua một chữ ‘Vương’, sau đó tiếp tục dựa vào giác quan thứ 6 của mình mà đi. Hiện tại Vương Nhất Duyên cảm thấy thật mau mắn vì hôm qua đã sạc đầy điện thoại, pin còn 90% có thể chống đỡ một thời gian. Chim chóc trong các nhánh cây thỉnh thoảng bay ra làm lá cây vang lên loạt xoạt,khiến người không khỏi sợ hãi. Vương Nhất Duyên nhìn mấy con chim đang bay, ước gì mình cũng có thể bay như nó

Đi không biết là bao lâu, Vương Nhất Duyên vừa đói vừa khát, trong lòng hối hận vì lúc trước không mang theo 1 ít lương khô. Hoặc là mua nhiều hơn một chai nước cũng tuyệt. Ước chừng đã đi hơn nửa giờ, cô lấy đèn soi lên thân cây, trên thân cây chính là chữ mà nàng đã làm ký hiệu trên cây. Nhìn chữ ‘Vương’ xiêu xiêu vẹo vẹo trên cây, cô thật sự lạc đường rồi. Hay nói đúng hơn nãy giờ cô vẫn đi loanh quanh một chỗ. Mệt mỏi, ủ rũ ngồi xuống mặt đất, lại nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn như cũ hiển thị 3h chiều.

Ý nghĩ kỳ quái tràn ngập, đồng hồ vừa lúc 3h không chạy thì có thể cho là hết pin, còn điện thoại cũng như vậy thì giải thích thế nào? Huống chi mọi công năng khác trên điện thoại vẫn sử dụng được. Nghĩ đến đây Vương Nhất Duyên toàn thân nổi da gà, chính mình không phải đi vào thời không song song nào đó, hay đi vào khu vực có từ trường lạ.

Cô không thể không bội phục sức tưởng tượng của chính mình, hiện thực chính là hiện thực,cô cũng không thể ngồi ở đây chờ chết. a!

Nhìn chữ ‘Vương’ trên thân cây, nhìn như thế nào mà đột nhiên thấy nó thật dữ tợn,đáng sợ. Lúc trước cô không phải vãn đi thẳng như thế nào lại vòng về chỗ cũ.

Chẳng lẽ là quỷ đả tường?

Cô một lần vì sức tưởng tượng phong phú của mình mà nổi da gà, cảnh vật xung quanh giống nhau nhứ đúc. Dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, cảnh vật xung quang có biến đổi nhỏ không phát hiện ra cũng có khả năng. Cô tự an ủi chính mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Vương Nhất Duyên nhìn điện thoại mình, bởi vì bẫn luôn bật đèn flash trong thời gian dài, lúc này lượng pin chỉ còn 50%. Cô không thể không tắt đèn để tiết kiệm pin.

Đèn tắt trong nhày mắt xung biến thành một mảnh hắc ám, đồng tử kịch liệt co rút, hy vọng có thể thích ứng với hoàn cảnh.

Lúc này một cơn gió thổi đến lay động đám cành lá, bóng chúng tựa như những con ma, Vương Nhất Duyên nhìn trong lòng không khỏi rét run. Rừng ban đêm khá yên tĩnh, tràn ngập thanh âm của động thực vật, càng nghe Vương Nhất Duyên càng thêm sợ hãi, khẩn trương nhìn xung quang.

Đột nhieenm trước mắt Vương Nhất Duyên xuất hiện những đốm ngọn lửa ở không gian phiêu đãng. Vương Nhất Duyên sợ tới mức toát hết mồ hôi lạnh, phía trước là thứ gì? Như thế nào lại có nững đốm lửa ở đó?

Vương Nhất Duyên vì kinh nghiệm sống nghèo nàn của mình mà ảo não, hiện tại chính là cảm giác nguy hiểm tràn trề, lúc này tâm trạng của cô đã hoảng đến mức max, nhìn chung cái đều phát sinh kỳ quái. Giống như hiện tại, Vương Nhất Duyên gắt gao nhìn đốm lửa, chỉ sợ trong lúc không chú ý nó sẽ tiến lại gần.

Bỗng nhiên, đốm lửa ở gió lập lòe vài cái rồi biến mất. Cái này thật sự dọa cô phát ngốc,bốn phía đen như mực không nhìn thấy gì, hiện tượng thần quái xuất hiện rồi biến mất, làm Vương Nhất Duyên không thấy an toàn chút nào. Giống như bốn phía xung quanh đều có ma quỷ ẩn nấp nhìn chằm chằm cô,sau đó đột nhiên xuất hiện,mở ra một mồm đầy máu to đùng một ngụm ăn cô.

Ngay lúc ngọn lửa biến mất, Vương Nhất Duyên căng thân mình, đứng dậy chạy như điên, không muốn ở lại nơi này chỉ một giây! Vương Nhất Duyên quên không mở đèn flash, cho nên trong màn đêm, Vương Nhất Duyên thực may mắn bị vướng vào cành cây nhô ra, ngã xuống tư thế chó ăn cứt

“Đậu má” Vương Nhất Duyên chử thề, phun ra ngụm bùn đất do vừa rồi không cẩn thận gặm phải. Lúc này Vương Nhất Duyên mới phát hiện balo cùng điện thoại không biết bị rơi ở chỗ nào, xung quang tối đen, đôi tay sờ soạng mặt đất nửa ngày vẫn không tìm thấy.

Giống như bị tưới một gáo nước lạnh, toàn thân Vương Nhất Duyên phát run. Cô cố gắng thích ứng với bóng tối, xung quang tối như mực làm sao cô có thể nhìn thấy đường. Đây là đường cô đã từng đi qua, hay là chưa,cũng không rõ nữa. Vô tình nhìn bóng dáng những cái cây giống hình người đều khiến Vương Nhất Duyên sợ. Bóng tối vô hạn không có điểm dừng làm cô sắp phát điên, núi sâu rừng già chỉ có một mình cô, nghĩ xung quanh có thứ gì đang ẩn nấp khiến toàn thân cô không khỏi run lên.

Vương Nhất Duyên thử đi về phía trước thì phát hiện chân của mình bị trẹo, chỉ cần động một chút là đau đớn vô cùng. Cô không dám lộn xộn, chỉ nghĩ tìm được cái cây to có thể trốn ở đó, cô còn có chút cảm giác an toàn một chút.

Tưởng tượng bộ dáng chật vật của mình lúc này, cô không khỏi muốn cười, từ nhỏ lớn lên trong thành phố,chưa từng trải qua tình huống bi tráng như vậy. Mất ba lo, di động không có, trên người cô không có đồ vật nào hữu dụng cả. Rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ?

Vương Nhất Duyên thở phì phò, mồ hôi từng giọt,từng giọt rơi trên trán,quần áo ướt đẫm mồ hôi, Bộ dạng hiện tại mà bạn cùng phòng nhìn thấy khẳng định sẽ cười cô suốt cả một học kỳ.

Ở trong này không bị dọa chết mà chẳng may gặp phải dã thú thì cô ngay cả cái xương cũng không còn. Âm thầm siết chặt nắm tay,lau sạch mồ hôi trên chán,cô quyết tâm đêm nay phải thoát khổi chỗ này.

Vương Nhất Duyên nhắm hay mắt lại,ép buộc mình phải bình tĩnh lại, hiện tại không phải là lúc để sợ hãi,cô phải nghĩ biện pháp thoát ra khỏi nơi quỷ quái này.

Vương Nhất Duyên chậm rãi mở to mắt tưởng thử phân biệt tìm ra con đường ở đâu. Cùng lúc mở mắt, cô liền phát hiện ra đốm lửa kỳ dị kia lại xuất hiện.Lúc này nó ở ngay trước mặt, cách cô khoảng mấy mét. Vương Nhất Duyên sợ đến ngây dại, đầu trống rỗng. Đốm lửa nhảy lên, chiếu sáng xung quanh bán kính 1m. Vương Nhất Duyên phát hiện xung quang cô cản bản không có đường, thân thể nhỏ bé của cô bị bao quanh bởi những bụi cỏ rậm rạp. Cô không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Bỗng nhiên ngọn lửa lập lòe vài cái, vọt đến bên trái cô, Vương Nhất cũng nhìn theo hướng nó di chuyển. Cô có linh cảm nó có sinh mệnh và nó đang muốn nói điều gì đó với cô.

Vương Nhất Duyên nhìn chằm ngọn lửa, thân thể không nhúc nhích.

Ngọn lửa không có di chuyển, chỉ là cảm giác nó lớn hơn so với trước một chút. Cô chớp chớp mắt, muốn xác định có phải là do mình hoa măt hay không. Nhưng tất cả là thật,ngọn lửa không ngừng to lên, cây cỏ bị nó chạm tới đều bị thiêu đốt.

ĐÚng lúc này, Vương Nhất Duyên mới nhìn rõ,ngọn lửa đang biến thành một mặt người,một mặt người dữ tợn. Miệng nó mở ra,đóng vào như đang muốn nói cái gì đó,chính là Vương Nhất Duyên cũng không muốn biết nó đang nói cái gì, cô che tai mình lại, đứng dậy, không màng đau đớn trên đùi, xoạy người liền chạy ra khỏi bụi cỏ.

Ngọn lửa mặt quỷ kia cũng không biến mất mà bình tĩnh đuổi theo phía sau cô.

Quay đầu nhìn tình cảnh này khiến Vương Nhất Duyên làm gì còn bình tĩnh nữa, cảng đẩy nhanh tốc độ, hai bên tai cô ngoài tiếng gió thổi ra không nghe được âm thanh nào khác. Thỉnh thoảng có bụi cỏ đánh ở trên người cô, nhưng không rảnh để lo đau mà cố gắng chạy thật nhanh thật nhanh.

Không ngờ tiềm năng chạy nhanh của cô lại kích phát trong hoàn cảnh này. Dù cho có ngọn lửa đằng sau chiếu sáng, nhưng cô vẫn bị vướng phải cành cây ngã lần thứ 2, lần này lại so với lần đầu còn thảm hơn. Cô té ngã,liền lăn xuống sườn dốc, trên người quần áo bị cắt tả tơi, làn da bị rướm máu. Vương Nhất Duyên trong đầu một mảnh hỗn độn, chờ Vương Nhất Duyên tỉnh táo lại, cô phát hiện xung quanh có rất nhiều ngọn lửa nhỏ, nhấp nhô ở không trung. Bởi vì nhờ những ngọn lửa chiếu sáng mà Vương Nhất Duyên nhìn thấy rõ ràng mình đang ở chỗ nào. Xa xa những tấm bia đá sừng sững, có cao có thấp, có cái bị thiếu một góc,có cái bị mất một nửa, cô nhịn không được hít sâu một cái. Vương Nhất Duyên mặc dù chưa hiểu sự đời, nhưng nhìn cảnh này cô cũng có thể rõ ràng chỗ này là chỗ nào.

Cô vậy mà chạy một mạch đến bãi tha ma? Những ngọn lửa này chính là ma chơi trong truyền thuyết
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

“Ha ha…” Có lẽ bị dọa đến phát ngốc, Vương Nhất Duyên cười lạnh, ông trời đúng là biết trêu người mà!

Không khí trở nên bất an, giống như vô số đồ vật đang muốn lao tới đây, Nàng hít một hơi sâu, càng ngày càng bình tĩnh, cô chậm rãi lui về phía sau muốn cách càng xa đám ma chơi này càng tốt.

“Ầm vang!!” Không trung nổ ra một tiếng,một tia chớp xé rách bầu trời, toàn bộ đều được chiếu sáng. Tiếng sấm ầm ầm vang lên tựa như trời sắp mưa

Nhờ ánh sáng của tia chớp mà cô phát hiện,cái bãi tha ma này so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn, cô cũng không phải ở bên cạnh mà là ở trung tâm bãi tha ma. Lấy cô làm trung tâm, mấy chục mét xung quanh đều là bia mộ, quan tài lung tung lộn xộn.

Ngay sau đó, tia sét thứ hai nối gót tới cùng với tiếng sấm dọa người, cô còn thấy được những thì thể chưa kịp hạ táng, thi thể đã hư thối nhiều, nhưng tròng mắt vẫn còn hoàn hảo, không nhúc nhích trợn to mắt nhìn Vương Nhất Duyên

Trong nháy mắt,Vương Nhất Duyên cảm thấy xung quanh mình đứng đầy người,bọn họ đều nhìn cô. Tim Vương Nhất Duyên như muốn nhảy lên tận họng, đôi tay cô ôm ngực nghĩ an ủi chính mình. Lúc này,mưa tí tách rơi, một tia chớp nữa lại chiếu sáng, Vương Nhất Duyên không muốn nhìn cảnh đáng sợ đó nữa liền sợ hãi nhắm mắt.

Cô đã quên mất chạy trốn, chỉ còn lại sợ hãi vô biên. Cô phải làm gì lúc này? Vương Nhất Duyên ở trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu này. Cô còn có thể làm gì? Cô nhụt chí nghĩ.

Không bao lâu, tia chớp cùng tiếng sấm lại vang lên, nhưng lần này, tia chớp vẫn luôn bổ tới trước mặt cô. Cành cây phía trước bị chặt đứt rơi trên mặt đất, nếu không phải cô phản ứng kịp thì có lẽ đã hy sinh dưới tàng cây.

Cô tại sao lại xui xẻo như vậy! Sau khi ngã xuống lộn nhào mấy bước, lại kinh ngạc phát hiện,trên nhánh cây bị sét đánh treo vô số thi thể. Nhánh cây bị chặt xuống đồng thời thi thể cũng rơi xuống theo. Có mấy cỗ thi thể còn rơi bên cạnh,thi thể tan thành từng mảnh, tay, chân nơi nào cũng có, còn có mấy cái đầu lăn vài vòng đến trước mắt cô.

Tia trấn tĩnh cuối cùng trong lòng cô bị cắt đứt, Vương Nhất Duyên khóc thất thanh lên, nước mưa làm toàn thân cô ướt nhẹp, chung quan tiếng mưa rơi tiếng sấm rền, tựa hồ còn có tiếng oan hồn tru lên, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai cô.

Có lẽ thân thể đã chịu đựng đến cực hạn, ý thức càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi mất đi hoàn toàn ý thức.

..

Vương Nhất Duyên lần nữa tỉnh lại đã là ban ngày, cô là bị ánh mắt trời chiếu tỉnh.

Cô tỉnh lại, ngơ ngác nằm trên mặt đất bất động, ngơ ngác, mở to mắt nhìn cây cối xanh mượt.

Cứ nằm giằng co như thế một phút, lúc này mới nhớ lại tình trạng trước lúc ngất xỉu. Mẹ cô kêu cô về thăm bà ngoại nhiều năm chưa gặp, sau đó cô ngồi xe khách đến huyện thành nhỏ, rồi hỏi đường người dân địa phương, tìm được đường vào núi cô một mình lên đường. Đi hơn một giờ cô phát hiện mình bị lạc đường, đồng hồ cùng điện thoại đều bị hỏng chức năng thời gian. Khi chuẩn bị gọi điện cầu cứu thì phát hiện không có sóng,sắc trời tối dần, hình như cô còn gặp ma chơi. Ma chơi còn dẫn cô tới bãi tha ma, cô bị mất ba lo cùng điện thoại di động, bãi tha ma toàn là thi thể, cuối cùng cô không kiên trì nổi mà ngất xỉu.

Sau vài phút nhớ lại chuyện hôm qua Vương Nhất Duyên không khỏi cảm thấy rùng mình, ở dưới tình huống như vậy mà cô vẫn có thể sống xót để nhìn thấy ánh mặt trời. Hay Ngày hôm qua phát sinh chỉ là một giấc mộng thôi?

Vương Nhất Duyên quay đầu, đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy những thi thể đáng sợ, nhưng xung quanh cái gì cũng không có, cô nhìn bên trái, nhìn bên phải, cái gì cũng không có chỉ có những bụi cỏ.

Vương Nhất Duyên gian nan đứng dậy, eo, cổ, cánh tay đau nhức không thể nhúc nhích, chỉ cần động một chút là đau, đau đến ngũ quan của cô vặn vẹo. Cô tiếp tục nằm trên đất, chậm rãi chờ cơ thể phục hồi. Cô hô một tiếng hăng hái lấy tinh thần ngồi dậy, cứng đờ cổ quay đầu nhìn xung quang. Kia vẫn là phiến đá cô ngồi nghỉ lúc mới vào núi, cũng không có bãi tha ma dấu vết chứ đừng nói là thi thể

Vương Nhất Duyên lúc này mới chú ý, balo nhỏ đặt ngay bên canh không tổn hao gì, sờ sờ túi quần, điện thoại mới mua cũng an tĩnh nằm ở đó. Cô mở khóa điện thoại,màn hình hiển thị, thời gian ngày 14, 9h sáng, cô nhẹ nhàng thở ra

Chẳng lẽ cô ở chỗ này ngủ qua đêm?

Vương Nhất Duyên nhìn đồng hồ trên tay mình, cùng thời gian trên điện thoại giống nhau như đúc. Lại nhìn quần trên người vẫn lành lặn, tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cô vẫn có nghi hoặc, sự việc phát sinh tối hôm qua chỉ là nằm mộng? Ngày hôm qua, cô đi vào trong núi liền mệt đi không nổi, phải ngủ ở nơi này?

Xung quang cũng không có dấu vết của mưa, Vương Nhất Duyên sờ sờ bụi cỏ đều khô ráo, không có một tia ẩm ướt, ngay cả mặt đất cũng nứt nẻ vì khô.

Cô buộc lại tóc, miễn cưỡng đứng lên, vỗ vỗ cỏ dại trên người, đeo balo lên, nhìn hai bên đường. Một bên vào núi, một bên rời núi, cô không biết mình có nên tiếp tục đi tiếp. Phát sinh hôm qua vẫn còn rõ ràng, sợ hãi trong lòng vẫn chưa tan.

Cô đứng tại chỗ ba phút, xung quanh thỉnh thoảng nghe được tiếng kêu, thật an tĩnh, nhưng cũng không quỷ dị như ngày hôm qua. Đột nhiên, phía con đường rời núi có tiếng cỏ cây chen chúc, cô sợ khϊếp vía, nhưng rất nhanh liền thấy hai bóng người đi tới, vừa nói vừa cười, cõng bao lớn, bao nhỏ hướng trong núi mà đi.

Vương Nhất Duyên không nói lời nào nhìn bọn họ, khi đối phương đi qua cô, cô cảnh giác nhìn hai người. Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì khác thường, có lẽ chỉ là thôn dân Lý gia thôn đến huyện thành mau sắm.

Nếu còn có ngườ khác trên đường hẳn là sẽ không có việc lạ phát sinh. Cứ sợ sệt bỏ trốn như vậy tựa hồ quá nhát gan rồi

Vương Nhất Duyên hạ quyết tâm đi vào thôn, mục đích chủ yếu là thăm bà ngoại, đã trì hoãn cả đêm rồi.

Đi trên con đường vào núi ngày hôm qua trong trí nhớ,lần này không biết tại sao đặc biệt dễ dàng. Vương Nhất Duyên có thể cảm giác con đường mình đi, mặt trời lên cao, núi rừng khôi phục linh khí không còn âm trầm như ngày hôm qua nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

Quá trinh cực kỳ thuận lợi, Vương Nhất Duyên đi khoảng ba giờ thì thấy được nhà ngói thấp bé, xa xa là đồng ruộng, cô còn nhìn thấy người nông dân thuần phác đang trông trọt.

Bọn họ cong eo cuốc từng cuốc đất, trong lòng cô an tâm thở dài nhẹ nhõm, có lẽ chuyện phát sinh hôm qua chỉ là mơ thôi, cô vỗ vỗ ngực, nửa ngày chính là bản thân mình dọa mình.

Cô quay đầu nhìn sáng phía rừng cây rậm rạp, thần bí, rốt cuộc thời điểm quay trở lại đi qua phiến rừng kia sẽ có việc lạ phát sinh nữa không? Cô buộc lại tóc cao lên thành cái đuôi ngựa, nháy mắt cả người đều có tinh thần,cũng thoải mái hơn nhiều.

Vương Nhất Duyên đi về phía trước, đi vào thôn, đi ngang qua đồng ruộng, các thôn dân nhiệt tình chào hỏi:

“ Haha, là Duyên Duyên phải không, trở về thăm bà ngoại à. Đúng là đứa trẻ có hiếu mà”

Vương Nhất Duyên sượng sùng gật đầu với bọn họ rồi nhanh chân rời đi, vì cô không quen bọn họ. Bọn họ là sao biết được tên cô? Những người đó thật lạ mặt, dù có năm năm không trở về, cũng không thể quên mặt những người này không còn một mảnh chứ, vấn đề là ở đâu?

Vương Nhất Duyên cúi đầu tiếp tục đi, đi lên bờ ruộng, bờ ruộng cũng không lớn, miễn cưỡng hai người có thể cùng đi qua. Hai bên bờ ruộng là hồ nước nuôi cá. Ông ngoại cô cũng..? Vương Nhất Duyên lắc đầu không muốn nhớ lại chuyện cũ đau buồn.

Hiện tại bờ ruộng chỉ có một mình Vương Nhất Duyên cho nên cô đi cũng thoải mái. Xung quang là mấy hồ nước liền kề, bờ ruộng cũng khá dài, cô đi thật cẩn thận, chậm rãi, rất sợ không cẩn thận trượt chân một cái. Đột nhiên điện thoại trong ba lo vang lên, cô dừng lại móc di động ra, vừa thấy là mẹ gọi tới. Trong núi vẫn có tín hiệu?

Lý gia thôn nằm ở thung lũng, bốn phía là núi vây quanh, nếu rừng không có tín hiệu sao vào thôn lại có? Cô không biết làm sao, đành tiếp điện thoại, “Duyên Duyên, tối hôm qua mẹ gọi cho con mai mà không được? Con có khỏe không? Không xảy ra chuyện gì nhỉ? Bà ngoại thế nào rồi? Còn đang đi đường sao?”

Vương Nhất Duyên do dự không biết nên cũng mẹ giải thích thế nào về sự việc tối qua, vẫn là không nên nói sự kiên khủng bố đó,rốt cuộc cô cũng không biết đó có phải là thật không.

“Mẹ, ngày hôm qua xe khách hỏng, con phải ở trên xe một đêm, đoạn đường kia đúng chỗ không có tín hiệu cho nên điện thoại không gọi được., Con bây giờ mới vào cửa thôn còn chưa gặp được bà ngoại đâu”

“Phải không? Như thế nào ngay từ đầu liền như vậy không thuận lợi. Duyên Duyên, ngươi như vậy đi, chờ hạ nhìn thấy ngươi bà ngoại, cảm thấy có cái gì không thích hợp địa phương, liền chạy nhanh trở về, biết không? Kia trong thôn…… Gần mấy năm…… Ai nha, ta cũng là nghe đồng hương người ta nói, dù sao quái quái, chính con cẩn thận chú ý. Cái bùa bình an mà mẹ mới cầu cho con nhớ đem theo bên mình, đừng đánh mất.”

“Chuyện gì vậy mẹ, quái quái là thế nào ạ?” Vương Nhất Duyên vừa nghe mẹ mình nói như vậy, cô càng thêm xác định mẹ không đi cùng mình là bởi vì sợ hãi? Cô chắc chắn không phải do mẹ sinh ra bằng không có người mẹ ruột nào đẩy con mình vào hố lửa như thế này không!

Mẹ của cô ở trong điện thoại ấp úng, không nói rõ nguyên nhân, đúng lúc này Vương Nhất Duyên phát hiện, ở bờ ruộng đối diện có một người đang đi về phía cô. Người kia cách cô càng ngày càng gần, Cô vẫn đứng tại chỗ nghe điện thoại. Người nọ phải đi qua cô, để đi qua được cô phải nghiêng người nhường đường, không khí có chút xấu hổ.

Nhìn quần áo của đối phường cô có cảm giác quen thuộc, một thân đen,vóc dáng cao, đôi tay để trong túi áo, trên lưng cõng một đồ vật gì đó, ba lô cũng màu đen. Thời điểm đối phương đi qua Vương Nhất Duyên, hai người mặt kề mặt nhì nhau. Mặt của hắn không có biểu tình gì, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Nhất Duyên, đây chính là mặt than trong truyền thuyết đi. Cùng hắn bốn mắt nhìn nhau làm Vương Nhất Duyên cảm nhận được khí thế của hắn, trên người hắn có cảm giác quái quái, khiến cho cô dựng đứng cả lông tơ. Cô âm thầm nuốt nuốt nước bọt, bị ánh mắt hắn nhìn thấu, cô quên mất mình còn đang nói chuyện điện thoại với mẹ. Vương Nhất Duyên hoảng loạn quay đầu không dám nhìn hắn nữa, ánh mắt của hắn thật đúng là dọa người.

Cho dù cô đã tránh đi không đối diện với hắn, nhưng cô dường như đi vào một không gian khác. Trong không gian này yên tĩnh, có một đôi mắt sắc bén ở bóng tối nhìn chăm chăm vào cô.

“Duyên Duyên! Con đáng đến chỗ nào rồi! Điện thoại sao lại ồn quá!” Trong điện thoại mẹ quát lớn, đem ý thức của cô lập tức trở lại. Cô run rẩy một lúc, hô hấp nặng nề, nếu cô vẫn ở trong không gian kia,cô cảm thấy cả đời này mình cũng không đi ra được.

Không dám quay đầu lại nhìn người kia, người này thật khủng bố, còn đáng sợ hơn những việc mà cô đã trải qua trước đó nhiều lần

Trong lòng ý thức được không nên trì hoãn, cô vội trả lời mẹ: “Mẹ, bây giờ thế nào mẹ nghe rõ chứ!” Cô giơ tay mất tự nhiên sờ lên trán, phát hiện trên trán toàn mồ hôi.

Trong điện thoại: “Hiện tại nghe rõ rồi, không có tạp âm, Duyên Duyên, con vẫn là nhanh chóng trở về đi, mẹ nóng ruột quá”. Trên thế giới này làm gì có người mẹ nào không thương con mình, ngoài miệng thì nói vô tình nhưng đến cuối cùng vẫn là lo lắng cho con gái.

“Con biết rồi mẹ ạ, Con gặp bà ngoại xem có thể hỗ trợ gì đó không,lại ngồi nói chuyện với bà, chắc ngày mai con sẽ trở về.”

Cùng mẹ hẹn thời gian trở về xong, Vương Nhất Duyên cúp điện thoại, bỏ vào balo, nhân tiện lấy ra bùa hộ mệnh đeo lên cổ. Cúi đầu xuống cô mới để ý giày của mình dính đầy bùn, quay đầu lại nhìn trên bờ ruộng một đường tới đây đều là dấu chân của cô. Cô chép chép miệng, chờ tới nhà bà ngoại phải giặt giày mới được. Cô đi vài bước bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, dọc theo đường đi hình như chỉ có dấu chân của cô, tại sao không có dấu chân của tên kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

Vương Nhất Duyên cẩn thận nhìn nhìn con đường hắn đi qua, thật sự không có dấu chân. Quay đầu nhìn lại chỗ bọn họ gặp nhau, cũng như vậy chỉ dấu chân của cô. Vương Nhất Duyên hoảng sợ quay đầu lại, lòng cảm thấy lạnh lẽo, bờ ruộng không có người nào, một chút nhân khí cũng không có. Không chỉ như vậy, trên ruộng đối diện với hồ cá lúc trước vẫn có mấy người đang thôn dân bây giờ không còn một ai.

Bọn họ đã về nhà rồi sao? Tại sao lại về nhanh đến như vậy?

Vương Nhất Duyên không dám nghĩ nhiều, xoay người chạy vào trong thôn, nơi này thật sự kỳ quái! Cô nắm chặt, là cô chưa hiểu nhiều việc đời sao?

Cô bước vội vã, bống nhiên một giọng nói già nua vang lên bên tai “Đi mau. Đi mau...!” Cô vội nhìn xung quanh, nhưng không có ai cả, là ai đang nói chuyện với cô. Cô che lại lỗ tai, cô chạy thật nhanh!

..

Vương Nhất Duyên đi vào hàng rào tre quen thuộc, ngôi nhà ngói vẫn giống như trong trí nhớ, chỉ là cửa đóng chặt, Vương Nhất Duyên cảm giác bên trong sẽ không có người sống.

Hiện trại thôn dân ở Lý gia thôn càng ngày càng ít, khoảng cách giữa các hộ gia đình khá xa, cho nên đôi khi có cảm giác một mình cô ở nơi này. Nhà bà ngoại là cách đây khoảng 7-8 năm trước ba mẹ cô xây lại, có hai tầng,bốn phòng ngủ, một phòng bếp, hai nhà vệ sinh. Nhưng một mình bà ngoại ở, rất nhiều phòng để không, cũng chỉ có khi nào bọn họ về thăm bà ngoại thì những phòng khác mới có người ở.

Vương Nhất Duyên đẩy rào tre, đi đến trước cửa, trong viện còn có một chuồng gà nhỏ, bên trong có chín con gà đang tung tăng nhảy nhót, mổ mổ mặt đất., cảnh tượng như vậy làm Vương Nhất Duyên an tâm hơn rất nhiều.

Trên cửa có con kỳ lân ngậm vòng sắt, cô cầm vòng sắt đập đập cửa, âm thanh thanh thúy vang lên, cảm giác như vang vọng toàn bộ trong thôn. Cái cửa này là từ nhà cũ phá đi, bà ngoại không cho vứt đi liên tiếp tục được sử dụng, thoạt nhin cùng với nhà hiện đại có chút không hợp nhau.

Đợi khoảng nửa phút, không thấy động tĩnh gì, ngay cả một chút tiếng vang cũng không nghe được. Vương Nhất Duyên lắc đầu nghĩ, có lẽ bà ngoại ra ngoài, hay là đi ra ngoài ruộng?

Vương Nhất Duyên xoay người nghĩ đi xung quang xem sao, còn chưa đi ra khỏi sân, cửa liền mở ra: “Là... ai ở bên ngoài?” Âm thanh già nua vang lên, Vương Nhất Duyên vội vàng xoạy người, liền thấy một bà cụ, run lẩy bẩy từ trong cửa đi ra

“Bà ngoại.. là cháu ạ, cháu là Vương Nhất Duyên, cháu trở về thăm bà ạ” Bà ngoại tính ra hiện tại cũng 90 tuổi, trên mặt nếp nhăn đếm nhiều không hết, bà ngoại chỉ cao đến cằm của cô, làm cô chỉ có thể cúi đầu nhìn bà ngoại. Vương Nhất Duyên thật không quen cho lắm,khi còn nhỏ đầu là Vương Nhất Duyên nắm tay bà ngoại ngước lên nhìn bà.

“Duyên Duyên! Cháu ngoan của bà ngoại, rốt cuộc cũng trở về thăm bà!” Bà ngoại nắm lấy tay Vương Nhất Duyên, bàn tay nhăn nhúm không có một tia độ ấm, Vương Nhất Duyên không khỏi nhíu mày.

“Duyên Duyên, mấy năm sống có tốt không? Cháu có thể nhớ trở về thăm bà ngoại thật cao hứng.” Bà ngoại nói, bàn tay khô cằm xoa xoa mặt Vương Nhất Duyên, tuy không thích ứng cảm giác thô ráp kia, nhưng cô cũng không cự tuyệt. Bà ngoại so với cô tưởng tượng đã già đi nhiều, thực gầy, thực lùn, nhưng cảm giác tinh thần khá minh mẫn. Bà ngoại kích động vuốt mặt cô, nhưng đôi mắt lại nhìn nơi khác đối với Vương Nhất Duyên quan tâm hỏi.

“Bà ngoại…?” Vương Nhất Duyên quơ quơ tay trước mặt bà, nhưng bà vẫn không có phản ứng trước sau nhìn nơi xa. “Bà ngoại…!” Vương Nhất Duyên hét to một tiếng, bà ngoại nàng làm sao lại như vậy? “Bà ngoại, Bà như thế nào không nhìn cháu?”

Bà ngoại nghe được Vương Nhất Duyên nghi hoặc, cười cười,, “Duyên Duyên a, cháu còn không biết đi, bà ngoại bốn năm trước đôi mắt đã mù!” Vương Nhất Duyên cảm thấy không thể tưởng tượng, miệng giương thật to nói không ra lời.

“Là có mắt như mù.” Bà ngoại lại ở phía sau bỏ thêm như vậy một câu.

Vương Nhất Duyên gật gật đầu, lại lần nữa duỗi tay trước mắt bà ngoại quơ quơ, thật là không hề phản ứng, chính là đôi mắt của bà ngoại thoạt nhìn bình thường vô cùng, sao lại mù được?

“Hắc hắc hắc, người già đều sẽ như vậy.” Giọng bà ngoại già nua, cười rộ lên,có cảm giác làm cả người không thoải mái, Bà xoay người dắt Vương Nhất Duyên vào nhà, đi đường cũng không có cảm giác khác thường, hoàn toàn không giống mắt không thể nhìn thấy.

Lầu một, phòng khách rất đơn giản, một cái bàn vuông vức, hai cái ghế đặt một bên, bên cạnh có mấy cái ngăn tủ, bên trong có gì thì cô cũng không biết. Đối điện cửa, trên tường treo di ảnh của ông ngoại. Ông ngoại mất sớm, Vương Nhất Duyên đối với ông ngoại ấn tượng cũng không sâu, nhìn di ảnh kia, đều cảm thấy nhìn một người xa lạ.

“Duyên Duyên, cháu ngồi đi, buổi trưa muốn ăn gì để bà ngoại nấu!” Bà ngoại bảo Vương Nhất Duyên ngồi xuống, ánh mắt hư vô đối với Vương Nhất Duyên nói. Tuy biết bà ngoại hiên tại đã mù, nhưng bà mở to mắt nhìn Vương Nhất Duyên vẫn làm cô có chút sợ. Ho khan vài tiếng, bởi vì trong phòng có mùi mốc, chắc là do có một mình bà ngoại, mắt bà lại không nhìn thấy không được dọn dẹp.

“Bà ngoài, không cần phiền toái, cháu ăn cái gì cũng được.” Vương Nhất Duyên không tự chủ được ôm chặt balo của mình. Bà ngoại mỉm cười, gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Cô ngồi trên ghế, phòng bếp ở bên tay trái cửa ra vào, thôn sơn tuy rằng phong bế, nhưng điện nước vẫn đầy đủ chỉ là không có trang bị bếp gas cho bà ngoại, sợ bà một mình sử dụng không được an toàn. Hơn nữa bà ngoại hơn nửa đời người đều chính mình nhóm lửa nấu cơm, đột nhiên sử dụng bếp gas chỉ sợ không quen, cho nên bếp vẫn dùng bếp cũ, nhóm lửa nấu cơm.

Nhớ tới đôi mắt bà ngoại đa không còn nhìn thấy được,còn muốn nhóm lửa nấu cơm.? Vương Nhất Duyên vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi giúp bà ngoại. Lúc đi qua cửa lớn, Vương Nhất Duyên thấy bên ngoài sân người đàn ông kỳ quái biến mất lúc trước đang đứng ở đó. Hắn vẫn như cũ đút tay trong túi áo, mặt không biểu tình nhìn Vương Nhất Duyên.

Vương Nhất Duyên lần này thông minh, không cùng người kia đối diện, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đó đặt trên người cô. Không giống như lần trước sắc bén, chỉ đơn giản như đáng giá cô,một cô gái trẻ vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

“Anh là ai!” Vương Nhất Duyên siết chặt nắm tay, dồn hết dũng khí mới dám hỏi như vậy. Cái người này xuất quỷ nhập thần, từ khi đi vào thôn, cô thường xuyên nhìn thấy hắn, giống như hắn tới để theo dõi cô vậy.

Người đàn ông không nói gì, không kiêng nể vẫn nhìn cô chằm chằm, lúc này bà ngoại từ phòng bếp đi ra, “Duyên duyên,bà vừa nhớ ra trong bể có mấy con cá, bà nhớ rõ cháu thích ăn cá, các chua ngọt hay cá sốt cay?”

Nhất thời lực chú ý của cô bị bà ngoại hấp dẫn: “ Cá chua ngọt ăn ngon hơn ạ” Nghe được câu trả lời, bà ngoại vừa lòng xoay người trở lại bếp, Vương Nhất Duyên quay đầu nhìn phía ngoài hàng rào tre, người nọ đã biến mất.

Có hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, Vương Nhất Duyên đã miễn dịch, chỉ có ngạc nhiên một chút rồi vào bếp làm trợ thủ cho bà ngoại.

Cơm nước xong,Vương Nhất Duyên cũng không biết làm gì kế tiếp, bà ngoại bảo cô ngủ trưa nghỉ ngơi một chút. Chỉ là cô đến đột ngột, những phòng ngủ khác còn chưa dọn dẹp, bà ngoại bảo cô nằm trên ghế ngoài sân nghỉ chút, đợi bà dọn dẹp phòng cho khách một chút. Cô nằm xuống, yên tĩnh một lát, trong lòng chợt khẩn trương.

Bà ngoại hiện tại đôi mắt đã mù, nhưng sinh hoạt bình thường vẫn gọn gàng ngăn nắp. Không nói đến thoải mái đi lại khắp nơi, ngay cả nấu cơm cũng hoàn hảo! Lúc ăn cơm, đôi mắt bà tựa như hồi phục thị lúc, muốn ăn gì, gắp gì tựa hộ không có trở ngại

Vương Nhất Duyên trở mình tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại không muốn nghĩ nhiều, bà ngoại ở chỗ này cả đời, đối với nơi đây như nắm trong lòng bàn tay mới có thể như vậy đi. Vương Nhất Duyên nhì hẳn là thoải mái nghỉ ngơi, hưởng thụ không khí trong lành hiếm có này, bên tai là tiếng chim kêu, ánh nắng ấm áp, không gian xung quang hài hòa an tĩnh. Không có ồn ào, xô bồ như thành phố, không có ô nhiễm khói bụi chỉ có không khí tự nhiên tươi mát, còn có thể thanh lọc phổi, trăm lợi không hại

Bỗng nhiên, Vương Nhất Duyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, còn tưởng do mặt trời bị mây che khuất. CHính là cái bóng đen càng lúc càng lớn càng ngày càng đen. Vương Nhất Duyên đột nhiên mở mắt,một đôi mắt lớn nhìn cô chằm chằm. Vương Nhất Duyên hút một ngụm khí, sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, mông bị đau, ngẩng đầu thấy người đang cong eo nhìn chằm chằm vào ghế chính là bà ngoại!

Vương Nhất Duyên không nói chuyện, bởi vì cô không biết nói gì. Cô không thể tin được bà ngoại đã mù, nhưng có thể không tiếng động đi đến bên cô?

Bà ngoại vươn tay ở không trung thăm dò, Vương Nhất Duyên không biết bà đang tìm cái gì, chỉ là bà mở to hai mắt nhìn nhưng lại nhìn không thấy gì làm cô rất hoảng!

“Duyên Duyên, cháu ở đâu?” Vương Nhất Duyên trong lòng căng thẳng, bà ngoài là đang tìm cô. Bà ngoại làm sao biết cô đang ngồi ở chỗ này? A, cái ghế đặt ở chỗ này, bà bảo cô ra đây nằm hẳn là biết cô ở đây, thật ngốc nha!

“BÀ ngoại, cháu ở chỗ này..” Vương Nhất Duyên vội vàng cầm tay đang sờ loạn của bà ngoại, xem ra sợ bóng sợ gió một hồi. Vương Nhất Duyên thở phào nhẹ nhõm.

Bà ngoại nắm được tay Vương Nhất Duyên, trên mặt nở nụ cười tươi, tiếp tục nói “ Duyên Duyên, bà ngoại đã dọn dẹp phòng ngủ tốt rồi cháu lên nhìn xem”

Bà ngoại sờ đến Vương Nhất Duyên tay, trên mặt rốt cuộc có tươi cười, tiếp theo nói, “Duyên Duyên, trên lầu phòng ngủ ta đã cho ngươi sửa sang lại hảo, ngươi đi lên nhìn xem.”

“Vâng ạ” Vương Nhất Duyên đi theo bà ngoại lên lầu, bị một người mù dẫn đường, cảm giác thật vi diệu. Phòng đầu tiên tầng 2, bên phải cầu thanh chính là phòng cô ngủ đêm nay. Một chiếc giường,một tủ quần áo, trên trần nhà là một cái đèn vàng, quan trọng là gian phòng này không có cửa sổ.

Một cái cửa sổ nhỏ để thông khí cũng không có,cô không tự chủ được miên man suy nghĩ, không có cửa sổ phòng sẽ như thế nào?

ĐI đến cạnh giường, sờ sờ chăn, cũng không có cảm giác kỳ quái, thoạt nhìn còn rất sạch sẽ, cô quay đầu nối với bà ngoại: “ Cháu cảm ơn bà ngoại ạ” Bà ngoại gật gật đầu, nói cô vừa lòng liền tốt rồi, sau đó liền đi ra khỏi phòng, bà ngoại ở phòng bên cạnh. Nội thất bên trong cô vẫn còn nhớ rõ, cùng gian phòng này không khác lắm.

Vương Nhất Duyên đem balo đặt ở trên giường, lấy ra tai nghe bị đứt ra, rất đau lòng, thử nghe bên còn lại vẫn nghe được, đành dùng tạm vậy

Cô ngồi ngốc ở giường một lúc, cảm thấy hiện tại có chút không chân thật, cô không dám đóng cửa lại. Đột nhiên, bà ngoại xuất hiện ở ngoài cửa, che một phần ánh sáng, không có bất cứ tiếng bước chân nào, cứ trừng đôi mắt với cô, ngơ ngác nhìn cô, Vương Nhất Duyên không dám mở miệng nói cái gì, tình huống hiện tại có chút quỷ dị

“Duyên Duyên, lại đây, bà mang cháu đi gặp ông ngoại của cháu”. Bà ngoại đứng ở cửa, hướng cô vẫy tay. Vương Nhất Duyên hốt hoảng đứng dậy, đi qua kéo tay bà ngoại, trên mặt bà ngoại vẫn luôn giữ nụ cười tươi, có lẽ vì cô tới mà vui vẻ.

Theo như lời bà ngoại nói là mang cô đi gặp ông ngoại, hẳn là mang cô đi đến mộ của ông ngoại thawsp nén hương hay đốt tiền vàng gì đó. Cô đã lâu không trở lại, đến thăp hương trước mộ ông ngoại cũng là điều nên làm.

Bà ngoại nắm tay Vương Nhất Duyên,chậm rãi xuống lầu, cô muốn đỡ bà ngoại, nhưng bị bà cự tuyệt, bà đối nơi này đã rõ như lòng bàn tay, nhìn thấy hay không đều giống nhau.

Sơn thôn là hình thức phong bế, tự cung tự cấp, đại đa số đều là đồng ruộng và ao hồ, cho nên đường đi khá đơn giản, cách mấy cái ruộng hai ba trăm mét là một hộ gia đình, trên sân nhà khác có cụ già ngồi dưới tàng cây, ngoài ruộng cũng có người đang trông trọt, mọi sinh hoạt đều diễn ra bình thường.

Vương Nhất Duyên đi theo sau bà ngoại, suốt dọc đường không có nói gì cả. Không bao lâu hai người đi vào trong rừng, không phải mảnh rừng khi vào thôn mà là ở phía sau núi. Không biết do yếu tố tâm lý mà Vương Nhất Duyên cảm thấy có cái gì đó theo dõi cô. Cô dừng bước, nhìn xung quanh, ngoài cây cối rậm rạp ra không có đồ vật gì kỳ quái.

Cô sốc lại tinh thần thì phát hiện bà ngoại đã đi khá xa, cô chạy nhanh chân đuổi theo bà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom