Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 60: Bây giờ em suy nghĩ lại vẫn còn kịp


Tô Tô không có suy nghĩ kỳ cục của thời đại này, cái gì mà nam nữ đính hôn rồi mà cũng phải giữ khoảng cách, cái suy nghĩ này càng không tồn tại trong cô. Cô đi tới hỏi:

"Anh làm ấm phòng này làm gì, lát nữa sẽ có người đến ở sao?"

"Dì cả, dì út với mẹ đều qua đây, còn trong nhà để khách nam ở."

Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: "Đồng chí Tô Tô, có lẽ em không biết hôn nhân của quân nhân như thế nào."

Anh đứng dậy, đứng thẳng người và nghiêm túc nhìn cô, nói:

"Kỳ nghỉ mỗi năm của anh có hạn, không thể thường xuyên ở bên cạnh vợ như những người đàn ông khác, không thể ở bên bảo vệ em mỗi khi em gặp nguy hiểm, không thể chăm sóc em khi em đau ốm..."

Lúc nói những lời này, cổ họng anh như nghẹn lại, anh nói tiếp: "Nhưng mà anh có thể xin tùy quân, quả thực không được thì anh đợi nhiệm vụ của em lần này hoàn thành xong, anh có thể nhờ lãnh đạo bên kia tìm công việc giúp em. Đến lúc đó, ít nhất ngày nghỉ có nửa ngày, anh có thể về nhìn em một cái."

Không biết tại sao, Tô Tô cảm giác trong giọng nói của anh có chút tủi thân, cô bất giác cười phì, nói: "Anh nói như vậy là có ý gì thế?"

"Nói rõ tình hình với em, bây giờ em suy nghĩ lại vẫn còn kịp."

"Ồ, anh hi vọng em suy nghĩ lại hay là không?"

Một quả bóng được đá đến Lận Xuyên, anh nhất thời đỏ mặt, cuối cùng nói: "Không hi vọng."

Tô Tô có chút buồn cười, cô nhìn anh và nói: "Có phải anh nghe thấy dì cả nói vậy nên qua tìm em không? Em nhìn trông giống người giữ không nổi vậy sao?" Cô nói xong còm lườm anh một cái.

Lận Xuyên bị cô lườm mà hoảng loạn, cuối cùng yết hầu di chuyển, anh nói: "Không, anh không tin những người đàn ông khác."

Giống như hai cậu con trai của nhà dì cả với cậu cả, thấy cô thì hai người họ nhìn không rời, ánh mắt đó nhìn thế nào cũng tràn đầy nhiệt lửa.

Còn những người đàn ông ở trong thôn nữa, từ khi Tô Tô đến, có chuyện hay không thì cũng thường xuyên lảng vảng quanh nhà họ, cứ muốn tạo ra cuộc gặp định mệnh gì đó. Nếu như không phải anh trông chừng kỹ lưỡng, thì không biết bao nhiêu người trèo tường đến trêu ghẹo cô đấy.

Nhưng mà nếu như mình không ở nhà thì sao?

Cô vợ nhỏ trẻ tuổi, lại xinh đẹp và có học vấn như vậy, anh sợ bị cướp mất.

Tô Tô khua tay, nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, đồ keo kiệt." Cô hoàn toàn không bận tâm, đàn ông lòng dạ hẹp hòi là điều bình thường, cô có thể hiểu.

Nhưng mà đột nhiên tay cô bị anh nắm chặt, quay đầu lại nhìn thấy khóe mắt Lận Xuyên hơi đỏ.

?

Anh bị làm sao vậy?

"Nhiều nhất một năm, nhất định anh sẽ xin để điều em đến làm việc, em cứ chuẩn bị trước."

"Ô." Đột nhiên phát điên gì thế, nắm tay cô làm cô thấy hơi đau.

Nhưng mà lúc này Lận Xuyên buông tay ra, nói: "Anh bảo Lận Hải đi theo em, sau này làm gì cũng đem theo người."

".." Thế này là có gì?

Đang suy nghĩ thì có hai chàng trai chen chúc nhau vào, đó chính là hai cậu con trai của dì cả và cậu cả.

Bọn họ có lẽ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, ngoại hình cũng không tồi. Sau khi vào thì hai người họ nhìn về hướng Tô Tô, con trai của dì cả gãi đầu mình và nói: "Đồng chí Tô, nghe nói cô tốt nghiệp đại học à, vốn dĩ năm nay tôi đi thi đại học, nhưng Ở xưởng có việc không đi được, chỗ cô có tài liệu gì không, tôi muốn mượn ôn lại."

"Không có." Tô Tô vẫn chưa lên tiếng thì đã bị Lan Xuyên nói trước rôi.

Con trai của cậu cả thì nói:

"Đồng chí Tô người ta còn chưa nói đấy, mọi người đều là người trẻ tuổi, trò chuyện thì có làm sao? Thật ra bọn tôi đến là muốn hỏi, ngày mai động phòng hai người có kiêng ky gì không?"
 
Chương 61: Có đàn ông


Vừa nhắc đến chuyện động phòng thì mặt của Tô Tô liên đỏ bừng, vốn dĩ cô đã xinh đẹp, thuộc kiểu người vừa đáng yêu vừa ngây thơ hồn nhiên, khuôn mặt đỏ lên thì dễ thương cực kỳ.

Con trai của cậu cả năm nay hai mươi hai tuổi, đang trong độ tuổi hứng thú với phụ nữ.

Anh ta xoa tay một cái, mắt nhìn cô chằm chằm.

Sắc mặt Lan Xuyên ngày càng tối sam lại, anh nhanh chóng đứng trước mặt Tô Tô và nói: "Không có."

Ý anh nói không có là muốn để họ mau quay về, nhưng hai chàng trai đó lại nói: "Không có thật, thế thì tốt."

Bọn họ cũng biết Lận Xuyên rất bảo vệ người của mình, cho nên họ chỉ có thể choàng vai đi về.

Người thanh niên rất bốc đồng, có chút không phục khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị tên ngu ngốc Lận Xuyên chiếm đoạt, vì vậy anh ta đã kìm lại sức lực và âm thầm chuẩn bị.

Từ lúc ở hiện đại, Tô Tô đã rất được lòng nam nhân, nhưng mà cô trưởng thành muộn, ngày nào cũng chỉ biết chơi game, học tập, lười ra ngoài.

Cho nên đến khi tốt nghiệp rồi vẫn chưa từng xác định quan hệ bạn trai bạn gái với người đàn ông nào, cho nên cô rất hưởng thụ đối với hành động ghen tuông này của bạn trai nhà mình.

Cô đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lận Xuyên, nói: "Còn lâu em mới để ý đến họ đấy, anh yên tâm”

Lúc có bạn trai thì mình phải e ấp nũng nịu, lúc không có bạn trai, những người đó dám chọc cô thì cẩn thận cái đầu của họ.

Cả người Lận Xuyên cứng đơ, vợ sắp cưới của mình dường như có chút dính người thì phải làm sao?

Nhưng mà anh được cô ôm, cảm giác rất sướng, đến nỗi không muốn đi nữa rồi.

Không được, còn chưa kết hôn nữa đấy, phải chú ý ảnh hưởng.

Nghĩ đến đây, anh hoảng loạn lấy tay Tô Tô ra, sau đó đầu cũng không quay lại mà nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

"." Sắp kết hôn rồi mà còn giữ kẽ như vậy, thế động phòng ngày mai có lẽ không đâu vào đâu rồi.

Thật ra tâm trạng của Tô Tô không tốt như cô nghĩ, cô có chút nhớ nhà rồi. Đột nhiên đến nơi này, rồi đột nhiên lại kết hôn, nhưng mà cha mẹ của cô không hề biết.

Hôn nhân chớp nhoáng, cô không hối hận, cô cũng rất tin tưởng nhân phẩm của nam xứng, chỉ là cô cảm thấy có chút không thiết thực. Nhưng thôn làng này cũng không có điện, cô thật sự muốn ngủ sớm, nhưng mà vẫn chưa tắm rửa.

Đến đây đã nhiều ngày rồi, cô ở nhà họ Lận cũng không dám tắm, chỉ có thể lấy khăn lau một chút.

Nhưng ngày mai phải kết hôn đấy, thế nào cô cũng phải chú ý một chút đến vệ sinh cá nhân chứ. Và cả đầu tóc nữa, cũng phải gội, may mà trong nồi có nước.

Cô đổ nước vào chậu, sau đó quay về phòng, lấy khăn lau với dầu gội đầu rồi cởi quần áo ra.

Đột nhiên cô nhớ đến ở thời đại này, áo ngực có lẽ vẫn chưa vào đến nội địa, xem ra ngày mai phải mặc áo lót ba lỗ thể thao rồi. May mà cô có mang theo đến, kiểu đó chắc không quá đáng, nhưng nếu để Lận Xuyên nhìn thấy thì chỉ sợ anh cũng phải choáng váng.

Cô đang lau thì nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, sau đó có người mở cửa phòng của cô.

"Có lẽ Tô Tô ngủ rồi, chị cả, chị còn tìm con bé có chuyện gì sao."

"Không có gì, chỉ là muốn vào xem thử phòng ốc bố trí như thế nào. Mới kết hôn mà đã mua nhà mới, nhà em cũng có tiền thật, ở tạm trong nhà cũ cũng được rồi. Dù sao thì Xuyên Tử nhà em cũng thường xuyên ở trong quân đội, chi bằng bán căn nhà này lấy lại tiền." "Mẹ, mẹ nói gì thế, Lan Xuyên kết hồn, thế nào cũng ở với cô dâu vài ngày, nhà cũ ở sau bất tiện cỡ nào. Hơn nữa, gia đình họ cũng nhiều người, vẫn nên ở riêng thì tốt hơn."

Có đàn ông?
 
Chương 62: Tắm, nhất định phải tắm


Tô Tô chau mày, vội vàng lau người rồi mặc tạm quần áo vào, đợi khi nghe mọi người đều đến một phòng khác thì cô mới gội đầu.

Nhưng mà cô gội xong thì ngây người, còn chưa đổ nước nữa đấy.

Cô lau sơ đầu tóc, sau đó phát hiện người bên phòng đó vẫn chưa có dấu hiệu dừng nói chuyện.

Cô chỉ có thể trải chăn trước, muốn đi đổ nước, đi vệ sinh rồi lên giường ngủ.

Nhịn hơi lâu rồi, quả thực không kìm được nữa, Tô Tô chỉ có thể mở chốt cửa đi ra, cô vừa ra thì bắt gặp con trai của dì cả.

Anh ta là một chàng trai đứng tuổi, khi nhìn thấy một cô gái vừa gội đầu bước ra ngoài, anh ta giật mình, sau đó ánh mắt không khỏi lưu luyến trên người cô thật lâu. Cô gái này thật là xinh đẹp, anh ta đã đợi ở đây rất lâu rồi mới nhìn thấy cô và không khỏi lên tiếng:

"Cô đúng là thích sạch sẽ thật, gội đầu rồi sao?"

"Ừm." Tô Tô cảm thấy không có gì để nói với anh ta cả, nhưng cô vừa định đi thì bị anh ta giữ cái chậu lại, nói: "Đưa tôi đổ cho?"

Đây là nước cô tắm, cô gội đầu rồi đấy, Tô Tô hơi ngại, nói: "Không cần đâu, tự tôi đổ là được rồi."

"Cứ để tôi đổ cho, bên ngoài tối rồi" Đối phương cũng rất thật thà, lúc Tô Tô đang do dự thì cửa mở ra, bỗng chốc luồng gió lạnh ùa vào.

Cô rùng mình một cái, sau đó cái chậu bị bóng dáng vừa vào cướp đi mất. Đồng thời giọng của Lạnh Xuyên cũng lạnh hơn cả bên ngoài, anh nói: "Còn ở đây nhìn cái gì, không đi ngủ nữa?"

"ồ." Tô Tô có chút chột dạ, cô quay người vào phòng.

"Lận Xuyên, cậu xem cậu ăn nói kiểu gì với em dâu thế?" Con trai của dì cả ở bên chau mày nói.

Lận Xuyên nhìn bóng lưng Tô Tô vào phòng mà trong lòng như thắt lại, sợ cô hiểu lầm, cô hét lên nói: "Tôi nói anh đấy, đêm tối chạy lung tung đi đâu thế, về ngủ đi."

"Mới mấy giờ..." Con trai dì cả vừa nói một câu thì bị Lận Xuyên xách đi rồi, Tô Tô cảm thấy anh ta nhất định rất khó chịu, cô nghe thấy cả tiếng than khóc nghẹn cổ của số mệnh.

Đang định đóng cửa lại thì anh đặt cái chậu vào tay cô.

"Đóng cửa lại rồi ngủ đi, đừng để người khác vào phòng." Lận Xuyên dặn dò xong thì đóng cửa lại cho cô, sau đó ở bên ngoài nghe thấy tiếng chốt cửa rồi anh mới đi.

Mặc dù người đã đi nhưng trong lòng có chuyện rồi, bởi vì cô gái người ta gội đầu rồi, nhìn dáng vẻ cổ áo dường như bên trong cũng rửa rồi.

Trong lòng anh cảm thấy bản thân mất vệ sinh quá, nếu như ngày mai để vợ biết được thì làm sao?

Nghe một vài người bạn trong quân đội kể, con gái rất thích sạch sẽ, bản thân anh vệ sinh cá nhân cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không bằng người ta, cái này nhất định phải xem xét lại.

Con gái người ta vốn trắng trẻo sạch sẽ, gả cho một người thô kệch như anh nhất định là thiệt hơn, ngày mai mà nằm bên cạnh cô với một mùi không mấy thân thiện thì đắc tội với cô thật.

Tắm, nhất định phải tắm.

Nhưng bên giờ trong nhà toàn là mấy anh con trai, hơn nữa sắp phải ngủ rồi, anh đi đâu tắm mới là vấn đề.

Tắm một cách quang minh chính đại thì nhất định họ sẽ cười chê, nên anh chỉ có thể lấy nước ra ngoài tắm.

Mặc dù rất lạnh, nhưng đối với người từng trinh sát bò mấy ngày liền trên nền tuyết thì chút lạnh này không có là gì.

Thuận tiện anh cũng thay đồ bên trong, dù sao thì ngày mai cũng là tân hôn.

Ở trong phòng vệ sinh tắm rửa kha khá rồi, anh mặc quần áo vào thì nhìn thấy có người cầm đèn pin đi đến, bởi vì không có phụ nữ nên anh ta trực tiếp mở cánh cửa phòng vệ sinh bằng cây đan lại, sau đó nhìn thấy Lận Xuyên ở bên trong còn đang lấy khăn lau người.

Con trai cậu cả liền bật cười ha ha, sau đó nói: "Anh đang tắm đấy à, sợ vợ chê hay sao đấy?"

"Cần cậu quản?"
 
Chương 63: Cũng phải tắm rửa một chút


"Không phải, em đang nghĩ anh tắm rửa kỹ thật, đều rửa hết rồi sao?" Ngay cả chỗ đó cũng rửa rồi?

"„" Lận Xuyên đổ nước vào phòng vệ sinh rồi mặc đồ vào đi ra ngoài.

"Nào nào nào, để em trai nhắc nhở anh một chút, chỗ khác có thể không rửa, nhưng chỗ ngày mai anh dùng thì nhất định phải rửa sạch nha, đây là đại sự đấy."

"." Lận Xuyên chau mày không thèm để ý đến anh ta.

"Cô gái đó.." Anh ta còn muốn nói, kết quả bị Lận Xuyên cho một đấm trước ngực.

Anh ta ho nhẹ vài tiếng, cảm thấy bản thân suýt chút nữa không thở được rồi, có cần phải xấu hổ như vậy không, đàn ông với nhau nói những lời đó không phải rất bình thường sao.

Còn Lan Xuyên đã xách chậu, sầm mặt bỏ đi rồi, giữa đàn ông nói những lời thô tục đó thì bình thường, nhưng nhắc đến cô thì không được.

Lúc đàn ông khác đang nói, đầu óc của anh ta nhất định không sạch sẽ, cho nên anh cực kỳ ghét những lời như thế.

Thật ra anh cũng hiểu, bởi vì Tô Tô quá ưu tú, cho nên đàn ông mới có chút giả tưởng, giống như bản thân anh lúc đầu.

Nhưng bây giờ cô là vợ sắp cưới của anh rồi, chưa kết hôn mà tính chiếm hữu của anh đã càng ngày càng lớn.

Nó lớn đến nỗi khiến anh cũng không ngờ đến, mà anh lại không muốn thể hiện ra, sợ làm vợ sắp cưới sợ anh.

Anh tắm rửa xong, người dễ chịu rồi, sau đó vào nhà lấy cái gương, rồi mượn ánh sáng của đèn dầu để cắt lại bộ râu của mình. Anh sờ không còn đâm tay thì mới thôi cắt, còn con trai dì cả lại nói:

"Quả nhiên đàn ông sắp kết hôn thì thích làm đẹp."

"Ngủ äi."

Anh bỏ gương xuống rồi lên giường, mấy con người nằm cùng một chiếc giường nên hơi chật, nhưng mà ngày mai anh không cần chen chúc với họ nữa, còn có thể ôm cô vợ thơm thơm mà ngủ, vừa nghĩ đến đây thì anh liền cảm thấy tự hào.

Nhưng mà một đám thanh niên nằm với nhau, ai mà ngoan ngoãn ngủ yên, vì thế họ nói với nhau về sự nghiệp rồi đến tình yêu, cuối cùng là hôn nhân.

Con trai dì cả hỏi Lận Xuyên: "Hai người yêu nhau rồi cưới sao?"

"„" Hình như không phải, vẫn chưa yêu đương thì đã sắp đặt hôn sự rồi lập tức kết hồn. "Nghe người ta nói, hôn nhân trải qua hai, ba năm yêu nhau mới xem là bền vững." Con trai dì cả nằm trên giường nói.

Con trai nhà cậu cả không có bụng dạ øì, anh ta ngồi dậy nói:

"Nói bậy, nói như cậu, lúc trước Lận Xuyên với thanh niên tri thức đó không phải cũng quen lâu đó sao, nhưng người ta vừa lên đại học thì liền thay lòng đấy thôi."

"Nhưng cuối cùng cũng có tình cảm." Tốt nhất làm loạn hôn lễ, hoặc là để Lận Xuyên kết hôn với thanh niên tri thức đó.

Nhưng nếu như họ thật sự không có hi vọng thì anh ta có lễ cũng có thể đi tìm sinh viên đại học kia.

Đáng tiếc, Lận Xuyên người ta kiệm lời, không hề tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người họ, đợi đến khi họ nói đến khan cả cổ thì phát hiện anh đã ngủ rồi. Mới chín giờ tối, ngủ sớm như vậy làm gì?

Bọn họ nghĩ lại thì hiểu rồi, anh như vậy là muốn mai dậy sớm kết hôn đấy.

Không còn cách nào khác, bọn họ cũng đều yên lặng ngủ.

Chớp mắt đã đến sáng hôm sau, Tô Tô nghe thấy động tĩnh thì cũng tự thức dậy. Hôm nay cô kết hôn rồi, nhưng không có người giúp đỡ, cô chỉ có thể tự mặc quần áo, mang giày, trang điểm.

May mà những năm đại học cô đã quen với điều này rồi, cô chọn một chiếc áo len bó sát và một chiếc váy dài quá đầu gối mà chưa bao giờ mặc ở trong hộp, rồi xỏ vào một đôi bốt da.

Bên ngoài là áo khoác lông vũ màu vàng đất, trước đây có màu vàng mơ nhưng sau khi mặc đã ngả sang màu vàng này. Tuy nhiên, nhìn trông vẫn rất thịnh hành.
 
Chương 64: Phải để Xuyên Tử nói mới được


Đợi mặc quần áo xong, cô lại thắt hai cái bím tóc, rồi trang điểm nhẹ. Son môi cũng son một lớp mỏng, còn là kiểu tô son đậm nhạt rất thịnh hành đó.

Trang điểm xong, cô chớp chớp đôi mắt to và cảm thấy ngoại hình của mình đã lên một tầm cao mới, trẻ tuổi tốt thật, đột nhiên trẻ ra thì càng tốt hơn nữa.

Ngay cả những người có làn da mêm và mịn cũng có thể ra dầu, nhưng sau khi thoa một lớp kem nên, cô cảm thấy các lỗ chân lông nhỏ không còn nhìn thấy nữa. Cũng không biết mình như thế này, anh có hài lòng hay không.

Sau khi sửa soạn xong, cô mở cửa ra, bởi vì mẹ Lận đã đợi bên ngoài cả buổi trời rồi.

Nhìn thấy con dâu mình mở cửa ra, mắt bà ấy liền sáng lên, lúc trước bà ấy cảm thấy cô đã xinh đẹp rồi, bây giờ bôi lên trên mặt thứ gì đó, lại càng đẹp hơn, như biến thành người khác vậy.

"Ôi chao, đẹp thật đấy, mọi người mau đến nhìn này, thì ra con dâu tôi mà một đại mỹ nhân đấy." Bà ấy khen như vậy, mặt Tô Tô đỏ bừng, sau đó cô có chút lo lắng nghịch bím tóc trước ngực mình.

"Đẹp, đúng là đẹp thật." Dì út nói. "Chúng ta nói đẹp thì có ích gì, phải để Xuyên Tử nói mới được." Dì cả nói.

Họ nói xong thì bảo Tô Tô đợi ở đây, sau đó vội vàng chạy tới nhà trước.

Tô Tô chuẩn bị xong thì ngồi ở đây đợi thật, bởi vì phía trước có khách đến, ngồi ở đó một lát, sau đó đến bên này ăn cơm.

Hôn lễ tổ thức ở bên này, một cô dâu không có mẹ đẻ như cô ngay cả di chuyển cũng không cần. Lát nữa Lận Xuyên sẽ cõng cô đến nhà trước, qua bên đó bái thiên địa, rồi quay về do bí thư chủ trì hôn lễ.

Hôm nay chân của cô không được tùy tiện chạm dưới đất, nghe nói như thế không may mắn, những nơi cô đứng phải có thảm đỏ, đợi sau khi thành lễ, lên giường rồi mới có thể xuống đất.

Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng nghe thấy tiếng pháo nổ, sau đó ngoài cửa có rất nhiêu người đến.

Người đầu tiên chạy vào là Lận Giang với mấy đứa nhóc cô không quen, sau khi chúng vào thì chốt cửa ngoài lại. Lận Giang quay đầu lại nhìn chị dâu trong phòng, cậu bé ngây người, sau đó đỏ mặt nói:

"Chị, chị dâu."

"Ơi." Chúng đến để kéo cửa nhỉ, bình thường việc này sẽ do cậu em vợ đảm nhận, nhưng mà em trai của cô không có ở đây.

Xem ra mẹ Lận sắp xếp Lận Giang đến, nhìn dáng vẻ của đám nhóc này thì biết nhất định chúng sẽ không nương tay.

Lúc này Lận Xuyên đã đến ở bên ngoài, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Mở cửa."

"Anh là ai thế? Gọi người bên trong là gì?" Lận Giang cảm thấy hứng thú với việc chơi anh cả mình, cho nên cậu bé bày ra tư thế oai phong lẫm liệt, nhìn trông như ông già cụ non.

Tô Tô suýt nữa cười thành tiếng, quả thực cô muốn nghe Lận Xuyên trả lời như thế nào.

Đối phương dường như rất nín nhịn, một lúc sau anh mới nói: "Người bên trong là vợ anh."

Một cách gọi rất quê mùa, nhưng mà không biết tại sao Tô Tô cảm giác rất ấm lòng.

Hai ngón tay cái của cô đang chơi trò xoay tới xoay lui, thật ra cô rất hưởng thụ cảm giác Lận Giang làm khó anh cả cậu bé.

Nghĩ đến dáng vẻ một người đàn ông kiệm lời lại thẳng thắn như anh ở bên ngoài đắn đo thì cô cảm thấy khá thú vị.

"Bên trong nhiều người như vậy, ai là vợ anh chứ." Lận Giang lại vòng tay trước ngực nói.

Nếu như Lận Xuyên không ở ngoài thì anh nhất định sẽ xách em trai mình lên mà cho một trận, nhưng anh vẫn kiềm lại rồi, hôm nay là tân hôn, không được nổi giận.

Nếu để cô dâu biết tính cách thật của anh thì sau này có thể sẽ không quan tâm đến anh nữa. Vì thế anh nhẫn nhịn nói: "Tô Tô, Tô Tô là vợ anh."
 
Chương 65: Gọi vợ


"Gọi vợ cũng vô ích, anh phải đưa hồng bao mới có thể đón người đi được."

Lận Giang cười khì khì, dù sao thì trong nhà cũng chuẩn bị rồi, cầm tiền rồi cậu bé có thể dẫn các bạn nhỏ đi, một người được vài đồng, đến lúc đó mua kẹo ăn.

Lận Xuyên nói:

"Được, em mở cửa ra rồi anh đưa hồng bao cho em."

"Mở cửa ra trước, nhưng người không được vào."

Lận Giang vẫn chưa chơi đủ, cậu bé định sau khi nhận được hồng bao, sẽ làm khó anh cả mình thêm chút nữa.

Nhưng vừa mở cửa ra thì tiếc đứt ruột, làm sao cậu bé lại có thể quên sức mạnh kinh người của anh cả chứ, đám nhóc như chúng hoàn toàn không giữ được cửa đâu.

Không những không giữ được mà còn nhìn không được nữa, anh vào liền thản nhiên đi đẩy hết chúng ra, sau đó cậu bé nhìn anh cả trừng mắt mà liền sợ hãi.

Lận Xuyên vẫn đưa hồng bao vào tay cậu bé, sau đó nói: "Đi chơi đi." Ý là không còn chuyện của em nữa, mau tránh đi.

Lận Giang chỉ có thể nhìn chị dâu mới ra lò một cái rồi đi ra ngoài, sau đó Lận Xuyên bước hai bước lớn đến bên cạnh Tô Tô.

Hôm nay cô đẹp thật, yết hầu anh bất giác di chuyển, sau đó đưa một cành hoa được thắt bằng khăn quàng cổ tới trước mặt cô và nói: "Tặng em."

Đây là quà đấy, hơn nữa còn làm thành hoa.

Thời đại này làm gì có kiểu hoa tươi đó, hơn nữa vụ mùa cũng không cho phép. Cho nên, anh mua quà làm thành hoa để tặng cô thì cũng xem như có lòng rồi.

"Cảm ơn." Tô Tô đưa tay ra đón lấy, cô ngồi trên giường, không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.

"Chụp ảnh, chụp ảnh thôi."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Có một người đàn ông lạ mặt đi vào, anh ta cầm một chiếc máy ảnh trông có chút cồng kềnh, sau đó tạo thế nói: "Cô dâu chú rể ngồi ngay ngắn vào, tôi chụp đây."

Lận Xuyên ngồi xuống bên cạnh Tô Tô, hai người cùng nhìn về phía trước.

Lúc này mà có thể chụp ảnh thì đúng là không dễ dàng gì, đặc biệt là kiểu chụp hình tại gia này.

Xem ra, đây là người mà Lận Xuyên tìm đến.

Đợi sau khi chụp xong, Lận Xuyên nhỏ tiếng nói: "Đây là chiến hữu của anh, đặc biệt đến đây chụp vài tấm ảnh đấy."

"Thế lát nữa chụp cùng với bác gái và mọi người đi." Kiểu bức ảnh gia đình.

"Được." Lận Xuyên nói xong thì xuống giường, sau đó đưa tay bế Tô Tô lên.

Tô Tô không ngờ tiến triển nhanh như vậy, cô giật mình liền ôm lấy cổ Lận Xuyên. Nhưng mà lúc này tia sáng chớp lên một cái, người đàn ông lạ mặt kia cười, nói: "Tấm này rửa ra nhất định sẽ rất đẹp."

Lận Xuyên cũng không lên tiếng, nhưng nhìn mắt thường có thể thấy được tai anh đang đỏ lên, khoé mắt cũng đỏ, không lâu sau thì đổ mồ hôi.

"Em nặng lắm sao?"

Tô Tô cảm thấy mặc dày như vậy, cộng thêm cân nặng của mình, chắc là rất nặng.

Nhưng mà nhớ lúc trước anh cống mình từ trên núi xuống, không thấy tốn sức như thế bao giờ.

"Không, không nặng."

Lận Xuyên làm gì mà bế không nổi, chẳng qua là anh căng thẳng thôi, cô gái mình thích bây giờ nằm trong vòng tay mình, làm sao không căng thẳng cho được. May mà anh lập tức bình tĩnh lại, bế cô đi ra phía ngoài, bước đi cũng khá vững vàng.

Cô dâu không cần phải quen biết tất cả mọi người, không cần chào hỏi với người khác, cô chỉ cần thẹn thùng là được rồi. Mặc dù Tô Tô chưa làm thế bao giờ, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn thấy rồi, cho nên cô ngoan ngoãn dựa mặt vào bờ ngực của Lận Xuyên, không nhìn ra ngoài. Sau khi đến nhà họ Lận, cô được đặt xuống nên trong phòng, mặc dù ở đây có rất nhiều người vây quanh, nhưng đa số họ đều biết điều và ra bên ngoài đứng.
 
Chương 66: Nhà có miếng cơm, sẽ không để con đói


Cha Lận và mẹ Lận ngồi trên giường, hôm nay họ cũng lấy ra bộ đồ mới nhất và mặc vào, nhìn trông cũng có sức sống hơn nhiều.

Thời đại bây giờ là sự xung đột giữa hai quan niệm, tổ chức hôn lễ trong thôn vẫn phải bái thiên địa, chỉ là cũng phải nói lời tuyên thệ với lãnh đạo.

Bái thiên địa này do bí thư trong thôn chủ trì, họ không cần quỳ xuống, chỉ cần đứng lạy là được rồi.

Sau khi ba lạy kết thúc, mẹ Lận đưa tiền đổi xưng hô tới trước mặt Tô Tô và nói: "Sau này sẽ là người một nhà rồi, sống cho thật tốt, gia đình mẹ sẽ không đối xử tệ với con đâu. Nhà có miếng cơm, sẽ không để con đói."

"Vâng, con cảm ơn mẹ."

Vốn dĩ cô muốn gọi mami, nhưng Lận Xuyên gọi mẹ đấy, nên cô chỉ có thể gọi theo.

Gọi mẹ rồi thì phải gọi cha, là một nữ sinh của thời đại mới, lúc trò chuyện trên mạng, cái gì cũng đã gọi rồi, vì thế cô gọi một tiếng cha mà không hề gượng gạo chút nào, rất rõ ràng dứt khoát.

"Ừ, con gái ngoan." Cha Lận đáp lại một tiếng, trong lòng vui mừng khôn xiết. Con cả của mình thành gia lập nghiệp rồi, sau này hi vọng hai người họ có thể sống cuộc sống thật tốt, như vậy thì ông ấy hài lòng rồi.

Đợi sau khi thành lễ xong, cha Lận liền bắt tay vào dọn bàn ghế, ông ấy cũng lầm lì như Lận Xuyên, nhưng trong lòng có chuyện vui thì đều thay đổi bằng hành động.

Lận Xuyên sợ Tô Tô bị người ta tông vào nên anh trực tiếp bế cô lên và đi ra ngoài, phía sau vẫn còn tiến hành một nghi thức.

Vốn dĩ, vợ chồng hai người họ nên ở lại đây trò chuyện vài câu với khách, nhưng xem ra chú rể không được thích, muốn nhanh chóng tiến hành xong hôn lễ.

Bí thư vừa ngồi xuống, nhìn thấy hai người đi rồi nên chỉ có thể đi theo.

Bí thư vui tươi hớn hở khi cảm thấy mặc dù Lận Xuyên nhìn trông lầm lì không lên tiếng, nhưng có một chính kiến nhất định, hơn nữa trông cũng rất bảo vệ vợ, không cho những người khách nam như bí thư bọn họ nhìn thêm vài cái.

Người ta đã bế thêm một người, nhưng bí thư phải chạy bước nhỏ mới đuổi theo kịp.

Bất giác bí thư nghĩ, có thể lực như thế này, chả trách có thể làm trong quân đội thời gian dài như vậy, sau này đi ra có thể cũng không tồi.

Phần phía sau vẫn chưa chuẩn bị xong, có lẽ là không ngờ họ lại đến sớm như vậy. Ảnh lãnh đạo đã treo xong, nhưng mà dưới nên vân chưa trải thảm đỏ lên.

Lận Xuyên không vội chút nào, anh bế Tô Tô đứng đợi ở bên.

"Hay là, em đứng xuống?" Vừa quét nhà vừa trải thảm đỏ, thật sự làm khó các cô gái đến giúp đỡ rồi.

Điều quan trọng nhất là, trong số các cô gái này lại có nữ chính, cô ta vậy mà lại mặt dày đến giúp đỡ.

Nhưng mà, nếu như cô ta không đến, chỉ sợ tình cảnh càng khó hơn, bởi vì nghe nói bây giờ cô ta Ở trong thôn bị tất cả mọi người cô lập rồi.

Cô lập thì tốt, Tô Tô sẽ không cảm thấy cô ta ngây thơ đáng thương đâu, bây giờ chỉ sợ là nam chính nghĩ như vậy rồi.

Nhưng mà, được bế như thế, cô cứ cảm thấy ngại. Sau đó bí thư còn chọc, nói: "BẾ nổi nữa không, hay là bỏ xuống nghỉ một chút."

Lúc này cho dù Lận Xuyên không bế nổi cũng không thể nói ra, vì thế anh nghiến răng nói: "Nổi." Huống hồ Tô Tô cũng không nặng, anh bế rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà người nào đó không biết anh có mệt hay không, nhỏ tiếng nói: "Hay là anh bỏ em xuống trước đi, dù sao cũng có chỗ đứng mà."
 
Chương 67: Có thù sao


"Không cần, trải thảm đỏ xong rồi bỏ xuống."

"Em nặng lắm đấy."

"Không nặng chút nào, rất nhẹ."

Trái tim của Tô Tô như được lông vũ lướt qua vậy, cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ, nếu như trai thẳng Lận Xuyên không thêm câu phía sau thì cô sẽ vui sướng cả một ngày.

"Nhẹ hơn nhiều so với bao cát trong quân đội."

"" Bao cát nhẹ Tô Tô, cô cảm thấy thứ cô ghét nhất bây giờ chính là bao cát, vô cùng chán ghét.

Cô là một con người sống sờ sờ, còn là một người phụ nữ xinh đẹp, sao có thể lấy bao cát ra so được chứ, đúng là ngốc thật.

"Trải xong rồi, anh Xuyên Tử, anh mau bỏ người xuống đi."

Nữ chính Tần Duyệt Duyệt lau mồ hôi trán, nhưng thực ra không có giọt mồ hôi nào cả, cô ta cười nói, dùng ngôn ngữ cơ thể, biểu hiện một cách khéo léo dáng vẻ như thật sự tận tâm tận lực cho hôn sự của họ.

Hơn nữa, cô ta còn thường xuyên nhìn lén Lận Xuyên, đây là có ý gì?

Tô Tô chau mày, nhất thời không hiểu được. Cô biết nữ chính nhất định không có ý với Lan Xuyên, không thể vì anh chuẩn bị kết hôn rồi mới tỉnh ngộ, thật ra mình cũng yêu anh, đó đúng là chuyện vớ vẩn.

Hơn nữa là thật thì sẽ cẩn thận dè dặt, nhất định sẽ không để người khác phát hiện, nhưng biểu cảm của cô ta rõ ràng là muốn để mọi người nhìn ra được.

Lúc trước còn nói không đến, bây giờ đến liền có kịch xem.

Thế này thì thú vị rồi!

Tô Tô chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm yêu đương, cho nên cũng không rõ lắm, nhưng đợi đến khi đứng xuống, nhìn thấy biểu hiện lén lút lau nước mắt của cô ta, sau đó còn có người an ủi cô ta thì đột nhiên cô đã hiểu ra.

Nữ chính lại đang âm thầm giở trò xấu, biểu hiện bây giờ của cô ta hoàn toàn là đang nói cho mọi người biết mình không nỡ Lận Xuyên, sau đó là bị ép bất đắc dĩ mới chia tay với anh.

Bị ép bất đắc dĩ như thế nào, đương nhiên là do cô cướp mất Lận Xuyên rồi.

Sau đó chuyện này nhất định lan truyền khắp thôn làng, cộng thêm tên ngốc Lận Xuyên này cũng rất vui vẻ, tổng hợp tất cả biểu hiện lại, rất nhiều người sẽ xem họ là đôi cẩu nam nữ lén lút tằng tịu với nhau, còn nữ chính là cô gái đáng thương bị bỏ rơi. Đến lúc đó, nhất định sẽ có người ở sau lưng xuyên tạc.

Có thù có oán gì, gia đình họ Lan gánh.

Lúc cô nghĩ như thế thì Lận Xuyên cũng nghĩ vậy, không phải anh không nhìn ra, chỉ là những lời trước đây anh lười nói, nhưng bây giờ thì không được.

Bản thân anh bị người ta nói thì thôi vậy, nhưng không thể để cô vợ nhỏ của mình cũng bị liên lụy, vốn dĩ cô chính là vì giúp đỡ anh, sao anh có thể để cô chịu uất ức được? Hơn nữa, anh đi rồi, một mình cô ở đây sợ là khó sống.

Tô Tô không ngờ người đàn ông của mình thật ra không ngốc chút nào, chỉ là anh không nói.

Cho nên vẫn còn đang nghĩ cách làm nữ chính khó coi, nhưng mà hôm nay mình kết hôn, cũng không thể làm quá đáng.

Lúc này bí thư đã đứng trước ảnh lãnh đạo, ông ấy bảo cặp vợ chồng trẻ này nói lời tuyên thệ với lãnh đạo.

Tô Tô có chút căng thẳng, vê ngón tay của người đàn ông cao lớn bên cạnh, cô nhỏ tiếng nói: "Em, em không biết nói."

"Đọc theo anh.”

"Ừm"

Lúc quan trọng, bạn trai vẫn là rất biết cổ vũ.

Tô Tô mang theo cảm xúc căng thẳng đọc lời tuyên the theo người đàn ông của mình, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, vậy mà bị ánh mắt của anh của làm cho bỏng mắt, cô hoảng loạn cúi đầu xuống.
 
Chương 68: Thiên lôi câu động địa hỏa


Bí thư cũng không phải một người rất cứng nhắc, cho nên sau khi thấy họ nói lời tuyên thệ xong thì cười nói:

"Bây giờ, mời đồng chí Lận Xuyên nói tâm đắc tình yêu của hai người, mọi người hãy vỗ tay chào đón."

Có vài người xem náo nhiệt vội vàng võ tay, dẫu sao thì chuyện của hai người, ai cũng biết cả, mới quen nhau vài ngày mà kết hôn rồi, có tâm đắc tình yêu gì, ai biết được trong đó có chuyện gì chứ?

Thông qua biểu hiện đó của Tần Duyệt Duyệt, quả thực là có người nghĩ nhiều rồi, đặc biệt một vài người lớn tuổi cảm thấy hai người nam thanh nữ tú này không chừng là thiên lôi câu động địa hỏa*, động phòng trước rồi, như thế mới ép vợ sắp cưới lúc trước đi, còn đi khắp nơi làm hại danh tiếng của người ta.

*Thiên lôi câu động địa hỏa: 天雷勾地火 nghia đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.

Tô Tô cũng cảm thấy có ánh mắt vài người không đúng, cô bất giác chau mày, nhưng đột nhiên tay cô được nắm chặt lại. Cô vẫn chưa hiểu ra điều gì thì thấy người chồng mới ra lò của mình bước tới trước một bước, đứng thẳng trước mặt cô, cũng không có chút sợ sệt gì.

Không phải là nhân vật nhút nhát sao, điều gì đã khiến anh nói về tâm đắc tình yêu của mình và bước ra như thế này, hủy hình tượng nhân vật rồi đấy?

Nhưng mà, tại sao lại nghiêm túc như vậy, giống như là báo cáo chứ không phải nói những chủ đề mập mờ như tình yêu.

Tô Tô suýt chút nữa như kéo khóe miệng lên trời, tuy rằng cô thích một người đàn ông như vậy, nhưng anh cũng quá nghiêm túc rồi, rõ ràng mới ngoài hai mươi tuổi.

Đang suy nghĩ lung tung thì anh lên tiếng, và không phải đang nói tâm đắc gì mà nói với giọng hơi lạnh nhạt:

"Tin rằng mọi người đều muốn biết tôi với đồng chí Tô Tô tại sao lại ở bên nhau, chuyện này nói ra thì cũng xem như là duyên phận."

Không biết tại sao Tần Duyệt Duyệt ở bên cảm giác được có điều bất thường, theo sự hiểu biết của cô ta dành cho người chồng hụt của mình, anh không giống như người sẽ nói những điều này, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy anh đang nói mở đầu, và chuẩn bị vào thân bài.

Tô Tô nghiêng đầu nghe, không hiểu tại sao hình như anh đang muốn nói chỉ tiết hơn. Dựa theo tính cách của anh, không phải anh chỉ nói một câu ngắn gọn thôi sao?

"Vợ sắp cưới trước đó của tôi, chính là đồng chí Tần Duyệt Duyệt, năm nay đạt được thành tích rất tốt trong kỳ thi đại học cho nên sang năm phải đi học đại học rồi, tại đây tôi muốn chúc mừng cô ấy đã được như ước muốn, dẫu sao thì không có nhiều người có thể thi đậu đại học.

Đương nhiên, theo cô ấy nói, lên đại học phải dốc toàn tâm toàn sức vào việc học, cho nên không muốn bị gia đình trói buộc, cho nên muốn từ hôn với tôi hoặc là đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp rồi cử hành hôn lễ. "

Cái gì?

Muốn sau khi tốt nghiệp mới cử hành hôn lễ?

Mọi người vừa nghe thấy thế thì cảm giác không đúng rồi, đợi tốt nghiệp thì mất phải mấy năm đấy.

Đây là sự thật, cho nên Tần Duyệt Duyệt không có gì để nói, cô đỏ mặt cuối cùng cũng xem như đã nhận đầu gỗ mà cô ta biết, thật sự nhẫn tâm nếu cắn ai đó, cô ta hoàn toàn không ngờ lúc này anh lại nói cho mọi người biết sự thật.

Bất giác mà nước mắt rơi lã chã, cô ta cảm giác chưa bao giờ chịu phải sự nhục nhã như thế này.

Đừng nói là cô ta, ngay cả Lận Đồng Hà cũng cảm thấy lúc này mà Lận Xuyên nói những lời này ra thì quả thực không nên, đây rõ ràng là muốn cô ta khó coi. Nhưng mà, người ta nói là sự thật, anh ta cũng không có cách nào thanh minh thay cho cô ta được.
 
Chương 69: Hị cả


Tô Tô khẽ mở miệng, hóa ra người đàn ông của cô đáng tin cậy như vậy, chó cắn người thật sự sẽ không sủa.

Lận Xuyên nói tiếp:

"Nhưng mà cha mẹ tôi, vì sắp xếp hôn sự mà bận rộn, tốn tâm huyết hơn nửa năm nay, cho nên vợ của tôi bây giờ, chính là đồng chí Tô Tô, vì trả ơn nên quyết định gả cho tôi để bù cái hôn lễ này, tôi rất cảm kích cô ấy." Anh nói xong thì quay người lại với Tô Tô, và bỗng nhiên giơ tay lên làm động tác chào trong quân đội.

Tô Tô: "..."

Khóe mắt cô bỗng chốc đỏ hoe, thật ra cô không có tốt, không có vĩ đại như anh nói.

Còn tất cả mọi người có mặt ở đó cuối cùng cũng hiểu tại sao họ đột nhiên lại chuẩn bị kết hôn nhanh như vậy, thì ra là vì để trả ơn.

Cô gái người ta có lòng tốt, không muốn để nhà họ Lận bị người ta cười chê, cho nên chủ động gả cho Lận Xuyên, giải quyết được nguy cơ của họ, không hề sai nha.

Hơn nữa, Lận Xuyên từ nhỏ đã ở trong thôn, sau đó lại làm quân nhân nhiều năm như vậy, được quân đội giáo dục tư tưởng, con người cũng rất chính nghĩa, anh không phải là người có thể nói dối được.

Chỉ trong chốc lát mọi người đều đã tin anh, và cũng khẳng định Tần Duyệt Duyệt vì học đại học nên mới không kết hôn với Lận Xuyên nữa, không chỉ như vậy mà còn muốn níu kéo chồng người ta.

Phải biết là, với tuổi của Lận Xuyên, bây giờ mới kết hôn thì cũng xem như là đã muộn, đợi thêm vài tháng nữa thì người già cả rồi.

Vì thế, có người âm thầm tránh xa Tần Duyệt Duyệt mấy bước.

Tần Duyệt Duyệt cũng cảm nhận được thái độ của mọi người, vì thế mà bất giác thấy uất ức hơn, cô ta bật khóc lên.

Trong lòng Tô Tô đang vui sướng, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc hu hu mà không khỏi quay đầu lại nhìn Tần Duyệt Duyệt đang đứng cách mình không xa, cô quả thực không nhịn được nữa, nói:

"Thanh niên tri thức Tần, xin cô hãy điều chỉnh lại thái độ của mình. Cho dù có uất ức, có khó chịu thế nào thì cô cũng không thể khóc lóc trong hôn lễ của người khác được chứ, giống như chồng tôi ức hiếp cô vậy, có chuyện gì thì cô cứ nói, bí thư ở đây có thể làm chủ cho cô."

Cô nhìn bí thư một cái, cũng giả vờ uất ức tủi thân.

Nếu nói về trình độ giả vờ đáng thương thì Tô Tô không bằng nữ chính người ta, nhưng mà: Tôi cũng rất ấm ức, nhưng mà dáng vẻ tôi nín khóc của cô rất đáng yêu, nên bí thư không khỏi cẩn thận nghiêng đầu một cái, nói với Tần Duyệt Duyệt:

"Phải đấy, cô có ấm ức gì, chỉ bằng nói ra đi."

Tần Duyệt Duyệt làm gì dám nói chứ, vì thế cô ta lắc đầu, nói:

"Tôi, tôi không có ấm ức." Cô ta nói xong thì liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không hề nhìn cô ta một cái. Không ngờ người đàn ông này lại tuyệt tình như vậy, dẫu sao thì họ cũng viết thư qua lại được một năm đấy. Càng nghĩ càng uất ức, cuối cùng cô ta chỉ ôm mặt rồi bỏ chạy.

Tô Tô suýt chút nữa lườm mắt với trời, Tần Duyệt Duyệt đúng là khiến cô thấy buồn nôn thật.

Nhưng mà, người đàn ông của mình cũng không tồi nha, cũng không phải là đầu gỗ, còn có chút xấu tính.

Không được, không thể vui được, lỡ như bị hắc thì phải làm sao?

Đang suy nghĩ thì cô bị anh bế lên trên giường, trên giường có một chiếc chăn mới làm vô cùng ấm áp.

Phòng mới của cô dâu sẽ không để trống, họ đều cố tình đặt bàn ở phía đối diện. Sau đó đợi xong tiệc, bên cạnh cô không còn ai nữa, cô đang dựa bên giường nghỉ ngơi thì đột nhiên cửa phòng mở ra. Me Lan dẫn một người phụ nữ khoảng hai sáu, hai bảy tuổi đi vào, sau đó giới thiệu: "Đây là chị cả của con."

"Chào chị cả."

Cô có biết người chị cả này, theo nguyên tác thì đây là con gái nhà chú ba Lận, nhưng vì chú ba phạm sai lầm, đi cải tạo lao động, nên nhà Lận Xuyên đón về nhà nuôi. Nuôi dưỡng khôn lớn rồi gả đi, một năm cũng rất ít khi về.

"Ừm." Cô ấy chỉ nói một chữ, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và quan sát căn phòng này.

Mẹ Lận nói: "Con ở đây trò chuyện với em con đi, lát nữa mẹ nói dì út mấy đứa mang ít đồ ăn qua cho hai đứa."

"Như thế không được hay nhỉ?"

"Có gì không hay, không phải lát nữa con vội vê sao?"

"Được rồi."

Người chị cả này cũng không nói gì, chỉ nhìn Tô Tô một cái, sau đó vê thử chiếc chăn cô đang ngồi và nói: "Chăn mới may nhỉ, khá là dày."

"Vâng, bác... mẹ làm đấy."
 
Chương 70: Dưỡng da


"Mũi may của mẹ tinh xảo thật, mẹ làm gì cũng nhanh”

Chị cả thả tay xuống, Tô Tô phát hiện tay của cô ấy rất thô, hơn nữa dường như còn bị nứt da.

"Em là Tô Tô, chị cả, chị tên gì thế?"

Tô Tô đến đây cũng được nhiều ngày, ngữ điệu cũng dần dần giống như người ở đây rồi.

"Chị tên Lận Tú Mai." Cô ấy nhìn trông có chút thẹn thùng, hoặc là có chút tự ti, từ đầu đến cuối đều cúi đầu xuống."

"Tay của chị hình như bị đông rồi nhỉ, nứt da cả rồi."

"Phải đấy, sáng dậy sớm nhóm lửa, đi ôm củi nên bị đông." Lận Tú Mai xoa tay, nhưng chỗ bị nứt đó có chút máu bị rướm ra.

Tô Tô vươn tay lấy một hộp dầu trong tủ ra, sau đó đưa cho Lận Tú Mai và nói: "Nghe nói cái này có tác dụng lắm, chị cả, chị bôi chút đi."

"Thế này sao mà được, đây là đồ mới khi kết hôn, chị không thể dùng được đâu." Lận Tú Mai đẩy nhẹ ra.

Tô Tô cười nói: "Đây không phải đồ mua kết hôn đâu, mấy ngày trước em đến hợp tác xã mua bán mua đấy, dùng qua rồi." "Thế chị dùng một ít." Lan Tú Mai nghe dùng qua rồi mới yên tâm dùng, sau đó lại nhìn đồ đạc đặt trong tủ và nói:

"Lận Xuyên đối xử với em cũng tốt thật, đồ đạc mua đầy đủ cả, ngay cả kem bảo vệ da cũng có."

"Ưm." Cô cũng không ham dùng øì, nhưng mà đối với phụ nữ của thời đại này mà nói thì đó đã là hàng xa xi rồi.

"Nghe mẹ nói em ăn cơm nhà nước, lợi hại thật."

"Cũng không còn gì nữa."

Lận Tú Mai lại nhìn Tô Tô từ trên xuống dưới, sau đó đỏ mặt, nhỏ tiếng nói:

"Không biết em dâu có tiền không, cho chị mượn hai mươi tệ, mùa thu nhất định sẽ trả lại cho em. Đây không phải do anh rể em té ngã bị thương rồi sao, cho nên cần tiền đi khám bệnh."

"Hả?" Tô Tô tưởng mình nghe nhầm, cái ngày kết hôn mà có thể tùy tiện mượn tiền được sao? Tại sao mình lúc đó không có thói quen này. Hơn nữa, cô ấy mượn tiền, không phải nên đi mượn mẹ Lận sao?

"Chỉ mượn hai mươi tệ, men bên kia sắp xếp hôn lễ cho hai đứa nên hết tiền rồi."

Lận Tú Mai cũng không phải không biết ngượng, nhưng mà lần này cô ay về chính là để mượn tiền, nếu không nhà chồng bên kia nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô ấy. Thật ra hai mươi tệ đối với Tô Tô không có bao nhiêu, dẫu sao thì trong túi của cô có đến hơn một nghìn tệ đấy, khoảng thời gian này cũng không dám lấy hết ra tiêu.

Nhưng cô đến nơi xa lạ, lại còn đang kết hôn, đột nhiên người chị cả mới gặp mặt một lần tới mượn tiền, cô có chút ngơ ngác.

Cô đang không biết nên nói với cô ấy như thế nào thì dì út với mẹ Lận mang cơm tới, cô cũng xuống giường, nói:

"Em đi lấy đũa." Sau đó tiện thể đi ra cùng với hai người họ, sau đó cô kéo mẹ Lận lại hỏi:

"Mẹ, chị cả hỏi mượn tiền còn, con có nên cho mượn không?" Đứa trẻ ngoan phải nghe lời người lớn, cho nên chuyện này cũng phải hỏi mẹ chồng mình.

"Cái gì?"

Vốn dĩ mẹ Lận rất vui, nghe thấy cô nói thế thì chau mày lại, nói: "Con đừng quan tâm đến nó, để mẹ vào phòng nói chuyện với nó, xong rồi con hãy vào."

"Vâng." Tô Tô cảm thấy mẹ Lận nhất định sẽ giải quyết được, nên cô đứng ở bên ngoài đợi.

Không lâu sau mẹ Lận đi ra, bảo cô vào phòng ăn cơm, còn bà ấy thì cùng với dì út đi tiếp đãi khách rồi.

Lận Tú Mai trong phòng cũng không có gì khác biệt so với lúc nãy, chỉ là ánh mắt có chút xa xăm. Nhưng mà, cô ay vẫn nói một cách thành khẩn:

"Vừa nãy là do chị không đúng, chị không nên mượn tiền em vào lúc này, đợi vài ngày nữa rồi nói sau." Nói xong cô ấy cầm bát lên ăn cơm, còn ăn rất nhanh.
 
Chương 71: Bây giờ anh đã không còn là đàn ông nữa rồi


Tô Tô mở to mắt, đột nhiên cô cảm thấy người chị cả này, đầu óc có phải hơi có vấn đề không? Nhưng mà cô không dám nói, cầm bát cơm lên và lặng lễ ăn.

Hôm nay tổng cộng có mười món, mùa đông như thế này mà có thể thu thập đủ những món này thì đúng là không dễ dàng gì.

Đây cũng là kết quả của việc chuẩn bị gần nửa năm, nếu không thì người bình thường có thể dọn lên sáu món là đã không tồi rồi.

Người chị cả này ăn cũng rất ngon miệng, không có chút gò bó gì, có thể nhìn ra được cuộc sống thường ngày của cô ấy không được tốt, nhìn trông có vẻ rất đói.

Còn Tô Tô thì chỉ lót bụng một chút, mặc dù lúc sáng cô chưa ăn, nhưng bây giờ cũng không thấy đói chút nào.

Hơn nữa mẹ Lận không mang quá nhiều những món giống nhau đến, chủ yếu là hai món thịt, một là khoai tây hầm với thịt gà và thịt thỏ, hai là lát thịt lợn xào với dưa chuột già.

Thịt này là do Tô Tô đưa tiên để mua, cho nên mẹ Lận tưởng cô đói mà mang rất nhiều thịt cho cô, sau đó là hai món chay.

Hôm qua cô đã ăn thịt thỏ rồi cho nên không muốn ăn nữa, cộng thêm người chị cả này ăn quá hào sảng, cô cảm giác mình có chút không vươn đũa ra được.

Mặc dù cô cũng không muốn làm tiểu thư quý tộc ra vẻ làm gì, nhưng cô thật sự không thể làm ra được tư thế giành đồ ăn với người khác.

Khi Lận Xuyên đi vào thấy vậy thì liền biết cô vợ của mình không có cách nào kiếm công điểm được, bởi vì cô như thế này, đợi đến lúc ăn cơm nồi lớn thì nhất định sẽ chịu thiệt, chỉ sợ là ngay cả canh cũng không húp được.

Nhưng mà anh cũng không thể nói chị mình được, bởi vì anh biết điều kiện gia đình họ không tốt, nhất định là chưa ăn sáng mà qua đây, đi đường xa như thế, quả thực là đói rồi.

"Có chuyện gì sao?" Tô Tô lên tiếng hỏi.

"Em ăn xong chưa, phải chúc rượu rồi."

"Ăn xong rồi." Tô Tô bỏ đũa xuống và xuống giường, sau đó đi với Lận Xuyên ra ngoài. Cô vừa đi ra bên ngoài thì bị nhét vào tay hai ly rượu nhỏ, sau đó được dẫn đến sân trước.

Chúc rượu này phải chúc khách nam trước, hai người họ chúc từng bàn này đến bàn khác, Lận Xuyên bình thường sẽ một bàn uống một ly.

Nhưng có hơi mười bàn đấy, cho nên Tô Tô có chút lo lắng, kéo nhẹ vạt áo của anh và nói: "Anh không sao chứ?"

"Không sao."

"Không ngờ anh còn có thể uống rượu được như vậy."

Trong sách không có nói nam xứng có thể uống được rượu như thế.

Lận Xuyên có ý chí sinh tôn rất mạnh, anh nói: "Tửu lượng của anh thấp, đây là ly nhỏ."

Quả thực là ly nhỏ, nhưng mà nếu là cô uống thì có thể uống say ngã ba bốn lần.

Nhưng mà người ta nói tửu lượng thấp thì thấp vậy, ly rượu này quả thực là nhỏ hơn so với bát lớn trên bàn.

Thời buổi này, người ta một khi uống rượu thì uống rất giỏi, đều dùng bát, chum, vại, hoặc là gáo, tóm lại là ít dùng ly hơn.

Tạm thời thì không sao cả, hy vọng đừng bị say bí tỉ hay gì đó.

Dẫu sao thì hôm nay cũng là tân hôn mà, vẫn nên giữ chút lý trí thì tốt hơn.

Rất rõ ràng, kể từ khi cô "chê" Lận Xuyên có thể uống được rượu thì anh không uống từng ly từng ly nữa, mà là rất khiêm tốn nói mình chỉ có thể uống nửa ly, bởi vì thấy hơi say rồi.

Kết quả chiến hữu của anh đả kích anh một cách vô tình, anh ta nói: "Say cái gì mà say, lúc trước chúng ta uống với nhau cả một đêm đấy, cậu giả vờ cái gì.." Sau đó chân của anh bị đá mạnh một cái.

Hơi đau nha.

Nhưng ngay sau đó chiến hữu liền im miệng, bây giờ anh ta hoàn toàn hiểu ra rồi, bạn của mình thì ra là sợ vợ.

Mới kết hôn mà đã nghe lời như vậy rồi, lúc trước nhớ có nghe người ta nói gì đấy, đàn ông miền Bắc mà để phụ nữ quản chặt thì có còn gọi là đàn ông không?

Xem ra, bây giờ anh đã không còn là đàn ông nữa rồi.
 
Chương 72: Làm nhục anh ta


Nhưng mà anh ta không nói, chuẩn bị đợi có thời gian lại chọc anh.

Nhưng mà nhìn người ta tìm vợ kìa, yểu điệu, xinh đẹp, đáng yêu, da trắng như tuyết, hơn nữa còn là người thành phố ăn cơm nhà nước, nếu như tùy quân đến quân đội thì người khác còn không ganh tị được sao.

Ai cũng nói đi lính tìm vợ tương đối khó khăn, nhưng lần này về nhà anh đã có thể tìm được một cô vợ tốt như vậy, đúng là lợi hại thật.

Thân là phù rể thì trong lúc ganh tị anh ta vẫn phải chặn rượu giúp cho người bạn của mình, dẫu sao thì tối nay người ta còn phải động phòng nữa đấy, bản thân không thể nhìn người anh em của mình có vợ mà không ôm được.

Không dễ gì mới chúc rượu khách nam xong, khách nữ bên kia thì đơn giản hơn nhiều.

Đợi chúc rượu xong thì Lận Xuyên bảo Tô Tô vào phòng nghỉ ngơi không cần ra ngoài nữa, tránh đến lúc đó bị người ta va chạm, dẫu sao thì lát nữa mọi người đều đi ra, việc khá là nhiều.

Tô Tô cứ như thế ngồi trong phòng, lúc không có øì làm thì cô lấy một cuốn sách ra xem.

Sách mà cô xem là phiên bản tiếng Anh của cuốn sách nổi tiếng thế giới Red and Black. Bởi vì lúc học đại học, tiếng Anh của cô không được tốt, cho nên ép buộc mình ngay cả đọc sách cũng phải đọc sách tiếng Anh. Vì chưa đọc xong nên cô mang đến đây, hôm nay vừa hay không có gì làm lấy ra xem.

Nhưng mà lúc lấy ra thì cô phát hiện bìa sách đã thay đổi rồi, không còn là cái bìa lúc cô mua nữa mà nó đã trở nên rất cổ điển, trông không có chút họa tiết nào.

Nhưng mà, nội dung bên trong thì không có thay đổi.

Thật ra cô không thích đọc sách lắm, nhưng căng thẳng, không còn cách nào khác mới lấy sách ra đọc.

Lần đầu kết hôn, cho dù bị ném trong phòng, nghĩ đến chuyện của lát nữa thì cô cũng cảm thấy nhịp tim tăng nhanh. Bây giờ, cho dù đứng cùng với Lận Xuyên, lòng bàn tay cô cũng đổ mồ hôi.

Đây là tình huống gì vậy, có chút xa lạ, có chút sợ hãi.

Cô đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra, đứa con của nhà dì cả đó vậy mà lại đi vào đây. Lúc nhìn thấy một mình Tô Tô ở trong phòng thì anh ta đóng cửa lại, sau đó cười nói:

"Cô đang đọc sách à, đọc sách gì thế? Tôi cũng học hết cấp ba, sách bình thường tôi đều xem qua."

Tô Tô cũng không để ý, lúc học đại học cô cũng học cùng với rất nhiều bạn học năm. Vì thế cô giơ cuốn sách lên và nói: "Đỏ và Đen."

"Nổi tiếng đấy, cuốn này quả thật tôi chưa xem qua, không biết đến lúc đó có thể đổi sách qua lại để đọc không?".

"Được thôi, tôi cũng không đem bao nhiêu sách đến."

Thời đại này không có ti vi, không có mạng internet, cho nên thật sự vô cùng nhàm chán, nếu như có sách có thể đổi để đọc thì đương nhiên là tốt rồi.

"Đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân, tôi tên là Khang Kiến Quốc."

"Chào anh, tôi tên Tô Tô, chắc anh biết rồi."

Cái tên này nghe quen quen một cách khó hiểu, đúng rồi, người tên Khang Kiến Quốc này hình như trong sách có đòi gia sản với mẹ Lận sau khi cha Lận qua đời, nói con trai của bà ấy đều bất hiếu, sau này anh ta muốn phụng dưỡng dì hai.

Cho nên, mẹ Lận bị anh ta làm cho tức chết.

Vừa nghĩ đến cái này thì cô không có tâm trạng tiếp đón anh ta nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng một cách rất rõ.

Nhưng mà đối phương dường như không hề cảm nhận được điều đó, anh ta còn tiến tới gần, lúc này Tô Tô mới cảm thấy anh ta hơi quá đáng rồi, vậy mà lại ngồi cùng hàng với cô rồi.
 
Chương 73: Tránh xa ra một chút


Cô chau mày nhích ra sang một bên, nhưng mà anh ta còn nhích tới một cái nữa, sau đó nói:

"Tôi đọc rất nhiều sách rồi, bình thường tôi rất thích xem những cuốn nổi tiếng, cuốn này của cô có khác gì so với những cuốn khác, cho tôi xem thử."

Động tác khá là thân mật đấy, giống như quen biết với cô rất lâu rồi vậy.

Thế này có phải tự nhiên quá rồi không?

Nhưng mà, đối phương thật sự cầm cuốn sách của cô lên và xem, sắc mặt của cô lập tức trở nên rất khó coi.

Và Tô Tô cũng nhìn ra được rồi, vẻ mặt này của anh ta hình như không hiểu tiếng Anh!

Là một người từ mẫu giáo đã học tiếng Anh, Tô Tô hoàn toàn không ngờ được một người tốt cấp ba lại kinh ngạc khi nhìn thấy cuốn sách tiếng Anh như vậy, cho nên đột nhiên cô cảm thấy niềm vui đến quá bất ngờ, cô cười nói:

"Thế nào, có phải sách cũng không tồi không?"

Cô không hề quan tâm đối phương ngượng ngùng cỡ nào.

"Phải, không tồi, bên ngoài tôi vẫn còn có việc, tôi ra ngoài trước đây." Anh ta nói xong thì đứng dậy bỏ đi một mạch, trong lòng lại có chút ý kiến đối với cô gái trẻ tuổi này.

Rõ ràng biết anh ta không hiểu ngoại ngữ mà còn nói cái gì mà đổi sách đọc, cô như vậy rõ ràng là cố ý làm nhục anh ta đấy.

Tô Tô cũng không có kêu anh ta lại, chỉ có điều nhìn dáng vẻ anh ta lúng túng trông cũng thú vị thật.

Dù sao thì cô cũng đã đến rồi, nữ chính cũng bị đuổi đi rồi, sau này cứ để cho gia đình họ Lận sống cuộc sống tốt, để bọn họ ganh tị, muốn đến làm tiền sao? Hừ, cô cũng không phải kẻ ngu ngốc hèn nhát gì.

Bây giờ cô cũng không còn tâm trạng gì để đọc sách nữa, nhưng cô lại không biết rằng Khang Kiến Quốc kia ra ngoài thì gặp con trai cậu cả, anh ta hừ lạnh một tiếng và nói:

"Nhìn dáng vẻ vui mừng đó của Lan Xuyên kìa, tôi cảm thấy người phụ nữ trong phòng không phải người tốt gì, còn biết lăng mạ người khác."

"Không phải ai cũng nói rất tốt sao."

"Tốt cái gì chứ, thấy tôi đi vào cố tình lấy cuốn sách ngoại ngữ gì đấy và ngồi ở đó giả vờ đọc, không phải chỉ là học hơn tôi mấy năm thôi sao, giỏi giả vờ thật. Sau này tôi không tiến tới gần nữa đâu, người như thế, chúng ta với không tới."

"Hả? Anh vào phòng tân nương của người ta làm gì?"

Mặc dù con trai cậu cả cũng có cảm giác yêu thích với cô dâu này của Lận Xuyên, dẫu sao thì cô xinh đẹp trẻ tuổi, đàn ông nào mà không thích, nhưng anh ta cũng chỉ xem cô như em dâu mà thôi, chỉ nói đùa cho vui chứ không có ý gì khác.

Nhưng mà, khi nghe thấy người anh này vậy mà lại đám vào phòng của người ta, có phải hơi quá đáng rồi không?"

Nhưng mà từ trước nay anh ta đều lạc quan, cũng không có nghĩ nhiều và càng không nói nhiều, anh ta chỉ nói:

"Thế sau này chúng ta tránh xa ra một chút."

"Này, cậu xem Lận Xuyên đi đâu thế, không phải là đi tìm vợ sắp cưới cũ đó chứ. Còn muốn bên trái ôm bên phải ấp, làm đàn ông làm như thế này cũng lợi hại thật."

"Hai người đang nói lung tung gi đấy?" Lận Hải đi qua liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói: "Tôi sẽ nói với mẹ tôi đấy."

"Cậu nói cái gì chứ, nhóc con như cậu đứng lại cho tôi."

Khang Kiến Quốc cũng khá là sợ người dì hai này, cho nên muốn gọi Lận Hải lại, nhưng ai biết được cậu chạy nhanh như bay, chớp mắt đã không thấy người đâu.

Còn Lận Xuyên bên kia không phải đi gặp vợ sắp cưới cũ gì, anh bị Lận Đông Hà gọi đi, lý do đương nhiên là vì Tân Duyệt Duyệt đó rôi.

Đến nơi không có người, Lận Đông Hà nói:

"Anh Lận Xuyên, thật ra sinh nhật của chúng ta cách nhau không xa, gọi anh một tiếng anh hoàn toàn là vì tôn kính anh hùng như anh. Nếu đã là một anh hùng, sao anh có thể hẹp hòi tính toán với con gái người ta, khiến cô ấy khó coi như thế."
 
Chương 74: Cô là con gái


Anh ta vẫn còn muốn nói gì đó, dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình, anh ta cảm thấy người anh em họ này của mình tuyệt đối không biết nói chuyện. Nhưng mà anh ta không ngờ đối phương lại nói:

"Rốt cuộc là ai khiến ai khó coi? Anh nghĩ sao, trong đám cưới của tôi, cô ta lại ở bên cạnh khóc lóc, ai không biết còn tưởng tôi ức hiếp cô ta nữa đấy. Các người làm chuyện hư hỏng gì còn không rõ sao, đừng đến chỗ tôi mắng chửi."

Lần đầu tiên Lận Đông Hà nhìn thấy Lận Xuyên khó đối phó như vậy, anh ta bất giác chau mày nói:

"Cô ấy làm gì có khóc?"

"Anh xem mọi người đều mù chắc, có cần tôi tìm vài người đến làm chứng không? Tôi kết hôn, cô ta chạy đến đây vừa khóc vừa cười vừa gây rối, xem gia đình chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?

Tôi thì không sao, nhưng dám khiến vợ tôi chịu phải chút ấm ức nào thì không được. Các người liệu đó mà làm, nếu như còn có một lần nữa, đừng trách tôi làm ầm lên tới chỗ bí thư, để ông ấy xử lý, xem thử cô ta làm như thế có hợp tình hợp lý không."

Lận Xuyên liếc nhìn Lận Đông Hà một cái và cười giễu, nói:

"Vội vàng hấp tấp nịnh nọt, sinh viên đại học người ta có thể để ý đến người nhà quê như anh mới lạ, cẩn thận bị chơi một vố không còn gì cả. "

"Cậu, cô ấy không phải là loại người như thế." Lận Đông Hà đỏ mặt, ngoài ra anh ta còn phát hiện mình có chút nói không lại Lận Xuyên.

"Cô ta là loại người như thế nào, tôi rõ hơn anh.

Còn nữa, người phụ nữ đó của anh là con gái, thế vợ tôi không phải sao? Cô ấy nhỏ tuổi hơn người phụ nữ đó nhiều, tôi không muốn cô ấy bị các người giở trò đâu.

Đừng tưởng rằng tôi không có ở nhà thì các người có thể nghĩ cách chơi vợ tôi, cẩn thận tôi về đánh chết các người.

Đúng rồi, cái vật ghi âm kia tôi cũng mang đến quân đội, không cần nghĩ cách lấy lại đâu."

Quả thực lúc trước Lận Xuyên không có nói nhiều như vậy, nhưng hôm nay uống rượu vào, cái miệng này không đóng lại được.

Anh dạy dỗ cho Lận Đông Hà một trận thì đẩy anh ta sang một bên, sau đó bỏ tay vào túi quần và quay lại nhà sau.

Anh vừa vào thì Lận Hải chạy đến trước mặt anh tố cáo hai người anh họ kia, Lận Xuyên chau mày lại nói:

"Em đứng trông trước cửa, còn tiểu tử nào dám vào phòng chị dâu em thì em đánh cho anh."

"Hôm nay đánh được sao?" "Đánh người mà còn chọn ngày à?"

"Cũng, cũng đúng."

Sau đó Lận Hải liền chạy đến trước phòng Tô Tô canh cửa, đúng là có vài tiểu tử trong thôn muốn đến xem cô vợ nhỏ của người ta, nhưng đều đã bị Lận Hải đuổi chạy mất rồi.

Nhìn thấy khách khứa lần lượt quay về rồi, chỉ còn đám đàn ông ở sân trước còn đang uống rượu trò chuyện.

Nhà sau cơ bản đã dọn dẹp xong rồi, mẹ Lận tìm Lận Xuyên và nói:

"Tần Duyệt Duyệt đó đem vài quả trứng gà đến, mẹ bảo Lận Hải trả lại rồi, tiện thể mang cho cô ta bát đồ ăn, xem như là đáp lễ cô ta rồi. Gia đình chúng ta không ăn hời của cô ta cái gì, số tiền nhiều năm như vậy xem như cho chó ăn rồi."

"Manh đồ ăn gì? Trứng gà cũng cứ nhận đi, xem như con bỏ tiền ra mua."

"Thằng nhóc này..."

Mẹ Lận có chút bất lực, nhà họ Lận họ ở trong thôn này có hai hộ, người ta sợ bị lăng mạ, cho nên mấy chuyện tình người này bà ấy vẫn làm rất tốt. Bà ấy sợ người khác soi mói tìm lỗi sai, nhưng nghe con trai nói như thế, hình như gia đình mình cũng không có làm gì sai để người ta nói.

Thật ra Lận Xuyên đang nóng lòng về phòng, nhưng mà mấy bàn ghế này cũng phải dọn dẹp.
 
Chương 75: Gọi bà xã không hay hơn sao


Đợi anh với người trong nhà dọn dẹp xong thì cũng đã hơn ba giờ rồi, may mà lúc này anh em tốt của Lận Xuyên cũng giúp đỡ anh rất nhiều, mượn xe lừa đưa mấy người họ hàng ở xa về, sau đó thì trong nhà chỉ còn lại gia đình họ thôi.

Mẹ Lận hâm đồ ăn, sau đó bảo Lận Xuyên gọi cô con dâu mới ra lò đến ăn cơm.

Lận Xuyên thấy ấm lòng, anh vui vẻ quay về gọi vợ, kết quả anh phát hiện cô vợ nhỏ của mình vì ngồi quá lâu trong phòng mà buồn ngủ, cô nghiêng người sang một bên và ngủ thiếp đi.

Anh không biết tại sao bản thân lại cảm thấy cả người đều nóng ran lên, anh cố gắng kiềm chế lại và đánh thức Tô Tô: "Tô Tô, vợ ơi, ăn cơm thôi."

Tô Tô tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt, nói:

"Vừa nãy anh mới gọi em là gì?"

Lận Xuyên thấy hơi ngại, anh đỏ mặt nói: "Vợ, vợ ơi."

Có hơi quê mùa.

"Gọi bà xã không hay hơn sao?"

"Bên anh không quen gọi kiểu này."

Ngày đầu tiên kết hôn không thể đắc tội với vợ được, vì thế Lan Xuyên lại bổ sung thêm một câu: "Hay là, lúc không có người khác anh sẽ gọi như vậy"

Cái này còn phải thương lượng?

Tô Tô cũng không để ý mà gật đầu nói: "Được thôi."

Sau đó không hiểu sao cô bị anh nắm tay dắt đến nhà trước, phải đấy, là tay nắm tay.

Phải biết là, trước khi kết hôn, người đàn ông này khá là bảo thủ, đi đường cũng phải cách xa ba bước, bây giờ tay nắm tay thế này có hơi bất ngờ nha.

Nhìn tay của mình một hồi lâu, rồi lại nhìn Lận Xuyên đang rất nghiêm túc, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình có thể gả cho một người ngoài lạnh trong nóng rồi nhỉ?

Lận Xuyên: Tay vợ mềm mại thật, muốn vê.

Đợi đến nơi, anh giống như người đàn ông vô tình vậy, trực tiếp buông tay ra, nói: "Anh đi bưng đồ ăn."

Tô Tô: "..."

Người đàn ông này, chắc tinh thần phân liệt nhỉ?

Nhưng mà anh cũng rất chu đáo, còn nhà họ Lận thì cũng không tồi, tiền đổi xưng hô cũng đưa rồi.

Thời đại này đáp lễ mới một trăm tệ, cho nên đừng hi vọng tiền đổi xưng hô được nhiều, cho nên Tô Tô chỉ nhận được chín tệ chín hào chín xu. Cũng tạm được.

Mẹ Lận nói: "Vốn dĩ muốn đưa cho con lúc kết hôn, nhưng Xuyên Tử bế con chạy mất, không kịp đưa."

".." Lận Xuyên cúi đầu ăn cơm, giống như không nghe thấy mẹ mình đang thêu dệt mình vậy.

"Cảm ơn mẹ." Tô Tô thật sự chưa kết hôn bao giờ, cũng không biết có phép tắc như thế này, nếu như người ta đã đưa mình thì mình cứ cầm lấy, dù sao thì những ngày tốt đẹp cũng trôi qua một cách chậm rãi.

Đồ ăn cũng không nhiều, mẹ Lận đẩy hết món thịt qua cho Tô Tô, những người khác cũng không gắp tới được.

"Sao mọi người không ăn vậy, món thịt này xào ngon lắm." Tô Tô nhìn ra được họ có chút thận trọng, cho nên cô thúc nhẹ Lận Xuyên đang ngồi ở bên một cái.

Anh quay đầu lại nhìn vợ mình một cái, đẹp thật.

Sau đó anh âm thầm vươn đũa vào trong đĩa và gắp một miếng thịt lớn nhất, bỏ vào trong bát của Tô Tô, tiếp theo anh tiếp tục ăn cơm.

Miếng thịt mỡ, chỉ có một ít thịt nạc bằng hạt đậu, Tô Tô quả thực ăn không nổi nữa.

Vì thế cô chỉ có thể gắp lên và bỏ qua cho Lận Xuyên, thấy anh không hiểu nhìn qua, cô nói: "Em không ăn thịt mỡ, anh ăn đi."

Lận Xuyên do dự một lát, cuối cùng anh cảm thấy có vợ tốt thật, gắp thịt cho mình luôn đấy.

Anh đúng là đầu gỗ thật, nếu như vợ đã không ăn thịt mỡ được thì anh động đũa, gắp một miếng thịt ba chỉ, lấy tay tách miếng thịt mỡ ra và ném cho Lận Giang ở bên, sau đó bỏ phần thịt nạc cho vợ mình.

".„" Tô Tô có chút xấu hổ rồi.

Không dễ gì mới ăn xong bữa cơm này, mẹ Lận nói: "Sơn Tử dọn dẹp bàn ghế, sao đứng lên là đi mất luôn vậy, xem mình là ông lớn à."
 
Chương 76: Mặt trời vẫn chưa xuống núi


Tính cách của Lận Xuyên từ trước giờ luôn lầm lì, cũng rất ham học. Nghe thấy mẹ mình gọi thì cậu ta chau mày, nói:

"Không phải có chị dâu rồi sao, để chị ấy dọn, làm gì có con dâu mới nào không làm việc chứ."

Tô Tô không hiểu nhìn Lận Sơn một cái, cậu hai này cô cũng chưa tiếp xúc với cậu ta bao nhiêu, cô đã đắc tội gì với thiếu niên đang trong thời kỳ đổi giọng rồi sao?

Mẹ Lận tức giận trừng mắt, nói: "Con nói cái gì? Con..."

Bộp, đôi đũa trong tay Lận Xuyên nằm xuống bàn một cách nặng nề, anh nói: "Lận Sơn, đi theo anh ra ngoài."

Anh định làm gì, đơn độc dạy dỗ em trai?

Còn mẹ Lận thì nói với cha Lận:

"Nhìn xem ông nuông chiều Lận Sơn kìa, không biết nói chuyện gì cả, hôm nay là tân hôn của Xuyên Tử với con dâu, theo phép tắc là không được làm chút việc nào, nếu không sau này không có phúc khí. Nó không biết, ông cũng không nói nói, giống như con lừa vậy."

Nói xong bà ấy quay đầu lại nói với Tô Tô: "Tô Tô à, con đừng giận nha, thăng nhóc đó học đến lú lẫn rồi."

"Vâng, con không giận đâu."

Tô Tô nhớ lại tình tiết trong sách, phát hiện Lận Sơn này vậy mà lại là tùy tùng của nữ chính, bởi vì nữ chính từng chỉ đạo anh ta học, sau đó thì một lòng xem cô ta là người tôn kính nhất.

Nhưng mà đột nhiên chị dâu đổi thành người khác, anh ta khó chịu rồi nhỉ?

Mới kết hôn ngày đầu tiên đã muốn ức hiếp chị dâu mình rồi?

Nói không giận nhưng Tô Tô biết đổ thêm dầu vào lửa, cô nói:

"Con nghe người ta nói quan hệ của Sơn Tử với Tần Duyệt Duyệt rất tốt, em ấy thường xuyên đi tìm cô ấy để ôn bài. Có phải bởi vì đột nhiên con thay thế vị trí của cô ấy, cho nên em ấy không vui không?"

Cô nói như thế thì mẹ Lận càng tức giận hơn, bà ấy nói: "Chuyện này con đừng lo, về nhà trước đi, để mẹ xử thằng nhóc này."

"Không cần đâu mẹ, ngày dài mới hiểu lòng người."

Còn lâu cô mới ấm ức đấy, thế nào cũng phải để tiểu tử đó biết thái độ của nữ chính đối với gia đình họ.

Thật ra cũng không thể nói nữ chính không tốt, quả thực ở thời đại này, cô ta xem như là người rất có chí cầu tiến rồi. Nhưng mà, cô ta đối xử với nhà họ Lận thật sự không tốt.

Tô Tô nói xong câu này thì quay về phòng, cô muốn dọn dẹp giúp nhưng mẹ Lận không cho, trông bà ấy có vẻ rất tin vào những lời nói của người xưa.

Cô vừa mở cửa ra thì thấy Lận Xuyên với Lận Sơn quay lại, trông anh rất hung dữ, còn em trai của anh thì mím môi như chịu phải ấm ức rất lớn vậy. Anh ta nhìn Tô Tô một cái, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Bép!

Lận Xuyên bép một cái sau đầu anh ta và nói:

"Câm rồi à, không nhớ mình phải nói gì rồi phải không?"

"Nhớ." Sau khi bị dạy dỗ một cách vô tình, Lận Sơn rất "thành tâm" nói với Tô Tô:

"Chị dâu, em xin lỗi."

"Ừm, không sao đâu." Tô Tô gật đầu đồng ý, trong lòng thì buồn cười, cách dạy dỗ của Lận Xuyên đúng là bạo lực thật.

Lận Sơn thở phào một hơi, nói: "Em quay về học bài được rồi nhỉ?"

"Sau này có chỗ nào không hiểu thì hỏi chị dâu em, dẫu sao thì cô ấy cũng tốt nghiệp đại học, giỏi hơn người phụ nữ đó nhiều, hiểu chưa?" Bây giờ Lan Xuyên nói đến nữ chính cũng đổi cách gọi thành người phụ nữ đó rồi, có thể thấy anh thật sự không thích.

"Cô ấy rất tốt."

"Cô ta rất tốt thì em đi với cô ta đi, nhà này không thiếu miếng thịt như em. Ăn của nhà, uống của nhà, biết hướng khuỷu tay ra ngoài rồi*, nếu như còn có một lần nữa thì đừng trách anh không khách sáo."

*Hướng khuỷu tay ra ngoài: Ví với việc giúp người ngoài mà không giúp người trong nhà.
 
Chương 77: Chị dâu của em chỉ có thể là Tô Tô


“Không phải lúc trước anh cũng nói cô ay là chị dâu của em, em phải tôn kính sao?”

Bỗng chốc Lận Xuyên liền hoảng hốt, anh liếc nhìn Tô Tô một cái, rồi lại cho Lận Sơn một bạt tai, anh nói:

“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, bây giờ chị dâu của em chỉ có thể là Tô Tô, còn cô ta là người ngoài, biết chưa?”

“Em biết rồi.”

Lận Sơn ấm ức nói.

Bây giờ Tô Tô cũng khó nói gì Lận Sơn được, cô chỉ có thể cười nói:

“Anh đừng nói thế với trẻ con, bây giờ em ấy hoàn toàn vẫn chưa hiểu được, có người vẻ ngoài rất tốt, nhưng bên trong lại âm thầm uống máu của người khác để nuôi mình, đợi dần dần rồi em ấy sẽ rõ.” Cô cũng không mong chờ cậu ta hiểu rõ, chỉ cần sau này bớt gây chuyện là được.

Lận Xuyên gật đầu, nói: “Về học bài đi” Nói xong anh ngẩng đầu lên, hạ âm lượng giọng nói xuống tám bậc: “Vợ, chúng ta về nhà đi”

“Được” Có nhà rồi đấy, ở thế giới này, cuối cùng cô cũng có một cái nhà rồi. Nghĩ đến đây Tô Tô cảm thấy rất vui, cô chạy lại chủ động nắm tay Lận Xuyên, hai người chậm rãi bước vào ngôi nhà đất nhỏ ở nông thôn thập niên 1970 dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

Mặc dù rất cũ nát, nhưng mà không biết tại sao lại khiến con người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đặc biệt là người đàn ông cao to đẹp trai bên cạnh, anh mặc một bộ quân phục, nhìn vừa hấp dẫn vừa đẹp trai.

Sau này năng lực của anh cũng không nhỏ, là một người đàn ông rất tốt. Ngoài việc thường xuyên ở quân đội không chăm sóc được cho gia đình ra thì không có tật xấu gì cả.

Thật ra cô đã tính sẵn rồi, anh không chăm sóc được cho cô thì cô đi theo anh là được.

Về đến nhà, anh bắt tay vào dọn dẹp căn nhà, dù sao thì căn phòng kia thực sự cũng khá là bẩn. Nhưng anh nhất quyết không để Tô Tô làm việc, cho rằng hôm nay cô mà làm việc thì không tốt, không có phúc khí.

Đang định hâm nóng tình cảm thì nghe thấy bên ngoài có người đến.

Hơn nữa nghe có vẻ là không ít người, những người này không phải là đến chọc phá cô dâu chú rể trong đêm động phòng đấy chứ?

Tô Tô có hơi căng thẳng, cô thật sự rất sợ cái này, phải biết là, cô cũng là người từng tham dự hôn lễ rồi, chọc phá cô dâu chú rể trong đêm động phòng này không cho phép cô dâu với chú rể tức giận, hơn nữa còn quấy rối mà không phân biệt già trẻ lớn bé.

Con gái ở thời đại này khá dè dặt, cho nên hôm nay đến toàn là một đám con trai. Hơn nữa, hai tên lêu lỏng trong thôn cũng đến rồi.

Lận Xuyên cũng biết hôm nay anh không thể sâm mặt, nhưng mà nhìn thấy nhiều người đàn ông đến như thế, anh vẫn có chút thương xót cho cô vợ mới cưới của mình.

Cho nên anh dọn dẹp xong thì bỏ chổi xuống, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt với hai người anh em của mình. Ý của anh rất rõ, đó chính là bảo họ trông chừng chị dâu của mình.

Sau khi mọi người vào thì đầu tiên là ngại ngùng một lát, sau đó Tô Tô rót nước cho họ.

Bọn họ uống nước, nhìn Tô Tô dịu dàng thì gan của họ lớn hơn rồi, Khang Kiến Quốc nhà dì cả nói:

“Mọi người đến rồi thì bắt đầu đi, hôm nay là ngày vui, cho nên không được tức giận đấy, có phải không Lận Xuyên”

Lận Xuyên nói:

“Đừng quá đáng” Ý của anh là, không quá đáng thì được, quá đáng thì đừng trách anh.

Nhưng mà đám nhóc này hình như không nghe thấy, đặc biệt là Khang Kiến Quốc đã chuẩn bị sẵn từ sớm, đầu tiên anh ta lấy một viên kẹo trong túi ra và buộc nó bằng dây thừng, sau đó mang nó lên Và nói:

“Cuộc sống của hai người muốn ngọt ngào hạnh phúc thì nhất định phải ngậm kẹo mới được, cho nên hôm nay ai ngậm được thì người đó làm nóc nhà, mau đến đây nào.”

Vì thế cô dâu chú rể mỗi người đứng một bên chuẩn bị cắn viên kẹo đó.
 
Chương 78: Chọc phá cô dâu chú rể động phòng


Sau khi hai người đứng vững thì phía sau có mấy đứa nhóc phá đám muốn đẩy họ, chẳng qua là muốn họ khó xử.

Thật ra Lận Xuyên căng thẳng thật, dẫu sao thì lớn như vậy rồi mà chưa nếm qua mùi vị phụ nữ. Đột nhiên hôn môi, anh cảm thấy hơi bạo.

Hai người đều từ từ tiến tới trước dò thám, sau đó mặt ai cũng đỏ ửng.

Tô Tô thì không có gì, dù sao thì những tiết mục như thế này đều là chuyện nhỏ.

Cô thì rất phóng khoáng thò đầu tới cắn viên kẹo đó, kết quả là tên Khang Kiến Quốc đó cứ lắc tới lắc lui viên kẹo, cô khó mà cắn được.

Còn Lan Xuyên vốn di là muốn nhường cô, dù sao thì anh cũng muốn để vợ mình làm nóc nhà.

Nhưng tiếc là, cho dù để viên kẹo đứng yên lại, nhưng bỗng chốc nó chuyển từ thẳng đứng sang nghiêng, vì thế đối phương từ bỏ rồi.

Cứ như thế hai, ba lần, anh cảm thấy hô hấp của mình trở nên gấp gáp, bởi vì đôi môi nhỏ của cô vợ cứ lắc tới lắc lui trước mặt anh, ngửi lại thấy rất thơm.

Tô Tô cũng bị Khang Kiến Quốc làm cho bực, cuối cùng nhân lúc Lan Xuyên không chú ý, cô mở to miệng và cắn viên kẹo đó.

Đúng là có chạm vào môi của Lận Xuyên, bởi vì cả người anh cứng đơ, không dám nhúc nhích một chút nào.

Nhân cơ hội này, Tô Tô câu viên kẹo đi, vừa cười khúc khích vừa ăn viên kẹo.

Hoàn toàn không ngờ cô dâu lại lanh lợi như vậy, tiết mục này, người thiết kế thất bại rồi.

Nhưng Khang Kiến Quốc vẫn hỏi:

"Tiêu rồi, bỗng chốc phải để chị dâu làm nóc nhà rồi, anh Xuyên, cả đời này anh không thẳng lưng lên được rồi."

Lời này nói sao mà khó nghe vậy, hình như có ý khiêu khích ly gián trong đó nữa. Tóm lại, nếu như là người dễ nổi cáu thì chắc lúc này đã tức giận rồi.

Tô Tô không hiểu đàn ông ở thời đại này, nếu ở hiện đại, nói đàn ông không thẳng lưng lên nổi thì có lẽ có người sẽ nổi giận đấy, chứ đừng nói đến thời đại với chủ nghĩa đàn ông này đấy.

Nhưng làm sao cô biết được, Lận Xuyên người ta đã sớm không quan tâm đến cái vị trí nóc nhà này, vì thế anh trừng to mắt và nói: "Tôi thích đấy."

Phụt.

Một câu "tôi thích đấy" làm cho Tô Tô phụt cười, những người khác cũng bị anh chọc cười, nhưng mà Khang Kiến Quốc cười không nổi. Lúc trước Tô Tô làm anh ta mất mặt, vì để trả thù, anh ta hi vọng người anh của nhà dì hai mình có thể dạy dỗ cô dâu mới này.

Cô là một phụ nữ, cho dù có bản lĩnh như thế nào thì cũng phải yếu đuối trước mặt đàn ông, đặc biệt là trước mặt tên ngốc quân nhân này, mười người đàn ông cũng đều không tiếp cận được cô, nếu muốn dạy dỗ cô, chi bằng giao cô cho Lận Xuyên, để anh quản cô, đến lúc đó anh ta có đến thì ngay cả đánh rắm cô cũng không dám đánh, nếu không sẽ khiến cô khó chịu.

Nhưng ai ngờ người anh họ này của mình lại không có chí khí như vậy, sớm đã mềm lòng trước mặt vợ.

Nghĩ đến đây, anh ta hít sâu một hơi, nói: "Lưng yếu thì không được, làm sao tối động phòng được chứ, mọi người nói xem có phải không?"

Câu này của anh ta có hơi bạo rồi, ở đây còn có con nít nữa đấy.

Lận Xuyên chau mày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Anh đang nghĩ, Tô Tô người ta là con gái đấy, sao có thể nói những lời này trước mặt cô được chứ?

Anh lén nhìn vợ mình một cái, nếu như cô không thể chấp nhận được thì anh sẽ đuổi đám người kia ra ngoài.

Nhưng, da mặt Tô Tô dày lắm đấy.

Khả năng chịu đựng giỏi lắm. Mấy chuyện trêu đùa này cô cũng từng chơi với bạn học của mình rồi, nên cô thấy không sao cả.

"Lưng tôi yếu hay không yếu, hay là các người thử thử?"

Lan Xuyên xắn tay áo lên, xem ra là muốn tập luyện với họ rồi. Những người có mặt ở đây, không có một người nào có thể đánh lại anh, cho nên ai nấy cũng đều sợ hãi.
 
Chương 79: Không bị thương được đâu


Còn Khang Kiến Quốc thì nói:

"Có một cách có thể thử, đó chính là bây giờ anh nằm sấp dưới đất, để chị dâu ngồi lên người anh rồi anh hít đất, xem thử anh có thể hít nổi không."

Tô Tô không vui rồi, tối nay còn phải động phòng nữa đấy, lưng mà bị thương thì không được đâu.

Nhưng không ngờ Lận Xuyên lập tức nằm xuống đất, nói với cô: "Em lên đi."

Sau đó anh còn bổ sung một câu: "Không sao, không bị thương được đâu."

Trong quân đội thường xuyên làm, không vấn đề øì cả.

Tô Tô do dự một lát, nhưng vẫn bị đám nhóc có mặt ở đó dắt lên.

Lận Xuyên chống hai tay hai chân xuống đất, mặc cho cô ngồi lên, biểu cảm không hề thay đổi, nhưng mà anh nói thêm:

"Mình tôi làm cũng không nhìn ra được lưng có yếu hay không, Khang Kiến Quốc, cậu làm cùng với tôi đi."

Khang Kiến Quốc cảm thấy anh cõng trên lưng một người, còn mình thì không cõng ai, nhất định có thể thắng anh, cho dù không thắng anh thì cũng có thể làm anh mệt, tối nay không động phòng được.

Vì thế anh ta cười một cái rồi nằm sấp xuống, dẫu sao thì anh ta cũng đi làm trong xưởng gạch, chống đẩy hít đất này vẫn có thể làm được mười mấy, hai chục cái.

Cứ như thế, hai người bắt đầu cuộc so tài.

Bởi vì trên lưng Lận Xuyên có cõng Tô Tô nên làm hơi chậm, vì anh sợ vợ mình căng thẳng.

Cho nên lúc Khang Kiến Quốc làm được mười cái thì anh mới làm có bảy cái, mọi người bắt đầu hò hét, cảm thấy Lận Xuyên không ổn rồi.

Bởi vì động tác chống đẩy hít đất này, nếu làm càng chậm thì càng hao sức lực và đặc biệt là lực cánh tay.

Nhưng Lận Xuyên không lên tiếng, động tác vẫn rất có tiết tấu và đều đặn.

Tô Tô có chút lo lắng, nói: "Hay là em xuống nhé?"

"„ Không cần đâu." Không thể để vợ xem thường mình được, hôm nay nhất định phải làm cho Khang Kiến Quốc mệt chết.

Khang Kiến Quốc làm được mười lăm cái thì có chút chịu không nổi, miễn cưỡng không chịu thua, tiếp tục làm.

Con trai nhà cậu cả chau mày, chọc phá cô dâu chú rể động phòng này chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi, nhưng Khang Kiến Quốc làm nghiêm túc như vậy, rõ ràng là muốn khiến Lận Xuyên với Tô Tô động phòng khó coi.

Bất giác đá anh ta một cái: "Được rồi đấy."

Khang Kiến Quốc cũng không lên tiếng mà tiếp tục làm, có điều càng ngày càng chậm.

Và lúc này Lận Xuyên cũng đã làm được mười lăm cái rồi, anh vẫn giữ được tiết tấu.

Cuối cùng, lúc làm cái thứ mười tám thì hai người đã làm cùng nhau.

Khang Kiến Quốc biết mình thua rồi, anh ta liền nằm dài xuống đất và thở hổn hển.

Tô Tô thấy anh ta thua rồi thì liền đập nhẹ Lận Xuyên một cái và nói: "Được rồi."

Lận Xuyên gật đầu, rồi lại làm tiếp đến hai mươi lăm cái mới dừng lại. Đợi sau khi Tô Tô đứng vững thì anh đứng thẳng dậy, nói:

"Ở quân đội, kỷ lục chống đẩy hít đất của anh duy trì ở con số ba trăm năm mươi sáu cái, chị dâu mấy đứa mới bao nhiêu kg?" Ý anh là anh còn có thể làm nhiều hơn nữa, bởi vì trong quân đội đều là đàn ông hơn năm mươi kg, còn Tô Tô, nhìn cơ thể nhỏ bé đó chỉ sợ chưa đến năm mươi kỹ.

Mọi người nhìn Khang Kiến Quốc, một lời khó giải thích: "..."

Bởi vì xảy ra chuyện xấu mặt như thế này, nên tiết mục này cũng không diễn ra nữa, không còn ai dám chọc giận Lận Xuyên người ta, ai cũng cười hì hì chào tạm biệt, để người ta động phòng.

Lận Xuyên tiễn người đi xong thì bắt đầu dọn dẹp, còn đặc biệt vứt tàn thuốc đi.

Bởi vì lúc nãy có người hút thuốc trong phòng, anh sợ vợ chê.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top