Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4756


Chương 4756

Mọi người đều nói cứ cách ba tuổi là một thế hệ. Bọn họ cách nhau đến sáu tuổi, chẳng phải sẽ cách nhau đến hai thế hệ sao?

Đôi mắt của Quan Triều Viễn híp lại, tốc độ bước chân của anh nhanh hơn.

Tô Lam còn chưa kịp mở cửa thì đã bị anh bắt được.

Anh nắm chặt hai tay của cô ấn trên cửa.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương đang phả và mặt mình.

Thời gian nhẹ trôi, bầu không khí bắt đầu trở nên có chút ám muội.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Cho dù anh là một ông chú cũng dư sức để đối phó với eml”

Nói xong, anh còn thọc lét để trừng phạt cô.

Tô Lam bị anh thọc lét vài cái liền cười to khanh khách.

Cả người cô năm gọn ở trong ngực anh, cả người cô gần như không còn sức lực: “Em sai rồi. Em sai rồi. Em nhận thua được chưa. Chúng ta nhanh vào trong thôi!”

“Sau này em còn dám kêu anh là chú. Anh sẽ cho em nếm thử sự lợi hại của chú đấy.”

Tay của Quan Triều Viễn mò lấy nắm cửa ở phía sau lưng cô, trực tiếp mở cửa ra.

Tô Lam cười tỉnh nghịch, cái miệng của cô khẽ chu lên một chút: “Em biết rồi, chú à!”

Vừa dứt lời, cô giống như một con cá chui ra khỏi vòng tay anh.

Chạy nhanh về phòng khách ở bên cạnh: “Mấy hôm nay là thời kỳ đặc biệt của em. Em sẽ ngủ một mình. Chúc chú ngủ ngonl”

Quan Triều Viễn nhìn bộ dáng nghịch ngợm của cô. Đây là lần đầu tiên trong lòng anh không có ý nghĩ muốn bắt nạt (@ồ), Bởi vì hiện tại trong lòng của cô cũng chỉ còn lại một mảnh mềm mại.

Ngày hôm sau, Tô Lam nhận được một cuộc điện thoại thông báo.

Nội dung kịch bản “Thịnh Thế Đại Mông 2” đang tạm thời tiến hành chỉnh sửa.

Tô Lam dành một chút thời gian đi đến đoàn phim để lấy tài liệu.

Bên kia, Quan Triều Viễn đi đến công ty.

Xử lý một ít công vụ. Sau đó chuẩn bị về nhà để trải qua thế giới của hai người cùng với Tô Lam.

Anh vừa mới bước lên xe liền nhận được điện thoại của Tô Lam.

“Alo, chồng ơi, hiện tại anh có rảnh không? Có thể đến công ty đón em không?”

Điện thoại vừa mới được kết nối, anh liền nghe được âm thanh thở hổn hển của Tô Lam ở đầu dây điện thoại bên kia.

Anh khế cau mày: “Ở yên đấy, đợi anh!”

Tô Lam còn chưa khôi phục lại tỉnh thần thì điện thoại đã bị ngắt.

Sau mười lăm phút lúc sau, chiếc quen thuộc Rolls-Royce liền xuất hiện ở dưới lầu của văn phòng truyền hình Chi Ma.

Quan Triều Viễn khom người bước xuống xe.

Bước đi của anh như một làn gió.

Ngay lập tức đã thu hút ánh mắt kinh ngạc của nhiều người.

Lúc này, Tô Lam đang đứng ở giao lộ chờ Quan Triều Viễn.
 
Chương 4757


Chương 4757

Tay cô đang ôm một xấp tài liệu cao đến nửa người.

Khi cô sắp không chống đỡ nổi thì đột nhiên bàn tay cảm thấy nhẹ bãng.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai tỏa nắng đang bưng tài liệu đứng ở trước mặt cô: “Nhiều đồ như vậy, em tự mang về được không? Có cần anh đưa em về không?”

Tô Lam nhanh chóng lục lại trí nhớ của mình.

Rất nhanh cô đã nhớ ra được những thông tin liên quan đến người đàn ông đang bưng tài liệu này: “Anh Thanh Sở, sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là đàn anh Đỗ Thanh Sở từng học chung trường cấp hai với cô.

Lúc trước Tô Duy Nam và anh ta học cùng một lớp. Mối quan hệ giữa hai người cũng khá tốt nên Tô Lam cũng coi như quen biết anh ta.

Sau này Tô Duy Nam bị thương nặng mà Đỗ Thanh Sở lại hô mưa gọi gió trong giới biểu diễn nghệ thuật.

Hơn nữa nghe nói anh ta đã trở thành học trò của Thẩm Thiên Nhật — một đạo diễn lớn đỉnh nhất Hollywood.

Gần đây hình như anh ta đang chuẩn bị cho chuyến lưu diễn kịch nói.

Bây giờ anh ta xuất hiện ở thành phố Ninh Hải. Vậy có thể khẳng định thành phố Ninh Hải là một trong những nơi anh ta sẽ lưu diễn.

Đúng như dự đoán, lời nói tiếp theo của Đỗ Thanh Sở lập tức khẳng định suy đoán trong lòng của Tô Lam: “Anh sẽ lưu diễn ở thành phố Ninh Hải một tháng. Vậy nên anh đến đây để xem trước địa điểm biểu diễn.”

“Nhân tiện bàn bạc một vài việc liên quan đến hợp đồng. Thật trùng hợp lại gặp được em ở đây!”

Đỗ Thanh Sở đưa qua đưa lại đống tài liệu trong tay: “Nhà em ở đâu? Để anh đưa em về.”

Tô Lam lắc lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Một lát nữa chồng em sẽ đến đón em”

“Như vậy đi, anh thấy em cầm nhiều đồ như vậy cũng không tiện. Anh sẽ ở đây đợi cùng eml”

Đỗ Thanh Sở cười híp mắt, ôm đống tài liệu dùm cô.

Trong lòng Tô Lam vô cùng cảm kích: “Cảm ơn anh Thanh Sở.”

Nhưng cô vừa nói xong, tay của Đỗ Thanh Sở đang ôm đống tài liệu đột nhiên bị người ta nhấc lên.

Ngay sau đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Đây là cái gì?”

Hai người đang nói chuyện phiếm bị âm thanh này làm kinh ngạc.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, Quan Triều Viễn đang đứng ở trước mặt bọn họ.

Vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt Tô Lam nở ra một nụ cười vô cùng rực rỡ: “Chồng ơi, anh đến rồi à!”

Trên mặt Quan Triều Viễn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng từ hơi thở của anh phả ra, có thể cảm nhận được tâm tình hiện tại của anh không được tốt lắm.

Bởi vì Quan Triều Viễn thường ngày không tỏ ra quá nhiệt tình với người khác.

Cho nên Tô Lam cũng không nhận ra có gì khác thường.

Cô chỉ kéo anh sang bên cạnh, tiện thể quay đầu lại, vẫy tay với Đỗ Thanh Sở: “Anh Thanh Sở, em đi trước nha.

Hôm nào rảnh chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nha. Rủ anh của em đi chung luôn.”

Đỗ Thanh Sở cười híp mắt vẫy tay với cô.
 
Chương 4758-4759


Chương 4758

Nhưng khi Tô Lam xoay người sang chỗ khác, ánh mắt của anh ta nhìn vào bóng dáng Quan Triều Viễn.

Người đàn ông này trông rất quen mặãt?

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không thể nhớ ra mình đã gặp người đàn ông này ở đâu!

Sau khi hai người lên xe, Quan Triều Viễn trực tiếp đạp hết chân ga.

Tốc độ xe đột nhiên tăng vọt, suýt chút nữa làm tất cả tài liệu trong tay Tô Lam bay ra ngoài cửa sổ.

Cô lúng túng chặn đống tài liệu lại, vẻ mặt không vui, lên tiếng kháng nghị: “Anh lái chậm một chút đi.”

Quan Triều Viễn không chớp mắt, chăm chú nhìn phía trước: “Vừa nãy em gọi anh ta là gì?”

Đầu tiên Tô Lam sửng sốt một chút, sau đó mới hồi phục lại tinh thần: “À, anh Thanh Sở.”

Quan Triều Viễn cau mày lại: “Vậy em gọi anh là gì?”

Tô Lam đột nhiên nhớ tới trò đùa đêm qua của hai người.

Ngay sau đó, cô cố ý nở ra một nụ cười: “Chú”

Ngay lập tức, khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn liền biến thành màu đen.

Gọi mình là chú nhưng lại gọi người đàn ông kia là anh?

Còn gọi thân mật như vậy!

Quan Triều Viễn khó chịu hừ một tiếng, không mở miệng nói chuyện tiếp.

Tô Lam đảo mắt, cố ý sáp lại gần tai anh để huýt gió: “Chồng à, đừng nói là anh đang ghen đấy nhé?”

Quan Triều Viễn bị cô nói trúng tâm sự, anh đột nhiên đập tay vào vô lăng.

“AI”

Tô Lam hoảng sợ kêu lên một tiếng. Cả người suýt chút nữa bổ nhào về kính chắn gió ở phía trước.

Nàng vất vả lắm mới có thể ổn định được cơ thể của mình.

Lúc này mới phát hiện, Quan Triều Viễn đã dừng xe ở dưới một gốc cây nhỏ ven đường.

Bàn tay của anh ôm chặt vòng eo của Tô Lam khiến cả người cô đều áp sát vào trong ngực của mình: “Gọi anh là anh Viễnđi.”

“Cái gì?”

Tô Lam lập tức ngẩn người ra.

Không biết tại sao khi nghe thấy hai chữ này, nhịp tim của cô không tự chủ được mà đập nhanh.

Ngay cả tai cũng nóng lên rồi.

“Tại… Tại sao hả?”

Cô hỏi lí nhí trong miệng.

Vẻ mặt của Quan Triều Viễn hình như không được vui vẻ cho lắm.

Anh nhíu mày: “Gọi người đàn ông khác không phải rất thuận miệng sao? Em thử gọi anh như thế đi.”

Cơ thể Tô Lam giấy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh.

“Em không muốn!”

Chuyện gì thế này? Người đàn ông này sao lại ấu trĩ như thế chứi Hai chữ “anh Viễn” này, cho dù như thế nào cô cũng sẽ không nói ra miệng!

Sau khi nghe được câu trả lời của cô, khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn lập tức đen xì.

Chương 4759

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 4760


Chương 4760

Chân của cô cào cào nửa ngày, vừa chuẩn bị giãm lên ban công đối diện.

Đột nhiên một âm thanh lạnh lùng truyền đến: “Em đang làm gì đấy?”

“A!”

Tô Lam bị hoảng sợ, cô trượt chân, cả người rơi thẳng xuống ban công.

Cảnh tượng này, khiến trái tim của Quan Triều Viễn đứng đối diện đột nhiên ngừng đập.

Anh đột nhiên nhào tới, ôm lấy eo của Tô Lam.

Quán tính do trọng lực mang lại khiến hai người ngã về phía sau.

“Aal”

Quan Triều Viễn dùng cơ thể của mình để đỡ Tô Lam.

Sự va chạm mạnh khiến anh rên lên một tiếng. Lưng của anh tiếp xúc với mặt đất.

“Sao anh lại hù em? Anh có biết đột nhiên phát ra tiếng động sẽ hù chết người sao?”

Tô Lam nằm gọn trong ngực anh, làm kẻ ác đầu tiên cáo trạng.

Quan Triều Viễn đỡ cơ thể của cô, hai người từ từ đứng lên: “Anh nào dám hù em. Em không hù anh thì anh đã phải cám ơn trời đất rồi.”

Tô Lam đỏ mặt: “Em chỉ muốn xem thử anh đang làm gì…”

Càng nói âm thanh của cô càng trở nên nhỏ dần.

Quan Triều Viễn không thể chịu nổi nhất chính là bộ dáng tỏ ra ấm ức tủi thân của cô.

Vừa rồi bởi vì lo lắng nên lửa giận cũng dần dần biến mất.

Giọng nói anh lạnh lùng: “Vừa nãy anh bị ngã ra sau. Em đỡ anh vào trong và giúp anh bôi thuốc đi.”

“Ừm”

Quan Triều Viễn ngồi xuống sô pha ở bên cạnh, Tô Lam vội vàng tìm thuốc mỡ, cẩn thận bôi thuốc cho anh.

May mắn là không có trầy da cho nên cũng không chảy máu, chỉ là có một xíu vết bầm.

“Đã thấy đỡ hơn chưa?”

Bàn tay của Tô Lam rất mềm mại. Hơn nữa cô dùng lực cũng vừa đủ.

Ngay lập tức, Quan Triều Viễn cảm thấy cơn đau ở lưng đã biến mất hơn một nửa.

Sau đó anh quay đầu lại, liếc cô một cái: “Kỹ thuật cũng không tệ lắm.”

Tô Lam vội vàng cười tửm tỉm sáp lại gần anh: “Đương nhiên rồi. Trước kia em ở nhà thường xuyên bóp vai cho mẹ. Kỹ thuật chắc chắn là phải tốt rồi!”

Quan Triều Viễn hơi cau mày lại.

Từ nhỏ Tô Lam đã được mẹ và anh trai yêu thương.

Sau này gia đình xảy ra biến cố, cũng không khiến cô cảm thấy oán hận cuộc đời này.

Ngược lại trái tim nhỏ bé kia còn tràn đầy lòng biết ơn.

Tô Lam thật sự rất tuyệt vời.

Cô tốt đẹp như thế khiến anh cảm thấy mình không xứng với cô.

Cho nên hôm nay anh mới nhốt mình ở trong phòng.
 
Chương 4761


Chương 4761

Anh đang suy nghĩ về những chuyện đã qua, thái độ thường ngày của mình đối với cô có phải quá cứng rắn rồi không.

Cho nên hôm nay ở trên xe, anh muốn cô gọi anh một tiếng “anh Viễn”.

Bộ dạng của cô lại sợ hãi như thế.

Nhìn thấy Quan Triều Viễn ở trước mặt mình đột nhiên trầm mặc xuống.

Tô Lam lập tức có chút hoảng hốt: “Chồng ơi, anh vẫn còn giận em sao?”

Nhìn thấy phần lưng của anh bị thương. Tô Lam quyết định xin lỗi anh trước.

Nhưng Quan Triều Viễn đang thất thần kia cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Tô Lam có chút sốt ruột, lập tức ôm lấy anh: “Anh Viễn, anh đừng giận em nữa có được không?”

“Cùng lắm thì sau này em không gọi người khác là anh nữa! Anh đừng phớt lờ em được không.”

Tô Lam cũng không biết rốt cuộc bắt đầu từ khi nào cô càng ngày càng ỷ lại vào người đàn ông ở trước mặt này.

Phòng của Quan Triều Viễn ở tầng ba của biệt thự.

Vừa rồi nếu như không cẩn thận ngã xuống dưới, cho dù có giữ được cái mạng nhỏ này, chỉ sợ cũng sẽ thiếu mất cánh tay hoặc thiếu mất cái chân.

Khi nhìn thấy cô sắp ngã xuống, vẻ mặt hoảng sợ của cô khiến trái tim anh tan chảy.

Mặt khác, trái tim Quan Triều Viễn bị hai chữ “anh Viễn” mà cô gọi làm cho yếu mềm.

Anh vừa mới xoay người lại. Tô Lam liền nhào vào trong ngực anh.

Ngón tay thon dài vẽ vài vòng tròn trước ngực anh: “Em nghiêm túc đấy. Sau này em chỉ gọi một mình anh là anh. Anh đừng giận em nữa nha.”

Khi cô nói ra những lời này, bên trong đôi mắt long lanh như thủy tỉnh ẩn chứa vài phần làm nũng và nghịch ngợm.

Chỉ nhìn một cái đã khiến người ta phải mềm lòng.

Lúc này Quan Triều Viễn làm sao còn tức giận được nữa.

Anh đưa ta ra xoa đầu cô: “Ngốc quá, sao anh giận em được chứ?”

Cho dù anh giận thì cũng là giận bản thân mình.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sao?”

“Sau này không cho phép em trèo qua ban công nữa. Có nghe thấy chưa?”

Quan Triều Viễn lợi dụng cơ hội này ra lệnh cho cô.

Tô Lam nép vào trong ngực anh, nhỏ tiếng kháng nghị nói: “Bởi vì anh khóa trái cửa, em có chút lo lắng cho nên mới muốn từ ban công trèo qua để nhìn xem tình hình bên anh như thế nào.”

Nghe được âm thanh của cô vợ nhỏ ở trong lòng ngực. Ánh mắt của Quan Triều Viễn nhịn không được mà trầm xuống: “Bà dì của em đã đi chưa?”

Tô Lam vừa nghe thấy lời này, trong lòng có một âm thanh “lộp bộp”

rơi xuống.

Cô vội vàng chui ra khỏi lòng ngực của Quan Triều Viễn.

Cô nhìn xung quanh, muốn đổi chủ đề nói chuyện: “Cái kia… Vừa nãy anh ở trong phòng khách làm gì đấy?”
 
Chương 4762


Chương 4762

Nói xong, theo bản năng cô liền đi qua mở ra laptop của anh lên xem.

Đâu ngón tay của cô còn chưa có đụng tới máy tính đã bị Quan Triều Viễn nhào đến gấp lại.

Bởi vì động tác của anh biên độ quá lớn dẫn đến vết thương ở lưng lại đau lên.

“Trời ơi, không phải anh đang xem cái loại… Cái loại phim đó chứ.”

Nụ cười của Tô Lam vô cùng méo mó. Não đột nhiên nghĩ tung lung.

Quan Triều Viễn ôm lấy lưng của mình, nặng nề ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.

Khuôn mặt đẹp trai kia lập tức đen lại: “Em nói lung tung cái gì đấy?”

Tô Lam dựa vào sự linh hoạt của mình, nhanh chóng mở máy tính lên.

Những thứ hiển thị trên trang web thật sự khiến cô phải trợn mắt há hốc mồm.

“Vợ gọi mình là chú, có phải cô ấy chê mình đã già rồi đúng không?”

“Tại sao vợ mình gọi người khác là anh nhưng lại không muốn gọi mình là anh?”

“Chênh nhau sáu tuổi thật sự cách nhau hai thế hệ sao?”

Tô Lam không dám tin vào những gì được hiển thị trên trang web.

Vẻ mặt của cô hết sức kinh ngạc.

Quan Triều Viễn trốn ở trong phòng nửa ngày là để tra mấy thứ này sao?

Cô trợn mắt há hốc mồm xoay người lại. Không biết nên nói cái gì mới tốt.

Bá đạo tổng tài trong truyền thuyết, sao đột nhiên trở nên ấu trĩ như thế này?

Quan Triều Viễn ngồi ở trên sô pha thấy bí mật của mình đã bị cô vạch trần.

Khuôn mặt đẹp trai đỏ lên, lập tức thẹn quá hóa giận: “Lưng anh đau rồi. Anh muốn nghỉ ngơi, em lập tức đi ra ngoài cho anh.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Lam rất hiếm khi nhìn thấy anh đỏ mặt liền biết rằng nếu mình lại tiếp tục Trêu chọc anh thì sớm muộn gì anh cũng sẽ bùng nổ.

Vì nên cô chỉ có thể cố gắng nín cười, nhanh chóng chạy về phòng.

Cho đến khi về đến phòng mình, cô nhảy mạnh lên giường, ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha, chồng rất đáng yêu nha.”

Quan Triều Viễn ở phòng bên cạnh có nghe được loáng thoáng tiếng cười của Tô Lam. Đỉnh đầu anh tức đến bốc khói.

Anh quay người lại, nặng nề đóng máy tính lại.

Sau đó ném thẳng ra ban công mà không hề do dự một chút nào.

Ngày hôm sau, khi Tô Lam tan làm, cô vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce quen thuộc màu đen đang đậu ở ven đường.

“Quan Triều Viễn tới đón mình sao?

Sao anh ấy lại không gọi điện thoại trước nhỉ?”

Tô Lam nhanh chóng chạy qua đó.

Vừa mở cửa xe, cô liền nhìn thấy có một bóng đen nhào về phía mình.

“Ẳng!”

Một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai. Hóa ra là Bát TỬ.
 
Chương 4763


Chương 4763

Bát Tử đã rất lâu không gặp Tô Lam rồi.

Bây giờ gặp mặt, nó thân mật vây quanh ở bên người Tô Lam và sủa ầm lên. Cái đuôi vây vẫy biểu hiện vô cùng vui mừng.

Tô Lam nhìn vào trong xe, cô nhìn thấy mấy đứa trẻ và ông cụ Quan đang ngồi trong đó.

Bát Tử vốn là một con chó mà Quan Triều Viễn nuôi dưỡng.

Sau khi anh xuất ngũ, vì muốn ông cụ Quan không cảm thấy cô đơn.

Quan Triều Viễn mang nó tặng cho bên Thủ Đô.

Bây giờ Bát Tử đã trở vê, có phải ông cụ Quan cũng sẽ dọn về đây sống không?

“Ông nội, Tử Việt, sao mọi người lại sang đây?” ỷ Quan Tử Việt thò đầu ra nhìn cô: “Ông cố nói hôm nay là cuối tuần.

Ông muốn dẫn chúng ta đi chơi, đi ăn chút đồ ngon.”

Tô Lam vội vàng lên xe.

Vẻ mặt cô thích thú nhìn Quan Triều Viễn: “Thật tốt quá, cả nhà chúng ta đã lâu rồi không đi ra ngoài chơi.”

Bây giờ tâm trạng Tô Lam rất vui vẻ và có chút hí hửng.

Nhanh chóng nhào lên hôn một cái “chụt” ở trên mặt Quan Triều Viễn.

“Khụ khụ!”

Ông cụ Quan ngồi ở phía sau giả vờ không vui, hăng giọng nói: “Các cháu còn trẻ, tình cảm nồng nhiệt, ông cũng có thể hiểu được.”

“Nhưng phiền các con chú ý một chút, trên xe này còn có người già và trẻ em. Ít nhiêu cũng nên chú ý một chút!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ lên, cô rụt cổ lại: “Con biết rồi, ông nội!”

Vẻ mặt khinh thường của Quan Triều Viễn liếc nhìn ông cụ Quan một cái: “Không thuận mắt à. Không thuận mắt thì ông xuống xe đi.”

“Thằng nhóc xấu xa, cháu dám nói nói chuyện với ông nội như thế sao.”

“Lúc trước nếu không phải ông gật đầu, Tô Lam có thể thành vợ của cháu sao? Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”

Quan Triều Viễn khinh thường thu ánh mắt của mình lại: “Cho dù không có ông, cháu cũng có thể tự mình thu phục cô ấy!”

Nghe thấy Quan Triều Viễn và ông cụ Quan đang đấu võ mồm, bên cạnh còn có tiếng cười tinh nghịch của mấy đứa trẻ đang đùa giốn.

Bát Tử ngoan ngoãn nằm ở trong lòng mình.

Tô Lam chưa từng nghĩ tới, sau khi mẹ mất, mình còn có thể hạnh phúc như vậy.

Nếu như mẹ còn sống, nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nhất định sẽ cảm thấy vui cho cô.

Trong lúc họ nói chuyện, xe chạy được hơn hai mươi phút đã dừng lại.

Họ đến một nhà hàng vô cùng đặc biệt, vô cùng ưu nhã.

Cách trang hoàng ở đây khác hoàn †oàn những khách sạn khác.

Từng phòng trong nhà hàng dùng hàng rào để ngăn cách, còn có ban công riêng.

Nếu ăn cơm trong phòng không đủ hứng thú, còn có thể ra hoa viên bên ngoài tàn bộ.
 
Chương 4764


Chương 4764

Tô Lam vừa đi vào, Bát Tử sủa một tiếng, vọt vào hoa viên.

“Cho nó đi đi, Bát Tử được huấn luyện, sẽ không đi linh tinh đâu.”

Ông cụ Lê cười tủm tỉm tiếp đón Quan Triều Viễn và Tô Lam, ngồi xuống chuẩn bị gọi món.

“Cậu cả Quan, cậu ở trong này chờ một chút, tôi đi gọi cậu chủ xuống.”

Nữ phục vụ cười nhìn họ, rót nước xong liền quay người rời đi.

Không bao lâu sau, một thanh âm cao vút truyền đến.

“Chị dâu nhỏ.”

Thanh âm này vô cùng quen thuộc, Tô Lam quay đầu nhìn.

Vừa liếc mắt đã thấy Quan Hạo Nhân cười như một đóa hoa đi tới: “Sao cậu lại ở đây?” Quan Triều Viễn †ao nhã đặt ly rượu trong tay xuống, anh quét mắt nhìn Quan Hạo Nhân “Nhà hàng này là sản nghiệp của gia tộc nhà họ, em nói xem vì sao nó lại ở đây?”

“Gâu gâu.”

Nhân cơ hội còn chưa có đồ ăn, mấy đứa nhỏ nghe thấy tiếng sủa của Bát Tử ở vườn hoa cũng hưng phấn kêu lên, không nhịn được chạy tới.

Vì thế trong ghế lô chỉ còn người lớn.

“Em nói chị nghe nhé chị dâu, chị có thể đừng mỗi lần nhìn thấy em đều dùng ánh mắt ghét bỏ không:”

Quan Hạo Nhân ngồi xuống, tỏ vẻ kháng nghị với Tô Lam.

Lần trước vừa gặp cậu ta đã động †hủ định đánh người.

Điều này làm cho ấn tượng đầu tiên của Tô Lam với cậu ta không hề tốt.

Cho nên sau này, cho dù nể mặt cậu †a là em trai Quan Triều Viễn, cô vân không thể không nhăn mặt.

Nhưng lúc này nghe cậu ta trêu chọc mình, Tô Lam cố ý nhìn về hướng đó nhưng bỏ qua cậu ta: “Hôm nay là cuối tuần, tại sao không thấy Thu Cúc?

Tô Lam nhắc đến Thu Cúc bởi vì cô biết gia cảnh nhà Thu Cúc không được tốt.

Bố cô ta nghiện đánh bạc, còn có một khoản nợ lớn.

Thu Cúc không chỉ đi làm bình thường, mà có thời gian rảnh cô ta sẽ ra ngoài làm thêm, làm một vài việc vặt.

Trước đây, cô có nghe Thu Cúc nói cô ta làm thêm trong một khách sạn.

Bởi vì ở đó lương cao, vì vậy dù biết là sản nghiệp của Quan Hạo Nhân, Thu Cúc cũng không có ý kiêng dè.

Bởi vì cô thực sự thiếu tiền.

Nhắc tới Thu Cúc, gương mặt Quan Hạo Nhân đột nhiên cứng lại.

“Khách sạn này vốn do mẹ em quản lý, bà ấy biết chuyện của em và Thu Cúc, cho nên cố ý tránh không để em và cô ấy chạm mặt.”

“Aiya, đừng nói những chuyện này nữa, hôm nay người một nhà thực vui vẻ. Hay là mấy anh em chúng ta lần sau lại tới đây tụ họp, thấy thế nào?”

Quan Hạo Nhân nói xong, không đợi Quan Triều Viễn kịp phản ứng, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu thê thảm của Bát Tử.

“Ẳng ẳng:”

Ngay sau đó là tiếng tranh cãi khắc khẩu.
 
Chương 4765


Chương 4765

Tiếng thét chói tai của Tô Duy Hưng cũng vang lên.

“Chuyện gì thế?”

Tô Lam đứng lên trước tiên, cô nhanh chóng đi ra ngoài.

Ông cụ Quan cũng vội vàng theo sau.

Tô Lam chạy đến hoa viên, nhìn thấy bên kia rào chắn, Diệp Hân Nguy đang cố gắng hất làn váy dưới chân: “Đồ quê mùa nhà mày. Mang theo con chó đến đây làm gì?”

“Mày có biết váy tao mua bao nhiêu tiền không? Nó là hàng giới hạn đấy!

Rách rồi mấy người có đền được không?”

Quan Tử Việt đứng bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn xanh lét.

Nó ốm lấy Bát Tử bị thương: “Bát Tử cũng đâu có cố ý, vừa rồi nó đâu có ý tới gần cô, cô đã đá nó! Còn định dùng nước nóng hất nó, cô quá đáng quá rồi đấy!”

Diệp Hân Nguy nghe xong lời này sắc mặt khó coi: “Đúng là nực cười, vì một con chó, có đá chết thì cũng làm sao?”

“Dù có là một con chó, cũng sẽ có người coi nó như người nhà! Sao cô lại làm như thế!”

“Dù cô có mặc váy đắt đến đâu, cũng không che giấu được nội tâm dơ bẩn đâu!”

Thanh âm thanh thúy giận dữ vang lên phía sau.

Diệp Hân Nguy nhìn lại, phát hiện Tô Lam đang nổi giận đùng đùng đi tới.

Cô ta còn dám châm chọc mình nội tâm dơ bẩn?

Diệp Hân Nguy bị chọc tức, cô ta định chửi ầm lên, lại phát hiện phía sau Tô Lam còn có Quan Triều Viễn và ông cụ Quan đi tới.

Trong lúc nhất thời, lửa giận của cô ta bị nghẹn lại ở ngực, phun ra không được nuốt vào không xong, vô cùng khó chịu: “Tô Lam, cô đừng nghĩ có chỗ dựa là có thể vênh váo!”

Bát Tử năm đó là một con chó lính đắc lực của Quan Triều Viễn.

Có điều giờ nó cũng đã hơn mười tuổi, cũng già rồi.

Cũng bởi vì bây giờ đi lại không tiện, nên mới tè bậy vào Diệp Hân Nguy.

“Tôi nói cho cô biết, Bát Tử năm đó là con chó ưu tú nhất trong quân danh!

May cho cô không đá nó vào năm năm trước đấy, nếu không hôm nay cô cũng chẳng còn cơ hội để đá nó đâu.”

Khi nói, Tô Lam nhìn chằm chăm vào Diệp Hân Nguy.

Ánh mắt sắc như đao, làm cho lòng Diệp Hân Nguy run rẩy.

Tô Lam lại ôm Bát Tử lên kiểm tra vết thương.

Quan Hạo Nhân đứng phía sau cô, lạnh lùng châm chọc: “Tô Lam là vợ của Quan Triều Viễn, vợ dựa chồng thì có cái gì là lạ.”

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô Diệp cũng đâu kém phần! Có một diễn viên quốc tế cùng một đạo diễn làm chỗ dựa cho cô, bảo sang càng ngày càng vênh váo.”

Khi Quan Hạo Nhân nói những lời này, giọng điệu quái đản, Diệp Hân Nguy nghe xong lại có chút chột dạ.

“Anh nói lời này có ý gì, tôi nghe không hiểu!”

Diệp Hân Nguy nói xong những lời này xoay người rời đỉ.
 
Chương 4766


Chương 4766

Chẳng qua cô ta còn chưa kịp đi khỏi, Tô Lam đã cản lại: “Đi cũng được, xin lỗi Bát Tử đi đã.”

Tô Lam vừa kiểm tra Bát Tử, phát hiện nó cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng Diệp Hân Nguy đúng là quá đáng.

Nếu không cho cô ta chút giáo huấn, chỉ sợ cô ta sẽ càng ngày càng làm càn.

Mà Diệp Hân Nguy đứng một bên nghe được lời này sau, thực sự như vừa nghe được một trò đùa thiên cổ: “Tô Lam, cô mới nói cái gì? Cô muốn tôi xin lỗi chó, cô điên rồi hải”

Nhưng ánh mắt của Tô Lam đầy kiên định.

Tâm mắt cũng nhìn thằng vào Diệp Hân Nguy.

Giống như hôm nay cô ta không xin lỗi, đừng mong bước chân ra khỏi đây.

“Tô Lam, cô đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Diệp Hân Nguy nhìn thái độ của Tô Lam, muốn cười thành tiếng.

Có điều có Quan Triều Viễn ở đây, cô ta cũng không dám nói càn.

Tô Lam lười giải thích với cô ta, chỉ là dùng ánh mắt sáng quắc nói với cô †a: “Tôi nói xin lỗi!”

“GI”

Một câu Diệp Hân Nguy cũng nói không hết.

Hai người giằng co một hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng bại trận dưới ánh mắt của Quan Triều Viễn.

Trong lòng cô ta thâm mắng, cũng chỉ là một con chó thôi mà.

Ra đường cũng có thể bị xe đâm chết, sao lại chạy tới chỗ cô ta gây rối.

Nhưng bên ngoài, cô ta ngại Quan Triều Viễn, tát cả khó chịu ra đến miệng lại thành: “Thực xin lỗi!”

Tô Lam cay mày: “Cô nói cái gì?

Nói lớn lên.”

“Tô Lam, cô đừng có mà quá đáng!”

Diệp Hân Nguy hung tợn nhìn Tô Lam.

Thình lình, Quan Triều Viễn ở phía sau Tô Lam phát ra một tia nhìn hung tợn Ánh mắt đe dọa sắc như dao bắn tới cô ta.

Tim Diệp Hân Nguy cũng run lên.

Quan Triều Viễn có thể lực thế nào, cô †a tất nhiên là biết.

Đấu với Quan Triều Viễn chỉ có rước nhục vào thân, hôm nay đúng là xui tận mạng.

Nhãn nhịn cho gió yên biển lặng vậy!

Nghĩ xong, Diệp Hân Nguy chỉ có thể gian nan xoay người.

Đi tới trước mặt Bát Tử, cô ta cúi người, thanh âm cũng trang trọng hơn: “Thực xin lỗi, tao không nên đá mày… ÁI”

Lời giải thích còn chưa nói hết, Bát Tử như đã nghe được tiếng lòng của cô †a, chân sau run lên, trực tiếp tặng một bãi nước tiểu lên đầu cô tai Diệp Hân Nguy thét chói tai lùi về sau, không nghĩ tới nó đã tè bậy vào váy cô, bây giờ lại thêm một bãi thẳng vào đầu.

“Trời đất! Kinh tởm quá, chân đau quá, huhu…”

Diệp Hân Nguy vừa xấu hổ vừa bẩn, ngồi dưới đất khóc rống lên.
 
Chương 4767


Chương 4767

Mà Tô Lam thì cảm thấy vô cùng hả giận.

Quan Tử Việt cùng Tô Duy Hưng lén lút vô lên đầu Bát Tử, giơ ngón cái với nó.

“Bát Tử giỏi quá!”

“Gâu gâu!”

Bát Tử có lẽ cũng chẳng nhớ được cơn đau của cái đá vừa rồi, thoải mái kêu lên.

Quan Hạo Nhân đứng một bên xem náo nhiệt quay người nhìn lại đã thấy ông cụ Quan len lén giấu điện thoại đi.

Anh ta vội đi lên: “Ông làm gì thế?”

Ông cụ Quan vội giấu cái điện thoại đi: “Không làm gì không làm gì:”

Ngay khi nhóm Tô Lam còn đang chuẩn về phòng ăn cơm, Diệp Hân Nguy phía sau đột nhiên mở miệng: “Mẹ Nam, con đau quá:”

Phía sau mới đi tới là Vu Thắng Nam, liếc mắt nhìn cô ta ngã trên đất vô cùng chật vật, bà vội vàng đi tới: “Sao lại thế này? Sao con lại nằm dưới đất?”

Vu Thắng Nam mới tới gần đã ngửi được một mùi tanh hôi.

Mặc dù có bệnh sạch sẽ, nhưng bà †a vẫn đỡ cô ta dậy: “Mẹ vừa đi một lúc, sao con đã biến thành bộ dáng này?”

Lời nói của Vu Thắng Nam hạ thấp, Thẩm Thiên Nhật đang ngồi ở ghế lô cũng đi ra.

Nhìn thấy Diệp Hân Nguy ngã dưới đất, ông ta cũng vô cùng đau lòng: “Sao thế này?”

Diệp Hân Nguy tỏ vẻ vô cùng khiếp đảm nhìn Tô Lam, kích động mở lớn mät: “Không… Không sao, không liên quan đến họ”

“Bọn họ bắt nạt cháu?”

Thẩm Thiên Nhật nói xong lời này thì lập tức đứng lên, nhưng lại bị Diệp Hân Nguy tóm lại.

“Chú Thiên Nhật đừng như vậy, chú không chọc được bọn họ đâu?”

“Cháu chịu chút ấm ức không sao đâu, sau này chú còn phải quay phim ở đây nữa.”

Quan Hạo Nhân đứng một bên thấy họ diễn, không nhịn được trào phúng: “Diễn xuất của cô tốt như vậy, sao mãi không nổi lên được thế? Không lẽ vì nhân phẩm quá kém sao?”

Vu Thăng Nam đã nhìn thấy Quan Triều Viễn, bà ta giữ Thẩm Thiên Nhật đang định xông tới, lắc lắc đâu: “Bỏ đi.”

Diệp Hân Nguy vốn còn đang trông chờ ông ta bao che cho mình đây.

Nếu không phải như thế, vừa rồi cô ta cũng chẳng cần châm ngòi ly gián.

Nhưng cô ta cũng không dự đoán được, Vu Thắng Nam lại lùi lại, nói là không cần tính toán, bó đi.

Cô ta tức đến sắp nội thương, nhưng vẫn phải giả bộ khoan hồng độ lượng: “Đúng vậy, chú Thiên Nhật, hay là bỏ đi, cùng lắm nhìn thấy họ chúng ta đi đường vòng là được:”

“Chúng ta đi thôi:”

Thẩm Thiên Nhật căng thẳng cau mày, nhìn về hướng Quan Triều Viễn. Ông †a nâng Diệp Hân Nguy lên, đưa về ghế lô.

Tô Lam cũng quay về, Quan Hạo Nhân lúc này đã một bụng lửa giận.

Anh ta nhìn về phía Quan Triều Viễn “Anh hai, Diệp Hân Nguy rõ ràng là đổi trắng thay đen, sao anh không nói lời nào thế.”

Quan Triều Viễn không ngẩng đầu, cúi đầu uống canh.
 
Chương 4768


Chương 4768

Đến khi mở miệng lại là một câu hỏi: “Cậu đổi đầu bếp à?”

“Đúng vật, mới đổi thành đầu bếp năm sao của Michelin.”

Quan Hạo Nhân gật gật đầu.

Có điều, anh ta như nhớ ra cái gì, thần bí lại gần Quan Triều Viễn: “Đúng rồi, hôm qua em đến bệnh viện trung tâm tìm Tần Tuấn Tài, anh đoán xem em phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì:”

Trả lời anh ta là một mảng trầm mặc.

Mà ông cụ Quan lúc này đã kéo đám trẻ con cùng nghịch điện thoại.

Miệng còn nói nhỏ: “Sao mấy cái thứ này lại được post lên mạng? Cháu có biết cái này không?”

Mà Quan Triều Viễn chỉ chuyên tâm uống canh.

Còn cái tên Quan Hạo Nhân có bao giờ giữ được điều gì.

Anh ta võ mạnh tay lên bàn: “Mọi người không biết đâu đúng không, trong phòng xét nghiệm em thấy Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật đi giám định ADN với Diệp Hân Nguy, kết quả đã có “

rồi.

Tô Lam kinh ngạc nhìn sang: “Cậu nói cái gì?”

Thậm chí cả động tác uống canh của Quan Triều Viễn cũng ngừng lại.

Mà ông cụ Quan ở bên cạnh cũng ngẩn người.

Bởi vì bố Vu Thắng Nam là chiến hữu cũ của ông.

“Thế kết quả là gì?”

Quan Triều Viễn mở miệng phá tan sự trâm mặc.

“Kết quả đây:”

Quan Hạo Nhân nói xong, lấy điện thoại mở hình ảnh ra.

“Em sợ mọi người không tin, còn chụp ảnh lại cơ.”

“Mọi người nhìn xem, 99.9% là quan hệ huyết thống. Em đã bảo mà, gần đây Diệp Hân Nguy sao lại có nhiều tài nguyên thế cơ chứ:”

“Nghe nói cô ta còn mua biệt thự trên núi Ngự Cảnh. Còn đổi xe nữa kia:”

“Quần áo cô ta mặc cũng là đồ giới hạn toàn cầu đắt tiền.”

“Ha ha ha, giờ thì mọi người đã biết vì sao cô †a thuận buồm xuôi gió, kiêu ngạo vô cùng như vậy rồi chứ?”

“Bởi vì bố mẹ đẻ của cô ta tìm tới cửa rồi:”

“Hơn nữa theo em thấy, hai bọn họ còn chưa nói với cô ta đâu.”

“Lần này Diệp Hân Nguy nhặt được cái bánh trên trời rớt xuống rồi.”

Nghe xong Quan Hạo Nhân nói chuyện, Tô Lam cảm thấy trong lòng vô vàn cảm xúc.

Rất rõ ràng, cô hiểu quan hệ giữa Vu thắng Nam và Mộ Mãn Loan là gì.

Vu Thắng Nam có ơn với Mộ Mân Loan, nhưng kẻ đi trêu chọc khắp nơi như Diệp Hân Nguy lại là con gái của Vụ Thắng Nam.

Nghĩ như vậy, sau này Mộ Mẫn Loan có bao nhiêu khổ sở đây.

Khi người một nhà họ rời đi, Tô Lam rất muốn nhìn Diệp Hân Nguy đã thay quần áo.

Cô ta đứng ở cửa, nói cười với một đám người.
 
Chương 4769


Chương 4769

Giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Mọi người nhìn đi, đây là túi mới ra của Channel, giới hạn đó, cho dù có tiền cũng không mua được đâu.”

Diệp Hân Nguy nhìn túi trong tay mình, hưởng thụ ánh mắt của mọi người.

“Hâm mộ quá đi mất, chúng ta không mua được những thứ này đâu:”

Đám con gái vây quanh cô ta đều bày ra ánh mắt ghen tị tiếc hận.

Diệp Hân Nguy không khỏi có chút lâng lâng.

“Lại nói cho mấy người một bí mật, †ôi sắp diễn vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh thứ hai của MQ đó:”

“Giỏi như vậy sao, đến lúc đó có thể cho tôi một vai nhỏ không?”

Được đưa lên tận mây xanh, Diệp Hân Nguy không chút do dự gật đầu: “Yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi, chỉ cần tôi nói là được:”

“Lập tức có người hoài nghi: “Thật không thế?”

Diệp Hân Nguy cười lạnh: “Mấy người không biết ai là người đã tặng ngôi biệt thự trên núi cho tôi đúng không?”

“Là Thẩm Thiên Nhật. Chú ấy tặng xe tặng nhà cho tôi, cô nói mấy cái vai diễn nhỏ, tôi có thể không làm chủ được sao?”

Vừa nghe những lời này, đám người kia đều lộ ý cười.

Trong lòng họ đoán, hắn là cô ta đã giở quy tắc ngầm rồi.

Chỉ còn lại Diệp Hân Nguy một mình đắc ý.

Cô ta đâu biết khi nói như vậy, chỉ tổn hại thanh danh của Thẩm Thiên Nhật.

Mà ở phía sau, Vu Thắng Nam cũng đã đi về phía cửa lớn.

Tô Lam ở phía xa nhìn thấy hết những cảnh này, mày nhăn lại một chỗ.

Ngay khi cô định đi tới đã bị Quan Triều Viễn kéo lại: “Đừng xen vào chuyện của người khác:”

Tô Lam sửng sốt, sau đó giấy †ay anh ta: “Kế hoạch tuyên truyền phim mới của MQ còn đang trong quá trình quay chụp, còn là em lo kìa.”

“Nếu để loại người như Diệp Hân Nguy tùy ý làm bừa, không phải toàn bộ cố gắng của cô đều uổng phí sao.”

Nói xong, cô trực tiếp xoay người đi tới trước mặt Vu Thắng Nam.

Vu Thắng Nam sửng sốt nhìn Tô Lam: “Chuyện vừa rồi…

Tô Lam nói thẳng: “Bạch Lạc chúng ta có câu lẽ phải tại lòng người, Tổng thanh tra Vu thông minh như thế chắc cũng đã có quyết định đối với chuyện vừa mới xảy ra rồi.”

“Chỉ là tôi có mấy câu muốn khuyên bà, bà làm thế hoàn toàn không phải là đang giúp cô ta mà là đang hại cô ta đó.”

“Một diễn viên nếu như không có cơ sở vững chắc thì cho dù bà có muốn đẩy cô ta lên độ cao kia cũng sẽ rớt xuống càng đau hơn mà thôi.”

Tô Lam nói xong rồi quay người rời đi.

Không biết vì sao mà đột nhiên cô lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nếu như Vu Thắng Nam còn tiếp tục dung túng Diệp Hân Nguy như thế.
 
Chương 4770


Chương 4770

Hoặc nếu như Diệp Hân Nguy lại chọc tới cô và Mộ Mãn Loan thì cô sẽ không nương tay nữa.

Vừa rồi, khi Tô Lam nói những câu này thì Diệp Hân Nguy đã chú ý tới phía bên đây.

Cô ta nhìn thấy sắc mặt của Vu Thăng Nam có chút không đúng thì vô cùng hoảng hốt.

Diệp Hân Nguy vội vàng chạy tới rồi ôm lấy cánh tay của Vu Thắng Nam một cách thân mật rồi nói: ‘Mẹ Nam, Tô Lam vừa rồi tới tìm cô làm gì vậy?”

Vu Thắng Nam đứng sững tại chỗ, rõ ràng là bà ta đã bị những gì Tô Lam vừa nói khiến cho xúc động.

Bà ta nghĩ tới mọi hành vi của Diệp Hân Nguy gần đây, đúng là để bà ta vô cùng thất vọng.

Gần đây chẳng những Diệp Hân Nguy mở miệng đòi biệt thự mới, đòi xe hơi sang trọng, đòi nhân vật nữ chính trong bộ phim nào đó.

Mà thậm chí còn tùy tiện đáp ứng người khác các vị trí trong trường quay.

Chuyện này khiến cho Thẩm Thiên Nhật rất đau đầu.

Bởi vì thường xuyên xảy ra chuyện đang quay giữa chừng lại có người chạy tới nói mình là diễn viên của trường quay.

Nhiều năm qua đúng là bọn họ rất áy náy với Diệp Hân Nguy.

Nhưng cũng không thể vì áy náy mà cuối cùng hại cả một đời của Diệp Hân Nguy.

Vu Thắng Nam nghĩ tới đây thì đã có quyết định.

Bà ta nhẹ nhàng đẩy tay Diệp Hân Nguy ra: ‘Không có gì.’ Diệp Hân Nguy cũng không có chú ý tới sự khác thường của bà ta nên chỉ cười rồi nói: ‘Mẹ Nam, vừa rồi cháu có mấy người bạn nói muốn tham gia vào bộ phim cháu đang đóng, hay là cô giúp cháu đi nói với chú Thiên Nhất một tiếng đi.”

“Còn nữa, bộ váy kia của cháu bị chó của Tô Lam cắn hỏng mất rồi, cháu cũng chẳng cần nữa, ngày mai cô đi mua bộ mới với cháu đi.”

Vu Thắng Nam không kìm được mà nhíu mày: “Mấy ngày nay cháu đã gọi rất nhiều bạn bè tới trường quay rồi, như thế sẽ khiến cho tiến độ quay phim chậm đi rất nhiều.”

“Hơn nữa chính cháu lúc quay phim cũng không thể hiện tốt lắm, cũng đã tốn rất nhiều thời gian rồi.”

“Mà bộ váy kia chỉ là bị ướt mà thôi, đưa đi giặt rồi phơi xong vẫn còn có thể mặc được.”

“Nếu như cháu thật sự rảnh rỗi thì hắn là nên ở trong nhà đọc kịch bản, làm quen lời kịch một chút chứ không phải là ngày nào cũng chơi chung với đám người vô tích sự kia.”

Đây là lần đầu tiên Vu Thắng Nam dùng giọng điệu nghiêm khắc như thế này để dạy dỗ Diệp Hân Nguy.

Cô ta hơi sửng sốt một chút rồi phản ứng lại ngay: “Mẹ Nam, cô nói cho cháu biết đi, có phải là Tô Lam lại nói xấu cháu trước mặt cô không?”

Vu Thắng Nam không kìm được mà nhíu mày, bà ta vô cùng thất vọng: “Lúc như thế này tại sao cháu lại không suy nghĩ lại mình mà còn đi trách người khác?”

Diệp Hân Nguy cứ khăng khăng cho răng là do Tô Lam vừa mới châm ngòi ly gián: “Tại sao cháu lại phải suy nghĩ lại chứ, đây vốn là do mọi người nợ cháu mà.”

Sắc mặt Vu Thắng Nam trở nên trắng bệch: “Cháu nói cái gì?”

Diệp Hân Nguy vội vàng sửa lời: “Ý của cháu là chú Thiên Nhất đã từng nói rằng sẽ thay cha cháu chăm sóc cho cháu thật tốt, chẳng lẽ mọi người không nên đối xử tốt với cháu sao?”

Vu Thắng Nam nhíu mày rồi nói: “Từ hôm nay trở đi, cô sẽ lấy lại biệt thự trên núi Ngự Cảnh kia.”

“Nếu như cháu muốn nổi tiếng thì tốt nhất là nên nắm bắt lấy cơ hội mà Thẩm Thiên Nhật đã cho cháu đi, suy nghĩ cho kỹ mình nên diễn như thế nào.”
 
Chương 4771


Chương 4771

“Sao cô lại có thể như thế chứ? Biệt thự đó là do chú Thiên Nhất tặng cháu, cô có tư cách gì mà lấy lại?”

Diệp Hân Nguy tức giận lên thì cũng không ngoan ngoãn lễ phép như lúc nấy nữa, cô ta nói chuyện rất chói tai.

Vu Thăng Nam nhíu mày rồi nói: “Vậy thì cô đi hỏi chú Thiên Nhất của cô xem tôi có tư cách lấy lại ngôi biệt thự đó không?”

“Bà… quá đáng lắm, tôi ghét bà” – Diệp Hân Nguy tức giận thốt ra câu này rồi trực tiếp quay người chạy đi.

Cô ta không ngờ rằng những ngày tháng sung sướng của mình vừa mới bắt đầu mà đã sắp kết thúc.

Chắc chắn là do Tô Lam!

Chắc chắn là do ả quỷ đó đã nói gì với nói với Vu Thắng Nam.

Diệp Hân Nguy càng nghĩ càng tức, cô †a quyết tâm phải tìm cơ hội tính sổ với Tô Lam.

Nhưng Diệp Hân Nguy lại không ngờ rằng mình còn chưa kịp tính sổ với Tô Lam thì đã gặp xui xẻo rồi.

Bởi vì ngày hôm sau, các diễn đàn lớn đều tràn ngập một video.

Nhân vật chính trong video đó chẳng phải là ai khác mà chính là Diệp Hân Nguy.

Cô ta ngang tàng hống hách bắt nạt một cậu bé đã được che mặt.

Cuối cùng lúc cô ta cúi người xin lỗi còn bị nước tiểu chó văng ướt sũng.

Dáng vẻ nhếch nhác đó đối lập hoàn †oàn với sự ngông nghênh lúc trước.

Trong lúc nhất thời toàn bộ dư luận đều đổ ập lên người cô ta.

Những nghệ sĩ và nhân viên từng có hợp tác với cô ta đều lên tiếng vạch trần.

Nào là tính tình nóng nảy, nhân phẩm kém cỏi,…

Thậm chí có người nói rằng Diệp Hân Nguy mãi vẫn không thể nổi tiếng, nhưng dạo này lại xuất hiện rất nhiều một cách rất khả nghi, có thể là đã “bán dưới nuôi trên”.

Những dư luận này khiến cho Diệp Hân Nguy còn chẳng dám đi ra khỏi nhà.

Mặc dù bởi vì chuyện này mà cô ta đã được hưởng thụ cảm giác nổi tiếng.

Nhưng nổi tiếng này như chuột chạy ngoài đường vậy, chỉ khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét.

Ngay cả Thẩm Thiên Nhật cũng gọi điện thoại thông báo cho Diệp Hân Nguy về chuyện phim ảnh phải hoãn một đoạn thời gian.

Cô ta tức tới nỗi sắp phát điên.

Diệp Hân Nguy lại đổ chuyện này lên đầu Tô Lam.

Mà giờ phút này, trong biệt thự trên núi Ngự Cảnh.

Ông cụ Quan, Quan Tử Việt, Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng đang chụm đầu vào máy tính rồi nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt hưng phấn.

“Đúng là gừng càng già càng cay.”

Người luôn lạnh lùng như Tô Duy Hưng cũng không nhịn được mà khen ngợi ông cụ Quan.

Ông cụ Quan đạt được sự khen ngợi của chắt trai mà lòng lâng lâng.

Ông ấy cởi kính lão xuống với vẻ rất đắc ý: ‘Chứ gì nữa, cháu cho rằng giang sơn nhà họ Quan vì sao mà có chứ, nhớ năm xưa cụ…”
 
Chương 4772


Chương 4772

Ông cụ Quan còn chưa nói xong thì Tô Duy Hưng đã bịt lỗ tai lại: ‘Cụ nói mấy chuyện này cả trăm lần rồi, bọn cháu nghe nhiều tới nỗi tai sắp mọc kén rồi đây này.”

“Cháu cũng thế cháu cũng thế.”

Chẳng qua, đối với Mộ Mãn Loan mà nói thì đây đúng là một chuyện tốt.

Từ sau khi Mộ Mẫn Loan bị Vu Thắng Nam đá ra khỏi đoàn làm phim thì vẫn luôn ở nhà với Mộ Nhất Vi.

Hôm đó Tô Lam đang ở nhà thì nhận được điện thoại do Đỗ Thanh Sở gọi tới.

“Sao nay đàn anh lại có rảnh mà gọi điện thoại cho em thế này?”

Tính cách Đỗ Thanh Sở rất sáng sủa, sau khi Tô Lam kết nối điện thoại thì anh ta đã nở nụ cười trêu chọc: “Sao thế, nhận được điện thoại của anh không vui à? Hay là sợ chồng của em ghen tuông đây?”

Tô Lam nghe thế thì nở nụ cười.

Ngay cả người mới gặp lần đầu cũng có thể nhận ra Quan Triều Viễn là người hay ghen.

“Sao lại thế được? Mau nói đi, tìm em có chuyện gì.”

Tô Lam cười cười rồi nói thẳng.

Lúc này mới Đỗ Thanh Sở mới chuyển chủ đề vào chuyện chính: “Là thế này, lần này anh gọi cho em là có chuyện muốn mời em giúp một tay.”

“Có chuyện gì thế anh?”

“Còn có thể là chuyện gì được nữa chứ? Đoàn kịch nói của bọn anh vốn định mời Mộ Mãn Loan làm nữ chính cho bộ kịch nói sắp tới.”

“Nhưng em cũng biết tính cách của anh trai em rồi đó, anh ta hận không thể giấu chị dâu em ở trong nhà, cột Mộ Mân Loan vào người mình.”

“Sau đó anh lùi một bước, không để Mộ Mân Loan diễn nữ chính nữa mà diễn nữ phụ số ba.”

“Anh nghĩ chỉ nói đùa thì không có vấn đề gì cả.”

“Dù sao thì lúc trước Mộ Mẫn Loan cũng dựa vào kịch nói mà ra mắt công chúng.”

“Nhưng ai mà biết được anh trai của em lại hẹp hòi tới mức đó chứ.”

“Anh biết là trên thế giới này trừ Mộ Mãn Loan ra thì anh trai em nghe lời em nhất, em giúp anh một tay đi mà.”

Tô Lam không kìm được mà bật cười thành tiếng: “Cú điện thoại này của anh gọi đúng người rồi đấy, gần đây Mộ Mãn Loan vẫn đang rảnh rỗi ở nhà, không có quá bận.”

“Hay là em gọi đi hỏi một chút, lát nữa trả lời anh sau nhé?”

Đỗ Thanh Sở nghe Tô Lam nói thế thì vui hơn hẳn: “Vậy thì tốt quá, anh chờ tin của em.”

Không thể không nói rằng Đỗ Thanh Sở rất thông minh. Anh ta tìm Tô Lam xem như đã tìm đúng người rồi.

Dưới sự thuyết phục của Tô Lam thì cuối cùng là Tô Duy Nam cũng miễn cưỡng đồng ý.

Đồng ý để Mộ Mẫn Loan đi đoàn kịch nói giúp đỡ một chút.

Mộ Mãn Loan không chịu được lời mời nhiệt tình của Tô Lam nên đành gật đầu đồng ý.

Hôm nay, trong lúc hai cô đang đi tới đoàn kịch nói.

Vừa mới vào đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đang vội vàng đi ra.
 
Chương 4773


Chương 4773

“Đàn anh.”

Tô Lam vừa liếc nhìn đã nhận ra đó là Đỗ Thanh Sở, cô vội vàng phất tay gọi anh ta lại.

Đỗ Thanh Sở quay đầu thì nhìn thấy cô.

Đang muốn chào hỏi thì anh ta thấy phía sau Tô Lam còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Anh ta vừa nhìn thấy Mộ Mẫn Loan thì ánh mắt sáng lên, vội vàng ném đồ trong tay đi rồi chạy về phía hai cô.

“Mân Loan, Tô Lam, hai người tới rồi à.”

Tính cách Mộ Mãn Loan khá lạnh nhạt nên chỉ gật đầu rồi cười cười xem như là chào hỏi.

Tô Lam quan sát khắp nơi thì phát hiện nơi bọn họ quay kịch rất lớn, cũng có rất nhiều nhân viên công tác.

“Đàn anh, năm xưa anh nói nguyện vọng của mình là muốn biểu diễn khắp đất nước, cuối cùng hôm nay cũng đã thực hiện được, chúc mừng anh.”

“Cảm ơn.”

Đầu tiên là Đỗ Thanh Sở nói cảm ơn, nhưng sau đó lại nở một nụ cười đắng chát: ‘Chỉ là gân đây xảy ra một số chuyện?”

“Chuyện gì?”

Tô Lam vừa mới mở miệng hỏi thăm thì đã nghe có một tiếng ồn ào vang lên.

Đỗ Thanh Sở võ trán rồi thở dài với vẻ bất đắc dĩ: “Xem đi, phiền phức mà anh nói đã tới rồi đó.”

Mộ Mãn Loan và Tô Lam nghe nói như thế thì quay đầu lại nhìn về phía cổng.

Thì thấy được một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đi về phía này.

Diệp Hân Nguy mặc một bộ váy ngắn màu đỏ đang đứng ngay cổng với vẻ mặt khó chịu.

Cô sai vênh mặt hất hàm sai khiến nhân viên công tác: “Tôi chỉ là yêu cầu các người đưa đón thôi mà? Các người có thái độ gì thế hả?”

“Nếu không phải là mẹ Nam nhờ tôi thì tôi mới lười tới đây diễn kịch nói gì đó đâu.”

“Còn nữa, có một chuyện tôi nhất định phải nói cho rõ ngay từ đầu, hôm nay lời kịch của tôi, tôi nhất định phải đổi theo ý của tôi, nếu như không thể thay đổi thì tôi không diễn, đừng có làm mất thời gian của tôi.”

Diệp Hân Nguy nói tới đây rồi quay người đi về phía cổng.

Đỗ Thanh Sở nhìn thấy cảnh này thì vội vàng đuổi theo.

Anh ta đứng ở bên cạnh Diệp Hân Nguy rồi nói một cách cẩn thận: “Cô Diệp à, cũng chỉ là vài câu lời kịch mà thôi, nếu như cô muốn thay đổi thì cứ thay đổi theo ý cô là được mà.”

Diệp Hân Nguy nghe Đỗ Thanh Sở nói thế mới dừng bước lại.

Cô ta xoay người rồi nở một nụ cười đắc ý, chỉ là sự thỏa hiệp của Đỗ Thanh Sở cũng không khiến tâm trạng của cô †a trở nên tốt hơn được.

Diệp Hân Nguy cũng không định cứ tha cho biên kịch như thế.

Diệp Hân Nguy nhìn về phía người biên kịch kia thì phát hiện người đó không hề có ý muốn đi tới xin lỗi.

Diệp Hân Nguy hừ một tiếng rồi quay người lại muốn đi.

Chỉ là cô ta vừa mới cất bước thì đã có một tiếng nói giêu cợt quen thuộc vang lên.

“Đàn anh à, nếu như cô Diệp đã không muốn diễn thì thôi vậy.”
 
Chương 4774


Chương 4774

“Đoàn kịch Thanh Sở rất nổi tiếng, đừng nói là nữ chính, cho dù là vai phụ nhỏ chẳng hề có một câu lời kịch nào cũng có rất nhiều người muốn diễn đó.”

“Anh xem đi, hôm nay em dẫn theo người tới phỏng vấn nè.”

Giọng nói này quá quen thuộc.

Diệp Hân Nguy quay người lại thì thấy Tô Lam đang nhìn mình với vẻ mặt mỉa mai.

Mộ Mãn Loan đang đứng ngay bên cạnh cô.

Chẳng lẽ Tô Lam thật sự dẫn Mộ Mẫn Loan tới đây là vì muốn tranh giành vị trí nữ chính này ư?

Diệp Hân Nguy trực tiếp nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: ‘Đoàn kịch rách nát này, Diệp Hân Nguy tôi đồng ý tới đây chính là phúc của mấy người, đừng có mà không biết tốt xấu.”

Tô Lam cũng chẳng thèm để ý tới cô ta mà là quay người đi về phía Đỗ Thanh Sở, cô nói: “Đàn anh, cuộc phỏng vấn vị trí nữ chính khi nào mới bắt đầu vậy? Lát nữa Mẫn Loan còn có một cái quảng cáo nữa, có lẽ là không chờ quá lâu được đâu.”

Đỗ Thanh Sở có hơi sửng sốt, nhưng khi anh ta thấy Tô Lam nháy mắt với mình thì đã phản ứng lại được ngay.

Có lễ cô em gái này của anh ta đang dùng phép khích tướng, thế nên anh ta phối hợp mà gật đầu.

“Bây giờ là bắt đầu được rồi, đi theo anh tới chỗ này đi.”

Diệp Hân Nguy vừa nghe thấy Đỗ Thanh Sở đồng ý thì có chút sốt ruột.

Cũng không phải là do cô ta xem trọng vị trí nữ chính của đoàn kịch này.

Mà là vì cô ta không thích nhìn thấy Mộ Mãn Loan và Tô Lam giật đồ của mình mà thôi.

Thế là cô ta chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp quay người đi tới bên cạnh bàn.

Cô ta nhặt kịch bản lên rồi không kìm được mà quát lên đối với những nhân viên công tác kia.

“Chuyện gì thế hả? Các người còn ngẩn ra đó làm cái gì? Có diễn nữa hay không hả?”

“Thời gian của tôi quý giá lắm đấy, không có rảnh đứng đây lãng phí với các người.”

Đây là đã bằng lòng thỏa hiệp rồi à?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đỗ Thanh Sở hơi sửng sốt một chút, anh ta không ngờ rằng Tô Lam lại có thể bắt được nhược điểm của người phụ nữ này một cách dễ dàng đến thế.

Đỗ Thanh Sở cười cười, Tô Lam đúng là một cô gái tinh nghịch, nhưng phép khích tướng này đúng là có tác dụng thật đấy.

Nhân lúc nữ chính luyện tập nên Đỗ Thanh Sở dành thời gian nói chuyện phiếm với Tô Lam và Mộ Mẫn Loan.

“Đàn anh, mặc dù cái cô Diệp Hân Nguy kia ra mắt công chúng chưa được bao lâu nhưng tính tình của cô ta nổi tiếng là rất xấu, nhân phẩm cũng có vấn đề nữa”

“Tại sao anh đã biết rôi mà còn để cô ta đóng nữ chính chứ? Chẳng lẽ anh không biết kỹ thuật diễn xuất của cô t3 Tô Lam không nói thẳng ra.

Nhưng chỉ cần là người đều biết kỹ thuật diễn xuất của Diệp Hân Nguy chẳng ra gì cả.

Hơn nữa gần đây cô ta lại nổi tiếng khắp nơi vì chuyện bị dội nước tiểu chó.

Lúc này tất cả mọi người đều tránh cô ta như tránh giặc mới đúng chứ.

Không ai không biết, Đỗ Thanh Sở sáng lập đoàn kịch nói Thanh Sở tập hợp đủ cả các diễn viên mới sáng chói trong giới kịch nói.
 
Chương 4775


Chương 4775

Tô Lam quay đầu nhìn Diệp Hân Nguy còn đang bập bẹ luyện tập lời kịch kia thì không kìm được mà lắc đầu.

“Trước kia em nghe anh trai của em nói anh là một người đại diện cho cụm từ công chính liêm minh cơ mà? Chẳng lẽ anh bị cô ta bao nuôi rồi à?”

1Pnuii…

Lúc này, ngay cả người luôn luôn lạnh lùng như Mộ Mãn Loan cũng bị những gì Tô Lam nói khiến cho người phá lên.

“Đừng quậy nữa mà, đã đến lúc nào rồi mà em còn đùa anh.”

Đỗ Thanh Sở thở dài một hơi, anh ta đưa ta xoa huyệt huyệt Thái Dương của mình rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: ‘Nữ chính mà bọn anh chọn trước đó đột nhiên lại bị tai nạn xe cộ.”

“Hơn nữa anh lăn lộn trong cái giới này thì kiểu gì cũng sẽ phải nợ nâần một vài người.”

“Đoàn kịch Thanh Sở có thể đi được tới ngày hôm nay, có thể khiến cho nhiều người yêu thích đến thế cũng vì một câu nói trước kia của đạo diễn Thẩm Thiên Nhật.”

“Nếu như trước kia ông ta không giúp đỡ anh thì anh cũng không thể nào tự mình đi tới ngày hôm nay. Bây giờ ông ấy mở miệng để anh giúp đỡ, anh cũng không thể từ chối được đúng không?”

“Thẩm Thiên Nhật ư?”

Mộ Mãn Loan nghe được cái tên này thì không kìm được mà nhíu mày.

Cô ấy cũng từng nghe tới những câu chuyện giữa hai người Thẩm Thiên Nhật và Vu Thăng Nam.

Nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn không biết gì nhiều về quan hệ thực sự giữa hai người bọn họ.

Tô Lam ngồi bên cạnh không kìm được trái tim hóng hớt của mình, cô ghé tới gân Đỗ Thanh Sở rồi hỏi: “Đàn anh, anh quen Thẩm Thiên Nhật à?”

Đỗ Thanh Sở nhẹ nhàng lắc đầu: “Nói thật ra anh và ông ấy còn chưa gặp mặt nhau lần nào.”

“Năm xưa anh từng gửi cho Thẩm Thiên Nhật một bức thư, thật ra lúc đó anh cũng không mơ tưởng rằng ông ta sẽ trả lời anh đâu.”

“Ai ngờ nửa tháng sau ông ta không những gửi thư trả lời anh, mà còn đề cử công ty giúp anh nữa.”

“Cho nên anh mới nói là ông ta có ơn với anh. Còn về phần quan hệ của ông ta và Diệp Hân Nguy đến cùng là như thế nào và vì sao ông ta lại giúp Diệp Hân Nguy thì anh cũng không rõ cho lắm.”

“Còn có thể là quan hệ gì nữa, đương nhiên là…”

Tô Lam nói tới đây thì giống như là phản ứng lại kịp mà dừng lại.

Đây là chuyện của người khác, cô không nên nói nhiều thì hơn.

Ngược lại sau khi Mộ Mẫn Loan nhìn thấy Tô Lam phản ứng như thế thì có nhìn cô thêm đôi lần.

Cô ta nhìn Tô Lam mấy lần, luôn cảm thấy là Tô Lam biết điều gì đó.

Nhưng bây giờ Đỗ Thanh Sở còn ở đây nên Mộ Mãn Loan không tiện hỏi.

Dù sao chuyện này còn liên lụy đến Vu Thăng Naml Ngay lúc này có nhân viên công tác gọi với sang: “Anh Thanh Sở, sắp tới đoạn cô Mộ diễn rồi, anh để cho cô ấy chuẩn bị một chút đi.”

“Được rồi.”

Đỗ Thanh Sở nhìn Mộ Mẫn Loan một chút rồi gật đầu mà nói: ‘Kỹ thuật của cô thuộc cấp bậc Ảnh Hậu, hôm nay phải để cho Diệp Hân Nguy mở mang kiến thức một chút, để cô ta biết cái gì gọi là chuyên nghiệp.”

Tô Lam ngồi bên cạnh không kìm được mà bật cười.
 
Chương 4776


Chương 4776

“Với địa vị và tài năng của Mẫn Loan chúng ta thì nữ chính bày ra cho cô ấy chọn, chỉ có ở chỗ của anh mới có thể diễn nữ phụ mà thôi.”

Đỗ Thanh Sở thở dài một hơi với vẻ bất đắc dĩ: “Anh cũng muốn để cô ấy diễn nữ chính lắm chứ, nhưng cũng phải được anh trai em đồng ý nữa cơ mà.”

Ba người vừa cười vừa nói đi chuẩn bị.

Bởi vì Mộ Mẫn Loan diễn nữ phụ nên phân đoạn của cô ta không phải là rất nhiều.

Chỉ là nhân vật của cô ta rất có cá tính, chỉ cần diễn tốt thì chắc chắn sẽ được nhiều người thích.

Trong lúc Mộ Mãn Loan diễn chung với Diệp Hân Nguy thì chẳng khác nào là đè đầu cưỡi cổ cô ta cả.

Bởi vì là kịch sân khấu cho nên mỗi động tác và biểu lộ phải hơi mạnh mẽ hơn so với lúc quay phim truyền hình.

Như thế thì mới có thể bộc lộ tình cảm ra ngoài.

Kỹ thuật diễn của Diệp Hân Nguy quá phô trương.

Thế nhưng Mộ Mãn Loan lại nắm bắt rất tốt trong phương diện này.

Hai người đứng cùng một sân khấu, chỉ cần liếc qua là có thể phân biệt được người nào giỏi, người nào chỉ được mỗi cái mã.

Điều này khiến cho tâm trạng của Diệp Hân Nguy càng thêm không ổn định.

Cho nên cô ta tập hai ba lần mà vẫn không thể diễn được theo yêu cầu.

Diệp Hân Nguy nhìn thấy cái cảnh Mộ Mãn Loan có thể khống chế nhân vật một cách vô cùng nhẹ nhàng mà đột nhiên rất tức giận.

Cô ta ném kịch bản sang bên cạnh rồi quát lên: “Tôi mệt rồi, hôm nay tới đây thôi, không luyện nữa.”

Diệp Hân Nguy nói xong thì trực tiếp quay người đi vào phòng thay đồ.

Chỉ còn nhân viên công tác đứng đó nhìn nhau.

Tô Lam đứng bên cạnh quan sát, cô thấy thế thì lắc đầu.

“Đàn anh, anh có chắc là cứ như thế thì vở kịch này của anh có thể trình diễn được không?”

“Chỉ còn hơn nửa tháng nữa thôi đấy.”

Đồ Thanh Sở cũng đang rất đau đầu.

Anh ta đi tới bên cạnh Mộ Mẫn Loan rồi thở dài mà nói: ‘Mộ Mẫn Loan, hôm nay cô vất vả rồi, cô đi thay quần áo đi.”

Mộ Mẫn Loan cười cười rồi gật đầu, cô ta quay người đi vào phòng thay quần áo.

Mộ Mẫn Loan vừa mới c ởi quần áo ra được một nửa thì đột nhiên có người kéo cửa ra.

Mộ Mẫn Loan vội vàng quay người lại rồi kéo đồ lên che.

Khi cô ta nhìn thấy gương mặt tức tới đỏ mắt của Diệp Hân Nguy thì nổi giận ngay lập tức.

Mộ Mãn Loan không thích phát cáu nhưng đây cũng không đồng nghĩa với việc cô không biết tức giận: ‘Cô muốn nổi điên thì đi ra ngoài mà điên.”

Đột nhiên ánh mắt của Diệp Hân Nguy trở nên vô cùng độc ác. Cô ta mở miệng rồi nói với vẻ uy hiếp: “Mộ Mẫn Loan, tôi muốn cô rời khỏi đoàn kịch này.”

Mộ Mãn Loan nhìn cô ta một cách bình tĩnh: ‘Dựa vào cái gì? Cũng bởi vì có cô ở đây nên tôi phải rời khỏi à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom