Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn
Chương 60: C60: Làm Lại Từ Đầu


Câu chuyện này có lẽ sẽ không giống như nhiều người mong đợi.

Chắc hẳn ai cũng nghĩ nếu một người được quay về lúc mười tuổi - nhưng với ký ức của năm hai mươi tuổi, thì người đó chắc chắn sẽ tận dụng ký ức đó, phải không? Dựa trên kinh nghiệm và bài học của lần thứ nhất, thì làm lại lần thứ hai sẽ dễ dàng tốt đẹp hơn nhiều.

Thế nhưng chuyện xảy ra với tôi, ờ, có thể nói là hoàn toàn ngược lại. Giờ nghĩ lại, tôi có lẽ đã làm những chuyện ngu ngốc. Vô cùng ngu ngốc.

Khi tôi biết thời gian cuộc đời tôi đã bị vặn ngược lại 1 thập kỷ, tôi đã nghĩ rằng "Mình có cần đâu!"

Sự thật là tôi rất thỏa mãn với cuộc sống của mình. Tôi có một cô bạn gái dễ thương, may mắn có được rất nhiều bè bạn, vào được một trường đại học tốt, có một tương lai sáng lạng trước mắt.

Cơ hội làm lại từ đầu lẽ ra phải được dành cho ai đó thất vọng não nề với cuộc sống của họ chứ, tôi nghĩ. Vì vậy, tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm.



Ý tưởng của tôi là lặp lại tất cả những gì tôi đã làm từ cuộc đời thứ nhất trong cuộc đời thứ hai này. Cho dù tôi biết tất cả những sai lầm tôi sẽ mắc phải, tôi vẫn quyết định sẽ lặp lại y hệt như cũ. Chỉ có như vậy thì mười năm quay ngược này mới trở thành vô nghĩa.

Trong đầu tôi có tất cả những tai nạn hay thảm họa, tất cả những khủng hoảng hay những biến đổi sắp tới, nhưng tôi vẫn kín miệng. Tôi sẽ bắt chước cuộc đời thứ nhất thật hoàn hảo.

Cơ hội thứ hai của tôi bắt đầu từ Giáng sinh năm tôi mười tuổi.

Sau khi nhận ra mình đã quay ngược thời gian, tôi để ý thấy có một túi giấy đựng máy Super Nitendo cạnh giường. Phải rồi, hồi đó mình thèm có một bộ lắm.


Trong cái túi có cả băng game nữa. Mượn từ trong game, thì có thể nói rằng tôi vừa "ăn" được một cái New Game Plus.

Tôi lau nước đọng trên cửa kính mờ sương bằng ống tay pajama. Bên ngoài vẫn còn tối đục, nhưng trong tầm mắt tôi là một thị trấn phủ đầy tuyết. Có lẽ bên ngoài lạnh lắm, nhưng cơ thể non nớt của tôi rất ấm.





Tôi lục cái túi giấy loạt soạt, khiến em gái tôi nằm giường tầng dưới cũng tỉnh dậy. Con bé mơ màng quay ra trông thấy con gấu bông bên giường, rồi "Yaaaaay!". Hơi chậm một chút nhỉ.

Tôi trèo thang xuống, ngồi lên giường con bé. Trong lúc con bé còn đang mê mải với con gấu bông, tôi bảo "Này".

"Anh hai vừa từ tương lai mười năm sau về đấy."

Vẫn còn ngái ngủ, con bé cười "Anh về rồi!"
Tôi rất thích lời đáp đó, vừa nói "Ừ, anh về rồi" vừa xoa đầu em gái.
Con bé nhìn tôi với ánh mắt như không hiểu gì cả.

Vì muốn chia sẻ với ai đó kế hoạch mà tôi đã vạch ra, tôi đã nói thế này với đứa em gái mới bảy tuổi.


"Anh biết tất cả những sai lầm anh sẽ phạm phải, anh cũng biết mình đáng lẽ phải làm gì. Kể từ bây giờ anh có thể trở thành thiên tài hay nhà tiên tri."

"Nhưng anh không muốn thay đổi bất kỳ điều gì cả. Với anh, cứ sống y hệt như trước đây là được rồi."





Con bé ngẩn ngơ, tay ôm gấu bông, nhìn tôi chằm chằm.
"Em chẳng hiểu gì cả", con bé thật thà nói.


Trong khi tái diễn lại cuộc đời thứ nhất, tôi không bao giờ đắn đo suy nghĩ. Kìm nén mong muốn chế giễu những người xung quanh, tôi cố tình gặp họ và cố tình để những sự kiện xảy ra y hệt như trước.

Tôi có thể nói rằng tôi đã làm tốt, rất tốt.
Thế nhưng, như người ta nói, ngay đến những thứ nhỏ nhặt như một cái vỗ cánh của con bướm (*) cũng có thể đem đến những thay đổi mạnh mẽ.

Năm năm trôi qua trong cuộc đời thứ hai, và mọi thứ đã bắt đầu chệch hướng thấy rõ.







(*): Hiệu ứng bươm bướm, "Liệu con bướm đập cánh ở Brasil có thể gây ra cơn lốc ở Texas?"
 
Chương 61: C61: Xe Tang


Có một cô gái trẻ tên K sống với bà và ba mẹ. Người bà từng rất tử tế, nhưng kể từ khi bà nằm liệt giường vài năm trước, tính cách của bà thay đổi hoàn toàn, và bà thường liên tục phàn nàn và nhận xét ác ý với mẹ của K, người chăm nom bà. Bà của cô thường nói, “Tao biết chúng bây đều mong tao chết sớm.”. Cả nhà cô đều phát ngán phải nghe những lời lẽ đó rồi cuối cùng họ bắt đầu hi vọng rằng bà sẽ mau chóng chết thật.

Dần dần gia đình bắt đầu ít quan tâm tới bà hơn, và chất lượng đồ ăn ngày càng tệ, kết quả là bà nhanh chóng yếu đi ngày qua ngày. Bây giờ bà hầu như không cử động được, trở thành một vật biết thở trên giường. Quá rõ ràng với mọi người rằng bà chẳng còn sống lâu được nữa.

Lúc này phòng của K ở trên tầng hai (tầng một tính theo nước Anh) và một đêm cô đang ngủ thì bất thình lình nghe thấy tiếng còi xe vang bên ngoài. K cố phớt lờ nhưng lát sau nó lại vang lên. Tiếng còi cứ vang vọng làm cô không ngủ nữa mà bực bội kéo màn cửa để nhìn ra ngoài, tự hỏi ai có thể làm cái việc quấy rối xã hội vào đêm như thế này.

Thứ cô thấy làm cô rùng mình. Có một cái xe tang đang đậu trước nhà cô. Cô không thể chắc rằng có người ở trong đó hay không, và động cơ có vẻ không hoạt động. Nó đứng yên ở đó.

K hoảng sợ, chạy về giường và kéo chăn lông chùm kín đầu. Cô run rẩy nhưng chẳng có chuyện gì nữa xảy ra và suốt cả đêm mọi chuyện rất yên tĩnh.


Khi trời sáng K hỏi bố mẹ rằng họ có nghe thấy tiếng còi đêm qua không. Họ bảo không. Thật khó tin là tiếng còi lớn như vậy mà họ không để ý, nhưng trông họ không có vẻ đang nói dối, mà cũng chẳng có lí do gì phải làm vậy. Cô tự hỏi có phải chiếc xe tang tới vì bà của mình không, vì đó là lời giải thích hợp lí duy nhất. Bà của cô, tuy nhiên, vẫn “ổn.”

Đêm đó chiếc xe tang lại tới nhà cô nữa, và đêm tiếp theo cũng vậy. Lúc đầu K cố gắng lờ đi nhưng vì lí do lạ lùng nào đó tiếng còi không ngừng vang trừ khi K nhìn ra cái xe tang từ cửa sổ phòng ngủ. Đêm này qua đêm nọ việc y hệt vẫn diễn ra khiến K trở nên vô cùng lo lắng và kinh sợ.

Vào đêm thứ bảy kể từ khi nó bắt đầu, bố mẹ K phải ra ngoài cả ngày. K muốn đi với họ nhưng phải có người ở lại trông bà. Cũng vì họ biết rằng tinh thần của K đang không ổn định họ nửa bắt buộc cô ở nhà và đi một mình.

Để cố gắng tống khứ nỗi sợ trong đầu, K xem chương trình hài trên TV càng nhiều càng tốt. Cô sợ phải tới gần phòng của bà và thậm chí không mang bữa trưa lên dù biết rằng đó là nhiệm vụ của mình.

Bố mẹ cô đã bảo rằng họ sẽ về nhà lúc chiều muộn nhưng đã tối mà vẫn không có dấu hiệu nào của họ. Rồi cũng qua nửa đêm, và thời điểm cái xe tang thường xuất hiện đang đến càng lúc càng gần. Nhưng vẫn chưa nghe tin gì từ bố mẹ cô, không có cả một cuộc gọi cấp tốc.

Rồi cô nghe thấy âm thanh quen thuộc của tiếng còi bên ngoài. Lúc này K đang ở dưới lầu nhưng cô không dám nhìn cận cảnh nên lên lầu và nhìn từ phòng ngủ như mọi khi.

Nhưng thứ cô nhìn thấy từ cửa sổ không phải cảnh tượng thường ngày.
Từ bên trong xe tang, bình thường vẫn đứng yên, vài người đàn ông mặc đồ đen bước ra, và họ đang đi qua cánh cổng. K hoàn toàn hoảng loạn.
Rồi cô nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu.

Chuông cửa vang lên một hồi, cho tới khi bị thay thế bởi tiếng gõ cửa nhẹ sau ngày càng lớn và gấp rút.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!
K thấy mình có thể chết vì hoảng sợ. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu rằng có thể cô đã quên khóa cửa trước. Cô càng nghĩ thì càng thấy chắc chắn rằng mình đã quên thật.
K nhảy dựng và chạy xuống lầu với tất cả sức lực.
Nhưng vài giây trước khi cô chạm tới cửa trước, điện thoại dưới cầu thang bắt đầu reng.

Cửa vẫn tiếp tục đập. K không thể nhúc nhích; tất cả những gì cô muốn làm là bịt tai lại và hét. Nhưng thay vào đó cô cầm lấy ống nghe.
“Alô?Alô?Alô?”

“Alô. Đây có phải là số của ông__ không?”
Một giọng đàn ông nhẹ nhàng đến bất ngờ.

“Cảnh sát đây. Tôi muốn cô bình tĩnh lắng nghe. Mới đây ông và bà__ đã gặp tai nạn bi thảm và qua đời. Tôi cho rằng cô là con gái họ, phải không? Alô? Alô…?”


K quá choáng váng để nói hay làm gì. Kì lạ thay, tiếng đập cửa dai dẳng đã đột ngột dừng lại.
K bắt đầu nghĩ; có lẽ xe tang tới để đưa ba mẹ cô đi chăng? Không phải là bà của cô?
Thật ra thì, bà của cô có ỔN không?

Ngay lúc đó K thấy ai đó vỗ nhẹ lên vai.
K quay lại, và bà của cô, người được cho là không thể tự di chuyển được, đang đứng ngay sau cô.
Và bà của K mỉm cười và nói,

“Mày cũng phải đi luôn.”
 
Chương 62: C62: Máy Ảnh Polaroid


Một người đàn ông đang chụp hình tự sướng với chức năng tự động canh giờ trên máy ảnh polaroid.

Sau khi chụp vài tấm thì anh phát hiện ra một cái bóng ở góc bức hình.

Anh quay lại nhưng chẳng thấy ai phía sau cả. Chỉ có mỗi anh trong căn phòng.

Anh chụp thêm một tấm và trong đó anh thấy một người đàn ông xa lạ đang đứng sau lưng. Nhưng khi anh quay lại cũng không thấy ai như lúc trước.


Anh bèn chụp thêm một tấm nữa và lần này bức ảnh cho thấy kẻ lạ mặt đó đang giơ cao con dao lên, chuẩn bị tấn công anh…

Anh ngưng chụp hình ngay lập tức nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh chụp tấm tiếp theo…?
 
Chương 63: C63: Những Con Búp Bê Bị Nguyền Rủa


Vì bản chất công việc của tôi mà tôi thường phải chuyển nhà. Đôi khi chúng tôi sống trong những căn hộ cho thuê và đôi khi thì sống trong nhà cho thuê.
Chuyện xảy ra khi tôi được chuyển tới một nơi gọi là Hagi ở quận Yamaguchi. Ở đó tôi tìm được căn nhà cho thuê giá rẻ và quyết định thuê nó. Nhìn chung thì nó khá tốt nhưng vẫn có đôi chỗ hạn chế; tuy lớn nhưng nó hơi tồi tàn và đứng một mình trơ trọi ở trong núi.

Gần một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu sống trong căn nhà khi một ngày con gái tôi tìm thấy một cái hộp lạ trong vườn.
Lúc này, vào kì nghỉ đầu tiên của tôi, tôi đi vòng vòng trong và ngoài căn nhà, dành thời gian để xem xét mọi thứ để chắc rằng mọi chuyện đều ổn; thế nên tôi chắc chắn rằng chẳng có cái hộp nào ở vườn trước đó. Chắc chắn tôi đã để ý thấy nó nếu như nó có ở đó vì trông nó rất đặc trưng.

Dù tôi không có chút khả năng ngoại cảm nào, tôi có thể cảm nhận có gì đó thật sự kì quái về chiếc hộp.
Nếu lúc đó tôi lựa chọn đúng, thì tôi đã không phải trải qua những sự việc đáng sợ tiếp theo.
Nhưng tôi đã quyết định đốt cái hộp xấu số.
Tôi chắc chắn người bình thường ai cũng sẽ vứt hoặc tiêu hủy nó thôi. Với tôi lúc đó chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.
Hoặc tôi đã nghĩ vậy.

Vài ngày sau, một sự việc khủng khiếp đã xảy ra.
Bạn tôi gặp tai nạn giao thông.

Chiếc xe bốc cháy và trên đường đưa tới bệnh viện cô đã ngừng thở, đau đớn vì các vết bỏng khắp người.
Một lần nữa vào vài hôm sau là người bạn khác của tôi, đang đốt lửa trại trong vườn đã vô tình gây hỏa hoạn, bị bỏng nghiêm trọng ở tay phải và bên phải khuôn mặt.

Tôi đến thăm người bạn ở bệnh viện và hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Cô kể tôi rằng, chỉ vài ngày trước tai nạn, cô mơ thấy cô bị thiêu sống.
Tôi là người không tin vào điều mê tín, nhưng lần này tôi nghĩ rằng tôi biết thứ gì đã gây ra những vụ tai nạn trên…

Sau khi rời khỏi bệnh viện tôi lập tức về nhà và lục lọi khu vườn.
Tôi tìm thấy cái lỗ nhỏ nơi tôi đốt cái hộp và thấy rằng cái hộp vẫn còn nguyên.
Tôi nhớ lúc đó, khi tôi với lấy cái hộp, tôi thấy lạnh khắp người. Vài con búp bê rơi ra khỏi hộp.

Tổng cộng có ba con. Một con đã cháy vụn, và con khác thì cháy hết một nửa.
Con cuối cùng thì hoàn toàn nguyên vẹn. Chúng đều là búp bê con gái Nhật Bản mặc kimono.

Khi tôi nhặt con búp bê cháy nửa, bộ kimono của nó nát vụn ra.

Vào giây phút tôi thấy tấm lưng trần của nó tôi chết sững vì kinh hãi.
Tên của bạn tôi được viết trên đó. Con búp bê cháy hoàn toàn đã cháy đen nên tôi không thể đọc được gì nhưng tôi nghĩ tôi đã có đủ thông tin để đoán được thứ gì đã được viết trên đó.
Bởi vì con nguyên vẹn còn lại có tên của tôi.

Mọi chuyện vẫn còn là một bí ẩn. Ai đã làm những chuyện này?
Ba người chúng tôi không có quan hệ gì đặc biệt cho lắm. Tôi còn có nhiều người bạn khác nữa.
Tôi không thể nghĩ được ai căm ghét tôi. Tại sao thứ đó lại được để trong căn nhà này…?
Liệu có ai đó từng sống ở đây thù hận tôi? Nhưng tôi không có ai quen biết sống ở quận Yamaguchi.

Tất cả mọi chuyện thật bất thường.

Tôi dọn ra khỏi nhà sau vụ việc.
Tôi đem con búp bê tới đền thờ. Tôi không thể quên được những gì mà người ở đền nói với tôi lúc đó:

“Tôi đã cố gắng thanh tẩy chúng, nhưng chúng không thể được thanh tẩy.
Sự hận thù xâm chiếm lấy những con búp bê này không phải của con người.”
 
Chương 64: C64: Đám Nhỏ Tầng Trên


Câu chuyện này tôi nghe bạn học kể lại. Một người (xin gọi là anh "K") bị thương do tai nạn ô tô, quyết định nghỉ ở nhà một tuần. K đã có gia đình, nhưng vợ anh cũng đi làm nên K chỉ một mình ở nhà cả ngày. Mấy ngày đầu tiên, K tận hưởng cảm giác tự do mới mẻ, nhưng chỉ đến ngày thứ ba là bắt đầu thấy chán. Anh vẫn phải ở nhà, vết thương không cho anh đi đâu cả.

Một hôm, tầm quá trưa, khi K đang ngồi xem TV thì chợt nghe thấy tiếng dậm chân mạnh và tiếng trẻ con ở tầng trên. Anh ta không chú ý đến những tiếng động đó lắm, mặc dù cũng tự hỏi không biết có phải là ngày nghỉ của lũ nhỏ không. Ngày hôm sau, K lại nghe thấy tiếng trẻ con, cũng vào tầm như ngày hôm trước. Nghe có vẻ nhà ấy có hai đứa. Chỗ K ở là một khu tập thể, nhưng vào ban ngày thường rất im ắng. Tiếng trẻ con, vì thế, vang vọng khắp khu. Tuy vậy, K không cảm thấy khó chịu mà lại thấy thích vì những tiếng động đó xua tan tĩnh lặng.

Ngày hôm sau, vừa buồn vừa lười không muốn làm bữa trưa, K đặt pizza. Phần pizza được đưa đến 30 phút sau đó, K ăn không hết, bỏ lại nguyên một cái. Bình thường thì K sẽ để dành cho vợ, nhưng sực nhớ đám nhỏ tầng trên và, muốn làm người tử tế, K quyết định mang pizza lên cho đám nhỏ.


K bấm chuông cửa dù không hề quen biết gia đình đó. Anh nghe thấy bên trong có động, nhưng không thấy ai trả lời. K bấm chuông lần nữa. Anh có cảm giác như có người đang nhìn anh từ lỗ cửa. "Ai đó?" - tiếng trả lời nho nhỏ vang lên đằng sau cánh cửa. K giải thích rằng nhà anh ở tầng dưới, anh còn một chiếc pizza thừa từ bữa trưa, không biết họ có muốn ăn không. Cánh cửa mở nhẹ. Trong phòng tối đến bất thường. Từ khe cửa khoảng 5cm, một người phụ nữ xuất hiện, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt. "Cảm ơn cậu, chúng tôi không cần", người phụ nữ lạnh lùng nói. Vì tối quá nên không thể nhìn rõ nét mặt chị ta lúc đó thế nào. K chợt cảm giác như mình đến không đúng chỗ, lẽ ra K không nên đến đây; nhưng anh cố giải thích rằng anh muốn cho lũ nhỏ pizza.

Một luồng gió thoảng âm ấm lùa qua cửa. K ngửi thấy mùi khó chịu. Ngay lập tức, khuôn mặt hai đứa trẻ xuất hiện, xếp thành hàng dọc phía dưới khuôn mặt người phụ nữ. Cánh cửa vẫn chỉ he hé mở. Ánh mắt vô hồn của hai đứa nhỏ nhìn K chằm chặp. Ba khuôn mặt xếp thành một đường thẳng.
"À... Vậy thì... Cám ơn cậu nhé." Người phụ nữ nói. Khi K đưa hộp pizza qua khe cửa, một cánh tay xuất hiện từ phía bên, chộp lấy cái hộp.

Ba khuôn mặt vẫn cứ nhìn K chằm chằm. "Cảm ơn cậu nhé..." anh lại nghe thấy giọng nói nho nhỏ. K nhanh chóng rời khỏi đó. Anh bắt đầu thấy hoảng. Một góc trong đầu anh nhận ra rằng có cái gì đó rất không hợp lý. Khuôn mặt lũ trẻ đã gây ấn tượng mạnh trong trí óc K. Ba khuôn mặt... Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng K. Ba khuôn mặt... xếp thành một hàng... K rảo bước. Anh muốn rời khỏi đó càng nhanh càng tốt. Anh đợi mãi không thấy thang máy đến. Xếp thành một hàng... dọc... chồng lên nhau... Anh bấm đi bấm lại nhiều lần, nhưng thang máy mãi vẫn không đến. K quay ra đi cầu thang cứu hộ. Anh thấy đầu đau nhức, bắt đầu buồn nôn.


Ngay khi K mở cánh cửa nặng nề vào cầu thang cứu hộ, anh cảm giác có người theo dõi sau lưng. Quay đầu lại, K thoáng thấy, cách anh khoảng mười mét, ba khuôn mặt đó vẫn đang nhìn theo anh từ góc hành lang. Vẫn những khuôn mặt chỉ phô một nửa, vẫn những con mắt vô hồn nhìn chằm chằm như cũ. Ánh sáng ngày đông lạnh rọi sáng ba khuôn mặt.

K bắt đầu bán sống bán chết chạy xuống cầu thang. Mặc dù K rất chú ý đến sức khỏe, thường dùng cầu thang bộ chứ không đi thang máy, và có thể chạy một mạch lên bốn tầng một lúc, K có cảm giác như dù có chạy nhanh đến thế nào anh cũng không bao giờ xuống đến tầng một. Ba khuôn mặt xếp thành hàng, chồng lên nhau... không thể thế được... thế có nghĩa là... không có thân người... và vật kỳ lạ mình nhìn thấy đằng sau ba khuôn mặt đó là... tay... đang giữ lấy đầu...

K chạy đến cửa hàng bách hóa gần nhất, nhờ người gọi cảnh sát. Cảnh sát đến lục soát căn hộ, tìm thấy thi thể của ba mẹ con trong bồn tắm. Cả ba thi thể đều mất đầu.


Theo như cảnh sát điều tra, ba thi thể đã bị cắt đầu được ba ngày. Người bố, thủ phạm vụ trọng án, bị tìm thấy đang trốn trong tủ quần áo trong tình trạng thần trí bất thường. Y khẳng định rằng vợ con y vẫn còn sống. Mắt y đầy sự khiếp sợ, cảnh sát không điều tra được nguồn gốc nỗi sợ đó của y.

Nhưng K biết.
 
Chương 65: C65: Một Người Đặc Biệt - Someone Special


Các bạn...đã từng thấy 1 cái xác thật sự chưa?
Tôi cá là chưa đấy.
Nếu thấy rồi chắc là bạn sẽ không tình cờ xem cái thread này đâu.
Còn riêng tôi, tôi đã thấy rồi.
Lúc còn bé, tôi đã thấy 1 cái xác treo cổ của 1 người.
Nó rất tệ hại...Tôi đi xem nó chỉ vì tò mò thôi và từ trong đáy lòng mình - tôi hối hận...

Cả khuôn mặt và thân thể anh ta phồng lên như quả bóng bay...
Đôi mắt thì lồi ra ngoài...
Màu da thì nhợt nhạt đến kinh khủng...
Đột nhiên tôi thấy có thứ chuyển động và đó là những con giòi...
Sau đó...Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà trước khi biết mình đã ôm chặt ông tôi thế nào...

Ông chỉ ôm lấy tôi và khẽ vuốt tóc tôi...
Tay ông gầy giơ xương và thô cằn nhưng nó rất ấm áp...
Ông còn cho tôi 1 cục kẹo...
Nó rất ngon...
Viên kẹo có vị ngọt như kem và tôi còn nhớ mình cảm thấy như 1 người đặc biệt nên ông mới tặng tôi cây kẹo tuyệt vời này...
Giờ tôi cũng là ông rồi, ngoài cây kẹo Werther thì tôi còn có thể tặng gì cho cháu mình nữa chứ?
Vì nó cũng là 1 người đặc biệt...
 
Chương 66: C66: Kẻ Giết Người Trong Thang Máy


Câu chuyện như thế này: Bạn quyết định đi thang máy, bạn đang đi lên.
Kẻ giết người sẽ vào cùng bạn.
Hắn chờ bạn nhấn một nút và sau đó hắn sẽ nhấn nút tầng bên dưới bạn. Khi bạn đến tầng đó (tầng kẻ giết người nhấn), cánh cửa sẽ mở ra và kẻ giết người sẽ đi ra ngoài.

Khi cửa đóng lại, anh sẽ quay lại và trong lối đi hẹp giữa hai cánh cửa, bạn sẽ thấy con dao của hắn.
Sau đó, bạn sẽ nghe thấy hắn nói, "Tôi sẽ giết bạn ở tầng kế tiếp." Tên đấy sẽ chạy lên cầu thang và đợi bạn.

Khi cửa mở, anh sẽ có mặt ở đó và giết bạn. Phần tồi tệ không phải là cái chết, nhưng nỗi kinh hoàng đang được nói đển ở đây là lúc bạn trải nghiệm cảm giác trong khoảng thời gian thang máy di chuyễn giữa hai tầng,
khi bạn đang bị mắc kẹt trong thang máy, bạn biết điều gì sẽ tới với mình ở tầng tiếp theo mà không hề có thời gian để suy nghĩ tìm cách đối phó...
 
Chương 67: C67: Xe Taxi


Khi tôi vừa mới ra khỏi trạm xe điện ngầm, ngoài trời đang mưa, mưa khá lớn. Tôi mở dù và bắt đầu bước đi. Tôi có cảm giác gì đó rất lạ, khác hẳn bình thường. Bầu không khí lúc này rất khó chịu.

LẠ THẬT....


Mỗi người tôi đi ngang qua đều không hề che dù, không có ai đem theo dù cả... Ai cũng đều im lặng và dự tơn, họ tiểp tục bước đi, khuôn mặt của người nào cũng đều nhìn về một hướng.

Đột nhiên, một chiếc tắc-xi dừng lại ngay chỗ tôi, người tài xế chìa tay ra, ra hiệu bảo tôi lên xe. tôi ra hiệu không cần, nhưng người tài xế lại nói :" Này, anh lên xe đi!"


Ông ta cứ nằng nặc mời tôi lên xe. Hơn nữa, tôi cũng muốn thoát khỏi cái không khí kỳ quái này nên chiều theo ý ông ta.
Sau đó, người tài xế, mặt trắng dã, quay lại nói:

"Này, anh biết đấy... Khi tôi thấy anh đi trên đường như muốn tránh chạm vào người khác TRÊN MỘT CON ĐƯỜNG VẮNG, tôi nghĩ là tôi đã muốn giúp anh...."
 
Chương 68: C68: Headphone


Tôi có thói quen vừa đi ngủ vừa nghe nhạc
Buổi sáng tôi thường thức dậy với headphone vẫn còn đeo trên tai.

Tôi không nhớ rõ cho lắm nhưng đêm kia tôi thấy khó ngủ.
Thường thì đặt đầu xuống gối là chỉ mười phút sau tôi đã mất hết ý thức.
Và bạn biết đôi khi tim bạn đập nhanh khi bạn không ngủ được chứ?
Tôi không biết tại sao nhưng tôi có thể cảm thấy tim tôi đang đập điên dại trong lồng ngực.

Được rồi, nghe chút nhạc nào! Tôi nghĩ. Tối nay tôi sẽ nghe nhạc rock để đổi khẩu vị.
Có thể cuối cùng tôi sẽ càng tỉnh hơn, nhưng chả sao! Tôi thức đến sáng cũng được mà. Không có vấn đề gì hết.
Tôi bật chế độ xáo trộn trên dàn loa và thưởng thức nhóm nhạc yêu thích của tôi.
Nhưng khi tới bài hát tôi không thích tôi đều đảo nhanh qua.
Thế nên dùng chế độ xáo trộn cũng vô ích…

Sau một lúc thì tôi bắt đầu lim dim.
Một vài bài hát trôi qua mà tôi không biết. Thôi kệ, tôi cứ ngủ như thế này. Tôi quá lười để nhúc nhích.
Thỉnh thoảng khi tôi mở nhạc lúc đang ngủ, tôi mơ thấy ca sĩ đang hát bài hát đó.
Ước gì đó không phải là mơ…
Nhạc vẫn tiếp tục phát…

Một khoảng lặng dài. Hết rồi sao?

Tôi kiểm tra màn hình. Thời gian ghi 1 phút 55 giây, sau chuyển thành 56 giây; nhạc vẫn còn đang chạy mà.
Bộ tôi có bài hát này hay sao? Tôi không hề nhớ.
Rồi tai tôi nghe được một âm thanh yếu ớt.
Đó là âm thanh dễ chịu của gió làm bạn tưởng tượng đến cánh đồng cỏ rộng lớn.
Có ai đó đang đi về phía tôi.

‘Xin chào.’

Đó là giọng nói của một cô gái.
Cô ấy thật xinh xắn.
Tôi có thể tưởng tượng được hình dáng cô ấy chỉ bằng cách nghe giọng nói.

‘Xin chào. Oneh-san (chị)?’

Giọng nói đó đang nói chuyện với tôi sao?
Tôi đáp lời cô ấy trong đầu.

‘Xin chào. Em bao nhiêu tuổi rồi?’

Cô gái trả lời:



‘Em mười bảy tuổi. Thật vui vì em đã có bạn bè.’

‘Ồ, chị hơn em năm tuổi! Cho chị biết tên em đi! Chị là Kumiko. Hân hạnh gặp được em.’

Tôi cảm thấy ấm áp khi nghe cô ấy nói chữ “bạn bè”

‘Em là Atsumi. Chị viết chữ “biển ấm” bằng tiếng Hán và đọc nó là “Atsumi”. Em gọi chị là Kumiko Oneh-chan được chứ?

‘OK! Thế thì chị sẽ gọi em là Ah-chan.’
Chúng tôi nói về nhiều thứ.
Về tôi, và về Ah-chan…
Ah-chan cũng kể cho tôi về vấn đề của cô ấy.
Có vẻ như cô ấy không hòa thuận với bố cô.
Rồi tôi bất ngờ hỏi:

‘Ah-chan, em làm gì ở đây vậy?’

‘AAAAAAAHHHHHaahhhhhhAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHH’

Tiếng hét vang lên trong tai tôi. Không, không, không!
Cứ như là tiếng hét của ai đó đang đau đớn sắp chết vậy. Nỗi kinh hoàng lôi tôi về thực tại.

Tôi phải tháo headphone ra…..nhưng, tôi không thể???

Tiếng hét đang làm tôi kiệt sức…..AAHH tôi yêu cái headphone Aahhh tôi luôn đeo headphone trên tai AAHH tôi không biết có gì vui nhưng tôi không thể ngừng mỉm cười. Mọi người xung quanh đều bảo tôi điên rồi. Họ luôn nói tôi có gì đó lạ và cuối cùng bây giờ tôi đã bị tâm thần AAAAAHHH tôi không quan tâm họ nói gì. Bởi vì Ah-chan đang ở với tôi AAAAAAHHHHH ở đây cảm giác thật tuyệt AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHH HHHHHHHHHHHHHHHHH
 
Chương 69: C69: Thằng Hề Quái Dị


Có ba cậu bé thích xem phim kinh dị.

Một ngày nọ, một trong số ba đứa nhận được một bưu kiện trong thư. Không có tem trên gói hàng bí ẩn đó cũng như không có tên hoặc địa chỉ được viết ở mặt trước. Cậu bé không hề biết ai gửi nó. Khi nó mở bưu kiện ra, nó đã tìm thấy bên trong có một đĩa DVD. Không có giấy nhắn và tiêu đề trên đĩa. Nó nghĩ rằng đây là một trò đùa của hai người bạn kia, vì vậy nó đã lấy đĩa DVD và đi ra ngoài để tìm gặp các cậu bé khác.


Khi đến nhà của chúng, nó yêu cầu giải thích về cái DVD, nhưng chúng nói rằng chúng không hề biết gì về chiếc đĩa. Ba đứa tụ tập về nhà của cậu bé nhận được chiếc đĩa và xem nó. Khi tụi nó ngồi xuống trên ghế sofa và bật chiếc DVD, cả ba đứa rất ngạc nhiên khi xem những gì chúng thấy trên màn hình.

Có một tên hề đáng sợ đứng trong một căn phòng. Có một cái giường bên trái và tủ quần áo bên phải. Thằng hề đang cầm hai bóng bay màu đỏ và nhìn chằm chằm vào máy quay. Sau đó, một đoạn âm nhạc kỳ lạ bắt đầu vang lên và tên hề kia bắt đầu nhảy múa xung quanh. Hắn đang pha trò và lắc người theo âm nhạc. Trong thời gian đó, khuôn mặt hề của hắn trông rõ ra một nụ cười rộng, tạo cảm giác đe dọa. Hắn trông điên rồ và hành vi của hắn rất kỳ quái. Hai trong số các cậu bé nghĩ rằng điều đó khá vui nhộn và bắt đầu cười thành tiếng.


Sau một thời gian, hai đứa kia nhận thấy rằng cậu bé thứ ba (chủ nhà và là người nhận được DVD) rất yên lặng. Khi chúng quay lại nhìn, hai đứa nhóc thấy khuôn mặt của đứa kia như một tờ giấy trắng và đôi mắt mở to trong sự sợ hãi.

"Trông mày không khỏe, mày bị gì vậy?", Họ hỏi. "Tại sao mày không cười?"

Cậu bé trả lời bằng một giọng hạnh phúc, "Đó chính là căn phòng này ..."
 
Chương 70: C70: Cái Ghế - The Chair


Có một cái ghế đối diện góc giường tôi; chỉ là một cái ghế gỗ cũ với tấm đệm ngồi được dệt bằng rơm. Đó là nơi Cô ấy theo dõi tôi mỗi đêm.
Ban đầu nó làm tôi sợ; khi thức dậy và thấy cô ta đang ngồi trên ghế - nhìn chằm chằm vào tôi. Nên tôi lấy cái ghế ra khỏi phòng.
Nhưng khi xuất hiện tối đó, Cô rất giận. Các vết sẹo cô để lại cho tôi như một lời răn dạy tôi rằng không được khích cô nữa.
Tôi đưa cái ghế lại chỗ cũ và không đụng vào nó nữa.

Nhưng tối nào tôi cũng đột ngột thức dậy và thấy Cô, nhìn tôi. Tôi khó có thể nhìn mặt mũi cô trong bóng tối qua hình dáng của cô.
Cho dù cô không tạo ra tiếng động, tôi vẫn có thể cảm nhận cô ngồi đó. Nhìn tôi không chớp mắt với đôi mắt mở to.
Và Cô ấy cười.



Tên dịch giả: ronglun227

Nhóm dịch: Consternated Team
 
Chương 71: C71: One Too Many (japanese Urband Legend)


Trước đây có 1 sinh viên đại học (mà chúng tôi hay gọi anh ấy là "D"), anh ta rất thích lừa gạt trêu chọc người khác. Chẳng hạn như bữa nọ, D đến nhà hàng cùng với 3 người bạn,và khi người phục vụ hỏi "4 người phải không ạ?", D sẽ trả lời "Thôi nào, nhìn cẩn thận hơn đi, chúng tôi ở đây có 5 người lận mà!"


D làm điều này rất thường xuyên và nó khiến mọi người bắt đầu nghĩ rằng D thực sự có thể nhìn thấy "những thứ đó" - những thứ mà chúng ta không muốn và cũng không nên thấy. Nhưng dĩ nhiên, D không thể nhìn thấy! Anh ta chỉ coi đó là trò vui để tự tiêu khiển bằng việc quan sát phản ứng của mọi người mà thôi. Dù biết bao nhiêu lần bạn của D bảo anh ta nên dừng việc trêu chọc người khác lại, anh ta chỉ cười vào mặt họ.


Rồi 1 ngày nọ, D ( có thói quen là luôn dẫn người nào đó đi theo khi anh ta đi ăn) vì muốn thay đổi không khí nên đi ăn 1 mình.


Đi vào nhà hàng, anh ta ngồi xuống tại 1 bàn trống. Người bồi bàn mang ra 1 ly nước rồi đặt trước mặt anh......và ly còn lại ở phía trước chỗ ngồi đối diện của D! "Lạ thật", D nghĩ, tất nhiên không ai ngồi đối diện với D lúc đó.



"Có thể có ai đó ở đây ngay trước khi mình đến, và người phục vụ nghĩ rằng người đó cùng đi với mình ... Thôi kệ, mình sẽ di chuyển đến bàn khác nếu có người trở lại."


Sau đó,người bồi bàn ra phục vụ còn D thì thản nhiên gọi cho mình món mì ống. Vào thời điểm đó tất cả các thực khách khác đã rời khỏi nhà hàng, và D là người khách duy nhất còn ở lại quán. Bây giờ thì D dường như chắc chắn người phục vụ đã lầm lẫn!


Không lâu sau khi D gọi món, món ăn được đem ra và 1 lần nữa trong sự hoảng hốt của D, người bồi bàn đặt cùng một món ở phía trước của ghế đối diện.


"Tại sao anh lại đặt hai đĩa khi chỉ có tôi ở đây?" D hỏi người bồi bàn một cách giận dữ.


Người bồi bàn ngạc nhiên, nhìn quanh nhanh chóng và thốt lên "Thật là kỳ lạ! Tôi chắc chắn rằng tôi đã thấy có 2 người ở đây mà"


Sợ hãi, D sau đó đã nói chuyện với người quản lý, người đứng ở cửa khi D bước vào nhà hàng, nhưng ông cũng nói rằng D không đi một mình mà đi cùng với 1 người nữa. Bực mình, D xông ra khỏi nhà hàng.


Giờ đây, khi là người chịu đựng kết quả của trò lừa bịp mà anh ta hay chơi người khác, anh nhận ra nó cảm thấy khó chịu như thế nào. Anh thề anh sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa.



Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Từ đó về sau, mỗi lần D ra ngoài, người ta đều thấy người khác bên cạnh D. Ở khắp mọi nơi anh đã đi, bất cứ ai anh gặp, D đều bị nhìn thấy đi cùng với một người nào đó. Ngay cả trên một đoàn tàu rất đông người, mọi người đứng hết cả chỉ chừa riêng 1 chỗ trước mặt anh!


"Ai đó đang đi theo mình....", D lẩm bẩm và từ đó D không chịu đi ra ngoài nữa. Anh trở nên hoang tưởng, sụt kí nghiệm trọng và trở thành 1 người hoàn toàn khác. Trong nhiều tháng, D tiếp tục sống như một ẩn sĩ. Anh ta chỉ ở trong nhà, và theo lời đồn đại là để không phải đối phó với "người đó".


Nhiều ngày trôi qua. D dần dần nghĩ rằng, sau một thời gian dài như vậy, "người đó" ắt hẳn phải đi đến một nơi khác. Anh bước ra ngoài lần đầu tiên sau khoảng thời gian cảm giác như cả thế kỉ. Không khí bên ngoài như tươi mới và sạch sẽ hơn bao giờ hết.


Rồi D đi vào 1 nhà hàng nọ. Nhà hàng có không khí rất thoáng mát và rộng rãi nên D cảm thấy khá thoải mái. Tuy nhiên, anh ta vẫn còn sợ ngồi tại bàn nên anh đã chọn ngồi tại 1quầy bar trống.


"Mình ngu ngốc thật..", D nghĩ thầm, "Không có gì mình phải sợ cả!". Nghĩ như thế,D cảm thấy nhẹ nhõm dần dần...



"Xin chào", người bồi bàn nói, và đặt 1 cốc nước trước mặt D. Và rồi anh ta đặt thêm 1 cốc bên cạnh D, rồi 1 cốc kế bên cốc anh ta vừa đặt, rồi 1 cốc nữa, và sau đó là nhiều cốc nữa..........





Tên dịch giả: Lil Vampire

Nhóm dịch: Consternated Team
 
Chương 72: C72: Sup Miso


Mẹ chồng, người đã qua đời cách đây một năm, là một người rất hiền lành,ấm áp và tao nhã. Bà thậm chí còn rất tốt với con dâu.

Nhưng bố chồng, là một người hoàn toàn trái ngược. Ông khá là độc đoán và bướng bỉnh.
Ông luôn tìm cách bắt bẻ con dâu, luôn la rầy cô mặc dù cô đã cố hết sức để làm ông vui lòng.

Đặc biệt, ông luôn đòi hỏi cao với món súp miso*.
"Không đời nào thứ này lại đòi sánh bằng với món súp tuyệt với của vợ tôi được. Cô là một đứa ngu ngốc (mình giảm nhẹ bớt,chứ đâu cái này chửi nặng hơn) mà chẳng bao giờ có thể học được cách nấu ăn!" -Ông ta kếu lên.


Một ngày nọ, khi cô con dâu trở nên vô cùng tức giận đến nỗi cô đã phun một ít thuốc trừ sâu vào tô súp của ông.
Sau khi ăn, ông chợt la lên:
"Đúng rồi! Vị tuyệt hảo này đây! Đúng cái vị mà vợ tôi thường làm!"
Warn: Đây là thể loại Cryptic, hơi khó hiểu, mấy truyện trước mình dịch cũng vậy luôn. Nhưng lần này khá dễ nhé!


Mẹ chồng, người đã qua đời cách đây một năm, là một người rất hiền lành,ấm áp và tao nhã. Bà thậm chí còn rất tốt với con dâu.


Nhưng bố chồng, là một người hoàn toàn trái ngược. Ông khá là độc đoán và bướng bỉnh.
Ông luôn tìm cách bắt bẻ con dâu, luôn la rầy cô mặc dù cô đã cố hết sức để làm ông vui lòng.

Đặc biệt, ông luôn đòi hỏi cao với món súp miso*.
"Không đời nào thứ này lại đòi sánh bằng với món súp tuyệt với của vợ tôi được. Cô là một đứa ngu ngốc (mình giảm nhẹ bớt,chứ đâu cái này chửi nặng hơn) mà chẳng bao giờ có thể học được cách nấu ăn!" -Ông ta kếu lên.

Một ngày nọ, khi cô con dâu trở nên vô cùng tức giận đến nỗi cô đã phun một ít thuốc trừ sâu vào tô súp của ông.
Sau khi ăn, ông chợt la lên:
"Đúng rồi! Vị tuyệt hảo này đây! Đúng cái vị mà vợ tôi thường làm!"
 
Chương 73: C73: Bức Ảnh Đáng Sợ


Ngày nọ có một cô bé đang trên đường đi học về nhà, cô tình cờ nhìn thấy đống ảnh cũ đã vàng ố bị vứt trên vỉa hè. Những tấm ảnh cũ xếp chồng chất lên nhau được gói một cách rất cẩn thận trong bọc và cột lại bằng những sợi dây cao su.


Cô tò mò nhặt đống ảnh lên và bắt đầu lật xem từng tấm.Khi nhìn vào bức ảnh đầu tiên cô bé liền cảm thấy rùng mình, một người đàn ông mặc chiếc áo màu trắng trông rất đáng sợ xuất hiện trong ảnh, cảnh vật đằng sau ông ta chỉ là một khung nền tối đen. Ông ta đứng khá xa với máy ảnh nên cô không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông đó.



Bức ảnh tiếp theo lại vẫn là người đàn ông đó, sự khác biệt duy nhất là dường như khoảng cách của ông ta đã gần hơn.


Nhìn qua phần còn lại của những bức ảnh,cô bé bắt đầu có cảm giác kì quái. Trong một tấm ảnh khác, khoảng cách của người đàn ông đã càng ngày càng gần hơn nhưng khuôn mặt của ông ta vẫn bị che mờ không thể nhìn rõ được. Điều kì lạ là cô cảm thấy hình như đôi mắt của người đàn ông trong ảnh đang nhìn vào mình.



Tấm ảnh kế, khoảng cách của người đàn ông gần đến nỗi khuôn mặt của ông ta đã hoàn toàn che lấp cả khung hình.


Gần về đến nhà thì cũng là lúc cô bé lật xem tấm hình cuối cùng.Lúc này thay vì là một tấm hình thì trên đó chỉ là dòng chữ : “ Đủ gần rồi đấy “


Nghe thấy tiếng hét vang lên bên ngoài căn nhà, anh trai của cô bé vội vàng chạy đến cửa và lao ra ngoài. Tất cả những gì anh ta nhìn thấy chỉ là đống ảnh cũ bị vứt trên bậc thềm của cửa ra vào. Người trong bức ảnh trông như một phiên bản khá mờ ảo của em gái anh ta, nhưng cô ấy đứng quá xa để có thể nhìn rõ được khuôn mặt.
 
Chương 74: C74: Con Ma Lẩn Khuất


Có một cô gái 20 tuổi đang sống chung với bạn trai của mình. Cuộc sống của họ dành cho nhau là một bài ca hoàn hảo và cả hai đều hy vọng rằng sẽ không có gì xảy ra làm thay đổi tình cảm của họ.

Mỗi lần họ ôm hôn nhau, cô gái đều nói với bạn trai của mình rằng cô không thể sống mà không có anh ta. Anh người yêu cũng trả lời với cô điều tương tự. Họ điên cuồng, say đắm trong tình yêu.


Một đêm thứ bảy, họ đi ra ngoài, tới một hộp đêm để ăn mừng sinh nhật của một người bạn. Trong khi họ ở đó, họ uống bia rượu rất nhiều. Hai người trở về nhà rất muộn, mong được lăn ngay vào giường ngủ, họ đã vào một con đường tắt và lái xe với tốc độ cao.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cả hai đều cảm thấy một cái gì đó đã làm mối quan hệ của họ thay đổi.Những gì họ dành cho nhau có lẽ đã trở nên khác so với lúc trước. Họ không còn nói chuyện với nhau, không chạm vào nhau, không còn dành cho nhau những nụ hôn nữa. Tóm lại, họ gần như hoàn toàn phớt lờ nhau.


Tối hôm đó, cả hai đều cùng xem TV. Có thông tin về một vụ tai nạn chết người đã xảy ra vào đêm hôm trước. Người đưa tin nói rằng một trong những nạn nhân đã chết và một người đã sống sót. Khi những hình ảnh của hai nạn nhân hiện lên trên màn hình, cô gái và bạn trai của cô đã rất kinh hoàng. Họ ngay lập tức nhìn chằm chằm vào mặt mình. Điều đáng sợ nhất là đó là một câu hỏi mà vẫn chưa có ai trả lời ...

Ai trong số họ đã trở thành một con ma?
 
Chương 75: C75: Phòng Chứa Đồ


Phía cuối hành lang nhà tôi là một ngõ cụt, và cha tôi, người vừa mới nghỉ việc và có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, nói rằng "Chúng ta có thể có thêm không gian bằng cách biến nó thành phòng chứa đồ." và tự thực hiện điều đó một mình.

Giống như một người đàn ông bị ám ảnh vậy, chỉ trong chưa đầy một ngày ông đã hoàn thiện một căn phòng chứa đồ với một chiếc kệ và cánh cửa ra vào.

Ngày hôm sau tôi về nhà nhưng bố tôi, người đáng lẽ phải có mặt ở nhà, lại không thấy đâu khiến tôi tự hỏi có phải ông đang làm việc ở phòng chứa đồ hay không. Tôi ra hành lang nhưng không có ông ở đó. Trên cửa phòng chứa đồ thì có một chiếc móc khóa đang treo lủng lẳng.

Cả đêm đó ông không về.


Đêm tiếp theo chúng tôi vẫn không thấy ông trở về, mẹ tôi rất lo lắng và nói rằng hãy phá khóa và nhìn xem bên trong phòng chứa đồ có gì hay không.

Tôi cũng rất tò mò ông đã giấu thứ gì mà ông muốn bảo vệ đến thế, thậm chí còn mua cả ổ khóa để khóa nó lại, thật kì lạ. Nhờ có một mảnh kim loại, tôi đã tách được ổ khóa ra.

Bên trong, chúng tôi thấy bố đang ngồi bó gối trên sàn, đối diện chúng tôi với nụ cười nhàn nhạt và đôi mắt trống rỗng.

Tại sao cửa lại khóa? Làm thế nào bố tôi lại ở bên trong?


Tôi không thể nghe được một câu trả lời khả dĩ vì từ sự việc đó, bố tôi dần suy yếu.

Hôm nay ông vẫn ngồi trong căn phòng chứa đồ, nhìn vào khoảng không và mỉm cười hạnh phúc.


Tên dịch giả: _Rua_

Nhóm dịch: Consternated team
 
Chương 76: C76: Phần Giường Của Bạn Gái


Vài tuần trước tôi chuyển tới căn hộ mới cùng với bạn gái. Đêm trước, chừng 4 giờ sáng, chuông cửa kêu. Tôi lay bạn gái tôi một chút, hi vọng cô ấy sẽ dậy mà xem ai đang làm cái quái gì ngoài đấy.

Cô ấy không phản ứng, chuyện cũng thường thôi vì cô ấy là một người ham ngủ mà. Tôi bước đến cửa tay lăm lăm cây gậy bóng chày. Tôi nhìn qua cái lỗ nhìn. Trước lỗ nhìn, bạn gái tôi đang đứng đấy và cười. Tôi quên mất là đêm qua cô ấy đến trên một chuyến bay muộn khi về thăm cha mẹ. Tôi mở cửa cho cô ấy. Giật mình, tôi chạy về phía giường ngủ. Giường vẫn trống. Tôi nghĩ là tôi đang mơ ngủ, và sau một cuộc nói chuyện ngắn, chúng tôi quyết định đi ngủ. Khi tôi bắt đầu lim dim, cô ấy nói:


"Aw, anh thậm chí còn sưởi ấm phần giường của em nữa."




Dịch giả: Lolimelly_pop
Nhóm dịch: Consternated Team
 
Chương 77: C77: Nắm Tay


Tôi là một nữ sinh trung học, không đặc biệt, mà cũng không có gì để đặc biệt, cuộc đời tôi vỗn dĩ là những chuỗi ngày đau khổ. Nhưng không hiểu sao, bố mẹ tôi lại nhốt tôi vào một nơi chật chội, khó thở.
Ban đầu, tôi còn nghe thấy tiếng khóc ở đâu đó. Và điều cuối cùng tôi nhớ được là mình đang nắm tay những người bạn gái khác ở trường học.



“Vù..."
 
Chương 78: C78: Kẻ Giết Người Bằng Dụng Cụ Đục Nước Đá


Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi rằng cảnh sát đang làm gì trong những ngày này. Họ dường như bất tài đến nỗi không thể giải quyết được tên tội phạm nào thì phải. Tôi sống trong một thành phố với vấn đề an ninh khá là phức tạp, bọn tội phạm ở khắp nơi và gần đây nó lại càng trở nên tồi tệ hơn. Tuần trước, đã có một vụ giết người gần nhà máy nơi tôi làm việc. Một phụ nữ trẻ đã bị đâm chết bằng một cái đục nước đá. Nhưng không phải là dụng cụ đục nước đá bình thường, trên tay cầm của nó còn có hình đầu lâu xương chéo. Tất cả những người sống trong khu vực này đều thật sự rất tức giận. Đây là một thành phố lớn và vụ giết người này đã trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người. Nó bao phủ nặng nề trên tất cả các phương tiện truyền thông. Mẹ và tôi hiện đang sống chung một nhà, bà rất sợ đi ra ngoài vào ban đêm. Tôi đã cố gắng trấn an mẹ rằng không có gì phải lo lắng cả, nhưng bà biết rằng cảnh sát sẽ không thể nào bắt được kẻ giết người. Thậm chí họ còn không thể nào tìm ra được hung khí gây án. Đúng thật là vô dụng.




Tên dịch giả: mEo nGoz^


Nhóm dịch: Consternated Team
 
Chương 79: C79: Nhớ Làm Theo Hướng Dẫn, Từng Bước Một


Tôi tìm được một quyển sách tên là Thuật Trù Ếm.
Ở đầu sách có viết:


“Nếu các bước được thực hiện chính xách đúng theo hướng dẫn, phép trù ếm sẽ được kích hoạt. Tuy nhiên - nếu bất kỳ bước nào thực hiện không đúng sẽ dẫn đến bản thân người ếm bị bùa ngải. Ngươi có chắc muốn tiếp tục không?„



Đương nhiên!
Có một kẻ mà đời này kiếp này tôi không bao giờ tha thứ.
Cũng chính vì kẻ đó mà tôi mới tìm đến cuốn sách Thuật Trù Ếm này đây.
Tôi bắt đầu làm theo hướng dẫn.



“Bước Thứ Nhất: nhắm mắt lại và hình dung trong đầu khuôn mặt kẻ ngươi muốn ếm.„




Quá dễ. Hắn có thành tro tôi vẫn nhận ra.
Tôi hình dung khuôn mặt hắn thật kỹ, kỹ đến hết mức có thể.

Rồi xong. Bước tiếp theo là gì nào...


“Bước Thứ Hai: hãy tưởng tượng ngươi muốn trù ếm đối tượng ra sao.„




Quá đơn giản.
Tôi sẽ cho hắn nếm đủ 108 nỗi khổ của nhân loại, và ban cho hắn một cái chết đau đớn tột cùng!

Rồi xong. Tiếp theo...?

“Bước Thứ Ba: mở mắt ra.„









Nguồn: Saya In Underworld
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top