Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4777


Chương 4777

“Hay là do cô ghen ghét tôi diễn quá tốt, sợ một nữ phụ như tôi sẽ giành hết danh tiếng của nữ chính như cô?”

“Gỗ…”

Diệp Hân Nguy suýt chút nữa là đã bị người phụ nữ trước mặt khiến cho tức chết.

Đến cùng là ai đã tung lời đồn là Mộ Mãn Loan này không tranh giành quyền thế, chẳng hề có chút tính công kích nào, cũng không biết nổi giận chứ?

Bây giờ xem ra miệng lưỡi kia của Mộ Mẫn Loan chẳng hề thua kém gì con quỷ Tô Lam cả!

Không sai, mặc dù Diệp Hân Nguy không phải là tốt nghiệp trường đại học nghệ thuật chính quy, nhưng sau lưng cô ta có chỗ dựa.

Dựa vào cái gì mà Mộ Mẫn Loan lại dám nói với mình như thế chứ?

“Mộ Mãn Loan, cô cho rằng cô là cái thá gì, cô cho rằng tôi sẽ sợ cô à?”

Mộ Mân Loan thở một nụ cười thản nhiên rồi nói: ‘Không sợ là được rồi, cô cứ ngoan ngoãn diễn phần diễn của mình đi, tốt nhất là nghiêm túc một chút. Nếu không lại thua tôi thì sẽ mất mặt lắm đấy.”

“Cô…! Cô dám!”

Diệp Hân Nguy bị Mộ Mãn Loan chọc tức, cô ta tức tới nỗi ngay một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Mộ Mẫn Loan dùng một tay đóng cửa lại, chẳng thèm để ý tới cô ta nữa.

“Nếu đã không có chuyện gì khác thì mời cô đi ra ngoài cho, tôi còn phải thay quần áo.”

“Đùng!” Cửa phòng thay đồ bị đóng một cách mạnh bạo, suýt chút nữa là đã kẹp phải mũi của Diệp Hân Nguy.

Cô ta tức hổn hển, dậm chân một cái rồi mới quay người đi ra ngoài.

Cô ta vừa mới đi tới cửa thì thấy xe của Vu Thắng Nam đang dừng ở ven đường.

Lúc này Vu Thắng Nam vừa mới bước xuống xe, bà ta nhìn Diệp Hân Nguy với vẻ lo lắng mà hỏi thăm: “Hân Nguy, hôm nay thế nào?”

Diệp Hân Nguy đối mặt với ánh mắt quan tâm của Vu Thắng Nam mà đột nhiên trái tim của cô ta có chút hoảng hốt.

Bởi vì vừa rồi cô ta xông vào phòng thay đồ của Mộ Mẫn Loan thì nhìn thấy rất rõ ràng là ở trên vai trái của Mộ Mãn Loan có một cái bớt hình trái tim.

Chẳng lẽ Mộ Mẫn Loan mới thật sự là người Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật muốn tìm ư?

Diệp Hân Nguy mình có thể xuôi gió thuận nước như hôm nay hoàn toàn là vì được Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam nâng đỡ.

Nếu như bọn họ phát hiện thật ra mình không phải là con gái của bọn họ…

Không được, mình phải nghĩ cách mới được!

“Đau quá…”

Tay của Vu Thắng Nam vừa mới đụng tới bờ vai của Diệp Hân Nguy thì cô ta đã vội vàng lùi về sau mấy bước rồi bắt đầu hô đau.

Vu Thắng Nam nhìn chằm chằm cô ta với vẻ lo lắng.

Mặc dù sự tùy tiện của Diệp Hân Nguy khiến cho bà ta có chút thất vọng nhưng sự áy náy nhiều năm qua vẫn để cho bà ta vô cùng lo lắng cho Diệp Hân Nguy.

“Sao vậy?”
 
Chương 4778-4779


Chương 4778

Diệp Hân Nguy vừa giả vờ vô tình đẩy cổ áo bên vai trái ra rồi vừa nói một cách tủi thân: ‘Không biết Mộ Mẫn Loan tại sao lại đi tới đoàn kịch.”

“Vừa rồi lúc cô ta diễn với cháu, không cầm chắc đạo cụ trên tay mình mà đâm vào tay cháu, đau quá.”

“Mãn Loan đụng phải cháu ư?”

Vu Thắng Nam hỏi với vẻ nghi ngờ, bà ta lại không cẩn thận khối một vết bớt hình trái tim bên vai trái của Diệp Hân Nguy.

“Hân Nguy, đây là?”

Trong lúc nhất thời giọng nói của Vu Thắng Nam trở nên run rẩy.

Bà ta đưa tay che miệng với vẻ không dám tin.

Diệp Hân Nguy nhìn thấy phản ứng này của bà ta thì rất vui mừng, nhưng mặt ngoài cô ta vẫn cố gắng duy trì vẻ thản nhiên: ‘À, đó là bớt của con, từ nhỏ đã có rồi, không phải là do bị thương đâu ạ.”

“Trời ơi.”

Vu Thắng Nam hô lên một tiếng, trong mắt bà ta đã có ánh nước mắt.

Diệp Hân Nguy nhíu mày rồi muốn tránh thoát đôi tay đang nắm chặt mình của Vu Thắng Nam.

Mẹ nó, sao người đàn bà này lại mạnh thế chứ?

Cầm tay của mình tới phát đau rồi!

“Mẹ Nam đừng như thế, cô đang làm cháu sợ đó.”

Những gì Diệp Hân Nguy nói khiến cho Vu Thắng Nam bình tĩnh lại.

Bà ta vội vàng buông tay ra rồi nói với giọng run rẩy: “Xin lỗi con, là do cô có hơi xúc động.”

“Mẹ Nam, thật ra không phải là do cháu không muốn diễn chung với Mộ Mẫn Loan mà là do dường như cô ta cứ nhằm vào cháu.”

| “Nếu cô ta tiếp tục ở lại trong đoàn kịch thì cháu sợ răng mình lại không diễn được mất. Mẹ Nam, cô có thể nghĩ cách để cho cô ta rời khỏi đây không ạ?”

Diệp Hân Nguy cố ý nói với giọng điệu tủi thân.

Cô ta không thể để cho Mộ Mẫn Loan luôn xuất hiện bên cạnh mình, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ.

“Điều này…”

Vu Thăng Nam hiểu hiểu rất rõ Mộ Mẫn Loan, từ trước tới nay cô gái này đều rất hiền lành, không xen vào việc của người khác, cũng không có ý gây chuyện.

Có lẽ việc Mộ Mẫn Loan đụng Hân Nguy khiến cho Hân Nguy bị thương cũng không phải là cố ý.

Cho nên khi đối mặt với yêu cầu của Diệp Hân Nguy thì Vu Thắng Nam có chút khó xử.

“Cháu xin cô đấy, hơn nữa cô cũng không muốn lần này cháu lại thất bại thêm lần nữa đúng không?”

“Bây giờ bên ngoài có rất nhiều lời đồn không tốt về cháu, nếu như lần này cháu không thể vươn lên thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với sự nghiệp diễn xuất của cháu sau này.”

Diệp Hân Nguy bắt đầu nũng nịu.

Vu Thăng Nam thật sự là không có cách nào khác.

Bởi vì sự áy náy đối với con gái bị bà ta đè nén trong đáy lòng đang bùng lên.

Chương 4779

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 4780


Chương 4780

Mộ Mãn Loan nhìn Tô Lam một chút rồi nói: “Tô Lam, em đi tìm một chỗ nào đó ngồi trước đi, lát nữa chị sẽ quay lại.”

Đây là lần đầu tiên Vu Thắng Nam có rảnh để vai kề vai dạo bước trên đường với Mộ Mẫn Loan sau khi bà ta về nước.

Không biết vì sao mà khi Mộ Mãn Loan đối mặt với Vu Thắng Nam có chút lạnh lùng đối với mình này lại có một cảm giác tin tưởng và ỷ lại tới bất ngờ.

Lần này mẹ Nam chủ động tới tìm mình, không biết có chuyện gì.

“Mẹ Nam, cô tìm cháu có chuyện gì không?”

Mộ Mân Loan do dự một chút rồi vẫn mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.

Vu Thắng Nam dừng bước rồi quay người nhìn vê phía Mộ Mẫn Loan mà nói từng chữ một: ‘Mẫn Loan, cô có thể nhờ cháu một việc không?”

Mộ Mẫn Loan sợ ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Vu Thắng Nam khiêm tốn như thế.

Thậm chí trong giọng nói của bà ấy còn có một chút nhờ vả.

“Mẹ Nam, đến cùng là có chuyện gì vậy?”

Vu Thắng Nam thở dài một hơi rồi nói: “Cháu có thể nào rời khỏi vở kịch lân này của đoàn kịch Thanh Sở không?”

Mộ Mãn Loan có hơi sửng sốt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ấy cứ thế nhìn chằm chằm Vu Thăng Nam một lúc lâu, rồi mới đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Mộ Mãn Loan nở một nụ cười khổ sở rồi hỏi: “Mẹ Nam, là vì Diệp Hân Nguy ư? Là vì cô ta nói gì đó trước mặt côư?”

Vu Thăng Nam nhìn thấy nụ cười đăng chát bên khóe môi của Mộ Mẫn Loan thì chẳng biết tại sao trái tim của bà ta lại phát đau.

Đây là đứa bé mà bà ta thích nhất trong trại huấn luyện người mới.

Sự kiên cường của con bé, sự lương thiện của con bé, hơn nữa con bé còn vô cùng thông minh.

Vu Thắng Nam nhìn Mộ Mẫn Loan mà như thấy được chính bản thân mình lúc còn trẻ.

Nhưng nếu như Diệp Hân Nguy thật sự là con gái của mình thì mình đã nợ con bé quá nhiều.

Bà ta nhất định phải nghĩ cách để đền bù.

Lần này hãy để bà ta ích kỷ một lần.

“Mãn Loan, có lẽ người khác sẽ không biết cháu là hạng người gì, nhưng cô lại hiểu rất rõ.”

“Hôm nay cô mở miệng nói ra những lời này thật sự là bởi vì cô có nhiều nỗi khổ tâm trong lòng.”

“Tạm thời cô chưa thể nói cho cháu biết lý do, nhưng sau này sẽ có một ngày nào đó cô nói cho cháu hết mọi chuyện.”

Những gì Vu Thắng Nam nói khiến cho Mộ Mãn Loan cảm giác trái tim mình rất không thoải mái.

Cô ấy chỉ là im lặng rồi nói một câu: “Để cháu suy nghĩ lại.” Rồi quay người rời đi.

Vu Thắng Nam nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Mộ Mẫn Loan mà chẳng biết tại sao trái tim lại co rút lại.

Công việc diễn tập của đoàn kịch vẫn còn tiếp tục, Tô Lam vẫn luôn đứng chờ Mộ Mãn Loan quay lại ở gần đó.

Khi Mộ Mẫn Loan xuất hiện trong trường quay thì Tô Lam còn chuẩn bị chào hỏi cô ấy thì lại thấy cô ấy đi về phía Đỗ Thanh Sở.

Mà câu nói đầu Mộ Mãn Loan nói lại khiến cho Tô Lam nhíu mày.

Cô ấy nói sức khỏe của mình không được tốt lắm nên muốn rời khỏi đoàn kịch!

Cuối cùng Tô Lam cũng không kìm chế được nữa.

Gô bước thẳng tới trước mặt Mộ Mãn Loan rồi nói với vẻ tức giận: “Có phải là cái cô Diệp Hân Nguy kia lại động tay động chân gì sau lưng rồi đúng không?”

Mộ Mãn Loan cười cười rồi nói với vẻ thản nhiên: “Không liên quan gì tới cô †a mà là do chị không được thoải mái.”
 
Chương 4781


Chương 4781

Tô Lam chỉ nhìn chằm chằm cô ấy, cuối cùng cô không nói lời nào mà quay người chạy thẳng về phía sân khấu.

Cô đứng trước mặt Diệp Hân Nguy rồi ngăn cản cô ta luyện tập: “Diệp Hân Nguy, đến cùng là cô muốn làm gì?”

Diệp Hân Nguy nhìn thấy dáng vẻ tức hổn hển của Tô Lam thì cũng đã đoán được là có chuyện gì xảy ra.

Cô ta nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Sao thế? Cô không thấy tôi đang luyện tập à?”

“Cô còn giả vờ đúng không? Chính kỹ thuật diễn xuất của cô không tốt nên nói Vu Thắng Nam ép buộc Mộ Mãn Loan rời khỏi đoàn kịch, cô còn có thể bẩn thỉu hơn được nữa không?”

“Con mắt nào cô nhìn thấy tôi nói Vu Thăng Nam đi ép cô ta? Lỗ tai nào của cô nghe được chính miệng Vu Thắng Nam muốn ép cô ta rời khỏi đoàn kịch?”

“Rõ ràng là tôi thấy cô ta tự ti mặc cảm khi đứng trước mặt tôi, cuối cùng không chịu được nên mới muốn rời khỏi đây mới đúng!”

“Côt”

Tô Lam còn định nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại bị Mộ Mẫn Loan kéo lại, cô ấy lắc đầu: “Thôi nào Tô Lam, chị thật sự không được khỏe.”

Diệp Hân Nguy hừ một tiếng đắc ý rồi nói: ‘Có nghe thấy chưa? Chính người ta còn chưa lên tiếng, cô chạy tới đây bênh vực kẻ yếu thay cô ta làm gì?”

“Nếu như cô thật sự có năng lực thì đi trồng chừng người đàn ông của mình đi kìal”

“Cho dù bình thường Quan Triều Viễn cưng chiều cô nhưng mẹ của anh ta cũng chẳng phải người hiền lành gì, còn cái cô Hạ Phi Dương nữa. Chỉ hai người đó là đã đủ cho cô sứt đầu mẻ trán rồi.

Vậy mà cô còn có tâm trạng quan tâm tới chuyện của người khác.”

Diệp Hân Nguy trực tiếp bắt đầu công kích Tô Lam.

Mộ Mãn Loan vốn còn đang rất bình Tĩnh nhưng khi nghe cô ta nói thế thì nhíu mày: “Diệp Hân Nguy, sở dĩ tôi rời khỏi đoàn kịch là vì mẹ Nam có ơn với tôi, tôi không có cách nào từ chối yêu cầu của bà ấy.”

“Tôi có thể nhường cô một lần nhưng lần sau tốt nhất là cô nên cầu xin không nên đứng cùng sân khấu với tôi.”

“Nếu không thì tôi nhất định sẽ khiến cho cô đẹp mặt.”

“Gô nói cái gì?”

Đột nhiên Diệp Hân Nguy cười ra tiếng như là nghe được chuyện cười gì đó vậy.

“Tôi nói này, dạng người bụng dạ hẹp hòi như cô thì cho dù có đập tiền để nâng cô đi lên, cô cũng chẳng nổi tiếng được hơn một tháng đâu. Chúng †a chờ xem.”

Mộ Mãn Loan nói một cách lạnh lùng rồi kéo tay Tô Lam rời khỏi đây.

Diệp Hân Nguy bị những gì Mộ Mẫn Loan nói chọc tức tới nỗi run rẩy cả người, suýt chút nữa là cô ta đã chửi ầm lên.

Tô Lam đi sau lưng sau lưng Mộ Mãn Loan, lúc hai người đi tới cửa thì cô dừng bước rồi kéo Mộ Mẫn Loan lại: “Mân Loan, vì sao chị lại từ bỏ chứ, chị đã bỏ ra rất nhiều công sức cho nhân vật này, cứ từ bỏ như thế rất đáng tiếc.”

“Người kiêu ngạo như mẹ Nam lại bằng lòng ăn nói khép nép nhờ vả chị, chắc chắn là đã gặp phải chuyện rất khó giải quyết.”

“Lần này, xem như là báo đáp cho việc năm xưa ở nước ngoài bà ấy đã chăm sóc chị vậy.”

“Chỉ là chị cảm thấy hơi có lỗi với đàn anh của em. Thời gian gấp rút như thế, không biết anh ta có tìm được người mới hay không nữa.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Cho tới khi không thấy được bóng lưng hai người nữa thì Vu Thăng Nam mới bước ra khỏi chỗ ngoặt.

Bà ta đã nghe được hết những gì vừa rồi Mộ Mãn Loan nói với Tô Lam.

Có một cảm giác áy náy và bất an xuất hiện trong trái tim của bà ta.

Trong giây phút này, thậm chí Vu Thăng Nam còn có chút hi vọng rằng cô gái kiêu căng, không thèm nói lý đang đứng trên sân khấu kia không phải là con của mình.
 
Chương 4782


Chương 4782

Ngay lúc hai người Mộ Mẫn Loan và Tô Lam đi ra khỏi cửa lớn thì điện thoại trong văn phòng văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thiên vang lên.

Quan Triều Viễn đang xem tài liệu nghe thấy tiếng chuông thì ngẩng đầu nhìn lại thì thấy đó là điện thoại cho trợ lý Lâm gọi tới.

Anh nhíu mày lại: “Nói đi.”

Trợ lý Lâm nói nhanh: “Sếp ơi, Mộ Mãn Loan và mợ chủ bị Diệp Hân Nguy đuổi ra khỏi đoàn kịch.”

“Bây giờ Tô Lam còn chẳng dạy dỗ được Diệp Hân Nguy cơ à? Vô dụng thật.”

“…”

Trợ lý Lâm bên đầu dây bên kia trợn trắng mắt.

Làm gì có người đàn ông nào nói vợ của mình như thế chứ?

Mặc dù vậy nhưng anh ta vẫn tiếp tục báo cáo: “Đương nhiên mợ chủ dạy dỗ một Diệp Hân Nguy vẫn dư xài nhưng dường như Vu Thắng Nam nói gì đó với Mộ Mãn Loan cho nên cô ta mới chủ động rời khỏi đoàn kịch.”

Lại là Vu Thắng Nam?

“Tôi biết rồi.”

Quan Triều Viễn suy nghĩ một chút rồi cúp điện thoại.

Nhưng rất nhanh sau đó anh lại gọi tới số của Tần Tấn Tài: ‘Nửa tiếng sau tới phòng làm việc của anh.”

“Nhưng mà anh hai, bây giờ em không rảnh…”

“Tút tút tút.”

Tần Tấn Tài còn chưa nói xong thì Quan Triều Viễn đã cúp máy.

Mặc dù trong lòng Tần Tấn Tài rất vui vẻ nhưng vần cố gắng tỏ vẻ mình cảm thấy rất phiền phức.

Anh ta nhìn về phía mẹ của mình đang ngôi trên ghế sô pha đối diện rồi thở dài một hơi với vẻ bất đắc dĩ mà nói: “Mẹ, anh hai có chuyện tìm con, con đi trước nha.”

Tần Tấn Tài vừa dứt lời đã chạy ra ngoài.

Mẹ Tần đứng phắt dậy rồi quát: “Thăng nhóc thúi kia, đứng lại cho mẹ.”

“Mẹ cảnh cáo con, nếu tết năm nay con còn chưa dẫn bạn gái về thì con sẽ…

““Dừng lại, con đứng lại đó cho mẹ!”

Phía sau là tiếng mắng chửi mang chút không vui vẻ mẹ Tần, nhưng Tần Tấn Tài chạy còn nhanh hơn thỏ.

Mười lăm phút sau, anh ta xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Quan Triều Viễn.

Lần này Quan Triều Viễn đi thẳng vào vấn đề chính: “Lần trước anh để em nghe ngóng chuyện của Vu Thắng Nam đã có đầu mối gì chưa?”

Tần Tấn Tài gật đầu nhưng chưa nói gì, anh ta quay người lấy một chai rượu vang đỏ trong tủ ra rôi vừa uống vừa nói: ‘Có chút manh mối rồi, anh mà không nhắc tới thì chắc em cũng quên.”

“Năm xưa mẹ của em và Vu Thăng Nam là bạn của nhau, quan hệ cũng không tệ lắm cho nên mẹ em biết một số chuyện người ngoài không biết.”

“Nghe nói lúc đó Vu Thắng Nam thật sự từng có yêu đương với Thẩm Thiên Nhật.”

“Lúc đó người trong giới đều biết Vu Thắng Nam là dạng người sỉ tình, thậm chí vì Thẩm Thiên Nhật mà bà ta đã từ giã sự nghiệp của mình trong khi đang đứng trên đỉnh vinh quang.”
 
Chương 4783


Chương 4783

“Còn về nguyên nhân cụ thể là gì thì có rất nhiều người suy đoán.

“Có người nói bà ta dự định kết hôn, cũng có người nói bà ta mang thai. Dù sao từ đó về sau mọi người chưa từng gặp lại Vu Thắng Nam.”

“Dường như là một năm sau đó có người mê nhiếp ảnh chụp được bà ta ở nước ngoài nên mới bùng tin đồn bà ta đã ra nước ngoài từ lâu rồi.”

“Mang thai à?”

Quan Triều Viễn bắt được trọng điểm trong lời nói.

Tân Tấn Tài cười rồi nói: ‘Thật ra em cũng cảm thấy chắc chắn là bà ta đã mang thai.”

“Hai người họ cũng giống như anh và chị dâu, kết hôn mà giấu cho nên mới không muốn cho người khác biết mà đi ra nước ngoài.”

“Nhưng em vấn cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như thật sự đã kết hôn thì tại Sao vài chục năm qua Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật lại không liên lạc với nhau chứ?”

“Cũng không có phát hiện ra dấu hiệu hai người có con cái gì.”

Tần Tấn Tài nói xong rồi đột nhiên nghĩ tới gì đó mà nói tiếp: “Đúng rồi anh hai, sao đột nhiên lại chú ý tới tin đồn trong giới giải trí chứ?”

Quan Triều Viễn im lặng một chút, dường như anh đã nhận ra được điều gì đó.

“Đợi chuyện này kết thúc thì em sẽ biết.”

Tần Tấn Tài hừ một tiếng rồi nói: ““Hừ, thừa nước đục thả câu nữa cơ đấy.”

Rất nhanh đã tới ngày công chiếu vở kịch.

Đây được coi là lần công diễn thứ hai từ khi Diệp Hân Nguy ra mắt công chúng tới nay.

Nếu nói không căng thẳng là giả.

Mặc dù trước khi cô ta lên sân khấu thì Vu Thắng Nam đã liên tục cổ vũ cô †a.

Mặc dù ngoài miệng Diệp Hân Nguy đồng ý nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu rất rõ một điều.

Video mình bị nước tiểu chó dội lên đầu đã phát tán khắp trên mạng, mặc dù Vu Thắng Nam đã bỏ ra rất nhiều đè ép những tin tức đó xuống nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó.

Bây giờ cô ta đang rất “nổi tiếng”

nếu như lần biểu diễn này không được khen ngợi thì chẳng khác nào là một đòn trí mạng đối với cô ta. Sau này Diệp Hân Nguy sẽ rất khó xoay người.

Thế là nửa tiếng trước khi lên sân khấu, Diệp Hân Nguy đã nhốt tất cả các nhân viên công tác ở ngoài. Trừ trợ lý của mình thì cô ta không cho phép bất cứ ai bước vào phòng nghỉ ngơi của mình.

“Chị Hân Nguy, thật sự phải dùng thứ này ư?”

Trợ lý nhíu mày rồi nhìn cảnh Diệp Hân Nguy đang gỡ vỏ bọc của kim tiêm và thuốc ra mà có hơi lo lắng.

Diệp Hân Nguy liếc cô ta một cái: “Chẳng lẽ cô không hiểu rằng buổi diễn hôm nay quan trọng đối với tôi tới cỡ nào sao?”

“Đương nhiên là em biết nhưng…

nửa tiếng trước chị đã tiêm một lần rồi còn gì.

“Đúng là loại thuốc này có thể k1ch thích adrenalin tiết ra để cho người khác có trạng thái tốt nhất nhưng nếu như tiêm liền hai liều trong khoảng thời gian ngắn như thế sẽ…”

Trợ lý còn chưa nói hết thì đã phải chịu một cái tát.

Cô ta lùi về sau mấy bước rồi nhìn chăm chăm Diệp Hân Nguy với vẻ không dám tin.
 
Chương 4784


Chương 4784

Diệp Hân Nguy nói với vẻ lạnh lùng: “Cô thì biết cái gì, vừa rồi tôi còn nhìn thấy Tô Lam và Mộ Mẫn Loan ở sau cánh gà.”

“Tôi biết ngay là đám quỷ này sẽ tới mà, chắc chắn bọn họ đang chờ tôi mất mặt, tôi sẽ không để cho bọn họ được như ý.”

“Nhưng lúc chúng ta mua thuốc thì bác sĩ đã dặn là khoảng cách giữa hai lân tiêm ít nhất phải là một tiếng, nếu không rất dễ sẽ có tác dụng phụ.”

“Vở kịch nói này gần hai tiếng đồng hồ, tôi làm gì có thời gian mà tiêm bù hả?”

“Hơn nữa lúc bác sĩ kê đơn cho tôi cũng đã nói là nó sẽ khiến tôi trở nên hưng phấn.”

“Tôi muốn mình ở trạng thái tốt nhất, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.”

“Nếu cô còn dám lắm mồm, nói hươu nói vượn thì có tin là tôi sẽ đuổi cô ra ngoài ngay bây giờ luôn hay không?”

Trợ lý nghẹn lời, cô ta che lấy gò má đang sưng đỏ của mình mà đứng bên cạnh nhìn xem, không dám nói thêm điều gì.

Diệp Hân Nguy nhìn bản thân mình †rong gương rồi võ nhẹ vào mặt mình: “Cố lên Diệp Hân Nguy, lần này chính là cơ hội xoay người của mày, mày nhất định phải thắng.”

Cô ta vừa nói dứt lời thì ngoài sân khấu đã vang lên tiếng nhạc.

Diệp Hân Nguy vừa nghe thấy tiếng nhạc thì đã cảm thấy tế bào trong người mình đang ngọ nguậy.

Cô ta cảm giác như cơ thể mình tràn đầy lực lượng.

Sau bài múa mở màn dài gần năm phút thì nhân vật nữ chính mặc một bộ váy dài xuất hiện trên sân khấu.

Diệp Hân Nguy đứng ở ngay chính giữa sân khấu rồi nhẹ nhàng nhảy múa.

Mặc dù khả năng nhảy múa của cô †a so với các bạn nhảy bên cạnh thì có hơi kém một chút.

Nhưng không thể không nói rằng trạng thái ngày hôm nay của cô ta rất tốt.

Cả người cô ta toát ra hơi thở tự tin vô cùng quyến rũ.

Chỗ người vip là hai hàng ghế cách gần sân khấu nhất.

Bởi vì hôm nay tới ủng hộ cho Đỗ Thanh Sở nên mấy người Tô Lam và Mộ Mãn Loan đều hàng ghế dài ở phía †rước.

Mà ở bên cạnh hai người thì Mộ Mân Loan thấy được Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam đang ngồi ở đằng kia.

Dường như Đỗ Thanh Sở đang ngồi †rong cánh gà nhìn thấy được hai cô nên đi tới chào hỏi.

“Đàn anh, không ngờ răng trạng thái ngày hôm nay của Diệp Hân Nguy cũng không tệ lắm nhỉ.”

Nói thẳng ra thì mặc dù giữa Tô Lam và Diệp Hân Nguy có mâu thuãn nhưng dù sao đoàn kịch này cũng là †âm huyết của Đỗ Thanh Sở.

Cô không hi vọng rằng lần biểu diễn này xảy ra sai sót gì cả.

Bắt đầu từ ba ngày trước Đỗ Thanh Sở đã lo lắng không yên rồi, bởi vì trạng thái của Diệp Hân Nguy vẫn luôn chập chùng không ổn định.

Hơn nữa trình độ chuyên nghiệp của cô †a cũng không phải là rất cao cho nên anh ta vấn luôn lo lắng, sợ rằng buổi biểu diễn quan trọng này xảy ra sai sót gì đó.
 
Chương 4785-4786


Chương 4785

Trước lúc mở màn thì Đỗ Thanh Sở vân luôn lo lắng.

Nhưng bây giờ vở kịch đã diễn được hơn hai mươi phút rồi, trạng thái của Diệp Hân Nguy vấn luôn rất tốt.

Thậm chí những đoạn bình thường cô ta hay quên lời nhưng bây giờ cũng diễn rất lưu loát.

Bởi vì vở kịch nói này mà biên kịch và đạo diễn đã tốn rất nhiều công sức trên kịch bản.

Kịch bản đặc sắc thu hút sự chú ý của tất cả các khán giả đang ngồi dưới sân khấu. Nên bọn họ cũng không chú ý tới kỹ thuật diễn xuất bình thường thậm chí có chút lúng túng của nhân vật nữ chính.

Ngay lúc này, Mộ Mẫn Loan vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói năng câu gì cũng mở miệng khen ngợi: ‘Nếu như hôm nay cô ta có thể duy trì trạng thái này mà diễn xong vở kịch thì tôi tin rằng đây sẽ là một buổi biểu diễn rất thành công.”

Đỗ Thanh Sở đột nhiên nghe được lời khen phát ra từ đáy lòng này thì trên mặt anh ta lộ ra vẻ lúng túng và áy náy: “Xin lỗi Mãn Loan vì đã làm tốn thời gian và công sức của cô, cuối cùng cô cũng không thể lên sân khấu biểu diễn được.

Mộ Mãn Loan đang rất lạnh lùng, cô ấy nghe vậy thì nở một nụ cười thản nhiên rồi trả lời anh ta: “Không sao, dù sao gần đây tôi cũng không có chuyện gì làm, xem như là hoạt động gân cốt cũng được.”

Tô Lam và mấy người Đỗ Thanh Sở ngồi đây cười cười nói nói.

Nhưng Thẩm Thiên Nhật ngồi ở vị trí băng ghế sát vách bọn họ thì lại không nhẹ nhõm như vậy.

Từ lúc Diệp Hân Nguy xuất hiện trên sân khấu thì ông ta vẫn luôn nhíu mày rồi im lặng không nói gì.

Ngược lại là Vu Thắng Nam đã chắc chắn hơn năm mươi phần trăm rằng Diệp Hân Nguy chính là con gái của mình nên lúc bà ta nhìn Diệp Hân Nguy luôn có một lớp lọc kính mang tên tình thương của mẹ.

Vu Thăng Nam rất hài lòng với những biểu hiện của Diệp Hân Nguy trên sân khấu.

Lần này vở kịch nói được biểu diễn rất thành công, tin rằng có thể khiến cho Diệp Hân Nguy trổ hết tài năng trong vòng xoáy dư luật, lật người một cách xinh đẹp.

Rất nhanh sau đó, một nửa buổi biểu diễn đã kết thúc.

Trong thời gian nghỉ ngơi giữa giờ mười mấy phút này, Diệp Hân Nguy cần phải xuống dưới thay đồ và trang điểm lại.

Lúc đầu Vu Thắng Nam định tới sau cánh gà để hỏi thăm cô ta nhưng bà ta vừa mới đứng lên thì đã bị Thẩm Thiên Nhật tóm lại.

Vu Thắng Nam nhíu mày rồi hất tay của ông ta ra theo bản năng rồi nhíu mày với vẻ lạnh lùng mà nói: “Trường hợp công cộng, xin đạo diễn Thẩm tự trọng.”

Thẩm Thiên Nhật có hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn buông ta ra: ‘Em muốn đi đâu?”

“Nghỉ giữa giờ, tôi muốn nhân lúc này đi ra phía sau cánh gà thăm Hân Nguy một chút, động viên con bé.”

“Sự thật chứng minh rằng tôi cũng không có nhìn lâm, chỉ cần con bé chịu cố gắng thì chắc chắn kết quả sẽ rất tốt.”

Vốn lúc đầu Vu Thắng Nam cũng bởi vì mình quá bao che cho Diệp Hân Nguy, lạnh nhạt với Mộ Mãn Loan mà cảm thấy thẹn trong lòng.

Cho nên bà ta chỉ có thể không ngừng tẩy não mình rằng tất cả quyết định mình làm ra đều là đúng. Chỉ có như vậy thì trái tim của bà ta mới có thể yên ổn một chút.

“Lúc em còn trẻ cũng không phải là chưa từng diễn kịch nói bao giờ, nghỉ giữa giờ mười mấy phút này con bé còn phải thay đồ, hóa trang lại, em đi tới đó chỉ làm mất thời gian của con bé mà thôi.”

Những gì Thẩm Thiên Nhật vừa nói khiến cho Vu Thắng Nam còn đang định đi tiếp đột nhiên dừng bước.

Chương 4786

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 4787


Chương 4787

Tiếng hét chói tai của Diệp Hân Nguy vang lên, cô ta đuổi hết mấy người thợ trang điểm ra ngoài, chỉ để lại trợ lý của mình là Hy Đào.

Đỗ Thanh Sở nhìn cánh cửa đang đóng chặt mà nhíu mày đi tới rồi hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Mấy thợ trang điểm nhìn nhau rồi nói: ‘Chúng tôi cũng không rõ nữa, vừa rồi mới thay xong quần áo thì chúng tôi bắt đầu trang điểm lại cho cô ấy. Nhưng còn chưa trang điểm xong thì đột nhiên cô ấy đuổi chúng tôi ra ngoài, bây giờ bên trong chỉ còn mỗi Hy Đào, trợ lý của cô ấy thôi.”

Đỗ Thanh Sở nhíu mày rồi đưa tay gõ cửa phòng: ‘Hân Nguy, cô không sao chứ?”

Bên trong im lặng một lát rồi có giọng nói của Hy Đào vang lên: “Anh Đỗ, chị Hân Nguy không sao đâu.”

Dù đã nghe vậy nhưng Đỗ Thanh Sở vân có chút không yên tâm: “Còn có mười phút nữa là phải lên sân khấu biểu diễn rồi, nếu như không cho thợ trang điểm đi vào thì sợ rằng sẽ không kịp nữa.”

Một lát sau Hy Đào từ từ kéo cửa ra một khe hẹp rồi nói nhỏ mà giải thích: “Lần đầu tiên chị Hân Nguy lên sân khấu biểu diễn nên có lẽ áp lực tâm lý hơi lớn, chị ấy nói cho chị ấy ba phút để bình tĩnh lại rồi thợ trang điểm có thể đi vào.

“Vậy là được rồi.”

Đồ Thanh Sở để thợ trang điểm đứng ngoài chờ mấy phút rồi lại đi vào.

Sau đó anh ta bắt đầu đi sắp xếp những chuyện khác.

Hy Đào vội vàng đóng cửa lại rồi đi tới bên cạnh bàn trang điểm.

Giờ phút này, Diệp Hân Nguy đang ngồi ở phía trước bàn trang điểm, nhưng đôi tay của cô ta không kìm được mà run lên.

“Chị Hân Nguy, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Hân Nguy nhìn đôi tay đang không ngừng run rẩy của mình, hình như biên độ run càng lúc càng lớn.

Nếu cứ tiếp tục như thế thì rất có thế rất có thể sẽ ảnh hưởng đến động tác khiêu vũ tiếp theo của cô ta.

“Hy Đào, sao lúc cô đi mua thuốc không hỏi cho rõ tác dụng phụ của thuốc này là cái gì hả?”

Đột nhiên Diệp Hân Nguy đứng phắt dậy rồi tóm lấy cổ áo của Hy Đào.

Cô ta kêu rồi vội vàng lắc đầu: “Lúc em mua… bác sĩ nói chỉ cân không sử dụng quá liều thì sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào.”

Diệp Hân Nguy nghe vậy thì càng thêm tức giận: “Ý của cô là chuyện này đều do tôi cả đúng không?”

Hy Đào vội vàng lắc đầu.

Cảm xúc của Diệp Hân Nguy càng ngày càng kích động thậm chí đôi mắt của cô ta đã đỏ rực vì tức giận.

Bộ dạng nhe răng há miệng kia như có thể ăn tươi nuốt sống người khác bất cứ lúc nào.

“Chị Hân Nguy, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn rồi, hay là chị đi rửa mặt để bình tính một chút, xem có thể làm dịu triệu chứng hay không đi?”

“Buổi biểu diễn ngày hôm nay liên quan tới đường đời nghệ thuật của chị sau này, không thể nào xảy ra sai sót được!”

Mặc dù trong lòng là Hy Đào vẫn còn đang rất sợ hãi nhưng cô ta vẫn kiên trì mở miệng an ủi.

Diệp Hân Nguy nghe thấy thế thì dường như tỉnh táo hơn được một chút.

“Đúng thế, cô nói đúng, buổi biểu diễn hôm nay liên quan mật thiết tới tương lai của tôi sau này, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai lầm gì.”
 
Chương 4788


Chương 4788

“Tôi phải tỉnh táo lại, tôi phải tỉnh táo lại!”

Diệp Hân Nguy lảo đảo đi vào nhà vệ sinh rồi ngâm hai tay và mặt mình vào nước lạnh, sau đó cọ rửa không ngừng.

Làm liên tục ba phút đồng hồ thì cô †a mới cảm thấy cảm xúc chập trùng mãnh liệt của mình có hơi bình tĩnh lại một chút.

Khi Diệp Hân Nguy trở lại bàn trang điểm thì mấy người thợ trang điểm kia đã chờ cô ta ở đó.

Trang điểm lại không tính là quá phức tạp nhưng cũng cần mấy phút đồng hồ.

Diệp Hân Nguy cứ thế ngồi im trên ghế rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt của mình trong gương.

“Chị Hân Nguy, đã tô son xong rồi.”

Câu nhắc nhở yếu ớt của thợ trang điểm khiến cho Diệp Hân Nguy bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Cô ta tập trung nhìn lại thì mới phát hiện khóe miệng của mình lại co giật vì động tác tô son này.

Không riêng gì mấy cái răng cửa lộ ra ngoài mà thậm chí ngay cả lợi cũng đã lộ ra.

Nhìn bộ dạng nhe răng toét miệng kia vô cùng đáng sợ và kỳ dị.

Diệp Hân Nguy vội vàng khép miệng lại.

Tới tận bây giờ cô ta mới phản ứng lại kịp, chẳng lẽ đây chính là tác dụng phụ của việc dùng quá liêu lượng thuốc ư?

Nét mặt và biên độ động tác của Diệp Hân Nguy càng ngày càng phô trương, thậm chí có chút không thể nào khống chế được!

Diệp Hân Nguy bấu vào lòng bàn tay mình một cái thật mạnh để ép buộc mình tỉnh táo lại.

Ngay lúc này, Đỗ Thanh Sở đi tới trước cửa phòng trang điểm rồi đưa tay gõ cửa mà thông báo: ‘Ba phút sau, nữ chính chuẩn bị lên sân khấu.”

“Tôi biết rồi.”

Diệp Hân Nguy thở dài một hơi.

Cô ta xách váy của mình lên rồi quay người đi ra ngoài.

Mấy người thợ trang điểm đứng im tại chỗ nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ đều có sự sợ hãi không nói nên lời.

Người khác không nhận ra nhưng vừa rồi hai thợ trang điểm kia đang trang điểm cho Diệp Hân Nguy thì phát hiện dường như cô ta có chút không | khống chế được vẻ mặt của mình!

Trời ạ, hi vọng đây chỉ là ảo giác của mình!

Nếu không thì chắc chắn buổi biểu diễn ngày hôm nay sẽ đi tong.

Khi Diệp Hân Nguy đứng ở lối ra vào thì cô ta có thể xuyên qua sân khấu mà nhìn thấy mỗi một người dưới sân khấu.

Trước khi bước lên sân khấu thì cô ta lặp đi lặp lại nhiều lần ép buộc mình tỉnh táo lại.

Tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm trong trường hợp quan trọng như thế này.

Dù sao bên dưới có hàng ngàn hàng vạn khán giả đang ngồi xem.

Nếu như lần này cô ta gây ra rắc rối thì chỉ sợ là Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam cũng không thể làm gì được.
 
Chương 4789


Chương 4789

Tiếng nhạc du dương lại vang lên thêm lần nữa.

Diệp Hân Nguy thở dài một hơi rồi bước lên sân khấu.

Lúc mới bắt đầu thì Vu Thắng Nam cũng có hơi thấp thỏm vì những lời Thẩm Thiên Nhật vừa mới nói.

Nhưng khi bà ta nhìn thấy trạng thái của Diệp Hân Nguy vấn tốt như lúc nấy thì cuối cùng cũng yên tâm hơn nhiều.

Vu Thắng Nam liếc qua Thẩm Thiên Nhật với vẻ lạnh lùng rồi nói: “Tôi cảm thấy biểu hiện của Hân Nguy rất tốt.”

Dường như Thẩm Thiên Nhật cũng đã nhận ra mùi thuốc súng trong những lời Vu Thắng Nam nói, lại thêm việc biểu hiện của Diệp Hân Nguy cũng rất bình thường cho nên ông ta nghĩ rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Còn mười mấy phút nữa là vở kịch sẽ kết thúc.

Có vô số người đang dần yên tâm.

Thậm chí cả Hy Đào đang đứng một bên sân khấu với tâm trạng bất an cũng thở phào một hơi.

Ngay lúc này có một người đàn ông trung niên đi từ cửa sau vào.

Vì tránh cho quấy rây đến các khán giả khác nên ông ta đi rất sát vào tường.

Cho đến khi ông ta đi tới gần dãy ghế vip thì bắt đầu gióng mắt tìm kiếm Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam.

Hai người họ xem Diệp Hân Nguy biểu diễn một cách vô cùng chú tâm, cũng không có ngó nghiêng trái phải.

Người đàn ông kia định đi về phía băng ghế trung tâm, nhưng ông ta vừa mới động đậy đã khiến cho những khán giả xung quanh vô cùng không vui.

Dù sao vở kịch sắp kết thúc rồi, đây chính là khoảnh khắc cao trào nhất cả vở kịch, ai ai cũng không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này.

Người đàn ông trung niên kia đi mấy bước rồi đứng cạnh băng ghế của mấy người Tô Lam, ông ta cúi đầu nhìn thoáng qua túi tài liệu bằng da trong tay mình. Cuối cùng thì ông ta cũng không tiếp tục chen vào bên trong nữa mà khom lưng nói với Mộ Mẫn Loan: “Cô Mộ, có thể nào nhờ cô đưa cái túi này cho tổng thanh tra không?”

Mộ Mãn Loan nghe được có người kêu tên của mình thì quay đầu nhìn sang.

Người đàn ông trung niên kia cũng không phải là ai khác mà chính là tổng trợ lý của Vu Thắng Nam. | Lúc Mộ Mãn Loan còn ở trại huấn luyện cũng thường xuyên liên hệ với ông ta nên cô ấy nhận ra ngay.

“Được thôi.”

“Cảm ơn cô Mộ.”

Tổng trợ lý nói xong rồi quay người đi ra chỗ khác.

Tô Lam vừa quay đầu thì đã thấy cái túi tài liệu bằng da trong tay Mộ Mẫn Loan. Bên ngoài được in một biểu tượng của bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.

“Mẫn Loan, sức khỏe của chị có vấn đề gì à?”

Mộ Mẫn Loan cười rồi trả lời: “Vừa rồi có người nhờ tôi đưa phần tài liệu này cho tổng thanh tra.”

Cô ấy nói xong thì đứng lên đi về phía Vu Thắng Nam, mặc dù cô ấy không biết bên trong cái túi da này là cái gì.

Nhưng nếu tổng trợ lý của mẹ Nam đã lựa chọn đi tới đưa nó ngay lúc này | thì chắc sẽ rất quan trọng.
 
Chương 4790


Chương 4790

Vu Thăng Nam thấy vở kịch sắp kết thúc thì cả người cũng thả lỏng hẳn ra.

Lúc này bà ta chỉ cần phải kiên nhẫn chờ đợi vở kịch kết thúc là được rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một bóng người mảnh khảnh xuất hiện chặn tâm mắt của bà ta.

Vụ Thắng Nam sửng sốt một chút rồi tập trung nhìn lại thì mới phát hiện đó là Mộ Mẫn Loan.

Bởi vì bảo vệ con gái của mình nên trong khoảng thời gian này Vu Thắng Nam đã khiến cho Mộ Mẫn Loan phải chịu rất nhiều thiệt thòi.

Cho nên khi Mộ Mẫn Loan chặn tâm mắt của bà ta, bà ta cũng không mất kiên nhân mà hỏi với vẻ dịu dàng: “Mẫn Loan có chuyện gì không?”

Mộ Mãn Loan đưa túi tài liệu bằng da trong tay mình cho Vu Thắng Nam rồi nói: “Đây là tài liệu mà tổng trợ lý vừa đưa tới, ông ấy không chen vào được cho nên nhờ cháu đưa.”

Vu Thắng Nam nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía góc rạp, quả nhiên bà ta nhìn thấy tổng trợ lý của mình đang đứng đó gật đầu với mình.

“Tôi biết rồi.”

Vu Thắng Nam gật đầu rồi nhận lấy túi tài liệu.

Nhưng khi Mộ Mẫn Loan quay người chuẩn bị rời đi thì Vu Thắng Nam cuối cùng vấn không kìm được mà kêu tên của cô ấy: ‘Mãn Loanl”

Mộ Mãn Loan dừng chân lại rồi quay đầu nhìn thoáng qua bà ta.

Cô ấy có thể thấy trong đôi mắt của Vu Thắng Nam có sự yêu thương và bối rối.

“Cảm ơn cháu.”

Mộ Mãn Loan cười lại, nhưng cũng chẳng nói thêm gì mà quay người rời đi.

Bởi vì Mộ Mẫn Loan đứng dậy đi lại cho nên Diệp Hân Nguy đứng trên sân khấu có thể nhìn thấy cử động của hai người rất rõ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Mộ Mãn Loan và Vu Thắng Nam đều ngồi ở hàng ghế cách sân khấu gần nhất.

Cho nên cô ta hoàn toàn có thể chắc chắn rằng vừa rồi mình không nhìn nhâm.

Dường như Mộ Mãn Loan vừa mới đưa cho Vu Thắng Nam một túi tài liệu.

Mà trên túi tài liệu đó còn in biểu tượng của bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm!

Con quỷ Mộ Mãn Loan kia lại có ý đồ gì đây?

Từ sau khi Vu Thắng Nam nhìn thấy vết bớt trên bả vai Diệp Hân Nguy thì có thể nói là nghe lời cô ta răm rắp.

Thậm chí còn xa lánh Mộ Mẫn Loan, chẳng lẽ Mộ Mẫn Loan đã nhận ra được điều gì đó ư?

Chẳng lẽ trong túi tài liệu đó là kết quả kiểm tra ADN của Mộ Mẫn Loan và Vu Thắng Nam ư?

Diệp Hân Nguy nghĩ tới chuyện này thì phát hiện mình hoàn toàn không thể khống chế suy nghĩ của mình được.

Cô ta nhìn về phía Vu Thắng Nam với vẻ hoảng hốt.

Lúc này, Vu Thắng Nam đang cầm cái túi tài liệu kia, vẻ mặt của bà ta rất phức tạp, có chút chờ mong lại mang theo sợ hãi.

Thẩm Thiên Nhật ngồi bên cạnh bà ta như đã biết điều gì đó, cho nên đưa tay nhẹ nhàng võ vai Vu Thắng Nam như an ủi.

Diệp Hân Nguy không thể khống chế được đầu óc của mình tưởng tượng: Đến cùng Thẩm Thiên Nhật đang nói gì với Vu Thắng Nam? Có phải là việc mình dùng tóc của Mộ Mẫn Loan để đánh tráo đã bị phát hiện rồi không?’ Nếu như trong túi tài liệu đó thật sự là kết quả giám định huyết thống của Mộ Mãn Loan và Vu Thắng Nam thì mọi sự cố gắng của mình đều sẽ đổ sông đổ biển.
 
Chương 4791


Chương 4791

Cho dù buổi biểu diễn ngày hôm nay có thành công tới đâu cũng chỉ là công cốc mà thôi.

Dưới sự tác dụng của thuốc nên cảnh tượng trong đầu Diệp Hân Nguy đang không ngừng mở rộng ra.

Thậm chí suýt chút nữa là cô ta đã quên mình đang ở trên sân khấu.

Cô ta nhìn chăm chằm Vu Thăng Nam, còn quên cả việc quản lý vẻ mặt của mình.

“Diệp Hân Nguy, cô đang làm cái gì thế hả?”

Trong tai nghe vang lên tiếng hét giận dữ của Đỗ Thanh Sở: “Bây giờ cô đang đứng trên sân khấu diễn kịch nói đó, tại sao lại ngẩn người?”

Giọng nói tức giận của Đỗ Thanh Sở khiến cho Diệp Hân Nguy vốn suýt chút nữa sụp đổ đã lấy lại được tinh thần.

Cô ta thở phào một hơi rồi ép bản thân bình tĩnh lại.

Diệp Hân Nguy nhấc váy lên rồi đi tới giữa sân khấu.

Cô ta không ngừng nói với bản thân rằng lần biểu diễn này chỉ có thể thành công, không thể thất bại được.

Nhưng cho dù Diệp Hân Nguy có tẩy não mình như thế nào thì tầm mắt của cô ta cũng không tự chủ mà nhìn về phía Vu Thắng Nam.

Giờ phút này Diệp Hân Nguy có thể nhìn thấy Vu Thắng Nam đang mở túi tài liệu kia ra với đôi tay run rẩy.

Sau khi bà ta nhìn thấy nội dung bên trong thì sững người ra như sét đánh.

Bà ta che miệng lại rôi nhìn lên sân khấu với vẻ mặt hoảng sợ.

Một giây sau, ánh mắt phức tạp của Vu Thăng Nam đối mặt với Diệp Hân Nguy.

Dường như Thẩm Thiên Nhật ở bên cạnh cũng đã nhận ra cảm xúc chập chờn của Vu Thắng Nam.

Thẩm Thiên Nhật lo lắng mà nhìn qua, khi ông ta nhìn thấy tiêu đề ‘kết quả xét nghiệm khoa di truyền bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm”

trên tờ giấy trong tay của Vu Thắng Nam thì hỏi bà ta với vẻ tò mò: “Kết quả xét nghiệm huyết thống đã có rồi à?”

Nhưng ánh mắt của Vu Thắng Nam vân luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Hân Nguy và đó cũng là câu trả lời hoàn hảo nhất cho câu hỏi này.

Dưới tình huống cấp bách này thì Thẩm Thiên Nhật chỉ có thể trực tiếp đưa tay ra giành lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm trong tay Vu Thắng Nam.

Ông ta đọc lướt nhanh như gió, cuối cùng ánh mắt của ông ta rơi vào cột kết quả.

Kết quả cho thấy, mẫu kiểm tra của Vu Thắng Nam và Diệp Hân Nguy có tới 99.99% là tương đồng, xác định là quan hệ mẹ con.

Thẩm Thiên Nhật nhìn kết quả xét nghiệm trong tay rồi cũng dùng một ánh mắt không dám tin mà nhìn chằm chằm về phía Diệp Hân Ngữ.

Cánh tay đang cầm tờ giấy kết quả của ông ta cũng không kìm được mà run rẩy.

Trong ánh mắt của Thẩm Thiên Nhật có rất nhiều cảm xúc, kinh ngạc, mừng rỡ, áy náy…

Lúc trước con gái mất tính khiến cho đôi tình nhân Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam này chia cách.

Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua rồi nhưng Thẩm Thiên Nhật vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm con gái.

Chỉ cần một ngày chưa tìm được con gái thì mâu thuẫn giữa hai người sẽ không được giải quyết.
 
Chương 4792


Chương 4792

Bây giờ Thẩm Thiên Nhật nhìn thấy tờ giấy kết quả xét nghiệm giấy trắng mực đen trong tay mà trái tim cũng đã bình tĩnh lại.

Diệp Hân Nguy chính là con gái của hai người họ!

Là đứa con gái mà hai người họ đau khổ tìm kiếm hơn hai mươi năm trời.

Lúc này, Vu Thăng Nam sắp không kìm nén được sự kích động trong trái †im mình.

Bà ta trực tiếp đứng lên rồi đi về phía sân khấu.

Trước khi nhận được kết quả xét nghiệm, mặc dù bà ta đã có năm mươi phần trăm chắc chắn Diệp Hân Nguy là con gái của mình nhưng lý trí nói cho bà ta biết rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Cho nên Vu Thắng Nam dùng hết tất cả sức lực của mình để đè nén tình cảm, không để mình biểu lộ nhiều hơn trước mặt Diệp Hân Ngữ.

Nhưng bây giờ khi bà ta nhìn thấy kết quả xét nghiệm, khi sự thật nói cho bà ta biết con gái của bà ta đang đứng ở trước mặt, đó là đứa con gái mà hai mươi năm qua bà ta chưa từng gặp mặt.

Thì sao mà Vu Thắng Nam có thể khống chế được bản thân mình chứ?

“Chờ chút nữa đi, con bé còn đang biểu diễn, bây giờ em chưa thể đi lên được đâu! Buổi biểu diễn sắp kết thúc rồi, em kiên nhân một chút!”

Thẩm Thiên Nhật là đàn ông nên ông ta có thể bình tĩnh lại rất nhanh.

Ông ta đưa tay kéo Vu Thăng Nam lại.

Tới tận giờ phút này, Vu Thắng Nam mới có thể bình tĩnh lại được.

Bà ta trở tay năm thật chặt cánh tay của Thẩm Thiên Nhật để ép mình tỉnh táo lại.

Ông ấy nói đúng! Bởi vì một số bê bối lúc trước nên Diệp Hân Nguy chỉ có thể trông cậy vào lần này mà trở mình.

Tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì nữa.

Dưới sân khấu, Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật bởi vì đã xác định thân phận của con gái mình mà vô cùng mừng rỡ.

Ngay cả ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Diệp Hân Nguy cũng có thêm sựu vui mừng và không kịp chờ đợi.

Nhưng mọi thứ rơi vào trong mắt Diệp Hân Nguy đang đứng trên sân khấu lại là một suy nghĩ khác.

Bởi vì cô ta dùng thuốc quá liều nên mọi giác quan của cô ta đều bị phóng đại vô số lần.

Lúc nãy cô ta đã nhìn thấy biểu cảm của hai người Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật rất rõ ràng.

Hai người họ dùng một ánh mắt vô cùng tức giận, thậm chí còn mang theo chút hận thù mà nhìn mình.

Thậm chí dường như Vu Thắng Nam có chút không khống chế được cảm xúc của bản thân mà muốn xông lên sân khấu.

Nếu như không phải là Thẩm Thiên Nhật cản bà ta lại thì sợ rằng bà ta đã xông lên rồi.

Diệp Hân Nguy nhìn hai người họ nhìn chăm chăm mình, nhìn Vu Thắng Nam siết chặt tờ giấy kết quả xét nghiệm mà khớp xương trắng bệch.

Cô ta nhìn biểu cảm không kịp chờ mong kia của bọn họ thì có thể kết luận ra răng: “Thứ Vu Thắng Nam đang cầm là kết quả xét nghiệm giữa bà ta và Mộ Mân Loan! Chắc chắn Vu Thắng Nam đã biết cô ta không phải là con gái của mình nên mới tức giận như thế. Bà ta đang hận không thể xông lên sân khấu để xâu xé mình.”
 
Chương 4793


Chương 4793

Trong mắt của Diệp Hân Nguy thì giờ phút này biểu cảm của hai người Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật đã bắt đầu vặn vẹo.

Giống như là hai con quỷ ăn thịt người.

Bọn họ đang núp dưới khán đài, chỉ cần buổi biểu diễn vừa kết thúc thì bọn họ sẽ xông lên, nuốt chửng mình!

Diệp Hân Nguy vô cùng hoảng sợ mà nhìn về phía băng ghế bên cạnh.

Mộ Mẫn Loan và Tô Lam vốn đang im lặng ngồi đó mà xem vở kịch nói này, nhưng bây giờ biểu cảm của hai người họ cũng đã bắt đầu vặn vẹo.

Trên gương mặt của Tô Lam tràn đầy sự khinh thường.

Cô ta vòng hai tay trước ngực, rõ ràng là đang chờ xem kịch vui.

Mà Mộ Mãn Loan ngồi bên cạnh lại càng thêm phô trương, cô ta đang nhìn chăm chằm mình với vẻ khiêu khích rồi dùng khẩu hình mà nói: “Diệp Hân Nguy, cô đừng cho răng tôi không biết cô là ai. Hôm nay tôi sẽ cướp về hết mọi thứ mà cô đã giành của tôi.”

“Tôi sẽ đánh cô xuống mười tám tầng Địa Ngục, để cô mãi mãi không thể siêu sinh.”

Giờ phút này, Diệp Hân Nguy chịu sự tác động của thuốc nên tư duy của cô ta đã trở nên hỗn loạn.

Cô ta đứng sững tại chỗ với vẻ hoảng sợ.

Vốn nam chính còn muốn làm động tác kết thúc với cô ta, nhưng đột nhiên cô ta lại đứng im tại chỗ.

Thậm chí còn điên cuồng mà rống lên.

“Mộ Mãn Loan, mày mơ àI”

Những bạn diễn đang cố gắng biểu diễn kia đứng sững ra.

Không riêng họ mà ngay cả Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật cũng trợn tròn mắt.

Tô Lam cũng quay đầu nhìn về phía Mộ Mãn Loan với vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này Mộ Mãn Loan cũng quay đầu nhìn lại. Hai cô đang dùng ánh mắt để trao đổi thông tin: “Vừa rồi Diệp Hân Nguy là đang nói chuyện với nói chuyện với Mộ Mãn Loan à?”

Đồ Thanh Sở ngồi trong cánh gà như sắp phát điên lên.

Anh ta vội vàng giành lấy bộ đàm trong tay biên đạo rồi quát: ‘Diệp Hân Ngữ, có phải là cô đã điên rồi không?

Sắp kết thúc rồi mà cô còn đang làm cái gì thế hả?”

Diệp Hân Nguy sửng sốt vài giây đồng hồ, rồi đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô ta quay đầu thì phát hiện mọi người ở đây đều đang nhìn mình với ánh mắt quái dị.

Thậm chí có vô số khán giả ở dưới sân khấu vốn đang võ tay khen hay cũng bắt đầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

Diệp Hân Nguy lắc đầu, lại phát hiện bây giờ mình đã không phân biệt cái nào là tưởng tượng, cái nào là thực tế.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Mộ Mân Loan thì thấy gương mặt của cô ấy đã bắt đầu vặn vẹo, thậm chí cô ấy còn đứng lên rồi đi về phía sân khấu: ‘Diệp Hân Ngữ, cô ép tôi rời khỏi đoàn kịch không phải chính là vì sợ tôi được nhiều người thích hơn cô đó sao?”

“Nhưng bây giờ thì sao? Cho dù tôi không biểu diễn thì có thể thế nào?”

“Mọi thứ cô đang có sắp trở thành của tôi rồi…”

“Biệt thự của cô, xe hơi của cô, tất cả danh và lợi cô đang có đều sẽ hóa thành mây khói.”

 
 
Chương 4794


Chương 4794

Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Diệp Hân Nguy đã sụp đổ một cách triệt để, cô ta đưa tay lên bịt tai mình lại rồi hét.

Khán giả đang ngồi dưới sân khấu vô cùng bất ngờ.

“Đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy, không phải mới lúc nấy còn đang biểu diễn rất tốt đó sao?”

“Buổi biểu diễn ngày hôm nay sắp kết thúc rồi, sao cô ta lại bỗng dưng phát điên chứ?”

“Hay là do áp lực của nữ chính quá lớn, sợ sân khấu sợ tới điên rồi?”

“Tố chất tâm lý kém như thế mà còn đòi làm nữ chính à? Mau cút xuống đi.”

“Đúng thế, phá cả một vở kịch nói tốt đẹp.”

“Cút xuống đi, cút xuống đi!”

Trong lúc nhất thời, những khán giả đứng dưới cũng bắt đầu ồn ào cả lên.

Ai ai cũng gào thét đòi Diệp Hân Nguy cút xuống sân khấu.

Vu Thăng Nam thấy cảnh này thì vô cùng đau lòng.

Bà ta đứng phát dậy rồi quát lên nói mọi người im lặng.

Sau đó Vu Thắng Nam quay người chạy về phía sân khấu.

Bà ta chạy tới bên cạnh Diệp Hân Nguy rồi ôm lấy cô ta: ‘Hân Ngữ, con sao thế? Con bình tĩnh một chút, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”

Diệp Hân Nguy ngẩng đầu lên nhìn nhưng trước mặt cô ta cũng không phải là Vu Thắng Nam mà là một gương mặt quỷ đầy máu.

Cái miệng đỏ chói kia đang đóng vào mở ra, không biết là đang nói gì, như là muốn nuốt chửng cô ta vào.

“Cút đi!”

Diệp Hân Nguy hét lên một tiếng rồi trực tiếp đưa tay hất Vu Thắng Nam ral Cô ta đứng phát dậy rồi nhìn chằm chăm về phía Mộ Mẫn Loan với ánh mắt vô cùng ác độc.

Không sao, chính là cô taI Chính là con chó đê tiện này!

Cô ta muốn hại mình, là do cô ta dẫn nhiều yêu ma quỷ quái như thế tới đây!

“Mộ Mân Loan, mày ghen ghét tao, mày ghen tị với mọi thứ tao có, mày muốn hại chết tao!”

“Tao giết mày, tao giết mày!”

Diệp Hân Nguy hét lên một tiếng rồi bắt đầu nhào về phía dưới sân khấu.

Sân khấu cách mặt đất khoảng một mét, nhưng cô ta thậm chí còn chẳng thèm quan tâm tới điều đó mà trực tiếp nhào xuống.

Đến nỗi ngã một cú đau cũng không nhận ra được.

Đợi tới khi Diệp Hân Nguy bò dậy thêm lần nữa thì đầu gối đã rách da, ngay cả trán cũng bị rách một mảng da rồi chảy máu không ngừng.

Nhưng dường như Diệp Hân Nguy chẳng hề nhận ra được, cô ta vẫn lao về phía Mộ Mẫn Loan.

“Giết mày, tao muốn gi ết chết mày!”

Đợi tới lúc Mộ Mẫn Loan phản ứng lại rồi muốn chạy thì đã không còn kịp nữa rồi.

Diệp Hân Nguy rất nhanh, cô ta trực tiếp nhào tới rồi cưỡi lên người Mộ Mãn Loan, sau đó đưa tay bóp chặt lấy cổ của cô ấy.
 
Chương 4795


Chương 4795

“Diệp Hân Nguy, cô điên rồi đúng không! Buông tay ra cho tôi ngay!”

Tô Lam là người đầu tiên xông tới, cô muốn kéo Diệp Hân Nguy ra.

Nhưng không biết vì sao mà cô ta lại có thể bám chặt như thế.

Chặt đến nỗi cho dù Tô Lam có dùng hết sức lực cũng không thể kéo cô †a ra được dù chỉ là một chút.

Hơn nữa vẻ mặt của Diệp Hân Nguy bây giờ vô cùng dữ tợn, đôi mắt cô ta đỏ rực lên như kẻ điên.

Trên trán Diệp Hân Nguy còn đang chảy máu, nhưng bây giờ cô ta chịu ảnh hưởng của thuốc nên mạnh như trâu.

Sao Mộ Mãn Loan có thể là đối thủ của cô ta được chứ.

Mộ Mãn Loan bị bóp tới nỗi mặt phát tím lên, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

“Các người còn đứng sững ra ở đó làm gì? Còn không mau tới giúp một tay đi, Diệp Hân Nguy đã điên rồi.”

Tiếng thét này của Tô Lam khiến cho những người đàn ông vẫn còn đang giật mình phản ứng lại kịp.

Đỗ Thanh Sở là người xông tới đầu tiên.

Anh ta ghì chặt cổ của Diệp Hân Nguy rồi dùng sức kéo về phía sau.

Nhưng dường như cô ta không cảm giác được sự đau đớn vậy.

Cô ta bóp lấy cổ của Mộ Mẫn Loan, hoàn toàn không có ý muốn buông tay.

“Tay của cô ta!”

Thẩm Thiên Nhật được Tô Lam nhắc nhở nên cũng xông tới.

Ông ta kéo lấy cánh tay của Diệp Hân Ngữ, gỡ cánh tay ra ngoài.

Cũng không biết là cô ta lấy sức ở đâu ra mà ba bốn người đàn ông túm lại mới có thể miễn cưỡng đẩy tay của cô †a ra một chút.

Tô Lam hét lên một tiếng rồi kéo Mộ Mãn Loan tới chỗ khác.

Cô ấy ngã xuống ghế, cả người chẳng còn chút sức lực nào.

Tô Lam ôm cô ấy thật chặt để an ủi.

“Cô ta điên rồi, báo cảnh sát, báo cảnh sát ngay lập tức, bắt cô ta lại!”

Tô Lam nói xong câu đó rồi lấy điện thoại di động ra mà gọi xe cứu thương.

Nhưng đột nhiên Mộ Mãn Loan lại đưa tay lên ngăn cô lại: ‘Tô Lam, chị không sao.”

Tô Lam nhíu mày.

“Vừa rồi chị bị cô ta bóp cho suýt chết, chị còn nói là không sao à?”

Mộ Mãn Loan chỉ lắc đầu với vẻ yếu ớt rồi dùng một ánh mắt cầu xin mà nhìn cô.

Đến giờ phút này Tô Lam mới phản ứng lại được, có lẽ là Mộ Mẫn Loan không muốn chuyện này ồn ào quá lớn. Nếu không thì Tô Duy Nam sẽ biết, lúc đó chỉ sợ không thể kết thúc một cách dễ dàng được nữa rồi.

“Được, em có thể không báo gọi xe cứu thương nhưng nhất định phải báo cảnh sát, phải bắt con điên này lại, chuyện này không thể bỏ qua như thế được.”

Thật sự là Mộ Mãn Loan có chút khó chịu nên cô ấy cũng chẳng nói gì thêm, sau đó cô ấy được mọi người dìu vào phòng nghỉ ngơi.

Nhân viên công tác sơ tán khán giả †rước.
 
Chương 4796


Chương 4796

Rất nhanh sau đó, rạp hát lớn như thế này chỉ còn lại mỗi Thẩm Thiên Nhật, Vu Thắng Nam, Tô Lam, Đỗ Thanh Sở và một số nhân viên công tác.

Hai ba người đàn ông dùng hết sức lực của mình mới có thể khống chế được Diệp Hân Nguy.

Thế nhưng cô ta cứ như là một con thú dữ không thể kiểm soát, cô ta đang dãy dụa không ngừng.

Diệp Hân Nguy hé miệng gặm c ắn khắp nơi, còn định công kích nhân viên công tác.

Cuối cùng vẫn phải dùng một mảnh vải nhét vào miệng của cô ta mới có thể khiến cho cô ta im lặng một lúc.

Vu Thắng Nam đứng ở bên cạnh nhìn Diệp Hân Nguy như thế thì vô cùng đau lòng. Bà ta quay đầu lại tra hỏi Đỗ Thanh Sở: ‘Chuyện này đến cùng là như thế nào?”

Trong tiềm thức của Vu Thăng Nam cho rằng, nhất định là đối thủ cạnh tranh không muốn buổi biểu diễn này tiến hành một cách thuận lợi nên mới động tay động chân.

Muốn phá hủy một vở kịch thì cách tốt nhất chính là gài bẫy nữ chính.

Mà Diệp Hân Nguy chính là người bị hại lớn nhất trong quá trình cạnh tranh này.

Đỗ Thanh Sở đối mặt với sự chất vấn của Vu Thắng Nam cũng vò đầu bứt tóc: “Bây giờ tôi cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi chúng tôi đã báo cảnh sát, cứ chờ cảnh sát tới đi đã.”

Vu Thắng Nam ngồi ở bên cạnh Diệp Hân Nguy mà tức giận tới muốn phát điên.

Một nhân viên công tác phụ trách giữ Diệp Hân Nguy đột nhiên mở miệng nói: “Nhưng vừa rồi mọi người có chút ý tới điều này không, cô Diệp gọi tên của cô Mộ, hơn nữa lại còn muốn bóp ch3t Mộ Mãn Loan, hay là…”

“Câm mồm! Cảnh sát chưa tới, chuyện này còn chưa tới lượt cậu đưa ra kết luận.”

Đỗ Thanh Sở mở miệng quát lên với nam nhân viên công tác vừa nói chuyện.

Qua khoảng thời gian tiếp xúc với Mộ Mãn Loan trong đoàn kịch vừa qua thì trong lòng anh ta cũng hiểu cô ấy là người như thế nào.

Nếu như đúng thật là Mộ Mãn Loan muốn dạy dỗ Diệp Hân Nguy thì chỉ cần động đậy ngón tay là được, thậm chí khi đó Diệp Hân Nguy còn chẳng vào được đoàn kịch này.

“Xin lỗi đoàn trưởng, là do tôi lỡ lời.”

Nhân viên công tác kia vội vàng nói xin lỗi.

Nhưng câu nói vừa rồi của anh ta lọt vào tai của Vu Thắng Nam, thậm chí bà ta đã bắt đầu để ý.

Sự áy náy và lo lắng đối với con gái đã che đậy lý trí của bà ta.

Vu Thắng Nam không nói hai lời, bà ta trực tiếp đứng lên rồi chạy thẳng về phòng nghỉ phía sau sân khấu.

“Thắng Nam, Thắng Nam!”

Thẩm Thiên Nhật vẻ xúc động đó của bà ta là đã biết chắc chắn bà ta muốn ra sau hậu trường tìm Mộ Mẫn Loan mà truy hỏi.

Thẩm Thiên Nhật vốn định đi ngăn Vu Thăng Nam lại nhưng ông ta cũng không yên tâm để Diệp Hân Nguy ở đây một mình.

Thế nên Thẩm Thiên Nhật chỉ có thể †rơ mắt nhìn Vụ Thắng Nam biến mất ở lối vào cánh gà.

Đỗ Thanh Sở lo lắng tình hình bên kia sẽ ồn ào tới nỗi không thể cứu vớt được nên cũng vội vàng đuổi theo.

 
 
Chương 4797


Chương 4797

Giờ phút này, Tô Lam vừa mới rót một ly nước ấm đưa cho Mộ Mẫn Loan đang ngồi trên ghế sô pha: “Sao rồi, chị còn đau không? Uống miếng nước trước đi, lát nữa em sẽ tìm thuốc bôi cho chị, xem có thể làm vết thương nhạt đi một chút không.”

Thật ra chính Tô Lam cũng hiểu rằng Mộ Mãn Loan đang lo lắng điều gì.

Anh trai của cô có lòng chiếm hữu rất mạnh, vốn anh ấy không thích Mộ Mân Loan lộ mặt ở bên ngoài.

Nhưng vì đây là ước mơ của cô ấy nên Tô Duy Nam mới đành phải thỏa hiệp.

Nhưng cũng với tiền đề là cô ấy có thể tự bảo vệ cho bản thân mình.

Nếu như để Tô Duy Nam biết Mộ Mãn Loan suýt chút nữa đã bị người khác bóp ch3t thì chỉ sợ rằng cả đời này anh ấy cũng sẽ không cho cô ra ngoài diễn kịch thêm một lần nào nữa.

“Cảm ơn em.”

Giọng nói của Mộ Mẫn Loan có chút yếu ớt, nhưng cũng đã tốt hơn vừa rồi rất là nhiều.

“Sao trước kia em không phát hiện chị lại là người như thế nhỉ? Chị không cho em gọi xe cứu thương cũng không chỉ là vì không muốn cho anh trai em biết đúng không?”

Mộ Mãn Loan không nói gì nhưng Tô Lam lại không kìm được nữa: “Em biết chị bình thường thì lạnh lùng nhưng nếu như chị thật sự xem trọng ai đó thì sẽ bằng lòng vì họ mà từ bỏ mọi thứ.”

“Nhưng vấn đề ở đây là chuyện này cũng phải xem đối tượng là ai chứ? Chị xem coi Vu Thắng Nam là ân nhân nhưng bà ta xem chị là cái gì?”

Mộ Mẫn Loan cười cười rồi nói: “Thật ra đối với chị thì chuyện này cũng không quan trọng lắm, chị vốn cũng không phải là rất thích diễn kịch.”

“Nếu như lúc trước không phải là bởi vì muốn nhìn thấy anh trai em, muốn nuôi dưỡng Nhất Vi nên người thì sợ rằng chị cũng sẽ không làm lại nghề cũ.”

Tô Lam nhìn Mộ Mẫn Loan một lúc rồi thở dài một hơi.

Thật ra cô cũng đã nghe nói về mối quan hệ của Mộ Mẫn Loan và Vu Thắng Nam.

Lúc đầu ở trại huấn luyện người mới ở nước ngoài, mặc dù Vu Thắng Nam cũng không vì Mộ Mẫn Loan là người Bạch Lạc mà đối xử khác biệt với cô ấy.

Thậm chí còn vì điều này mà bà ta còn nghiêm khắc với Mộ Mãn Loan hơn nhiều người khác.

Nhưng thật ra bà ta cũng rất chăm sóc Mộ Mãn Loan.

Nếu như lúc trước không phải vì có Vụ Thắng Nam thì sợ là một mình Mộ Mẫn Loan không thể nào nuôi lớn Nhất Vi được tốt như bây giờ.

Mộ Mãn Loan không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình từ cha mẹ của mình.

Nhưng Vu Thắng Nam lại cho cô ấy sự quan tâm của một người mẹ.

Cho nên tình cảm của Mộ Mẫn Loan dành cho Vu Thắng Nam rất đặc biệt.

“Mãn Loan, em biết chị đang suy nghĩ điều gì nhưng chị biết không, thật ra Diệp Hân Nguy là…”

Tô Lam còn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị người khác đẩy ra.

Tô Lam và Mộ Mẫn Loan đều giật nảy mình, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Vu Thắng Nam đang xông vào với vẻ hung hăng.

Trên mặt bà ta tràn đầy sự tức giận và căm phấn.

Đôi mắt kia thậm chí còn đỏ hồng lên.

Vu Thắng Nam đi thẳng tới trước mặt Mộ Mãn Loan rồi bắt đầu chất vấn chẳng hề có chút khách sáo nào cả.
 
Chương 4798


Chương 4798

“Rốt cuộc thì cô đã làm gì Hân Ngữ rồi hả?”

Mộ Mãn Loan ngây ngẩn cả người, cô ấy nhìn về phía Vu Thắng Nam với vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại kịp.

Ngược lại là Tô Lam vừa nhìn thấy dáng vẻ tra hỏi của Vu Thắng Nam thì đã tỉnht áo lại ngay. Cô đứng lên rồi ngăn trước mặt Mộ Mãn Loan rồi hỏi: “Tổng thanh tra Vu, bà nói thế là có ý gì hả?”

“Tôi có ý gì chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng hay sao hả? Mãn Loan, tôi biết tôi bảo cô rời khỏi đoàn kịch khiến cho cô cảm thấy không cam lòng.”

“Nhưng nếu như cô thật sự không bằng lòng thì vì sao lại không từ chối tôi ngay lúc đó, mà lại đồng ý rồi lén lút động tay động chân hả?”

“Gô thay đổi rồi, cô đã không phải là Mộ Mãn Loan lúc trước tôi biết. Mộ Mãn Loan mà tôi biết chắc chắn sẽ không lén lút động tay động chân sau lưng người khác.”

Mộ Mãn Loan đối mặt với một tràng mắng chửi của Vu Thắng Nam thì sắc mặt của cô ấy càng ngày càng trở nên khó coi.

“Mẹ Nam, cô thật sự cảm thấy mọi thứ đều là do cháu làm ư?”

Có lẽ là vì lo lắng cho con gái nên Vu Thắng Nam nói thẳng ra mà chẳng hề có chút nghĩ ngợi nào: “Chẳng lẽ còn không đúng à? Nếu như không phải thì cô giải thích cho tôi đi, tại sao Hân Ngữ đang biểu diễn nữa chừng lại đột nhiên nhào về phía cô mà bóp cổ cô chứ?”

“Vì sao ở đây có nhiều người như thế mà con bé không công kích người khác, hết lần này tới lần khác chỉ công kích cô hả? Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh ư?”

Tô Lam nghe thấy bà ta nói thế thì tức tới nỗi bật cười: “Tổng thanh tra Vu, đúng là bà là người chỉ đạo mà bên công ty MQ phái tới chỉ đạo chúng tôi làm việc nhưng tôi không cho phép bà nói xấu nghệ sĩ của tôi trong trường hợp không có bằng chứng.”

“Nếu như theo những gì bà nói, thật sự muốn so sánh kỹ thuật diễn xuất thì Diệp Hân Nguy còn chẳng sánh bằng một ngón chân của Mộ Mẫn Loan nữa.”

“Vừa rồi chúng tôi đã báo cảnh sát, chuyện này cứ chờ cảnh sát tới là sẽ có kết luận, bà có tư cách gì mà tới đây múa tay múa chân?”

Sự đáp trả đầy mạnh mẽ của Tô Lam khiến cho Vu Thắng Nam ngẩn ra.

“Được rồi Tô Lam, không cần nói nữa đâu.”

Đột nhiên Mộ Mẫn Loan vẫn luôn im lặng lại mở miệng nói chuyện.

Cô ấy từ từ đứng lên.

Bởi vì vừa rồi bị Diệp Hân Nguy bóp cổ tới suýt ngất nên vẻ mặt của cô ấy vô cùng nhợt nhạt.

Chỉ là cặp mắt bình tĩnh kia vẫn nhìn chằm chằm Vu Thắng Nam. Mộ Mẫn Loan nói từng chữ một rõ ràng: “Mẹ Nam, vừa rồi Tô Lam cũng đã nói rằng chúng cháu đã báo cảnh sát.”

“Thậm chí cháu còn muốn biết chân tướng sự việc hơn bất cứ kẻ nào, cũng muốn nhanh chóng rửa sạch nỗi oan của mình”

Tô Lam nhíu mày rồi nói: “Tổng thanh tra Vu, bà cũng đã nhìn thấy biểu hiện của Diệp Hân Nguy trong khoảng thời gian này rồi đó.”

“Bà cũng biết rằng cô ta ỷ vào sau lưng có bà và đạo diễn Thẩm làm chỗ dựa nên đã làm mích lòng rất nhiều người.”

“Cho dù thật sự có người hãm hại cô ta thì cũng chẳng bất ngờ gì cho cam, bà dựa vào cái gì mà đổ chuyện này cho Mộ Mãn Loan chứ? Bà thật sự cho rằng cô ấy hiền lành nên dễ bắt nạt đúng không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom