Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Triền Miên Với Họa Sĩ - Thần Nguyệt

Triền Miên Với Họa Sĩ - Thần Nguyệt
Chương 100: Thục nữ x Thầy giáo nghi lễ (12)


Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Sau khi hai người vào cửa, Giản Mặc Thư lập tức đè Du Hoa trêи cửa, cúi đầu cắn thắt lưng trêи eo cô, lại tiếp tục cởi bộ lễ phục mà hai người vừa mới mặc lại không lâu.

Đôi môi của anh thuận thế hôn lên vùng tam giác của thiếu nữ, ɭϊếʍ từ bộ lông thưa thớt chầm chậm di chuyển đến bụng dưới, rồi lại đi một đường lên phía trêи, cuối cùng ngậm chặt bộ ngực sữa mềm mại đang vểnh cao, dùng đầu lưỡi chơi đùa nhũ hoa mẫn cảm, biến nó thành một màu đỏ xinh đẹp. Mãi cho tới lúc cả người thiếu nữ run rẩy, anh mới buông bộ ngực mềm mại ra, rồi bắt đầu ʍút̼ xương quai xanh có chi chít dấu hôn của thiếu nữ.

Du Họa không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ôm đầu người đàn ông đang làm loạn trước ngực mình. Cơ thể thiếu nữ nóng bỏng như lửa, ngay cả cửa gỗ sau lưng cũng bị nhiệt độ thân thể ảnh hưởng.

"Thầy..."

"Hửm?" Người đàn ông tìm được môi cô, cắn nhẹ vài cái lên miệng nhỏ của Du Họa, đang muốn lè lưỡi tiến để gần gũi thêm một chút nữa thì bị Du Họa cúi đầu trốn tránh.

"Sao vậy bé cưng?"

Hai tay Du Họa ôm chặt má, nhìn về phía anh với ánh mắt đầy vẻ tố cáo và uất ức: "Má bị mỏi."

Vừa rồi ngậm côn thịt ở trêи xe lâu như vậy, quai hàm chưa từng khép lại, hiện tại chỉ cần cô hơi há miệng lớn một chút thì hai má đã bắt đầu mỏi nhừ rồi.

Giản Mặc Thư hiểu ra, khẽ cười rồi xoa xoa cánh môi của cô: "Bé cưng ăn gậy thịt bằng miệng nhỏ này chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi rồi."

Bàn tay người đàn ông đụng đến nơi ẩm ướt giữa hai chân của cô, hai ngón tay khép lại rồi đâm vào cửa huyệt của cô một cái: "Phải dùng nơi này ăn mới thoải mái."

Gương mặt Du Họa lập tức đỏ lên, cô nhìn Giản Mặc Thư cởi đồ tây, lộ ra thân hình cường trắng và gậy thịt thô to dưới háng, để mặc anh đá văng quần áo rải rác trêи mặt đất ra chỗ khác, cô âm thầm tách hai chân ra với vẻ ngượng ngùng, chờ người đàn ông mạnh mẽ tiến vào, thế nhưng lại bị ôm eo và bế lên.

Rắc rắc ---

Cửa phòng ngủ mở ra.

"Thầy! Chúng ta phải đi đâu?" Du Họa hốt hoảng mà ôm chặt cổ người đàn ông, hai cái đùi cố gắng quấn trêи eo của anh.

Cô giương mắt nhìn lên, thấy đèn của trang viên đã tắt không ít, chỉ còn lại mấy cốc đèn tường duy trì và chiếu sáng vừa đủ, thân thể trắng tươi của thiếu nữ tựa như phát sáng dưới ánh đèn mờ.

"Đến hoa viên."

Giản Mặc Thư ôm Du Họa đi xuống lầu, đồ vật trêи người hai người cộng lại cũng chỉ có mỗi đôi giày da trêи chân kia, điều này nghĩa là hai người họ di chuyển giữa phòng khách to như thế mà không mảnh vải che thân.

Tuy hầu gái nói những người khác đều đã nghỉ ngơi nhưng lỡ có người thấy được thì sao giờ?

Nghĩ tới đây, Du Họa không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể giãy giụa trong lòng anh với biên độ cực nhỏ: "Không, không phải đi tắm sao? Nước sẽ lạnh..."

Bước chân người đàn ông không hề loạn chút nào, giữa chặt ʍôиɠ nhỏ của thiếu nữ rồi đẩy hông mình về phía giữa đôi chân đang mở rộng ra: "Bé cưng thật sự muốn tắm rồi mới làm?"

Du Họa không nói, ngược lại cô vùi mặt vào hõm vai Giản Mặc Thư, lỗ tai đỏ bừng.

Lúc này ánh trăng đã lên cao, ánh sáng bạc rải trêи khắp các cành cây ngọn cỏ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh hoa viên.

Người đàn ông lập tức ôm Du Họa đến chỗ nghỉ ngơi duy nhất trong đình viện - cái bàn có lắp đặt ô dù che nắng, ngày thường cô sẽ ngồi ở chỗ đó uống trà chiều hoặc vẽ hoa lá. Người đàn ông kéo ghế dựa ra rồi đặt cô lên trêи.

"Chúng ta chơi trò chơi đi bé cưng." Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên mắt Di Họa.

"Anh sẽ trốn ở một nơi nào đấy trong hoa viên này, sau khi đếm thầm mười giây thì em đi tìm anh, tìm được sẽ thưởng cho bé cưng ăn gậy thịt."

Lông mi thiếu nữ run rẩy: "Nếu không tìm thấy thì sao?"

Đối với đáp án này, Giản Mặc Thư chỉ có thể cười nhẹ rồi xoa hoa châu đỏ tươi của cô, mãi cho tới khi cô gần tới cao trào mới dừng tay lại: "Làm sao bé cưng có thể không tìm thấy được?"

"..."

... Ba, hai, một.

Du Họa mở to mắt ngắm nhìn bốn phía, một không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ của côn trùng thường xuyên vang lên, tung tích của người đàn ông lại không thể tìm thấy.

"Thầy ơi...?"

Cô kêu một tiếng, không ngoài dự đoán, người kia không đáp lại.

Du Họa ngây ngốc mà nhìn đình viện tối đen, tự dưng cảm thấy ở nơi xa trong hoa viên có một con mãnh thú đang ngủ đông, chỉ còn chờ cô chủ đông đưa tới cửa là sẽ lập tức ăn sạch cô.

Gió nhẹ thổi qua, Du Họa run run, vừa cúi đầu đã nhìn thấy cơ thể mình phủ đầy dấu hôn và tϊиɦ ɖϊƈh͙, cùng với hoa huyệt đang chầm chậm chảy mật dịch.

Nếu mà có một người đột nhiên xông tới từ góc nào đó, chẳng phải họ sẽ thấy toàn bộ dáng vẻ ɖâʍ đãng của cô sao?

Không, không thể, cô chỉ thuộc về một mình thầy thôi...


Cảm giác ngứa ngáy cùng thẹn thùng càng lúc càng dâng lên trong cơ thể thúc đẩy thiếu nữ đè nén sự sợ hãi đối với bóng đêm, cô hơi cong người lại như một tên trộm rồi bước dọc vào con đường đá nhỏ trong đình viện và đi vào sâu trong hoa viên.

Suýt chút nữa cô đã tiến bước gần đến bụi hoa quen thuộc kia, trong khoảnh khắc đó một đôi mắt sáng như lửa rơi vào người cô. Ánh nhìn nóng bỏng đến mức khóa chặt cả thân thể nhưng lại khiến cho cô an tâm hơn, cô đã quá quen với ánh mắt này rồi.

Là người kia?

Thiếu nữ đứng hình ngay tại chỗ, trong hoa viên chỉ có mỗi cô và thầy, bọn người hầu cũng không có ở đây, theo lý mà nói thì không có người khác.

Lúc này Du Hoa mới giật mình nhớ tới ánh mắt xuất hiện suốt nửa tháng này đã biến mất một khoảng thời gian, sao bây giờ đột nhiên lại...?

Cô cố gắng tỉnh táo lại: Lần cuối cùng cảm nhận bị người ta rình là khi nào? Một ngày trước khi thầy tới?

... Không đúng, đó không phải là lần cuối.

Du Họa hốt hoảng một phen, trí nhớ trong đầu lại trở nên hết sức rõ ràng -- lần đầu tiên thầy đến giảng bài, ngay lúc cô chuẩn bị khom lưng học theo nghi thức chào hỏi, cô cảm nhận rõ ràng sau lưng có một ánh mắt giống y hệt như đôi mắt nhìn lén mình ở hoa viên.

Mà lúc ấy, người đứng sau lưng cô, chỉ có thầy...

Bước chân Du Họa không thể khống chế mà tăng tốc độ, đi thẳng đến góc mà cô từng bị hầu gái cắt ngang sự tò mò.

Khoảng cách càng ngày càng gần, cảm giác của cô càng lúc càng rõ ràng, trái tim cũng đập nhanh hơn, hồi hộp như vạch trần được sự thật nào đó.

Hắn ta ở chỗ này...

Giống như sự tuần hoàn của số mệnh, ma xui quỷ khiến Du Họa dừng bước chân lại, cũng cùng một vị trí cũ, cô nửa thăm dò, nửa còn lại là mong chờ mà hỏi:

"Thầy... Là thầy sao?"

Sau khi hỏi câu đó, chung quanh dường như trở nên tĩnh lặng hơn, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng ngừng lại.

Sự xao động phía dưới thân càng thêm mạnh mẽ, âm thanh Du Họa cũng vô thức mà có thêm chút nũng nịu: "Thầy, có phải là thầy không?"

"...Ưm." Một cười cười khẽ phá vỡ sự yên tĩnh.

Người đàn ông từ trong bóng tối đi tới, thân thể trần trụi có đầy cơ bắp săn chắc, chúng đong đưa theo tứ chi hình thành nên một đường cong hoang dã. Giản Mặc Thư luôn có hình tượng lạnh lùng bây giờ cả người mang theo vẻ lưu manh, vật dưới háng đã thẳng đứng từ sớm đang chĩa thẳng về phía cô, phối hợp với gương mặt đẹp trai của anh. Hình ảnh đó tựa như một thợ săn tao nhãn muốn từ từ tách xương cốt của con mồi mình nhìn trúng ra, rồi nuốt tất cả vào bụng từng chút từng chút một.

Thiếu nữ nhìn ánh mắt nguy hiểm lại tràn ngập ɖu͙ƈ vọng của anh, vách thịt không kìm được mà lại bắt đầu co rút, hoa huyệt vốn đã bị gợi lên ɖu͙ƈ vọng nay lại càng ẩm ướt vô cùng.

Những động tác tiếp theo dường như bị chậm lại, cô trơ mắt nhìn người đàn ông từng bước từng bước đi về phía mình, ôm lấy bờ ʍôиɠ nhỏ của cô rồi đặt gậy thịt to lớn ở giữa hai chân cô. Quy đầu chen vào giữa bắp đùi của Du Họa, nó tách hai mảnh thịt ra, tìm được hoa huyệt một cách chính xác, cuối cùng anh dùng sức đẩy hông một cái, côn thịt "phập" một tiếng, đâm thẳng vào trong, ɖâʍ dịch tràn ra trong nháy mắt.

"Em tìm thấy anh rồi."

-----

Giản Mặc Thư (từ chối cách gọi hành vi của mình là rình coi bằng những lời lẽ nghe vô lý nhưng lại rất hợp lý): Tôi chỉ muốn quan sát xem Du gia nuôi vợ tôi có tốt hay không mà thôi.
 
Chương 101: Thục nữ x Thầy giáo dạy nghi lễ (13)


Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Trong mắt người đàn ông lóe ra tia sáng lạ thường, ngoài tình yêu và thương xót dành cho thiếu nữ ở trong lòng thì anh còn có một chút cảm giác hưng phấn khi bắt được con mồi.

Cơ thể tiểu thư quý tộc mềm mại như vậy, chỉ chịu một chút đau đớn cũng sẽ làm nũng, rêи rỉ khe khẽ như mèo con vậy. Nếu như có thể nằm dưới người anh rồi nức nở hét tên của anh, mùi vị đó, chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể cứng tới phát đau. Anh lập tức dùng lực đè cô xuống, thẳng lưng đâm vào sâu hơn.

Nơi riêng tư trống rỗng được vật to lớn an ủi, Du Họa thỏa mãn mà rêи nhẹ một tiếng, nhẹ xoay tròn bờ ʍôиɠ tuyết trắng, vách thịt co rút, tự giác bao bọc lấy vật to lớn trong người. Cửa huyệt bị căng đến mức mở rộng ra, không ngừng nuốt côn thịt màu đỏ tím vào bên trong, làm cho từng sợi gân xanh có thể cọ sát tới mỗi một nếp gấp thịt.

Gậy thịt thô to dần dần biến mất trong hoa huyệt thêm sâu của thiếu nữ. Một chân Du Họa đã móc lên chân Giản Mặc Thư, cô ôm eo anh, cơ thể nương theo lực hút trái đất mà từ từ rơi xuống, như thể muốn hoa huyệt xinh xắn có thêm một chút kɧօáϊ cảm. Nhưng vì thiếu nữ không điều khiển lực đạo tốt nên quy đầu lập tức cắm thẳng vào đáy huyệt yếu mềm, mã mắt được gặm nhấm vách thịt mềm mại ở sâu trong thân thể thiếu nữ.

"A---"

Kϊƈɦ thích đến bất ngờ khiến Du Họa run rẩy một cách mạnh mẽ, cô bấu víu thân thể người đàn ông để bò lên theo bản năng, muốn làm cho hoa huyệt non mềm thoát khỏi sự xâm nhập quá mức của côn thịt. Nhưng đáy huyệt nhỏ bé mới được tận hưởng côn thịt lại không quên được cảm giác tê dại kia, nó không ngừng co rút như thể kêu gào trong im lặng rằng nó muốn được gật thịt an ủi. Du Họa thật sự chịu không nỗi sự ngứa ngáy trong cơ thể, cô vểnh ʍôиɠ thăm dò và có ý định ngồi xuống, kết quả lại bị nhiệt độ nóng bỏng của quy đầu làm giật mình.

Hoa huyệt rõ ràng muốn được ăn ngay nhưng lại không chịu nổi kϊƈɦ thích, thiếu nữ cứ ôm chặt cơ thể người đàn ông, tới tới lui lui mà nuốt nhả gậy thịt như thế. Du Họa lần lữa không dám ấn quy đầu đi vào chỉ có thể giày vò bản thân mình đến mức nước mắt lưng tròng.

"Hu hu... Thầy ơi, giúp em với..." Du Họa đỏ mắt dán sát trêи người Giản Mặc Thư, hai bầu ngực sữa không nhịn được mà cọ xát nhũ hoa đỏ sậm của anh, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

Vẻ mặt Giản Mặc Thư mang theo vài phần bất đắc dĩ, còn có vài phần kiêu ngạo của thầy giáo nghi lễ, dù sao dáng vẻ ɖâʍ đãng hiện giờ của cô là do một tay mình dạy nên.

"Được, bé cưng ngoan, thầy cắm vào cho em."

Giản Mặc Thư đè eo của cô lại, đột nhiên đẩy mạnh ʍôиɠ một cái, quy đầu to lớn đã dễ dàng đột phá gông xiềng của miệng đáy huyệt, vùi vào trong đáy huyệt mềm mại của cô. Sức lức của anh khác hẳn thiếu nữ, cú nhấp kia vừa nhanh vừa chuẩn, gân xanh trêи côn thịt thần tốc cọ sát vách thịt mềm mại, hai bìu thịt tròn va chạm mạnh vào cửa huyệt mỏng manh của thiếu nữ, đẩy cả người cô thẳng lên vai và không ngừng khiến cô ngã người ra sau.

"Ừm a a a ~~~"

Nơi thiêng liêng của thiếu nữ đột nhiên bị xâm phạm, đáy huyệt hốt hoảng mà lập tức co rút lại như một phản xạ có điều kiện, hoa huyệt ấm nóng mềm mại bao bọc quy đầu, miệng đáy huyệt cắn chặt gậy thịt thô to, không cho phép người ngoài vừa vào nhúc nhích. Mãi tới khi nơi non mềm từ từ thích ứng được sự tồn tại của vật lạ, hoa huyệt thiếu nữ mới từ từ thả lỏng và tiếp nhận gậy thịt của người đàn ông, mặc cho mã mắt liên tục đóng mở cắn ʍút̼ mỹ vị nóng bỏng bên trong.

Giản Mặc Thư khẽ cười một tiếng, kéo hai chân Du Họa đặt ngang hông mình, để cho vách thịt trong hoa huyệt ʍút̼ chặt gậy thịt hơn nữa, rồi sau đó mang cô đi chầm chậm vào góc tối, vừa ôm cô vừa nâng lên hạ xuống như đang dỗ một em bé.

"Bé cưng đáng thương của anh, chắc hoa huyệt đói lắm nhỉ? Có thể tùy ý ăn gậy thịt và tϊиɦ ɖϊƈh͙ của thầy, không cần khách sáo với thầy đâu."

Ngữ điệu của người đàn ông dịu dàng, động tác lại vô cùng mạnh mẽ, giữ chặt ʍôиɠ nhỏ của cô, kéo lên trêи rồi hạ mạnh xuống, côn thịt căng cứng phía dưới cùng tấn công dồn dập vào hoa huyệt mềm mại. Du Họa đỡ bả vai rộng lớn của người đàn ông, thân thể không ngừng lên xuống, tầng tầng lớp lớp nếp thịt cũng bị côn thịt gân guốc trong cơ thể liên tục nghiền nát, quy đầu đã đóng quân tại đáy huyệt lại càng thỏa sức ra vào, bụng dưới của thiếu nữ thường xuyên nổi lên hình dạng của gậy thịt.

Vách thịt bị va chạm từng phát từng phát, mật huyệt chảy dọc theo nơi kết hợp của hai người rơi lác đác từng giọt xuống đất. Rơi xuống mặt đất rồi biến mất trong nháy mắt, bị cỏ xanh hấp thu hầu như không còn nữa. Nơi bọn họ đi ngang qua hoàn toàn không lưu lại một chút dấu vết nào, chỉ có cành lá bị đẩy ra nên hơi lay động, rồi sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đứng ở góc quen thuộc, người đàn ông không nhịn được mà nhớ tới tình trạng không biết gì cả và dáng vẻ khờ dại của cô lúc đầu, rồi lại cúi đầu nhìn người bị cắm tới mức rêи rỉ không ngừng trong ngực, khóe mắt thiếu nữ liên tục hiện lên một vẻ quyến rũ.

Thay đổi này thật sự quá tuyệt vời, khiến anh chỉ muốn trút tất cả ɖu͙ƈ vọng vào trong cơ thể cô ngay lập tức, làm cho cả người cô dính đầy mùi hương của anh.

"A a a a..."

Ngay lúc người đàn ông không ngừng rút ra cắm vào, hai mắt thiếu nữ trợn tròn, thân thể run rẩy không ngừng, hoa huyệt trào ra một dòng ɖâʍ dịch, đạt được cao trào trước anh một bước.


"Sao bé cưng không đợi anh mà đã phun nước trước rồi hả?"

Giản Mặc Thư thả người xuống, có ý định muốn rút côn thịt đang chôn sâu trong mật huyệt ra nhưng hoa huyệt vừa đạt tới cao trào là thời điểm co rút liên tục nhất, các nếp thịt lõng xuống kẹp chặt từng sợi gân xanh nổi lên trêи, gậy thịt không thể nào động đậy trong lúc này.

Người đàn ông kêu lên một tiếng có vẻ đau đớn, dưới háng bị hút tới mức run lên từng trận, miễn cưỡng ổn định gậy thịt, sau khi hưởng thụ kɧօáϊ cảm lại càng có quyết tâm muốn cắm cô gái nhỏ tới khóc thì thôi.

Hai tay Giản Mặc Thư giữ chặt bắp đùi trắng như tuyết của Du Họa, nhẹ di động thắt lưng, mật dịch trơn trượt lập tức giúp côn thịt đang bị khóa trong hoa huyệt, vách thịt khít khao từ từ hé ra một khe hở, cuối cùng côn thịt chậm rãi rút ra khỏi hoa huyệt một cách khó khăn.

Du Họa vẫn còn chưa kịp cảm thấy trống rỗng, người đàn ông lập tức xoay người cô lại để hai tay của cô chống trêи thân cây, lộ ra hoa huyệt bị cắm tới mức sưng tấy, vẫn còn thấm một ít ɖâʍ dịch. Sau đó, đưa tay giữ xương hông của cô, gậy thịt dưới háng nhắm ngay cửa huyệt, đâm mạnh một cái làm hoa huyệt non mềm của thiếu nữ như bị chọc thủng.

Mật huyệt vẫn chưa thoát khỏi dư âm từ trong cao trào lại bị cắm vào mạnh mẽ, vách thịt chặt chẽ vốn không kịp mở rộng, vẫn chưa đủ để chứa côn thịt của người đàn ông, gậy thịt to lớn kia đã liên tục cọ xát, đi thẳng một đường vào vách thịt, cấp tốc tiến vào cổ đáy huyệt

"Hu hu a a a...!"

Côn thịt vểnh cao tiến vào hoa huyệt thiếu nữ bằng một góc độ hoàn toàn khác với trêи lớp học, kɧօáϊ cảm mà nó mang đến vô cùng đa dạng, những nơi nhạy cảm bình thường không được chạm tới, nay cũng được cọ sát qua mấy lần.

Du Họa chịu không nỗi kɧօáϊ cảm mãnh liệt quá mức này, ngay cả eo cũng đã hạ xuống, nhất thời mất đi trọng tâm. Cô chống đỡ sức nặng nửa người trêи dựa vào lực hai tay, mà bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch, lại bị người đàn ông nắm ʍôиɠ ép sát vào bụng dưới của anh, cho nên nửa người dưới gần như bị treo lơ lửng.

Vì để không té ngã, cô chỉ đành dốc sức làm hoa huyệt cọ xát và quấn chặt gậy thịt, hai chân dẫm trêи mu bàn chân của người đàn ông mới có thể đứng vững được.

Tư thế hiện tại của cô đang cúi người, nhếch ʍôиɠ lên, ngược lại rất tiện cho Giản Mặc Thư cắm vào rút ra côn thịt trong hoa huyệt.


Người đàn ông hạ thấp người, đẩy mạnh cả côn thịt vào trong hoa huyệt, chỉ còn hai quả trứng tròn đè lên hai mảnh thịt trai, anh cười nhẹ rồi hôn lên sóng lưng trơn bóng của thiếu nữ: "Lần này phải ra cùng thầy nhé..."

Côn thịt bắt đầu chuyện động cấp tốc, mang theo sức lực mạnh như vũ bạo đâm thẳng nơi sâu nhất trong hoa huyệt rồi lại rút ra hết lần này tới lần khác. Sau khi cao trào, hoa huyệt càng ẩm ướt và khít chặt, cho dù gậy thịt không ngừng dây dưa, nông vào vách thịt thì những nếp gấp thịt tham lam này cũng bắt đầu hoạt động trở lại, cứ mãi cắn ʍút̼ côn thịt thô to mãi không buông.

Đối với chuyện này, người đàn ông chỉ đành cố gắng đẩy mạnh côn thịt dưới háng, càng thêm ra sức phá đảo miệng đáy huyệt mẫn cảm, rồi thẳng tay nghiền nát ɖâʍ huyệt của thiếu nữ thành một đống thịt non mềm.

Nơi riêng tư của đôi nam nữ chất chồng lên nhau, hai thân thể đong đưa một trước một sau, tần suất điên cuồng ra vào kia hoàn toàn không khác dã thú động ɖu͙ƈ là mấy, chỉ có đôi giày da tinh xảo còn lại trêи thân thể mới chứng minh hai người từng là một thành viên áo mũ chỉnh tề trong nhân loại.

Hoa huyệt và côn thịt của hai người kết hợp chặt chẽ như vậy, chỉ một ma sát nhỏ cũng sẽ bắn ra một tia lửa, nhiệt độ trong vách thịt nóng bỏng chưa từng có, toàn bộ hoa huyệt của thiếu nữ đã bắt đầu co rút.

Gậy thịt dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đùa giỡn hoa huyệt thiếu nữ, liên tục tạo áp lực mấy điểm mẫn cảm trong hoa huyệt thiếu nữ, quy đầu xảo quyệt trắng trợn va chạm mọi góc độ trong hoa huyệt, mật dịch cất giữ sâu trong hoa huyệt đã chảy ra toàn bộ, dòng nước thơm ngọt trong nháy mắt đã tràn đầy hoa huyệt, sau đó mật dịch đi dọc theo nơi kết hợp của hai người rồi trào ra, văng lên bộ lông thưa thớt trêи vùng tam giác, còn lại thì chảy xuống bắp đùi thành dòng suối.

ɖâʍ thủy rơi tí tách trêи mặt đất, lập tức thấm vào trong đất.

Trong lúc cấp bách, người đàn ông ngẩng đầu liếc mắt một cái, xuyên qua những kẽ hở giữa cành cây và tán lá, anh ta có thể nhìn thấy bộ bàn ghế tinh xảo dưới ô dù một cách rõ ràng.

Một khoảng thời gian lâu về trước, anh núp trong bóng tối rình xem thiếu nữ, hơn nữa trong đầu còn nảy ra vô số ý nghĩ, anh muốn nghĩ cách kéo tiểu thư thân phận cao quý là cô vào một góc sâu tối mà không ai biết trong hoa viên, sau đó điên cuồng làm cô, nhưng mà do đủ loại trở ngại nên vẫn chưa thực hiện được.

Mà giờ phút này, anh thành công rồi.

Cô ở trong này, ngay tại dưới thân anh, bị anh cắm vào nơi non mềm nhất trong thân thể.

Giản Mặc Thư nheo mắt lại với vẻ thỏa mãn, anh cúi đầu nhìn dưới tàng cây đã từng được tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh tưới lên, bụi cỏ nơi đó đặc biệt tươi tốt.

A, thật có lỗi, lần này không thể chia cho các ngươi, ta muốn để lại cho bảo bối của ta, để cho hoa huyệt của cô mau mau chín mọng.

Không biết qua bao lâu, lúc tất cả tiếng rêи rỉ đều hóa thành tiếng khóc nức nở và ai oán, cũng là lúc ý nghĩ muốn bắn của người đàn ông lên tới đỉnh.

Anh giữ chặt thân thể của thiếu nữ, quy đầu khóa chặt miệng đáy huyệt, mã mắt phình to, một lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng tiến vào cổ đáy huyệt đỏ tươi, bụng dưới của thiếu nữ phồng lên, giống như đã sinh ra một quả cầu ȶìиɦ ɖu͙ƈ.

"Phải ăn hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ của thầy, một giọt cũng không được sót, biết không?"

Du Học đã không còn sức lên tiếng, nghe vậy thì gật đầu lung tung, ʍôиɠ nhỏ dính chặt vào giữa háng người đàn ông, dáng vẻ hiển nhiên đã bị giày vò một khoảng thời gian.

Cô hơi động thân thể một chút, lập tức nghe bụng mình vang lên âm thanh nặng nề do tϊиɦ ɖϊƈh͙ va chạm vào vách thịt, vì thế cửa huyệt lại siết chặt một chút, lấy hành động bày tỏ rằng chính mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Trong đầu thiếu nữ chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất: Nếu lúc đó cô đi vào nơi này, chắc chắn sẽ bị thầy cắm tới chết...

------

Giản Mặc Thư: Ồ, quả thực bé cưng rất hiểu anh.
 
Chương 102: Thục nữ x Thầy giáo nghi lễ (14)


Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Lúc Giản Mặc Thư ôm Du Họa về phòng ngủ, cô đã mệt tới mức mềm nhũn người, vì thế Giản Mặc Thư chăm sóc cơ thể hai người một cách hợp tình hợp lý, anh ôm Du Họa dựa vào bên cạnh bồn nước, rửa sạch những thứ dính dính trêи cơ thể hai người từ trong ra ngoài.

Hưởng thụ sự hầu hạ hiếm khi không mang theo chút ɖu͙ƈ vọng nào của người đàn ông, Du Họa cảm nhận sâu sắc sự thoải mái khi được ngâm nước ấm sau cuộc hoan ái, khiến lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, tỏa ra nhiệt lượng dư thừa, thật sự vô cùng dễ chịu.

Khi bàn tay to của Giản Mặc Thư xoa bụng dưới ê ẩm căng căng của cô, nói cho oai là đang xúc tiến cho quá trình hấp thu tinh hoa, Du Hoa đang ngã đầu ra sau đặt ngay cổ của người đàn ông, rốt cuộc cô cũng có thể suy nghĩ ra một vấn đề: "Thầy ơi, người nhìn em lúc trước ở trong hoa viên... Thật sự là thầy sao?"

"Là anh."

"Tại sao lại muốn nhìn lén?" Du Họa khó hiểu: "Rõ ràng thầy có dây chuyền em tặng, có thể trực tiếp tới tìm em mà?"

Giản Mặc Thư không nói chuyện, chỉ bất đắc dĩ nhếch miệng, cười xong lại cảm thấy có hơi không đúng, sao cô lại nhớ chuyện cô đã đưa dây chuyền cho anh?

Anh sửng sốt hai giây, đột nhiên xoay người Du Họa lại, hai tay vịn chặt bờ vai cô, tâm trạng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Em nhớ rồi sao?"

Du Họa cọ mặt vào lòng bàn tay của anh, không biết tình trạng của mình bây giờ thuộc loại nhớ hay là không nhớ, vì thế kể toàn bộ chuyện trong giấc mơ của cô, nói xong lời cuối cùng là mơ thấy anh dùng môi hôn thân thể của cô, lúc đó người đàn ông vẫn chứng nào tật nấy, nhịn không được mà lén cắn vào nhũ hoa đang nổi trêи mặt nước của cô.

"Giống như vậy sao?"

Thân thể thiếu nữ lập tức run rẩy trong nháy mắt, bồn nước đang yên ả lại gợn lên từng làn sóng, cuồn cuộn lan rộng ra phía ngoài, sau đó đụng trúng cạnh bồn tắm lại vòng trở lại, đập vào bầu ngực sữa trắng như tuyết, từng giọt nước ấm vung vẩy lên trêи, rơi vào trêи xương quai xanh của cô, giọt nước trong suốt đó lại trượt từ trêи cao xuống trước bầu ngực vểnh cao theo vòng cung, rồi lại chạm vào nhũ hoa hồng hào của cô, chọc lòng người ngứa ngáy.

"Thầy ơi!"

Du Họa kêu lên một tiếng đau đớn bằng giọng mũi, miễn cưỡng đẩy anh ra: "Sau đó, em trở về như thế nào? Sao em không nhớ gì ca?"

"Đương nhiên là anh đưa về nhà."

"...Tại sao chứ?" Du Họa nghi ngờ không thôi, rõ ràng lúc trước, sau khi thiếu niên cứu cô đã sắp xếp cô ở trong nhà cậu ấy mấy ngày, từ đầu tới cuối, mỗi một hành động đều nghiêm khắc thực hiện theo hứa hẹn "Cô là vật sở hữu của anh", vốn không hề có một chút ý định đưa cô về nhà.

"Không phải đã nói rồi sao? Đưa em về nhà, đương nhiên là vì muốn em được nuôi tới trắng trẻo mềm mài, lúc đó làm càng thích hơn." Giản Mặc Thư vuốt vuốt cằm của cô như đang trêu mèo: "Hơn nữa, sao anh có thể để bé cưng chịu khổ cho được?"

"Khổ sao?" Thiếu nữ chớp chớp mắt, cô nhớ rõ trong một mỗi ngày cô đều được lưỡi anh phục vụ vô cùng thoải mái...

Giản Mặc Thư bật cười, hôn nhẹ lên khóe mắt cô, tiếp tục nói: "Trêи đường đưa em đến lãnh địa của Du gia gặp phải nhóm người xấu bắt em, lúc chạy trốn em không cẩn thận đụng đầu nên quên không ít chuyện."

"Vậy... Bao gồm cả thầy sao?"


"Ừm, bao gồm cả anh."

Người đàn ông trả lời vô cùng sảng kɧօáϊ khiến Du Họa bỗng nhiên cười khanh khách, sau đó cô rủ mắt xuống, không dám nhìn thẳng mặt anh. Một lúc lâu sau, cô mới khẽ nói: "Thật sự xin lỗi thầy... Em không có ý..."

"Không phải lỗi của em, bé cưng không cần giải thích."

Sau khi cô trở lại Du gia, chắc chắn sẽ bị phát hiện những dấu vết ái muội trêи người, cho rằng cô gặp phải chuyện gì đó, xuất phát từ lòng bảo vệ nên Du phu nhân không chỉ không chủ động nhắc tới việc này với cô mà còn tìm cách giấu diếm, đương nhiên cô cũng không nhớ lại.

Còn về phần dây chuyền sapphire bị "mất" đi cùng lúc đó, đương nhiên cũng đổ lỗi rằng kẻ bắt cóc cướp đi, nếu anh cầm dây chuyền công khai đến cửa thì vào ngục bóc lịch cũng là kết quả dễ đoán.

Nghĩ đến đây, người đàn ông vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô: "Cho nên bé cưng phải nhanh chóng gả cho anh, để chúng ta không lãng phí thời gian một cách vô ích nữa."

"Đợi mẹ em về, em nói với mẹ rằng đã tìm được chồng, để mẹ em không cần tiếp tục quan tâm về hôn sự của em nữa, có được không?"

Du Họa gật gật đầu, nói tới mẹ, cô nhớ lúc trước mẹ nói bóng nói gió nhiều lần, hy vọng cô có thể tìm được một người chồng có tước vị cao nhưng thầy...?

Cô dựa sát vào trong lòng anh: "Thầy, e rằng mẹ sẽ không đồng ý thầy làm chồng của em đâu, phải làm sao đây?"

"Tại sao không đồng ý?"

Du Họa giải thích một lần, sau đó khuôn mặt bị nắm chặt.

"Vũ hội đêm nay chỉ mời thành viên hoàng tộc và gia tộc quyền quý, bé cưng cảm thấy anh đi vào đó bằng cách nào?"

Đầu óc Du Họa ngây ra một lúc: "Trèo tường hở?"

"..."

Giản Mặc Thư thở dài thườn thượt: "Bệ hạ đã phong cho anh tước vị Hầu tước vào một tháng trước, không lâu sau anh sẽ được ban cho một lãnh địa, cũng sẽ có đội hộ vệ riêng dưới quyền của Hầu tước."

"Anh nghĩ anh còn là hình mẫu vô cùng phù hợp với yêu cầu của mẹ em." Ngoại trừ việc anh từng có thân phận là thầy giáo nghi lễ của Du Họa.

"Nếu như không được..."

Giản Mặc Thư nhẹ nhàng sờ vào bụng thiếu nữ: "Thì cứ nói với mẹ em, nơi này đã có cục cưng, tất nhiên bé cưng phải gả cho anh."

"Cục cưng?"

Du Học học được không ít kiến thức từ trong quyển sách do mẹ đưa, lúc này cô vừa kinh ngạc vừa khẩn trương mà nhìn bụng dưới căng tròn của mình: "Nơi này... Có cục cưng của em và thầy rồi hả?"

Người đàn ông vuốt dọc sống lưng của thiếu nữ, anh trấn an cô: "Có lẽ hiện tại vẫn chưa có đâu."

Du Hoa nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại âm ỉ một chút mất mát không lý do.

"Nhưng mà... Thầy sẽ tiếp tục cố gắng cày cấy, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

----

Du Họa: Tại sao thầy lại đưa em trở về?

Giản Mặc Thư: Vì muốn sau này bé cưng chỉ ăn gậy thịt không cần phải ăn khổ.

Tuy nếu thật sự vào ngục giam cũng có thể đi ra được nhưng Giản hầu tước bày tỏ: Có thể nhưng không cần thiết.
 
Chương 103: Thục nữ x thầy giáo nghi lễ (15)


Trong trang viên hầu tước của Giản Mặc Thư, Du Họa sắp nghênh đón cái Tết đầu tiên sau khi kết hôn.

"Thầy ơi, ngày mai chúng ta sẽ làm gì đây?"

Đêm trước mùng một, tuyết rơi bên ngoài, Du Họa đã sớm chui vào ổ chăn và rúc vào ngực anh, cô nhìn anh với vẻ mặt mong chờ.

Giản Mặc Thư đưa chăn kéo lên trêи, che hai lỗ tai của cô lại, làm cô chỉ lộ ra đôi mắt rồi sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên mí mắt của cô một cái: "Kêu một tiếng chồng yêu cho anh nghe trước đã."

Cho dù Giản Mặc Thư đã trở thành chồng của cô, kết hôn hơn nửa năm nhưng Du Họa đã có ấn tượng sâu sắc với thân phận thầy giáo nghi lễ của anh cho nên không sửa miệng được, cũng không muốn sửa miệng.

Du Họa hừ hừ hai tiếng: "Được rồi, thầy yêu --- ngày mai chúng ta làm gì để chúc mừng năm mới đây?"

Giản Mặc Thư cười cười, thương lượng với cô: "Tối mai cho bọn người hầu nghỉ phép, sau đó chúng ta tự làm bữa tối chúc mừng năm mới, thấy thế nào?"

"Tuyệt lắm!" Du Họa vui vẻ ôm lấy anh, đầu cọ cọ trước ngực anh: "Em vẫn chưa thử nấu nướng bao giờ!"

Lồng ngực được ngăn cách bởi một lớp áo ngủ cũng bị ma sát tới mức nóng lên, bụng dưới cũng bắt đầu khô nóng, Giản Mặc Thư bất đắc dĩ đè cô lại: "Bé cưng, anh biết em vui vẻ."

"Nhưng nếu em không muốn bị mất hết sức lực vào đêm nay thì mau nghe lời anh, lập tức đi ngủ."

Cảm nhận được vật giữa hai chân người đàn ông có xu hướng ngẩng đầu lên, Du Họa khẩn trương tới mức nhắm chặt hai mắt, chứng tỏ bản thân mình là một bé ngoan.

Không bao lâu sau, Du Họa đã yên tĩnh ngủ trong ngực của người đàn ông, Giản Mặc Thư vừa ổn định cảm giác khô nóng vừa nương theo ánh sáng từ lò sưởi sát tường để ngắm cô.

Sau khi làm vợ người ta, gương mặt thiếu nữ đã bớt đi vẻ non nớt và ngây thơ, mà thay vào đó là sự nhu mì và quyến rũ của thục nữ. Trong lúc anh dốc lòng tưới nước mỗi ngày thì cô đã âm thầm lột xác.

Nhìn thấy cô yên bình nằm bên cạnh mình hằng đêm, anh cảm thấy việc đã từng bị cha mẹ cô cản trở hoặc nói đúng hơn là khảo nghiệm không là gì cả, dù sao cuối cùng anh cũng đạt được phần thưởng là báu vật mà anh mơ ước nhiều năm.

Giản Mặc Thư cúi đầu rồi vùi vào tóc dài rối tung của Du Họa, ngửi mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi mình rồi ngủ say.

Buổi chiều ngày kế tiếp, sau khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, Giản Mặc Thư thực hiện lời hứa, sai người hầu đi nghỉ, kéo Du Họa đến phòng bếp rồi cài tạp đề cho hai người bọn họ.

Thiếu nữ vung tay ra sau lưng rồi buộc cái nơ con bướm cho tạp dề, sau đó nhào về phía nguyên liệu nấu ăn và gia vị, vô cùng tò mò mà chọc chọc chỗ này chỗ kia một chút, nhìn thịt tươi và rau dưa, cô không thể nào tưởng tượng chúng nó đã trải qua quá trình thần bí và kỳ diệu như thế nào mới trở thành món ăn trêи bàn cơm mà cô thường thấy.

"A--- Thầy ơi!"

Du Họa đột nhiên sực nhớ: "Nhóm người hầu đã đi hết rồi, không ai dạy chúng ta nấu nướng, vậy phải làm sao giờ?"

Giản Mặc Thư tháo chiếc nhẫn cưới ngay ngón áp út xuống, tròng nó vào trong dây chuyền sapphire hơi cũ kỹ rồi đeo lên cổ: "Không cần, anh làm."

Đôi bàn tay thon dài của người đàn ông ngâm trong nước rồi rửa sạch, anh đứng trước thớt gỗ và cầm dao nhỏ lên, sau đó lập tức cắt bỏ phần mỡ dư thừa trêи miếng thịt bò một cách dễ dàng mà hoàn toàn không dính vào một chút thịt nào.

Anh cầm dao phay cắt thịt bò thành hai nửa, phân biệt đường vân ngoài mặt của nó rồi sau đó nhanh chóng cắt nó thành những miếng thịt dài và hẹp bằng kϊƈɦ cỡ của ngón út. Anh đặt chúng vào trong chén rồi lại thêm muối, tiêu đen, nước cốt chanh, hương liệu và gia vị khác, sau đó kiên nhẫn trộn chúng lại với nhau.

Lúc Giản Mặc Thư làm tất cả việc này, Du Họa nấp bên cạnh anh như con mèo nhỏ, ánh mắt dõi theo từng động tác lưu loát của anh, đồ gia vị thấm vào trong thịt bò, mùi hương độc đáo cũng chầm chậm tỏa ra.

Cô nhịn không được mà để sát mũi vào bát rồi hít một hơi: "Thơm quá à... Khi nào thì có thể ăn?"

"Phải ướp ít nhất mười lăm phút mới có thể chiên."

Giản Mặc Thư liếc nhìn bộ dạng hai mắt tỏa sáng và không ngừng ɭϊếʍ môi của cô vợ nhỏ một cái, quyết định phân công cho cô một ít nhiệm vụ, để tránh cô chỉ nhìn thịt tươi rồi nuốt nước miếng.

Anh lấy con gà tây đã được người hầu nhổ lông và làm sạch nội tạng từ trước đến, dùng giấy ăn thấm khô hơi nước trêи bề mặt, vẩy lên đó một chút gia vị, sau đó kêu Du Họa lại: "Bé cưng, mau đến bóp đều nó, món gà nướng đêm nay có ngon hay không đều phụ thuộc vào em cả."

"Thầy yên tâm, không thành vấn đề!"

Du Họa xắn tay áo rườm rà lên, tháo nhẫn cưới xuống rồi nhìn xung quanh một chút, đi đến phía sau lưng Giản Mặc Thư, cởi dây chuyển của anh ra rồi xâu nhẫn vào đó.

Một tay cô cầm thìa múc gia vị xối lên trêи gà tây, tay còn lại ấn vào da gà, bắt đầu xoa đều nước sốt thơm ngon lên đó. Phía bên kia, Giản Mặc Thư đã bắt đầu xắt cà chua, hành tây, cà rốt và trộn rau, âm thanh dao đụng vào thớt và thìa chạm vào mâm hòa quyện vào nhau, ngoài cửa là khung cảnh tuyết rơi yên ả, đặc biệt khiến lòng người bình yên một cách kỳ lạ.

Mười lăm phút trôi qua, Giản Mặc Thư bật bếp lên, đổ dầu ô liu vào trong chảo, chờ tới khi dầu đủ độ nóng thì lập tức bỏ thịt bò đã thấm gia vị vào trong chảo, sức nóng xuyên thấu qua miếng thịt trong chảo dầu và nổ tí tách, hương thơm của gia vị tràn ngập vào không khí trong nháy mắt.

Sau khi người đàn ông điều chỉnh lửa xong thì lật từng miếng thịt bò lại, để lộ một mặt thịt hơi chín màu nâu vàng.


Tuy trêи tay Du Họa vẫn duy trì công việc ướp gà nhưng nửa người trêи đã lệch khỏi quỹ đạo thẳng đứng và nghiêng hẳn về phía người đàn ông bên kia, biểu cảm trêи mặt và tư thế của cơ thể đều thể hiện đầy đủ cái gọi là "thèm nhỏ dãi".

Giản Mặc Thư vô tình xoay mặt qua, nhìn thấy dáng vẻ nay của cô thì không nhịn được mà cười ra tiếng: "Thèm tới vậy sao?"

Du Họa gật gật đầu.

Đồ ăn thầy làm còn thơm hơn đồ ăn cô thường ăn nữa!

Độ cong trêи khóe miệng Giản Mặc Thư càng lớn hơn, anh gắp một miếng thịt bò đã chín được bảy phần, thổi nhè nhẹ rồi đưa lên môi cô: "Cẩn thận nóng."

Du Họa cũng học theo dáng vẻ của anh, chu môi ra thổi vài cá, sau đó "ực" một cái, ăn luôn miếng thịt bò.

Trong khoảnh khắc cắn vào miếng thịt, nước thịt ngon ngọt đã hấp thu đầy đủ gia vị tràn vào trong miệng, cộng với hương vị thơm ngon vừa đủ, Du Họa nheo mắt lại, lộ ra vẻ thỏa mãn: "Ăn ngon quá!"

"Thật sao?" Giản Mặc Thư nhìn cô ăn, khóe miệng dính đầy dầu, cơ thể chủ động đảm nhận trách nhiệm làm khăn tay, anh vô cùng tự nhiên mà cúi đầu ngậm chặt môi cô rồi ɭϊếʍ một vòng.

"Ưm ưm..."

Gà tây được tẩm một lớp mật ong vô cùng bóng loáng và béo ngậy dưới ánh lửa, mỡ động vật bị than lửa nướng chảy ra rồi rơi xuống than đỏ, phát ra tiếng kêu tí tách, ngọn lửa màu cam cũng bùng lên trêи, phần da gà bị nướng chín.

Du Họa ngồi chồm hổm trước chậu than, ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi bị hôn đến đỏ bừng, cô lơ đễnh xoay tròn khung nướng gà tây, khuỷu tay đặt trêи bắp đùi rồi chống cằm, còn đang suy nghĩ về miếng thịt bò vừa rồi, tuy mùi vị đã bị người đàn ông cướp đi phân nửa nhưng mùi vị còn lại khiến cô bị dư âm lất râu.

Cô quay đầu, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang bận rộn trêи bếp, khóe miệng nở nụ cười trong vô thức.

Cô sắp đón cái Tết đầu tiên với thầy rồi.

Chờ tới khi Giản Mặc Thư xử lý gần xong hết đồ ăn rồi, khi muốn quay qua xem gà nướng thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng và quyến luyến của vợ mình.

Trái tim anh đột nhiên mềm nhũn, anh đi qua và ngồi xổm xuống, muốn nói chuyện với cô, ai ngờ lại nhìn thấy thân gà tây bốc cháy, anh cầm tay cô xoay khung nướng lại thì gà tây đã cháy khét tới mức đen như mực, không còn cách nào có thể cứu chữa được.

"Oa, huhu, xin lỗi thầy nhiều lắm!"


Vẻ mặt Du Họa buồn rười rượi, đối mặt sám hối với cái thứ không biết gọi là gà tây hay là than trêи khung nướng: "Em làm hỏng rồi..."

Giản Mặc Thư cố nén nụ cười sắp bật ra trêи môi, ôm cô vợ nhỏ đang buồn rầu của anh: "Bé cưng, chỉ là một con gà tây mà thôi, không có gì đáng lo cả, nếu em muốn thì bữa sau chúng ta lại nướng thêm lần nữa."

"Nhưng mà, sao có thể không ăn gà tây trong Tết chứ..." Du Họa mím môi, "Đều tại em, nếu em tập trung một chút thì không tới nỗi vậy rồi..."

Giản Mặc Thư còn muốn an ủi thêm vài câu, lại thấy ánh mắt Du Họa từ từ có vẻ kiên định, như thể đang hạ quyết tâm làm gì đó.

Cô đẩy nhẹ anh ra rồi xông ra ngoài.

Giản Mặc Thư nhìn vòng tay mình với vẻ sửng sờ, đang tính đi qua đó xe, Du Họa lại vòng trở về, đi tới lấy một quả anh đào lên bàn.

"Thầy ơi, em sẽ sửa chữa lại!"

Giọng nói vẫn còn vang vọng phòng bếp thế nhưng người đã xông ra ngoài lần nữa.

Giản Mặc Thư ngồi tại chỗ một hồi, quay đầu nhìn gà tây đã khét tới không ra gì, anh cười rộ lên.

Cô gái nhỏ đã trưởng thành, nếu cô muốn gánh trách nhiệm thì cứ nghe cô thôi.

Cuối cùng Du Họa cũng không xuất hiện ở phòng bếp nữa, Giản Mặc Thư đang nấu bữa tối cho hai người nên tạm thời không có thời gian phân tâm, mãi cho tới khi anh bưng thức ăn tới trước bàn ăn, mới hiểu "sửa chữa" theo lời Du Họa là đã xảy ra chuyện gì.

Giản Mặc Thư từ từ bước tới đặt mấy cái đĩa xuống một cách thong thả, mặt mày mỉm cười mà nhìn cô: "Bé cưng như vậy là muốn làm gì?"

Thiếu nữ khoác áo bào màu cam đỏ mà anh đã mặc khi nhận tước vị Hầu tước rồi nằm trêи bàn cơm, đôi chân dài trắng nõn vươn ra từ trong vạt áo, nửa người dưới không hề có gì che đậy, hai chân mở rộng ra, ở giữa còn có một quả anh đào, vừa tròn vừa chỉa thẳng về phía anh, chỉ cần anh xoa nhẹ và kéo ra một cái thì có thể thưởng thức hoa huyệt trần trụi của cô một cách trọn vẹn.

"Em, em là gà tây." Thiếu nữ đỏ mặt nhìn anh, hai tay giữ lấy áo bào trêи người, giả vờ rằng mình thật sự là một con gà tây thơm ngon.

"Thầy ăn em đi!"

Người đàn ông tuyệt đối không hề nghĩ tới cô vợ nhỏ ngây ngô và hay thẹn thùng của mình có thể nghĩ ra được phương pháp sửa chữa đặc biệt thế này nhưng không thể không nói, cách này vô cùng hợp ý anh.

Giản Mặc Thư cởi quần, nửa người dưới chỉ được tạp dề che lại, anh lấy quả anh đào đỏ tươi kia ra, áp cơ thể lại gần, quy đầu đưa quy đầu đặt tại cửa huyệt non mềm rồi cọ cọ.

"Bây giờ vẫn chưa ăn được."

"Tại sao?" Du Họa bắt đầu khẩn trương.

"Bên trong gà nướng thường được nhồi nhiều loại nhân khác nhau, nhưng mà nhìn em xem..." Bàn tay to đặt ngay bụng dưới mềm mịn của thiếu nữ rồi xoa xoa, "Nơi này trống trơn."

"Nhưng mà không sao." Giản Mặc Thư tự quyết định, "Thầy có thể giúp em rót đầy bụng."

Khác với bàn ăn tràn ngập tiếng nói cười của nhà khác, phòng ăn của trang viên Hầu tước vang vọng tiếng rêи rỉ ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập thật lâu.

Du Họa nằm lắc lư trêи bàn cơm, cảm nhận thân dưới đưa tới sự va chạm đánh sâu vào trong tâm hồn, quá trình tình ái kịch liệt tới mức khiến cô cảm thấy không chỉ bàn ăn sắp sập mà ngay cả thân thể cô cũng bị tháo rời từng mảnh.

Bụng của cô đã chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ tới mức phồng to lên, lúc này trời bên ngoài đã tối, dưới ánh nến mập mờ, áo bào màu cam đỏ khoác trêи người cô giống như một món gà tây nướng thơm ngon, được Hầu tước cao quý chậm rãi thưởng thức.

Hai mắt Du Họa đầy sương mù, cô nhìn chằm chằm dây chuyền đang treo lủng lẳng trêи cổ người đàn ông.

Hai chiếc nhẫn kim cương cùng kiểu dáng chạm vào nhau theo nhịp độ di chuyển của anh, ngẫu nhiên còn bị bật ra xa nhưng rồi lại tụ về một chỗ. Nó tựa như số phận của bọn họ vậy, luôn quấn vào nhau, chưa bao giờ rời xa.

Năng lượng tích trữ cuối cùng cũng sắp sử dụng hết, Du Họa cố gắng nâng mí mắt đang sụp xuống, túm chặt lấy ống tay áo của Giản Mặc Thư.

"Thầy ơi, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Giản Mặc Thư ngừng động tác, cúi đầu hôn nhẹ môi cô: "Ngủ đi, muộn một chút sẽ kêu em dậy ăn tối."

Du Họa cảm thấy an tâm mà nhắm hai mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm.

Bọn họ còn có thể như vậy, còn có thể cùng nhau qua rất nhiều cái Tết.
 
Chương 104: Thục nữ x Thầy giáo nghi lễ (16) Sau khi có thai.


Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Bởi vì Giản Mặc Thư hết lòng cày cấy ngày đêm nên Du Họa không chỉ được bồi bổ trở thành dáng vẻ ngoan ngoãn mà thân thể cũng trở nên ɖâʍ đãng, đương nhiên trong bụng cũng trồng trọt được một đứa bé.

Tuy sinh mệnh mới đến là chuyện đáng mừng nhưng sự bất tiện theo sau đó cũng khiến hai người phiền lòng. Dưới sự dạy dỗ của người chồng khỏe mạnh, đương nhiên cô gái nhỏ cũng tạo thành thói quen được gậy thịt cho ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ trước khi đi ngủ. Mỗi đêm vừa đến lúc lên giường, vách thịt đều tự giác co rút, giữa hai chân cũng hơi hơi mở ra một đường nhỏ, yên lặng chờ côn thịt xâm nhập.

Thỉnh thoảng Giản Mặc Thư bận việc nên không thể quay về vào ban đêm thì Du Họa cũng chỉ có thể xoa xoa hoa huyệt của mình, nằm ở trêи giường mở to mắt mà chờ anh trở về, dùng gậy thịt thô to cắm vào hoa huyệt mềm mại, yếu đuối của cô. Sau đó, cô mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

Nhưng hiện tại Du Họa đang mang thai, đứa nhỏ trong bụng cũng chưa quá lớn, đương nhiên không thể làʍ ȶìиɦ quá mức kịch liệt. Nhưng khát vọng được kết hợp với côn thịt vẫn không hề suy giảm chút nào, cho nên mỗi đêm hoa huyệt đều ngứa ngáy khó nhịn. Tuy Giản Mặc Thư dùng tay và lưỡi để thay thế nhưng vẫn không sảng kɧօáϊ bằng lúc côn thịt cắm vào.

Mãi cho tới khi đủ ba tháng, rốt cuộc Du Họa cũng không chịu nổi hành hạ, bắt đầu cởi quần anh ra: "Thầy ơi, em muốn..."

"Không được đâu bé cưng." Giản Mặc Thư cản tay cô lại, "Nếu như tổn thương đến cục cưng trong bụng thì sao đây?"

"Vậy thầy nhẹ một chút!"

"... Bé cưng, em đừng làm khó anh."

Sau khi lặp lại nhiều lần như vậy, hôm nay ngay lúc Du Họa quấn lấy anh đòi hỏi như trước thì Giản Mặc Thư đưa cho cô một vật.

Du Họa quay đầu, đó là một con ngựa gỗ nhỏ, cao bằng nửa người, bên dưới còn có một miếng gỗ gấp khúc, thoạt nhìn có vẻ mô phỏng giống như đồ chơi cưỡi ngựa của trẻ con.

"Đến đây." Giản Mặc Thư vẫy tay về phía cô.

Du Họa bước qua đó: "Đây là gì vậy?"

Ngón tay Giản Mặc Thư ấn trêи lưng ngựa một cái, "Bụp" một tiếng, trêи lưng ngựa nảy lên một cái cọc gỗ thô to.

"!"

Du Họa bị anh nắm lấy tay, đặt lên cây gậy thịt giả được điêu khắc một cách khéo léo kia.

"Cái này được làm dựa theo kϊƈɦ cỡ của thầy, bé cưng có thích không?"

Du Họa nhìn hổ khẩu không nắm được hết ƈôи ȶɦịt gỗ, đầu nấm còn vểnh cao, trêи thân gậy còn có những đường vân lồi lõm, cùng với hai quả trứng tròn ở phần gốc, bất kể là kϊƈɦ thước hay góc độ nào cũng hoàn toàn tương tự với vật dưới háng của người đàn ông, thậm chí ngay cả màu sắc cũng được sơn thành màu đỏ tím, giống nhau như đúc.

Cô liếc nhìn đũng quần của anh theo bản năng rồi lại nhìn gậy thịt giả, ngơ ngác gật đầu: "Hài, hài lòng."

Sau đó cô bị ôm lên trêи con ngựa gỗ, nằm đưa lưng về phía thân ngựa, Giản Mặc Thư vén váy ngủ của cô lên, để làn váy che lên bụng cô như một tấm thảm vậy.

Sau đó anh tách hai đùi của cô ra, lộ ra hoa huyệt ẩm ướt, nhắm gậy thịt giả vào ngay cửa huyệt sâu thẳm kia, nhẹ nhàng nhấn một cái, quy đầu lập tức cắm vào trong hoa huyệt trơn trượt.

"Uhm..."

Hoa huyệt đã lâu chưa được gậy thịt khai phá, lúc này khít khao đến không ngờ, vách thịt tùy tiện cắn ʍút̼ vật lạ vừa xông vào, từng nếp gấp thịt lúc này tựa như gông cùm mà xích gậy thịt giả lại, không thể động đậy.

Giản Mặc Thư nhìn cửa huyệt nuốt côn thịt giả một cách khó khăn, anh kinh ngạc vài giây rồi vội vàng dùng đầu ngón tay xoa hạt trân châu của cô, trợ giúp vách thịt thả lỏng.

"Lúc này chỉ mới mấy tháng, sao hoa huyệt lại khít chặt như thế vậy?"

Du Họa cảm nhận được kɧօáϊ cảm do Giản Mặc Thư đụng vào hoa huyệt mang tới, vừa thở gấp vừa nhìn anh: "Còn không phải là do thầy không chịu cắm vào em sao!"

Giản Mặc Thư bất đắc dĩ: "Sao lại không chịu? Anh chỉ sợ mình không khống chế nổi bản thân, anh không muốn tổn thương tới mẹ con em, chẳng lẽ bé cưng không biết lực hấp dẫn của em đối với anh như thế nào sao?"

Hừ, cũng như nhau mà thôi.

Du Họa kề sát lưng ngựa gỗ, tư thế có vẻ hoàn toàn hưởng thụ, thân thể bắt đầu mềm nhũn dưới sự trêu chọc dịu dàng của Hầu tước đại nhân, hoa huyệt hơi nhúc nhích, từ từ nuốt gậy thịt giả vào, mãi cho đến khi hai mảnh thịt trai đầy đặn đè lên hai quả trứng tròn, cảm xúc lạnh lẽo khiến Du Họa run lẩy bẩy, nhận ra rằng toàn bộ côn thịt giả đã đi vào trong rồi.

Không, không đúng nha... Nếu nói là toàn bộ thì rõ ràng gậy thịt của thầy có thể tiến vào sâu trong đáy huyệt của cô nhưng chiều dài của côn thịt giả này lại miễn cưỡng tới miệng đáy huyệt của cô, không thể nào tiến về phía trước thêm một tấc nào cả.

Làm như nhìn ra được thắc mắc của cô, người đàn ông nửa quỳ xuống, cúi người hôn lên bụng nhỏ cách một lớp váy của cô: "Làm ngắn một chút anh mới yên tâm cho bé cưng tự chơi một mình."

"Em sẽ không lo sung sướиɠ thôi đâu..."

Giản Mặc Thư cười nói: "Anh biết bé cưng ngoan nhưng chỗ này của em vô cùng khít chặt, người cuối cùng chịu đau cũng là em mà thôi."

"Bình thường, khi anh không có nhà vào ban ngày thì dùng nó để nới lỏng hoa huyệt, khuếch trương hoa huyệt rộng ra, lúc sinh cục cưng cũng dễ dàng hơn chút."

Anh đỡ hông Du Họa hoạt động lên xuống để cho miệng huyệt từ từ nuốt gậy thịt giả có đường kính kinh người, hoa huyệt mẫn cảm không ngừng tiết ra mật dịch để bao bọc và thích ứng sự tồn tại của vật lạ, gậy gỗ màu đỏ tím nhanh chóng dính một lớp ɖâʍ dịch sáng trong.

Bởi vì trêи thân gậy có phủ một lớp sáp nên mặt ngoài bóng loáng vô cùng, những phần mật dịch dính dính không có gì ngăn cản nên chảy ra ngoài với tốc độ chậm rãi, tích tụ lại ngay khe hở giữa trứng tròn và hoa huyệt.

Du Họa đang híp mắt cảm nhận kɧօáϊ cảm hiếm có đến từ gậy thịt giả, thế nhưng trong giây tiếp theo, người đàn ông đã buông eo cô ra, bàn tay to hơi đẩy một cái, thân thể Du Họa dính vào ngựa gỗ lập tức bắt đầu lay động. Cọc gỗ nằm sâu bên trong cũng đang nghiền nát miệng đáy huyệt mềm mại trong hoa huyệt, sức lực không mạnh không nhẹ, đủ để giảm ngứa nhưng lại không nhiều lắm.

"Bé cưng tự thử xem?"

Mặc dù Du Họa có hơi không thích việc tự mình động nhưng vẫn ậm ừ và bắt đầu cạ cạ vào lưng ngựa.

Cửa huyệt bị căng tới mức trắng bệch hơi mấp máy, run run rẩy rẩy mà cắn chặt gậy thịt giả, dưới sự bao bọc ấm áp của hoa huyệt, cọc gỗ lạnh lẽo nhanh chóng nóng lên khiến nó như một cây gậy thịt tráng kiện đang thật sự tùy ý ra vào.

Gậy thịt giả không phải là một vật được cố định, phần gốc có hơi lỏng lẻo, bởi vậy mỗi lần ngựa gỗ lắc lư thì thân gậy sẽ thay đổi góc độ, quy đầu hơi vểnh lên có thể phát huy rất nhiều cách cắm vào, đẩy lên và cọ sát. Nó hầu hạ hoa huyệt bằng đủ loại phương pháp.

"Ừm a a a..."

Du Họa lắc lắc ʍôиɠ nhỏ để nghênh đón cây gậy giả trong hoa huyệt, trong lúc đang làm tới mức sảng kɧօáϊ, cô vô tình nghiêng mặt qua và phát hiện Giản Mặc Thư vẫn mặc quần áo chỉnh tề, đứng bên cạnh nhìn cô thế nhưng dưới háng rõ ràng đã cộm lên một cục.

Rõ ràng chính thầy đã cương cứng vô cùng rồi mà lại không cho cô ăn, xấu quá đi!

Du Họa cảm nhận được ngựa gỗ không ngừng lay động dưới thân, nhất thời nổi lên một chút tâm tư trả thù nho nhỏ.

Cô mở chân rộng hơn một chút, khiến cho người đàn ông thu hết tất cả cảnh đẹp nơi riêng tư vào trong mắt, nhìn gốc côn thịt vừa quen thuộc lại vừa xa lại cắm vào trong hoa huyệt đỏ tươi của cô như thế nào.

Du Họa vỗ vỗ vào thân ngựa gỗ, cơ thể rắn chắc của nó phát ra âm thanh nặng nề: "Nếu em có ngựa đực nho nhỏ này rồi thì không cần người khác nữa!"

Khóe mắt Du Họa vẫn mang theo ý cười hớp hồn, tự cho đó là khiêu khích nhưng trong ánh mắt người đàn ông lại thấy vô cùng quyến rũ.

Không cần anh à, khó mà làm được.

Giản Mặc Thư nở nụ cười có hàm ý khó hiểu, bắt đầu cởi quần mình ra: "Chỉ sợ con ngựa đực nhỏ này không thỏa mãn con ngựa cái nhỏ xinh như bé cưng đâu nhỉ?"

Thắt lưng được chế tác tinh xảo rơi xuống mắt cá chân, nửa người dưới trần trụi của người đàn ông đối diện Du Hoa, gậy thịt của anh càng hung hãn và to lớn hơn cả cọc gỗ đang cắm vào trong hoa huyệt cô, anh hạ thấp tiếng nói, trong giọng nói tràn đầy sự cám dỗ: "Có muốn thử côn thịt của ngựa đực khỏe mạnh hay không?"

Du Họa nhìn gậy thịt thô to trước mặt, hoa huyệt không nhịn được mà co rút, siết chặt cọc gỗ.

Không được, Du Họa, phải có liêm sỉ, không được vừa nhìn thấy gậy thịt của thầy mà đã thèm!

Sau đó cô nuốt một ngụm nước bọt đối với quy đầu, "..."

Hu hu... Rất muốn ăn...

Tất cả sự xoắn xuýt của cô vợ nhỏ đều viết trêи mặt, Giản Mặc Thư nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô, tự tiện ra quyết định giúp cô với vẻ kɧօáϊ trá.

Anh kéo eo của cô qua, nâng người của cô lên, khiến cho gậy thịt giả trêи lưng ngựa từ từ thoát khỏi hoa huyệt. Côn thịt làm bằng gỗ vào thì dễ nhưng ra thì khó, quy đầu giống như một cái móc câu lớn, phần đuôi hơi nhếch lên và mắc kẹt ngay tại vách thịt, muốn rút ra, lấy ra thì nâng tầng tầng lớp lớp nếp gấp thịt lên, vì vậy gậy thịt gỗ vừa mới ra khỏi hoa huyệt được nửa đoạn, Du Họa đã bị kϊƈɦ thích tới mức hét ầm lên.

"A... Thầy ơi... Chậm, chậm một chút..."

Hoa huyệt "phập" một tiếng, thả gậy thịt giả ướt đẫm ra, người đàn ông thuận thế ôm cô vào lòng và để cô ngồi lên người mình, anh nhẹ nhàng đẩy hông, nhờ vào ɖâʍ dịch ẩm ướt nên gậy thịt thô to lập tức đâm sâu vào trong hoa huyệt non mềm.

Giản Mặc Thư dựa lưng vào eo Du Họa, anh từ từ di chuyển bờ ʍôиɠ của mình nhờ lực lắc lư của ngựa gỗ, tư thế này không thể dùng nhiều sức, bởi vậy anh cũng không lo lắng sẽ làm quá mạnh.

Gậy thịt hoàn toàn khác với cọc gỗ bóng loáng kia, từng sợi gân xanh nổi đầy trêи thân gậy nóng bỏng, mạnh mẽ tiến vào hoa huyệt theo quy đầu. Vách thịt lập tức co rút vào bao bọc côn thịt, thân thể hai người dính chặt từ trong ra ngoài, không hề có chút khe hở nào.

Lần này Du Họa không cần điều chỉnh góc độ, gậy thịt trong hoa huyệt đã bắt đầu chuyển động, phong cách cắm rút hoa huyệt hoang dã lúc trước đã thay đổi mà thay vào đó là sự dịu dàng và ổn định.

Người đàn ông từ từ thăm dò vào trong, anh dùng gậy thịt cọ xát liên tục mỗi một tấc khi xâm nhập, gặp được điểm mẫn cảm thì lại xoay tròn gậy thịt rồi chọc thẳng vào nơi non mềm đó, mãi cho tới khi nơi đó bị quy đầu cắm tới mức chảy một vũng nước, thì mới buông tha và tiếp tục tiến lên trêи. Động tác người đàn ông vô cùng kiên nhẫn, lối nhỏ chật hẹp được mở rộng rồi bị san bằng từng chút một, nó được gậy thịt dạy dỗ mà trở nên dễ bảo, tựa như vách thịt được ở trong phòng xông hơi cực nóng, hoa huyệt non mềm tới mức chảy nước liên tục.

Giản Mặc Thư nghe tiếng da thịt va chạm và tiếng nước truyền tới trong hoa huyệt, cúi đầu cắn lỗ tai Du Họa, ɖu͙ƈ vọng đang nhẫn nại phía thân dưới lại càng phấn chấn: "Ngựa đực to lớn cắm ngựa cái bé nhỏ thoải mái không?"

"Ưm... Thoải mái lắm..."

"So với ngựa đực nhỏ, thích cái nào hơn?"

"Thích thầy..."

Lý trí Du Họa đã rối thành một nùi, cả người hoàn toàn đắm chìm trong từng cơn sóng kɧօáϊ cảm, hoàn toàn đáp lại câu hỏi bên ngoài theo bản năng nhưng câu trả lời này chắc chắn vô cùng đúng ý người đàn ông.

Vì thế, tiếp theo Du Họa được Hầu tước đại nhân ra sức hầu hạ, lực đạo và tần suất đều dựa trêи cảm nhận của cô, hoàn toàn không kéo dài và mạnh mẽ như mọi khi, đây có thể nói là lần dịu dàng duy nhất mà cô từng trải qua.

Giản Mặc Thư chăm sóc rất chu đáo, cắm phía dưới nhưng cũng chưa từng quên nửa thân trêи, nút áo trước ngực Du Họa đã bị cởi ra, bầu ngực sữa trắng như tuyết lộ ra trong không khí, hai tay người đàn ông nắm chặt nó, lòng bàn tay đầy vết chai từ từ vuốt ve bộ ngực trơn láng, đồng thời dùng ngón trỏ ấn vào nhũ họa nhô lên rồi xoa nhanh.

"Khi nào thì ngực của ngựa cái của anh mới có sữa?" Bờ môi người đàn ông kéo một đường từ lỗ tai tới cổ, kϊƈɦ thích từng trận ngứa ngáy trong người Du Họa.

"Có thể là muộn một chút... Mới có nhỉ?"

"Nhưng mà anh khát rồi." Anh gặm vai cô một cái, "Nghe bác sĩ nói, phụ nữ có thai năm tháng là đã có sữa rồi."

Giản Mặc Thư hơi dịch chuyển Du Họa, nhoài người lên để nhìn bầu ngực sữa căng phồng của cô, "Ngựa cái nhà anh cũng đã xấp xỉ năm tháng, để ngựa đực to khỏe này giúp em ʍút̼ nhũ hoa một chút, không chừng có thể tiết ra sữa để uống."

"Thầy ơi, đừng mà..."

Du Hoa vẫn còn chưa kịp thấy thẹn, người đàn ông cũng duỗi đầu đến nhũ hoa bên phải của cô, đầu lưỡi ɭϊếʍ nó một cái rồi nhanh chóng ngậm nó vào trong miệng, bắt đầu ʍút̼. Có thể là do thời gian mang thai nên cô thực sự cảm giác được trước ngực tê tê dại dại, như thể có thứ gì đó bị ʍút̼ ra vậy.

Cuối cùng, đương nhiên không ʍút̼ ra gì cả, ngược lại hoa huyệt bị rót không ít chất lỏng trắng đục và đậm đặc --- người đàn ông nói cho oai rằng dùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ bồi bổ thân thể cho ngựa cái trước, lúc đầy đủ dinh dưỡng đương nhiên sẽ có sữa.

Tuy Giản Mặc Thư nói xằng nói bậy ngay cả chính mình cũng không tin, thế nhưng lúc Du Họa mang thai được bảy tháng, ngực cô bắt đầu tiết ra sữa.

Điều này làm người đàn ông mừng sắp điên rồi, buổi tối không chỉ cắn nhũ hoa cô tới mức sưng lên mà còn vừa rót tịch dịch đậm đặc cho cô.

Dường như thầy thực sự rất thích uống sữa của cô.

Du Họa cảm khái nhìn một lớn một nhỏ trước ngực mình, khóe miệng không nhịn được mà bật cười.

Giản Mặc Thư và con trai được năm tháng tuổi của cô chia nhau mỗi người một bên, chiếm lấy hai nhũ hoa của cô, tranh nhau uống dòng sữa say nồng.

Chờ con trai ăn uống no đủ và ngủ thϊế͙p͙ đi thì Giản Mặc Thư ɭϊếʍ môi rồi sắp xếp cho con. Sau đó anh mới xoay người ôm Du Họa về giường, cắm thẳng côn thịt đã sớm dựng đứng vào trong hoa huyệt mà không có gì cản trở.

"Ừm... Sao thầy có thể giành ăn với con được chứ."

Giản Mặc Thư đang ấn mạnh ʍôиɠ Du Họa rồi lắc lư hông của mình, nghe vậy thì cúi đầu gặm đầu nhũ hoa mà con trai vừa ngậm, hừ nhẹ một tiếng: "Anh muốn để thằng nhóc đó nhận thức từ bé rằng em là vợ anh trước tiên rồi mới là mẹ của con."

"Bé cưng là của anh." Người đàn ông tuyên bố một cách bá đạo.

... Du Họa cảm thấy thầy cũng biến thành đứa trẻ năm tháng rồi.

Cho dù trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng Du Họa vẫn nhìn thẳng vào trong mắt anh, đồng ý với anh: "Ừm, em là của riêng thầy."

Ánh mắt Giản Mặc Thư tối lại, anh bắt đầu giữ chặt nửa người dưới của Du Họa, đẩy mạnh phần hông một cách vừa mạnh vừa nhanh, dồn hết tình yêu từ bao giờ vào sâu trong hoa huyệt từng chút từng chút một.

Màn lụa được người đàn ông tiện tay kéo xuống, căn phòng to như vậy chỉ còn lại tiếng rêи rỉ và thở dốc. Hai cơ thể trong màn giường dính chặt và quấn quít chung một chỗ, hòa với ánh sáng ngọn đèn trong đêm tối, không thể nào tách rời.

-----

Phiên ngoại đã kết thúc!

Bổ sung những chi tiết không triển khai trong phiên ngoại:

① Công việc của thầy Giản trực thuộc Quốc vương bệ hạ, là người quản lý tổ chức tình báo và giám sát, lại còn là người đứng đầu. Thầy Giản vừa có tiền vừa có quyền cho nên người biết nội tình là Corlin phu nhân (chồng bà có mối quan hệ tốt với thầy Giản) tương đối kính sợ anh.

② Lúc trước lừa Du Hoạ đến trại nuôi ngựa kia, ngoài miệng nói là của bạn nhưng thật ra là của chính anh. Wagner cũng là ngựa của anh.

Wagner: Sao ta lại có chủ nhân như thế chứ?

③ Hầu gái nào đón trong nhà Du Hoạ là người do Giản Mặc Thư sắp đặt vào, có trách nhiệm phụ trách giúp anh ra vào trang viên, canh gác và chờ dọn dẹp hậu quả.

(Hầu gái: Cuộc sống tôi khó khăn lắm!)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top