Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trời Nam Đất Bắc, Không Gặp Lại

Trời Nam Đất Bắc, Không Gặp Lại

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,771
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Trời Nam Đất Bắc, Không Gặp Lại

Trời Nam Đất Bắc, Không Gặp Lại
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tái sinh trở lại, tôi chủ động cắt đứt tất cả liên hệ với Lục Chinh.

Anh ta thi vào Học viện Quốc phòng Hồ Nam, tôi liền đổi nguyện vọng sang Đại học Cảnh sát Bắc Kinh.  

Chỉ để mỗi người một nơi, trời Nam đất Bắc không gặp lại.  

Anh ta về quê ăn Tết tìm tôi, tôi liền lái xe đi du lịch ngay trong đêm.  

Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời.  

Khi anh ta vừa chuyển công tác đến thành phố tôi làm việc, tôi lập tức xin chuyển chỗ khác.  

Thậm chí không gặp mặt anh ta lấy một lần.  

Đời trước, tôi yêu anh ta ba mươi năm, cũng bị anh ta lạnh nhạt ba mươi năm.  

Bốn mươi mấy tuổi, tôi mắc bệnh ung thư.  

Trong những giây phút cuối cùng của đời mình, Lục Chinh đang bận rộn chuẩn bị nhà mới để cưới Hứa San San, hai đứa con trai mà tôi vất vả nuôi nấng lại lo toan hết mình cho đám cưới của họ.  

Còn tôi, cô độc nằm trên giường bệnh chờ chết.  

Một cuộc đời thất bại như vậy, tôi không muốn trải qua thêm lần nào nữa.  
 
Chương 1


Tái sinh trở lại, tôi chủ động cắt đứt tất cả liên hệ với Lục Chinh.

Anh ta thi vào Học viện Quốc phòng Hồ Nam, tôi liền đổi nguyện vọng sang Đại học Cảnh sát Bắc Kinh.  

Chỉ để mỗi người một nơi, trời Nam đất Bắc không gặp lại.  

Anh ta về quê ăn Tết tìm tôi, tôi liền lái xe đi du lịch ngay trong đêm.  

Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời.  

Khi anh ta vừa chuyển công tác đến thành phố tôi làm việc, tôi lập tức xin chuyển chỗ khác.  

Thậm chí không gặp mặt anh ta lấy một lần.  

Đời trước, tôi yêu anh ta ba mươi năm, cũng bị anh ta lạnh nhạt ba mươi năm.  

Bốn mươi mấy tuổi, tôi mắc bệnh ung thư.  

Trong những giây phút cuối cùng của đời mình, Lục Chinh đang bận rộn chuẩn bị nhà mới để cưới Hứa San San, hai đứa con trai mà tôi vất vả nuôi nấng lại lo toan hết mình cho đám cưới của họ.  

Còn tôi, cô độc nằm trên giường bệnh chờ chết.  

Một cuộc đời thất bại như vậy, tôi không muốn trải qua thêm lần nào nữa.  

01

Sau khi nộp lại nguyện vọng thi đại học, cả người tôi như được giải thoát.  

Cuối cùng cũng không cần dây dưa với Lục Chinh nữa.  

Không ai biết, tôi đã tái sinh.  

Hạt chót nộp nguyện vọng sẽ kết thúc vào trưa mai lúc 12 giờ.  

Tôi lo mạng bị nghẽn không đăng nhập được, nên mới lao ra ngoài trong đêm để chỉnh sửa nguyện vọng.  

Đời trước, tôi theo đuổi Lục Chinh cả đời, cũng oán trách anh ta cả đời.  

Cuối cùng, chỉ nhận lại sự cay đắng mà c.h.ế.t trong hận thù.  

Đời này, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta nữa.  

Tôi muốn mỗi người một nơi, trời Nam đất Bắc mãi không gặp lại.  

Ngày 13 tháng 7 là sinh nhật 18 tuổi của tôi.  

Hôm đó, tôi sẽ công khai nói với anh ta: "Tôi không đính hôn với anh nữa. Anh tự do rồi."  

Còn 15 ngày nữa.  

02

Vừa ra khỏi quán net, tôi nhận được tin nhắn của Lục Chinh:  

【Anh đang đi chơi với bạn, có thể sẽ về muộn, giúp anh che giấu một chút. Cảm ơn.】

Tôi sẵn tay trả lời một chữ:【Ừm.】

Tôi và Lục Chinh là thanh mai trúc mã.  

Cha anh ta và cha tôi là đồng đội cũ, mẹ anh ta và mẹ tôi là bạn thân kiêm đồng nghiệp.  

Tôi đã ở nhà anh ba năm, luôn miệng gọi mẹ anh ta là "mẹ Lý".  

Mẹ anh ta đối xử với tôi còn tốt hơn cả con ruột của bà.  

Tôi thầm yêu anh ta, nhưng anh ta lại thích Hứa San San.  

Tôi vốn định chôn chặt tình cảm này trong lòng, ngoan ngoãn làm em gái anh ta cả đời.  

Nhưng vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, Lục Chinh dẫn tôi đến quán bar, trong lúc say xỉn vào nhà vệ sinh, tôi đã bị hai gã đàn ông quấy rối.  

Nếu không phải Lục Chinh tìm tôi khi thấy tôi đi lâu mà không quay lại, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.  

Tôi coi việc bị quấy rối là sự sỉ nhục lớn nhất đời mình, suýt chút nữa đã tự sát.  

Mẹ Lý cảm thấy đó là lỗi của Lục Chinh vì không bảo vệ được tôi, nên ép anh ta hứa đính hôn với tôi.  

Vì cảm giác tội lỗi, Lục Chinh đồng ý, nói rằng sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển sẽ tổ chức tiệc đính hôn.  

Hứa San San không chấp nhận được việc Lục Chinh phải đính hôn, làm ầm ĩ hết cả lên.  

Lục Chinh tìm mọi lý do để an ủi cô ta.  

Đời trước, Lục Chinh thực sự yêu Hứa San San đến điên cuồng.  

Vì cô ta, anh ta sẵn sàng từ bỏ mọi thứ.  

Kể cả nguyên tắc, tương lai và lương tâm của mình...  

Tôi càng níu kéo, mất mát càng nhiều.  

Mất càng nhiều, tôi càng không cam lòng.  

Tôi dùng mọi cách để đối đầu với họ, muốn họ đau khổ như tôi.  

Nhưng cuối cùng, mẹ Lý – người từng coi tôi như con gái, lại không nhìn mặt tôi nữa.  

Hai đứa con mà tôi vất vả nuôi lớn cũng căm ghét tôi.  

Tôi tận tai nghe chúng nói: "Mẹ sống khổ sở như vậy, chi bằng c.h.ế.t sớm đi. Cũng coi như hoàn thành cho cha và dì Hứa. Đã ba mươi năm rồi, họ thực sự rất đáng thương."

Đời này, tôi sẽ không làm kẻ phá hoại tình yêu của họ nữa, cũng không cần hai đứa con bất hiếu đó.  

Tôi thành toàn cho họ, cũng là giải thoát cho bản thân mình.  

Sửa nguyện vọng sớm là bước đầu tiên để tôi rời xa Lục Chinh.  

Cũng là bước đầu tiên tôi sống vì chính mình.  

03

Đời trước, vì muốn ở bên Lục Chinh, tôi từ bỏ Đại học Cảnh sát mà tôi yêu thích, theo anh ta vào Học viện Quốc phòng mà anh ta hằng mong ước.  

Quản lý quân sự hóa nghiêm ngặt hơn quản lý cảnh sát rất nhiều.  

Thời gian và cường độ huấn luyện dài khiến tôi kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần.  

Điều khiến tôi đau khổ hơn là Lục Chinh và Hứa San San cứ lén lút liếc mắt đưa tình ngay trước mặt tôi.  

Tôi ghen ghét đến phát điên, nhưng không dám chỉ trích họ.  

Vì tôi mới là người thứ ba.  

Sau đó, Hứa San San bất ngờ bị đuổi học.  

Lục Chinh nghĩ là tôi làm, nên từ đó không bao giờ cho tôi sắc mặt tốt.  

Sau khi tốt nghiệp, Lục Chinh mãi không muốn thực hiện lời hứa kết hôn với tôi.  

Chỉ đến khi nhận được thiệp cưới của Hứa San San.  

Để cắt đứt hy vọng của Lục Chinh, Hứa San San vội vàng lấy một thiếu gia giàu có nhưng vô dụng.  
 
Chương 2


Lục Chinh mang trái tim nguội lạnh, như cái xác không hồn mà tổ chức hôn lễ với tôi.  

Sau khi kết hôn, anh ta luôn né tránh tôi, suốt nhiều năm trời cũng không về nhà được một lần.  

Tôi đến doanh trại thăm anh ta, anh ta thà trực thay đồng đội cũng không về phòng gặp tôi.  

Mẹ Lý ngày ngày gọi hỏi tôi có tin vui chưa? Thậm chí còn gửi cho tôi một bộ nội y gợi cảm.

Để lấy lòng Lục Chinh, cũng như để mẹ Lý sớm có cháu bế, tôi xấu hổ mặc vào, trèo lên giường trực ban của anh ta.  

Nhưng Lục Chinh lại chỉ thẳng vào mặt tôi, mắng tôi hạ tiện.  

Tôi không chịu nổi nữa, ngay trong đêm chạy về, kiên quyết đòi ly hôn.  

Lục Chinh trở về xin lỗi tôi, nhẹ nhàng dỗ dành tôi, bù đắp lại đêm tân hôn đã trễ ba năm.  

Chỉ một đêm mà tôi liền mang thai, lại còn là thai đôi.  

Tôi nghĩ rằng có con rồi, Lục Chinh sẽ thực hiện trách nhiệm của một người chồng, người cha.  

Nhưng sau này mới biết, con cái chỉ trói buộc được tôi.  

Thứ có thể trói buộc Lục Chinh, chỉ có Hứa San San.  

Ngay cả khi biết rằng tôi khó sinh vì sự khiêu khích của Hứa San San mà suýt chết, anh ta vẫn không chút do dự hết lòng bảo vệ cô ta.

Để tôi tha thứ cho Hứa San San, anh ta quỳ trước mặt tôi, tự đ.â.m mình hai nhát để chuộc tội thay cô ta.  

Lúc đó tôi đang nằm viện, hai đứa con vẫn còn trong lồng ấp.  

Anh ta một câu cũng không hỏi, thậm chí không nhìn con lấy một lần.

04

Vừa về đến nhà, tôi nhận được video từ Hứa San San gửi đến.  

Trong video, cô ta và Lục Chinh ôm chặt nhau, nhảy một điệu nhạc khiến người ta phải đỏ mặt.  

Mẹ Lý vừa đi dạy tối về, thấy tôi xem video chăm chú, liền ghé đầu sát nhìn.  

Thấy rõ nội dung trong video, mẹ Lý tức điên lên.  

"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này! Bỏ mặc vợ chưa cưới của mình để đi với người ngoài à? Mẹ không lột da nó không được!"  

"Còn con hồ ly tinh Hứa San San này, thật không biết xấu hổ! Lục Chinh sắp đính hôn rồi mà con nhỏ đó còn quấn lấy thằng bé nhảy mấy điệu như vậy! Ngày mai mẹ phải tìm cha mẹ con đó nói chuyện cho ra lẽ!"  

Cha Hứa San San là bảo vệ của trường chúng tôi, mẹ cô ta là lao công.  

Mẹ Lý là chủ nhiệm trường, trước nay luôn khoan dung với gia đình họ.  

Cho đến khi bà phát hiện Lục Chinh lén lút qua lại với Hứa San San, mọi chuyện liền bắt đầu thay đổi.  

Mẹ Lý rất xem trọng môn đăng hộ đối, bà coi thường gia thế của Hứa San San.  

Bà hy vọng Lục Chinh và tôi thành đôi, vì cha tôi là thiếu tá, chú tôi là hiệu trưởng trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, cậu tôi là giám đốc sở.  

Các mối quan hệ của tôi có thể giúp Lục Chinh mở ra con đường sáng lạn.  

Vì muốn chia rẽ đôi uyên ương, mỗi lần gặp cha mẹ Hứa San San, mẹ Lý đều cố tìm mọi cách bắt bẻ.  

Bà mong Hứa San San có tự trọng mà rời xa Lục Chinh.  

Nhưng Hứa San San và cha mẹ cô ta đều cố bám lấy Lục Chinh, nhất quyết không buông tay.  

Đời trước, tôi và mẹ chồng hợp sức cũng không thể đẩy Hứa San San ra khỏi Lục Chinh.  

Chỉ đến khi tôi kiệt sức, mẹ Lý già yếu bất lực, Hứa San San mới thành công gả vào nhà họ Lục.  

Thậm chí còn chiếm được hai đứa con trai ngoan ngoãn của tôi.  

Đời này, tôi sẽ không ngăn cản họ nữa.  

Nhưng tôi cũng sẽ không can thiệp việc của mẹ Lý.  

Muốn làm dâu nhà họ Lục, Hứa San San nhất định phải qua được ải của mẹ Lý trước đã.  

05

Hình phạt của mẹ Lý đối với Lục Chinh chỉ có một — đó là dùng roi lông gà đánh.  

Một roi là một vệt máu, đặc biệt ác.  

Tôi cứ nghĩ bị đánh xong, Lục Chinh sẽ trách tôi mách lẻo, rồi chẳng thèm để ý tới tôi nữa.  

Không ngờ anh ta lại chủ động đến xin lỗi tôi.  

"Xin lỗi, để em hiểu lầm rồi. Anh và San San chỉ nhảy một điệu thôi. Không làm gì khác. Em yên tâm, anh biết rõ thân phận mình, sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn."  

Anh ta nói nghe thật thành khẩn.  

Nếu không phải tôi tinh mắt thấy dấu hôn trên cổ anh ta, chắc tôi đã tin những lời dối trá này.  

Anh ta vẫn luôn là kẻ dối trá.  

Hồi nhỏ, anh ta dùng đủ mọi cách để lừa gạt tôi, khiến tôi khóc, khiến tôi cười, khiến tôi giận dỗi.  

Vậy mà tôi không hề nghĩ anh ta là một người anh xấu, bởi vì anh ta rất cưng chiều tôi.  

Sau khi sinh con, anh ta lừa tôi rằng anh ta đã cắt đứt với Hứa San San.  

Tôi đưa hai con trai đến quân đội tổ chức sinh nhật cho anh ta, lại phát hiện trong phòng anh ta đầy ắp đồ dùng của phụ nữ, còn có cả mẹ con Hứa San San.  

Đến khi tôi ốm gần chết, muốn anh ta đến bệnh viện nhìn tôi một lần.  

Anh ta bảo mình bị thương, chân tay không tiện đi lại.  

Thực ra anh ta đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới với Hứa San San.  

Kiếp trước, anh ta lừa tôi cả đời.  

Kiếp này, tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của anh ta nữa.  

Miễn là tôi không tin, anh ta vĩnh viễn sẽ không lừa được tôi.  
 
Chương 3


Tôi nhẹ nhàng phẩy tay: "Anh không cần phải giải thích, tôi không có quyền can thiệp tự do của anh. Lúc Hứa San San gửi video cho tôi, mẹ anh đúng lúc đứng cạnh tôi. Tôi không mách lẻo, đó là do cô ta xui xẻo thôi."  Cố tình khoe khoang tình cảm trước mặt tôi thì nhận hậu quả thôi.  

Nếu không phải cô ta cố ý chọc tức tôi, muốn tuyên bố chủ quyền với tôi, thì cũng chẳng bị mẹ Lý làm cho xấu hổ.  

Lục Chinh cười cay đắng: "Em làm sao mà không có quyền can thiệp? Chờ nhận được giấy báo trúng tuyển, chúng ta sẽ đính hôn. Lúc đó anh sẽ là người của em. Em muốn sai gì, anh làm nấy, tận tụy hết lòng đến c.h.ế.t mới thôi."  

Không đâu, tôi sẽ không nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Quốc phòng, càng không đính hôn với anh ta.  

Anh ta không cần phải chịu ấm ức thế này, cũng không cần miễn cưỡng dỗ dành tôi.  

"Còn mười bốn ngày nữa, chịu khó chút đi."  

Lục Chinh thắc mắc: "Mười bốn ngày gì?"  

Ồ, hóa ra anh ta còn chẳng nhớ sinh nhật tôi.  

Tôi đẩy anh ta ra khỏi phòng mình: "Là ngày anh được tự do. Tôi sẽ để anh toại nguyện."  

06

Sau khi nộp nguyện vọng xong, tôi phải chuẩn bị kiểm tra quân sự.  

Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của mẹ Lý, Lục Chinh không còn ra ngoài lén lút gặp Hứa San San nữa.  

Nhưng thân ở Tào doanh, lòng ở Hán, anh ta ngày ngày ôm điện thoại, lúc thì nhắn tin, lúc thì gọi.  

Mẹ Lý bắt gặp lần nào là đánh lần ấy, thậm chí còn đưa roi lông gà cho tôi: "Con cũng đánh vài cái xả giận đi."  

Tôi chẳng buồn phí sức và thời gian vào chuyện này.  

"Thôi bỏ đi ạ."  

Lục Chinh tưởng tôi không nỡ đánh anh ta, cảm động lắm.  

"Em yên tâm, anh và cô ấy chỉ nói chuyện như bạn bè bình thường, chẳng nói gì khác cả. Anh biết rõ mình đã có hôn ước, không làm gì bậy bạ đâu."  

Hôn ước thì tính là gì?  

Ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không ngăn được anh ta và Hứa San San âm thầm qua lại.  

Tôi chỉ hờ hững đáp một tiếng.  

Chạy bộ, nhảy xa, tập gập bụng mỗi ngày đã khiến tôi mệt muốn chết.  

Còn phải ôn luyện cho bài kiểm tra tâm lý.  

Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà bận tâm xem anh ta tán tỉnh ai.  

Lục Chinh lo lắng Hứa San San không qua được vòng phỏng vấn, hỏi tôi có cách nào không.  

Nếu tôi muốn, đương nhiên là có cách.  

Nhưng tại sao tôi phải làm phiền người nhà mình vì một người tôi ghét?  

"Không có. Không phải anh luôn theo đuổi sự công bằng à? Sao lại muốn phá lệ vì Hứa San San?"  

Lục Chinh không hài lòng với câu trả lời của tôi, nhưng không nói gì.  

Chỉ là từ đó không chủ động nói chuyện với tôi nữa.  

Tôi đã quen với sự lạnh nhạt và phớt lờ của anh ta từ lâu, nên cũng chẳng cảm thấy buồn bã gì cho cam.  

Mẹ Lý nghĩ rằng chúng tôi áp lực quá lớn nên không muốn nói chuyện, cũng không để tâm.  

Bà chỉ ngày ngày nấu cho chúng tôi những món ăn ngon.  

Sáng hôm đi kiểm tra quân sự, Lục Chinh hái một bông hồng trong vườn mang về.  

Mẹ Lý cười: "Cuối cùng thằng nhóc này cũng biết tặng hoa cho con rồi."  

Tôi không nói cho mẹ Lý biết, người thích hoa hồng là Hứa San San.  

Bông hoa này không phải dành cho tôi. 

07

Vừa gặp mặt, Hứa San San đã tát tôi một cái.  

"Cô thật ác độc! Cướp Lục Chinh vẫn chưa đủ, còn khiến dì Lý đuổi việc cha mẹ tôi nữa."  

Cha mẹ của Hứa San San bị đuổi việc?  

Xem ra lần này mẹ Lý thực sự nổi giận.  

Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi đâu?  

Không dám chống lại mẹ chồng tương lai, cô ta định trút giận lên tôi sao?  

Hổ không gầm, cô ta tưởng tôi là mèo bệnh à?  

Tôi giơ tay định đánh trả, nhưng Lục Chinh đã ngăn tôi lại.  

"Cha mẹ cô ấy thất nghiệp, gia đình rất khó khăn. Em đừng so đo với cô ấy nữa. Nếu em thực sự tức giận, thì cứ đánh anh đi. Đánh vài cái cũng được."  

Tôi bật cười vì tức.  

Nhà cô ta khó khăn thì có thể tát tôi sao?  

Tôi là cái bao cát cho cô ta trút giận à?  

Tôi hỏi Lục Chinh: "Anh là gì của cô ta? Có thể thay cô ta xin lỗi, chịu đòn thay cô ta sao?"  

Lúc này Lục Chinh mới nhớ ra giữa chúng tôi còn có hôn ước.  

Anh ta, chồng chưa cưới này, lẽ ra phải bảo vệ tôi mới đúng. Nhưng anh ta vẫn không chịu buông tay.  

"Nếu không phải vì chuyện đó, chúng ta căn bản sẽ không đính hôn. Mẹ anh cũng sẽ không nhắm vào cha mẹ cô ấy. Duyệt Duyệt, San San đã rất khó chịu rồi, em không thể thông cảm cho cô ấy một chút sao?"  

Kiếp trước, khi chúng tôi cùng học ở Học viện Quốc phòng, mỗi lần tôi và Hứa San San tranh chấp, Lục Chinh cũng dùng những lời này để bắt tôi nhượng bộ.  

Rõ ràng anh ta biết tôi rất kiêng kỵ chuyện đó, nhưng vẫn nhắc đi nhắc lại.  

Vì bảo vệ Hứa San San, anh ta không ngần ngại đ.â.m từng nhát d.a.o vào tim tôi.  

Cứ như thể tôi không biết đau vậy.  

Giờ đây, anh ta lại đối xử với tôi như thế, nhưng lần này tôi sẽ không nhượng bộ nữa.  

Tôi lạnh mặt, từng chút một gỡ tay Lục Chinh ra.  

Sợ tôi làm to chuyện khiến Hứa San San bị thiệt, Lục Chinh hạ giọng xin tôi tha cho cô ta.  
 
Chương 4


"Duyệt Duyệt, cô ấy thực sự không cố ý đánh em. Chỉ là quá bức xúc..."  

Tôi hít sâu một hơi, ngắt lời anh ta: "Hay là bây giờ tôi báo cảnh sát?"  

Lục Chinh biết rằng nếu tôi báo cảnh sát, Hứa San San chắc chắn sẽ không có cơ hội tham gia buổi khảo hạch.  

Sau một hồi do dự, Lục Chinh tránh sang một bên.  

Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt Hứa San San.  

Đến giây cuối cùng, Lục Chinh vẫn không nỡ để Hứa San San chịu cú tát này.  

Anh ta đẩy Hứa San San ra, tự đưa mặt mình ra đỡ.  

Cái tát này, tôi dồn hết sức, để lại một vết đỏ trên mặt Lục Chinh.  

Hứa San San kinh hô: "Anh Chinh? Sao anh lại làm vậy? Cô ta dựa vào đâu mà đánh anh? Em phải báo thù cho anh!"  

Lục Chinh ngăn Hứa San San lại, mắt đỏ hoe hỏi tôi: "Giờ được chưa?"  

Nhìn vẻ mặt uất ức, phẫn nộ của họ, cứ như thể tôi mới là kẻ vô lý.  

Thôi kệ.  

Chỉ còn 12 ngày nữa là kết thúc rồi.  

Nhẫn nhịn một chút vậy.  

08

Lục Chinh một lòng chăm lo cho Hứa San San, sợ cô ta vì chuyện cha mẹ thất nghiệp mà ảnh hưởng đến buổi khảo hạch.  

Thậm chí không nhận ra tôi không thi cùng phòng với họ.  

Đến khi kiểm tra thể lực, Lục Chinh cuối cùng cũng nhận ra, hỏi tôi có phải đã đổi nguyện vọng hay không.  

Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ lười biếng gật đầu.  

Lục Chinh có vẻ hơi tức.  

"Tại sao?"  

"Đột nhiên cảm thấy không chịu được việc quản lý toàn quân sự hóa, nên không muốn thi nữa."  

Lục Chinh truy hỏi nguyện vọng đầu tiên của tôi là trường nào.  

Nói ra, biết đâu họ sẽ vui vẻ hơn, bớt gây chuyện cho tôi.  

"Đại học Cảnh sát."  

Lục Chinh vô thức lẩm bẩm: "Xa thế à?"  

Xa mới không làm phiền được hai người các anh yêu nhau chứ.  

Tôi không nói gì, bước ngang qua người Lục Chinh.  

Lúc xuống bậc thang, một bàn tay từ phía sau đẩy tôi một cái.  

Dù tôi kịp thời bám vào tay vịn, vẫn bị trật chân.  

Không nghiêm trọng, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến điểm thể lực.  

Hứa San San cười lạnh: "Cô suýt khiến tôi trượt khảo hạch, tôi cũng phải khiến cô trượt kiểm tra thể lực."  

Tôi liếc nhìn camera giám sát trên đầu, không nói gì.  

Sắp đến giờ kiểm tra rồi, tôi không có thời gian đôi co với Hứa San San.  

Giám khảo biết tôi bị trật chân nên chuyển tên tôi xuống cuối danh sách, còn chu đáo gọi người đến xoa bóp cho tôi.  

Mục đầu tiên là chạy 50m, tôi mất 15 giây.  

Không đạt.  

Có tổng cộng bốn mục, ba mục còn lại tôi bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn.  

Nếu không, tôi sẽ không đậu vào đợt xét tuyển sớm.  

Chỉ có thể tham gia xét tuyển thông thường.  

Ánh mắt giám khảo nhìn tôi cũng đầy lo lắng.  

Nhảy xa, lần đầu tiên tôi chỉ nhảy được 1,4m.  

Đến lần thứ ba mới vừa đủ điểm.  

Hai mục còn lại là chạy 800m và gập bụng, tôi đều đạt.  

Vừa ra khỏi trường thi, tôi lập tức báo cảnh sát.  

Hứa San San bị cảnh sát bắt giữ. 

09

Lục Chinh lo đến phát điên, sau khi đàm phán với cảnh sát không có kết quả, anh ta đành mặt dày đến cầu xin tôi.  

"Duyệt Duyệt, em có thể tha thứ cho San San không? Cô ấy không cố ý đâu."  

Tôi hỏi Lục Chinh đã xem qua camera giám sát chưa.  

Chỉ cần anh ta xem qua một lần, sẽ không nói ra những lời như thế.  

Trong lòng Lục Chinh cũng hiểu rõ, Hứa San San hoàn toàn cố ý. Nhưng anh ta vẫn tìm cách bào chữa cho cô ta.  

"Cô ấy có chút hiểu lầm với em. Anh sẽ từ từ khuyên nhủ cô ấy. Anh đảm bảo sau này cô ấy sẽ không làm bất kỳ điều gì tổn thương em nữa."  

Hứa San San luôn nghĩ rằng chuyện ở quán bar là do tôi tự biên tự diễn, mục đích là chia rẽ cô ta và Lục Chinh.  

Đó là một vết sẹo mà tôi không muốn ai biết, vậy mà họ hết lần này đến lần khác nhắc lại trước mặt tôi.  

Bây giờ, Lục Chinh lại lôi chuyện đó ra.  

Tôi kiên quyết từ chối: "Lời đảm bảo của anh không có tác dụng. Anh không kiểm soát được cô ta, cũng chẳng đủ cứng rắn để trừng phạt cô ta."  

Lục Chinh bối rối đến cực điểm.  

Vừa vì sự ngông cuồng của Hứa San San, vừa vì tôi không nể mặt anh ta.  

Nhưng anh ta vẫn không buông bỏ được Hứa San San.  

"Em thực sự không thể..."  

Tôi ngắt lời anh ta: "Làm sai thì phải chịu phạt, đây là hình phạt cô ta đáng phải nhận. Tôi sẽ không tha thứ."  

Kiếp trước, tôi quá yếu đuối, luôn mềm lòng.  

Chính vì vậy, Hứa San San mới hết lần này đến lần khác giẫm lên đầu tôi mà nhảy múa.  

Lần này, tôi nhất định phải cho cô ta một bài học.  

Tôi quay người trở về phòng, Lục Chinh nắm lấy cánh tay tôi, khẩn thiết cầu xin:  

"Nếu anh dùng mười năm tốt đẹp giữa chúng ta để xin một ân huệ, em có thể nể mặt anh lần này không?"  

Trong mười năm qua, Lục Chinh thực sự đối xử với tôi rất tốt.  

Anh ta như một người anh trai ruột, luôn che chở, nhường nhịn tôi, thay tôi gánh mọi rắc rối, thậm chí vì tôi mà đánh nhau, mắng chửi người khác...  

Đặc biệt là sau khi mẹ tôi qua đời.  

Nếu không có anh ta, tôi có lẽ đã mắc bệnh tâm lý.  

Làm sao có thể thi đỗ Đại học Cảnh sát được?  
 
Chương 5


Chính vì anh ta từng đối xử tốt với tôi như vậy, nên kiếp trước tôi mãi không quên được anh ta, luôn hy vọng anh ta sẽ quay lại.  

Tôi không có cha mẹ để dựa vào, không có anh chị em để bầu bạn, chỉ có mỗi anh ta.  

Khi đó, tôi không biết rằng, một người đàn ông khi đã có người trong lòng, sẽ không bao giờ để tâm đến thanh mai trúc mã nữa.  

Kiếp này, tôi và anh ta sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì nữa, món nợ này tôi cũng nên trả cho anh ta.  

"Được. Nhớ lấy lời anh nói. Từ giờ chúng ta không ai nợ ai."  

Thấy giọng tôi dứt khoát, Lục Chinh có chút hoảng hốt.  

Anh ta muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi đã trực tiếp giật tay ra, đóng cửa lại.  

Không gõ được cửa phòng tôi, Lục Chinh nhắn tin xin lỗi.  

【Duyệt Duyệt, xin lỗi em. Anh lại khiến em buồn.】

Thấy không? Anh ta hiểu rõ mọi thứ, nhưng vẫn bảo vệ Hứa San San đến cùng.  

【Xin lỗi chẳng có ý nghĩa gì. Anh cũng chỉ làm theo điều trái tim mách bảo thôi.】

Dù sao tôi cũng không còn yêu anh ta nữa.  

Tuy đau lòng, nhưng cũng chỉ còn sáu ngày thôi.  

Nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua.  

10

Sau khi được thả, Hứa San San không những không thu mình, mà còn trắng trợn thách thức và sỉ nhục tôi.  

"Cô chẳng qua chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, làm bộ làm tịch cái gì? Báo cảnh sát à? Báo cảnh sát thì làm được gì? Cô không biết cha của anh Chinh là sĩ quan, quan hệ rất rộng sao?"  

"Cô thôi cái trò bám lấy anh Chinh đi được không? Dù cô mặt dày bám lấy anh ấy, thì cũng bám được bao lâu? Đợi chúng tôi vào Học viện Quốc phòng, một năm về được một lần, cô có gặp được anh ấy không? Dì Lý có bênh cô thế nào, cũng không thể đến trường kéo anh Chinh về được."  

"Anh Chinh căn bản không thích cô, sao có thể vì trách nhiệm cô gán cho mà yêu cô? Anh ấy không bao giờ đính hôn với cô, lại càng không cưới cô. Cô nên từ bỏ đi!"  

Tôi đang bận chọn lễ phục để mặc trong tiệc trưởng thành, vốn không định để ý đến Hứa San San.  

Nhưng thực sự không chịu nổi dáng vẻ ngông cuồng ngu ngốc của cô ta.  

Tôi quyết định tốt bụng chỉ điểm cho cô ta một chút.  

"Anh Chinh chưa bao giờ nói với cô sao? Cha tôi cũng là thiếu tá, cùng cấp với cha anh ta. Chú tôi là hiệu trưởng, cậu tôi là giám đốc sở. Tôi muốn hại cô, Lục Chinh cũng không cứu nổi cô."  

"Cô nghĩ là Lục Chinh nhờ quan hệ để đưa cô ra à? Không phải, là anh ta cầu xin tôi tha cho cô, còn đảm bảo rằng sẽ không có lần sau. Tôi mới đồng ý thả cô. Nếu tôi không gật đầu, đừng nói Học viện Quốc phòng, bất kỳ trường nào cần xét lý lịch cô cũng đừng mơ mà vào. Hiểu chưa?"  

Hứa San San không tin tôi có bối cảnh lớn như vậy.  

"Cô cứ nói khoác đi! Ba năm cấp ba ai thấy cha cô bao giờ? Hiệu trưởng khi nào đã từng ưu ái cô? Cậu cô làm giám đốc sở thì to lắm sao? Cô chẳng qua chỉ là kẻ đáng thương không nhà cửa. Ăn bám vào nhà anh Chinh để lừa ăn lừa uống!"  

Bốn chữ "không nhà cửa" khiến tôi nhói lòng.  

Dù tôi có gia thế tốt, có nhiều người chống lưng, nhưng tôi thực sự không có nhà.  

Cha tôi là người cuồng công việc, quanh năm không về.  

Lần cuối tôi gặp ông là ở đám tang của mẹ, đến nay đã hơn ba năm.  

Chú và cậu tôi đều bận công việc, lại có gia đình riêng để chăm sóc.  

Không ai quan tâm đến tôi.  

Từ khi mẹ mất vì tai nạn xe, tôi đã luôn sống nhờ ở nhà họ Lục.  

Ba năm qua, mẹ Lý luôn coi tôi như con ruột mà chăm sóc.  

Tôi cũng từng coi bà như mẹ mình.

Cho đến khi sống lại lần này, nhớ lại kiếp trước, sau khi tôi và Lục Chinh trở mặt, bà đã chỉ trích và lạnh nhạt với tôi như thế nào.

Tôi không thể đối xử thân thiết với bà như trước được nữa.  

Mỗi ngày sống trong nhà họ Lục đều là một sự giày vò.  

Còn ba ngày nữa thôi.  

11

Một ngày trước sinh nhật, mợ tôi gọi điện đến: "Có chuyện này, mợ nghĩ mãi vẫn thấy nên nói với con. Chuyện con bị quấy rối đã có phát hiện mới."  

Kiếp trước tôi rất kiêng kỵ chuyện này, chỉ cần nghe hai chữ "quấy rối" là nổi cáu, không để mợ nói tiếp.  

Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông, muốn nghe xem rốt cuộc điều gì khiến mợ trằn trọc cả đêm.  

"Mợ nói đi ạ."  

"Hai gã quấy rối con rất có thể là do Lý Xuân Mai xúi giục. Khi đó chúng đã uống say, bị kẻ nào đó dẫn đến chỗ con. Theo mô tả của chúng và nhân viên quán bar, người đó rất có thể là Lý Xuân Mai. Tất cả camera gần đó đều không quay được mặt bà ta, không thể chứng minh bà ta cũng ở quán bar. Lại càng không có bằng chứng cho thấy chính bà ta đã xúi bọn chúng quấy rối con. Vì vậy, mợ vẫn chưa nói với con."  

"Chuyện này con tự biết trong lòng là được, đừng nói ra ngoài."

Cúp máy, tôi ngây người hồi lâu.  

Hóa ra kẻ thực sự hại tôi cả đời không phải hai tên quấy rối đó.  

Mà là người tôi từng coi như mẹ ruột – mẹ Lý.  

Bà không thích Hứa San San, nhưng lại để mắt đến gia thế của tôi.  
 
Chương 6


Bà mới nghĩ ra cách tàn nhẫn như vậy để ép Lục Chinh đính hôn với tôi.  

Tôi chỉ là quân cờ để bà chia rẽ Lục Chinh và Hứa San San.  

Là bàn đạp để mở đường cho Lục Chinh.  

Không trách được bà luôn xúi giục tôi tranh giành Lục Chinh với Hứa San San.  

Khi tôi liên tiếp thua trước Hứa San San, bà khinh thường tôi vô dụng, không giữ được trái tim của Lục Chinh, nên không còn quan tâm đến tôi nữa, để mặc tôi một mình khó nhọc nuôi hai đứa con.  

Lúc tôi quyết tâm đấu với Lục Chinh, bà lại âm thầm đ.â.m sau lưng tôi.  

Từ đầu đến cuối, bà chưa từng thật lòng yêu thương tôi.  

Chỉ có tính toán và lợi dụng.  

__

Mẹ Lý ôm một chiếc hộp lớn, cười tươi bước vào phòng.  

"Duyệt Duyệt, mẹ Lý chuẩn bị một bất ngờ cho con. Mau mở ra xem nào."  

Tôi ngoan ngoãn nhận lấy chiếc hộp, mở ra, giả vờ ngạc nhiên.  

"Wow! Chiếc váy đẹp quá. Cảm ơn mẹ Lý."  

Mẹ Lý cầm váy ướm lên người tôi, càng nhìn càng hài lòng.  

"Đợi đến ngày con và Lục Chinh đính hôn, con mặc chiếc váy này nhé?"  

"Được, khi nào đính hôn với Lục Chinh con sẽ mặc chiếc váy này."  

Tôi sẽ tặng chiếc váy này cho Hứa San San.  

Để cô ta làm con dâu của bà, hẳn sẽ rất thú vị.  

Bà đã hại tôi cả đời, tôi cũng muốn bà cả đời không được yên lòng.  

Tôi khoác tay mẹ Lý, mỉm cười: "Mẹ Lý, ngày mai con cũng có một bất ngờ dành cho mẹ." 

12

Buổi lễ trưởng thành của tôi được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất trong thành phố.

Khách mời không đông, ngoài những người thân và bạn bè thân thiết của cha mẹ tôi, chỉ có Lục Chinh và mẹ Lý.

Mẹ Lý tươi cười trò chuyện cùng họ hàng của tôi.

Lục Chinh gượng gạo chào hỏi các chú và cậu của tôi.

Một nhân viên phục vụ bước vào hỏi: "Cô Phan, bên ngoài có một cô gái trẻ tên Hứa San San nói rằng cô mời cô ấy đến. Có nên mời cô ấy vào không?"

Nghe đến cái tên Hứa San San, Lục Chinh bỗng rùng mình, tức giận liếc nhìn tôi.

Mẹ Lý thì hài lòng mỉm cười, dành cho tôi một cái nhìn tán thưởng.

Mợ tôi cười lạnh, liếc nhìn Lục Chinh: "Có phải cô ta là người đã đẩy con, suýt chút nữa khiến con không thể vượt qua bài kiểm tra thể lực không?"

Tôi mỉm cười gật đầu, bảo nhân viên phục vụ mời Hứa San San vào.

Lục Chinh muốn ngăn cản, nhưng nhân viên phục vụ chẳng thèm để ý đến anh ta.

Hứa San San mặc chiếc váy trắng giống hệt lần nhảy cùng Lục Chinh, còn trang điểm nhẹ, tết tóc thành một kiểu b.í.m xinh đẹp.

Cô ta trông rất xinh xắn, lại đầy tự tin, cao ngạo đứng ở cửa.

Nhưng khi nhìn thấy tôi được mọi người vây quanh, ánh mắt Hứa San San lập tức trở nên ảm đạm.

Tựa như một nàng Lọ Lem xông vào bữa tiệc của hoàng tử, ngoài sự ngạc nhiên còn có cả sự tự ti.

Lục Chinh lập tức bước đến, dùng thân mình che chắn ánh mắt tò mò của mọi người hướng về Hứa San San.

Anh ta thật chu đáo, trước đây anh ta cũng đối xử với tôi như vậy.

"Sao em lại đến đây?" Trong mắt Lục Chinh đầy sự lo lắng.

"Là Phan Duyệt mời em tới. Cô ta nói hôm nay anh sẽ cầu hôn cô ta. Anh Chinh, anh đừng cầu hôn cô ta được không? Em thật sự rất thích anh. Em biết mình không bằng Phan Duyệt, nhưng em thực sự thích anh."

Giọng của Hứa San San càng lúc càng nhỏ dần.

Cô ta cũng chỉ vừa mới bước qua sinh nhật 18 tuổi. Nhìn sinh nhật của tôi, cô ta liền hiểu ngay khoảng cách giữa tôi và cô ta.

Nếu là Lục Chinh, cô ta cũng sẽ chọn tôi và từ bỏ chính mình.

Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Chinh, như người đang chìm nắm lấy chiếc phao duy nhất.

Thấy tôi mãi không có động thái gì, trên gương mặt mẹ Lý lộ rõ vẻ sốt ruột.

Bà nhắc nhở: "Duyệt Duyệt, con gọi cô ta đến làm gì?"

Tôi như bừng tỉnh, bảo nhân viên phục vụ đi lên phòng lấy một chiếc hộp lớn xuống, rồi đưa cho Hứa San San.

"Đây là lễ phục đính hôn mà mẹ Lý tặng cho con dâu tương lai của bà, cô thử xem có vừa không?"

Hứa San San cầm lấy chiếc hộp bằng hai tay, ngạc nhiên nhìn mẹ Lý.

"Dì ơi, dì muốn để anh Lục Chinh đính hôn với cháu sao? Còn tặng cháu lễ phục nữa?"

Lục Chinh bối rối nhìn tôi.

Anh ta đã rất khó khăn mới thuyết phục bản thân từ bỏ Hứa San San, chấp nhận đính hôn với tôi.

Anh ta đã dằn vặt suốt thời gian dài, không ngờ tôi lại đột nhiên không muốn đính hôn với anh ta nữa.

Tôi thật sự không cần anh ta.

Còn thay anh ta sắp đặt một màn "con dâu gặp nhà chồng" để công khai bắt ép mẹ anh ta chấp nhận Hứa San San.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu ý tôi khi nói sẽ thành toàn cho anh ta.

Sự hoang mang trong mắt Lục Chinh ngày một tăng.

Tôi nhanh chóng lên tiếng trước khi anh ta kịp nói gì: "Anh có thích bất ngờ này không? Tôi đã chuẩn bị suốt nửa tháng."

Lục Chinh, lần này anh không cần phải nói xin lỗi với tôi nữa.

Cũng không cần nói cảm ơn.

Vì tôi chẳng có ý tốt đâu.

13

Mẹ Lý hoảng hốt giật lại chiếc váy từ tay Hứa San San.  

"Đừng mơ! Cô cũng xứng sao? Đây là chiếc váy tôi tặng cho Duyệt Duyệt."  
 
Chương 7


"Duyệt Duyệt, chẳng phải hôm qua mẹ đã nói rồi sao, đây là váy mẹ tặng cho con để mặc trong lễ đính hôn mà. Sao con lại hiểu nhầm ý của mẹ được?"  

Hiểu nhầm là bà ấy.  

Tôi chỉ nhận chiếc váy, nhưng chưa từng nói sẽ mặc nó.  

Bà tặng tôi một "bất ngờ," thì tôi cũng phải trả lại một bất ngờ.  

Tôi nhận chiếc váy từ tay mẹ Lý, rồi đưa lại cho Hứa San San.  

"Lục Chinh thích Hứa San San, người đính hôn với anh ấy đương nhiên cũng nên là cô ấy. Mẹ Lý, mẹ không nên chia rẽ đôi uyên ương. Tình yêu sẽ vượt qua mọi khó khăn. Mẹ nên tin rằng họ sẽ hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn."  

Tôi cũng tặng luôn chiếc vòng tay cỏ bốn lá mà Lục Chinh đã tặng tôi nhân ngày sinh nhật cho Hứa San San.  

"Đây là vòng tay Lục Chinh mua, thử xem có vừa không?"  

Lục Chinh và mẹ Lý hoàn toàn sững sờ.  

"Duyệt Duyệt." Lục Chinh định kéo tay tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng né tránh, rồi đẩy Hứa San San đang ngơ ngác về phía trước: "Đi thay váy đi. Nếu không vừa, mẹ Lý còn có thể sửa lại."  

Hứa San San mừng rỡ cảm ơn tôi, ôm váy rồi bước theo nhân viên đi thay.  

Mẹ Lý chặn Hứa San San lại.  

"Đứng lại! Đó không phải là đồ của cô! Cô không được động vào!"  

Mợ tôi kéo mẹ Lý ra một góc, cố khuyên nhủ: "Ép buộc quá cũng không hay. Cô gái kia nhìn cũng không tệ, sau này chắc chắn sẽ thành tài."  

Mẹ Lý buột miệng: "Cô ta chỉ là con gái một nhân viên bảo vệ, dựa vào đâu mà xứng với con trai tôi? Nếu bà thích cô ta như vậy, sao không để cô ta làm con dâu nhà bà?"  

Mợ tôi thản nhiên đáp: "Nó đâu có thích con trai tôi. Hơn nữa, con trai tôi đã có bạn gái rồi, lại là kiểm sát viên. Tương lai đầy triển vọng."  

Mẹ Lý càng tức giận hơn, liền nhéo mạnh Lục Chinh hai cái rồi đẩy anh ta đến trước mặt tôi.  

"Lục Chinh, mau nói rõ với Duyệt Duyệt! Nói rằng con thích con bé, không phải Hứa San San. Nhanh lên!"  

Lục Chinh làm sao có thể nói ra lời trái lòng mình trước mặt Hứa San San?  

Anh ta đã làm đủ mọi cách để không khiến Hứa San San phải chịu chút tổn thương nào.  

Đồng thời, anh ta cũng rất rõ bản thân đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương tôi để bảo vệ cô ta.  

Thậm chí cả tình cảm giữa chúng tôi cũng bị anh ta đem ra lợi dụng.

Giờ đây, anh ta có tư cách gì để nói thích tôi?  

Dù có nói, tôi cũng không tin.  

Lục Chinh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, vừa uất ức vừa hối hận.  

Anh ta vừa định mở miệng thì Hứa San San đã chạy đến bên anh ta.  

"Anh Chinh, em mặc chiếc váy này rất vừa. Anh mau nhìn xem em có đẹp không?"  

Lục Chinh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo tôi.  

Hứa San San không hài lòng với sự hờ hững của anh ta, liền nhõng nhẽo đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh ta.  

"Anh không nhìn em. Có phải anh không muốn đính hôn với em không?"  

Lục Chinh không đáp, ánh mắt vẫn dừng lại trên người tôi.  

Lâu lắm rồi anh ta mới nhìn tôi chăm chú như vậy.  

Chỉ cần có mặt Hứa San San, ánh mắt anh ta sẽ luôn hướng về phía cô ta.  

Bây giờ khi tôi sắp rời đi, anh ta lại không nỡ rời xa tôi.  

Nghe đến hai từ "đính hôn," mẹ Lý như phát điên.  

Nếu không có mợ tôi ngăn cản, bà chắc chắn đã lao đến xé xác Hứa San San.  

14

Bị tôi chơi một vố, mẹ Lý liền nhắc đến chuyện tôi bị quấy rối ngay trước mặt mọi người.  

"Đều tại Lục Chinh, đưa con đến quán bar nhưng lại không bảo vệ được con, hại con bị hoảng sợ. Giờ con đã ổn chưa?"  

Ai cũng biết đó là điều cấm kỵ của tôi.  

Những ngày đầu xảy ra chuyện, tôi như hóa điên, không ăn không ngủ, suốt ngày đêm gào khóc.  

Chú thím, cậu mợ…không một ai có thể dỗ dành được tôi.  

Chỉ có Lục Chinh mới giúp tôi ngủ yên một giấc.  

Lúc mẹ Lý đề nghị Lục Chinh đính hôn với tôi, không ai phản đối cả.  

Giờ đây, khi tôi đã vượt qua được nỗi đau và quyết định không đính hôn với Lục Chinh nữa, họ cũng không phản đối.

Nhưng lời của mẹ Lý có thể khiến tôi một lần nữa suy sụp trở lại.  

Cậu và chú tôi đều đằng đằng sát khí.  

Lục Chinh liên tục ra hiệu bảo mẹ Lý dừng lại.  

Nhưng bà như người mù, không đọc được tín hiệu, vẫn tiếp tục đ.â.m vào nỗi đau của tôi.  

"Con gái đừng đến những nơi như quán bar, dễ chịu thiệt thòi lắm."  

Cậu tôi nổi giận định đứng dậy, nhưng bị mợ kéo lại.  

"Mẹ Lý, hôm đó bà cũng đến quán bar đúng không? Mùa hè nóng nực sao lại đeo khẩu trang? Là cảm hay có chuyện gì không tiện nói? Nếu đã có mặt ở đó, tại sao không đưa Duyệt Duyệt về nhà?"  

Mẹ Lý biết chuyện bị lộ, không dám nói thêm lời nào.  

Để xoa dịu bầu không khí, thím hỏi tôi về chuyện nhập học.  

"Duyệt Duyệt vẫn đăng ký Học viện Quốc phòng à? Danh sách đã có chưa? Đồ dùng nhập học thím đã chuẩn bị sẵn cho con rồi."  

Tôi đặt đũa xuống.  

"Dạ không, con đăng ký Đại học Cảnh sát. Danh sách vừa công bố, con không phụ lòng mọi người đâu, đã trúng tuyển rồi ạ."

Người thân dành cho tôi nhiều lời khen ngợi và chúc mừng.  

Hứa San San lại chen ngang không đúng lúc.  
 
Chương 8


"Cô làm cảnh sát á? Với cái kiểu tiểu thư của cô làm sao chịu được khổ? Lương cảnh sát đủ cho cô mua một chiếc váy sao?"  

Lục Chinh định bịt miệng Hứa San San, nhưng cô ta lại tinh nghịch hôn lên lòng bàn tay anh ta một cái.  

Hành động thân mật kiểu này nếu chỉ có hai người thì ngọt ngào, nhưng ở nơi đông người lại trở nên thô tục.  

Lục Chinh đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu lên.  

Tôi điềm tĩnh đáp lại: "Người như tôi thực sự rất thích hợp để học ngành cảnh sát. Có thể thực sự sống đúng với tinh thần *uy vũ bất năng khuất, phú quý bất năng dâm*. Hết lòng vì nhân dân. Còn nếu là người như cô làm cảnh sát, mới thật sự là hại mình hại người. Người khác chỉ cần chút lợi nhỏ đã mua chuộc được cô, hoặc nhẹ nhàng đe dọa là cô khuất phục ngay."  

*Uy vũ bất năng khuất, phú quý bất năng dâm: Không khuất phục trước quyền lực, không bị tiền bạc cám dỗ.

Cậu tôi nhiệt liệt vỗ tay: "Nói hay lắm! Hệ thống cảnh sát chúng ta cần những nhân tài như con. Cậu thay mặt Sở cảnh sát tỉnh hoan nghênh con gia nhập!"  

Mợ cũng góp vui: "Thế thì mợ tạm thay mặt Viện kiểm sát chào đón con."  

Hứa San San không biết lượng sức mình, chất vấn cậu và mợ tôi:  

"Dựa vào đâu mà hai người thay mặt Sở cảnh sát tỉnh và Viện kiểm sát chào đón cô ta? Đó đâu phải nhà các người!"  

Lục Chinh bấy giờ chẳng muốn quản Hứa San San nữa.  

Ánh mắt chế giễu của mọi người khiến anh ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. 

15

Còn chưa ăn xong, Lục Chinh đã đưa Hứa San San rời đi.

Sự ngu ngốc của cô ta khi bộc lộ trước mặt anh ta thì gọi là ngây thơ, trong sáng. Nhưng phơi bày trước mọi người thì chỉ có thể gọi là mất mặt.

Mẹ Lý cũng bỏ dở bữa tiệc mà rời đi giữa chừng.

Sau bữa ăn, tôi không quay lại nhà họ Lục mà ở lại khách sạn.

Thím dặn nhân viên phục vụ đến nhà họ Lục giúp tôi thu dọn đồ đạc.

Hai ngày sau, tôi rời khách sạn và về lại nhà mình.

Căn nhà của tôi đã bỏ không suốt ba năm nay.

Ngoài chậu hoa đã khô héo trên ban công, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc mẹ còn sống.

Sau khi dọn dẹp qua loa, tôi mặc lại bộ quần áo mẹ từng mặc, nằm trên chiếc ghế xích đu mẹ yêu thích nhất, mơ một giấc mơ được yêu thương.

Mẹ tôi là một người phụ nữ rất xinh đẹp và sành điệu, thích làm đẹp và vui chơi.

Mẹ rất chiều chuộng tôi, tôi muốn gì mẹ cũng cho.

Mẹ từng nói rằng tôi từ nhỏ đã không có cha bên cạnh, lại là một cô gái nhạy cảm. Mẹ phải cho tôi thật nhiều tình thương, như vậy tôi mới có thể lớn lên khỏe mạnh.

Nhưng tôi còn chưa kịp trưởng thành thì mẹ đã ra đi.

Khi nhận được giấy báo nhập học, tôi đã chụp ảnh gửi cho cha.

Tôi muốn đến gặp ông.

Không biết bây giờ ông có tiện không?

Tin nhắn của cha vẫn chưa đến, nhưng lại nhận được lời xin lỗi của Lục Chinh.

【Duyệt Duyệt, xin lỗi em. Trong những lần em và San San xảy ra tranh cãi, anh luôn đứng về phía cô ấy mà bỏ qua em. Anh không thích cô ấy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đính hôn với cô ấy. Anh chỉ thấy thương cô ấy, muốn giúp đỡ cô ấy mà thôi.】

Tôi tin lời anh ta nói là thật.

Anh ta thích Hứa San San nhưng chưa đến mức muốn kết hôn với cô ta.

Kiếp trước, anh ta luôn không thể quên được Hứa San San, một nửa lý do là vì yêu mà không thể có được.

Càng không thể đạt được, càng muốn có.

Nhưng khi đã có trong tay, lại cảm thấy không còn thú vị nữa.

Sau nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ trả lời anh ta một câu.

【Rồi tôi sẽ gặp được một người luôn mãi mãi bảo vệ tôi.】

Dù là tình bạn hay tình yêu, tôi chỉ muốn có một người luôn đứng về phía mình.

16

Ngày lên đường đến trường, Lục Chinh muốn tiễn tôi ra ga tàu.

Tôi từ chối.

"Để bạn gái anh hiểu lầm thì không hay đâu."

Lục Chinh nhíu mày: "Cô ấy không phải bạn gái anh. Anh đã nói rõ với cô ấy rồi."

Tôi cười nhạt: "Cô ta lại không nghĩ như thế."

Sau khi nhận chiếc váy đính hôn của mẹ Lý, Hứa San San đã tự nhận mình là vợ chưa cưới của Lục Chinh.

Cô ta còn nhắn tin cảnh cáo tôi đừng lại gần người đàn ông của mình.

Sau khi tôi chặn số, cô ta lại mượn điện thoại gửi tin nhắn cho tôi, đến mức tôi mệt mỏi muốn đổi cả số điện thoại.

Lục Chinh không nói gì, cầm lấy hành lý của tôi và bước đi.

Tôi cố ý đi thật chậm, kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi.

Tôi không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện với anh ta.

Cứ phớt lờ anh ta như cách anh ta đã phớt lờ tôi ở kiếp trước.

Lục Chinh nhận ra sự xa cách của tôi, vài lần quay đầu lại định nói gì đó, song cuối cùng vẫn im lặng.

Anh ta biết, có những chuyện, chung quy là không thể quay lại được nữa.

Có lẽ là để bù đắp, hoặc chỉ là phép lịch sự, Lục Chinh đã mua cho tôi một túi lớn đồ ăn vặt ở siêu thị trong ga.

Tôi chọn ra một gói hạt dưa vị nguyên bản.

Lục Chinh ngạc nhiên: "Em không thích mấy thứ khác sao? Con gái các em không phải đều thích ăn vặt sao? San San thì…"
 
Chương 9


Ba câu của anh ta không rời khỏi ba chữ Hứa San San, mà còn nói mình không thích cô ta?

Anh ta đang lừa tôi hay lừa chính mình?

"Không phải con gái nào cũng thích đồ ăn vặt. Là Hứa San San thích. Anh nhớ rõ mọi sở thích của cô ta, nhưng lại quên tôi thích hạt dưa vị nguyên bản."

Lục Chinh đột nhiên che mặt, cúi đầu áy náy, nghẹn ngào xin lỗi: "Xin lỗi em."

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, kéo hành lý bước về phía cửa soát vé.

Thậm chí tôi không nói với Lục Chinh một lời tạm biệt.

Bởi tôi không muốn gặp lại anh ta nữa.

17

Tôi chọn đi tàu hỏa chậm, khoang nằm, để tiện ngắm cảnh dọc đường.

Cô gái ngồi đối diện thấy tôi cầm cuốn luật dân sự, liền hỏi tôi có phải là tân sinh viên không, học trường nào?

Hỏi ra mới biết, cô ấy tên là Ngụy Vi, cũng học Đại học Cảnh sát Nhân dân.

Thật trùng hợp.

Năm nay Đại học Cảnh sát Nhân dân chỉ tuyển hai nữ sinh ở tỉnh tôi.

Vậy mà tôi vừa lên tàu đã gặp được một người.

Tính cách của cô ấy khá tự nhiên, mới nói chuyện được ba phút đã kết nghĩa chị em, còn thêm bạn WeChat với tôi.

Chúng tôi cùng nhau nghiên cứu luật dân sự, cùng nói về lý tưởng và tương lai và chia sẻ đồ ăn vặt.

Càng nói chuyện càng hợp, có cảm giác như gặp nhau quá muộn.

Cho đến khi xuống tàu, tôi mới nhìn điện thoại, thấy Lục Chinh gửi cho tôi một tin nhắn.

【Xin lỗi em. Hai năm qua anh đã bỏ qua em. Anh phải làm thế nào để bù đắp cho em?】

Không phải hai năm, là ba mươi năm.

Mà tôi, không cần sự bù đắp.

Tôi xóa tất cả phương thức liên lạc với Lục Chinh, còn đổi luôn số điện thoại.

__

Kỳ nghỉ đông, tôi về nhà, ghé thăm giáo viên chủ nhiệm của mình.

Vô tình nghe cô giáo nhắc đến việc Hứa San San bị đuổi học và đang học lại.

Tôi khá bất ngờ.

"Đang học bình thường sao lại bị đuổi ạ?"

Cô chủ nhiệm hơi khó xử.

"Nghe nói là vì ăn cắp đồ của bạn cùng phòng."

Tôi đoán không sai, cô ta không chịu nổi cám dỗ.

Kiếp trước cô ta chắc cũng vì lý do này mà bị đuổi học, đúng không?

Tại sao khi đó Lục Chinh lại hiểu lầm là do tôi làm?

Anh ta đã quen đổ mọi chuyện xấu xảy ra với Hứa San San lên đầu tôi sao?

Kiếp này, tôi không học ở Học viện Quốc phòng, lại sớm cắt đứt quan hệ với anh ta.

Nên anh ta mới không nghi ngờ tôi ư?

18

Một năm sau, khi cùng các đàn anh ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi đã gặp lại Hứa San San tại một hộp đêm.  

Cô ta đang thân mật ôm ấp một thiếu gia nhà giàu, dáng vẻ gian xảo, mắt láo liên.  

Lúc này, tôi bỗng hiểu ra, có lẽ kiếp trước Hứa San San kết hôn vội vàng với gã thiếu gia ăn chơi đó không phải để Lục Chinh từ bỏ hy vọng.  

Cô ta đơn giản chỉ là yêu tiền, nên mới cưới vội mà thôi.  

Rõ ràng là cúi đầu vì tiền, nhưng lại muốn để lại trong lòng Lục Chinh một ấn tượng đẹp đẽ rằng cô ta đã hy sinh vì tình yêu, khiến Lục Chinh cả đời sống trong áy náy.  

Sau này cô ta rời bỏ gã thiếu gia đó, cũng chưa chắc là vì bị bạo hành gia đình.  

Chỉ bởi vì khi ấy, gia đình gã đã phá sản.  

Còn Lục Chinh thì không còn bị cha mẹ quản thúc nữa.  

Anh ta giàu có, quyền lực, có cả mạng lưới quan hệ rộng rãi.  

Quan hệ giữa tôi và anh ta lại chẳng tốt đẹp gì.  

Hứa San San nhìn thấy hy vọng nối lại tình cũ với Lục Chinh, nên mới mượn danh nghĩa bị bạo hành để tìm đến anh ta nhờ giúp đỡ.  

Lục Chinh vốn đã vương vấn cô ta, lại thêm món nợ tình cảm, cả hai nhanh chóng tái hợp.  

Dẫu vậy, vì là người đã kết hôn, Lục Chinh vẫn giữ nguyên tắc, không phát sinh quan hệ thực sự với Hứa San San.  

Nhưng Hứa San San lại không ngồi yên, chủ động gửi cho tôi những bức ảnh và video đầy mờ ám.  

Cô ta cố ý chọc tức tôi, khiến tôi phải làm lớn chuyện với Lục Chinh, nhắm vào cô ta.  

Tôi càng làm khó cô ta, Lục Chinh càng thấy áy náy và bảo vệ cô ta nhiều hơn.  

Chính nhờ những mánh khóe hèn hạ này, Hứa San San từng bước chia rẽ tôi và Lục Chinh, cuối cùng thành công leo lên vị trí chính thất.  

Kiếp trước, cả tôi và Lục Chinh đều là quân cờ trong tay cô ta.  

Tôi lại thua một kẻ tiểu nhân như cô ta, hơn nữa còn thua thảm đến không nỡ nhìn lại!  

Mối hận này không thể cứ thế mà bỏ qua.  

Gã thiếu gia kia cũng là mục tiêu bắt giữ của chúng tôi, chỉ cần kết quả xét nghiệm nước tiểu của Hứa San San dương tính, cô ta sẽ không thoát.  

Nhìn dáng vẻ mê đắm kia, tôi biết chắc cô ta không thể trong sạch.  

Dưới sự dẫn dắt đầy ác ý của tôi, Hứa San San bị khép ba tội danh: gây rối, chống cự người thi hành công vụ và tấn công cảnh sát.

Cuối cùng, cô ta bị kết án bốn năm tù.  

Trong thời gian bị tạm giam, Hứa San San nhiều lần tìm đến Lục Chinh cầu cứu.  

Nhưng Lục Chinh còn không ra được khỏi cổng trường, làm sao chạy đến Bắc Kinh để cứu cô ta được?  

19

Năm ba đại học, tôi gặp lại Lục Chinh trong buổi họp lớp vào dịp Tết Nguyên Đán.  

Anh ta mặc quân phục, cao lớn, tuấn tú, tràn đầy chính khí.  
 
Chương 10


Giữa những người đàn ông ăn diện kỹ càng, anh ta nổi bật hơn cả.  

Ánh mắt của các cô gái phần lớn đều dừng lại trên người anh ta.  

Khi nhìn thấy tôi, mọi người đều rất nhiệt tình.  

Không phải vì lâu ngày không gặp, họ nhớ tôi.  

Mà chỉ vì tất cả chúng tôi đều đã trưởng thành, hiểu được tầm quan trọng của các mối quan hệ.  

Tôi cũng nghĩ giống họ.  

Làm công việc điều tra cũng cần có mạng lưới quan hệ mạnh mẽ.  

Tất cả những người bạn học có mặt ở đây đều có thể trở thành nhân tài trong ngành hoặc ông trùm thương mại trong tương lai.  

Tôi không sợ ai, cũng không dễ dàng đắc tội với bất kỳ ai.  

Lúc tôi đang chuẩn bị tâm lý để đối mặt với việc Lục Chinh trách móc tôi đã khiến Hứa San San ngồi tù, anh ta lại nói một câu ngoài dự đoán: "Chiếc váy này đẹp lắm, rất hợp với khí chất của em."  

Tôi nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Cảm ơn."  

Lời khen hay trách móc của anh ta cũng không còn khiến tôi bận tâm nữa.  

Có bạn học nhắc đến việc Hứa San San bị kết án.  

"Lục Chinh, không phải hai người cùng học ở Học viện Quốc phòng à? Sao cô ấy lại bị đuổi học? Lại còn vì chuyện gì mà ngồi tù ở Bắc Kinh vậy?"  

Lục Chinh nhấp một ngụm rượu, thản nhiên đáp: "Tôi không thân với cô ta lắm, không rõ chuyện của cô ta."  

Một câu "không thân, không rõ" đã xóa sạch quá khứ từng khiến anh ta rung động.  

Thì ra, anh ta cũng có thể lạnh nhạt với Hứa San San như vậy.  

Thật buồn cười.  

Kiếp trước, tôi đã cố gắng suốt ba mươi năm mà không thể khiến anh ta quên được cô ta.  

Kiếp này, tôi chẳng làm gì cả, họ lại sớm chia đôi ngả.  

Đây là ý trời hay là con người tạo nên?  

20

Lục Chinh mời tôi đến nhà anh ta chơi vài ngày.  

Tôi từ chối: "Lịch trình của tôi kín mít, quả thật không có thời gian."  

Ánh mắt Lục Chinh tối đi: "Chúng ta thật sự không thể nào sao?"  

Tôi nhắc nhở anh ta: "Bây giờ chúng ta chỉ là người xa lạ. Dù gì anh cũng đã dùng tình nghĩa giữa chúng ta để cầu xin cho Hứa San San. Tôi đã nói rồi, từ giờ chúng ta không ai nợ ai."  

Lục Chinh không nói thêm, chỉ lặng lẽ uống rượu, hết ly này đến ly khác.  

Tửu lượng của anh ta rất tốt, tất cả nam sinh ở đó cộng lại cũng không phải đối thủ của anh ta.  

Trời càng về khuya, các nữ sinh lần lượt ra về.  

Tôi cũng chuẩn bị rời đi.  

Đang lúc thi đấu tửu lượng, Lục Chinh đứng dậy: "Để anh đưa em về."  

Tôi biết, từ chối anh ta không có tác dụng, nên chọn cách im lặng.  

Lục Chinh đưa tôi đến cửa khách sạn, hỏi một vấn đề đã khiến anh trăn trở rất lâu: "Tại sao em không liên lạc với mẹ anh?"  

Tôi không muốn trả lời, nhưng anh ta lại cứ phải hỏi cho ra lẽ.  

"Mẹ anh không làm gì có lỗi với em đúng không? Sao ngay cả WeChat của bà, em cũng xóa?"  

Đã vậy thì tôi cũng không giấu giúp mẹ Lý nữa.  

Để anh ta khỏi nghĩ tôi là kẻ vô ơn, cũng tiện để anh ta sớm từ bỏ hy vọng.  

"Bởi vì hai gã định quấy rối tôi là do bà ấy xúi giục. Đêm đó, bà ấy cũng ở quán bar."  

Lục Chinh lùi lại một bước, suýt ngã.  

"Không thể nào. Bà ấy không thể đối xử với em như vậy."  

Tôi cười khẩy: "Anh có thể tự mình đi hỏi bà ấy."  

Lục Chinh không tin chuyện đó là do mẹ anh ta dàn dựng: "Không. Bà ấy sẽ không làm vậy với em. Bà ấy luôn xem em như con gái ruột."  

Tôi hỏi ngược lại: "Nếu không chột dạ, sao ba năm rồi bà ấy không dám liên lạc với tôi?" 

Hứa San San cứ nói với anh ta rằng tôi tự dựng nên mọi chuyện, anh ta cũng tin, vậy tại sao bây giờ lại không tin mẹ anh ta làm ra chuyện đó?"  

Lục Chinh không dám nhìn tôi.  

Anh ta chột dạ rồi.  

Quả nhiên, anh ta từng nghi ngờ tôi.  

Anh ta thà tin lời bôi nhọ của Hứa San San, cũng không tin nhân phẩm của tôi.  

Tôi hoàn toàn hết hy vọng với anh ta.  

"Anh đi đi. Tôi không muốn gặp lại anh nữa."  

Sau khi Lục Chinh rời đi, tôi lập tức hẹn Ngụy Vi đi du lịch.  

Lục Chinh đổi ba số điện thoại để gọi cho tôi, nhưng tất cả đều bị tôi chặn. 

21

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Ngụy Vi cùng vào làm việc tại Sở cảnh sát tỉnh.  

Ngày đầu tiên đi làm, chúng tôi đã nhận được một chồng hồ sơ xem mắt.  

Hồ sơ của tôi và cô ấy gần như giống hệt nhau.  

Khi đến nhà cậu ăn cơm, tôi lại nhận thêm một xấp hồ sơ mai mối khác.

Đó là do mợ tôi tự tay sắp xếp.  

Bà nói: "Đây là những người mợ đã chọn lọc kỹ càng theo sở thích của con. Người nào cũng có gia thế trong sạch, lý lịch rõ ràng. Con nhắm mắt chọn đại cũng được."  

Tôi không muốn chọn, liền đưa toàn bộ cho Ngụy Vi.  

Ba tháng sau, Ngụy Vi kết hôn chớp nhoáng.  

Cô ấy chọn cháu trai của mợ tôi, và trở thành người nhà của tôi.  

Ba năm sau, Lục Chinh xuất hiện trong văn phòng của tôi.  

"Nghe nói em vẫn chưa có ai, có thể cân nhắc đến anh không?"  

Tôi hơi nhướng mày, lạnh nhạt hỏi: "Anh thấy có khả năng không?"  

Lục Chinh cười cay đắng: "Anh biết em sẽ nói vậy. Không sao, anh sẽ chờ đến ngày em nguôi giận. Anh đã nộp đơn xin điều chuyển công tác lên cấp trên, ba tháng nữa sẽ được điều về đây. Anh muốn mua một căn nhà ở đây. Em có gợi ý dự án nào không?"  
 
Chương 11


"Không có. Tôi rất bận. Đi thông thả."  

Sau khi Lục Chinh đi, tôi nộp đơn xin điều chuyển công tác ra nơi khác.  

Đến khi Lục Chinh mua được nhà rồi quay lại tìm tôi, tôi đã không còn ở đó nữa.  

Năm tôi ba mươi tuổi, Lục Chinh lại một lần nữa tìm đến tôi.  

"Duyệt Duyệt, anh biết em vẫn chưa kết hôn. Thật sự không thể cân nhắc đến anh sao? Những năm qua, anh không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với phụ nữ khác. Anh vẫn luôn chờ em."  

Tôi biết, mỗi lần gặp lại bạn học cấp ba, họ đều nhắc đến Lục Chinh. Nói rằng anh ta trẻ tuổi tài cao, khen ngợi anh ta thông minh và tài giỏi.  

Họ cũng tiếc nuối rằng anh ta vẫn chưa tìm được người phù hợp.  

Nhưng tôi thì chưa từng chờ đợi Lục Chinh.  

"Tôi không kết hôn không phải vì không có ai. Chỉ là vì tôi theo chủ nghĩa không kết hôn, không sinh con. Tôi có bạn trai rồi."  

Lục Chinh sững người, rồi bật cười.  

"Duyệt Duyệt, em đừng đùa. Anh biết em là một người phụ nữ rất truyền thống. Nếu thật sự có người em yêu, làm sao em có thể mãi không…"  

Một người đàn ông đẹp trai, cao ráo bước ra từ phòng ngủ, mặc chiếc áo choàng tắm.  

"Vợ ơi, anh ta là ai? Là đồng nghiệp của em hay là hàng xóm mới đến?"  

Lục Chinh nhìn thấy dấu vết mờ ám trên n.g.ự.c người đàn ông kia, không thể tin nổi mà nhìn tôi chằm chằm.  

Tôi nhún vai, hỏi anh ta có muốn vào nhà uống chén trà không?  

Lục Chinh co chân bỏ chạy.

22

Tôi đóng cửa lại, chuẩn bị về giường ngủ bù.  

Người đàn ông kia liền đẩy tôi vào cánh cửa.  

"Anh ta là bạn trai cũ của chị à? Đến để nối lại tình xưa sao?"  

Tôi liền vỗ một cái lên đầu Ngụy Thần.  

"Cậu tốt nhất nên biết giữ chừng mực. Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt chị cậu, mà đuổi cậu ra khỏi đây. Nói dễ nghe thì cậu là bạn trai tôi, nói khó nghe thì cậu chỉ là bạn giường. Đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi, bất kể là khía cạnh nào!"  

Ngụy Thần lập tức đổi từ tổng tài bá đạo sang một chú cún nhỏ, cứ quấn quýt quanh tôi.  

"Em biết sai rồi, chị ơi. Em sẽ ngoan ngoãn làm tròn bổn phận bạn trai mà. Lần sau anh ta đến, em nhất định sẽ thể hiện phong thái của chủ nhà lớn, tuyệt đối không để chị mất mặt trước người ngoài."  

Sau khi đuổi được Ngụy Thần đi, tôi lập tức gọi điện mắng Ngụy Vi.  

"Có phải bà đã cho Lục Chinh địa chỉ của tôi không? Bà có ý gì đây? Muốn xem anh ta và em trai bà đánh nhau sao? Nếu bà muốn dạy bảo em trai, cứ nói với tôi, cần gì phiền đến người ngoài?"  

Ngụy Vi nhấm nháp cà phê một cách rõ ràng, như một con heo đói đang vồ vập thức ăn.  

"Tôi chỉ thấy anh ta đi tìm bà khắp nơi nhưng không tìm được chút manh mối nào, nhìn anh ta mà đau lòng không thôi. Sao thế? Anh ta đến không đúng lúc, làm phiền giấc ngủ của hai người à?"  

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Thương hại một người đàn ông xui xẻo cả đời."  

Ngụy Vi cảm thán: "Tội nghiệp em trai tôi. Biết trước lòng chị sắt đá thế này, hồi đó tôi đã không giới thiệu em ấy cho bà chị đây rồi."  

Nghe như thể tôi ham hố cậu ta lắm vậy: "Giờ bà cũng có thể giới thiệu cho cậu ấy một vị thánh tâm dễ động lòng khác mà."  

"Không kịp nữa rồi. Vừa nãy em trai tôi còn gọi điện hỏi tôi làm sao để chiếm ưu thế trước tình địch mà không cần danh phận."  

Lại viện cớ khác để cầu hôn à?  

Chỉ cần tôi không đồng ý, thì chẳng ai có thể thuyết phục được tôi kết hôn.  

Thật ra kết hôn hay không thì sao chứ?  

Nếu có thể bên nhau suốt đời, có giấy chứng nhận kết hôn hay không cũng chẳng sao.

Nếu tình cảm thay đổi, một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng không thể cứu vãn được điều gì.  

Sống tự do, làm điều mình muốn chẳng phải tốt hơn sao?  

23

*Phiên ngoại của Lục Chinh*  

Tôi cứ ngỡ mình có rất nhiều thời gian để theo đuổi lại Phan Duyệt.  

Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ cần thời gian để tha thứ cho tôi.  

Tôi kiên nhẫn chờ đợi cô ấy quên đi những chuyện không vui.  

Cho đến khi tôi nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng tắm trong nhà cô ấy.  

Thì ra cô ấy đã yêu người khác rồi.  

Người con gái tôi đã bảo vệ suốt mười tám năm, làm sao có thể bị người đàn ông khác cướp đi?  

Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, tôi chỉ có một suy nghĩ — g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!  

Nhưng tôi không dám.  

Tôi đã khiến Phan Duyệt không vui rồi.  

Nếu lại đánh nhau trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ càng tức giận hơn.  

Tôi tìm đến chú Phan.  

Chú ấy vốn rất thích tôi, chỉ cần chú ấy ra mặt giúp chúng tôi hòa giải, tôi nhất định có cơ hội.  

Nhưng chú Phan nói đã cả năm trời không liên lạc được với cô ấy rồi.  

Sao có thể?  

Ông ấy là cha của cô ấy mà.  

Lúc này tôi mới nhận ra, chú Phan thường xuyên không ở nhà, tình cảm giữa hai người rất nhạt nhẽo.  

Khi dì qua đời, ông ấy cũng chỉ ở lại một tuần rồi đi.  

Sau đó chẳng hề quay lại.  

Thậm chí sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, ông ấy cũng không có mặt.  

Người cha này chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của mình.  

Trong ba năm khó khăn nhất của cô ấy, chỉ có tôi và mẹ tôi ở bên cạnh.  

Vậy mà chúng tôi lại đồng thời phản bội cô ấy.  
 
Chương 12: Hoàn


Hóa ra người đáng thương nhất chưa bao giờ là Hứa San San với gia cảnh nghèo khó.  

Mà chính là Phan Duyệt, người có vẻ như được sống trong nhung lụa nhưng thực chất lại cô độc.  

Cô ấy có vô số chỗ dựa, nhưng không một ai thật sự là điểm tựa của cô ấy.  

Mẹ tôi đối tốt với cô ấy là có tính toán, còn sự quan tâm của tôi sớm đã dành cho người khác.  

Cô ấy sống lẻ loi trong thế giới này, không có ai thật lòng yêu thương, đồng hành cùng cô ấy.  

Nên giờ đây, cô ấy không yêu bất kỳ ai trong chúng tôi.  

Tôi đã làm gì thế này?  

Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?  

Tại sao tôi luôn nghĩ rằng cô ấy mạnh mẽ, không cần đến tôi?  

Tại sao tôi lại không nhận ra sự cô đơn và nỗi đau của cô ấy?  

Bây giờ, cô ấy rốt cuộc không cần tôi nữa.  

Cũng không cần chú Phan nữa.  

Đây chính là quả báo mà chúng tôi đáng phải nhận. 

24

Hứa San San lại đến tìm tôi để nối lại tình xưa.  

Một người phụ nữ đã qua tay bao nhiêu người đàn ông, thậm chí còn ngồi tù, làm sao xứng đáng để tôi liếc mắt nhìn thêm một lần?  

Nếu không phải vì cô ta luôn ra vẻ đáng thương, cầu xin sự đồng cảm, thì Duyệt Duyệt đã không rời xa tôi.  

Tôi hận cô ta, muốn đưa cô ta vào tù thêm một lần nữa.  

Nhưng nghĩ đến mẹ tôi, tôi đành đồng ý.  

Tôi dẫn cô ta về quê gặp mẹ.  

Tôi nói với cô ta: "Nếu cô thuyết phục được mẹ tôi chấp nhận cô làm con dâu, tôi sẽ cưới cô."  

Đúng như tôi dự đoán, mẹ tôi và Hứa San San cứ hành hạ nhau suốt nửa năm.  

Càng sống chung, họ càng muốn đối phương c.h.ế.t quách đi cho xong.  

Cuối cùng, họ đánh nhau một trận lớn, cả hai đều phải nhập viện.  

Mẹ tôi đe dọa: "Nếu con dám cưới Hứa San San, mẹ sẽ nhảy lầu tự tử."  

Sau đó, tôi không cưới Hứa San San,

Không phải vì sợ mẹ tôi tự tử, mà vì tôi được Diêu Thiên Linh, con gái của Tư lệnh, để mắt đến.  

Cô ấy sống c.h.ế.t đòi lấy tôi, không chịu ai ngoài tôi.  

Tư lệnh bị con gái làm phiền đến mức không chịu nổi, đích thân đến hỏi ý tôi nghĩ thế nào.  

Tôi có thể nghĩ thế nào được đây?  

Một người phụ nữ kiêu ngạo, ngang bướng như vậy, đương nhiên phải cưới về để cô ấy lo lắng, chăm sóc mẹ tôi rồi.  

Ngày cưới, mẹ tôi bày ra bộ dáng của mẹ chồng, yêu cầu Diêu Thiên Linh quỳ xuống dâng trà cho bà.  

Diêu Thiên Linh là con cưng được chiều chuộng từ nhỏ, làm sao có thể quỳ gối trước ai bao giờ?  

Cô ấy liền hất cả chén trà vào mặt mẹ tôi.  

Mẹ tôi lập tức giơ tay định đánh, nhưng Diêu Thiên Linh bắt lấy tay bà, hai người giằng co như thể đấu vật.  

Khách khứa thì thầm cười không ngớt.  

Tư lệnh và cha tôi đều đỏ bừng mặt, không biết phải làm sao, liền nhìn về phía tôi.  

Tôi chẳng giúp ai cả.  

Người con dâu này là kiểu mẹ tôi mong muốn, môn đăng hộ đối, có lợi cho tiền đồ của tôi.  

Bà có lý do gì để không bao dung?  

Còn Diêu Thiên Linh, cô ấy là người đã khóc lóc, gây náo loạn để ép Tư lệnh gả mình vào nhà tôi. Cô ấy có lý do gì để không chấp nhận mẹ tôi là mẹ chồng?  

Tôi dồn toàn bộ tinh thần vào công việc, không quan tâm mẹ và vợ ở nhà cãi nhau ra sao.  

Tâm trạng tốt, tôi về nhà chơi với con.  

Tâm trạng xấu, tôi ở lại cơ quan.  

Vợ tôi khen tôi là người tốt, không giống những người đàn ông khác chỉ biết đứng về phía mẹ mình mà bắt nạt vợ.  

Cô ấy nói tôi là người đàn ông tốt hiếm có, tài giỏi, cầu tiến, lại chưa từng lăng nhăng bên ngoài.  

Cô ấy bảo cưới tôi là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời cô ấy.  

Phụ nữ dễ hài lòng như vậy sao?  

Duyệt Duyệt cũng như vậy sao?  

24

Mẹ tôi mắng tôi bất hiếu, dung túng cho vợ bắt nạt bà.  

Tôi hỏi bà nghĩ lại xem, bà muốn Hứa San San làm con dâu hay Diêu Thiên Linh làm con dâu?  

Mẹ tôi buột miệng nói bà muốn Phan Duyệt làm con dâu của bà.  

Tôi không kìm được nữa, lao ra khỏi nhà.  

Trong cơn mưa lớn, tôi lặng lẽ rơi nước mắt.  

Tôi cũng muốn cưới Phan Duyệt.  

Nhưng tất cả đã muộn rồi.  

Cô ấy từng nói sẽ không kết hôn, không sinh con, vậy mà giờ đã kết hôn, gả cho người đàn ông từng mặc áo choàng tắm trong nhà cô ấy.  

Cô ấy không còn là cô gái nhỏ từng quấn lấy tôi nữa.  

Cũng không gọi mẹ tôi là "dì Lý" nữa.  

Duyên phận giữa chúng tôi đã kết thúc từ lần đầu tiên tôi động lòng trắc ẩn với Hứa San San.  

Quãng đời còn lại rất dài, tôi không thể nào khẽ gọi cô ấy là "Duyệt Duyệt" nữa.  

Nếu không phải mẹ tôi khi đó tìm người hãm hại cô ấy, có lẽ chúng tôi đã là một gia đình hạnh phúc.  

Đều là lỗi của tôi.  

Tại sao tôi lại đối xử tốt với Hứa San San như vậy?  

Khiến tất cả mọi người đều hiểu lầm rằng tôi thích cô ta.  

Nếu tôi có thể sớm nhìn thấu bản thân và hiểu được Duyệt Duyệt.  

Có lẽ giờ này, con của chúng tôi đã cao lớn như tôi rồi.  

Nếu thời gian có thể quay ngược, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả. 

(Hoàn)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top