Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4861


Chương 4861

Tô Duy Nam chẳng hề nghĩ ngợi gì mà xông lên phía trước.

Lòng đố kị của Tô Bích Xuân rất nặng, cô ta không thích người khác khen Mộ Mẫn Loan xinh đẹp trước mặt mình.

Hơn nữa cô ta từng bị người khác phá hủy gương mặt. Nói không chừng lần này cô ta muốn hủy hoại gương mặt này của Mộ Mãn Loan.

Trong bình thủy tỉnh kia rất có thể là axit có nông độ cao.

Khi Mộ Mãn Loan nhìn thấy động tác của Tô Bích Xuân thì cô ấy đưa tay | lên che mặt mình theo bản năng.

Đột nhiên có một bóng người cao to chạy tới rồi ôm Mộ Mẫn Loan vào lòng mình.

Một giây sau, có một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên.

Mộ Mẫn Loan rất hoảng sợ, cô ấy ngẩng đầu lên thì thấy…

“Đạo diễn Thẩm?”

Mộ Mãn Loan chớp mắt mấy lần, cô không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.

Bởi vì người xông lại bảo vệ cô, đỡ axit giúp cô không phải là người khác mà chính là Thẩm Thiên Nhật.

“Cha?”

Trong tay Diệp Hân Nguy còn câm cái bình kia, chất lỏng bên trong đã bị cô ta dội ra ngoài hơn một nữa.

Cô ta đứng sững tại đó với vẻ mặt hoảng sợ, rồi nhìn sự đau đớn trên gương mặt của Thẩm Thiên Nhật.

Thân hình cao lớn của ông ta ngồi SỤp xuống.

“Con điên này.”

Lúc này Tô Duy Nam cũng chạy tới.

Anh ấy chẳng nói hai lời mà trực tiếp bóp lấy cổ của Tô Bích Xuân.

Rõ ràng là cô ta cũng đang rất sợ hãi.

Cô ta không bao giờ ngờ rằng Thẩm Thiên Nhật đột nhiên xuất hiện trong lúc này.

Cũng không ngờ rằng ông ta lại ngốc tới mức đi đỡ axit thay Mộ Mẫn Loan.

Vừa rồi sau khi Tô Bích Xuân nghe được cuộc đối thoại của hai người Tô Lam và Mộ Mãn Loan thì trực tiếp chạy vào phòng cất thuốc của bệnh viện, sau đó lén lút ăn cắp axit ăn mòn.

Mục đích của cô ta chính là hủy hoại gương mặt của hai người Tô Lam và Mộ Mẫn Loan.

Cho dù hôm nay không làm gì được thì cô ta cũng muốn phá hủy gương mặt của Mộ Mãn Loan.

“Hân Nguy, con không nên mắc thêm sai lầm nào nữa.”

Quần áo phía sau lưng Thẩm Thiên Nhật đã mục nát.

Máu thịt be bét, chúng dính vào nhau, vô cùng đau đớn.

Nhưng cho dù như thế, Thẩm Thiên Nhật vẫn mở miệng khuyên nhủ con gái mình: “Hân Nguy, dừng tay đi, con làm vậy sẽ ngồi tù đó.”

Ông ta nói xong rồi trực tiếp ngã xuống đất vì quá đau.

“Cha cứu con… cứu con với…”

Tô Bích Xuân bị bóp cổ.

Cô ta trợn trừng mắt lên một cách sợ hãi, ra sức đạp hai chân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4862


Chương 4862

Tô Duy Nam dùng hết sức mình, anh ấy vô cùng giận dữ.

Cho dù cô ta có giấy dụa như thế nào thì cũng không thể tránh thoát được.

“Cứu cô à? Cô lặp đi lặp lại nhiều lần đụng vào điểm giới hạn của tôi. Tôi dám cá với cô rằng lần này cô còn không có cơ hội vào đồn cảnh sát.”

Gương mặt lạnh lùng của Tô Duy Nam nổi lên một nụ cười quái dị.

Bên trong nụ cười đó mang theo sự khát máu khiến cho người khác nhìn qua là đã thấy rùng mình. | Diệp Hân Nguy cảm giác mình hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Cô ta bị dáng vẻ hung ác của Tô Duy Nam dọa cho choáng váng: “Không được, anh không thể đối xử với tôi như thế, anh biết cha mẹ tôi là Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật, anh không thể”

“Thật à?”

Diệp Hân Nguy ngẩng đầu nhìn Tô Duy Nam với vẻ hoảng sợ, nhìn anh ấy đi từng bước tới gần mình như tu la đến từ địa ngục.

“Thứ cho cô dũng cảm để tổn thương vợ tôi nhiều lần như thế chính là bản kết quả xét nghiệm kia đấy à?”

Diệp Hân Nguy nghe thế thì mặt cô ta tái cả đi: “Sao anh lại biết…”

Lúc Vu Thắng Nam lộ ra ý muốn xét nghiệm gen thì cô ta đã phát hiện, cho nên cô ta lén lút đổi lại mẫu thử.

Hơn nữa chuyện cô ta làm xét nghiệm ADN với Vu Thăng Nam thì chỉ có ba người Vu Thắng Nam, Thẩm Thiên Nhật và chính cô ta biết.

Sao Tô Duy Nam lại biết được chuyện này chứ?

Thẩm Thiên Nhật ngồi bên cạnh cũng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lăm.

Ông ta ngẩng đầu lên hỏi với vẻ gian nan: ‘Cậu Tô, cậu nói thế là có ý gì?”

Tô Duy Nam liếc ông ta một cái với vẻ lạnh lùng rồi nói: ‘Ông nên cảm thấy may mắn vì ông đã đỡ axit thay cho Mộ Mẫn Loan. Nếu không thì sợ rằng ông sẽ hối hận cả một đời.”

Tô Duy Nam nói xong rồi dùng sức kéo Diệp Hân Nguy dậy, rồi lôi cô ta ra ngoài bệnh viện.

Diệp Hân Nguy đã bị dọa cho sắp phát điên rồi.

Cô ta điên cuồng dãy dụa nhưng không thể là đối thủ của không phải là đối thủ của Tô Duy Nam được, Cô ta gào thét cầu cứu Thẩm Thiên Nhật như điên: “Cha cứu con với, cứu con với! Anh ta sẽ giết con mất, anh ta nhất định sẽ giết con!”

Thẩm Thiên Nhật vô cùng hoảng sợ, ông ta muốn đứng lên, nhưng vết thương sau lưng khiến ông ta có lòng mà không đủ sức: “Tô… Tô Duy Nam, _ | đến cùng là cậu muốn làm gì?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Duy Nam quay đầu lại rồi nói với giọng điệu lạnh lùng như sứ giả của địa ngục.

“Tôi muốn làm cái gì còn chưa tới lượt ông để ý!”

Tô Duy Nam cứ thế mà kéo Diệp Hân Nguy ra ngoài.

Sau đó anh trực tiếp ném cô ta vào một chiếc Hummer màu đen đã dừng sẵn ở bên vệ đường.

Tô Duy Nam móc điện thoại ra rồi gọi cho Thomas: “Trong mười phút phải tới đây, đưa người tới Ám Hương.”

Diệp Hân Nguy còn đang run lẩy bẩy, cô ta nghe được hai chữ Ám Hương thì sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4863


Chương 4863

Cả người cô ta như là bị rút hết máu, cô ta ngồi bệt xuống đất với vẻ tuyệt vọng.

Lần trước khi mấy người Tô Văn Tâm bị nhốt vào tù thì Quan Triều Viễn định đưa cô ta tới chỗ đó.

Bởi vì thành phố Ninh Lâm giáp với nước Thái Hà, Ám Hương chính là thị trường buôn bán nô lệ lớn nhất nước Thái Hà.

Địa vị của phụ nữ ở đó rất thấp.

Trên cơ bản chỉ cần chồng không vui thì có thể xem phụ nữ như hàng hóa mà mua bán.

Diệp Hân Nguy quỳ xuống trước trước mặt Tô Duy Nam rồi khóc lóc cầu xin: ‘Không, đừng mà. Cậu Tô, tôi xin cậu, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi mà.”

“Tôi cũng không dám nữa, xin cậu đừng đưa tôi tới Ám Hương.”

Diệp Hân Nguy nói xong thì bắt đầu dập đầu một cách điên cuồng.

Chỉ là trán của cô ta còn chưa chạm đất đã bị Tô Duy Nam dùng mũi giày chặn lại: ‘Đừng dập đầu.”

Diệp Hân Nguy nghe Tô Duy Nam nói thế thì mừng thầm trong lòng.

Cô ta vội vàng ngẩng đầu lên rồi nhân cơ hội thể hiện góc mặt đẹp nhất của mình lên.

Cho dù đến lúc này rồi nhưng cặp mắt hồ ly kia vẫn không quên nhìn trộm Tô Duy Nam.

Cô ta cho rằng mình cầu xin như thế đã khiến cho Tô Duy Nam động lòng trắc ẩn.

Mà Tô Duy Nam thấy cô ta sắp chết đến nơi còn dám quyến rũ mình thì nở một nụ cười khinh bỉ: “Nếu như trán có sẹo thì sao mà làm ăn được nữa?”

Câu nói này của Tô Duy Nam đã dập tắt toàn bộ hi vọng của Diệp Hân Nguy trong nháy mắt.

Cô ta ngồi phịch ở xuống đất, không dám nói thêm câu gì.

Sao cô ta lại không biết Ám Hương là chỗ nào chứ?

Ở nước Thái Hà, chỉ cần có tiền thì có thể chơi ngang pháp luật.

Ám Hương chính là nơi tiến hành giao dịch người và tiền bẩn thỉu nhất.

Chỉ cần là phụ nữ đi vào đó thì đừng hòng ra được.

Huống chỉ thế lực của Tô Duy Nam lớn như thế.

Nếu như cô ta thật sự bị đưa vào chỗ đó thì chắc chắn đời này cũng đừng hòng đi ra.

Cho dù một ngày nào đó có may mắn chạy ra ngoài thì cũng sẽ bị bắt lại, và hậu quả lại càng thêm nghiêm trọng.

Diệp Hân Nguy không ngờ rằng Tô Duy Nam lại đối xử với mình như thế: “Tô Duy Nam, mày là ma quỷ!”

Tô Duy Nam nhếch miệng lên nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: ‘Đến cùng tôi là ma quỷ hay là thiên sứ, việc này quyết định người đứng trước mặt tôi là ai. Cô còn chưa có tư cách để tôi tha cho cô một mạng.”

Một lát sau, Thomas dẫn theo hai người tới đề đưa Diệp Hân Nguy đi.

Khi Tô Duy Nam trở lại bệnh viện thì cáng cứu thương và Vu Thắng Nam cũng đã chạy tới.

Thẩm Thiên Nhật đau đến hôn mê bất tỉnh.

Mộ Mẫn Loan ngồi ở bên cạnh, tâm trạng của cô ấy rất phức tạp.

Vu Thắng Nam đi tới với khí thế hung hăng.

Mộ Mãn Loan đang định mở miệng giải thích thì đột nhiên cảm thấy má trái của mình tê rần đi.

Một tiếng tát vang lên, gương mặt xinh đẹp của Mộ Mãn Loan nghiêng hẳn sang một bên.

Cô bưng kín má trái của mình theo bản năng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4864


Chương 4864

Sau khi Vu Thắng Nam đánh xong thì cũng có chút sửng sốt.

Bởi vì vừa rồi bà ta đang tìm kiếm Diệp Hân Nguy ở khắp nơi, đột nhiên nhận được điện thoại nói là Thẩm Thiên Nhật xảy ra chuyện.

Người gọi tới cũng không nói rõ là có chuyện gì xảy ra. Chỉ nói là đã tìm được Diệp Hân Nguy rồi, nhưng cô ta bị Tô Duy Nam kéo từ bệnh viện ra ngoài.

Vu Thăng Nam vừa nghe thấy tin này thì đã vội vàng chạy tới.

Lại nhìn thấy Thẩm Thiên Nhật bị thương thành như thế kia.

Thế là bà ta phản xạ có điều kiện dồn hết toàn bộ sự tức giận lên người Mộ Mẫn Loan.

“Mãn Loan, đến cùng là cô muốn làm gì?”

“Đúng là Hân Nguy đã đánh cô ba bạt tai, hại cô bị rắn căn, nhưng tôi cũng đã hiến cho cô nhiều máu như thế, không phải chuyện này đã hòa nhau rồi hay sao?”

“Vì sao cô còn muốn tìm Tô Duy Nam trả thù cho cô chứ?”

“Cô hại Thẩm Thiên Nhật thành như thế này còn để Tô Duy Nam dẫn Hân Nguy đi. Có phải là cô muốn hại chúng tôi tới cửa nát nhà tan cô mới vừa lòng đúng không?”

Tô Duy Nam vừa mới tới gần đã thấy trên mặt Mộ Mẫn Loan có một dấu bàn tay năm ngón, sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức.

Anh ấy vừa định xông lên trước thì đột nhiên Mộ Mãn Loan lại kéo tay anh lại: “Thôi đi.”

Mộ Mẫn Loan cúi đầu rồi nói với giọng bình thản.

Tô Duy Nam nhíu mày, dường như anh ấy đang muốn nói cái gì đó.

Nhưng cũng bị Mộ Mẫn Loan ngắt lời: “Mẹ Nam, cái tát này xem như trả lại việc đạo diễn Thẩm cản axit cho tôi đi.”

“Từ hôm nay trở đi tôi cũng không nợ bà cái gì nữa, từ giờ về sau bà cũng không có tư cách dạy dỗ tôi.”

“Gái gì cơ? Axit ư?”

Vu Thắng Nam ngẩn cả người ra.

Bà ta là người thông minh nên có thể đoán được rằng chuyện này là do Diệp Hân Nguy gây ra.

Cô ta tức giận nên muốn dùng axit hắt vào người Mộ Mẫn Loan, cuối cùng lại bị Thẩm Thiên Nhật ngăn lại.

“Mãn Loan, cô…”

“Duy Nam, em mệt rồi, chân em cũng tê nữa, chúng ta đi trước được không?”

Mộ Mãn Loan không muốn nghe Vu Thắng Nam nói bất cứ điều gì nữa rồi.

Cô cứ cuộn mình trong ngực Tô Duy Nam như một con mèo nhỏ đang bị tủi thân.

Tô Duy Nam cúi đầu nhìn cô ấy một cái.

Hừ, cô gái ngu ngốc này đang giả vờ đáng thương!

Tô Duy Nam không còn tức giận nữa, ngược lại trong đôi mắt anh tràn ngập sự cưng chiều.

Anh ấy bế Mộ Mẫn Loan lên rồi quay người đi về phía xe của mình.

Vu Thắng Nam sững sờ một chút rồi định đuổi theo.

Đúng lúc y tá chạy tới hỏi: “Ai là người nhà? Mau đi vào với tôi.” “Là tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4865


Chương 4865

Vu Thắng Nam nhìn thoáng qua bóng lưng của Tô Duy Nam với vẻ lo lắng không thôi.

Bà ta do dự một lúc lâu mới quyết định quay lại bệnh viện.

Thẩm Thiên Nhật bị thương rất nặng, nếu không có ai ở bên cạnh chăm sóc thì sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Tô Lam nhìn thấy Tô Duy Nam ôm Mộ Mẫn Loan tới thì trái tim cô như thắt lại: ‘Mẫn Loan, chị không sao chứ?”

Mộ Mãn Loan đưa đầu ra khỏi lồ.ng ngực Tô Duy Nam rồi nở một nụ cười nhợt nhạt: “Có anh của em ở đây thì chị có thể bị sao được chứ?”

Tô Lam thấy cô ấy còn có thể nở nụ cười được thì cũng yên tâm, cô hừ một tiếng rồi nói: ‘Đó là tất nhiên rồi, nếu anh ấy còn chẳng bảo vệ được chị thì em là người đầu tiên tính sổ với anh ấy đấy.”

Bởi vì ở cái bệnh viện này lưu lại ký ức cực kỳ không thoải mái.

Cho nên sau khi Mộ Mẫn Loan về tới phòng bệnh, liên thu dọn đồ đạc xuất viện.

Tô Duy Nam vốn là không nguyện ý.

Chỉ có điều sau khi hỏi lại bệnh viện, bác sĩ tỏ vẻ cô ấy có thể xuất viện rồi, anh ấy lúc này mới từ bỏ.

Tô Duy Nam đưa Tô Lam về nhà xong, trong xe mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mộ Nhất Vi cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, lúc này đang nằm trong lòng mẹ ngủ say sưa.

Tô Duy Nam thản nhiên nhìn cô ấy một cái, cân nhắc chuyện kia rốt cuộc có nên nói cho cô hay không: “Còn đau không?”

Một bên nói, một bên lại giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Mộ Mẫn Loan.

Mộ Mẫn Loan lắc lắc đầu: “Nói ra thì em vấn có chút hâm mộ Diệp Hân Nguy! Lúc cô ta là Tô Bích Xuân có cha mẹ thương yêu.”

“Sau này cha mẹ bị bắt vào tù, cô ta lắc mình một cái biến thành Diệp Hân Nguy, vẫn còn mẹ Nam và đạo diễn Thẩm yêu mến.”

“Nhưng mà em từ nhỏ đến lớn….”

Thấy cô không lên tiếng nữa, Tô Duy Nam tiếp tục hỏi: “Làm sao vậy?”

Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu, đột nhiên lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Em muốn nói, tuy rằng em từ nhỏ đến lớn ngày tháng trôi qua tương đối trắc trở, chỉ có điều ông trời đối xử với em không tệ, cuối cùng vẫn để anh xuất hiện trong sinh mệnh của em.”

“Tuy răng em không có cha mẹ yêu thương, nhưng mà em có anhl”

Nói xong lời này, Mộ Mãn Loan đột nhiên đưa tay vòng qua cổ Tô Duy Nam: “Cho nên anh nhất định không được rời xa em nhé? Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng để em lại một mình!”

Nghe xong lời của cô ấy, trong lòng Tô Duy Nam giống như bị thứ gì đó hung hăng đụng vào vậy.

Anh ấy một tay lái xe, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Kiếp này anh sẽ không rời xa em, nhưng tiền đề là…”

“Cái gì?”

Tô Duy Nam gắng sức hướng về phía trước: “Tiền đề là, anh hiện tại đang lái xe, em phải buông anh ra, chúng ta mới có thể an toàn về đến nhà.”

Mặt Mộ Mãn Loan đỏ lên, vội vàng buông tay.

Người này đã không có một chút lãng mạn nào không tính, lại còn phá hư không khí như vậy!

Chỉ có điều tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại tốt hơn một chút.

Quả nhiên, ở cạnh Tô Duy Nam, là biện pháp điều hòa tâm trạng tốt nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4866


Chương 4866

Lúc này, tuy rằng trên mặt Tô Duy Nam vẫn lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, nhưng ánh mắt anh ấy lại dần dần lạnh xuống. Í Chuyện kia tạm thời vẫn là không nói đi!

Sau khi trở lại phòng, Mộ Mẫn Loan liền đi tắm.

Bởi vì lúc vào cửa, Tô Duy Nam hôn cô rất lâu.

Trong khoảng thời gian này cô ấy vân luôn nằm viện, thân thể tương đối Suy yếu.

Lại cộng thêm việc cô ấy bị lạ giường, ở trong bệnh viện ngủ cũng không quá yên ổn.

Cho nên Tô Duy Nam đau lòng cô ấy, cũng không có động vào.

Hôm nay cô ấy cuối cùng cũng xuất viện rồi, anh ấy làm sao có thể nhẫn lại được?

Chờ Tô Duy Nam cũng tắm rửa xong, sau khi thần thanh khí sảng ra ngoài.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, liền phát hiện cô ấy đã bọc khăn tắm ghé vào đầu giường ngủ quên rồi.

Cậu cả Tô của chúng ta tràn đầy nhiệt tình trong nháy mắt bị dội một thùng nước lạnh lên đầu, trực tiếp bị dập lửa.

Anh nhẹ vàng vuốt ve hai má của Mộ Mẫn Loan.

Cô gái nhỏ ngủ rất trâm, trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Anh không muốn gọi cô ấy dậy, chỉ ôm cô đặt lên giường ngủ.

Mộ Mãn Loan rúc vào ngực anh, một đêm trở người, khăn tắm trên người không biết đã sớm bị đá đến góc xó xỉnh nào rồi.

Tô Duy Nam ôm cô, căn bản không có cách nào ngủ được.

Lăn qua lăn lại thẳng đến gần sáng mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, Mộ Mẫn Loan thỏa mãn mở mắt.

Giật giật thân thể, đang chuẩn bị ngồi dậy, mới phát hiện mình bị một đôi †ay ôm lấy.

Cô nghỉ ngờ quay đầu lại, liền đối mặt với đôi mắt sâu thắm của Tô Duy Nam.

Tô Duy Nam một bên nói lời này, một bên xoay người, giam Mộ Mẫn Loan vào trong ngực mình.

Ánh mặt trời ấm áp, trong phòng tràn đầy kiều diễm…

Mộ Mãn Loan nằm liệt trên giường, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp, đến động động đầu ngón tay thôi cũng có vẻ vô cùng gian nan.

Tô Duy Nam vén tóc dài ướt mồ hôi của cô ấy lên, hôn nhẹ lên trán một chút: “Ngủ ngon nhé, chuyện tiếp theo cứ giao cho anhl”

Mộ Mãn Loan không nghe rõ anh ấy nói gì, chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại nặng nề ngủ tiếp.

Tô Duy Nam vẻ mặt thỏa mãn, tỉnh thần vui vẻ, thay một bộ quần áo sạch sẽ xong liền rời đi.

Lúc anh đến cổng bệnh viện trung tâm, Thomas sớm đã chuẩn bị xong túi tài liệu đưa tới.

Tô Duy Nam nhận lấy, mặt không chút thay đổi.

“Tô Bích Xuân đâu?”

“Suốt cả đêm qua đưa đến Ám Hương, ầm ï rất lợi hại, cho nên tú bà bên kia tính giam cô ta bảy ngày, từ từ dạy dỗ cô ta.”

Tô Duy Nam đương nhiên biết dạy dỗ cô ta tới cùng là có ý gì.

Ở cái nơi tiền bạc là trên hết như Ám Hương, phụ nữ chính là hàng hóa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4867


Chương 4867

Người không nghe lời chỉ có một kết cục.

Hoặc là lặng yên biến mất không một tiếng động hoặc là…

Tú bà sẽ dùng thuốc để khống chế Cô ta.

Qua bảy ngày này, học ngoan rồi, nói không chừng tú bà có thể đem cô ta ra ngoài kiếm chút tiền lời.

Nếu không qua nổi bảy ngày, sẽ bị ném tới bãi tha ma phía sau núi.

Hơn nữa bên ngoài Ám Hương có rất nhiều vệ sĩ canh gác.

Phụ nữ tay không tấc sắt muốn chạy ra ngoài, căn bản giống như lên trời vậy.

Phụ nữ ở trong đó, bình thường đều ăn diện gọn gàng đẹp đẽ.

Nhưng chỗ các cô ở lại vừa bẩn vừa hôi.

Hơn nữa tú bà cũng sẽ không quản việc các cô có ngã bệnh hay không, hay là thân thể không thoải mái.

Nếu các cô không hoàn thành tiêu chuẩn đã định ra, vậy sẽ phải chịu đòn.

Ném Diệp Hân Nguy vào nơi đó, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, đó là báo ứng của cô ta.

Bởi vì trên thế giới này, làm người ta chết không phải là một chuyện rất khó.

Chết liền giải thoát rồi, khiến người đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong mới là sự trừng phạt lớn nhất.

Tô Duy Nam thu hồi suy nghĩ: “Những việc này không được để Mộ Mãn Loan biết.”

Những chuyện dơ bẩn đen tối này cứ để anh tới làm.

Cô ấy chỉ cần sống vui vẻ đơn thuần bên cạnh anh, được anh che chở cẩn thận là được.

“Vâng Boss.”

Sau khi Thomas rời đi, Tô Duy Nam tiến vào phòng nội trú chăm sóc đặc biệt.

Thẩm Thiên Nhật đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng làn da sau lưng đã bị thương tổn ba phần năm.

Lúc này đang năm trên giường bệnh truyền nước.

Vu Thắng Nam ngẩn ngơ đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cũng không biết đang nghĩ những gì.

Tô Duy Nam chậm rãi bước tới, đứng ở bên cạnh bà ta.

“Cậu Tô, cậu bây giờ tới đây là để đòi lại công bằng cho Mộ Mẫn Loan sao?”

“Con bé đã mất tích rồi, tin rằng công đạo của cậu Tô đã đòi lại được rồi đii”

Lúc Vu Thắng Nam nói ra những lời này vô cùng bình tĩnh, thật giống như đã bị đào rỗng cả linh hồn lẫn thể xác.

Cũng đúng thôi! Con gái mất tích, cha của đứa nhỏ lại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Quá thảm thương rồi!

Nhìn thấy Vu Thăng Nam như vậy, chóp mũi của Tô Duy Nam hừ lạnh khinh miệt: “Mù quáng ngu dốt!”

Vu Thăng Nam bị lời nói lạnh như băng của anh ấy châm chọc làm nổi giận.

Bà ta quay đầu nhìn anh: “Cậu Tô, tôi biết cậu quyền lực ngất trời, tôi và Thẩm Thiên Nhật căn bản không phải là đối thủ của cậu.”

“Chuyện Diệp Hân Nguy chúng tôi sẽ nghĩ cách bù đắp, có thể xin cậu…”

“Hạ thủ lưu tình đúng không?”

Tô Duy Nam mở miệng, trực tiếp cắt đứt lời nói của bà ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4868


Chương 4868

“Vậy chi bằng chúng ta đổi một góc độ khác đến xem, nếu hôm qua cái người bị tạt axit sulfuric kia là con gái ruột của bà, bà còn có thể nói những lời bảo tôi hạ thủ lưu tình này không?”

“Tôj|…` Vu Thắng Nam sửng sốt một chút.

Chỉ có điều sau khi bà ta nhìn thấy mắt tràn đầy ý vị thâm trường của Tô Duy Nam xong, lập tức liền ngây ngẩn cả người: “Cậu Tô, cậu đột nhiên nói những lời này rốt cuộc là có ý gì?”

Tô Duy Nam trực tiếp ném túi văn kiện trong tay mình tới trước mặt Vu Thăng Nam: “Xem xong những thứ này, hãy mang Asius rời khỏi thành phố Ninh Lâm về Lạc Sam.”

“Về phần Thẩm Thiên Nhật, quay xong toàn bộ phim đã ký hợp đồng xong liền tới đó, trước đó tôi không hy vọng cuộc sống của tôi bởi vì thứ này mà xảy ra bất kỳ biến hóa gì, nghe rõ chưa?”

Nói xong lời này, Tô Duy Nam đầu cũng không quay lại xoay người rời đi.

Vu Thắng Nam sững sờ nhìn túi văn kiện rơi trên mặt đất kia, không hiểu vì sao nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.

Bà ta lờ mờ đoán được gì đó, nhưng mà lại không dám xác định.

Bà ta dùng đôi tay run rẩy chậm chạp mở túi văn kiện ra.

Sau khi lật xem từng tờ từng tờ một †rong văn kiện, huyết sắc trên mặt bà ta nhất thời không còn một mảnh: “Sao có thể như vậy được?”

Bà ta đột nhiên ngã ngồi trên ghế, đôi mắt một mảnh trống rỗng!

Tập văn kiện vốn dĩ bị bà ta gắt gao nắm chặt trong tay cũng rơi xuống đất.

Trong tập văn kiện này có nhóm máu của Diệp Hân Nguy, còn có tư liệu và ảnh chụp của cô ta trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.

Cô ta căn bản không phải là con gái của bọn họ, cô ta tên là Tô Bích Xuân!

Là con gái riêng của Tô Văn Tâm và vợ bé sinh ra.

Ngoài những tư liệu này ra, bên trong còn có giấy giám định huyết thống chân chính của bà ta và Diệp Hân Nguy.

DNA của hai người không khớp, căn bản không hề tồn tại bất kỳ quan hệ máu mủ nào.

Mà ngoài ra còn có một phần tư liệu về nhóm máu của Mộ Mẫn Loan, còn có so sánh mẫu cha mẹ của cô ấy do Tô Bích Xuân gửi đến.

Vậy mà là 99,9% trùng khớp!

Mỗi một phần báo cáo kết quả giám định đều đến từ trung tâm giám định của Vu Thắng Nam, mặt trên còn có con dấu, căn bản không thể làm giả được.

Nói cách khác, Mộ Mãn Loan mới là con gái chân chính của bọn họ.

Tô Bích Xuân đã sớm phát hiện, cô †a cố tình đánh tráo tóc của Mộ Mẫn Loan và tóc của mình để lừa gạt bọn họI “Trời ơi, tôi làm sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy! Tôi rốt cuộc đã làm cái gì?”

Nghĩ đến chính mình vì Diệp Hân Nguy bức bách Mộ Mãn Loan, nghĩ đến cái tát không phân rõ trắng đen của mình ngày hôm qua…

Vu Thắng Nam thống khổ ngã ngồi trên mặt đất, ôm mặt khóc lớn.

Sáng sớm mấy hôm sau.

Sau khi hai người Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan đưa Mộ Nhất Vi tới trường mẫu giáo xong, liền quay đầu xe chuẩn bị về nhà.

Bởi vì mấy hôm trước xảy ra chuyện bị Diệp Hân Nguy tạt axit sulfuric.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4869


Chương 4869

Cho nên mấy hôm nay tinh thần của Mộ Mãn Loan không quá tốt.

Tô Duy Nam vì muốn dỗ cô ấy vui vẻ, nghĩ ra không ít biện pháp.

Ngồi ở trong xe, Mộ Mãn Loan đem chuyện rối rắm mấy hôm nay nói cho Tô Duy Nam: “Duy Nam, hai ngày trước em nhận được điện thoại của mẹ Nam, bà ấy đề cập đến chuyện để em tiến vào đoàn phim “Đại đường vô song hai” diễn vai nữ số một.

Nghe thấy lời này, lông mày của Tô Duy Nam khẽ cau lại.

Nhưng anh ấy chưa kịp mở miệng, Mộ Mẫn Loan đã nói trước: “Chỉ có điêu em đã làm xong đơn chấm dứt hợp đồng, ngày mai sẽ đưa “

qua.

“Mấy năm nay em cũng tiết kiệm được không ít tiên, nếu phải bồi thường vi phạm hợp đồng, hẳn là có thể ứng phó.”

Tô Duy Nam nhẹ nhàng hôn lên cái cái trán trơn bóng của cô ấy một chút: “Đã quyết định rồi?”

Mộ Mãn Loan kiên định gật đầu: “Thật ra mong muốn lớn nhất đời này của em là được làm vợ anh, tiến vào giới giải trí căn bản không phải là nguyện vọng chân chính của em.”

“Ba bốn năm sống ở nước ngoài kia, hẳn là điều ngoài ý muốn lớn nhất trong cuộc đời của em.”

“Chỉ có điều em cũng rất cảm ơn điều ngoài ý muốn này, khiến em cuối cùng cũng đợi được anh.”

“Ừm”

Tô Duy Nam rất ít khi nói lời đường mật gì đó.

Ngoài lúc sống chết trước mắt có thể ép anh ấy nói ra một câu câu anh yêu em, trên cơ bản đừng nghĩ đến việc anh ấy có thể nói ra ở lúc khác.

Nhưng cho dù anh ấy cái gì cũng không nói, Mộ Mẫn Loan vẫn có thể cảm thấy anh ấy vô ý thức nắm chặt đôi tay lại.

Anh ấy hẳn là đang khẩn trương đi!

Ngày hôm sau, Tô Duy Nam trực tiếp đưa Mộ Mãn Loan tới phòng làm việc Mq ở thành phố Ninh Lâm.

Vừa mới ra khỏi thang máy, Tô Duy Nam liền giữ tay cô ấy lại xác nhận lần nữa: “Thật sự quyết định rồi?” | Nguyên bản biểu tình của Mộ Mẫn Loan vần còn có chút cứng nhắc, trong nháy mắt liền trở nên nhu hòa hơn.

Cô ấy kiếng mũi chân hôn lên mặt anh một cái: “Chẳng lẽ hôm qua em nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Ở trong lòng em quan trọng nhất không phải là danh hiệu ảnh hậu, là anh và con.”

“Vậy được, anh đi cùng em.”

Tô Duy Nam nắm chặt tay Mộ Mẫn Loan, cùng nhau đi về hướng văn phòng.

Lúc cửa văn phòng bị đẩy ra, Vu Thắng Nam nguyên bản đang ngồi trên ghế sô pha, sau khi nhìn thấy cô ấy liền mạnh mẽ đứng dậy: “Mãn Loanl”

Giọng nói của bà ta run rẩy, hốc mắt trong một khắc kia nhìn thấy Mộ Mân Loan, không kiềm chế được phiếm hồng.

Nhưng mà ở góc độ Mộ Mãn Loan đến xem, lại cảm thấy bà ta bởi vì nhìn thấy mình nên tức giận, cho nên mới kích động như thế.

Trên mặt Mộ Mãn Loan lộ ra một tia phòng bị.

Cô bước tới, đưa văn kiện hủy hợp đồng qua: “Tổng thanh tra Vu, hôm qua tôi đã biểu thị mong muốn chấm dứt hợp đồng với tổng bộ Mq bên kia, đây là văn kiện hủy hợp đồng của tôi.”

“Mãn Loan, cô muốn chấm dứt hợp đồng?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4870


Chương 4870

Vu Thắng Nam không dám tin, bà ta tiến lên vài bước năm lấy tay của cô ấy.

Nếu đổi lại là trước đây, Mộ Mẫn Loan thấy được cảnh tượng này sẽ rất Vui vẻ.

Nhưng hiện tại thì khác rồi.

Cô vô thức lui về phía sau một bước, rút tay từ trong lòng bàn tay của Vu Thăng Nam ra, gật gật đầu.

Vu Thắng Nam sắc mặt cứng đờ: “Mãn Loan, vì sao cô muốn chấm dứt hợp đồng?”

“Có phải vì hôm đó tôi tát cô một cái không? Về chuyện hôm đó, tôi có thể xin lỗi với cô…”

“Tổng thanh tra Vu, tôi chấm dứt hợp đồng thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với bà cả.”

“Tôi chỉ muốn ở cạnh con gái và chồng tôi thôi, bởi vì trên thế giới này tôi chỉ có hai người bọn họ là người thân.”

“Lúc trước tôi sở dĩ đi Mq, cũng bởi vì muốn tìm một nơi sống yên ổn cho mình, thuận tiện ở bên kia đợi anh ấy.”

“Tôi làm tất cả đều là vì anh ấy, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm ngôi sao lớn gì cả.”

“So với những vinh quang giả dối kia, tôi càng muốn ở bên cạnh những người thân yêu, tôi không muốn bởi vì thân phận của mình lại gây thêm phiền phức cho bọn họ.”

Mộ Mãn Loan nói những lời này vô cùng kiên định, nhưng lại giống như kim đâm thật sâu vào lòng Vu Thắng Nam.

Bà ta ra sức lắc đầu, gần như không thế khống chế được cảm giác của mình: “Mân Loan, không phải, không phải như vậy, trên thế giới này cô không phải chỉ có một mình, cô…”

Vu Thắng Nam nói tới đây, đột nhiên nhận được một ánh mắt lạnh băng đến cực điểm phóng tới.

Bà ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Duy Nam đang lạnh lẽo nhìn bà ta.

Ánh mắt anh sâu như biển vậy, sâu không thấy đáy.

Mặt ngoài nhìn giống như bình tĩnh, phảng phất như có gợn sóng đang lưu động, làm người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Vu Thắng Nam chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

Bà ta cảm thấy cổ họng mình giống như bị một đôi tay to lớn vô hình bóp chặt, căn bản không có cách nào tiếp tục lên tiếng.

Bên tai vọng đến những lời Tô Duy Nam hôm đó nói với bà ta: “Bà không có tư cách nhận cô ấy.”

Đúng vậy, Tô Duy Nam nói không sai.

Ngay cả con gái mình cũng không biết, bà ta có tư cách gì hy vọng xa vời Mộ Mãn Loan có thể nhận bà ta đây?

“Tổng thanh tra Vu, sau khi trở lại Lạc Sam, bà hãy chăm sóc tốt bản thân mình.”

Sau khi Mộ Mãn Loan nói xong những lời này, trực tiếp xoay người đi tới cửa, dắt tay Tô Duy Nam rời đi.

Mà Vu Thắng Nam lại vô cùng đờ đân đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của cô ấy, không biết từ lúc nào lệ đã rơi đây mặt.

Sau khi Mộ Mẫn Loan rời khỏi văn phòng bên kia xong, vẫn ngồi trên xe không nói câu nào.

Tô Duy Nam bỏ công việc trong tay xuống, chuẩn bị dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo.

“Có phải không vui không?”

Mộ Mãn Loan lắc lắc đầu: “Thật ra em ít nhiều cũng coi như hiểu mẹ Nam.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4872


Chương 4872

Hơn nữa lúc này Lâm Thúy Vân đang ở đại học Lan Ly làm trợ giảng, phần lớn thời gian cũng là bận tối mặt tối mày.

Thật vất vả mới có một cái cuối tuần rảnh rồi, Tô Lam liền hẹn gặp Lâm Thúy Vân.

Xa cách hơn một năm, lại một lần nữa trở về đại học Lan Ly.

Cùng Lâm Thúy Vân vai kề vai đi dạo dưới bóng cây trong vườn trường, Tô Lam chỉ cảm thấy vô cùng cảm khái: “Nếu nói không có một hồi ngoài ý muốn năm năm trước kia, cũng không biết bây giờ chúng ta sẽ trở thành bộ dáng gì nữa.”

Lâm Thúy Vân kéo cánh tay Tô Lam, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt: “Mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”

Tô Lam gật gật đầu.

Lúc các cô đi ngang qua một tòa nhà dạy học, đột nhiên nghe thấy bên kia truyên đến một trận âm thanh vô cùng ồn ào.

Hai người các cô cũng không phải loại người thích tham gia náo nhiệt, cho nên không có dự định đi về phía đó.

Chỉ có điều các cô mới chỉ đi về phía trước khoảng mười mét, đột nhiên phía sau truyền đến một đạo âm thanh: “Các người nhìn thấy chưa, cái người mặc quân bò phía trước kia chính là Lâm Thúy Vân!”

Bị người ta chỉ đích danh, Tô Lam và Lâm Thúy Vân theo bản năng dừng chân lại, đều quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy mở miệng nói chuyện là một nam giáo viên khoa biểu diễn của đại học Lan Ly, Lý Tu.

“Lâm Thúy Vân cô trước tiên đi cùng tôi, lát nữa tôi sẽ giải thích với cô!”

Lý Tu bước nhanh tới, một phen bắt lấy cánh tay của Lâm Thúy Vân, kéo cô ấy chạy ra ngoài.

Tô Lam thấy cảnh này cũng phi nhanh đuổi theo: “Thúy Vân!”

Lý Tu kéo Lâm Thúy Vân nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía tòa nhà dạy học bên kia.

Rất xa, liền nhìn thấy một đám người đang vây phía dưới toà nhà dạy học.

Một khối đất trống rộng lớn ở giữa bị vây bởi dải phân cách.

Trong dải phân cách, xe cứu hỏa, xe cứu thương toàn bộ đã đến đủ.

Lý Tu vô cùng lo lắng đẩy đám người ra, thở hổn hển túm Lâm Thúy Vân xông vào: “Người đã mang tới rồi, cô ấy… cô ấy là Lâm Thúy Vân.”

“Không sai, tôi chính là Lâm Thúy Vân, nhưng mà các người có phải nên nói trước cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi không?”

Lâm Thúy Vân một đường chạy tới đây thở hồng hộc.

Nhìn thấy mọi người có bộ dáng bày thế trận chờ quân địch, trong lòng không khỏi nảy lên một dự cảm xấu.

Lúc này, một nhân viên cứu hỏa đi tới, chỉ về phía nóc nhà nhà: “Có người muốn nhảy lầu, hơn nữa chỉ đích danh muốn gặp cô, cô quen biết người trên kia không?”

Đúng lúc này, Tô Lam cũng chen vào đám người.

Khi cô nghe thấy câu cuối cùng xong, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Đột nhiên trái tim run lên, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trên tầng ba mươi của tòa nhà.

Đôi chân của bà ta đang treo ở bên ngoài, mồm miệng đang huyên thuyên cái gì đó, không biết đang nói những gì.

Nhưng hễ có người cố ý lại gần, bà ta liền lập tức vẫy hai cánh tay, lớn tiếng chống cự.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4873


Chương 4873

“Là mẹ Lục!”

Hai người Tô Lam và Lâm Thúy Vân gần như là đồng thời nhận ra người này.

Hai cô liếc mắt nhìn nhau một cái, phản xạ có điều kiện phóng nhanh về phía nóc nhà bên kia.

Sau khi tới được nóc nhà, Lâm Thúy Vân nhanh chóng chui vào lan can bảo VỆ.

Chỉ có điều lúc cô ấy cố ý túm lấy mẹ Lục, lại đổi lấy một trận phản kháng vô cùng kịch liệt của bà ta: “Dì Lục, là cháu, cháu là Lâm Thúy Vân!”

“Lâm Thúy Vân cô đừng có lại đây!”

“Tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô cho con trai tôi ăn bùa mê thuốc lú gì, dù sao hôm nay tôi muốn hai người phải chia tay!”

“Nếu cô không chia tay, tôi lập tức nhảy từ nơi này xuống!”

Mấy ngày nay, Lục Mặc Thâm vẫn luôn xem lời của bà ta như gió thoảng qua tai.

Anh ta không những không chia tay với Lâm Thúy Vân mà còn đưa cô ấy về nhà cũ của nhà họ Lục ở kinh đô lúc †rước.

Ở nhà cũ có các trưởng bối, thậm chí có cả cha của Lục Mặc Thâm đều có mặt, cô ấy không thể làm loạn lên, nó quá khó nhìn.

Nhưng điều này lại khiến cho Lục Mặc Thâm nghĩ rằng bà ta đã chấp nhận mối quan hệ giữa hai người họ.

Sáng hôm nay, anh ta đã sự đã nói với bà ta về cuộc hôn nhân với Lâm Thúy Vân.

Mẹ Lục tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

“Dì à, nếu dì có gì muốn nói thì tới đây trước, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Lâm Thúy Vân từ trước tới giờ đều không sợ trời không sợ đất, đột nhiên có cảm giác bất lực khi đối mặt với người phụ nữ này.

Đã có lúc cô ấy nghĩ rằng mình và Lục Mặc Thâm đã đi qua tận cùng đau khổ rồi.

Tuy nhiên, không ngờ lúc này dì Lục lại trực tiếp đến trường đại học Lan Ly lại làm ầm ï lên.

Bà thậm chí còn uy hiếp sẽ nhảy lầu nếu bọn họ không chia tay.

“Không có gì để nói, hiện tại cô gọi điện thoại cho Lục Mặc Thâm đi!”

“Nói cho nó biết cô sẽ chia tay với nó, hơn nữa cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nói”

Khi mẹ Lục nói điều này, bởi vì tâm tình kích loạn nên thân thể đã loạng choạng bên lan can.

Có nguy cơ ngã xuống bất cứ lúc nào rất nguy hiểm.

Lúc này trong đầu Lâm Thúy Vân chỉ có một ý nghĩ, đó là mẹ Lục tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.

Cho dù bà có làm ầm ï như thế nào, cũng không có cách nào cắt đứt quan hệ huyết thống với Lục Mặc Thâm.

Nếu có chuyện gì xảy ra với bà hôm nay, thì nút thắt giữa cô ấy và Lục Mặc Thâm sẽ không bao giờ được tháo gỡ.

“Cháu đồng ý với dì, chỉ cần dì đi xuống, cháu lập tức gọi điện cho Lục Mặc Thâm chia tay anh ấy!”

Lâm Thúy Vân không nói hai lời đã gật đầu đồng ý.

Tô Lam đứng ở cạnh âm thầm lo lắng.

Cô nhanh chóng chạy ra phía sau đám đông và gọi Quan Triều Viễn: “Chồng, hãy nhanh chóng thông báo cho giáo sư Lục rằng mẹ Lục đang ở trên tòa nhà dạy học của trường đại học Lan Ly. Bà ấy muốn nhảy lầu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4875


Chương 4875

Sao lại nói lắm điều nhảm thế?”

Đúng lúc này, Tô Lam, sau khi kết thúc cuộc điện thoại liền chen vào đám đông.

Cô không dám tin nhìn mẹ Lục đang đắc thắng trước mặt mình: “Dì Lục, sao dì có thể làm được điều này?”

“Tại sao tôi không thể như thế này?

Hai người các người thật đúng là vật hợp thành nhóm!”

“Tôi không biết các người đã dùng âm mưu và thủ đoạn gì để khiến hai người đàn ông xuất sắc như vậy bị các cô hút hồn”

“Tôi nói cho cô biết, Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm dễ bị lừa, nhưng tôi không dễ bị lừa như vậy!”

Mẹ Lục chế giễu: “Lâm Thúy Vân, hôm nay cô đã hứa với tôi sẽ chia tay với Mặc Thâm trước mặt rất nhiều người, sau đó cô phải giữ lời hứa không bao giờ gặp lại nó nữa!”

“Nếu cô dám làm trái lời hứa, lần sau tôi sẽ tiếp tục đến Đại học Lan Ly để nhảy lầu!”

“Tôi muốn xem cô còn mặt mũi nào ở lại đây!”

Vừa nói, bà vừa liếc nhìn điện thoại trên tay.

Nhìn thấy rằng phía trên hình nền là bức ảnh Lục Mặc Thâm nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thúy Vân.

Trong lúc tức giận, bà đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất.

“Chiếc điện thoại này là mẫu mới nhất, cũng là do con trai tôi tặng cho cô đúng không? Dù tôi có làm vỡ nó thì nó cũng là vật của con trai tôi.”

Lâm Thúy Vân ánh mắt lóe lên, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu nhặt linh kiện điện thoại di động rơi vãi.

Nói từng lời một, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói: “Dì, chuyện này dì không cần phải lo lắng.”

“Tuy răng nhà họ Lâm của tôi không nổi bật bằng họ Lục của dì, nhưng ở thành phố Ninh Lâm, cũng là một nhà có danh tiếng.”

“Cha mẹ tôi từ nhỏ chưa từng đối xử tệ bạc với tôi vê mặt tiền bạc, dì à, dì thật sự hiểu lầm tôi rồi. Tôi thật sự không có một chút hứng thú nào với tiền của nhà họ Lục của dì chút nào!”

“Hiểu lầm con khỉ! Nếu cô không có hứng thú với tài sản nhà họ Lục của chúng tôi, vậy cô tại sao lại nguyện ý làm vợ bé?”

“Biết rõ là con trai tôi đã đính hôn rồi, còn ngang ngược tiến tới!”

“Tôi thấy rất nhiều phụ nữ không biết xấu hổ như cô! Đừng mơ tưởng lừa dối tôi!”

Thấy mẹ Lục càng lúc càng quá phận, Tô Lam không nhịn được: “Dì à, nghe nói dì đã từng là người nổi tiếng ở kinh đô, hôm nay sao có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy?”

“Nếu chú Lục và Lục Mặc Thâm biết, họ sẽ mất mặt như thế nào dì có biết không?”

“Mất mặt như thế nào, đều là chuyện của gia đình tôi. Liên quan gì đến cô, người ngoài có quan hệ gì, cô mau cút sang một bên!”

“Giáo sư Lục và Thúy Vân yêu nhau chân thành, tôi cũng biết dì đang lo lắng điều gì, nhưng tôi có thể đảm bảo với dì rằng phẩm hạnh của Thúy Vân rất tốt, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với Giáo sư Lục!”

“Dì có bao giờ nghĩ rằng nếu dì ép con trai của dì như thế này, con trai của dì sẽ chỉ càng ngày càng xa dì hay không?”

“Nhưng ngược lại, dì cứ cố gắng mở lòng để hiểu Lâm Thúy Vân, chấp nhận Lâm Thúy Vân, có thể dì sẽ không mất một đứa con trai, nhưng ngược lại có thêm một đứa con gái!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4876


Chương 4876

Những lời nói của Tô Lam như một cái búa nặng nề đập vào trái tim mẹ Lục.

Nó giống như là một bí mật mà bản thân đã giấu kín hàng chục năm trời, đột nhiên bị người ta nói ra hết.

Trong chớp mắt, khuôn mặt của bà hoàn toàn trắng bệch.

Bà dường như phát điên lên và lập tức lao về phía Tô Lam: “Cô nghĩ rằng cô là ai vậy? Cô có tư cách gì mà đánh giá con người của tôi chứ?”

“Lâm Thúy Vân, cô ta là cái thá gì chứ. Cô ta sẽ không bao giờ có thể phá hủy được tình cảm giữa tôi và con trai của tôi.”

Khi nhìn thấy mẹ Lục sắp đánh trúng vào người của Tô Lam.

Thì đột nhiên ở phía sau lưng cô xuất hiện một đôi bàn tay to lớn kéo cô vào lòng.

Tô Lam vẫn còn chưa hết hoảng sợ. Khi cô ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Quan Triều Viễn.

Trong nháy mắt, cả trái tim cô đã bình tĩnh trở lại.

Mẹ Lục đánh hụt vào khoảng trống, khi bà đang sắp ngã xuống đất thì bỗng nhiên có một người vươn tay đỡ được.

Nhưng mà sức lực của người đó quá lớn, nắm chặt lấy cánh tay của bà khiến bà cảm thấy đau đớn.

Mẹ Lục ngẩng đầu lên nhìn thì ngay lập tức bà đối mặt với đôi mắt có vẻ tức giận như đang muốn phun ra lửa của Lục Mặc Thâm: “Mẹ, mẹ chạy đến Đại học Lan Ly để nhảy lầu tự tử chỉ là vì muốn ép con chia tay với Lâm Thúy Vân ư?”

Mẹ Lục bị dáng vẻ tức giận của con trai mình làm cho hoảng sợ.

Bà ấp a ấp úng một lúc, ngay cả một câu nói đầy đủ và hoàn chỉnh cũng không thể nói được: “Không phải, không phải là mẹ ép buộc cô ta, mà là… là chính cô ta đã đồng ý như vậy.”

“Không phải là vừa rồi khi gọi điện cho con thì cô ta đã nói rõ ràng rồi sao?

Cô ta không còn yêu con nữa nên mới chia tay với con.”

Lục Mặc Thâm hít một hơi thật sâu rồi thở dài, anh ta vượn tay kéo bà đến trước mặt mình.

Trong đôi mắt đang kìm nén sự tức giận ấy lóe lên vẻ tuyệt vọng và mệt mỏi rã rời: “Mẹ, con biết chuyện của cha đã gây cho mẹ rất nhiêu tổn thương và đau khổ.”

“Nhưng có thể dẫn đến một cái kết như vậy thì lẽ nào chỉ có mỗi cha là người sai thôi sao?”

“Những năm qua, có bao giờ mẹ tự kiểm điểm lại chính mình chưa?”

“Chỉ cần lúc đầu mẹ thay đổi một chút thì cha con cũng sẽ không rời bỏ mẹ.

“Mẹ đã áp đặt sự oán hận của mình với cha lên người con. Điều này thật sự công bằng với con sao?”

Sau khi nghe những lời này, mẹ Lục lập tức hoàn toàn sững sờ.

Chuyện chồng bà là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời của bà.

Nếu như không phải là bởi vì người đàn ông đó đã thay lòng đổi dạ và phản bội bà thì bà cũng sẽ không bị kích thích quá độ.

Là một người nổi tiếng ở thủ đô, bà đã suy sụp đến mức trở thành một người mất trí và phải đến bệnh viện tâm thần để được khám và điều trị theo định kì.

“Lục Mặc Thâm, bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”

“Hiện tại chỉ vì một người phụ nữ nên ngay cả mẹ ruột của mình sống hay chết thì con cũng không thèm quan tâm đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4877


Chương 4877

“Mẹ là mẹ của con và mẹ thà chết cũng không đồng ý cho con và người phụ nữ mà con yêu ở bên nhau. Nhưng làm sao con có thể ép mẹ đi chết được chứ? Bởi vì mẹ là mẹ của con mà.”

Khi Lục Mặc Thâm nói những lời này, anh ta nhẹ nhàng buông tay của mẹ Lục ra: “Cho nên chỉ cần con chết đi thì chuyện này mới có thể yên ổn được và mẹ cũng mới có thể hài lòng được đúng không?”

Sau khi lạnh lùng nói xong, anh ta quay người và chạy nhanh về phía sân thượng.

Bước chân Lục Mặc Thâm rất kiên định, tốc độ của anh ta càng lúc càng nhanh.

Giống như anh ta đã quyết tâm đi tìm cái chết vậy.

Cảnh tượng này khiến cho mẹ Lục sợ đến mất hồn mất vía.

Bà hét lên một tiếng và lập tức muốn đuổi theo anh ta.

Nhưng Lâm Thúy Vân đang đứng ở bên cạnh lại phản ứng nhanh hơn.

Cô ấy lao đến cực nhanh, ôm chặt lấy eo của Lục Mặc Thâm và hét lớn lên: “Đừng mà, anh đừng làm như vậy.”

Nhưng trong chớp mắt, cô ấy đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Mặc Thâm truyền đến từ trên đầu của mình: “Thúy Vân, em có tin anh không?”

Lâm Thúy Vân sửng sốt. Khi cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong mắt của anh ta lộ ra vẻ kiên định.

Giống như là phản xạ có điều kiện, cô ấy lập tức gật đầu: “Em tin anh.”

“Vậy thì em ôm anh chặt vào.”

Lục Mặc Thâm xoay người và ôm Lâm Thúy Vân, rồi nhảy xuống mà không có chút do dự nào.

Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai giống như tiếng bom nổ vang khắp cả sân trường.

Trước khi bọn họ nhảy xuống, Quan Triều Viễn phản ứng nhanh hơn mà che mắt Tô Lam lại và ấn đầu cô vào trong lòng của mình.

Còn mẹ Lục thì đã tận mắt chứng kiến cảnh con trai mình nhảy xuống từ một tòa nhà cao ba mươi tầng.

Bà lập tức vô cùng hoảng sợ hét lên một tiếng, hai mắt tối sầm lại, cả người mềm nhữn mà ngã xuống đất.

Ở cửa phòng bệnh trong khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm.

Cả người mẹ Lục run rẩy dựa vào ghế.

Cho đến khi đèn của phòng phẫu thuật hoàn toàn tối đi thì bà đột nhiên đứng dậy.

Khi cửa được mở ra, hai người Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân nằm trên giường bệnh, và họ lần lượt được đẩy ra ngoài.

Tần Tấn Tài đeo khẩu trang và đi theo ở phía sau bọn họ.

Sau khi biết con trai của mình đã nhảy lầu, ngay lập tức, cha Lục cũng vội chạy đến.

Đây là lần đầu tiên Tô Lam nhìn thấy cha của Lục Mặc Thâm, ông ấy rất anh Viễnvà lịch lãm.

Cho dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng ông ấy vẫn có phong thái ung dung như cũ.

Và mặc dù năm tháng đã để lại một số dấu vết trên khuôn mặt của ông ấy, nhưng cô vẫn có thể hình dung ra được vẻ ngoài điển trai của ông ấy khi còn trẻ.

“Trưởng khoa Tần, tình trạng con trai của tôi thế nào rồi?”

Mẹ Lục vô cùng nóng nảy mà chạy tới.

Tần Tấn Tài còn chưa kịp nói cái gì thì cha Lục đã lên tiếng trước: “Đây có phải là kết quả mà bà muốn không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4878


Chương 4878

Nói xong, ông ấy nhìn thoáng qua Quan Triều Viễn và những người khác đang đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật: “Có phải là bà muốn con trai của mình chết đi thì bà mới đồng ý từ bỏ ý định của mình?”

Khi bị cha Lục quát mắng một cách không thương tiếc như vậy, ngay lập tức, nước mắt của mẹ Lục không ngừng tuôn rơi.

Bà “Oa” một tiếng mà bật khóc nức nở, hoàn toàn không để ý đến hình tượng cá nhân của mình mà nhào cả người lên trên giường của Lục Mặc Thâm.

Tay của bà run rẩy, muốn chạm vào con trai mình, nhưng rồi lại không dám chạm vào anh ta, bà rất sợ rằng bản thân sẽ không cẩn thận mà đụng phải chỗ đau của anh ta: “Con trai, con trai ngoan, chỉ cần con tỉnh lại thì mẹ sẽ để con thoải mái muốn làm gì thì làm.”

“Không phải là con đã nói muốn kết hôn với Lâm Thúy Vân sao? Mẹ đồng ý với con, cái gì mẹ cũng đồng ý với con.”

“Nhà chúng ta sẽ cưới hỏi đàng hoàng và đưa cô ta vào cửa. Chỉ cần con tỉnh lại, mẹ chỉ muốn con tỉnh lại thôi mà con trai.”

Nhìn thấy dáng vẻ mẹ Lục khóc lóc thảm thiết, cha Lục nhìn về phía y tá và dặn dò: “Cô đưa hai người bọn họ vào phòng bệnh đi và đừng để cho người khác làm phiền bọn họ.”

“Người khác” trong lời nói của cha Lục đương nhiên là đang chỉ đến dì Lục.

Vì vậy, khi Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân bị đẩy vào phòng bệnh cao cấp.

Thì ngoài trừ mẹ Lục ra, Quan Triều Viễn, Tần Tấn Tài và Tô Lam đều đi theo vào phòng.

Với một tiếng “lách cách”, cửa phòng đã bị khóa lại.

Cha Lục thậm chí còn nhấn chốt khóa trái cửa.

Ông ấy quay người lại, yên lặng cởi đôi dép lê trên chân của mình ra và cầm chặt trong lòng bàn tay của mình.

Sau đó ông ấy đi đến bên cạnh giường bệnh, không nói lời nào và hung hăng đánh vào cái trán của Lục Mặc Thâm.

“Thằng nhóc thối tha, thằng nhóc hư hỏng này, mày làm như thế để khiến cha sợ hãi sao? Mày nhìn cho rõ, hôm nay cha sẽ đánh chết mày ở đây.”

Sau khi đánh mấy cái dép, Lục Mặc Thâm vừa mới còn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh thì ngay lập tức ngồi dậy.

Lúc này, anh ta vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân và bắt đầu chạy bán sống bán chết: “Ông già, ông có thể cho con chút thể diện có được không?”

Cha Lục bị chọc cho tức giận nhưng cuối cùng vần là bị Tô Lam giữ lại.

Lúc này, ông mới dừng tay.

“Bình thường mày cũng không làm những chuyện như vậy, nhưng lần này mày đã trưởng thành và có tiến bộ rồi đấy.

Cha Lục ném thật mạnh đôi dép xuống đất, thở hổn hển và ngồi xuống ở bên cạnh.

| Trong suy nghĩ của Tô Lam, Lục Mặc Thâm luôn có một hình tượng điềm tĩnh và chín chắn.

Nhưng sau khi cha Lục xuất hiện ở đây, Tô Lam mới phát hiện ra rằng giáo sư Lục cũng có một mặt như vậy.

Lục Mặc Thâm có chút lúng túng mà sờ mũi, sau đó anh ta bước ra từ phía sau Quan Triều Viễn: “Cha, cha cũng biết tính cách của mẹ con là như thế nào rồi mà. Nếu như con không dùng cách này để giải quyết tận gốc thì bà ấy sẽ lại chạy tới đại học Lan Ly để nhảy lầu. Lúc đấy thì con phải làm gì bây giờ?”

Những lời nói này làm cho cha Lục cảm thấy sững sờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4879


Chương 4879

“Cũng may là lần này mày không bị thương chỗ nào cả, nếu như mày xảy ra chuyện gì thì…’ Ông ấy làm thế nào cũng không thể nói được những câu tiếp theo nữa.

Lục Mặc Thâm biết rằng việc anh ta nhảy lẩu chắc chắn sẽ làm bọn họ sợ hãi.

Nhưng trước khi anh ta hành động thì anh ta đã nhờ Quan Triều Viễn và những người khác sắp xếp xong hết rồi.

Ở tầng dưới có đệm hơi rất dày và trên người anh ta cũng được lắp đặt các biện pháp bảo hộ để đảm bảo sẽ không xảy ra bất cứ sự cố nào.

Dù sao anh ta định ôm Lâm Thúy Vân và nhảy xuống cùng nhau.

Cho nên anh ta không thể để cô ấy xảy ra tai nạn gì được.

Vẻ mặt của Lục Mặc Thâm dần dần trở nên bình tĩnh: “Con hứa với bố rằng cho dù lần sau có bất cứ chuyện gì xảy ra thì con sẽ không tiếp tục làm loại chuyện này nữa.”

Lúc này, Lâm Thúy Vân cũng ngồi dậy.

Cơ thể của cô ấy rất gầy, khi nhảy xuống, bởi vì có một lực quán tính quá lớn tác động vào nên cô đã bị hôn mê bất tỉnh.

Vừa rồi cô ấy đã được kiểm tra, và cơ thể của cô ấy không có bị thương ở đâu cả.

Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa Lục Mặc Thâm và bố của anh ta, cô ấy đứng dậy khỏi giường: “Chú Lục, cháu xin lỗi, nguyên nhân khiến cho chuyện này xảy ra là do cháu nên chú đừng măng anh ấy nữa/’ Cha Lục ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Thúy Vân.

Cô gái này rất xinh đẹp.

Trước đó, chuyện này rõ ràng chính là mẹ của Lục Mặc Thâm cố tình đi gây SỰ.

Nhưng việc đầu tiên cô gái này làm sau khi thức dậy là xin lỗi ông ấy.

Cho đến bây giờ, cha Lục luôn tin tưởng vào ánh mắt của con trai mình.

Ít ra người phụ nữ do chính tay anh lựa chọn, phẩm hạnh chắc chắn sẽ không xấu xa.

“Bỏ đi bỏ đi, chú không có ý trách hai đứa, chỉ là vừa nấy hơi lo lắng, cho nên mới tức giận ra tay.”

“Nhưng trải qua lần này, e là dì Lục của hai đứa cũng sẽ không giở được trò gì nữa đâu, hai đứa nên yên tâm mới phải.”

Ánh mắt Lục Mặc Thâm hơi sáng lên: ‘Cha, ý của cha là, cha đồng ý rồi sao?”

Ông Lục liếc nhìn anh ta: “Cha có nói thế sao?”

Sắc mặt Lục Mặc Thâm hơi cứng đờ.

Đôi mắt sáng ngời của Lâm Thúy Vân cũng dần trở nên mờ đi.

Nhưng mà trước khi ra ngoài, ông Lục còn nói thêm một câu: “Trước giờ cha chưa từng phản đối.”

“mu Sau khi nghe được câu này, khóe miệng Lục Mặc Thâm khẽ giật giật, anh †a xoay người đi đến bên cạnh Lâm Thúy Vân, ôm cô ấy vào lòng.

Tô Lam ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn, bất mãn nhìn Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, anh lại chơi chiêu này với chúng tôi!”

“Vừa rồi tôi còn tưởng anh muốn nhảy lầu ở đây thật chứ, đúng là dọa người ta chết khiếp!”

Khóe miệng Lục Mặc Thâm khế giật, anh ta không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Lâm Thúy Vân.

Nhưng ánh mắt đầy trìu mến đó lại khiến Lâm Thúy Vân cảm thấy mặt đỏ tía tai một cách kỳ lạ.

Quan Triều Viễn và Tần Tấn Tài nhìn nhau, biết thời gian còn lại nên để dành cho hai người bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4880


Chương 4880

“Các người nằm ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày, đến lúc đó chúng tôi đợi uống rượu mừng của các người!”

Tần Tấn Tài mỉm cười vẫy tay rồi đi theo mấy người Quan Triều Viễn rời khỏi đó.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân.

Anh ta dụi đầu vào cổ Lâm Thúy Vân, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người cô ấy: “Lâm Thúy Vân, cho dù sau này có gặp phải chuyện gì, cũng không được phép nói chia tay với anh như khi nấy, có hiểu không?”

Khi nấy nhận được cuộc gọi của Lâm Thúy Vân, cho dù biết cô ấy bị ép bất lực sẽ nói ra những lời đó, nhưng Lục Mặc Thâm vấn cảm thấy bản thân không thể kiềm chế được, lòng đau như cắt.

Lâm Thúy Vân lắc đầu nói: “Em đồng ý với anh, sau này cho dù người khác có cầm dao kề vào cổ em, em cũng sẽ không rời xa anh.”

“Ừm, ngoan…” Lục Mặc Thâm cúi đầu hôn cô.

Từ sau khi hai người dùng khổ nhục kế, tình yêu của Lục Mặc Thâm có thể nói là bớt đi một chướng ngại nặng nề.

Tuy nói bà Lục vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, nhưng sau khi trải qua vụ việc nhảy lầu kinh hãi lần này, bà ta cũng đành phải tạm thời im lặng.

Lục Mặc Thâm như được mở đường tiến tới, ngày thường lúc đi dạy, ánh mắt khóe mi đều là ý cười và sự thỏa mãn.

Sau bữa tụ hợp, Tô Lam nhìn hai người bọn họ ngọt ngào giống như vừa rơi vào hủ mật, không khỏi thở dài: “Tình cảm hai người bọn họ thật tốt!”

Quan Triều Viễn ở một bên có hơi sững sờ khi nghe thấy lời này.

Anh đưa cánh gà đã nướng xong cho vào bát của Tô Lam, ra vẻ mờ ám nói: ‘Ý của em là tình cảm của chúng ta không tốt sao? Nếu không tại sao đi ghen tị với người ta làm gì?”

Tô Lam lập tức nghe được sự khó chịu trong lòng của Quan Triều Viễn qua câu nói đó.

Cô vội quay đầu lại và hôn lên má anh: “Sao lại có chuyện đó! Cho dù tình cảm hai người bọn họ tốt thật, cũng không bằng hai người chúng ta kề vai sát cánh, uyên ương quấn quýt.”

Ngay khi Tô Lam sắp buồn nôn vì câu nói đó của mình thì cô nhìn thấy Quan Triều Viễn hình như đang cảm thấy rất là hài lòng.

Thậm chí anh còn gắp thêm cho cô hai miếng thịt, coi như là phần thưởng.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà Quan Triều Viễn đã kéo cô dậy, anh đưa cô đến một cửa hàng trang sức thuộc tập đoàn Quan thị, bên trong toàn là trang sức rực rỡ đủ loại, Tô Lam hiếu kỳ hỏi: “Ông xã, anh dẫn em đến đây làm gì?”

“Đến phố trang sức, đương nhiên là để mua đồ rồi!”

Trong lúc trò chuyện, hai người đi đến trước một quầy hàng.

Sau khi nhìn thấy Quan Triều Viễn, nhân bán hàng lập tức tỏ ra vô cùng cung kính, trên mặt cũng tươi cười nhiều hơn: “Cậu Lệ, cậu tới rồi?”

Quan Triều Viễn gật đầu, ánh mắt vẫn điềm nhiên: “Thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”

Cô nhân viên bán hàng nhanh chóng gật đầu, cô ta vừa lấy nó ra vừa giải thích: “Bởi vì nó đã được gửi đến nhà thiết kế chính ở Paris đắt làm thủ công, cho nên mất nhiều thời gian hơn một chút.”

Nói rồi, cô ta lấy hộp quà được gói lại rất tinh tế đặt lên mặt bàn.

“Thử xem!” Quan Triều Viễn nói với Tô Lam.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4881


Chương 4881

“Là tặng cho em sao?” Tô Lam liếc nhìn những chiếc nhẫn kim cương, vòng cổ và vòng tay khác trong quầy, phát hiện không có cái nào thấp hơn ba trăm triệu, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cẩn thận bóc một góc của cái túi ra.

Thoáng chốc nhìn thấy nhãn hiệu †reo bên cạnh, bản thân cô giống như bị hoa mắt, dường như cô nhìn thấy tận mười số không!

Ba mươi tỷ?

Sau khi nhận ra giá của món đồ này, tay Tô Lam gần như không thể cầm chắc, cô đang định ngẩng đầu lên nói gì đó, Quan Triều Viễn đã kéo cô đi ra ngoài.

Sau khi lên xe, Tô Lam mới sốt ruột nói: “Thứ này có đắt quá không, ông xã, anh…”

Cô còn chưa nói xong, đôi mắt đẹp của Quan Triều Viễn đột nhiên nheo lại một cách nguy hiểm. Anh nhìn về phía Tô Lam: “Thế thì sao?”

Tô Lam vốn dĩ muốn nói, ngày thường cô đi làm đều tương đối đơn giản khiêm tốn, đeo trang sức đắt tiền như vậy lên người đi ra ngoài cũng không mấy an toàn, để ở nhà thì thật quá lãng phí.

Cho nên suy nghĩ của cô lúc này chính là, muốn trả lại nó?

Nhưng cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Quan Triều Viễn, dường như nếu cô dám nói một chữ không, anh sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống cô ngay.

Tô Lam giật giật khóe miệng: “Em rất thích.”

Nhìn thấy bảo bối của mình phản ứng nhanh như thế, biểu cảm trên mặt Quan Triều Viễn cũng dịu lại được một chút, anh nhấch môi nói: “Thích thì tốt, mở ra xem thử đi.”

Tô Lam gật đầu rồi mở chiếc hộp được gói ghém rất tinh xảo ra. Một chiếc nhãn kim cương sáng chói đập vào mắt.

Đây là chiếc nhẫn kim cương đẳng cấp năm caral Cho dù là trong buồng xe hơi tối mù nó cũng có thể phát sáng rực rỡ.

Người ngoài ngành vừa nhìn thấy cũng biết thứ này có giá trị không hề nhỏ.

Bởi vì nó được làm bằng thủ công đặc biệt, khiến viên kim cương chẳng những không rườm rà, ngược lại còn vô cùng tỉnh xảo bắt mắt.

Tô Lam cẩn thận đeo nó vào ngón tay thon dài của mình, tay cô trông rất hợp với chiếc nhãn này.

“Trông rất hợp với em đấy.” Quan Triều Viễn nhìn qua một lần, rất hài lòng với sự lựa chọn của bản thân.

Còn Tô Lam thì cắn môi cả nửa ngày mới chịu thốt ra một câu. “Ông xã, cảm ơn anh”“

Thành thật mà nói, so với đầu tư một khoản tiền lớn vào chiếc nhẫn này, thì sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ và bao dung của Quan Triều Viễn mới là thứ khiến cô cảm động nhất.

Cho dù có một ngày, anh mất đi thể diện và xuất thân như hôm nay, Tô Lam cũng sẽ mãi mãi không rời xa anh.

“Được rồi, không cần quá cảm động, lát nữa anh đưa em đến một nơi.”

Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam đang cẩn thận vuốt ve chiếc nhân kim cương, biết cô thật sự thích nó, khóe môi anh bất giác nhếch lên.

Tô Lam bị thu hút sự chú ý, cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi: “Chúng †a định đi đâu?”

“Lục Mặc Thâm nói có tin tốt cần thông báo.”

Khi Tô Lam nghe thấy hai từ ‘tin tốt”, lập tức phản ứng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4882


Chương 4882

Cô háo hức bắt đầu suy đoán: “Chẳng lẽ hai người bọn họ cuối cùng | cũng định ngày kết hôn rồi sao?”

“Qua đó rồi biết.”

Bọn họ đến một nơi riêng tư mà mấy anh em thường xuyên tụ họp ở đấy.

Tô Lam vừa bước ra khỏi thang máy, từ xa xa đã trông thấy Lâm Thúy Vân đang chuẩn bị đứng lên thì bị Lục Mặc Thâm ấn ngồi xuống.

Anh ta trông có vẻ lo lắng, chăm sóc cô ấy bằng mọi cách có thể.

Còn Lâm Thúy Vân thì vẻ mặt rất là bất lực “Thúy Vân, cậu làm sao vậy? Có phải cảm thấy trong người không khỏe không?” Sau khi Tô Lam nhìn thấy cảnh đó, thì lo lắng chạy tới hỏi.

Lâm Thúy Vân lắc đầu, cô ấy định mở miệng nói, nhưng bị Lục Mặc Thâm cắt ngang.

Anh ta đẩy Quan Triều Viễn, Tô Lam cùng Tần Tấn Tài đến vị trí ngồi của họ: “Mọi người đã đến đông đủ rồi, thế †ôi có một chuyện quan trọng cần phải thông báo đây.”

Lục Mặc Thâm hiếm khi nghiêm túc như vậy, xem ra chuyện này thật sự rất quan trọng rồi.

Tô Lam có hơi lo lắng, quay lại nhìn Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn lại dịu dàng xoa xoa đầu cô, tỏ ý bảo cô không cần suy nghĩ nhiều.

“Đám cưới của tôi và Lâm Thúy Vân sẽ tổ chức sau một tháng nữa!”

Lục Mặc Thâm vừa dứt lời, Tô Lam đã nhảy cẵng lên vì vui mừng.

“Thúy Vân, là thật sao? Cậu thật sự sắp kết hôn rồi?”

“Tốt quá, tớ đều đã có ba đứa rồi, nếu cậu cứ tiếp tục kéo dài như thế, tớ sẽ không làm nữa đâu!”

Tô Lam vẻ mặt đầy kinh ngạc chạy đến bên cạnh Lâm Thúy Vân, muốn ôm cô ấy lăn vòng vòng.

Nhưng cô vẫn chưa đến được chỗ Lâm Thúy Lâm, thì đã bị Lục Mặc Thâm túm lấy cổ áo: ‘Cẩn thận, lỡ đụng phải cô ấy thì phải làm sao?”

Tô Lam bất lực cau mày lại.

Bình thường cô và Lâm Thúy Vân cũng đều như thế này mài Mãi đến lúc này, Lục Mặc Thâm mới hắng giọng: “Chuyện thứ hai là cô ấy đang mang thai.”

“Có thai rồi?”

Tô Lam quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân với bộ mặt khó tin, ánh mắt cô từ từ hạ xuống, dừng lại ở phần bụng dưới vẫn còn rất phẳng của cô ấy.

Cô lập tức đưa tay che miệng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đến nỗi hai mắt cũng đỏ hoe: “Thúy Vân, là thật sao?”

Gương mặt của Lâm Thúy Vân hiếm khi lộ ra biểu cảm ngại ngùng: “Hôm qua bọn tớ đến bệnh viện kiểm tra rồi, chắc là không sai đâu.”

“Thế thì tốt quát”

Bởi vì hôm nay quá vui, nên Lục Mặc Thâm không khống chế được uống thêm với mấy người Quan Triều Viễn và Tần Tấn Tài mấy ly.

Còn Tô Lam thì cùng Lâm Thúy Vân đi dạo trong vườn.

Nhìn thấy Tô Lam cẩn thận bước tới dìu mình, Lâm Thúy Vân không nhịn được cười: “Tô Lam, cậu cũng đã sinh hai đứa rồi, sao cũng giống như Lục Mặc Thâm thế, có cân khoa trương vậy không!”

“Đứa bé trong bụng mình bây giờ chưa chắc nhỏ bằng hạt vừng nữa làI”

‘Ây da, mình hiểu những lời cậu nói!

Nhưng ba tháng đầu là quan trọng nhất, phải cận thận hơn nữa cậu có biết không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom