Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4799


Chương 4799

Vu Thắng Nam nhìn thái độ nghiêm túc và không dao động của Tô Lam và Mộ Mãn Loan thì trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ thật sự không phải là do Mộ Mãn Loan làm?

Nhưng nếu như không phải là Mộ Mẫn Loan thì vì sao Diệp Hân Nguy đột nhiên phát điên rồi đi tấn công Mộ Mẫn Loan chứ?

“Cho dù các cô không báo cảnh sát tôi cũng sẽ gọi điện báo.”

“Chuyện này tôi phải điều tra ra cho băng được, tuyệt đối sẽ không để kẻ hại Hân Nguy ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Lúc Vu Thắng Nam nói những câu này thì ánh mắt của bà ta vẫn nhìn chăm chằm vào Mộ Mẫn Loan. Dường như bà ta muốn nhìn ra cảm xúc khác lạ gì đó từ trên vẻ mặt của cô ấy.

Nhưng từ đầu tới cuối vẻ mặt của Mộ Mãn Loan chưa từng thay đổi, thậm chí còn chẳng để lộ ra chút xíu hoảng hốt lo sợ nào.

Đôi mắt của Mộ Mẫn Loan lại vô cùng bình thản, dường như còn chất chứa sự thất vọng.

Ngay lúc mấy người bọn họ đang giằng co thì đột nhiên bên ngoài phòng nghỉ vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Mọi người quay lại nhìn thì thấy đó là Hy Đào, trợ lý của Diệp Hân Nguy đang chạy vào với vẻ hoảng hốt: “Tổng thanh tra Vu, tổng thanh tra Vu. Không tốt rồi, chị Hân Nguy đã xảy ra chuyện rồi.”

“Cô nói cái gì cơ?” Vu Thắng Nam vừa nghe nói Diệp Hân Nguy xảy ra chuyện thì vẻ mặt bà ta trở nên trái nhợt.

Bà ta đẩy Hy Đào ra rồi loạng choạng đi ra ngoài.

Hy Đào đang chuẩn bị quay người chạy theo thì lại bị Tô Lam kéo lại: “Diệp Hân Nguy xảy ra chuyện gì?”

Hy Đào nhìn hai người các cô với ánh mắt trốn tránh chột dạ rồi nói lắp bắp: “Tôi cũng không biết nữa.”

Hy Đào nói xong rồi trực tiếp tránh khỏi tay của Tô Lam, chạy vọt ra ngoài.

Tô Lam quay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan một cái.

Bởi vì hai người các cô đều có thể nhận ra sự hoảng hốt và chột dạ chợt lóe lên trong đôi mắt của Hy Đào.

Chắc chắn là Hy Đào khẳng định có.

Thế là hai người vội vàng đuổi theo.

Trong rạp hát lớn như thế chỉ còn lại mấy người nhân viên công tác và Diệp Hân Nguy.

Khi hai người Tô Lam chạy tới dưới sân khấu thì Vu Thắng Nam đang quỳ trên đất rồi ôm Diệp Hân Nguy mà hét lên: “Hân Nguy, con sao thế? Hân Nguy?”

Nhưng Diệp Hân Nguy như là đã mất đi lý trí rồi, cô ta rất cáu kỉnh.

Ba bốn người cùng nhau đè cô ta xuống mới có thể khống chế được cô ta.

“Xe cứu thương đâu? Mau gọi xe cứu thương đi.” Vu Thắng Nam hét lên.

Thẩm Thiên Nhật đứng ở bên cạnh, ông ta cũng đang rất lo lắng: “Đã gọi xe cứu thương rồi nhưng bởi vì lúc nấy xuất hiện hôn loạn, hơn nữa lượng khán giả ra về vô cùng lớn nên các đường xung quanh đều bị tắc đường cả rồi, xe cứu thương phải một lát nữa mới tới được.”

“Tại sao có thể như vậy chứ? Nếu như không tới, xảy ra vấn đề gì thì sao bây giờ?”

Vu Thắng Nam lo lắng tới sắp điên.

Bởi vì ngay lúc này, Diệp Hân Nguy nằm trong ngực bà ta đã bắt đầu sùi bọt mép, cả người cô ta run rẩy không ngừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4800


Chương 4800

Nhìn rất đáng sợ.

“Tránh ra, các người mau tránh ra”

Khi Tô Lam nhìn thấy cảnh này thì vội vàng chạy tới, nhưng cô còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị Vu Thắng Nam dùng một tay ngăn lại.

Trong đôi mắt của bà ta tràn ngập sự không tin tưởng và tức giận.

“Tô Lam cô muốn làm cái gì hả?

Đã đến nước này rồi mà chẳng lẽ cô còn muốn bỏ đá xuống giếng ư?”

Tô Lam bị những gì Vu Thắng Nam nói khiến cho tức tới bật cười lên.

Cô nhìn chằm chằm Diệp Hân Nguy với ánh mắt lạnh lùng rồi nói: ‘Tổng thanh tra Vu, bà vừa về nước nên có lẽ còn chưa biết, trước khi tôi đổi nghề thì tôi đã từng là một bác sĩ.”

“Vừa rồi bà cũng đã nghe đạo diễn Thẩm nói rồi đó, đợi xe cứu thương tới đây sợ rằng phải mất cả tiếng đồng hồ.”

“Nếu như tiếp tục dây dưa làm tốn thời gian, xảy ra chuyện gì thì bà cũng đừng có mà hối hận.”

Những gì Tô Lam nói khiến cho Vu Thắng Nam ngây ngẩn cả người.

Bà ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Thiên Nhật theo bản năng thì thấy ông ta gật đầu.

Lúc này, Đỗ Thanh Sở cũng đi lên giải thích: “Tổng thanh tra Vu, tôi và anh trai của Tô Lam là bạn cùng lớp của nhau nên tôi biết rất rõ. Trước khi cô ấy đổi nghề chẳng những là một bác sĩ mà còn là bác sĩ tốt nghiệp đại học Lan Ly.”

Nói những thứ khác có lẽ Vu Thắng Nam sẽ không biết nhưng vừa nghe thấy đại học Lan Ly thì bà ta đã thở phào một hơi.

Dù sao thì đại học Lan Ly nổi tiếng là trường y dược giỏi nhất nước, thậm chí còn nổi tiếng ở nước ngoài.

Vu Thăng Nam cắn chặt môi.

Thẩm Thiên Nhật không muốn lại tiếp tục tốn thời gian nên đỡ bà ta ra ngoài.

Tô Lam đi tới rồi quỳ một chân trên đất.

Đầu tiên cô dùng một vật cứng để Diệp Hân Nguy cắn lấy, phòng ngừa cô †a căn trúng lưỡi của mình.

Sau đó cô lại cẩn thận kiểm tra cơ thể của Diệp Hân Nguy một lần.

Tô Lam quay đầu nhìn về phía Đỗ Thanh Sở rồi hỏi: “Trước khi cô ta lên sân khấu biểu diễn có ăn uống gì không?”

Đỗ Thanh Sở lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết. Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã phản ứng lại được rồi chỉ về phía Hy Đào đang nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh: “Hy Đào, cô là trợ lý của Diệp Hân Nguy, một ngày hai mươi bốn tiếng thì có hai mươi ba tiếng cô đi theo cô ta rồi. Tình hình của cô ta cô phải hiểu rõ hơn ai hết mới đúng. Cô mau nói đi.”

Hy Đào đột nhiên bị gọi nên nên có hơi giật nảy mình.

Cô ta nhìn về phía Tô Lam với vẻ hốt hoảng, rồi vội vàng lắc đầu: “Không có, vì để cho không có bất kỳ điều gì bất ngờ xảy ra nên hai tiếng trước khi lên sân khấu chị Hân Nguy đều không ăn uống gì cả.”

Tô Lam nhìn Hy Đào một cái rồi đưa tay sờ vào bụng của Diệp Hân Nguy. Cô phát hiện phần bụng của cô ta đúng là rất trống, nói cách khác Hy Đào không có nói sai.

Vu Thăng Nam đứng bên cạnh nhìn thấy động tác của Tô Lam thì càng thêm sốt ruột.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4801


Chương 4801

“Cô nhanh tay nhanh chân lên, tranh thủ thời gian cứu người đi.”

Tô Lam không thèm để ý tới bà †a mà quay đầu nhìn vê Hy Đào thêm một lần nữa: “Cô ta không ăn không uống gì thì có tiêm cái gì hay không?”

Vu Thắng Nam nghe vậy thì trở mặt ngay lập tức.

“Cô nói thế là có ý gì? Bây giờ Hân Nguy đã trở nên như thế này, cô còn không quên muốn dội nước bẩn lên người con bé à? Có phải là cô đã độc ác quá rồi hay không?”

Tô Lam vẫn luôn không thèm để ý tới bà ta nhưng dường như lần này cô có chút mất kiên nhẫn.

Cô quay đầu nhìn về phía Vu Thắng Nam với ánh mắt vô cùng sắc bén: “Tổng thanh tra Vu, Mộ Mẫn Loan là học †rò cưng của bà, từng được bà giúp đỡ nên có thể chịu đựng những gì bà nói.”

“Nhưng tôi và bà chẳng có quan hệ gì cả. Nếu như bà lại tiếp tục nói hươu nói vượn như thế này nữa thì tôi sẽ không khám nữa đâu.”

Vu Thắng Nam bị nói một tràng thì cuối cùng cũng đã im lặng lại.

Bà ta tóm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Nhật rồi nghiến chặt răng của mình, không dám nói thêm lời nào.

Vu Thăng Nam chỉ có thể nhìn chăm chằm Diệp Hân Nguy rồi chảy nước mắt trong đau lòng.

Hy Đào bị hỏi như thế thì vẻ mặt của cô ta trở nên bối rối trong nháy mắt.

