Cập nhật mới

Dịch Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật

Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật
Tác giả: Bất Cật Ma Dụ
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Bất Cật Ma Dụ

Thể loại: Đô thị, Dị Giới, Linh Dị

Giới thiệu:

Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Lâm Nhất, mẹ hắn cầm dao đâm vào trái tim của hắn.

Cho rằng sẽ chết đi, nhưng vào thời điểm lấy lại tinh thần, Lâm Thất phát hiện mình còn sống.

Lâm Nhất không chỉ có bình an vô sự mà còn trở về quá khứ.

Lúc đầu, Lâm Nhất cảm thấy đây là ảo giác của mình, cho đến khi mẹ hắn một lần nữa cần lấy dao trên bàn, lúc này Lâm Nhất mới phát hiện người ngồi trước mặt hiện tại không phải cha mẹ của hắn, mà là quái vật nguỵ trang thành con người.

Những quái vật này coi con người như là gia súc mà chăn nuôi, sau đó sẽ ăn bọn họ.

Lâm Nhất bị gi3t chết hết lần này đến lần khác, mỗi lần chết lại trở về quá khứ.

Theo thời gian, Lâm Nhất dần dần phát hiện ra chân tướng của thế giới này.

Những dân bản địa của Trái Đất, con người của Trái đất bị xâm lấn, những người bảo hộ của thế giới mới…. Theo sự điều tra của Lâm Nhất, những âm mưu đáng sợ đang được hé lộ.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Ngày 10 tháng 6, ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi đại học.

Ngày hôm nay là ngày sinh nhật của Lâm Nhất.

Tất cả mọi người trong gia đình ngồi vây quanh trước bàn ăn, hát bài hát sinh nhật, Lâm Nhất rất hài lòng với nguyện vọng sinh nhật 18 tuổi này.

“Con hi vọng ba mẹ ngày càng khoẻ mạnh, hi vong gia đình chúng ta bình an, luôn luôn vui vẻ”Lâm Nhất mở to mắt, thổi tắt những ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật.

“Thật nhanh, trong chớp mắt, những đứa con chúng ta nuôi đều được 18 tuổi”.

Mẹ hắn ngồi ở bàn đối diện mỉm cười đứng dậy, cầm con dao trên bàn.

“Mẹ, để con cắt bánh sinh nhật đi”.

Lâm Nhất muốn nhận con dao trên tay mẹ mình, tuy nhiên bà ta lại lắc đầu, ung dung chầm chậm đi đến bên Lâm Nhất.


“Đúng vậy, hôm nay là ngày con đến tuổi thành niên, chất thịt là ngon nhất”.

Một bên khác, ba hắn nuốt một ngụm nước bọt, vừa đi qua vừa nhìn chăm chăm hắn.

“Cha, người đang nói cái gì vậy?” Lâm Nhất không hiểu lão ta đang nói cái gì.

“Bà nhanh lên đi, tôi vừa nghĩ đến hương vị thịt của nó là không chờ nổi rồi” Lão ta không để ý đến Lâm Nhất.

Lão ta mở miệng, ngụm nước bọt theo khoé miệng chảy xuống.

“Cha, con biết bánh sinh nhật ngon, nhưng người cũng đừng nôn nóng quᔓCha không nói bánh sinh nhật.

” Lão ta lắc đầu, “Cha đang nói con”“Con?”“Lâm Nhất.

” Nghe đến mẹ hắn nhẹ giọng kêu lên.

Không đợi Lâm Nhất quay đầu, chỉ cảm thấy ngực đau xót, con dao kia dùng để cắt bánh sinh nhật nhưng lúc này lại đâm vào ngực của Lâm Nhất.

“Sinh nhật vui vẻ.

” Lúc này lại nghe tiếng mẹ hắn, Lâm Nhất dần dần mất đi ý thức.

……“Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con mỗi ngày hạnh phúc, chúc con vĩnh viễn hạnh phúc.

”Bên tai vang lên lời bài hát sinh nhật quen thuộc, Lâm Nhất đột nhiên mở mắt.

Hắn nhìn thấy bánh sinh nhật ở trên bàn, nhìn thấy ba mẹ hắn đang ngồi ở phía đối diện, cũng nhìn thấy con dao đang nằm ở trên bàn.

Những ký ức lúc trước không ngừng hiện lên, nếu như Lâm Nhất không có nhớ nhầm thì cây dao này đá cắm ở trên bộ ngực mình.


Lâm Nhất giật mình, hắn bỗng nhiên đứng dậy, cái ghế sau lưng cũng ngã theo.

Cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực, sau đó giơ tay sờ lên, trước ngực còn nguyên vẹn không có bị thương.

Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao con dao đâm ở ngực lại đang ở trên bàn.

Không, cái này không phải vấn đề.

Cái vấn đề là tại sao trong ngày sinh nhật mẹ hắn lại muốn giết hắn?Có lẽ nào, những ký ức trước đó chỉ là do hắn tự mình tưởng tượng ra sao?Nhưng mà, những ký ức đó thực sự chân thật, ngày cả khi con dao đâm vào hắn thì hắn cũng có cảm giác đau, mọi thứ Lâm Nhất đều nhớ kỹ.

“Lâm Nhất, con làm sao thế?” Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, mỉm cười hỏi “Làm sao mà con ra nhiều mồ hôi vậy? Cơ thể con không thoải mái sao?”“Không có… Không có.

” Lâm Nhất đột nhiên nghẹn lời.

“Thật nhanh, trong chớp mắt, những đứa con chúng ta nuôi đều được 18 tuổi”Trong nháy mắt lời nói giống như kia kia của bà ta xuất hiện, Lâm Nhất chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Ngẩng đầu nhìn lại, bà ta đang mỉm cười đứng lên, vươn tay đang chuẩn bị cầm con dao trên bàn.

“Mẹ!” Lâm Nhất nhanh chóng cầm con đao đó, run rẩy nói, “Con… Đề con cắt bánh sinh nhật ra cho”“Ực ực” Ba hắn ngồi bên kia đang nuốt ngụm nước bọt.


“Hôm nay là ngày con đến tuổi thành niên, chất thịt là ngon nhất.

Tôi đã chờ không nổi để ăn thịt rồi.

”Lão ta mở miệng, nước miếng trong miệng lão chảy ra.

Hình ảnh giống nhau, lời nói giống nhau.

Những việc này chỉ là sự trùng hợp sao?Lâm Nhất đứng hình ngay tại chỗ, chỉ thấy sợ mà nổi từng đợt da gà.

“Lâm Nhất” Bà ta chậm rãi đi tới chỗ Lâm Nhất, còn nhẹ giọng nói “Sinh nhật vui vẻ.

”Bà ta nói câu này, trong lòng Lâm Nhất ngày càng sợ hãi.

Hắn bắt đầu lui lại, giơ con dao trong tay lên, mũi dao đối diện với hai kẻ kia hô lớn: “Không phải, các người không phải ba mẹ của tôi!”“Các người… Các người thật ra là ai?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Mặc dù là nói vậy nhưng mà trong lòng Lâm Nhất đang không ngừng cầu nguyện.

Hắn cầu nguyện ba hắn sẽ lo lắng mà hỏi hắn đang làm sao vậy, cầu nguyện mẹ hắn sẽ nhẹ nhàng an ủi hắn tất cả đều khoẻ mạnh.

Nhưng mà những hình ảnh trong tưởng tượng đó lại không hề sảy ra.

“Ôi trời, hình như nó phát hiện ra rồi.

” Nụ cười trên mặt bà ta trở nên cứng ngắc.

“Kỳ lạ, nhiều năm nó chưa từng phát hiện ra, sao hôm nay đột nhiên lại biết được?” Lão ta cũng đứng lên.

“Thật là mất hứng, súc người mà sợ hãi thì thịt sẽ bị chua.

” Bà ta không có dừng lại mà còn đi nhanh tới chỗ Lâm Nhất.

“Dừng lại! Không được qua đây!” Lâm Nhất căng thẳng la to.

“Lâm Nhất, không cần phải sợ.


” Khi tới gần Lâm Nhất, bà ta cười đến vô cùng tự nhiên.

Biết rõ người trước mặt mình không phải là mẹ mình, nhưng mà khi nhìn khuôn mặt cười hiền lành kia, Lâm Nhất đều không thể đâm dao được.

“Con nói đúng, chúng ta thực sự không phải ba mẹ của con.

Chúng ta là chủ nhân của con nha.

”“Thịt súc người vào ngày trưởng thành hôm nay là ngon nhất.

”Lão ta càng nói càng kích động, thậm chí ngay cả cơ thể lão ta cũng bắt phình ra.

Khuôn mặt quen thuộc kia bắt đầu vặn vẹo, làn da của lão ta căn phồng ra bắt đầu xé rách.

Máu tươi từ những vết rách chảy xuống, lão ta dường như không cảm thấy đau đớn mà trong cổ họng còn phát ra từng đợt cười quỷ dị.

“Quái…Quái vật…” Hình ảnh trước mắt làm cho Lâm Nhất sững sờ tại chỗ.

Trong thân thể của lão ta hình như đang cất giấu một đồ vật gì đó.

Toàn thân vật kia đen nhánh, làn da như đang bao lấy một lớp vỏ cứng nặng nề.

Hai đôi mắt to lớn hiện ra sau lớp da mặt, phần bụng không ngừng tràn ra những xúc tu mọc đầy gai nhọn.

Đây… là cái gì?“Lâm Nhất, không cần phải sợ.

” Trong lúc Lâm Nhất kinh ngạc bà ta đã đi tới trước người hắn.

Bà ta giờ tay sờ lên đầu Lâm Nhất: “Nhanh thôi, không đau đâu.

”“A!” Lâm Nhất sợ hãi hét lên.

Hắn nắm chặt con dao, dùng sức đâm về phía trước.

“Keng” con dao trong tay gãy làm hai.


Lưỡi dao làm rách lớp da của bà ta, có thể thấy dưới lớp da cũng là lớp vảy cứng màu đen.

“Súc người này thật sự không nghe lời” Nụ cười của bà ta biến mất thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng.

Lâm Nhất đột nhiên cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt.

Cúi đầu nhìn xuống, có vật gì đó đang đâm qua cơ thể của hắn.

Xúc tu màu đen từ bên hông bà ta chui ra, đâm vào bụng Lâm Nhất.

Xúc tu đang không ngừng ngọ nguậy, những gai nhọn mọc trên xúc tu mạnh mẽ đâm vào trong thịt.

Mùi máu tươi gay mũi lan tràn trong phòng, hai con quái vật kia cũng lộ ra ý cười hưng phấn.

“Thật là thơm nha.

” Bà ta mặt mũi cũng bắt đầu vặn vẹo, quái vật bên trong dường như không chờ kịp mà muốn chui ra ngoài.

“Quả nhiên, thịt súc người vào ngày trưởng thành là ngon nhất.

” Lão ta chạy tới.

Lão ta há to cái miệng đầy răng cưa cắn vào cổ Lâm Nhất, tham lam hút máu của hắn.


“Sinh nhật vui vẻ, Lâm Nhất.

”Nghe lời nói giống nhau, Lâm Nhất một lần nữa bị giết.

…“A Trân yêu A Cường, có một ngôi sao ban đêm…”Tiếng hát ca vang bên tai, Lâm Nhất bỗng nhiên mở hai mắt ra, hoảng sợ la to lên: “Không! Không muốn!”Âm thanh bốn phía dừng lại, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Nhất.

“Tôi không chết? Tôi còn sống?” Những hình ảnh đáng sợ đang không ngừng xuất hiện trong đầu Lâm Nhất.

Hắn cúi đầu nhìn cơ thể của mình, vẫn nguyên vẹn không bị thương.

“Nơi này là… KTV Hoàng Hậu?” Lâm Nhất híp mắt do ánh đèn chói mắt trong phòng, lúc này mới nhìn rõ mình hiện tại đang ở đâu.

“Lâm Nhất, cậu sao vậy?” Người ngồi cạnh lúc này chính là bạn học của hắn.

Chú ý đến phản ứng của Lâm Nhất, lại gần hỏi, “Cậu không muốn cái gì á?”Hắn rõ ràng là đang ở trong nhà, tại sao nháy mắt một cái lại đang ở KTV?“Lúc trước không phải là nói liên hoan xong thì đi ca hát sao?” Một bạn học khác vui vẻ nói, “Hát xong, chúng ta còn muốn đi quán net suốt đêm!”“Liên hoan? Ca hát? Quán net?” Cả người Lâm Nhất ngẩn ngơ, “Không phải chúng ta hôm qua vừa mới đi sao?”“Hôm qua?” Bạn học bên cạnh nghi ngờ nói, “Hôm qua thi xong, chúng ta liền về nhà mà.

”“Thi xong?” Hình như Lâm Nhất ý thức được cái gì, hắn nhanh chóng lấy di động ra, cúi đầu nhìn lại, thì được trong màn hình hiển thị ngày mùng 9 tháng 6.

“Tớ… Tớ trở lại ngày hôm qua rồi?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


“Lâm Nhất, cuối cùng thì cậu làm sao thế?”Bạn học bên cạnh chú ý đến khuôn mặt trắng bệch của Lâm Nhất, ân cần hỏi han: “Cậu có chỗ nào không khoẻ không? Có muốn đi bệnh viện xem thử không?”“Không… Không cần.

” Lâm Nhất đứng lên.

Hắn cảm thấy đầu óc của mình đang thật hoảng loạn, cần thiết phải ra khỏi chỗ này, tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ về mọi việc.

“Tớ chợt nhớ trong nhà còn có chút việc, tớ đi trước.

” Lâm Nhất đi trên đừng mà không có mục đích, trong lòng thì rối bời.

Hắn không dám về nhà, vừa nghĩ đến cha mẹ của mình là quái vật thì chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Lâm Nhất không có cách nào đối mặt với bọn họ mà không có việc gì, huống chi hai con quái vật này còn muốn ăn thịt hắn.

Nếu bây giờ mà trở về, nhất định sẽ bị lộ sơ hở, đến lúc đó chỉ sợ không cần chờ đến ngày mai, Lâm Nhất liền bị giết chết một lần nữa.

Nhưng mà, biết rõ mình đã chết, vì sao lại sống lại?Mà còn trở về quá khứ?Lâm Nhất nghĩ mãi mà không ra.


Càng ngày càng có nhiều nghi vấn hiện ra.

Từ lúc nào thì hai con quái vật kia bắt đầu nguỵ trang thành cha mẹ hắn?Cha mẹ ruột của hắn thì hiện tại đang ở đâu? Bọn họ có còn sống không?Sau đó thì nên làm cái gì? Báo cảnh sát sao?Chuyện này nói cảnh sát thì cũng sẽ không tin.

Lâm Nhất cảm thấy mình sắp điên rồi, toàn thân không ngừng ruy rẩy, ngực giống như đang cắm một con dao, không ngừng khuấy động trái tim hắn.

Trong lòng hắn lan tràn bi thương và khủng hoảng chưa từng có, Lâm Nhất không biết hiện tại mình nên làm gì.

Không biết từ khi nào Lâm Nhất đã đi đến trường học.

“Lâm Nhất?” Người ở trước mặt lúc này là chủ nhiệm lớp của Lâm Nhất.

“Thầy Diêu.

” Đột nhiên nhìn thấy người quen đang hướng tới, tâm trạng đang hốt hoảng của Lâm Nhất dần được xoa dịu.

“Tại sao em lại ở đây? Thầy nghe mấy bạn học khác nói các em đi ca hát mà?”“Em…”“Có phải lúc thi không phát huy tốt không? Không sao, tương lai còn rất dài.

Đã thi xong, thả lỏng chút đi.

”Hiện tại trong lòng Lâm Nhất, thầy Diêu là một người có tính cách ấm áp và lương thiện.

Thầy ấy đối với học sinh rất tốt, chỉ cần học sinh gặp khó khăn thì thầy ấy sẽ cố gắn giúp đỡ một phần.

Lâm Nhất quyết định nói ra chuyện này với thầy Diêu.

“Thầy Diêu, em gặp một chuyện rất đáng sợ.

”“Em đừng vội, từ từ nói.

” Thầy Diêu cảm thấy tâm trạng đang bất an của Lâm Nhất nên đi tới an ủi nói.

“Thầy Diêu, chuyện này nói ra thầy cũng có thể không tin tưởng.


” Nghĩ đến những trải nghiệm đáng sợ của mình, Lâm Nhất không tự chủ được mà run rẩy, “Bây giờ em thật sự không biết nên làm gì.

”“Thầy tin tưởng em.

” Thầy Diêu nói với giọng nói kiên định, “Em nói đi, thầy nhất định sẽ giúp em.

”“Thầy ơi, cha mẹ của em…” Lâm Nhất hít sâu một hơi, nói tiếp, “Không, bọn họ không phải cha mẹ của ta.

Thầy Diêu, bọn họ là quái vật, bọn họ đã giết cha mẹ của em, còn nguỵ trang thành hình dáng của cha mẹ.

”“Quái vật?” Thầy Diêu có chút bất ngờ.

“Em không có nói dối, em nói đều là sự thật.

”“Em xác định bọn họ là quái vật sao?” Sắc mặt của thầy Diêu trở nên nghiêm túc, “Lâm Nhất, loại chuyện này không phải là trò đùa.

”“Em không có nói đùa, bọn họ thật sự là quái vật, em tận mắt thấy.

”Thầy Diêu ngẩng đầu, đầu tiên nhìn xung quanh, sau đó ké Lâm Nhất đến một nơi vắng vẻ.

“Lâm Nhất, thầy tin tưởng em.


”Câu trả lời của thầy Diêu làm cho Lâm Nhất rất cảm động, hắn cảm thấy như mình đã có một chỗ dựa vững chắc, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống.

“Em còn nhớ rõ hình dạng quái vật đó như thế nào không?”Lâm Nhất gật nhẹ đầu: “Em vẫn nhớ.

”“Hình dạng của bọn chúng rất đáng sợ, làn da giống như lớp vảy cứng của những con trùng, rất cứng, ngay cả dao cũng không đâm qua được.

Phần bụng còn có rất nhiều xúc tu ghê tởm, còn mọc đầy gai ngược.

”“Đúng rồi, bọn họ còn có…” Lâm Nhất còn chưa nói xong, bỗng nhiên phát hiện thầy Diêu có chút không đúng.

Thầy Diêu là kiểu người không cao, còn hơi gầy.

Nhưng mà hiện tại thầy Diêu giống như là cao hơn và mập hơn.

“Lâm Nhất, quái vật mà em thấy…” Thầy Diêu nở một nụ cười kỳ quái.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Miệng của hắn chậm rãi mở ra, thẳng đến hai bên khoé miệng rác toạc cũng không có dừng lại.

Những chiếc răng nhọn từ bên trong xông ra, tiếp theo là hai đôi mắt to.

Bụng của hắn bắt đầu nhúc nhích, những cái xúc tu mọc đầy gai ngược trong nháy mắt chui ra.

“Giống như thế này sao?”Đầu óc Lâm Nhất trống rỗng, hắn không bao giờ nghĩ tới thầy giáo trước mặt thế mà cũng là một con quái vật đáng sợ.

Vào thời điểm Lâm Nhất lấy lại tin thần muốn chạy trốn, những cái xúc tu ghê tởm kia đã đem hắn quấn lấy.

Xúc tu không ngừng siết chặt, mấy cái gai ngược đâm xuyên qua bộ quần áo vào trong da thịt.

“Cứu…Cứu mạng…Cứu…”Toàn thân Lâm Nhất đau đớn, thầy Diêu càng thu xúc tu lại càng gần, hắn há miệng, cắn đứt cổ Lâm Nhất.

…“Tinh tinh tinh… … tinh tinh tinh….

.

”Chuông báo thức của điên thoại làm Lâm Nhất tỉnh giấc, bỗng nhiên ngồi dậy, Lâm Nhất phát hiện đang ngồi trên giường của mình.


Khẩn trương nhìn xung quanh, nơi này là phòng ngủ của hắn.

“Mình… Mình không chết?”Sau đó lập tức cầm điện thoại di động lên, hiện tại vẫn là ngày 9 tháng 6.

Các khác biệt ở đây hiện tại là buổi sáng của ngày 9 tháng 6.

“Thời gian lại lùi lại? Vì sao?” Lâm Nhất nghĩ mãi cũng không ra, “Chẳng lẽ, mỗi lần mình bì giết thì sẽ quay lại quá khứ sao?”“Lâm Nhất, con dậy rồi sao?” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của bà ta, “Mẹ nghe được tiếng điện thoại con kêu.

”“Là đồng hồ báo thức, con đã thức dậy!” Lâm Nhất giật mình.

“Mẹ vào nha.

” Tiếng bước chân ngày càng gần, tim Lâm Nhất muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

Bây giờ hắn không biết làm sao để đối mặt quái vật bên ngoài, lo lắng sẽ nhìn ra mình đang sợ hãi: “Đừng vào, con… con đang thay quần áo”“Thằng nhóc này, mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, trên người con chỗ nào mà mẹ chưa nhìn qua?”Ở ngoài cửa bà ta cười cười: “Được rồi, mẹ không đi vào.

Mẹ có việc phải ra ngoài, tiền tiêu vặt để trên bàn nha.

”Giọng nói nhẹ nhàng của bà ta làm Lâm Nhất giật mình.

Nếu như có thể, hắn hi vọng những thứ này tất cả điều là một giấc mơ.

Nhưng mà, những ký ức rõ ràng trong đầu hắn cho hắn biết tất cả mọi thứ điều là sự thật.

“Lâm Nhất, tỉnh táo, phải tỉnh táo lại!” Lâm Nhất thở mạnh, ở trong lòng càng phải nói với bản thân phải tỉnh táo.

Hắn không muốn chết, ít nhất thì không phải chết như vậy.

Những quái vật này rốt cuộc thì là cái gì, còn có cha mẹ của hắn có còn sống hay không, Lâm Nhất muốn biết rõ ràng mọi chuyện.

“Vào thời gian mình bị giết, con quái vật đó có nói đến ngày trưởng thành là thịt ngon nhất.

”Lâm Nhất bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Vậy nên là chỉ cần vừa đủ 18 tuổi thì sẽ bị những quái vật này giết chết.


”“Nói cách khác, những người không đủ 18 tuổi thì cũng không phải là quái vật.

”“Chuyện này không thể nói với những người trưởng thành, nhưng mà một mình mình cũng không phải đối thủ của những con quái vật này…”Vừa nghĩ tới đây, Lâm Nhất thấy được nhóm chat của các bạn trong lớp.

Trong lớp ngoại trừ Lục Lâm Hải đã 19 tuổi, những học sinh khác thì cơ bản vẫn chữa tròn 18 tuổi.

“Nhiều người thì càng mạnh, đem chuyện này nói với mọi người, biết đâu được có thể có biện pháp.

”Vì tránh đi nhóm có chủ nhiệm lớp và những học sinh học lại, Lâm Nhất tạo nhóm mới, đem những bạn học khác kéo vào trong nhóm.

“Tại sao phải tại một nhóm mới?” Trong nhóm đã có người nhắn tin.

“Trưởng nhóm là Lâm Nhất.

”“Lâm Nhất, cậu tạo nhóm mới làm gì vậy? Mà trong nhóm lại không có Lâm Hải.

Tớ kéo cậu ta vào được không.

”“Đừng kéo!” Lâm Nhất vội vàng gửi đi tin nhắn.

“Mọi người nghe tớ nói.

” Lần này giống như là lần đánh chữ nhanh nhất của Lâm Nhất.


“Chuyện này tuyệt đối không được nói cho người khác biết, ngay cả ba mẹ của các cậu, thầy giáo, còn có Lục Lâm Hải, ngoại trừ chúng ta, thì không được nói co bất kỳ ai.

”“Đến cùng là chuyện gì? Làm gì mà thần bí thế.

”“10 giờ sáng, chúng ta tập hợp tại nhà máy bỏ hoang sau núi, tớ có chuyện muốn nói với các cậu.

Các cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhớ kỹ, tuyệt đối không được nói cho người khác.

”Lâm Nhất từ trên giường bò xuống, hắn ghé vào cửa phòng một lát, đến khi xác định bà ta đã rời đi Lâm Nhất mới ra khỏi phòng.

Điện thoại bất ngờ vang lên, Lâm Nhất giật nảy mình.

Nhìn thoáng qua màn hình, một số điện thoại xa lạ gọi đến.

Người này, là ai?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


“Alo” Trên màn hình là số điện thoại xa lạ, Lâm Nhất do dự một lát rồi cũng bắt máy.

“Đừng đi.

” Trong điện thoại truyền đến một âm thanh trầm thấp.

Không đợi Lâm Nhất nói chuyện, người đầu dây bên kia đã nhanh chóng tắt máy.

“Đừng đi?” Lâm Nhất sửng sốt một chút.

Muốn gọi lại để hỏi rõ ràng nhưng lại phát hiện số điện thoại này gọi không được.

Nhìn thoáng qua thời gian hiện trên màn hình điện thoại, đã gần 9 giờ.

Từ nhà đón xe đến địa điểm gặp mặt cần đến 30 phút, Lâm Nhất phải nhanh chóng đi đến sớm một chút.

Vì để bạn cùng lớp tin tưởng những lời mình nói, Lâm Nhất tiến hành một kế hoạch.

Lâm Nhất không để ý đến số điện thoại xa lạ gọi hắn lúc trước mà vội vàng đi đến sau núi.

Tới gần 10 giờ, bạn cùng lớp cũng lục tục ngo ngoe đi vào địa điểm mà đã hẹn trước.

“Lâm Nhất, cậu gọi chúng tớ đến đây làm gì thế?”Uỷ viên thể dục Tương Phàm nhìn qua còn chưa ngủ đủ, ngồi trên tảng đá oán trách: “Tối hôm qua tớ chơi trò chới đến 5 giờ sáng mới ngủ đó.


”“Tớ cũng vậy!” Một bạn học khác cũng phụ hoạ nói, “Tớ thắng 18 trận liên tiếp.

”“Được rồi.

” Lớp trưởng Cố Tử Câm đi đến bên Lâm Nhất.

Giọng nói của cô ấy rất êm tai, giống như gió mùa hè thổi qua mái hiên, “Lâm Nhất, cậu gọi chúng tớ nhất định là có chuyện quan trọng gì thế.

”“Có chuyện gì không thể trong nhóm thảo luận được sao?” Bên kia An Vân cau mày, đang không ngừng loay hoay mái tóc hôm qua mới làm.

“Không phải là buổi chiều đã hẹn liên hoan sau tốt nghiệp sao, đến lúc đó nói cũng được mà.

”Lâm Nhất kiểm ra lại số lượng bạn học, ngoại trừ hai bạn học đi ra ngoài di lịch cùng ba mẹ thì chỉ còn uỷ viên học tập Chu Khải không tới.

“Chu Khải đâu?” Lâm Nhất hỏi.

“Lâm Khải nói trong nhà cậu ấy có việc, không tới được.

” Có một bạn học bên kia đáp.

“Lâm Nhất, đừng có thừa nước đục nhả câu.

” Tương Phàm ngáp một cái, “Cả lớp đều đến gần đủ rồi, có chuyện gì thì nói mau đi, nói xong rồi tớ còn phải trở về ngủ nữa.

”“Chờ một chút còn có một người chưa đến.

” Lâm Nhất hướng ra phía ngoài nhìn một chút.

“Còn ai nữa?” Cố Tử Câm nhìn tất cả mọi người đang có mặt, “Cả lớp đều ở nơi này rồi, những bạn không tới được cũng đã thảo luận ở trong nhóm, phải đợi ai vậy?”“Lục Lâm Hải.

” Lâm Nhất cau mày nói.

“Lâm Hải?” Tương Phàm sửng sốt, “Ở trong nhóm cậu không phải nói là không được gọi cậu ấy sao? Hiện tại làm sao lại muốn chờ cậu ấy?”“Đến rồi!”Cách đó không xa, Lục Lâm Hải đang đi về hướng nhà máy bỏ hoang phía sau núi.

“Tớ muốn nói rõ mọi việc, các cậu sẽ biết nhanh thôi.

” Sắc mặt Lâm Nhất trở nên căng thẳng, ngày cả thân thể cũng không tự chủ được mà rung rẩy.

“Chuyện mà tớ sắp kể có thể vượt qua sự tưởng tượng của các cậu, thế nên tới muốn các cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

”Lâm Nhất trốn ở phía sau cánh cửa của nhà máy, nơi đó có một sợi dây thừng, là Lâm Nhất đã chuẩn bị sẵn.

Hắn đến nơi này sớm chính vì để đặt một cái bẫy.


Lâm Nhất rõ ràng nếu chỉ là nói miệng không thì rất khó để mọi người tin tưởng có quái vật tồn tại.

Cho nên, nếu đem một con quái vật đến trước mặt mọi người thì so với lời nói càng tin tưởng hơn.

Lâm Nhất không để bạn học trong nhóm nói cho Lục Lâm Hải, mà tự mình liên hệ cho Lục Lâm Hải, để hắn sau 10 giờ mới đến nơi này.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Nhất khẩn trương đến đổ mồ hôi.

“A? Mọi người đều ở đây sao.

” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Lục Lâm Hải.

Hắn ta đi đến, thấy được bạn học ở trong phòng của nhà máy bỏ hoang.

Lâm Nhất bỗng nhiên kéo dây thừng, một tản đá từ trên rơi xuống đập vào trên đầu Lục Lâm Hải.

Một tiếng ầm vang lên, Lục Lâm Hải ngã xuống không đứng dậy nổi.

“A!” An Vân phát ra tiếng hét, bị hình ảnh đột ngột xuất hiện hù doạ.

“Lâm Nhất, cậu điên rồi sao?” Tương Phàm từ dưới đất nhạy dựng lên, bộ dáng ủ rũ lúc trước cũng không còn.

“Lâm Nhất, cậu vì cái gì phải làm như vậy?” Cố Tử Câm nhíu mày, khó có thể tin mà nhìn Lâm Nhất.

“Các cậu nghe tớ nói!” Lâm Nhất lớn tiếng giải thích, “Cậu ta không phải là người, cậu ta là quái vật!”“Điên rồi, Lâm Nhất, cậu điên thật rồi.

” An Vân bắt đầu lùi ra sau, lo lắng Lâm Nhất cũng sẽ công kích cô ta.

“Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!” Tương Phàm cầm di động chuẩn bị gọi điện thoại cho cấp cứu.


“Tớ có thể chứng minh cho các cậu thấy!” Lâm Nhất hô to, sau đó nhặt từ dưới đất một viên đá tương đối nhọn.

Lâm Nhất đi đến bên Lục Lâm Hải, dung viên đá rạch một đường trên làn da của Lục Lâm Hải.

“A!” Đau đớn để Lục Lâm Hải bừng tỉnh, Lâm Nhất không do dự lấy một tản đá đập tới.

“Cậu ta thật là quái vật.

Mặc dù nhìn giống như chúng ta, nhưng thật ra là quái vật khoát lên da người.

”“Hiện tại tớ chứng minh cho các cậu thấy, chỉ cần đem da của cậu ta xé ra, liền có thể nhìn thấy lớp giáp bên trong… Vì sao lại như thế này?”.

“Giết … Giết người!” Một màn trước mắt một lần nữa làm người hoảng sợ không thôi, mọi người chạy trốn tứ phía, sợ hãi người tiếp theo sẽ là mình.

Lâm Nhất sững sờ tại chỗ, toàn than không ngừng ruy rẩy.

Lục Lâm Hải nằm dưới đất thật sự không phải quái vật, dưới làn da không có lớp giáp màu đen.

“Vì sao vậy?” Tảng đá từ trên tay trượt xuống, Lâm Nhất không có sức lực ngồi xuống đất.

Mùi máu tươi gay mũi chui vào, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ quần áo hắn đang mặc.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Trong nhà máy, các bạn học đã chạy đi hết, chỉ còn lại Lâm Nhất cùng Lục Lâm Hải nằm trên mặt đất không có hô hấp, cùng lớp trưởng Cố Tử Câm.

“Vì sao lại như thế này? Cậu ta vì cái gì không phải là quái vật?” Lâm Nhất nghĩ mãi mà không rõ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Cậu ta rõ ràng 19 tuổi, vì cái gì không phải là quái vật?”“Ai nha, bạn học Lâm Nhất, cậu hình như đã đoán sai rồi nha.

” Đột nhiên truyền đến âm thanh của Cố Tử Câm.

Ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ khi nào, cô ta đã đi đến.

Cố Tử Câm dường như không bị hình ảnh trước mắt hù đến, cô ta ngồi xuống, mỉm cười nhìn Lâm Nhất.

“Bạn học Lâm Nhất, cậu phát hiện ra khi nào thế?”Phát hiện? Phát hiện cái gì?Lời nói của Cố Tử Câm làm cho Lâm Nhất không rét mà run, hắn ngẩng đầu tràn đầy sợ hãi: “Cậu … Cậu mới là…”“Bạn học Lâm Nhất, cậu phạm một sai lầm rất nghiêm trọng nha.

”Âm thanh dễ nghe, nhưng vào lúc này âm thanh này giống như cái âm thanh của quỷ dữ.

“Thời gian ăn thịt súc người là căn cứ vào thời điểm người dùng ăn.


”“Giống như là có người thích bò bít tết bảy phần chín, có người thì thích ba phần chín.

”“Cho nên là, có súc người sẽ bị ăn liền sau khi sinh ra, cũng có sau khi thành niên thì bị ăn.

”“Đúng rồi, cậu có muốn muốn hay không đoán xem ở lớp chúng ta còn lại bao nhiêu người là súc người không?”Từ bụng của Cố Tử Câm trào ra những xúc tu quen thuộc, đem Lâm Nhất quấn lên.

Cố Tử Câm chậm rãi tới gần, cô ta lè lưỡi liếm liếm mặt Lâm Nhất, vừa say mê kêu lên: “Thật là thơm, quả nhiên, vẫn là thịt súc người ngon nhất.

”Cô ta mở miệng, cắn một cái vào cổ họng Lâm Nhất.

Lâm Nhất giãy dụa, nhưng mà căn bản là không có cách tránh thoát nhưng cái xúc tu đang quấn lấy mình, thời gian dần trôi qua, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, Lâm Nhất biết, mình lại phải chết đi.

…“Kỳ thi kết thúc, mời thí sinh lập tức ngừng bút.

”Tiếng la làm Lâm Nhất bừng tỉnh, mở mắt ra, hắn thấy bài thi trước mặt, đây là bài thi cuối cùng của kỳ thi đại học.

Lâm Nhất trở về, một lần nữa trở về quá khứ.

Ngày mùng 8 tháng 6, ngày thi đại học cuối cùng.

“Bạn học này, kỳ thi đã kết thúc, mời lập tứ ngừng bút.

”Nhìn thấy Lâm Nhất vẫn cầm bút trên tay, thầy giáo giám thị đi tới.

“Bạn học, em có nghe thầy nói không?”“Câm miệng…”Tay cầm bút của Lâm Nhất rung rẩy.


“Em nói cái gì?” Thầy giáo giám thị sửng sốt.

“Tôi nói thầy ngậm miệng!” Lâm Nhất mạnh mẽ đứng lên.

Hắn đưa tay ném bút xuống đất, không bình tĩnh hét to lên.

Nhìn thấy tay mình run rẩy, trong đầu hiện ra hình ảnh Lục Lâm Hải bị giết chết.

Đúng vậy, hắn giết chết không phải quái vật mà là một người sống sờ sờ.

Trong trường thi mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Nhất, đối với hắn hiện tại không cần thiết.

“Các người đều là quái vật phải không.

” Lâm Nhất cười khổ nói, “Tôi biết, các người đừng có giả bộ.

Các người là quái vật, các người đều là quái vật.

”“Bạn học này, em làm sao vậy?” Thầy giáo giám thị lo lắng hỏi thăm, “Có phải hay không cảm thấy không khoẻ?”“Tránh ra! Đừng đến gần tôi!” Lâm Nhất lùi lại cực nhanh.


Nhưng sau khi Lâm Nhất phát hiện tất cả các học sinh trong phòng học đều nhìn đến hắn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cổ họng giống như cái gì đó chặn lại cực kỳ khó chịu.

“Vì sao? Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Tôi đến cùng đã làm sai điều gì?”“Cuối cùng thì cái gì mới là thật? Cái gì mới là thật?”Đầu Lâm Nhất đau như búa bổ, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Nước mắt từ trong hốc mắt trượt xuống, Lâm Nhất ngã xuống đất kêu lên: “Trả lại cho tôi, trả lại những ngày tháng trước kia lại cho tôi, trả lại ba mẹ của tôi cho tôi…”Trong lúc Lâm Nhất hoảng hốt, hắn cảm giác được có người đến gần mình.

“Thầy ơi, thật xin lỗi.

Cậu ấy là bạn của em, có thể bởi vì kỳ thi lần này phát huy không được tốt, kỳ thi áp lực quá lớn, cho nên mới như vậy.

”Lâm Nhất đã nghe qua giọng nói này, là giọng nói đã gọi mình bằng số điện thoại xa lạ kia.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Ngẩng đầu nhìn lại, mặc dù chỉ có thấy được bóng lưng, nhưng Lâm Nhất vẫn nhận ra đây là ai.

“Chu Khải?” Lâm Nhất sửng sốt một chút.

Ngày mùng 9 tháng 6, cái giọng nói của số điện thoại xa lạ gọi đến đó chính là Chu Khải.

Cho dù hắn cố ý đè thấp âm thanh của mình thì vẫn bị Lâm Nhất nhận ra.

“Em ấy thật sự không có chuyện gì sao?” Thầy giáo giám thị vượt qua Chu Khải nhìn về phía Lâm Nhất.

“Hình như em ấy có chút không đúng.

”Ánh mắt của thầy giáo giám thị có chút kỳ quái, đây không phải là ánh mắt quan tâm mà càng giống với ánh mắt thèm muốn đối với đồ ăn.

“Không thì để thầy dẫn em ấy đến phòng làm việc nghỉ ngơi một lát đi?”“Thầy ơi, không cần đâu.

” Chu Khải dịch qua một bên, che mất Lâm Nhất đang ở phía sau mình, “Thầy cũng biết là thi đại học đối với bọn em rất quan trọng mà.

”“Trong kỳ thi không phát huy tốt, trong lòng cũng khó chịu, cho nên mới sảy ra việc này.

”Nói xong, Chu Khải quay lại trừng mắt với Lâm Nhất.

“Lâm Nhất, mau xin lỗi thầy giáo mau.


”“Làm sao mà mất hồn rồi?” Chu Khải vẫn trấn định.

Hắn kéo Lâm Nhất về gần mình, ấn đầu cho Lâm Nhất xin lỗi thầy giáo.

“Nhanh nói xin lỗi thầy giáo đi.

” Chu Khải âm thầm bấm hông Lâm Nhất một cái.

Cảm giác đau bên hông không bằng cảm giác bị quái vật trong nháy mắt, nhưng Lâm Nhất vẫn là kịp phản ứng.

Chu Khải nhiều lầm giúp đỡ mình như vậy, vậy nên là hắn có phải là quái vật hay không?Sự xuất hiện của Chu Khải làm cho Lâm Nhất tâm tình đang bất an cảm giác được xoa dịu một chút.

“Thầy ơi, thật sự xin lỗi.

” Lâm Nhất cúi đầu, hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của thầy giáo giám khảo.

Lâm Nhất lo lắng sự sợ hãi của mình bị nhìn ra nên chỉ có thể khom người nhỉ giọng nói: “Em không nên như vậy đối với thầy, em sai rồi.

”Thầy giáo giám khảo không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhất một lát, lại quay qua liếc Chu Khải.

“Thật sự không cần nghỉ ngơi một lát sao?” Mặt thầy giáo giám thị lạnh xuống, hình như không có ý từ bỏ.

“Vâng cảm ơn thầy Tạ, thật sự không cần.

” Chu Khải lễ phép đáp, “Ba mẹ của cậu ấy chắc là đang chờ ở bên ngoài.


”“Như vậy sao.

” Nụ cười trên mặt thầy giáo giám thị trở lại bình thường, vỗ vỗ vai Lâm Nhất.

“Nếu đã thi xong thì trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.

”Lâm Nhất theo bản năng muốn tránh né bàn tay của thầy giáo giám thị, nếu như không phải Chu Khải một mực giữ lấy hắn, để hắn đứng nguyên một chỗ thì có thể khi Lâm Nhất bối rối sẽ làm bại lộ bản thân.

“Lâm Nhất, không có chuyện gì đâu.

” Chu Khải an ủi, “Kết quả thi có tốt hay không, tớ tin tưởng sẽ không có người khác trách cậu đâu.

”“Còn không mau cảm ơn thầy Tạ lo lắng cho cậu?”“Cám… cám ơn thầy.

” Lâm Nhất cứng đờ nói.

Nhìn thấy thầy giáo giám thị quay người đi, Lâm Nhất thở nhẹ ra.

Vào lúc có thể ngẩng đầu, mới phát hiện ra những thí sinh khác trong phòng học vẫn đang nhìn chằm chằm Lâm Nhất.

Lâm Nhất có chút sợ hãi.

Hắn bị bại lộ sao? Những người đang nhìn hắn chẳng lẽ là quái vật sao?Ba mẹ là quái vật, thầy giáo là quái vật, bạn cùng lớp cũng là quái vật, trong thành phố này còn có bao nhiêu quái vật?“Lâm Nhất, đi thôi.

” Chu Khải xoay người đi ra khỏi phòng học.

Lâm Nhất vội vàng đi theo, nhưng vào thời điểm Lâm Nhất sắp đi ra khỏi phòng học, thầy giáo giám thị đằng sau gọi hắn lại.

“Em kia, em chờ một chút.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Lâm Nhất rùng mình một cái.

Bây giờ hắn nên làm gì đây? Không để ý lời nói của thầy giáo chạy đi?Làm như thế có thể hay không thể hiện quá rõ rang?Ở lại? Ở lại theo lời nói thì sẽ bị những giết chết bởi những quái vật này.

Vừa nhớ đến hình ảnh mình bị giết chết, Lâm Nhất cảm thấy tim đập nhanh không kiểm soát.

Loại đau đớn kia, loại ngạt thở kia, loại tuyệt vọng kia, Lâm Nhất không muốn mình trải nghiệm một lần nữa.

“Bình tĩnh.

” Bên tai truyền đến âm thanh của Chu Khải, “Nếu như không muốn chết.

”Lâm Nhất hít sâu một hơi, hắn chậm rãi quay người, nhẹ giọng hỏi, “Thầy ơi, còn có chuyện gì sao?”“Em quên mang theo đồ này.

” Thầy giáo giám thị mỉm cười chỉ đồ dùng học tập trên bàn.

“Cảm ơn thầy Tạ.

” Lâm Nhất đi đến trước bàn thi, nhanh chóng thu dọn đồ dùng học tập của mình.


“Không cần cảm ơn.

” Thầy giáo giám thị nhìn bóng lưng Lâm Nhất rời đi, nói tiếp, “Khi trở về nhớ nghỉ ngơi thật tốt, một kỳ thi mà thôi, đối với em… kỳ thật không có ý nghĩa gì cả.

”Lâm Nhất nghe được lời nói cuối cùng của thầy giáo, mồ hôi chảy ướt sũng cả người.

Hắn nhớ đến, ba mẹ của hắn cũng từng nói những lời giống như vậy đối với hắn.

Từ trước đến nay, Lâm Nhất chỉ cho rằng tư tưởng của ba mẹ mình khai sáng, cho nên là dù thành tích trước giờ của hắn không tốt thì ba mẹ cũng chưa từng mắng hắn,Hiện tại xem ra, bọn họ cũng không quan tâm Lâm Nhất, nên là cũng không thèm để ý thành tích của Lâm Nhất.

Dù sao đối với bọn họ mà nói Lâm Nhất chỉ là đồ ăn.

Không có người nào sẽ để ý thành tích học tập của đồ ăn.

“Đi mau.

” Chu Khải ở đằng trước thúc giục.

Hai người bọn họ không có lập tức ra khỏi trường học mà Chu Khải lôi kéo Lâm Nhất đến sân thượng.

“Cậu phát hiện từ lúc nào?” Sau khi xác nhận sân thượng không có ai ngoài bọn họ, Chu Khải nghiêm túc hỏi.

“Tớ…” Lâm Nhất không biết phải nói như thế nào.

Nói cho Chu Khải là vào ngày 10 tháng 6 sinh nhật mình, bị quái vật giết chết nên mới phát hiện ra.

Liệu Chu Khải có tin hay không?“Được rồi, cái này không quan trọng.

” Từ sân thượng nhìn xuống phía dưới, kỳ thi đã kết thúc các học sinh lần lượt đi ra những lầu dạy học.

“Chúng ta phải ra ngoài sớm một chút, nếu đi quá trễ sợ rằng bọn chúng sẽ phát hiện ra.

”“Bọn chúng…” Lâm Nhất ngẩng đầu, “Cậu nói là những quái vật kia sao?”“Không có quái vật.


” Chu Khải trở nên có chút nghiêm túc, “Từ giờ trở đi, không có quái vật.

”“Cậu cái gì cũng không biết, nếu như cậu muốn sống thì nhất định phải làm như cái gì cũng không biết.

”“Tớ làm không được.

” Lâm Nhất lắc đầu.

Vừa nghĩ đến bản thân mình phải làm bộ dáng không phát sinh chuyện gì, Lâm Nhất chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà.

Không phải Lâm Nhất quá yếu ớt mà là hắn biết được vào hai ngày sau đúng vào ngày sinh nhận, hắn sẽ bị ăn thịt.

“Chu Khải, có phải cậu biết cái gì không?” Lâm Nhất hỏi.

“Thế giới này cuối cùng là như thế nào? Những quái vật này tại sao lại giả dạng con người sinh sống cùng với chúng ta?”“Ba mẹ của ta… bọn họ có phải hay không đã…”“Tớ không biết nhiều hơn cậu.

” Chu Khải thở dài, “Nhưng có một chuyện tớ biết là từ khi vừa bắt đầu, cậu cũng không phải là ba mẹ ruột nuôi lớn.

”Lâm Nhất sửng sốt, trong đầu hiện ra câu nói của bà ta vào ngày 10 tháng 6.

Bà ta nói: “Chúng ta thực sự không phải ba mẹ của con.

Chúng ta là chủ nhân của con nha.


”“Chủ nhân…” Chu Khải hừ lạnh một tiếng, “Xưng hô như vật cũng thật là chính xác.

”“Chân chính thì cậu giống như là gia súc được chăn nuôi, mà những quái vật ăn thịt người kia chính là chủ nhân.

”“Chờ đến ngày gia súc trưởng thành liền sẽ bị những con quái vật này ăn thịt.

”“Đúng, những con quái vật kia chính là xưng hô với chúng ta như vậy!” Lâm Nhất nói, “Những con quái vật kia gọi chúng ta là súc người.

”Nghe đến đó, sắc mặt của Chu Khải liền trở nên ngưng trọng: “Súc người?”“Làm sao cậu biết những quái vật kia kêu chúng ta là như vậy?” Chu Khải nhìn Lâm Nhất.

“Chẳng lẽ cậu đã cùng với những quái vật kia tiếp xúc qua rồi? Cậu đã nhìn thấy hình dạng thật của chúng?”Lâm Nhất gật nhẹ đầu: “Ta đã tận mắt thấy hình dáng thật sự của bọn chúng.

”“Ba mẹ của ta, thầy Diêu, còn có lớp trưởng Cố Tử Câm, tất cả bọn chúng đều là quái vật.

”Nghe đến đó sắc mặt Chu Khải đột nhiên biến sắc.

Chu Khải xông đến bắt lấy cổ áo Lâm Nhất, cắn răng nói: “Chuyện quan trọng như thế sao cậu không nói sớm với tớ! Cậu muốn hại chết tớ sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Phản ứng kích động của Chu Khải làm cho Lâm Nhất giật mình.

“Cậu… cậu sao vậy?”“Những quái vật này có quy định riêng của bọn chúng, trừ khi người bị nuôi phát hiện ra hình dáng thật sự của bọn chúng, nếu không thì bọn chúng sẽ không thể hành động theo ý muốn của chúng.

”Chu Khải nóng vội, hắn nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, quay người đi về hướng cầu thang.

“Cậu đã tiếp xúc với những quái vật kia, hơn nữa còn biết hình dạng thật của bọn chúng.

Điều này cho biết rằng cậu đã bị phát hiện, nên là những quái vật khác cũng có thể ra tay với cậu.

”“Tớ giúp cậu ở trong phòng học, bọn chúng nhất định sẽ để ý đến tớ.

”“Tớ không thể chết, tớ không thể để em gái ở lại một mình.

Tớ nhất đinh phải sống, tớ muốn bảo vệ em ấy.

”“Em gái? Cậu còn có em gái sao?”Lâm Nhất đột nhiên phát hiện mình hiện tại cũng không hiểu rõ Chu Khải.

Mặc dù là bạn cùng lớp nhưng mà Chu Khải tính cách quái gở, vậy nên rất ít tiếp xúc với các bạn cùng lớp.

Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ bởi vì Chu Khải đã sớm phát hiện những người bên cạnh đều là quái vật, cho nên mới không muốn tiếp xúc với bọn họ.

Lâm Nhất rất hiểu vì sao Chu Khải lại kích động như thế, Chu Khải không quan tâm sự sống chết của bản thân nhưng hắn càng không muốn em gái của mình bị thương tổn.

“Không có.


” Lâm Nhất ngăn Chu Khải lại, “Tớ không có bị phát hiện.

”“Không có khả năng!” Chu Khải quát lên.

“Những con quái vật này không dễ dàng lộ ra hình dạng thật của chúng, trừ tình huống bị phát hiện thì bọn hắn mới giỡ xuống lớp nguỵ trang.

”“Tớ thật sự không có bị phát hiện… cũng không thể không tính là bị phát hiện đi, nhưng mà bọn hắn không biết.

” Lâm Nhất không biết nên giải thích như thế nào.

Thế nên là Lâm Nhất nói ra những tình huống mà hắn đã trải qua.

“Tớ đã chết qua ba lần.

”“Cái gì?” Chu Khải cả người ngây ngẩn.

“Tớ nói tớ đã chết qua ba lần… không, nghiêm chỉnh mà nói tớ đã chết qua bốn lần.

”Lâm Nhất nói ra: “Ngày 10 tháng 6 là sinh nhật của tớ, ngày đó quái vật nguỵ trang thành ba mẹ giết chết tớ, còn giết hai lần.

”Sau khi nói đến đây, lòng Lâm Nhất không khỏi chua sót.

Vừa nghĩ đến chính mình sống cùng với ba mẹ nhiều năm như vậy lại là quái vật muốn ăn thịt hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn.


“Từ sau lúc đó, vào ban đêm mùng 9 tháng 6 tớ gặp được thầy Diêu ở trường học.

”“Sau đó tớ đem chuyện này nói cho thầy ấy biết, lại bị thầy Diêu giết chết một lần.

”“Vào sáng ngày mùng 9 tháng 6, tớ muốn đem chuyện có quái vật nói cho các bạn cùng lớp biết, cho nên có hẹn mọi người đến phía sau núi.

”“Tớ không bao có thể nghĩ tới bạn cùng lớp cũng là quái vật.

”“Buổi sáng hôm đó, tớ còn nhận được cuộc điện thoại của cậu, nói tờ đừng đi, nhưng lúc đó tớ không để ý.

”“Cậu đang nói cái gì vậy?” Chu Khải không hiểu ra làm sao, “Hôm nay mới ngày mùng 8 tháng 6.

”“Tớ biết khi tớ nói ra nhất định cậu sẽ không tin.

” Lâm Nhất cảm thấy uỷ khuất.

“Tớ cũng không biết vì sao, tớ rõ ràng là bị quái vật giết chết, nhưng khi mở mắt ra một lần nữa, lại phát hiện mình bình an vô sự.

”“Mà còn trở về quá khứ.

”“Tớ thật sự không có nói sai, tớ còn nhớ rõ số điện thoại cậu gọi điện thoại cho tớ.

”Trí nhớ Lâm Nhất rất tới, hắn nói lại số điện thoại xa lạ đó.

Thời điểm nghe được số điện thoại, Chu Khải nhíu mày.

“Vì sao cậu biết số điện thoại này?”“Tớ không phải nói rồi sao, ngày mùng 9 tháng 6 vào ngày hôm đó cậu dùng số điện thoại này gọi cho tớ.

” Lâm Nhất nói.

Dãy số xa lạ này, đúng thực là số điện thoại của Chu Khải.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Từ trước đến nay, Chu Khải luôn là một người cẩn thận.

Bởi vì lo lắng điện thoại bị nghe trộm, cho nên cố ý chuẩn bị một bộ dụng cụ chuyển đổi giọng nói, tìm một số điện thoại chưa chứng thực để phòng bị cho bất kỳ tình huống nào.

Cho nên, ngoại trừ Chu Khải thì không ai có thể biết cái số này.

“Chu Khải, cậu tin tưởng tớ, tớ thật sự không ó lừa cậu.

”“Tớ tin tưởng cậu.

” Chu Khải không có tiếp tục đi nữa.

“Cậu làm sao lại không tin? Tớ phải làm thế nào thì cậu mới…”Lâm Nhất kịp phản ứng lại, nghi hoặc nhìn Chu Khải, “Cái gì? Cậu tin tớ? Cậu tin tưởng tớ đơn giản như vậy sao?”“Đây cũng là khả năng của cậu.

” Chu Khải nói.

“Khả năng.

” Lâm Nhất không hiểu ra sao, “Là ý gì?”“Tớ cũng không rõ ràng lắm.

” Chu Khải đáp, “Những người bị quái vật nuôi thì có xác suất sẽ tiến hoá ra một chút năng lực đặc thù.


”“Có lẽ ông trời thấy con người đáng thương, ban cho chúng ta năng lực để cùng quái vật chiến đấu.

”“Chỉ là, năng lực này của cậu… nghe có chút gân gà.

”Đối với những giảng giải của Chu Khải thì Lâm Nhất có chút đồng ý.

Nếu như đúng như những gì Chu Khải nói, thì vào lúc Lâm Nhất bị giết liền có thể trở lại quá khứ, có thể thấy Lâm Nhất như là bất tử, thế nhưng lực lượng của hắn có hạn, dù có thể lập tức trở về quá khứ, cho nên cũng không thế thay đổi cái gì.

“Nếu như cậu biết có năng lực…” Lâm Nhất nghĩ nghĩ nói, “Vậy thì cậu cũng có năng lực?”Chu Khải gật nhẹ đầu.

“Năng lực của cậu là cái gì thế?” Lâm Nhất có chút tò mò.

“Năng lực của tớ là….

”Còn chưa dứt lời, Chu Khải bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía cầu thang.

“Có người đến.

” Chu Khải tỏ ra chăm chú, “Nói đúng ra, là quái vật đến.

”“Quái vật?” Lâm Nhất giật nảy mình, “Đi đến chỗ của chúng ta sao?”Chu Khải gật nhẹ đầu.

“Chẳng lẽ… chúng ta bị phát hiện?”“Cũng không nhất định.

” Chu Khải hướng về phía cầu thang ngửi ngửi, nói tiếp, “Trên người của quái vật có mùi của cậu, là đến chỗ cậu.

”“Là đến chỗ tớ?” Lâm Nhất càng thêm sợ hãi, “Chúng ta mau chạy đi.

”“Không kịp rồi.

” Chu Khải lắc đầu, “Lâm Nhất, cậu phải nhớ kỹ, nếu không muốn chết, thì nhất định phải thể hiện ra là không biết.

”“Nhưng mà… Nhưng mà vào ngày 10 tháng 6 tớ sẽ bị giết.

”Vừa nghĩ đến tình hình sẽ phát sinh vào ngày sinh nhật mình, Lâm Nhất cũng không muốn tiếp tục nghĩ đến sinh nhật nữa.

“Vậy cũng còn có hai ngày.

” Chu Khải lập tức nói nhanh, “Phải cam đoan tự mình có thế còn sống, những chuyện sau đó, chúng ta lại bàn bạc sau.


”Vừa nói xong, cửa của cầu thang bị đẩy ra.

Từ ngoài cửa đi vào sân thượng xuất hiện hình dáng quen thuộc, là mẹ Lâm Nhất.

“Lâm Nhất, con chạy lên sân thượng làm cái gì đó?”Trên mặt bà ta vẫn nở nụ cười ấm áp, “Mẹ chờ con rất lâu ở bên ngoài.

”“Mẹ…làm sao mẹ biết con ở chỗ này?” Lâm Nhất vô thức hỏi.

“Mẹ đến tìm con, nghe các bạn cùng lớp của con nhìn thấy con ở trên sân thượng, cho nên mẹ liền đến xem thử.

”Bà ta vừa nói vừa lại gần Lâm Nhất.

“Con…con…” Lâm Nhất ấp úng, đột nhiên bà ta đến, làm cho Lâm Nhất còn chưa ổn định được tâm trạng.

“Dì ơi, Lâm Nhất có chút buồn.

” Lúc này, Chu Khải đứng dậy.

Chu Khải bình tĩnh ung dung, khuôn mặt hơi cười, “Vào lúc kỳ thi diễn ra Lâm Nhất làm bài không được tốt, cho nên rất khó chịu.

”“Thi xong thì các bạn đều đang nói về bài thi lần này, cháu sợ Lâm Nhất nghe được thì càng buồn hơn, nên dẫn cậu ấy lên đây để an ủi cậu ấy một chút.

”Nhìn Chu Khải ở bên cạnh nói chuyện như thường, Lâm Nhất không khỏi có chút hâm mộ.

Rõ ràng lúc trước vẻ mặt Chu Khải có chút căng thẳng, một giây tiếp theo thì xem như chưa có chuyện gì sảy ra.


“Lâm Nhất, là như vậy phải không?” Bà ta nhìn về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất lấy lại tinh thần gật đầu trả lời: “Thật xin lỗi, mẹ…”Sau khi biết bà ta là quái vật, cái từ “mẹ” này Lâm Nhất thật sự không gọi được.

Nhưng mà, Chu Khải nói không sai, cái quan trọng nhất lúc này là phải sống sót.

Mặc dù biết sau khi mình chết thì có thể quay lại quá khứ, nhưng mà Lâm Nhất cũng không biết năng lực này có thể sử dụng được bao lâu.

“Con thi lần này thật sự không tốt.

” Lâm Nhất dần dần tiến vào trạng thái.

Lâm Nhất cúi đầu, nhìn giống như là một đứa trẻ tự trách bản thân bởi vì lúc thi làm bài không được tốt.

“Không sao Lâm Nhất.

” Bà ta ôn nhu nói, “Chỉ là một kỳ thi mà thôi, sẽ không làm giá trị của con thay đổi đâu.

”“Cho nên, chúng ta về nhà thôi.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Trên đường trở về, Lâm Nhất vẫn trong trạng thái nơm nớp lo sợ.Lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn bà ta lái xe, trong đầu hiện ra vô số suy nghĩ.‘Đem áo khoác cởi ra ghìm chết bà ta?’ Lâm Nhất trong lòng suy nghĩ.‘Không được, lỡ như trên cổ những quái vật này cũng có giáp thì sao, siết bằng áo khoác cơ bản là không chết.’‘Mà hiện tại mình còn ngồi trên xe.


Lỡ như bà ta lái xe xông ra ngoài, mình cũng sẽ chết theo mất.’‘Hoặc là… bỏ độc trong thức ăn của bọn chúng?’‘Lỡ như bị bọn chúng phát hiện được thì sao?’Trong lòng Lâm Nhất buồn rầu không chỉ có chuyện này, hắn không biết trên thế giới này đến bây giờ thì có bao nhiêu quái vật.Cho dù hiện tại Lâm Nhất có giết chết con quái vật trước mắt này thì những con quái vật khác phải làm sao?Chẳng lẽ, hắn phải sống chung với quái vật trong thế giới này sao?“Lâm Nhất, sao con không nói gì?” Âm thanh của bà ta truyền từ ghế điều khiển.Lâm Nhất giật mình nói, “Lúc thi làm bài không được tốt, trong lòng không thoải mái, không muốn nói chuyện.”“Lâm Nhất, mẹ đã nói với con.” Âm thanh bà ta càng ôn nhu, nhưng khi vào trong tai Lâm Nhất chỉ cảm thấy buồn nôn.“Kết quả kỳ thi đối với con thật sự không quan trọng, nếu như con thi không tốt thì ba mẹ cũng sẽ không trách con.”Lâm Nhất ở trong lòng cười lạnh: ‘Đúng vậy, các ngươi đương nhiên sẽ không trách tôi.

Dù sao hai ngày sau các ngươi còn muốn ăn thịt tôi, thành tích của tôi đối với các ngươi hoàn toàn không có quan trọng.’“Lâm Nhất, mẹ nghe bạn học con nói, sau khi thi xong, hình như con phát cáu với thầy giáo giám thị, có chuyện này không?”Lời nói của bà ta làm cho Lâm Nhất cảnh giác.Trong phòng thi của Lâm Nhất thì chỉ có Chu Khải là bạn cùng lớp.Những bạn học khác thì Lâm Nhất căn bản không biết, theo lý mà nói, bọn họ cũng không có khả năng biết mẹ của Lâm Nhất là ai.Như vậy, ai đem chuyện phát sinh trong phòng thi nói cho bà ta?Nhớ lại lúc bà ta biết Lâm Nhất ở tại sân thượng, Lâm Nhất đột nhiên ý thức được bản thân mình rất có thể luôn bị giám sát.“Có.” Lâm Nhất gật đầu nói.Nếu bà ta đã biết, nếu như bây giờ nói dối thì rất có thể bị bà ta hoài nghi.“Mẹ còn nghe nói, con nói cái gì là quái vật, cái này là sao vậy?”Vào lúc nghe được lời này Lâm Nhất rùng mình một cái.Trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường chỉ có vài bóng người, lúc này Lâm Nhất mới ý thức được con đường này không phải con đường bình thường về nhà.‘Quái vật này…đang thử thăm, dò mình!’Hô hấp Lâm Nhất trở nên dồn dập, trong đầu không ngừng nghĩ ra lời giải thích.“Lâm Nhất, tại sao con không nói chuyện?”“Quái vật…” Lâm Nhất há miệng, “Con thấy được quái vật.”Bà ta ngồi ở ghết điều khiển bỗng nhiên đạp phanh làm cho ô tô ngừng lại.“Lâm Nhất, con nói quái vật…”Ngay lúc bà ta chuẩn bị quay đầu lại, Lâm Nhất tiếp tục nói: “Con nhìn thấy trên bài thi biến thành quái vật, ở trên đề mục, trên mỗi một chữ.”“Những đề thi kia con rõ ràng đã làm qua, nhưng vừa vào lúc làm bài con đều không giải ra được?”“…” Bà ta ngồi trên ghế điều khiển im lặng.“Lâm Nhất, con nói quái vật, chỉ là cái này sao?”Lâm Nhất gật nhẹ đầu: “Trước kia thầy giáo có nói, cứ coi mỗi câu hỏi của bài thi như là một quái vật trong trò chơi.

Trả lời được một câu hỏi, thì giống như đánh bại được một con quái vât.”“Thế nhưng mà, kỳ thi lần này… con thật sự không trả lời được.”“Lâm Nhất, không phải sợ.


Mẹ từng nói rồi, nếu lần này kết quả thi của con không tốt thì chúng ta cũng không trách con.” Ô tô bắt đầu chạy, bà ta cũng không quay đầu lại.“Cho nên là đừng áp lực chính mình.


Đã thi xong thì cứ buông lỏng một chút.”“Nhất định phải ở trang thái tốt nhất.”Nếu như là lúc trước, Lâm Nhất nhất định sẽ cảm ơn bà ta đã hiểu cho mình.Nhưng giờ đây, Lâm Nhất biết rất rõ ràng tại sao mà bà ta nói như vậy.Bởi vì chỉ có khi ở trạng thái tốt nhất thì chất lượng thịt của mình mới có thể ngon.“Con chắc là đang quá mệt mỏi.” Lâm Nhất thuận theo lời bà ta mà nói, “Sau khi trở về con nghỉ ngơi một lát chắc là sẽ khoẻ lại thôi.”“Như thế này là được rồi.” Bà ta cười cười, “Buổi tối mẹ sẽ làm món ngon cho con ăn.”Ăn ngon? Lâm Nhất nhíu mày.Hắn không muốn ăn cũng không dám ăn.Ai có thể biết được đồ ăn mà hắn ăn từ trước đến giờ là cái gì.Nghĩ đến đây, dạ dày Lâm Nhất bắt đầu cuồn cuộn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


“Gần đây thành phố của chúng ta xuất hiện tội phạm làm bị thương nhiều người, cảnh sát đã phát hiện người có hiềm nghi liên quan đến vụ việc.

Hiện tại người hiềm nghi trước mắt vẫn còn đang lẫn trốn, mọi người dân phải đề cao cảnh giác, nếu như phát hiện ra manh mối, mời lập tức liên hệ…”Đài phát thanh trên xe bỗng nhiên truyền đến một tin tức, nhưng không đợi tin tức được phát xong, bà ta đã mở đến kênh âm nhạc.

“Thật đáng sợ” Giọng điệu của bà ta có chút lo lắng, “Đã lâu như vậy, tên tội phạm này sao còn chưa có bắt được.

”“Lâm Nhất, gần đây bên ngoài không an toàn, nếu không thì những ngày gần đây con liền ở trong nhà đi.

”Lâm Nhất cảm thấy rất buồn cười.

Bên ngoài không an toàn, trong nhà nhất định sẽ an toàn sao?Dù sao cái địa phương quỷ quái này khắp nơi đều là quái vật, ở nơi nào có khác nhau sao?Vấn đề là bị ai ăn mà thôi.

“Nhưng mà, con đã hẹn với các bạn sẽ liên hoan vào ngày mai rồi.

”Thời gian trôi qua, Lâm Nhất dần có thể thích ứng mà nói chuyện với những quái vật này, “Nếu như con có một mình con không đi thì không tốt lắm đâu.

”Có thể sợ bà ta sẽ ngăn cản hắn ra ngoài, Lâm Nhất tiếp tục nói: “Thật ra con cũng không muốn ra ngoài, dù sao lần này con thi không được tốt, làm gì cũng không có tâm trạng.

”“Nhưng mà cũng đã hẹn với các bạn.


Nếu không thì, con ăn liên hoan với các bạn xong liền trở về, sau đó ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cũng không đi đâu hết, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt.

”“Được rồi.

” Cuối cùng bà ta cũng đồng ý.

Vào lúc chờ thang máy của cư xá, Lâm Nhất gặp dì Lưu sống ở lầu trên.

“Dì Lưu, dì đem cháu trai lên nuôi rồi sao.

” Bà ta nhìn thoáng qua em bé được dì Lưu ôm trong ngực.

“Đúng vậy.

” Dì Lưu gật nhẹ đầu, vừa cười vừa nói, “Cháu cũng biết, bạn già của dì rất thích đứa nhỏ này.

Mấy tuần không gặp, liền nhớ không chịu được.

”“Vậy nên hôm nay dì liền mang tiểu gia hoả này về nhà ở hai ngày.

”Lâm Nhất quy lưng về phía bọn họ, hiện tại hắn không biết phải dùng tâm tình gì đối mặt với đứa bé được dì Lưu ôm trong ngực.

Lâm Nhất nhớ rất rõ, vào năm ngoái dì Lưu ôm là một đứa bé gái khoảng 5 tuổi.

Mà bây giờ, đứa bé mà dì Lưu ôm là một đứa bé trai.

Đứa trẻ này không phải cháu trai của dì Lưu mà là đồ ăn của bọn họ.

‘Thật xin lỗi…’ Trong lòng Lâm Nhất không ngừng mặc niệm.

Lúc này đây, ngay cả sự an toàn của bản thân mình thì Lâm Nhất cũng không chắc chắn, chứ nói đến cứu đứa bé đáng thương này.

“Đúng rồi, dì nhớ được mấy ngày nữa thì Lâm Nhất nhà các ngươi đầy 18 tuổi nhỉ.

” Lời nói của dì Lưu làm cho da đầu Lâm Nhất tê dại.

“Đúng vậy.


” Bà ta gật đầu cười.

“Các ngươi đợi lâu như vậy thì Lâm Nhất cuối cùng cũng trưởng thành.

” Dì Lưu cũng cười theo, “Các ngươi chắc cũng rất chờ mong ngày đó đến nhỉ.

”Lâm Nhất cắn răng, những hình ảnh ám ảnh vào ngày 10 tháng 6 đó không ngừng hiện ra trong đầu.

‘Tôi nhất định sẽ không bị các ngươi giết nữa.

’ Lâm Nhất âm thầm thề, ‘Lần này tôi nhất định phải sống sót!’Sau khi về nhà, Lâm Nhất nói cho bà ta mình mệt muốn ngủ.

Hắn nhanh chóng vào phòng, rồi tự hỏi tiếp theo mình nên làm gì.

Trong lúc Lâm Nhất ngủ, bà ta cũng đi vào mấy lần.

Lâm Nhất nhắm mắt làm bộ ngủ thiếp đi, nhưng hắn có thể cảm giác được bà ta đứng gần giường nhìn chằm chằm vào hắn.

Lúc chạng vạng tối, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Lâm Nhất cho rằng lão ta đã về, trong lòng càng lúc càng lo lắng.

Cửa phong được mở ra, có người đi đến cạnh Lâm Nhất.

“Lâm Nhất, la tớ.


” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Chu Khải.

” Lâm Nhất mở mắt nhìn thấy người xuất hiện trước mặt mình là Chu Khải, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

“Lâm Nhất, đã có chuyện xảy ra.

” Sắc mặt Chu Khải cực kỳ khó coi.

Hai mắt đỏ hoe, dường như vừa mới khóc xong.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhất cũng khẩn trương, “Chúng ta đã bị bại lộ?”Chu Khải lắc đầu: “Lâm Nhất, thật xin lỗi.

”Cơn đau nhói truyền từ dưới bụng, cúi đầu nhìn lại, Chu Khải nắm trong tay là một con dao.

Mà lưỡi dao đã đâm vào cơ thể của Lâm Nhất.

“Cậu…vì cái gì…”“Thật xin lỗi, nhưng nhất định tớ phải làm như vậy, bởi vì… chỉ có như thế này…”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


“Bây giờ còn cách thời gian kết thúc bài thi còn 15 phút, các em chú ý nắm chắc thời gian làm bài.

”Âm thanh quen thuộc làm Lâm Nhất tỉnh lại.

Mở mắt ra, Lâm Nhất lại thấy bài thi trước mặt.

Hắn nhớ kỹ bài thi này, đây là bài thi vào buổi sáng mùng 8 tháng 6.

“A…” Trong lòng Lâm Nhất tràn đầy tức giận.

Đã quyết định lần này nhất định phải sống sót, kết quả vẫn phải chết.

Không những có thế, lần này Lâm Nhất không bị quái vật giết, mà là cùng hắn là con người Chu Khải giết chết.

“Bạn thí sinh này, trong phòng thi cấm to tiếng làm ồn.

”Thầy giáo giám thị đi tới, những học sinh trong phòng thi cũng nhao nhao nhìn về phía Lâm Nhất.

“Tránh đi!” Lâm Nhất hét lớn, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy.

Quay đầu nhìn lại toàn thể phòng thi, Lâm Nhất thấy được thân ảnh quen thuộc.


“Chu…Khải…” Lâm Nhất lập tức đi tới, một phát cầm cổ áo Chu Khải kéo hắn đứng dậy.

“Cậu làm gì thế?” Vẻ mặt Chu Khải vô cùng ngờ vực.

“Bạn thí sinh này, mời em lập tức dừng tay.

”Thầy giáo giám thị muốn ngăn cản Lâm Nhất: “Nếu như em cứ tiếp tục như vậy, thầy sẽ huỷ bỏ tư cách tham gia kỳ thi của em.

”“Tôi nộp bài thi!” Lâm Nhất trừng mắt nhìn thầy giáo giám thị.

Cho dù Lâm Nhất biết ông ta là quái vật, lúc này Lâm Nhất cũng không sợ.

Chỉ cần không cần bại lộ mình biết được hình dạng thật của bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ không tuỳ tiện công kích.

Ít nhất thì trước ngày 10 tháng 6 sẽ không như vậy.

“Cậu ta cũng nộp bài thi!” Lâm Nhất nắm cổ áo của Chu Khải đi ra khỏi phòng thi.

“Cậu thả ra!” Chu Khải tranh khỏi tay Lâm Nhất, “Cậu bị bệnh hả?”Lâm Nhất cắn răng đến gần Chu Khải nhỏ giọng nói: “Nếu như cậu muốn cứu em gái của cậu thì đi theo tôi đi.

”Nghe đến đó, sắc mặt Chu Khải trầm xuống.


Lâm Nhất không có dừng lại, quả quyết xoay đi ra khỏi phòng thi.

“Bạn học này, em có phải gặp phiền phức không?” Thầy giáo giám thị hỏi, “Có cần thầy giúp một tay không?”Chu Khải lắc đầu nói: “Không cần đâu thầy, em cũng nộp bài thi.

”Dứt lời, Chu Khải cũng nhanh chóng đuổi theo Lâm Nhất.

Trên sân thượng, Lâm Nhất không chớp mắt nhìn chỗ cầu thang.

Nhìn thấy Chu Khải đi đến, Lâm Nhất không chút do dự, giơ tay đấm một cái.

Chỉ tiếc là một đấm này cũng không có đánh trúng Chu Khải.

Thân thủ của Chu Khải so với tưởng tượng của Lâm Nhất còn linh hoạt hơn, chỉ là nghiêng người một chút liền có thể tránh né như trở bàn tay.

“Cậu dừng có trốn!” Lâm Nhất ổn định cơ thể nói, “Đứng im chịu một đấm của tôi, đây là do cậu thiếu của tôi.

”“Cậu gọi tôi đến để nói cái gì?” Sắc mặt Chu Khải có chút ngưng trọng, “Em gái tôi có chuyện gì?”“Chờ tôi đấm cậu một cái sau đó lại nói chuyện!” Lâm Nhất không để ý Chu Khải nói cái gì, một lần nữa lao tới.

Nắm đấm vung lên liền bị Chu Khải bắt lấy, chỉ thấy chân Chu Khải quét một cái, trong nháy mắt đem Lâm Nhất đè trên mặt đất.

“Chu Khải! Con mẹ cậu!” Lâm Nhất mắng.

Lâm Nhất muốn đứng lên nhưng lại phát hiện mình căn bản không động đậy được, “Mạng của em gái cậu là mạng, vậy mạng của tôi không phải là mạng sao?”“Vì cứu em gái của cậu, cậu liền không chút do dự giết chết tôi sao?”“Dựa vào cái gì? Tôi thật sự vất vả lấy dũng khí muốn sống sót từ trong tay quái vật, không nghĩ đến cuối cùng sẽ chết trong tay cảu cậu.

”“Cậu nói cái gì?” Mặt Chu Khải sầm lại, truy hỏi: “Cậu đến cùng biết được cái gì?”Lâm Nhất cắn răng đem nội dung mà bọn họ đã nói chuyện nói ra.

“Có gì thì cậu nói không được sao? Thình lình đâm tôi một dao, cậu có biết bị dao đâm đau như thế nào không? Cậu thử đâm một dao đi!” Lâm Nhất không ngừng oán trách, uỷ khuất vô cùng.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Chu Khải buông tay, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt bán tín bán nghi: “Cậu nói, chiều nay em gái tôi sẽ bị quái vật giết chết?”“Tôi làm sao biết được.” Lâm Nhất từ dưới đất bò dậy.“Dù sao vào lúc cậu đâm tôi là nói như vậy.”“Cậu nói rằng khi trở về sau khi buổi trưa thi xong, cậu phát hiện ra em gái cậu đã biến thành quái vật.

Còn nói cái gì mà để cho tôi đem chuyện này nói với cậu, để cậu đi cứu em gái cậu.”“Tôi liền buồn bực, làm sao mà cậu biết em gái cậu cậu biến thành quái vật? Cậu tận mắt nhìn thấy sao?”Chu Khải cau mày nói: “Nhịp tim.”“Nhịp tim.” Lâm Nhất không hiểu ra làm sao.


“Là sao?”“Tần suất nhịp tim của quái vật và con người không giống nhau.” Chu Khải tiếp tục nói, “Năng lực của tôi là tăng cường giác quan, tôi có thể thông qua tần suất nhịp tim mà phán đoán đối phương có phải là quái vật hay không.”Lâm Nhất nhớ lại lúc trước, Chu Khải và hắn đều ở trên sân thượng nhưng lại có thể phát hiện bà ta (mẹ Lâm Nhất giả) đang đi lên, thậm chí còn có thể phát hiện trên người bà ta có mùi của Lâm Nhất.Sở dĩ vào ngày mùng 9 tháng 6 Chu Khải gọi điện thoại cho Lâm Nhất bảo hắn đừng đi phía sau núi, cũng bởi vì Chu Khải biết Lâm Nhất là người mà những bạn học khác là quái vật.“Nói cách khác, chiều hôm nay khi cậu trở về, thông qua nhịp tim của em gái cậu, phát hiện ra em gái cậu lúc này đã không phải là em gái của cậu nữa?”“Không đúng.” Lâm Nhất cảm thấy có chút kỳ quái, “Vào thời điểm Cổ Tử Câm giết tôi, cô ta có nói quái vật ăn thịt có sở thích riêng của mình.”“Có quái vật thích ăn trẻ em, có loại thích ăn người trưởng thành.”“Nếu như em gái cậu bị quái vật giết chết, thì rõ ràng bọn chúng thích ăn thịt người ở độ tuổi em gái cậu.

Như vậy, trước kia người bị ăn thịt không phải là cậu sao?”Chu Khải lắc đầu: “Tình huống của tôi và cậu khác nhau.

Quái vật giả dạng thành ba me của cậu là đem cậu nuôi lớn, nhưng tôi thì lớn lên ở viện mồ côi.”Lâm Nhất sửng sốt, lại một lần nữa, Lâm Nhất thật sự không hiểu rõ Chu Khải trước mặt.Không biết bối cảnh gia đình của cậu ta, không biết tính cách của cậu ta, chỉ biết tính cách của cậu ta quái gở… Hiện tại còn phát hiện ra một việc, cậu ta cuồng em gái.Ngẫm lại cũng đúng, nếu Lâm Nhất có thể hiểu rõ Chu Khải, thì cũng sẽ không bị cậu ta một dao đâm chết.“Nếu là ở việc mồ côi thì…” Lâm Nhất nghĩ nghĩ hỏi tiếp, “Quái vật ở viện mồ côi cũng ăn thịt người?”“Đối với những quái vật này, viện mồ côi chính là của hàng của bọn chúng.” Chu Khải nói, “Ngay lúc còn nhỏ, tôi đã phát hiện ra mình có năng lực đặc thù.”“Thông qua kỹ năng này, tôi liền phát hiện có quái vật tồn tại, cũng phát hiện ra mỗi lần có người đến nhận con nuôi đều là quái vật.”“Mục đích của bọn chúng không phải đến nhận con nuôi mà là đến lựa chọn đồ ăn.”Nghe đến đó, Lâm Nhất lại nghĩ đến đứa bé mà dì Lưu ôm ở trong ngực.Có lẽ, đứa bé này cũng là bị hình thức này mà được dì Lưu mang về.“Vậy làm sao mà cậu có thể sống đến bây giờ?” Nhìn Chu Khải trước mặt, Lâm Nhất không khỏi có chút hâm mộ.Lâm Nhất thì chỉ cần đối mặt với hai con quái vật giả dạng làm quái vật ở nhà, còn đối với Chu Khải lớn lên ở viện mồ côi, cậu ta phải đối mặt với một nhóm lại một nhóm quái vật.“Mỗi lần có quái vật đến viện mồ côi lựa chọn con nuôi, tôi đều sẽ âm thầm đem tài liệu của tôi và em gái trộm đi, sau đó mang theo em gái tạm thời trốn đi.”Chu Khải giải thích, “Dựa vào năng lực của tôi, việc đó cũng không có việc gì khó.”“Chờ khi quái vật lựa chọn con nuôi xong rời đi, tôi lại lặng lẽ đem tư liệu trả về, để tránh bị những quái vật trong viện mồ côi phát hiện.”“Nếu cậu đã sớm biết có quái vật tồn tại, vì cái gì không hành động sớm đi?” Lâm Nhất nghi hoặc không hiểu.“Hành động?” Chu Khải cười khổ, “Hành động như thế nào? Cậu có biết trên thế giới này có bao nhiêu quái vật không?”“Ở nơi khác tạm thời không nói tới, chỉ nói đến lớp của chúng ta.


Ngoại trừ tôi và cậu, những người khác tất cả đều là quái vật! Một cái lớp học đã nhiều như vậy chứ nói ở nơi khác.”“Những người sau bị quái vật giết chết, sẽ có quái vật khác đến thay thế thân phận của người đó.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người sẽ bị thay thế.

Cũng có một số người, chết thì chết.”“Không có người nhớ đến bọn họ, sau khi bị quái vật giết chết, thì vĩnh viễn biến mất ở thế giới này.


Giống như là…chưa từng xuất hiện.”“Chờ một chút.” Lâm Nhất nhíu mày, “Không đúng.”Lâm Nhất nghĩ nghĩ, nói: “Ở lớp chúng ta ngoại trừ tôi và cậu, chắc là vẫn còn một người không phải quái vật.”“Không có khả năng.” Chu Khải lắc đầu.“Làm sao không có khả năng, Lục Lâm Hải cậu ta không phải.” Lâm Nhất nói.“Lục Lâm Hải? Không đúng, cậu ta cũng là quái vật.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


“Tôi không có khả năng nghe nhầm.” Ngữ khí của Chu Khải khẳng định, “Tần suất nhịp tim của cậu ta cùng với những quái vật kia giống nhau như đúc, cậu ta tuyệt đối không phải là con người.”“Năng lực này của cậu, không phải là giả chứ.” Lâm Nhất vô cùng tự tin, “Tôi chắc chắn rằng Lục Lâm Hải nhất định là con người.

Dù sao…”Nói đến đây, Lâm Nhất không có nói tiếp.Lâm Nhất nhớ rất rõ, vào thời gian lúc trước, hắn từng tự tay giết chết Lục Lâm Hải.Dưới làn da của Lục Lâm Hải là máu thịt, cũng không phải là lớp vỏ đen cứng.“Cái này không quan trọng.” Chu Khải một lần nữa đem chủ đề trở về, “Việc cấp bách là làm sao mới cứu được em gái của tôi.”“Tôi có nói cho cậu biết khi nào em gái tôi bị quái vật giết không?” Chu Khải hỏi, “Còn có địa điểm bị hại là ở đâu?”Lâm Nhất lắc đầu: “Cậu không có nói.”“Vậy sao lúc đó cậu không hỏi tôi?”“Tôi hỏi thế nào được?” Lâm Nhất phàn nàn nói, “Cậu vừa đến đã đâm tôi một dao, tôi một chút chuẩn bị cũng không có.


Coi như tôi muốn hỏi cũng không kịp.”Chu Khải sửng sốt, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi.”Chu Khải nghĩ nghĩ tiếp tục nói: “Nếu không cậu đánh tôi một trận đi.

Lần này tôi nhất định sẽ không đánh trả.”‘Đồ muội khống.’ Ở trong lòng Lâm Nhất mắng một câu.Đối với hành vi của Chu Khải, Lâm Nhất thật sự rất tức giận.Nhưng thấy bộ dáng hoảng hốt hiện tại của Chu Khải, Lâm Nhất không xuống tay được.“Cho cậu nợ.” Lâm Nhất nói: “Chờ giải quyết xong chuyện này, tôi lại tìm cậu đánh một trận.”“Tôi cứ tưởng rằng cứ trộm đi tài liệu của tôi và em gái thì có thể sống sót khỏi tay những quái vật kia.”Hai tay Chu Khải dùng sức nắm lại, nhìn ra được hiện tại cậu ta đang rất gấp.“Tôi nghĩ chỉ cần tôi trưởng thành thì có thể mang em gái đi khỏi viện mồ côi.”“Bởi vì chúng ta không có cha mẹ, nên tôi cứ cho rằng chỉ cần tôi tiếp tục giả vờ làm như không biết những quái vật này tồn tại thì có thể cùng với em gái sống sót ở thế giới này.”“Thế nhưng mà… thế nhưng mà…”“Được rồi đừng nói những thứ này nữa.” Lâm Nhất đánh gãy lời nói của Chu Khải, “Cậu là anh trai, chắc phải biết bình thường em gái cậu sẽ ở chỗ nào?”Chu Khải nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì thi đại học, nên tất cả trường học đều cho nghỉ.


Em gái tôi năm nay học lớp 10, hôm nay chắc chắn em ấy phải đợi ở viện mồ côi mới đúng.”“Cho nên là địa điểm em gái cậu xảy ra chuyện có phải là ở viện mồ côi không?”Chu Khải lắc đầu: “Chắc là không phải, những quái vật kia chưa từng ở viện mồ côi động thủ.

Bình thường là sẽ nhận nuôi xong mới ra tay.”“Không lẽ là hôm nay vừa đúng là em gái cậu bị nhận nuôi?”“Cũng không phải.” Chu Khải lại lắc đầu, “Nếu có quái vật đến nhận nuôi thì người phụ trách viện mồ côi sẽ thông báo trước, để những đứa trẻ ở nơi này sửa sang cho bản thân thật tốt.”“Vậy thì rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lâm Nhất thực sự không nghĩ ra được.“Nếu như đoán không được…” Nhìn Chi Khải lúc này đột nhiên nghiêm túc, “Cũng chỉ có thể tôi phải ở bên cạnh em gái tôi.”“Cậu không tham gia bài thi buổi chiều sao?” Lâm Nhất hỏi.“Không phải tôi không tham gia, mà là chúng ta sẽ không tham gia.” Chu Khải giải thích, “Chẳng lẽ bài thi này còn có thể quan trọng hơn em gái tôi sao?”“Chúng…ta?” Cả người Lâm Nhất ngây ngẩn, “Ý của cậu là nói tôi cũng phải đi với cậu sao?”“Dựa vào cái gì?”“Cậu không muốn sống sao?” Chu Khải nói, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu mới vừa nói, cậu sẽ bị giết chết vào ngày 10 tháng 6.”“Nếu muốn sống sót, thì cũng có một biện pháp… chạy trốn.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


“Chạy trốn ở nơi nào?” Lâm Nhất hỏi, “Cậu cũng đã nói, trên thế giới này không biết có bao nhiên quái vật.


Nếu chúng ta có chạy trốn khỏi nơi này thì cũng vẫn gặp được quái vật thôi.”“Chỉ cần quái vật ở đây không phát hiện là được.” Chu Khải nói, “Chúng ta chạy trốn đến một nơi mà không có ai biết chúng ta là ai, chỉ cần chúng ta tiếp tục giả vờ làm như không biết quái vật thì bọn chúng cũng sẽ không ra tay với chúng ta.”“Dù sao, bọn chúng ta không biết chúng ta, thì cũng sẽ không biết chúng ta có hay không có chủ nhân.”Lâm Nhất nghĩ nghĩ, cảm thấy Chu Khải nói có cũng đúng.“Thế nhưng mà…”“Cậu đừng có nhưng nữa.” Không đợi Lâm Nhất mở miệng, Chu Khải cướp lời, “Dù sao thì cũng chết, chi bằng liều một phen.

Chẳng lẽ cậu cam tâm cứ như vậy bị quái vật ăn thịt sao?”“Không can tâm.” Lâm Nhất lắc đầu, “Tôi muốn sống, nếu như có thể, tôi muốn tìm lại ba mẹ ruột của tôi.”“Nếu đã như vậy, chúng ta liền quyết định vậy đi.” Chu Khải nói, “Tôi nói cho cậu địa chỉ, giữa trưa cậu trở về chuẩn bị một chút, buổi chiều trực tiếp đến, tôi ở đó chờ cậu.”“Quần áo cái gì cũng không cần mang theo, mang theo rất phiền phức.

Có tiền thì đem theo.” Tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên, các thí sinh lần lượt từ các phòng thi đi ra ngoài.Chu Khải nói nhanh, tiếp tục bàn giao: “Nhớ kỹ, nhất định không để quái vật phát hiện ra được.”Nói xong, hai người lần lượt rời đi.Buổi trưa thoáng chốc trôi qua, nhanh đến lúc 4 giờ, Lâm Nhất mới đến nơi hẹn với Chu Khải.“Làm sao mà cậu chậm vậy?” Chu Khải cau mày nhìn Lâm Nhất đang khoan thai tới chậm.Lâm Nhất không có trả lời, ánh mắt bị hấp dẫn bởi cô gái đứng bên canh Chu Khải.Tóc cô gái được chải bím, một đôi mắt to ngập nước trông rất đẹp.Có vẻ thấy được Lâm Nhất cứ nhìn mình, cô gái cười ngượng ngùng, trên má lộ lúm đồng tiền.“Cậu cả, đây là em gái tôi hả?” Lâm Nhất hỏi.“Cậu muốn chết!” Chu Khải mắng, “Tôi đang hỏi cậu làm sao mà cậu đến muộn như vậy?”“Cậu nói nhẹ nhàng thôi.” Lâm Nhất nhếch miệng, “Quái vật kia đưa tôi đến trường học, phải nhìn tôi đi vào rồi mới đi.”“Tôi không dám từ cổng trường đi ra ngoài, cho nên vẫn luôn trốn trong nhà vệ sinh, chờ khi bắt đầu thi thì mới âm thầm từ phía tường đằng sau tới đây.”“3 giờ chiều mới bắt đầu thi, nơi này lại xa như vậy, tôi tới còn sớm đó.”“Quái vật? Quái vật gì thế?” Ở bên kia Chu Vân tò mò hỏi.“Trò chơi, cậu ta nói trò chơi.” Chu Khải vội vàng nói, sau đó kéo Lâm Nhất qua một bên,“Cậu không có nói cho em gái cậu chuyện có quái vật sao?” Lâm Nhất hỏi.Chu Khải lắc đầu: “Không có, em ấy còn nhỏ, tôi sợ nói ra doạ sợ em ấy.


Với lại, em gái tôi tính cách rất đơn thuần, nếu biết, chỉ sợ là không thể giả vờ cái gì cũng không biết, dễ dàng bị nhìn ra.”“Lớp 10, không còn nhỏ.” Lâm Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Chu Vân.“Nhìn chỗ nào đấy?” Chu Khải tức giận, “Có tin tôi móc hai tròng mắt của cậu hay không?”“Không thấy, cái gì tôi cũng không thấy.” Lâm Nhất thu tầm mắt lại, “Chúng ta bây giờ sẽ đi đâu? Ngồi xe lửa sao?”“Không thể ngồi xe.” Chu Khải đáp, “Ngồi xe quá phô trương, mà lại cũng dễ dàng bị tra ra được.”“Nếu không ngồi xe thì ngồi cái gì?”“Đi bộ.”“Đi bộ?” Lâm Nhất sửng sốt, “Cậu không có nói đùa đi, dựa vào hai cái đùi để rời khỏi nơi này sao?”Chu Khải gật đầu nói: “Không sai.

Từ sau khi biết có quái vật, khi nào tôi có thời gian đều tìm kiếm lộ tuyến có thể an toàn rời đi.”“Những địa điểm xung quanh đây tôi đều đã đi qua rồi, chúng ta cứ đi bộ từ đường núi, đại khái đi năm ngày thì có thể đến thành phố Lĩnh.


Chờ đến thành phố Lĩnh, không có người nhận biết chúng ta, chúng ta lại ngồi xe.”Sau khi nói đến đây, Chu Khải bỗng nhiên ngẩng đầu.Quay ra nhìn một nơi cách đó không xa, Chu Khải nhẹ giọng nói: “Có người đến.”“Những quái vật kia nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta muốn sao?” Nghe được Chu Khải nói lời này, Lâm Nhát trong nháy mắt bắt đầu khẩn trương.Thế nhưng mà, Chu Khải lắc đầu nói: “Không phải là quái vật, là người.”“Cậu doạ tôi đó.” Lâm Nhất nhẹ nhàng thở ra, “Nếu là người đến thì không cần phải sợ.”“Không đúng.” Sắc mặt Chu Khải có chút nghiêm trọng, “Vị trí nơi này vắng vẻ, cũng không gần đường lớn, trên cơ bản thì sẽ không có ai đến mới đúng.”“Anh trai,,,” Lúc này, đột nhiên Chu Vân bỗng nhiên đi đến..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Chu Vân không biết tại sao anh trai bỗng nhiên muốn dẫn mình rời đi, nhưng dù vậy Chu Vân vẫn nguyện ý tin tưởng anh trai vô điều kiện.

Chỉ là, Chu Vân chợt nhớ đến một chuyện.

“Anh, em chợt nhớ đến một chuyện, em có hẹn với bạn học buổi chiều cùng đi mua đồ.

” Chu Vân đến chỗ Chu Khải nhỏ giọng nói.

“Bởi vì hôm nay anh kết thúc kỳ thi, em muốn mua một món quà cho anh.

”“Bọn em hẹn gặp ở chỗ này sao?” Chu Khải ôn nhu nói.

Chu Vân gật nhẹ đầu: “Bạn học của em lái xe đạp điện đến đón em.

”“Vị trí của viện mồ côi khó tìm, vậy nên, em đã hẹn gặp bạn ấy ở chỗ này.

” Chu Vân nói.

“Anh đợi em một chút, bây giờ em sẽ gọi điện thoại nói bạn ấy một tiếng, nếu không bạn ấy tìm không được em lại lo lắng.

”“Chu Khải, hiện tại người đến có phải là bạn học của em gái cậu?” Lâm Nhất đến bên Chu Khải nhỏ giọng hỏi.

“Khả năng…” Chu Khải còn chưa nói hết câu, sắt mặt liền trở nên khó coi.


“Cậu…Cậu làm sao vậy?” Lâm Nhất chú ý đến sắc mặt Chu Khải biến hoá.

“Đằng sau lưng người kia… đi theo là một con quái vật!”“Cái gì?” Lâm Nhất nhất thời sửng sốt, “Sao lúc nãy cậu không có phát hiện ra?”“Phạm vị mà tôi có thể cảm giác là có hạn.

” Ngữ khí của Chu Khải trở nên dồn dập, “Trong vòng phạm vi 800m thì tôi mới có thể cảm nhận được.

”“800m?” Bây giờ Lâm Nhất mới ý thức được mọi việc trở nên không ổn, “Nói như vậy, con quái vật kia hiện tại cách rất gần chúng ta.

”“Sẽ không.

” Lâm Nhất lắc đầu an ủi, “Bọn chúng sẽ không chắc chắn là chạy về nơi này của chúng ta.

”“Kỳ lạ, làm sao mà điện thoại không có ai nghe máy vậy?” Chu Vân ở bên kia vừa nhìn điện thoại vừa thì thầm, “Chẳng lẽ là đang lái xe nên không nghe thấy sao?”“Con quái vật kia, đang chạy đến chỗ chúng ta.

” Chu Khải nhíu mày, “Người kia cũng đang chạy về hướng của chúng ta… có tiếng điện thoại.

”“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?” Lâm Nhất nhìn thoáng qua Chu Vân.

Cô ấy đang gọi điện thoại cho bạn học, kết quả là có tiếng động cơ hướng nơi này đi tới.

Nói cách khác, người tới chính là bạn của Chu Vân.

“Chờ một chút!” Lâm Nhất giống như đang nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi.


“Chu Khải, tại thời điểm trước khi tôi trở về thì cậu có nói phát hiện ra em gái cậu biến thành… biến thành những vật kia.

”“Nói cách khác, em gái cậu là vào thời điểm chúng ta làm bài thi bị xác hại.

”Sau khi nói đến đây, Lâm Nhất nhìn thoáng qua thời gian hiện thị trên điện thoại.

“Theo lý mà nó, thời gian này chúng ta vẫn còn đang trong trường tham gia thi đại học, cho nên em gái cậu bị xác hại vào thời gian này, sẽ không vào lúc này đi?”Người đang bị quái vật truy đuổi kia, cũng chính là bạn học hẹn Chu Vân đi mua đồ, tất cả mọi thứ, đều lại thời gian này gặp mặt.

“Vào thời điểm bạn học của em gái cậu tới, bời vì thấy được hình dáng thật sự của quái vật nên là từ thời điểm đó bị nó truy sát.

”“Quái vật đuổi theo em ấy chạy đến nơi này, vừa hay nhìn thấy em gái của cậu… đáng chết, chúng ta cũng vừa tới.

” Lâm Nhất dậm chân.

“Tiểu Vân, chúng ta chạy mau!” Chu Khải giữ chặt Chu Vân, xoay người chạy.

“Cậu chờ tôi với!” Lâm Nhất chạy theo sát phía sau.

“Anh, sao vậy?” Chu Vân chú ý đến sắc mặt của Chu Khải không đúng, ân cần hỏi han.

“Rời khỏi nơi này trước đã, về sau anh sẽ nói với em.

” Chu Khải không có thời gian giải thích, trong lúc này hắn chỉ mong mau rời khỏi đây.

Lâm Nhất cũng giống như thế, hắn không muốn tiếp tục bị những cái đáng sợ kia giết chết.

Nếu bọn họ không lập tức rời đi, nếu quái vật đuổi đến, tất nhiên sẽ ra tay với bọn họ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Nhưng vào lúc này, điện thoại của Chu Vân bỗng nhiên reo lên.

Chu Vân nhấn nút trực tiếp nghe, trong điện thoại truyền đến âm thanh hoảng sợ của bạn cô ấy: “Chu Vân, cậu đang ở chỗ nào? Mau cứu tôi, có quái vật… có quái vật muốn giết tôi!”“Đáng chết, tôi làm sao lại xui xẻo như vậy chứ.

” Lâm Nhất không khỏi oán trách.

Chu Nhất nghĩ mãi mà không rõ, những quái vật này bình thường đều giấu rất kỹ, vì sao lại bỗng nhiên lộ ra hình dáng thật như vậy.

Chẳng lẽ, bạn của Chu Vân vừa hay nhìn thấy quái vật đang ăn thịt người hay sao?Nhưng mà, cô ấy lái xe đạp đi trên đường đến đây, chắc sẽ không thấy được loại chuyện này mới đúng.

“Không kịp rồi.

” Chu Khải ngừng lại, nhanh chóng từ trong ba lô móc ra một thanh đao.

“Là sao?” Lâm Nhất hỏi.

Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến âm thanh của xe điện.


Ngay sau đó, một cô gái đang lái xe điện xông vào tầm mắt của bọn họ.

“Tiểu Khả!” Chu Vân nhận ra cô gái kia.

“Chu Vân! Chu Vân, có quái vật! Có quái vật đang đuổi theo tôi!”Lâm Nhất mơ hồ nghe thấy âm thanh thở dốc nặng nề, toàn thân con quái vật được bao trùm bởi lớp vỏ cứng cáp, đen nhánh hiện ra trước mặt bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy hình dáng hoàn chỉnh của quái vật.

Quái vật kia mọc ra sáu cái chân trùng thật dài, nguyên bản là hai cánh tay giờ đây chúng đã biến thành hai liên đao.

Bụng của nó chứa mấy cái xúc tu mọc đầy gai ngược, theo quái vật chạy đong đưa không ngừng.

Một đôi mắt kép to lớn, còn có hàm răng sắc nhọn, hình dáng dở dở ương ương của nó làm cho người ta kiếp sợ.

“Anh…” Chu Vân bị hình dạng của quái vật doạ sợ.

“Đừng sợ, có anh ở đây.

” Sắc mặt của Chu Khải nghiêm túc, bảo vệ Chu Vân ở đằng sau.

“Chu Khải, dáng vẻ của quái vật này… hình như có chút không đúng.

”Mặc dù đây là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy hình dạng hoàn chỉnh của quái vật nhưng mà, hắn cũng bị quái vật giết chết qua mấy lần, đối với những quái vật này có ít nhiều hiểu biết một chút.

Cho dù những quái vật này đã gỡ xuống nguỵ trang nhưng vẫn có thể mở miệng nói tiếng người.

Thế nhưng mà, con quái vật trước mặt này chỉ gật gù đắc ý, trong miệng cũng không ngừng chảy ra thứ dịch nhờn buồn nôn.

Không chỉ có thế, ở trên thân con quái vật này Lâm Nhất còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.


“Con quái vật này không phải bởi vì uống say, cho nên mới không cẩn thận lộ ra hình dạng thật phải không?” Lâm Nhất cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến con quái vật nguỵ trang thành ba của mình bình thường cũng biết uống rượu, cũng không thấy kì quái.

“Không hoàn toàn như vậy.

” Chu Khải nắm chặt đao trong tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào con quái vật kia, “Tần suất nhịp tim của con quái vật này so với những con quái vật khác thì có chậm một chút, có thể là đã lớn tuổi, đồng thời cùng là quái vật bị bệnh.

”“A?” Lâm Nhất có chút giật mình, “Quái vật… cũng sẽ nhiễm bệnh sao?”“Tôi làm sao biết được, đây là tôi đoán thôi.

” Chu Khải nói, “Nhưng mà, hiện tại là thời điểm thảo luận mấy vấn đề này sao?”“Chu Vân, thật xin lỗi.

” Cô ta một mặt hoảng sợ, nhưng mà khi đi qua người Lâm Nhất cũng không có dừng lại, trực tiếp lái xe rời đi, “Đây cũng là cậu nợ tôi, nếu không phải cậu hẹn tôi đi mua đồ thì tôi cũng không phải gặp thứ đáng sợ này!”Nhìn bóng lưng cô ta lái xe rời đi, Chu Vân cũng nghĩ đến cái gì đó, mắt cũng trợn tròn lên.

Bạn học của Chu Vân đem quái vật dẫn đến nơi này, vừa vặn gặp Chu Vân.

Kết quả bạn học của cô ấy lái xe chạy mất, để lại Chu Vân một người kéo chân quái vật.

“Cô ta liền như vậy chạy mất?” Lâm Nhất cảm thấy rất khó tin.

“Cô ta trốn không thoát.


” Chu Khải thở dài, “Thấy được hình dáng thật của quái vật thì sớm muộn gì cô ta cũng bị quái vật khác giết chết.

”“Tiểu Vân, em đi tìm nơi nào trốn đi.

” Chu Khải có chút cúi người, đã chuẩn bị xong cùng quái vật chiến đấu.

“Chu Khải, cậu sẽ không cùng quái vật này đánh nhau đi?” Lâm Nhất liếc nhìn quái vật đang đi đến gần.

“Không phải tôi.

” Chu Khải nói, “Là chúng ta.

”“…” Lâm Nhất trầm mặc.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Đối mặt với quái vật trước mặt, Lâm Nhất cũng không có chạy trốn, nguyên nhân rất đơn giản.

Tốc độ của hắn so với nó không nhanh bằng, nếu đã chạy không được, Lâm Nhất liền làm xong chuẩn bị chiến đấu với nó.

Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà khi nghĩ đến coi như mình bị giết chét thì cũng chỉ quay lại quá khứ, cùng lắm thì làm lại từ đầu.

Thế nên là, trong nháy mắt Lâm Nhất cảm thấy có sức mạnh.

Khi nghĩ đến điểm này, Lâm Nhất cũng cảm thấy năng lực của mình cũng không có gân gà (yếu kém) như trong tưởng tượng.

Nhưng khi Lâm Nhất nhìn thấy Chu Khải cùng quái vật đáng nhau, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.

“Thật lợi hại nha.

” Lâm Nhất cảm khải nói.

Động tác của quái vật tấn công mãnh liệt, thân thể không lồ với sáu chân trùng của nó phá lệ linh hoạt.


Liên đao giống như cẳng tay không ngừng vung chặt, lại thêm phầm bụng chứng đầy xúc tu, đối với người bình thường căn bản là không phải là đối thủ.

Thế nhưng mà, cùng với quái vật so sánh, thân thủ của Chu Khải cũng đồng dạng cao minh.

Nhìn ra được, từ khi hắn biết được quái vật có tồn tại, về sau luôn luôn huấn luyện chính mình.

Lại thêm năng lực của Chu Khải là tăng cường giác quan, trong lúc nhất thời quái vật cũng không có cách nào bắt được hắn.

Thị giác tăng cường, để hắn có thể nhanh chóng biết được hành động xúc tu của quái vật.

Thính giác tăng cường, để hắn có thể thông qua âm thanh gió phán đoán được công kích bằng cẳng tay của quái vật.

Xúc giác tăng cường, để hắn có thể vung đao trong tay tốt hơn.

Chỉ là, vào thời điểm đao trong tay của Chu Khải có thể đâm trúng quái vật thì lại không có cách nào phá được lớp giáp của nó.

“Toàn thân của nó đều là lớp giáp cứng rắn, dùng đao căn bản không gây cho tổn thương cho nó.

” Lâm Nhất hô to.

“Cậu đừng đứng đó mà nói, mới đến đây hỗ trợ tôi đi!” Chu Khải né tránh quái vật lại vung tới cẳng tay, hướng về phía Lâm Nhất nói.

Lâm Nhất nhún vai, nói ra: “Đại ca, cậu cho rằng tôi cũng là cậu sao.

Nếu tôi có năng lực như cậu thì tôi đã sớm đến giúp cậu rồi.

”“Bây giờ cậu ở đây là chiến lược duy nhất của chúng ta.

” Lâm Nhất quan sát con quái vật, nói tiếp “Con mắt! Chu Khải, công kích ở mắt nó! Chỗ mắt nó không có lớp giáp!”Chu Khải không phải là không muốn công kích ở mắt quái vật,mà là hắn căn bản không đến gần được.


Trong cổ họng quái vật không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ Lâm Nhất nghe không hiểu, giống như là bị Chu Khải không ngừng né tránh chọc giận nó.

“Không được, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.

” Lâm Nhất nhíu nhíu mày nghĩ, ‘Chu Khải thể lực có hạn, nhưng đối với quái vật thì không nhất định.

Nếu như thể lực Chu Khải hao hết, chúng ta phải nằm chờ chết ở đây.

’‘Mình phải nghĩ biện pháp đối phó với con quái vật này, mình không muốn tiếp tục muốn chết trong tay bọn chúng nữa.

’ Lâm Nhất nhanh chóng tháo ba lô xuống, lục lọi ở bên trong.

Hai liên đao ở cẳng tay quái vật mặc dù sắc bên nhưng tránh né tương đối nhẹ nhàng.

Tuy nhiên phần bụng có xúc tu linh hoạt, còn thêm số lượng nhiều, tránh né rất phiền phức.

Chu Khải lui về sau mấy bước tránh né những xúc tu đang duỗi tới, dường như nhận ra cái gì, liếc nhìn về phía Lâm Nhất.

Hắn chú ý đến cử động của Lâm Nhất, lập tức biết rõ dự định của Lâm Nhất.

“Người quái dị, ở đây này!” Chu Khải quyết định phối hợp với Lâm Nhất, không ngừng hấp dẫn sự chú ý của con quái vật về phía mình.

Chu Khải một bên la to, một bên dùng đao trong tay công kích bộ giáp cứng của quái vật, cho dù biết đao trong tay không đâm vào được cũng không từ bỏ.


“Ha ha, người quái dị, nhìn ở đây.

” Rất nhanh, âm thanh Lâm Nhất vang lên.

Hắn lúc này đứng thẳng người, trong tay đang giơ cao một bình rượu.

Miệng bình được bịt kín bằng nhiều lớp khăn mặt, rượu trong bình đã thẩm thấu một phần vào trong lớp khăn.

Bình rượu này là trước khi xuất phát Lâm Nhất vụng trộm cầm lấy đi tủ rượu trong nhà, sở dĩ cầm theo bình rượu một là vì cho mình tăng thêm lòng dung cảm, lỡ như trong lúc gặp phải cái gì đáng sợ, lấy ra uống một ngụm có khả năng liền không sợ nữa.

Hai là rượu có thể sát trùng, Lâm Nhất luôn không nghĩ đến kế hoạch trốn đi có thể hoàn thành rất thuận lợi, lỡ như bị thương, rượu này còn có thể dùng để trừ độc.

Chỉ là Lâm Nhất không nghĩ đến bình rượu này vậy mà lại dùng để chế đạn lửa.

Thấy quái vật quay người lại, Lâm Nhất nhóm lửa lên khăn mặt, dùng sức ném bình rượu trong tay tới, “Người quái dị, đi chết đi!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom