Cập nhật mới

Dịch Full Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Tiếng Khóc


Có một anh kia ngủ cùng gia đình mình, nửa đêm đang ngủ thì bật dậy đi vệ sinh, thật kì lạ là vợ con anh đã biến mất tự lúc nào, anh không quan tâm lắm, trước mắt cứ giải quyết đi đã.
Sau khi xong xuôi, anh bước ra hành lang thì nghe tiếng khóc tỉ tê của vợ ở phòng khách, anh vội chạy ra, từ đằng xa, anh thấy nhiều người .....
Chạy ngang qua tấm gương ở hàng lang, bỗng dưng anh dừng lại, té xuống đất, miệng anh cứng đờ không thốt nên lời. Đột nhiên, anh không ra phòng khách nữa mà quay lại phòng ngủ.


Vừa đi tới cửa, nhìn lên giường, anh sững người ngồi bệt xuống, khóc nức nở, khóc còn to hơn cả vợ mình ..... Nhưng không ai nghe



Người Dịch: Bobeouuu - VnSharing
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Peter


Khi tôi lên 5 tuổi, tôi gặp Peter.

Lúc đó, tôi đang ngồi lủi thủi 1 mình ở góc sân chơi công cộng, cậu ấy tiến tới và nói chuyện cùng tôi. Cậu ấy thực sự rất thân thiện với một nụ cười mà chỉ nhìn thấy thôi bạn cũng đã cảm thấy ấm áp lên rất nhiều rồi. Chúng tôi dần trở thành bạn thân và không ai có thể tách tôi khỏi cậu ấy. Cũng phải thôi thì bố mẹ của cả 2 đứa chúng tôi đều rất bận bịu, dườg như đối với họ chỉ có công việc thôi vậy.


Chúng tôi dành khá nhiều thời gian ở trong nhà, chơi những trò chơi ngớ ngẩn của bọn trẻ con, bọn tôi thực là những đứa trẻ hạnh phúc.

Vào một ngày, tôi quyết định đi tới công viên với Peter và khi trở về, tôi nhìn thấy bố mẹ đang ngồi phòng khách đợi mình. Mẹ ra hiệu cho tôi tiến tới gần chỗ bố, ông hỏi liệu tôi có muốn đến công viên giải trí không. Tôi rất vui mừng và hỏi xem Peter có thể đi cùng tới công viên được chứ. Nụ cười của bố tôi chợt tắt nhưng ông ấy vẫn đồng ý.


Rất nhanh, chúng tôi đã tới công viên giải trí và nghe thấy tiếng cười đùa cũng như la hét inh ỏi của bọn trẻ con.

Bố đưa tôi tới Ngôi nhà ma ám và dặn tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi đi qua cánh cửa và tiến vàp một căn phòng trăng toát, tôi quay lại vẫy tay với cha mẹ mình. Lạ thật, bố tôi không cười nữa còn mẹ thì khóc nức nở. Lạ thật đấy nhưng tôi cười mỉm trấn an họ ngay khi cánh cửa đóng lại. Thật là vui quá đi, chỉ có Peter và tôi, Peter và tôi, Peter.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Án Mạng


Cứ khi nào buồn, tôi lại đi một mình dưới cơn mưa rào.


Ở nơi tôi sống, cứ tầm tháng 6, tháng 7, trời lại mưa liên tục. Và cứ mỗi khi mưa, tôi lại nhớ đến kí ức 1 năm về trước. Đó là ngày Lan - người yêu tôi - chết thảm, còn em trai tôi bị bắt.

Lan là một người con gái đẹp, và đáng lẽ ra sẽ là một người yêu hoàn hảo nếu như Lan không ghen quá đáng. Nhiều lúc cô ấy làm tôi mệt mỏi.

Nhấp nốt ngụm cafe và rít một hơi thuốc, tôi thả mình vào dòng suy nghĩ về kí ức kinh hoàng...

Cứ đến đầu tháng 6 là Ánh - bạn thân hồi cấp 3 của tôi - về nước nghỉ hè. Nó đi du học đã 3 năm. Vừa về được vài hôm, nó rủ tôi đi chơi. Đương nhiên tôi đồng ý, và cứ thỉnh thoảng tôi lại dẫn nó đi ăn, đi xem phim, dù giữa chúng tôi chỉ đơn giản là bạn thân.

Thấm thoắt đã gần tháng 7. Sắp đến ngày Ánh phải đi. Ngay trước khi đi, Ánh có tổ chức bữa liên hoan chia tay tại một nhà hàng lớn. Tôi can ngăn, bảo là tổ chức tại nhà thôi, vì dự báo thời tiết nói là hôm đó nắng to, nhà hàng kia lại ở xa nũa. Nhưng Ánh không chịu, cô ấy muốn bữa tiệc chia tay phải thật hoành tráng. Bữa tiệc chỉ có tôi, em trai tôi, Lan, Ánh, Vượng và vài người khác.

Hôm đó Ánh bảo với mọi người:


_ Ăn uống nhanh gọn nhá. 3 Giờ tớ phải đi ra sân bay để chuẩn bị thủ tục rồi. Mọi người không cần ra tiễn đâu, Tết tớ lại về.

Chúng tôi ăn uống rất vui vẻ, trừ Lan và tôi. Lan có vẻ chẳng quan tâm đến tôi như mọi ngày. Còn tôi thì khó chịu bởi Vượng cứ chăm chú nhìn Lan. tôi biết Vượng yêu đơn phương Lan lâu lắm rồi!

Chẳng mấy chốc mà đến 3h. Vượng xung phong chở Ánh đến Tân Sơn Nhất. Trước khi đi, Vượng đưa cho Ánh chai nước, bảo rằng trời nắng to lắm, uống cho đỡ khát. Ánh vui vẻ nhận. Lan cũng kêu mệt, tôi định đưa Lan về nhưng cô ấy không chịu, hình như cô ấy giận tôi. Tôi đành để em trai đưa Lan về.

Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng ở đó. Tối hôm ấy, Lan không nhắn tin cho tôi, tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ bị mệt. Cho đến 11h, tôi lo lắng gọi điện thì cô ấy tắt máy. Nghi ngờ có chuyện chẳng lành, tôi phóng xe đến nhà Lan. Trời đang mưa rào. Nhà Lan ở một nơi rất vắng vẻ. Tôi hơi run.

Đến nơi, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi. Máu! Không nhiều máu, nhưng nó đủ làm cho tôi sợ hãi. Máu vương lên bàn ăn, vương lên đĩa táo đang để trên bàn. Dưới sàn nhà là một con dao. Tôi tìm khắp nhà không thấy Lan đâu, liền báo cảnh sát.

Kết quả điều tra:

Máu trong phòng là máu của Lan!


Con dao dưới nhà có dấu tay em trai tôi!

Người cuối cùng gặp cô ấy là em trai tôi!

Và em tôi bị bắt. Dù nó liên tục kêu oan. Sau 3 tháng không tìm được xác Lan, Lan được kết luận là đã chết!

Em tôi nhận án 20 năm tù. Nó kháng án. Y án!

Tôi nhìn nó với ánh mắt thù hận. Đầu tiên, nó ngỡ ngàng, sau đó thì nó cười khẩy và nói:

_ Anh coi Lan hơn cả em trai mình. Anh thật TỐT!

Tôi chẳng quan tâm.

Và hôm nay, trời lại mưa... Giữa tháng 6 mưa rào....

Bỗng tôi nhớ ra một điều làm tôi giật mình!

Tết vừa rồi, và cả tháng 6 nữa, Ánh không về!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: C83: Mặt Nạ


Khu nhà tôi ở gần đây xảy ra những vụ tấn công kinh hoàng, nạn nhân bị cắt hết ngón tay và xẻo gót chân. Cảnh sát kết luận có thể hung thủ là người tâm thần bệnh hoạn, hắn muốn làm những nạn nhân của hắn tàn phế suốt đời. Những nạn nhân mô tả lại hình dáng của hắn nhưng tất cả đều không khớp với nhau, nhưng có 1 điểm chung là chiếc mặt nạ trắng toát với khe miệng cười khoét tới mang tai.

Tôi khẽ rùng mình, phần vì tôi là 1 nhân viên bảo vệ, đi làm khuya mới về được tới nhà. Vốn dĩ khu này khá cách biệt, nhà cửa khá xa nhau nên cho dù có gặp nạn giữa đường thì tới sáng ra mọi người mới phát hiện.

Ngày hôm nay tôi cũng phải đi làm về khuya. Con đường khuya vắng lặng chẳng 1 bóng người. Chạy trên chiếc xe máy cà tàng, tôi bỗng lướt nhìn vào 1 con hẻm nhỏ...


Có 1 bóng người mặc chiếc áo mưa đang nhìn ra phía ngoài đường nơi tôi đang chạy xe. Run bần bật và nổi gai ốc cả người, tôi cố vặn ga thật nhanh để về nhà. "Không xa lắm đâu, chỉ cần vào nhà thì mình sẽ an toàn" - tôi thầm nhủ. Bỗng chiếc xe khốn kiếp chết máy! Tôi tấp vào lề và định thần sẽ để xe lại rồi chạy bộ về.


Chạy bộ được 1 đoạn, tôi đi chầm chậm lại 1 chút để lấy hơi. Đột nhiên tôi cảm nhận được luồn gió và tiếng rít của 1 thứ gì đó sượt qua người mình, tôi quay lại thì khiếp vía vì bóng người mặc chiếc áo mưa đang cầm dao tấn công tôi.


Nỗi khiếp sợ của tôi dâng lên cao làm người tôi đông cứng, tôi ngã xuống và ngước lên nhìn cái bóng ấy. Nó đứng trước mặt tôi, chiếc mặt nạ trắng có nụ cười lên tận mang tai. Nó nói như rít vào gió những lời mà tôi nghe không rõ "Tao... thấy mày..." và giơ mũi dao lên cao, chuẩn bị bổ xuống người tôi. Trong cơn sinh tử, tôi lật người và né được mũi dao ấy. Tay tôi với được 1 viên gạch, tôi ngồi bật dậy và đập mạnh viên gạch ấy vào cạnh bên của đầu gối hắn nghe cái "RẮC!" rất lớn. Hắn ngã ngửa ra đất và kêu la chửi rủa "Aaaaa... Thằng khốn! Tao giết mày!!!!!!"

Tôi đứng dậy, cười nhạt trên môi và nhặt con dao của hắn lên và nói...

"Mày nghĩ mày có thể cướp công việc của tao àh? Rất tiếc! Mày sẽ là nạn nhân đã chết đầu tiên của tao..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: C84: Đám Cỏ Dại


Thật may,sau biến cố ấy mọi chuyện vẫn ổn.Tôi không biết tại sao bố tôi lại làm như vậy nhưng mọi chuyện đã qua thì nên để nó chìm vào quên lãng. Em gái tôi thật xinh,tôi và nó hay chơi cùng nhau dưới tầng hầm nhưng thật đáng buồn là càng ngày nó càng ghét tôi.Tôi cũng không biết tại sao nó lại ghét tôi đến nỗi tôi kể chuyện cho nó nghe mà nó cũng chả thèm cười 1 tiếng.Tôi đã cố kéo nó ra khỏi đó nhưng ko được.

-Mặc kệ mày,tao đi đây-Tôi tức giận nói rồi đi lên phòng

Mẹ tôi thì lúc nào cũng buồn rầu rĩ,cả ngày chằng nói chẳng rằng,tôi hỏi cũng ko thèm nói.


-tại sao?Ai trong căn nhà này cũng ghét tôi vậy.?-Tôi hét lên rồi lên đi ngủ. 8h Sáng ngày hôm sau.Bố tôi đi từ trong nhà ra,tay cầm bó hoa.Tôi
nghĩ:Ông ta điên chắc,vườn nhà mình cây nào sống nổi.

Tôi hỏi thêm:Bố cầm hoa đi đâu vậy??

-Mày cút đi,thằng súc sinh!!!-Ông ta quát


Tôi tức giận lên nhà thu dọn đồ rồi ra đi ra khỏi nhà và thề rằng ko bh quay lại đó nữa.Vì có lẽ chính việc ông có người khác nên mẹ tôi mới buồn đến vậy.
_20 năm sau:Tôi trở về nhà vì nghĩ rằng chắc ông đã già và cần người con chăm sóc.Bởi nghĩ lại thì ông cũng là bố của tôi.Khi vừa về gần nhà tôi thấy xe cứu thương và cảnh sát đậu quanh nhà ông.

Thằng Justin chạy ra nói:Mày biết tin gì chưa.Bố mày bị giết đấy!!!

Cảnh sát cho biết ông bị giết bởi nhát đâm vào bụng lúc 8h sáng và tử vong tại chỗ.1 người đi đường thấy ông chết ở cửa khi họ đi bộ thể dục qua.Cảnh sát cũng cho hay,không thấy dấu vết của vợ con ông sau khi ông bị giết. Tôi chợt nhận ra đám cỏ dại cũng đã um tùm từ bao giờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: C85: Rêu


Có một đôi trai gái cùng nhau đi dạo trên bờ sông. Đột nhiên cô gái trượt chân ngã xuống sông, anh người yêu vội vàng nhảy xuống theo để cứu nhưng không cứu được. Mấy năm sau anh ta trở lại chỗ bờ sông ấy thì gặp một ông già đánh cá. Anh ta thấy mấy con cá ông già câu lên đều rất sạch sẽ, không có rong rêu liền hỏi ông ta tại sao. Ông già trả lời: "Con sông này vốn chưa bao giờ có rong rêu cả". Nghe thấy vậy anh ta liền khóc lóc thảm thiết rồi nhảy xuống sông tự tử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: C86: Chim Cánh Cụt


Có một vị kỹ sư đến Nam Cực công tác sau khi suýt chết cũng đã an toàn trở về nhà. Khi đến bữa, người vợ dọn ra một món thịt có mùi vị rất lạ, ông ta liền hỏi vợ đấy là thịt gì? Vợ nói là thịt chim cánh cụt. Ông ta nghe thấy vậy liền lấy ngay cái dĩa đang cầm trên tay đâm vào cổ mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: C87: Những Bức Chân Dung


Có một thợ săn, sau một ngày dài săn bắn, lạc giữa một khu rừng mênh mông. Nhận ra trời bắt đầu tối và đã kiệt sức, ông quyết định đi theo một hướng cho đến khi ông nhận ra những tán lá càng lúc càng khép sâu vào nhau hơn.
Sau vài giờ ông tìm thấy một cabin cũ giữa một bãi đất trống. Thấy trời đã quá tối, ông quyết định ở lại đó cho ban đêm. Ông đi đến và thấy hé mở cánh cửa. Không ai bên trong. Người thợ săn thả mình phịch xuống giường, quyết định sẽ giải thích với chủ nhân vào sáng hôm sau.



Khi nhìn xung quanh bên trong cabin, ông đã ngạc nhiên khi thấy các bức tường được trang trí bởi các rất nhiều bức chân dung, tất cả đều được vẽ chi tiết đáng kinh ngạc. Không có bức nào là không có vẻ nhưng đang nhìn xuống ông, biểu hiện mặt thì đầy thù hận và ác ý. Nhìn lại, ông cảm thấy càng khó chịu. Cố gắng không phải nhìn vào một vài bộ mặt đáng ghét, ông quay lại để đối mặt với bức tường, và kiệt sức, ông rơi vào giấc ngủ không hề ngắt quãng.



Sáng hôm sau, người thợ săn thức dậy, ông xoay người, chớp mắt trong ánh sáng mặt trời bất ngờ. Nhìn lên xung quanh, ông phát hiện ra rằng các cabin không có bức chân dung nào, chỉ có những ô cửa sổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: C88: Trò Chơi


Một đêm nọ bị mất điện, 4 cậu sinh viên cùng phòng rủ nhau chơi trò gọi ma học được trên mạng. Trong đêm tối, 4 người đứng ở 4 góc phòng, rồi lần lượt từng người đi theo chiều kim đồng hồ đến chạm vào tay người đứng ở góc phòng bên cạnh. A đến chạm vào B, B đến chạm vào C, C đến chạm vào D, D đến chạm vào A. Cứ như vậy đến lúc họ chơi mệt thì trời đã sáng. Lúc cả nhóm đang ngồi nghỉ thì một người bỗng sực nhớ ra điều gì đó rồi hét lên kinh sợ.:[/B]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: C89: Nhật Kí


Tháng 8 năm 1904, tôi phát hiện trong nhà có một quyển nhật ký kỳ lạ.

Xin nói rõ, ngôi nhà này là do người vợ cũ của tôi chọn và mua 6 năm trước, nhưng cô ấy và hai đứa con gái của tôi đã qua đời trong một tai nạn trên biển cách đây 2 năm. Hai đứa con của tôi được tìm thấy hai ngày sau đó ở hai bờ biển khác nhau, nhưng chúng đều đã chết.

Mấy ngày trước, tôi mời thợ sửa chữa đến để tân trang lại căn phòng của vợ mình, và họ phát hiện ra trên trần nhà có giấu một cuốn nhật ký.


Bút tích trong cuốn sổ đúng thật là của vợ tôi, khi mở ra tôi đọc được những dòng chữ này:

Ngày 15 tháng 7: Từ ngày hôm nay em và anh bắt đầu chung sống rồi. (Đó là ngày cưới của vợ chồng tôi.)

Ngày 21 tháng 9: Vì có chồng yêu nên mới có em ngày hôm nay.


Ngày 9 tháng 12: Dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên chồng.

Ngày 23 tháng 2: Sắp rồi.

Ngày 29 tháng 2: Anh hiểu chứ, chồng yêu?

Tôi quá sợ hãi và chuyển nhà đi một nơi rất xa ngay sau đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: C90: Nghĩa Trang


Ở một số nước phương Tây, quan tài dùng để chôn cất người chết đôi khi có 7 lỗ nhỏ trên nắp, nối liền với 6 ống đồng thông lên mặt đất, và một cái chuông. Người ta làm vậy để đề phòng trường hợp người chết chỉ đang trong trạng thái chết giả. Người đó sẽ sống lại với dưỡng khí từ những ống đồng và kéo chuông báo hiệu cho mọi người.
Harold là một người quản trang, ông nghe đc 1 tiếng chuông, thỉnh thoảng ông vẫn nghe các tiếng chuông và đi kiểm tra xem nó có phải là một trò đùa của lũ trẻ, hoặc chỉ là gió vô tình làm lay chuông. Lần này thì không. Một giọng nói vọng lên từ lòng đất cầu xin ông đào người đó lên.
-"Cô là Sarah OBannon?" - Harold đọc trên bia mộ.

-"Vâng! Là tôi" - Tiếng nói bảo đảm.


-"Cô sinh ngày 17 tháng 9 năm 1827?"

-"Đúng vậy!"


-"Và cô chết ngày 19 tháng 2?"

-"Ồh không! Tôi vẫn còn sống. Đã có sự nhầm lẫn. Tôi xin ông, hãy đào tôi lên, tôi muốn đc ra ngoài".

-"Rất tiếc thưa cô!" Harold nói, ông bước tới giữ cái chuông lại cho nó ngừng kêu, và lấy chân lấp đất lên các ống đồng.
-"Cô chết vào tháng 2. Nhưng bây giờ đã là tháng 8. Dù lúc đó cô có chết thật hay ko. Bây giờ cô cũng ko thể còn sống được nữa. Nên rất tiếc, cô ko thể lên đây".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: C91: Bốn Bước Rưỡi


Bước chân cuối cùng của anh không trọn vẹn, bàn chân anh đạp lên chân tường mà không chạm được xuống sàn phòng. 4 bước rưỡi. Thật kỳ lạ. Anh dám thề là hôm qua còn đúng 5 bước. Anh ta bối rối nhìn quanh 4 bức tường trắng lóa mắt. Anh ta tưởng phải có gì đổi khác, nhưng sau một lần quan sát nữa, các bức tường vẫn y sì như cũ. Anh ta dùng chân để đo chu vi buồng giam mỗi khi thức dậy, không tính cái lỗ nhỏ hầu như không nhìn thấy trên sàn để người ta đưa khay đồ ăn vào cho tù nhân. Luôn luôn là 5 bước chân khi anh đo mỗi bức tường. Anh phải xem xét thêm nữa. Anh ta quay 90 độ sang trái và đo bức tường bên ấy. 4 bước rưỡi. Sang trái. Lại 4 bước rưỡi. Sang trái. Vẫn là 4 bước rưỡi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: C92: Hình Vẽ Trong Nhà Vệ Sinh Nữ


Mia bước vào phòng vệ sinh nữ. Cô tiến thẳng vào căn phòng quen thuộc mà cô vẫn thường đi.

Ôi trời, Mia thầm rủa. Ai đó đã dùng sơn đỏ vẽ một bức hình con quỷ lên bức tường buồng vệ sinh, ngay phía trên thùng nước. Chắc lại một tên nam sinh rắn mắt nào đấy. Nhưng cô phải công nhận tên đó có khiếu thật. Hình vẽ sống động đến gai người. Mia cảm thấy rờn rợn, nhưng rồi cô tặc lưỡi. Sắp vào học rồi.

Mia ngồi xuống, mặc cho cái cảm giác ghê sợ tăng lên gấp đôi. Hình vẽ kia giờ đang nằm sau lưng cô. Chưa bao giờ trong đời Mia đi vệ sinh nhanh như thế. Cô vừa kéo váy lên vừa thở phào vì sắp sửa thoát khỏi cơn ớn lạnh này, như thể con quỷ kia đang nhìn xoáy thẳng vào mình.

Mia vừa định mở cửa bước ra, bỗng cô để ý thấy… Có một cái lỗ nhỏ trên tường, ngay vị trí mắt con quỷ. Cô thở mạnh, mặt đỏ lên vì tức tối. Mia rút ngay ra một chiếc bút dạ quang từ trong túi, và rồi cắm mạnh vào cái lỗ. “Giờ thì đố mày nhìn lén được ai nữa,” Mia gằn giọng.

Mia bước ra ngoài, vừa lúc một nữ sinh khác hối hả bước vào. Cô rời khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng quên đi cơn tức vừa rồi.


“Mia, cậu biết gì chưa? Vừa phát hiện có người chết trong nhà vệ sinh nữ! Ngay tại trường mình!”

“Cái gì?! Nhà vệ sinh nào?!”

“Nhà vệ sinh lầu 5 dãy F! Chỗ bọn mình học sáng nay đó!”

“L…Lầu 5 dãy… F?!”


“Ừ! Mình vừa sang đó, học sinh đứng xem đông lắm, nhưng cảnh sát đến đuổi đi hết rồi. Nghe nói chết do đau tim. Nhưng có điều này l…”

“Nói mình nghe, cậu có thấy cái gì bất thường ở đó không?! Như một hình vẽ kỳ quái trên tường buồng vệ sinh chẳng hạn?”
“Hình vẽ kỳ quái hả? Để mình nhớ xem… Không, chẳng có hình vẽ nào hết. Chỗ đó trống trơn.”

“Cậu ổn chứ Mia? Mình không thấy hình vẽ nào cả, nhưng có điều này lạ lắm, cô nữ sinh ấy còn bị một cây bút dạ quang cắm xuyên qua mắt trái nữa. Không biết do ai làm, thật tàn nhẫn.”

Mia chết đứng. Cô hoảng loạn quay người định chạy đi thì…

“Mia, Mia Frampton! Cảnh sát cho gọi cậu đấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: C93: Bên Kia Chiếc Gương


Hôm nay là một ngày đen đủi.

Sáng sớm thì mất chìa khóa, rồi đi làm muộn, rồi bị đuổi việc. Đã thế, tôi lại bắt gặp bạn gái đi chơi, hôn hít cùng thằng khác làm cái ngày hôm nay trở thành cái ngày mà tôi muốn chết nhất. Tôi thực sự hận cái cuộc đời này. Buổi tối, sau khi chửi rủa con bạn gái xong thì tôi lang thang trên phố.

Tôi cứ đi mãi, đi mãi, nghĩ ngợi lung tung rồi không hiểu sao bước tới trước cửa của một quán tên là "For who hates this life and wants to die". Cái tên nghe rất lạ nhưng nó miêu tả đúng tâm trạng của tôi nên tôi thầm nghĩ : "Có cái quái gì mà phải sợ, cứ vào thử xem thế nào".


Có thể tự nhận mình là một thằng gan dạ, tôi bước vào quán. Cả căn phòng tràn ngập sắc đỏ của ánh đèn. Tường thì được dán những ảnh kinh dị đến ghê rợn. Nhưng điều đặc biệt là ở phía bên trái, nằm ở cuối cùng là một chiếc búa vàng, sáng. Bên phải, ở cuối cùng là một chiếc gương.

Dưới chân tôi có mũi tên chỉ vào bên phải. Thế là tôi đi ra đấy, đứng trước gương. Trong gương hiện lên một bóng người mặc áo trắng, cầm cái búa vàng. Tôi quay ra sau thì ko thấy ai, cái búa vẫn nguyên đó.

Tôi nhìn lại vào gương thì thấy người đó cứ tiến đến gần tôi và miệng nói: ”ĐỨNG IM, ĐỂ TÔI PHÁ VỠ CHIẾC GƯƠNGGGGG...".


Tôi sững sờ đúng đó, không biết làm gì, người đó chạy một nhanh về phía tôi. Khi người đó đến trước gương thì quá sợ nên tôi nhắm mắt lại, theo phản xạ lùi về phía sau.

Nhưng cuối cùng chẳng điều gì xảy ra. Tôi mở mắt ra thì chả thấy ai cả, người đó đã biến mất đi đâu. Đột nhiên, cánh cửa trong gương mở ra và một người nữa đi tới chiếc gương. Tôi quay lại, cầm cái búa vàng và chạy tới chiếc gương hét lớn: ”ĐỨNG IM, ĐỂ TÔI PHÁ VỠ CHIẾC GƯƠNGGGGG..."


------------------------------------------
Tác giả: Tống Việt Dũng
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: C94: Time Death


Cô gái gấp rút thu dọn đồ đạc trở về nhà sau một ngày dài làm việc tăng ca.

Vội nhìn đồng hồ: "9h45 rồi sao, mình trễ mất", cô lo lắng bước nhanh ra khỏi xưởng làm một phần vì xung quanh chỉcòn 1 mình cô, mọi người đã về hết, một phần vì ban sáng cô có thấy trên bản tin thông báo về những vụ giết người man rợ vào tầm khuya nên cảnh sát đã lệnh giờ giới nghiêm là 10h.

Cô bắt đầu thấy lo lắng và đổ mồ hôi vì con đường trở nên vắng vẻ một cách kì lạ, đèn đường thì bóng sáng bóng tắt, mập mờ trong đêm đen. Mồ hôi bắt đầu toát ra.


Bỗng thấy loáng thoáng phía trước là bóng dáng một người đàn ông mặc cảnh phục, cô thầm mừng chạy lại cầu mong sự giúp đỡ. Chợt như linh cảm cô ngăn lại, có gì đó không bình thường, là do cô chạy quá nhanh hay là con người đó đang tiền về phía cô? Bất giác cô quay đầu toan bỏ chạy thì *Phập*, con dao bén ngót găm thẳng vào bắp đùi cô.

Rú lên vì đau đớn, cô quay mặt lại, "hắn" ở ngay cạnh cô rồi, mặc bộ cảnh phục vấy máu mà trong đêm đen cô đã không nhìn ra trước. Gần như ngay lập tức, hắn chụp lấy miệng cô bằng băng keo khi cô thấy hắn, hắn nhìn cô trâng tráo, rồi mắt hắn chăm chú nhìn vào tay của cô.

Bằng một giọng nói có thể khiến bất cứ ai run lên vì khiếp sợ, hắn nói với cô: "Có vẻ như cưng không chấp hành giờ giới nghiêm nhỉ, nhưng anh thấy có vẻ như thời gian đã chết trước cưng rồi!".


Hắn cầm lấy tay cô, đưa chiếc đồng hồ do mẹ cô tặng trước khi chết lên ngang mặt cô, Hắn bắt cô phải nhìn vào cái đồng hồ đấy... Mắt cô trợn lên, mồ hôi đổ ra: "9h45"... Một tràng cười man dại vang lên.


----------------------------------------
Tác giả: Khang Triều
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: C95: Yumi


Tôi từ trường học trở về nhà, vào trong bếp rót ra một tách trà lúa mạch, vừa uống vừa nghĩ về chuyện thi thể mẹ tôi được giấu dưới sàn nhà.

Ngay khi ấy, bố tôi từ phòng kế bên bước ra và nói: “Yumi? Mẹ con đã có người đàn ông khác, muốn bỏ rơi hai bố con mình để trốn đi, bố và mẹ đã cãi nhau….Trong lúc giằng co bố đã lỡ tay…” Nói xong nước mắt bố tôi trào ra.


Tôi không hề có ý định sẽ báo cảnh sát về việc làm của bố, mà chủ định sẽ cứ thế sống với bố trọn đời.


Khi đang định về phòng thay quần áo, tôi phát hiện ra trên chiếc bàn góc phòng có mấy mảnh giấy bị xé lộn xộn, trên đó có bút tích của mẹ tôi. Tôi thử sắp xếp lại những chữ viết trên mẩu giấy.

YUMI. MAU CHẠY ĐI. BỐ. MẤT TRÍ RỒI.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: C96: Thang Máy


Một người nửa đêm mới về đến nhà, anh ta sống ở tầng thứ 14. Thang máy đi được vài giây thì thấy tầng số 8 sáng đèn. Anh ta nghĩ muộn vậy rồi mà tầng 8 vẫn có người dùng thang máy. Được một chốc anh ta đột nhiên hét lên rồi ấn loạn xạ mấy tầng 4 5 6 cho đến khi thang máy dừng lại và chạy hộc tốc ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: C97: Anh Trai


Một gia đình nọ có người con trai đột nhiên phát điên rồi giết hết cả nhà. Sau đó cảnh sát đến bắt giữ và anh ta bị tuyên phạt tử hình. Người em gái may mắn sống sót nhưng do quá hoảng loạn nên mất đi trí nhớ. Vì tất cả người thân đã mất hết, trí nhớ cũng không còn, cô ta sống mà như đã chết. Một hôm cô tình cờ gặp một người xem bói, bèn nhờ bà ta xem hộ quá khứ của mình.

“Tại sao anh trai tôi lại phát điên?”


“Không, anh trai cô rất điềm tĩnh đấy.”

“Thế sao anh ấy lại giết hết cả nhà?”


“Không, anh trai cô chỉ giết một người thôi.”

Người em gái đột nhiên nhớ ra tất cả rồi òa khóc nức nở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: C98: Bi Sắt


Đứa con ngồi khóc. Bố hỏi có chuyện gì.
Con bị viên bi sắt kẹt trong tai bố ạ.

Ông bố rất đam mê khoa học. Ông đã chế tạo ra 1 chiếc nam châm siêu mạnh.
Chỉ cần đặt vào tai là cục sắt đó dính ngay vào nam châm luôn.

Ông ấy vừa đặt nam châm vào tai con và bật lên. Ting! Viên bi dính ngay vào nam châm.
Đứa con cũng qua đời luôn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: C99: Bạn???


Một người lính Mỹ chiến đấu ở Iraq gọi điện cho bố mẹ báo rằng cậu ta sắp trở về, bố mẹ vô cùng mừng rỡ
Cậu ấy nói muốn cho một người bạn của mình ở nhờ nhà
Cậu bạn đó đã không còn chân tay do chiến tranh.

Tuy nhiên bố mẹ lại không đồng ý, cho rằng nuôi một người ăn hại như vậy thật phiền phức
Người con cúp máy luôn

Hôm sau họ nhận tin cậu con trai đã tự sát
Khi nhìn thấy thi hài của con, họ sụp đổ
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom