Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 280: Lận Xuyên, sao lại là anh


Trải qua chuyện lúc trước anh ta vì sợ Tần Duyệt Duyệt chen chân vào công việc, cho nên quyết định tuyệt đối không mang công việc về nhà, nếu không lại có chuyện mất.

Anh ta cũng hiểu rõ, mình thật sự không ngăn cản được Tần Duyệt Duyệt hận Tô Tô, tuy không biết rốt cuộc cô ta hận cô từ đâu.

Tuy Tô Tô là người không dễ dàng buông tha cho người khác, nhưng dù sao cũng từng cứu mạng cô ta.

Tần Duyệt Duyệt còn rất vui, bởi vì cuối cùng mình cũng có nhà trong thành phố.

Tuy chỉ là hai gian phòng đất, nhưng mà có chỗ ở đã xem như không tệ.

Quan trọng là mỗi tháng Lận Đông Hà còn cho cô ta tiền, cho dù ăn uống cũng tốt hơn trong trường rất nhiều.

Nghĩ tới Tô Tô kia, đến bây giờ vẫn còn ở trong ký túc xá.

Một đứa bé cộng thêm hai người lớn, hơn nữa Lận Xuyên trở về căn bản không có chỗ ở, đâu rộng rãi như chỗ của cô ta.

Dù sao dường như mình đã vượt Tô Tô, cô ta ở nhà vừa thu dọn vừa vui sướng.

Nhưng mà không ngờ tới khi đi ra ngoài đổ rác thì thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua, anh tới một khu dành cho người giàu ở dừng trước cửa một ngôi nhà to, sau đó dùng chìa khóa mở ra.

Lận Xuyên, sao lại là anh.

Anh mở cửa ngôi nhà kia là có ý gì, chẳng lẽ?

Trong lòng cô ta có chút không cân bằng, vì thế tìm hàng xóm hỏi thăm, mới biết chủ nhân của ngôi nhà kia đến thành phố A, cho nên bây giờ đã bán đi.

Vừa hỏi hàng xóm bán cho người nào bọn họ đều nói không biết, cho nên không xác định được là bán cho đám Lận Xuyên.

Nếu thật sự bán cho bọn họ, vậy Tô Tô đạt được bao nhiêu tiền từ nhà xưởng của chồng mình.

Rõ ràng ở nhà ở cữ không làm gì, lại vô duyên vô cớ cầm đi nhiều tiền như thế, đúng là không có người nào chiếm tiện nghi nhiều như cô.

Cô ta không nóng lòng trở về mà đợi ở bên ngoài, mãi đến khi đợi Lận Xuyên đi ra thì tiến lên đón: "Anh Xuyên TỬ..."

Vốn chỉ muốn tìm hiểu có phải bọn họ đã mua ngôi nhà này hay không, đâu biết Lận Xuyên nhìn thấy cô ta thì như gặp quỷ, nhíu mày không nói hai lời chạy đi thật xa.

Cô ta căn bản không đuổi kịp, chỉ có thể tức tới mức giậm chân không có biện pháp. Mà Lan Xuyên chạy đi xa nhẹ nhàng thở ra, anh không thể đánh đồng chí nữ, đây là vi phạm kỷ luật.

Nhưng mà nhìn thấy cô ta, thật sự muốn đánh một quyền chết luôn.

Đỡ phải mẹ ở nhà mắng cô ta, vợ thì ngồi trên giường giận anh.

Hơn nữa sữa của cô càng ngày càng ít, e rằng sau này không đủ ăn.

Sau khi vê đến nhà, Tô Tô nói: "Nhà ở thu dọn thế nào rồi?"

Trước đây không cảm thấy nơi này nhỏ khó chịu như vậy, hiện giờ càng muốn ở nhà to.

Trước khi sinh đứa bé cảm thấy mọi chuyện có thể kiên trì, một tháng này sẽ trôi qua nhanh thôi.

Đâu biết ở một thời gian mới biết là khó, mỗi ngày đứa bé tắm rửa đồ trong nhà đều không đủ dùng.

Chỉ có thể phơi ở bên ngoài, nhưng mà nơi công cộng luôn cảm thấy ngày nào đó sẽ có người tới phàn nàn.

Còn có việc nấu cơm, bởi vì Tô Tô ăn cơm ở cữ, mỗi ngày mẹ Lận phải làm mấy lần, dù sao không thể để mọi người ăn cháo theo cô được đúng không?

Sau đó một bếp thì hơi ít, không đủ dùng.

Cho nên Tô Tô đưa tiền dư trong nhà cho Bạch Linh Linh, cũng khoảng hơn 1500. sau đó cầm lấy chìa khóa nhà trước để bọn ho thu dọn đồ chuyển vào.

Đợi ở cữ qua đi thì nhất định chuyển nhà.

Người nhà kia cũng đồng ý, vì thế cuối tuần Lận Xuyên trở về thu dọn.

Mới vừa đến nhà Tô Tô lại hỏi: "Thu dọn thế nào, trong nhà có bẩn không, bếp có thể sử dụng không?”

"Bếp dùng tốt, anh đã nhóm lửa dùng thử. Khu đó thì dùng sưởi ấm chung, mỗi năm tháng 10 phải nộp 20 tệ, rất đắt. Nhưng mà anh đã hỏi thăm rồi, nhà ở ấm áp, anh định làm giường đất ở chỗ tầng một, dù sao cũng rộng rãi. Những thứ khác đều chuẩn bị xong, đồ nhà bọn họ đều không chuyển đi, nói là để cho chúng ta dùng." Lận Xuyên vừa rửa tay vừa nói tình hình ở nhà mới, cuối cùng tổng kết một câu: "Anh cảm thấy sưởi ấm hai ngày là có thể ở. Dù sao nhà mới để đó không lâu, cũng không có nhiều hơi ẩm lắm."
 
Chương 281: Chuyển nhà


"Thật vậy sao, em rất muốn bây giờ dọn qua luôn. Nơi này nhỏ như thế trẻ con người lớn đều chịu tội, em và mẹ đã nhiều ngày không được ngủ ngon, con trai của anh bọn em mới ngủ thì thằng bé tỉnh, sau đó ầm ï đánh thức luôn cả hai người." Tô Tô chỉ đứa bé trên giường oán giận.

"Đứa bé nhỏ như vậy, nhịn một thời gian sẽ tốt hơn." Mấy ngày nay mẹ Lận thật sự không ngủ ngon, trên gương mặt tràn ngập tiều tụy.

Nhưng mà bà ấy là tới giúp chăm sóc đứa bé, cho nên không có câu oán hận.

Dù sao cháu nội mới hiếm lạ, cơ thể khỏe mạnh thì mạnh hơn mọi thứ.

Nhưng con dâu hiếu thắng, cho dù thế nào cũng phải mua căn nhà to, ở căn nhà to, bà ấy không có cách nào, quan trọng nhất là người ta thật sự có tiền.

Hơn một ngàn tệ nói lấy ra là lấy ra, ngay cả hiện giờ con trai thứ hai nhà bọn họ cũng có mấy trăm tệ, mẹ Lận cảm thấy tốt nhất mình đừng lo thì hơn.

Quản cũng không quản được, dù sao có thể làm chuyện lớn là được.

"Hay là hôm nay anh trông đứa bé hai người ngủ đi?" Lận Xuyên nhìn thấy vợ mình và mẹ già mệt như thế thì nhfu mày, sao đứa nhỏ này khiến người ta chịu khổ như thế.

"Vậy cũng phải có phòng riêng cho anh ở mới được." Tô Tô trừng anh một cái nói.

Lận Xuyên gãi đầu, nói: "Vậy anh tìm người đi thu dọn, tranh thủ một buổi chiều dọn xong, sau đó chúng ta dọn vào."

"Qua ở cữ hãy nói, đứa bé cũng không thể trúng gió." Mẹ Lận biết tính tình con trai mình gấp gáp, nhưng không thể gấp như thế.

"Không sao, con lái xe tới trước cửa, sân bên kia cũng có thể lái xe vào, không có gió gì thổi dâu."

Lận Xuyên quả quyết nói.

Tô Tô còn quyết đoán hơn anh, nói: "Đợi thêm một tuần di trong tuần này anh tìm người làm giường đất ở tầng một, lại thêm ít củi và than gì đó. Sau đó chuẩn bị phòng bếp thật tốt cho em, đồ của chúng ta không nhiều lắm dùng xe có thể dọn tới trước, cuối cùng lại đón ba mẹ con bọn em."

"Được, hai người ở nhà đợi, anh đi tìm người sửa lại." Lận Xuyên nói làm là làm, chỉ hai bước đã đi tới cửa nhà.

"Quay lại." Tô Tô vội vàng gọi một tiếng.

Lận Xuyên lập tức xoay người trở về, nói: "Còn có chuyện gì à?"

"Anh còn chưa ăn cơm đâu."

"Ồ, đúng vậy, ăn cơm gì." "Cháo." Tô Tô trừng anh một cái, lúc này còn có thể có cơm gì, chỉ có thể ăn cháo.

Lận Xuyên nghĩ thấy cũng phải, một cái bếp không thể làm thêm món khác.

Hơn nữa cũng không thể bọn họ ăn ngon vợ anh thì ngồi một bên nhìn, như vậy đáng thương biết bao.

Ăn cơm xong anh lại đi làm việc, còn tìm hai chiến hữu nghỉ tới giúp đỡ.

Đám đàn ông làm rất nhanh, một buổi chiều đã làm xong giường đất, còn thu dọn xong phòng bếp.

Sau đó lại đốt lửa, khiến cả nhà đều ấm áp hơn.

Lại sau đó là mở cửa sổ thông gió, buổi tối khi rời đi thì đóng lại, như vậy không khí trong phòng sẽ tốt hơn nhiều.

Lại thu dọn giường và ngăn tủ, trên cơ bản không có việc lớn gì.

Lận Xuyên quyết định buổi tối mỗi ngày có rảnh tới đây nhìn một cái, dọn dẹp một chút, thậm chí dựa theo dặn dò của vợ mà treo cái rèm gì đó lên, còn ga trải giường chăn gối cũng mua mới, làm thì không kịp nữa.

Lúc trước bọn họ ngủ trên giường 1m5, rất nhỏ.

Hiện giờ là 1m8, phải mua chăn đệm dài một chút.

Trong tay Lận Xuyên có ít tiền, anh đi ra ngoài mua đều là chăn đệm ở xưởng may làm đồ quân dụng, dù sao anh đã quen với màu này.

Đợi làm xong mọi việc, một tuần đã trôi qua.

Tô Tô và mẹ Lận cũng thu dọn đồ đạc trong nhà, chỉ đợi Lận Xuyên lái xe trở về vận chuyển qua.

Lận Xuyên cũng trở về từ sớm, còn dẫn theo Thường Dược Tiến.

Anh ta cũng sắp kết hôn, nghe nói nhà bên kia mua một ngôi nhà cho bọn họ cũng ở gần nhà mới của Tô Tô, tuy không to như nhà bọn họ, nhưng cũng là ba căn phòng gạch, còn có sân rộng.

Đương nhiên đây đều là Bạch Linh Linh nói Tô Tô không tới xem, cảm thấy sau này gần nhau qua lại cũng dễ dàng hơn.
 
Chương 282: Hữu tâm vô lực


Hôm nay Bạch Linh Linh cũng tới đây, cô ấy giúp thu dọn đồ trẻ con, nói: "Không có ai gấp như cô, đang ở cữ chuyển nhà. Cũng may cô khôi phục khá tốt, hiện giờ có thể đi có thể nhảy."

Tô Tô thật sự khôi phục rất nhanh, hiện giờ trên cơ bản có thể đi khắp nhà.

Nhưng mà không thể giặt quần áo, không thể dính nước lạnh, sau đó không thể nấu cơm, nghe nói bị khói dầu hun vào cũng không tốt.

Nhưng mà vẫn có thể thu dọn đồ, ít nhất đồ chỗ cô không quá nhiều, xách theo ba lô to cơ bản có thể chạy lấy người.

Hôm nay có nhiều người tới giúp đỡ, chỉ trong nháy mắt đã thu dọn đồ xong.

Cuối cùng ba mẹ con bọn họ ngồi lên xe, vào nhà thì trực tiếp tới phòng có giường đất ở tầng một, chỉ trong nháy mắt thoáng hơn không ít.

Dọn giường có thể ngủ được bốn năm người, bên cạnh còn có cái tủ chủ nhà cũ để lại có thể dùng.

Tô Tô ngồi trên giường đất trong lòng vô cùng thoải mái, dù sao không cần co rụt một góc ở trên giường.

Con trai đặt trên giường đất cũng có thể vung vay tay chân, ít nhất sau khi buông ra tay chân có thể duỗi đạp loạn, còn không sợ thằng bé ngã xuống.

Mà cô và mẹ Lận đều có thể ngồi trên giường đất nhìn đứa bé, không cần một người ở trên giường người khác thì tìm ghế ngồi dưới giường nhìn.

Mẹ Lận thực sự sợ ngây người, không ngờ tới đám con trai nói mua nhà sẽ mua to như vậy, đây là nhà lầu, còn là nhà của bọn họ.

Chẳng trách nhiều tiền như thế, bà ấy tò mò xuống đất đi khắp nơi, sau đó trở về nói:

"Phòng bếp ở đây rất to, mẹ phải chuẩn bị nấu cơm cho bọn họ."

"Được ạ, hiện giờ phòng nhiều, nếu Lận Hải không muốn ở nhà xưởng có thể chuyển tới đây ở."

"Tên nhóc kia ở ngoài lăn lộn tới đây làm gì, để nó ở bên ngoài tôi luyện đi. Nhưng mà có việc gì con cứ gọi nó tới, hai ngày này cũng có thể ngủ ngon, dù sao mẹ ở đây, có thể bảo nó tới giặt quần áo làm việc gì đó."

Mẹ Lận nói.

Vừa rồi Tô Tô cũng chỉ thuận miệng nói, tuy trong nhà to nhưng mà Lận Xuyên ít trở về nhà, cô và em chồng ở cùng nhà sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Nhưng mà khi mẹ Lận ở đây cậu có thể tới ở mấy ngày, còn có thể giúp trông đứa bé. Me Lan bảo Tô Tô trông chừng đứa bé, mình thì cầm 20 tệ ra ngoài mua đồ ăn.

Hiện giờ đang là lúc dân trông rau, đậu que cà tím gì đó cần đều có.

Bà ấy mua ít rau xanh, lại mua thêm con gà, rất nhanh đã làm ra một bàn đồ ăn.

Mọi người tới đây giúp đỡ ngồi vào bàn ăn ăn vô cùng vui vẻ, sau đó Bạch Linh Linh và Thường Dược Tiến rời đi, bọn họ còn phải thu dọn nhà của mình, dù sao sắp kết hôn cần phải chuẩn bị nhiêu thứ.

Lận Hải giữ lại, hôm nay cậu xin nghỉ nửa ngày Ở cùng với mẹ Lan chủ yếu là phòng trước đây không có chỗ ở, cậu muốn ở lại cũng cảm thấy không quá tiện.

Dù sao Tô Tô người ta còn phải cho con bú, cậu không có chỗ để tránh.

Bây giờ thì hay rồi, nếu chị dâu cho cháu trai nhỏ bú bọn họ có thể ngồi ở phòng khách.

Chủ nhà cũ để lại ghế gỗ có thể ngồi, nhìn kiểu gì cũng thấy anh cả và chị dâu mình đã là người giàu có.

Ít nhất hiện giờ không có mấy người có thể ở nhà như vậy.

Lận Hải cảm thấy rất vui vẻ, nói: "Nếu có TV thì tốt quá."

Tô Tô cho đứa bé bú xong đi ra ăn cơm, đúng lúc nghe thấy Lận Hải nói như thế, thì nói:

"Chị có phiếu, nhưng nghe nói phải xếp hàng mới có thể mua được."

"Không cần đâu, lúc trước khi em đang đẩy hàng có quen một người bạn, chỗ cậu ấy có TV."

"Hiện giờ chị hữu tâm vô lực." Tô Tô nhún vai.

Mẹ Lận đi tới cốc con trai thứ hai của mình hai cái, nói: "Chị dâu con mới mua nhà lấy đâu ra tiền, đi sang một bên ngồi đi.

"Chị dâu em đi làm đất cho chị nhé, có thể trồng ít rau mùa thu." Lận Hải cảm thấy ngồi yên một chỗ không thú vị, hơn nữa mẹ mình ngồi ở đây cậu coi nơi này như nhà mình.
 
Chương 283: Đi dạo


"Được đó, đến lúc đó nếu em muốn ăn thì tới đây"

"Vâng, em đi ra ngoài kiếm ít hạt giống."

Lận Hải không chậm trễ chuyện này lập tức đi ra ngoài, mà Lận Xuyên thì ở trong phòng trông con trai không ra ngoài.

Tô Tô ăn cơm xong, cuối cùng có thể đi đạo xem ngôi nhà.

Cô đi tới tầng hai, nhìn cái rèm màu xanh lục, chăn đệm màu xanh lục thì khóe miệng giật giật, đây là muốn biến nhà cô thành quân doanh hay Sao.

Nhưng phối đồ khá tốt ngoài ý muốn, thời đại này chỉ lưu hành mấy màu như thế, ít nhất bẩn cũng dễ xử lý.

Ngôi nhà được thu dọn sạch sẽ, đừng nhìn mặt đất là gạch đỏ thời xưa, nhưng trong phòng đều trải thảm nên thoạt nhìn rất xa hoa.

Cô cảm thấy, lại dùng mười năm cũng không thành vấn đề.

Ngoại trừ chỗ phòng khách không trải ra, trên lầu khá tốt.

Có trải, nhưng vì bẩn hoặc có giá trị cao, cho nên bị chủ nhân cũ ném hoặc mang đi cũng chưa biết chừng.

Đợi đi một vòng xong cô đi xuống lầu, Lận Xuyên bảo cô nhân lúc đứa bé ngủ thì đi nghỉ ngơi một lát đi, để anh giúp cô trông chừng.

Tô Tô gật đầu, thật sự đi lên Iầu thoải mái ngủ một giấc.

Đương nhiên mẹ Lận cũng ngủ, nhưng mà bà ấy ngủ trên giường đất dưới lầu.

Đợi khi cô tỉnh phát hiện đã là buổi tối, sao đứa bé không dậy đòi cô uống sữa nhỉ?

Cô vội vội vàng vàng đi xuống lầu, phát hiện Chiến Chiến vẫn còn đang ngủ, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Sao hôm nay đứa bé bớt việc như thế?"

Mẹ Lận nói:

"Đâu có bớt việc, đã sớm tỉnh dậy. Xuyên Tử không cho đánh thức con, cho đứa bé uống sữa bột. Tên nhóc này cái gì cũng ăn, sữa bột cũng có thể uống nửa bình."

Quả thực rất bớt lơ, ngoại trừ thích khóc thì không có tật xấu gì.

"Thằng bé còn uống sữa bột à, lúc trước mẹ con mình đút không phải không để ý tới sao?"

"Nhìn thấy cha thằng bé còn không khóc đâu, mẹ cũng ngủ ba bốn tiếng mới tỉnh."

"Quả nhiên là thế, tên nhóc này chính là thích bắt nạt người khác, sao thằng bé không dám bắt nạt cha mình thế?" Đừng nói là đứa bé không hiểu chuyện, Tô Tô cảm thấy đứa bé biết nhìn sắc mặt.

Biết ai lợi hại, ai dễ bắt nạt.

Hai bọn họ là phụ nữ, cho dù thấy phiền cũng không đánh thằng bé.

Nhưng mà đổi thành Lận Xuyên sẽ không chiều thẳng bé, trừng mắt thằng bé sẽ thành thật.

"Lận Xuyên đâu ạ?"

"Ở bên ngoài trồng rau với em trai nó, lúc này sắp xong rồi." Mẹ Lận vỗ Chiến Chiến nói: "Con đừng đi ra ngoài, ở cữ còn chưa xong đâu."

"Trời ơi, tắm cũng không cho tắm, nước lạnh cũng không cho chạm vào, ngay cả đi ra ngoài đều không được đi."

Cũng may không phải mùa hè nên ít chảy mồ hôi, nếu không cô nghĩ mình sẽ sớm thất sủng.

"Tắm cái gì mà tắm, con ngoan ngoãn một chút, nếu lúc này con nghe lời thì cả đời sẽ không có bệnh gì."

"Vậy ạ, thế thì con nhịn một chút."

Chuyện này thì Tô Tô thật sự không biết, dù sao bên cạnh cô còn chưa có ai sinh cục cưng.

Bạn học đại học đều mới tham gia làm việc, hơn nữa thời hiện đại mọi người đều biết cách bảo vệ mình, trước khi kết hôn rất ít có cục cưng.

Nhưng mà lúc này phải tránh thai kiểu gì, chẳng lẽ phải đi làm phẫu thuật gì đó, đúng là khiến người ta sầu mà.

Chỉ một lát sau Lận Xuyên đã trở lại, cô trừng mắt với anh một cái, tối hôm nay người đàn ông này muốn ở lại ngủ, đương nhiên không có khả năng làm gì, cô còn chưa ở cữ xong đâu.

Lận Xuyên bị trừng có chút khó hiểu, nhưng cảm thấy lát nữa anh phải đi dỗ nàng dâu của mình.

Hơn nữa có đứa bé, đã lâu rồi bọn họ không thân mật nói với nhau gì đó, nói thật đều rất nhớ.

Cho nên nhìn vợ đi lên lầu anh lập tức đi theo, tới trên lầu cầm lấy áo cởi ra sau đó trực tiếp lên giường, ôm lấy Tô Tô nói: "Vợ à."

"Đừng ôm em, trên người rất khó ngửi." Tô Tô đẩy Lận Xuyên một cái.

"Không khó ngửi một chút nào, mùi sữa rất nồng." Thơm hơn con trai, trên người con trai luôn dính mùi khó ngửi gì đó.

"Đúng rồi, Lận Xuyên, anh nói xem sau này chúng ta tránh thai kiểu gì đây?" Tô Tô cảm thấy hai vợ chồng bọn họ nên bàn bạc về chuyện này, không có khả năng chỉ mình cô sốt ruột được.
 
Chương 284: Làm sao vậy


".." Biểu cảm của Lan Xuyên có chút không được tự nhiên, sau đó anh nói: "Vợ à, bây giờ chúng ta không nhắc tới chuyện này có được không?"

"Làm sao vậy?"

Lận Xuyên nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó Tô Tô cũng nhìn xuống dưới theo bản năng, cuối cùng trợn tròn mắt nói:

"Em chỉ nói một câu, chỗ đó của anh có cần kích động như thế không?"

"Hiện giờ nó nhìn thấy vợ sẽ kích động, rất muốn vận động ăn chút thịt, đều đói hơn nửa năm."

".." Vậy mà người đàn ông thúi này lái xe, biến thành tài xế già từ lúc nào thế.

Lận Xuyên nhìn thấy vợ trừng mình, nên nói:

"Cũng lắm thì anh đi kiếm thứ gì đó tránh thai, bộ đội có phát cho người nhà tùy quân."

"Vậy thì tốt quá" Tô Tô cảm thấy không tệ, nhưng Lận Xuyên lại nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Vì sao lại có dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc thế này.

"Thứ kia có lần anh tò mò đeo vào, thiếu chút nữa siết đứt."

"Không phải chứ, anh tò mò đeo nó làm gì?" Deo trong ký túc xá ư?

"Không phải là anh nghĩ sau này dùng sao." Lận Xuyên không nói dối trước mặt vợ mình, nhưng mà rất xấu hổ.

"Không dùng được, anh cũng phải chịu." Không thể lại mang thai tiếp được, như thế rất buồn bực.

Tô Tô trừng anh một cái, sau đó nằm nghiêng trên người anh, nói:

"Đáng tiếc không phải con gái, có lẽ ba em trai của anh khá thất vọng. Anh không thấy ánh mắt Lận Hải nhìn con trai đâu, tràn ngập bi thương."

Lận Xuyên cảm thấy vợ mình dùng từ vô cùng chính xác, không khỏi cười nói: "Muốn con gái thì tự nó sinh đi, con trai của anh rất tốt."

"Anh trọng nam khinh nữ." Tô Tô tùy ý nói.

Cho dù có phải trọng nam khinh nữ hay không, dù sao đứa đầu tiên cũng là con trai, bọn họ không thể soi mói gì.

Nhưng mà thời đại này đúng là coi trọng con trai, trước đây ở trong thôn nghe nói có nhiều nhà vì sinh con gái mà bóp chết ném đi, nguyên nhân là không nuôi được nhiều con như thế, nghe đúng là tàn nhẫn, nhưng dường như tiểu phẩm đội du kích siêu sinh là tác phẩm mấy năm sau.

Hai bọn họ dựa sát vào nhau một lát rồi xuống lầu nấu cơm, tuy vẫn là cháo nhưng đồ ăn giữa trưa vẫn còn. Tô Tô thèm, cho nên lén gap mấy miếng, nhưng ăn cũng ít.

Mẹ Lận cũng không ngăn cản, còn gắp cho cô mấy miếng thịt không dính muối.

Phụ nữ ở cữ thèm ăn bà ay cũng biết, đặc biệt là lúc ấy nhà bọn họ không có gì ăn.

Hiện giờ cuộc sống tốt hơn nhiều, vì khá hơn mà đồ ăn cũng nhiều hơn, cho nên chỉ sợ con dâu của mình không nhịn được.

Xem ra ngày mai thêm chút thịt vào cháo cho cô ăn, nếu không cô sẽ khóc mất.

Nhưng mà nhìn đôi vợ chồng son bọn họ sống tốt trong lòng bà ấy thả lỏng hơn không ít, tốt hơn mấy đứa con trai hay cãi nhau.

Hôm nay hai con trai đều ở đây, mình phải nuôi bọn họ trắng trẻo mập mạp mới được.

"Buổi tối mẹ và Lận Hải ở cùng phòng chiếu cố đứa bé, hôm nay các con đi ngủ sớm äi."

"Không cần, ban ngày con ngủ rất ngon, tối hôm nay con và Lận Xuyên sẽ chiếu cố đứa bé hai người lên lầu nghỉ ngơi đi, ngày mai lại do mẹ chiếu cố." Dù sao hôm nay có Lận Xuyên ở đây, buổi tối có thể ngủ ngon.

Đặc biệt là để anh nếm thử xem, tối nay chiếu cố đứa bé là tư vị gì.

Đương nhiên là Lận Xuyên đồng ý, hiện giờ để anh ngủ cùng một phòng với vợ rất tốt, cho dù có thể ôm dựa gần cũng có thể đỡ thèm.

Sao mẹ Lận không nhìn ra được ánh mắt của con trai, không khỏi nghĩ ăn cơm xong nên nhắc nhở anh một chút, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.

Vì thế khi tới tối, mẹ Lận gọi con trai sang một bên nói:

"Xuyên Tử, con có biết phụ nữ đang trong thời gian ở cữ không thể viên phòng với đàn ông hay không, nếu không sẽ nhiễm bệnh. Con đừng vì sung sướng của mình mà hại Tô Tô biết chưa, con bé còn nhỏ, có một số việc không biết, con cũng không thể không biết chuyện này."

"Con biết rồi mẹ, con biết mà." Coi anh cầm thú sao, còn cần phải dặn dò như thế.

Anh thật sự muốn, nhưng không thể không màng sức khỏe của vợ mình.

Hơn nữa, còn chưa tìm được bao đâu.
 
Chương 285: Không hỏi cô ấy có thể hỏi Thường Dược Tiến


Đột nhiên nghe thấy vợ ở trên lầu kêu ai da một tiếng, âm thanh còn rất to.

Chỉ mấy giây Lận Xuyên đã đi lên, nói: "Có chuyện gì thế?"

"Không, không có chuyện gì." Tô Tô đang lục ba lô của mình giấu đồ ở phía sau không nói với Lận Xuyên, đợi anh đi rồi mới lấy ra nhìn.

Một cái túi nhỏ màu trắng bán trong suốt, phía trên viết tiếng Anh.

Nhưng mà cho dù cô không biết nhãn hiệu này, cũng biết nó là loại siêu mỏng.

Còn là cỡ to, nếu không đoán nhầm chắc chắn là bạn học nữ nào của mình nhét vào.

Nhét vào còn chưa tính, vậy mà nhét cỡ to nhất, đây không phải là đang đùa cô sao.

Đồ để trong ngăn có mấy viên thuốc say xe của cô, cô chỉ muốn tìm trong túi một lát mà thôi, trước đây cô nghĩ sao không mang theo bao cao su và thuốc tránh thai, chán quá đi mất, không ngờ tới hôm nay lại có.

Xem ra cái nồi này chỉ có thể để Bạch Linh Linh gánh, dù sao cô nói Bạch Linh Linh tìm được thứ này Lận Xuyên cũng sẽ không đi hỏi cô ấy.

Không đúng, không hỏi cô ấy có thể hỏi Thường Dược Tiến.

Đợi ngày nào đó Thường Dược Tiến kết hôn, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhắc tới đề tài này.

Tô Tô suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng vẫn dùng phương pháp đơn giản nhất, nhưng hôm nay thứ này không thể xuất hiện.

Cô thử lấy ra đặt ở một bên, xem lát nữa trong ba lô có xuất hiện không.

Trong lòng còn đang tính toán, nếu một ngày có một cái, như vậy đủ dùng.

Nhưng mà điên lên thì một ngày hai cái e rằng không đủ dùng, phải đợi tích cóp đần để ở một chỗ khác.

Phải biết rằng Lận Xuyên đang ở độ tuổi tuổi trẻ khí thịnh, thông thường anh một tuần một lần, nhưng lúc này chắc chắn lăn lộn cô không ít.

Mặt cô ửng đỏ, đang còn ở cữ nghĩ linh tỉnh gì thế.

Buổi tối khi hai người nằm xuống khó tránh khỏi ngọt ngấy một lát, Lận Xuyên thậm chí hỏi cô đã đỡ hơn chưa.

Dọa Tô Tô ôm chặt lấy người, nói: "Anh, anh muốn làm sao?"

"Anh chỉ hỏi chút thôi, em cảm thấy anh có thể làm gì?” "Anh không làm gì, chọc em làm gì, bình tĩnh một chút được không?"

"Không bình tĩnh được, chúng ta nói chuyện đi."

Trước đây Lận Xuyên là hồ lô cưa miệng, muốn anh nói chuyện khó như lên trời.

Không ngờ tới hôm nay anh còn chủ động cầu tán gẫu, hiếm có.

"Nói đi."

"Anh và các bạn góp 500 tệ, tháng sau chúng ta có thể trả tiền nhà không?"

"Ồ, vậy mà anh gom được nhiều tiền như thế." Vốn thiếu chút nữa, nhưng không ngờ tới Lận Xuyên góp lực như thế.

Như vậy đủ trả nốt rồi.

Còn Lận Xuyên mượn tiền, đợi khi nhà xưởng tính tiền mỗi tháng thì trả lại cho người ta.

Đương nhiên, cho dù không có tiền của nhà xưởng tới tháng thứ ba trong ba lô của cô có hơn một ngàn có thể lấy ra.

"Đủ chưa?"

"Như vậy đủ rồi, chúng ta trả nốt tiền sau đó sống ổn định ở chỗ này. Đúng rồi, anh có rảnh trả ký túc xá của em đi, dù sao chúng ta đừng chiếm chỗ đó. Tuy nói ở ba năm sẽ phân cho chúng ta, nhưng em cảm thấy sau này sẽ xây nhà. Đến lúc đó chúng ta lại mua nhà cũng không tệ." Nhưng tình hình hiện giờ cô cảm thấy dựa vào kinh nghiệm của mình lại qua ba năm nói không chừng có thể phân được, nhưng nếu là mấy năm này thì chưa chắc.

Tuy bằng cấp của cô cao, nhưng mà tới trường thời gian ngắn.

Hiện giờ bình thường đều lấy kinh nghiệm làm chuẩn.

Lận Xuyên nói: "Chuyện này nghe theo em là được."

Anh ăn đậu hủ một lát, sau đó nghe con trai khóc, không khỏi nhíu mày, tên nhóc này đúng là giỏi tìm thời điểm.

Không thể không quay người bật đèn, sau đó ngồi dậy nói: "Em ngủ đi, để anh thu thập thằng bé."

"Thu thập gì, anh xem có phải thằng bé tiểu ra hay không. Con trai anh thích sạch sẽ, tiểu ra sẽ lập tức khóc, ngủ nhiều tỉnh cũng gào hai cái." Tô Tô vừa trừng anh vừa oán trách.

"Giống em, thích sạch sẽ." Lận Xuyên không biết là học được miệng ngọt ở ngoài hay thế nào, dù sao Tô Tô thích nghe những lời này.

Lận Xuyên vừa sờ quả nhiên là đứa bé tiểu ra, lập tức thay cho đứa bé.

Đừng nhìn anh là đàn ông nhưng làm rất thành thạo, đổi tã cho đứa bé cũng không thành vấn đề.

Tô Tô đều sợ ngây người, bởi vì khi cô thay còn tay chân vụng vê. "Anh từng học à?”
 
Chương 286: Chỉ sợ đến lúc đó em lại luyến tiếc


"Khi đám Lận Sơn còn nhỏ anh từng chăm sóc, những chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề." Lận Xuyên giặt sạch đệm lót mới thay, rửa sạch tay xong vỗ lưng con trai mình để đứa bé tiếp tục ngủ.

Nhưng mà tên nhóc thối này không chịu, cho dù thế nào cũng phải ăn một chút mới ngủ tiếp.

Tô Tô không có cách nào ngồi dậy ôm đứa bé nói: "Sau này tên nhóc này không hiếu thuận em sẽ ấn thằng bé trên đất đánh."

"Chỉ sợ đến lúc đó em lại luyến tiếc." Lận Xuyên nhẹ nhàng sờ soạng gương mặt nhỏ của bà xã mình, gần đây chịu lăn lộn tiều tụy hơn không ít, còn béo hơn.

Chắc chắn là dạo này cô không soi gương, nếu thấy dáng vẻ này của mình chắc chắn sẽ khóc.

Nhiều người thích cái đẹp, có con thì hoàn toàn không thèm để ý chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại cô vì cái nhà này mà hi sinh quá lớn, Lận Xuyên không biết nên báo đáp cô thế nào mới tốt.

"Anh nhìn em làm gì?" Tô Tô sờ soạng mặt mình.

"Anh cảm thấy, em chưa từng xinh đẹp như bây giờ." Lận Xuyên vô cùng nghiêm túc nói. "Sao em cảm thấy anh không phải đang khích lệ em xinh đẹp, mà đang châm chọc em nhi? Em biết, hiện giờ rất xấu."

"Không, thật sự không xấu." Lận Xuyên lập tức nhảy tới sau lưng cô ôm chặt cô, ở bên người phụ nữ như vậy cả đời anh hạnh phúc đến mức nào.

Nhưng anh không biết, mình ở trong sách xui xẻo cỡ nào.

Tô Tô không để ý tới anh, dù sao anh không chê mình thối vậy thì cố ý rúc vào trong lòng anh.

Hai người cứ dựa sát vào nhau ngủ như thế, sáng sớm hôm sau Lận Xuyên đưa đứa bé đã thay tã mới cho mẹ mình, sau đó dọn dẹp một chút thì về bộ đội.

Đợi Tô Tô tỉnh lại, ngoại trừ mẹ Lận ôm đứa bé ngồi trên đất vừa dỗ vừa hát làn điệu không biết có nguồn gốc từ đâu ra thì người khác đều đi rồi.

"Cháo của con để trong nồi nóng ấy."

"Vâng."

"Phía dưới có chút thịt gà, không bỏ nhiều muối, con ăn chút đi."

"Con cảm ơn mẹ."

Có mẹ thật tốt, ít nhất có thể có cơm ăn gì đó.

Đợi ăn cơm xong thì phát hiện khóe miệng mẹ Lận không biết mọc mụn từ lúc nào, cô không nhịn được hỏi một câu:

"Mẹ, mẹ nóng trong người sao?" Nghĩ thấy cũng phải, chỉ sợ từ trước tới nay bà ấy chưa từng rời khỏi thôn nhiều ngày như thế, cho nên hỏa vượng là chuyện bình thường.

"Cũng không có gì, mấy ngày là khỏi thôi." Mẹ Lận thật sự nhớ nhà, nhưng con dâu cần bà ấy giúp trông đứa bé, mua đồ ăn, sau đó còn phải làm cơm.

Tuy trong nhà cũng thật sự cần nhớ thương, dù sao còn có hai đứa bé đang đi học, nuôi gia súc cũng nhiều, nhưng dù sao đứa bé tương đối quan trọng, cho nên bà ấy không nói gì.

Đến lúc đó vợ lại soi mói thì sao, dù sao đã nói là có cháu nội thì mình tới đây chiếu cố, không thể mở miệng nói suông được.

Nhưng mà Tô Tô đã nhìn ra được mẹ Lận nhớ nhà, buổi tối khi Lận Hải trở về bảo cậu đến bệnh viện nói Bạch Linh Linh đưa cho thuốc bôi ở miệng trở về, nếu không cơm cũng không dám ăn.

Buổi tối Lận Hải cầm thuốc trở về, sau đó nhìn thoáng qua miệng mẹ mình nói thẳng: "Mẹ nhớ nhà đúng không?"

"Có gì mà phải nhớ?"

"Mấy đứa em trai con ở nhà đều không có người nấu cơm, cha con làm việc còn được, nấu cơm thì thật sự không được."

"Con có thể câm miệng được không?"

Mẹ Lận trừng mắt với Lận Hải một cái, sau đó Lận Hải mới nhìn về phía chị dâu mình. Cậu cười ha ha, nói: "Chị dâu chị đừng vội, mẹ hiếm lạ cháu nội của mình sẽ luyến tiếc trở vê. "

Tô Tô không thèm để ý nói:

"Mẹ, con biết mẹ không thể ở nơi này suốt được, thật ra con đã tìm được bảo mẫu rồi, dù sao khi đứa bé đầy tháng thì con phải đi dạy. Bên trường học để con nghỉ thời gian dài như thế chỉ sợ sắp lộn xộn, cũng may cách rất gần, giữa trưa con có thể trở về."

"Cái gì, con sắp phải đi làm rồi sao? Vậy đứa bé để người khác trông có được không?" Mẹ Lận thật sự không yên tâm, nói: "Nếu đứa bé cai sữa thì để mẹ ôm về nhà trông, bây giờ thì không được."
 
Chương 287: Không thành vấn đề


"Được mà mẹ, người là Bạch Linh Linh tìm, cô ấy là y tá, tìm người cũng là người cô ấy quen."

"Vậy có thể chăm sóc tốt cháu nội của mẹ được không."

"Được mà, không thành vấn đề, trước đây bà ấy còn làm y tá chiến địa."

Vừa nghe từng làm y tá mẹ Lận thoáng yên tâm, nhưng dù sao luyến tiếc cháu nội nhà mình.

Từ khi đứa bé sinh ra là mình ôm, bà ấy đâu nỡ tách ra.

Nhưng trong nhà cũng cần phải trở vê, nếu không ba người đàn ông kia có thể khiến nhà tan thành từng mảnh.

"Vậy thì thế này đi, ngày nào đó bảo người tới đây một lát, mẹ xem bà ấy chăm sóc tốt mới có thể an tâm về nhà." Dù sao mình không thể luôn chăm sóc đứa bé tới khi cai sữa, cho nên không yên tâm tới mấy cũng phải nhường cho người nọ chiếu cố.

Tô Tô đồng ý, nói: "Đợi chủ nhật Bạch Linh Linh tới đây con sẽ nói với cô ấy."

Có đứa bé cuộc sống trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới chủ nhật.

Mấy ngày nay Bạch Linh Linh thu dọn rất mệt, nhưng mà cô ấy thích đứa bé của Tô Tô, cho nên mệt tới mấy cũng sẽ tới thăm.

Sau đó hai người ở trong phòng nói chuyện, mẹ Lận ở bên ngoài giặt quần áo.

Quần áo của trẻ em vẫn luôn rất nhiều, mỗi ngày đều như giặt không hết.

Có đôi khi cả đêm đã có thể tích cóp rất nhiều, một ngày có thể giặt xong đã không tệ.

Tô Tô nhân cơ hội nói ý nghĩ của mẹ chồng, Bạch Linh Linh nói: "Được, lát nữa tôi bảo bà ấy tới đây."

"Vậy thì làm phiền cô, cô bận như thế còn bắt cô chạy tới chạy lui."

"Phiền phức gì, tôi cũng rất thích tới thăm đứa bé."

Đáng tiếc hôm nay đứa bé không cho cô ấy mặt mũi, vẫn luôn ngủ.

"Nhưng mà Thường Dược Tiến nói nhà bọn họ ở xa, đến lúc đó cha mẹ anh ấy chưa chắc đã tới được. Cô nói xem, anh ấy kết hôn sao không có một người tới." Bạch Linh Linh oán trách.

"Cô đừng trách nhà bọn họ, thật ra theo Lận Xuyên nói, hai năm trước cha anh ấy bị ngã cưa chân vẫn luôn nằm trên giường, mẹ anh ấy chiếu cố cha anh ấy cả ngày, cho nên mới không có người tới, điều kiện gia đình không được tốt."

Đều chữa trị chân cho cha anh ta.

Nhưng đàn ông có sĩ diện, có lế Thường Dược Tiến không nói với Bạch Linh Linh chuyện này.

Bạch Linh Linh nghe xong mở to mắt nhìn nói: "Anh ấy chưa từng nói với tôi, chỉ nói cha anh ấy có bệnh không thể tới."

"Anh ấy có thể tìm được cô xem như là người đàn ông có phúc khí."

"Không phải Lận Xuyên nhà cô cũng thế à, tôi thấy điều kiện nhà bọn họ không tốt. Hai chúng ta đều có mệnh không tốt, nhưng mà bọn họ thật sự rất nghe lời."

"Cô đừng cho rằng là cô bỏ ra nhiều người ta mới có thể nghe lời cô, thật ra đàn ông tham gia quân ngũ rất quật cường còn chết vì sĩ diện, sợ nhất người khác nói như thế. Hơn nữa, bọn họ cũng không yêu cầu chúng ta làm gì không phải sao."

"Đúng vậy, lời cô nói đều đúng, tôi nghe còn không được sao. Nhưng mà, thật sự rất quật cường."

Tô Tô nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Đau lòng cũng là đau thật lòng."

"Đau lòng cái beep, cô chưa từng thấy anh ấy ôm người ta đâu, quả thực có thể ôm chết người... Chuyện này cô đừng nói ra ngoài."

"Ôm, ôm cô à? Anh ấy ôm cô?"

"Đúng vậy, khi thu dọn nhà mới, anh ấy đột nhiên không biết trúng tà gì ôm lấy tôi từ phía sau, tôi cảm thấy eo mình suýt nữa bị anh ấy ôm đứt." Bạch Linh Linh đỏ mặt nói.

"Ồ, chỉ ôm thôi à. Tôi còn tưởng hai người đã làm rồi." Tô Tô mới nói xong đã bị Bạch Linh Linh đánh, cô ấy đỏ mặt nói: "Cô nói linh tỉnh gì thế, chúng tôi còn chưa kết hôn đâu."

"Ồ, chưa kết hôn cũng có thể mà."

"Cô tránh ra."

Tô Tô thấy cô ấy lúng túng thì nở nụ cười, người thời đại này đúng là đơn thuần, đều không nhịn được trêu chọc.

Dù sao hiện giờ cô không còn là cô gái gì đó, nói chút lời thô tục hoàn toàn không có gì, chỉ sợ da mặt Bạch Linh Linh mỏng không chịu nổi.

Hai người nói chuyện một lát, sau đó Bạch Linh Linh đi hỏi xem bảo mẫu kia có muốn tới đây hay không.

Không ngờ tới trưa hôm đó dì Diệp kia đã tới, bà ấy thật sự không nhiều tuổi, chân đúng là hơi thọt.

Tướng mạo bình thường, nhưng mà toàn thân trên dưới lộ ra vẻ nghiêm túc.
 
Chương 288: Không vấn đề gì


Sau khi tiến vào tự giới thiệu một lát xong, nói:

"Tôi từng chăm hai đứa bé, một đứa là của tôi, một đứa khác là nhà em trai tôi. Hiện giờ chúng nó đều vào đại học, sống ở trường. Chồng tôi đi làm ở bộ phận liên quan chủ nhật trở về, đến lúc đó các cô có thể tự mình chăm sóc đứa bé không? Trừ chuyện này ra tôi cũng không còn chuyện øì làm, cho nên có thể ở nơi này lâu dài cũng không có vấn đề. "

"Hai đứa nhỏ đều vào đại học, vậy bà đúng là lợi hại." Tô Tô rất bội phục người phụ nữ kiên cường như thế.

Mẹ Lận thích nhất người có văn hóa, nghe nói người ta chiếu cố hai đứa bé tới đại học thì vô cùng hài lòng, nhân lúc đối phương không chú ý thì gật đầu với Tô Tô.

Tô Tô lập tức nói:

"Được, chủ nhật mà nói tôi và chồng tôi có đôi khi đều rảnh có thể chăm sóc đứa bé. Hai ngày nữa mẹ chồng tôi sẽ phải trở về, đến lúc đó bà có thể tới. Chúng tôi có làm giường đất ở tầng một, sợ mùa đông lạnh đứa bé, đến lúc đó bà và đứa bé ở dưới lầu được không?"

"Được, không có vấn đề gì."

"Vậy không còn chuyện gì khác ngoài chuyện này, làm phiền bà tới đây thêm một chuyến."

Tô Tô là người dễ nói chuyện, cô biểu hiện lễ phép như thế khiến dì Diệp cũng rất hài lòng, bà ấy cũng là người thích có giáo dưỡng.

Cứ thế hai bên đạt thành nhận thức chung, mẹ Lận đi mua đồ ăn.

Trong khoảng thời gian này bà ấy đã quen thuộc với chợ bán thức ăn ở xung quanh, nhưng mà bà ấy rất cẩn thận, mỗi ngày đi mua đồ ăn đều là đồ ăn thừa người khác không cần.

Dù sao Tô Tô không ăn, buổi tối chỉ có bà ấy và Lận Hải ăn những thứ này.

Tô Tô nói mấy lần bà ấy không nghe cô cũng không có cách nào, cũng may đồ ăn nấu ra cũng như bình thường, Lận Hải không soi mói.

Ở trong cảm nhận của cậu đồ ăn đã không tệ, ít nhất ngon hơn đồ ăn ở nhà xưởng.

Cơm tập thể, chính là một cơm một món ăn, có đôi khi mọi người rất đói cũng không có mà ăn.

Nhưng mà, đây đã xem như đãi ngộ không tệ.

Cũng may Tô Tô còn có bánh mì, hiện giờ da mặt cậu cũng dày, nếu không còn thì xin Tô Tô.

Nhưng mà hôm nay cậu mang đến một thứ tốt.

Đó chính là đệm lót thấm nước làm từ nguyên liệu thừa của băng vệ sinh, làm tổng cộng mười mấy cái, hỏi Tô Tô có dùng được không.

Tô Tô thực sự sợ ngây người, không ngờ tới vậy mà cậu có thể làm ra được đệm lót nhỏ thấm nước, cách tã giấy kia còn xa sao?

Cô nhìn đệm lót nhỏ kia nói:

"Thật ra nhà xưởng chúng ta cũng có thể sản xuất thứ này, như vậy không cần luôn giặt đệm giường nhỏ, còn thấm nước."

Nhìn đã thấy thích, vội vàng lấy cho đứa bé dùng.

Sau đó cô nói:

"Em có thể nghĩ cách làm thứ này thành như quần lót được không, đó chính là tã giấy. Chỗ giữa không thể quá chật, như vậy thường ngày đứa bé mặc không cần quấn lấy."

"Chị dâu, sao chị có thể nghĩ ra được như vậy, phương pháp này thật sự quá tốt. Em nghiên cứu một lát, mau chóng làm thành một cái cho chị xem."

Lận Hải vô cùng vui sướng, cậu rất thích nghiên cứu thứ mới này, mỗi lần nghiên cứu ra đều cảm thấy rất có thành tựu.

"Nhưng mà không biết hiện giờ có thể bán được thứ này không, nhưng mà chị tin sau này có thể phát triển, chắc chắn sẽ có càng nhiều bà mẹ thích thứ này."

Cô cũng thích, chẳng qua còn chưa làm ra.

Lận Hải vừa nghe thấy thế thì không thể ở nhà nổi, buổi tối đều không ở đây chạy tới nhà xưởng làm. Me Lận nhìn cậu rời đi nói: "Tên nhóc này, hấp tấp."

"Mẹ, con cảm thấy sau này Lận Hải sẽ rất khó lường. Em ấy nghiên cứu ra thứ này xong thì phải xin độc quyền, đến lúc đó là lúc em ay tích cóp tiền."

Theo thời gian trôi qua, một nhà xưởng tã giấy có khả năng nuôi sống mấy ngàn đến mấy vạn công nhân, lợi hại.

Đáng tiếc hiện giờ cô đang ở cữ, nếu không đã nghiên cứu với cậu, đến lúc đó nhà xưởng có thể thêm một sản phẩm, dây chuyền sản xuất cũng có thể tăng thêm một bộ.

Mẹ Lận nghe Tô Tô nói như thế thì cao hứng, bà ấy cảm thấy tuy hiện giờ con trai thứ hai của bà ấy không đi học nhưng mà có công dụng, hơn nữa sau này còn có thể kiếm được tiền to.
 
Chương 289: Lận Hải còn có thể trở về sao?


Bà ấy không lo lắng, vốn còn sầu chuyện tiền cưới vợ cho con trai, hiện giờ chỉ sợ người ta có thể cưới được rất nhiều nàng dâu ở trong thôn.

Lúc trước còn có người làm mai, bây giờ phải suy nghĩ xem nên tìm người thế nào cho cậu.

Nhưng mà tìm người ở nhà, Lận Hải còn có thể trở về sao?

Ngày nào đó phải hỏi chuyện này mới được.

Nếu bảo mẫu sắp tới, mẹ Lận muốn chủ nhật về nhà.

Bà ấy thật sự rất nhớ nhà, ngay cả Lận Hải giữ cũng không giữ được.

Chủ nhật Lận Xuyên trở vê mua vé buổi chiều cho bà ấy, mấy ngày trước Tô Tô còn bảo bà ấy tự mình đi mua chút đồ mang về nhà.

Nhưng mà mẹ Lận ngoại trừ mua gạo ra thì không mua gì khác, nhưng mà mua hơi nhiều, cần Lận Xuyên dùng xe đưa tới nhà ga.

Lúc gần đi thì vô cùng luyến tiếc cháu nội mình, lúc sắp đi còn khóc.

Vất vả lắm mới dỗ được, bảo Tô Tô đừng tiễn bà ấy tự mình lấy đồ rời đi. Nói thật Tô Tô rất cảm kích, chạy xa như thế tới đây chăm sóc đứa bé cũng không dễ dàng.

Dù sao mẹ Lận lớn tuổi như thế chưa từng rời khỏi công xã của bọn họ, đây cũng coi như là lần đi xa nhất.

Lận Xuyên đưa người đi xong thì gọi điện thoại cho Bạch Linh Linh, ý là ngày mai bảo dì Diệp tới đây, nếu không một mình Tô Tô sợ không chăm sóc được đứa bé.

Dù sao cô vẫn còn đang trong ở cữ, công việc như ôm củi từ ngoài vào cô không làm được, mình lại không ở nhà.

Hôm nay anh còn có thể giúp đỡ, vi cải thiện đồ ăn cho vợ mình, anh mua chút thịt gì đó về nấu, sau đó chỉ có thể chấm chút nước tương ăn.

Cho dù như thế, Tô Tô vẫn rất thỏa mãn.

Ăn cơm xong, hôm nay Lận Hải không tới, cho nên Tô Tô có chút buông thả, lấy bốn cái bao cao su lúc trước tích góp ra cho Lận Xuyên thử.

Đương nhiên là Lận Xuyên hỏi cô lấy từ đâu ra, Tô Tô nói là bạn học ở nước ngoài mang đến.

Lận Xuyên vẫn luôn không ở nhà nên không biết được cô lấy thứ này ở đâu ra, cũng không dám hỏi, chỉ cầm vật phẩm không rõ kia nhìn tới phát ngốc, cuối cùng nói:

“Phía trên viết gì thế?”

Tô Tô nhìn thoáng qua, nói: “Siêu mỏng, bạn đáng giá có được.”

“.” Vành tai của Lan Xuyên ng đỏ, nhưng mà anh không cầm đi, rất rối rắm nhìn Tô Tô.

Vẻ mặt Tô Tô mờ mịt, nói: “Làm sao vậy?”

“Vợ à, hay là...” Anh cúi đầu dán sát bên tai Tô Tô nói một câu, gương mặt Tô Tô lập tức đỏ bừng.

Nhưng cuối cùng, nhìn thấy biểu cảm tràn ngập chờ mong của Lận Xuyên và động tác không cho cô từ chối, cô đành phải tự mình ra tay...

Sự thật chứng minh, đồ vật trong ba lô mang tới cho dù là ngoài ý muốn hay gì đó đều áp dụng với thế giới này, giống như là chú định chuẩn bị cho Lận Xuyên, đeo rất vừa vặn.

Ngoài ra, cô cảm thấy bạn học nữ nói giỡn với cô sao lại biết chọn như thế, biết người ta dùng cỡ to?

Thử dùng loại siêu mỏng này xong tỉnh thần diện mạo của anh đều trở nên khác biệt, ôm củi thu don sân khỏi phải nói cần mẫn cỡ nào.

Đâu biết khi đang làm việc rất thuận tay có người gõ cửa, anh đi tới mở ra nhìn thì phát hiện là một đôi nam nữ trung niên không quen biết, bọn họ ăn mặc khá đẹp, nhìn qua có vẻ là người thành phố.

Không biết vì sao, nhìn bọn họ có chút quen mắt.

“Hai người là...” “Xuyên Tử có phải không, bọn chú là chú Tân và thím Tần của cháu, mấy năm trước chúng ta đã từng gặp mặt.” Người đàn ông kia cười nói.

Lận Xuyên lập tức nhíu mày, không có ý hoan nghênh bọn họ tiến vào nói: “Có chuyện gì?”

“Haizz, bọn chú là tới thăm cháu. Cháu nói xem, chuyện giữa cháu và Duyệt Duyệt đang tốt đẹp, vậy mà cuối cùng không ở bên nhau thật sự khiến người ta đáng tiếc. Ngày hôm qua bọn chú nghe Duyệt Duyệt nói cháu mua nhà to, cho nên tới đây nhìn một cái”

“Đạo bất đồng” Lận Xuyên nói: “Vợ của tôi còn đang ở cữ không tiện tiếp đón hai người”

“Ai da, thím tới thăm đứa bé.” Mẹ Tần nói.

“Không cần” Lận Xuyên chặn kín ở cửa, người ở cữ sợ nhất tức giận, cha mẹ Tần Duyệt Duyệt nhìn kiểu gì cũng không phải người tốt đẹp gì.

“Đứa nhỏ này, nhất định phải thăm đứa bé, dù sao hai nhà chúng ta cũng là thân thích...”
 
Chương 290: Có nghe thấy không


"Không phải, hai nhà chúng ta không có thân thích gì. Hiện giờ không có, sau này cũng không có, cứ thế đi, tạm biệt." Sau khi nói xong Lận Xuyên đóng sầm cửa lại, còn thuận tay khóa trái cửa.

Sau khi trở lại trong phòng Tô Tô hỏi anh là ai, Lận Xuyên nói:

"Là cha mẹ Tần Duyệt Duyệt, sau này dì Diệp tới em bảo dì ấy đừng để hai người kia vào, bọn họ không có lợi thì không dậy sớm."

Anh nói mấy câu nói rõ ràng hết mọi chuyện, đừng để đến lúc đó cho người vào chọc giận không đâu.

Đâu biết Tô Tô còn biết nhiều hơn anh một chút, dù sao trong sách đoạn hậu kỳ đã nói rất rõ ràng về đôi vợ chồng này.

Bọn họ thực sự coi Tần Duyệt Duyệt thành cây rụng tiền, chỉ cần chiếm được tiện nghỉ thì tuyệt đối không buông tha.

Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt được bọn họ tẩy não từ khi còn nhỏ, nếu rời xa nhà mẹ đẻ phụ nữ căn bản không có khả năng dừng chân ở xã hội này, không có người thì cô ta vĩnh viễn không có chỗ dựa, chỉ có nhà mẹ đẻ mới được.

Sau đó đời này Tần Duyệt Duyệt vẫn luôn bị người nhà mẹ đẻ lợi dụng, mãi đến khi cô ta suýt phá nát sự nghiệp của Lận Đông Hà, bị nhà chồng tập thể đuổi ra ngoài mới biết được nhà mẹ đẻ căn bản không để ý tới sống chết của cô ta, bọn họ chỉ cần tiền mà thôi.

Nhưng hiện giờ cô ta còn chưa phá hủy sự nghiệp của Lận Đông Hà, bởi vì Tô Tô bảo Lận Hải trông chừng, chỉ cần cô ta muốn đến công ty sai khiến gì đó thì đuổi người đi.

Hơn nữa Lận Đông Hà cũng rất cẩn thận, lần trước suýt chút nữa tan vỡ, nam chính cánh còn chưa chứng không có khả năng buông tay nhường nhà xưởng kia cho người khác.

"Em biết rồi, dì Diệp tới sẽ nói với dì ấy." Tô Tô gật đầu, hôm nay ba bọn họ ngủ trên giường đất ở tầng một, Lận Xuyên đốt củi còn rất ấm áp.

Sau đó ngồi trên giường đất, anh còn ngồi khoanh chân chơi đùa với con trai mình một lát.

Đừng nhìn Chiến Chiến còn chưa đầy tháng, nhưng mà giỏi cười, hơn nữa là nụ cười tươi vô cùng xán lạn, kèm theo âm thanh khanh khách.

Sau đó thả lỏng tay chân đá loạn, không thành thật một giây nào.

Lận Xuyên càng trở nên ấu trĩ, còn nói:

"Tên nhóc thối mỗi ngày chỉ biết bắt nạt mẹ con, đợi con lớn thêm chút nữa cha sẽ đánh con, có nghe thấy không."

Đối phương nghe thấy, nhưng rõ ràng không hiểu, còn không ngừng cười. "Tên nhóc ngốc, sao ngốc như thế." Lận Xuyên cười nói.

Tô Tô nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau thì vươn tay sờ đầu Lận Xuyên, sau đó sờ đầu con trai, phát hiện bọn họ đều nhìn mình thì mới nói:

"Một đôi ngốc nghếch."

Kết quả bị Lận Xuyên giơ tay búng trán, cô đau tới mức kêu thành tiếng, vừa xoa vừa trừng chồng mình.

Nhưng mà không ngờ tới Chiến Chiến nằm ở một bên, đột nhiên oa một tiếng khóc ra.

Trong đầu Tô Tô suy nghĩ, đây là con trai nhìn thấy mình bị bắt nạt cho nên không vui sao, không khỏi ôm con trai nói:

"Vẫn là con trai đứng về phía mẹ, nào, đừng khóc, không phải là cha con muốn đánh mẹ, chỉ đang đùa giỡn với mẹ mà thôi."

Đứa bé không hiểu chuyện, nhưng mà biết nhìn sắc mặt, thấy Tô Tô cười rộ lên cậu bé cũng không khóc nữa.

Sau đó Tô Tô khoe khoang với Lận Xuyên như ra oai, nói: "Anh nhìn xem, con trai của em đứng về phía em, anh đứng sang một bên đi."

"Vâng vâng, nhưng mà hai người đều là của Lận Xuyên anh." Anh kiêu ngạo nói.

"Nghĩ hay quá nhỉ." Tô Tô trừng anh một cái, nhưng vẫn cảm thấy trước mắt rất hạnh phúc. Nhưng mà bọn họ không biết, sau khi vợ chồng nhà họ Tần trở về thì mắng Lận Xuyên một trận, nói anh chưa làm quan đã bất nghĩa, không tôn kính trưởng bối.

Thậm chí còn mắng cả nhà họ Lận, khiến Lận Đông Hà ngồi bên cạnh sắc mặt đã bắt đầu âm trầm.

Anh ta đã không còn là thanh niên nông thôn tới cửa cầu hôn như lúc trước, đã là một lãnh đạo quản lý một nhà xưởng.

Cho nên vô cùng chướng mắt tính cách không phóng khoáng của cha Tần mẹ Tần, nói: "Cha mẹ, mong hai người đừng kéo nhà họ Lận vào, nhà họ Lận không nợ hai người cái gì."
 
Chương 291: Khuyên nhủ


Tần Duyệt Duyệt cũng nói: "Đừng nói những chuyện không vui này nữa, chúng ta ăn cơm, ăn cơm đi."

Sau khi nói xong thì bưng đồ ăn lên.

"Mẹ nói này Đông Hà, không phải bọn mẹ nói không dễ nghe. Con nhìn xem các con cùng mở nhà xưởng, vì sao bọn họ mua được nhà to như thế, còn là nhà tầng, nhưng mà nhà các con mẹ thấy chỉ ở được mấy năm, nếu không thì xây lại đi, làm to một chút. Đợi mẹ và cha con già rồi còn có thể hưởng phúc mấy ngày." Tuy nhà mẹ Tần cũng ở thành phố, nhưng chỉ có chồng bà ta có công việc, cho nên điều kiện trong nhà không được tốt lắm.

Nhà bọn họ ngay cả nhà đều là nhà thuê, hiện giờ lại chạy tới nhà con gái vung tay múa chân.

Nói thật Lận Đông Hà không vừa mắt điểm ấy, nhưng chỉ nói:

"Hiện giờ chúng con không có tiền dư, nếu có tiền đều cho hết vào nhà xưởng, đến lúc đó mới có thể sử dụng máy móc càng ngày càng tốt hơn."

"Vậy cũng được, vậy cũng được. Nhưng mà con nhìn xem, các con đều ở nhà của mình, nhưng mà nhà cha mẹ còn chưa có đâu. Hay là con bỏ ra chút tiền mua một ngôi nhà cho hai em trai con, đến lúc đó bọn họ dùng để kết hôn." Cha Tần từ nhỏ đã chỉ điểm cho con gái không cảm thấy thẹn với lòng, trực tiếp nói điều kiện.

Tần Duyệt Duyệt lập tức nhìn thoáng qua Lận Đông Hà, nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, không khỏi nói:

"Hiện giờ Đông Hà còn đang phát triển sự nghiệp, con cảm thấy thêm hai năm nữa cũng được. Dù sao mấy em trai còn nhỏ. "

Cha Tần trừng mắt nói:

"Như vậy sao được, có tiền phải chuẩn bị trước, nhỡ đâu hai năm sau giá nhà tăng lên thì làm sao? Con có nhà sao không quan tâm tới cha mẹ, phí công nuôi dưỡng con nhiều năm như thế."

"Con về nhà xưởng." Lận Đông Hà không nghe nổi nữa, đứng dậy muốn về nhà xưởng.

"Đông Hà à, con cũng đừng có ý kiến, dù sao mấy đứa em trai cũng cần con chiếu cố." Mẹ Tần nói.

"Ngay cả em trai con còn chưa có nhà ở con lại phải mua nhà cho em vợ, chuyện này có thể nói được sao?" Lận Đồng Hà cười mỉa nói.

"Em trai nhà con cần mua nhà sao, người ta có tiền như thế. Nói không chừng, còn chướng mắt nhà con mua ấy chứ." Cha Tần bĩu môi nói.

"Con nói không phải nhà họ Quan mà là nhà họ Lận." Lận Đông Hà nói.

"Nhà họ Lận? Con còn liên lạc với nhà bên đó ư. Không phải chứ mẹ nói này, người ở nơi nhỏ bé đó có gì phải để ý, cũng đừng khiến trái tim người nhà họ Quan rét lạnh, sau này con ít tiếp xúc với bọn họ đi, tốt nhất là cắt đứt quan hệ." Mẹ Tần nói.

Bọn họ tự thấy lời nói của mình có đạo lý, người không có tác dụng để ý làm gì.

Đôi mắt của Lận Đông Hà lập tức đỏ lên, anh ta đứng ở cửa lớn tiếng nói:

"Mẹ bảo Tần Duyệt Duyệt nhớ ơn nuôi lớn cô ấy của cha mẹ, như vậy con cũng được người ta nuôi lớn, nuôi hơn hai mươi năm còn cưới vợ cho. Hơn nữa khi còn nhỏ cha mẹ đút sữa cho cô ấy, mẹ con thì ôm con đi ra ngoài trộm sữa dê, đi khắp nơi dùng lương thực đổi lấy sữa. Phần ân tình này, con mà quên con mẹ nó con không phải là người."

Sau khi nói xong anh ta trực tiếp đẩy mạnh cửa đi ra ngoài.

"Con nhìn nó kìa, còn không cho mẹ nói. Con nói xem một sinh viên như con tìm đàn ông kiểu gì chẳng được, lại tìm kiểu như nó, đúng là mắt bị mù. Nếu tin mẹ gả cho..."

"Mẹ, em trai con một đứa mới mười lăm, một đứa mới mười tuổi mẹ đòi người ta nhà anh ấy có thể nguyện ý sao? Hơn nữa cũng không thể nói nhà họ Lận như vậy, đến bây giờ anh ấy còn chưa sửa họ, đi khắp nơi giới thiệu mình là Lận Đồng Hà mà không phải Quan Đông Hà."

Cho nên chuyện này là vảy ngược của anh ta, tốt nhất là đừng chạm vào.

Trước đây cô ta cũng ghét bỏ nhà họ Lận, nhưng gần đây không dám biểu lộ quá rõ ràng, nếu không rất dễ bị Lận Đông Hà lạnh nhạt.

Anh ta thậm chí có thể mấy tháng không trở về, sớm đã không còn là tên ngốc ánh mắt luôn nhìn chằm chằm cô ta như trước, ngay cả khi làm việc cũng phải nhìn chằm chằm cô ta.
 
Chương 292: Vì sao chia cho cô ta nhiều tiền như vậy


"Con đúng là ngốc, nếu mặc kệ nó sau này mọi thứ đều cho nhà họ Lận thì làm sao bây giờ." Mẹ Tần nói.

"Nhà họ Lận có thể lấy được bao nhiêu tiền, vợ Lận Xuyên mới lấy được nhiều nhất, mỗi tháng chia cho cô ta năm sáu trăm tệ, nếu không bọn họ có thể mua được nhà sao?" Tần Duyệt Duyệt nói.

"Cái gì? Vì sao chia cho cô ta nhiều tiền như vậy?"

"Lúc trước khi làm nhà xưởng cô ta bỏ tiền gốc, như vậy có thể chia tiền hoa hồng, cô ta tính toán đúng là tốt." Tân Duyệt Duyệt tức giận.

Vì thế tối nay không ai để ý tới Lận Đông Hà đi đâu, chỉ bắt đầu mắng Tô Tô được rất nhiều tiền.

Buổi tối cha Tần và mẹ Tần vô cùng tức giận, cảm thấy nhiều tiền như vậy nhà mình lấy về có thể mua được nhà bao nhiêu phòng cho hai đứa con trai.

Vì thế bọn họ không bàn bạc với Tần Duyệt Duyệt, đợi cô ta đến trường học thì tới nhà Tô Tô gõ cửa đòi tiền.

Buổi sáng Lận Xuyên đi sớm, dì Diệp còn chưa tới, Tô Tô không thể ra khỏi nhà nên không tới mở cửa.

Bởi vì Lận Xuyên đã khóa cửa từ bên ngoài, ngày hôm qua cũng đã nói cho dì Diệp chìa khóa để ở đâu.

Bọn họ gõ cửa một lúc lâu cũng không có người mở, vì thế muốn đến nhà xưởng, nghe nói bên đó có em trai của Lận Xuyên, chỉ cần tính toán rõ ràng với cậu là được.

Đợi bọn họ vừa đi dì Diệp lập tức lấy chìa khóa từ sau thân cây ra mở cửa, sau đó cài chốt bên trong.

Vào nhà thay giày xong, nhìn thoáng qua Tô Tô ôm đứa bé nói: "Tiểu Tô à, hình như hai người vừa rồi tới cãi nhau, dì đứng từ xa nhìn không dám mở cửa."

"Một nam một nữ, nhìn lớn tuổi sao?" Thật ra nghe tiếng đập cửa cũng biết người tới không có ý tốt, cho nên cho dù có thể mặc thêm áo khoác đi ra ngoài kiên trì mở cửa cũng không động.

"Đúng vậy, dì thấy gương mặt bọn họ âm trầm nên không mở cửa cho bọn họ tiến vào, hai người kia đi rồi di mới tới đây."

"Dì Diệp, cảm ơn dì." Không hổ là người từng ra chiến trường, tính cảnh giác đúng là vô địch.

"Không có gì, giao đứa bé cho dì đi, để dì làm quen với đứa bé trước." Dì Diệp là người rất thích trẻ con, bà ấy tiến lên ôm Chiến Chiến, không ngờ tới lần đầu tiên bị từ chối.

Nhưng mà bà ấy không từ bỏ, liên tục mấy lần cuối cùng khi mẹ mình đi vệ sinh không để ý tới cậu bé xong đã biết là không tránh được, đứa bé khóc một lát sau đó thuận theo.

Cứ thế, dì Diệp bắt đầu chăm sóc Chiến Chiến.

Đừng nhìn bà ấy là người nghiêm túc, nhưng khi chăm sóc đứa bé vẫn rất dịu dàng.

Hơn nữa trong nhà không có người ngoài cho nên cuộc sống cũng rất dễ dàng, chỉ can chiếu cố đứa bé, thu dọn nhà cửa cùng với nấu cơm ở cữ cho Tô Tô, chính là nấu cháo cộng thêm đồ ăn thanh đạm.

Bà ấy cũng muốn ăn cùng, nhưng Tô Tô không để bà ấy luôn ăn cháo, có đôi khi sẽ đưa tiền bảo bà ấy đi mua mấy cái màn thầu, ngày hôm nay thì tạm chấp nhận như thế.

Nhưng mà bên bọn họ yên tĩnh chỗ nhà xưởng của Lận Đông Hà thì cãi nhau ngất trời, thiếu chút nữa đánh nhau với Lận Hải cùng với đám công nhân.

Không, đã đánh nhau rồi, chỉ không đánh vỡ đầu chảy máu mà thôi.

Cha Tần và mẹ Tần cảm thấy con rể nhà mình là xưởng trưởng của nhà xưởng này, cho nên tới đây diễu võ dương oai.

Nhưng mà Lận Hải không quen biết, sau khi đi ra thì đuổi bọn họ đi, nói mấy lời không dễ nghe. Chuyện này khiến hai vị thân thích của xưởng trưởng cho rằng là chịu si nhục, vì thế cãi nhau với Lận Hải, nói cậu tới lấy tiền mà không làm gì, giống y như chị dâu cậu.

Vừa nói tới chị dâu Lận Hải không vui, nhà xưởng băng vệ sinh này vốn là chị dâu người ta và y tá Bạch nghĩ ra.

Sau đó Lận Đông Hà mới bỏ tiền ra góp vốn.

Cho dù anh ta làm nhiều, nhưng là người góp vốn ít nhất.

Hiện giờ ba người chia đều, sao chị dâu mình không có cống hiến.
 
Chương 293: Chuyên hút máu người


"Nhà xưởng này vốn là chị dâu tôi và bạn chị ấy muốn mở, nhưng hai người không có thời gian. Hai người tới đây gây sự như vậy là có ý øì, người nhà họ Tần các người không làm gì cũng muốn lấy tiền, nghĩ hay quá nhỉ. Phi, da mặt đều dày như nhau." Lận Hải vừa nói vợ chồng Tần Thị không làm gì, còn muốn tới đập phá máy móc trong nhà xưởng, chuyện này khiến nhà xưởng dừng lại không có cách nào sản xuất.

Không thể hủy hoại luôn cả nguyên vật liệu được, cho nên mọi người không thể không ngừng tay.

Đám công nhân cũng không vui, đặc biệt là đôi vợ chồng này còn tới quấy rối, vì thế mọi người cãi nhau ầm lên.

Cha Tần y vào mình lớn tuổi, còn cầm gậy đuổi Lận Hải chạy, thậm chí còn đánh cậu hai cái.

Lận Hải khó thở, mắng:

"Đám chuột nước nhà các người, chuyên hút máu người. Anh cả tôi may mắn không cưới con gái nhà các người, quả thực coi tiền như rác hố người ta. Con gái nhà các người do vàng đốt thành à, cưới cô ta còn phải nuôi đám chuột nhà các người, con mẹ nó đúng là xui xẻo mới cưới về nhà."

"Mày nói linh tinh gì đấy, tên nhóc thối xem tao đánh chết mày không. Cả nhà mày không làm gì chỉ lấy tiền sao không nói, tao nói cho mày biết, bắt đầu từ ngày mai mày cút khỏi nơi này, nếu không tao đập cửa nhà anh cả mày, sau này đừng nghĩ chiếm tiện nghi nhà con rể bọn tao. Nếu mày không nghe, tao sẽ đi tìm thông gia, nhốt chúng mày tám năm mười năm..."

"Đủ rồi." Lận Đông Hà đi từ ngoài tới, những lời này anh ta đều nghe thấy được rõ ràng, cũng hiểu rõ một chuyện, đó chính là Lận Hải nói không sai.

Sau này cho dù sự nghiệp của mình làm lớn cỡ nào, cũng không thắng nổi nhà họ Tần muốn moi tiền, bọn họ chính là uống máu của anh ta, cho dù là lúc nào cũng không từ bỏ.

Nếu sau này anh ta thật sự công thành danh toại, chỉ sợ đến lúc đó hai cậu em vợ cũng sẽ đi theo thăng chức rất nhanh, còn là loại không làm gì cũng được hưởng.

Thật ra anh ta không để bụng nuôi thêm mấy người, nhưng mà anh ta thật sự không muốn nuôi đám người lòng tham không đáy, tìm mệt.

Vì thế anh ta bước mấy bước đoạt lấy gậy trong tay cha Tần, nói: "Đây là nhà xưởng của tôi mời hai người rời đi."

"Con nói gì thế Đông Hà, cha mẹ là cha mẹ vợ của con mà. Bọn họ bắt nạt con thành thật nhưng cha mẹ không thể nhìn nổi, ít nhất không thể để họ Tô kia vô duyên vô cớ lấy đi của con hơn 500 tệ được." Mẹ Tô xoa eo nói. "Không hề đúng."

"Cái gì?"

"Hai người không phải cha mẹ vợ của tôi, Lận Hải bây giờ em đi báo cảnh sát đi, nói chỗ chúng ta có người tới quấy rối. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi em tới quản lý nhà xưởng, anh về quê lấy chứng nhận ly hôn."

Lần này Lận Đông Hà thật sự không do dự nữa, anh ta không chút nghĩ ngợi xoay người rời đi, dù sao sau khi công an tới sẽ xử lý tốt, mà chuyện sản xuất Lận Hải cũng có thể làm được.

Sao lúc này lại ly hôn?

Cha Tần và mẹ Tần đều ngẩn ra, đặc biệt là Lận Hải người ta thật sự chạy tới chỗ cửa bảo vệ nhà máy gọi điện thoại báo cảnh sát.

Bọn họ đều vô cùng sợ hãi, sau đó xám xịt rời đÌ.

Đương nhiên bọn họ đuổi theo Lận Đông Hà, nhưng không ngờ tới người ta thật sự hạ quyết tâm, trực tiếp ngồi xe bus đến ga tàu hỏa, mua vé rời đi.

Cha Tần mẹ Tần ngây ngốc, bọn họ chỉ có thể tới trường học tìm Tần Duyệt Duyệt, còn ở cửa mắng to cô ta không có năng lực, ngay cả trái tim đàn ông đều không giữ được, nói muốn ly hôn với cô ta là ly hôn ngay.

Lúc này, gần như cả trường học đều biết Tần Duyệt Duyệt sắp ly hôn. Tần Duyệt Duyệt cũng điên mất, lần trước Lan Đông Hà nói một câu muốn ly hôn cô ta cảm thấy đây là cho cô ta cơ hội xuống bậc thang, đâu biết lần này thật sự muốn ly hồn.

Như vậy sao được, nếu ly hôn cô ta sẽ không còn gì nữa.

Cho nên cô ta mặc kệ cha mẹ mình chạy vội về nhà, nghĩ cho dù về thôn cũng phải cầm theo quần áo.

Đâu biết Lận Đông Hà người ta đã hạ quyết tâm, sẽ không mang thứ gì cứ trở về như vậy.
 
Chương 294: Nháo ly hôn 1


Cô ta ngồi một mình trong sân nhà, sau đó lúc này mới nghĩ tới vì sao đang yên đang lành Lận Đông Hà đột nhiên muốn ly hôn, chuyện này có quan hệ gì với cha mẹ mình.

Đợi cha Tần và mẹ Tần trở về xong cô ta hỏi một câu, sau đó mẹ Tần nói không nhìn được con gái chịu ấm ức nên đến đòi tiền người nhà họ Lận.

Chẳng trách sẽ như thế, Tần Duyệt Duyệt bắt đầu hối hận mình nhất thời lanh mồm lanh miệng nói những lời này.

Phải biết rằng cô ta cảm thấy trong lòng có ấm ức nên muốn tìm người nói hết, cha mẹ mình không phải là người thân nhất của mình sao, vì thế mới nói với bọn họ.

Đâu biết, vậy mà bọn họ đến nhà xưởng náo loạn.

Đối với Lận Đông Hà mà nói nhà xưởng kia vô cùng quan trọng, nhưng bọn họ lại tới phá nhà xưởng.

"Cha mẹ, sao hai người có thể như vậy, làm như thế có khác gì người đàn bà đanh đá trong thôn. Nhà xưởng kia lúc đầu là Tô Tô và Lận Đông Hà xây, cho nên đương nhiên anh ấy sẽ không đột nhiên tách ra với đám Tô Tô, đến lúc đó tiền còn phải trả bọn họ, tiền hàng cũng không còn." "Vậy thì vay, nhà xưởng to như thế sao có thể không mượn được tiền, thật sự không được thì về nhà họ Quan lấy." Mẹ Tần không để trong lòng, nói: "Dù sao không thể để cậu ta ly hôn được, đến lúc đó kết hôn lần hai có thể tìm được người có tiền như thế ư?"

Lúc trước còn nói cô ta là một sinh viên tìm loại người nào chẳng có, vì sao phải tìm Lận Đông Hà, lúc này lại không tìm được.

Thật ra Tần Duyệt Duyệt tự mình biết rõ, cho dù cô ta là sinh viên nhưng có một số người trong xã hội vẫn coi thường cô ta.

Mọi người đều chú ý môn đăng hộ đối, cho dù biểu hiện của cô ta ở đại học rất khá, nhưng cô ta vẫn chỉ là người nghèo.

Đám đàn ông kia tự nhận là có nhiệt huyết đủ rồi, nhưng mà chuyện này căn bản không cho cô ta cảm giác an toàn gì.

Trải qua chuyện phá thai xong cô ta mới biết được cái gọi là nhất thời xúc động sẽ thương tổn phụ nữ lớn cỡ nào, cho nên đợi Lận Đông Hà thành công xong cô ta mới dần có cảm giác an toàn.

Thậm chí cô ta muốn có con và sống hạnh phúc với anh ta, nhưng không ngờ tới hiện giờ mọi chuyện đều trở thành bọt nước.

"Vâng, con tuyệt tốt không ly hôn với anh ấy. Nhưng mà người nhà họ Quan đều không thích con, chỉ sợ đi náo loạn cũng không có ai để ý." Tần Duyệt Duyệt nói.

Mà mẹ Tần nói:

"Chuyện này con không biết đâu, những người này sợ nhất là người khác náo loạn. Bọn họ sợ bị người ta biết phá hỏng thanh danh, chỉ cần nắm lấy điểm này, chúng ta không sợ gì."

Tần Duyệt Duyệt không ngây thơ như mẹ mình, nói:

"Mẹ, nếu không cần thiết tốt nhất là chúng ta đừng đi nháo, nói không chừng sẽ bị kiện, người nhà đó không dễ bắt nạt như vậy."

Chỉ có thể ra tay từ chỗ Lận Đông Hà, chỉ cần anh ta còn chút tình cảm đối với mình sẽ không dễ dàng ly hôn như thế.

Nhưng mà, đầu tiên phải bảo cha mẹ trở vê.

Chuyện lần này hơn phân nửa là do cha mẹ quá nóng lòng, đương nhiên chuyện này cũng là vì tốt cho cô ta.

Nhưng mà cô ta vừa mở miệng cha Tan mẹ Tần nóng nảy, nói:

"Hai đứa đều sắp ly hôn cha mẹ có thể đi sao? Đợi đến khi tên nhóc Lận Đông Hà kia muốn ly hôn cha mẹ sẽ đứng bên phía con, chắc chắn không thể để cậu ta sống tốt."

Tần Duyệt Duyệt vừa nghe thấy vậy trong lòng thoải mái hơn một chút, dù sao cũng là cha mẹ mình cho nên đứng về phía cô ta. Chỉ có điều cô ta vẫn nhân lúc mọi người không chú ý gọi điện cho công xã, ý đại khái là bảo Lận Đông Hà đừng nổi nóng mau trở về, cô ta sẽ giải quyết những chuyện này.

Nhưng mà Lận Đông Hà căn bản không trả lời điện thoại, chuyện này khiến Tần Duyệt Duyệt có chút lo lắng, luôn cảm thấy lúc này Lận Đông Hà làm thật.

Nhưng mà người bình thường đều không có biện pháp khuyên nổi anh ta, có lẽ vợ chồng Tô Tô và Lận Xuyên nói anh ta sẽ nghe.

Hay là tìm bọn họ nhờ nói giúp mình chuyện này?

Chỉ cần thuyết phục được Lận Đông Hà, sau này mình bảo cha mẹ ít tới đòi tiền, đến lúc đó mình tích cóp gửi cho bọn họ không phải là xong sao.
 
Chương 295: Nháo ly hôn 2


Nhưng mà chuyện này không phải cô ta nói là có thể tính.

Hai ngày nay vì để cha mẹ ăn ngon cô ta hao hết tâm cơ, cô ta ăn ở nhà ăn trong trường học, nhưng cha mẹ cô ta thì ở nhà cô ta ăn sung mặc sướng.

Đưa cho hai bọn họ 20 tệ, chưa tới ba ngày đã bị bọn họ tiêu sạch.

Phải biết rằng, 20 tệ này đủ cho Tần Duyệt Duyệt tiêu hơn một tháng, đây còn là trong tình huống nếu cô ta muốn ăn gì thì mua cái đó.

Tuy cô ta cảm thấy cha mẹ vất vả tới chỗ mình một chuyến nên cố gắng cung phụng một chút, có đồ ăn ngon gì cố gắng để cha mẹ đều thể nghiệm được.

Tuy nhà mẹ đẻ cũng ở trong thành phố, nhưng trên cơ bản là vùng gần ngoại thành, không phồn hoa như thành phố X.

Nhưng mà cô ta không ngờ tới cha mẹ sẽ tiêu nhiều tiền như vậy, nếu Lận Đông Hà không trở về thì cô ta không có tiền.

Từ lúc Lận Đông Hà phát đạt, lại mua nhà, Tần Duyệt Duyệt giống y như nhà giàu mới nổi nhìn thấy thứ gì tốt thì mua thứ đó, cho nên cũng không tích cóp được tiền gì. Hiện giờ, nếu không có tiền cô ta thật sự không biết nên sống như thế nào.

Trong lòng có chút hoảng loạn, thế mới biết cái gọi là cuộc sống tốt là do đàn ông cho, nếu người đàn ông không còn cô ta thật sự không còn gì.

Sau đó cha mẹ bắt cô ta bắt cô ta tới nhà họ Quan đòi tiền, bởi vì sắp tiêu không còn một đồng, bọn họ còn phải mua quần áo.

Dù sao con rể là xưởng trưởng, chút lực này vẫn có thể mượn được.

Tần Duyệt Duyệt không muốn đến nhà họ Quan, ở đó người nào cũng xem thường cô ta, cô ta không muốn lại tới cửa bị bọn họ coi thường.

Nhưng mà cha mẹ vốn có vẻ mặt ôn hòa nghe cô ta nói như thế thì liên hợp lại mắng cô ta một trận, mãi đến khi đẩy người ra khỏi nhà bảo cô ta đi đòi tiền, nếu không không cho cô ta về nhà.

Lúc này Tần Duyệt Duyệt mới biết được, hóa ra cái gọi là tình thân còn không bằng tiền.

Bọn họ căn bản không coi cô ta như con gái, chẳng qua là coi thành một cây rụng tiền có thể tới lấy tiền bất cứ lúc nào.

Không, cô ta không thể lại mất đi Lận Đông Hà, không có anh ta thì mình sẽ không còn gì.

Những chuyện này đều là Lận Hải nói cho Tô Tô, còn nói với cô:

"Chị dâu chị đừng nóng giận, nếu chị tức giận anh trai em sẽ đánh chết em mất. Chị nhìn xem, hiện giờ anh ấy đang trừng em kìa."

Hôm nay là chủ nhật, cho nên Lận Hải mới rảnh rỗi tới đây thăm đứa bé.

Lát nữa ăn cơm trưa xong còn phải đi.

Dù sao Lận Đông Hà không ở đây, nhà xưởng hoàn toàn do cậu chỉ huy.

Hơn nữa giao hàng gì đó còn cần cậu ra mặt, thật sự là rất bận rộn.

Lận Xuyên mua cá đang ở bên ngoài cạo vẩy, đợi chuẩn bị xong thì trở về nói với Lận Hải:

"Đừng nói chuyện của người khác nữa, đi nhóm lửa đi, anh mang cá đi hầm."

"Vâng ạ, anh cả, mùa đông năm nay em muốn xin nghỉ về nhà một chuyến, nhớ đám em trai rồi." Đã lâu rồi Lận Hải chưa trở về, đúng là có chút nhớ.

"Nghĩ hay quá nhỉ, nhà xưởng đâu thể xin nghỉ, em nghĩ ở trường học à. Nhưng mà nhà ta to như thế có thể đưa bọn họ đến ở mấy ngày, dù sao mùa đông cũng rảnh rỗi. Gia súc trong nhà thì để bác gái cả cho ăn một thời gian, như vậy cũng không chậm trễ chuyện này." Tô Tô đứng cạnh cửa nói.

Đứa bé ngủ trên giường đất, cô chỉ có thể mặc đồ ngủ đứng bên ngoài, vừa nói chuyện với bọn họ vừa chiếu cố đứa bé, nhỡ đâu tỉnh thì đi qua dỗ một lát có thể ngủ thêm một lúc.

"Như vậy cũng được, đến lúc đó em dẫn hai đứa ra ngoài mua sách vở, mua quần áo. Hai đứa bé kia cả ngày chỉ biết học, đều sắp học choáng váng."

"Em nghĩ giống như em à, y như con khỉ." Lận Xuyên không chút do dự vạch trần em trai mình.

Lận Hải bĩu môi, sau đó nói: "Mẹ nói, anh còn ngứa da hơn em."

"Có muốn ăn cá không, không muốn ăn thì cút." Lận Xuyên vừa cho cá vào nồi vừa nói.

Lận Hải không sợ anh, chạy tới trước mặt chị dâu ngồi xuống, cầm lấy hạt dưa lên cắn nói: "Chị dâu, chị nói xem hai bọn họ có ly hôn hay không?"
 
Chương 296: Nháo ly hôn 3


"Chị cũng không biết." Nam chính và nữ chính thật sự rất khó nói.

"Em cảm thấy có thể, chị không biết đâu cha mẹ Tần Duyệt Duyệt thật sự coi anh hai thành cây rụng tiền, chuyện nhà xưởng của anh ấy cũng muốn quản. Còn muốn đập thiết bị của chúng ta, sau đó em muốn báo cảnh sát bọn họ mới bị dọa mà chạy mất, thật sự chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy. May mà anh trai em không cưới cô ta. Chị dâu, chị đúng là trời cao phái tới cứu anh trai em."

Lận Hải cười nói, nhưng mà nhìn chị dâu nhà mình vậy mà ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: "Chị cũng nghĩ như vậy."

Lận Xuyên ở trong bếp tay cứng đờ, nếu mình không nhặt được Tô Tô ở trên núi sẽ xảy ra chuyện gì?

Anh không biết, nhưng cảm thấy chắc chắn đời này sẽ không hạnh phúc.

Đúng lúc này bọn họ đều nghe được bên ngoài có người gõ cửa, Lận Hải đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ai thế?"

Đối phương không lên tiếng, cậu đi tới mở cửa ra.

Sau đó thấy được gương mặt cậu vô cùng chán ghét, trước đây ở trong thôn khi giúp cô ta làm việc thì cảm thấy cô ta có chút vô liêm sỉ, giống như cậu nên làm giúp những chuyện đó.

Nhưng vì nghĩ dù sao cũng là người một nhà, cô ta là người từ trong thành phố tới không làm được mới cần người giúp.

Nhưng hiện giờ nhìn lại, chẳng lễ cô ta coi những việc đó là việc cậu nên làm?

"Cô có chuyện gì?”

"Xuyên... Lận Xuyên có ở chỗ này không, tôi tìm anh ấy có chút việc."

"Anh ấy không ở nhà."

"Không có khả năng." Tần Duyệt Duyệt cứ thế lao vào nhà, Lận Hải không thể lôi kéo với một đồng chí nữ, chỉ có thể để cô ta chen vào.

Vừa đi còn vừa nói: "Tôi nói cho cô biết, cô dám trêu chọc chị dâu tôi tức giận tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô."

Trong lòng Tần Duyệt Duyệt chua xót, lúc trước khi mình còn là đối tượng đính thân với nhà bọn họ mấy tên nhóc này rất thân thiết với cô ta, vừa gả cho anh họ bọn họ thì đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.

Vào nhà, thì thấy Lận Xuyên đi từ trong bếp ra mà Tô Tô đứng ở trước cửa phòng lạnh lùng nhìn cô ta, trên cơ bản là không có ý tiếp đón.

Nhìn thấy người tới, tự mình muốn kéo ghế ngồi xuống trước cửa. Nhưng mà Lan Hải vội vàng lẫy giúp cô, thái độ không khỏi quá tốt.

"Đồng chí Lận Xuyên, em có chút việc muốn thương lượng với anh." Tần Duyệt Duyệt nói.

"Có chuyện mau nói" Không muốn nói nhiều với cô ta, nhưng lại sợ ầm ï lên vợ sẽ tức giận, cho nên tạm thời chịu đựng.

Tần Duyệt Duyệt lập tức nói: "Đông Hà muốn ly hôn với em, anh ấy lấy thư giới thiệu trong thôn trở về, nói muốn nộp cho trường học."

"Rất tốt, đây mới là đàn ông." Lận Xuyên gật đầu, cảm thấy hành động lần này của em họ không khiến anh thất vọng.

Gương mặt Tần Duyệt Duyệt đều tức đỏ, cô ta há miệng thở dốc, những lời nói sau đó đều bị Lận Xuyên chặn trở về, không nói được một câu nên lời.

Mà Tô Tô ngồi bên cạnh xem kịch vui thì bật cười thành tiếng, cô không ngờ tới người đàn ông của mình lại độc miệng như thế, ách không, là ngay thẳng, đúng là ngay thẳng.

Tần Duyệt Duyệt quay đầu nhìn thoáng qua Tô Tô với vẻ u oán, nói tiếp:

"Từ xưa đều khuyên làm lành mà không khuyên ly hôn, hi vọng mọi người có thể giúp tôi khuyên nhủ Lận Đông Hà. Lúc trước em cũng vì anh ấy.. Làm nhiều việc ngốc, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, cho nên lúc này anh ấy không cần em như vậy, có phải sẽ tổn hại tới thanh danh của nhà họ Lan hay không."

"Không tổn hại, Lận Đông Hà đã đủ tốt với cô." Sau khi Lận Xuyên nói xong thì tiến vào phòng bếp đảo đồ ăn, chuẩn bị ra thì đuổi cô ta ra ngoài.

Tần Duyệt Duyệt nhân cơ hội này nói với Tô Tô:

"Tô Tô, tôi biết cô có chút hiểu lâm đối với tôi, chuyện trước đây chúng ta bỏ qua, nhưng hiện giờ nếu tôi..."

"Vì sao bỏ qua? Dựa vào cái gì bỏ qua, cô là cái thá gì mà đưa ra yêu cầu như thế với tôi. Lúc trước còn dùng thân phận nàng dâu của nhà họ Quan đè tôi, như vậy bỏ qua cái gì. Tôi rất vui lòng nhìn cô ly hôn, như vậy cô sẽ không luôn cảm thấy mình là con dâu của lãnh đạo Quan, sau đó luôn xem thường tôi. Đúng vậy, tôi không có chỗ dựa ở thế giới này, nhưng mà tôi rất thiết thực."

Nếu chồng mình đều không khách sáo, vậy cô không cần nói uyển chuyển gì đó với cô ta.
 
Chương 297: Nháo ly hôn 4


Hơn nữa với dáng vẻ không biết xấu hổ này, nếu nói uyển chuyển cô ta cũng không nghe hiểu.

"Sao cô có thể nói như thế, vì sao lần nào cô cũng không thể tâm bình khí hòa ở chung như vậy?"

"Còn trách tôi ư, sao cô không nghĩ cô làm những chuyện gì xấu xa ở sau lưng tôi. Tôi nói chuyện không dễ nghe, nhưng tôi làm người không có vấn đề gì."

"Cô... Hôm nay tôi tới cầu xin các cô giúp đỡ, chẳng lẽ các cô hi vọng tôi ly hôn với Lận Đông Hà như thế ư." Tần Duyệt Duyệt khóc lóc nói.

"Hi vọng, nếu cô bảo Lận Xuyên đi tôi tin anh ấy tuyệt đối không khuyên một câu, thậm chí sẽ bảo Lận Đông Hà lập tức làm chuyện này, dong dài như thế tính là đàn ông cái gì."

Sau khi Tô Tô nói xong Lận Hải cũng mở miệng nói: "Còn cần anh cả tôi đi làm gì, mọi người ở nhà đợi, em đi nói với anh hai."

Sau khi cậu nói xong thì rời đi, Tân Duyệt Duyệt hoảng sợ đuổi theo sau.

Không vì chuyện khác, hiện giờ cha mẹ cô ta nhốt Lận Đông Hà ở trong nhà vẫn luôn khuyên nhủ anh ta, nếu Lận Hải đến đó chẳng phải lửa cháy đổ thêm dầu sao? Nhưng mà cô ta đâu theo kịp bước chân của Lan Hải, nhưng mới ra khỏi cửa nhà họ Lận thì nghe thấy cửa đóng lại, sau đó bên trong còn cài then vào.

Đây là không chào đón cô ta cỡ nào mới làm như thế?

Chần chừ một lát Lận Hải đã đi tới nhà cô ta, vậy mà cửa khóa lại từ bên ngoài.

Cậu không khỏi cười mỉa, vì khiến Lận Đông Hà không ly hôn bọn họ đúng là lao lực tâm cơ.

Nhưng mà sau khi cậu nhảy từ tường đất thấp vào sân xong, thì thấy được cảnh tượng đáng sợ, vậy mà toàn thân Lận Đông Hà là máu nằm trên đất, mà tay cha Tần thì cầm một cái gậy dường như vô cùng sợ hãi, mẹ Tần đã khóc to.

"Ông, hai người.." Lận Hải không dám tiến lại gần, cậu trực tiếp nhảy ra khỏi tường kêu to: "Giết người."

Sau đó chạy tới buồng điện thoại bên tổ dân phố gọi điện báo cảnh sát.

Đợi đến khi Tần Duyệt Duyệt mở cửa xong cả người đều choáng váng, cô ta kêu sợ hãi ngồi xổm trên đất.

Lúc này cha Tần run rẩy chạy tới nói:

"Cha vì con mới đánh nó một cái, ai ngờ đánh hôn mê như vậy. Chuyện này con gánh đi, cha còn cả nhà phải nuôi." Sau khi nói xong thì nhét cây gậy dính máu vào trong tay Tần Duyệt Duyệt, xoay người chạy đi.

Mẹ Tần cũng nói:

"Con ngoan ngoãn nhận tội đi, cha con là trụ cột nhà này, con là hàng phải bù thêm tiền nên gánh chịu tội danh này. Hơn nữa người cũng chưa chắc sẽ chết. Cho dù chết, con cũng phải nhận."

Sau khi nói xong bà ta chạy đi với cha Tần.

Trước mắt Tần Duyệt Duyệt tối sam, cuối cùng cô ta cũng biết những lời cha mẹ nói lúc trước đều vì tốt cho cô ta là lừa người, lúc này mới biết hóa ra bọn họ đều ích kỷ như thế.

Ném gậy trong tay đi, vừa định đi xem Lận Đồng Hà có sao không thì thấy có hàng xóm bắt cha mẹ mình trở vê.

Nhưng bọn họ vẫn cứ nói:

"Không phải chúng tôi, chúng tôi không giết người, là cô ta, là Tần Duyệt Duyệt giết. Cô ta đánh chết chồng mình, các người bắt cô ta đi."

Tần Duyệt Duyệt nhìn cha mẹ mình trong lòng bi thương, lúc này mới nghĩ tới cả đời này chân chính tốt với mình có khả năng chỉ có Lận Đông Hà.

Cô ta vội vàng đi qua xem Lận Đông Hà có sao hay không, ấn động mạch cổ của anh ta mới biết người vẫn còn sống.

"Đông Hà, là em có lỗi với anh." Hoàn toàn tỉnh ngộ, cô ta lập tức khóc rống lên. Lúc này Lan hải gọi cả xe cứu thương của bệnh viện tới, mọi người giúp đưa Lận Đông Hà tới bệnh viện, Tần Duyệt Duyệt cố chấp đi theo.

Mà cha cô ta còn nói: "Con chạy cái gì, còn không mau nói với bọn họ người không phải cha mẹ giết, để cha mẹ về nhà."

Lận Hải kinh ngạc nhìn bọn họ một cái, nói: "Các người trợn mắt nói dối à?"

"Cậu nói linh tinh gì thế, là Tần Duyệt Duyệt giết, Tần Duyệt Duyệt con điếc sao?" Cha Tần kêu rất to.

Lúc này Lận Xuyên đi ra, anh tới gọi Lận Hải trở về ăn cơm, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn như vậy mở miệng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Mọi người đều vô cùng tin tưởng công an và quân nhân, cho nên nói chuyện bọn họ nhìn thấy cho anh nghe.
 
Chương 298: Nháo ly hôn 5


Lận Hải nói: "Anh, anh hai được đưa tới viện, nhưng mà cha Tần Duyệt Duyệt đánh người, lúc ấy em thấy được."

"Ừm, đợi công an có mặt. Vất vả cho mọi người bắt người lại, lát nữa công an có mặt thì đến ngôi nhà kia gõ cửa, em trai tôi sẽ đi làm chứng. Bây giờ, em trở về ăn cơm." Lận Xuyên không nhanh không chậm nói.

"Hả?" Bây giờ ăn cơm sao?

"Em không ăn chị dâu em không yên tâm."

"Ồ." Vậy ăn đi.

Vì thế Lận Hải đi về nhà, vừa ăn cơm vừa nói mọi chuyện xảy ra.

Tô Tô nghe xong gật đầu, hiện giờ có lẽ nữ chính đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Đáng tiếc, nam chính Lận Đông Hà bị đánh như vậy, nhà họ Quan có thể bỏ qua mới lạ.

Nói ra, tuy người nhà họ Quan tỏ thái độ nuôi thả đối với nam chính, hoàn toàn là vì Lận Đông Hà không thân với bọn họ, còn đang suy nghĩ cho gia đình cũ của mình.

Thật ra người nhà họ Quan vẫn luôn áy náy với anh ta, nhưng vẫn luôn không giúp được gì. Dưới loại trạng thái này biết anh ta bị người ta đả thương, chỉ sợ không muốn ra mặt đều phải ra mặt.

Bị thương nhẹ còn đỡ, nếu bị thương nặng, đời này cha Tần đừng nghĩ ra ngoài.

"Nên..." Để cho bọn họ biết tay.

"Em ngoan ngoãn ăn cơm đi, lát nữa đi làm chứng, chuyện khác đừng nhúng tay.

"Vâng."

Lận Hải nghe lời gật đầu, mới ăn cơm xong thì có người gõ cửa, sau đó cậu đi theo đi làm chứng.

Lận Xuyên ăn cơm xong thu dọn nói: "Anh đi xem Lận Đông Hà."

"Đi đi" Dù sao cũng là anh em họ, không phải thân cũng ở chung rất nhiều năm.

Cho dù cô cũng lo lắng, nhưng không thể đi được.

Ở cữ đúng là rất khó chịu, cũng may còn một tuần nữa là có thể ra ngoài.

Ngồi trên giường đất với con trai đang ngủ một lát, trong lòng còn nghĩ chuyện tới đầy tháng có mở tiệc hay không.

Thật ra cô rất muốn mời, nhưng mà có lẽ Lận Xuyên sẽ không đồng ý.

Bởi vì anh phục dịch trong quân đội, trong nhà lại không có người già ở đây, còn không phải cố hương, cho nên chắc chắn không thích mời. Thôi, không mời thì không mời đi.

Đầy tháng còn phải đi làm rất khiến người ta mệt mỏi, dù sao hiện giờ công việc trong trường học cũng không biết tích cóp bao nhiêu.

Chưa tới nửa tiếng Lận Xuyên đã trở lại, vào nhà lập tức nói với Tô Tô:

"Cậu ta không sao, trên cây gậy có cái đỉnh làm sau lưng bị thương, phần đầu bị đập cho nên có chút chấn động não, ở bệnh viện mấy ngày là được. Người nhà họ Quan đều tới, đưa ra yêu cầu bọn họ ly hôn, sau đó Tần Duyệt Duyệt đồng ý."

"Ly hôn sao?" Tuy nói hi vọng bọn họ ly hôn, nhưng không ngờ tới ly hôn nhanh như thế.

"Ừm, cha Tần và mẹ Tần bị nhốt lại. Bởi vì có Lận Hải làm chứng, có khả năng cha Tần bị phán tội cố ý đả thương người ta." Sở dĩ Lận Xuyên nói như vậy, là anh nghe được người nhà họ Quan nghiên cứu phương án.

Nói cách khác, hiện giờ cha Tần còn chưa phán tội bọn họ đã nghe được làm thế nào phán người ta nặng nhất.

Không ngờ tới, chuyện này đã trần ai lạc định.

Sau này tốt nhất là Tần Duyệt Duyệt nên kẹp chặt đuôi làm người, nếu không luôn có người khiến cô ta biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.

Cô thở phào nhẹ nhõm vì nhà họ Tần bọn họ đều bị trừng phạt thích đáng, nhưng không ngờ tới mẹ Tần được ra ngoài, còn điên cuồng chạy tới nhà bọn họ tìm Lan Xuyên.

Cách cửa quỳ gối ở đó, dập đầu bức Lận Xuyên đi ra ngoài.

Đúng là vô cùng ghê tởm, chưa từng gặp người nào ghê tởm như thế.

Nếu Lận Xuyên không đi ra thì đúng là hình tượng không được tốt, dù sao có người thấy được còn tưởng anh ức hiếp bình dân áo vải, đến lúc đó sẽ không tốt đối với thanh danh của Lận Xuyên, không cẩn thận phía trên còn phái người tới điều tra.

Lúc này mọi người đều rất quý thanh danh, tham gia quân ngũ càng như thế.

Anh cau mày đi ra, nhìn thấy mẹ Tần quỳ gối dập đầu, bốn phía còn có vô số người xem náo nhiệt.

"Tôi không nhận nổi đại lễ như vậy, bà mà còn làm vậy tôi sẽ bảo người báo cảnh sát đưa bà äi." Anh làm người rất lạnh lùng, căn bản sẽ không nói mấy lời nhẹ nhàng dễ nghe.
 
Chương 299: Lỡ tay


Nhưng mà anh cũng không ngốc, lập tức nói tiếp:

"Chồng của bà giết người chưa thành mọi người đều biết, cho dù bà dập nát đầu ở đây tôi cũng không có khả năng cứu ông ta. Tôi là quân nhân, không trực tiếp nghiêm trị ông ta hoàn toàn là tôn trọng pháp luật."

Tô Tô vốn còn lo lắng, mặc thêm áo đi ra nghe được mấy câu.

Đột nhiên thấy Lận Xuyên quay đầu lại, nhíu mày nói: "Em vào nhà đi."

"Ồ." Tô Tô chỉ có thể vào nhà, sau đó hoàn toàn không biết từ nay về sau cô có một danh xưng sợ chồng.

Mẹ Tần ở ngoài cửa nói:

"Tôi không cầu xin cậu cứu ông ấy, chỉ muốn cho các cậu biết người đánh là Tần Duyệt Duyệt cũng chính là con gái tôi. Chỉ vì cãi nhau chuyện ly hôn với chồng mà mình không muốn ly hôn, cho nên mới lỡ tay đánh người ta bị thường. Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, các cậu chỉ cần tới cục công an làm chứng là được."

"Thứ nhất, tôi không tận mắt thấy là người nào đánh Lận Đông Hà, người làm chứng là em trai tôi, cậu ấy tận mắt nhìn thấy tuyệt đối không giả. Thứ hai, tôi tin lời em trai tôi nói, cũng sẽ không đến cục công an làm chứng. Rốt cuộc là người nào đánh trong lòng mọi người đều biết rõ, mà đồng chí Tần Duyệt Duyệt cũng lấy ra được chứng cứ liên quan. Thứ ba, bà tìm nhầm chỗ rồi, hai nhà chúng ta không thân cũng chẳng quen, tôi dựa vào cái gì phải bị bà dập đầu như vậy?" Nói mấy câu nói rõ hết mọi chuyện, sau đó nói với người xung quanh: "Người phụ nữ này không có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng tôi, chẳng qua là em trai tôi thấy chồng bà ta đánh người mới tới cửa cầu xin. Sau này, cho dù bà muốn tự tử hay quậy phá trước cửa chúng tôi đêu mặc kệ. "

Sau khi nói xong, anh xoay người rời đi.

"Cậu đừng đi, tốt xấu gì lúc trước con gái tôi cũng từng đính hôn với cậu..."

"Những lời này của bà đúng là mâu thuẫn, người ta từng đính hôn với con gái bà, bà lại bảo cậu ấy đi tố cáo con gái bà đánh người ư?" Một người qua đường chậc chậc một tiếng nói, cuối cùng hôm nay ông ta cũng mở mang tâm mắt cái gì gọi là không thể nói lý.

Lận Xuyên lập tức nói:

"Lúc trước từ hôn là con gái bà chủ động không liên quan tới tôi, hiện giờ tôi đã kết hôn bà còn nói như vậy là có ý gì?"

"Vậy cậu muốn tôi làm sao bây giờ, hai nhà chúng ta cũng coi như là có giao tình..." "Không, không có giao tình øì, chỉ là nhà bà dùng con gái thay đổi phương pháp vào thành phố mà thôi." Lận Xuyên cười mỉa một tiếng, nói rõ hết mọi chuyện xong anh đóng cửa lại.

Mẹ Tần khóc lên: "Nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ treo cổ ở cửa nhà cậu."

Lận Xuyên nói: "Nếu bà không nói lý như vậy, vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát."

Anh sợ vợ mình bị dọa đến, vì thế cầm khóa và chìa khóa ra.

Khi mẹ Tần cho rằng anh thay đổi chủ ý, thì thấy anh khóa cửa lại, sau đó đi thẳng về bên trái, nhớ rõ Lận Hải nói báo cảnh sát cũng đi về bên đấy.

"Cậu đi đâu thế?" Bà ta sợ tới mức vội vàng đuổi theo.

"Bà tiến hành uy hiếp ở cửa nhà chúng tôi, tôi có thể báo cảnh sát."

Lận Xuyên là một quân nhân biết lúc này không nên ra tay, cho nên có thể mượn lực lượng khác là tốt nhất.

Mà loại người vô cớ gây rối này, bạn phải dùng biện pháp thô bạo đơn giản như vậy mới có tác dụng nhất.

Mẹ Tần thấy Lận Xuyên nghiêm túc thì muốn chạy, nhưng mà Lận Xuyên lại nói với mọi người:

"Mọi người mau ngăn bà ta lại, công an tới rồi nói." "A, các người đừng cản tôi, tôi đi tìm con gái tôi." Bà ta phải đi tìm Tần Duyệt Duyệt nghĩ cách, dù sao cô ta cũng là sinh viên.

Nhưng mà khi kéo cửa nhà Tần Duyệt Duyệt thì phát hiện bị khóa trái, con gái của bà ta ở nhà nhưng không để bà ta đi vào.

Mẹ Tần ở bên ngoài kêu lên:

"Tần Duyệt Duyệt, hàng bù thêm tiền này, không đi giúp cha mày còn trốn ở bên trong không ra, lập tức mở cửa ra, nếu không tao tới trường của mày tố cáo mày bất hiếu."

Tần Duyệt Duyệt ở bên trong nói:

"Đi đi, con vẫn luôn vay tiền khắp nơi, vất vả lắm mới có ngày lành cha mẹ lại tới gây chuyện, bắt chồng con mua nhà cho em trai của con còn mua hai căn, chồng con tức tới mức muốn ly hôn với con, hai người lại đánh vỡ đầu anh ấy. Hiện giờ chúng con ly hôn, hai người vừa lòng chưa. Không, hai người chưa vừa lòng. Hai người cảm thấy mình ngồi tù không tốt, muốn đẩy hết tội danh cho con. Con cũng là người, cũng có trái tìm."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top