Cô ta nhìn trái nhìn phải một phen, do dự một lúc lâu mới lắc đầu: “Tôi không biết…”

Tô Lam không nói gì mà ngẩng đầu gọi mấy nam nhân viên công tác tới.

Đầu tiên cô để cho bọn họ đè tay chân của Diệp Hân Nguy lại sau đó mình thì vén tay áo lên kiểm tra.

Hai phút sau thì Tô Lam phát hiện ở vị trí khớp nối khuỷu tay phải của Diệp Hân Nguy có một chấm rất đỏ rất nhỏ.

Nếu như Tô Lam không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp thì chỉ sợ rằng cô sẽ không thể nào phát hiện răng đây là vết châm kim một cách dễ dàng như thế được.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hy Đào, cô phát hiện từ nấy tới giờ Hy Đào đều nhìn cúi đầu nhìn chằm chăm xuống đất với vẻ lo lắng.

Nhất là khi cô ta nhận ra Tô Lam đã phát hiện chấm đỏ kia thì sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hy Đào căng thẳng tới nỗi run cả lên.

Tô Lam thấy cô ta phản ứng như thế thì trong lòng cô đã có kết luận sơ bộ.

Cô từ từ đứng lên rồi quay người lại, đi về phía Hy Đào.

Hy Đào thấy càng ngày Tô Lam càng đi tới gần mình, ánh mắt của cô thì nhìn chăm chằm mình với vẻ lạnh lùng, cô ta cảm giác như máu trong người mình đang đông lại.

“Hy Đào, bây giờ phản ứng của Diệp Hân Nguy rõ ràng là đã dùng thuốc quá liều nên mới sốc thuốc mà sùi bọt mép.”

“Nếu như cô không nói cho tôi biết là cô ta đã dùng quá liều loại thuốc nào thì tới lúc xảy ra chuyện, để tôi xem xem cô có gánh chịu được tránh nhiệm này hay không.”

Những gì Tô Lam nói khiến cho Hy Đào sợ tới nối lùi về phía sau vài bước.

Cho tới khi chân cô ta va vào ghế thì mới ngã phịch xuống ghế.

Thẩm Thiên Nhật nghe Tô Lam nói thế thì nhíu mày. | “Cô Tô, cô nói vậy là có ý gì?”

Tô Lam giải thích: “Chính là ý trên mặt chứ! Trên cánh tay phải của cô Diệp Hân Nguy đây có một lỗ kim không lớn lắm, người bình thường rất khó mà phát hiện ra được. Điều này đủ để chứng minh cô ta không phải là bị ép buộc mà là tự nguyện.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4802


Chương 4802

“Hơn nữa dựa vào trình độ khép lại của vết kim thì có thể phân biệt ra được vết kim này xuất hiện cách đây hơn một tiếng đồng hồ.”

Hy Đào cắn chặt môi dưới mà run lẩy bẩy, cô ta không dám nói thêm điều gì.

Bởi vì trong đầu cô ta vẫn còn vang lên tiếng dặn dò của Diệp Hân Nguy.

Chuyện tiêm thuốc kích thích này tuyệt đối không được để cho bất cứ ai biết.

Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật cũng không được!

Bây giờ Hy Đào căn chặt răng không chịu nói, ra vẻ heo chết không sợ nước SÔI.

Tô Lam lại nói thêm một câu: “Cô không nói cũng không sao hết, nhưng dựa theo dấu hiệu phát tác của cô ta là có thể nhận ra được tác dụng phụ của thuốc cô ta dùng là rất nghiêm trọng. Còn gần một tiếng nữa xe cứu thương mới có thể tới, nhưng tôi thấy cô ta cùng lắm là có thể chịu đựng được thêm hai mươi phút mà thôi.”

“Nếu như cô không nói thì sẽ lãng phí hai mươi phút quý giá này, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì cô chính là kẻ cầm đầu!”

“Một mạng người, cô cảm thấy mình sẽ bị phán tù bao nhiêu năm đây?

Chuẩn bị tinh thần tù mọt gông đi!”

Từng câu từng chữ Tô Lam nói như một cái búa gõ thẳng vào trái tim của Hy Đào.

Cũng đánh vỡ phòng tuyết tâm lý cuối cùng trong lòng cô ta.

Bỗng nhiên Hy Đào ôm lấy mặt mình rồi khóc lên: “Chuyện này không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi.”

“Là chị Hân Ngữ vì muốn duy trì trạng thái tốt nhất của mình nên đã mua một số thuốc có thể khiến cho đầu óc và cơ thể duy trì trạng thái hưng phấn nhất từ nước ngoài về.”

“Chị ấy lo lắng lần biểu diễn này xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn cho nên đã dùng gấp hai liều thuốc, cũng không ngờ rằng tác dụng phụ của nó lại lớn đến thế. Chuyện này không liên quan tới tôi, thật sự không liên quan tới tôi mà.”

Hy Đào đau khổ mà ngồi xổm xuống đất “Tôi… tôi chỉ phụ trách liên lạc với người bán thuốc ở nước ngoài mà thôi, ngay cả chuyện tiêm thuốc cũng là do chị Hân Ngữ tự làm.”

Vu Thăng Nam nghe xong những gì Hy Đào nói thì vô cùng hoảng hốt, chân bà ta như nhữn ra.

Nếu như không phải là Thẩm Thiên Nhật nhanh tay lẹ mắt đỡ bà ta thì sợ rằng bà ta sẽ ngã oạch ra đất.

Tại sao lại như vậy chứ, không thể như thế được!

Dùng thuốc kích thích là điều cấm ky trong giới nghệ sĩ.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì cho dù có Thẩm Thiên Nhật và mình bưng bít thì sợ răng Diệp Hân Nguy cũng không thể tiếp tục làm diễn viên nữa.

Vu Thăng Nam nghĩ tới đây thì chạy tới trước mặt Hy Đào rồi giáng cho bà †a một cái tát.

“Cô còn dám nói hươu nói vượn, đã tới lúc quan trọng như thế này rồi mà cô còn dám đổ tội cho con bé.”

Cái tát này của Vu Thắng Nam không hề nương tay một chút nào, mặt của Hy Đào đều bị bà ta đánh cho sưng phồng lên.

Cô ta che lấy mặt mình rồi lắc đầu một cách hoảng sợ: “Tôi không có nói dối, tôi thật sự không có nói dối, mỗi lời tôi nói đều là sự thật!”

“Cô còn dám nói…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4803


Chương 4803

Vu Thắng Nam còn chuẩn bị xông lên phía trước đánh người nhưng lại bị Thẩm Thiên Nhật đưa tay cản lại.

Lúc này Tô Lam mới đưa lên †rước.

“Tổng thanh tra Vu, lúc này bà đánh cô ta chẳng bằng hỏi là thuốc gì, như thế mới có thể tranh thủ thời gian cho tôi được.”

Những gì Tô Lam nói khiến cho Vu Thăng Nam sững sờ ngay tại chỗ.

Bà ta im lặng che mặt rồi khóc lên.

Bởi vì sức quá lớn nên Vu Thắng Nam đã tiêu hao phần lớn sức lực. Lúc này bà ta ngã phịch xuống ghế, cả người đều là mồ hôi lạnh.

Bởi vì bây giờ không có công cụ chữa bệnh nên Tô Lam chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất, đó chính là xoa bóp và giác hơi rút máu. Để cho Diệp Hân Nguy bài tiết ra độc tố trong cơ thể.

Diệp Hân Nguy được đưa vào phòng nghỉ, vừa mới rút máu nên nhìn cô ta có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng đã tỉnh táo hơn.

Mấy người Thẩm Thiên Nhật đang đứng ở cổng chờ xe cứu thương và cảnh sát tới đây.

Vu Thắng Nam thì vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Hân Ngữ.

Sau khi Tô Lam xử lý xong mọi chuyện thì cũng chẳng muốn ở lại trong phòng nên kéo Mộ Mãn Loan đi ra ngoài.

Thẩm Thiên Nhật vấn luôn gọi điện thoại thúc giục.

Sau khi Thẩm Thiên Nhật nghe được xe cứu thương và cảnh sát chắc chăn sẽ tới đây trong vòng mười phút thì mới thở phào một hơi.

“Mẫn Loan, có phải là chị không biết tức giận đúng không?”

Tô Lam nhìn thấy vẻ bình thản trên mặt Mộ Mãn Loan thì có chút cảm thán.

“Sao mà thế được, tính xấu của chị đều là do anh trai em chiều mà ra đấy.”

Mộ Mẫn Loan cười đùa.

“Thật à? Vậy tại sao em thấy chị đứng trước mặt cái bà Vu Thắng Nam kia thì chẳng có chút tính khí nào thế?”

Mộ Mẫn Loan cụp mắt xuống, cô ấy im lặng một chút rồi mới nói như mới nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, vừa rồi trước khi mẹ Nam xông vào thì có phải là em còn gì đó chưa nói xong đúng không?”

“Việc đó à, thật ra em từng nghe nói Quan Hạo Nhân nói rằng có một lần cậu ta đi tìm Tần Tấn Tài thì phát hiện có một bản kết quả xét nghiệm huyết thống trong phòng làm việc của anh ta.”

“Kết quả xét nghiệm cho thấy Diệp Hân Nguy chính là con gái ruột của Vu Thắng Nam”

Tô Lam biết rằng việc đã tới nước này thì mình cũng chẳng còn gì có thể giấu diếm nữa rồi.

Thế nên cô kể hết những gì mình biết cho Mộ Mẫn Loan.

Mộ Mãn Loan từ trước đến nay vẫn luôn rất bình thản nhưng khi nghe xong cũng không nhịn được mà tỏ vẻ kinh ngạc: ‘Em nói Diệp Hân Nguy là con gái ruột của mẹ Nam ư?”

Tô Lam gật đầu rồi nói tiếp: “Đúng là như thế, Quan Hạo Nhân sợ rằng mình nhìn nhầm nên còn cố ý chụp hình lại gửi cho em, chị có muốn xem không?”

Mộ Mãn Loan lắc đầu, bây giờ cô ấy cũng đã hiểu vì sao mẹ Nam lại có thể vì Diệp Hân Nguy mà tạm dừng một số công việc mình đang làm.

Thậm chí vì cô ta mà mẹ Nam còn có thể tới cầu xin mình rời khỏi đoàn kịch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4804


Chương 4804

Thậm chí còn như hôm nay, bà ta vì lo lắng cho Diệp Hân Nguy mà chẳng phân biệt đúng sai, cứ thế chạy thẳng vào phòng chỉ trích mình.

Hóa ra Diệp Hân Nguy là cô con gái ruột mà mẹ Nam đã tìm kiếm hơn hai mươi năm qual “Nếu mọi chuyện đúng là vậy thì chị nghĩ rằng chị có thể hiểu tại sao mẹ Nam làm như vậy.”

“Dù sao cũng là miếng thịt rơi từ người mình xuống, huống chỉ bà ấy còn lạc mất con gái hai mươi mấy năm trời, chắc chắn trong lòng bà ấy sẽ rất áy náy với Diệp Hân Ngữ.”

“Cho nên mẹ Nam muốn làm một số chuyện cho Diệp Hân Nguy trong tình huống này cũng là có thể hiểu được.

Ngay lúc hai người các cô đang nói chuyện phiếm thì bên ngoài có những tiếng động rất ồn ào vang lên.

Sau đó là tiếng khóc gào.

Tô Lam và Mộ Mãn Loan nhìn nhau một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài xem sao.

Hai cô vừa mới đi tới cửa thì đã thấy Diệp Hân Nguy bị hai cảnh sát ôm lấy | hai cánh tay kéo ra ngoài.

Vu Thăng Nam thì chạy theo sau lưng bọn họ, bà ta liều mạng muốn giữ Diệp Hân Nguy lại.

“Mẹ Nam cứu cháu với, mau cứu cháu với.”

“Cháu không thể vào đồn cảnh sát được, nếu như cháu vào đồn cảnh sát thì cả đời này của cháu đều sẽ bị hủy hoại mất, cháu xin cô mà, xin cô hãy cứu cháu với!”

Diệp Hân Nguy liều mạng giấy dụa muốn tránh ra khỏi sự trói buộc của hai cảnh sát. Nhìn cách cô ta nói chuyện thì có lẽ đã tỉnh táo lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai người Tô Lam và Mộ Mẫn Loan liếc nhau một cái với vẻ kinh ngạc.

Dường như Vu Thắng Nam nghe được tiếng động bên này nên cũng quay đầu nhìn lại.

Khi bà ta nhìn thấy Mộ Mãn Loan thì vội vàng buông Diệp Hân Nguy sau đó chạy như điên về phía cô ấy.

Vu Thăng Nam đưa tay cầm lấy tay của Mộ Mãn Loan rồi khóc lóc cầu xin: “Cô xin cháu đó Mãn Loan, cháu xem như nể mặt cô đã chăm sóc cho mẹ con cháu nhiều năm như thế khi mẹ con cháu đang ở nước ngoài mà tha cho Hân Nguy lần này đi mà được không?”

Tô Lam cũng vô cùng kinh ngạc: “Tổng thanh tra Vu, đến cùng là bà đang nói cái gì thế hả?”

Tổng thanh tra Vu vừa nhìn thấy Tô Lam thì cũng đưa tay kéo cô lại rồi bắt đầu cầu xin một cách khổ sở: “Tô Lam, hai người Hân Nguy và Mẫn Loan đều là nghệ sĩ mới dưới trướng MQ được công ty nâng đỡ, nếu như Hân Nguy xảy ra chuyện cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự vận chuyển của văn phòng truyền hình Hạt Mè của các cô.

Tôi xin cô hãy năn nỉ anh cô đi mà.”

“Hân Nguy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tha thứ cho con bé lần này có được không?”

Tô Lam nghe vậy thì càng thêm hoang mang: “Tổng thanh tra Vu, đến cùng là bà đang nói cái gì vậy chứ? Tại sao lại có dính dáng tới anh trai tôi rồi?”

Nhưng Tô Lam còn chưa nói xong thì đã thấy vẻ mặt của Mộ Mãn Loan đứng bên cạnh mình trở nên cứng đờ: “Duy Nam…”

Tô Lam cũng nhìn về phía Mộ Mãn Loan đang nhìn. Cô thấy Tô Duy Nam đang đứng ở bên phải sân khấu, anh ấy đang trao đổi gì đó với một người cảnh sát, hình như là đang ghi chép điều gì đó.

“Sao anh lại tới đây?”

Tô Lam rất kinh ngạc nên mở miệng hỏi thăm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4805


Chương 4805

Lúc này, dường như Tô Duy Nam cũng nghe được tình hình bên này nên anh ấy sải bước đi tới một cách rất bình Tĩnh.

Sau đó dừng trước mặt Mộ Mãn Loan.

Cô ấy đưa tay che kín cổ áo của mình theo bản năng, nhưng sau khi đối đầu với ánh mắt lạnh lùng đầy áp lực của Tô Duy Nam thì cuối cùng Mộ Mãn Loan cũng buông lỏng tay ra.

Đầu ngón tay thon dài của Tô Duy Nam nhẹ nhàng đẩy cổ áo của Mộ Mẫn Loan ra một chút, anh ấy thấy trên cổ của cô có một dấu tay rất rõ ràng: “Còn muốn giấu diếm tôi hả Mộ Mẫn Loan?

Bây giờ lá gan của em càng lúc càng lớn rồi đấy!”

Lúc Tô Duy Nam nói những câu này thì sắc mặt của anh vô cùng âm u, chỉ cần là người quen với anh ấy đều có thể cảm giác được tâm trạng bực bội của anh ấy lúc này.

“Em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này…”

Lời giải thích của Mộ Mẫn Loan rất yếu ớt và thiếu sức sống.

Tô Duy Nam quay đầu nhìn người cảnh sát đang đứng bên cạnh mình: “Cảnh sát, vết thương ở đây, đây chính là chứng cứ.”

“Hơn nữa lúc nấy mọi người ở đây cũng có thể nghe thấy rõ ràng rằng Diệp Hân Nguy nói muốn giết Mộ Mẫn Loan.

Cho nên bây giờ tôi đã đổi ý, tôi không định kiện cô ta tội cố ý gây thương tích nữa mà sẽ kiện cô ta tội cố ý giết người nhưng chưa thành.”

Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Tô Duy Nam đều vô cùng vang vọng.

“Cái gì? Cố ý giết người nhưng chưa | thành?”

Vu Thắng Nam nghe anh ấy nói thế thì chân mềm nhữn đi, suýt chút nữa là không thể đứng vững được.

Bà ta chạy tới trước mặt Tô Duy Nam rồi năn nỉ: ‘Cậu Tô, đây chỉ là một hiểu nhầm mà thôi! Hân Nguy bị thuốc kích thích khống chế nên mới làm ra chuyện như thế này!”

“Hành vi của con bé không chịu ảnh hưởng với chính con bé, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

Vu Thắng Nam vì muốn cứu con gái mình mà hao hết sức lực.

Nhưng ánh mắt của Tô Duy Nam chỉ cần vừa tiếp xúc với vết thương trên cổ Mộ Mẫn Loan thì hơi thở lạnh lẽo trên người anh ấy lại nặng nề hơn nhiều.

Vu Thắng Nam thấy Tô Duy Nam không hề có ý định tha thứ thì bắt đầu quay người xin xỏ Mộ Mẫn Loan.

Bà ta bắt lấy tay của cô ấy rồi cầu xin: ‘Mãn Loan, cô biết cháu là một người có ơn tất báo. Cô xin cháu đó, cháu nể mặt tình cảm năm xưa mà giúp cô một lần cuối cùng có được không?”

Mộ Mãn Loan ngẩng đầu nhìn về phía Tô Duy Nam. Sắc mặt của anh ấy rất âm u, chỉ im lặng không nói gì.

Mộ Mãn Loan biết nếu như lần này mình mở miệng năn nỉ Tô Duy Nam bỏ qua chuyện này thì chắc chắn sẽ khiến anh ấy tức giận.

Trong thế giới của Mộ Mẫn Loan thì ngoại trừ Mộ Nhất Vi ra, người quan trọng nhất chính là Tô Duy Nam.

Cô ấy không muốn vì bất cứ điều gì mà làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người bọn họ.

Cho nên lần này, Mộ Mẫn Loan đối mặt với lời cầu xin của Vu Thắng Nam chỉ lựa chọn cúi đầu không nói gì.

“Mãn Loan.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4806


Chương 4806

Vu Thắng Nam thấy một lúc lâu mà Mộ Mãn Loan vẫn không nói gì thì quyết định quỳ xuống trước mặt cô ấy mà năn nỉ: “Mãn Loan, Hân Nguy là con gái của Am cô.

“Con bé bị người khác đánh cắp hơn hai mươi năm trời, tới bây giờ cô mới †ìm được con bé về bên cạnh mình.”

“Cô không thể nào trơ mắt nhìn con bé lại rơi vào vực sâu thêm một lần nữa, cô nợ con bé rất nhiều.”

“Nếu như cháu thật sự không chịu được sự uất ức này thì mọi hậu quả hãy để cô gánh chịu, chỉ xin cháu tha cho con gái của cô.”

Mộ Mãn Loan nhìn thấy Vu Thắng Nam đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình thì không hiểu tại sao trái tim của cô ấy lại phát đau.

Cô ấy vội vàng đi lên trước vài bước rồi muốn đưa tay ra đỡ Vu Thắng Nam đứng dậy: “Mẹ Nam đừng như vậy, cô mau đứng dậy đi, có chuyện gì chúng ta đứng dậy rồi nói.”

“Cô không đứng dậy, nếu cháu không tha thứ cho Hân Ngữ thì cả đời này cô cũng không đứng dậy, cô sẽ quỳ ở đây tới chết!”

Sự áy náy với con gái đã che mất lý trí của Vu Thắng Nam.

Bà ta cứ thế mà quỳ trên mặt đất với vẻ đau khổ.

Thậm chí khi Thẩm Thiên Nhật muốn đỡ Vu Thắng Nam đứng dậy cũng bị bà ta từ chối.

Diệp Hân Nguy đứng ở bên cạnh nghe được Vu Thắng Nam nói thế thì sợ ngẩn cả người.

Tại sao lại có thể như thế?

Hóa ra Mộ Mẫn Loan thật sự là con gái của Vu Thăng Nam ư?

Hóa ra kết quả xét nghiệm mà Vu Thắng Nam mới xem lúc nấy là bản đã bị mình đánh tráo!

Nói cách khác, Vu Thắng Nam hoàn toàn không phát hiện ra chuyện mẫu xét nghiệm bị đánh tráo.

Từ đầu tới giờ bà ta vẫn luôn cho rằng mình là con gái ruột của bà tai Diệp Hân Nguy nhận ra điều này thì không biết là bản thân nên khóc hay nên cười.

Rõ ràng mình có thể lợi dụng buổi biểu diễn này để xoay người một cách xinh đẹp.

Nhưng dưới tác dụng phụ của thuốc †hì mình lại tự tay đánh nát danh dự mình có thể có được dễ như trở bàn tay ngay lúc quan trọng nhất.

Mặc dù trong lòng Diệp Hân Nguy đang rất hối hận nhưng khi cô ta nhìn thấy Vu Thắng Nam quỳ rạp xuống trước mặt Mộ Mãn Loan thì lại thở phào một hơi.

Nếu như bây giờ Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật đều cho rằng đều cho rằng mình là con gái của bọn họ thì chắc chắn bọn họ có đập nồi bán sắt cũng sẽ bảo vệ mình.

Chắc chắn bọn họ sẽ không để mình chịu cái danh giết người.

Diệp Hân Nguy nghĩ tới đây thì cũng yên tâm hơn nhiều.

Cô ta cứ đứng yên tại chỗ mà chờ đợi, thậm chí còn nhếch miệng để lộ nụ cười đắc ý.

Có thân phận này thì cho dù cô ta không làm diễn viên cũng đủ cho nửa đời sau này không lo cơm áo, sống †rong nhung lụa.

Sống một cuộc sống xa hoa mà người bình thường không thể nào đạt tới được.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là…

Có hai chỗ dựa to đùng là Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật này thì cũng chẳng cần sợ điều gì nữa.

Bí mật mà cô ta luôn muốn che giấu cũng có thể bị chôn vùi mãi mãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4807


Chương 4807

Mộ Mãn Loan nhìn thấy mẹ Nam khóc ròng ròng thì cuối cùng cô cũng không đành lòng.

Cô ấy quay người đi tới bên cạnh Tô Duy Nam rồi nhẹ nhàng giật áo của anh.

Nhưng thậm chí cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Duy Nam: “Nhân lúc anh chưa nổi giận thì nuốt hết những lời muốn nói vào lòng lại đi!”

Mộ Mãn Loan giật nảy mình. | Nhưng khi cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy gương mặt đầm nước mắt của Vu Thắng Nam thì lại càng thêm không đành lòng.

“Duy Nam, anh biết không? Vừa nấy khi mẹ Nam quỳ trước mặt em thì đột nhiên trái tim em co rút lại, đau tới nỗi em sắp không thở nổi.”

“Có lẽ đây là lời nhắc nhở mà ông trời dành cho em, năm xưa mẹ Nam đã giúp đỡ em nhiều như thế…”

“Nếu như không có bà ấy thì em và Nhất Vi không thể nào kiên trì tới ngày hôm nay được.”

Tô Duy Nam vừa nghe thấy tên của Mộ Nhất Vi thì ánh mắt vốn đang rất sắc bén của anh ấy có chút dịu dàng đi.

Anh ấy nhíu mày rồi nhìn chằm chăm Mộ Mẫn Loan: “Em chắc chắn là muốn xin tha cho bà †a?”

Mộ Mẫn Loan biết Tô Duy Nam đang đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho mìnhh.

Nếu như mình tiếp tục kiên trì thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.

“Duy Nam, đây là lần cuối cùng! Em thề với anh, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như thế này thì em sẽ giải nghệ.”

“Sau đó ngoan ngoãấn ở nhà chăm sóc chồng con, không đi đâu hết, được không?”

Sau khi Tô Duy Nam nghe Mộ Mẫn Loan nói thế thì khóe môi đang mím chặt của anh cũng hơi buông ra.

Anh ấy quay đầu lại nhìn về phía Vu Thắng Nam rồi nói một câu mang ý nghĩa sâu xa: “Hi vọng sau này hai người đều sẽ không hối hận.”

Tô Duy Nam nói xong rồi ngồi xổm xuống bế Mộ Mãn Loan lên, sau đó quay người đi ra khỏi rạp hát.

Chỉ còn lại một cảnh sát đang ghi chép bản án và đồng nghiệp của anh ta nhìn nhau: “Còn lập án nữa không?”

Tô Lam biết nếu như Tô Duy Nam đã dẫn Mộ Mẫn Loan đi thì chắc lần này anh ấy đã lựa chọn thỏa hiệp.

Thế nên cô đi lên trước rồi nói: “Anh trai chị dâu tôi đã đi rồi, cũng có nghĩa là bọn họ sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện lần này nữa. “

“Nếu đã như thế thì những chuyện tiếp theo như tiền bệnh viện thì các người tự bàn bạc đi. Chúng ta đi.” Các cảnh sát nói xong rồi trực tiếp quay người rời đi.

“Hân Nguy, con không sao chứ?” Vu Thắng Nam thấy cảnh này thì vội vàng đứng dậy rồi chạy tới bên cạnh Diệp Hân Nguy với vẻ lo lắng.

Diệp Hân Nguy mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài cô ta vẫn tỏ vẻ Sợ hãi.

Cô ta nhào vào lòng Vu Thắng Nam rồi khóc lên với vẻ tủi thân: “Xin lỗi mẹ Nam, cháu cũng không biết đó là thuốc cấm”

“Cháu chỉ là không muốn làm cô buồn, cháu chỉ là muốn hoàn thành buổi biểu diễn này cho thật tốt cho nên mới dặn dò Hy Đào đi chuẩn bị cho cháu một số thuốc nâng cao tinh thần.”

“Nhưng không ngờ rằng cô ấy lại bị người khác lừa…”

Diệp Hân Nguy che mặt rồi gào khóc lên: “Cháu có lỗi với mọi người, cháu có lỗi với đoàn trưởng Đỗ, đều là lỗi của cháu.”

Diệp Hân Nguy càng khóc càng tủi thân, dáng vẻ sướt mướt kia khiến cho Vu Thắng Nam vô cùng đau lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4808


Chương 4808

“Hân Nguy, là vì con còn nhỏ nên chưa trải sự đời, mới có thể bị người khác lừa bịp.”

“Con tiêm thuốc kia quá liều, bây giờ phải đi tới bệnh viện kiểm tra ngay lập tức mới được.”

Diệp Hân Nguy không nói gì mà chỉ nghẹn ngào rồi ngẩng đầu nhìn Vu Thắng Nam rồi hỏi: “Mẹ Nam, những gì vừa rồi cô nói là thật ư? Cháu thật sự là con của cô và chú Thẩm ư?”

Vu Thắng Nam nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Diệp Hân Nguy thì lại càng thêm đau lòng.

Bà ta giang tay ôm chặt Diệp Hân Nguy vào lòng rồi gật đầu lia lịa: Đúng thế, con chính là con của chúng ta, là con gái ruột!”

“Nhiều năm như thế rồi, là chúng ta lạc mất con, là chúng ta có lỗi với con.”

“Con yên tâm đi, sau này chắc chắn cha mẹ sẽ đền bù cho con.”

“Mẹ ơi.”

Dường như Diệp Hân Nguy rất cảm | động, cô ta nhào vào lòng Vu Thắng Nam rồi ôm chặt lấy bà ta.

Tô Lam đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này, rõ ràng là cảnh mẹ con nhận nhau rất là cảm động.

Nhưng không hiểu vì sao cô luôn cảm thấy vẻ mặt của Diệp Hân Nguy dường như còn cất chứa thứ gì đó rất kỳ quái.

Sau khi hai người ôm nhau khóc lóc một trận thì đột nhiên Diệp Hân Nguy mở miệng nói một cách yếu ớt.

“Cha, mẹ, hai người có thể tìm cách phong tỏa tin tức hôm nay lại không?”

“Vì sao?”

Vu Thắng Nam có hơi sửng sốt một chút.

“Mẹ cũng biết đó, nếu như tin tức này truyền ra ngoài thì bên phía công ty MO sẽ không nâng đỡ con nữa.”

“Như thế thì con đường làm nghệ thuật của con cũng sẽ bị hủy hoại ngay tức khắc.”

“Con biết cha mẹ là những người đi trước có địa vị và tiếng nói cao trong nghề, quen biết rất nhiều người, có thể…”

“Điều này…”

Vu Thắng Nam tỏ vẻ khó khăn, mặc dù đúng là bọn họ quen biết với rất nhiều người trong giới.

Nhưng vừa rồi thật sự rất hỗn loạn.

Bọn họ cũng không chắc rằng đã có ai quay lại cảnh Diệp Hân Nguy bóp cổ Mộ Mẫn Loan kia lại chưa nữa. Mà điều quan trọng nhất là những khán giả có mặt lúc nãy đều đã về nhà rồi.

Cho dù bọn họ có muốn bỏ tiền mua video lại thì cũng không biết đi đâu mà tìm.

Diệp Hân Nguy nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Diệp Hân Nguy thì đột nhiên cô ta che mặt rồi khóc ồ lên: “Nếu như chuyện này quá khó khăn thì thôi vậy.”

“Chỉ là tiếc cho sự cố gắng bao nhiêu năm qua của con, con chỉ là muốn làm một diễn viên được tất cả mọi người công nhận mà thôi. Con không muốn làm xấu mặt cha mẹ…”

“Nếu như chuyện này khiến cho cha mẹ cảm thấy khó xử thì thôi vậy, hãy để con chịu nỗi uất ức này một mình, con không muốn hại thêm mọi người!” Tô Lam đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc đối với hành vi đổ thừa này của Diệp Hân Nguy.

Rõ ràng chính cô ta gây chuyện, bây giờ lại muốn hai người Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật phụ trách dọn dẹp hậu quả cho cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4809


Chương 4809

Vốn Vu Thắng Nam đã rất đau lòng con gái của mình, sau khi nghe cô ta khóc than một trận thì lại càng thêm cảm thấy tội lỗi: “Con yên tâm đi Hân Nguy, chuyện này cứ để cha mẹ lo. Cho dù có phải trả giá gì đi nữa thì mẹ cũng sẽ khiến cho con quay lại giới văn nghệ!”

Diệp Hân Nguy vừa rồi còn khóc như mưa, sau khi cô ta nghe được câu này thì nín khóc mỉm cười, sau đó ôm chầm lấy Vu Thắng Nam mà nói: “Cảm ơn mẹ, con biết là mẹ thương con nhất mà.

Tô Lam nhìn thấy cảnh này thì đã biết chắc chắn sau này hai người Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật sẽ bị Diệp Hân Nguy hại rất nhiều lần đây.

Nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện của nhà người khác, một người muốn đánh, một người bằng lòng chịu đánh.

Một người ngoài như cô không có quyền lên tiếng, nếu không thì sẽ còn bị người khác nghĩ là cố ý châm ngòi ly gián.

“Tổng thanh tra Vu, nếu như mọi chuyện đã được xử lý thì tôi đi trước.”

Sau khi Tô Lam chào hỏi thì quay người rời đi.

Diệp Hân Nguy suy nghĩ một lát rồi cũng vội vàng đứng lên.

“Cha mẹ lên xe chờ con trước đi, con tiễn Tô Lam một đoạn.”

Tô Lam liếc cô ta với vẻ lạnh lùng rồi quay người rời đi.

“Đi nhanh như thế làm gì? Cô không nghe thấy vừa rồi tôi nói là muốn tiễn cô à?”

Diệp Hân Nguy cất bước đuổi theo sau đó sánh vai đi bên cạnh Tô Lam về phía lỗi ra.

Tô Lam nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Tôi cũng không có hứng thú đi chung với một kẻ dối trá như cô, để cô tiễn lại càng không.”

“Tô Lam, tôi đã nói rồi, cô không đấu lại tôi đâu.”

“Bây giờ tôi có hai tòa núi dựa lớn là chỗ dựa và Thẩm Thiên Nhật, trong giới giải trí này chẳng có ai dám làm mích lòng tôi.”

“Lần này tôi tiễn cô chỉ là vì muốn nhắc nhở cô một chút. Dù thế nào tôi cũng là nghệ sĩ của công ty MQ, sau này vẫn có nhiều việc cần liên hệ với phòng làm việc Hạt Mè của các cô.”

“Tốt nhất là cô nên thông minh một chút, nếu như cô làm mích lòng tôi thì tôi sẽ khiến cho cô đẹp mặt.”

Tô Lam vốn đang bước thật nhanh, cô nghe thấy Diệp Hân Nguy nói vậy thì dừng bước. Rồi sau đó quay người lại mà nhìn chằm chằm cô ta với đôi mắt lạnh lẽo.

Diệp Hân Nguy chỉ cảm thấy ánh mắt của Tô Lam giống như có một lực xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ. Có thể xuyên thấu mọi thứ, nhìn thấy bí mật bẩn thỉu không chịu nỗi mà mình giấu sâu trong lòng.

Cô ta có chút chột dạ mà lùi về phía sau hai bước.

“Cô làm gì thế hả?”

Tô Lam bước từng bước tới gần cô ta rồi nói với giọng điệu thản nhiên: “Tôi cảm thấy, cô rất giống một người.”

Diệp Hân Nguy nghe cô nói thế thì thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng chột đạ.

“Cái gì chứ… cô đừng có mà đứng đây rồi nói hươu nói vượn!”

“Tôi chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, cô căng thẳng như thế làm gì chứ? Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô rằng Bạch Lạc chúng ta có câu nói, ác giả ác báo, gieo nhân nào gặt quả đấy!”

“Từ ngày hôm nay, tốt nhất là cô nên khiêm tốn một chút, nếu không…”

Diệp Hân Nguy tỏ vẻ mình chẳng thèm để ý: “Nếu không thì sao? Cô còn có thể làm gì được tôi chắc?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4810


Chương 4810

“Ngay cả hôm nay tôi suýt chút nữa là bóp chết Mộ Mãn Loan, nhưng cô ta chỉ có thể thỏa hiệp.”

“Xùy!”

Tô Lam nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói tiếp: “Đúng thế, bây giờ cô có hai chỗ dựa là Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật, đương nhiên là người khác không dám làm gì cô.”

“Nhưng cô cũng đừng quên rằng bà †a có thể phá hủy tất cả chứng cứ trong tay người khác nhưng lại không thể tiêu hủy được chứng cứ trong tay tôi.”

“Tốt nhất là cô ngoan ngoãn một chút cho tôi, tôi còn biết dùng quan hệ và tài nguyên của phòng làm việc Hạt Mè mà nâng đỡ cô một chút.”

“Bằng không, sau khi video kia được †ung ra ngoài, người khác biết cô lạm dụng thuốc kích thích thậm chí còn làm người khác bị thương thì cho dù là Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật cũng không thể cứu được cô đâu.”

Tô Lam nói xong thì cũng chẳng thèm để ý tới cô ta nữa mà quay người rời đi.

Diệp Hân Nguy nhìn theo bóng lưng cô rời đi mà tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, cô ta siết chặt năm đấm của mình.

Chẳng phải chỉ là đu bám được Quan Triều Viễn thôi sao, lại còn thật sự cho răng mình cũng ghê gớm hơn rồi đúng không? Bây giờ Diệp Hân Nguy tôi đây đã có một thân phận hoàn toàn mới, chẳng lẽ còn sợ cô chắc?

Những ngày tiếp theo.

Mặc dù nói là Diệp Hân Nguy nghỉ ngơi trong bệnh viện nhưng cô ta vẫn luôn chú ý tới tin tức trong giới giải trí.

Nhưng mọi chuyện vẫn như thường.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thậm chí trong mọi diễn đàn và trang web cũng không hề có người nào tuôn ra tin tức xấu của cô ta.

Chứ đừng nói gì là những video quay lại hiện trường kia.

Diệp Hân Nguy vốn vẫn còn có chút thấp thỏm không yên.

Bởi vì hôm đó có rất nhiều người tới xem kịch nói, cho dù Vu Thắng Nam muốn phong tỏa toàn bộ tin tức cũng sợ răng có lòng mà không có lực.

Nhưng điều khiến cho Diệp Hân Nguy bất ngờ chính là tin tức này thật sự đã bị phong tỏa.

Có thể suy ra được mối quan hệ và địa vị của Vu Thắng Nam trong giới giải trí này lớn đến đâu.

Hơn nữa bởi vì Thẩm Thiên Nhật ra tay nên những nhân viên công tác trong đoàn kịch của Đỗ Thanh Sở cũng không hề tiết lộ bất cứ chỉ tiết nào lên mạng. | Chuyện này cứ thế bị che giấu trong im lặng.

Cho tới giờ phút này Diệp Hân Nguy mới nhận ra quyết định tráo đổi mẫu xét nghiệm DNA của mình chính xác tới cỡ nào.

Có thể có được một đôi cha mẹ có tiền tài có quyền thế có quan hệ như thế này thì sau này mình còn lo gì nữa chứ.

Đừng nói là trở thành ngôi sao hạng A của Bạch Lạc, cho dù có tiến quân ra thị trường nước ngoài cũng không có gì phải lo lắng cả.

Sau khi Diệp Hân Nguy suy nghĩ xong xuôi thì cũng yên tâm hơn nhiều.

Hôm nay là sinh nhật của Mộ Nhất VI.

Tô Duy Nam mời một nhà Quan Triều Viễn tới nhà bọn họ dự tiệc sinh nhật của cô bé.

Bởi vì thân phận của hai người Mộ Mãn Loan và Tô Duy Nam khá đặc biệt cho nên bữa tiệc sinh nhật này cũng không tổ chức quá long trọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4811


Chương 4811

Chỉ là bạn bè thân thiết, anh em họ hàng tụ tập lại ăn bữa cơm mà thôi.

Cho dù như thế cũng đã khiến cho Mộ Nhất Vi cảm thấy rất thỏa mãn.

Sau khi mọi người ăn bánh kem xong thì Mộ Nhất Vi bắt đầu kéo mấy người Tô Duy Hưng đi tới vườn hoa sau nhà chơi. Mấy người lớn thì ngồi trong phòng khách trò chuyện.

Trước quầy bar nhỏ, Tô Duy Nam rót một ly rượu vang đỏ quý giá cho Quan Triều Viễn rồi nói: ‘Để cho vợ cậu bớt sắp xếp công việc cho chị dâu con bé đi, đặc biệt là những công việc cần phải biểu diễn.”

Quan Triều Viễn lung lay ly rượu trong †ay rồi đưa lên miệng nhấp một miếng: “Anh không có miệng à hay sao mà không nói?”

Tô Duy Nam híp mắt lại rồi nói: “Tôi nói thì thành uy hiếp mất rồi, cậu nói thì chỉ được xem là bàn bạc mà thôi.”

Quan Triều Viễn liếc lại: “Vợ ai người nấy quản.”

Hai người cứ tôi một câu, anh một câu mà đấu võ mồm với nhau.

Trong không khí có mùi thuốc súng thoang thoảng.

Mà lúc này Tô Lam đang ngồi trên ghế sô pha nhìn hai người đàn ông kia thì có hơi nở nụ cười: “Hai người bọn họ trải qua nhiều chuyện như thế, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống cùng uống rượu, nói chuyện với nhau.”

Mộ Mãn Loan cũng cười rồi gật đầu.

Dường như Tô Lam đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, hôm đó về nhà anh của em có làm gì chị không?”

Mộ Mãn Loan vừa nghe thấy cô nhắc tới chuyện này thì nét cười trên mặt hơi cứng lại một chút.

Mộ Mãn Loan quay mặt đi với vẻ mất tự nhiên rồi lắp bắp: ‘Không có gì…”

Tô Lam truy hỏi: “Đã không có gì thì chị đỏ mặt làm gì chứ?”

TOIii….

Mộ Mẫn Loan bị câu hỏi của Tô Lam khiến cho hoảng hốt.

Hôm đó sau khi quay về từ rạp hát thì Tô Duy Nam nổi giận đùng đùng mà trực tiếp đi lên tầng trên.

Mộ Mãn Loan lo lắng cho anh ấy, cô cũng biết mình đã làm anh không vui cho nên chỉ có thể lủi thủi đi theo, định dỗ dành chồng mình trước rồi nói tiếp.

Ai ngờ Mộ Mãn Loan vừa vào phòng, đang chuẩn bị xin lỗi thì Tô Duy Nam đã trực tiếp kéo cô ấy tới ghế sô pha với động tác vô cùng thô lỗ.

Khiến cho Mộ Mẫn Loan giật nảy mình.

Nhưng một giây sau cô ấy lại thấy Tô Duy Nam nhíu mày rồi lấy thuốc mỡ ra, bôi lên vết thương trên cổ cho cô ấy.

Mộ Mẫn Loan nhìn thấy gương mặt rõ ràng đang tức giận, nhưng trong đôi mắt đen láy lại có sự lo lắng không thể che giấu kia thì cảm thấy trái tim mình ấm áp tới nỗi sắp tan cả ra.

Từ khi mình về nước thì dường như Tô Duy Nam đã thay đổi, nhưng lại như chắng thay đổi gì cả.

Tô Duy Nam vẫn cưng chiều mình như trước đây, nhưng lại không ngang ngược và bá đạo như trước, anh ấy đã học được cách bao dung và thỏa hiệp.

“Cảm ơn anh, Duy Nam.”

Mộ Mãn Loan nhìn gương mặt đẹp trai kia rồi không kìm lòng được mà nói.

“Mấy câu xin lỗi cảm ơn này thì thôi đi, tránh cho việc lần sau em lại tiếp tục vì chuyện như thế này mà làm cho anh không vui.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4812


Chương 4812

Lúc Tô Duy Nam trả lời thì giọng điệu của anh rất hung ác. Nhưng Mộ Mẫn Loan lại chẳng hề có chút sợ hãi.

Cô ấy đưa tay ra ôm lấy cổ của Tô Duy Nam rồi lén lút hôn lên gương mặt anh một cái.

“Phải làm sao bây giờ? Hình như em càng ngày càng thích anh rồi.”

Tô Duy Nam nghe được người con gái mình yêu thổ lộ như thế thì động tác thoa thuốc có chút khựng lại.

Anh ấy cúi đầu, vừa lúc đối mặt với ánh mắt tràn đầy ngọt ngào của Mộ Mãn Loan.

Đột nhiên Tô Duy Nam đưa tay tóm căm của cô ấy rồi đẩy mặt cô sang hướng khác: ‘Muốn dùng mỹ nhân kế à?

Có biết là anh không trúng kế này hay không hả?”

“AI”

Tô Duy Nam còn chưa nói xong thì đột nhiên Mộ Mẫn Loan lại la lên một tiếng.

“Sao thế? Có phải là đụng tới vết thương của em rồi không?” Tô Duy Nam bị tiếng la này của cô ấy làm cho giật mình.

Anh ấy vội vàng buông tay ra rồi nâng mặt cô lên một cách cẩn thận từng li từng tí, quan sát vết thương của cô.

Nhưng mà ai ngờ rằng Tô Duy Nam vừa mới tới gần thì Mộ Mẫn Loan đã trực tiếp nhào thẳng lên người anh.

Môi của hai người dán chặt vào nhau.

Trong lúc nhất thời, trời đất quay cuồng, không khí nóng rực, Tô Duy Nam xoay người đè Mộ Mãn Loan xuống.

Chuyện tiếp theo không cần kể cũng biết.

Dù sao hôm sau Mộ Mẫn Loan tỉnh lại chỉ cảm thấy đau lưng.

Giống như cô bị một trăm cái bánh Xe ép qua vậy.

Đau tới nỗi Mộ Mẫn Loan nằm im †rong nhà một ngày một đêm mới có thể đứng dậy được.

“Mãn Loan, chị đang suy nghĩ gì thế?”

Tô Lam nhìn thấy Mộ Mẫn Loan ngẩn người thì đưa tay ra vẫy qua vẫy lại trước mặt cô ấy.

“Không có gì, dù sao chuyện đó cũng đã qua rồi, anh trai của em nói sẽ không so đo với chị nữa.” Mộ Mẫn Loan mỉm cười rồi giải thích.

Tô Lam gật đầu rồi nói: ‘Vậy là tốt rồi, nếu như bởi vì loại người như Diệp Hân Nguy mà làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người thì mới là được không bù mất.”

Mộ Mãn Loan gật đầu. Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên điện thoại của Tô Lam vang lên.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua màn hình hiển thị thì thấy là do Vu Thắng | Nam gọi tới.

Lúc này, Mộ Mãn Loan cũng nhìn sang.

Cô ấy có hơi sửng sốt, rõ ràng là cô ấy đã thấy cái tên của Vu Thắng Nam hiển thị lên màn hình.

Tô Lam cũng chẳng do dự mà cầm điện thoại lên rồi bắt máy, cô còn thuận tay bật loa ngoài lên.

“A lô, tổng thanh tra Vu?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Vu Thắng Nam vô cùng rã rời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4813


Chương 4813

Xem ra là mấy ngày gần đây vì chùi mông cho cái cô Diệp Hân Nguy kia mà bận đến sứt đầu mẻ trán.

Chỉ tiếc là mấy ngày trước, Tô Lam gặp phải Diệp Hân Nguy đang chụp tạp chí thì thấy cô ta vẫn tùy tiện như cũ.

Hoàn toàn không hề có chút áy náy chút nào về việc buổi biểu diễn kia xảy ra sai sót.

Ngược lại còn càng thêm ngang ngược, hung hăng.

Cũng không biết là Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật đời trước đã làm chuyện xấu gì mà đời này lại có cô con gái như Diệp Hân Nguy nữa.

Nhưng đây là việc nhà của người ta, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.

Mình không cần thiết chen miệng vào làm gì.

“Tô Lam, thật ra hôm nay tôi gọi điện thoại tới cho cô là vì đang suy nghĩ tới ứng cử viên cho nhân vật Võ Thuận Thiên trong bộ phim Thịnh Thế Đại Mộng 2′ “Võ Thuận Thiên?”

Tô Lam hơi sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại được.

Nữ chính trong bộ phim Thịnh Thế Đại Mộng 2 này là Diệp Hân Nguy.

Chỉ là lúc trước phần diễn của cô ta đã được quay xong hết rồi, bây giờ đoàn làm phim đang quay bù những cảnh khác.

Sau này vấn còn có cảnh Võ Thuận Thiên lúc còn trẻ xuất hiện.

Đại khái là cũng có ba bốn cảnh quay chung với nữ chính.

Lúc đó, Võ Thuận Thiên vừa mới tiến cung, hình tượng của nhân vật này vân là ngây thơ đáng yêu.

Bởi vì hình tượng Võ Mị Nương và yêu cầu đều rất cao cho nên dù nhân vật này chỉ xuất hiện trong mấy phút, nhưng đạo diễn yêu cầu rất cao đối với diễn viên.

Tô Lam suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy tổng thanh tra Vu đã có lựa chọn thích hợp chưa?”

“Tôi muốn để cho Mộ Mẫn Loan tới diễn nhân vật này.”

“Để Mẫn Loan diễn ư?”

Tô Lam nghe bà ta nói thế thì quay đầu nhìn về phía Mộ Mẫn Loan với vẻ kinh ngạc.

Cô ấy cũng rất kinh ngạc.

Dù sao sau khi Vu Thắng Nam tới thì cũng đã đá mình ra khỏi đoàn làm phim vì chuyện của Asius.

Lần này đột nhiên lại thay đổi ý định, muốn để cho mình trở về.

“Đúng thế, tôi chọn đến chọn đi, cảm thấy chỉ có cô ấy mới thích hợp nhất”

Tô Lam do dự một lát nhưng cuối cùng vấn nói ra sự thắc mắc trong lòng mình: “Tổng thanh tra Vu cảm thấy Mãn Loan thích hợp với nhân vật này, hay là vì áy náy trong lòng mà muốn nhân cơ hội nay để đền bù cho cô ấy đây?”

“Nếu như tổng thanh tra Vu thật sự muốn bù đắp thì tại sao không trực tiếp gọi điện thoại cho Mẫn Loan chứ?”

Đầu dây bên kia điện thoại, Vu Thắng Nam không ngờ rằng Tô Lam lại nói thẳng ra như thế.

“Tôi chẳng quan tâm cô nghĩ như thế nào, cứ xem như là tôi muốn đền bù đi, tôi cảm thấy không có ai càng thích hợp hơn cô ấy.”

“Về phần tại sao tôi không gọi thẳng cho cô ấy thì đây là tự do của tôi.”

“Cô bằng lòng chuyển lời thì chuyển, không thì xem như tôi chưa nói gì.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4814


Chương 4814

Tô Lam im lặng một lát rồi nói: “Tổng thanh tra Vu, tạm thời tôi còn chưa thể trả lời bà, chờ tôi bàn bạc với Mẫn Loan rồi nói sau.”

Tô Lam nói xong rồi trực tiếp cúp máy.

Cô quay đầu nhìn về phía Mộ Mẫn Loan rồi hỏi: “Vừa rồi chị cũng nghe | thấy em và bà ta nói gì rồi đó, chị nghĩ như thế nào?”

Mộ Mãn Loan nhíu mày rồi không nói gì. Tô Lam biết cô ấy đang lo lắng vì điều gì.

Trước kia cô ấy chỉ là đi xem Diệp Hân Nguy biểu diễn thôi mà đã bị cô ta tấn công rồi.

Lần này nếu như Mộ Mẫn Loan đi diễn nhân vật này thì còn phải diễn chung với Diệp Hân Nguy kia.

Ai biết cô ta có giở trò gì nữa không chứ?

Đây là lý do đầu tiên.

Thứ hai là bởi vì sau khi Mộ Mẫn Loan trải qua chuyện đó thì cũng đã hoàn toàn thất vọng về Vu Thắng Nam.

Chỉ sợ chính cô ấy cũng không muốn dây dưa gì thêm với bọn họ.

Mộ Mãn Loan suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Lam: “Tô Lam, em cảm thấy thế nào?”

“Em xem kịch bản rồi, mặc dù nhân vậy này xuất hiện chưa tới bốn tập nhưng tính cách nhân vật rất có cá tính.”

“Nếu như có thể diễn tốt nhân vật đó thì chắc chắn sẽ có trợ giúp đối với sự nghiệp của chị.”

“Đương nhiên, quan điểm này của em là đã tìm những yếu tố khách quan mà phân tích, quyền quyết định cuối cùng vần nằm trong tay chị.”

“Cho dù chị có đồng ý nhận vai diễn này hay không thì em đều ủng hộ chị.”

“Vậy để chị suy nghĩ một chút đi, ngày mai chị sẽ cho em một câu trả lời chắc chắn.”

“Được rồi, em biết là chị còn phải bàn bạc với anh trai em mà.”

Mấy người Quan Triều Viễn ngồi chơi ở nhà Tô Duy Nam hơn một tiếng đồng hồ. Khi thấy sắp mười giờ rồi thì một nhà năm người các cô mới chuẩn bị về nhà.

Bởi vì lần này là cả nhà tụ tập lại nên chính Quan Triều Viễn tự lái xe.

Tô Lam dẫn mấy đứa bé ngồi ở hàng ghế sau.

Từ nhà Tô Duy Nam đi tới biệt thự núi Ngự Cảnh phải đi khoảng bốn mươi phút.

Bởi vì mấy đứa bé chơi rất vui, rất | mệt cho nên vừa ngồi lên xe chưa tới mười phút đã ngủ mất rồi.

Tô Lam cẩn thận đắp chăn lên cho mấy đứa nhỏ.

Khi chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ rẽ vào cổng lớn biệt thự núi Ngự Cảnh thì dường như ánh mắt cảm giác được có một ánh mắt kỳ quái rơi đang nhìn chăm chằm mình.

Không biết có phải là giác quan thứ sáu của phụ nữ hay không, nhưng cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.

Bên cạnh cửa lớn nhà cá cô có một bóng người màu đen đang lay động.

Tô Lam chớp chớp mắt muốn nhìn lại lần nữa.

Nhưng rất nhanh sau đó cô lại phát hiện ở phía kia chẳng hề có cái gì cả.

Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi à? Tô Lam nhíu mày rồi cũng không để ý tới nó nữa.

Hai người sắp xếp cho mấy đứa bé xong thì Quan Triều Viễn đã nhận được một cuộc điện thoại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4815


Chương 4815

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tô Lam, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nói: ‘Em nghỉ ngơi sớm đi, anh còn có một số chuyện cần xử lý.”

“Vâng, làm xong thì cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tô Lam gật đầu rồi đưa mắt nhìn Quan Triều Viễn đi ra ngoài.

Sau khi cô rửa mặt xong xuôi, đang chuẩn bị lên giường ngủ thì đột nhiên điện thoại của cô lại vang lên.

Tô Lam nhìn thoáng qua thì phát hiện đó là một dãy số xa lạ.

Mặc dù không có ghi chú tên nhưng dường như cô cảm thấy dãy số điện thoại này khá là quen.

“A lô?”

Tô Lam vừa mới nhấn nghe máy thì điện thoại đã vang lên một giọng nói trâm khàn mạnh mẽ của người đàn ông: “Quả ớt nhỏ, rõ ràng là vừa rồi em có nhìn thấy tôi, tại sao lại giả vờ như không nhìn thấy?”

“Thậm chí còn chẳng chào hỏi câu nào, người ta đau lòng và thất vọng lắm đó biết không.”

Giọng nói này… là Chiến Lưu Thành à?

Chẳng trách mình lại cảm thấy số điện thoại kia khá là quen.

Cô nói rồi mà, nếu như là bạn của mình thì chắc chắn không thể nào không lưu số điện thoại được.

Lúc Tô Lam mở miệng nói chuyện thì trong giọng nói của cô có thêm vài phần mất kiên nhẫn.

“Hóa ra người vừa nãy là anh à? Tên họ Chiến kia, đến cùng anh muốn làm gì hả?”

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi là phụ nữ có chồng, còn có ba đứa con, đồng thời †ôi cũng dùng tính mạng của mình mà thề với anh, đời này tôi sẽ không ly hôn.”

“Nếu như anh muốn tìm người để theo đuổi, giết thời gian thì tôi có thể nói thẳng cho anh biết rằng anh tìm nhầm người rồi.”

Tô Lam nói xong rồi định cúp máy luôn.

“Quả ớt nhỏ biết gì không? Tôi vẫn thích nhìn dáng vẻ tức giận của em hơn, tràn đầy sức sống.”

Lúc người đàn ông kia nói chuyện thì trong giọng nói của ông ta có ý cười.

Tràn đầy sức sống?

Không biết vì sao mà đột nhiên cái cảm giác kỳ quái khi bị người khác nhìn chăm chú lúc nấy lại trở về.

Tô Lam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.

Bên ngoài tối mịt, ngoại trừ đèn đường ngẫu nhiên lấp lóe ra thì không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Chẳng lẽ tên biến thái kia vẫn đang núp trong một góc khác, lén lút theo dõi mình à?

Không thể nào, hệ thống an ninh của biệt thự núi Ngự Cảnh là tốt nhất.

Hơn nữa bởi vì là một tòa biệt thự riêng biệt nên khoảng cách của các nhà với nhau đều rất xa.

Đến cùng là người đàn ông này là ai?

Anh ta dây dưa với mình như thế này là muốn làm cái gì?

Tô Lam vội vàng đi tới bên cạnh cửa sổ rồi kéo màn cửa lại, cô nói với giọng vô cùng lạnh lùng: “Chiến Lưu Thành, tôi không cần biết anh là ai, cũng chẳng quan tâm anh có lai lịch gì, hoặc ôm mục đích bẩn thỉu gì. Tốt nhất là anh đừng chọc tới tôi.

Người đàn ông đang ngồi trong xe không nhìn thấy được bóng người uyển chuyển thì có chút tiếc nuối, anh ta thở dài một hơi rồi nói: ‘Chậc chậc chậc, Quả ớt nhỏ, tôi thích em như thế, sao em lại vô tình vậy chứ, chẳng lẽ em không sợ tôi bị tổn thương sao?”

“Đến cùng là anh muốn làm gì, anh có mục đích gì hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4816


Chương 4816

“Nếu em đã hỏi như vậy thì tôi sẽ tiết lộ cho em nghe một chút.”

“Tôi tò mò, tò mò đến cùng em là một người phụ nữ như thế nào mà có thể để cho một kẻ máu lạnh như Quan Triều Viễn cam tâm tình nguyện vì em mà cố gắng, thậm chí ngay cả mạng sống cũng chẳng tiếc.”

“Tôi muốn nếm thử hương vị của người phụ nữ như em, đến cùng là sung sướng đến đâu mới có thể để cho một người đàn ông muốn ngừng mà không được như thế.”

“Anh ngậm miệng lại, buồn nôn quá.”

Tô Lam mắng một tiếng rồi trực | tiếp cúp điện thoại.

Nhưng cô vẫn không yên tâm, nên mở điện thoại ra rồi chặn số vừa nấy lại.

Đến cùng là chuyện này có nên nói cho Quan Triều Viễn không?

Tô Lam do dự một lát nhưng rồi vân đi ra cửa phòng rồi tới phòng làm việc sát vách.

Cửa phòng khép hờ, có ánh đèn màu vàng dịu dàng hắt ra.

Lúc Tô Lam đứng trước cửa, chuẩn bị đưa tay lên gõ thì lại nghe thấy giọng nói bực bội của Quan Triều Viễn vang lên: “Cái gì cơ? Nhóm hàng qua hải quan kia bị giữ lại rồi à? Nói là bên trong đó có sản phẩm buôn lậu ngà voi?”

Tô Lam nghe được giọng nói không vui của anh thì động tác định gõ cửa cũng dừng lại.

Xem ra gần đây Quan Triều Viễn gặp phải rất nhiều chuyện phiền toái.

Về phần cái tên Chiến Lưu Thành kia, anh ta trừ việc gọi mấy cuộc điện thoại tới quấy rây ra thì dường như chưa | làm việc này có tính thực chất cả.

Hay là mình bí mật điều tra chuyện này một chút nhỉ?

Nếu như thật sự đụng phải chuyện gì không giải quyết được thì lại nói với nói với Quan Triều Viễn sau, miễn cho anh ấy lại suy nghĩ nhiều thêm.

Tô Lam nghĩ xong thì quay đầu về phòng.

Cô mở máy tính xách tay ra rồi bắt đầu tìm kiếm cái tên Chiến Lưu Thành.

Nhưng điều khiến cho cô vô cùng bất ngờ chính là ngoại trừ một số người trùng tên trùng họ ra thì chẳng hề có chút dấu vết nào của Chiến Lưu Thành cả.

Chẳng lẽ đây chỉ là một cái tên giả ư?

Bởi vì một cú điện thoại của Chiến Lưu Thành nên buổi tối hôm nay của Tô Lam không tính là vui vẻ.

Nhưng ở một bên khác, Diệp Hân Nguy cũng không được sung sướng cho lắm.

Cô ta vừa đi về từ một buổi tiệc gặp gỡ của các cô chiêu.

Chân trước vừa mới bước vào nhà thì điện thoại của cô ta lại vang lên.

Diệp Hân Nguy lấy điện thoại ra nhìn thì phát hiện đó là một số lạ.

Gần đây, khi cô ta đi dự tiệc thì thỉnh thoảng sẽ tiết lộ tình hình của Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật.

Đa số người đều biết mối quan hệ của cô ta và Vu Thắng Nam, Thẩm Thiên Nhật không hề bình thường.

Cho nên mấy ngày nay thường xuyên sẽ có một số người xa lạ gọi điện thoại tới muốn bấu víu quan hệ.

Trong bữa tiệc cô ta uống chút rượu, lúc này có hơi say nên chẳng hề có tâm trạng đi qua loa với mấy người nhàm chán kia.

Diệp Hân Nguy trở tay cúp điện thoại di động, điện thoại im lặng được một chút, nhưng rất nhanh sau đó lại vang lên thêm lần nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4817


Chương 4817

Diệp Hân Nguy cảm thấy vô cùng bực tức. Cô ta trực tiếp nhấn nút nghe máy rồi bắt đầu mắng chửi: “Mấy giờ rồi mà còn gọi điện thoại tới, có biết phiên không hả?”

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Xem ra khoảng thời gian gần đây cô sống sung sướng quá nhỉ, ngay cả số điện thoại của tôi mà cũng dám chặn à?”

Giọng nói có chút máy móc, rõ ràng là đối phương dùng máy thay đổi giọng nói, không nghe ra được là nam hay nữ.

Nhưng giọng nói này lại khiến cho Diệp Hân Nguy vô cùng sợ hãi: “Tôi không… hôm trước điện thoại của tôi đưa cho trợ lý Hy Đào xử lý, có thể là cô ấy không cẩn thận xóa số điện thoại này…”

“Cô đừng quên là ai cho cô cái thân phận này, nếu tôi có thể nâng cô đến vị trí này, tôi cũng có thể làm cho cô lại lần nữa ngã xuống bùn lầy.”

Cái gọi là người nhát gan rượu vào cũng trở lên lớn mật, Diệp Hân Nguy vốn dĩ đối với người này vô cùng sợ hãi.

Chỉ có điều khi cô ta nghe thấy những lời này xong, dưới tác dụng của rượu cồn, tính tình của cô ta trong nháy mắt bộc phát: “Cô cũng quá buồn cười đi! Không sai, thân phận này của tôi quả thật là cô cho, nhưng tôi có thể từng bước đi đến ngày hôm nay, làm cho tất cả mọi người khách khí với tôi, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của một mình tôi.”

“Cô ngoài cho tôi cái thân phận này ra, đã từng giúp tôi cái gì chưa?”

“Nếu cô muốn cầu xin tôi làm việc, vậy thì cô nên khách khí một chút đi, nói không chừng tâm trạng tôi tốt còn có thể bằng lòng giúp đỡ cô.”

Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia nhất thời trở nên lạnh lẽo: “Cô xác định cô thật sự muốn làm như vậy?”

Diệp Hân Nguy cười lạnh nói: “Đừng cho rằng tôi sợ cô! Cô biết không? Tôi là con gái ruột của Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật.”

“Bối cảnh của hai người bọn họ cũng không cần tôi giới thiệu nhiều đi, nếu cô thật sự muốn động vào tôi, vậy cũng phải hỏi xem hai người bọn họ có đồng ý hay không đãi”

Sau khi nói xong câu này, Diệp Hân Nguy đắc ý dào dạt chấm dứt cuộc điện thoại.

Hơn nữa cô ta rất nhanh lại kéo số điện thoại kia vào danh sách đen lần nữa.

“Hừ, cừu nhỏ, đấu với tôi à!”

Diệp Hân Nguy không chút nào để ý ném điện thoại sang một bên.

Ngâm nga một khúc nhạc, vui vui vẻ vẻ đi vào phòng tắm ngâm nước.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam liền nhận được hồi âm của Mộ Mẫn Loan.

Cô ấy đồng ý diễn vai Võ Mị Nương này.

Sau khi nghe thấy Mộ Mẫn Loan đồng ý, trong lòng Tô Lam quả thật có chút phức tạp.

Dù sao vai diễn này đích thật rất hợp với Mộ Mãn Loan.

Hơn nữa nếu diễn tốt, đối với nghệ thuật diễn xuất của cô ấy hẳn là một trợ giúp rất lớn.

Hơn nữa dù sao ấn tượng của cô ấy đối với mọi người, vân dừng lại ở hình tượng người đẹp băng sơn kia.

Muốn phá vỡ hình tượng vốn có này, thì cô ấy phải dùng một vai diễn vô cùng thành công khác đi đả động cảm quan của mọi người.

Chỉ có điêu khiến cho Tô Lam cảm thấy có chút lo lắng là.

Trong cảnh diễn này, có tám mươi chín mươi phần trăm tương tác đều là tiến hành với vai nữ chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,440
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4818


Chương 4818

Tô Lam rất khó bảo đảm Diệp Hân Nguy sẽ cố ý bới móc hay không.

Mộ Mẫn Loan có một tuần để học thuộc kịch bản, năm chắc đặc điểm và tính cách nhân vật.

Một tuần sau liên bắt đầu quay chụp.

Ngày quay chụp hôm đó, Tô Lam đặc biệt dành ra thời gian rảnh, đích thân đến hiện trường quay chụp xem.

Bởi vì cô thật sự không yên tâm người phụ nữ Diệp Hân Nguy kia, sợ cô †a sẽ giở trò gì.

Trước khi quay, Tô Lam còn dặn dò đi dặn dò lại Mộ Mẫn Loan nhất định phải cẩn thận.

Nhưng khiến bọn cô cảm thấy kỳ lạ là.

Ngày quay chụp hôm đó, Diệp Hân Nguy vô cùng xuất thần, khác xưa là không có dấu hiệu cố ý muốn gây khó dễ.

Thậm chí có lúc Mộ Mẫn Loan tự mình cảm thấy phân cảnh này không phải quá tốt, lúc yêu cầu đạo diễn quay lại một lần nữa.

Diệp Hân Nguy thế mà lại không phản đối, mà còn vô cùng phối hợp.

Cảnh tượng này làm cho Tô Lam cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Bạch Lạc chúng ta có một câu châm ngôn gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Lễ nào Diệp Hân Nguy thật sự vì việc ở phim trường kia, cho nên thay hồn đổi xác, bằng lòng cẩn thận diễn xuất sao?

Nếu thật sự là như vậy, bọn họ ngược lại bớt đi không ít phiên phức.

Trong tiến trình quay chụp một tuần kế tiếp.

Tô Lam vẫn thường xuyên gọi điện thoại tới phim trường bên kia, hỏi một chút trạng thái liên quan đến Mộ Mẫn Loan và Diệp Hân Nguy.

Chỉ có điều làm cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc là, Diệp Hân Nguy trong cả quá trình quay chụp cực kỳ phối hợp.

Tiến trình quay chụp tổng cộng sáu ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.

Lúc nhận được điện thoại của Tô Lam, Mộ Mãn Loan không nhịn được cười: “Sao tôi cảm thấy cô gần đây giống như mẹ già vậy, hầu như mỗi ngày đều gọi điện thoại đến đây hỏi.”

Tô Lam ở đầu bên kia bĩu môi: “Tôi đây không phải là cảm thấy giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?”

“Yên tâm đi, tôi cũng phải trẻ con ba tuổi, cho dù cô ta thật sự động tay động chân gì đó, tôi cũng có biện pháp đối phó!”

“Đúng rồi, tôi đang chuẩn bị đi phim trường bên kia lấy chút tài liệu, hay là tôi đi thăm cô nhé! Vừa khéo chúc mừng một chút cô hôm nay đóng máy.”

“Được thôi.”

Tô Lam cúp điện thoại xong, liền tự mình lái xe đi về phía phim trường bên kia.

Bởi vì trước đó toàn bộ cảnh quay đều quay trong phòng, hôm nay phải quay một hồi ngoại cảnh.

Đạo diễn chọn nơi diễn là ở trong công viên sinh thái.

Lúc Tô Lam tới nơi, Mộ Mẫn Loan vừa mới đổi một bộ trang phục từ trong phòng hóa trang đi ra.

Cô ấy đóng vai Võ Mị Nương thời niên thiếu, cho nên hôm nay mặc một kiện váy mỏng màu hồng phấn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom