Cập nhật mới

Dịch Full Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: C120: Căn Nhà Trên Đỉnh Núi


Có một người sống trên một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi. Vào một đêm mưa lớn, người đó đang ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra mở toang cánh cửa mà không thấy ai. Anh ta đóng cửa đi vào ngủ tiếp. Một lúc sau lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng lại cũng không thấy ai. Cứ mấy lần như vậy cũng đều không có ai. Sáng hôm sau, anh ta xuống núi thì phát hiện ra một thi thể ở dưới chân núi, mình đầy thương tích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: C121: Mắc Kẹt


Một ngày nọ, bạn chui vào các hang động hiểm trở để thám hiểm, bạn tự nhủ, "Mình có thể làm được. Sẽ không qá tồi tệ đâu". Cái hốc bạn chui lọt vào nhỏ không thể nhỏ hơn, chỉ vừa đủ chui lọt. Quay người không được, và hướng gió thổi xuyên qua khiến bạn biết hầu như không thể bỏ ngược trở lại.
Đèn pin là thứ duy nhất khiến bạn hiện hữu giữa bóng tối, và ánh sáng của nó dẫn đường. Đèn có khi sẽ hết pin, nhưng không sao, những người bạn đồng hành ở phía sau lúc nào cũng đem theo.
Theo những gì người bạn của bạn đã tính toán thì cả bọn đã đi tầm 200 yards và còn khoảng 200 yards phía trước nữa. Người bạn của bạn, anh ta là một người đam mê thám hiểm mọi thứ và hẳn là sẽ không sai đường nếu đi theo chỉ dẫn của anh ta, nhỉ?

"Nhanh lên. Cậu bò cứ như bà ngoại tôi ấy." Anh ta hét lên.
Lúc đấy bạn nhận ra cái lỗ mình đang chui trở nên nhỏ dần. Gã bạn phía sau vẫn tỏ ra vui vẻ và đẩy bạn tới trước mà không biết bạn chưa hề có kinh nghiệm về những kiểu thám hiểm như thế này.
Bạn đã mắc kẹt. Cái lỗ vẫn rất nhỏ, bạn cố gắng ngọ nguậy thật nhiều nhưng vô ích. Những bức tường đá bị mắc vào thiết bị trên người bạn làm bạn thấy khó thở. Sau đó, bạn nghe thấy một tiếng rên rỉ, âm thanh rên rỉ ấy đến từ phía sau bạn và gã bạn của bạn.

Nó to dần, to dần, ... TO DẦN.
Gã bạn của bạn khóc thét lên, chói tai một cách đẫm máu, một tiếng thét không bao giờ có một người đàn ông, cứ như trong chớp mắt anh ta bị lôi mạnh ngược khỏi hang một cách dữ tợn, vì bạn ở đây nghe thấy tiếng thét ấy trở nên xa dần.
Đèn pin bỗng vụt tắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: C122: Cháu Thông Minh Quá Nhỉ


Cô bé 15 tuổi tên là Donna sống với cha mình trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Kể từ khi mẹ Donna qua đời, Donna phụ thuộc hoàn toàn vào cha mình. Mối quan hệ cha con giữa họ rất tốt.

Một hôm, cha của Donna chuẩn bị lên đường đi làm ăn. Trong lúc ăn sáng, ông nói với cô rằng ông sẽ về nhà rất muộn.

Nhưng đến tối khuya cha cô vẫn chưa về nên Donna quyết định đi ngủ trước. Cô bé có một giấc mơ kì lạ. Cô thấy mình đang đứng ở cạnh một đường cao tốc tấp nập. Xe ô tô và xe tải chạy băng băng tuôn khói mù mịt. Cô nhìn qua đường cao tốc và nhìn thấy một hình hài quen thuộc phía bên đường. Đó là cha của cô. Ông đang cố hét lên để báo cho con mình một điều gì đó, nhưng Donna không nghe được.


Đôi mắt cha cô rất buồn. Ông dường như muốn tuyệt vọng. Donna cố gắng hết sức và cuối cùng có thể nghe ra được: "Đừng ... Mở ... Cửa ..." Đột nhiên, Donna bị đánh thức bởi một tiếng động lớn. Ring Ring Ring.

Cô bò ra khỏi giường và mang dép. Sau đó, chỉ với bộ áo ngủ, cô chạy xuống cầu thang và đi tới cửa trước. Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa chính, cô nhìn thấy bên khuôn mặt của cha cô, đang nhìn chằm chằm vào cô. Chuông cửa chuông inh ỏi…
"OK, chờ con tí!" Cô hét lên. Cô kéo chốt cửa ra nhưng bỗng nhiên có điều gì không ổn khiến cô dừng lại. Cô nhìn qua các lỗ cửa một lần nữa. Một điều gì đó về nét mặt của cha Donna không được đúng cho lắm. Mắt anh rộng mở và đầy vẻ sợ hãi. Cô vặn chốt khoá cửa lại.


"Cha!", Cô hét lên qua cánh cửa. "Cha quên chìa khóa à ?" Ring Ring Ring. "Cha ơi, trả lời con!" Ring Ring Ring. "Cha ơi! Trả lời con đi!" Ring Ring Ring. "Có ai đang đi cùng cha không? Ai đang đe doạ cha phải không?” Ring Ring Ring. "Sao cha không nói gì” Ring Ring Ring. "Con không dám mở cửa nếu cha không lên tiếng đâu.” Chuông cửa vẫn reng lên inh ỏi, nhưng vì một lý do nào đó, cha Donna từ chối trả lời tiếng khóc than tuyệt vọng của con gái.

Cả đêm hôm đó, Donna sợ hãi ngồi co rúm ở góc hành lang, cố gắng chịu đựng tiếng chuông reng không ngừng. Thời gian dường như đứng lại, Donna cảm giác như trời không bao giờ sáng. Cuối cùng, Donna kiệt sức và chìm vào cơn mê trong tiếng chuông ầm ĩ.
Sáng hôm sau, cô bé thức dậy và thấy không gian xung quanh thật yên tĩnh. Cô rón rén đi đến cửa và nhìn qua lỗ cửa một lần nữa. Cha cô là vẫn còn đó, nhìn chằm chằm vào Donna. Cô bé thận trọng mở cửa và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.
Có một mảnh giấy kẹp ngay chuông cửa.
"Cháu thông minh quá nhỉ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: C123: Nhà Ảo Thuật


1 nhà ảo thuật sau khi đã học các món nghề của sư phụ, anh ta quyết định đến 1 tp lớn khác để tìm người khác giỏi hơn. Trong lúc dò la tìm kiếm, anh ta quyết định bán những mánh khóe và đồ nghề trong môn ảo thuật để kiếm sống qua ngày. 1 hôm đang đứng trên vỉa hè cùng chiếc xe máy để đồ nghề, 1 người đứng xem đã đề nghị mua 1 trò ảo thuật khá phức tạp với giá 500k. Anh ta mừng quýnh, vì khán giả đứng xem quá đông nên anh ta quyết định dẫn người khách ra chỗ vắng cách đó k xa để truyền đạt. Vì có dụng cụ hỗ trợ trong trò đó nên chỉ tốn khoảng 3 để người khác hiểu và trình diễn được. Sau khi xong việc anh quay trở lại và bàng hoàng thốt ra " Mình đã tìm được nhà ảo thuật đại tài nhưng chi phí khá đắt " rồi anh ta chạy 1 mạch như ma đuổi. Từ đó không ai thấy anh lảng vảng ở vỉa hè nữa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: C124: Khi Ông Bố Nấu Ăn


Bố tôi thường làm cho tôi 1 món ăn rất đặc biệt,mà công thức chế biến ra sao thì ông không hề để lộ ra cho tôi biết.Nhưng chắc hẳn là nó khá khó tìm vì mùi vị của nó khá ngon và lạ.Ông thường sử dụng máy xay để chế biến nó.Bên trong bát tôi lúc này có 2 màu đen và trắng,nó hơi nhơn nhớt nhưng được cái khi cho vào miệng nhai cứ kêu:“rôm rốp“vì có phần xay ra chưa nhuyễn,trong nó khá giống thạch.Có lẽ tôi đã nghiện món ăn này rồi.
Khi ăn xong tôi ra xem tivi và biết rằng có 1 tên sát nhân bệnh hoạn đang loanh quanh gần khu tôi sống.Thật kinh khủng khi hắn đã giết hại hàng xóm của tôi rồi móc mắt họ ra.Hắn làm thế để làm gì thì tôi không biết,nhưng mong sao hắn cũng bị giết hại và bị móc mắt trước khi làm hại đến gia đình tôi.

Sáng hôm sau tôi phát hiện ra xác của bố.Ông đã bị giết hại và bị móc mắt.Điều đó chứng tỏ tên sát nhân đã nhắm vào gia đình tôi.Tôi cần phải làm gì đó.

Chợt tôi nhìn thấy có người mới chuyển đến sống ở khu này.Mong sao họ đừng biết chuyện gì đang xảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: C125: Bức Tường


Con bé ấy có bố và mẹ cùng sống trong 1 căn nhà.

Bố nó luôn làm việc dưới tầng hầm.Nó không được xuống đó vì mẹ nó cấm

Tuy nhiên các bạn nó thì đều được xuống đó,mẹ nó bảo xuống đó bố nhờ giúp việc,nhưng sau đó thì BIẾN MẤT.


Rồi một hôm mẹ nó vắng nhà.Bố nó gọi nó xuống dưới hầm.Hai bố con chơi rất vui với nhau.Con bé không thấy gì lạ ngoài cái tường đã cũ trát đi trát lại nhiều lần.

Khi mẹ nó về thì nó kể lại cho mẹ nghe.Mẹ nó rất tức giận.Cả hai bố mẹ đã cãi chửi nhau.
Hôm sau thì bố nó cũng BIẾN MẤT.

Nó hỏi thì mẹ nó nói rằng bố đã có người đàn bà khác và đi rồi


Con bé lại xuống tầng hầm.Nó nhìn vào bức tường 1 lần nữa.
Dường như bức tường có cái gì đó rất kì lạ...
...
10 năm sau,nó trưởng thành.Nó đến thăm mẹ nó ở ngôi nhà cũ
Sau khi uống 1 cốc nước trà,bà ta ngã vật ra chết và luôn lẩm bẩm:
"ANH YÊU,ĐỪNG LÀM THẾ!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: C126: Đường Ray


Anh tôi và tôi đến San Antonio, và chúng tôi nghe được chuyện về một đường ray bị ám. Chuyện là, một xe buýt chở học sinh bị kẹt trên đường ray khi tàu đang chạy tới. Đoàn tàu chạy quá nhanh để lũ trẻ có thể thoát ra. Và chúng đều chết cả.
Khi tìm thấy thấy đoạn ray đó, bọn tôi đỗ xe trên nó, và chờ. Lúc đó hai đứa đều hơi sợ và lo lắng. Lúc chúng tôi chuẩn bị bỏ đi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Chúng tôi hoảng hốt ôm chặt lấy nhau, mắt mở to, miệng há hốc, không nói được gì. Sau một khoảng thời gian dài như vô tận ( thực ra chỉ khoảng 5 phút ), chiếc xe dừng lại, và chúng tôi không còn ở trên đường ray nữa. Cái đó nghe có vẻ không đáng sợ, nhưng điều chúng tôi thấy sau đó làm chúng tôi sợ đến mức phải nhảy ngay lên xe về nhà.

Chúng tôi ra khỏi xe và đi vòng ra đằng sau. Sau khi lái xe 6 tiếng đến đây, trên chiếc xe đã bám ít bụi. Cái đó thì bình thường.

Nhưng có những dấu vân tay nhỏ in đầy ở đằng sau xe.
Cỡ tay của trẻ con.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: C127: Cái Hòm


Hắn ngồi xếp bằng trên cái hòm, tay vỗ bồm bộp, như mọi khi, sau khi nhét thuốc vào ống điếu, hắn lui cui rắc bột, thứ bột đen thùi, được lôi ra từ một cái hộp bằng gỗ sồi, sơn son thếp vàng. Hắn đã dùng quá nửa rồi. Ông tôi không quan tâm lắm.

Làn khói trắng bốc lên, câu chuyện bắt đầu ......
"...... Cái hòm này hay lắm ông ạ, cũng phải hơn chục năm rồi, từ tận Ấn Độ, qua tay không biết bao nhiêu người, giờ tới tôi, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng ông trả bao nhiêu tôi cũng không bán đâu. Tại sao ư ? Vì ......

Người chủ cuối cùng của chiếc hòm này là một nhà văn người Nga, hắn là nhà văn tự do, cuộc sống tạm bợ qua những căn phòng thuê.
Hắn mua cái hòm này, cốt chỉ để chứa quần áo.
Một ngày nọ, hắn mất tích, sau đó họ tìm thấy quyển nhật kí.

Ngày 1:
Hôm nay, ta tự do, một nhà văn thực thụ không câu nệ vật chất vì nó là thứ níu chân họ, ta có thể đi khắp nơi. Cảm hứng đến như những cơn gió, khẽ mát rồi chợt tan biến, ta phải lưu lại những cảm xúc ấy, ngay khi nó còn tuôn trào trong tim.....
Xe ngựa tới thị trấn rồi,cái rương, đó là tất cả ta cần.

Ngày 2:
Một chiếc rương Ấn Độ, tốt, Phương Đông huyền bí, tuy giá trị của món đồ không nói lên tài năng của nhà văn, nhưng ít nhất, nó khiến ta tự hào.
Phòng trọ đã sẵn sàng, cho nửa năm tới.


Ngày 3:
Bắt đầu viết một tác phẩm mới, hôm nay chỉ thế thôi .....

Ngày 4:
Quá tệ, đầu óc trống rỗng, ta cứ cứ bị hút vào cái rương, có gì đó khiến ta không thể dứt ra được. Cũng phải, nó là thứ tài sản duy nhất giá trị mà ta có.

Ngày 5:
Ta thích.
Chiếc rương ở đối diện giường, nơi ta có thể thấy nó ngay khi thức dậy, ta thích ngắm nhìn nó hàng giờ, ta muốn viết, nhưng không được. Mặc dù biết bên trong chỉ là quần áo và sách, ta vẫn muốn mở. Mở ra rồi, lại muốn đóng lại. Hai cảm xúc trái ngược, đóng lại thì tò mò muốn mở ra, mở ra thì lại sợ và muốn đóng lại.
Ta điên mất.

Ngày 6:
Ta thấy những ngón tay, xanh xao và gầy rộc.
Từ chiếc rương.
Cái rương không khoá, một bàn tay, khẽ nâng mép rương.
Ta sợ có gì đó bật ra.
Nhưng không, nó chỉ chìa năm ngón tay ra .... cào nhẹ lên lên nắp rương.
Tiếng móng tay rít trên gỗ.
Âm thanh tởm lợm.
Tối hôm qua, ta thậm chí đã tè trên giường.

Ngày 7:
Ta biết nó muốn gì ...
"Tới đây" Đúng không ?
Ta kinh tởm nó, nhưng đôi chân ta thì không, nửa đêm thức dậy, ta nằm giữa nhà.
Ta tự cột mình vào chân giường.

Quá kinh hãi, thậm chí không dám lại gần.

Ngày 8:
Lại những ngón tay, tiếng rít, lần này nó cào mạnh hơn, những ngón tay, gồng lên, run bần bật, nó đang bực, móng tay sắp bật ra, rỉ cả máu. Tại sao mụ chủ nhà không nghe thấy ?
Ta viết những dòng này giữa đêm khuya, ta phải giữ mình luôn tỉnh táo.

Ngày 9,10: (Không ghi)

Ngày 11:
Đã 3 ngày không ngủ, chiếc rương, phải, sau những nỗ lực bất thành. "Nó" thậm chí vẫn không muốn bò ra hay không bò ra được ?.
Chỉ có bàn tay.
Và những ngón tay, lần này, thê thảm, móng rụng rời cả, máu đỏ tươi lấm lem trên làn da màu xanh bủng. Nó không cào nữa, chỉ khẩy, nó khẩy, bằng cả năm ngón, nó muốn ta đến với nó, muốn ta kéo nó ra ? Nó là thứ gì thế ?

Ngày 12:
Mụ chủ nhà ......

(sau đó là một loạt những nét vẽ lộn xộn trên giấy,những dòng này không rõ là ngày nào).
Ta sẽ nhờ người đến và vứt nó đi.
Vì ta bị xích nên mụ chủ nhà sẽ làm. Khoan đã, mụ cũng kinh sợ, và không thể, chiếc rương ngay cửa ra vào.
Có cách.

................Cuốn nhật kí chỉ viết tới đây..................

Một người hàng xóm báo tin là không thấy bà chủ nhà ra ngoài đã ba ngày. Người ta phá cửa vào, trên gác mái, một chiếc ra giường bị xoắn lại làm dây, được thắt thòng lọng, nhưng không
có ai ở đó. Các cánh cửa đóng chặt. Mọi thứ trong phòng đều bị phủ một lớp bụi dầy, nhưng không dấu hiệu xáo trộn. Cây đèn dầu leo lét, dầu gần cạn.
Và cuốn nhật kí, để ngay ngắn trên bàn, cùng 10 Rúp và một mẩu giấy ghi "Vứt dùm chiếc hòm" _ Chữ của bà chủ nhà.

Trong chiếc rương, quần áo và sách vở nổi lềnh pềnh cùng với thứ nước đen ngòm, tanh tưởi, thứ nước đặc quánh như nhựa thông.

Họ không biết cũng chả quan tâm, chỉ rửa sạch, và bán.
Tôi mua, và đang chờ.
"Thử không, ông bạn già ?" Hắn đứng dậy, mở nắp rương.Chẳng có gì ngoài mạng nhện, và cái đáy thì kịt một màu đen.
Nội tôi xám mặt, ông bặp bặp cái tẩu thuốc một cách run rẩy.
Nhất là khi ông nhận ra đôi mắt của hắn sâu hút, những quầng mắt đen kịt, như màu của chiếc hòm kia.

Thử cái gì nhỉ ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: C128: Đói


Cái đói bao trùm hết cả, một màu xám xịt phủ lên thôn làng, tử khí khắp nơi. Người ta chết, mỗi ngày, mỗi giờ. Xác chết la liệt, trong bụi, trên đường, suối, ao, hồ, thậm chí có cả gia đình cùng tự vẫn, thối rữa, ruồi nhặng bâu đầy.Người sống, người chết lẫn lộn với nhau, họ quyện lại, tạo thành một cái mùi hôi nồng đặc trưng, thậm chí đôi khi còn không thể phân biệt được. Nhiều người sửa soạn bỏ làng mà đi, giữa đường gặp cướp, bị giết chết hết. Thảm.
Đâu đâu cũng thấy đám đốt, họ đốt xác, chết nhiều quá, hơi sức đâu mà đào , cứ vứt đống, đốt, nếu cháy không hết thì ít cũng đỡ hôi thúi được chút.

Ai cũng kêu than, thậm chí, họ cũng chẳng còn hơi sức để mà kêu nữa.

Nội tôi lê bước nặng trịch ra sau vườn, chẳng còn gì, rau cỏ có gì đều ăn sạch, cầm tiền trong tay mà đói nhăn răng, nếu tiền ăn được, cả nhà cũng chia nhau ra mà ăn. Ông thở dài não nề, lặng lẽ bước vào trong.
"Hôm nay có gì vậy bà ?"

"Cháo trắng với rau chuối" Bà buồn bã đáp.
Hai người, ăn trong im lặng, người này cố ăn ít để nhường người kia, hay cốt là chỉ để tận hưởng cái cảm giác được húp nhiều lần.
"Ông phụ mấy người trong làng, đi gom bớt, hôi quá, sống sao được chớ"

"Ờ"

Bữa đó ông với chục người nữa, chia nhau ra mà tìm xác. Người ta chết lâu, xác bốc mùi biết ngay, đằng này phải tìm, vì quá nhiều, nó ám vào không khí, khắp nơi chỉ rặt có một mùi.

Có ngôi nhà kia, mái lá chỏng chơ, xơ xác, một quầng đen lù vù trước cửa, ruồi, chúng là những kẻ chỉ đường giỏi nhất. Ông bước vào, giữa trưa hè mà cái nhà tối om, ông đốt bó đuốc, xua đi lũ nhặng, từ từ tiến vào trong.

Trên giường có một cái đùm, phủ chiếu, ông giở ra thì .... ôi thôi, người này chết cũng được dăm bữa, lũ dòi trắng hếu bò lúc nhúc trên mặt, hai hốc mắt đen ngòm, ruồi từ đó túa ra, làm ông xây xẩm cả mặt mày. Cái xác sưng phù lên như quả bóng da, nhưng thật kì lạ, hai cánh tay chỉ còn trơ xương, thậm chí cả cái bàn tay cũng đứt lìa, xương ngón tay vung vãi trên giường. Chắc là lũ mèo hoang, ông nghĩ.

Bỗng dưng có tiếng con nít khóc, nó ré lên từng hồi, gắt và chua loét, xoáy tận vào hốc tai, ông giật mình sợ hãi, lông tóc dựng ngược, té phịch xuống đất. Tiếng khóc vọng ra từ căn bếp, nghe càng lúc càng gần, rồi đến lúc mà ông cảm giác nó kề bên tai, giống như là nó ở ngay cạnh mà khóc, ông hoảng quá, vứt đuốc, bỏ chạy thục mạng.

Ông chạy ra, gặp lại đám thanh niên, mồ hôi nhễ nhại, mặt xanh như tàu lá, hai mắt ráo hoảnh, ông định phân minh thì chúng bỏ đi một nước, rồi lạnh lùng mà cầm bó đuốc, đốt hết cả nhà.
Tiếng khóc im bặt
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: C129: Gương Không Phẳng


Tuổi trẻ thường hay bắt đầu bằng sự nổi loạn nhưng nó không thế, cuộc sống của nó lúc nào cũng phẳng lặng như gương. Xinh xắn, học giỏi lại ngoan hầu như ai gặp nó cũng thích nó.

Gần đây quanh khu nhà nó liên tục xảy ra những vụ giết người dã man báo đài đưa tin rất nhiều, dạo này nó cũng hay phải đi học về muộn nên mọi người lo cho nó. Bố mẹ bảo ko cần đi học thêm ở xa nữa có gì thuê thầy về dậy không lỡ có gì thì bố mẹ nó cũng sống không nổi, nghe thế nó chỉ cười bảo số nó may chắc chắn ko sao đâu rồi lên phòng đọc sách – thú vui của nó. Mơ ước làm đạo diễn nên nó rất thích đọc sách đặc biệt là sách truyện trinh thám, kinh dị và nó cũng thấy hứng thú với những chuyện mà báo đài đưa tin. Sáng nay, báo lại đưa tin cùng với nhận xét “Ở mỗi vụ án người ta không thể tìm ra mối liên hệ giữa các nạn nhân cũng như một manh mối nào trừ một mảnh gương trước mặt người xấu số” và một chút phỏng đoán về mảnh gương “ có lẽ hung thủ cho rằng miếng gương như là một cánh cổng để đưa người ta sang thế giới bên kia hay là hung thủ theo một tín ngưỡng nào đó, cảnh sát đang hướng tới những người theo các tôn giáo lạ nhưng chưa tìm được đối tượng khả nghi” đọc tin nó nghĩ tin đưa cũng có điểm đúng.

Tối nay nó lại đi học thêm và làm thêm một video ngắn do nó làm đạo diễn và chờ đợi đọc lời bình về tác phẩm của nó vào ngày hôm sau. Mỗi lần đọc lời bình về tác phẩm của mình nó lại thấy cảm giác giống như một đạo diễn nổi tiếng vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: C130: Hoa Hồng Nhung


Cửa hàng hoa của cô đông khách vs nổi tiếng vì những bông hồng đỏ thắm có hương thơm tuyệt vời. Không biết cô có bí quyết gì mà hoa của cô trồng khi tới gần phái nữ trông đặc biệt có sinh khí. Cứ đến những ngày lễ như 8-3, valentine… . cô luôn hết hàng rất sớm nhưng đôi khi cũng phải miễn cưỡng hủy một vài đơn hàng vào cuối tháng những lúc như thế cô tranh thủ tưới hoa, chăm sóc hoa trong vườn cùng với những khách hàng của mình.

Sắp hết tháng hai cửa hàng cô lại bận rộn trong vườn chuẩn bị cho những đơn đặt hàng cho những ngày lễ vào tháng 3 tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: C131: Hay Quên


Đã từ rất lâu, tôi quên mất từ bao giờ, tôi mắc chứng hay quên. Tôi quên rất nhiều thứ : nhỏ nhặt có, quan trọng có, rất quan trọng có, rất rất quan trọng cũng có.

Nó bắt đầu với tôi năm tôi học lớp hai, bằng việc tôi quên cho đường vào ly sữa mà sáng nào tôi cũng uống trước khi đi học. Tôi đã quên mất là tháng nào rồi. Rồi những ngày sau đó khi đến trường, tôi thường hay quên những thứ tôi cần phải mang theo. Tôi từng quên mang theo vở bài tập. Tôi từng quên làm bài tập. Tôi từng quên là tôi chưa làm bài tập. Mỗi lần như thế, ngoài mặt tôi rất ngượng, nhưng trong đầu tôi hoàn toàn không thấy như thế. Bạn bè thường chê cười tôi. Nhưng không sao cả, đến cuối năm học, tôi cũng chẳng nhớ hết tên của những đứa trong lớp.


Lớn hơn một chút – khi tôi bước vào cái tuổi dậy thì – tôi lại quên những thứ lớn lao hơn. Tôi thường xuyên làm mất đồ. Tôi hay đem những đồ vật đó đến nơi nào đó và quên mang chúng về. Có khi là những cái áo, có khi là những cái điện thoại, và có khi là chiếc xe máy của cha tôi. Nhưng kì lạ hơn, là trong túi của tôi cứ xuất hiện bao nhiêu là tiền. Tôi quên mất ai đã cho tôi, hay đầy đủ hơn là vì sao tôi có. Có khi là vài chục nghìn, có khi là mấy triệu đồng và có khi là mấy chục triệu đồng. Mỗi lần như thế tôi lại bị cha và mẹ măng thậm tệ. Tôi không hiểu và chẳng bao giờ hiểu vì sao tôi bị mắng như thế. Tôi thấy họ thật vô lý.


Họ thậm chí gọi tôi là thằng chó đẻ.

Những lúc thế này tôi suýt quên rằng tôi không phải do chó đẻ ra. Tôi biết nói tiếng người, làm sao có thể là chó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: C132: Đây Là Đâu


Có một buổi sáng tôi tỉnh dậy và nhìn thấy bản thân ở một nơi rất lạ. Cổ tay của tôi bị băng kín lại. Xung quanh là một màu trắng. Có những giọt nước rơi tí tách. Từng giọt. Từng giọt. Tôi trông rất quen nhưng không thể nhớ nổi đây là đâu, đến nổi tôi phải hỏi một người đàn ông. “Đây là đâu”. Cám ơn trời, nhờ ông ta tôi mới nhớ, đây là bệnh viện. Nhưng tôi đâu có muốn vào bệnh viện ? Tôi không thích bệnh viện! Tôi ghét bệnh viện.


Nếu đây là bệnh viện, vậy cha mẹ tôi đâu? …Bệnh hay quên là căn bệnh di truyền. Ắt hẳn họ đã đưa tôi vào đây nhưng họ đã quên tôi ở phòng số mấy. Vậy nên tốt nhất tôi chợp mắt một tý, khi mở mắt dậy cha mẹ sẽ mang thức ăn đến. Chúng tôi sẽ ăn. Và tôi sẽ không quên cái mùi thức ăn đó. Tôi sẽ mãi mãi không quên.


Tôi đã chờ họ cho đến khi phố lên đèn đêm đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: C133: Lấy Vợ


Ngày tôi lấy vợ, tôi gặp mẹ tôi đứng cùng cha trong buồng. Mắt bà ướt đẫm. Mắt ông đục ngầu. Họ cười. Vợ tôi nắm chặt lấy tay tôi, cùng nhau bước ra giữa lễ đường. Chúng tôi trao cho nhau những ly rượu đỏ thẫm. Khi tôi trao nhẫn cưới vào tay của vợ tôi, cô cười thật to. Bỗng tôi vô tình nhìn vào mắt cô. Bỗng tôi ngã nhào ra phía sau. Cha Sứ nhào đến đỡ tôi đứng dậy, ông không biết tôi lúc đấy cảm thấy như thế nào. Căn bệnh quái ác lại trỗi dậy trong đầu tôi. Tôi không thể nhớ. Không thể nhớ được tên của người con gái đang đứng trước mặt tôi. A? B? C?... Đó là bảng chữ cái. Gián? Rết? Không, đó là côn trùng. Chó ? Không, đó là tôi. À, không đó không phải tôi. Bụng tôi đau nhói. Tôi đã ném chiếc nhẫn cưới xuống dưới mặt đất trước mặt người vợ chưa chính thức của tôi. Thật ra không cần thiết nữa, vì tôi quên mất phải đeo nhẫn ngón nào. Tôi tháo mảnh vải đã băng bó cổ tay tôi mười mấy năm trời.

Rồi tôi phóng lên xe của cha tôi, chạy khỏi lễ đường. Tôi không biết tôi chạy đi đâu, chỉ biết là đủ xa để tôi quên mất đường về nhà.

Hai mươi năm sau, tôi đi ngang qua nhà tôi. Tôi cầm chai rượu, một tay phủi sạch bụi đất trên cơ thể. Tôi bước vào nhà. Tôi đã hoàn toàn hết bệnh. Tôi đã tập sống chung với nó và thật kì diệu, nó đã buông tha cho tôi. Tôi mở cửa phòng khách ra. Cha và mẹ tôi ngồi đó, nhìn tôi không nói một lời. Ông ấy và bà ấy không thể thoát khỏi căn bệnh đó, họ đã quên cách đối mặt với một thằng chó đẻ như tôi. Tôi đi khắp căn nhà, nhìn ngắm nó sau bao nhiêu năm đã không nhìn thấy. Tôi nhìn thấy nhiều thứ.


Ly sữa tôi quên bỏ đường vẫn còn trên bàn ăn.

Những quyển vở tôi để quên nằm trên bàn học.

Những chiếc xe máy và những cái điện thoại đã trở về.


Vợ tôi và chiếc nhẫn đang nằm ngủ trong phòng.

Và đâu đó trong nhà, một mùi hương dễ chịu nhưng đượm buồn thoảng bay qua. Tôi ước gì mình nhớ ra đó làm mùi gì. Tôi nhìn lại ngôi nhà một lần cuối. Tôi lạy cha mẹ, và bước thẳng ra cổng, không quay đầu lại.

Sau lưng tôi, hai người khóc như hai đứa trẻ con.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: C134: Tình Yêu


Bên ngoài khung cửa sổ, thế giới đang biến chuyển đầy màu sắc. Bên trong khung cửa sổ, đây là thế giới của tôi. Bên ngoài đó là thế giới mà tôi luôn hướng tới, nhưng ai cũng biết, cái thế giới mà tôi thích hợp chính là căn phòng này.

Căn phòng tôi đang ngồi không có ánh sáng, cũng chẳng hề có chút sinh khí. Ngoài ánh đèn lòe loẹt từ hàng chục bóng đèn trên trần nhà, căn phòng chỉ toàn là máy móc. Tôi là một kỹ sư. Có người gọi tôi là Kỹ Sư Của Thời Đại Mới, có người gọi tôi là Tương Lai Của Giới Trẻ, nhưng cũng có người gọi tôi là Thằng Tự Kỷ. Tôi không quan tâm những người đó nói tôi ra sao, nhưng tôi thõa mãn với những chiếc máy trong căn phòng này. Nói cho cùng, tôi cũng không nhớ mình đã ở trong này bao lâu, cũng như tôi đến đây bằng cách nào. Tôi chỉ biết là khi tôi kể bắt đầu câu chuyện, tôi đã không thể thiếu vắng không khí lạnh lẽo của những cỗ máy. Có cỗ máy chuyên nói cho tôi biết những thứ mọi người đều biết còn tôi thì chưa, có cỗ máy nói cho tôi nghe những thứ người khác cho là nghệ thuật, nhưng chỉ có một cỗ máy tôi yêu nhất, tôi gọi nó là cỗ máy L.

L tập hợp đủ tất cả tinh hoa của những cỗ máy khác. Nó có thể cười, có thể khóc. Nó nói cho tôi nghe những điều rất hay ho của thế giới. Nó cho tôi biết tương lai tôi sẽ trở thành người như thế nào. Và có một sự thật mà tôi rất tự hào, đó là tôi và L sẽ bên nhau mãi mãi.


Đúng, bên nhau mãi mãi.

Có L, tôi không cần phải ngắm nhìn cái thế giới bên ngoài khung cửa sổ kia nữa. L cho tôi nụ cười, cho tôi niềm vui, nỗi sợ, và đôi lúc là sự khoan khoái của dục vọng. Có khi là hai đến ba lần trong một ngày. Những đứa bạn tôi ở khắp mọi miền thế giới đều chúc mừng tôi tìm được một thứ có ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi, vào đúng cái ngày L xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi nâng cấp L hằng ngày. Hằng giờ. Tôi như bị một cơn lốc xoáy hút vào bên trong cỗ máy này. Tôi chìm đắm trong nó, hai mươi bốn trên bảy.


Khi tôi ăn bất cứ thứ gì, tôi đều đem đến trước mặt L và ngồi ăn. Tôi để L ngắm nhìn tôi khi tôi ăn, để cho dòng điện trong người L được kích thích đến tột cùng. Khi tôi chơi trò chơi gì, tôi dùng bản thân L để làm trò chơi. L trầy xước khá nhiều đường. Tôi cũng nhận thấy thế, nên tôi đã cẩn thận lau chùi L hằng ngày. Rồi căn phòng tôi sống càng ngày càng ẩm thấp và âm u ơi.

Tôi mua cho L nhiều phụ tùng và phụ kiện, để L có thể phục vụ tôi tốt hơn. Những cỗ máy khác tỏ ra ghen tỵ, nên chúng nhiều lần tìm cách giết L. L đã chống trả quyết liệt, có khi điện và ánh sáng trong phòng nổ tung cả, chỉ vì những trận tranh chấp chủ nhân của chúng.

Thật đáng sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: C135: Cái Bóng


Chẳng hiểu sao tôi lại trở thành con người như thế.
Trước đây tôi chẳng sợ điều gì cả.
bây giờ cũng thế, chỉ trừ cái bóng của mình. Vâng, tôi sợ cái bóng của chính mình!

Nó đi theo tôi cả ngày, mọi lúc, mọi nơi.
Ôi, tôi bị ám ảnh rồi! Ban đầu chỉ là ngạc nhiên, sau đó là hoang mang và sợ hãi.

Tôi căm ghét cái bóng, và thực sự nhiều lúc tôi chỉ muốn nó biến mất. Và tôi bỗng phát hiện ra một sự thật hiển nhiên: xung quanh tôi, ai ai cũng có một cái bóng.
Tôi ghét cái bóng, tôi muốn bóng của tôi, cũng như của mọi người đều biến mất! Nếu như vậy, tôi sẽ lại trở về điểm xuất phát ban đầu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: C136: Bạn Xấu


Nhà mình nghèo, không có tiền mua đồ chơi, đám bạn kế bên đâu có thèm chơi với mình, ba mẹ đi làm về mệt quá ngủ hết chơn hết chọi rồi !! còn mình k àh !!

Tới tối thì chỉ có cái thằng thằng đen xì trên vách tường là chịu giỡn với mình nhất, mà kể cũng lạ. Mình làm cái gì thì nó làm y chang, nó giỡn không biết mệt hay sao í. Thôi kệ, có bạn cũng vui, mình giỡn mệt rồi ngủ nó cũng ngủ với mình, vậy là có anh em tri kỷ rồi !! YEAH YEAH


Một hôm mình đi học, làm quen được bạn mới, vui ghê !!Hai đứa về cũng đi chung nữa, tụi tui đi ngang cái lùm cây, tự nhiên ở đâu chui ra con chó bự khủng khiếp, mắt đỏ ngầu, mà đoạn đường lại vắng nữa, nó rượt chúng mình, chạy quá chừng, nhưng con chó lẹ hơn. Nó ba vô cắn ngay cái chân nh3 bạn, nó nghiến cái chân nát thịt, thấy tận xương. Nhỏ đó la quá !! Mình mới kiếm cái cây. TRời ơi!! Quay lại là con chó nó ăn nát hai cái tay, tap khuôn mặt của nhỏ bạn tui lòi cả con mắt, thịt thà gì đâu vươn vãi tùm lum, mà cái miệng nó còn ngậm cái chân của bạn tui. Sợ quá !! Xỉu


Tỉnh dậy thì thấy mình đang ở nhà, mà giờ này gần khuya rồi mà ba mẹ chưa về nữa !! Thôi chơi với cái thằng đen xì đó nữa, tui bắt đầu đứng lên thủ thế võ, mà nó đâu mất tiêu rồi !! bình thường giờ này là nó xuất hiện mà. Không lẽ nó bỏ tui !!

"Tất cả là bạn xấu, mấy người bỏ tui hết đi !! Tui không thèm chơi với mấy người nữa !! " Mình la lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: C137: Tình Yêu Bác Sĩ


Cuối cùng cô ấy cũng trở về. Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Thật vui. Nhưng cô ấy trông rất nhợt nhạt. Hình như cô ấy bệnh. Tôi biết rồi.

Ngày 22/1/2012

Hôm nay là một ngày làm việc thật mệt mỏi. Bệnh viện đông bệnh nhân. Nhưng không sao,tôi đã nghĩ ra cách chữa trị cho cô ấy.

Ngày 23/11/2012

Lại đông quá. Tôi không thể làm việc gì cả. Cô ấy vẫn thế,nhợt nhạt.

Ngày 24/1/2012


Một bệnh nhân đã không qua khỏi. Cũng tội nghiệp thật đấy. Tôi đã báo cáo cô ta bị tim bẩm sinh.Được rồi. Cô ta có thể giúp được cho bênh viện ít nhiều.

Ngày 25/1/2012

Hôm nay tôi xin nghỉ phép để chữa bệnh cho cô ấy. Cô ấy đã đỡ hơn ,tôi đã nghe tiếng tim đập đều đặn.

Ngày 26/1/2012

Máu trắng. Một căn bệnh thật khó chữa trị.Nhưng k sao,tôi có 1 niềm vui. Người yêu tôi sắc mặt đã đỡ hơn rất nhiều ,không còn trắng sáp nữa ,đã hồng lên,mặc dù màu đó hơi kì lạ.


Ngày 27/1/2012

Thằng bác sĩ bên khoa bao tử đang làm cái gì mà lâu thế nhỉ .tôi có điều cần hỏi hắn , cô ấy bị vấn đề về bao tử, mà tôi không rành về khoa đó lắm.

Ngày 28/1/2012

Lão viện trưởng già này ,lại quở trách tôi sao. Đâu phải là do tôi,tại lũ người đó thiếu may mắn.

Cô ấy đã sắp hết bệnh rồi. Vui thật .nhưng cái bao tử . phải làm sao đây.

Tôi không thuộc khoa bao tử . đau đầu thật

À quên mất. Tôi vẫn còn thằng bạn khoa bao tử ấy saao. Phải nhờ nó giúp thôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: C138: Tôi Là Bóng Tối


Tôi là bóng tối, khi chiều buông nắng tôi xuất hiện. Tôi lặng thầm với những bước đi vội vã. Đến trong màn đêm 1 cách tuyệt vời. Lẫn quẩn mãi vẫn không thấy đường ra, tôi thấy màu đỏ và 1 sự giải thoát. Nó sẽ đến bên tôi lúc tôi cần
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: C139: Hung Thủ Mãi Mãi Không Bắt Được


Một cặp trẻ yêu nhau và cuối cùng người con gái đã có con.Người con trai một mực không cho cô gái sinh con mặc dù cô đã rất đau khổ.Sau 1 tuần,người ta phát hiện anh con trai đã chết với thi thể bị xe toạt tứ chi,thân và đầu.Tại hiện trường,máu của anh được viết lên tường với dòng chữ : " Chắc ông đã hiểu được cảm giác này!".Hung thủ mãi mãi không bắt được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom